Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Văn án: Thú nhân trung khuyển công, bộ đội đặc chủng thụ. Một bộ đội đặc chủng nhảy dù xuyên tới dị thế gặp được thú nhân dực hổ tộc, từ đó về sau bắt đầu hành trình làm ruộng. Tình tiết chầm chậm không gấp gáp, không có cái gọi là vừa thấy đã yêu. Bộ đội đặc chủng là một thẳng nam. Tựa như một tác giả đã nói, đem thẳng nam bẻ cong là một quá trình tuyệt vời. Xin hãy đi theo tôi, chậm rãi cảm nhận tình yêu đặc biệt ở dị thế này. Đương nhiên, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi có bánh bao nhỏ ra đời. *** Địch Nãi - xuất thân bộ đội đặc chủng thiết huyết mạnh mẽ. Trong một lần huấn luyện sinh tồn không ngờ lại nhảy dù rơi xuống một khu rừng rậm thần bí. Nơi này có cây cối dây leo quái dị biết ăn thịt người, có những con quái vật to lớn và vô số sinh vật thần kì cậu chưa từng thấy qua. Trong rừng rậm, Địch Nãi gặp một sinh vật đáng yêu hay kêu càu nhàu, đặt tên là Tiểu Nhị. Một người một thú ăn gió nằm sương, cố gắng sinh tồn trong khu rừng đầy nguy hiểm. Một ngày nọ, họ gặp phải một đám quái vật đầu người thân thú. Lúc Địch Nãi không thể chống chọi nổi, lúc lâm vào thời khắc nguy hiểm thì một con dực hổ hoàng kim từ trên trời giáng xuống giải cứu đồng thời mang cậu về bộ lạc. Lúc này cậu mới biết mình thế nhưng lại xuyên qua, lại còn là một xã hội nguyên thủy. Càng làm Địch Nãi hoảng hơn chính là nơi này thế mà không có nữ giới!!! Chỉ có thú nhân biết biến thân aka giống đực cùng phi thú nhân không biến thân aka giống cái. Mà Địch Nãi thân là con người, đương nhiên cậu không biết biến thân, liền bị quy vào hàng ngũ phi thú nhân - giống cái yếu hơn cành liễu. Hơn nữa vì đã uống nước thánh của bộ lạc mà còn có thể sinh con...Ôi cái thế giới hoang đường này!!! Cậu muốn về nhà!!!!!!!! Đây là câu chuyện xưa của một bộ đội đặc chủng dẫn dắt bộ lạc thú nhân nguyên thủy thay đổi cuộc sống. Bộ này chuẩn cường công cường thụ. Anh công là thú nhân, dực hổ to lớn, biết là cường sẵn rồi. Sau này ảnh còn lên làm tộc trưởng. Thụ thân là bộ đội đặc chủng, đương nhiên rất mạnh mẽ, không cần thú nhân bảo hộ, bởi vì cậu tự có năng lực bảo hộ bản thân. Nhưng cũng vì một mặt mạnh mẽ bất đồng với giống cái bình thường nên càng được nhiều người đặc biệt chú ý ở bộ lạc thú nhân, trong đó có anh công. Vì thế với phương châm "Thích cái gì là phải nhào lên đoạt cho bằng được", anh công bắt đầu vô sỉ mặt dày theo đuổi thụ, quan tâm bon chen làm nũng bán manh giả đáng thương...chiêu gì cũng xài tất. Cuối cùng cũng rước được vợ về nhà (〜 ̄▽ ̄)〜 Cho nên ta nói, đẹp trai không bằng chai mặt nha! o(>﹏<)o
Cốt truyện được viết rất tốt, hoàn cảnh và tâm trạng của thụ lúc mới xuyên qua được xử lí rất hợp lí và logic. Một điểm cộng nữa của bộ này là xây dựng bối cảnh truyện rất thực, đại lục mới, vị trí địa lí, các loài sinh vật mới lạ phong phú,..bla..bla...Có thể thấy chỉ tác giả đã rất dụng tâm và tìm hiểu kĩ càng. Sử dụng các công nghệ sinh hoạt hiện đại, như chế tạo xà bông, nung đồ gốm…miêu tả tỉ mỉ vừa phải, vừa tạo sự mới lạ hấp dẫn lại không hề đột ngột. *** Tia nắng đầu tiên vào sáng sớm xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuyên vào khu rừng. Tuy là tháng tám nhưng nhiệt độ không khí vào buổi sáng cũng khá thấp. Sương mù bao phủ khắp khu rừng làm cây cối càng mờ ảo hơn. Lúc này, trên một nhánh cây cao cỡ hai mét có chút dao động, một đôi mắt đen láy lộ ra khỏi đám cành lá, cảnh giác quan sát xung quanh. Một lát sau, lá cây xào xạc xao động, lộ ra một gương mặt bôi đầy màu sắc. Hóa ra có một người đang nằm ngủ trên cây. Sau khi xác định không có nguy hiểm, người nọ chậm rãi ngồi dậy, phủi phủi lá cây trên người, sau đó thu hồi chiếc dù lót dưới người bỏ vào trong ba lô vắt trên nhánh cây bên cạnh. Sửa sang lại một chút, người nọ xoay người treo dưới nhánh cây. Hai tay rung động, chân đạp nhẹ lên thân cây một chút, rất nhanh liền nhảy xuống đất. Động tác lưu loát nhanh hẹn, hệt như một con khỉ. Sau khi rơi xuống đất thì có thể nhìn rõ, người này mặc quần áo ngụy trang, chân mang giày cổ cao quân dụng, đội mũ sắt. Dáng người thon dài cao ngất hệt như một ngọn giáo. Có thể khẳng định người này là bộ đội đặc chủng. Đúng vậy, đêm qua bộ đội đặc chủng Địch Nãi trải qua đêm đầu tiên trong rừng rậm nhiệt đới. Bọn họ là bộ đội đặc chủng được lựa chọn sau những khảo nghiệm nặng nề, đã được huấn luyện đặc biệt trong căn cứ ở cao nguyên Vân Nam hai tháng. Lần này hạng mục huấn luyện là:nhảy dù từ 800 mét trên không, bọn họ phải tiến hành huấn luyện sinh tồn trong rừng rậm năm ngày. Mỗi được được phát một tấm bản đồ, một cái ba lô, xuyên qua khu rừng núi rậm rạp to lớn, đi tới địa chỉ tập hợp được chỉ định. Phạm vi khu vực huấn luyện lần này rất lớn, cho dù ấn theo tốc độ đi đường bình thường không hề trì hoãn thì cũng phải mất đến ba ngày mới có thể tới được địa điểm chỉ định. Ngày đó sau khi Địch Nãi nhảy xuống khỏi máy bay, bung dù lắc lư lắc lư đáp xuống một sườn núi. Trên sườn núi này chỉ có vài lùm cây bụi thấp bé. Cậu có thể xem là may mắn, không bị dính trên cây. Sau khi đáp xuống đất, Địch Nãi cẩn thận gấp dù để vào ba lô. Nếu muốn sinh tồn trong rừng nhiệt đới, dù chính là thứ rất tốt, có rất nhiều tác dụng. Sau khi mở ba lô, Địch Nãi thuận tiện sửa sang lại mấy thứ bên trong. Trong ba lô chỉ có một ít đồ vật. Dù sao cũng là huấn luyện sinh tồn dã ngoại, gian nan khổ cực chính là điều kiện huấn luyện. Nhưng khảo nghiệm lớn nhất mà bọn họ phải đối mặt chính là sự cô độc, bởi vì lần huấn luyện này bọn họ hoàn toàn bị cô lập, không có bất cứ viện trợ nào. Cũng chính vì thế, vật phẩm mang theo cũng khá đầy đủ, để tránh gặp chuyện ngoài ý, cứu viện tới không kịp mà tạo thành thương vong không cần thiết. Trong ba lô có hai cái hộp. Một là hộp cấp cứu, cái còn lại là hộp đựng cơm. Trong hộp cấp cứu có i ốt, bông, băng, vài miếng dán vết thương cùng một ít thuốc thường dùng. Trong hộp đựng cơm có 500g muối ăn, một khối chocolate dùng khi khẩn cấp, một gói kim chỉ, một cái kính lúp, một con dao đa năng nhỏ gọn cùng với một bình rượu nhỏ có nồng độ cao. Trừ những thứ đó, trong ba lô còn có một cuộn dây thừng, một con dao găm, một khẩu súng báo hiệu, một cây đèn pin khẩn cấp cùng một khẩu súng lục quân dụng kiểu 54. Bởi vì vừa không phải thực chiến cũng không phải diễn luyện đối kháng nên bọn họ không được trang bị súng ngắm. Súng lục chỉ dùng để phòng thân, lúc gặp phải dã thú thể hình lớn công kích có thể dùng để bảo toàn sinh mạng. Địch Nãi lấy dao găm cẩn thận cột vào bắp chân, súng lục quân dụng thì cột vào dây lưng, sau đó đứng thẳng dậy, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nơi này. Xung quanh là những thân cây cao lớn, dễ dàng che chắn tầm mắt cậu. Cậu leo lên chỗ cao, nhìn bản đồ, xác định nơi này không phải địa điểm dự định tiếp đất ban đầu. Chẳng lẽ gió hôm nay quá lớn, thổi cậu vượt khỏi địa điểm dự định? Bất quá Địch Nãi nghĩ, cho dù lệch một chút thì cậu cũng có thể phán đoán được phương hướng chính xác, trong khoảng thời gian quy định trở về địa điểm chỉ định. Địch Nãi chặt bỏ một nhánh cây, tước hết cành lá chỉ còn lại thân cây, sau đó cắm nó xuống đất, theo bóng gậy chiếu xuống mặt đất mà phán đoán hướng bắc, sau đó bắt đầu nhắm về phía đông nam mà đi. Trong rừng có vô số muỗi, Địch Nãi trên đường đi tìm được cây ngải tây, liền bôi đầy người, rốt cục không còn bị muỗi chích nữa. Cây gậy tước khi nãy, Địch Nãi cột dao găm vào một đầu, làm thành một cây lao. Nó không thể săn động vật nhưng có thể giúp cậu hái trái cây. Trên đường, cậu thấy một cây đu đủ. Trái đu đủ ở tít trên ngọn cây, cậu phóng một phát liền rụng xuống. Đu đủ tuy hơi chát nhưng vẫn có thể xem là một loại hoa quả tốt. Khát, Địch Nãi liền nhai cây cỏ giải khát. Lá cọ ăn có chút giống bắp cải, non non mềm mềm có nhiều nước, ăn giải khát rất tốt. Đi tới một hồi, Địch Nãi nhìn thấy trong đám cây cối phía trước có một con bướm thật lớn đang nhảy múa. Hoa văn trên đôi cánh thật lớn của nó lộng lẫy dị thường, màu sắc phối hợp biến ảo, xinh đẹp tới mức làm người ta mê muội. Địch Nãi đi tới gần cũng không thấy nó trốn tránh, ngược lại bắt đầu bay xung quanh người cậu. Địch Nãi ngửi thấy một làn hương thơm mát ập tới, không khí tựa hồ tỏa ra một hương vị làm người ta say mê. Cậu nghĩ, bộ dáng con bướm này cũng thực kì quái a. Đầu nó xù xù, cư nhiên có cái mỏ nhọn nhọn như hồ ly. Địch Nãi mê mẩn, chẳng lẽ con bướm này bị biến dạng? Cậu đuổi theo vài bước, muốn nhìn kĩ hơn. Con bướm kia lại tiếp tục bay tới phía trước. Địch Nãi vô thức đuổi sát phía sau, chính là nó bay lúc cao lúc thấp, rất khó thấy rõ. Mà càng không nhìn rõ, Địch Nãi lại càng muốn nhìn. Bất tri bất giác cậu đã đi theo con bướm kia một quảng đường thật dài. Đột nhiên một nhánh cây móc vào quần áo Địch Nãi, làm cậu bị ngăn lại. Địch Nãi đang định dùng sức thoát ra thì giật mình tỉnh táo lại. Nhìn nhìn xung quanh, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Trước mặt cư nhiên là vách núi, suýt chút nữa đã té xuống. Xem ra con bướm mặt hồ ly này có năng lực mê hoặc lòng người. Địch Nãi thầm nghĩ, trong khu rừng nguyên thủy chết tiệt này, quả thực không thể sơ ý chút nào a! Hôm sau, Địch Nãi băng qua một ngọn núi cao, trên đỉnh núi gặp một rừng trúc, cậu chặt trúc cùng dây thừng làm thành một cây cung trúc đơn giản. Quả nhiên, rất nhanh cậu dùng cây cung này bắn được một con chim trĩ ở trên đường đi. Chim trĩ này có màu lông rất kì dị, móng vuốt thực sắc bén. Cậu nhổ lông chim trĩ, sau khi mổ bụng nó thì dùng nhánh cây khô cùng lông chim đánh lửa, đốt thành một đống lửa trại. Chim trĩ nướng, cho dù chỉ có muối nhưng cũng thực ngon miệng. Buổi tối, Địch Nãi dùng gậy trúc và dây thừng làm một cái bẫy rập đơn giản ở gần nơi ẩn núp tạm thời. Trước kia lúc còn ở ngoài quê, cậu từng theo hàng xóm lên núi săn bắn, đối với chuyện này cũng không có gì xa lạ. Sáng sớm ngày thứ ba, Địch Nãi tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, duỗi thắt lưng một cái rồi đi xem thử bẫy rập. Địch Nãi kinh hỉ, cách mặt đất khoảng một mét có một con thỏ đang treo lơ lửng. Ha ha, thực không ngờ lại quơ được con mồi. Con thỏ thực béo a, có thể ăn no nê. Địch Nãi vươn tay chuẩn bị xách con thỏ lên. Con thỏ kia cư nhiên há mồm táp về phía cậu. Răng nanh thực sắc bén, may mắn cậu phản ứng lẹ tránh được, bằng không bị cắn thành mấy lỗ hổng. Bất quá, con thỏ đang thương đã bị cột một chân sau, cố gắng quẫy quẫy không ngừng. Nhưng cho dù nó hung dữ cỡ nào cũng không thể trốn thoát năm ngón tay Địch Nãi. Một lần nữa túm lấy cổ con thỏ, dao găm xẹt qua, máu tươi ấm áp phun ra, Địch Nãi ngửa đầu trực tiếp uống. Trong rừng rậm, máu động vật chính là thứ tốt, vừa giải khát lại chống đói. Con thỏ kia đủ để Địch Nãi no nê một bữa, số thịt còn lại cậu cất vào ba lô, để dành cho bữa sau. Lúc chuẩn bị tiếp tục lên đường, Địch Nãi đột nhiên nghe thấy trong rừng truyền tới tiếng vang ba lạp ba lạp. Mời các bạn đón đọc Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt của tác giả Trinh Nam Diệp Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Tiệm Quan Tài Số 7 - Niệm Tiểu Duệ
Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không.Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu. Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương… Ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa. Đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, chẳng hạn như tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác… *** Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà "giáo huấn" cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu. Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời. *** Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh. Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng. Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà. Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Quan Tài Số 7 của tác giả Niệm Tiểu Duệ.
Chức Nghiệp Thế Thân - Thủy Thiên Thừa
Là một diễn viên đóng thế kỳ cựu, Chu Tường không ngờ lại có ngày mình trở thành thế thân trong đời thực. Gặp gỡ Yến Minh Tu, anh đâu ngờ cái giá phải trả lại chính là cuộc đời và sinh mệnh của mình. Yến Minh Tu khi ấy mù quáng xem anh là người thay thế, tạo thành ngọn nguồn bi kịch của cả hai người. Đến lúc Chu Tường được ban cho sinh mệnh mới, anh tìm mọi cách lẩn tránh, những mong có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện xưa. Nào ngờ nghiệt duyên đưa đẩy, anh lại rơi vào con đường cũ, vẫn bị Yến Minh Tu coi là thế thân. Rốt cuộc ai mới là thế thân của ai? Hình bóng Yến Minh Tu vẫn hằng theo đuổi, tình yêu chôn chặt nơi đáy lòng cậu thực sự dành cho ai? *** Chu Tường thử mở mắt, nhưng mắt khô khốc, ánh sáng chói loà, hắn chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Đập vào mắt hắn là một màu trắng toát lạnh lẽo, trắng đến chẳng có hơi người. Cảm giác thân thể dần dần quay lại, hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, hắn biết mình đang ở bệnh viện, hắn rất bất ngờ. Vậy mà còn sống? Ngã từ vách núi cao như thế mà vẫn còn sống? Chắc vì phẩm hạnh của hắn tốt quá, nên ông trời không nỡ bắt hắn đi, để hắn ở lại tiếp tục phổ độ nhân gian. Mặc kệ ra sao, nhặt được về một cái mạng vẫn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết có cụt cái tay cái chân nào không. Tay hắn, chân hắn đều không có cảm giác. Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu lành lặn thì tốt, nhưng nếu tàn phế, chẳng phải sống không bằng chết? “Chu Tường? Chu Tường? Con tỉnh rồi?” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đập vào tai hắn, thê lương và bi ai, kèm theo cả tiếng khóc than nức nở. Chu Tường cố gắng quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, rất gầy gò, trông rất quen, nhưng mặc dù bà đang gọi tên hắn, hắn cũng không nhận ra bà, ai thế nhỉ? “Chu Tường ơi…” Người phụ nữ muốn khóc, nhưng cố gắng nín nhịn, chân nam đá chân xiêu chạy ra cửa, túm lấy một y tá, kích động kêu to, “Con tôi tỉnh rồi! Con tôi tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ nhanh với!” Con? Ai là con bà ấy? Chu Tường há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh. ... Mời các bạn đón đọc Chức Nghiệp Thế Thân của tác giả Thủy Thiên Thừa.
Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.