Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Căn Hộ Số 203

“Cũng không có gì quá to tát cả.” Đầu dây bên kia, người môi giới nhà đất cười khô khốc. “Chỉ là cô gái ở đó hồi trước bùng tiền nhà rồi chuồn mất thôi. Cô gái trẻ Okimura Kiyomi lên Tokyo học đại học và vô cùng háo hức với cuộc sống mới tự lập, xa gia đình. Nhưng liên tục có những việc kỳ lạ xảy ra trong căn hộ Kiyomi thuê khiến cô sợ hãi mà không thể nào lý giải được: Mùi hôi kỳ lạ bay khắp phòng, liên tục nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập khắp nơi, khi ngủ, cô luôn gặp ác mộng bị một người đàn ông đuổi theo đánh đập, là mơ nhưng thức dậy, Kiyomi vẫn thấy người đau ê ẩm… Kiyomi đang đối mặt với thế lực bí ẩn gì? Liệu cô có thoát được khỏi căn phòng đó hay không? Đây là cuốn sách có thể khiến bạn không bao giờ muốn đọc lại lần thứ hai. *** Cô đơn không phải chỉ là ở một mình, mà là ở giữa rất nhiều người nhưng không tìm được ai hiểu tiếng nói của mình. Kiyomi nằm lặng yên trong căn phòng số 203. Không nhìn. Không thấy gì. Không thèm quan tâm. Không nhìn. Cánh cửa sổ bị cong. Rèm cửa đung đưa. Côn trùng lúc nhúc tại góc nhà. Không thấy gì. Sàn nhà ấm một cách lạ thường. Mùi hôi thối xộc lên vào mũi. Tiếng kẽo kẹt. Tiếng rì rầm. Tiếng cãi nhau. Không thèm quan tâm. Đôi chân hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ. Tiếng hét khản đặc không thoát ra khỏi cổ họng. Bóng đèn chập chờn không sáng. Điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kiyomi, cô tự nhủ rằng nếu mình không để ý đến những điều ấy, mọi thứ rồi cũng sẽ biến mất. Giống như cách con người tìm ra lời giải thích cho những điều bất thường xảy đến với họ. Chuột chạy. Ống nước bị rò. Gió thổi. Hàng xóm cãi nhau. Nhưng cứ mỗi khi Kiyomi nhắm mắt, cô cảm thấy có cái gì đó cứ bóp nghẹt trái tim, “có cái gì đó đen tối, khó chịu cứ bám riết lấy tâm hồn cô”. Người đàn ông bí ẩn đêm nào cũng đến cãi cọ với cô, đánh đập cô đến ê ẩm nhưng không bao giờ Kiyomi nhìn thấy mặt hắn. Tất cả cứ chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô không biết đâu là thực, đâu là mơ. Căn hộ số 203 của tác giả Kamon Nanami hội tụ đầy đủ các yếu tố ghê rợn thường thấy của truyện kinh dị Nhật Bản. Được ví như Dark Water của nhà văn lừng danh Suzuki Koji, tác giả của Ring, cuốn sách một phần nào thể hiện nỗi cô đơn mòn mỏi của loài người, mỗi khi gặp trắc trở, họ không có ai tin tưởng để chia sẻ. Giống như Kiyomi, cô không thể kể cho bố mẹ, vì họ sẽ cười vào thói tự lập cố chấp của cô, cũng không thể kể cho bạn bè, khi họ chỉ coi những điều cô nói là hoang tưởng. Cuốn sách cũng giải thích nguyên nhân tại sao những điều kỳ quái thường xảy ra với các cô gái trẻ. Sống một mình, nhạy cảm trên mức cần thiết, lạc lõng giữa xã hội là những điểm chung mà mọi người thường nhìn vào họ. Cho dù có quyết liệt chống trả nhưng phút huy hoàng lại nhanh chóng bị dập tắt, nếu không mang một tâm lý vững vàng, các cô gái sẽ chẳng thể vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình. Căn hộ số 203 không mang quá nhiều chi tiết giật gân, mà thay vào đó gieo rắc nỗi ám ảnh một cách từ từ, chậm rãi, len lỏi sâu vào tâm trí người đọc. Bản thân mỗi chúng ta cũng giống như Kiyomi, mù mờ không biết gì mà theo chân cô dần dần lật mở những điều bí ẩn. Chỉ có điều ta làm điều đó vì tính tò mò, còn Kiyomi phải chiến đấu vì sự sống của chính mình. Vốn không dành cho những ai yếu tim, nhưng với những ai đủ dũng cảm để đọc, Căn hộ số 203 sẽ khiến bạn khó mà buông tay nhưng cũng không dễ đọc lại lần hai. *** Mở khóa, Okimura Kiyomi chậm rãi nhìn vào trong phòng. Từ cửa sổ, ánh mặt trời rọi vào căn phòng trống. Kiyomi nheo mắt, nhìn ngắm khung rèm như muốn xác nhận điều gì đó, rồi khẽ gật đầu: “Mình muốn đặt một cái giường ở chỗ đó.” Chỉ cần chọn rèm màu nhạt một chút, có họa tiết nhã nhặn một chút là ổn. Cô nở một nụ cười nơi khóe miệng. Bất chợt, ở phía phòng tắm, từng giọt nước rơi xuống bồn rửa tạo ra những âm thanh lạnh lẽo… *** Cô chọn sống một mình khi vào đại học. Đó không phải là vì cô bất hòa với bố mẹ hay anh chị em, mà chỉ là đến tuổi này, cô không muốn phải mệt mỏi vì sự can thiệp quá mức của gia đình vào cuộc sống riêng. Thêm nữa, mong muốn được lên thành phố một lần cứ thôi thúc cô, cô không muốn mãi chôn chân ở nơi mình sinh ra. Ấy thế mà, thay vì thích thú, cô lại thấy sốt ruột vì phải đổi mấy lượt xe buýt lẫn tàu điện mỗi khi rời khỏi thành phố này. Cùng một hãng sản xuất mà sao đồ bán ở đây lại có vẻ khác với đồ bán ở Tokyo nhỉ? Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trong lòng Kiyomi lại nhen lên cảm giác khao khát và ghen tị. Không phải cô có mối quan tâm đặc biệt gì với hàng hiệu, chỉ là những nhãn hiệu ở Tokyo quả thật có sức hấp dẫn khó cưỡng. Cô từng tới Tokyo một lần trong chuyến tham quan hồi trung học nhưng chẳng ấn tượng gì với tòa nhà quốc hội. Những gì đọng lại trong ký ức cô chỉ là sự đông đúc tấp nập của mấy khu mua sắm Harajuku và Shinjuku. Từ ga Harajuku nhìn xuống, con đường Takeshita lúc nào cũng như được nhuộm màu đen bởi những đầu người đang di chuyển. Ở ga Shinjuku và khu vực xung quanh, người đi trên đường và sân ga nhiều tới mức không nhìn ra nổi chỗ trống nào trên mặt đất nữa. Cảnh tượng ấy khiến Kiyomi liên tưởng đến đàn kiến bò lổm ngổm trên chiếc bánh xốp. Những cửa tàu điện hay lối ra vào trung tâm thời trang như đang nhịp nhàng nuốt vào, nhả ra dòng người nối đuôi nhau đi vào và đi ra khỏi đó. Kiyomi bị cuốn hút bởi những con người, những dãy phố ấy. Cô nhớ mình từng nôn nao và đau đầu như thể đang bị xuất huyết não nên phải dừng lại một chỗ chỉ vì Shibuya quá đông người. Đúng là con đường gần khu trung tâm có khác. Những người đi trên đường ai nấy đều trông có vẻ hơn tuổi Kiyomi dù họ đều là những nam thanh nữ tú chưa tới hai mươi tuổi. Họ đi theo nhóm vài người một, hầu hết đều nhuộm tóc màu nâu nhạt, ăn vận chải chuốt theo phong cách đặc trưng chỉ có ở Tokyo. Họ đi lướt qua Kiyomi đang đứng như trời trồng mà không chạm tới một cọng tóc của cô. “Chả có ai đâm vào mình cả.” Kiyomi nghĩ, vẫn chưa hết hoa mắt chóng mặt. “Họ không nhìn mình, không đâm vào mình. Thậm chí họ cũng không nhận ra là họ đang làm lơ mình.” Nói là thế chứ không thể có chuyện họ không thấy cô, rõ mười mươi là họ đột ngột nghiêng vai khi đi qua để tránh chạm vào cô. Nhưng cô vẫn cứ nghĩ trong nhận thức của những người đi trên đường không có sự hiện diện của mình. Cô có cảm giác như mình là người vô hình trong mắt họ. Đúng lúc đó, cô nhận ra, người vô hình không chỉ có mình cô. Người nào người nấy, theo phản xạ, giữ khoảng cách với nhau như những thỏi nam châm cùng chiều, chẳng thèm để tâm xem tại sao lại như vậy. Không nhìn. Không thấy gì. Không thèm quan tâm. Đó là kỹ năng đối nhân xử thế khôn ngoan để sống được ở thành phố bộn bề và đông người này. Không làm được như vậy thì không có tư cách sống ở đây. Nuốt ngược vào trong, Kiyomi đưa ra đánh giá như vậy về Tokyo. Không nhìn. Không nghe. Không thèm quan tâm. (Nghe chừng hay đấy.) Kiyomi thở dài khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Khi ngắm nhìn từ ban công tầng hai, Tokyo khác xa hoàn toàn so với những gì mà cô đã hình dung. Từ khu phố chật hẹp với những căn nhà nhỏ nằm san sát, chỉ cần đi thêm một chút là ra đến cánh đồng. Không có những căn nhà cổ lợp mái tranh, nhưng gọi nơi này là thành phố thì hơi quá. Việc thuyết phục bố mẹ đồng ý cho cô học đại học ở Tokyo diễn ra khá thuận lợi. Nhưng ngôi trường cô đỗ vào lại ở ngoại ô. Căn hộ cô tìm được cũng không thể gọi là gần khu trung tâm. Bởi vì giá thuê nhà tại Tokyo đắt đỏ, cô lại ngại không muốn để bố mẹ gánh khoản tiền thuê nhà, nên đành bỏ qua những căn hộ nhỏ xinh gần trung tâm. Cân đo đong đếm mãi, rốt cuộc cô chọn căn hộ có một phòng, rộng khoảng sáu thước, có sàn lát gỗ. Dù khác biệt lớn so với mơ ước của mình, nhưng trái tim Kiyomi vẫn đập rộn ràng với sự khởi đầu này. Niềm vui sướng khi ước mơ trở thành hiện thực, được rời khỏi nhà và sống tự lập, còn lớn hơn niềm vui được tới Tokyo. Căn phòng của cô ở nhà bố mẹ bây giờ phủ đầy bụi và đầy ắp những kỷ niệm. Những con gấu bông, những đĩa CD cũ kỹ, ảnh của ngôi sao mà ngày xưa cô yêu thích choán hết chỗ trên giá và ngăn kéo, trong tủ thì nhét đầy những bộ quần áo không mặc đến nữa nhưng cũng chẳng nỡ vứt đi. Vì còn vương vấn nên cô vẫn giữ lại những đồ vật ấy, và vì thế theo thời gian, chúng mang vẻ u ám hơn. Cô rời xa gia đình, đồng thời cũng rời xa căn phòng đã chở che cô suốt thời niên thiếu ấy. Miền đất mới và căn phòng mới này hy vọng sẽ đáp lại niềm mong ước của Kiyomi. Cô thở mạnh, nhìn khung cửa sổ. Chắc chắn đây không phải tòa nhà đẹp đẽ gì. Tòa nhà xây đã được sáu năm, có hai tầng với màu sơn quen thuộc mà đâu đâu cũng có thể bắt gặp. Cửa sổ quay ra hướng nam, từ đó có thể nhìn thấy cái cửa ra vào bằng thép rẻ tiền. Hai bên trái, phải là bếp và phòng tắm xây đối diện nhau, ở giữa là một phòng trống. Khoảng không gian trong phòng rất ít. Chỉ có cái tủ tường dán hoa văn vân gỗ ngăn giữa bếp và phòng chính. Phòng khách kiêm phòng ngủ nửa vời rộng khoảng ba mươi mét vuông, trần nhà thì thấp, chắc hẳn sẽ có nhiều người thấy bức bối với căn phòng này. Dù vậy, Kiyomi thấy thoải mái với cái sàn gỗ trắng, bức tường trắng vừa dán lại. Hơn tất thảy, niềm vui được độc chiếm không gian này làm cho mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ. Cô nghĩ: “Mình sẽ dùng căn phòng này tùy theo ý thích của mình.” Gió thổi làm cái rèm mới lắp chạm vào cánh tay cô. Cuộn tay trong tấm rèm, Kiyomi mỉm cười mãn nguyện. Cô chọn rèm màu xanh rêu in họa tiết hoa lá. Giường của cô là một chiếc giường sô pha loại dùng nệm, cô cũng đặt ti vi ở vị trí thuận tiện để có thể nằm hoặc ngồi trên giường và xem được thoải mái. Giữa sàn là tấm thảm lông dài, trên thảm đặt cái bàn tháp kiểu cổ điển. Cô không cần tủ quần áo, quần áo và những đồ khác cô nhét tạm trong tủ để chăn cũng được. Bồn rửa mặt có thiết kế trông có vẻ thô kệch, còn các đồ dùng nhà tắm thì làm bằng nhựa trong nhìn giống như những món đồ thiết kế, nhưng trông chúng cứ giả tạo thế nào đó. Đương nhiên là chỉ giống thôi, chứ chúng không phải là đồ thiết kế của hãng nào. Những vật dụng đó, cũng như rèm và bát đĩa, đều là những đồ dễ dàng mua được khi lượn vài vòng cửa hàng lớn hay cửa hàng một trăm yên. Dù nơi đây tập trung toàn đồ rẻ tiền, Kiyomi vẫn hài lòng ví von nó như một căn phòng sang trọng mà cô hay thấy trên tạp chí nhà ở. “Mấy đồ đạc nhỏ xếp ở quanh bếp, cái để cốc và bàn chải đánh răng để vào chỗ bồn rửa mặt nữa là xong.” Nhận ra mình đang nín thở ngẫm nghĩ, cô khẽ cười. Cô nghĩ cô chọn đồ đạc cho phòng còn nghiêm túc hơn cả chọn môn ở trường đại học: “Đáng lẽ mình nên chọn trường mỹ thuật và học ngành nội thất mới phải.” Kiyomi nhẹ nhàng đi đến bếp ở cách xa ban công. Pha cốc trà rồi ngồi xuống bàn, cô thấy mỏi nhừ cả người. Cuộc sống của cô dạo gần đây là thế, luôn phấn khích với môi trường mới, quay vòng vòng trong bộn bề của dọn dẹp, mua sắm, rồi chuẩn bị bài trước giờ học. Hồi cấp ba, cô từng ở trong câu lạc bộ quần vợt nên có thừa tự tin về thể lực, nhưng sự mệt mỏi hiện giờ lại khác hoàn toàn với khi vận động. Cô nghĩ rằng đây mới là môi trường Tokyo. Xung quanh thành phố có trường học, có căn hộ, nhưng khi cần mua đồ đạc hay sắm sửa gì đó, cô lại phải vào tận trung tâm và tới những cửa hàng lớn. Ở khu trung tâm, điều ngạc nhiên nhất là chỗ nào cũng thấy người. Cô luôn thấy thích thú với những cửa hàng mở tới tận khuya và những ánh đèn mờ ảo trong đêm ở nơi đây. Nơi cô sống trước đây cũng có cửa hàng tiện lợi và nó cũng mở cửa đến mười một giờ đêm, nhưng không thể nào so sánh nổi với ánh sáng của Tokyo. Mấy hôm đầu, khi ở trong căn phòng này vào buổi tối, Kiyomi ngạc nhiên tột độ khi thấy phía bầu trời thành phố tỏa sáng rực rỡ. Khi nhận ra góc đó là Shinjuku, tim cô thực sự cảm thấy bồn chồn và bất an như bị bóp nghẹt. Đương nhiên, chút yếu đuối đó nhanh chóng biến mất. Nhưng sự mệt mỏi thì không như vậy, ngay cả khi cô đã đặt mình xuống nghỉ ngơi, nó vẫn dai dẳng đeo bám cô, đó là điều mà cô chưa từng cảm thấy khi còn ở vùng quê đầy cây xanh của mình. Nhấp chút trà thảo mộc, Kiyomi cuộn tròn người trên chiếc thảm. Đúng vậy, cứ khi nghỉ ngơi, duỗi tay chân ra là sự mệt mỏi lại gọi cơn buồn ngủ tới. “Mình muốn có gối ôm với lớp vỏ thật mềm.” Cô nằm ngửa mặt, đặt hai tay trên bụng. Từ ô cửa sổ mở toang, làn gió xuân ấm áp thổi vào. Kiyomi áp tay lên gò má, thả lỏng người. Người thấm mệt như bông ngấm nước, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ. “Mình chỉ ngủ một chút thôi.” Cô nhắm mắt, định thưởng cho bản thân một giấc ngủ ngắn thì bên ngoài vang lên những âm thanh đứt quãng, vọng vào tai cô như gợi lên nỗi niềm luyến tiếc. Là tiếng trẻ con. Tiếng động cơ ô tô… Ngay lúc sau, cô nhận ra âm thanh mình nghe được đang ở rất gần, cô mở to mắt. Tối quá. Kiyomi lập tức quờ quạng tay và nhận ra, bóng tối ấy đơn thuần chỉ là do trời tối. Sững người, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bên ngoài, mặt trời sắp lặn. Cô hầu như không nhớ là mình đã ngủ hay chưa, có lẽ cô đã ngủ mê mệt ngay khi nhắm mắt lại. Kiyomi thở nhẹ, bỏ hai tay đặt trên ngực xuống. Hơi thở của cô như nghẹn lại. Chắc do đặt tay lên ngực mà cô gặp giấc mơ đáng ghét. Âm thanh mà cô nghe thấy không rõ là thật hay mơ, nhưng chắc chắn là của đàn ông. Anh ta nói gì nhỉ? Cô cố nhớ lại. Lời nói như trêu chọc, lại vừa như dọa dẫm cứ lởn vởn trong đầu cô như làn khói. Kiyomi hít thật mạnh, đến mức tạo thành cả nếp nhăn giữa đôi lông mày. Có mùi lạ. Đó là mùi cống rãnh cộng với mùi thối rữa, chúng như bám chặt lấy niêm mạc mũi của cô. Kiyomi nhăn mặt, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Lấy lí do chưa ổn định cuộc sống nên cô hiếm khi nấu nướng, nhưng không phải là nhà cô không có rác sinh hoạt. Nhưng mùi hôi mà cô ngửi thấy lần này hoàn toàn khác với mùi đó. Nó giống với mùi hôi trong ống nước thải. “Không biết là mùi hôi từ đâu nhỉ?” Nhà cô không đến mức sạch như lau như li, nhưng cũng chưa có ai nói cô ăn ở luộm thuộm, bừa bãi. Vốn sợ chuột bọ nên cô cực nhạy cảm với đồ ăn đã dùng xong. Vì vậy, mùi này không phải từ trong phòng cô. “Chắc tại ống cấp nước của chung cư này bẩn quá.” Kiyomi bật đèn lên, kiểm tra đường ống ở bếp và bồn tắm. Không có mùi gì lạ. Lúc nhận ra điều đó thì cái mùi kỳ lạ đã biến mất rồi. Một lần nữa, cô nhíu mày, chạm tay vào vai mình. Không biết có phải do ngủ quên trên sàn không mà cô đau cứng hết cả vai. Hay do cái cửa sổ để mở không đóng? Vai cô lạnh ngắt. Bỗng nhiên, cô thấy tâm trạng mình u ám. Kiyomi xoay vai, trèo lên giường rồi đóng cửa sổ lại. Ánh đèn tỏa ra khắp căn phòng phản chiếu bóng cô trên kính cửa sổ. Nó cũng chiếu vào trong mắt cô, theo phản xạ, cô lùi người lại. Cô nghĩ chắc kính bị cong vì thi thoảng, hình ảnh phản chiếu trong cái cửa sổ này như bị nhòe thành hai. Hình như có một cái bóng của ai đó sau lưng đang chồng lên bóng của cô. Không hiểu sao dù đứng xa ra hay đổi góc độ thì cô vẫn thấy cái bóng đó. Nhưng lạ là lúc cô vừa xoay người thì cái bóng lại biến mất. Ban đầu, khi bên môi giới nhà đất dẫn cô đến đây xem phòng đã như vậy rồi. Lúc định xem quang cảnh bên ngoài, vừa chạm tay vào cửa sổ, Kiyomi đã giật mình quay lại. Trong khoảnh khắc, cô tưởng đấy là người môi giới đứng sau lưng mình. Dù là ảo giác đi chăng nữa, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được hơi người ở phía sau. Nhưng ông già môi giới nhà đất, trông có vẻ thích thú, vẫn đang khoanh hai tay sau lưng đứng ở sảnh. “Cái kính cửa sổ này bị cong thì phải.” Cô khẽ thì thầm không để người môi giới biết mình đang dao động. “Cô thấy thế à? Ờ, có lẽ thế đấy. Ngoài ra, không có gì khác khiến cô bận tâm đúng không?” Người đàn ông không còn trong độ tuổi lao động nháy mắt, khẽ đung đưa người sang hai bên. Cười nhăn nhó đáp lại, cô kéo mạnh cái rèm. Sự lo lắng khi hoàng hôn buông xuống chắc là do nhớ nhà. Lên Tokyo hồi tháng Ba, tháng đầu tiên, Kiyomi vẫn chưa quen được người nào để có thể coi là bạn. Từ khi lên đây, những người nói chuyện với cô hầu như là người bên môi giới nhà đất hay nhân viên của cửa hàng nào đó. “Cũng chẳng còn cách nào khác.” Cô nghĩ đi học ở trường, rồi đi làm thêm thì sẽ nguôi đi phần nào nỗi nhớ đó. Nếu mà có bạn trai thì cô sẽ quên luôn cả buồn ấy chứ. “Kể cả đồ ăn, có khi anh ấy sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua cho mình cũng nên.” Cô gật đầu một mình, vui vẻ ngồi xuống giường.   Mời các bạn đón đọc Căn Hộ Số 203 của tác giả Kamon Nanami & Nguyễn Phương Chi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giếng Thở Than - Montague Rhodes James
Giếng thở than là tập truyện ngắn kinh dị của M.R James bao gồm 30 tác phẩm. Các tác phẩm này được chọn lọc từ nhiều tập truyện khác nhau của nhà văn như Những truyện ma của những nhà khảo cổ, Thêm truyện ma nữa, Một con ma gầy và những truyện khác... Những câu chuyện kì bí, rùng rợn và hấp dẫn trong bối cảnh cuộc sống đời thường chủ yếu được một nhân vật xưng “tôi” kể lại bằng giọng điệu khách quan và không có lời bình luận. Các tác phẩm như “Còi ơi, ta sẽ đến với mi, chú bé của ta”, Quăng các chữ Runes, Phòng số mười ba, Vườn hồng… là những truyện ngắn nổi tiếng của tác giả.     Nhận định   Đọc tập truyện ma của M.R James, người ta có cảm giác được ngồi nghe một người già đáng kính với vốn kiến thức uyên thâm và cuộc đời từng trải kể lại những trải nghiệm lý thú trong cuộc đời. Truyện của ông súc tích, ngắn gọn, thường lấy bối cảnh nơi đồng quê, những lâu đài cổ xưa. Nhân vật chính chủ yếu là những con người có học thức. Nhờ vậy, truyện ma của M.R James có được vẻ tinh tế, rùng rợn mà không phóng đại, kì ảo mà không phi lý… Cuốn sách không chỉ mang lại cho người đọc những giây phút đầy hứng thú với cảm giác mạnh mà còn đưa đến những kiến thức về đời sống văn hóa tinh thần, tôn giáo của người phương Tây. - Nhã Nam   “Nếu bạn thích một câu chuyện sực nức một mùi vị nước Anh của những cỗ xe ngựa và những đường ray tàu hỏa; nếu nhà thờ cổ xưa và tư dinh cũ kỹ làm bạn thích thú; nếu những ma mị hắc ám với tay dài lông lá cùng móng vuốt làm bạn lo sợ; nếu bạn tin vào sự kinh dị luôn luôn có đó, hoặc bạn chẳng tin, hãy mua cuốn sách này” - John Betjeman “Những hồn ma bóng quỷ được James dựng lên thực sự đầy sáng tạo và được thể hiện qua một hình thức sắc sảo, sống động khiến cho ta có thể bị chấn động. Thị giác, khứu giác, thính giác, xúc giác đều được kích thích với ấn tượng chân thực, với cảm giác tưởng chừng như chúng ta cũng sẽ bất ngờ trông thấy những điều kì dị” - Clark Ashton Smith *** Tập truyện kinh dị Giếng Thở Than gồm có: Quyển sách dán ảnh của tu sĩ Alberic Những trái tim bị mất Bức tranh in khắc Cây tần bì Con số 13 Bá tước Magnus "Còi ơi, ta sẽ đến với mi, chú bé của ta" Kho tàng của Tu viện trưởng Thomas Một chuyện ở trường học Vườn hồng Luận văn Middoth Quăng các chữ Runes  Ghế ngồi hát thánh ca ở nhà thờ Barchester Khu đất có rào Martin Ông Humphreys và địa sản thừa kế Nơi cư ngụ ở Whitminster Nhật ký của ông Poynter Một giai đoạn của lịch sử nhà thờ lớn Chuyện một mất tích và một xuất hiện Hai bác sĩ Ngôi nhà búp bê bị ma ám Quyển sách kinh bất thường Mốc địa sản của láng giềng Cảnh nhìn từ một ngọn đồi Cảnh cáo kẻ tò mò Giải trí một buổi chiều Có một người sống bên cạnh nghĩa trang nhà thờ Chuột Giếng Thở Than Những truyện tôi đã thử viết *** Vào năm 19... có hai hướng đạo sinh thuộc một trường nổi tiếng, một người tên là Arthur Wilcox, một người tên là Stanley Judkins. Hai người cùng tuổi với nhau, cùng ở một ngôi nhà, cùng thuộc một đơn vị và dĩ nhiên cùng là một thành viên trong một đội tuần tra của hướng đạo. Về mặt hình thức, họ trông giống nhau đến mức có thể lầm lẫn, khiến cho các thầy giáo phải bực mình khi tiếp xúc với họ. Nhưng con người bên trong thì họ khác nhau không biết bao nhiêu! Thầy hiệu trưởng bảo với Arthur Wilcox khi ngẩng lên nhìn cậu bé bước vào phòng: “Này, Wilcox, em mà ở trường lâu hơn nữa thì quỹ phần thưởng của nhà trường sẽ không đủ mất! Em nhận lấy tập sao chụp đóng rất đẹp này, ‘Cuộc đời và tác phẩm của giám mục Ken,’ cùng lời ngợi khen của tôi tới em và cha mẹ ưu việt của em.” Vẫn lại Arthur Wilcox, là người mà thầy hiệu trưởng nhận xét với thầy hiệu phó khi nhác trông thấy cậu băng qua sân chơi, “Thằng bé này có đôi lông mày lạ thực.” “Phải, đúng vậy,” thầy hiệu phó nói, “nó nói lên bộ óc hoặc là thiên tài hoặc là nước lã.” Là một hướng đạo sinh, Wilcox đạt mọi huy hiệu và danh hiệu trong các cuộc thi: Huy hiệu về nấu ăn, về lập bản đồ, về cứu hộ, về nhặt giấy vụn, về đóng cửa nhẹ nhàng khi ra khỏi lớp, và nhiều huy hiệu khác nữa. Riêng về cứu hộ tôi sẽ nói vài lời sau, khi chuyển sang nhận xét về Stanley Judkins. Các bạn sẽ không ngạc nhiên khi nghe nói ông Hope Jones trong mỗi bài hát của mình lại thêm vào một câu thơ đặc biệt để tặng cho Arthur Wilcox, hoặc thầy giáo lớp dưới đã òa khóc khi trao tặng cậu bé mề đay hạnh kiểm tốt đựng trong chiếc hộp màu đỏ thắm, được toàn thể hệ lớp ba nhất trí bầu chọn. Chỉ có mỗi một người không tán thành: Đó là Judkins - mi(1), cậu ta nói rằng mình có lý do đúng đắn để làm việc ấy. Hình như cậu ta ở cùng một phòng với đội trưởng của mình thì phải. Các bạn còn ngạc nhiên thêm khi biết Arthur Wilcox, sau nhiều năm, đã là người đầu tiên và duy nhất trở thành chỉ huy hướng đạo sinh của cả trường lẫn học sinh ngoại trú. Vì nhiệm vụ quá nặng nề thêm vào việc học hành thường ngày, thành ra cậu ta bị căng thẳng thần kinh phải nghỉ học hoàn toàn trong sáu tháng, sau đó cậu sẽ đi du lịch một vòng quanh thế giới: Thầy thuốc của gia đình tuyên bố như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Giếng Thở Than của tác giả Montague Rhodes James.
Gặp Ma - Phan Văn Đà
Đã năm ngày nay trời mưa tầm tã, cả năm ngày không có một tí ánh nắng nào, ai cũng có cảm giác như đang phải sống những ngày trong hang, trong lỗ, ngột ngạt đến tức thở. Mọi người bần cùng lắm mới ra đường, nhất là đối với người già. Ông Giang vốn là người ưa hoạt động, ngày nào ông cũng phải đi ra ngoài vài tiếng đồng hồ. Nào là đi tập thể dục buổi sáng, buổi chiều; nào là đi gặp gỡ bạn bè đàm đạo thơ phú; nào là đi sinh hoạt hội đồng hương, hội người cao tuổi, hội Cựu chiến binh... Mấy ngày nay ông phải ngồi lì trong nhà, trông ông luôn hiện lên gương mặt cau có, bức bối như bị kiến cắn khắp người. Ngoài cái khổ không đi đâu được, ông còn cái khổ nhà dột, ẩm thấp. Ngôi nhà thuê ba tầng gần một trăm mét vuông nhưng lại có tới tám người ở của ba thế hệ; chỉ riêng việc phơi quần áo cho mọi người đi làm về bị ướt cũng đã khổ rồi. Mấy đứa cháu ngoại đang cùng ở với ông bà thì chẳng biết sợ là gì, mỗi ngày vài ba lần chúng chạy ra sân để hứng nước mưa, lại còn xô đẩy nhau ngã lấm hết cả. Ông bảo chúng nó không nghe, có lần ông phải đem roi ra dọa bọn chúng mới chịu vào. Bà Nhân - vợ ông, thấy các cháu đùa quá làm ông phải cáu, bà nói: - Bao giờ có được cái nhà để không phải đi thuê, để san sẻ bớt chúng nó ra cho đỡ khổ. Nghe bà nói vậy, ông Giang nói ngay: - Kể nhiều lúc cũng bực, nhưng nhiều khi có lũ trẻ cũng vui. Nếu không có chúng nó đánh cãi nhau thì làm sao bà lại trở thành quan Tòa xử kiện; không có chúng nó múa hát, đóng kịch thì làm sao tôi với bà có được những trận cười vỡ bụng. Nói cho công bằng, chúng nó có công to lắm, chúng nó làm cho mình trẻ lại, có đúng không bà? - Vâng, tất nhiên rồi, nhưng về lâu dài chắc chúng nó cũng không ở mãi như thế này đâu, vừa chật chội, vừa mất tự do của chúng nó. - Tôi cũng hiểu như bà nhưng với hoàn cảnh nhà mình hiện nay muốn tách cũng khó lắm, tôi với bà chỉ trông vào mấy đồng lương hưu, các con cũng chưa tích lũy được bao nhiêu, nếu có làm nhà thì phải đi vay, vay nhiều thì chết, nhà và đất bây giờ đắt lắm. Ông đang nói thì có tiếng chuông điện thoại, ông vội cầm ống nghe. - Ai gọi tôi đấy ạ? Từ đầu dây bên kia có tiếng người phụ nữ trả lời. - Tôi là Bao đây, ông có cần tiền lương sang mà lấy. Nghe vậy ông vội vàng mặc áo mưa để đi. Bà hỏi: “Có việc gì mà ông phải đi vội thế?” - Bà Bao điện tôi sang mà lĩnh lương hưu.Ông thừa hiểu hoàn cảnh của gia đình rồi nhưng ông vẫn hỏi “bà cần tiêu chưa để tôi đi lấy?” Bà nhìn ông với con mắt ái ngại, vì thương ông phải đi lúc mưa gió nhưng bà vẫn phải nói. Không lĩnh lấy gì mà tiêu, mấy ngày nay ở chợ cái gì cũng đắt, từ con cá mớ rau, đến cân gạo, củ khoai... Ông Giang bước vào sân nhà bà Bao, đã thấy trong nhà có mấy ông bà cùng cảnh đến lĩnh lương, đang chuyện trò rôm rả. Ông Giang cất tiếng chào bà Bao và mọi người, mọi người cũng đồng thanh chào lại. Ông Thành, một ông cụ vui tính, đến trước đã nhìn ông Giang và nói: “Mưa gió thế này cứ đắp chăn mà ngủ, ông đến đây làm gì?” Ông Giang trả lời hóm hỉnh: “Tôi cũng như các ông, nhớ bà Bao quá nên phải đến”... mọi người đều cười. Bà Bao đang phát tiền phải ngừng tay nói xen vào: “Các ông nhớ Bác Hồ chứ nhớ gì tôi, nói như ông Giang, nhà tôi nghe thấy thì chết”. Mọi người lại cười... Lâu ngày gặp nhau lĩnh lương ai cũng thấy vui, nhưng rồi ai cũng mong lĩnh xong để về còn lo chuyện mưa bão ở nhà. Lấy được đồng lương hưu về đưa cho bà, thấy bà tươi hẳn lên vì ngày mai đã có tiền ra chợ. Ông Giang vừa đưa mấy đồng lương cho bà, cái vui nho nhỏ vừa chợt đến thì bà lại lộ ra nét mặt lo âu, bà nói: “Lúc ông vừa đội áo mưa đi ra cổng thì ông Tường chủ cho thuê nhà vừa đến, ông ấy đến để lấy tiền thuê nhà tháng tới, ông ấy nói từ tháng tới mỗi tháng phải tăng thêm năm trăm ngàn, tức là tăng thêm 10%. Tôi có nói ông cháu đi lĩnh lương hưu chưa về nên chưa có tiền nhà đưa ông, tôi có đề nghị ông ấy cân nhắc lại giá thuê như thế thì cao quá, lấy đâu trả được. Tôi vừa nói xong ông ấy nói ngay với thái độ dứt khoát: “Tùy ông bà, bây giờ thị trường giá thuê nhà lên rồi, không tin ông bà đi mà khảo giá, nếu ông bà không thuê tôi lấy lại cũng được, hiện nay khối người hỏi thuê nhà nhưng không có nhà mà cho thuê. Vừa nói ông ấy vừa nhìn quanh nhà như muốn tìm kiếm điều gì, sau đấy ông ấy nói luôn: “Tôi cũng muốn lấy lại để sửa chữa nâng cấp thêm, sau khi nâng cấp giá thuê phải gấp rưỡi hiện nay.” ... Mời các bạn đón đọc Gặp Ma của tác giả Phan Văn Đà.
Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp - Quái Đàm Hiệp Hội
Sau một thời gian chờ đợi, ngày 25 tháng 2 năm 2008, bộ sách Quái đàm hiệp hội sẽ chính thức ra mắt độc giả Việt Nam. Lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam, với cả series truyện kinh dị của Quái đàm hiệp hội (hội kể chuyện quái dị số 1 Trung Quốc). Những câu chuyện nối tiếp, đan xen, những bi kịch mờ ám, những cuộc đấu tranh giữa những tâm hồn trong sáng, cao thượng với sự tăm tối, hiểm ác của những kẻ ác độc tạo nên kịch tính cao độ theo từng bước chân của các nhân vật. Những câu chuyện kỳ dị gắn liền với Internet và công nghệ cao khiến người đọc phải rùng mình nhưng không phải vì những hồn ma bóng quế hay nhưng con quái vật dị thường mà là sự méo mó biến dạng trong tâm hồn của những con người đang sống. Đọc xong những  câu chuyện về “Cái chết”, bạn sẽ thấy ý nghĩa của “Tồn tại”, đọc xong những “Chuyện quái dị” để hiểu thêm giá trị của “Cuộc sống”, và nhận ra rằng cuộc sống thật ngắn ngủi và những mưu mô toan tính để tranh quyền đoạt lợi chỉ là hư ảo. Chỉ những giá trị tốt đẹp của con người mới vĩnh viễn tồn tại. Và chính bạn là người làm nên cuộc sống.  Đó cũng là mục đích cuối cùng của Quái đàm hiệp hội khi viết nên những trang sách này. *** Âm thanh vừa dứt, Tạ Phi liền nghĩ tới đứa trẻ. Con mắt thứ ba khác thường của Văn Bân kia đã nhìn rõ anh ta. Và từ đó Tạ Phi đã biết được nỗi sợ hãi khi bị người khác nhìn trúng tim đen của mình. “Cô kể chuyện này làm gì hả? Văn Bân chết đã hơn hai năm rồi, hơn nữa nó và chuyện xảy ra hai năm trước đây chẳng có liên quan gì hết. Cô có hiểu không?” Trong giọng nói của Tạ Phi dường như có chút run run khi hỏi điều đó. Tằng Hương cười mỉa mai mà không trả lời, cô chỉ đưa mắt nhìn lướt qua một lượt những người trong phòng trực đêm, cười nhạt rồi hỏi: “Mọi người không thấy việc này quá nhức đầu, chẳng lẽ mọi người không thấy mệt mỏi sao?” Tất cả đều hiểu ý Tằng Hương nói gì, lúc đó ngoài Cố Đông không phải là người trong ngành y ra, Tạ Phi và Trương Xuân Hòa đều là bác sĩ có kinh nghiệm. Ngay lúc đó, họ đã biết được việc Tằng Hương đã cho thuốc gây tê vào trong đồ uống với hàm lượng vừa đủ để mất đi thể lực mà không bị hôn mê. “Tại sao cô lại làm như thế?” Tạ Phi nhìn Tằng Hương hỏi một cách sợ sệt. Tằng Hương bước tới, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói: “Lẽ nào anh không biết tại sao ư? Chẳng lẽ những chuyện anh làm, anh lại không nhớ rõ hay sao? Câu chuyện anh kể rất hay, nhưng thật đáng tiếc nó lại có một lỗ hổng... đó là lời dự báo trong giấc mộng. Nếu nghe câu chuyện thì có lẽ chẳng thấy gì cả, lại còn tăng thêm khả năng khủng bố tinh thần. Đây không chỉ là một câu chuyện mà còn là một sự thực, nó đã từng xảy ra. Câu chuyện anh kể lại hầu như là sự thực nhưng trong đó có một số chi tiết anh đã xuyên tạc đi, bây giờ tôi sẽ nói rõ ra để mọi người cùng biết.” ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội.
Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện - Phạm Gia Dũng
Tiểu thuyết Bí mật ngôi nhà cuối huyện là một truyện tổng hợp hình sự giả tưởng và có yếu tố liêu trai chí dị. Thừa nhận trong truyện liêu trai chí dị, tiểu thuyết nói về một khu vực nơi đó yêu tinh và con người tranh giành nhau cuộc sống trên thế gian này. Một vụ chuyên án mở ra. Truyện được viết theo lối không có đề cương, mỗi nhân vật có một số phận riêng trong bối cảnh truyện và tranh đấu để sống. Đây là bản thảo hiệu đính sửa chữa, thay đổi lần cuối tháng 12/2013 cho xuất bản điện tử, để chờ viết sang cuốn khác. Trân trọng và cảm ơn! Tác giả Phạm Gia Dũng *** Phạm Gia Dũng, sinh năm 1980 Tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường ĐH KHXH & NV (TP. HCM) Năm 2011: Học viên lớp phê bình điện ảnh của Dự án điện ảnh Quỹ Ford tại Hà Nội. Công việc: Cộng tác văn phòng làm hồ sơ dịch thuật công chứng; Biên, phiên dịch tiếng Anh, Đức tại Sài Gòn ĐTDĐ: 0989 624 027 Email: [email protected] *** Bên Sở cảnh sát Phúc An, ông Cao Tấn Danh đắc cử Phó giám đốc Sở cảnh sát Hoàng gia. Ông Trần Hiếu Tuấn được đề cử lên Phó Giám đốc thứ hai của Sở cảnh sát Phúc An nhưng ngẫm chuyện cũ, nên từ chối chức Phó Giám đốc. Lễ tang Tổng chỉ huy Văn Bình diễn ra, có Dalena đến viếng, cô khóc lóc khi nghe William nói vì lời cầu hôn sớm của Văn Bình mà Long mất cảnh giác đã tin con yêu tinh và chết thảm. Trại Thần Phong được giải tán, và chuyển thành những đội Biệt kích nhỏ. William được cử là cảnh sát trưởng huyện Kiên Minh. Anna Catherine Nguyễn lấy Denny Lâm Hoàng và có một con gái, một năm sau hai người ly dị vì Anna phát hiện Denny phản bội mình. Anna được tin Long đã tự sát chết cùng cô gái đi bên cạnh. Gia đình Tom “quả chùy” một năm sau được một ân nhân bên Miến Điện sang bảo lãnh cho lên khỏi mặt đất, người này chính là Sylvain (Phan Bá Cầm), Tim em song sinh của Long, kể lại tường tận việc Long được đưa lên mặt đất đào tạo đặc cảnh, và dính vào vụ yêu quái ngôi nhà bên huyện Kiên Thành ra sao. Ông còn báo tin cho cha Long là anh đã kết liễu được con quỷ đen báo thù của cha.Một thời gian dài sau đó, ông Sylvain mới báo tin cho gia đình Long biết cậu và cô gái đó đã sống hạnh phúc bên thành phố tự do, không trở lại Kao Mieng nữa. Anh trai của Đào là Trương Thế Tạ sau khi nghe tin ngôi nhà của mình bị phá hủy vì được xây trên một cái hang động ma, em út của anh cùng tên đặc vụ nào đó đã mất tích trên núi. Anh Trương Thế Tạ vẫn sống nhưng sau này tâm trạng u uất, trầm cảm, sống một mình khép kín với xã hội. Bà Mừng (hàng xóm nhà cô Đào) bị thần kinh. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện của tác giả Phạm Gia Dũng.