Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hương Sắc Khuynh Thành

“Một câu truyện báo thù cổ điển, nhưng báo thù chẳng phải là tất cả”   Thể loại : Hiện Thực – Đơn nữ chủ - Thương chiến – Đấu trí – Hài hước – Tình cảm. *** Ăn uống là để sống, muốn tiếp tục sống thì phải ăn no uống say, nói cầu kỳ một chút thì hương sắc vị hình đều không thể thiếu. Mặc dù ăn uống là để sống, nhưng sống không thể chỉ để ăn uống được, chơi bời và vui vẻ cũng không thể thiếu. Thánh nhân nói " Thực, sắc, tính dã". Giảng giải một cách thông tục thì đó là thánh nhân bảo chúng ta, ngoài ăn no uống say, đừng quên kiếm một em gái xinh đẹp bồi tiếp, có như thế thì ăn mới cao hứng, chơi mới khoan khoái, sống mới thư thái. Nói ngắn gọn đó chính là phẩm vị của Hương Sắc Khuynh Thành, nói một các cao nhã thì tổng kết lại một câu: Đó chính là cuộc sống. Hương Sắc Khuynh Thành là tác phẩm rất hoàn mỹ của Thường Thư Hân, nếu nói đánh giá cá nhân mình thì: - Hài hước 10 điểm - Tình cảm 10 điểm - Văn bút 10 điểm - Đấu trí 10 điểm Nếu nhất định phải kiếm một khuyết điểm thì tình cảm nam nữ chính quá đẹp, quá hoàn mỹ, gần đây khẩu vị hơi nặng, thích mấy truyện phải éo le máu chó kiểu phim Hàn tí mới đã. Đây cũng là truyện đơn nữ chủ đầu tiên của Lão Thường sau một loạt truyện NVC thường dính líu tới nhiều cô gái. Cũng là truyện mà fan Lão Thường tuyên bố Quỳnh Dao qua mà đọc xem viết tình cảm phải thế nào. *** Hương Sắc Khuynh Thành là truyện thể loại Hiện Thực, câu chuyện xoay quanh NVC Đơn Dũng và hai người anh em thân thiết, cả ba anh chàng sinh viên sắp tốt nghiệp Đh Lộ Châu, một trường đại học loại hai. Đơn Dũng, biệt danh Đản ca, cao ráo điển trai, là tình nhân trong mộng của vô số nữ sinh, có khí chất lãnh đạo thiên bẩm, lại hào phóng nghĩa khí là anh hùng trong phần đông mắt sinh viên. Nhưng với nhà trường thì đây là thứ đại họa cần dè chừng từng ly từng tý, y từng tổ chức mấy trăm sinh viên kéo lên cục giáo dục biểu tình im lặng, kéo đổ một giảng viên, vì ông ta tiếp thị sách cho sinh viên. Lôi Đại Bằng, biệt danh Lôi ca, Thiên Lôi ca, Lôi Ngốc … hắn là thằng ngốc bụng to chân teo, tham ăn lười làm lại còn xấu tới khó tin, xấu tới đặc sắc. Hắn nói chuyện gây sốc, không biết để ý tới cảm xúc của người khác, chẳng được ai ưa, là cơn đau đầu thường trực là thứ tai họa bất ngờ không ai đề phòng trước được cho cả phe ta và phe địch. Từng có thành tích tham gia diễn tập chống bạo động oánh ngất luôn cảnh sát chống bạo động. Nói tới độ nổi tiếng trong trường thì còn hơn Đản ca, đồng thời Lôi ca đi tới đâu nơi đó không bao giờ buồn tẻ, tự nhận là em nuôi của Đơn Dũng. Hắn ngốc nhưng nhà hắn giàu. Tư Mộ Hiền, biệt danh Hiền đệ, trắng trẻo nhỏ nhắn, là sinh viên chuyên cần học tốt đạo đức tốt, tâm lý, tinh tế, biết quan tâm tới người khác, sống tình cảm, yêu văn học. Nghe qua thì có vẻ là sinh viên ngoan ngoãn nhỉ, nhưng mà không, hắn thậm chí có tên trong hồ sơ cảnh sát, bị liệt vào dạng phải đề phòng, vì hắn có thể viết ra những áng văn chương chỉ trích thời cuộc làm người ta toát mồ hôi hột. Ba anh em sống chung phòng KTX, tính cách khác nhau, gia cảnh khác nhau, theo đuổi khác nhau, đến cả quan niệm yêu đương cũng chẳng hề giống. Thế nhưng bọn họ cùng chung đam mê ăn uống, bất kể là cá dưới nước, chim trên cây hay thú trong rừng, chỉ cần ăn được là không ngại bỏ công tốn sức kiếm về ăn. Cứ thế cả ba vừa ăn chơi vừa làm nhà trường giật thon thót trải qua 4 năm đại học, giờ tới khi sắp tốt nghiệp rồi, trong trường vui sướng lắm, vì nghĩ sắp tiễn ba thằng ôn thần ra họa hại xã hội. Nhưng với xã hội đó lại chẳng phải tin vui, cái thành phố nhỏ miền sơn cước yên bình hài hòa bao năm lại liên tiếp xảy ra những sự kiện chấn động không chỉ thành phố mà còn rúng động toàn tỉnh, khiến người ta phải tự hỏi, thứ ma quỷ nào vừa tới nhân gian thế? Tất nhiên chẳng có ma quỷ nào hết, chỉ có ba tên sinh viên vừa tốt nghiệp mà thôi. *** Tác giả Thường Thư Hân một quái kiệt hiếm có của làng văn học mạng, cái tên anh không được biết tới nhiều ở Việt Nam, nhưng chắc hẳn không ít độc giả biết tới Hắc Oa, Dư Tội, Đối Dịch, Hương Sắc Khuynh Thành... Thứ tự đọc truyện Lão Thường là: Hắc Oa - Dư Tội - Hương Sắc Khuynh Thành - Đối Dịch, tuy đọc riêng bất kỳ truyện nào cũng không hề gì. Mặc dù sau đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Thường Thư Hân và tập đoàn Văn Duyệt xảy ra tranh chấp bản quyền dữ dội, hai bên kéo nhau ra tòa, phiên tòa kéo dài bốn năm. Kết quả không có gì bất ngờ, một tác giả sao chống nổi tập đoàn lớn như thế, Thường Thư Hân thua, thậm chí tập đoàn Văn Duyệt sở hữu tên Thường Thư Hân tận 15 năm sau khi anh chết, khiến Thường Thư Hân phải đổi tên sáng tác, làm sự nghiệp của anh ảnh hưởng nghiêm trọng. Thế nhưng bộ đôi Hắc Oa, Dư Tội là viên ngọc quý trong giới văn học mạng, Văn Duyệt chẳng thể vùi dập được. Thường Thư Hân từ nhỏ mê tiểu thuyết võ hiệp, anh thích nhất Vi Tiểu Bảo dưới ngòi bút của Kim Dung, vì thế Dư Tội trong lòng anh cũng là người bình thường như vậy, không muốn làm anh hùng, chỉ muốn sống sao cho không hối tiếc, sống hết mình, không thẹn với lòng mà thôi. Đi ra ngoài một chuyến, anh hiểu ra, không bằng cấp tử tế, không dễ tìm việc tử tế. Thường Thư Hân ra tù về Sơn Tây, anh tự học một năm, thi đỗ vào trường đại học địa phương, không thể không nói đây là kỳ tích vì thời đó đại học vẫn có giá lắm, không tràn lan như sau này, thi vào đại học không hề dễ.  *** Dù sao mùa xuân cũng là mùa tươi đẹp nhất trong năm, cảnh tượng vui tươi phơi phới có thể thấy rõ trong sân trường. Cáo biệt xuân hàn tiêu điều của thành phố phương bắc Lộ Châu, tựa hồ ngay cả ánh nắng cũng trở nên hết sức ấm áp, gió xuân phớt qua mặt mang theo hơi ấm, vuốt ve tán cây, mơn man bãi cỏ. Khu phòng học thi thoảng có tiếng đọc sách vang vang, trong không khí đậm tính học thuật, bãi cỏ qua mùa đông đã khôi phục sinh khí, cành cây mọc trồi non vươn thẳng ra đường xi măng đung đưa, lá xanh non tơ như những học tỷ học muội cởi bỏ trang phục mùa đông, đáng yêu làm người ta thương nhớ. Men theo con đường rợp bóng cây đi tới hết chính là khu phòng học chính của Học viện Lộ Châu, trước lầu là một bức tượng nhà tư tưởng, phần bệ bức tượng dùng tám chữ mà các trường kiểu sư phạm hay dùng: Đức cao làm thầy, lấy thân làm gương. Tiếng chuông tan học vang lên, âm thanh huyên náo bất ngờ dọa sợ mấy con chim sẻ trên bức tượng, chúng vỗ cánh bay đi. Đám sinh viên tràn ra từ những cánh cửa khiến trường học toàn một màu xanh đơn điệu tức thì tăng thêm không ít sắc thái. Mái tóc dài đen như mực tung bay, những chiếc khăn lụa hoặc vàng, hoặc trắng, hoặc lam lất phất. Đỏ, tím, hoặc phấn hồng là các sắc váy lay động, những cặp chân trắng trẻo tươi trẻ. Trong tiếng ríu rít thi thoảng xen lẫn tiếng cười đùa như chuông bạc, chẳng biết là thào luận nội dung bài vừa học hay là tán gẫu bí mật khuê phòng. Í, lẽ nào toàn là nữ sinh. Đúng thế đấy, đập vào mắt cơ hồ toàn là nữ sinh, lác đác có vài nam sinh cũng bị đủ loại sắc màu nhấn chìm rồi. Sự thực tiền thân của Học viện Lộ Châu là một trường sư phạm, tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng. Nghe nói là ở trường này người ta ít khi dùng từ "tán gái". Vì sao thế? Vì phe nữ đã giành được quyền chủ động, bị tán thường là nam sinh. Đã tan học, bước chân nhanh hơn, KTX, phòng học, nhà ăn, cuộc sống xoay quanh ba địa điểm này chưa từng thay đổi. Dòng người đổ về KTX, không lâu sau tràn ra, trong tay mỗi người thêm các loại khay cơm. Ktx nữ gần nhà ăn, bước chân nữ sinh lại càng vội vàng. Không vội không được, trong lòng đám nữ sinh đều hiểu, thức ăn trong nhà ăn giống nam sinh trong học viện, tới muộn là hết, không nhanh sao được? Cách hai tòa nhà là khu phòng ngủ nam sinh, lác đác mấy nhóm nam sinh từ KTX đi ra, rõ ràng so với đội ngũ nữ sinh thì kém không ít, huống hồ còn có một bộ phận căn bản không tới nhà ăn, túm năm tụm ba ra quán ăn nhỏ ngoài trường ăn một bữa. Kỳ thực đám nam sinh thường lấy thức ăn trong nhà ăn ra so với nữ sinh trong trường. Thế là sao? Số lượng không ít, chất lượng thì quá tệ ấy. Thôi, chả nói linh tinh nữa, học cả buổi sáng, đói thật rồi. Quán ăn lớn nhỏ bên ngoài ngon tới mấy cũng chẳng dung nạp được mấy nghìn người, nhà ăn lớn của trường học khó ăn tới mấy cũng không thiếu học sinh ăn cho qua bữa. Chứ còn không à, mấy nam sinh khoa sinh hóa về KTX muộn một bước, vẫn cầm khay cơm tới nhà ăn ăn tạm. Khi chạy từ trêu lầu xuống, vốn đang chạy nhanh, bất ngờ một anh chàng vóc dáng nhỏ nhắn kéo hai người bạn dừng lại, chỉ cách đó vài bước, bộ dạng trông rất vui vẻ lẫn bỉ ổi. Hai người còn lại cũng dừng bước theo, một người cao ráo cằm nhọn cười khẽ hỏi: “ Đó có phải là Thiên Lôi ca, thiên lôi cuồn cuộn của trường ta không?” Người nhìn thấy đầu tiên híp mắt cười, ba người hết sức ăn ý đem danh tiếng và người thật khớp với nhau, trong trường học kỳ nhân dị sĩ không ít, nhưng chả ai bằng Thiên Lôi ca. Nghe nói Thiên Lôi ca này tham gia diễn tập lại đánh chống khủng bố tới ngất xỉu, uống bia uống tới nôn rau máu. Ấy là toàn nghe mọi người nói, nhưng có lần đánh cược thua người ta giữa mùa đông còn mặc quần đùi chạy quanh KTX nữ, chuyện này thì rất nhiều người thấy. Ấy, thế vẫn chưa phải sốc nhất đâu, nghe nói người anh em này viết thư tình cho nữ sinh từ năm thứ nhất tới năm thứ tư. Ấy vậy mà ở nơi ra đường là gặp nữ sinh này lại chẳng có được một lá thư hồi âm. Cuối cùng nóng máu lên dám một tấm ảnh giữa hai KTX nữ kèm dòng chữ "cầu gái khai sáng". Ý tứ là anh đây buồn bã cô đơn, xin có gái tới tán tỉnh quấy rối. Về sau đúng là quấy rối không ít, có điều không phải gái, trừ đám nam sinh chơi trò ác còn có giáo viên các khoa đi tìm anh chàng tổn hại thuần phòng mỹ tục này nói chuyện. Vì sự kiện này mà Thiên Lôi ca được công nhận là lãnh thụ thanh niên ngu ngốc tân thời đại của Học viện Lộ Châu, bao nhiều năm không ai lay động được địa vị. Ba người từng bước tới gần, đều tâm ý tương thông, đoàn chừng định trêu chọc Thiên Lôi ca. Nghe đâu Thiên Lôi ca có chỗ hay, quan hệ với mọi người rất tốt, bất kể là quen hay không quen, ai bắt chuyện cũng cười. Hơn nữa đầu óc không đi theo đường lối không tầm thường, nếu không sao gọi là "Thiên Lôi", ý tứ là mở lời là gây sốc, thường nói những câu nổ lỗ tai người điếc. " Lôi ca, đang xem gì thế?" Mời các bạn mượn đọc sách Hương Sắc Khuynh Thành của tác giả Thường Thư Hân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đô Thị Đại Cao Thủ
Hệ thống: "Tiền tài, mỹ nữ, võ công, ngươi tuyển loại nào?" Trương Dương: "Có thể đều có muốn không?" Hệ thống: "Không thể, chỉ có thể tuyển đồng dạng!" Trương Dương: "Học biết võ công có thể vô địch thiên hạ sao?" Hệ thống: "Có thể!" Trương Dương: "Ta đây muốn võ công!" ... Hệ thống: "Tốt rồi, ngươi đã vô địch thiên hạ rồi!" Trương Dương: "Ha ha ha, hệ thống mau đem tiền tài mỹ nữ đều giao ra đây! Ta đã vô địch thiên hạ rồi!" *** "Ta đây là trêu ai ghẹo ai ! Liền ngươi cái khốn kiếp WC cũng đến bắt nạt ta !" Trương Dương nhìn dưới chân há to mồm cười nhạo của mình hố xí , một mặt phiền muộn , hắn hận không thể hiện tại liền lấp bằng nó . "Ta dễ dàng mà ta , lần này lại là mấy trăm đại dương bay !" Trương Dương có chút đau lòng tự nói nói: " ta con mẹ nó cũng quá xui xẻo đi à nha ! Chuyện gì cũng gọi ta cấp đụng phải !" Trương Dương là một nông thôn tới hài tử , trên đại học cũng chính là cái nhị lưu trình độ . Sau khi tốt nghiệp trực tiếp lưu tại đại học vị trí tỉnh thành Nam thành , tại người nhà chờ đợi cùng mình đối với tương lai ước mơ dưới đâm đầu xông thẳng vào ăn tươi nuốt sống chỗ làm việc cuộc đời . Đương nhiên , kết quả có thể tưởng tượng được , đối với một cái không quen ngôn từ , học tập trường học rác rưởi trẻ con miệng còn hôi sữa , xã sẽ cho hắn mạnh mẽ một cái tát ! Này mới khiến Trương Dương đã minh bạch cái gì gọi là lão đại đồ bi thương , hắn hối hận ah ! Chính mình lên trung học đệ nhị cấp thời điểm làm sao lại không nỗ lực một điểm , làm hại xuất hiện tại chính mình lăn lộn thê thảm như vậy . Người ta ở là nhà cao tầng , hắn đây? Nhà cao tầng phía dưới phòng dưới đất ! Người khác mở là Benz BMW , hắn mở là 11 đường giao thông công cộng , muội tử thì càng đừng nghĩ đến , không đem người gia chết đói là tốt rồi . Gần nhất xui xẻo công việc (sự việc) càng là liên tiếp không ngừng , trước tiên là vì tiêu thụ công trạng liên tục ba tháng thứ nhất đếm ngược bị quản lí xào cá mực , được rồi , đây là Trương Dương chính mình vô dụng ! Công ty bán đồ chơi kia hắn thật sự là không nói ra được , cũng không đi ra ngoài chào hàng quá , liền trộn lẫn cái cơ sở bản tiền lương . Ông chủ có thể nuôi người không phận sự sao, này không trực tiếp để hắn đánh rắc cuốn tránh người . Thật buồn bực là hôm nay Trương Dương buổi sáng đi phỏng vấn , kết quả phỏng vấn tên Béo vừa nhìn CV , trực tiếp ném câu tiếp theo "Chúng ta không nhận tội cái trường học này" liền đem Trương Dương đuổi rồi . Trương Dương tại chỗ cũng sắp giận điên lên , trường học này làm sao vậy? Không phải có quốc gia ban bố chính thức bằng cấp sao , ngươi không chiêu lão tử còn không làm nữa đây! Đương nhiên Trương Dương cũng là ở trong lòng bực tức vài câu , ở mấy vị cùng đi cầu chức danh giáo sinh ánh mắt khinh bỉ dưới hôi lưu lưu đào tẩu ! Dọc theo đường đi Trương Dương không ngừng mà nguyền rủa vừa phỏng vấn tên béo đáng chết kia , uống nước nhét kẽ răng không trường tiểu JJ , hùng hùng hổ hổ trở về thuê lại phòng dưới đất . Đây là một thập niên 80 lão kiến trúc , phòng dưới đất đã sớm không người ở rồi. Mới vừa hảo tiện nghi Trương Dương , bỏ ra 200 khối một tháng liền thuê đi , duy nhất không có phương tiện chính là phòng dưới đất chỉ có một nhà vệ sinh công cộng , làm hại Trương Dương mỗi lần không thể không ra ngoài đi nhà cầu . Mới vừa vừa trở về đi nhà cầu Trương Dương lại xui xẻo rồi , không cẩn thận , dùng đến mấy năm đích điện thoại lại rớt xuống hố . "Ai , liền ngay cả WC cũng chỉ biết bắt nạt ta người đàng hoàng này , ta không phải là chắn quá hai ngươi về ư ! Không dùng tới như vậy đi !" Nói tới nói lui , Trương Dương còn phải đi đào điện thoại di động , điện thoại di động không muốn có thể , bên trong thẻ tổng muốn xuất ra đi. Bóp mũi lại Trương Dương xem như là nảy sinh ác độc , chờ mình đem điện thoại di động móc ra cần phải chắn hắn cái mười lần tám sẽ , xem này phá WC lần sau còn dám hay không rồi. Kết quả sờ soạng nửa ngày điện thoại di động đúng là không vét lên đến, trái lại móc ra một khối điện thoại di động pin lớn nhỏ thủy tinh trong suốt hình dáng vật thể . Để Trương Dương một trận phiền muộn , người gì a, món đồ gì đều tới hố xí ném ! "Nhìn còn rất đẹp ah , không phải là cái bảo bối chứ? Lẽ nào ta muốn phát ra !" Trương Dương nhìn chăm chú trên tay tinh thể , chính ảo tưởng có phải là đào đến cái gì bảo bối tốt lúc, chỉ thấy tinh thể như một mặt trời nhỏ dường như chợt bộc phát ra tia sáng chói mắt . "Ah", Trương Dương một tiếng hét thảm ngã quỵ ở mặt đất , toàn thân đều giống như bị kim đâm quá bình thường đau nhức , đã qua một hồi lâu mới dần dần khôi phục như cũ . Trương Dương nhanh giận điên lên , đây là tên khốn kiếp nào hãm hại chính mình , vừa định tức miệng mắng to thời điểm , ngoài ý muốn ra phát hiện . Bởi vì Trương Dương trong đầu bỗng nhiên có âm thanh vang lên , dọa Trương Dương nhảy một cái . "Năng lượng trao đổi nghi thức khải động , quét hình {Kí Chủ} ... Quét hình hoàn thành , {Kí Chủ} Trương Dương: Thể năng lũy thừa: 4 người trưởng thành tiêu chuẩn vì là 5 , tinh thần lũy thừa: 5 , vũ lực giá trị: 1 , {Kí Chủ} trói chặt thành công " Có chút mơ hồ Trương Dương nghe được não hải thanh âm bên trong đầu tiên là sợ hãi một hồi lâu , sẽ không phải là có người cùng mình nói đùa sao? "Ai vậy? Ta nhưng không có tiền , không thấy ta ở đâu sao?" Mời các bạn đón đọc .
Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Nhân sinh của Diệp Hạo chắc có lẽ cũng trãi qua bình thường như mọi người nếu không có một giọt Thần Huyết làm thay đổi tất cả.  Bắt đầu từ việc điểm tuyệt đối trong kỳ khảo thí, xổ số luôn trúng, thiên tài bóng rổ, kiện tướng bơi lội, ca tham gia vào cái gì, đều bá cái đó? Ca là toàn tài, không Toàn Năng mới đúng. Mỹ nữ giáo sư chủ động thổ lộ, nữ tổng giám đốc bá đạo muốn làm đại tỷ tỷ của ca, tiểu Loli đáng yêu lại muốn ta làm Đại Ca Ca thân mật của nàng…. Đẳng cấp: Phàm Giới: + Tu Đạo: Luyện Thể, Luyện Huyết, Luyện Hồn, Phân Thân, Ích Cốc, Thông Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Trọng Kiếp, Chân Tiên (Địa Tiên). + Võ Đạo: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hám Sơn, Phiên Hải, Võ Đạo Cực Hạn, Thiên Nhân, Kết Đan, Thành Anh, Độ Kiếp, Chân Tiên. Tiên Giới: + Thượng Tiên, Thiên Tiên, Ngọc Tiên (33 Chuyển), Kim Tiên (33 Chuyển), Tiên Chủ (12 Chuyển), Tiên Tôn (12 Chuyển), Tiên Vương (12 Chuyển), Bán Thần, Thần. *** Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần Team: Vạn Yên Chi Sào - ------------------------------------------------- - Lam Tiểu Điệp, 150 điểm. Một nữ phụ trung niên mỉm cười phát bài thi toán trong tay cho một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lam Tiểu Điệp hai tay nhận lấy bài thi của mình. - Không ngừng cố gắng, tiếp tục phát huy nhé! Hứa Lệ càng nhìn Lam Tiểu Điệp càng hài lòng. Nhạy bén, xinh đẹp, còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nữ hài dạng này thời nay không còn nhiều. Thời điểm Hứa Lệ thấy điểm số trên bài thi tiếp theo, sắc mặt trở nên u ám. - Diệp Hạo, 38 điểm. Tất cả mọi người lúc này phá lên cười. - 38 điểm. - Diệp Hạo thật tài nha! - Thanh niên này chắc đội sổ lần này nữa rồi, haha? - Cần nói sao? Dưới sự chế giễu của bạn bè, một thiếu niên mặt mũi đỏ bừng, thần sắc bất an đi đến trước mặt Hứa Lệ. Hứa Lệ nhìn thiếu niên, giận không chỗ phát tiết, cầm bài thi vỗ vỗ lên mặt Diệp Hạo. - Ra cửa đứng cho cô! Diệp Hạo đang muốn lấy bài thi của mình nhưng cô chủ nhiệm đã tiện tay ném nó đi. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -) Diệp Hạo đành phải ngồi xuống nhặt lên, yên lặng ra khỏi phòng học. Đứng bên ngoài, mặt hắn tâm tình bất định. Không người nào không quan tâm mặt mũi, nhất là cái tuổi này. Mà lúc này, Diệp Hạo nghe cô giáo tổng kết. - Lần này các em làm tốt lắm, nếu không phải Diệp Hạo vướng víu kéo điểm bình quân của lớp chúng ta xuống, chắc đứng hạng hai rồi. Diệp Hạo cảm thấy ngực mình rất đau. Lời cô giáo nói như một cây gai nhọn đâm vào ngực hắn. Hắn lảo đảo đi đến ao nước nhỏ sau trường. Đứng bên bờ ao, Diệp Hạo thật lâu không thể bình tĩnh, hắn nắm chặt nắm đấm, muốn hô to một tiếng. Nhưng hắn không dám. Hắn sợ bị đội Bảo An của trường tóm cổ. Diệp Hạo không khỏi cảm thấy biệt khuất. Cha nhờ quan hệ gia đình đưa hắn đến lớp chọn, hi vọng Diệp Hạo có thể cố gắng học, nhưng hắn rõ ràng không có năng khiếu học hành này, nhiều lần bị bạn bè chế giễu. Hắn chịu đủ rồi. Nhưng hắn có thể làm gì? Nghĩ tới đây, hắn chán nản ngồi trên đống cỏ. Trong lúc mờ mịt, Diệp Hạo hồn nhiên không chú ý đến một dây leo kì quái, đang luồng dọc theo bãi cỏ bò tới chân hắn. Thời điểm dây leo chỉ còn cách Diệp Hạo chưa đến một bước, nó nhanh như chớp phóng tới quấn lấy chân hắn, sau đó kéo Diệp Hạo xuống hồ nước. Diệp Hạo lúc này mới bừng tỉnh. Trong hoang mang, hắn không ngừng nếu kéo đám cỏ xanh xung quanh, nỗ lực ngăn cản dây leo đang kéo mình xuống nước. Nhưng tất cả đều vô dụng. Chưa đến hai giây, Diệp Hạo bị kéo vào hồ nước, uống mấy ngụm nước sau đó mới vội vàng ngậm miệng, lúc này, trong mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ. Bởi vì hắn thấy được một thân ảnh mặt mũi dữ tợn đang khát máu nhìn mình. Một khắc đó, thân ảnh kéo Diệp Hạo đến gần, há cái miệng đỏ ngồm mồm cắn tới cổ hắn. Diệp Hạo hoảng đến mức quên phản kháng. Nhưng thời điểm đối phương sắp cắn được hắn, một tiếng vang như kinh lôi nổ ầm ầm. - Nghiệt súc, lớn mật! Trong khoảnh khắc, một đạo âm thanh vang lên, thân ảnh đang quấn lấy Diệp Hạo nhanh chóng nổ nát. Tình hình gì đây? Diệp Hạo mở to hai mắt quan sát bốn phía. Lúc này, lực lượng nhu hòa bao phủ toàn thân đưa hắn trở lại bãi cỏ. Diệp Hạo liếc mắt nhìn thấy một vị trung niên ăn mặc trường bào hoa lệ y như nhưng phim cổ trang hắn xem trước đây. Thân hình trung niên hư ảo giống như ẩn tàng trong sương mù, nhàn nhạt nhìn Diệp Hạo một cái rồi cau mày. - Tư chất kém như vậy? Thôi, gặp nhau là duyên, thiếu niên, hé miệng. Diệp Hạo vội vàng mở ra miệng. Thằng ngu nhất cũng biết trung niên trước mắt là Thần Tiên trong truyền thuyết. Chẳng lẻ muốn cho hắn Linh Đan Diệu Dược? Lúc này, trong tay trung niên xuất hiện một thanh chủy thủ tinh xảo, hắn vạch một cái trên ngón tay mình. Một giọt máu tươi xuất hiện. - Thiếu niên, uống giọt máu này đi. - Cái này… Diệp Hạo chần chừ. Đối phương bảo mình mút ngón tay hắn sao? Cần chơi nhây vậy không? Bất quá Diệp Hạo nghĩ, máu tươi này chắc chắn trọng dụng với bản thân, bởi vậy hắn nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng, nắm chặt ngón tay trung niên, chuẩn bị mút. Trung niên mở to hai mắt nhìn, tát hắn một phát đau điếng. - Ngươi làm gì đó, ta không thích chơi gay? Trung niên mắng. - Không phải người kêu ta mút giọt máu này sao? Diệp Hạo ủy khuất bưng gò má nói. Trung niên có chút bất đắc dĩ gõ gõ ngón tay, giọt máu tươi nhanh chóng thoát ly khỏi ngón tay hắn. Diệp Hạo nhìn giọt máu đang lơ lửng giữa không trung, hắn vội vàng há mồm nuốt nó vào bụng. Khi giọt máu mới vừa vào cơ thể Diệp Hạo, hắn liền cảm thấy toàn thân nóng bừng lên. - Chuyện gì xảy ra vậy? - Thần Huyết đang từ từ cải biến thân thể ngươi, bất quá nó có hơi thống khổ một chút! Trung niên nam tử nói xong liền biến mất. Diệp Hạo đã không lo được nhiều nữa, vì hắn chịu đng không nổi loại thống khổ này, nên đã hôn mê. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -) ... Diệp Hạo nhớ không rõ bản thân đã hôn mê bao lâu, hắn chỉ mơ mơ màng màng cảm nhận, hình như mình được đưa đến bệnh viện. Sự tình sau đó hắn không còn biết nữa. - Chí Quốc, tiền thuốc Tiểu Hạo bác sĩ đã thúc giục mấy ngày rồi! Quách Tú khẽ thở dài nhìn trung niên đến đưa cơm. Bộ dáng trung niên và Diệp Hạo có mấy phần giống nhau, nghe vậy hắn chần chờ một chút rồi nói. - Anh qua mượn Lão Chu. - Nhà mình đã mượn Lão Chu 5 vạn rồi, sao còn có thể mở miệng mượn thêm được sao? Quách Tú nhìn chồng rồi nói. - Cha anh không phải rất giàu sao? - Chuyện cha anh chẳng lẽ em không biết. Diệp Chí Quốc cười khổ. - Nếu mượn được, anh đã đã sớm mượn rồi. - Tiểu Hạo là cháu nội của lão, chẳng lẽ thấy chết không cứu sao? Quách Tú nổi giận quát. Diệp Chí Quốc trầm mặc. Quách Tú nhìn chồng, không khỏi chảy nước mắt. Nàng khóc không phải vì trượng phu vô dụng, mà vì nàng làm mẫu thân mà không có năng lực cứu con trai mình. Nếu không có tiền, Diệp Hạo sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. - Đừng khóc, trông con cho tốt, vấn đề tiền bạc để anh lo. Diệp Chí Quốc nói xong, xoay người rời đi. Quách Tú vẫn vô lực thút thít. Gia đình Diệp Hạo vốn được xem như nhà thường thường bậc trung. Nhưng Diệp Hạo đã trong phòng chăm sóc đặc biệt 6 tháng trời, cha mẹ hắn muốn bán thân rồi. Những nơi có thể mượn, vợ chồng bọn họ đều đã mượn hết. Nhưng Diệp Hạo vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thời điểm Quách Tú đang thút thít, hồn nhiên không chú ý đến khóe mắt Diệp Hạo đang hôn mê chảy ra hai giọt nước mắt. Cha mẹ nói chuyện, hắn đều nghe rõ. Nhưng hiện tại, thân thể hắn còn trong quá trình cải tạo, Diệp Hạo rất rõ ràng, chuyện này gần xong rồi. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -)   Mời các bạn đón đọc Chung Cực Toàn Năng Học Sinh của tác giả Sát Trư Đao.
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Nếu ai từng đọc qua các truyện như Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi và Công Tử Điên Khùng, thì không thể bỏ qua truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị nó được sánh bằng ngang hàng với nhau, tình tiết ngắn gọn súc tích, không dài dòng làm người đọc bị cuốn vào từng chương truyện. Nội dung chính của câu chuyện: Năm đó khi Diệp Trần được 18 tuổi thì bị người khác mưu hại, đã vậy còn liên lụy dưỡng mẫu chết thả. Cũng từ khi đó hắn dùng mười năm khổ luyện, đến cuối cùng báo thù rửa hận, giết sạch cừu nhân, nhưng cũng bị thế lực khắp nơi truy sát, cuối cùng bị vây ở trên đỉnh núi Everest. Đại thù đã trả, hắn vốn định nhảy núi tự vận, không nghĩ tới vậy mà ngoài ý muốn xuyên qua đến Tu Chân giới. Tám trăm năm về sau, hắn đã là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, Tu Chân giới người người kính úy Cuồng Đế, nhưng lại bởi vì một trận đại chiến, trùng sinh lúc còn là thiếu niên...thay đổi những gì xảy ra kiếp trước, đối chiến tứ đại giới, tìm lại người yêu, trả thù bát đại tiên môn như thế nào? Mọi người hãy đón đọc. Cảnh giới: Tu chân cảnh giới từ cao tới thấp, tổng cộng chia làm tám Đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Trên Địa Cầu võ học chi đạo: võ giả bình thường, Nội Kình võ giả, mà Nội Kình võ giả căn cứ cảnh giới cao thấp, lại phân làm Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình tam trọng cảnh giới. Hóa Kình, gần như có thể nói là võ học đỉnh phong, cho nên được tôn làm tông sư, ngoài ra còn các cảnh giới cao hơn. Người người tu đạo trên địa cầu, dựa theo cảnh giới phân chia, tổng cộng chia làm bốn Đại cảnh giới, phân biệt là Sơ Khuy, Huyền Quang, Thần Thông, Thành Đạo..." *** "Hi Nguyệt! Không được! Không..." Trong một căn phòng bệnh thuộc bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, một thiếu niên từ trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy! "Hồng hộc ~ hồng hộc ~ " Thiếu niên này giống như là vừa mơ thấy ác mộng, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, miệng há to thở dốc liên tục, bỗng nhiên lập tức ngây ngẩn cả người lại, mặt mũi ngơ ngác hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Ta đang ở nơi nào đây? Ta nhớ rõ là lúc trước còn đang bị bát đại tiên môn vây công, Hi Nguyệt vì cứu ta, hy sinh tính mệnh của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục Nguyệt Quang Bảo Giám, đưa ta rời khỏi, sau đó..." "Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào... ta trở lại quá khứ rồi?" Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình, suy nghĩ nhất thời bay theo gió, Hắn tên là Diệp Trần, tám trăm năm trước bởi vì một nguyên nhân ngoài ý muốn, từ trái đất xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, lại không nghĩ rằng mình là một thiên tài tu chân vạn người chưa chắc có được một, chỉ trong tám trăm năm, đạt tới thành tựu mà kẻ khác mấy vạn năm đều không có thể đạt tới, trở thành sự hiện diện hàng đầu trong thế giới đó, được người người tôn xưng là Cuồng Đế! Nhưng mà, cũng chính bởi vì thái độ làm người của hắn quá mức điên cuồng kiêu ngạo, ở Tu Chân giới tàn khốc, gây thù chuốc oán quá nhiều, cuối cùng vào lúc hắn độ thiên kiếp, bát đại tiên môn nhân cơ hội đấy cùng nhau bao vây tấn công hắn. Mắt thấy không thể tránh khỏi cái chết dưới sự bao vây tấn công của bát đại tiên môn, tình cảm chân thành mà cả đời hắn có được, Hi Nguyệt tiên tử vì cứu hắn, không tiếc lấy tính mạng của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục thần khí Nguyệt Quang Bảo Giám, tạo thành thời không vặn vẹo, để hắn quay trở về tám trăm năm trước. "Kiếp trước của ta, sở dĩ ở tu chân giới ngông cuồng như vậy, đại khai sát giới khắp nơi, được người gọi là Cuồng Đế, cũng bởi vì đoạn quá khứ ở trên trái đất này, trong lòng ta để lại quá nhiều tiếc nuối! Thật ra thì cho dù bát đại tiên môn không có mưu đồ với ta, ta chỉ sợ cũng khó có thể chống nổi tâm ma kiếp... Bây giờ có cơ hội sống lại một lần nữa, tiếc nuối kiếp trước ta nhất định phải bù đắp từng việc! Nhưng mà không biết, ta còn có thể trở lại Tu Chân giới nữa hay không? Có thể gặp lại Hi Nguyệt của ta nữa hay không..."   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị của tác giả Ngã Ý Như Đao.
Thổ Hào Hệ Thống
Mẫu thân bị hắn khí tiến vào bệnh viện! Phụ thân bởi vì hắn mà bị giới giải trí phong sát! Hàng xóm thấy hắn liền đi đường vòng đi! Toàn bộ người một nhà bị có quyền thế nhà ông ngoại ghét bỏ! Toàn gia kinh tế áp lực rơi xuống ca ca trên người, Cocoa ca chỉ là cái bị vùi dập giữa chợ tác giả, tuy rằng hành văn nhất lưu, nhưng đề tài bài cũ, nội dung vở kịch máu chó, cứ việc mỗi ngày gõ chữ mã đến hừng đông hai, ba điểm, lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một nhà kế sinh nhai! Đối mặt này một đống cục diện rối rắm, mới vừa xuyên việt tới Chu Tinh trợn tròn mắt. Cũng may trời không tuyệt đường người, cường hào hệ thống từ trên trời giáng xuống, trợ giúp Chu Tinh giải quyết tất cả cửa ải khó, hết thảy đều từ làm một cái danh chấn tứ phương thần hào độc giả bắt đầu thay đổi. *** Cái gọi là cường hào hệ thống, nghe cao đại thượng, trên thực tế chân chính xem quyển sách này, cơ bản đều là đạo văn độc giả.     Sự thực làm sao, đại gia trong lòng cần phải nắm chắc, có mấy người toàn bộ hành trình chống đỡ chính bản, đại gia cũng có thể rõ ràng, đầy đủ mấy vạn người, mới mười mấy đặt mua, mới vừa lên giá tuần đầu tiên cũng còn tốt, đặt mua cũng không tệ lắm, có hơn ngàn người, nhưng tuần đầu tiên sau đó, đặt mua giảm mạnh, mấy trăm, sau đó biến thành mười mấy, nếu như otaku nhớ không lầm, khi đó ta đổi mới cũng không kém chứ? Đổi mới số lượng cũng không ít chứ? Chỉ là sau tới nhà xảy ra chuyện, mới liên tiếp dừng đăng chương rất lâu, nhưng ở trước đó mấy tháng, ta đổi mới vẫn là rất ổn định chứ? Vì lẽ đó không cần bắt ta đổi mới việc tới làm viện cớ, bởi vì thế đều là đặt mua giảm mạnh chuyện sau đó.   Mời các bạn đón đọc Thổ Hào Hệ Thống của tác giả Đơn Thuần Trạch Nam.