Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiếng Ngọt

Văn án: Căn hộ đối diện cửa nhà Tô Mạch có một người đàn ông chuyển tới, khiêm khiêm quân tử*, ôn nhuận như ngọc, chuẩn kiểu cô thích. Anh ta mỉm cười, mắt mi dịu dàng: “Anh tên là Trâu Tinh Thần, em có thể gọi anh là A Thần.” Cô đỏ mặt, giọng mềm mại: “Em là Tiểu Mạt Lị**.” Từ đấy, hai sinh viên tốt nghiệp loại ưu của Học viện diễn xuất trung ương*** bắt đầu cuộc sống đua tranh so kè diễn xuất của họ. Cho tới một ngày, nhà thiết kế chính Tô Mạch đại diện cho công ty đi gặp bên B, nhìn thấy nam thần hoàn mỹ trong cảm nhận của mình đập bàn mắng chửi người ta trong phòng họp: “Chút bug vặt như thế cũng không nhìn ra, hả, không muốn làm việc thì cút hết đi cho ông!” Tô Mạch: “…” *người quân tử lấy cung kính, nhường nhịn làm lễ. **Mạt và Mạch đều đọc là /mò/, mạt lị là tên gọi chung của họ hoa nhài (gồm nhiều loài) có cánh trắng, mùi thơm. ***nói đểu, không có trường này. *** Ngày đầu tiên chuyển nhà đến chung cư cao cấp mới, tổng giám đốc công ty IT Trâu Tinh Thần, người đàn ông tài giỏi kiêu căng mắt luôn đặt trên đỉnh đầu, thế mà lại nhìn trúng một cô gái, chính là mỹ nữ dịu dàng yêu kiều nhà hàng xóm Tô Mạch. Anh đặt mục tiêu sẽ theo đuổi nàng trong 7 ngày. Vừa vặn kịp thời gian trước khi anh bận rộn chuẩn bị ra mắt game mới. Tô Mạch, nhà thiết kế bề ngoài dịu dàng tao nhã bên trong sắc sảo, nghiện hư vinh hơn nghiện thuốc phiện, đặc biệt yêu thích kiểu đàn ông lịch lãm, ôn nhuận như ngọc, quan trọng là nhà giàu nhiều tiền. Đúng là những điểm mà nàng nhìn thấy trên người Trâu Tinh Thần. Nàng muốn chinh phục anh ta! Phương pháp cổ điển chưa bao giờ lỗi thời và luôn hiệu quả trong việc tán tỉnh đã được cả Trâu Tinh Thần, người không có chút kinh nghiệm thực chiến nhưng là tình thánh về lý thuyết sau khi bỏ ra cả đêm nghiên cứu đủ mọi bí kíp tán gái từ Đông sang Tây từ cổ chí kim, lẫn Tô Mạch lựa chọn áp dụng đó là: ngụy trang bản thân thành hình mẫu hoàn hảo lý tưởng. Vậy nên, Trâu Tinh Thần ngoài vốn sẵn có là ngoại hình và địa vị xã hội bậc nhất, bonus thêm em xe Bentley bản giới hạn thì đã khoác lên mình vỏ bọc của bậc quân tử nho nhã, khí độ có thừa để che giấu tính tình cục cằn, ngạo mạn, soi mói bên trong; Tô Mạch bên cạnh nhan sắc và vóc dáng mê ly trời ban cũng không quên điểm trang thêm cho mình bằng hình ảnh tiểu thư thục nữ con nhà gia giáo. Với lớp vỏ ngoài hoàn hảo đó, họ bắt đầu quá trình anh thả thính em em thả thính anh chúng mình cùng thả thính nhau. Người đi săn và con mồi. Chỉ là, không ai có thể phân biệt rõ ràng được trong cuộc chiến này, ai mới là người đi săn, ai mới là con mồi thật sự đây. Hơn nửa tháng sau, khi cuộc chiến ngầm đó kết thúc, Trâu Tinh Thần như ý nguyện ôm được người đẹp về, Tô Mạch cũng có được người đàn ông hàng đầu đáp ứng mọi yêu cầu mà nàng và gia đình mong muốn, à, trừ việc anh ta không hề lịch lãm ôn nhu như nàng hằng tưởng, cơ mà cũng chẳng sao, vì hàng thượng phẩm vẫn luôn là hàng thượng phẩm. Nhưng, vào đúng ngày đính hôn của họ, cả cô dâu và chú rể, vậy mà đều không có mặt. Bởi vì đêm hôm trước ngày cưới, khi Trâu Tinh Thần hỏi Tô Mạch "Em có yêu anh không?" thì đáp lại anh chỉ là một sự im lặng đáng sợ. Nàng không biết. Vậy nên họ từ bỏ. Nhưng cũng ngay sau đó, khi phát hiện ra mình đã mất anh rồi, thì Tô Mạch mới lại chân chính nhận ra, nàng không thể chấp nhận một cuộc sống không có Trâu Tinh Thần. Nàng, đã yêu anh, vô phương cứu chữa yêu anh. Mặc kệ anh là người đàn ông độc miệng, mặc kệ anh không phải hình mẫu lý tưởng theo tiêu chuẩn của nàng, nhưng vào giây phút nàng bị gã béo phó tổng giám đốc dùng dây lưng trói vào ghế rồi chuẩn bị chà đạp đêm ấy, vào giây phút nàng đã buông bỏ hết mọi niềm hi vọng, thì anh xuất hiện như một vị thần, phá màn đêm mang theo ánh sáng rực rỡ mà ấm áp tới cứu nàng, kéo nàng ra từ trong địa ngục. Chính vào giây phút đó, nàng đã yêu anh. Hoặc cũng có thể, nàng đã dần yêu anh vào lúc nàng chẳng hề hay biết. Dù sao thì, Tô Mạch muốn có lại người đàn ông này. Nàng đã làm mất thứ quan trọng nhất với mình, nàng phải lấy lại nó. Bằng mọi giá. Thế nhưng, Trâu Tinh Thần lại là ai chứ? Anh luôn biết mình muốn gì, hành sự nhất quán, mạnh mẽ, dứt khoát, gọn gàng. Muốn thu phục lại lão tử ư? Không có cửa đâu! Vậy nên chúng ta hãy cũng nhau chờ xem quá trình mà nhà thiết kế quyến rũ giảo hoạt Tô Mạch đã làm như thế nào, dùng bảy bảy bốn chín phương pháp trừ yêu diệt quái để thuần phục tổng giám đốc yêu nghiệt của công ty IT hàng đầu khoa kỹ Tinh Thần; xem một Trâu Tinh Thần kiêu căng ngạo mạn biến thái dùng đủ hình thức bắt nạt Tô Mạch rồi dần dần cũng đành cam tâm tình nguyện chịu trói và nghiệp quật lại anh không chừa phát nào ra sao. Xin hứa hẹn với mọi người đó là một quá trình siêu cấp, siêu siêu cấp sảng khoái ạ~ Phải nói rằng đã lâu lắm rồi mình mới lại đọc được một cuốn truyện với những tình huống hài hước và những màn "đấu đá" nhau của nam nữ chính khiến mình hưng phấn đến như vậy, mỗi khi hai bạn đứng cạnh nhau là mình cảm thấy như mọi huyết mạch trong cơ thể cứ sôi lên sùng sục, mỗi tế bào giác quan đều rúng động theo từng lời bọn họ đối đáp, phấn khích cực độ. Chất hài trong "Tiếng ngọt" là cái chất hài mà không phô, không thô, hài duyên dáng hài thanh lịch hài huê hậu, bảo đảm sẽ khiến bạn được cười sung sướng cười khoái trá cười lăn từ trên ghế xuống cười bò từ dưới giường lên... Nhưng câu chuyện này cũng không hoàn toàn chỉ có tiếng cười. Xen lẫn niềm vui là những nỗi buồn rất thật. Giống như dưới lớp vỏ bọc của mỗi nhân vật chính, họ đều có cho mình một câu chuyện xưa, câu chuyện đã biến họ trở thành con người như ngày hôm nay, dẫn họ tới những hành động và lựa chọn đôi khi ấu trĩ như vậy. Phải, mình muốn nói về nam nữ chính, mình muốn bao biện và giải thích cho họ. Vì cả Trâu Tinh Thần, cả Tô Mạch, đều xứng đáng được yêu thương. Trâu Tinh Thần của thời niên thiếu từng là một chàng thanh niên vô cùng hoạt bát sáng sủa, vô cùng đáng yêu. Bố mất, anh theo mẹ tái giá về ở nhà họ Chu. Tại đây, anh gặp Chu Thẩm Nhã, con gái riêng của dượng. Anh gần gũi và quý mến cô bé như em ruột, nhưng cô gái đó lại đem lòng yêu anh. Cô tỏ tình, anh từ chối. Ngày hôm sau, cô gái ấy chết đuối, nghi vấn tự tử vì tình. Mọi tội lỗi đổ lên đầu Trâu Tinh Thần. Ngoài mặt không thừa nhận, nhưng tự sâu trong thâm tâm Trâu Tinh Thần anh đã gán cho mình tội danh giết người. Anh cõng trên mình ám ảnh tội trạng đó nhiều năm trời, dần tách rời gia đình, cũng biến mình thành người đàn ông lạnh lùng, tĩnh lặng, cách xa tình yêu. Ngày đó theo đuổi Tô Mạch, cũng bởi vì sức ép từ việc bà nội suốt ngày yêu cầu đi xem mắt. Nhưng trừ việc từng ngụy trang bản thân mình thành một người đàn ông lịch thiệp, ôn hoà, thì tình cảm anh dành cho Tô Mạch từ đầu đến cuối là chân thành. Anh thực sự thích nàng, yêu nàng; vì thích nên muốn nàng biết con người thật của mình, lại sợ nàng sẽ không đón nhận nó; vì yêu nên mới bắt đầu lo lắng nàng có thật lòng với mình hay không. Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông cao cao tại thượng đó biết hai chữ ghen tị viết như thế nào. Anh ghen với Cố Bắc Đồ, kẻ anh vốn không bao giờ đặt vào mắt nhưng lại là rung động thuở thiếu thời của Tô Mạch. Cố Bắc Đồ, một phần thanh xuân của Tô Mạch, nhưng đáng tiếc không phải thanh xuân đẹp đẽ, mà chính là một thanh xuân u ám mà nàng đã luôn chỉ muốn quên đi. Năm đó, Tô Mạch, con một gia đình bình thường nhưng lại có một người mẹ rất tham vọng, mong muốn con gái tiền đồ vô lượng nên đã dốc hết toàn lực để nuôi dạy, bồi dưỡng nàng như dòng dõi thế gia; thậm chí bán nhà để xin cho nàng vào học tại ngôi trường quý tộc cấp 3 chỉ toàn nhà giàu. Nhưng bà đâu biết, tại đây, cô gái nhỏ bị mấy tiểu thư nhà hào môn ỷ giàu hiếp nghèo bắt nạt, lăng nhục, bạo lực học đường, mà đỉnh điểm nhất, chính là sự lừa gạt tình cảm của Cố Bắc Đồ, một trong những đại công tử danh giá nhất nhì trường. Anh ta chủ động tán tỉnh Tô Mạch vì một trò cá cược hèn hạ của lũ con trai, khiến nàng trao cho anh ta tất cả những rung động trong sáng, thuần khiết nhất của tuổi học trò, viết thư tình cho anh ta để rồi cuối cũng nhận được chỉ là sự thật trần trụi tàn nhẫn, anh ta đã chà đạp không chỉ lên tình cảm mà cả lòng tự tôn của Tô Mạch, biến nàng trở thành trò cười cho cả trường... Thanh xuân của Tô Mạch đã trôi qua trong tự ti và cô độc vô tận như thế, đau đớn đã trui rèn nàng thành một người phụ nữ giỏi giang, độc lập, mạnh mẽ, dùng kiên cường để che đậy sự mềm yếu của bản thân, ngăn cách mình với thế giới nóng lạnh bên ngoài. Nhưng nỗi đau ngày đó để lại một vết sẹo quá lớn trong nàng, khiến nàng cũng đồng thời trở thành người ham hư vinh và lạc trôi trong sự ham hư vinh đó. Ngày ấy khi gặp gỡ phiên bản lịch lãm Trâu Tinh Thần, kiểu của Cố Bắc Đại ngày xưa, nàng lập tức sôi trào ham muốn mãnh liệt muốn chinh phục anh, như thể nếu chinh phục được anh, nàng sẽ có thể dẫm đạp được quá khứ dưới gót chân mình. Ấu trĩ mà bệnh hoạn. Tô Mạch biết. Nhưng vẫn không thể ngừng được. Vậy nên, sau này, ngay cả khi nàng đã yêu Trâu Tinh Thần, nàng cũng không nhận ra, hoặc là không dám tin mình lại có thể thật sự yêu một người bằng tình cảm đơn thuần đến như thế. Trâu Tinh Thần đã chữa lành cho nàng, mang lại sự tự tin chân chính cho nàng, sự tự tin từ sâu thẳm tâm hồn mà không cần phải có sự trợ giúp từ quần áo, túi xách hay trang sức đắt tiền hàng hiệu. Anh khiến nàng rũ bỏ những ám ảnh và nỗi đau quá khứ, nàng không cần dùng chúng để thời thời khắc khắc nhắc nhở mình phải mạnh mẽ nữa, bởi vì nàng đã có anh. Nói thêm về nam chính Trâu Tinh Thần, với chiều cao 1m86, thân hình cân đối, khuôn mặt đẹp trai mê hoặc chúng sinh, thiên tài IT, thông minh, nhạy bén, gia đình giàu có lại thêm bản lĩnh tự mình lập nghiệp, cũng may ông trời còn có mắt nên ngoài những ưu điểm vượt trội trên thì "ưu ái" ban thêm cho anh tính tình tự cao tự đại tự luyến, đặc biệt là cái miệng chuyên nói phũ, thấy sai thấy ghét là phang luôn không ngần ngại chi. Cơ mà, để Mị nói cho mà nghe nhé, mặc dù Trâu Tinh Thần hơi ác khẩu một chút, nhưng đó là bởi vì anh quá lười giả tạo, cách sống và xử sự của anh là vĩnh viễn trung thực với lòng mình. Và bằng những hành động của Trâu Tinh Thần, bạn cũng sẽ thấy rằng một người đàn ông "làm" được (xin hãy suy nghĩ chữ "làm" này trên nhiều phương diện, không phải chỉ nói một phương diện kia, còn ý reviewer phương diện kia là gì thì team mê thịt chúng ta đều tự hiểu với nhau cả rồi phải hôn ????) còn đáng giá hơn gấp trăm lần một người đàn ông ôn nhu chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt: anh ấy có đầy đủ sức mạnh để bảo vệ bạn, che chở bạn, dùng chính sự ngạo nghễ của mình đè bẹp những kẻ bắt nạt, coi thường, tổn thương bạn. Và khi một người đàn ông vốn cục cằn trở nên dịu dàng, riêng cho mình bạn, thì sự dịu dàng ấy có thể nghiền nát mọi trái tim cứng rắn nhất. "Về sau không được khóc nữa" Cô cười cười: "Em không khóc, em cũng không khóc nữa" "Muốn khóc cũng được, trừ khi..." Anh cúi đầu cọ cọ tóc cô, môi chầm chậm dịch sát về phía tai, hôn cô rồi thủ thỉ nốt nửa câu còn lại, "trừ khi là bị ông đây làm tới khóc".* .... "Anh muốn em được sống một cách đơn thuần. Ở bên anh, em chỉ cần phụ trách tự do và vui vẻ là được" Anh cúi đầu hôn những hạt nước mắt đang rơi của cô "Về sau, không ai được phép khi dễ em" Cô ngẩng đầu, nghe anh bổ sung thêm, "trừ bỏ anh".** .... Còn về Tô Mạch, là một trong kiểu nữ chính nữ cường nhân mà mình vô cùng thưởng thức. Nàng xinh đẹp, duyên dáng, thông minh, giống như một con mèo, mặt ngoài dịu dàng vô hại nhưng khi cần có thể xoè móng vuốt ra túm chặt con mồi. Dù dòng đời xô đẩy nhưng Tô Mạch vẫn giữ được cho mình tấm lòng thiện lương, thương mến và giúp đỡ mọi người, có lẽ chính điểm này đã khiến Trâu Tinh Thần yêu nàng. Như ngày hôm đó, người phụ nữ chanh chua hung dữ do hiểu lầm nên lén xông vào nhà hàng riêng để đánh ghen với nàng, nhưng nàng không tức giận mà nhẹ nhàng dùng lí trí phân tích cho người đàn bà đó hiểu, khi xong việc còn ân cần nhặt hộ đôi giày đeo vào giúp bà ta và nhắc phục vụ để bà đi ra ở cửa trước. Đúng vậy, không phải vẻ thục nữ gia giáo mà nàng cố phơi bày ra đã hạ gục Trâu Tinh Thần, mà chính những hành động nhỏ đầy tính người của nàng đã dần khiến anh rung động... Nhưng so với sự lương thiện ấy của Tô Mạch thì chính cách nàng đối xử với những kẻ đã từng hãm hại, cư xử ác ý đối với nàng mới càng khiến mình vỗ tay tán thưởng. Cực kì dứt khoát. Người đã tổn thương ta thì ta tuyệt đối không tha thứ cho người, không bao giờ. Và mình vô cùng hâm mộ cái cách mà Tô Mạch dùng để theo đuổi lại Trâu Tinh Thần. Anh đã tác oai tác quái thế nào chứ, ví như nàng tặng anh hoa hồng đỏ, anh đòi phải là hoa bách hợp, đặt 7 bông anh lại yêu sách phải 8 bông, để lấy may; mà còn là loại nửa hồng nửa trắng, hồng quá hay trắng quá cũng không được, màu hồng chiếm 40%, màu trắng chiếm 60%, biến thái đến không nhìn nổi nhưng nàng đều chiều anh hết theo đúng nguyên tắc "Kẻ làm đại sự, phải biết nhẫn!". Team nhà gái cứ yên tâm chẳng cần lo Tô Mạch phải chịu thiệt, dù lúc này đúng là nàng đang chịu thiệt thật, nhưng phương châm dẫn đường soi lối nàng chân chính là "Để những gì anh ta gây ra hôm nay, hoá thành lệ hối hận mai sau". Trả giá và mệt nhọc bây giờ, sau này sẽ đòi lại gấp đôi. Vậy nên, Trâu tổng à, xin ngài hãy tự bảo trọng~ Ngoài cặp đôi Ảnh đế Ảnh hậu, thì mình còn muốn dành rất nhiều lời khen ngợi cho dàn harem aka nhân viên của Trâu tổng. các anh xứng đáng nhận giải Oscar cho diễn viên hỗ trợ xuất sắc nhất. Mèng ơi, cái công ty gì mà nhân viên người nào người nấy muối mặn bằng cả mấy đại dương gộp lại. Thật sự quá thích môi trường làm việc aka văn hoá doanh nghiệp của công ty khoa kỹ Tinh Thần luôn, nếu không phiền cho em xin một chân trà nước điếu đóm với nhé! Có thể khẳng định, Tiếng ngọt là một trong những cuốn truyện xuất sắc nhất mà mình đọc trong thời gian gần đây, và sẽ nó đưa vào danh sách đọc lại. Có hài hước, có chủ đề, có kích tình, có nhân vật, có chemistry, có thịt (vụn). Riêng nói về phản ứng hoá học của nam nữ chính thì đúng là quá mức đỉnh cao các bạn ạ. Theo lời editor thì Tô Mạch và Trâu Tinh Thần có hai dao động sóng cùng tần số, hai kẻ kiêu ngạo gặp nhau, bắt được sóng là cùng cộng hưởng, biên độ dao động tăng gấp đôi, kiêu ngạo tăng gấp đôi. Vì thế khi mà Hoàng đế ngạo mạn đối đầu với Nữ vương kiêu hãnh thì tất yếu sẽ dẫn đến khắc khẩu vô số lần, yêu nhau rồi mà vẫn suốt ngày so chiêu phân cao thấp suốt, nhưng mà yên tâm, chính là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau, càng so chiêu thì chỉ càng thấy kích tình bay đầy trời, cẩu lương rải tung toé thôi à~ Truyện hiện đã được edit hoàn tại nhà của bạn taopho5k, editor có thâm niên lâu năm trong ngành chuyển ngữ, thật sự sau khi đọc mấy chương convert thì mình càng sâu sắc cảm nhận trình độ edit của bạn ấy, nhất là cái cách khơi gợi sự hài hước một cách vừa lầy lội lại vừa duyên dáng nó đỉnh cao như thế nào. Quá giỏi rồi. Vậy nên, lâu lắm rồi, mình mới lại mang trong mình tâm thế tự tin đến vậy mà hô to dõng dạc nhấn mạnh với các bạn rằng: Hố này, nhất định phải nhảy. Nhiệt liệt, nhiệt liệt đề cử ạ! *** Cuối tháng Tư, hoa qiong (quỳnh) đã nở, từng đám từng đám trắng muốt trĩu đầu cành biếc. Gió thổi qua, nhành hoa lay, điểm tô cho đời thêm mấy phần thanh tân, trong trẻo. Tô Mạch cầm tách cà phê đứng tựa ở cửa phòng nước nghe tiếng người thảo luận ở trong. Tựa như nghe được điều gì làm người vui vẻ, mắt nàng nheo nheo, khóe môi thoáng một nụ cười nhẹ nhàng giảo hoạt như thể hồ ly. Niềm vui chỉ thoáng qua trong giây lát ở một góc không ai khác nhìn thấy, không cách nào bắt giữ được. Tới khi nàng đã gõ đôi cao gót bỏ đi rồi, những người ở trong vẫn còn đang tiếp tục cuộc chuyện trò. “Trong số mấy nhà thiết kế chính, Mạch tỷ có năng lực nghiệp vụ mạnh nhất, tính cách cũng tốt. Giám đốc nghệ thuật đi rồi, lại không thấy công ty chuẩn bị mời người mới, chắc chắn là chị ấy lên thay.” “Thứ Sáu tuần trước, tôi tăng ca về muộn, thấy Phó tổng giám đốc Lý gọi mình chị ấy vào phòng nói chuyện, chắc chắn là để nói chuyện này rồi.” … Giữa trưa, tại tầng một của một trung tâm thương mại gần công ty. “Cái này màu thế nào?” Tô Mạch đứng trước quầy của Givenchy, nhấp môi nhìn gương, quay đầu lại nhìn mới nhận ra Lâm Tiểu Linh cùng mình đi ăn trưa không có ở bên. Lúc này Lâm Tiểu Linh đang đứng nghe điện thoại ở cách đó không xa. Tô Mạch lau son môi đi, đổi sang thử màu khác. Nữ nhân viên bán hàng cười tươi: “Quý khách rất có khí chất, nước da lại trắng, dùng màu nào cũng đều đẹp.” Nhờ kinh nghiệm bán hàng nhiều năm, chỉ cần liếc nhìn là nữ nhân viên có thể biết được ngay khách hàng nào là người có khả năng mua, dám chi tiền. Hôm nay Tô Mạch mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, choàng khăn lụa tơ tằm đen bên ngoài, chất liệu nhẹ nhàng, trơn mượt, đường may đẹp, đều là của những nhãn hiệu tiếng tăm. Tô Mạch mỉm cười với nữ nhân viên bán hàng: “Cảm ơn.” Giọng nàng mềm mại, nụ cười rất mực dịu dàng, không giống một người phụ nữ dãi dầu sương gió với công việc, mà giống với một tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc được giáo dục hết sức cẩn thận. Lúc Lâm Tiểu Linh cầm điện thoại quay lại, đôi mắt đã đỏ hoe. Tô Mạch quay lại nhìn: “Sao vậy? Lại bị tay khách hàng kia mắng à?” Lâm Tiểu Linh gật đầu, không lên tiếng, mắt ầng ậc nước, xem ra là bị mắng rất nặng. Mời các bạn đón đọc Tiếng Ngọt của tác giả Trương Tiểu Tố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tha Thứ Tình Yêu - Tình Không Lam Hề
Câu chuyện về một Ôn Vãn trở về nước sau hai năm ở Châu Âu, mang trong mình vết thương lòng khó có thể phai mờ, và một Vệ Phi, ngọn nguồn của tất cả. Liệu nên tiếp tục hận, hay lựa chọn tha thứ, buông tay?  *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Năm ngày sau Vệ Phi xuất viện. Được bác sĩ cho phép, anh trở lại biệt thự nghỉ ngơi. Sau đó, lại qua hơn nửa tháng, anh có thể xuống giường ngồi xe lăn để hoạt động, nhưng mỗi ngày thời gian ngồi không được vượt quá bốn giờ. Mà ở giai đoạn này, tôi xin nghỉ phép ở công ty, ở lại chăm sóc anh. Tất cả giống như lại trở về ngày trước, lúc nhàn hạ, anh làm việc, tôi thì đọc sách ở thư phòng, khi đến lúc, liền đốc thúc anh về giường nghỉ ngơi; mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, tôi không còn cảm giác cô độc, nhìn những món ăn trong chén anh tỉ mỉ gắp cho tôi, trong lòng liền dâng lên ấm áp. Vệ Pohi nói không sai, tôi vẫn luôn là người kiên cường độc lập. Không có anh bên cạnh hai năm, tôi vẫn có thể sống rất tốt, cho dù vẫn không quên được ngày trước, cho dù tình trạng đó tốt, nhưng vẫn tồn tại một phần giả tạo. Nhưng bây giờ, tôi phát giác, mình đang bất tri bất giác trở lại quá khứ có chút lệ thuộc đó, có chút quật cường, thỉnh thoảng sẽ đối với anh làm nũng, có khi lại sẽ vì hành động vô ý của anh mà dâng lên cảm xúc ấm áp —— tôi phát hiện, tôi đang lần nữa từ từ lâm vào tình yêu. ... Mời các bạn đón đọc Tha Thứ Tình Yêu của tác giả Tình Không Lam Hề.
Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại - Tình Không Lam Hề
Chàng soái ca Thẩm Trì dường như luôn giấu kín rất nhiều điều bí ẩn. Bao nhiêu cô gái say mê anh cũng vì những điều bất ngờ họ tìm thấy nơi anh Yến Thừa Ảnh là một cô gái thông minh, đầy bản lĩnh, cũng là vợ trên danh nghĩa của anh Tiền Tiểu Phi, một nữ sinh trẻ tươi với sự bồng bột, mạnh dạn yêu đương đã rơi vào lưới tình... Không biết là ngẫu nhiên hay cố ý, những con người này cứ vậy mà ảnh hưởng đến nhau, trộn lẫn vào cuộc sống của nhau Đâu là khởi đầu? Đâu là điểm kết? Cho tình yêu, cho lý tưởng và cũng cho cuộc sống của riêng họ?  " Yêu càng sâu đậm thì càng thương tổn. Từ khi bắt đầu đến hiện tại, có lẽ tất cả đều đã thay đổi, chỉ có tôi yêu em là chưa từng thay đổi." *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Bởi vì công việc hàng ngày không quá bận rộn, Thừa Ảnh tranh thủ đăng ký một lớp học yoga. Vẫn là đám đồng nghiệp khoa gây mê giới thiệu cho cô, một tuần hai buổi, cùng nhau đi sau giờ làm việc. Đồng nghiệp nói: “ Mình thấy trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, buổi tối tập thể thao rất thích hợp để hỗ trợ giấc ngủ”. Đúng lúc nghỉ giải lao, Thừa Ảnh cầm chai nước đưa lên miệng tu: “ Cậu nói có lý. Dạo này mình có cảm giác ngủ rất ngon”. “ Trước kia tôi cũng hay bị mất ngủ”. Hình như nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cô, nữ học viên đứng bên mỉm cười nói xen vào: “ Kiên trì theo thầy học hai tháng, trạng thái toàn thân biến chuyển rất tốt”. Nữ học viên này nhìn qua trông còn rất trẻ, nhiều lắm chưa quá hai mươi, mái tóc dài buộc gọn đơn giản phía sau, để lộ vầng trán mịn màng xinh xắn, trẻ trung. Dáng dấp thanh mảnh, mặc trang phục tập yoga trông hết sức đẹp mắt. Một cô gái như vậy dễ dàng khiến người khác nảy sinh cảm tình. Thừa Ảnh nhịn không được im lặng đánh giá cô gái. “ Hình như trước kia tôi đã từng gặp cô”. “ Tiểu Băng”. Cô gái mỉm cười tự giới thiệu. “ Dạo này công việc bận rộn. Mấy tuần nay tôi không tới đây. Chắc các chị là người mới phải không?”. “ Tôi thôi, còn cô ấy thì không phải”. Thừa Ảnh chỉ vào đồng nghiệp: “ Cô ấy kiên quyết kéo tôi đến đây học, muốn kiếm người làm bạn ấy mà”. Cuối cùng, cô mới nhớ nói ra tên mình. ... Mời các bạn đón Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại của tác giả Tình Không Lam Hề.
Sự Chờ Đợi Của Lương Thần - Tình Không Lam Hề
Câu chuyện về Tô Lương Thần, một cô gái xinh đẹp sắp lên xe hoa về nhà chồng. Lăng Diệc Phong, tài phiệt của giới truyền thông, áo gấm vinh quy. Đôi tình nhân năm năm trước của trường đại học từng khiến mọi người ngưỡng mộ, năm năm sau gặp lại đã cảm thấy sự đùa cợt và khiêu khích của số phận. Cứ ngỡ mọi thứ đã sớm kết thúc, nhưng khi hai người tình cờ gặp nhau, hồi ức xưa lại ùa về. Có lẽ cuộc đời đang trêu đùa họ. Chia xa rồi trùng phùng, họ lại yêu nhau thêm lần nữa. Và còn có những thứ ẩn nấp dưới niềm hạnh phúc ấy – bờ vực giữa sinh và hận… Khi yêu có thể dùng lý trí kiềm chế, nhưng có thể chấp nhận quá khứ hay không thì mỗi người mỗi khác. Lương Thần tự nhận không làm được, cũng như không thể buộc bản thân không yêu người ấy nữa. Nhưng nếu như sự thật đúng như những gì năm xưa cô đã nhìn thấy, dù cả đời không tìm được người thứ hai có thể yêu như cô đã yêu anh thì giữa cô và Lăng Diệc Phong cũng không thể nào trở lại như trước nữa. Cũng như lúc này, đi bên nhau, cùng bước trên những lối đi ngày trước, nhưng con tim mỗi người ra sao, ai biết? *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Lương Thần từ bên ngoài về nhà, mình đẫm mồ hôi, chưa kịp thay quần áo đã vội lao đến bàn điện thoại. Diệc Phong đi công tác đã hơn một tuần chưa về. “Bao giờ anh về?” Lương Thần hỏi, có vẻ tự nhiên. Người bên kia bật cười: “ Anh bay chuyến tối, sao, nhớ anh hả?” “ Đừng hòng!” Anh không chấp, lại cười: “ Còn anh rất nhớ em”. Lúc đó ở hành lang, cô phục vụ đi qua, thấy người đàn ông vận bộ comple màu xám rất đẹp đang nói điện thoại, nét mặt vui vẻ, giọng nói đặc biệt dịu dàng, cô ta bất giác quay nhìn anh ta lần nữa, vẻ ngưỡng mộ. Bên này Lương Thần vẫn còn ngơ ngẩn, tại sao Diệc Phong nói ra những lời đó luôn tự nhiên như vậy? Tay mân mê dây điện thoại, cô hỏi: “ Anh đang tiếp khách phải không? Em có làm phiền anh không?” “ Ờ cũng sắp xong rồi.” Ngập ngừng một lát cô mới nói: “ Có chuyện… em cần nói với anh!” “ Em nói đi! ”. “ Đợi anh về chúng mình chuyển đến chỗ anh ở.” Đầu bên kia ngạc nhiên: “ Tốt quá, anh đã nói mấy lần mà em không chịu, tại sao bỗng dưng lại thay đổi?” “ Chỗ này gần công ty,” cô do dự giây lát, lại tiếp, “ nhưng biệt thự của anh có nhiều phòng, sau này một phòng ngủ không đủ…” Mười một giờ đêm hôm đó, cửa phòng có tiếng động, Lương Thần dang mơ màng, làn hơi ấm ào tới, làn môi lành lạnh ép vào cổ cô. “ Anh tắm đi đã!”, cô đẩy ra. Diệc Phong cởi cà vạt, ngả đầu vào thành giường, mắt nhìn lên trần, lấp lánh niềm vui. Không thấy động tĩnh gì, Lương Thần mở mắt, giọng ngái ngủ: “ Anh còn làm gì vậy?” ... Mời các bạn đón đọc Sự Chờ Đợi Của Lương Thần của tác giả Tình Không Lam Hề.
Nơi Cuối Con Đường - Tình Không Lam Hề
Thời đại học Lâm Nặc từng có được tình yêu với Từ Chỉ An - một chàng trai xuất chúng, ưu tú đa tài trong trường nhưng do hoàn cảnh gia đình mà luôn cảm thấy tự ti. Ở bên Từ Chỉ An, Lâm Nặc không tìm thấy cảm giác yêu thương chiều chuộng mà ngược lại cô chính là người chủ động kiếm tìm cảm giác đó. Tình cảm giữa hai người bắt đầu xuất hiện những vết rạn do lý tưởng và suy nghĩ của hai người không nhau. Vết rạn đó ngày càng sâu thêm kể từ khi có sự xuất hiện của Giang Doãn Chính. Chính dáng vẻ không bao giờ tỏ ra yếu đuối của Lâm Nặc đã thành công trong việc khơi dậy niềm ham muốn bảo vệ của Giang Doãn Chính. Anh khiến cô tìm thấy được niềm khao khát được yêu thương che chở mà bấy lâu không có được khi ở bên Từ Chỉ An nhưng cô vẫn kiên quyết không để mình rơi vào lưới tình của anh. Giang Doãn Chính rất tự tin rằng trong cuộc chơi này anh chính là người thắng cuộc dù anh biết giữa anh và Lâm Nặc vẫn còn tồn tại Từ Chỉ An. Rất lâu sau, Lâm Nặc vẫn cho rằng trên thế gian này không thể có hai chữ "nếu như". Cho dù Từ Chỉ An quen cô trước, nhưng đến phút cuối cùng, cô vẫn tiến đến cạnh Giang Doãn Chính. Âu đó cũng là số phận. Giang Doãn Chính là người bạn trai tuyệt vời hoàn hảo, anh mang đến cho cô tất cả mọi thứ nhưng duy chỉ một thứ Lâm Nặc cũng như bao cô gái khác hằng khát khao nhất thì anh lại chẳng thể đáp ứng. Bởi vì anh là một cơn gió tự do không muốn bị hai chữ "hôn nhân" giam cầm. "Tất cả mọi thứ em cần, anh đều dành cho em cả, chỉ cần em ở bên anh thế này, em còn điều gì không hài lòng?" "Cảm ơn anh, đã cho em tất cả tình cảm khiến người khác phải ngưỡng mộ, nhưng giờ thì em phải rời xa anh!" Hai năm sau, Từ Chỉ An quay về, ba người gặp lại nhau và câu chuyện dang dở lại được viết tiếp...... *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Lý do vì sao lại cãi nhau, Lâm Nặc cũng chẳng nhớ nữa, vả lại đây là lần cãi nhau lớn nhất từ trước tới nay, cô chỉ nhớ câu cuối cùng Giang Doãn Chính bỏ lại cho mình là: "Lâm Nặc, em đừng có cố ý gây sự thế được không!", sau đó đóng sập cửa lại bỏ đi. Cô tức giận, buồn bã cả ngày trời, kết quả là cho đến khuya anh mới về, cô lạnh lùng nhìn anh, quay đầu lại tiếp tục chơi trên máy tính. Một lát, sau lưng cô có người bước lại gần, hơi thở mạnh mẽ, nóng bỏng. Lâm Nặc vẫn không cử động, chỉ nói: "Anh đi chỗ khác đi, đừng cản trở em". Chỉ là chơi bài trên QQ, nhưng dường như cô phải tập trung hết tất cả tinh lực. Giang Doãn Chính hơi say, đầu như muốn phình to ra, chẳng kịp suy nghĩ cúi người hôn lên cổ cô. Da cô vốn trắng trẻo, dưới ánh đèn lại càng mềm mại, trơn láng như ngọc. Cô đưa tay ngăn anh lại: "Em đã nói rồi mà, anh tránh ra đi!". Cái người phía sau dừng lại một chút, sau đó đôi môi nóng bỏng tiếp tục di chuyển trên cổ cô. Đấy rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng mới cãi nhau mà! Lồng ngực Lâm Nặc nghẹn lại, vì thái độ ban ngày của anh, sập cửa rất mạnh nha, quả thực khiến cho bản lề chấn động như muốn rơi xuống. "Người anh toàn mùi rượu, hôi chết đi được, anh đừng chạm vào em!", đột nhiên cô đứng bật dậy, đẩy mạnh anh ra, bởi không hề phòng bị lại thêm men rượu Giang Doãn Chính lảo đảo lùi về phía sau hai bước. Anh sầm mặt: "Không cho anh động vào, vậy em muốn ai chạm vào em?". Cô không thèm để ý đến anh, cuối cùng nói lẫy: "Trừ anh ra, ai cũng đều được!", rồi quay người đi thẳng vào phòng tắm, kéo cửa cái rầm. Song chưa đến một phút sau, cửa lại bị người nào đó dùng lực mở ra. Giang Doãn Chính đứng trước cửa, đôi môi mỏng nhếch lên. Cô hoảng sợ, vội lấy chiếc váy ngủ đang cởi dở che trước ngực, tức giận quát lên: "Anh làm gì vậy?". Có điều động tác này của cô lại càng kích thích anh, chỉ thấy anh chẳng nói gì đã tiến tới trước mặt, mạnh mẽ dang hai tay cô ra, giọng lạnh tựa băng: "Em nói xem anh muốn làm gì nào?". Trước ngực thấy lạnh, chiếc váy ngủ mỏng mạnh buông rũ theo từng đường cong trên cơ thể nhanh chóng bị đẩy xuống. "Á", cô khẽ kêu lên, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Giang Doãn Chính bỗng trở nên sâu đen thăm thẳm, khuôn mặt nóng ran, cô hét lên: "Biến thái! Anh là đồ lưu manh..”, lời còn chưa dứt cô đã bị đẩy mạnh vào tường. Bức tường bằng gạch men lạnh lẽo khiến cô khẽ run lên, mặc dù ánh đèn ấm áp nhưng cả người cô cứ run rấy, Nụ hôn của anh đã nhanh chóng rơi xuống, mạnh mẽ cắn vào đôi môi cô. Lực rất mạnh nhưng ngay cả tiếng kêu đau cũng không thể phát ra. ... Mời các bạn đón đọc Nơi Cuối Con Đường của tác giả Tình Không Lam Hề.