Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bi Kịch Người Sói - Jason Dark

Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Khuôn mặt chàng thanh niên đó nhợt nhạt và cứng đờ như đá khi bàn tay phải của anh đặt lên nắm đấm cửa đã rỉ sét. Anh biết rất rõ anh đang đi vào đâu, vào một địa điểm chẳng một người bình thường nào muốn tới, đây là con đường dẫn vào nhà xác. Cánh cửa rên lên, mở ra một khoảng tối, rộng và cao. Một luồng khí lạnh ẩm có mùi vị kỳ lạ thoát ra từ khoảng hở đó và phả thẳng vào mặt chàng thanh niên tóc vàng. Bầu không khí còn thấm đẫm hơi nến lưu cữu. Một thế giới khác ở lại sau lưng Vladimir Golenkov. Anh bước vào với thế giới của tĩnh lặng và của những xác chết... Trong nhà xác không có đèn điện, nhưng anh có thể dựa dẫm vào hai khuôn cửa sổ đang mở ra ở khoảng tường bên phải. Ánh nắng từ bên ngoài đang tuôn qua khuôn cửa vào trong, nó như đang cố sức vẽ lại một lần nữa tất cả những nỗi kihh hoàng. Thật ra, đó là một bức tranh bình thường. Không một giọt máu, không những cơ thể bị phá nát, không một cái đầu bị cắt rời ra hoặc nát tươm vì những vết đạn. Nhưng chính vì cái vẻ bình thường đó mà khung cảnh trong nhà xác càng gây ấn tượng bí hiểm, Vladimir Golenkov bắt đầu thấy rợn người. Anh không để ý đến những công cụ làm vườn dựng bên tường. Toàn bộ sự quan tâm của anh chỉ tập trung vào một nhóm đối tượng khác đang hiển hiện trước mắt anh. Bốn chiếc quan tài! Những quan tài đang đậy nắp, nhưng Vladimir Golenkov biết chúng không rỗng và người ta vẫn chưa siết chặt đinh ốc trên nắp. Chàng thanh niên biết chúng chứa những gì. Anh quay người một lần cuối về hướng cửa và lấy hơi thật sâu, chuẩn bị bắt tay vào việc. Nhiệm vụ của anh thật kỳ quái, nặng nề quá sức người. Nhưng anh không thể trốn tránh, nó là công việc nhất thiết phải được hoàn thành. Anh xoay người lại. Những bụi rác bám vào gót giày cạo sào sạo xuống nền nhà. Vladimir Golenkov nhìn kỹ bốn cái quan tài. Chúng thuộc loại rẻ tiền, người ta đã làm chúng bằng gỗ thông, nhưng đó không phải điều quan trọng. Ánh mặt trời chỉ phủ tới nắp của hai chiếc quan tài lớn, tạo thành những vệt sáng dài và mảnh như những dải nhỏ xé ra từ một tấm khăn liệm. Hai chiếc quan tài kia không cần ánh sáng. Tự chúng cũng đã đủ sáng rồi. Người ta đã quét ra bên ngoài một lớp sơn màu trắng. Hai chiếc này nhỏ hơn, bởi trẻ em không cần hòm rộng. Nghĩ tới đây, cảm giác rờn rợn trên da chàng thanh niên càng mạnh hơn, hai con ngươi căng lên như đang bị một bàn tay vô hình ấn lồi ra. Không biết thứ quái vật không tha cả trẻ em đó là kẻ nào? Anh rùng mình, lắc đầu, như muốn xóa đi những dòng suy nghĩ khủng khiếp. Nhưng chàng thanh niên cô đơn không thể xua đuổi chúng ra khỏi đầu óc, bởi chính anh đã tới mảnh đất của miền Đông Phổ này theo lời kêu gọi của một người quen, nhằm mục đích lần tìm dấu vết của tội ác kinh hoàng đó. Vladimir Golenkov đến đây chẳng phải chỉ để xem xét những thành viên của một gia đình nạn nhân, những con người đã bị hủy diệt bằng một phương thức cực kỳ dã man. Anh còn một nhiệm vụ khác phải hoàn thành, một nhiệm vụ không mấy ai muốn nhận lãnh. Xem quan tài nào trước thì cũng vậy thôi. Nhưng chàng thanh niên nghe theo linh cảm của anh và bắt đầu với chiếc quan tài ở phía bên phải, một chiếc quan tài dành cho người lớn. Đúng như lời người ta đã hứa hẹn, nắp quan tài chưa bị đóng chặt. Vladimir Golenkov cúi người xuống, nâng nắp quan tài lên một chút. Thế rồi anh đẩy nó trượt về phía cuối, cho tới khi phần đầu và một nửa thân trên của người nằm trong lộ ra. ... Mời các bạn đón đọc Bi Kịch Người Sói của tác giả Jason Dark.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đạo Mộ Bút Ký Đoản Tín: Ảo Cảnh
Tên eBook: Ảo  Cảnh (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Nam Phái Tam Thúc   Thể Loại: Trộm mộ, Kinh dị, Ma quái, Phiêu lưu, Văn học phương Đông   Bộ sách: Đạo mộ bút ký đoản tín   Editor: Tiêu   Beta: Miêu   Nguồn: cuahangbantaybac.wordpress.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới Thiệu:  Ngô Tà nhận được từ tay Hắc Nhãn Kính một lọ độc dược gây ảo giác, thực chất đó là một đoạn pheromone nọc rắn, bên trong chứa thông tin về người từng bị nó cắn. Người đó có liên quan tới Muộn Du Bình. Ngô Tà tìm tới một nơi yên tĩnh, nhỏ nọc rắn vào mũi và chìm vào ảo giác, cậu thấy mình đang ở trên bè, xung quanh vách đá dựng đứng cheo leo, trên bè đông người, có nam có nữ, có cả người dân tộc, phần lớn lại là người có ngón tay trỏ rất dài. Muộn Du Bình cũng ở trên bè, ngồi phía đối diện với Ngô Tà. Người ta gọi anh ấy là Đại Trương Ca, còn gọi Ngô Tà là Xà Tổ. Đại Trương Ca kia theo đoàn người đi vào trong một rào trại người dân tộc Di, không biết họ muốn đi tới nơi nào sau đó, nhưng chuyện bắt đầu phát sinh từ lúc bước qua rào trại, có người mất tích, có người lâm nguy, có người phát hiện ra bí mật… Truyện viết qua con mắt và hành động của một người từng là bằng hữu của Đại Trương Ca nhưng lại dùng suy nghĩ của Ngô Tà. Qua đoạn ký ức này cậu đã phần nào hiểu hơn được về con người Muộn Du Bình trước kia. “Khi chúng tôi bắt đầu kết bạn, cảm giác thiếu sức sống và thoát ly nhân thế này, cũng rõ ràng như vậy, song lúc đó tôi vẫn còn là một thằng gà mờ, đối với bất kỳ điều gì tôi cũng rất lấy làm hiếu kỳ, cảm giác thiếu sức sống và tách biệt ấy, với tôi mà nói cũng rất mới lạ. Nhưng hôm nay, tôi đã khác xa trước kia rồi, không phải là về việc tôi theo kịp bước chân của anh ta, cuộc sống của anh ta tôi vĩnh viễn không thể hiểu được. Cả đời này tôi cũng không thể cùng anh ta sóng vai làm bất cứ chuyện gì. Mà là tôi đối với việc cảm thụ sự vật, đã bình tĩnh hơn nhiều, trước đây đối với cổ mộ là sự sợ hãi vô cùng nên không còn chú ý được tới bất kỳ người nào xung quanh, hiện tại, tôi đã có thể ung dung mà quan sát hết thảy rồi. Chỗ kỳ quái ở con người kia, càng thay đổi càng thêm rõ ràng. Quả thực nếu như tôi đoán đúng, thời điểm ban đầu anh ta là người như thế này. So với dáng vẻ của anh ta năm ấy, chung quy thì đã có một vài thay đổi. Những thay đổi đó, là dành cho chúng tôi, đó đối với tôi mà nói, giống như một sự động viên vậy.” Mời các bạn đón đọc Ảo cảnh của tác giả Nam Phái Tam Thúc.
Khúc Ly Biệt 1
Sách Nói Bản Thông Báo Tử Vong   Khung cảnh trang nhã,món ăn tinh tế, đây chính là điểm nổi bật của nhà hàng Lục Dương Xuân. Nhưng lúc này đây, hai điểm đặc sắc này lại chỉ có thể được làm nền, làm nền cho âm nhạc.   Cô gái dịu dàng kéo dâyđàn, như thể đang khống chế dòng chảy kỳ diệu của suối nguồn, thứ âm nhạc du dương đó cứ thế tuôn trào từ suối nguồn này ra, chầm chậm thấm sâu vào từng góc trong cả sảnh ăn của nhà hàng. Tiết tấu bản nhạc sâu lắng chậm rãi, mang theo thật nhiều tâm trạng bi thương, giống như chính cõi lòng người biểu diễn lúc này đây.   Cho dù là vị thực kháchthô lỗ nhất, cũng khó có thể không bị khúc nhạc này lay động, họ nghiêng tai lắng nghe, thậm chí không dám nhai mạnh những món ăn ngon đã đưa vào trong miệng. Đồng thời, tâm tư của họ cũng bay lượn theo từng nốt nhạc, ai nấy tự chìm đắm vào những kỷ niệm xưa cũ buồn thương của mình.   Đây chính là âm nhạc, mộtthứ ngôn ngữ kỳ diệu có thể vượt qua mọi rào cản để giao hòa.   Và không còn nghi ngờgì nữa, người bị lún sâu nhất vào thứ ngôn ngữ này, chính là người biểu diễn. Cô cắn nhẹ vào bờ môi mềm mại, nhắm nghiền đôi mắt, như thể muốn dồn tất cả mọi cảm quan trong cơ thể hòa cùng từng dây đàn mỏng manh đó.   Khúc ly biệt!