Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống. “Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấn trên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, thân hình cao lớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồng hơn. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bên cạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toàn thân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bối rối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Ký ức lộn xộn của đêm hôm qua hiện lên trong đầu cô, trong bữa tiệc rượu của nhà họ Hạ, cô đã uống rất nhiều nên Lâm Minh Thư đã đưa cô về nghỉ ngơi. Sau đó... sau đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không nhớ. *** Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống. “Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấn trên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, thân hình cao lớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồng hơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữ vốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bất tỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phong cách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mở mắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bên cạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toàn thân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bối rối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Ký ức lộn xộn của đêm hôm qua hiện lên trong đầu cô, trong bữa tiệc rượu của nhà họ Hạ, cô đã uống rất nhiều nên Lâm Minh Thư đã đưa cô về nghỉ ngơi. Sau đó… sau đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không nhớ. Người đàn ông này là ai? Làm thế nào cô có thể đến được đây? Một lúc sau, Hạ Nhược Vũ bước xuống giường, nhanh chân đi vào phòng tắm, tắm rửa thật nhanh chóng. Khi cô bước ra, người đàn ông đã tỉnh lại đang ngồi dựa vào thành giường tay cầm điếu thuốc đang hút dở, chiếc chăn bông đã che đi những bộ phận quan trọng của anh. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, ánh mắt có vẻ dò xét. Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Hạ Nhược Vũ thẳng thắn đáp trả ánh mắt của anh, dùng ánh mắt tương tự nhìn anh. Người đàn ông vô cùng tuấn tú, ngũ quan hài hòa nhưng nhìn cũng rất nghiêm khắc, khí chất lạnh lùng sắc bén, có vẻ như không phải người bình thường! Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Mạc Du Hải không thể hiện một chút cảm xúc nào, anh trầm giọng nói: “Muốn bao nhiêu tiền?” Hạ Nhược Vũ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô sắp xếp lại quần áo một chút, sau đó khoanh tay lại dựa vào tường, cười khinh thường nói: “Anh định trả bao nhiêu?” Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, không tránh khỏi sự cô đơn, không ngờ người phụ nữ như cô lại qua đêm với một người như vậy. Mạc Du Hải đương nhiên không biết được cô đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt đen láy quét qua những vết đỏ sẫm trên ga giường. Cô khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên của cô, tối hôm qua anh mạnh bạo như vậy nên mới gây ra những vết đỏ đó. “Nhiêu đây này đủ chưa?” Mạc Du Hải giơ năm ngón tay của mình ra trước mặt Hạ Nhược Vũ, khuôn mặt tuấn tú và nghiêm nghị của anh không hề biểu hiện một chút cảm xúc nào. Hạ Nhược Vũ nhướng mày, nghĩ rằng anh chỉ trả có năm trăm USD, cô không khỏi bật cười, nói: “Bây giờ các khách làng chơi đều keo kiệt như vậy sao?” Khách làng chơi? Mạc Du Hải nhíu mày, đôi lông mày tỏ ý có chút không hài lòng. Vén chiếc chăn bông màu trắng ra, bước xuống giường, Hạ Nhược Vũ giật mình, theo bản năng nhìn vào nơi đó của anh. Nơi đó không hề có một vật gì che lại cả. Bất ngờ lộ ra nên cô không kịp né tránh, cô đỏ mặt nhưng vì để bản thân không lúng túng trước người đàn ông này. Cô nghiêm mặt lại, tỏ ra bình tĩnh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình nói: “Thưa anh, phiền anh hãy che chỗ nhạy cảm đó của mình lại.” Mạc Du Hải nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Không phải tối hôm qua cô đã rất thích sao?” Hạ Nhược Vũ trừng mắt, đang định phản bác, thì anh đã bình tĩnh nói tiếp: “Lúc ngủ, cô vân luôn năm chặt nó đấy.” Hạ Nhược Vũ: “…” Cô nắm thứ đó sao? Có chuyện đó sao? Cô xoay người quay lưng lại với anh, Hạ Nhược Vũ kìm nén lửa giận trong lòng nói: “Thưa anh, tôi với anh cứ coi như là đôi uyên ương bên nhau không bao lâu thì đã bị chia cách rồi đi, tôi cũng không cần tiền của anh, bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta coi như chưa từng quen biết.” Nói xong, cô lập tức chạy ra khỏi cửa, tốc độ giống như đang bị mãnh thú đuổi theo vậy. Hạ Nhược Vũ rời đi, cửa phòng bị đóng sầm lại, nhìn cánh cửa bị cô đóng lại một cách thô bạo, Mạc Du Hải nheo mắt, để lộ ánh mắt vô cùng nguy hiểm. Coi như chưa từng quen biết? Chỉ sợ là sẽ không được như cô mong muốn rồi. Sau Hạ Nhược Vũ ra khỏi khách sạn, cô cảm thấy chỗ đó vô cùng đau nhức, vì vậy cô lập tức đến bệnh viện. Sau khi lấy số tại bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên cô nhắm mắt lại dựa vào ghế chợp mắt một lúc. “Tiếp theo, Hạ Nhược Vũ!” Giọng nói truyền đến bên tai khiến cô đột giật mình tỉnh dậy, đứng dậy khỏi ghế ngồi. Cô không may va phải một người đi ngang qua, sống mũi đau nhức, cô ngước mắt lên nhìn thì gương mặt đối diện khiến cô sững người. Người đàn ông mặc áo choàng trắng đang đứng trước mặt này không phải là người đàn ông tuấn tú mà sáng nay cô đã nói lời tạm biệt và coi như không quen biết đó sao? Cả người Hạ Nhược Vũ cứng đờ, không khỏi thở dài ca thán một câu “Đúng là oan gia ngõ hẹp mà Ngược lại với Hạ Nhược Vũ, Mạc Du Hải vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen của anh nheo lại, liếc nhìn cô một cái, rồi tỏ ra tốt bụng nói: “Không sao chứ?” Nếu đã nói ra lời chia tay coi như không quen biết rồi thì Hạ Nhược Vũ sẽ không nuốt lời, cô ôm lấy chiếc mũi bị đau của mình, cố ý trả lời anh như người xa lạ: “Không sao!” Sau đó, theo bản năng lùi lại một bước, như vậy Mạc Du Hải sẽ không nhìn ra việc cô đang đề phòng anh. Mạc Du Hải xoay người, trực tiếp đi vào phòng khám bên cạnh. Đối với phản ứng lạnh nhạt đó của anh, Hạ Nhược Vũ rất hài lòng, cô trấn an bản thân rồi đi vào phòng khám của bác sĩ phụ khoa. Khi Hạ Nhược Vũ nhớ ra ban nấy Mạc Du Hải cũng mặc một chiếc áo choàng trắng thì cô đã bước vào phòng khám phụ khoa mất rồi, đồng thời cô cũng đã nhìn thấy bác sĩ ca trước đang bàn giao công việc cho một bác sĩ khác, và người đó chính là Mạc Du Hải. Vậy người đàn ông này là bác sĩ sao? Lại còn là một bác sĩ phụ khoa ư? Hạ Nhược Vũ có chút không thoải mái, trên đời này còn việc gì có thể trùng hợp hơn cuộc gặp gỡ này không? Sợ là không có việc nào như vậy cả. Sau khi Mạc Du Hải nói chuyện với bác sĩ vừa tan ca xong, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Hạ Nhược Vũ, cô bối rối đứng im một chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cúi đầu nhìn đơn đăng ký trên bàn, anh mở miệng nói: “Hạ Nhược Vũ?” Anh nói nhưng không hề ngẩng đầu lên. Bị gọi tên, Hạ Nhược Vũ vội vàng gật đầu: “Vâng.” “Không thoải mái ở chỗ nào?” Mạc Du Hải cầm cây bút, những ngón tay nắn nót viết lên tờ bìa hồ sơ. Làm sao Hạ Nhược Vũ có thể nói ra được đây, phải gặp bác sĩ phụ khoa là nam đã khiến cô xấu hổ rồi, đằng này đối phương lại chính là kẻ đã khiến cô không thoải mái như vậy. Cuộc gặp gỡ như thế này có xác suất là bao nhiêu vậy? Mãi chưa nghe được câu trả lời, Mạc Du Hải đặt chiếc bút trên tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô: “Không thoải mái ở đâu?” Hạ Nhược Vũ mím môi, vẻ mặt căng thẳng, xấu hổ nói: “Chỗ đó bị đau!” Mạc Du Hải: “…” Nhướng mày liếc nhìn cô một cái, sau đó Mạc Du Hải đứng dậy nói: “Vào bên trong nằm đi, rồi cởi quần ra, đặt hai chân lên giá đỡ” Anh nói những câu này một cách vô cùng bình thản, bình thản đến mức quá sức tưởng tượng. Hạ Nhược Vũ đỏ mặt, vén chiếc màn chắn màu xanh ra, bên trong có một chiếc giường và một số dụng cụ y tế…   Mời các bạn mượn đọc sách Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh của tác giả Hường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng - Nam Lâm Đậu Đậu
Nhà tư bản cá sấu vs ánh trăng mềm mại đáng yêu, nam bạo nữ kiều, đoàn viên xuyên quốc gia. Trong nhà vệ sinh khách sạn, Khương Minh Nguyệt bị Nhậm Thanh Trì ôm chặt lấy ép ở sau tường. Đôi mắt cô tĩnh lặng không gợn sóng, nhìn vào gương ở đối diện, không thèm liếc anh lấy một lần. Bên tai truyền tới ngoài tiếng rì rì của máy hong tay, còn có câu hỏi nhẹ tựa mây gió: "Không quen tôi nữa?" Giọng nói thanh lạnh và mùi thuốc rượu nhàn nhạt của người đàn ông cùng phả tới, trong chớp mắt gió nổi mây vần, làm dậy sóng lòng Khương Minh Nguyệt. Cô cắn môi, ném lại câu "Anh say rồi", đoạn đẩy anh ra đi mất. Nhậm Thanh Trì thấy cô đi xa mới dám đốt một điếu thuốc, lúc đặt lên môi tay vẫn còn run. Mấy năm này trời nam biển bắc, mỗi khi anh tới một nơi, đều phải xem nơi đó có cô không đã. Rõ ràng là cô bé năm đó mềm mại như không xương tựa trong ngực anh. Nay trái tim cô lại trở thành hòn đá. Nhưng quãng đời còn lại, anh chỉ muốn ôm lấy hòn đá này, mặt trời mọc rồi lặn, không cần sống với lòng trống rỗng nữa. Dẫu sao, ánh trăng năm đó ngồi trong lòng anh tay khoác tay anh cười duyên làm nũng ấy, cho dù có biến thành đá, cũng là đá làm từ đường. Note:  1. Bá đạo tổng tài cẩu huyết sấm sét, xin hãy đem sẵn cột chống sét khi đọc. 2. Chân nam chính từng bị thương, sau sẽ khôi phục 3. Tính cách nữ chính: Yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế, nhìn cho rõ rồi hẵng đọc. 4. Tác giả mặc sức tưởng tượng, không thích thì đừng đọc, đã đọc thì đừng mắng. Tác: ngọt văn, sảng văn, tái hợp xuyên quốc gia Mời các bạn đón đọc Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng của tác giả Nam Lâm Đậu Đậu.
Hệ Thống Tu Chỉnh Vận Mệnh - Mộ An Thiển
Bạn muốn tìm một bộ truyện nhanh xuyên với những câu truyện ngắn gọn và súc tích. Không cần nội dung phải cẩu huyết ngược luyến, chỉ cần có chút ngọt sủng trong tình yêu, chút phấn khích khi được vả mặt tra nam, tra nữ. Bạn muốn tìm một bộ truyện có sự xuất hiện của những bé pet manh manh dễ thương, sẵn sàng làm tan chảy trái tim của các “Sen”. Vậy thì chúc mừng bạn, “Hệ thống tu chỉnh vận mệnh” chính là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. Câu chuyện bắt đầu khi Tô Noãn là nhân viên thực tập ở cục quản lý “Tu Chỉnh Vận Mệnh”, cục quản lý này có nhiệm vụ sửa lại vận mệnh cho những ai bị đánh cắp, bị quấy rối và lệch khỏi số phận ban đầu bởi các yếu tố ngoại đạo như trọng sinh, xuyên không... Mà Tô Noãn chính là người chấp hành nhiệm vụ này, cô sẽ ẩn mình dưới lớp áo của những con thú cưng, đi đến các thế giới khác nhau, giúp đỡ người đã bị đánh cắp vận mệnh, cho họ tìm lại vinh quang, tìm lại hạnh phúc vốn thuộc về họ. Nhưng mà Tô Noãn chỉ là cô nhân viên thực tập thôi, đã vậy còn phải giúp người trong tình trạng biến thành thú cưng nữa. Haizz, không thể nói cũng chẳng thể viết, Tô Noãn phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, cô còn có bạn đồng hành giúp sức mà ^^. Tần Cẩn Ngôn đã yêu thầm Tô Noãn từ lâu, anh và cô tính ra cũng là thanh mai trúc mã. Ngay từ nhỏ, Tần Cẩn Ngôn vẫn luôn chú ý đến tiểu cô nương mềm mụp, lúc nào cũng tươi cười ấy. Nhưng hình như cô không thích anh. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần anh giả bộ lơ đãng đến gần, cô liền nở một nụ cười tôn trọng mà xa cách, chưa hàn huyên được vài câu đã vội vã rời đi.  Cẩn Ngôn yêu Tô Noãn, anh muốn được ở bên cô, muốn cô nhìn anh bằng đôi mắt rực rỡ lung linh luôn mang theo ý cười nghịch ngợm, muốn được cô thân cận, muốn được cô làm nũng...Và rồi Cẩn Ngôn lén đi theo Tô Noãn mỗi khi cô làm nhiệm vụ. Thế là từ đó, Tô Noãn luôn có một người bạn đồng hành, người bạn ấy giúp cô không còn cảm thấy cô đơn, hỗ trợ cô trong quá trình làm nhiệm vụ, quan trọng hơn là luôn yêu thương và bảo vệ Tô Noãn hết mực. Tuy Cẩn Ngôn không có ký ức trong từng thế giới, nhưng bản năng sủng ái, cưng chiều Tô Noãn đã ăn sâu vào tiềm thức của anh.  Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Tu Chỉnh Vận Mệnh của tác giả Mộ An Thiển.
Con Rể - Triệu Hi Chi
 Người ta hay nói "chuột chạy cùng sào" để nói về tuyệt cảnh, về bế tắc, về những lựa chọn ngắc ngoải không có lối ra, ở Hứa Tắc trong cuốn Con rể, mình thấy rõ điều đó. Hứa Tắc, nói không ngoa, khi lựa chọn kết hôn với Thiên Anh, làm rể nhà họ Vương, đã là "chuột chạy cùng sào". Dẫu nàng không cố ý lựa chọn, nhưng tại thời điểm ấy, cái danh con rể là cánh cửa cuối cùng nối dài thêm những hoài bão, những nguyện vọng, những trách nhiệm mà Hứa Tắc tự giao phó cho mình, đồng thời, cánh cửa đó cũng đóng đinh luôn thân phận nàng, khiến nàng mãi mãi không thể trở mình về làm nữ tử được nữa.  Câu chuyện mở ra với hoạt cảnh Hứa Tắc ngoại gia thì lận đận, nội gia thì lục đục, bị nhà vợ chế giễu, bị cha vợ đuổi đánh chạy té khói, còn bị ném cho u đầu chảy máu. Giữa lúc đó, người anh vợ Vương Phu Nam vừa trở về toả sáng như "bạch mã hoàng tử", thật là, anh vợ với em rể, khoảng cách không chỉ là con lừa non và con ngựa bạch mà họ cưỡi, khoảng cách đó hệt như so con phượng hoàng đỏ rực và con quạ đen cháy khét, mà đáng buồn nhất là chúng lại đứng cạnh nhau. Hứa Tắc làm việc ở Bỉ Bộ, cái chức trách còn chưa được gọi là "quan", việc nhiều mà lương lại nhẹ, tóc bạc sớm, một đường không thấy cơ hội thăng quan tiến chức. Cơ hội duy nhất nàng lựa chọn cho mình là thi "nâng bậc" thì trong phút chốc bị vỡ thành bọt nước khi chủ khảo thẳng tay đánh "đỗ" thành "trượt". Thật đúng là, tên nàng có chữ "Tắc", tắc mãi chẳng thấy thông. Con đường nàng phải đi tiếp theo, ngoài ý muốn của nàng, nằm trong mớ âm mưu dương mưu ở chốn quan trường. Nếu nói kỳ thi nàng bị cố ý đánh trượt là kỳ thi "nâng bậc", thì kỳ thi nàng bắt buộc phải đỗ, kỳ thi Chế khoa, cũng xem như kỳ thi "công chức" thời bây giờ. Phải làm sao để bước được những bước đi của riêng mình, mà bề ngoài lại có vẻ như mình đã hoàn toàn bị thao túng?  Phải làm sao để mục đích của mình đạt được, mà không phá vỡ cái bố cục của "cấp trên", để mình vẫn như một quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ đã được bày binh bố trận ?  Quan lộ như chiếc thuyền đi trong vũng lầy, khi bước vào ai cũng hy vọng rạng rỡ tổ tông, nhưng càng đi càng xa, trải qua sóng gió, cũng càng xa hoài bão ban đầu. Trên đời này, những việc bản thân có thể thay đổi bằng thực lực quá ít, nếu có bạn đồng hành, liệu có thể cầu mong có chút ít khả thi chăng? May mắn thay cho Hứa Tắc, nàng dù muốn dù không, nàng vẫn có Vương Phu Nam ở bên cạnh. Dẫu ban đầu chỉ là chìa tay bôi thuốc cho nàng, cho nàng cưỡi nhờ ngựa, cầm chân quan phủ cho nàng hoàn thành nốt bài thi, cho nàng thuê con ngựa già mà hắn hết lòng chăm sóc... hay về sau là những gợi ý, những chỉ điểm từ một tiền bối đã lăn lộn chốn quan trường, là ân tình bảo vệ nàng an toàn khi nàng gặp nguy hiểm... với Hứa Tắc, chỗ nào cũng như ẩn như hiện có bóng dáng Vương Phu Nam, như sương sớm mùa thu, như gió mát mùa hè, như trăng ấm đêm đông, như hoa cỏ mùa xuân.  Mà Vương Phu Nam cũng không mong cầu nhiều hơn thế, như chàng từng tha thiết thổ lộ: "ta cam nguyện trở thành sương sớm mùa thu của nàng". Nhưng dẫu bên này có lòng, bên kia có ý, Hứa Tắc cũng không dám bước thêm một bước. Nàng khao khát cái mảnh chân tình ấy như rét nàng Bân thiếu chăn, nhưng cũng chính nàng là kẻ co ro ngồi ngoài hiên chịu lạnh để chôn vùi cái mảnh tình vừa manh nha đâm mầm xanh biếc. Vương Phu Nam, cậu bé con 5 tuổi thuở xưa theo chân cha nàng đòi làm con rể, cậu bé con nhất quyết chăm sóc con ngựa để Vệ tướng quân có thể gả con gái cho hắn, cậu bé con "quách tỉnh" đòi tín vật vì sợ chẳng có gì làm tin, sau này đã thành cậu thanh niên 28 tuổi, dù cho Vệ tướng quân đã mất tích nhiều năm, dù cho con gái ông đã bặt vô âm tín, vẫn nguyện chờ đợi nàng cho đến khi hắn tròn 30 tuổi. Trời cao không phụ hắn, cuối cùng hắn cùng tìm được người hắn chờ. Nhưng tìm thấy thì sao? Không tìm thấy thì sao? "Giữa bọn họ không có hiểu lầm gì hết, nhưng khó đến được với nhau, hắn tiến từng bước thì nàng lui từng bước. Hắn nóng vội tiến lên, nàng đau lòng lùi lại. Hắn không thể ép buộc nàng, mặc dù biết trong lòng nàng cũng cất giấu tình ý. Chặn giữa hai người là dòng sông lớn cuồn cuộn, không chỉ là Thiên Anh mà còn có lý tưởng và hoài bão của mỗi người. Chỉ vì tình nghĩa riêng tư mà vứt bỏ tất cả, dường như là không thể nào". *** Thiên Anh hung hăng ném ánh mắt coi thường về phía Vương Phu Nam, Hứa Tắc cũng hùa với Thiên Anh để hắn thấy rằng, với họ, lòng tốt của hẳn chẳng qua cũng chỉ là cáo chúc tết gà mà thôi. Thế nhưng, với Vương Phu Nam mà nói, những hành động đó của phu phụ Hứa Tắc không đáng để tâm. Thiên Anh nắm chặt tay Hứa Tắc. Vương Phu Nam lại không mảy may để ý, mở hộp thuốc của mình ra, dùng tay chấm chấm một ít thuốc, thoa lên vên thương trên trán Hứa Tắc. Hứa Tắc khẽ cau mày. Vương Phu Nam chỉ mải chăm chút cho vết thương trên trán Hứa Tắc, nhưng cũng không quên mở miệng: "Thiên Anh kia, nhiều lúc mạnh miệng nhưng ngoài việc giữ được chút thể diện không cần thiết, thì chẳng còn gì. Thừa nhận sự thật thì có gì khó khăn, thuốc của muội tốt hay không tốt, vết sẹo trên trán muội là minh chứng rõ nhất." Vương Phu Nam thoa thuốc xong thì thản nhiên thu tay về, vẻ mặt rất bình thản, không tỏ ý khiêu khích nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: "Thuốc của Thiên Anh vừa đưa là thuốc từ mười năm trước, muội phu nếu thấy còn dùng được thì cứ dùng, nếu thấy không được thì dùng cái này." Vương Phu Nam vừa nói vừa kín đáo đưa hộp thuốc của mình cho Hứa Tắc, cũng không nói thêm lời nào với Thiên Anh, liền đi vòng qua cửa ngách vào nhà, cái túi hình cá màu bạc lắc lư bên hông. "Hắn ta như vậy là có ý gì!" Thiên Anh tức giận đóng sầm cửa lại, lại cau mày quay về phía Hứa Tắc, giằng lấy hộp thuốc trong tay nàng: "Không được phép dùng!" Trên đường chợt có mấy tiếng chó sủa. Hứa Tắc cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nhìn hộp thuốc Thiên Anh cầm tới: "Thuốc này chắc đúng là từ mười năm trước." ... Mời các bạn đón đọc Con Rể của tác giả Triệu Hi Chi.
Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính - Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
Cô được mệnh danh là bà chị đanh đá ghê gớm cả con phố quán bar, Tần Cần. Sở thích có ba thứ: Mặc đồ da, đi xe máy, chém gió. Nếu đứng ở quầy bar nhìn thấy cô đội tóc giả, mặc váy, mở miệng ra là nũng nịu: “Ghét ghê, váy của người ta nhăn hết cả rồi nè ~”. Vậy thì chứng tỏ rằng bác sĩ Hứa không ở trong quán bar, mà là đang trên đường đến quán bar. ----- Hứa Trì thường nói, răng khôn ấy mà, nhổ sớm một chút là “giải thoát”, nhổ muộn một chút là “thỏa hiệp.” Nhưng có một chiếc răng khôn khác mọc ngay trong tim, không nhổ được. Chiếc răng khôn này tên là “Tần Cần.” *** Hứa Trì vỗ bóng rổ, nhìn đã thua hơn mười phần Tần Phóng, nhịn không được cười nói: “Như thế nào hôm nay không ở trạng thái?” Tần Phóng vẫy vẫy ngọn tóc thượng mồ hôi, tức giận thở dài: “Mấy ngày nay ta thức khuya dậy sớm, khổ a ——” Hứa Trì đem cầu ném cho hắn, trêu chọc mà nói: “Có khoa trương như vậy sao? Còn thức khuya dậy sớm.” Tần Phóng vỗ bóng rổ vòng hồi khởi điểm tuyến ngoại, thảm hề hề oán giận nói: “Nhưng còn không phải là sao, buổi sáng đưa cái kia tiểu tổ tông đi học, buổi tối còn phải cho nàng học bù, trời biết tiểu thăng sơ đề như thế nào như vậy khó!” Hứa Trì lau mồ hôi, khom lưng chuẩn bị sẵn sàng động tác, sấn Tần Phóng một cái không lưu ý, lại lần nữa đoạt lấy cầu, ba bước thượng rổ. “Tóm lại là cái tiểu hài nhi, ngươi cái này đương ca, mệt điểm nhi cũng nên.” Ai ngờ Hứa Trì nói âm rơi xuống, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm. “Tần Phóng! Nhanh lên về nhà ăn cơm!” ... Mời các bạn đón đọc Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính của tác giả Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang.