Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Nhai Khách

Tên gốc: 天涯客 Tác giả: Priest Edit: Yển Thể loại: Đam mỹ, cổ trang giang hồ, 1×1, ấm áp, hài, HE Thiên Song, nơi phàm là người sống có miệng có thể nói đều không ra được. Tuy nhiên kẻ đứng đầu nơi này lại muốn thoát ly, trở lại “làm người” Quỷ cốc, nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ. Kẻ đứng đầu, quỷ chủ, đến ác quỷ cũng phải sợ, lại muốn thoát khỏi nơi đây, quay về nhân gian “làm người”. Mới nghe thì có vẻ u ám đáng sợ, nhưng thực ra truyện khá ấm áp, chỉ là hành trình quay lại “làm người” của 2 kẻ không kính già không yêu trẻ. *** [Review] Thiên Nhai Khách – Sơn Hà Lệnh Biết đến Priest khá muộn, đã đọc những tác phẩm thành danh của chị từ lâu và cũng đã biết đến Thiên Nhai Khách từ lâu, nhưng ta chưa bao giờ có ý định đọc tác phẩm này. Có thể là bởi lúc đó ghim vào đầu ấn tượng bốn chữ Ôn đại thiện nhân không quá tốt, có thể là do Thiên Nhai Khách cùng hệ liệt Thất gia, thuộc những tác phẩm đời đầu của Pi đại. Mà ta lại không đánh giá quá cao Thất Gia nữa… Nên mới bỏ lỡ Thiên Nhai Khách thật lâu như thế. Cho đến khi Thiên Nhai Khách được chuyển thể thành phim, đu phim hết cả mùa xuân, từ tháng hai tới cuối tháng tư, mà phim vẫn chưa ra hết, thế là tìm đọc nguyên tác vậy. Cám ơn mùa xuân đã cho ta gặp Sơn Hà Lệnh, lại cám ơn từ Sơn Hà Lệnh đã cho ta đọc Thiên Nhai Khách. Bộ phim – bộ truyện đã phá vỡ nguyên tắc của ta: xem phim rồi thì không đọc truyện, mà đọc truyện rồi thì ắt chẳng xem phim. Kì thực phim và truyện phải khác nhau đến 30%, đặc biệt là đoạn kết. Ta từng nghe nhiều khán giả phàn nàn phim chẳng khác nào đồng nhân của truyện. Đồng ý. Ừm, còn là một đồng nhân vô cùng xuất sắc. Trong truyện, Ôn Khách Hành là một kẻ tâm thần phân liệt thấy rõ, hắn bám theo Chu Tử Thư chỉ là vì tò mò với phong thái của y, thân phận của y, bộ mặt thật của y. Trong truyện, phải rất lâu mới thấy được cái tình của Quỷ chủ và thủ lĩnh Thiên Song có chuyển biến, dù rằng bọn họ gần như đã hiểu đối phương từ lần đầu gặp mặt, thì từ hiểu đến thừa nhận còn là chặng đường dài. Thậm chí đến gần cuối truyện, trước thềm trận đại chiến cuối cùng mưa máu gió tanh ở Quỷ cốc, Chu Tử Thư còn phải xác nhận một câu với hắn rằng: “Ngươi thật lòng ư?” Trong truyện, họ chỉ là hai kẻ cùng giãy dụa với vận mệnh vô tình gặp phải nhau. Trời sinh tri kỉ, nên dù hơi chậm một chút, hơi tốn thời giờ một chút, cuối cùng cũng sẽ phải lòng nhau. Lên phim đã cải biên ở chỗ này. Thực ra thì phim còn cải biên nhiều lắm, nhưng cơ bản kết cấu của phim và kết cấu của truyện là hai thể loại khác nhau, không chỉnh lý là chuyện không thể nào. Thôi thì xin được mạn phép phân tích theo góc nhìn bản thân đôi chút vậy. Thêm một tầng quan hệ cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành Trong phim, duyên phận giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành bắt đầu từ rất sớm. Hơn hai mươi năm về trước, ngay lúc Ôn Như Ngọc xảy ra chuyện, sư phụ Tần Hoài Chương của y đã kịp thời cứu được phu phụ Ôn gia, lại nhận tiểu Chân Diễn làm đồ đệ. Đó là sư đệ đầu tiên của y, thật nhiều năm trước, trước cả Cửu Tiêu, trước tất cả những sư đệ khác. Y cũng còn rất nhỏ, rất ngây thơ, bất ngờ lên chức sư huynh còn nhiều bỡ ngỡ, toàn quen miệng gọi cậu là đệ đệ. Trước mặt sư phụ, Chu Tử Thư đã nhận lời với phu phụ Ôn gia sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, còn nhiệt tình dắt cậu nhóc nhỏ bé yếu ớt lại đề phòng người lạ này đi chơi. Đoạn thời gian ấy dẫu ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thở được hiếm hoi, thắp lên hi vọng trong tấn bi kịch đằng đẵng của Ôn Khách Hành thuở bé. Chỉ tiếc, sau khi dịch dung cho Ôn gia phu phụ xong, Tần Hoài Chương đã chủ quan để một nhà ba người ở lại, bản thân trở về Tứ Quý trang, không ngờ từ đây chẳng còn gặp lại. Ôn Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu bị truy sát đến chết, đứa con trai nhỏ của bọn họ bị bắt vào Quỷ cốc, hơn hai mươi năm không còn thấy dương gian. Cái tên Chân Diễn gắn với ấm áp và chở che tưởng như cũng rơi vào quên lãng, từ nay không còn ai gọi hắn bằng cái tên đó nữa… Thế cho nên, trong truyện là tương ngộ, còn trong phim là tái ngộ. Ôn Khách Hành đã ngờ ngợ về thân phận người này từ lúc y thi triển khinh công Lưu Vân Cửu Cung Bộ đặc trưng của Tứ Quý trang, lại thêm thanh nhuyễn kiếm Bạch Y của Tần Hoài Chương ngày trước. Ba chữ Chu Tử Thư xuất hiện trong kí ức của Ôn Khách Hành từ hơn hai mươi năm về trước, vượt qua dược lực của Mạnh Bà Thang, vượt qua ranh giới dương gian – địa ngục, để rồi trong ảo cảnh, Ôn Khách Hành đã buột miệng gọi ra cái tên cố nhân một lần nữa: “Chu Tử Thư, huynh gạt người. Ta sẽ về mách mẹ ta.” Để lại một Chu Tử Thư ngơ ngẩn: “Hắn đã biết tên thật của ta từ lúc nào?” mà quên mất trọng điểm ở câu sau… Tại sao hắn lại dọa mách mẹ? Dù lại Ôn Khách Hành 29 tuổi hay Ôn Khách Hành 9 tuổi, hẳn đều không có thói quen bị bắt nạt là mách cha mẹ. Không hề! Chân tướng chỉ có thể là, hắn gặp lại một người quen cũ. Người quen đó không phải chỉ quen mình hắn, mà là cả nhà hắn đều quen biết, thậm chí ủy thác, nên khi người đó bắt nạt hắn, gạt hắn, lời dọa dẫm như vậy mới có ý nghĩa chứ: ta mách mẹ ta đây, huynh cứ liệu chừng mặt mũi với cha mẹ ta đi! Chu trang chủ ơi là Chu trang chủ, ngẫm kĩ lại từng lời Ôn Khách Hành nói, thân phận của hắn hẳn phải bộc lộ rất sớm mới phải! Về phần Ôn Khách Hành, khi thấy y dùng cái tên giả Chu Nhứ, hắn đã chắc đến mười phần y là sư huynh hụt của mình rồi. Gọi là sư huynh hụt, vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa bọn họ thủa nhỏ, thiện tâm của Tần Hoài Chương, cơ bản vẫn không thay đổi được gì kết cục bi kịch của một nhà Ôn thánh thủ. Cần chi phải thắp lên hi vọng nhất thời rồi lại dập đi? Cậu bé Chân Diễn còn chưa từng được bước vào Tứ Quý trang, chưa từng được sư phụ chỉ điểm công pháp, mới dập đầu làm lễ thì đã bị lôi vào Quỷ cốc. Cơ bản không có gì thay đổi. Chị biên kịch Tiểu Sơ cố ý thêm vào là để qua mắt Cục cho cái phim bia đia này được duyệt chăng? Để cho Chu trang chủ thay vì hô một câu xanh rờn: Người của ta mà ngươi cũng dám động? thì có thể hô một cách uyển chuyển hơn: Người của Tứ Quý trang mà ngươi cũng dám động? Bất kể dụng ý thực sự của chị là gì thì ta cũng thấy tầng quan hệ này được thêm vào khéo vô cùng. Bởi vì giờ đây họ không chỉ là tri kỉ, là ái nhân, mà còn là cả tình thân. Tình thân đó bao bọc Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh, cứu rỗi cả ba người bọn họ. Tình thân, tình bạn, tình yêu. Con người ta không thể nào sống mà thiếu đi một trong ba được, lại càng không thể lấy cái nọ bù đắp cho cái kia được. Tứ Quý trang tám mươi mốt mạng người và sư đệ Cửu Tiêu là cái dằm trong lòng Chu Tử Thư, y không buông xuống được. Nếu như không có một tầng tình thân kia, không để y thu về một tiểu đồ đệ, lại tìm thấy sư đệ thất lạc nhiều năm, chỉ sợ trong tim y vẫn cứ khoét một lỗ hổng đầm đìa máu mãi. Nhưng bởi vì có bọn họ, mà y có hi vọng trở lại với Tứ Quý trang. Sư phụ không còn, kẻ làm sư huynh như y nhất định phải thay sư phụ chăm nom sư đệ lầm đường lạc lối cho thật tốt. Ôn Khách Hành của phim thật sự đã người hơn rất nhiều Ôn Khách Hành của truyện thật sự khiến ta đau lòng đến vô cùng tận. Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi phải tận mắt nhìn thấy mẹ cha chết thảm, phải ăn xác cha mà sống. Hai mươi năm lấy thù hận mà tồn tại, bày một thế cuộc lớn giăng bẫy kẻ thù. Tới khi tự tay giết chết kẻ thù rồi thì cũng chẳng còn lại gì, ngoại trừ trống rỗng vẫn chỉ là trống rỗng. Mấy câu chuyện ba xàm ba láp của hắn, nào là con cú mèo với thôn dân bưng bát nước màu đỏ, Hồng Hài nhi bổ núi cứu mẹ là Bạch Xà… có câu chuyện nào lại chẳng là một bi kịch đến lạnh cả người? Cha hắn, thánh thủ Ôn Như Ngọc thiện tâm nhân hậu, kiếm pháp lưu danh đời đời. Mẹ hắn, Cốc Diệu Diệu, mỹ nhân đẹp nhất trong lòng hắn, có đôi hồ điệp cốt cõng hắn đi suốt những ngày ấu thơ. Vậy mà bọn họ chết đi, để đứa con trai nhỏ rơi vào Quỷ cốc, không điên cũng bị ép điên mà thôi. Phim nhân từ hơn, ít ra còn có một nữ nhân trong Quỷ cốc âm thầm che chở hắn, khi hắn trưởng thành rồi lại che chở cho nàng. La Phù Mộng, Liễu Thiên Xảo, các chị em trong Bạc Tình bộ ít nhiều cũng cho Vô Tâm Tử Sát và Cốc chủ một phương có thể tin được. Ôn Khách Hành cũng người hơn, hắn được dạo nhân gian nếm bao sản vật như đứa trẻ lên ba cùng A Nhứ của hắn, chứ chẳng phải kẻ tầm hoan nơi thanh lâu cũng chẳng biết sướng vui gì. Hắn được mượn thanh Bạch Y của người thương, đường hoàng mà tái hiện Thu Minh thập bát thức của phụ thân trước giang hồ lần nữa, được luận tội kẻ thù, được cười nhạo danh môn chính phái, tiêu tiêu sái sái. Chứ chẳng phải vô cảm kết liễu kẻ thù trong trận hỗn chiến, bằng lòng thù hận hai mươi năm, chẳng có chiêu thức gì, chẳng có tâm nguyện gì, nên chỉ còn trống rỗng. Và hơn hết, hắn được hi sinh vì A Nhứ. Sau tất cả, hắn bước trên con đường rải đầy máu tanh ở chốn ma quỷ kia, có thời khắc nào là được như ý mình? Giá như hắn sinh ra đã đeo trên lưng tội nghiệt, hay giá như hắn đứt hẳn lương tri và thiện tâm đi. Giá như cha mẹ hắn không phải thánh thủ thần y, cả đời quang minh lỗi lạc. Thì hắn đã có thể thống thống khoái khoái làm một ma đầu giết người không ghê tay, không biết đau, không biết dằn vặt và giãy dụa. Nhưng đáng buồn, hắn lại có một trái tim trong sạch. Bàn tay hắn đã vấy đầy máu người và quỷ, hắn trở nên bài xích cả chính mình. Hắn không dám nhận sư môn, nhận một tiếng sư đệ của Chu Tử Thư, hắn cấm cả Trương Thành Lĩnh gọi hắn là sư thúc. Hắn sợ gặp mặt cha mẹ hắn dưới hoàng tuyền… May sao, tất cả đã qua rồi. Phim xử lý rất đẹp khi để hắn được hi sinh vì A Nhứ, một thoáng bạc đầu, ẩn cư Trường Minh sơn, tội nghiệt cả đời gột rửa, giang hồ từ nay không hỏi nữa. Thôi thì deep về đôi phu phu kia cũng đủ rồi, phần này để dành cho cụ Diệp đi. Quả thực thì, đọc cả bộ truyện khiến ta buồn đến ngơ ngẩn cả người, nhưng lại chẳng có nỗi buồn nào giống nỗi buồn nào. Mỗi lần đều ngỡ đã trải qua nỗi đau đớn ghê gớm nhất rồi, thế mà tới phiên ngoại Diệp Bạch Y và Dung Trường Thanh, nước mắt vẫn không dừng được. Diệp Bạch Y a Diệp Bạch Y. Y vẫn một dáng vẻ thiếu niên, mà cố nhân đã không còn, đến cả hậu nhân của cố nhân mà thi cốt cũng đã lạnh mấy chục năm. Khó giữ thiếu niên thì, rồi lại có thiếu niên tiếp bước. Giang hồ sóng sau xô sóng trước, lớp trẻ hiện nay đều đã cách y, và người kia, tới ba bốn đời. Cô đơn biết mấy… Chưa từng cầm lên, sao phải buông xuống? Mang Cổ Nhẫn Long Bối trên lưng, vẫy vùng khỏi vận mệnh hoạt tử nhân. Lục Hợp tâm pháp bao người thèm muốn mà không được, thậm chí Dung Trường Thanh cũng thất bại, tẩu hỏa nhập ma. Lại để cho y dễ dàng ngộ được, cứu xong Trường Thanh, liền nhất niệm thành tiên. Nhưng mà thành tiên để làm gì? Để cho y nhìn Dung Trường Thanh thành gia lập thất, cưới vợ sinh con, dọn đến ở cạnh y cả đời, còn phải nhận con của y làm đệ tử ư? Lại để cho y nhìn Dung Trường Thanh chết đi, lại để cho y đi nhặt xác Dung Huyền, để bốn người nhà họ đoàn tụ, còn y phiêu bạt thiên nhai à? Đời người có bát khổ, sinh lão bệnh tử, xa người mình thương, gần người mình ghét, cầu mà không được, có ai được như y, vạn hạnh mới nếm đủ? Tiên nhân cái gì, đó là hoạt tử nhân, là kéo dài hơi tàn cho một kẻ lòng son đã chết. Trách ai bây giờ, trách tên ngốc Dung Trường Thanh ư? Y sẽ không nỡ đâu. Đau biết mấy, nên kiếp sau y chẳng thà chẳng gặp lại người kia… Như Tào Úy Ninh và Cố Tương dẫu bị vận mệnh chia lìa đôi lứa, chỉ cần có tình, tất sẽ còn gặp lại nhau trên cầu Nại Hà, cùng nhau luân hồi chuyển thế. Nhưng mà Diệp Bạch Y lại có gì đây? *Còn lại bát cơm chó của đôi phu phu Ôn Chu bắt cụ ăn* *ôi tôi khốn nạn quá* *** Cảnh báo: có spoil Danh lợi ta không ham, chỉ nguyện cùng người nắm tay đi đến chân trời góc biển. Tựa truyện “Thiên Nhai Khách” phải chăng chính là mang ý nghĩa đó? Các nhân vật trong truyện đều có cá tính riêng biệt, và câu chuyện gắn liền với họ đều khiến mình tò mò không thôi, muốn đọc để xem những con người ấy rồi sẽ ra sao, những gì sẽ chờ đón họ sau vô vàn những đao quang kiếm ảnh. Bài chỉ đề cập đến những nhân vật gây ấn tượng mạnh cho mình ????  Một thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư vốn nhìn quen chuyện ngươi lừa ta gạt trên đời, đứng trên vạn người chỉ dưới một người, hưởng hết vinh hoa phú quý mà đời người mơ ước, thế nhưng cũng có lúc mỏi gối chùn chân. Những năm tháng ấy, y trả giá bằng máu, đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng lại lạnh lẽo, tuyệt không có chút ấm áp tình người. May mắn khi y buông hết tất cả, gặp được hắn – khoảng trời tự do chỉ của mình y. Tình yêu của họ không nhiệt tình như lửa mà nhẹ nhàng, bình đạm như gió, như mây. Thường nói “chân nhân bất lộ tướng”, Ôn Khách Hành cũng thế. Hắn điên điên khùng khùng, cần đê tiện có đê tiện, nhiều lúc biến thái khiến ngươi đánh giá thấp hắn, nhưng lúc nghiêm túc, hắn sẽ khiến ngươi phải nhìn bằng cặp mắt khác. Dường như trời sinh hắn để dành chi y, chỉ y chịu được sự điên khùng ở hắn và chỉ duy mình hắn mới có thể bức một thủ lĩnh Thiên Song nổi tiếng bình tĩnh như y phát điên mọi lúc.  Cặp đôi để lại niềm thương cảm sâu sắc nhất cho mình hẳn là cặp của Cố Tương và Tào Úy Ninh. Tuy có một kiếp sau viên mãn nhưng kiếp này lại gặp lắm chông gai. Ma đạo và chính đạo cần phân biệt rạch ròi đến thế sao? Tự xưng là chính phái nhưng lại “thừa gió bẻ măng”, “giậu đổ bìm leo”, để tâm ma điều khiển thì có khác gì những kẻ bị cho là tà ma ngoại đạo? Nên nói, khó lường nhất vẫn là lòng người. Lại nói 2 người này, chẳng qua chỉ là quân cờ thí cho âm mưu của kẻ khác. Thật may là duyên kiếp này không trọn được tiếp tục ở kiếp sau.  2 người nữa mình muốn nhắc đến, một là Liễu Thiên Xảo si tình, người kia là Diệp Bạch Y mãi ôm một mối tình tuyệt vọng. Nữ nhân, dù cường đại ra sao, đến cuối cùng vẫn muốn tìm cho mình một bờ vai nương tựa. Hắn rót vào tai nàng những lời đường mật, đối nàng dịu dàng – cách mà nhưng người từng gặp chưa từng đối xử với nàng như thế, khiến nàng rơi vào cạm bẫy mà hắn giăng ra. Nàng như con thiêu thân vẫy vùng trong tuyệt vọng, tin tưởng hắn và rồi hi sinh vì một kẻ chưa từng yêu mình. Có đáng giá không? Hắn sẽ yêu nàng vì chính nàng mà không mê muội nàng vì lớp mặt nạ hoàn hảo ấy? Những tưởng đã tìm ra người thích hợp, tỉnh lại hóa hư không, giấc mộng một đời nàng chấp nhất như gió thoảng mây bay. Nếu nói Liễu Thiên Xảo si tâm vọng tưởng thì Diệp Bạch Y lại là kẻ cô đơn, tuyệt vọng nhất. Còn gì đau đớn hơn việc gặp đúng người ở sai lầm thời gian? Chỉ trách y gặp người kia quá trễ, chỉ trách hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trường sinh bất lão có ý nghĩa gì khi phải sống mà không có ái nhân bên cạnh? Dõi theo từng bước con hắn trưởng thành, làm việc cuối cùng cho hắn dưới tư cách một hảo hữu, rồi từ đây lưu lạc về phía chân trời. Bóng lưng ấy luôn thẳng tắp, bất khuất, nhưng lại càng cô đơn đến lạ. Ôm tình cảm tuyệt vọng, tưởng có thể cùng hắn trọn đời (dù chỉ với tư cách một bằng hữu), nhưng hắn cũng bỏ y mà đi. Cuộc đời này còn gì có thể giữ y lại? Chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại người…  Bể tình vô biên, một khi lạc lối sẽ chẳng thể quay đầu. Có duyên nợ sẽ được cùng nhau, có duyên không phận cũng như 2 đường thẳng song song, lướt qua đời nhau mà thôi. Đời này chỉ nguyện cùng người, vĩnh viễn… Mời các bạn đón đọc Thiên Nhai Khách của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bảo Bối Con Là Ai
Truyện Bảo Bối Con Là Ai  của tác giả Kim Cương Quyển là câu chuyện kể về nam chính là Lăng Húc. Hắn gặp chuyện ngoài ý muốn khiến cho trí nhớ của mình quay về năm 17 tuổi. mọi việc đều đảo ngược hoàn toàn. Đoan ký ức đó đối với hắn quan trọng hay không ? tại sao hắn lại không nhớ chuyện gì ? Ai sẽ giúp hắn vượt qua được tình cảnh như thế này ? *** Hôm nay là chuyên mục sinh tử văn, mới đọc hai truyện này, muốn viết linh tinh mà tách bài rách ruột, gộp luôn cho xong, dù sao cũng na ná nhau cả. Hai truyện này có lẽ đều có thể gọi là gương vỡ lại lành, bạn thụ và bạn công xa nhau 5-6 năm, trong lúc ấy thụ sinh mà công hổng có biết, trải qua thăng trầm khổ ải thụ ôm yêu thương nuôi con một mình cuối cùng gặp lại nhau, công giờ đã là tổng tài giàu có tự chủ kinh tế đủ sức gánh vác cả gia đình nên là hai ta về lại một nhà, nhà ba người thăng lên thành bốn người, vui ơi là vui. (´▽`❁)/ Tự thấy bản thân vô dụng vì mang tiếng ghi tiêu đề là review mà toàn viết kiểu tớ cảm thấy, tớ nghĩ là, tạo cảm giác abc,… chẳng hiểu viết ra để làm gì khi chả giúp ích gì cho người khác khi mà mỗi người một cảm nhận =)) Lăng Húc vì một sự kiện ngoài ý muốn mà đột nhiên mất đi vài năm ký ức, Lúc tỉnh lại phát hiện mình nhiều thêm một đứa con trai, Nhưng mẹ của đứa bé là ai? Đứa bé từ chỗ nào tới? Cậu hoàn toàn không có một chút ấn tượng. Này, bảo bối, rốt cuộc con là ai? Lôi điểm: tiểu thụ sinh con trai! Nhân vật chính: Lăng Húc *** Lăng Dịch x Lăng Húc, chắc là muộn tao tinh anh ôn nhu dịu dàng như nước công x thụ 17 tuổi thì bốc đồng dương quang năng nổ dám yêu dám hận rất là đáng yêu, 27 tuổi thì trải đời hơi âu sầu nhưng dịu dàng vợ hiền cha đảm nhỉ.  Thực sự là bình thường truyện tớ thích còn lâu tớ mới nói nội dung ra, chỉ luôn mồm khen hay thôi =)) nhưng mà nội dung truyện này cũng không có gì mới lạ nên là tớ spoil chút, thụ và công là ngụy huynh đệ, nhưng mà hai đứa không biết đâu, công vẫn cứ thích thụ thế thôi và thụ vẫn cứ ngu ngơ thế thôi cho đến sự thật được vạch trần, một số chuyện xảy ra làm hai đứa chia xa, sau đấy hai đứa gặp lại, cái cần (làm để sản xuất trẻ nhỏ) xảy đến cũng đã xảy đến, có thể nói là Lăng Húc cũng yêu Lăng Dịch, người tình ta nguyện, nhưng mà khúc mắc trong lòng nên mới không từ mà biệt, Lăng Húc sinh con và nuôi con một mình, tính cách cũng ngày càng trầm ổn hơn, chịu đựng hơn, cho đến một ngày cậu ấy đập đầu một cái rất nhẹ và mất hết kí ức về đoạn thời gian đau khổ kia, trở thành một Lăng Húc 17 tuổi ngây ngô nông nổi đáng yêu quên hết tất cả, quên cả việc hai người không phải anh em, và câu chuyện bắt đầu từ đây, đối diện với sự thực mình có một đứa con vậy là cứ vô tư tìm đường quay về bên người mình vẫn tưởng là anh trai, thích anh, ở bên anh, nhà ba người hài hòa êm ấm, sau này tuy có lấy lại được kí ức, biết con ai sinh nhưng mà yêu thì cũng đã yêu, nói rõ với nhau cả rồi, vẫn cứ hòa thuận thế, đối diện sự thật, xong đẻ thêm đứa nữa vui càng thêm vui. Có những ngày buồn buồn thời tiết ẩm ương hết truyện để đọc hoặc vừa lết xong mấy bộ mệt mỏi máu me, con tim FA của tớ thều thào khát vọng được dúi cho một cái gì đấy ấm áp ngọt ngào, là tớ rất thèm một anh công ôn nhu dịu dàng, yêu thương em bằng cử chỉ bằng hành động, ít lời một chút, bớt phúc hắc một chút mà vẫn không bị nhạt  huhu hôm nay vớ được anh Lăng Dịch nè ToT bạn nào đang tìm hài hước lắt léo chắc sẽ thấy anh nhạt, nhưng mà tớ rất là thích anh, vừa trưởng thành trầm ổn vừa dịu dàng săn sóc, thấu hiểu từ a-z, một số ít nhân vật tớ thấy rất phù hợp gọi là ‘anh’, anh công cho một ngày âm u =)) hơi buồn một nỗi là tớ rất muốn xem ảnh chăm vợ lúc vợ mang đứa thứ hai vì cả một bầu trời ôn nhu như kiaaa, mà tác giả chỉ viết Lăng Húc có bầu xong đứa trẻ ra đời trong vài nốt nhạc, trời ơi xem các ông chồng chăm vợ lúc bầu bí và xxx lúc bầu bí là lạc thú của sinh tử văn mà!!!!!! Truyện còn có bảo bảo nữa, nói thật với cuộc đời là tuy mình khá là thích sinh tử văn nhưng mà không thích trẻ con đâu, vì ngoài đời và trong nhiều truyện chúng nó nhây nhớt bố láo quá, cơ mà Thiên Thiên rất là ngoan ngoãn đáng yêu, lúc nào cũng lặng yên hiểu chuyện không quấy phá, rất muốn bế về nuôi. Có thể nói là truyện rất nhẹ nhàng ấm áp, tuy kết cấu dựa trên một tình huống cẩu huyết nhưng truyện lại chẳng cẩu huyết chút nào, cảm giác đúng như ông trời cho một cơ hội để những người yêu nhau tìm về được với nhau. Tận 78 chương, một chương cũng không ngắn, vậy mà không bị dài, cảm giác rất đủ. Tình tiết thì tự tớ cũng đoán ra được và tác giả cũng không bày vẽ nhiễu sự, nên không làm tớ thấy nản, lúc cảm thấy chỗ này vờn nhau đủ rồi nè, đẩy đến đình điểm đi chị ê là nó sẽ y như ý mình dứt luôn chứ chẳng chiêu trò bôi ra thêm gì. Cái hay còn ở chỗ, tình huống, khởi đầu rất là đơn giản, không mới lạ, nhưng mà lối viết của chị ấy rất khéo đưa đẩy và mạch lạc, không phải bình mới rượu cũ, mà thấy như cái bình nó được chùi qua ấy =)) không phải cho độc giả một góc nhìn mới mà có lẽ là truyền tải một nội dung cũ theo một cách ngọt ngào hấp dẫn thoải mái hơn mới đúng. Thực ra cũng có chỗ cảm giác hơi nhanh, muốn nó lắt léo thêm tí, nhưng mà thôi, dù sao truyện cũng cộp mác ấm áp nhẹ nhàng. Nhà edit thì hôm nay mới nhận ra là từ hồi còn ngôn tình thiếu nữ tớ đã lăn lộn ở đây rồi, đọc thêm một bộ Kế hoạch xuyên không của vật hy sinh và bộ nào nữa ấy (plus vài bộ ngôn tình hồi sửu nhi TvT) cảm thấy giọng văn edit của các bạn ấy vẫn vậy, nó khá là mượt mà, lắm chỗ cũng sạn sạn QT nhưng mà cũng không khó chịu, đọc được. Đọc chui đọc lủi nhà các bạn ấy lâu vậy thấy cũng ngại quá, niệm trong lòng 10 lần câu cảm ơn. ヽ(*・ω・)ノ ————— Em là đường phân cách hết phu phu ân ái giờ mình qua phu phu ân oán =)) ————— Mời các bạn đón đọc Bảo Bối Con Là Ai của tác giả Kim Cương Quyển.
Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!
Truyện Lầu Dưới  Đem Con Trai Của Ngươi Lĩnh Trở Lại còn có tên gọi khác là Lầu Dưới, Đón Con Trai Anh Về Đi của tác giả Tử Dạ Bất Miên là câu chuyện về nam nhân làm giá sử mở nhà trẻ. Diệp Sơ: Mặt ngoài nghề nghiệp là một gã vĩ đại quang vinh nhà trẻ... Nam lão sư, sau lưng nghề nghiệp là mỗ mạng văn học trạm thượng chân không mà bất năng tái chân không, trong suốt mà bất năng tái trong suốt đam mỹ viết thủ một quả. Ở nơi này nhìn cái gì văn đều phải ăn canh mang thịt niên kỉ đại lý, ngươi từ đầu đều đến đuôi cũng không có nhượng diễn viên lạp một tay nhỏ bé, ngươi làm cho gia thế nào hữu lực khí truy văn. *** Thị thành, 2019. Chu Minh Nghĩa lại đem xe đi bảo trì. Lúc này đây, ngay cả ông chủ xưởng bảo trì cũng quen mặt. “Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cậu có ba trăm ngày giam xe ở nhà, phải trang hoàng, phải bảo trì chứ, nói bao nhiêu lần mới bằng lòng đi một chút!” Chu Minh Nghĩa cười không nói. Kì thật, Chu Minh Nghĩa cũng không muốn mua xe, thứ nhất, hắn chủ trương bảo vệ môi trường, cảm thấy lượng xe hơi thải khí ô nhiễm môi trường ít một chiếc thì cũng tính là một chiếc; thứ hai, đối với giao thông công cộng trong thành phố hắn mười phần ủng hộ, cho rằng thiết kế vô cùng tiện lợi, tuy rằng từ chỗ ở của mình trên Tĩnh Lộ đáp xe buýt đến trụ sở làm việc, lộ trình dài hơn, mất khoảng 40 phút đi xe, hắn cũng không để ý đoạn đường này. Tiếc rằng thực hiện được một tháng, với địa vị công việc của hắn, nếu không có xe hàng hiệu thì chẳng khác nào quái vật, vì vậy để chặn miệng mọi người đồng thời sắm cho mình phương tiện đi gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa cũng mua hai chiếc xe hạng sang, tuy vẫn thường tìm cớ cho chúng nghỉ ngơi Sáng sớm gọi café, Chu Minh Nghĩa mặc thường phục, mang tập công văn, thản nhiên ra khỏi cửa. Không khí buổi sớm vô cùng tốt, tiếng chim chiêm chiếp truyền đến khiến tâm tình người khác trở nên vui vẻ. Tuy rằng công việc của hắn luôn cần phải thức đêm, nhưng cuộc sống của Chu Minh Nghĩa rất mang tính quý luật, hắn có một bộ các quy tắc cho bản thân. Đến trạm xe buýt đã có nhiều người đứng xếp hàng, Chu Minh Nghĩa đứng cuối cùng. Đoàn người ở giữa có tấm vé dán ảnh chân dung. Trong thị thành người với người, Chu Minh Nghĩa có quan điểm riêng của mình. Có một số ít người, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt nhưng không quen biết nhau. Thị thành hơn ngàn vạn dân cư, hai người xa lạ muốn làm quen chẳng dễ dàng. Ý thức đề phòng của mọi người quá mạnh mẽ, người thành phố mỗi người mỗi vẻ, sẽ không có ai muốn đi kết bạn với một người mà bản thân không biết một chút thông tin về đối phương. Chu Minh Nghĩa thực sự hy vọng mọi người chung quanh xem mình như người bình thường, có thể mỗi ngày đi làm, sống cuộc đời bình thản. Đang nghĩ ngợi tới nội dung hội nghị hôm nay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận bước chân, sau đó một người chen lấn đi lên, Chu Minh Nghĩa không hề phòng bị bị đẩy tới, lập tức cả đoàn người giống như quân bài domino ngã chồng về phía trước, người đứng đầu quả nhiên va vào trạm dừng, ô oa một tiếng kêu to, chắc là bị đau. “Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Mọi người đồng loạt quay đầu lại. Sự kiện này khiến thủ phạm vẻ mặt xấu hổ, vuốt cổ cười ngây ngô. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chạy nhanh quá.” “Xe chưa tới cậu gấp cái gì?” “Đuổi gấp như vậy sao không đến sớm đợi?” “Oa này một cước đá tôi…” Mọi người đồng loạt trách móc. Người thanh niên vội vàng không kịp giải thích, chỉ kịp hỏi người đàn ông trước mắt có chuyện gì hay không. Ồn ào một lúc sau, xe bus đến, tất cả mọi người lên xe, không hề nói chuyện với nhau. Chu Minh Nghĩa ngồi tầng trên của xe bus dựa vào cửa, đang lẳng lặng ngắm cảnh phố phường thì một người đi đến ngồi cạnh hắn. Chu Minh Nghĩa nhìn sang, đúng là người gây nên sự kiện quân bài domino. Đó là một thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi rối loạn, ánh mắt sáng ngời, nhìn một bên mặt, môi như đóa hoa, bộ dạng thanh tú, bên trong là áo thun trắng, quần jean, bên ngoài là áo khoác da, cảm giác giống như sinh viên nhưng trên mặt lại không có phong thái của người trí thức, khí chất không giống sinh viên. Cậu ta làm việc gì? Chu Minh Nghĩa nghĩ thầm. Người thanh niên lưng mang túi sách phồng to, trên cổ đeo một cây bút, di động, máy ảnh kỹ thuật số, vừa ngồi vào chỗ của mình đã lầm bầm mặc niệm điều gì đó, chân trên mặt đất điểm nhẹ, Chu Minh Nghĩa lấy kinh nghiệm nhìn người của mình phán đoán, người này là phóng viên. Chu Minh Nghĩa đột nhiên cười thầm, đoán rằng người xa lạ này chỉ mới vào nghề, hắn và đồng nghiệp rất thích trò chơi nhìn người đoán việc này, còn thường xuyên đánh đố nhau, thật lâu không chơi, không biết hôm nay thế nào lại nhớ tới. Chu Minh Nghĩa ảm đạm cười, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe đi tới khu trung tâm thành phố, người trẻ tuổi vội vàng xuống xe. Chu Minh Nghĩa xuống xe ở khu ngân hàng nổi tiếng trong thành phố. Nhìn đồng hồ, mới 8 giờ sáng, tuy rằng người thành phố làm việc đến 9 giờ tối, nhưng cũng không ai đến sớm vào giờ này, không vội phải kiếm tiền như thế nào. Công ty chứng khoán Vạn Khải, sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất Hương Đảo, nổi danh trên cả địa bàn Đông Nam Á. Đi vào tòa nhà công ty, Chu Minh Nghĩa nhấn nút lên lầu bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm bảy tầng trệt, diện tích lớn nhất trong tòa nhà, là thành viên ban giám đốc Vạn Khải, văn phòng Chu Minh Nghĩa nằm trên lầu bảy. Vào văn phòng, Chu Minh Nghĩa tới nội sảnh nho nhỏ thay quần áo, lượng tây trang đắt tiền của hắn có đến một nửa là để ở công ty, đến đây có thể thay. Sắp đặt thỏa đáng mọi thứ, hắn lại ngồi xuống uống một ly café, lúc này, hai trợ lý của Chu Minh Nghĩa là Bách Anna và Lưu Kí mới đi vào. Ông chủ so với trợ lý luôn luôn tới sớm hơn. “Chào buổi sáng, Chu tiên sinh.” Bách Anna mang theo tươi cười ngọt ngào, đi vào văn phòng Chu Minh Nghĩa, đem bản thảo những sự kiện tổng hợp đặt ở bàn công tác của Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa luôn luôn không thích người khác lấy chức vị xưng hô với hắn, nhóm nhân viên cấp dưới cũng đã thành thói quen. “Tư liệu ngài cần đều chuẩn bị tốt, đã thông báo cho người bên bộ đầu tư cùng luật sư, chín giờ ở phòng họp số 4.” Lưu Kí buông xấp tư liệu. Chu Minh Nghĩa một mặt nhanh chóng xem tin tức trên mạng, đương nhiên, có một chút rạng sáng hôm nay hắn đã biết, đồng thời ngẩng đầu lên nói với Anna. “Anna, nhớ rõ hôm nay phải giúp tôi mua một bó hoa, đưa đến chỗ tiểu thư Mã Thanh Nghi bên ngân hàng Phong Diệp.” “Vâng.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười một chút với trợ lý, sau đó chìm mình vào trước màn hình máy tính. Tim Bách Anna không tự chủ được đập thình thịch, làm nhân viên của Chu Minh Nghĩa đã bốn năm, vẫn không thể tự động điều khiển được chính mình. Này cũng là không có biện pháp, Bách Anna chấp nhận số mệnh, đồng nghiệp chung quanh cùng các bạn bè đều công nhận ông chủ thực sự rất xuất chúng. Bỏ qua tài hoa cùng năng lực xuất sắc hơn người, riêng ngoại hình Chu Minh Nghĩa cũng đủ làm cho nhân viên nữ trong công ty không thể không chú ý. Chu Minh Nghĩa có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, dung mạo anh tuấn, tuy rằng đã đứng hàng ba nhưng tuyệt không béo, vóc dáng mạnh mẽ mà hữu lực, tóc màu đen, đôi mắt nâu sáng ngời, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, cả người tản mát một lực hấp dẫn mạnh mẽ của đàn ông thành đạt và thành thục. Chu Minh Nghĩa dốc sức vào sự nghiệp chứng khoán nhiều năm, tiến lùi vô cùng khôn khéo, công phu xã giao cẩn trọng, thái độ làm người lại khiêm tốn, được giới tài chính công nhận là một kẻ rất lợi hại. Trong nghề, Chu Minh Nghĩa có tên gọi. “Hỏa hồ”, chính là hình dung hắn làm việc thong dong tao nhã nhưng lại khôn khéo, cao tay. Công tác buổi sáng khẩn trương nhưng luôn theo trình tự cuối cùng đã xong, tới giờ ăn trưa, điện thoại vang lên. “Minh Nghĩa, nhớ rõ chúng ta có hẹn không?” “Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị tốt.” “Đáng tiếc nha, không ít mỹ nữ trong thành phố chờ cùng các hạ uống trà, các hạ lại hẹn với tôi.” Người ở đầu dây bên kia quả nhiên là trêu chọc hắn. “Tôi có chuyện cùng cậu bàn bạc.”   Mời các bạn đón đọc Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi! của tác giả Tử Dạ Bất Miên.
Phật Môn Ác Thê
Ở thế giới hiện tại hắn vốn nổi danh là ác nhân lại là một trong những ác nhân nổi tiếng toàn cầu, không biết vì sao mà hắn lại có thể xuyên không đến cổ đại nhập vào một hoàng thượng của  Vạn Phật Tự …… Bắt hắn làm hòa thượng thì thôi hắn cũng cố gắng chịu đựng, rồi hắn phải tụng kinh niệm phật đi hóa duyên hắn cũng cố nhịn. Thế nhưng lại quá đáng đến nổi.. Gạt hắn gả cho người ta!! Phắc! Bần tăng không hoàn tục! Đôi lời chủ nhà:  Thể loại Sảng văn, xoay quanh về câu chuyện của một anh hòa thượng bị ép gả cho người, cùng quá trình biến cường và hé lộ bí mật kiếp trước. Thụ có hiềm nghi vạn nhân mê, nhưng không phải vạn nhân mê. Từ đầu đến cuối chỉ có 2 người yêu thụ thôi. Tác giả mẹ ruột, cho nên toàn Tô Tô Tô, ai cảm thấy không hợp với thể loại này, xin hãy click back kể từ bây giờ, mình sẽ không chịu mọi trách nhiệm nếu như tổn thất tinh thần khi đọc nó đâu nhé. *** Review - vuonbachhop.wordpress.com:   Đọc xong bộ này, tôi thấy bội phục bản thân. Tôi chọn xem Phật môn ác thê vi tôi vô cùng thích Đệ nhất thi thê. Tôi đã kỳ vọng kiếm được bộ cùng tác giả hay như thế. Rất tiếc, tôi thất vọng toàn tập. Nếu sau khi xem Thi thê, tôi tràn đầy hào hứng kiếm thêm đam mạt thế để đọc thì sau Phật thê, tôi sẽ không đọc đam tu chân tu tiên nữa, trừ khi có bộ siêu khủng xuất hiện trước mặt. Phải nói rằng Phật thê không có điểm nào khen nổi, từ cốt truyện, tuyến nhân vật cho đến tình tiết. Yếu tố nào cũng làng nhàng. Tuy nhiên, tôi đọc hết 350 chap thì chắc chắn nó không dở tệ. Kỳ thực, tôi không hiểu tại sao mình không drop truyện này. Có lẽ đây là điểm đặc biệt duy nhất của tác phẩm. Cả công lẫn thụ tôi đều không ưa nhưng rất khó tả ra không ưa ở điểm nào, chỉ thấy càng đọc càng khó chịu với 2 kẻ này. Công thì ốm bệnh hư nhược (dĩ nhiên nguyên nhân rất cao cả vĩ đại), dặt dẹo 90% truyện, khá là vô dụng vì cứ một lúc lại mệt mỏi. Ngoài việc bắn ánh mắt tối tăm lạnh lẽo đầy sát khí ra thì chả được cái vẹo gì. Từ đầu đến cuối, ngay cả khi công đã khôi phục năng lực thì vẫn chỉ là cái bóng của thụ. Đây là điểm quá dở của tác giả khi phân chia công đức không đều. Dù là chủ thụ cũng không nên nhất bên trọng nhất bên khinh như vầy. Truyện đa phần là thụ làm cho công vì thụ bàn tay vàng chưa từng thấy, có thể thống trị cmn lục giới luôn rồi. Truyện gần như thanh thuỷ khiến tôi muốn hộc mấy thăng máu. Hai đứa này cứ gần nhau là sờ soạng hôn hít chịch choạc bất kể đất trời, quên sạch mọi thứ xung quanh. Có đoạn đi đánh phó bản, bị tách ra mấy ngày xong gặp lại, hai đứa lao vào xoạc nhau ngay trên lưng yêu thú, trước mặt bàn dân thiên hạ, chịch cho đã đời mới ló mặt hỏi han chính sự. Đùa chứ tôi thấy vô văn hoá vcl. Mấy màn hài hước của chúng nó thì tôi méo hiểu nổi tại sao tác giả nghĩ ra nổi. Vô duyên siêu cấp. Ví dụ thụ bắt công không được lại gần trong vòng 5 thước, công bèn tạo 100 đôi đùa dài cả 6 thước để gắp đồ ăn cho thụ, nhưng lại đùa thụ bằng cách không đưa lên đúng miệng thụ mà chọc đôi đũa vào 2 lỗ mũi thụ xong cả 2 phá ra cười. Đù má chứ tôi déll thấy hài tẹo nào cả. Đoạn Bắc Minh sắp chết, cứ tưởng mình sẽ cảm động rưng rưng, ai dè xem 2 đứa diễn 1 màn dài dòng nhắn nhủ y như Cô dâu 8 tuổi thì bao cảm xúc của tôi mất sạch, chỉ muốn mau mau chốt hạ đi cho đỡ nhọc lòng. Hai người gặp lại nhau sau mấy ngày, nhảy bổ vào xịch xịch, có mấy con yêu thú che choẻ thật chả coi ai ra gì. Nhảm không để đâu cho hết. Đã thế H còn không có, gần như chỉ tả cảnh sắc xùng quanh chứ 1 bộ phận cơ thể cũng không nhắc tới. Quá khứ của 2 người này cũng nhàm chán phát ớn. Thụ hoá ra bẩn tính từ kiếp còn là thần, lợi dụng tình yêu của người khác để mình và người yêu ở gần nhau. Tôi không ngại mấy tiết mục dối gạt tư lợi nhưng riêng khoản cậy người ta yêu mình, lừa người ta rồi đá bỏ thì tôi cực kì khinh bỉ. Cả truyện có Hiên Viên Duật là khả dĩ nhất, mỗi tội là nam thứ xui xẻo, bị phũ thê thảm. Kỳ thực cũng không oan lắm vì so ra, nam thứ không yêu thụ nhiều bằng nam chính. Nhưng cũng thấy tội tội. May cuối truyện vớt vát được cái chức to, coi như đen tình đỏ bạc. Truyện dài nhưng tuyến nhân vật phụ không đặc sắc, nhạt nhoà, chủ yếu tập trung vào thụ. Chấm: 5/10 *** Âm Tế Thiên gian nan mở ra hai mắt, trong lúc mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy ba hòa thượng đang thì thầm nói nhỏ. “Linh căn bị hủy, tu vi tẫn tán, sau này không thể lại tu luyện được nữa, chỉ sợ Tịch Thiên từ nay về sau chẳng còn cơ hội trở mình!” “Ai! Ngoại thương của hắn không nặng lắm, từ đó cho thấy người đả thương hắn mục đích chỉ là hủy đi linh căn!” “A Di Đà Phật, hi vọng Tịch Thiên có thể sớm vượt qua cửa ải khó khăn, không cần vì chuyện này mà thống khổ!” Âm Tế Thiên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, dần dần rơi vào trong bóng tối. Tiếp theo, hắn làm một giấc mộng rất dài. Ở trong mộng, có một tiểu nam hài, mặc cổ trang ước chừng khoảng năm tuổi, bộ dáng như một búp bê được làm từ gốm sứ *** xảo và xinh đẹp. Sau đó, tiểu nam hài được một hòa thượng trẻ tuổi, cũng chính là Hư Không trưởng lão của Vạn Phật Tự mang về, thu đứa bé làm đệ tử quan môn(), đặt pháp danh là ‘Tịch Thiên’. [Đệ tử đóng cửa, nhận xong là không nhận thêm nữa] Tiểu nam hài trời sinh tư chất bất phàm, lại thêm thiên phú hơn người, khiến cho con đường tu hành vô cùng thông thuận. Người khác dùng vài thập niên mới có thể tu đến cảnh giới, hắn chỉ cần mười năm ngắn ngủi, đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Trúc Cơ kỳ, tại Tu Chân giới này, được mọi người xưng tụng là thiên tài. Không ngờ, bị người ám toán, bị người hủy diệt đi thứ quan trọng nhất cho việc tu hành – linh căn. Âm Tế Thiên mơ đến đây, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, trên trán thấm ướt mồ hôi. Hắn chớp chớp hai mắt, dùng lực khởi động thân mình, tựa vào vách tường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ xưa, nơi đây cũng không rộng lớn, bài trí cực kỳ đơn giản, một giá sách, một đài trang điểm, một cái bàn, hai cái ghế dựa, còn có một cái giường nơi mà hắn hiện tại đang nằm lên. Đây là nơi nào? Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe nghi hoặc, hắn nhớ trước đó hắn đang sống mái với kẻ địch, rồi sao nữa? Hắn dùng lực lắc đầu, như thế nào cũng không nghĩ ra được chuyện phía sau, trong lòng cứ tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì! Đột nhiên, não ùa lên một đoạn ký ức hoàn toàn không thuộc về hắn, tựa như một bộ phim, đang chầm chậm chiếu trong đầu của hắn, hình ảnh trong đó thế nhưng lại giống y như giấc mơ mà hắn vừa mơ ban nãy. Âm Tế Thiên ngẩn người, cái này không phải là mình xuyên việt đó chứ? Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng đứng dậy bắt lấy gương đồng trên đài trang điểm, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên, ước chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, ngũ quan mĩ lệ *** xảo, hai tròng mắt xinh đẹp, ướt át và ngây ngô, đặc biệt giữa trán còn có một nốt chu sa chí, diễm đến kinh người, điều duy nhất khiến người xem tiếc nuối là cái đầu trọc lóc chẳng có sợi tóc. Âm Tế Thiên trừng lớn hai mắt. Thiếu niên bên trong kính giống y hệt như tiểu nam hài mà hắn đã trông thấy trong giấc mộng, chỉ có khác là trưởng thành hơn đôi chút. Ách, lại có khác một chỗ nữa, hắn hình như so với thiếu niên trong mộng nhiều thêm một nốt chu sa chí! Ở hiện đại, hắn cũng có nốt chu sa chí như vậy, chắc không phải là việc hắn xuyên đến đây có liên quan đến nốt chu sa chí này đó chứ? Âm Tế Thiên đột nhiên cảm thấy kinh sợ! Xem ra, hắn quả nhiên đã xuyên việt! Hơn nữa, còn xuyên vào một thân xác hòa thượng! Âm Tế Thiên nhịn không được phát ra một tiếng “xùy”, chỉ mới nghĩ tới người đường đường đứng đầu bảng danh sách ác nhân toàn cầu, từ nay về sau phải chìa ra bộ dáng từ bi hỉ xả giải cứu chúng sinh, hắn liền cảm thấy đặc biệt buồn cười, chẳng những thế mà còn đáng cười đến cực điểm! Hắn không biết người ‘bị’ hắn cảm hóa có thể quay về chính đạo hay không nữa, chỉ sợ là, lầm đường lạc lối không thể vãn hồi. Âm Tế Thiên tựa hồ lại nhớ đến cái gì, phút chốc nheo lại mắt. Đúng rồi! Khối thân thể này bị hủy đi linh căn! Ở Thế giới Tu Chân lấy tu chân làm chủ, bất quá, phải có linh căn, thì mới có thể sải bước trên con đường này. Mà linh căn thì lại phân ra nhiều loại, phổ thông thường là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm chủng linh căn. Còn có các loại linh căn biến dị hiếm thấy, như phong, lôi, băng, ám. Nếu người không có linh căn, cho dù là mỹ mạo hơn người hay là trí tuệ vô song, thì cũng vô pháp đẩy ra được cánh tửa tu chân. Đương nhiên, linh căn cũng chia ra làm tốt xấu, tỷ như Thiên linh căn thì đẳng cấp nổi trội hơn Chân linh căn, Chân linh căn lại trội hơn Ngụy linh căn. Thiên linh căn chỉ có một loại thuộc tính linh căn duy nhất, linh căn thập phần đầy đủ, tốc độ tu luyện so Chân linh căn nhanh hơn gấp mấy lần. Chân linh căn có hai, ba loại thuộc tính linh căn, mỗi chủng thuộc tính linh căn đầy đủ, tốc độ tu luyện cũng coi như tương đối nhanh. Ngụy linh căn có bốn, năm chủng thuộc tính linh căn, rất loạn, lại không đầy đủ, mỗi chủng thuộc tính linh căn đều không toàn vẹn, tốc độ tu luyện rất chậm, là loại linh căn kém cỏi nhất, chỉ tốt hơn chút xíu so với phàm nhân không thể tu tiên mà thôi. Còn có một loại chính là biến dị linh căn, nói về tốc độ tu luyện, nó không hề thua kém Thiên linh căn, mà Tịch Thiên chính là người có được biến dị linh căn kia. Tuy nói đệ tử cửa Phật chỉ cần có đủ tuệ căn cùng Phật tính thì liền có thể tu hành, nhưng mà khối thân thể này chẳng hề có chút xíu gì dính dáng đến hai loại trên, bởi vì như thế, cho nên lúc trước, các trưởng lão của Vạn Phật Tự tỏ ra rất là bất mãn đối với việc Hư Không trưởng lão thu Tịch Thiên làm đồ đệ. Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, không khỏi bóp trán. Ở trong thế giới mà cường giả vi tôn như thế này, không thể tu chân chẳng khác nào một phế vật, đặc biệt hiện tại hắn còn bị hủy linh căn. Hơn nữa tính tình Tịch Thiên có phần thanh lãnh, không thích nói chuyện, thế cho nên khiến người xung quanh cảm giác hắn quá mức thanh cao, từ đó đắc tội không ít người. Nay, người có thể bảo vệ hắn lại đang bế quan, cho nên người xem Tịch Thiên không vừa mắt hoặc là người đã từng bị Tịch Thiên đắc tội, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Nói cách khác, hắn chết chắc rồi! –– Mời các bạn đón đọc Phật Môn Ác Thê của tác giả Kim Nguyên Bảo.
Trầm Nịch
Hắn chưa từng nghĩ rằng mình lại yêu y đến như vậy. Từ hoàng tử đến thái tử rồi đến quân vương, trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình y. Yêu thì sao? đau đớn thì thế nào, mối tình này không được thế nhân dung tha thì hắn có thể chịu đựng. Hắn thân là quân vương nhưng chẳng hề muốn dùng quyền lực ép y. Để đến khi nhìn y vui vẻ với người nhà thì lòng hắn lại nhói đau. Vì sao hắn lại là nam tử, vì sao hắn lại là quân vương? Y tình nguyện cả đời này không cho hắn biết, y tình nguyện đau đớn, dứt khoát bởi vì y cũng có một báu vật như vậy, báu vật duy nhất ở trên đời này từ hắn. *** Cổ trang, cung đình, tranh quyền – vệ quốc, vương gia công x hoàng đế thụ, hỗ sủng, SINH TỬ. Không chọn giang sơn, chỉ muốn mỹ nhân – từ ngày làm thái tử đến lúc lên ngôi, hoàng đế Tần Ca chỉ một lòng yêu vị vương gia khác họ - Ngũ Tử Ngang. Còn Lương vương, ban đầu chỉ là tình tri kỷ - nghĩa vua tôi nhưng trước tấm chân tình của hoàng đế thì không thể kềm chế bản thân mà đáp lại. Hai người, một kẻ vì người yêu không tiếc biến bản thân thành nhu nhược yếu đuối trong mắt thiên hạ, thậm chí nghịch thiên để có con. Người còn lại cũng gánh đủ ô danh, từng bước từng bước chịu miệng đời mai mỉa để tranh quyền, bước lên vị trí Nhiếp chính vương. Truyện đủ hay, đủ cảm động, tình tiết hợp lý, nội dung không cẩu huyết. Thụ thương công hay công thương thụ đều rất công bằng. Duy chỉ có một điều *chỉ chỉ tên tác giả*. Ai từng đọc Tàng yêu cũng của chị ấy thì sẽ hiểu rất rõ cảm giác ói máu khi tác giả quá mẹ đẻ với thụ. Đối với mọi người thụ luôn là nhất. Nếu có thằng nào thích công hơn thì chừng ba nốt nhạc cũng sẽ chuyển sang ngưỡng mộ thụ. Trong Trầm Nịch, có lẽ Neleta đã kềm chế đi rất nhiều nhưng nhiều lúc vẫn khiến đứa sủng công (không cuồng) như mình khó chịu. Nhất là bạn ảnh vệ của công vì thụ lại che giấu công. Đọc đoạn đó cứ có cảm giác anh sắp mọc thêm thằng tình địch rồi. Cơ mà, chắc chắn đừng bỏ qua một câu chuyện hay như thế này. Dẫu thiên hạ có thế nào, Tần Ca vẫn luôn đặt Ngũ Tử Ngang trên tất cả. Đề cử. *** Đây có lẽ là truyện dài thứ hai sau Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa mà tôi dù đọc đi đọc lại rất nhiều lần vẫn vẹn nguyên một cảm xúc. Một Tần Ca như thế, một Trần Tử Ngang như thế. Có cảm giác như là, Tần Ca sinh ra là để yêu Trần Tử Ngang, Trần Tử Ngang sinh ra là để ở bên Tần Ca. Một câu chuyện rất ngọt ngào về một Hoàng Đế đem lòng yêu Thần tử của mình, đồng thời cũng chính là thư đồng trúc mã trúc mã của mình từ khi còn là Thái tử. Đồng thời cũng là một câu chuyện về một Thần tử ngốc nghếch, bị tiếng ngu trung cũng không màng, luôn hướng về Hoàng Thượng của mình nhưng lại chẳng hề nhận ra rằng người kia chính là người trong lòng mình. Tần Ca là một hoàng đế tốt, cần chính, yêu dân, tuy rất tàn nhẫn nhưng cũng có lúc yếu lòng. Y là một đế vương, nên không được xây dựng như một thánh mẫu thụ, y là kẻ sẵn sàng hi sinh kẻ khác vì lợi ích của y và những người mà y yêu quý. Lòng y lúc nào cũng toan tính thiệt hơn, mỗi bước đi của y đều được sắp đặt trước. Suy tính cặn kẽ như thế, cũng chỉ vì con cua ngốc kia, một lòng muốn hắn trở thành quyền thần dưới một người trên vạn người, để một ngày nào đó hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau. Trong lòng Tần Ca cũng có những nỗi đau đớn của riêng mình. Bạn sẽ làm thế nào khi người bạn yêu lấy vợ sinh con? Bạn có buồn không? Bạn sẽ khóc chứ? Khi mà bạn đã yêu đơn phương người đó quá lâu? Tần Ca là vua của một nước, dù trong lòng đau đớn đến cỡ nào, thì tâm trạng của y cũng không được bộc lộ ra ngoài, chỉ có những lúc đêm khuya vắng lặng, họa chăng y mới có thể từ từ gặm nhấm nỗi đau mà vĩnh viễn cũng không thể để cho người khác biết, để rồi đến sáng hôm sau vẫn phải mỉm cười tứ hôn cho người mình yêu, ban những đặc ân lớn nhất cho người nọ thú Vương Phi. Tần Ca nghĩ cho Tử Ngang đến nỗi, ngay cả khi mang thai, sinh con, y vẫn không muốn nói cho Tử Ngang, sợ hắn lỡ việc, sợ làm gián đoạn con đường làm quyền thần của hắn. Có nhiều khi tôi cảm thấy Trần Tử Ngang không xứng đáng với tình yêu của Tần Ca. Nhưng đến cuối cùng tôi mới nhận ra, thì ra, với Tần Ca, chỉ cần Tử Ngang, chỉ vì Tử Ngang, không phải hắn thì không thể, dù cho người khác có tốt đến cỡ nào, hoàn hảo ra sao, thì Tần Ca cũng không màng đến. Trần Tử Ngang là một con cua ngốc, lâu lâu hóa thân thành sắc lang, nhưng lại dịu dàng đến vô cùng đối với Tần Ca. Hắn lúc nào cũng mang trên mình gương mặt ôn hòa nhã nhặn mà xa cách thâm trầm, nhưng chỉ khi trước mặt Tần Ca mới có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ ấy mà trở về với tính cách thật của mình, tinh nghịch như một đứa trẻ. Hai người ấy, vậy mà lại là hai mảnh ghép chẳng thể tách rời, sẵn sàng vì người kia mà hi sinh tất thảy, cố gắng hết sức để trải sẵn con đường tương lai, dù có việc gì xảy ra vẫn tin tưởng người kia nhất mực, không chút nghi ngờ. Tình cảm như thế, liệu mấy ai có được? Mời các bạn đón đọc Trầm Nịch của tác giả Neleta.