Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ông Tôi 22 Tuổi - Nhất Mai Đồng Tiền

 Văn án: Năm 2018, bọn họ đã qua tuổi thất tuần. Trong một đêm, bọn họ quay trở lại tuổi 22, không còn biết cái gì là đau lưng mỏi gối. Đương lúc bọn họ cho rằng mình đã trở về thời thanh xuân tươi đẹp, có thể thay đổi vận mệnh để tiến lên đỉnh cao nhân sinh, lại phát hiện bây giờ vẫn là năm 2018. Thế là bọn họ biến thành tay trắng nghèo rớt mồng tơi, không chứng minh nhân dân, không thẻ ngân hàng, không sổ hộ khẩu. A? Vầy sao chơi??? Gặp xuân cây héo đâm chồi lại, Người chẳng hai lần tuổi thiếu niên.  Thực ra câu trên không đúng với vô số bộ truyện trọng sinh, nhưng mình không thích trọng sinh lắm, thứ nhất là vì nhân vật trở về quá khứ thường có bàn tay vàng do biết trước tương lai, đánh đâu thắng đó, thứ hai là những gì họ làm chỉ thay đổi dòng thời gian mới, còn trong dòng thời gian cũ, bi kịch vẫn vẹn nguyên.  Vậy nếu chúng ta có cơ hội được làm lại cuộc đời, được trở về với những năm tháng tuổi xuân ngay trong dòng thời gian này thì sao? Bạn sẽ hoàn thành tâm nguyện còn dang dở, sửa đổi sai lầm của bản thân hay bắt đầu sống vì mình nhiều hơn?  Lý thuyết mộng mơ đầy màu hường phấn, nhưng thực tế phũ phàng là trong cuộc sống hiện đại, đặc biệt là ở một nơi quản lý người dân nghiêm ngặt như Trung Quốc, nếu một ngày bạn đột nhiên cải lão hoàn đồng, từ một ông già bảy mươi bỗng biến ra cậu trai trẻ đôi mươi, bạn sẽ thành người ngoài vòng xã hội, có nhà nhưng không thể về, có tiền nhưng không thể tiêu, có giấy tờ nhưng không thể dùng.  Ba nhân vật chính trong truyện đột nhiên trẻ lại 50 tuổi sau một vụ tai nạn. Xui xẻo thay, cả ba chẳng còn điện thoại, tiền mặt cũng chẳng có bao nhiêu, giấy tờ lại không dùng được. Ba “cụ già” không còn cách nào khác ngoài việc dắt díu nhau trốn đến thôn Hà gia, quê của một trong ba người, rồi góp tiền thuê lại căn nhà bỏ hoang cả chục năm của cụ Hà để còn có chỗ chui ra chui vào. Và từ đó, cuộc sống mới của ba con người xa lạ bắt đầu.  Trong những chuỗi ngày gian nan ấy, cơm không đủ ăn, áo quần chẳng đủ mặc, nhưng họ dần tìm được niềm vui và ý nghĩa mới trong cuộc sống. “Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm.” Cụ nông dân Hà Đại Tiến dạy hai ông bạn thành phố đơm đó bắt cá, vào rừng hái nấm, chăm cây ăn quả. Cụ béo Đường Tam Bàn dạy hai ông bạn dùng smartphone, lên mạng, làm vlog. Soái ca thiên tài Tống Kim đóng vai trò chiến lược gia của cả bọn. Mỗi người trong số họ có ưu khuyết điểm riêng, bổ sung cho nhau, học hỏi nhau để vượt qua nghịch cảnh. Cụ Hà bắt đầu biết sống vì mình, chịu học chữ, học lái xe. Cụ Đường không còn tự ti vì mình béo. Cụ Tống không còn ích kỷ, độc đoán mà bắt đầu biết quan tâm đến người khác. Bạn sẽ cười mỉm chi khi thấy các cụ mày mò làm vlog ẩm thực, livestream ăn uống, mê game Liên quân. Bạn sẽ xúc động trước tình cảm sâu đậm của các cụ dành cho người vợ đã khuất hay trước mối tình đơn phương 50 năm của cụ Đường. Bạn sẽ hồi hộp theo dõi cuộc đấu trí giữa ba cụ với đội ngũ tìm người. Bạn sẽ hâm mộ tình bạn keo sơn giữa ba cụ già vốn chẳng hề có điểm chung.  Tác giả Nhất Mai Đồng Tiền chắc cũng không xa lạ gì với mọi người, mình đã đọc qua một số truyện của tác giả này, như Nhà trọ hoa yêu, Gấu trúc đại nhân nhà ta, Shipper lục giới..., điểm chung là viết tạm ổn, giải trí tốt, đọc xong quên. Nhưng Ông tôi 22 tuổi lại theo một phong cách khác, không hẳn là ngôn tình. Truyện xoay quanh tình bạn giữa ba cụ là chủ yếu, cùng với tình cảm giữa người thân trong gia đình. Nhờ trẻ lại, họ có cơ hội sửa đổi bản thân, đồng thời nhìn nhận lại mối quan hệ của mình với người nhà, giải quyết những gút mắc tưởng chừng không thể tháo gỡ. Tình yêu chỉ là gia vị điểm xuyết trong truyện, nhưng tô điểm rất đúng chỗ, không thừa không thiếu.  Mình đặc biệt ấn tượng với quá khứ của cụ Tống, đoạn hồi ức ít ỏi cho thấy cụ vốn không phải người độc miệng, ích kỷ, chuyên chế như mọi người vẫn tưởng. Cụ âm thầm giúp đỡ người khác nhưng ko nói ra, quan tâm người khác nhưng ko biểu lộ. Sau khi vợ qua đời, cụ lại càng thu mình trong thế giới riêng, như một con nhím đầy gai, đẩy con cháu ngày càng xa. Thật may là hai người bạn đã giúp cụ rũ bỏ gai nhọn và nhìn con cháu mình từ một góc độ khác. Ngoài ra chuyện tình của cháu gái cụ Tống và anh cảnh sát điều tra án ba cụ già mất tích cũng khá dễ thương, tiếc là tác giả quá keo kiệt, không viết một chữ phiên ngoại nào, đọc đến chương cuối vẫn còn thòm thèm chưa đã. *** Hầu Tiểu Tả cười vỗ vỗ hắn đầu vai: “Đừng uống, ta đưa ngươi về nhà.” “Ta không có say.” Triệu Dũng lại uống lên một ly, sau đó nhìn chằm chằm hắn hỏi, “Bất quá vì cái gì ngươi gần nhất lão mời ta ăn cơm? Còn không cho ta đưa tiền, giống như ngươi làm chuyện trái với lương tâm.” Hầu Tiểu Tả bất động thanh sắc, hỏi: “Vậy ngươi còn muốn hay không ta thỉnh? Còn ăn không ăn?” Triệu Dũng chớp hạ mắt, vui cười: “Muốn, ăn.” Này lệnh đầu người đại án tử nhưng xem như đi qua, hắn đương nhiên phải hảo hảo khao chính mình, Hầu Tiểu Tả phải làm Tống gia tôn nữ tế, kẻ có tiền, hắn muốn dùng sức ăn. Đối, dùng sức ăn. “Lão bản, lại cho ta nướng một cái đại thận ——” ………… Ba tháng sau. “Tới tới, hai chân kẹp chặt, bả vai thả lỏng, chú ý hô hấp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định điểm, tự tin, tự tin…… Đối! Liền như vậy đi.” T dưới đài lão sư trước mắt đi qua một liệt liệt người mẫu, nhất nhất chỉ đạo, đều là thiên phú thật tốt người mẫu, xem đến chúng lão sư thập phần vừa lòng. “Gì lão ra tới ——” Không biết ai kêu một tiếng, dưới đài lão sư cũng hướng kia xem. Một hồi liền có cái dáng người thập phần cao gầy, màu da hắc đến thập phần có đặc điểm lão nhân đi ra. Hô hấp tự nhiên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định trong ánh mắt cũng tràn ngập tự tin. Đó là bất đồng với hoa giáp lão giả tự tin. Cũng là lão giả trung đáng quý tự tin. Như là một cái tân thời đại tiến đến, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng hy vọng. Hiện giờ “Tang” văn hóa thịnh hành, ngay cả người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn đều ở dần dần biến mất. Lúc này ở người mẫu giới ngang trời xuất hiện một vị lão giả, trừ bỏ dáng người thực phù hợp người mẫu tiêu chuẩn, đáy mắt tự tin cùng hướng về phía trước diện mạo mới là khó nhất đến. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ T đài khí thế đều thay đổi. Trở nên làm người phấn chấn, làm người tích cực. “Lúc trước lão tổng ký xuống gì lão, thật là tuệ nhãn thức châu.” Lão sư cảm khái, sôi nổi tán thành nhà mình lão bản ánh mắt. Bỗng nhiên bên cạnh có cái dáng người thon dài cao gầy người cười, nói: “Kia còn không phải ta thật tinh mắt, đem hắn tự mình đề cử cho các ngươi lão bản.” Vài vị lão sư triều kia người nói chuyện nhìn lại, người này tóc bạc bạch da, nhưng thân cao cực cao, so chi thiên gầy người mẫu, hắn dáng người càng cân xứng, càng có lực. Không đợi bọn họ khai quật nhân tài ánh mắt sáng lên, liền có người nhận ra người này rồi, kinh hô. “Tống tổng ——” Mời các bạn đón đọc Ông Tôi 22 Tuổi của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền. FULL: AZW3 EPUB MOBI PDF

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Triệu Lần Yêu Em
Cô là một ca sĩ có bề ngoài hoàn hảo, có hàng triệu fan hâm mộ nhưng chẳng ai biết rằng sau lớp mặt nạ hoàn hảo mà cô tạo ra lại là con người mềm yếu. Lúc cô hạnh phúc nhất là trước khi trở thành một ca sĩ, lúc đó cô có anh ở bên nhưng rồi một ngày kia, khi anh rời đi, một người hoạt bát vui vẻ như cô lại trở thành cái xác không hồn. Khi chưa kịp hồi phục lại sau khi anh bỏ đi, cô đã bị hãm hãi, khiến cho cô dính tai tiếng, trốn tránh ánh nhìn của người ngưỡng mộ tràn trề thất vọng. Ngay lúc đó, cô đã gặp lại người con trai mà cô từng yêu say đắm. Anh đến bên cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và bảo: "Dù cho cả thế giới này đều quay lưng với em, tôi cũng sẽ không quay lưng."  Cô vẫn không tha thứ cho anh, nhất quyết tránh xa anh. Nhưng anh vẫn đeo bám cô không buông. Anh vốn rất bá đạo, lại càng bá đạo hơn, từ từ tán tỉnh cô lại từ đầu. Khi anh quyết định tỏ tình cô, anh quỳ xuống dưới những đóa hoa hồng trắng, mỉm cười cầm chiếc nhẫn cưới làm từ kim cương, cầm lấy bàn tay cô mà đeo nhẫn vào rồi nói: "Trái đất quay bao nhiêu vòng, tôi yêu em bấy nhiêu lần. Trái đất quay một vòng, tôi sinh ra một lần. Nếu tôi sinh ra một triệu lần, tôi sẽ dùng một triệu lần để yêu mình em." *** Hy vọng tất cả các bạn đọc có thể cho ý kiến một cách khách quan nhất để tác giả có thể sửa lỗi kịp thời, hoàn thiện tác phẩm tốt nhất. Chúc các bạn độc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn! Một vài thông tin về tác giả: Phương Mịch Hán là bút danh mới của tôi, bút danh cũ là Tiểu Yên, mấy năm trước tôi có viết một bộ mang tên "Vương phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi" thể loại xuyên không, tuy nhiên không có một văn phong thu hút, và kém phần linh hoạt. Do đó nhanh chóng bị phai mờ, lần này tái xuất với bộ mới. Rất mong các độc giả có thể nhận ra sự thay đổi của tôi. *** Nghiên Mịch vừa cầm đĩa bánh quy đi ra từ phòng bếp, cô liền ngồi vào ghế sofa êm ái với tay lấy cái điều khiển ti vi bên cạnh, vừa mở xem vừa nhai bánh. Trên ti vi là tin tức về ngôi sao nổi tiếng, Nghiên Mịch nhàm chán dựa lưng ra sau. Một khuôn mặt xinh đẹp của cô phóng viên trẻ tuổi hiện lên trước mắt Nghiên Mịch, tiếng nói dõng dạc từ màn hình cất lên: "Nghi vấn đạo nhạc sao!? Cô Thừa Yên, theo như tin tức của Đài Truyền Hình thì MV mới của ca sĩ Nghiên Mịch là bản độc quyền riêng do đích thân Nhạc Sĩ Huỳnh Lâm và cô Nghiên Mịch sáng tác... việc này liệu có nhầm lẫn gì không?" Nghiên Mịch nghe xong thì mặt đơ ra như khúc gỗ, cô đặt đĩa bánh xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm ly nước lên uống một ngụm rồi cố gắng định thần, cô lẩm bẩm: "Không đúng, chuyện đạo nhạc này là sao đây?" Cô không tin vào mắt mình thấy nữa. Phóng viên cũng đưa tin cả rồi. Một giọng nói khác vang vọng lại trên màn hình, camera chuyển hướng sang một cô gái có khuôn mặt thanh tú, cô gái vô cùng nghiêm túc: "Tôi đã xác minh. Nhạc sĩ riêng của tôi là Châu Phong đã sáng tác bài này trước đó..." Cô gái ngừng lại, nở nụ cười tràn ý trêu chọc: "Là nhạc sĩ Huỳnh cùng cô Mịch cố tình đạo nhạc của chúng tôi, hay... cô Mịch của chúng ta đã cạn kiệt ý tưởng nên đi khai thác từ chỗ tôi?" Cô phóng viên lại hỏi tiếp: "Vậy cô định sẽ làm gì? Cô có muốn đưa chuyện này kiện ra tòa án?" Thừa Yên một mực giữ lễ nghi, cô ta đáp lại một cách khôn khéo: "Tôi nghĩ chuyện này đến đây là được. Chỉ hy vọng cô Mịch và nhạc sĩ Huỳnh biết cách đạo nhạc một chút. Tôi sẽ bỏ qua." Mắt cô lại hướng lên màn hình nhẹ giọng: "Các bạn fans của cô Mịch ắt phải thất vọng lắm...." Phóng viên nghi ngờ, tiếp tục lên tiếng: "Cô nhân nhượng như thế, liệu có gì mờ ám? Cô có bằng chứng hay không?" Ngay lúc đó, Thừa Yên mỉm cười, cô ta lôi ra một chiếc đĩa, nhanh chóng đưa đến tay của cô phóng viên. Cô phóng viên cho vào máy và mở lên, video phát ra trên màn hình...   Mời các bạn đón đọc Một Triệu Lần Yêu Em của tác giả Phương Mịch Hán.
Khiến Em Gả Cho Anh
Dù tránh được một lần cũng không tránh được cả đời. Đoạn 1: Thời gian tham gia game trên mạng, Khanh Nhượng Nhượng không ngờ nhân vật của mình lại câu được một con rùa vàng to như vậy, sáu năm trước cô tránh anh, cô nghĩ rằng từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng. Sáu năm sau, anh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô tự thôi miên chính mình rằng tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Chẳng qua là, anh lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô, sau đó lại trở thành hàng xóm thân thiết... Sói bắt đầu giơ móng vuốt, dê sao có thể chạy trốn chứ? Đoạn 2: Trong trò chơi, anh bá đạo bức hôn cô, cô không nói một câu, tự sát. Ngoài trò chơi, anh mặt lạnh nhưng lại dịu dàng, ầm ĩ tới gần, còn cô lại bỏ chạy. Em trốn được một lần nhưng không trốn được cả đời, người nào đó bắt đầu tức giận. P/S: Bộ này có 2 quyển, quyển 1 truyện võng du "Câu hồn nhiếp phách" (hài, ngược) kể về hai anh chị nhân vật chính trong game nhưng chưa biết mặt nhau, quyển 2 là quyển các bạn sắp đọc sau đây, khi 2 anh chị gặp và yêu nhau ở cuộc sống thực. Hai quyển không liên quan đến nhau nhiều. *** Một ngày. Khanh Nhượng Nhượng đang ở dưới tầng hầm lục lại đống đồ cũ, chuẩn bị lấy ra để quyên góp, lại thấy con trai mình lon ta lon ton chạy tới, trong tay còn cầm một vật, nhìn quen quen. “Mẹ, đây là cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng cầm lên nhìn chăm chú, đây chính là một cái bikini họa tiết da báo. “Lục Phóng, đây là cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng hùng hổ đi tới trước mặt Lục Phóng. Lục Phóng liếc mắt một cái: “Em tìm được cái này ở chỗ nào thế?” “Tầng hầm.” “Chúng ta đã từng làm dưới tầng hầm?” Lục Phóng nhướng mày, tựa hồ đang nhớ lại, không nhớ rõ đã từng chiến đấu dưới tầng hầm chưa nữa. “Anh đừng có mà giả vờ, đây là anh trộm của em thì có, làm lúc đấy em buồn vô cùng tại sao nó lại không cánh mà bay chứ, Lục Phóng anh là tên ăn trộm.” Khanh Nhượng Nhượng cưỡi lên người Lục Phóng, bóp cổ anh ta. “Có thể là gió thổi qua đấy.” “Anh còn nói, anh có biết đây là em tốn nửa tháng tiền lương để mua không.” Khanh Nhượng Nhượng rất bực mình, lúc đó cô đau lòng biết bao nhiêu, vậy mà một lần mặc cũng không có. “Chỉ là đáng tiếc một chút, nếu không bây giờ em mặc thử đi? Anh nhớ rõ em mặc lên nhìn rất đẹp.” “Sao anh biết em mặc lên nhìn rất đẹp?” Khanh Nhượng Nhượng hé mắt, bắt được trọng điểm. “A, hay là buổi tối anh dẫn em và Tiểu Lộ Tử đi ăn lẩu?” Lục Phóng chuyển đề tài. Tiểu Lộ Tử lon ta lon ton tiến lên: “Được ạ, Tiểu Lộ Tử thích ăn lẩu.” Sau đó cầm một vật đưa cho Khanh Nhượng Nhượng như hiến một vật báu, đó là một đĩa CD. Lúc Lục Phóng nhìn thấy vật đó, sắc mặt liền thay đổi. Khanh Nhượng Nhượng nhanh tay cướp được máy vi tính trước mặt, trong đó là cảnh cô đang ở nhà thử bikini da báo kia: “Lục Phóng - - -“   Mời các bạn đón đọc Khiến Em Gả Cho Anh của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn
Phượng Khuynh Hoàng là truyền nhân duy nhất của võ thế gia ở thế kỷ 21. Nàng vốn thông minh xinh đẹp lại vô cùng giỏi giang lại bị xuyên không về thời cổ đại. Mà khi nàng xuyên không lại chẳng được dịu dàng nâng đỡ còn bị người ta đạp cho một cước bay lên. ---Đây chẳng phải là không muốn sống sao? Thái tử của Bắc Minh quốc là Quân Khinh Lan, tính khí thất thường, đã vậy còn mắc bệnh cuồng sạch sẽ. Nữ nhân này dám vấy bẩn nước tắm của hắn, lại còn đốt tẩm cung cả hắn. Lá gan đúng thật là không nhỏ. --- Cái gì? Hóa ra vị yêu nghiệt này lại là thái tử điện hạ tôn quý. Khụ! Mặt mũi tuy đáng quý nhưng tính mạng vốn quan trọng hơn. Nàng vẫn nên thu dọn hành lí chạy chốn *** Lảm nhảm: ta lại đào cái hố mới, tác giả này là tác giả truyện Tiền của bổn cung hoàng thượng cút, bạn nào chưa đọc truyện thì có thể đọc review ở đây Bạn nào đọc rồi cũng biết, tác giả này có phong cách viết truyện rất hài, cười chết người không đền mạng, mỗ Yến đã từng phun nước vào màn hình máy tính chỉ vì uống nước khi đọc truyện =.= vì hâm mộ văn phong của chị nên mỗ Yến đã quyết định nhảy hố Nam chủ là Quân Kinh Lan, con trai Quân Lâm Uyên, nhân vật mình rất thích trong Tiền của bản cung. Văn án Phượng Khuynh Hoàng, là truyền nhân cổ võ thế gia hàng đầu ở thế kỉ 21. Người mang tuyệt kỹ, thông minh tỉnh táo! Một khi xuyên qua, người bị bay lên một cước? —— là không muốn sống chăng? ! Quân Kinh Lan, thái tử điện hạ Bắc Minh tôn quý vô cùng. Thay đổi như chong chóng, âm trầm đáng sợ, khiết phích nghiêm trọng! Nữ nhân này lớn mật, nhìn lén hắn tắm rửa, còn dám làm dơ nước tắm của hắn? —— lá gan lớn lắm! Gì? ! Vị yêu nghiệt này dĩ nhiên là Thái tử điện hạ tôn quí? Khụ, mặt mũi đáng quý, sinh mệnh rất quan trọng, ta vẫn là thu thập hành trang, chạy trối chết đi thôi… … 【ghi chú: bài này nam chủ cường đại , nữ chủ thuần thục, trải qua triều đình chi đấu, thiên hạ chi tranh. Lấy hài hước làm sức mạnh, động kinh làm phong cách, viết một thế hệ nam hoàng nữ đế truyền kỳ! Khôi hài cùng cảm động, tác phẩm vĩ đại 】 Đoạn ngắn —— ◆【 Thái tử gia sợ vợ? 】 “Gia, ngày hôm trước an quận vương cùng cung thân vương say rượu, thế nhưng nghị luận ngài!” Nam tử tựa vào nhuyễn tháp mắt hẹp dài khẽ động, khóe môi gợi lên, mắt dẫn theo không ít hứng thú: “Nghị luận gia cái gì?” “Nói ngài sợ vợ, mỗi lần thấy Thái tử phi giống như là con chuột nhỏ!” Ám vệ run rẩy mở miệng. “Nga!” Không hứng thú gẩy vài cái móng tay, không để ý. Ám vệ kinh ngạc: “Gia, có người nghị luận ngài, ngài thế nhưng không tức giận?” Hôm nay hào phóng như vậy? Người nọ không một chút để ý lật xem tấu chương, lười biếng nói: “Tức giận cái gì? vốn chính là sự thật!” “…” Ngày thứ hai. Tin tức trọng đại : an quận vương cùng cung thân vương bị Vương phi phạt quỳ ở trước cửa! sợ vợ như thế, quả thực mất hết thể diện nam nhân! Ám vệ không nói gì nhìn chủ tử nhà mình: “Gia, ngài không phải nói không tức giận sao?” Không tức giận đem hai vị Vương gia chỉnh thành như vậy? ! Nam tử câu thần, mị mắt mỉm cười, ngữ điệu sâu kín: “Tuy rằng bọn họ phát hiện chính là sự thật, nhưng gia không có phê chuẩn bọn họ nói ra! Ngươi phải biết rằng, bên ngoài nếu có tin đồn gia sợ vợ, Thái tử phi sẽ cảm thấy được hình tượng ta đối nàng ôn nhu có tổn hại, sẽ mất hứng!” Ám vệ cảm thấy oán thầm, gia, ngài đều thành như vậy , Thái tử phi còn có ôn nhu đáng nói sao? Mời các bạn đón đọc Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn.
Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Một hồi dự mưu (âm mưu sắp đặt trước), để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đàn ông này lại nói, sẽ chịu trách nhiệm với cô chứ?  Mộ Dung Trần, quyền thế một phương, là thiếu gia tôn quý của nhà Mộ Dung, khi cô bị người ta bỏ thuốc đưa lên giường lớn của hắn, ngây ngô thở khẽ, dụ hắn khó có thể kiềm chế được, mạnh mẽ triền miên suốt một đêm.  Vì lấy được cô, hắn không tiếc lấy cường quyền, uy hiếp hôn phu của cô, phá vỡ hôn ước của cô, hơn nữa còn ép cô trở thành vợ của hắn.  Một cuộc hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng, đã làm cho 2 người như bước đi trên một tầng băng mỏng, mỗi bước đều hết sức cẩn thận.  Hai năm trên giường thân mật, quan hệ của bọn họ vẫn dừng lại ở mức “lạnh nhạt”.  Một cú điện thoại vượt biển, khiến cho cô biết mình cũng không phải người phụ nữ duy nhất của hắn, rốt cuộc cô cũng đề xuất ly hôn.  Buông tay? Cười nhạt, người phụ nữ của hắn, thiên hạ ai dám muốn?  Không thả! Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được tình cảm thật lòng của anh.  Đã như vậy, không bằng cứ để đó, vì người phụ nữ của hắn, chỉ có thể thuộc về mình hắn!  “Tôi sẽ làm cho em biết ai mới là người đàn ông của em” Sự trầm mặc của cô làm cho hắn lầm tưởng bị hắn hỏi trúng tâm sự, nên cam chịu tất cả. Hắn tức giận vô cùng, đưa tay vào trong áo ngủ của cô.  “Nếu như, anh muốn cường bạo tôi lần nữa, tôi không còn lời nào để nói” Cô quật cường nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống  …. “Bây giờ em biết, em thuộc về ai rồi chứ?” Hắn bất thường hỏi.  Cô yên lặng chảy nước mắt, không thèm nhìn đến hắn.  “Trả lời tôi” Lửa giận của hắn vẫn cuồng si như cũ.  “Tôi không thuộc về người nào, tình huống bây giờ thay vì nói tôi thuộc về anh, không bằng nói tôi bị anh cường bạo”  “Cuộc đời này, em tiếp tục chờ bị cường bạo đi” Nói xong, hắn lập tức xuống giường, đóng cửa phòng rời đi.  [Hai năm sau] Mộ Dung Trần không thể tin trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô mới vừa nói cái gì? Muốn vay tiền của hắn.  “Anh, … rốt cuộc có cho mượn hay không?”  Tiết Tình lắp bắp nói xong, đầu của cô cơ hồ cúi thấp đến mức sắp đụng xương quai xanh rồi. Nếu như đứa bé không phải của hắn, cô sẽ không để mất thể diện như vậy, chạy đến tìm chồng trước vay tiền. Mộ Dung Trần lạnh lung nhìn cô: “Vay tiền? Đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Tiết, tại sao lại mượn tiền chồng trước của mình? Người tình cũ của em không phải rất có khả năng sao?”  “Anh… không cho mượn thì thôi”  Cần gì tổn thương nhau như vậy. Tiết Tình nói xong, xoay người rời đi. Cái gì người tình cũ? Nói đùa sao? 2 năm qua cô căn bản không có nói chuyện với người đàn ông nào quá 3 câu có được không?  “Khoan đã, lại muốn đi hả?”  “Anh không phải nói không muốn cho mượn sao?” Cô còn không đi thì ở lại làm gì cơ chứ? Ở lại cho anh ta chê cười sao? “Muốn mượn, cũng không phải là không thể”  “Oh!?”  “Theo tôi 1 buổi tối. Yêu cầu của em tôi sẽ đồng ý”  “Anh bệnh thần kinh rồi. Anh làm gì thế?”  “Xem thử, em có đáng giá cỡ khoảng tiền đó không?”  [Đoạn ngắn 2] “Mộ Dung Trần, đây là cái gì?”  “A, là đơn ly hôn của chúng ta, làm sao vậy?”  “Đây mới là đơn ly hôn thật?”  “Tình Tình, chứ em cảm thấy đó là cái gì?”  “Mộ Dung Trần, anh đi chết đi”  Lệ rơi đầy mặt, tên khốn kiếp, dám gạt cô lâu như vậy!  *** Trong vũ hội đón người mới đến, Tiết Tình nhìn đám người trong sàn nhảy náo nhiệt, một chút cảm giác muốn đi vào cũng không có. Nếu không phải bạn trai của cô, chủ tịch hội học sinh Dương Bách Lâm lôi kéo cô đến đây, cô thà trở về ngôi nhà lạnh lẽo của mình cũng không muốn xuất hiện ở nơi này, cũng không muốn đứng ở nơi ồn ào như thế này. “Tình Tình có phải cảm thấy nhàm chán hay không? Đến uống một ly đi” Dương Bách Lâm xuất thân trong gia đình giàu có, lại cao lớn đẹp trai, từ năm nhất đại học đã bắt đầu hẹn hò với Tiết Tình, đến nay cũng đã được 2 năm, tình cảm cũng ngày càng tốt đẹp. Sinh nhật năm 20 tuổi của bọn họ, hai bên gia đình đã ngầm cho phép bọn họ đính hôn. Nếu năm sau khi tốt nghiệp đại học không tiếp tục học nghiên cứu sinh, sẽ phải gia nhập công ty của gia tộc. Mà Tiết Tình nhỏ tuổi hơn anh một chút, mới là sinh viên năm 3. “Không sao, em nhìn bọn họ chơi cũng thấy rất vui” Nhận lấy ly nước chanh mà anh đưa tới, đối mặt với bạn trai dịu dàng, cô nỗ lực cố gắng làm cho bản thân mình thật vui vẻ. “Đợi sau khi đổi nhạc, chúng ta vào nhảy 1 bản có được không?” Tình Tình luôn không thích những vũ khúc vô cùng náo nhiệt, nhìn cô chỉ nhàn nhạt cười cũng làm cho người ta ái mộ không thôi, anh cực kì may mắn vì vừa mới vào đại học đã theo đuổi được cô, hơn nữa, chiếc nhẫn ở trên tay cô đã chứng minh thân phận của cô, sau khi cô tốt nghiệp đại học, bọn họ sẽ kết hôn, về sau anh sẽ yêu thương cô cả đời. “Được” Cẩn thận uống một ngụm, Tình Tình nhìn về phía 2 người mặc y phục dào dạt thanh xuân đi về phía bọn họ, đoán không chừng là tìm người đàn ông trước mặt cô, quả nhiên….. “Dương học trưởng, tại sao anh lại một mình chạy đến đây?. Bên kia đều rất lộn xộn” Một cô gái đem mái tóc bới lên, trên mặt trang điểm nhạt, người chưa tới nhưng thanh âm đã tới. “Đúng vậy, học trưởng, anh không ở đó, chúng em đã làm rối hết các trình tự hoạt động, anh mau trở về ổn định lại đi” Một nữ sinh tóc dài cũng phụ họa nói. “Có cần khoa trương như vậy không?. Anh mới đi không tới 2 phút mà?” Dương Bách Lâm quay đầu, dịu dàng cười 1 tiếng, anh đối với người nào cũng tốt, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. “Chào chị Tình Tình” Hai cô nữ sinh đương nhiên biết Tình Tình, cùng nhau chào hỏi cô. “Chào các em” Sau khi chào hỏi, Tìnhh Tình xoay mặt nhìn Dương Bách Lâm: “Anh cứ qua bên đó trước đi, em không sao” “Tình Tình, em chờ anh một chút. Đừng đi đâu lung tung biết không?” Làm người phụ trách buổi tiệc tối nay, Dương Bách Lâm không thể không trở về chủ trì đại cục, nhưng anh không yên lòng bạn gái một mình ở chỗ này. Cho dù là ai cũng nhìn ra được, tối nay Tiết Tình mặc dù chỉ mặc 1 bộ lễ phục trắng tinh, nhưng lại thanh nhã giống như hoa sen mới nở, làm cho người ta không muốn dời mắt. Nếu như cô không phải là bạn gái kiêm vị hôn thê của anh, không biết đã có bao nhiêu người đến gần, bắt chuyện rồi. “Học trưởng anh cứ yên tâm!. Sẽ không có ai dám bắt nạt chị Tình đâu. Chị Tình, cho chúng em mượn học trưởng một chút nha” Hai cô nữ sinh một trước một sau lôi Dương Bách Lâm đi. Tình Tình nhìn Dương Bách Lâm biến mất trong đám người náo nhiệt, nhìn một chút ra bên ngoài, ánh trăng đêm nay không tệ lắm, không bằng đi ra ngoài hít thở không khí đi. Bỏ ly nước trong tay xuống, cô xoay người rời khỏi bữa tiệc. Tình Tình ngồi ở trên ghế đá, phía bên ngoài lễ đường, nhìn vầng trăng sáng trên trời, từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn trường, như được bao phủ thêm một tầng sắc màu lấp lánh. Không biết ở đất nước xa xôi kia, mẹ với em trai có khỏe không?. Nghĩ đến đây, 2 mắt vốn tỏa sáng của cô cũng trở nên ảm đạm. Vốn cho rằng sau khi tốt nghiệp trung học, ba sẽ đồng ý cho cô xuất ngoại du học, kết quả vẫn không được. Nếu như bây giờ cô ở nước ngoài, có thể sẽ cùng mẹ với em trai ở chung…. Thương cảm chợt tới làm cho cô không để ý đến động tĩnh xung quanh, một người đàn ông không biết từ lúc nào đã đứng ở trên cây to sau lưng cô, chính xác mà nói anh ta đang dựa vào cây đại thụ thở không ra hơi.   Mời các bạn đón đọc Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát của tác giả Thịnh Hạ Thái Vi.