Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Phỉ Ngã Tư Tồn

Nếu như độc giả đã quen thuộc với kết thúc bi kịch trong các tác phẩm của Phỉ Ngã Tư Tồn thì chắc chắn sẽ bị bất ngờ khi đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình Đừng nhắc em nhớ lại vừa được xuất bản. Mới đây, Đừng nhắc em nhớ lại - cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới nhất của “Bi tình thiên hậu” - Phỉ Ngã Tư Tồn đã được xuất bản tại Việt Nam. Ngay lập tức tác phẩm đã gây không ít xôn xao trong cộng đồng mạng bởi cái kết bất ngờ đi ngược lại phong cách “bi tình” quen thuộc của nữ tác giả vốn có biệt danh “Mẹ kế”.  Phỉ Ngã Tư Tồn vốn là một cái tên “đảm bảo” cho những chuyện tình đẫm nước mắt, với những cái tên đã không thể quen thuộc hơn như Đông cung, Thiên sơn mộ tuyết, Giai kỳ như mộng, Không kịp nói yêu em… Và những ai đã đọc truyện của nữ tác giả sinh năm 1978 này thì chắc chắn đều cảm thấy biệt danh “Mẹ kế” thật sự quá hợp khi mà các nhân vật của chị đa phần đều gặp phải các bi kịch trong những chuyện tình yêu.   Là tác giả của 21 bộ tiểu thuyết, 11 bộ phim truyền hình nhiều tập, cả độc giả lẫn khán giả truyền hình đều không còn lạ lẫm với những tác phẩm khiến độc giả “tốn nước mắt” của Phỉ Ngã Tư Tồn. Thế nên, khi cuốn sách Đừng nhắc em nhớ lại được xuất bản với một phong cách lạc quan, pha chút hài hước và nhất là cái một cái kết không thể ngọt ngào hạnh phúc hơn đã khiến không ít người ngạc nhiên. Cuốn sách Đừng nhắc em nhớ lại đã được nhiều bạn đọc biết đến với tên gốc Tiểu thư Trâu đi tìm tình yêu từ trước khi được xuất bản. Tác phẩm kể về chuyện tình nhiều sóng gió của Trâu Thất Xảo và Tô Duyệt Sinh trong suốt mười năm. Từ khi thanh xuân rực rỡ đến khi trở thành những người trưởng thành, họ vẫn luôn bị ràng buộc lại với nhau bởi nhiều mối liên hệ tình cảm khó dứt. Trâu Thất Xảo có một gia đình không trọn vẹn, cô mồ côi cha và mẹ cô đã phải trải qua đau khổ để nuôi cô lớn lên. Người con gái này đã vì thế mà cố gắng nỗ lực, kiên cường rất nhiều, nhưng sóng gió cuộc đời vẫn cứ dồn dập xảy đến với gia đình cô. Sau một vụ tai nạn, Trâu Thất Xảo bị mất trí nhớ. Cô ở bên người đàn ông độc thân “hoàng kim” Tô Duyệt Sinh suốt mười năm trong vai trò một người tình hợp ý mà không hề nhớ rằng, ngay từ mười năm trước cô đã từng quen biết và yêu anh đến chết đi sống lại. Tô Duyệt Sinh cũng yêu Trâu Thất Xảo, một tình yêu mãnh liệt mà cực đoan. Sở dĩ anh không nhắc cho cô nhớ lại quá khứ, chỉ bởi trước đây anh có hứa, khi cô muốn quên anh đi, anh không được phép nhắc lại. Và một phần cũng bởi quá khứ giữa hai người có quá nhiều bi kịch, anh tưởng như đã mất cô một lần. Anh rất sợ rằng nếu cô nhớ lại tất cả, anh sẽ thật sự đánh mất người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Thế nên, dù sau vụ tai nạn thập tử nhất sinh, cô quên anh thật, quên triệt để, quên hết tất cả, không sót chút hình ảnh nào về anh. Nhưng anh vẫn chấp nhận và cố tình giữ cô lại ở bên mình, dùng vỏ bọc “tình nhân” để đối xử với cô, dùng sự lạnh lùng để  ngụy trang cho tình yêu cháy bỏng trong tim mình.  Anh luôn nghĩ phải chăng tình yêu của anh khiến cô quá đau khổ để rồi trong tiềm thức cô cũng muốn quên hết tất cả về anh để bắt đầu lại một cuộc sống mới không có anh trong đó? Vậy nên, lần này anh sẽ giấu nhẹm đi tình yêu của mình để cô không thể nhớ lại, để cô không quen thuộc và sẽ không bao giờ đau khổ một lần nữa. Tô Duyệt Sinh luôn âm thầm ở bên bảo vệ cô, thậm chí còn không cho bất kì ai nhắc tới chuyện năm xưa giữa hai người cho cô biết. Tình yêu của Tô Duyệt Sinh cứ âm thầm, lặng lẽ, nhưng trong mắt Trâu Thất Xảo, anh chỉ là một gã công tử thay người yêu như thay áo. Cô chỉ thấy vỏ bọc anh tạo ra nên cô nghĩ mình ở bên người đàn ông này chẳng qua chỉ là một quân bài giúp anh mua vui những lúc rảnh rỗi. Thế nhưng, tình yêu không thể nói giấu là có thể giấu được, nói không yêu là tim có thể không bị hấp dẫn bởi kẻ ấy. Cuối cùng, Trâu Thất Xảo lại một lần nữa yêu Tô Duyệt Sinh. Gia đình của Tô Duyệt Sinh rất phức tạp, cha anh có tiền và có quyền còn bà mẹ kế thì vô cùng căm ghét anh, bà ta luôn tìm cách hãm hại anh và Trâu Thất Xảo. Chuyện tai nạn 10 năm trước khiến Thất Xảo suýt chết cũng là do bà ta gây nên và mười năm sau, bà ta vẫn chưa chịu ngừng tay… Sóng gió vẫn không ngừng ập đến trong chuyện tình của Tô Duyệt Sinh và Trâu Thất Xảo nhưng thật may, đến cuối cùng tình yêu của họ vẫn vững vàng qua muôn trùng khó khăn. Cái kết hạnh phúc cho cặp đôi này không chỉ gây ngạc nhiên mà còn rất nhận được rất nhiều sự đồng tình của cho mọi độc giả. Bởi những mối tình tưởng chừng đã trải qua sinh tử, đã đi đến tận cùng khổ đau và vượt lên hết thảy những sóng gió như của hai nhân vật trong Đừng nhắc em nhớ lại thì xứng đáng có một hạnh phúc viên mãn vẹn tròn.  Theo Tú Tú *** Thể loại: Hiện đại, ngược, thâm tình, rất cảm động, nữc mất trí nhớ, HE Độ dài: 61 chương - 2 NT Tình trạng: Hoàn - được xb và sắp chuyển thể thành phim ------------- Đừng nhắc em nhớ lại, những ký ức đã qua Đừng nhắc em nhớ lại, những yêu thương ngọt ngào Đừng nhắc em nhớ lại, khoảng thời gian chia xa Đừng nhắc em nhớ lại, chuyện chúng ta đã từng... Khi ấy, Tô Duyệt Sinh đã không hề hay biết rằng mình sẽ phải đau đớn đến nhường nào cho đến khi người mà anh dùng tất cả mọi thứ để yêu thương quên đi anh, quên đi những tình cảm sâu đậm từng có... Không còn chút gì cả... Một đoạn tình cảm yêu hận khó có thể nói hết thành lời, yêu thương - xa cách - ly biệt... Cuối cùng biến thành quá khứ nhuốm màu khổ đau đến mức người chọn cách quên lãng. -------------------------------- Đừng để đoạn rv ngắn phía trên của mình lừa nhé, truyện không đến mức ngược tan nát như vậy đâu. Đây chỉ đơn giản là câu chuyện kể về quá trình của nữ chính mất trí nhớ đi tìm lại tình yêu của mình thôi ạ. Chưa kể motif truyện này cực lạ luôn, thường thường chỉ thấy nữ chính ôm con bỏ trốn nhưng hôm nay chúng ta sẽ thấy nam chính chẳng những ôm con bỏ trốn không nói, còn trốn tận 10 năm cơ đấy. Muốn biết chi tiết thì đọc rv của mình nhé. Nữ chính tên là Trâu Thất Xảo sống cùng mẹ, không biết cha là ai. Từ khi cuộc sống còn vất vả cho đến khi thành nhà giàu mới nổi chịu nhiều khó khăn nhưng lại khá lạc quan. Rồi cô gặp Trình Tử Lương và đem lòng yêu anh. Tình cảm ngây ngô tuổi thanh xuân ấy rất đẹp lại nhanh chóng chia lìa bởi sự ngăn cách của mẹ cô và Trình Tử Tuệ chị gái anh. Vì để khiến họ chia tay, Tử Tuệ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào. Cứ thế, họ tan vỡ. Rồi cô gặp Tô Duyệt Sinh - con chồng của Tử Tuệ và cứu anh hai lần. Cô không ngờ chính cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh của đời mình. Anh - vị thiếu gia trẻ tuổi, người nắm trong tay quyền lực to lớn trong thành phố này thế mà yêu mình. Không những yêu mà yêu một cách cố chấp đến đáng sợ. Anh lúc đầu tiếp cận cô vì mục đích khác nhưng dần dần lại lạc nhịp vì cô. Cho nên, hết lần này đến lần khác anh dung túng nuông chiều và bảo vệ cô mọi nơi. Rồi những thủ đoạn chia rẽ của Tử Tuệ vô tình hữu ý lại đẩy cô gần bên anh thêm bước nữa. Anh cũng là người biết rõ thứ mình muốn nên giăng ra chiếc bẫy lớn đem cô về bên cạnh. Chẳng ai ngờ khi yêu anh lại ngây thơ đáng yêu đến như thế kia chứ. Vì cô anh sẵn sàng trèo tường vào công viên ban đêm chơi đạp vịt. Xui xẻo bị bảo vệ bắt được đến sở cảnh sát ngồi uống nước trà viết tường trình. Xấu hổ đến thế là cùng :v :v Rồi vì cô bị ốm mà lo lắng không yên, chạy ngược chạy xuôi quan tâm đủ thứ. Lại còn dám về nhà trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn :) :) Ai ngờ, đúng lúc này biến cố kéo đến, những tưởng tình yêu ấy sẽ đơm hoa kết trái nhưng tất cả lại kết thúc. Gia đình cô bị người ta gây khó khăn khắp nơi, cô lại không tìm thấy anh. Cứ thế, anh biến mất giữa lúc mọi thứ xoay chuyển đầy tồi tệ. Đến lúc gặp nhau anh lại dùng lời nói tàn nhẫn buông lời chia tay. Khoảnh khắc ấy, cô thương tâm đến mức tan nát vẫn hy vọng và níu kéo anh đừng đi, đừng rời xa mình. Vậy mà anh vẫn nhẫn tâm quay gót. Họ thật sự xa rời... Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, khi cô biết sự thật về những âm mưu muốn chia cắt bọn họ và nói cho anh biết thì lại thấy anh bên người con gái khác. Anh thậm chí còn tuyệt tình nói lời nhẫn tâm với cô. Lại không ngờ cái giá cho sự sai lầm đó anh không cách nào trả nổi. Giây phút xe cô tông vào thân cây ven đường, cả người đẫm máu, hơi thở dần tàn lụi anh mới biết cái gì cũng không còn quan trọng. Mất cô - anh mất cả thế giới và sinh mệnh mình. Nhưng khi cô tỉnh dậy thứ duy nhất quên chính là anh cùng tình yêu của họ. Phải chăng ông trời muốn bắt anh trả giá cho những gì gây ra cho cô nên mới độc ác như thế. Liệu anh có thể giữ lời hứa ngày xưa đã từng nói hay không??? Khi mà rõ ràng cô ở bên cạnh lại không thể nói bất cứ lời yêu thương nào. "Nếu tương lai em thật sự quên anh, anh cũng đừng nhắc em nhớ lại "(*) như cô từng nói ngày ly biệt nhau. Gấp sách lại trong lòng mình vẫn còn xúc động và rơi nước mắt thật nhiều. Câu chuyện này không ngược như những truyện khác của má Phỉ nhưng quả thật nó rất khác biệt. Từ motif cho đến nội dung đều đem đến cảm giác mới lạ và đong đầy cảm xúc. Lúc đầu hẳn mn sẽ ghét nam chính nhưng càng về sau lại càng thương sự thâm tình đến ngốc nghếch của anh. Tình yêu cùng sự cố chấp đó giống như là tuyệt vọng bấu víu vào, chỉ sợ chớp mắt một cái liền tan biến. Cả những phân đoạn nói về tình cảm mẹ con của nữ chính nữa, rất hay và cảm động. Đọc xong mới biết tình yêu ba mẹ dành cho con cái lớn đến nhường nào. Chưa kể, truyện còn có thêm nhân vật con trai nhỏ Tô Lâm vô cùng đáng yêu, đúng với lứa tuổi luôn ấy vừa thông minh vừa lém lỉnh lại trẻ con. Câu nào của cậu cũng đơn giản nhưng lại khiến người ta thương tâm và suy nghĩ. Cũng may sau bao nhiêu sóng gió thì truyện cũng kết thúc HE vui vẻ. Người yêu nhau sau những thăng trầm lại quay về bên nhau. Gia đình nhỏ ấm êm và hạnh phúc bên cậu con trai kháu khỉnh. Chứ nếu truyện mà SE như những truyện khác của má Phỉ chắc mình từ bỏ vì không chịu nổi mất. Mà truyện mới phát hành nên mn nhanh nhanh mua về đọc rồi chia sẻ với page những suy nghĩ cảm nhận riêng nhé. Rất hay và cảm động đấy ạ. ---------------------- (*): trích dẫn từ sách #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   *** Phỉ Ngã Tư Tồn (sinh ngày 26 tháng 12 năm 1978) tên thật là Ngải Tinh Tinh, một nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc. Cô là tác giả của 20 cuốn tiểu thuyết, trong đó có 11 tác phẩm đang được chuyển thể thành các dự án điện ảnh. Hiện nay, đã có 3 tiểu thuyết và một truyện ngắn của cô được dựng thành phim truyền hình. Năm 2005, tiểu thuyết đầu tay xuất bản mà tác giả lấy bút danh Tư Tồn và đã nhận được một khoản nhuận bút nhỏ. Các bút danh trước đây của cô là Tư Tồn và Phí Tiểu Tồn.   Tác phẩm: Gấm rách Sân không vắng vẻ tàn xuân (Tịch mịch không đình xuân dục vãn) Không kịp nói yêu em Nếu phút giây này anh không gặp em Hẹn đẹp như mơ (Giai kỳ như mộng) Trăng lạnh như sương Đương thời minh nguyệt tại Hương hàn Giai kỳ như mộng–Đời này kiếp này Giai kỳ như mộng–Hải thượng phồn hoa Hoa đào năm ngoái còn cười gió xuân (Đào hoa y cựu tiếu xuân phong) Cảnh năm biết bao lâu Thiên sơn mộ tuyết Đông cung Hoa nhan Minh mị Tinh quang thôi xán Mê vụ vi thành Thời gian đẹp nhất là khi yêu em Công tắc tình yêu Cửa hàng đồ cổ Nợ em một đời hạnh phúc ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần Mời các bạn đón đọc Đừng Nhắc Em Nhớ Lại của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công
Nội dung chính trong truyện kể  về hành trình của nữ chính được hệ thống hỗ trợ xuyên vào các thế giới của các tiểu thuyết khác nhau bằng giọng văn vui vẻ hài hước. Có hải bạn ghét nữ chính Bạch Liên Hoa,hay thánh mẫu   ? Bạn ghét nam chính là con lai của n quốc gia với n+1 thân phận? Bạn ghét các tình tiết như đi 3 bước nhặt được 1 bàn tay vàng nhỏ, 5 bước một bàn tay vàng lớn, 10 bước lên đỉnh nhân sinh? Bạn thích, nữ chính lưu manh, hệ thống bán manh, xuyên nhanh rất nhiều thế giới!!! Nhảy hố thôi nào! Chính văn đã hơn 4000 c và còn đang tiếp tục ~ Hoan nghênh hoan nghênh ~ Văn án Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, xé nát mặt bạch liên hoa +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Chuyên gia hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, vả mặt nữ chính tâm cơ +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Dũng sĩ hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, ngược tra +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Tiểu kiên cường, một lòng không đổi, hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống tỏ vẻ, luôn có điêu dân mắt mù muốn hại Thiển Vũ nhà chúng ta. Hừ! *** Cố Thiển Vũ chậm rãi mở mắt, cô cảm giác toàn thân vô lực, thân thể mềm nhũn. Đây là cái tình huống gì, Cố Thiển Vũ một giây mơ hồ. Cô thử nhấc cánh tay lên một cái, nhưng thân thể mềm tựa như mì sợi, cuối cùng Cố Thiển Vũ cũng chỉ có thể từ bỏ. Hơi bình phục thân thể một chút cảm giác mang lại cho cô sự khác thường, Cố Thiển Vũ bắt đầu tiếp thu nội dung cốt truyện của thế giới này. Đây là một thế giới thập phần tôn trọng lực lượng quân sự, mặc dù người lãnh đạo tối cao của quốc gia là tổng thống, nhưng người nắm giữ quyền lực ở thế giới này là nam chính Tịch Duyên. Tịch Duyên là chỉ huy quân đội tối cao, tuổi còn trẻ đã đạt quân hàm thiếu tướng, có một không hai quyền lợi ở thế giới này. Tên chủ nhân của cổ thân thể mà Cố Thiển Vũ nghịch tập gọi là Hải Đường, cô là vợ của Tịch Duyên. Cha Hải Đường là phó quan của cha Tịch Duyên, oanh liệt hi sinh vì cứu Tịch lão tướng quân, cho nên lão tướng quân vì bù đắp cho Hải Đường, liền một lòng mong muốn cô gả cho Tịch Duyên. Hải Đường vô cùng thích Tịch Duyên, cho rằng gả cho Tịch Duyên là bắt đầu của hạnh phúc. Nhưng mà gả cho hắn cũng chả làm được con mẹ gì cả, bởi vì Tịch Duyên căn bản không có chạm qua Hải Đường, bọn họ kết hôn hơn một năm đều không có sinh hoạt vợ chồng.   Mời các bạn đón đọc Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công của tác giả Đài Chi Mộng.
Em Về Cùng Ngày Nắng
Quay về tháng ngày lớp mười một, Ninh Trăn tự nhủ với lòng làm thật tốt ba chuyện. Đón nhận mẹ kế và em trai khác mẹ khác cha. Kiên trì theo đuổi niềm đam mê nhảy múa. Rời xa Lục Chấp. Hai chuyện trên cô làm rất tốt, chuyện thứ ba… Ngày nào đó đèn phòng học phụt tắt, trong bóng tối, cô bị chàng thiếu niên nắm chặt cổ tay kéo vào lòng. ‘Ghét bỏ lão tử nghèo, hửm?’ Editor: Phật nói đau rồi tự khắc sẽ buông, nhưng Đức Phật người từ bỏ cha mẹ vợ con từ bỏ tất cả để lo cho hết thảy chúng sinh liệu người có thấu hiểu ái tình. Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Lục Chấp vẫn không bỏ được người con gái hồn nhiên trong sáng của một sớm mùa hạ năm nào. Cô buông tay anh đi về miền nắng, để lại trong tim anh một vết hằn không xóa nổi với thời gian. Người ta nói thời gian là liều thuốc giảm đau hữu hiệu cho những mất mát, người ta nói thôi miên có thể giúp con người quên đi nỗi đau, nhưng đến nỗi đau có cô hiện hữu anh cũng không giữ được thì anh còn lại gì. ‘Em về cùng ngày nắng’ – khúc hát thanh xuân viết cho người dành cả đời để yêu một người. Yêu là yêu cho đến chết. *** Khi đọc Phiên ngoại của truyện, mình luôn nghĩ đến ‘Trời đầy cô tiên nữ, xuống đầu thai thành hoa. Giữa đêm mờ, hoa nở ngát hương Người về trong đêm tối, ôm cành hoa tả tơi…’ Trong gác đời lẻ loi buồn tênh không có ngày mai của Lục Chấp, Ninh Trăn đã đến, cô mang theo những gì ngoan ngoãn hiền lành nhất bước vào cuộc đời anh đi qua những ngày nắng ngày mưa. Tình cảm đầu đời của những năm tháng thiếu thời đến rồi đi như cơn lốc cuốn lấy tâm hồn anh. Thiên sứ về qua trần gian rồi đi trong thinh lặng mang theo cả trái tim anh đi. ‘Ninh Trăn sống một ngày, anh yêu cô một ngày. Nếu cô chết, trái tim anh cũng chết, làm sao còn có thể yêu một người nào khác.’ Và trong kiếp người thất lạc chơi vơi đó, anh đi tìm cô. *** Đây là một câu truyện hay và cảm động. Cả hai trọng sinh vào thời điểm khác nhau, nữ chính quay về trước, khi đó nam chính hơn nữ chính một tuổi. Sau này nam chính quay trở về trong dáng dấp tuổi 20 nhưng mang ký ức của tuổi 27 hơn nữ chính tám tuổi. Các bạn có thể vào đọc Phiên ngoại để biết được tình cảm sâu nặng của nam chính. Phiên ngoại là phần tác giả viết cuối cùng sau khi truyện kết thúc, nghĩa là suốt cả câu chuyện này nữ chính hoàn toàn không biết gì về kiếp đó của nam chính. Vì muốn để các bạn hiểu thêm về tình cảm của hai người nên mình đưa lên trước. Phiên ngoại rất cảm động, nhưng trong quá trình đọc truyện chắc chắn mọi người không thể không ngã mũ vái chào Chấp thần kinh – nam thần không góc chết, thanh niên lầy của Tam Trung, bạn ấy khiến người ta rất là… quan ngại và hạn hán lời vì những câu nói sát phong cảnh để đời by Chấp. “Ninh Trăn, anh viết kiểm điểm rất lợi hại.” Anh cười mỉm, hiu hiu tự đắc: “Từ lớp ba đã bắt đầu viết, viết tới bây giờ cũng coi như học giả cao cấp.” Ba chữ ‘Bản kiểm điểm’ to đùng nằm trên cùng. Bên dưới chỉ có một dòng cụt lủn —— ‘Tất cả đều là lỗi của Lục Chấp, Ninh Trăn vĩnh viễn không có lỗi.’ “Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho người ta, không được phép từ chối.” … và rất nhiều câu không thể đỡ nổi. *** SPOIL Đây là spoil, ai thích để dành sau này đọc truyện từ từ lần giở bí mật thì đừng đọc nghen. Kiếp trước Lục Chấp bá đạo mặt dày theo đuổi Ninh Trăn, yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và cô cũng trao cho anh cả trái tim thật lòng. Lục Chấp yêu Ninh Trăn hơn cả sinh mệnh, Ninh Trăn cũng hy sinh bản thân mình vì anh, rồi cô trọng sinh quay trở về thời điểm lần đầu gặp gỡ Lục Chấp. Khi mới sống lại trí nhớ của Ninh Trăn rất mơ hồ và khác với những nhân vật trong các câu truyện trọng sinh khác là tình cảm ko đi cùng cô về, nghĩa là lúc mới sống lại cô chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết, chỉ nhớ mình chết vì đã chắn đỡ cho Lục Chấp một nhát dao, hơn nữa Ninh Trăn nghĩ chỉ cần thay đổi một số chi tiết nhỏ thì hiệu ứng cánh bướm sẽ đưa đến một tương lai khác, cô không chết và anh cũng sẽ không phải đau đớn vì mất cô, thế là kiếp này cô trốn Lục Chấp – đó là về lý trí. Nhưng cũng như kiếp trước trái tim cứ vô thức chiều theo ý nam chính, chẳng bao giờ nỡ làm anh buồn, ‘luần quần’ một hồi toàn ‘hùa’ theo. Và cái bản lĩnh mặt dày của nam chính thì kiếp nào cũng thế, vẫn bá đạo đeo theo nữ chính, trốn gì thoát, đọc dễ thương và buồn cười không để đâu cho hết – chẳng biết bạn Chấp này là thiên sứ hay Satan địa ngục lạc phà. Kiếp trước Lục Chấp chỉ sống đến 27 tuổi, sau khi tìm ra được kẻ chủ mưu trả thù cho Ninh Trăn xong anh đi theo cô, rồi trọng sinh trở về vào khoảng nửa sau truyện, nên phần đầu nam chính hoàn toàn không có ký ức gì hết, yêu nữ chính là theo bản năng. Cuộc đời anh, quá khứ hiện tại tương lai đều đã định là yêu cô. Khi đọc truyện trọng sinh, có thể mọi người sẽ bị cảm giác ray rứt thương cho nam/ nữ chính kiếp trước còn lại một mình khi nửa kia ra đi. Nhưng truyện này có một điểm khác biệt, tác giả không cho Ninh Trăn mang nguyên vẹn tình cảm ký ức của kiếp trước trở về mà để cô dần mở lòng đón nhận Lục Chấp của kiếp này, đồng nghĩa với việc dù là Lục Chấp kiếp nào thì Ninh Trăn cũng sẽ yêu. Theo mình đó là một sự công bằng cho Lục Chấp của cả hai kiếp – dù rằng anh vẫn là anh. Lục Chấp kiếp trước thì được trở về sống với tình yêu của mình, Lục Chấp kiếp này thì dù ra đi nhưng chính anh, chính anh chứ không phải anh của kiếp nào khác, cũng đã nhận được trái tim nảy đập thật lòng của cô. Truyện gắn nhãn trọng sinh, nhưng các bạn đừng lấn cấn, truyện rất ‘đâu vào đó’, đọc chỉ cảm giác như chúng ta may mắn nhìn thấu được quá khứ biết trước được một phần tương lai để tất cả mọi người cùng được hạnh phúc, không mắc phải sai lầm vậy thôi. Mời các bạn đón đọc Em Về Cùng Ngày Nắng của tác giả Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba.
Rốt Cuộc Gặp Được Em
Một tinh anh trên thương trường, một nữ tiếp viên hàng không ưu tú.   Duyên muộn, tình muộn.   Em không có cách nào chống lại sự cám dỗ của chị, cũng không biết có đủ dũng khí yêu chị hay không.   Em chưa bao giờ động tâm, nên không biết phải làm sao với người khiến trái tim em loạn nhịp.   Đây là tình bạn hay là ái tình?   Chỉ có thể đi đến cuối cùng, chúng ta mới biết được đáp án. ***   Mời các bạn đón đọc Rốt Cuộc Gặp Được Em của tác giả Văn Việt.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.