Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

"Định mệnh" chính là trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi vô tình lướt qua nhau lại gặp được tình yêu đích thực của đời mình. Nếu là bạn, sẽ vội vàng bước qua nhanh hay buông tay nắm lấy vận mệnh này? Ninh Duệ Thần được mệnh danh là người đàn ông "hoàng kim" của Lạc Thành. Thân phận của anh thần bí lại giàu có vô cùng. Bề ngoài người ta chỉ biết anh là luật sư đại diện bên cạnh ngài thị trưởng, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ninh thị, cũng là đối tượng kết hôn trong mộng của biết bao cô gái trẻ đẹp.  Chỉ một lần gặp thoáng qua Tô Duyệt tại sân bay lại làm anh nhớ mãi không quên. Bởi những lời yêu thương chân thành trên mảnh giấy nhỏ cô đánh rơi như khắc vào tim anh. Và nó cũng đánh dấu cho một duyên phận bất ngờ cô không thể trốn thoát. Lần thứ hai gặp lại, anh trông thấy cô đang ngồi khóc. Gương mặt ướt đẫm nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào chua xót. Hình ảnh ấy níu lấy tim anh, bóp nghẹt lại. Điều gì đã khiến cô thương tâm như thế kia chứ. Cô gái nhỏ từng như thiên thần lướt qua anh giờ đang rũ cánh bi thương nơi góc nhỏ che dấu những khổ sở trong lòng. Anh thấy tim mình cũng đau theo... Sau khi biết cô chính là em gái bạn thân của mình và mối liên hệ thâm sâu của hai nhà, anh liền thấy cuộc đời này nở hoa, nhìn cái gì cũng vui vẻ vừa mắt hết. Cô gái nhỏ Tô Duyệt này, anh nhất định đem về nhà mà yêu thương nuông chiều ^^ Thế là, anh lập kế hoạch từng bước đến gần cô, cũng không ngại sử dụng một vài thủ đoạn nho nhỏ để cô biết đến sự tồn tại của mình. Nhưng mà quá trình ấy gian nan quá đi. Bởi Tô Duyệt vừa trải qua sự phản bội của bạn trai nên cảm thấy hơi mất niềm tin vào tình yêu. Cô lại còn bị ông nội và anh trai đưa đi xem mắt các thanh niên tốt khác nữa chứ. Cô không vui 1 thì Duệ Thần nhà ta không vui 1000 :v :v  Haizzz. Nói ra thì dài nên chỉ tóm lại thế này ạ. Anh đây bao nhiêu năm chưa biết tình yêu thật sự là gì. Bây giờ đang dốc lòng dốc sức theo đuổi cô gái mình yêu mà lại khó khăn quá. Thế nên, anh chẳng ngại nhảy vào phá hoại đâu nhé. Phá chưa đủ anh còn muốn tự đề cử bản thân trở thành người đàn ông tuyệt vời nhất dành cho cô nữa cơ. Thanh niên này cái khác có thể không có nhưng tự tin thì có thừa nhé :) Sợ cô sẽ hoảng sợ trước tình cảm của mình nên anh vờ là mình bị "GAY", cũng không ngại mất mặt làm mấy trò mèo để lấy lòng cô. Cuối cùng, thanh niên mặt dày này thành công đem tên cô viết trong sổ hộ khẩu nhà mình rồi nhé. Lúc này, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi ạ. Nói thật, mình đọc nhiều truyện cũng thấy qua vô số nam chính biến thái phúc hắc này nọ. Nhưng gặp phải thanh niên Duệ Thần, mình nghẹn. Lý do ư? Để mình tiết lộ nhé. Suy nghĩ của anh nhà sẽ chẳng ai theo kịp đâu ạ.  Khi anh với Tô Duyệt đi đăng ký kết hôn anh liền giành trả hết tiền lệ phí. Vì anh cho rằng mình trả tiền thì là của mình. Giấy kết hôn này toàn bộ đều là của anh. Sau này, lỡ Tô Duyệt muốn ly hôn cũng không có cửa đâu nhá. Rồi khi anh và cô ở cùng nhau nữa mới thú vị. Anh sẽ chẳng ngại ngần giở trò lưu manh ăn vạ. Cô muốn ngủ trên ghế sopha không muốn ngủ cùng anh ư? Ghế sopha - đáng ném. Cô muốn dùng đồ riêng không dùng đồ của anh ư? Ném hết. Cô không muốn thân mật với anh ư? Ném cô luôn. Á nhầm, ném anh ra thì có :v :v Những tháng ngày sống chung này vô cùng vui vẻ và ấm áp. Bởi Duệ Thần là thanh niên rất yêu vợ. Có đôi khi, bạn trai cũ phản bội cùng em gái họ của cô muốn diễn cảnh bên nhau yêu đương để chọc giận cô ư? Anh sẽ cho biết thế nào gọi là "tức chết không đền mạng" nhé. Cô gái của anh là viên ngọc mà anh yêu thương bảo vệ. Vì thế, anh không ngại hủy diệt kẻ kia đâu.  Còn chưa kể, sau này có thêm vài nữ phụ tiểu tam muốn nhảy vào phá hoại cuộc hôn nhân này nữa. Lúc đó, thân phận chìm trong bóng tối của anh mới bắt đầu phát huy tác dụng. Khỏi nói cũng biết, kết cục thê thảm lắm. Đọc mà muốn bật ngón tay cái cho anh 1 like ghê. Làm tốt lắm anh trai (y) Cuối cùng, sau rất nhiều biến cố khó khăn thì tình yêu của Duệ Thần dành cho Tô Duyệt cũng được "nở hoa" thật sự chứ không còn là vợ-chồng trên danh nghĩa nữa. Nên càng đọc sẽ càng thấy được độ ngọt ngào ấm áp và thâm tình của nam chính chúng ta. Mình ấn tượng nhất là khi anh ôm nữ chính vào lòng và nhẹ nhàng nói rằng: "Tô Duyệt, cả đời này, chỉ cần là nơi em muốn đến, mặc kệ đường xá có xa xôi cỡ nào, anh đều sẽ nắm lấy tay em, cùng em đến nơi đó". Không phải lời hoa mỹ phô trương nhưng rất cảm động. Có lẽ, cuộc đời này của Tô Duyệt điều đúng đắn nhất mà cô đã làm chính là đồng ý làm vợ anh. Tuy quá trình đồng ý này có phần hơi ba chấm một chút nhưng không sao. Kết quả hạnh phúc mỹ mãn mới quan trọng mn ạ. Một đám cưới muộn đầy bất ngờ cùng những lời chúc phúc từ người thân khiến người đọc vô cùng hài lòng. Vì thế, nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện ngọt ngào rung động trái tim thì nên nhảy hố truyện này ạ. Tháng 4 này của bạn sẽ tràn ngập những vui vẻ cùng ấm áp đấy ^^ __________________ "": Trích dẫn từ truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** ‘Cuộc đời mỗi người ít nhất nên có một lần vì nửa kia của mình mà hy sinh trao ra…Không cầu mong được đơm hoa kết trái, không cầu mong được cùng nhau sánh bước, không cầu mong được đáp lại, thậm chí không cầu mong anh phải yêu em, mà chỉ nguyện ước trong những năm tháng đẹp nhất của đời em luôn có anh xuất hiện….’ Trong phòng ngồi chờ, nét chữ xinh đẹp bay bổng uốn lượn trên tờ giấy trắng, Tô Duyệt uốn nắn viết xong một chữ cuối cùng sau đó còn cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần mới nở nụ cười hài lòng. Chữ mình viết đúng thật là càng ngày càng tiến bộ. Thẩm Gia Dũng thường hay nói nói chữ cô viết như giun bò, hứ, bộ giun biết viết chữ đẹp thế này ư? Vừa nghĩ tới gương mặt điển trai của người yêu, trên gương mặt mịn màng trắng nõn của cô gái liền nở nụ cười ngọt ngào. Chắc bây giờ anh ấy vẫn còn đang bận làm việc, đồ đáng ghét này, không lúc nào biết tự chăm sóc cho bản thân hết, tối nay mình sẽ làm một bữa cơm tình yêu mang đến công ty cho anh ấy. Thẩm Gia Dũng, hãy đợi em nhé! Hôm nay công ty cử cô ra sân bay đón một vị khách quý, còn dặn đi dặn lại không được phép có bất kỳ sai sót nào, mà họ chỉ cho cô biết thời gian lịch bay và mô tả sơ sơ về người đó. Tới hôm nay Tô Duyệt mới biết người mình đi đón là đàn ông, còn lại cái gì cũng không biết, ngay cả tên cũng quên hỏi luôn. Nếu bây giờ gọi điện thoại về hỏi, Tô Duyệt biết chắc mình sẽ bị chửi cho té tát. "Hả, đã mười giờ rồi?" Tô Duyệt đứng bật dậy như lò xo, một tay cầm tờ giấy trắng, tay còn lại xách chiếc túi nhỏ màu xanh vội vàng đi nhanh về phía cửa ra vào. Tô Duyệt kiễng chân rướn cao cổ, ló đầu nhìn dáo dác hy vọng có thể dựa vào trực giác của mình để tìm ra người nọ. Nhưng cửa ở lối đi vừa được mở ra, người ở bên ngoài đổ xô ào ào để chen vào bên trong, còn người ở bên trong thì đang cố luồn lách để được ra ngoài. Tô Duyệt bị xô đẩy kẹt cứng trong đám đông, bên tai đầy những âm thanh ồn ào ầm ĩ khiến cô không nhìn thấy cũng không nghe được gì cả. "Anh Ninh, người bên kia tới giờ vẫn không thấy xuất hiện, có cần gọi điện thoại hỏi xem thế nào không?" Trong sân bay đông đúc ồn ào, Từ Đống cố gắng che chắn cho người đàn ông đang cố đứng nép sang một bên ở lối đi. Ánh mắt đang nhìn văn kiện chuyển sang nơi cổ tay, anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói từ tốn trầm ấm vang lên, "Đợi thêm một chút!" "Nhưng mà....." Từ Đống đang tính nói tiếp nhưng đã bị ánh mắt lành lạnh của người đàn ông đứng cạnh ngắt lời. Người đàn ông ấy không cần nói câu nào nhưng vẻ uy nghiêm bẩm sinh tự nhiên mà có cũng đủ làm cho người khác không dám nghịch ý anh ta. "Vậy để em đến trung tâm phục vụ tìm thử xem, có thể người bên kia đang đứng đợi ở đâu đó." Từ Đống dè dặt nói, len lén quan sát sắc mặt của anh. "Ừ!" Có được sự đồng ý của cấp trên, Từ Đống rời đi rất nhanh, còn hít mạnh một hơi, có cảm giác như được hưởng thụ không khí trong lành. Người phía trước ở lối ra vào đột nhiên lùi bước, Tô Duyệt loạng choạng lui lại kết quả va mạnh vào người đứng ở phía sau, văn kiện trong tay người nọ rơi tơi tả như những bông tuyết tung bay không khí. "Ôi, xin lỗi anh, để tôi nhặt lại cho anh." Tô Duyệt vội vàng nói xin lỗi rồi cúi người xuống nhặt lên từng tờ tài liệu, sau đó đưa tới trước mặt người mình vừa đụng phải, lúc ngước mắt lên chỉ vô tình nhìn thoáng qua rồi không thể nào dời mắt đi được. Mời các bạn đón đọc Gặp Được Tình Yêu Đích Thực của tác giả Chá Bút Lão Tân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương Phi Xà Y - Long Ngạo Tuyết
Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gia tộc sát thủ hắc ám đứng đầu cả nước, tinh thông tám ngoại ngữ, y thuật, võ cổ xưa, truy tung, mưu kế, tâm lý học, nghiên cứu khoa học, với nàng không có chuyện gì là không làm được. Trong một lần vào rừng rậm khảo sát, tiếp xúc với ổ rắn, vào lúc đàn rắn lớn xông ra, khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, màu máu tràn ngập.... Tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt nàng là thi thể trải rộng khắp bãi tha ma, một chút trí nhớ xa lạ không ngừng tràn vào trong đầu, khóe miệng khô nứt khẽ động, nàng xuyên không rồi, thành Thất tiểu thư của thừa tướng Bạch phủ, chết mà sống lại. Quay trở về phủ thừa tướng, người yếu đuối trước kia đã không còn tồn tại, ngược lại vô cùng mạnh mẽ, hủy đi dung nhan năm vị tiểu thư, chặt tay chân đại phu nhân, hủy đi hôn ước với Lục vương gia.... Hắn, Chiến thần Xích Nguyệt quốc Lục vương gia, vô tình lạnh lùng như băng, uy chấn thiên hạ, cùng một dạng người với nàng. "Hôn ước này không có ý nghĩa gì hết!" Tay nàng cầm trường kiếm, chỉ thẳng vào cổ họng hắn, ánh lạnh hiện ra. Khóe miệng hắn cười khẽ, mang theo thanh âm quyến rũ mê người: "Hôn ước này đã hủy bỏ, vậy...... Chúng ta lại thành thân một lần nữa....." Thời buổi loạn lạc, một đàn rắn với số lượng lớn ở dị giới đại lục ma huyễn, nhưng lại không ai có thể chữa trị người bị rắn độc cắn qua, vậy mà nàng lại có thể chữa trị, lấy rắn giết người, lấy rắn cứu người. Dựa vào danh tiếng xà y nổi khắp thiên hạ, mây gió nổi, Phượng hoàng bay khắp chín tầng mây, xem xem thiên hạ, ai dám tranh phong.... *** Rạng sáng khi mười hai tiếng chuông vang lên, đêm khuya yên tĩnh, yên tĩnh giống như địa ngục không có linh hồn, gió thổi không ngừng nghỉ, những mảnh vụn ở ven đường đều bị gió thổi tung lên. Một chiếc xe màu đen chạy băng băng ở trên đường quốc lộ với tốc độ bão táp. Trong đêm tối, một cảm giác không bình thường đang dần dần tràn ra khắp nơi.... Chiếc Limousine rốt cuộc dừng lại ở một tòa biệt thự xa hoa. Một gã cao gầy theo cô gái từ bên trong xe đi ra, mặc quần áo màu đen , mang theo kính mắt, mái tóc dài được chải chuốt mượt mà, làm cho người ta có một cảm giác thần bí lại quyến rũ mê người. "Thiếu chủ, lão gia đang chờ người ở thư phòng ạ." Một người đàn ông trung niên đã qua tuổi bốn mươi cung kính nói với cô gái. Cô gái gật đầu đi về phía thư phòng. Nột thất bên trong thư phòng được trang trí xa hoa, một người đàn ông ngồi ở đó, tay trái ông ta cầm một cây xì gà hút nhẹ nhàng một hơi, sau đó phun ra một vòng khói trắng dày đặc. "Cha" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái vang lên. "Chịu quay trở lại " người đàn ông nhíu chân mày, hai tròng mắt nhìn cô gái, ánh mắt chợt lóe lên chút tức giận. "Lại thất bại?" cô gái liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm sự của người đang ông này, mày nhăn lại, rốt cuộc là người nào lại lợi hại như thế, vài lần ám sát đều có thể tránh thoát được. "Lần này ta muốn con tự ra tay !" người đàn ông nhìn cô gái trẻ, đó là con gái của ông là niềm tự hào của ông, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng hoài nghi thực lực của cô. "Con đã biết" Cô gái bình tĩnh đáp. Cô , Bạch Băng là người thừa kế của Ẩn tộc, từ nhỏ cô đã thừa nhận những huấn luyện máu tanh vô cùng hắc ám, không một ai đến đồng tình thông cảm, cho dù là cha của cô cũng vậy, cũng chỉ lạnh lùng theo dõi tất cả mọi chuyện. Mười sáu năm huấn luyện cô đã cố nén chịu mọi thống khổ, dựa vào kiên trì vượt qua mọi thử thách để tồn tại. Đồng thời cũng tạo nên một Bạch Băng với tính cách lạnh lùng vô tình, giết người vô số. ... Mời các bạn đón đọc Vương Phi Xà Y của tác giả Long Ngạo Tuyết.
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm
Cô là đại tiểu thư thiên tài của thế gia cổ võ, hào quang tỏa sáng, cũng là một trong "Hác ám song tuyệt" khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Bởi vì em gái phản bội, đã cùng đồng đội nhảy xuống vực sâu. Nàng là phế vật A Cửu bị tất cả mọi người trong Kỳ Phong thành chế nhạo. Thân là tiểu thư của gia tộc tu luyện, lại không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện, bị gia tộc đuổi đến thành nhỏ xa xôi, cuối cùng bị biểu tỷ đánh chết trong tiểu viện hoang tàn. Ngày đó, cô mang theo bảo vật tu luyện ở không gian vô tận xuyên qua nhập vào người tiểu thư phế vật, bánh xe vận mệnh chuyển động, phế vật từ nay lại bước trên con đường tu luyện. Khế ước với thần thú, luyện đan dược, luyện vũ khí, mang theo thần khí thượng cổ, tìm kiếm người thân, trảm trừ yêu ma quỷ quái, hãy nhìn xem nàng làm thế nào khiến cho thế gian nổi mây nổi gió! Hắn là nam tử tôn quý nhất trong thiên địa, địa vị tối cao, khuôn mặt yêu nghiệt, bổi vì nhàm chán nên xuống trần dạo chơi. Hắn gặp nàng, từ đó trong thiên hạ, không xa không rời. *** Mặt trời vừa lặn xuống, màn đêm bao phủ không gian, một tòa thành thị choáng ngợp trong vàng son bắt đầu cuộc sống về đêm. Mà trên ngọn núi cao lại trình diễn một màn rượt đuổi đến kinh tâm động phách. Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cô gái liều mạng chạy trên ngọn núi cao. Phía trước là vách núi đen sâu thẳm, hai người không thể nào chạy tiếp được. Cả hai xoay người, đám người rượt đuổi phía sau đang tiến tới ngày càng gần. Thân ảnh nổi bật dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp. “Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi người dẫn đầu, là em gái của cô, Độc Cô Thiên Lam. “Vì sao? Cô còn hỏi vì sao?” Độc Cô Thiên Lam bật cười một tiếng, “Chị hai tốt của tôi, cô được xưng là đệ nhất kỳ nữ cổ võ, thông minh tài trí, sao lại không biết lí do vì sao? Thiên phú của cô, mỹ mạo của cô khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người vĩnh viễn đều nhìn về phía cô. Một ngày còn có cô, tôi vĩnh viễn đều phải sống dưới ánh hào quang của cô!” “Chính vì vậy, em liên hợp với đại trưởng lão phát động phản loạn? Em sao lại khiến cha mẹ thất vọng như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp tức giận hỏi. Cô không thể tưởng tượng được em gái của mình vì lòng ghen tị mà có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. “Bọn họ không phải cha mẹ của tôi! Tuy bọn họ từ nhỏ yêu thương tôi, nhưng bất kể là công pháp, vũ khí gì tốt cũng đều cho cô, hay nhiệm vụ trọng yếu gì cũng chỉ giao cho cô thi hành, tạo dựng uy tín cho cô. Tôi thì sao? Bọn họ cho tôi được cái gì? Trước kia, tôi còn nghĩ mình cũng có quan hệ huyết thống với họ, sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Ngày hôm qua, bọn họ đang nói chuyện, không cẩn thận bị tôi nghe thấy, tôi mới biết, họ không phải cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi từ lúc mới sanh tôi chưa đầy năm đã bị cha mẹ cô đánh chết. Bọn họ mới đem tôi về nuôi dưỡng, yêu thương tôi , đó chỉ là bồi thường cho tôi mà thôi.” Độc Cô Thiên Lam gần như điên cuồng kêu lên. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Thiên Lam đang điên cuồng, đau đớn vô cùng. Cô đã sớm biết Thiên Lam không phải con ruột của cha mẹ. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, phải đi đến bước đường này, Cô cũng rất đau lòng. Luyện công pháp là phải dựa vào thể chất mà quyết định. Vũ khí là vì phải làm nhiệm vụ nên mới cho. Bọn họ muốn cho Thiên Lam một cuộc sống bình thản, ấm áp, nên nhiệm vụ nào cũng giao cho cô. Nhiêm vụ nào mà không có nguy hiểm, thậm chí lá cửu tử nhất sinh? Cô cố gắng tu luyện, cố gắng hoàn thành từng nhiệm vụ, chính là muốn tiếp nhận vị trí trưởng tộc, để cho Thiên Lam tiếp tục cuộc sống bình thường. Cô lại không nghĩ tới, em gái bình thường nhu thuận lại có những suy nghĩ đó. Bách Lý Như Yên đứng bên cạnh nhìn bộ dáng đau lòng của Độc Cô Thiên Diệp, cầm chặt tay cô ấy. Làm đồng đội với Độc Cô Thiên Diệp bấy lâu, cô hiểu được hai người phải đổ bao nhiêu cố gắng để có được danh hiêu “Hắc ám song sát” này, cũng hiểu được tình cảm mà cô ấy dành cho Độc Cô Thiên Lam. “Cha mẹ đang ở đâu?” Độc Cô Thiên Diệp có cảm giác không ổn. “Ha ha!!! Chị hai, tôi biết cô rất yêu cha mẹ, cho nên đã đưa bọn họ xuống địa phủ trước chờ cô rồi. Chờ cô xuống đó, các người có thể đoàn tụ rồi.” Độc Cô Thiên Lam cười đến sáng lạn. Đó là nụ cười thường xuyên xuất hiện trên môi cô ta. “Sao ngươi có thể làm như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hung hăng chất vấn Độc Cô Thiên Ngàn. Cô cảm giác được công lực đang tiêu hao rất nhanh, thân thể đau đến vô lực. Bên cạnh, gương mặt Bách Lý Như Yên cũng tái nhợt không kém: “Cô muốn làm gì?” “Ha ha!!! Chị, rất thống khổ phải không? Việc này cũng không phải chỉ có một mình tôi làm. Đại trưởng lão nói, sau khi giải quyết cả nhà cô, sẽ cho tôi lên làm trưởng tộc. Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể từ chối? A, đúng rồi.” Độc Cô Thiên Lam vỗ vỗ trán, “Chị thân ái của tôi, tôi nghĩ cô nhất định muốn biết cha mẹ chết như thế nào. Anh rể tương lai của tôi đã đến thăm bọn họ, thuận tiện mua một ít hoa quả, bên trong có chứa Thiên phí tán. Cô biết không, anh rể mua đến, tôi gọt vỏ, cha mẹ không phòng bị chút nào. Nước mà cô và chị Như Yên uống cũng có Thiên phí tán nha!” Thiên phí tán giống như Hóa công tán, nhưng so với Hóa công tán thì ngoan độc hơn. Chẳng những bị phế võ công, còn bị ăn mòn nội tạng, không có thuốc giải. Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nhìn người đàn ông đang đến gần, đi đến bên cạnh Độc Cô Thiên Lam, tay cô nắm chặt, nghe hắn nói: “Cô quá mạnh mẽ. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình cả.” “Ha ha… Ha ha…!!! Tốt cho một đôi cẩu nam nữ. Các người nghĩ loại bỏ cha mẹ và tôi thì có thể khống chế Độc Cô gia hay sao? Cha mẹ đã sớm biết ý đồ của đại trưởng lão, nên đã sớm an bài. Nếu có chuyện không may xảy ra, quyền lợi của gia tộc sẽ giao cho bát đại trưởng lão khác, cho đến khi chon ra được trưởng tộc khác. Thực ngại quá, giấc mộng của các người thất bại rồi!” Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nói xong liền bỏ mạc bọn họ, xoay người nhìn Bách Lý Như Yên, tràn ngập áy náy, “Thực xin lỗi, gây phiền cho cậu rồi!” Bách Lý Như Yên cười cười, nói: “Chúng ta là đồng đội. Mặc kệ là đi đến nơi nào, chúng ta cũng là “Hắc ám song sát”. Dù đến địa phủ, chúng ta cũng cùng nhau viết nên huyền thoại!” “Được! Dù đi đến đâu, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu!” .. Mời các bạn đón đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt của tác giả Bồ Đề Khổ Tâm.
Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần - Khương Lê
Vân Liệt Diễm, tổ trưởng tổ đặc công dị năng quốc tế, danh hiệu “Hỏa thần”, một khi xuyên qua, trở thành thất tiểu thư ngu ngốc của thừa tướng Đông Thịnh quốc, biệt danh “kinh thành đệ nhất ngốc tử”. Tứ hôn?  Mất hứng, nghênh ngang rời đi, thuận tiện đốt nửa tòa thành!  Mang thai? Ngươi là cha của con ta? Hừ! Xem ta giáo huấn ngươi như thế nào! *** Phía đông kinh thành Thịnh Quốc, phủ Thừa Tướng. “Tiểu thư, tiểu thư, người đừng chết a!” Hai tay Mộc Miên dùng sức ấn xuống ngực tiểu thư nhà mình, hi vọng tiểu thư có thể nôn hết nước trong phổi ra. Thế nhưng, cho dù nàng có dùng bao nhiêu sức thì tiểu thư vẫn cứ nằm ngay đơ trên mặt đất, không nhúc nhích. “Hừ! Một ả đàn bà dâm đãng mà thôi, ném hết mặt mũi của cả phủ Thừa Tướng mà còn dám nhảy hồ tự tử, ngại không đủ xấu mặt người khác sao?” Tam tiểu thư Tướng phủ Vân Mộng Dao ghét bỏ nhìn nữ tử trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, tốt nhất là đừng có tỉnh lại! “Tam tiểu thư, người cũng đừng quên thân phận của mình!” Mộc Miên tức giận liếc mắt nhìn Vân Mộng Dao một cái, rồi lại tiếp tục ấn xuống ngực Vân Liệt Diễm. “Ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với bổn tiểu thư à? Ai cho ngươi lá gan đó? Người đâu, vả miệng cho ta!” Tức khí của Vân Mộng Dao trỗi dậy. Đại phu nhân chết cũng nhiều năm rồi, nha hoàn của bà ta cũng dám lớn tiếng với nàng sao? “Cút hết cho ta!” Theo tiếng gầm giận dữ, chỉ nghe thấy vài tiếng “bành bạch”, mấy nha đầu đi theo Vân Mộng Dao vốn muốn tiến lên đánh Mộc Miên đều thống khổ che mặt. “Đồ vô dụng!” Vân Mộng Dao phất tay đẩy ra bọn họ ra, rút đoản kiếm từ tay một nha hoàn bên cạnh, ánh sáng đỏ thẫm trên thân kiếm lưu chuyển, không lưu tình đâm về phía Mộc Miên. Đột nhiên, một ánh hỏa quang hiện lên, đường kiếm Vân Mộng Dao đang đâm tới nhất thời bị hóa thành tro tàn, cả người nàng ta cũng bị đạo hỏa quang đó đánh cho rơi vào trong hồ. “Kẻ nào dám phá giấc ngủ của lão nương? Không muốn sống nữa rồi hả?” Vân Liệt Diễm vốn nằm trên mặt đất tự dưng đứng lên, đôi mi thanh tú bất mãn cau chặt. “Tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh, thật tốt quá! Cám ơn trời đất! Tiểu thư, người còn sống!” Mộc Miên kích động giắt trên ngưởi Vân Liệt Diễm, một phen nước mũi một phen nước mắt chảy dài. Vừa rồi, nàng thật nghĩ tiểu thư nhà mình sẽ chết. Phu nhân trước khi đi đã dặn nàng phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào, nàng cũng không còn mặt mũi xuống Cửu Tuyền gặp lại phu nhân. “Tiểu thư? Con mẹ nó ngươi mới là… Tiểu thư?” Lời mắng của Vân Liệt Diễm chỉ ra được một nửa mới giật mình nhìn những người xung quanh. Trang phục cổ? Nàng không phải là đang nằm mơ chứ? Nàng nhớ rõ mình vừa sắp xếp cho những lính đặc công mới nhập ngũ xong, định nấu cho chính mình một bữa cơm, mặc dù có chút khó ăn nhưng tốt xấu gì cũng là do mình làm, nàng cũng không có ghét bỏ. Sau đó nàng ngủ một chút, sau đó… “Chết tiệt, lão nương thế nhưng lại quên tắt bình gas” Vân Liệt Diễm nắm chặt hai nắm đấm, giận dữ gầm lên một tiếng, ngũ quan rối rắm treo chung một chỗ. Nàng đường đường là tổ trưởng tổ đặc công có dị năng đặc biệt của thế giới, một đời “Hỏa Thần”, thế nhưng lại chết một cách lãng nhách như vậy sao? “Tiểu… tiểu thư, người… người không sao chứ?” Mộc Miên run rẩy theo từng biểu cảm của tiểu thư nhà mình. Nàng làm sao lại cảm thấy tiểu thư càng ngày càng không bình thường… “Ngươi cà lăm à?” Vân Liệt Diễm khẽ nhíu mày, đôi mắt hoa đào nhíu lại có chút không vui nhìn Mộc Miên. Nàng ta kêu nàng là tiểu thư thì hẳn là người một nhà, thế nhưng, sao lại là một kẻ cà lăm vậy? Nàng không thích nhất là người nói không ra hơi! “Không có, tiểu thư, ta không có cà lăm!” Mộc Miên vừa nghe đến hai chữ ‘cà lăm’ liền giống như bị giội máu gà lên đầu, bật người phấn chấn đứng trước mặt tiểu thư nhà mình, cam đoan lời thề son sắt: “Tiểu thư, người nhảy hồ tự sát, ta cứ nghĩ người sẽ chết, ai ngờ rằng người còn sống cho nên, ta nhất thời kích động, liền… ... Mời các bạn đón đọc Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần của tác giả Khương Lê.
Ngạo Thế Tuyệt Trần - Tuyệt Trần Tử Thương
Không thể tụ khí? Nàng trở thành người tài kinh thế! Không thể tu luyện? Nàng một thân tam tu! Không thể thuần thú? Nhìn xem, người ta dầu gì cũng là thần thú sáu sao, thế nhưng cũng phải ngoan ngoãn nằm úp sấp bên người nàng, trở thành ‘ sủng vật ’ danh phủ kì thực. Ai nói không thể cùng lúc tu luyện nội tu và ngoại tu? Vậy vì sao nàng vừa có thể tu luyện huyền khí, vừa có thể tu luyện kiếm khí! Hơn nữa ngay lần đầu tiên đã thăng làm Kiếm Thần bảy sao! Nàng có thể tu luyện hệ Hỏa, nàng có thể chế thuốc, xem nàng làm sao chỉ trong một đêm đã thành danh, trở thành dược thần thiên hạ ······ Khi người mà cả thiên hạ đều xem là phế vật trời sinh mở mắt ra lần nữa, xem nàng làm sao xuyên cả đại lục, oai phong một cõi, trở thành truyền kỳ dị giới ······ Xem nàng làm cách nào để giành được sự huyền diệu trong mắt thế nhân, làm cách nào tung hoành dị giới. Muốn sống là phải sống cho thật kiêu ngạo! Bản dũng mãnh: U Lam Thủy? Tử Minh Hỏa? Sử dụng thật dễ dàng! Cô gái âm thầm cảm thán, hai tay lấy nước trong chậu, khẽ áp lên mặt. Khóe miệng của Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh mãnh liệt co rút, thế nhân cầu còn không được phải tranh đoạt, nàng lại dùng để rửa mặt? Không hổ là chủ nhân của hắn, quả thực đủ bưu hãn*! *Bưu hãn: Dũng cảm, khó chơi. Miệng không ngừng ăn đồ ăn vặt, còn bất mãn nói thầm: Chậc, khó ăn như vậy cũng có người tranh đoạt? Cau mày nắm lấy quăng vào miệng Tiểu Bạch nằm trong lòng, Tiểu Bạch trong ngực nàng lại im lặng lần nữa, bất quá vẫn vui mừng nhận, ăn cực kì vui vẻ, chủ nhân đây là ‘ thần dũ hoàn ’ có thể đề cao tu vi, thế nhân vì nó tranh đến đầu rơi máu chảy, không ăn sẽ uổng! Cô gái ngồi bên đống lửa, ngọn lửa rọi đỏ dung nhan nàng, hai mắt ửng sáng nhìn chằm chằm trước mặt, thẳng đến khi một mùi hương ngát truyền đến, lúc này mặt mày hớn hở rút trường kiếm treo bên người ra, cẩn thận cắt thịt nướng trong tay. Khóe miệng của mọi người ngồi ở bên cạnh mãnh liệt co rút. Đây chính là thanh kiếm Minh Tôn - người người tha thiết mơ ước đều không được, thế mà nàng lại dùng để cắt thịt nướng! ! ! Bản phúc hắc: 1. "Ngươi trăm ngàn đừng động đậy!" Nhìn cô gái đang dựa vào thân cây thở hổn hển ở trước mặt, nàng trào phúng nở nụ cười. Nàng là dược sư, nói thế là có ý gì, nghi hoặc nhìn nàng: "Vì sao?" Nàng lắc đầu ôm lấy Tiểu Bạch mới rời đi lúc nãy: "Đầu óc của ngươi chính là do nước và bột mì kết hợp lại, chỉ cần vừa động đậy, sẽ kết thành keo dính trong đầu. 2. Hai mắt nàng sáng lên nhìn thẻ vàng trong tay, nam tử phía sau vén tóc dài hỏi: "Ngươi thực thiếu tiền sao?" Nàng không hề ngẩng đầu: "Ngươi thiếu nữ nhân à?" Thiếu hay là không thiếu? Khuôn mặt tuấn tú của nam tử nhất thời đỏ lên. 3. Buông ngọc tiêu trong tay, khẽ thở dài . Một nam tử da mặt dày tiến lên hỏi: "Khúc nhạc nàng mới thổi là gì, tại sao ta lại chưa từng nghe thấy!" Nàng khinh bỉ nhìn nam tử kia: "Đầu óc huynh như vậy... không biết đâu!" 4. Nhìn cô gái đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, biểu tình dữ tợn, nàng lại cảm thán: "Ai, ta thật không muốn nói lòng dạ ngươi rất hẹp hòi, nếu ngươi bức ta, ta đây chỉ có thể nói là do nhân cách ta quá vĩ đại, lòng nhân từ quá nhiều. Mọi người nghe vậy khóe miệng mãnh liệt co rút, nhìn nữ tử áo rách quần manh, toàn thân chật vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Nàng nhân cách vĩ đại? Nàng nhân từ? ? Thật sự là trợn mắt nói dối không đỏ mặt. *** Bên bàn tròn nhỏ, ba người nam nữ trẻ tuổi diện mạo nổi trội xuất sắc đang ngồi. Chỉ thấy nữ tử ngồi giữa mặc trang phục màu lam, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, tóc đen nhánh như thác nước đổ thẳng xuống vai. Nữ tử cười khanh khách nâng ly cao cổ lên, hai mắt giống như mặt hồ trong vắt, vòng vo vài vòng trên mặt hai vị nam tử xuất sắc còn lại. Tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt mày như vẽ, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc. "Được, vì tính bạn chúng ta, quen biết nhau ba mươi năm, cạn một ly!" thanh âm Lăng Tuyệt Trần trong trẻo nhưng lạnh lùng, ừ, nàng không nói, ai có thể biết nàng đã "lớn" đến ba mươi hai tuổi. Ngồi phía bên phải nữ tử là một nam tử có một đôi mắt màu lam trong suốt sáng ngời, nhu hoà ấm áp, mũi thẳng, cùng với độ cong đẹp mắt, mái tóc màu nâu vừa mềm vừa bóng, lóe ra ánh sáng chói lọi. Môi mỏng, sắc nhạt như nước, đôi mắt lấp lanh, đang nâng chén nhìn nữ tử, trong đôi mắt chợt lóe nhu tình rồi biến mất: "Hảo, vì tình bạn hai mươi bảy năm chúng ta, cụng ly!" Đúng vậy, bọn họ sớm quen biết hai mươi bảy năm, bọn họ đều là cô nhi lúc chỉ có năm sáu tuổi, cùng nhau phấn đấu hai mươi bảy năm, hôm nay đã ngồi ở nơi cao nhất thế giới. Nữ tử chậm rãi cong khóe miệng, nhìn về nam tử phía bên trái vẫn im lặng —— Vô Dạ: "Dạ, ngươi sao!" Nàng biết, tính cách hắn từ trước tới nay đều như vậy, đương nhiên cũng sẽ không để ý động tác ‘ trì độn ’ của hắn. Vô Dạ lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng giơ lên, thật là một nam tử xinh đẹp dịu dàng, chỉ là, dịu dàng của hắn chỉ đối với nữ tử trước mắt. Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc màu nâu sẫm của hắn trong gió tùy ý phất phới, làn da trắng nõn tựa như trứng gà mới bóc da, đôi mắt thâm thuý như thủy tinh đen lóe sáng, lông mi cong cong như nữ nhân khẽ chớp. Nâng tay cầm ly cao cổ, động tác của hắn rất nhẹ, toả ra một mùi thơm ngát thản nhiên. "Được, vì tương lai của chúng ta, cụng ly!" Thanh âm đặc biệt nam tính gợi cảm mị hoặc, mang theo một chút khàn khàn, Vô Dạ giơ cao ly rượu trong tay. Ba người nhìn nhau cười, một ngụm cạn sạch, cầm lấy cái ly rỗng tuếch của mình giơ lên. Có thể là uống hơi nhiều, trên khuôn mặt trắng nõn của Lăng Tuyệt Trần, lộ ra ít đỏ ửng, lại càng thêm vẻ quyến rũ mê người, nằm úp sấp ở trên bàn, khóe miệng cũng cong lên hạnh phúc. Vô Dạ ngồi ở bên trái, có chút đau đầu xoa trán, đôi mắt hàm chứa chân tình khó thấu, liếc mắt nhìn nam tử —— Như Phong, cuối cùng cũng gục xuống bàn, say mê bất tỉnh! Ước chừng qua một giờ sau, Tuyệt Trần chậm rãi mở hai mắt, đau đầu xoa trán, muốn từ trên sô pha ngồi dậy, lại phát hiện mình căn bản là khong có một tia khí lực. Nhất thời, đôi mắt sương mù trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một con mèo trắng nhảy vào trong lòng nàng, lười biếng nằm. Lúc này, Vô Dạ bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại, mở to mắt cũng đã dùng hết sức, lại dùng hết khí lực xoay người, cùng nàng dựa vào nhau: " Trần, ngươi sao rồi!" Thanh âm nam tử tuy rằng vô lực, giọng nói mị hoặc, nhưng cũng hấp dẫn vô cùng. Tuyệt Trần khẽ lắc đầu: "Chỉ là toàn thân mệt mỏi!" Chết tiệt, vì sao người nàng tín nhiệm đến thế, cùng nhau chung sống gần ba mươi năm, thật không ngờ đối đãi nàng cùng Dạ như vậy, chỉ là ··· đảo mắt nhìn Dạ: "Ha ha, đã liên lụy ngươi !" Giơ tay lên, vuốt ve bộ lông của con mèo trắng. Lúc này, bốn phía biệt thự lửa lớn bắt đầu lan tràn: hỏa hoạn, đôi mắt màu lam của Như Phong từ ngoài cừa nhìn vào, nhìn hai người trên sô pha, khóe mắt lại cong lên, lúc xoay người rời đi thì lại bị nữ tử kêu lại. "Như Phong, đây là vì sao!" Tuyệt Trần khoanh tay lại, mắt đẹp lại gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đứng ở cửa. "Một ngọn núi không thể có hai hổ, huống chi, chúng ta có ba người!" Chỉ đơn giản vài chữ, đã nói lên, vì quyền lợi, cũng là vì tiền! Lúc này, trong mắt Như Phong đã không còn ái ôn hoà của ngày xưa. Không đợi Lăng Tuyệt Trần mở miệng lần nữa, ngoài biệt thự tấm thép che lại, trong biệt thự nhất thời vang lên tiếng nổ mạnh kinh người. Như Phong kinh ngạc nhìn nàng, muốn tiến lên, hai chân lại bị vướng chặt ở một chỗ, vẻ mặt căm tức nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Ngươi!" Hắn vì sao còn có thể khiếp sợ, cá tính của Tuyệt Trần, hắn vẫn là hiểu biết nhất! ... Mời các bạn đón đọc Ngạo Thế Tuyệt Trần của tác giả Tuyệt Trần Tử Thương.