Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Văn án:   “Lý Mộ là người dân tộc Di. Trong một lần tổ chức hoạt động quyên góp, liền nhất kiến chung tình với Ngụy Tuần ôn nhu ấm áp. Cô không quản đường xa, từ trong núi tới thành phố tìm anh, chỉ vì muốn tặng cho anh Hoa Yêu Đái (*) biểu thị tình yêu của mình. Cô biết anh đã có cô gái mà mình thích, sẽ không nhận Hoa Yêu Đái của mình, nhưng dù có phải vượt ngàn dặm xa xôi, cô cũng chẳng hề hối hận.   Nhưng là, Ngụy Tuần nhận lấy Hoa Yêu Đái của cô, vì thế từ đây, nhân sinh của cô bắt đầu xuất hiện cảm giác hối hận.”(**) ***  Lý Mộ lớn lên ở trong núi, thế giới của cô nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, chưa từng chân chính trải qua cái gọi là nhất kiến chung tình. Thế nhưng khi gặp Ngụy Tuần ngày hôm đó, có lẽ ngay lập tức, cô đã quyết định rằng, người đàn ông này chính là người đàn ông mà cô sẽ đem lòng yêu thương.   “Lúc đó Lý Mộ hai mươi tuổi, phảng phất như đang xâm nhập vào bí cảnh một phương, khi ấy, Ngụy Tuần cứ như vậy, lơ đãng bước vào sinh mệnh của cô.”(**)   Lý Mộ ngay từ đầu đã hiểu rõ, Ngụy Tuần và cô không phải là người ở cùng một thế giới. Sau khi hoạt động quyên góp hoàn tất, anh sẽ rời khỏi ngọn núi này, trở về với thành phố rộng mở của anh. Mà cô sẽ ở lại đây, có lẽ sẽ tiếp tục yêu anh, có lẽ sẽ dần dần quên đi anh.   Tình cảm thầm mến luôn dễ quyết định mà cũng thực đáng buồn như vậy. Giống như ai đó đã từng nói, thầm mến rất tốt, tốt ở chỗ sẽ không bao giờ bị từ chối, nhưng thầm mến cũng rất buồn, buồn bởi sẽ không bao giờ được chấp nhận.   Lý Mộ khi ấy, từng chút từng chút dõi theo Ngụy Tuần.   Lý Mộ khi ấy, từng chút từng chút phát hiện, hình như Ngụy Tuần đã có người mà mình thích.   Lý Mộ khi ấy, rốt cuộc cũng biết, hóa ra Ngụy Tuần cũng có một mối tình thầm mến mà không dám nói.   Vì thế cô thẳng thắn khuyên anh, hãy nói cho người mà anh thích rằng, anh thích cô ấy để sau này không phải hối hận.   Lời khuyên của Lý Mộ với Ngụy Tuần khi ấy, dường như cũng là khuyên chính bản thân cô. Vì thế, sau khi Ngụy Tuần rời khỏi núi cao, Lý Mộ tỉ mỉ làm một cái Hoa Yêu Đái thật đẹp. Cô đã quyết định, mang nó tới thành phố phương xa kia tìm anh, thổ lộ với anh. Cô không mong được anh chấp nhận, chỉ là muốn cho tình cảm trong lòng mình một kết quả. Cô sẽ không oán trách, cũng tuyệt nhiên chẳng hối hận.    Lý Mộ chính là một cô gái như vậy, thông minh, phóng khoáng, trầm ổn mà kiên định.   Cô chẳng ngại vượt ngàn dặm xa xôi, mang theo Hoa Yêu Đái biểu đạt cho tình cảm của bản thân, tới gặp Ngụy Tuần, chỉ để nói cho anh biết rằng, cô thích anh.   “Đây là Hoa Yêu Đái, trong phong tục của dân tộc Di chính là tín vật mà nữ hài dùng để biểu đạt tâm ý với nam hài. Ngụy tiên sinh, em thích anh, hy vọng anh biết.”(**)   Ngụy Tuần có lẽ chưa từng nghĩ rằng, có một cô gái nhất kiến chung tình với anh, hơn nữa còn thích anh vô cùng sâu đậm, vì anh mà một mình từ núi cao tới thành phố, để đưa cho anh tín vật của cô.   Khi tới nơi của Lý Mộ để tham gia hoạt động, Ngụy Tuần đã có ấn tượng không tồi về cô gái này. Cô xinh đẹp, tháo vát, thích đọc sách, còn biết y thuật, thậm chí chữa vết thương cho em trai anh vì bị trùng trong núi cắn.   Không chỉ vậy, cô chính là người đã khuyên anh, nếu đã thích một người, thì nên can đảm nói ra. Chỉ là không ngờ đó không phải là một lời khuyên chiếu lệ, mà chính một lời khuyên vô cùng chân thành của cô.   Mà Ngụy Tuần, thực ra cũng đã muốn nghe theo Lý Mộ, muốn bày tỏ với cô gái kia rằng anh thích cô. Thế nhưng khi trở về, lại hay tin cô đã có người yêu. Ngụy Tuần thực chất lại chẳng phải là một người mù quáng vì tình. Anh thật lòng chúc phúc cho cô, sau đó hạ quyết tâm, mình phải quên đi cô ấy.   Lý Mộ xuất hiện ở thành phố của anh vào ngày hôm đó, càng khiến anh cảm thấy, mình hẳn là nên tiến về phía trước.   “Lý Mộ, em biết rằng hiện tại, anh vẫn chưa thể quên được cô ấy. Nhưng anh muốn buông xuống đoạn tình cảm này, bắt đầu lại một lần nữa. Như vậy, liệu em còn nguyện ý đem đai lưng này tặng cho anh không?”(**)   __   Ngay từ đầu khi bắt đầu đọc “Sơn mộ như gió mạnh”, mình đã rất thích Lý Mộ. Cô rất kiên cường, cũng vô cùng thiện lương, nhưng không hề ngốc nghếch và dễ bắt nạt. Việc Ngụy Tuần nhận lấy Hoa Yêu Đái nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng cô vẫn rất kiên trì với mối quan hệ này. Cô tin tưởng Ngụy Tuần, bởi vì anh nói muốn bắt đầu lại, vậy thì cô sẽ ở lại đây, cùng anh đi từ điểm xuất phát ấy.   Có lẽ ban đầu Ngụy Tuần đến với Lý Mộ, là bởi vì thương cảm và áy náy nhiều hơn là yêu. Nhưng không thể phủ nhận rằng, anh đối với Lý Mộ rất tốt. Mà sau đó, thương cảm và áy náy của Ngụy Tuần với Lý Mộ, cũng dần dần chuyển hóa thành yêu thích và quyến luyến. Thậm chí anh cũng không có ý trốn tránh khi nghe tin Lý Mộ có thai. Ngụy Tuần đưa Lý Mộ về Ngụy gia, muốn Ngụy gia chấp nhận cô, để anh kết hôn với cô, trao cho cô một danh phận.   Đọc tới đây, chắc bạn đang thắc mắc, vậy tại sao lại có tag “cẩu huyết” và “tra nam” ở thể loại phải không?    Lý Mộ rất tốt, Ngụy Tuần cũng tốt. Thế nhưng thế giới này không suôn sẻ và tốt đẹp như vậy. Chưa nói tới việc Lý Mộ phải chịu áp lực từ người nhà của Ngụy Tuần; mà chỉ nói tới việc mối tình đầu của Ngụy Tuần cứ liên tục quấy rầy hai người, mà mình đã thương Lý Mộ vô cùng. Lý Mộ biết rằng Ngụy Tuần không thể một sớm một chiều quên đi cô ta, cho nên cô bao dung với anh.   Thế nhưng ai cũng có giới hạn, chỉ với việc khi Lý Mộ đang mang thai, mà Ngụy Tuần bất chấp can ngăn của cô, chạy tới bệnh viện chỉ vì một cú điện thoại của cô gái kia, đã khiến mình vô cùng ức chế và ác cảm với cả anh lẫn cô ta. Mà cũng bởi vì chuyến đi ấy của Ngụy Tuần, Lý Mộ mới bị sảy thai, dẫn tới rạn nứt tưởng như không thể nào hàn gắn giữa hai người.   Ngụy Tuần rất tốt, nhưng lại cũng quá dễ mềm lòng. Thực ra ngày hôm ấy tới bệnh viện, anh đã nói rõ với cô gái kia, sau này không cần tìm anh nữa. Thế nhưng anh nói ra những lời ấy quá muộn. Để rồi khi trở về, anh không chỉ mất đi đứa con trong bụng Lý Mộ, mà còn suýt nữa còn không giữ được cô. Con người là vậy, khi có trong tay, luôn đặt ít tâm tư và không mấy trân trọng, tới khi mất rồi mới điên cuồng muốn tìm lại.   Ngụy Tuần muốn tìm lại trái tim của Lý Mộ, thế nhưng cũng chính anh đã làm cho nó trở nên nguội lạnh. Thực ra Lý Mộ khi từ nơi núi cao kia tới thành phố phồn hoa này, cô đã trao cho anh tài sản quý giá nhất của mình rồi, giờ nào còn thứ gì để cho anh nữa chứ.   Vậy là Ngụy Tuần một mình bước lên con đường tìm lại tình yêu, chỉ khác là nếu khi xưa bên cạnh có Lý Mộ, thì hiện tại con đường này, anh buộc phải đi một mình. Ngụy Tuần tin tưởng, chỉ cần anh dốc lòng, ắt sẽ được hạnh phúc.   Còn về việc Lý Mộ và Ngụy Tuần cuối cùng vì sao mà trở về với nhau, mời bạn đọc truyện để rõ hơn nè. ^^   “Sơn mộ như gió mạnh” dù gắn tag cẩu huyết nhưng thực ra mình thấy cũng không cẩu huyết lắm, hành văn tác giả ổn, nội dung khá độc đáo, xây dựng nhân vật khá chắc tay và cách giải quyết vấn đề về cơ bản là ổn thỏa, mình không có lấn cấn gì. Nếu bạn là một người yêu thích thể loại nữ truy hay nữ cường, thì hãy thử “Sơn mộ như gió mạnh” xem sao nha. ^^   __   (*) Hoa yêu đái: thắt lưng thêu hoa (**) Trích từ truyện, reviewer edit. Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ngụy Diễn ôm song song đi lấy đồ ngọt, thật dài bàn ăn trước đứng một cái ôn ôn nhu nhu nữ nhân, còn có một cái gầy gầy cao cao tiểu thiếu niên cùng một cái sáu bảy tuổi tiểu nam hài, tiểu thiếu niên nhiệt tình mà cùng Ngụy Diễn chào hỏi: “Ngụy thúc thúc, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ta là trình tễ minh.” “Tiểu gia hỏa trường như vậy cao, gầy rất nhiều sao.” Trình tễ minh vuốt cái ót cười: “Không giảm phì không có biện pháp nha.” Bên cạnh đứng dịu dàng nữ nhân hắn cũng nhận được, là Thẩm giá trị thê tử, mấy năm nay bởi vì hợp tác nhiều có lui tới, gặp qua rất nhiều lần. Bọn họ chào hỏi qua, du âm nhìn hắn trong lòng ngực song song, cười đến ôn nhu: “Đây là ngươi hài tử sao? Thật đáng yêu.” “Không phải, là ta ca hài tử, song song, kêu du a di.” “Du a di hảo.” Song song ngoan ngoãn mà kêu một tiếng, ngọt ngào thanh âm kêu đắc nhân tâm ngọt tư tư. “Thật ngoan.” Du âm sờ sờ nàng lông xù xù đầu nhỏ. Ngụy Diễn cấp song song cầm một khối điểm tâm ngọt, Ngụy Tuần tìm lại đây. Hắn ôm song song cùng Thẩm giá trị một nhà ngồi ở cùng nhau, các đại nhân hàn huyên, tiểu hài tử nhóm liền ngồi ở bên nhau ăn điểm tâm ngọt. Song song bên cạnh là Thẩm thừa quang, nàng nhìn thoáng qua tiểu ca ca, tiểu ca ca cũng nhìn nàng một cái. Thẩm thừa quang không nói gì, song song cũng không nói gì. Song song chuyên tâm mà ăn điểm tâm ngọt, ngoài miệng dính vào bơ, các đại nhân đang nói chuyện không có chú ý, Thẩm thừa quang nhìn nàng vai hề, trảo quá trên bàn khăn giấy tiểu tâm giúp nàng sát miệng. ... Mời các bạn đón đọc Sơn Mộ Như Gió Mạnh của tác giả Trần Vị Mãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giác Ngộ
Truyện Giác Ngộ của tác giả Giải Ngọc kể về nhân vật Tô Viêm vô tình xuyên không, đi đến một đại lục tu tiên quyền quý. Ở đây, hắn cũng chỉ là một bình thường, và có một cái tên mới - Vân Ngạo Phong. Kiếp trước, hắn có một cuộc sống vô cùng bất hạnh. Vì vậy, hắn vốn nghĩ kiếp này mình sẽ sống vô tư vô lự, không tim không phổi. Nhưng suy cho cùng, vẫn chẳng thể chạy thoát được vận mệnh trời ban. *** Tô Viêm mở mắt ra, kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không phải hắn đã chết rồi sao? Chẳng lẽ, địa ngục hay thiên đường gì đó đẹp như thế này hay sao?  Không đúng!  Chỗ này... rõ ràng là một căn phòng, lại còn là phong cách cổ xưa!  Tô Viêm phát hiện mình đang nằm trên giường, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng lại không cử động được, toàn thân đau nhức như muốn vỡ ra.  Hắn nhìn lên trên, thấy bốn góc đỉnh giường được treo mành mỏng thướt tha, phiêu phiêu theo từng luồng gió nhẹ.  Nhìn xuống dưới, một thân hắc y cổ trang, đai lưng màu đỏ tươi tạo thành điểm nhấn.  Nhìn sang phải, một căn phòng được bố trí gọn gàng, hơn nữa còn rất sạch sẽ. Đồ đạc tuy ít nhưng lại không tạo ra cảm giác trống trải, không khí ở đây cũng rất trong lành thoáng đãng. Làm hắn nhịn không được hít thêm vài hơi.  Tinh! Tinh! Một thanh âm máy móc vang lên trong đầu hắn: [Hoan nghênh quý khách tiến vào hệ thống.]  Cái gì quý khách? Cái gì hệ thống? Tô Viêm thắc mắc, còn chưa kịp hiểu rõ, âm thanh lại một lần nữa vang lên:  [Tinh! Tinh! Hệ thống kích hoạt thành công! Cố định nhân vật:  Tiểu công tử của Vân gia - Vân Ngạo Phong.  Tuổi: 18.  Trí lực: 25/100 (Đần độn).  Nhãn lực: 100/100 (Nhìn xuyên tường).  Thính lực: 49/100 (Sắp điếc đến nơi rồi).  Thể lực: 38/100 (Yếu ớt khiến người khác muốn che chở).  Lực chiến: 20/100 (Phế vật).  Chỉ số nhăn sắc: 100/100 (Khiến nhân không thể rời mắt, nhưng không đẹp bằng hệ thống).  Vũ khí: Ám Kiếm (Tự động công kích kẻ địch, mang tính phòng ngự cao).  Tu vi: Linh giả cảnh sơ kỳ (Chung quy ký chủ chính là một cái bình hoa)].  (Bảy cảnh giới chính trong truyện: Linh Giả - Linh Sư - Linh Tướng - Linh Vương - Linh Hoàng - Linh Đế - Linh Thánh).  Tô Viêm,... à không, Vân Ngạo Phong chợt mắt há hốc mồm. Thần tình kích động không thôi, có vui mừng, có tức giận...  Vui là vì cuối cùng hắn cũng được thử cảm giác nhiều tiền, Vân gia, vừa nghe đã biết có tiền có quyền, tài đại khí thô rồi. Còn tức giận là vì... Hắn yếu ớt? Hắn đần độn? Hắn là phế vật sao? Rõ ràng lúc trước hắn rất khỏe rất thông minh mà!?  Đậu má! Hệ thống, ngươi đừng có tùy tiện thêm bớt như vậy có được hay không hả?!  Vân Ngạo Phong kìm nén tức giận nói: "Đây là đâu? Còn nữa, ngươi là ai?"  [Ký chủ, đây là Vân Thiền đại lục, chỗ ký chủ đang ở là Vân gia trong Lĩnh Lạc thành, ta là soái thống của ký chủ! À, xin chúc mừng, ký chủ đã xuyên không rồi.] Giọng điệu nói chuyện y hệt như Google Translate vang lên.  Xuyên không? Đây là tức quá xuyên không luôn à!!! Nhưng mà, tự dưng xuyên qua đây rồi lại trẻ ra thêm mấy tuổi, lại còn là con nhà gia giáo nữa, cũng vui.  Vân Ngạo Phong liếc mắt nhìn bốn phía đều không thấy ai.  Hệ thống nói: [Ký chủ đừng tìm nữa, ta không có thực thể, người tìm cũng vô dụng!]  Hắn rốt cuộc cũng nằm yên, nói: "Vậy soái thống là gì?"  Hệ thống giọng điệu khinh bỉ: [Soái là gì? Là đẹp trai! Thống trong hệ thống, vậy ký chủ đã hiểu chưa? Đó chính là hệ thống đẹp trai!]  "Phụt, ha ha ha ha...."  Hắn thật sự không nhịn được cười, cách phân tích của hệ thống có phải hay không vượt ra khỏi ngưỡng hiểu biết của con người rồi không? Không có thực thể mà cũng đòi đẹp trai a...  Cạch! Cánh cửa gỗ tinh xảo được mở ra, Vân Ngạo Phong ngay lập tức giật mình một cái, ổn định lại tinh thần, chỉ thấy từ bên ngoài bước vào một nam tử bạch y trẻ tuổi, dáng người cao ráo rắn chắc. Mắt phượng dài, đồng tử đen tuyền không chút gợn sóng tựa như mặt hồ tĩnh lặng, lông mi dày hơi rũ xuống, đôi môi mỏng tạo thành một đường thẳng, mang theo vẻ lạnh nhạt. Một đầu tóc đen mượt, được vấn lên bởi một sợi lụa mềm mại, đuôi tóc rũ xuống tận eo.  Bạch y nam tử xoay người đóng cửa lại, trong nhất thời nhìn thấy Vân Ngạo Phong đang nằm trên giường mở lớn hai mắt, rốt cuộc trong đôi đồng tử lạnh nhạt sâu thẳm kia cũng chút cảm xúc.  Nam tử ẩn ẩn lộ ra thần tình kích động, mày kiếm hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ cong lên, bước chân chuyển hướng, đi nhanh đến bên giường.  Vân Ngạo Phong âm thầm hỏi hệ thống một câu: "Đây lại là ai nữa vậy?"  [Đây là ca ca của nguyên chủ - Vân Tuân Vũ, 20 tuổi, tài tuấn hơn người, bây giờ cũng chính là ca ca của ký chủ, đẹp trai không?!! Hô hô hô, nhưng trên thế gian này ai đẹp được bằng ta!]  "Hệ thống, ngươi bớt ảo tưởng sức mạnh đi!"  [Hứ!]  Trong mắt bạch y nam tử kia chợt hiện ra nét vui mừng rất nhỏ, đi qua ngồi xuống sườn giường, kéo chăn đắp cho hắn, giọng nói lạnh nhạt mà nhẹ nhàng, quan tâm hỏi: "Đệ thấy trên người sao rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?"  Vân Ngạo Phong bối rối nói: "... Đệ... không sao!"  Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng còn đang than thở: Đau sắp chết rồi!  Thấy hắn có hành động muốn ngồi dậy, Vân Tuân Vũ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy lưng hắn, để hắn tựa vào đầu giường.  Vân Tuân Vũ hít vào một hơi, mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Ta... rất lo cho đệ!"  Y nói quá nhỏ, hắn nghe không rõ, liền ngơ ngơ ngác ngác "hả" một tiếng.  "Không có gì!" Vân Tuân Vũ im lặng một lát, bất động thanh sắc nói: "Đệ ngồi đó, ta đi tìm Bạch dược sư."  Đợi sau khi Vân Tuân Vũ rời đi, Vân Ngạo Phong mới từ từ thở ra một hơi dài. Cái này..., ờ, tình huống là không biết nói như thế nào a...  Vân Ngạo Phong nghĩ nghĩ, nói: "Này, hệ thống, có thể nói chi tiết về Vân gia cho ta nghe không? Dù sao thì ta cũng chỉ là vừa mới tới đây thôi, còn nữa, sao thân thể của ta lại đau như vậy? Ui da...!"    Mời các bạn đón đọc Giác Ngộ của tác giả Giải Ngọc.
Ta Tại Tân Thủ Thôn Lặng Lẽ Cẩu Thành Đại BOSS
Thể Loại: 1v1, cẩu đạo, xây dựng thôn xóm, nói chung nhẹ nhõm lắm, truyện chỉ xoay quanh thôn Giới thiệu vắn tắt: Xuyên qua đến tu tiên giới, giết người đoạt bảo, ngươi lừa ta gạt, yêu thú đầy đất......Không được, bên ngoài quá nguy hiểm. Vẫn là thành thành thật thật tại tân thủ thôn yên tĩnh tu luyện. *** Ca Lạp thôn. Một thiếu niên tuấn tú mặc bố y, chịu trách nhiệm xách hai thùng nước cho nhà của Tôn nãi nãi. "Tôn nãi nãi, vại nước trong nhà người đã đầy rồi, người xem còn cần ta làm gì nữa không? Ta thấy đống củi cũng vơi rồi, ta đi lên núi kiếm một chút trở về nhé!" Ánh mắt của thiếu niên mặc bố y đó vô cùng trong suốt, có thần thái nhìn về phía Tôn nãi nãi như thể đang khát vọng điều gì đó. "Không cần, trong phòng vẫn còn mấy bó củi, vậy là đủ rồi." Tôn nãi nãi vội xua tay: "Mệt lắm rồi đúng không? Nãi nãi đi lấy cho ngươi một chén nước nóng." Từ đáy mắt của thiếu niên mặc bố y hiện lên một vẻ tiếc nuối, nói: "Không được, mấy hôm trước con heo nái già của nhà Trần thúc bị bệnh, ta còn phải qua bên đó xem nó đã khoẻ lại chưa." "Tiểu Phàm từ từ, nãi nãi có chút lương thực cho ngươi." Tôn nãi nãi cũng hiểu rõ tính tình của hài tử này, vội vàng giữ hắn lại nhét một túi lương thực nhỏ vào tay Bộ Phàm. "Nhà của ta vẫn còn chút lương thực." Không đợi Bộ Phàm nói xong, trên gương mặt hiền hoà của Tôn nãi nãi đã hiện lên vài phần nghiêm túc: "Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi, bằng không về sau nãi nãi sẽ không nhờ ngươi giúp đỡ nữa." Vừa nghe lời này, Bộ Phàm vội vàng tiếp nhận túi gạo, nói: "Cám ơn Tôn nãi nãi." "Khách khí với ta làm gì." Tôn nãi nãi cười vô cùng hiền lành: "Tiểu Phàm, hôm nay Tiên nhân trên núi xuống thu đồ đệ. Rất nhiều người trong thôn đều đi, ngươi cũng đi thử xem? Lỡ như được tuyển, về sau ngươi chính là đệ tử của Tiên nhân." "Nào có dễ dàng được chọn? Nếu dễ dàng như vậy, ai cũng có thể trở thành Tiên nhân rồi." Bộ Phàm trầm mặc một lát, lắc đầu, hắn không thèm để ý, nói. "Cũng đúng, nãi nãi nhớ rõ vài lần trước Tiên nhân cũng tới chỗ chúng ta thu đồ đệ. Nhưng cả thôn không có hài tử nào được chọn, cũng không biết lần này có hài tử nào được chọn hay không?" Tôn nãi nãi cũng đồng ý với hắn. Bộ Phàm lại cùng Tôn nãi nãi nói chuyện phiếm chốc lát, sau đó hắn tạm biệt rồi rời đi. "Hài tử này..." Nhìn thân ảnh vội vã kia, Tôn nãi nãi thở dài. Trong thôn cũng chỉ có hài tử này không hề phiền chán khi nói chuyện với lão thái thái, đáng tiếc nhà lão thái thái không có tôn nữ, bằng không để cho Tiểu Phàm làm cháu rể cũng không tệ. Sau đó, lão thái thái lắc đầu, xoay người vào nhà. Bộ Phàm vừa rời khỏi nhà Tôn nãi nãi, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một hàng chữ. 【 Hoàn thành ủy thác của Tôn nãi nãi. 】 【 Nhiệm vụ thưởng cho: 800 điểm kinh nghiệm, một bộ độn pháp tu tiên thượng phẩm: Tiểu Tu La Độn Pháp. 】 【 Vô Thượng Thái Vong Kinh thăng cấp. 】 【 Chúc mừng ngươi trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, thưởng cho một bộ kiếm pháp tu tiên thượng phẩm: Thương Hải Kiếm Pháp. 】 【 Điểm hảo cảm của Tôn nãi nãi + 50】 Bộ Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn mang theo bàn tay vàng đi vào nơi này cũng được một năm rồi. Sau một khoảng thời gian thăm dò, hắn đại khái cũng tìm hiểu được kha khá chi tiết. Bàn tay vàng này của hắn cùng loại với RPG, một dạng trò chơi nhập vai nhân vật. Người chơi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ do nhân vật trong trò chơi tuyên bố là có thể đạt được phần thưởng tương ứng cùng độ hảo cảm, độ hảo cảm còn có thể dùng để đổi phần thưởng. "Xem ra tu vi càng cao, đạt được kinh nghiệm và vật phẩm thưởng cho càng nhiều." Nhìn hai bản tu tiên công pháp vừa nhận được, Bộ Phàm cảm khái. Thời điểm khi hắn bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, vật phẩm ban thưởng đều là mấy cuốn sách kỳ quái, giống như cái gì mà thái độ và nghề nghiệp nuôi heo, điều thứ nhất trong ngàn vạn tư thế an toàn, Bạch lão sư và những ngày tháng trưởng thành ở trường cao đẳng. Những cuốn sách này đã làm hắn giật mình không nhẹ. Tiếp sau, vật phẩm đạt được đều là những bộ sách liên quan tới cầm kỳ thư họa, võ thuật. Mới đầu hắn vô cùng hưng phấn. Bởi vì chỉ cần nắm được những loại sách này, cho dù hắn ở dị giới cổ đại này làm một kẻ chép thuê, cũng lăn lộn không khác gì một đại sư. Mà sau khi hắn tu luyện xong hết những thứ này, hắn lại ngoài ý muốn phát hiện ra thế giới này lại là thế giới Tiên Ma trong truyền thuyết. Cứ như vậy hắn vô cùng vui vẻ, cũng bỏ đi cái ý tưởng rời khỏi thôn. Ở cái thế giới Tiên Ma lừa bịp lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé, nếu không có thực lực tuyệt đối hắn ra bên ngoài có khác gì tặng đầu cho người khác đâu? Kể cả khi có được thực lực tuyệt đối, ai có thể cam đoan người mình gặp không phải người có thực lực cao hơn mình? Ở kiếp trước Bộ Phàm cũng đọc nhiều tiểu thuyết rồi, những nhân vật trong đó đều theo một lối mòn, đó chính là cứ đến lúc ngỡ rằng mình đã đạt đến đỉnh phong, lại phát hiện ra còn có BOSS cao hơn. Vì chắc chắn Bộ Phàm vẫn quyết định tiếp tục ngốc ở trong thôn quét nhiệm vụ ban thưởng. Chỉ cần có thể tiếp, hắn nhất định sẽ tiếp. Cũng may mắn những bộ sách ban đầu hắn cho rằng vô dụng, hoá ra sau này lại giúp hắn nhận được không ít nhiệm vụ. Dưới sự trợ giúp của hắn, heo nái mẹ của nhà nào nhà nấy đều sinh được ba, bốn mươi con heo nhỏ, rồi những nhà phu thê suốt ngày cãi vã nhau, nhờ tay hắn lại trở nên ân ái hơn xưa, lại có chuyện Vương A Bà của nhà cách vách khi về già còn được một đống tôn tử, tôn nữ như châu như ngọc… Đến bây giờ người trong thôn ai thấy Bộ Phàm cũng giơ ngón tay cái lên, khen ngợi một câu, hài tử không tồi. Bộ Phàm không chút do dự, lập tức lựa chọn học tập hai bản kỹ năng. Nhất thời một đoạn trí nhớ dũng mãnh tiến vào trong não hắn. Trí nhớ này có hình ảnh, lại có cả chữ viết. Một lát sau. Xem xét thuộc tính. 【 Nhân vật: Bộ Phàm. 】 【 Chủng tộc: Nhân tộc. 】 【 Giới thiệu: Ngươi sinh ra ở một thôn trang nhỏ bình thường, có phụ mẫu yêu thương. Nhưng vận mệnh giống như trêu đùa ngươi, phụ thân ngươi lên núi săn thú rồi mất tích. Mẫu thân ngươi vì tìm kiếm phụ thân ngươi, một đi cũng không trở về. Nhưng ngươi cũng không mất niềm tin vào cuộc sống, vẫn thản nhiên đối mặt hết thảy. Dựa vào trợ giúp của thôn dân mà đạt được lương thực, sau đó yên lặng lớn lên, lập chí phải tìm lại phụ mẫu đã mất tích. Thiếu niên, cố lên! 】 【 Tư chất: Ngũ hành linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. 】 【 Huyết mạch: không. 】 【 Danh hiệu: tu sĩ Luyện Khí kỳ, võ thuật tông sư, thần y, hiền sĩ, cầm tiên, kỳ thánh, hoạ thần… 】 【 Kỹ năng: Khinh Thân Công (đại thành) 4000/4000 Quái Chưởng (tiểu thành) 800/2000 Cầm Nã Thủ (đại thành) 4000/4000 Kim Cương Quyền (tiểu thành) 2800/3500 La Yến Bộ (đại thành) 4000/4000 Quy Tức Công (nhập môn) 500/1000 Thái Cực Kiếm Pháp (đại thành) 4000/4000 Vô Thượng Thái Vong Kinh (tầng một) 0/8000 Khống Hoả Quyết (tầng năm) 3100/5000 Lưu Sa Thuật (tầng một) 1800/6000 Liễm Tức Thuật (tầng chín) 9000/9000 Tiểu Tu La Độn Pháp (tầng một) 0/1000 Thương Hải Kiếm Pháp (tầng một) 0/1000 …】 【 Kỹ năng treo máy: Vô Thượng Tọa Vong Kinh, Khống Hoả Quyết, Lưu Sa Thuật (Nhắc nhở: Chỉ có thể treo ba kỹ năng) 】 Mời các bạn đón đọc Ta Tại Tân Thủ Thôn Lặng Lẽ Cẩu Thành Đại BOSS của tác giả Thanh Sam Cách.
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Lục Châu tỉnh lại sau giấc ngủ trở thành thế gian cường đại nhất già nhất ma đầu tổ sư gia, còn có chín cái tội ác chồng chất, uy chấn thiên hạ đồ đệ. Đại đồ đệ U Minh giáo giáo chủ thủ hạ ngàn vạn ma chúng, nhị đồ đệ Kiếm Ma một lời không hợp liền khai sát giới. . . Không có một thân tu vi, như thế nào dạy dỗ đám này ác đồ? Đại đồ đệ Vu Chính Hải: "Lão phu cả đời này đánh đâu thắng đó, ngoại trừ sư phụ lão nhân gia ông ta, ai cũng đừng nghĩ cưỡi trên đầu ta." Thất đồ đệ Tư Vô Nhai: "Sư phụ không chết, chúng ta ăn ngủ không yên a!" . . . Cửu đồ đệ Diên Nhi: "Ta nhất định sẽ ghi nhớ sư phụ, làm người tốt." ✍✍Cảnh giới tu luyện: Thối Thể: Luyện nhục, đoán cốt, dịch cân Thông Huyền: Tâm hồn, khẩu khiếu, tị khiếu, nhãn khiếu, nhĩ khiếu Ngưng Thức: Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hóa Hư, Luyện Hư Hóa Hải Phạn Hải: Nhâm mạch, Đốc mạch, hướng mạch, đới mạch, dương duy mạch, âm duy mạch, dương khiêu mạch, âm khiêu mạch Thần Đình: Tố Đạo, Ngự Đạo, Hóa Đạo Nguyên Thần: Đạo Nguyên, Hỗn Nguyên, Hợp Đạo Huyền Thiên. ✍✍ Vào Thông Huyền có thể ngưng tụ pháp thân: Thông Huyền đối ứng pháp thân: Thái Cực Sơ Thành Ngưng Thức cảnh: Lưỡng Nghi Hóa Sinh, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Tượng Tung Hoành . Phạn Hải cảnh: Tứ Tượng Tung Hoành , Ngũ Khí Triều Nguyên, Lục Hào Ly Hợp, Thất Tinh Chuyển Hồn . Thần Đình cảnh: Thất Tinh Chuyển Hồn , Bát Pháp Vận Thông, Cửu Chuyển Âm Dương, Thập Phương Càn Khôn . Nguyên Thần kiếp cảnh: Bách Kiếp Động Minh( nhất diệp đến thập diệp). Thập diệp phía sau là Thiên Giới Lượn Quanh. Thiên Giới Lượn Quanh phân chia dựa vào mệnh cách: (đều phải qua mệnh quan ở các mốc dưới) Đến 18 mệnh cách gọi là chân nhân . Đến 24 mệnh cách gọi là thánh nhân. Đến 30 mệnh cách gọi là đạo thánh. Đến 34 mệnh cách gọi là đại đạo thánh. Thiên Giới Lượn Quanh cấp tiếp theo, Vạn Lưu Chí Tôn ( Chí tôn 36 mệnh cách , lĩnh ngộ đại đạo) + Chí tôn phân chia : tiểu chí tôn ( tiểu thần quân , đại thần quân) , đại chí tôn( tiểu đế quân , đại đế quân) , thiên chí tôn (tiểu đế hoàng , đại đế hoàng), Thần Đế. *** Review Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện Giữa một rừng truyện tiên hiệp với đủ các thể loại màu sắc khác nhau thì Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện là một trong những bộ đặc sắc và thú vị nhất hiện nay. Giới thiệu truyện: Tên truyện: Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện Tác giả: Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng Thể loại: Tiên hiệp, Xuyên không, Hệ thống, Hài hước Tình trạng: Đang ra (đến chương 447) Review truyện: Giữa một rừng truyện tiên hiệp với đủ các thể loại màu sắc khác nhau, bạn đã tìm được cho mình vài bộ ưng ý chưa? Hôm nay Ngôn Tình Daily xin giới thiệu đến các bạn bộ tiên hiệp Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện, là một bộ mới ra gần đây đang nằm trong danh sách truyện siêu hot trên khắp các diễn đàn tiên hiệp từ Trung Quốc đến Việt Nam. Lý do nào khiến bộ truyện này hot đến vậy? Đầu tiên mời bạn nhìn vào thể loại truyện. Đây là truyện tiên hiệp có hệ thống. Nếu bạn cho rằng nó thuộc thể loại truyện YY bàn tay vàng? Ôi bạn nhầm! Lục Châu có thể xem là một trong những kẻ xuyên không có hệ thống xui xẻo nhất. Ai đời một thanh niên làm quản lý công ty, chưa đến ba mươi tuổi, nhân sinh đang thập phần rộng mở lại đùng một cái xuyên thành ông lão sống gần ngàn năm, da thì nhăn nheo, sức cùng lực kiệt đến mức chết đi trong lúc đang nghỉ ngơi, tuổi thọ thực tế lại chỉ còn có 3 ngày!!! Đã vậy lão lại còn là một đại ma đầu tổ sư gia bị cả thiên hạ Đại Viêm nguyền rủa căm hận. Dường như vẫn chưa đủ xui, lão còn có 9 tên đồ đệ độc ác tàn bạo xếp trong ba mươi hạng đầu trên Hắc Bảng (à, quên nói, tự thân lão đã xếp hạng nhất rồi nha =.=), mà một nửa trong số đó thì phản bội sư môn, muốn lấy mạng già của lão, một nửa ở lại sư môn để ngấp nghé công pháp và vũ khí của lão. Ôi sư môn bất hạnh thay! Còn gì tệ hơn được nữa? Còn nha mấy bạn, đó là Lục Châu sau khi xuyên vào cơ thể già nua của lão thì phát hiện từ tu vi Nguyên Thần cảnh bát diệp đứng trên ngàn vạn người, lão già bây giờ tu vi chỉ còn là Thối Thể cửu trọng, à, là nhập môn gà con đó mấy bạn. Nhưng nam chính Lục Châu của chúng ta cũng có rất nhiều ưu điểm, một trong số đó là hắn cực kỳ thông minh (nếu không đã chẳng lên được cấp quản lý ở cái tuổi trẻ trung đến vậy). Khác với lão già Cơ Thiên Đạo quá cố chỉ biết dùng nắm đấm, Lục Châu sử dụng bộ não của mình để trang bức và thoát kiếp vô số lần, trong lúc đó nhờ có sự giúp sức "nửa vời" của Hệ thống thích hố người chơi, hắn dần dần nâng cao tu vi của bản thân, lết lên từng level cùi bắp và dạy dỗ lại đám ác đồ hư hỏng dưới trướng. Với giọng văn hài hước nhẹ nhàng, những tình tiết gây cười được tác giả đưa vào truyện như một loại gia vị ngon ngọt khiến Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện càng trở nên đáng đọc hơn. Bạn sẽ không nhìn thấy bàn tay vàng nhưng nam chính vẫn rất biết cách trang bức, sẽ không phải chịu đựng những vai phản diện trẻ trâu thiếu não vì kẻ thù của Lục Châu đều là bọn nguy hiểm với muôn ngàn kế hoạch trập trùng, sẽ phải trầm trồ khen ngợi trước cách dạy dỗ bọn ác đồ rất riêng của hắn, và sẽ tự hỏi "ủa rồi gái gú đâu?" Ờ, cho đến giờ mình vẫn chẳng thấy nam chính có tí gái gú nào cả, trừ mấy nữ đồ đệ bị hắn dạy dỗ đến phát khóc. Mà mình phải thừa nhận, đây cũng là một trong những lý do chính khiến mình yêu thích bộ truyện này, vì mình đã quá chán các thể loại nam chính harem không có tí não nào rồi. Mưu Sinh Nhậm Chuyển Bồng là một cái tên đầy mới lạ trong giới tác giả truyện tiên hiệp, nhưng một lần ra quân đã có thể viết được một bộ tiên hiệp xuất sắc đến mức này thì mình rất mong chờ vào tương lai không xa của một Đại Thần mới. Còn chờ gì nữa mà không nhảy hố các bạn ơi: Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện (bản dịch của Giang Thượng Nguyệt Minh). = GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH = Mời các bạn đón đọc Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện của tác giả Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng.
Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
Lục Tiêu Nhiên xuyên qua đến Huyền Huyễn thế giới, làm sao Cẩu Hệ Thống chậm chạp không có kích hoạt. Không có biện pháp Lục Tiêu Nhiên, chỉ có thể chính mình điệu thấp tu luyện, vững vàng phát dục. Nhưng mà , chờ đến Lục Tiêu Nhiên đã trở thành toàn bộ tông môn mạnh nhất tồn tại về sau, Cẩu Hệ Thống đột nhiên kích hoạt. Lục Tiêu Nhiên: Cẩu Hệ Thống, ta đã dựa vào chính mình tu luyện thành một cái đỉnh cấp cao thủ, ngươi có khả năng xéo đi. Hệ thống: Đỉnh cấp cao thủ? Ngươi thành Đại Đế rồi? Ngươi thành chí cao rồi? Ngươi thành tiên? Vẫn là thành thánh rồi? Vẫn là biến thành sáng thế Chí Tôn rồi? Lục Tiêu Nhiên: . . . . Cảnh giới: Đoán Thể, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Tông Sư, Linh cảnh, Sơn Hải, Luyện Thần, Phản Hư, Tạo Hóa, Phá Vọng, Kham Ly, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, Tôn Cảnh, Thánh Cảnh, Đế Cảnh *** ‘Bụp~!’ Khi những tia nắng đầu tiên trong ngày xuyên qua đám mây, một tiếng vang hùng hậu truyền đến từ đan điền của Lục Tiêu Nhiên. Hắn mở hai mắt ra, hai tia sáng màu tím như tia sét lóe lên trong mắt rồi biến mất. Khóe miệng hắn cong lên. “Phù ~! Rốt cuộc ta đã đột phá Vô Vọng cảnh. Nghe nói tông chủ cũng mới chỉ ở Tạo Hóa cảnh, mà ta đã đột phá đến Vô Vọng cảnh rồi, có lẽ cũng coi như người mạnh nhất Thiên Ma Tông rồi chứ?” Lục Tiêu Nhiên vốn không phải người của thế giới này. Mười năm trước, hắn xuyên tới thế giới huyền huyễn đầy kỳ lạ và ly kỳ, người mạnh làm vua này, trở thành một trưởng lão nội môn của Thiên Ma Tông, đồng thời thu được một hệ thống. Hắn vốn cho rằng mình sẽ đi lên đỉnh cao của nhân sinh, Đại Đế là người hầu, Nữ Đế bóp chân. Kết quả, tốc độ tải xuống của cái hệ thống này quá chậm. Đã mười năm rồi, mà đến giờ nó vẫn chưa tải xong. Hết cách rồi, Lục Tiêu Nhiên chỉ có thể dựa vào bản thân. Mười năm qua, hắn chỉ đóng cửa ru rú trong phòng, không ra ngoài được vài lần, lặng lẽ tu luyện, phát triển vững vàng, đồng thời kiêm tu trận pháp, luyện đan, luyện khí… các nghề phụ có liên quan tới tu hành. Rốt cuộc, vào hôm nay, tu vi của hắn đột phá Vô Vọng cảnh, trở thành người có tu vi cao nhất trong Thiên Ma Tông. Tuy bên ngoài Thiên Ma Tông có nhiều người càng mạnh mẽ hơn, nhưng mấy đại lão kia còn nấp sâu hơn cả hắn nữa, tùy tiện bế quan một lần là hơn trăm ngàn năm đi qua, cơ bản là không có việc trọng đại thì sẽ không xuất hiện. Cho nên, ở trên vùng đất nhỏ Thiên Ma Tông này, hắn có thể yên ổn sống qua ngày. “Đinh, tiến độ tải xuống hệ thống là trăm phần trăm, có đồng ý kích hoạt không?” “Hệ thống?” Lục Tiêu Nhiên khẽ giật mình, chợt mở miệng nói: “Ngươi đã tới chậm rồi, ta đã tu luyện tới Phá Vọng cảnh, trở thành một cao thủ đỉnh cấp rồi.” “Phá Vọng cảnh chính là cao thủ đỉnh cấp? Vậy Đại Đế tính là gì?” Lục Tiêu Nhiên: “...” “Còn chí cao nữa.” Lục Tiêu Nhiên: “...” “Đã trải nghiệm độ kiếp thành Tiên chưa?” Lục Tiêu Nhiên: “...” “Nghe nói tới Thánh Nhân bao giờ chưa?” Lục Tiêu Nhiên: “Hệ thống ngươi đừng nói nữa, kích hoạt đi.” “Kích hoạt thành công, chúc mừng kí chủ buộc định Hệ thống Sư Tôn Vô Địch Mạnh Nhất.” Lục Tiêu Nhiên nâng cằm. “Vô địch mạnh nhất, nghe có vẻ rất lợi hại, vậy, hệ thống, đánh dấu cho ta.” “Bản hệ thống không biết đánh dấu.” “Là kiểu rút thẻ sao? Vậy ta muốn rút, cho ta phần thưởng cấp SSS gì đó, tư chất Đại Đế hay Hoang Cổ Thánh Thể đại thành đều được. Ta cũng có thể chấp nhận Thần khí.” “Bản hệ thống không biết rút thẻ.” Lục Tiêu Nhiên im lặng. “Vậy ngươi có ích lợi gì?” “Bản hệ thống là Hệ thống Sư Tôn Vô Địch Mạnh Nhất, nhiệm vụ chính là thu đồ đệ.” “Giờ ta thoát thì còn kịp không?” “Một khi đã buộc định bản hệ thống, thì buộc định cả đời, không thể cởi được.” “Mẹ ngươi chứ!” Lục Tiêu Nhiên tức giận đến có chút sụp đổ, cái hệ thống này quá chó rồi. Đùa gì thế? Hắn từng bước từng bước đi đến hôm nay không phải để trở thành công cụ hình người, đi dạy dỗ đồ đệ. Dường như cảm thấy sự phẫn nộ của Lục Tiêu Nhiên, hệ thống đáp lại lần nữa. “Nhiệm vụ của bản hệ thống là thu đồ đệ, tu vi của đồ đệ tăng lên, tương ứng tu vi của kí chủ cũng sẽ tăng theo. Công pháp đồ đệ lĩnh ngộ được, kí chủ cũng sẽ tự lĩnh ngộ được công pháp đó.” “Trời ạ ~!” Lục Tiêu Nhiên lập tức thấy tê dại da đầu. Nghe lời giải thích như vậy, cuối cùng hắn cũng hiểu hàm nghĩa của từ mạnh nhất vô địch. Chuyện này quả thực quá yêu nghiệt rồi. Nếu mình thu một đồ đệ, bất kể hắn tu luyện thế nào, mình cũng có thể đạt được thành quả giống như thế. Cứ như vậy, mình còn cần tu luyện làm gì? Chỉ cần không ngừng thu đồ đệ, để những đồ đệ công cụ hình người này tu luyện, chính mình nằm thu hoạch tu vi và độ thuần thục công pháp là được rồi. Nếu mình thu một tỉ đồ đệ, dù cho bọn chúng đều là người thường, chỉ cần tu vi tăng chút xíu thôi, góp gió thành bão, mình cũng có thể đạt được tu vi to lớn trong nháy mắt. Phải biết rằng, một người tu luyện thành Đại Đế khó như lên trời, ngoại trừ tư chất vạn năm có một ra thì còn cần vận may rất lớn nữa. Thế nhưng, một người tu luyện tăng tu vi lên một chút, lại là một việc vô cùng đơn giản. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lục Tiêu Nhiên một lần nữa, hệ thống lại nhắc nhở. “Bản hệ thống không nhận rác rưởi, chỉ thu nhận đồ đệ cấp S trở lên.” “Cấp bậc thế nào thì mới được đánh giá là S?” “Từ tư chất Đại Đế trở lên.” “Phiền ngươi cởi trói giúp ta đi.” Tư chất Đại Đế? Đùa gì thế? Trong thiên hạ, có thể có bao nhiêu người có tư chất Đại Đế? Đừng nói là mười ngàn người, dù trong trăm ngàn người hay một triệu người thì cũng chưa chắc có được một người nữa. Ta muốn hệ thống này để làm gì? Hệ thống vội vàng mở miệng nói: “Hệ thống sẽ tự động tìm kiếm thiên tài cấp S, kí chủ chỉ cần thu đồ đệ. Bây giờ ở chân núi của Thiên Ma Tông có một vị thiên tài cấp S.” “Như vậy thì còn được.” Lục Tiêu Nhiên miễn cưỡng coi như chấp nhận hệ thống này. Dù sao với tư chất của hắn và tài nguyên của Thiên Ma Tông, muốn đắp nên một Đại Đế thì đúng là mơ mộng hão huyền. Lợi dụng hệ thống này, bồi dưỡng một vài đồ đệ là công cụ hình người, để bọn họ tu luyện, tu vi của mình cũng có thể tăng lên như nhau. Lúc này ở chân núi có một vị thiên tài cấp S, đi thu hắn trước rồi nói tiếp. Nghĩ đến đây, Lục Tiêu Nhiên vừa suy nghĩ, đã lập tức biến mất tại chỗ. Không lâu sau, người đã đi tới chân núi Thiên Ma Tông. Hôm nay là ngày Thiên Ma Tông tuyển chọn đệ tử. Dưới chân núi tụ tập một số lượng lớn người mới võ đạo, muốn trở thành đệ tử của Thiên Ma Tông. Dù sao, Thiên Ma Tông là tông môn số một số hai trong Đại Chu, tài nguyên trong đó khiến nhiều người phải đỏ mắt. “Ngươi không hợp cách.” Lục Tiêu Nhiên vừa xuất hiện ở cửa sơn môn liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình trưởng lão khảo hạch. Hắn nhìn sang theo ánh mắt của đối phương, nhìn thấy một nam tử mặc đồ đen, sắc mặt trắng bệch, kinh mạch đứt đoạn. “Đây là…?” Hai mắt Lục Tiêu Nhiên khẽ động. Làm cường giả Vô Vọng cảnh, hắn đương nhiên liếc mắt đã nhìn ra kinh mạch của đối phương rõ ràng là bị người đánh gãy. Suốt đời hắn đều không còn cách nào bước vào võ đạo được nữa. Nhưng! Trên trán của hắn, lại có một chữ S thật to. Điều này làm Lục Tiêu Nhiên lập tức cảm thấy đau trứng. Lẽ nào hệ thống sai rồi? Mời các bạn đón đọc Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ của tác giả Thánh Hoàng Tại Thượng.