Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bởi Vì Vừa Lúc Gặp Được Em

“Khâu Lê cũng không biết nên tìm chủ đề gì để nói với anh. Trước kia, bất kể chuyện gì liên quan đến anh cô cũng đều quan tâm, ngay cả chuyện bữa sáng yêu thích của anh là gì cô cũng phải tìm mọi cách để dò hỏi bằng được, cứ như thể biết được bữa sáng yêu thích của anh là thành tựu lớn nhất đời cô. Sau đó cô đi hơn nửa vòng cái thành phố Bắc Kinh này chỉ để tìm đến cửa hàng ăn sáng mà anh thường lui tới, gọi một phần bữa sáng anh thường ăn. Chỉ một việc nhỏ như vậy thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ cả ngày. Giờ ngẫm lại, hết thảy đều thật đẹp đẽ. Đối với cô mà nói, Cố Diễm là liều thuốc phiện, còn cô lại là con nghiện. Quá khó để có thể từ bỏ. Sau đó anh có bạn gái, cô cũng chủ động từ từ rời xa anh... […] Trái tim anh còn lạnh hơn cả sông băng, điều này cô vốn đã biết. Ít nhất là cho tới giờ, chưa có bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai có thể khiến anh mất đi lý trí. Nhưng phụ nữ đều thích tự lừa dối bản thân, cô cũng chẳng phải ngoại lệ. Cô vẫn luôn cho rằng đối với anh, cô có chút gì đó đặc biệt hơn, thế nên khi nãy cô vẫn không thể ngăn mình ôm chút hy vọng. […] Có lẽ trong lòng anh hình ảnh của cô vẫn mãi là như vậy. Thích gì làm nấy, nông nổi, không có chí tiến thủ. Thậm chí là... vô dụng.” Tôi chưa từng đọc truyện của Mộng Tiêu Nhị nhưng vẫn quyết lao vào “Bởi vì vừa lúc gặp được em” chỉ sau đoạn trích này. Biết sao được, tôi luôn có sự đồng cảm rất lớn với những cô gái chủ động theo đuổi người mình yêu, tất nhiên, có người đàn ông xứng đáng, có người không. May sao, Cố Diễm xứng đáng. Khâu Lê yêu Cố Diễm từ lâu lắm rồi, lâu tới mức cảm tưởng như cô đã yêu anh cả cuộc đời. Hay có lẽ phải nói, cuộc đời Khâu Lê chỉ thực sự bắt đầu từ khoảnh khắc cô gặp được Cố Diễm. Một buổi chiều đẹp trời trong con ngõ nhỏ, một cô bé đứng khóc nhè được một cậu bé dắt tay đưa về nhà. Cô bé nhìn que kem trên tay cậu với ánh mắt thèm thuồng, đáng thương tới mức cậu bé vốn tính cách lạnh nhạt cũng không thể kìm lòng mà nhường cho cô bé que kem. Buổi chiều hôm đó, Khâu Lê tay cầm que kem, tay túm vạt áo của Cố Diễm, bước đi trong con ngõ nhỏ. Nhiều năm sau đó, cũng là Khâu Lê một mình lặng lẽ đứng trong bóng tối khóc nức nở. Anh Cố Diễm của cô không đợi cô. Anh nói anh thích những người phụ nữ trưởng thành. Vậy sao anh không thể đợi cô thêm một chút, đợi cô đủ trưởng thành, chín chắn để sánh bước bên anh? Khi yêu một ai đó, con người ta rất dễ tự huyễn hoặc bản thân mình. Giống như Khâu Lê, cô từng nghĩ yêu Cố Diễm khiến cô hạnh phúc biết bao nhiêu, có những người bạn chung với anh, được nghe những câu chuyện về anh, được biết thêm về anh, thỉnh thoảng được gặp anh, vòi vĩnh anh như những ngày còn nhỏ. Thế nhưng Khâu Lê không biết là vô ý hay cố tình, luôn quên đi những nỗi buồn thương và thất vọng khi Cố Diễm lạnh nhạt với cô. Cô tự nhủ rằng tính cách anh vốn lạnh nhạt, không chỉ với cô mà với tất cả mọi người. Cho tới một ngày, anh có bạn gái. Hoá ra chẳng phải Cố Diễm lạnh nhạt với tất cả mọi người. Anh chỉ lạnh nhạt với người mà anh không yêu mà thôi. Ba năm sau đó là quãng thời gian Khâu Lê chạy trốn khỏi tình yêu cô dành cho Cố Diễm. Cô bước ra khỏi vòng tay che chở của gia đình, quyết trở thành người phụ nữ độc lập, trưởng thành, mạnh mẽ. Cô bận rộn trở thành hình mẫu phụ nữ lý tưởng của anh để tự khiến mình quên đi anh. Nếu hỏi Cố Diễm có cảm nhận được sự trống vắng khi Khâu Lê đột ngột rời đi không, câu trả lời ắt hẳn là Có. Cô nhóc ồn ào bám theo anh từ nhỏ tới lớn đột nhiên biến mất, sao anh lại không có cảm giác gì được. Nhưng cảm giác đó không đủ rõ ràng và mãnh liệt để khiến anh bận tâm tìm hiểu thêm. Cho tới một ngày cô trở lại. Cô nói cô thích anh, thích anh lâu lắm rồi. Thích tới mức phải dùng một túi gừng để kiếm cớ gặp anh. Nếu vậy, hãy để anh thử thích cô đi. *** Cố Diễm là một kiểu nam chính mà tôi chắc chắn không thích nhưng lại chẳng thể ghét. Nói sao nhỉ, thực ra anh không sai. Anh không sai khi tính cách anh vốn trầm tĩnh và lạnh nhạt. Anh không sai khi không nhận ra tình cảm của Khâu Lê. Anh càng không sai khi cố gắng làm mọi thứ mà anh nghĩ là tốt nhất cho người con gái anh yêu. Cố Diễm là một người lý trí, hoặc phải nói là quá mức lý trí. Khâu Lê nói thích anh, anh cảm thấy dường như mình cũng có tình cảm với cô, vậy nên anh tiến tới. Và một khi đã bắt đầu chuyện gì, anh sẽ cực kỳ nghiêm túc với nó. Cách anh yêu Khâu Lê rất nghiêm túc, chân thành và không kém phần mãnh liệt. Vì cô, anh có thể chú tâm săn sóc từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Vì cô, anh luôn không ngừng lo nghĩ, trăn trở. Thế nhưng, có đôi khi Cố Diễm lại quên mất rằng Khâu Lê đã không còn là cô bé mè nheo phá giấc ngủ trưa của anh nữa. Cô có chính kiến, có ý chí, có lý tưởng của riêng mình. Thứ mà Khâu Lê cần không phải là một con đường do anh trải sẵn mà là con đường cô cùng anh bước đi. Tôi thừa nhận, với cái cách mà Mộng Tiêu Nhị tháo gỡ nút thắt cho câu chuyện này, bất kỳ cô gái nào ở vị trí của Khâu Lê cũng sẽ cảm động. Nhưng từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, tôi lại không thể đồng tình với cách yêu của Cố Diễm. Nhưng dù thế nào, tôi cũng mừng cho Khâu Lê. Cô ấy yêu một người với tất cả trái tim mình, đổi lại người ấy dành tặng cho cô tất cả những gì anh ấy có. Giống như nhiều năm về trước, trong con ngõ nhỏ, anh dành tặng cho cô que kem duy nhất của mình, nắm tay đưa cô trở về nhà. _____________ " ": là những phần được trích dẫn từ bộ truyện theo bản edit của người viết review. Đoạn trích đã được chỉnh sửa để phù hợp với nội dung bài review. Review by #Nhã Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Bởi Vì Vừa Lúc Gặp Được Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc - Hoa Tri Phủ
Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ được khai thác rất tốt. Đó là một Hoa Xương Vương vì mưu cầu vương vị, vì hận thù mờ mắt, âm hiểm xảo trá, đến cuối cùng lại tự mình bỏ qua người thật lòng nhất. Đó là một Mộ Tử Xuyên tham vọng lớn, vừa muốn binh quyền lại vừa muốn mỹ nhân. Đó là thái tử phi Hoắc Thanh Thu vì yêu nhầm người mà mất nhà, mất cả trái tim. Điều tác giả làm tốt nhất trong “Đông cung thái tử là đồ ngốc” không phải những màn cung đấu hoành tráng, không phải những tình tiết hài hước giữa thái tử ngốc và đại cung nữ thông minh. Điều thành công nhất, có lẽ là chuyển biến tâm lý của Thẩm Tầm.  Không ai ngốc mười sáu năm, tỉnh lại liền có thể trở thành thiên tài, diệt loạn thần, ổn định triều cương, Thẩm Tầm cũng vậy. Chàng phải từ từ học hỏi, từng bước một trưởng thành để có thể xứng với những người yêu thương chàng. Đây là một bộ truyện thú vị, có vui, có buồn, có đấu võ đấu trí. Nếu bạn mê cung đấu, nếu bạn thích chết đi được chuyện tình chàng ngốc, thì mời nhảy hố nhé. Mời các bạn đón đọc Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc của tác giả Hoa Tri Phủ.
Điều Bác Sĩ Muốn - Tô Thụ
Điều Bác Sĩ Muốn có 33 chương, nhưng thời lượng mỗi chương ngắn, và không khí cũng rất thoải mái. Không có tiểu tam nam phụ mưu hèn kế bẩn, không có ngược nam ngược nữ, không có cảnh nóng cảnh nguội, chỉ có những mẩu chuyện nho nhỏ về cuộc sống hằng ngày, những hành động nhỏ nhặt mang nhiều ý nghĩa của những cặp đôi yêu nhau, và những suy nghĩ quan niệm về tình yêu. Thực ra, trong thực tế cuộc sống, việc cọc đi tìm trâu không hề hiếm. Ông bà ta ngày xưa dùng hình ảnh cái cọc để biểu thị cho người phụ nữ, là bởi vì quan niệm khi đó con gái phải là một thứ gì đó an an tĩnh tĩnh, bị động ở một chỗ. Nhưng thời đại bây giờ đã khác xưa rất nhiều, con gái cũng rất năng động, cũng có thể chủ động trong rất nhiều việc, kể cả là tình cảm. Tuy nhiên, cần phải nhớ một điều rằng, chỉ nên chủ động theo đuổi khi mình cảm thấy chắc chắn về tình cảm của bản thân, cũng như chắc chắn rằng chuyện mình sắp làm sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hay công việc của người mà mình thích. Ít ra nếu không thành công cũng sẽ không khiến mình bị chán ghét. Bị từ chối cũng không sao cả, nhất định phải cho cả thế giới biết, cô đây là độc nhất vô nhị. Không phải là anh, thì sẽ là một người may mắn hơn anh! Mời các bạn đón đọc Điều Bác Sĩ Muốn của tác giả Tô Thụ.
Xuân Về Đế Hậu - Hàm Kỳ
Triệu Chân xuất thân nhà võ, được Tề quốc công sủng ái mà lớn lên.Từ nhỏ nàng đã lăn lộn trong quân doanh, sau này lại lập không ít chiến công, là anh hùng người người kính trọng. Nàng là nữ tướng quân oai hùng, không sợ trời không sợ đất, tính tình sảng khoái. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có thứ nàng không muốn, chứ không có điều khiến nàng không thể. Mặc dù là một nữ anh hùng, thế nhưng Triệu Chân có một tính xấu, đó là mê trai. Thế nên, kiếp trước nàng mới bị nam sắc của Trần Chiêu mê hoặc, khờ dại mà thú chàng, còn vì chàng giành thiên hạ, cuối cùng từ bỏ lưng ngựa, cam chịu làm một con chim bị nhốt trong hoàng cung. Lần nữa trẻ lại, Triệu Chân đã tự hứa với bản thân sẽ không để Trần Chiêu mê hoặc. Thế nhưng, người xưa có câu, nghiện ngập thì có thể cai, mà mê trai thì dù đầu thai cũng khó hết. Thế nên, kết quả Triệu cô nương vẫn bị nam sắc của Trần Chiêu khiến cho thất điên bát đảo, trong lúc nàng chưa kịp nhận ra, đã bị giam hãm trong lưới tình của chàng.  Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra rất nhiều bí mật của chàng. Hoá ra, những năm tháng đã qua ấy, nàng đã hiểu lầm chàng như thế. Hoá ra, trong lớp cát bụi thời gian ấy, có một tình yêu bị vùi lấp. May mắn là số phận cho bọn họ một cơ hội để quay lại, một lần nữa viết lên thời gian giai thoại tình yêu của mình. Trần Chiêu là lục hoàng tử không được sủng ái, mẫu phi xuất thân thấp kém lại sớm qua đời. Nếu không phải chàng có tư sắc, thì lão hoàng đế sẽ không bởi lấy lòng Triệu Chân mà gả chàng qua phủ Quốc Công. Đối với Trần Chiêu, cùng nàng kết thành phu thê chính là một sự giải thoát. Chàng ngưỡng mộ nàng - nữ anh hùng của dân tộc, chàng thích nàng lưu manh, thẳng thắn, thích một người sẽ trực tiếp nói ra. Bọn họ, đã từng ân ái đến thế nhưng rồi điều gì khiến cho cảm tình ấy chẳng còn như lúc ban đầu? Có lẽ là bởi vị trí của nàng quá cao, còn thân phận chàng lại quá thấp, khiến cho lòng người không phục, đâm bọn họ sau lưng. Có lẽ, bởi vì nàng quá tin tưởng tướng lĩnh của mình, khiến chàng khó nói ra những lời thẳng thắn. Có lẽ, bởi vì thiên mệnh của chàng là bước lên ngôi cửu ngũ, khiến cho những mưu toan cứ dần chia cách hai người.  Nửa đời trước, chàng cùng nàng vẫn luôn khắc khẩu, ồn ào đến mức khó lòng dàn xếp nhưng lại không muốn tách ra. Bởi vì vốn dĩ, trong lòng bọn họ vẫn luôn có đối phương. Thế nên, một lần nữa trở về, có thêm thời gian, cởi bỏ khúc mắc, tình yêu sẽ hiện ra, rốt cục Trần Chiêu cùng Triệu Chân cũng hiểu được quý trọng lẫn nhau, ân ái một đời. Nam nữ chính đều là những người thông minh, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên cách biểu đạt cũng khác nhau. Triệu Chân giống như anh mặt trời rực rỡ, thẳng thắn quyết liệt, còn Trần Chiêu lại giống như ánh trăng êm dịu, ôn nhu. Bởi vì chưa tìm được khoảng thời gian giao nhau mà luôn đối chọi. Thế nhưng, mặt trăng ôm lấy mặt trời là quy luật tự nhiên, chỉ cần tìm được thời điểm chính xác, chân tình sẽ hiện ra. Ngoài cặp đôi nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng rất đa dạng. Nhất là cháu ngoại cùng nhi tử của nam nữ chính cực kỳ đáng yêu. Hội nhân vật phụ chỉ có nhây hơn chứ không có nhây nhất. Đáng thương nhất là anh hoàng thượng, nghe đồn bản thân là do thái thượng hoàng lừa thái thượng hoàng hậu uống xuân dược mới được sinh ra, nên mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh nọt, làm nũng mẫu hậu. Tác giả xử lý các tình huống gia đình khá thú vị, vừa hài vừa tình, lại cực kỳ thẳng thắn. Mạch truyện nhanh, cách viết tốt, điểm trừ duy nhất có lẽ là việc Triệu Chân và Trần Chiêu không “già” lại mà sống trong thân phận mới nên cảm giác hơi loạn. “Xuân về đế hậu” là một câu chuyện có thể khiến bạn cảm thấy vô cùng sảng khoái khi đọc. Có thể thỏa mãn từ sắc nữ đến các thanh niên nghiện ngọt, thích sủng và khoái nam nữ cường. Vì thế, hãy nhảy hố dù chưa có bản edit nhé, cv dễ đọc lắm nên đừng bỏ qua chuyện tình bỉ bựa của vợ chồng thái thượng hoàng nhé. Mời các bạn đón đọc Xuân Về Đế Hậu của tác giả Hàm Kỳ.
Chàng Rể Hồ Tiên - Tử Văn
Nàng là Vũ Dương Quận chúa, nhan sắc tựa đóa phù dung, cành vàng lá ngọc dịu dàng, Mười năm trước, tuyết rơi, ngoài ngôi miếu đổ nát cứu được một tiểu bạch hồ, Từ đó, duyên phận gắn kết nàng và “Nó”…. Trên chợ, một nam tử ngồi bán tranh, một thân áo trắng khó giấu vẻ tuấn lãng, Đối mặt với ác bá, hắn điềm nhiên không sợ hãi, bóng dáng đó lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng nàng, Nàng vì giúp hắn hả giận không cẩn thận bị thương, giúp rồi mới biết, thì ra hắn là kẻ ‘thâm tàng bất lộ’. Sau đó, vào ban đêm, hắn đến Vương phủ, chỉ để lại cho nàng thuốc chữa thương, Đồng ý thay nàng vẽ tranh chúc thọ, hơn nữa còn thuần phục ngựa hoang, mua nó cho nàng. Phát hiện hắn mặt lạnh lòng mềm, y thuật trác tuyệt, nàng cầu xin hắn chữa trị cho thứ Vương phi, Nhưng hắn lại hung hăng cự tuyệt, còn tỏ rõ cùng người trong hoàng thất ‘không đội trời chung’, Hiểu cho khúc mắc về oán hận của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm thần y khác. Sau khi quỳ gối trên tuyết lạnh đến nỗi hôn mê, tỉnh lại thấy ánh mắt nan giải của hắn, Thì ra, muốn hắn phá lệ cứu người không phải không được, mà là nàng trước hết phải dâng lên chính mình. . . . . . *** "Mẫu thân, người có thể hay không đồng ý cho con một chuyện?" Bánh butdinh ca ca của nhà ta nói với ta, "Thứ bảy cùng chủ nhật con đi đến trường học đá cầu, người có thể cho con tự đi không?” Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm. "Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn. "COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe." Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút." Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Chàng Rể Hồ Tiên của tác giả Tử Văn.