Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịt Thần Tiên

Cuốn này được xuất bản cũng tương đối là lâu rồi, nhưng lúc đó mình nhìn tên sách thực sự là không có dám đọc. Nhưng mà sau lượn một vòng thấy ai ai cũng khen nên mình cũng nhảy hố luôn. Quả thật là nó không làm mình thất vọng.              Thịt thần tiên là cuốn truyện thuộc loại huyền huyễn, kể về mối tình giữa Dung Trần Tử và Hà Bạng. Dung Trần Tử vốn là thần tiên chuyển kiếp còn Hà Bạng là một con trai tinh (trai ở trong ngọc trai á). Dung Trần Tử kiếp này là một đạo sĩ, mình liên tưởng ngay tới Đường Tam Tạng trong Tây Du Kí á tại anh Dung Trần Tử này cũng bị yêu quái tấn công liên tục vì muốn ăn thịt, có cái Dung Trần Tử mạnh mẽ hơn nhiều :)) Hà Bạng cũng không phải ngoại lệ, cũng tiếp cận Dung Trần Tử bởi ý định đó. Nhưng mà Hà Bạng xuất hiện trong truyện này dễ thương cực kì, vừa tham ăn, vừa ngốc nghếch lại vừa phiền toái. Nàng được Dung Trần Tử đưa về Thanh Hư quan (Là nơi Dung Trần Tử ở) chăm sóc. Hai người ở cạnh nhau, yêu nhau, vượt qua được bản thân, vượt qua lời nói của mọi người, vượt qua cả những cản trở khác, bỏ qua hết mọi quá khứ, trân trọng nhau.           Dung Trần Tử cũng như mọi soái ca ngôn tình rồi, mặc dù không được tả là quá đẹp, hay quá mức chói mắt, chỉ là gương mặt góc cạnh, sống mũi cao hay cơ thể rắn chắc thôi nhưng mà vẫn rất tuyệt vời luôn. Lúc bình thường lúc nào cũng có chừng có mực, nề nếp, lễ độ, lại thương người, nhưng trước mặt Hà Bạng lại ngây ngô như trai trẻ mới biết yêu là gì vậy. Rất dễ thương luôn! Anh sủng Hà Bạng hết mực, nhìn anh chăm chút cho chị là tim mình chảy hết nước ra. Nam chính cực cực đáng yêu. Lúc anh bị chị đâm một nhát, trọng thương suýt chết, anh đã tính cắt đứt mọi duyên nợ nhưng rồi sau đó cái duyên lại dẫn hai người tới lại với nhau. Chị bị thương, mặc dù đã bảo cắt đứt quan hệ nhưng anh vẫn mang bị về, dùng hết sức để cứu. Rồi hai người lại về với nhau.           Hà Bạng là một con trai tinh, có hơn 4000 năm tu đạo, lại có số tu thành tiên nhưng lại không muốn. Cô được Đông Hải long vương phong làm Hải Hoàng cho một vùng biển, nuôi một con cá chép tinh có thể hóa người là Thuần Vu Lâm, hắn làm tư tế cho vùng biển đó và chăm sóc cô suốt 300 năm. Cuộc đời cô bị hết người này tới người kia rời bỏ. Rất rất đáng thương. Nhất là tên nam phụ Thuần Vu Lâm, thực sự thì Hà Bạng quan tâm hắn thật lòng, nhưng hắn lại không nhận ra, cuối cùng lại.. Haiz.. Hà Bạng rất đẹp, đẹp như tiên nữ vậy, đi tới đâu cũng bị người ta chen chúc nhòm ngó, hại anh Dung Trần Tử ôm khư khư phát mệt :)) Người ta không miêu tả suy nghĩ của Hà Bạng đau đớn như thế nào, buồn bã như thế nào, tính cách của cô hầu như đều được biểu hiện qua hành động. Không nói là buồn nhưng ta có thể thấy Hà Bạng đau đớn thế nào khi Thuần Vu Lâm làm tổn thương cô, không nói cô lo lắng nhưng vẫn có thể thấy cô cô đơn thế nào khi Dung Trần Tử vì cứu cô mà mất hết cảm giác, không nói ra nhưng ai cũng có thể thấy rõ những lúc Hà Bạng lo sợ, bối rối, đau lòng. Bởi vậy mình rất rất thích chị nữ chính này, thông minh, nhanh nhạy, quyết đoán, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết và sợ đói :)), dám yêu, dám hận, có thù ắt báo.           Chị thèm thịt anh nên anh có chiêu thức bí mật, chỉ cần chị quậy, lập tức cứa đứt tay nhét vào mồm chị :)) Đôi khi đọc mấy cảnh chị nhìn anh mà chỉ thấy thịt thịt và thịt mà tức cười muốn chết. Rồi chỉ cần chị giết một con rắn ba mắt là anh hứa cho chị ba lạng thịt :)) Rốt cuộc nợ tới 51 lạng vẫn chưa trả được. Rồi chị cũng có chiêu khóc nhè :)) Chỉ cần chị khóc thì cái gì anh cũng làm, mặc dù đó chỉ là giả vờ cũng vậy  Dung Trần Tử dễ thương quá à            Nhân vật phụ trong truyện cũng hết sức cute. Tiêu biểu là mấy đồ đề của Dung Trần Tử haha, hầu như là để giải trí cho truyện, mấy lão đạo sĩ cũng rất buồn cười. Nửa sau còn có con rắn ba mắt Hà Vi như kiểu mặt dày y chang Hà Bạng rất rất tếu. Còn con yêu quái thì thôi đi :)) Không dễ thương chút nào, lại hành hạ hai người này như thế làm mình ghét quá đi :))             Truyện hơi dài một chút. Dễ thương lắm, lời văn nhẹ nhàng nhưng có những chỗ mình đọc mà đau lòng kinh khủng, như lúc chị đâm anh một nhát, như lúc chị bị thương, ôm anh khóc, lúc anh cứu chị và lúc hai người ra đi ở cuối truyện.                Cái kết đặc biệt đáng yêu! ^^                 “Dung Trần Tử hạ mi mắt xuống, mặt đỏ bừng, giọng nói bé như muỗi kêu, nhưng lại rất kiên định: “Nếu người không muốn quay về Hải cung nữ, bần đạo nguyện ý… chăm nuôi suốt đời” “Có lẽ trong mắt của nàng ấy ta chẳng là gì cả, nhưng mọi nỗ lực của ta, đều chỉ để có một ngày được đứng sánh vai cùng nàng ấy dưới trời đất này, ngoài ra không vì điều gì nữa cả” – Thuần Vu Lâm “Lời nói của chàng, ta thích nghe, nhưng lại không hiểu, trầm mặc của ta, chàng muốn thấy, nhưng lại không tỏ tường” “Nếu hồi ức là thứ có mùi vị, thì sẽ là mùi thơm của gỗ đàn hương, ngọt ngào mà vững chắc, giống như nhớ rõ những vui tươi, say đắm và buồn thương, lại tựa như quên hết mọi nỗi ưu sầu” “Tại sao một chữ thích, lại phải dùng quá nhiều máu và nước mắt như vậy mới có thể chứng minh? Tại sao những lời bày tỏ ấm áp ngọt ngào nhất cứ nhất định phải để đến giờ phút cuối cùng không thể nào vãn hồi được nữa mới chịu tin tưởng?” *** Thịt thần tiên – lại là một tác phẩm của Nhất Độ Quân Hoa, khi mới đọc lần đầu mình đã không nghĩ đến sẽ viết ra điều gì, nhưng sau khi rảnh rỗi lôi ra đọc lại lần thứ 2, thứ 3, mình tự dưng có hứng thú viết chút chút cảm nhận. Có lẽ bài review này cũng không sát đề lắm đâu, vì mình sẽ lải nhải thêm về Thịt Thần Tiên phiên bản truyện ngắn, và phiên bản ngoại truyện về Trang Thiếu Khâm nữa. Thịt thần tiên có lẽ có số phận giông giống Phế Hậu Tướng Quân, cũng là một kịch bản tác giả bật ra trong đầu rồi viết thành truyện ngắn, sau đó nghĩ sao lại lấy viết lại truyện dài, à, lảm nhảm PHTQ ở đây thì không phù hợp lắm, bạn này nên để dành trong bài review Đông Phong Ác vậy, còn đây thì ta khen ngợi là bản Thịt ngắn tuy có sự khác biệt kha khá với bản Thịt dài, nhưng cá nhân mình thấy bản nào cũng có cái hay riêng cả. Bản thịt ngắn chỉ gồm 2 chương, và đúng như tựa đề, đó là một phiên bản ngôn tình Đường Tam Tạng và yêu quái – trong đây là con trai thành tinh hơn ngàn năm. Trong bản truyện ngắn, hình tượng nhân vật nam Dung Trần Tử không khác biệt quá nhiều, nhưng nữ chính Hà Bạng/Hà Phán thì khác, rất khác. Hà Phán truyện ngắn đúng là một cô nàng yêu quái rình nam chính chỉ để ăn thịt, thích mặc áo đen, thiếu đi cái tính tham ăn bướng bỉnh mà có vẻ ngoan ngoãn hơn. Trong khi Hà Phán truyện dài thì ai cũng biết nàng ta phiền phức thế nào rồi ấy, nếu chỉ nhận xét mức độ dễ thương thì mình thích Hà Phán truyện ngắn hơn. Nhưng Hà Phán truyện dài quả thật là nhân vật rất hay, nàng ta giống như một lăng kính xinh đẹp, mỗi tia sáng, mỗi góc nhìn lại ra một màu sắc khác nhau, tưởng chừng như không thể nhìn thấu, nhưng thực ra cấu tạo lại rất đơn giản, chỉ gồm ba mặt kính ghép lại mà thôi, tương ứng với ba đối tượng: người thích, người không thích, và người không quan tâm. Bản truyện dài dù mang tựa Thịt Thần Tiên, nhưng câu chuyện này đích thực không hề xoay quanh câu chuyện ăn thịt, ngay từ đầu Dung Trần Tử lịch kiếp không phải để phổ độ chúng sinh, mà Hà Phán cũng tiếp cận Dung Trần Tử vì lý do phức tạp đằng sau, chứ không phải là thèm thịt chàng ăn cho tăng công lực. Giữa hai người Dung Trần Tử và Hà Phán, lúc đầu mình có cảm giác Dung Trần Tử chịu thiệt hơn nhiều. Luôn phải chiều chuộng nhân nhượng mấy trò quấy phá nhõng nhẽo, bị úp sọt mà còn phải chịu trách nhiệm, chưa kể còn từng bị nàng ta lừa bao nhiêu lần… Chàng thực sự là một chính nhân quân tử, dù cho nàng có làm gì, vẫn mềm lòng vớt lại chăm nuôi cái cô nàng trai tinh xảo quyệt này, còn nàng ta có cần gì chàng đâu. Ta có thể thấy nội tâm Dung Trần Tử, giằng xé có, nhớ nhung có, khổ sở kìm nén có, lo sợ có, yêu thương cũng có, vì thế ta biết chàng yêu thật, thương thật, đau thật vì Hà Phán.  Còn Hà Phán, tác giả cho một mặt cho nàng nói lời yêu ngọt ngào, một mặt lại cho thấy nàng che giấu quá nhiều thứ, khiến người ta không dám tin nàng thật lòng. Nhưng sau này mới biết, bên dưới lớp vỏ hào nhoáng cứng rắn chính là một thân trai mềm yếu thực sự, mềm yếu đến mức bất kỳ ai cũng dễ dàng thương tổn, khiến cô nàng trai bé bỏng rút sâu vào lớp vỏ, chẳng dễ gì ra ngoài nữa.  Trái tim nàng ích kỷ thật đấy, chẳng thể mở lòng từ bi đại chúng như Dung Trần Tử, nhưng một khi ai bước vào thì nàng toàn tâm toàn ý dành cho người đó, cả thế giới của nàng chỉ có người đó mà thôi, dù cho có bị phản bội vẫn là không thể thực sự tuyệt tình (như nàng đối xử với Giang Hạo Nhiên hay Thuần Vu Lâm). Dung Trần Tử sợ Hà Phán chạy mất, nhưng đâu biết rằng nàng lo lắng hắn quá nhiều người cần bảo vệ, sẽ bỏ rơi nàng. Phải nói rằng, trên đời có người như Dung Trần Tử mới có thể dung nổi cô gái như Hà Phán. Mà trên đời có Hà Phán mới đủ sức lay động người như Dung Trần Tử. Cuối cùng câu chuyện của họ cũng có kết thúc viên mãn. Khác với truyện ngắn, ngay từ đầu hai người đến với nhau đã không hợp ý trời, thì trong truyện dài họ chỉ cần vượt qua các chướng ngại, là có thể dắt tay nhau làm một đôi tình lữ thần tiên đến thiên trường địa cửu. Mình thấy kết thúc cả hai đều hay, kết thúc truyện ngắn có lẽ hơi bi thương, nhưng cũng thực tế, đâu phải lúc nào có duyên cũng là có phận. Còn trong truyện dài thì đúng là may mắn có Boss bự là Phật Tổ se duyên, đâu ai đánh thuế giấc mơ, đâu phải cứ thực tế thì sẽ không có phép màu. Điểm cộng truyện là các tình tiết hợp lý, hài thì hài cực chất, hệ thống nhân vật phụ ấn tượng (dưới đây mình sẽ nói), và cuối cùng là…..không biết nên cho vào điểm cộng không mà thôi kệ, chính là cảnh H mang thương hiệu biến thái của mẹ Hoa :v . (Thề luôn, truyện của bả tả cảnh ấy ấy trực tiếp dã man, nhưng cũng rất gợi cảm. Tuy nhiên truyện xuất bản cắt gần hết thịt thà rồi, bản uncut thì 35 chương đầu tìm đọc blog Tiểu Triệu, đúng là thấy tự đọc thì hay chứ mua về để tủ sách ai đọc được thì hơi bị ngại :’> ) Điểm trừ là một số đoạn tác giả nhét hình ảnh hiện đại vào để gây cười (như lúc Hà Phán khuyên nhủ con rắn ba mắt đòi làm người, hay miêu tả trang phục của Hà Phán), cá nhân mình thì thấy làm vậy khiến tác phẩm có vẻ không nghiêm túc lắm. Dù Thủy Chử Đại Thần cũng có những tình tiết không đúng thời đại nhưng do bối cảnh xuyên không nên mình thấy có tính thời sự, chứ huyền huyễn cổ đại như Thịt Thần Tiên thì thấy hơi kỳ cục. Và bây giờ phần mình muốn viết về những điều mà lần nào đọc mình cũng luyến tiếc. Thịt Thần Tiên có hệ thống nhân vật phụ rất hay, ví như Diệp Điềm thẳng thắn bộc trực, Trang Thiếu Khâm khôn khéo, Vu Diễm chân nhân bảo thủ, Hà Vi ngốc nghếch…. Nhưng hai nhân vật phụ khiến mình chú ý nhất, là Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương/ Ngọc Cốt. Thực sự mình nghĩ, hai người này có lẽ rất hợp nhau. Không phải vì cả hai có một đoạn thời gian chung đụng ngắn ngủi, cũng không phải tâm lý ghép cho thành cặp, mà là bởi vì mình nuối tiếc cho tình cảm ngây thơ vừa mới chớm và cuộc đời tươi đẹp dang dở phải kết thúc vì chấp niệm mù quáng. Ngọc Cốt thì còn có thể làm lại từ đầu, còn Thuần Vu Lâm thì sao? Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương đều là những kẻ non nớt, đừng nói Thuần Vu Lâm 300 tuổi, đã làm Đại Tư Tế thay mặt Hà Bạng cai quản Hải Tộc mấy trăm năm, thì thực ra hắn cũng vẫn chỉ là một đứa bé lớn xác. Từ lúc bắt đầu có linh tính, đến lúc tu luyện thành tài, cả thế giới đối với hắn chỉ có Hà Bạng, hắn tôn thờ nàng, chăm sóc nàng còn hơn lo cho bản thân mình, sùng bái nàng, cố gắng để được xứng với nàng. Tình cảm thì Thuần Vu Lâm có, Hà Bạng cũng có, không nghi ngờ gì tâm ý nàng dành cho hắn. Nhưng có lẽ do tuổi đời chênh lệch, mà Thuần Vu Lâm mãi không thể hiểu nổi những hành động và suy nghĩ của Hà Bạng. Giữa họ có sự thân thiết, có ăn ý, có tin tưởng, nhưng không có sự bình đẳng và thấu hiểu. Thế nên Thuần Vu Lâm mới thấy 300 năm của hắn quá ngắn, ngắn đến mức chưa kịp viết lời mở đầu, bởi vì hắn chưa có thời gian để trưởng thành, để nhìn thế giới bằng đôi mắt đầy những lo toan khác như Hà Bạng. Thế nên hắn ngồi giữa đám người, áo đỏ tóc đen, vẫn nhận ra là một con yêu không thuộc về nhân gian này. Khoảng cách giữa Hà Bạng và Thuần Vu Lâm là khoảng cách của thế hệ, của kinh nghiệm sống quá khác biệt. Họ có vẻ ngoài trai xinh gái đẹp xứng đôi vừa lứa, nhưng thật ra giống như một người phụ nữ 50 tuổi với chàng trai 18 tuổi, người đã trải qua hết trầm bổng thế gian như Hà Bạng không thể cuồng nhiệt và bất chấp hậu quả để yêu đương như tuổi 18, còn hắn không thể hiểu tại sao nàng mãi không chịu vượt qua lằn ranh vô hình giữa hai người. Còn đối với Dung Trần Tử, tuy thân xác con người của chàng ta chưa quá 100 tuổi, nhưng Dung Trần Tử rõ ràng có sự trưởng thành tương xứng, đứng với Hà Bạng không hề thua kém, có thể không cùng nàng hành động, nhưng có thể hiểu nàng. Thế nên nếu đổi lại là Dung Trần Tử, chắc chắn nhận ra những toan tính của nàng, chứ không chỉ hậm hực chuyện nàng thất thân để có máu thịt thần tiên. Thực ra trong tình yêu, quan trọng nhất vẫn là sự tương xứng, không chỉ ngoại hình, tài năng, mà còn ở suy nghĩ và mục đích sống. Như Hà Bạng, nàng vốn chỉ là con trai tinh ham ăn lười làm, sống một thời gian quá dài trong cô độc và nguy hiểm mới buộc nàng phải nỗ lực mò mẫm con đường sinh tồn, thực ra nàng chỉ cần một người để nàng thoải mái dựa vào, dẫn nàng đi đúng đường là được. Và người làm được điều đó là Dung Trần Tử chứ không phải Thuần Vu Lâm. Mình nghĩ mỗi người đều sẽ có một duyên phận riêng, và cuộc gặp gỡ giữa Thuần Vu Lâm và Lưu Tẩm Phương ban đầu cũng rất có duyên đấy chứ. Cả hai đều rất “liều”, Thuần Vu Lâm bất chấp lời dặn của Hà Bạng mà ra tay cứu người, Lưu Tẩm Phương bé tí đã dám yêu dám hận, đúng chất thanh niên máu nóng, đâu có lằng nhằng như hai bô lão kia. Lưu Tẩm Phương cũng đối với Thuần Vu Lâm sùng bái y như Thuần Vu Lâm đối với Hà Bạng, nhưng mình nghĩ khoảng cách giữa họ không lớn, hai người đều là những đứa bé chơ vơ đang tìm kiếm lý do để trưởng thành, sự xuất hiện của Thuần Vu Lâm là cứu rỗi cho Lưu Tẩm Phương, thì Lưu Tẩm Phương cũng đánh thức bản năng đàn ông của Thuần Vu Lâm. Lưu Tẩm Phương hại Hà Bạng vì đố kị là điều không thể mang lý do gì ra để bào chữa, đáng nhẽ ra Lưu Tẩm Phương có thể bớt tham lam hơn, bớt đi mù quáng, nhưng chung quy lại cũng là sự bồng bột. Hà Bạng nàng sống 4100 năm có lẻ, thời non trẻ đâu dám nói nàng không sai lầm, Lưu Tẩm Phương đã phải trả giá, nhưng cũng nhờ đó mà dục hoả trùng sinh. Cho đến cuối truyện Thuần Vu Lâm vẫn một lòng đau đáu Hà Bạng, còn Ngọc Cốt vẫn luyến tiếc đoạn tình duyên ngắn ngủi ấy, nhưng ông trời chỉ cho đến thế, Thuần Vu Lâm thì đã kết thúc, còn Ngọc Cốt còn cả con đường dài phía trước, nàng ta cũng sẽ vẫn bước tiếp. Phải nói là mình cũng khá thích nhân vật này mà ít người nhắc đến, khi còn là Lưu Tẩm Phương, nàng ta là một cô bé vừa khiến người ta thấy đáng thương, vừa khiến người ta thấy đáng trách. Nàng có cuộc sống nhiều bất công, đau khổ, nhưng cũng không có gì tốt đẹp hơn người để được thương tiếc, nàng ta bị mờ mắt bởi tham sân si, bị lợi dụng, bị khinh bỉ. Nhưng mà, đâu phải ai cũng sinh ra đã đẹp, đã thông minh, đã hiểu sự đời, đúng không? Khi trở thành Ngọc Cốt, cô nàng này an phận đến mức khiến mình lu mờ, nhưng đó là sự trầm ổn, thận trọng rất riêng với những nhân vật nữ nổi bật như Hà Phán hay Diệp Điềm. Mình mong là sẽ có sequel khác cho Ngọc Cốt, cô gái này tưởng chỉ là nhân vật qua đường tầm thường, nhưng lại có trải nghiệm đặc biệt, có đau thương, có lột xác, tương lai mình rất muốn biết khi trở thành đại yêu ngàn năm nàng sẽ có bộ dáng gì. Biết đâu, nàng cũng sẽ như Hà Bạng, qua mấy nghìn năm cuối cùng cũng chờ được người đàn ông của đời mình? Nhưng mình vẫn tiếc, rất tiếc cho Thuần Vu Lâm, hắn ta cố chấp với Hà Bạng, cũng bất lực với tình cảm đó. Thuần Vu Lâm giống như đứa bé đáng thương, khi hắn mong mỏi rằng hắn không yêu Hà Bạng, thực ra chỉ là trúng thuật Nhiếp Hồn của nàng, nhưng vẫn dựa vào chấp niệm đó để bị Minh xà lợi dụng, rồi lại sụp đổ khi nghe chính Hà Phán nói ra. Mình nhớ mãi hình ảnh cuối cùng của Thuần Vu Lâm, khi đó là Thuần Vu Lâm chân chính chứ không còn là thần thức của Minh Xà, hắn hại Dung Trần Tử, cũng chính tay Hà Phán giải quyết hắn. Vậy mà nhìn nàng khóc, hắn cười  nước mắt nàng nóng hơn máu của hắn. Cho đến cuối cùng hắn vẫn ngây thơ như vậy, bị nàng lừa, hoặc để nàng lừa. Nếu nhận ra Hà Phán từng cũng có tình cảm với mình, hắn có thấy đáng để làm thế không? Dù biết là ngớ ngẩn, nhưng mình mong hắn thật sự giữ được mảnh tàn hồn như tính toán của Hà Bạng, để hắn có thể tái sinh mà nếm trải cuộc đời rộng lớn phía trước. Ngoài chính văn, còn có 3 ngoại truyện, trong đó ngoại truyện về sư đệ Dung là Trang Thiếu Khâm là gây ra nhiều hoang mang bối rối cho mình. Bởi vì trong cái ngoại truyện này, timeline lẫn tính cách Trang Thiếu Khâm đều xa lạ đến mức, mình không biết tác giả có nhầm lẫn hay viết nhầm tên nhân vật hay không nữa Trang Thiếu Khâm trong chính văn đúng là kiểu người khôn ngoan, mặt dày và có chút háo sắc, nhưng anh ta vẫn đường đường là nhị đệ tử của Tử Tâm đạo trưởng danh vọng lừng lẫy, là Quốc sư đương triều, sao vào ngoại truyện lại biến thành đạo sĩ nghèo rách nát, không có tông phái chính danh nào thế này? Ok, quyết định là anh ta có thể bái sư sau anh Dung đi, nhưng trong ngoại truyện sau 800 năm Trang Thiếu Khâm trở thành tông sư một phái, Hà Miêu mới bỏ đi, mà trong chính văn anh chàng còn chưa bằng Dung Trần Tử, như vậy, thời điểm của Thịt Thần Tiên diễn ra Trang Thiếu Khâm đang nuôi lén Hà Miêu, nhưng sao anh ta lại có dáng vẻ tiếc nuối quá khứ như vậy? Bộ không nhìn gương hai người này mà đối xử tốt với Miêu Miêu hơn được à? Hay tất cả ngoại truyện đều là quá khứ, vậy nhưng Trang Thiếu Khâm trong chính văn đâu có vẻ đã đắc đạo thành tiên? Ôi thật rắc rối @.@ Nhưng nhận xét thật lòng thì ngoại truyện ấy không hay, quá theo lối mòn, hình như mẹ Hoa viết văn sủng ngứa tay nên mới phóng bút viết ngược, chứ không phải có ý định gì cao siêu đâu :v Mời các bạn đón đọc Thịt Thần Tiên của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kiều Thiếp - Đông Thi Nương
Nàng mệnh khổ từ nhỏ, cảm thấy có thể trở thành tiểu thiếp của Phò Mã, không lo cơm áo, còn có người phục vụ đã là số mệnh tốt nhất của nàng rồi. Nào đâu chỉ vì vị chủ mẫu ít khi ra mặt nói nàng vụng trộm với người khác, đã cho người đánh nàng đến chết. Chết đi Chi Chi trở thành A Phiêu (*) trong ba năm, cả ngày bay tới bay lui, không có chuyện gì làm, cho nên đã phát hiện được một bí mật động trời của vị chủ mẫu xinh đẹp kia. Hoá ra chủ mẫu của nàng là nam nhân, sau này còn lên làm Hoàng Đế! Chi Chi: ??? Sau đó nàng sống lại, quay về thời điểm khi nàng mười lăm tuổi. Khi vẫn chưa bị kiệu mềm khênh vào phủ Công Chúa từ cửa hông. (*) A Phiêu: Hồn ma bay bay lol *** Review bởi: Duyên Annie từ Hội Nhiều Chữ -----  P/s: Review có spoil.  Lâu rồi mình mới đọc một bộ cổ đại đáng yêu, moe moe đến vậy. "Kiều Thiếp" là bộ truyện trọng sinh thuộc dạng sủng, ngọt, có chút xíu ngược nhưng là ngược nam thôi. Truyện nói về cô nàng Chi Chi. Nói sao nhỉ? Chi Chi trải qua một kiếp phải chết đi trong mơ hồ, oan ức khi bị hại là có nhân tình. Rồi lại trãi qua mấy năm mơ hồ, nhàm chán làm hồn ma bay lang thang theo dõi kẻ giết mình nhưng không hề làm gì được, rồi mài mòn suy nghĩ ý niệm trả thù của nàng.  Chi Chi ngốc ngốc, trọng sinh về năm mới 15 tuổi đầu, nàng chỉ một lòng sống thật tốt, cách xa những người có liên hệ đến kiếp trước. Nhưng số phận trêu ngươi, nàng lại vẫn bước vào bậc thang đầu tiên của số mệnh. Nàng - một Chi Chi không có tâm, không có trái tim lại từng bước vô tình làm thay đổi tất cả - nhưng không phải trực tiếp do nàng, mà là do người đã thay đổi vì nàng.  Truyện cực đáng yêu, đôi khi các bạn sẽ cảm thấy nam chính cực kì ấu trĩ. Lại đôi khi nam chính như chàng thiếu niên mới lớn. Chàng sẽ đỏ mặt, sẽ ngại ngùng, khi lại phúc hắc, ức hiếp nữ chính một cách vô cùng hài. Nam chính có thể dùng thân phận con gái tiếp cận nữ chính, ăn đậu hủ của nữ chính. Lúc lại dùng thân phận danh chính ngôn thuận của nữ chính để ăn hiếp, quan tâm nữ chính. Xong lại ghen với chính người mình đóng giả=)).  Đến đây chắc các bạn thấy nam chính thật trẻ con đúng không. Nhưng chàng chỉ trẻ con như thế, ôn nhu như thế trước mặt nữ chính thôi. Chứ ngoài kia chàng tay dính đầy máu, thuận chàng thì sống, nghịch chàng thì chết. Vừa điên vừa đáng sợ vô cùng. Khi nữ chính bị người bắt đi, nam chính như phát điên, sử dụng quân lính cá nhân đi tìm làm hoàng đế phạt lấy đi quyền hạn. Khi biết nữ chính làm giao dịch đánh đổi tâm mình. Nam chính lại dùng chính tâm mình chia nàng một nửa và buông tha thứ mà chàng từng coi trọng nhất, đã dùng biết bao máu dành lấy.  Nam chính là ai? Tên gì các bạn đọc để tìm hiểu nhé. ^^  Truyện được cả dàn nhân vật phụ cũng đáng yêu. Cha nữ chính, Em trai nữ chính, bảo bối bán manh của nam nữ chính. Rồi đến nam phụ, nam tình cờ đi ngang đời =))). Văn vẻ hài hước, tình tiết dễ hiểu, không quá xoắn não, làm người đọc thoải mái, chỉ cười tủm tỉm vì những cảnh ngọt ngào của đôi chính thôi. Mỗi lần nam chính kêu "Chi Chi" là tim mình cũng muốn mềm nhũn theo ý. ^^  Nam nữ chính của chúng ta rất trong sáng chỉ ôm ôm, hôn hôn là nhiều nhưng mỗi lần đọc sẽ làm bạn nhịp tim rung rung, vui như là mình đảm vai vậy=)))) Đáng yêu quá thể, ngọt ngào quá thể. Mình đọc mà cứ muốn nó còn mãi còn mãi.  Nội dung truyện đa phần xoay quanh tình cảm, cuộc sống của nam nữ chính. Đấu tranh ít nên bạn nào muốn xem cũng đấu, tranh đấu li kì hấp dẫn thì đừng mong chờ nhé!!!  Nhà bạn Bách Bon đang bắt đầu lấp hố truyện này nhé. Mọi người vào ủng hộ, ủn mông, cổ vũ bạn ấy nào. Mời các bạn đón đọc Kiều Thiếp của tác giả Đông Thi Nương
Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại - Tô Nhị Thiếu
Kiếp trước, mắt Lâm Thư bị mù, nhận nhầm nam nhân cặn bã thành phu quân, dùng cả mẫu tộc (gia tộc bên mẹ), đưa hắn lên đế vị.  Kết quả là, bị đám nữ nhân trong hậu cung của nam cặn bã Triệu Á Thanh hạ độc hại chết. Kiếp này sống lại, Lâm Thư muốn bảo vệ người thân thật tốt, trả món nợ kiếp trước cho Hàn Lạc Tuyển, cách xa nam nhân cặn bã. Lại không ngờ, để bồi thường cho Hàn Lạc Tuyển thì phải trải qua rất nhiều khó khăn. Tại sao lúc ở cùng Hàn Lạc Tuyển thì tình huống lại khác xa với dự đoán chứ? Còn nam cặn bã Triệu Á Thanh, Lâm Thư vốn không muốn để ý đến hắn, chỉ muốn cách xa.  Không ngờ, lại để nàng từng bước từng bước phát hiện ra những chuyện hắn muốn làm, khiến Lâm Thư nối lên quyết tâm, chỉnh chết hắn. P/S: Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng về một cô nương được sống lại và theo đuổi nam nhân của mình, nam chính là Thế tử ko dễ yêu ai, có chút ngược vì nữ chính bỏ ra cũng nhiều nhưng nam chính lại ko biết yêu nên đã khiến nữ chính đau lòng, mất đi trí nhớ của kiếp này. Spoil thế thôi, mn đọc sẽ biết nhiều chuyện thú vị hơn nữa đấy. Mn ủng hộ mình đê  :">  :">  *** Đợi vết thương trên người Hàn Lạc Tuyển khỏi hẳn thì đã sang tháng mười đầu đông rồi. Lá phong bắt đầu nhuộm đỏ, bầu trời gió nhẹ mây mờ, xanh thẳm xa xăm. Nội loạn đi qua, tân quân thượng vị, kinh thành đã từ từ khôi phục bình yên như xưa. Bởi vì có Lâm gia trợ giúp, Hàn gia đã tra ra được đám người mai phục xuống tay với Hàn Lạc Tuyển. Thì ra là, trong lúc lòng người toàn thành sợ hãi đối phó với nghịch tặc thì người Đỗ gia lại mua chuộc cai ngục trôm nom nhà giam, nhân cơ hội lén trốn đi. Đỗ Linh Nguyệt không cam lòng thấy Triệu Á Thanh cứ như vậy mà thất bại, liền dùng đám thế lực cuối cùng do Triệu Á Thanh lưu lại, mai phục trên con đường buộc phải đi qua để hồi kinh. Mất sức lực rất lớn, dùng thuốc nổ đối phó với Hàn Lạc Tuyển. Cho dù không thể cứu Triệu Á Thanh thì cũng muốn báo thù thay hắn ta. Kết quả cuối cùng, không cần nói cũng biết. Tâm vui vẻ, tinh thần thảnh thơi ngồi ở trong viện, Hàn Lạc Tuyển từ từ thưởng thức trà. Dịch Vương phi vừa tới liền thấy bộ dạng nhàn hạ tự đắc của nhi tử, giận dễ sợ, đi tới đoạt lấy chén trà trong tay Hàn Lạc Tuyển, cả giận nói: "Tuyển nhi! Con vẫn còn lòng dạ ở chỗ này uống trà à! Bà mối đến Lâm gia, bị người Lâm gia từ chối rồi! Người Lâm gia không hề có ý gả Lâm tiểu thư đâu!" Hàn Lạc Tuyển mù mờ một lát, khó tin nói: "Làm sao có thể! Mấy ngày trước con đã bàn bạc tốt với tam ca của Lâm Thư rồi mà, hắn đã cam đoan với con, hôn sự của con và Lâm Thư nhất định hoàn thành!" Nhớ tới ý cười xấu xa của Lâm Kỳ lúc đó, Hàn Lạc Tuyển đã hơi hiểu ra. Tên hồ ly có lòng dạ hiểm độc này, thì ra là có lệ với hắn! Đôi tay nắm thành quyền, hắn hận không thể lập tức đi tìm Lâm Kỳ hỏi cho rõ ràng. Dịch Vương phi nghe thế, buồn bực hỏi: "Nhưng nếu Lâm tam công tử đã đồng ý rồi thì vì sao bà mối của chúng ta đến lại bị từ chối không tiếp chứ?" ... Mời các bạn đón đọc Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại của tác giả Tô Nhị Thiếu.
Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Mặc Nhiên Hồi Thủ
Phụ chính: người trực tiếp giúp đỡ Hoàng đế trong việc triều chính khi Hoàng đế mới đăng cơ.  ... Từ cổ chí kim, ngai vàng vốn chẳng phải là thứ dễ dàng có được. Những vị hoàng đế xưa nay có mấy ai không trải qua vô vàn gian nan trắc trở, dùng bao nhiêu thủ đoạn trong sáng ngoài tối mới có thể bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.  Nhưng mà Sầm Duệ lại là một ngoại lệ.  Sầm Duệ vốn là một nữ tử, nhưng lại được mẫu thân nuôi dạy như một nam nhân, để rồi sau này cũng phải mang theo danh phận nam nhân mà lớn lên. Khi trưởng thành, Sầm Duệ lại biết được bản thân là con của đương kim Hoàng thượng. Nàng được đưa về hoàng cung với thân phận mới - Lục hoàng tử của Cung quốc.  Sầm Duệ cứ thể trở thành Lục hoàng tử được đưa về cung sau bao năm lưu lạc chốn dân gian. Trong mắt mọi người, Sầm Duệ nàng chính là một kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày không phải la cà ở tửu lâu thì cũng là gây sự đánh nhau, hoàn toàn không có một chút phong thái của một vị hoàng tử nên có. So với ca ca của nàng, Sầm Duệ không hề có hi vọng được thừa hưởng ngai vàng, Sầm Duệ cũng chẳng muốn trở thành Hoàng đế tí nào.  Ấy vậy mà, vị trí cửu ngũ chí tôn kia lại rơi trúng đầu Sầm Duệ.  Sầm Duệ tuy liên tục sinh sự gây rối, nhưng lại rất được lòng Hoàng đế. Vì vậy mà trước khi Hoàng đế băng hà, đã triệu Sầm Duệ đến gặp mặt và truyền ngôi cho nàng. Cho dù nàng không muốn, nhưng ngai vàng kia bắt buộc phải ngồi lên. Phụ hoàng Sầm Duệ còn đặc biệt tìm cho nàng một phụ thần chấp chính giúp đỡ nàng khi Sầm Duệ đăng cơ. Người được phụ hoàng nàng tìm được là Phó Tránh.  Có thể nói, Sầm Duệ biết được Phó Tránh sẽ trở thành người giúp đỡ mình trong những ngày tháng sau này, nàng vô cùng sợ hãi. Khi Sầm Duệ còn lưu lạc nhân gian, nàng chính là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà Phó Tránh khi ấy vừa nhậm chức trở thành một vị quan nhỏ. Cả hai sau một lần gặp mặt không mấy tốt đẹp thì đã trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Mỗi khi lưu manh Sầm Duệ phạm sai lầm dù chỉ là lỗi nhỏ đều bị Phó Tránh đại nhân tống cổ áp giải vào nhà lao. Cho nên mỗi khi Sầm Duệ nhìn thấy Phó Tránh đều sợ hãi như chuột đụng phải mèo.  Nếu nói Sầm Duệ tinh nghịch hồn nhiên là ngọn lửa hồng, thì Phó Tránh âm trầm, luôn điềm tĩnh là tảng băng lạnh lẽo. Ấy vậy mà giờ đây Phó Tránh lại trở thành Phụ chính cùng Sầm Duệ sớm chiều chung đụng. Sau khi Hoàng đế băng hà, Sầm Duệ đăng cơ và trở thành tân đế của Cung quốc khi tuổi chưa tròn mười lăm. Bởi vì tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, Sầm Duệ không hề có khả năng làm Hoàng đế, nên hầu hết tấu chương và việc triều chính đều qua tay của Phó Tránh. Cho nên chàng không bao lâu đã trở thành Phụ chính nắm quyền uy trong triều.  ***   Mời các bạn đón đọc Trẫm Không Muốn Sống Nữa của tác giả Mặc Nhiên Hồi Thủ.
Hoàng Quyền - Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Kam Linh - facebook.com/hoinhieuchu ------ Review cho tác phẩm hoàn toàn mang tính chất cá nhân của người viết.  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ.  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.  Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử. *** Hoàng Quyền 3A + 3B Ván cờ hoàng quyền, sinh tử định đoạt trong chớp mắt, là ai phá vỡ mưu đồ bí mật của ai? Giữa những âm mưu đấu đá, là ai nấp trên đường về của ai, rút đao nhìn nhau? Trong ván cờ thiên hạ, là ai lại tham luyến sự dịu dàng của ai, để rồi say trọn kiếp? Y quỷ quyệt như biển khơi, khéo giả làm vụng, hai mươi năm làm mưa làm gió, dịch chuyển thế cờ thiên hạ, nhấc tay mưu tính càn khôn. Nàng mông lung như vực thẳm, giấu tài chờ thời, một khi xuất thế làm quốc sĩ vô song là rung chuyển cả thiên hạ, mưu hoàng đồ giấu kín trong tay. Y và nàng, vì một lần gặp gỡ, vì những điểm giống nhau mà đạp tung bụi trần, ca một khúc tình thâm. Nhưng làm sao chống lại sự thù địch ngấm sâu vào huyết mạch, làm sao vượt qua vận mệnh lạnh lẽo thấu xương? Chôn vùi dưới cơn biến động triều chính ấy, rốt cuộc là kiếp hay là duyên? Trước bá nghiệp hoàng đồ, thứ mà họ muốn so bì rốt cuộc là ai mưu tính giỏi hơn, hay ai vô tình hơn? Giang sơn trong mộng, giang sơn như mộng, là ai sẽ tỉnh giấc mộng này? Hoàng Quyền 4 Một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt. Bằng sức một người, khơi lên sóng gió. Cương quyết vung kiếm, chém rách màn sương mờ mịt. Mười dặm đầm lau cháy sáng rực rỡ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong ván cờ này, nàng sống một đời dối trá, để lá tinh kỳ cho gió cuốn bay. Nàng khai phá vạn dặm cương thổ, y trao nàng một nửa hoàng quyền. Sâm Thương biền biệt đôi bờ, chẳng hẹn ngày tái ngộ. Bá nghiệp cuốn theo dòng nước chảy, đế vương rồi cũng hóa hư vô. Giang sơn như mộng, mà người, lại đang đắm mình trong mộng giang sơn. Mời các bạn đón đọc Hoàng Quyền của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.