Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chơi Độc

Lần này tác giả Kim Bính thật sự “chơi độc” rồi.  Cái “độc” thứ nhất, là nữ chính Tôn Hồi. Xuất hiện ngay từ những con chữ đầu tiên, Tôn Hồi là một cô gái mười chín tuổi, sinh viên năm thứ nhất, xinh xắn đáng yêu, hoạt bát lanh lợi, vô cùng nghĩa khí với bạn bè. Chính là một nụ hoa đang thời kỳ hé nở, rực rỡ và tràn đầy sức sống.  Cái “độc” thứ hai là sự xuất hiện của nam chính. Hơn 10 chương đầu tiên, không ai biết nam chính là ai cả. Xung quanh Tôn Hồi dần dần xuất hiện những người đàn ông. Đầu tiên là người anh rể đẹp trai giàu có Đàm Đông Niên, luôn yêu thương cưng chiều cô em vợ nhỏ một cách khá… đặc biệt, thêm một anh chàng tài xế trầm tĩnh ít nói Giang Binh. Cả hai người đó đều có ấn tượng tốt đẹp đối với Tôn Hồi, một người còn suýt trở thành mối tình đầu của cô. Nhưng chẳng ai ngờ được, trong lúc mọi người hoang mang rối rắm thì nam chính đã nhẹ nhàng lướt qua trong một khung cảnh vô cùng tầm thường với một khuôn mặt tím xanh nhận không ra là xấu hay đẹp.  Hà Châu vốn vẫn luôn sống lặng lẽ ẩn dật như vậy, cho đến khi gặp được Tôn Hồi. Lần đầu tiên gặp nhau, là cô đang đi đòi lại công đạo cho bạn của mình. Dáng người nhỏ nhắn là thế, khuôn mặt trắng trẻo chưa hết nét ngây thơ, vậy là lại đập bàn quát vào mặt anh. Tất cả những nét đáng yêu đó của Tôn Hồi, Hà Châu lặng lẽ ghi vào trong tim.  Nhìn Tôn Hồi suốt ngày nói cười như vậy, không ai biết rằng tuổi thơ của cô cũng khá dữ dội. Cô có một người chị gái, do vậy lúc sinh ra cô lại là con gái thì ba mẹ lại mang cô đi cho, sau cùng người ta cũng không muốn nuôi cô nữa nên trả lại. Quay về trong sự lạnh nhạt và miễn cưỡng của ba mẹ, Tôn Hồi chỉ cảm thấy ít ra không ở đầu đường xó chợ là tốt rồi.  Chị gái và anh rể cũng rất tốt với cô, cho đến một ngày Tôn Hồi phát hiện ra hình như cô nghĩ sai rồi. Chị gái và anh rể đang vốn hòa thuận lại cãi nhau, chẳng hiểu sao cô lại kẹt ở giữa. Người chị mà cô tưởng rằng luôn yêu thương cô, lại vì sĩ diện của bản thân mà đổ vấy cho cô quyến rũ anh rể mình, khiến cho cô bị cha đánh 1 trận thừa sống thiếu chết rồi đuổi khỏi nhà.  Mọi chuyện rơi xuống cùng một lúc, Giang Binh bí ẩn mà cô thích thì ra là người đã đính ước, hơn nữa còn nhẫn tâm đẩy cô về phía người anh rể mà cô đang bị vu oan giá họa kia. Cha mẹ chỉ tin lời chị gái xem cô là sao chổi, sống chết của cô cũng chẳng thèm để ý. Trong một đêm, Tôn Hồi như rơi vào vực sâu vạn trượng, không có chỗ để đi, có nhà nhưng không thể về. Vậy mà lúc ấy, người đàn ông nửa tháng ăn bánh bao dưa muối, trong tài khoản chỉ còn 8 tệ, lại bước đến bên cô và nói: “Anh thích em, Hồi Hồi. Anh rất thích em. Theo anh về nhà, nhé?” Người ta thường nói, thời gian để người đàn ông yêu một người phụ nữ là khoảng 8 giây, còn thời gian để người phụ nữ yêu một người đàn ông là khoảng mười mấy ngày. Hà Châu yêu Tôn Hồi từ cái khoảnh khắc cô đập bàn hôm ấy và đến buổi tối cô quát vào mặt anh bắt anh ăn cơm thịt nướng mà cô mua, thì Hà Châu đã xác định. Đó chính là 8 giây anh cần. Còn Tôn Hồi, kể từ ngày đầu tiên Hà Châu nói rằng anh thích cô, cho đến những ngày tiếp theo đó, đều là câu nói: “Theo anh về nhà, em nhé?” Anh không có nhà, anh chỉ ở ghép trong một căn hộ không có phòng, nhưng anh nói: “Em ngủ đi, anh sẽ ngủ bên ngoài.” Bên ngoài trong miệng anh, chính là đằng sau cánh cửa phòng, trên hành lang. Ban ngày anh đi làm, nhưng đến buổi tối lại chạy đến khu nhà của ba mẹ Tôn Hồi dắt cô về. Bởi vì anh biết, cô sẽ quẩn quanh ở đó với hốc mắt đỏ hoe và một hy vọng nhỏ nhoi ba mẹ sẽ tìm cô về. Nhưng không, ba mẹ và chị gái, không một ai nhớ đến cô cả. Chỉ có Hà Châu, mỗi ngày sẽ chăm sóc vết thương cho cô, mua đồ ăn cho cô, ôm cô dậy và đưa cô về nhà. Cuối cùng, cô nắm lấy tay anh, theo anh về nhà. Đó chính là mười mấy ngày mà Tôn Hồi cần để chấp nhận Hà Châu. Nhưng đây chưa phải là điểm “độc” nhất của câu chuyện. Tác giả càng chơi càng lớn. Sau khi mang được Tôn Hồi về nhà, chính là chuỗi ngày trở mình của Hà Châu. Thì ra anh không chỉ đơn giản là một tên lưu manh quản lý quán net, không có trình độ chỉ có nắm đấm. Hà Châu đã từng học rất giỏi, nhưng vì biến cố bất ngờ ập đến mà anh phải náu mình nhiều năm như vậy. Sau khi ở bên Tôn Hồi, anh mới bắt đầu phá kén bay lên. Trong một thời gian ngắn, anh đã tạo được cho mình một chỗ đứng nhất định trong giới làm ăn. Anh không ngại khổ ngại khó, chỉ muốn mang đến những gì tốt nhất cho cô gái của anh. Làm giàu nhanh chóng, cũng chẳng có mấy đường. Không trộm cướp thì là buôn lậu. Hà Châu đi chính là con đường thứ hai. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hà Châu không hề tha hóa về đạo đức, anh đương nhiên biết buôn lậu là phạm pháp, nhưng vì một mục đích to lớn hơn đằng sau đó, anh bắt buộc phải đi con đường này. Rất may, Tôn Hồi của anh là một cô gái vô cùng hiểu chuyện. Không cần biết anh ở ngoài lăn lộn thế nào, chỉ cần về đến nhà thì sẽ lập tức cảm nhận được sự ấm áp của cô gái nhỏ. Cô thông minh, xinh đẹp lại vô tư hoạt bát. Đối với một Hà Châu mình vốn không hiểu rõ, cô có một niềm tin vô cùng kiên định. Chính vì sự tin tưởng tuyệt đối này, Hà Châu mới có thể vượt qua mọi rào cản, yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Cách yêu của Hà Châu có lẽ hơi cực đoan một chút. Anh biết Tôn Hồi vẫn còn hy vọng đối với gia đình nên dùng chút thủ đoạn để cô nhìn rõ, ba mẹ cô không cần cô. Nếu như có cần, cũng chỉ là cần cô để bán lấy tiền mà thôi. Anh bao bọc cô trong thế giới riêng, vì cô quá sạch sẽ, Hà Châu chỉ muốn cô mãi mãi có thể vui tươi như vậy, không cần phải nhìn thấy những vết nhơ của xã hội. Nhưng có đôi lúc hiệu quả lại không được như ý muốn.  Tôn Hồi lâu dần cũng sẽ phát hiện những chuyện mà Hà Châu đang làm, cũng sẽ giận dỗi, cũng sẽ hành hạ tinh thần anh một chút. Nhưng đến cuối cùng, cô cũng sẽ chấp nhận mọi thứ của anh, vì cô không thể cưỡng lại trái tim của chính mình. Từ lúc nào, mà cô đã quá quen với hình ảnh anh lặng lẽ ngồi hút thuốc trong phòng khách cả đêm chỉ vì sợ cô sẽ giận anh mà đi mất, đã quen với sự cưng chiều đến mức sến súa của anh, đã quen với góc nhỏ yếu đuối mà anh chỉ thể hiện ra với một mình cô.  Hà Châu không nói với Tôn Hồi, nhưng anh chưa bao giờ nói dối. Mỗi một lần cô phát hiện gì đó, anh đều thành thật trả lời. Thế nên, cuối cùng Tôn Hồi phát hiện, từng người từng người xuất hiện quanh cô đều là những giọt mưa rơi trên mặt nước, trông có vẻ như rời rạc chẳng liên quan nhưng thực ra các vòng tròn lan ra lại đan cài vào nhau, tạo thành những đợt sóng. Mà Hà Châu lại mang cô đem giấu tận sâu dưới dòng nước ấy, tránh xa mọi giông tố. Đó là cách anh yêu Tôn Hồi. Nhưng con người rồi ai cũng phải trưởng thành, dù cho Hà Châu có che chở thế nào thì cũng có một ngày Tôn Hồi ngoi lên mặt nước. Chính vào lúc đó anh mới biết được rằng, thì ra cô gái của anh cũng đã lớn, đã có thể đối mặt với sự khốc liệt của cuộc đời. Cái chết của người bạn thân khiến Tôn Hồi thực sự khó vượt qua, nhưng đó không phải là lỗi của Hà Châu. Anh cũng đã phải trả giá rất nhiều rồi. Thế nên, vào lúc Hà Châu tưởng chừng như một lần nữa quay lại cuộc đời của trước kia, tăm tối và lạnh lẽo thì Tôn Hồi lại đến. Vẫn là ánh sáng ấy, vẫn là sự ấm áp ấy, cô lại một lần nữa mở ra cho anh một con đường.  Anh sẽ đánh hạ thế giới này cho em, để em chạy đến đâu cũng không thể rời khỏi anh. Tôn Hồi, anh không có lương tâm, lương tâm của anh chính là em. Anh không có trái tim, trái tim của anh đã bị em lấy đi mất rồi. ….. Câu chuyện nhẹ nhàng, thoảng chút hài hước, mỗi một nhân vật đều có sức hút nhất định. Người đáng nhắc đến nhiều nhất có lẽ chính là anh rể Đàm Đông Niên của Tôn Hồi. Anh hiện diện trong cuộc sống của Tôn Hồi như một người bạn, chân thành từ đầu đến cuối. Chính bản thân anh cũng không rõ đó có phải tình yêu hay không, nhưng từ sâu thẳm trái tim, anh thực sự rất muốn cô gái nhỏ ấy có được một hạnh phúc trọn vẹn. Thế nên đừng gọi anh là nam phụ, vì anh xứng đáng làm một nam chính của một ai đó cũng xuất sắc như Tôn Hồi vậy, chỉ là anh vẫn chưa gặp được mà thôi. Câu chuyện kết thúc với sự ra đời của hai bánh bao nhỏ Đại Đao và Tiểu Kiều. Tôn Hồi dũng mãnh sinh được 2 bé con, 1 trai 1 gái, tiếp tục hoàn thành việc học dở dang, yên yên ổn ổn làm một bà chủ nhỏ của tiệm bánh ngọt, và suốt ngày ngụp lặn trong mật ngọt tình yêu của người đàn ông đẹp trai thành đạt khiến cả giới nữ phải ngoái nhìn - Hà Châu. Có một thứ tình yêu, gọi là bảo vệ. Dốc hết tất cả những gì mình có, cả tình yêu, cả lý trí, cả sức lực, cả tinh thần, cả đời. --------------------------- " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cách đây không lâu, Tôn Hồi gây nên một trò cười. Cô dẫn hai anh em đến trường mẫu giáo, lúc đăng ký cô quên mất tên thật của hai bé, giáo viên trường mẫu giáo không tưởng tượng nổi: "Cậu bé tên... Hà Đại Đao ạ?" Tôn Hồi vỗ trán một cái: "Ôi, tôi xém quên mất. Tên cháu là Hà Thông, em gái là Hà Đồng." Hà Đại Đao là một bạn nhỏ ba tuổi rất coi trọng tôn nghiêm của người đàn ông, vì phần tôn nghiêm này, cậu bé lợi dụng thời gian nửa năm cố gắng sửa phát âm tiếng phổ thông của mình. Không lâu trước đó cậu bé vừa cùng Hà Châu nghiên cứu thảo luận về ông già Noel rất ngon lành. Hà Châu sâu sắc nhận thức được sai lầm của bản thân, mua cho cậu bé ba lô, bút chì để bồi thường, rồi quẳng hai anh em bọn nhỏ vào trường mẫu giáo. Hà Đại Đao hiểu rằng người mẹ ngay cả tên của con trai mình cũng có thể quên thì chẳng đáng tin cậy, cậu bé quyết định phải tự lực gánh sinh. Học cách tự ăn cơm, tự ăn điểm tâm, còn phải tự mình đi tè. Hà Đại Đao đứng tè bên toa let, xoay đầu nhìn sang Hà Tiểu Kiều: "Em không có chim nhỏ nên chỉ có thể ngồi tè thôi!" Hà Tiểu Kiều là một bạn nhỏ ba tuổi ý chí kiên cường tích cực tiến lên. Cô nhóc đã không ngô nghê coi kẹo que là chim nhỏ nữa. Cô nhóc từng nghe có công mài sắt có ngày nên kim, câu chuyện nước chảy đá mòn, đồng thời tin tưởng chỉ cần cố gắng thì mình có thể đứng tè giống Hà Đại Đao. Hà Tiểu Kiều loạt xoạt loạt xoạt. Cửa phòng vệ sinh truyền tới một loạt tiếng bước chân lộn xộn. Cô Vương, giáo viên hiền hậu của trường mẫu giáo tạ ơn Trời Đất: "Ôi chao, cuối cùng tìm được hai con rồi. Hà Châu, Hà Đồng, đi vệ sinh có thể tìm cô giáo mà! Các con còn bé, các..." Cô Vương câm nín, nhìn cái mông nhỏ bóng loáng của Tạ Kiều Kiều, còn cả chân nhỏ ướt đẫm và cái váy vứt trên sàn của cô nhóc. Hà Đại Đao mặc quần tử tế rồi bảo: "Cô Vương ơi, Hà Tiểu Kiều tè ra quần!" Cô Vương nhìn trần nhà với một góc bốn lăm độ, mặc niệm ba phút cho chính mình, tiếp đó thân thiết dẫn hai đứa ra ngoài. Mời các bạn đón đọc Chơi Độc của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phù Sinh Nhược Mộng
Trở lại Đại Đường những năm khói lửa, khuynh tẫn một đời chỉ vì muốn được gần nhau.  Biến động bất ngờ, hồng nhan bi ca, cuộc đời phù du, bao giờ mới yên vui. Im lặng chờ đợi, yêu không dám nói, bước cuối cùng, muốn thế nào mới dám bước ra?. Xuyên qua gió lửa, bỗng nhiên quay đầu lại, người có còn tại nơi đó xướng [Tử Dạ ca] không? Ôn nhu của nàng mềm mại như mây, phản chiếu tại trái tim vốn đã vong tình của ta. Nếu thời gian có thể quay trở lại, có thể lại đem tóc xanh đổi một đời?. Không hối hận, trải qua quanh co ngoặt ngoèo cũng là say. Trong chỗ tình sâu mới hiểu hết bi thương. Tây tiến đường rất xa, nhìn lại chỉ mây khói. Ai giữ chân chợt bừng tỉnh. Tìm tìm kiếm kiếm, không thể quên. Chúng ta đã từng ước định. Lúc đó trăng sáng, mây nhẹ nhàng trôi. Không thể quên được phần tình cảm này. [Đã từng ước định] Bao nhiêu rêu xanh mới phủ kín hết tường?. Mưa to cỡ nào mới cần dù?. Ngoài đình hoa lại lơ đãng rơi. Dòng nước tiễn đưa gọi ta không nỡ muốn. Gió thổi bên bờ xốn xang hai hàng liễu. Nàng cúi đầu khóc tiếc những ngày qua. Chiều tà rọi chiếu mái hiên ánh nơi cửa sổ. Ngày trước thản nhiên giờ buồn bã. Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói. Nàng ngồi nhìn duyên phận kết thúc. Lúc đổi ý lòng nhiều tiếc nuối. Cũng chỉ là nói xuông. Ta đứng dậy an tĩnh thắp hương. Ta ngừng nhớ của nàng hình dáng. Nhắm mắt lại quật cường. [Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói] Từng cảm động qua là đã trọn vẹn. *** Đây là khúc ca nổi tiếng được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần trong cả "Phù sinh nhược mộng" và "Phồn hoa tự cẩm", tiện thể nên mình edit luôn. Vì là lời ca nên nhiều chỗ nó rất chi là hoa lá cành ẩn ý gì đó, có thể mình edit k được hoàn toàn chính xác, mọi ng chịu khó nhé ^^ Tử Dạ Ca Lạc nhật xuất tiền môn, chiêm chúc kiến tử độ. Dã dung đa tư tấn, phương hương dĩ doanh lộ. Phương thị hương sở vi, dã dung bất cảm đương. Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang. (Ta xuất môn khi mặt trời lặn, một lần lại một lần cẩn thận điểm trang đẹp đẽ. Ta tự cho rằng mình thực diễm lệ, hương khí trên người tản đi rất xa. Trên người ta tỏa ra hương khí, điểm trang diễm lệ, dọc theo đường đi cẩn thận hành tẩu không dám để cho người khác thấy, trời chẳng phụ lòng người, rốt cục gặp được tình lang) Túc tích bất sơ đầu; Ti phát bị lưỡng kiên. Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên. Tự tòng biệt hoan lai, liêm khí liễu bất khai. Đầu loạn bất cảm lí, phấn phất sinh hoàng y. Khi khu tương oán mộ, thủy hoạch phong vân thông. Ngọc lâm ngữ thạch khuyết, bi tư lưỡng tâm đồng. (Trước kia ta chưa bao giờ thả tóc mà chải đầu, mái tóc thật dài phủ trên bờ vai, ngả vào lòng tình lang, khi đó ta thập phần xinh đẹp đáng yêu. Từ khi cùng người mình yêu ly biệt, hộp trang điểm ta không mở ra, tóc rối loạn cũng chẳng buồn để ý, hương phấn rơi xuống trên y phục đã bạc màu. Ta không thể gặp lại tình lang, chỉ có thể sầu khổ tưởng niệm chàng, rốt cục nhận được tin tức của chàng truyền về từ ngoài ngàn dặm, tựa như ngọc lâm cùng thạch khuyết thì thầm, hai người chúng ta đều vì tưởng niệm đối phương mà thương tâm) Kiến nương hỉ dung mị, nguyện đắc kết kim lan. Không chức vô kinh vĩ, cầu thất lí tự nan. Thủy dục thức lang thì, lưỡng tâm vọng như nhất. Lí ti nhập tàn ky, hà ngộ bất thành thất. (Nhìn thấy tình lang ta thập phần vui mừng, dung nhan cũng vì thế mà trở nên xinh đẹp, ta mong muốn được cùng chàng kết làm phu thê. Tựa như khung cửi không có tơ không dệt nên được vải vóc. Giống như chúng ta vừa quen biết mà hai trái tim đã khát vọng lẫn nhau. Đem sợi tơ để vào khung cửi, làm sao còn phải sầu lo không dệt thành vải?) Tiền ti đoạn triền miên, ý dục kết giao tình. Xuân tàm dịch cảm hóa, ti tử dĩ phục sinh. Kim tịch dĩ hoan biệt, hợp hội tại hà thì? Minh đăng chiếu không cục, du nhiên vị hữu kì. (Trước kia không được gặp tình lang ta luôn trằn trọc tương tư, muốn cùng chàng kết làm phu thê, về sau được gặp lại nhau, ta nghĩ mình giống như con tằm, mùa xuân đến dễ dàng cảm động mà sinh tình, lại lần nữa tương tư. Tối nay cùng người yêu ly biệt, khi nào mới có thể lại được gặp nhau? Ngày ấy thật giống như ngọn đèn sáng rọi chiếu lên bàn cờ trống trơn, thời gian kết thúc cũng còn rất xa) Tự tòng biệt lang lai, hà nhật bất tư ta. Hoàng bách úc thành lâm, đương nại khổ tâm đa. Cao sơn chủng phù dong, phục kinh hoàng bách ổ. Quả đắc nhất liên thì, lưu li anh tân khổ. (Từ ngày ta cùng tình lang ly biệt, mỗi ngày đều dài hơn với mong mỏi khát khao. Giống như cây hoàng bách* kia mọc kín thành rừng, tâm tư buồn khổ của ta cũng trùng điệp lặp đi lặp lại. Ta ở trên núi mỗi ngày đều tưởng niệm chàng, rốt cục cũng được gặp lại, trong đó phải trải qua biết bao vàn khó khăn!) *hoàng bách: một loài cây rụng lá thân cao to Triêu tư xuất tiền môn, mộ tư hoàn hậu chử. Ngữ tiếu hướng thùy đạo, phúc trung âm ức nhữ. Lãm chẩm bắc song ngọa, lang lai tựu nông hi. Tiểu hỉ đa đường đột, tương liên năng kỉ thì. Trú trứ bất năng thực, kiển kiển bộ vi lí. Đầu quỳnh trứ cục thượng, chung nhật tẩu bác tử. (Buổi sáng ta nghĩ chàng sẽ đi vào từ cửa trước, buổi tối lại nghĩ chàng từ cửa sau trở về. Ta nói với chàng những lời nhiều như vậy, muốn mỉm cười với chàng, chàng lại không ở đây, ta chỉ có thể thầm nghĩ tới chàng. Ta gối đầu dựa bên song cửa phía bắc, chàng tới khiến ta liền thập phần cao hứng, ta vội vàng muốn được gặp chàng, không biết thời gian chàng cùng ta ở chung một chỗ còn có thể được bao lâu? Ta nghĩ đến đây, chiếc đũa ăn cơm liền dừng lại không gắp nữa. Chiều nào ta cũng chơi cờ, để thoát khỏi nỗi tương tư.) Lang vi bàng nhân thủ, phụ nông thi nhất sự. Si môn bất an hoàng, vô phục tương quan ý. Niên thiểu đương cập thì, ta đà nhật tựu lão. Nhược bất tín nông ngữ, đãn khán sương hạ thảo. (Nhưng mà chàng lại cùng người bên cạnh kết làm phu thê, cô phụ một mảnh tình si của ta. Ta mở ra cánh cửa không hề khóa lại, chàng cũng không đến xem ý tứ của ta. Thừa lúc còn son trẻ, hãy đúng lúc cùng tình lang kết hôn, bằng không chờ rồi lại chờ cũng sẽ già đi mất. Nếu ngươi không tin lời ta nói, không ngại mà nhìn xem đám cỏ dại ướt đãm sương kia.) Mời các bạn đón đọc Phù Sinh Nhược Mộng của tác giả Lưu Diên Trường Ngưng.
Phu Nhân Tại Thượng
Gia đình Đồ Cửu Mị hành nghề mổ heo, mẫu thân nàng nói, nữ nhân quan trong nhất là có thể sinh đẻ, vì vậy mẫu thân một mạch sinh tám nhi tử, cuối cùng sinh nàng cùng muội muội song sinh Đồ Thập Mị, có thể nói là thập toàn thập mỹ. Lý Trì Nguyệt, bất luận địa vị của nàng có bao nhiêu tôn quý, không thể sinh đẻ chính là khiếm khuyết trong mắt thế nhân, nàng vì phu quân nạp mười mỹ thiếp, dự định vì nhà phu quân khai chi tán diệp. Vì vậy Đồ Cửu Mị có thể sinh đẻ của Đồ gia bị hầu phủ khiêng về, chính là tiểu thiếp thứ chín. Nói tóm lại, chính là chuyện phòng the của Phu Nhân và mỹ tiểu thiếp. *** Mẫu thân chỉ nhi tử nhà tú tài, nói cho nàng biết đó là lương phối của nàng, còn làm ra vẻ nhưng nàng đang trèo cao. Đồ Thập Mị cười nhạt, một nam nhân nhu nhược yếu đuối, ngay cả Tả Truyện cũng đọc không xong, Đồ Thập Mị xác định bản thân cho dù làm ni cô cũng không muốn gả cho một nam tử như vậy. Nếu nam tử trong thiên hạ nàng đều chướng mắt, sao không tìm nam nhân tôn quý nhất thiên hạ mà gả cho, mà mỹ sắc lại là sở trường của nàng, không cần mới là kẻ ngốc. Lý Lăng Nguyệt, dùng tư thái cao cao tại thượng giẫm lên nàng như giẫm lên con kiến hôi. Lúc này, có bao nhiêu hèn mọn, ngày sau, nàng sẽ có bấy nhiêu vinh quang! Chú thích một chút : cái này là ta vừa qua bên Tấng Giang thì thấy Dã tỷ đổi thành thế này, có lẽ là sẽ mở rộng nội dung nói về Đồ Thập Mị nữa! Hình đầu tiên bên trái là Phu nhơn của chúng ta, còn bên phải là tiểu cửu a. Hình dưới từ trái sang phải lần lượt là : Lý Minh Nguyệt, Lý Lăng Húc, Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt. (ta đoán đây là cuộc tình tay 4 zồi, hắc hắc) *** Sau khi Lý Trì Nguyệt từ phu, liền ở ngoại viện xây dựng một bức tường cao, đem Hầu gia ngăn cách ở bên ngoài, Hầu phủ bị chen vào bởi một bức tường cao khiến mẫu tử Hạng gia tức giận đến nổi trận lôi đình, tìm Lý Trì Nguyệt lý luận, Lý Trì Nguyệt vân đạm phong khinh đem sổ sách mấy năm nay Hạng gia ăn xài của nàng ra, trả đủ rồi nàng sẽ đồng ý để Hạng gia đập bỏ bức tường của nàng. Mẫu tử Hạng gia nhìn số tiền này mắt choáng váng, số tiền này tương đương một nửa gia tài trong ngân khố Hạng gia, bọn họ trực giác cho rằng Lý Trì Nguyệt sẽ không vì bọn họ mà tiêu nhiều tiền như vậy. "Sổ sách này của ngươi có vấn đề, chúng ta không có khả năng dùng nhiều như vậy!" Hạng Huy hét lên, hắn là kẻ không lo không biết nhà hết gạo, nhưng Hạng lão thái lại biết, sổ sách này không có vấn đề, cho nên Hạng lão thái đứng ở phía sau không nói được một lời. "Ngươi cho là ngươi nuôi nhiều mỹ nhân như vậy không cần dùng tiền sao, một phu nhân phối hai nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám tam đẳng nha hoàn, tám thị nữ, bảy phu nhân, còn không bao gồm trong viện Hầu gia cùng lão phu nhân...." Ma ma bên cạnh lớn tiếng đem những khoản chủ yếu liệt kê ra. "Nói rất hay, giống như đều là các ngươi nuôi vậy, lẽ nào Hạng gia chúng ta một xu cũng không ra sao...." Hạng Huy mới không tin Lý Trì Nguyệt sẽ hào phóng như vậy. "Chuyện này phải hỏi một chút lão thái vẫn luôn nắm giữ sổ sách của Hạng gia rồi, nàng có từng lấy ra một hào nào không?" Lý Trì Nguyệt cười hỏi ngược lại, trước kia nàng tâm tình tốt, mới nuôi đoàn người Hạng gia, bánh bao thịt đánh chó thật đúng là có đi không về. "Bức tường này đập hay là không đập, muốn đập thì trả hết tiền mấy năm nay nợ quận chúa." Các ma ma đề cao âm lượng nói. "Lý Trì Nguyệt, ngươi đừng quá kiêu ngạo, nếu là hoàng thượng giáng tội xuống, ngươi có thể có kết cục tốt gì...." Hạng Huy dĩ nhiên không có khả năng đem số tiền này trả lại, lúc đó còn không quên nói lời ngoan độc. "Những người này đã vượt qua tường rào rồi, toàn bộ đánh ra ngoài cho ta." Lý Trì Nguyệt ném xong những lời này liền quay về trong viện. Vài ngày sau, tường cao giữa hai biệt viện được dựng lên, nghiễm nhiên phân biệt rõ ràng. Chỉ sợ hoàng đế đã nhớ không nổi Lý Trì Nguyệt, Hạng Huy còn cố ý tấu trình cáo trạng mấy năm nay Lý Trì Nguyệt đã bá đạo thế nào, ngang ngược không nói lý, nguy hại Hạng gia và những việc làm càn quấy, nhưng tấu thư đệ trình đã lâu cũng không nhìn thấy hoàng thượng có phản ứng. Hạng Huy cảm thấy mệt rồi, các tiểu lão bà của hắn mỗi người đều ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể, cuộc sống không bằng trước khi, ngay cả Hạng Huy cũng lập tức cảm giác được cuộc sống chênh lệch với lúc trước, không thể nào lãng phí như trước đây nữa rồi, vì vậy càng thêm ghi hận Lý Trì Nguyệt. Cách hai tháng, Lục Đào sinh hạ nam đinh, bức thư thỉnh cầu của Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị vẫn chưa gửi đi thì thánh chỉ đã ban xuống. Túc Thân Vương một mạch bị tru vi, chỉ còn Lý Trì Nguyệt một người, Lý Trì Nguyệt lại không thể sinh con, đối với Lý Lăng Húc mà nói không hề có tính uy hiếp, Lý Lăng Húc cũng sợ bị người ta nói bản thân vong ân phụ nghĩa, năm đó hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, công lao của Túc Thân Vương không thể không kể đến, vì biểu hiện bản thân nhân nghĩa, Lý Lăng Húc liền nghe theo kiến nghị của Đồ Thập Mị ban ân cho Lý Trì Nguyệt. Mời các bạn đón đọc Phu Nhân Tại Thượng của tác giả Minh Dã.
Phất Huyền Thập Tam Khúc
Đại Tần gót sắt chinh phạt Giang Bắc, diệt Yến, vong Lương. Thân là công chúa mất nước, không thể không vào cung hầu hạ Đại Tần quân vương. Công chúa của phi tử bị vứt bỏ cải trang hồi cung, chỉ vì mẹ đẻ nổi lên Thập bát tái đại kế. Dưới cây ngô đồng gặp nhau, gặp thoáng qua trong cung thất. Thâm cung vắng lạnh, thật giả khó phân. Chần chờ, trù trừ, bồi hồi, tiền đồ mờ mịt. Tranh sủng, ẩn nhẫn, bảo hộ lẫn nhau, gần trong gang tấc. Hồng nhan chóng già, có muốn vì chính mình sống một lần không? Mạch đàn xa thẳm, tiếng tỳ bà vang, mười ba khúc tấu hoàn. Dư âm bên trong, hãy xem thiên hạ, phượng hoàng đậu nơi nào? ***  Nhân vật chính: Mộ Dung Yên, Phù Trừng, Trương Linh Tố, Tạ Tửu Tửu Phối hợp diễn: Thanh phu nhân, Hồng Loan, Đàn Hương, Cẩu hoàng hậu. *** Lời nói đầu: Có những người, cả đời không gặp được người đối đãi thật tình, chỉ có thể phí thời gian theo năm tháng. Có những người, gặp cũng không biết quý trọng. Nhân sinh ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm. Đến tột cùng còn muốn phí thời gian bao lâu? *** Gió lạnh thổi chầm chậm, lùa vào trong sơn đạo, lá đỏ hai bên sườn núi, lất phất bay xuống. Một chiếc xe ngựa đứng ở trong sơn đạo, Tư Mã Yên nâng tay nhấc màn xe lên, im lặng nhìn về phía điểm cuối sơn đạo, dường như đang chờ đợi cái gì đó? "Mẫu thân, chúng ta muốn đi đâu?" Thanh âm non nớt của Khánh nhi bỗng nhiên vang lên từ trong thùng xe. Tư Mã Yên quay đầu ôn nhu cười với Khánh nhi, nói: "Khánh nhi ngoan, đợi thêm một lát nữa, được không?" Nói xong, vươn tay đem Khánh nhi ôm vào trong lòng. Hôm nay Trừng nhi và Lan Thanh tẩu tẩu nhất định sẽ thành công, Khánh nhi tuy là nhi tử của Công chúa, nhưng mà cũng coi như là huyết mạch của hoàng thất. Từ xưa khi giang sơn đổi chủ, luôn có những gia tộc mang dã tâm, cắt cứ xưng vương, Khánh nhi ở lại trong thành Kiến Khang, chỉ có thể trở thành chướng ngại vật đối với mưu tính của Trưng nhi, chi bằng-- Đưa Khánh nhi đến nơi hắn nên đến, mẫu tử trong thiên hạ đều liền tâm, cốt nhục chia lìa như vậy, dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. "Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!" Tiếng vó ngựa vang lên, Trương Linh Tố cưỡi ngựa xuất hiện ở trong tầm mắt của Tư Mã Yên -- "Yên nhi!" Trương Linh Tố mang nét tươi cười tràn đầy gương mặt, ra roi thúc ngựa chạy về phía Tư Mã Yên. "Ta cũng không chạy mất, ngươi cưỡi ngựa chậm một chút..." Tư Mã Yên nhìn thấy mái tóc đen của Trương Linh Tố toán loạn, nhịn không được cười nói. Trương Linh Tố ghìm ngựa dừng trước xe ngựa, đột nhiên nhảy lên xe ngựa, không thấy rõ Khánh nhi đang ở trong xe ngựa, liền vội vàng ôm Tư Mã Yên vào trong lòng, thâm tình nói: "Lần này, ngươi mơ tưởng lại rời đi!" "Khánh nhi ở đây...Ngươi như vậy để cho hắn nhìn thấy..." Trong lòng Tư Mã Yên vô cùng ấm áp, lại xấu hổ vì có hài từ ở bên cạnh, vội vàng đẩy Trương Linh Tố, "Sau này ta đi đâu, ngươi đều sẽ theo đó, ta sao lại rời đi?" "Ha ha." Trương Linh Tố bật cười buông lỏng Tư Mã Yên ra, cúi đầu nhìn về phía Khánh nhi ở trong lòng Tư Mã Yên, nhịn không được vươn tay ra, vuốt lên mặt Khánh nhi một chút, "Khánh nhi đừng sợ." "Mẫu thân!" Khánh nhi bĩu môi, ôm chặt lấy thân mình Tư Mã Yên, vùi đầu trốn vào lòng Tư Mã Yên, "Con sợ..." Tư Mã Yên ôn nhu trấn an Khánh nhi, thán thanh nói: "Khánh nhi đừng sợ, đừng sợ..." "Đường đường là tiểu nam tử hán, thế nhưng lại sợ một nữ nhân như ta?" Trương Linh Tố thất vọng lắc đầu. "Hắn là bị dọa sợ." Tư Mã Yên trừng mắt liếc Trương Linh Tố một cái, "Bộ dáng phong trần mệt mỏi này của ngươi, vươn tay liền vuốt lên mặt người ta, có thể không sợ sao?" "Khụ khụ." Trương Linh Tố ho khan hai tiếng, áy náy mỉm cười, nói với Khánh nhi, "Khánh nhi đừng sợ, có ta ở đây, không có ai dám khi dễ ngươi..." Nói xong, Trương Linh Tố xuống xe ngựa, nhặt lên một nhánh cây trên sơn đạo, tay trái nắm chặt cánh cây, cười nói với Khánh nhi, "Không tin, ngươi nhìn xem?" Khánh nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, từ trong lòng Tư Mã Yên ló cái đầu ra, kinh ngạc nhìn Trương Linh Tố múa kiếm ào ào bên sơn đạo. "Khánh nhi, ngươi phải lớn lên nhanh một chút, chờ đến khi ngươi có thể cầm kiếm, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, thế nào?" Trương Linh Tố bỗng nhiên ngừng lại, nháy mắt với Khánh nhi. Mời các bạn đón đọc Phất Huyền Thập Tam Khúc của tác giả Lưu Diên Trường Ngưng.
Khom Lưng
Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: "  “Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? ” [1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh. Sau đó… Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại. “Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi…” Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai. “Rốt cuộc, còn… bao lâu nữa?” Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở. “Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi”. Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh. … Có một câu nói rằng: Ngụy Thiệu: “Trẫm là một cầm thú, biết không? Tiểu Kiều: “Hừ, súc sinh mới đúng!” … Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi. Nội dung: trọng sinh xuyên không, tình yêu chiến tranh *** Phải nói truyện này mới thấy tên là mình ko muốn đọc :)) tại nếu chỉ nhìn qua vậy thôi thì khó hiểu quá, cũng ko hấp dẫn. Đọc rồi mới hiểu ý nghĩa của cái tên, truyện cũng hay hơn mình nghĩ nhiều.   “Khom lưng” có bối cảnh cuối thời Đông Hán, khi quân phiệt các nơi nổi dậy mạnh mẽ hỗn chiến tranh giành bờ cõi, bành trướng thế lực. Nam chính là Quân Hầu Nguỵ Thiệu lừng lẫy phương Bắc. Tuổi ngoài 20 nhưng dã tâm lớn, từ năm 17 tuổi đã nối nghiệp dòng tộc thống lĩnh quân đội Ngụy thị được xem như hùng mạnh nhất bấy giờ, đem binh sát phạt, gầy dựng cơ nghiệp. Vó ngựa của Ngụy Thiệu đi đến đâu là thảm sát đến đó, máu đổ như sông, thây chất như núi, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Sát khí từ chàng tỏa ra khiến người xung quanh phải rét run và nể sợ, chàng là cơn ác mộng mà kẻ địch nghe đến tên phải kiêng kị, muôn dân ko ai dám mạo phạm. Mục tiêu của chàng là thống nhất tứ phương, kiêu ngạo xưng Đế và trả thù họ Kiều – kẻ thù ko đội trời chung của họ Nguỵ, bởi tướng quân đời trước nhà Kiều đã gián tiếp hại chết phụ thân và huynh trưởng chàng. Định mệnh cho nữ chính chúng ta xuyên không trở thành nữ nhi họ Kiều :)) Kiều gia đang trên đà lụn bại, đành phải đưa trưởng nữ cầu thân với Ngụy Thiệu nhằm nương nhờ thế lực Ngụy gia, đồng thời xóa bỏ hận cũ. Nữ chính Tiểu Kiều giúp tỷ tỷ chạy trốn sau đó được gả đi thay chị, chính thức trở thành thê tử Ngụy Thiệu. Nàng vì nằm mộng thấy hậu quả thảm khốc từ kiếp trước mà lấy đó làm kinh nghiệm ngăn cản những nguy hiểm xung quanh, phá bỏ ngăn cách 2 nhà Ngụy – Thiệu. Ngày đại hôn ở Tín Đô, Ngụy Thiệu ko thèm liếc đến nàng nửa con mắt, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vì cuộc liên hôn này mà tha thứ cho Kiều gia. Suốt khoảng thời gian đầu, Ngụy Thiệu luôn hờ hững với Tiểu Kiều. Còn nàng tuy nhỏ hơn chàng nhiều tuổi nhưng thông minh, xinh đẹp, lại hiểu lý lẽ. Nàng biết rõ mục đích mình bước vào cửa Ngụy gia là gì, tất cả cũng chỉ vì sự an nguy của gia tộc, vậy nên nàng luôn nhẫn nhịn, vô tình mà cũng như cố ý lấy lòng người nhà họ Ngụy, mong một ngày nào đó Ngụy Thiệu và nàng tình nồng ý đượm mà chàng sẽ bỏ qua mối thù với Kiều gia. Cuối cùng nàng đã làm được, còn thành công biến Ngụy Thiệu trở thành đệ nhất thê nô nhà Hán, danh tiếng chàng sợ vợ ko ai ko biết. =)))))))) Thật ra vì hình tượng của Ngụy Thiệu được xây dựng quá mức sắt đá và uy dũng, hơn nữa chàng hoàn toàn có cơ sở để hận nhà họ Kiều, nên mình đã hy vọng phân đoạn chàng lạnh nhạt với Tiểu Kiều dài hơn một chút, tình cảm nên thấm từ từ, mình vẫn thấy chàng có tình cảm với Tiểu Kiều hơi nhanh, mặc dù theo mạch truyện cũng được xem là hợp lý. Riêng về Tiểu Kiều, nàng khéo léo nhưng cũng cực nguyên tắc, lúc đầu mình hơi khó hiểu sự cứng nhắc này của nàng, nhưng về sau thì mình dần nhận ra một điều, nàng đã chịu uất ức gả cho một nam nhân coi thường gia đình mình như vậy, luôn đặt mình ở thế phải nhún nhường, nên nàng làm vậy cũng là cách duy nhất để giữ lại tôn nghiêm của nàng. Quá trình 2 người phát triển tình cảm quả thật ko dễ dàng, cứ bên nhau được ít ngày là Ngụy Thiệu phải xuất binh đánh trận, hơn nữa cả 2 lại giận dỗi nhau ko ít lần. Trong một lúc nào đó, mình đã mong nữ chính có thể hiểu rõ hơn sự mất mát của nam chính mà thông cảm cho sự ngang ngược của chàng một chút. Dù biết người hại chết họ là ông của nữ chính, nàng trừ cái họ Kiều ra thì hoàn toàn vô can, nhưng người tử trận lại là cha và anh của nam chính, nỗi đau đó tê tâm liệt phế biết bao nhiêu, và sự cố đó cũng góp phần ko nhỏ hình thành nên một Ngụy Thiệu tàn ác như thế. Nàng một lòng muốn bảo vệ người nhà, chàng một lòng muốn rửa hận cho người thân, 2 người cố chấp yêu nhau nhưng cũng cố chấp ko buông bỏ chấp niệm cũng như sứ mệnh. Chàng ngoài mặt yêu thương sủng ái nàng nhưng cũng chưa bao giờ ngừng đau khổ dằn vặt bên tình bên hiếu, nàng thì kiên nhẫn, dịu dàng mở từng cánh cửa đang ngăn cản cả 2, lấy sự ấm áp của mình làm tan chảy băng giá trong lòng chàng. “Man Man, ta không phải là người lương thiện, từ khi nàng gả cho ta đến nay vẫn làm tốt mọi điều, nàng hiền lành lương thiện, những ngày qua lại bị hoảng sợ và oan ức như thế. Trong lòng ta biết cả, nhưng nếu một ngày ta chưa buông được hận thù, thì ngày đó ta và nàng không thể khắng khít không còn ranh giới. Cho ta thời gian nhé, để ta suy nghĩ cho rõ ràng.” Lúc Nguỵ Thiệu nói những lời này, thật ra chàng đã có sự lựa chọn của mình từ lâu rồi, chỉ có điều chàng đang trong quá trình sẵn sàng cho điều đó mà thôi. Vì quá trình này quá dài, quá chông gai nên đến đoạn Tiểu Kiều bằng lòng chờ chàng tha thứ còn Ngụy Thiệu bỏ qua hận thù đã khiến mình thật sự xúc động. Bỏ lại tướng sĩ, một mình chàng cưỡi ngựa quay về trong đêm tìm nàng và nói hết nỗi lòng mình, ko ai ngờ một Quân Hầu người người khiếp sợ lại thốt ra được những câu nói vô cùng động lòng người. “Nguỵ Thiệu ta có tài cán gì mà đời này có thể cưới được nàng làm vợ, đối xử với ta như thế này?” “Thật ra từ rất lâu rồi ta đã muốn nói với nàng câu đó, lòng ta thương nàng.” “Được làm phu quân của nàng chính là điều may mắn nhất đời này của Nguỵ Thiệu ta. Thế mà trước tới nay, ta chỉ luôn miệng nói yêu nàng, trao lòng ta cho nàng, muốn nàng toàn tâm toàn ý đối với ta, bản thân ta lại lấy lý do thù nhà mà chưa bao giờ chịu nhịn, cũng chưa từng suy nghĩ cho nàng lấy một lần, nói về tự đại và ích kỷ, cõi đời này còn ai có thể sánh cùng ta…” Ngụy Thiệu ko sợ trời ko sợ đất lại vì vị thê tử đầu ấp tay gối với mình mà dần bao dung hơn, từ một người ngang tàn, hung bạo chàng từng bước trở nên khiêm nhường, mở rộng tầm mắt nhìn thấu nhân gian, xóa bỏ mối hận xưa, từng bước trưởng thành xứng đáng với danh xưng Đế Vương. Tiểu Kiều hiểu chuyện, thấu tình đạt lý, cúi mình đúng lúc, kiên cường đúng thời điểm, dần dần dùng tình cảm chân thành cảm hóa mãnh hổ Ngụy Thiệu. Khom lưng, là vậy đó! Ngoài những cảnh tình cảm giữa nam nữ chính, mình còn rất thích các đoạn Ngụy Thiệu cầm quân đánh trận. Khí thế áp đảo và bản lĩnh bức người của chàng khi tiêu diệt kẻ thù làm mình thật sự hưng phấn. Mình thuộc dạng thích nam nữ chính cường, nên hình tượng Yên Hầu U Châu danh chấn bốn phương của Ngụy Thiệu vô tình cũng hợp với sở thích của mình lắm, dẫu mỗi lúc tính thê nô của chàng bộc phát làm mình cũng hơi buồn cười và có chút nhớ Nguỵ Thiệu lạnh lùng của những chương đầu :)). Mình cũng đánh giá cao lòng hiếu thuận của Nguỵ Thiệu, Quân Hầu đầu đội trời chân đạp đất uy danh vần vũ như chàng về đến nhà lại chưa bao giờ quên quỳ xuống vấn an tổ mẫu cùng mẫu thân, 1 dạ 2 thưa. Sự đối nghịch này tạo nên một Nguỵ Thiệu rất nam tử hán. Nữ chính được miêu tả là có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành nên cũng khiến ko ít nam nhân thầm thương trộm nhớ, một trong số đó là Ngụy Nghiễm, cũng là nam phụ khiến mình ấn tượng nhất. Chàng đáng thương đến tội, được nuôi nấng từ nhỏ trong Ngụy gia, lớn lên trở thành mãnh tướng kề cạnh Ngụy Thiệu. Chàng tuy luôn thắc mắc về địa vị giữa mình và Ngụy Thiệu dù luận về tài năng chàng ko hề thua kém, vậy mà chàng vẫn thương Ngụy Thiệu như em ruột, hết lòng phò tá, trung thành với Hán thất. Ngờ đâu một ngày phát hiện ra trong người mình đang cuộn chảy dòng máu Hung Nô – dòng tộc mà chàng luôn coi là kẻ thù của người Hán. Chàng từng phải đau đớn thừa nhận bản chất ác độc của Hung Nô ko hề biến mất bên trong chàng, thừa nhận chàng đố kị với Ngụy Thiệu, nhưng chàng cũng ko nhận ra rằng mình đã năm lần bảy lượt từ chối sự mời mọc từ Hung Nô, rằng chàng hết lòng kính trọng tổ mẫu, rằng chàng hối hận, xấu hổ biết bao nhiêu khi nhận ra tình ý của mình dành cho Tiểu Kiều. May mắn thay từ đầu đến cuối Ngụy Thiệu chưa bao giờ trở mặt hóa hận với Ngụy Nghiễm, hai người tuy xảy ra mâu thuẫn, đường ai nấy đi, ko cùng chí hướng nhưng vẫn một lòng xem nhau là “biểu huynh”, là “nhị đệ”. Kết thúc chương truyện của Ngụy Nghiễm là chàng bỏ lại Hung Nô, thúc ngựa chạy đến một nơi nào đó ko ai biết, cũng ko để lại một lời hứa hẹn trở về nào. Đến cuối cùng chàng vẫn cô đơn như thế, giang sơn rộng lớn, có chỗ nào cho chàng ko? Những nhân vật còn lại cũng có vai trò riêng, thêm thắt nhiều tình tiết thú vị cho truyện, như tổ mẫu, vợ chồng Đại Kiều – Bỉ Trệ, Kiều Từ, Tô Nga Hoàng, v.v… Khép lại truyện là một kết thúc viên mãn điển hình, Nguỵ Thiệu cuối cùng cũng đã thực hiện được lời hứa ở trên đỉnh ngọn núi năm nào: xưng Vương thiên hạ, phong Hậu cho thê tử, đời đời kiếp kiếp ko xa. 25-02-2019 – Quinn    Mời các bạn đón đọc Khom Lưng của tác giả Bồng Lai Khách.