Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Văn án Vu Hàn Châu xuyên vào một quyển sủng thê, trở thành nữ phụ vừa điên khùng vừa độc ác, trù tính nam chính không thành mà lại gả cho nam phụ ma ốm ca ca, chỉ chờ ma ốm vừa chết thì sẽ “Bạch đầu giai lão” cùng với nam chính. Ngày đầu tiên xuyên không, ngay trong đêm động phòng hoa chúc, ma ốm nghiêm khắc cảnh cáo nàng: “Nàng biết an phận thì ta sẽ không làm khó nàng.” “Ồ, được thôi.” Vu Hàn Châu nói. Nàng có cẩm y hoa phục, có mỹ thực trân tu, có rất nhiều đầy tớ hầu hạ, còn có một lão công không làm nên chuyện, nàng đồng ý! Sau này. “Khụ, nàng có thấy cuốn sách ta đọc tối hôm qua không? Ta đã quên để chỗ nào rồi.” Nam nhân đứng ở phía sau nàng hỏi. “Không có, ngươi hỏi nha hoàn đi.” “Nàng thấy cây quạt hôm qua ta dùng không? Ta tìm không thấy.” Nam nhân chạm một cái vào tay áo của nàng. “Không thấy, ngươi thử tìm lại đi.” Nam nhân nổi giận: “Nàng nhìn thấy ta rồi sao? Ta thích nàng như vậy, nàng liếc mắt nhìn ta một cái có được không!”. === Nam chính bệnh tình suy nhược, gió thổi là ngã, bề ngoài lãnh đạm thận trọng, nội tâm chỉ muốn được tức phụ ôm ôm hôn hôn làm nũng. Nữ chính thích vuốt lông, được cả nhà cưng chiều sủng ái, là tâm can bảo bối của bà bà. Cưới trước yêu sau, khe nhỏ sông dài. Thể loại: Ngôn tình, hợp đồng tình yêu, tình yêu và hôn nhân, điềm văn, xuyên thư, tìm kiếm. Nhân vật chính: Vu Hàn Châu, Hạ Văn Chương Một câu giới thiệu vắn tắt: Được cả nhà sủng ái. *** Căn phòng màu đỏ ấm áp và rực rỡ. Lụa hồng, nến đỏ, tranh giấy cắt màu đỏ. Huân hương phiêu tán nhàn nhạt trong không khí, thanh nhã và hơi ngọt. Trên chiếc giường được trải chăn màu đỏ thẫm có một bóng người mảnh khảnh đang ngồi. Đôi tay trắng tinh mềm mại đặt trên đầu gối một cách im lặng, giá y đỏ đến mức long lanh, khiến cho bàn tay nhỏ bé trắng tinh nõn nà của nàng trở nên càng nổi bật hơn. Thân hình nữ tử bỗng động đậy, sau đó đưa một cái tay giơ lên rồi vén khăn voan lên. Khăn voan của tân nương tử không thể tự mình vén lên mà chỉ có thể do tân lang dùng ngọc như ý để vén lên mà thôi. Nhưng nàng lại vén lên, dường như không để ý quy củ cho lắm. Động tác của nữ tử không nhanh cũng không chậm, chẳng qua là trong phút chốc gương mặt trắng ngần và kiều diễm lộ ra. Đôi đồng tử như nước mùa thu, mang theo một chút tò mò và đánh giá, quan sát cả gian phòng. Trong phòng không có người thứ hai, bày biện tất cả đồ dùng, bàn ghế, bình phong, giá áo, lư hương…tất cả đều lộ ra sự quý giá và tinh xảo, rõ ràng là đồ do quý tộc sử dụng. Nàng cúi đầu nhìn tay mình. Đây là một đôi bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ, cho dù là đầu ngón tay hay lòng bàn tay đều không hề có chút vết chai mỏng nào, vừa trắng nõn vừa mềm mại, dường như ngay cả bình trà cũng không thể nhấc nổi. Khác hoàn toàn với đôi tay thon dài hữu lực mà đầy vết thương trong ấn tượng của nàng. Đây căn bản không phải là tay của nàng. Trong đầu nhanh chóng xuất hiện thêm một đoạn ký ức, khiến Vu Hàn Châu ý thức được rằng nàng đã xuyên không, đây cũng không phải là thân thể của nàng. Nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết mà nàng đã đọc trong lúc rảnh rỗi để giết thời gian, trở thành một nữ phụ có xuất thân danh môn nhưng tính tình lại điên cuồng, yêu thầm một nam tử, cũng vì đó mà hủy hoại cuộc đời của mình. Nữ phụ đó tên là An Tri Nhan, là một thiên kim quý nữ. Nam chính là con thứ của Trung Dũng Hầu phủ, nàng vừa gặp đã yêu hắn ta, chỉ một lòng muốn gả cho hắn ta. Còn nam chính lại đối xử vô tình với nàng hết lần này đến lần khác, chỉ cảm thấy chán ghét đối với hành động bắt chuyện và nhào vào lồng ng.ực của nàng. Có một lần, thậm chí hắn ta còn nghiêng mình tránh né, mặc cho nữ phụ té ngã sấp mặt trước mặt đám đông. Theo lý mà nói thì hẳn là nàng nên có ý thối lui, không nên ôm nỗi nhớ thương và cảm tình nữa mới phải. Nhưng không hề như vậy, nàng càng ôm ý nghĩ nhất định phải có được nam chính, thậm chí nàng còn tạo ra một kế gọi là “Trong sạch” —Trong một yến hội, nàng bảo người làm dơ xiêm y của nam chính, sau đó quần áo xộc xệch mà núp trong gian phòng nam chính thay quần áo, muốn thực hiện chuyện nam chính vấy bẩn sự trong sạch của nàng. Âu cũng trùng hợp, ngày hôm đấy nam chính lại mang theo huynh trưởng quanh năm phát bệnh, không thể nào ra khỏi cửa của hắn tới làm khách. Nam chính không yên tâm để huynh trưởng chờ một mình bên ngoài nên sau khi xiêm y bị dơ thì mang theo huynh trưởng đi thay quần áo cùng. Bởi vì vậy nên dáng vẻ quần áo xộc xệch của An Tri Nhan bị hai nam tử cùng nhìn thấy. Nam chính và huynh trưởng đều không phải là người ngu ngốc, bọn họ nhìn thấu được mưu kế của nữ phụ, nam chính đen mặt ngay lập tức, quay đầu kéo huynh trưởng rời đi. Huynh trưởng của hắn lại suy nghĩ nhiều hơn hắn một chút, trước khi đi còn nói với nữ phụ: “Cô nương, chúng ta có thể coi như chuyện này chưa hề phát sinh. Nhưng nếu cô nương cố rêu rao chuyện này ra ngoài thì cũng chỉ có thể gả cho ma ốm là ta đây mà thôi.” Hắn nói vậy là muốn đánh tan ý niệm của nàng, đừng nghĩ đến chuyện dùng chuyện này để tính kết hôn sự của đệ đệ của hắn. Nhưng mà nữ phụ lại không cam lòng, nàng nhìn bóng lưng vô tình rời đi của nam chính thì sinh ra ý niêm điên cuồng—Nếu đã không gả được cho nam chính thì gả cho ca ca của hắn ta thì có sao! Ca ca của nam chính từ nhỏ đã là ma ốm, nghe đồn rằng sống không quá hai mươi tuổi. Nữ phụ suy nghĩ, hắn sẽ chết sớm thôi, lúc đó nàng sẽ lấy danh nghĩa là trưởng tẩu để ngày ngày sống cùng dưới mái hiên với nam chính, ngày ngày gặp nhau. Cứ như vậy thì nàng cũng được coi như răng long đầu bạc với nam chính. Thế nên nàng nói với mẫu thân rằng ca ca của nam chính đã thấy nàng thay quần áo, nàng phải gả cho hắn. Mẫu thân không đồng ý, như thế nào đi nữa cũng không thể gả cho một ma ốm mạng sống ngắn ngủi như vậy được. Không phải là chỉ bị thấy thay quần áo thôi sao? Cứ che giấu, không nhận là được. Nhưng nữ phụ khóc lóc ồn ào không thôi, nêu không gả đi thì nàng thậm chí còn tuyệt thực kháng nghị. Trong nhà hết cách với nàng nên không thể không gả nàng đi. Sau khi gả đi, nữ phụ phớt lờ chẳng thèm để ý tới trượng phu, nghĩ đủ mọi cách để nhìn chằm chằm vào nam chính. Trượng phu thấy nàng quá đáng thực sự nên mới răn dạy và quở mắng nàng, còn muốn chuyển ra ngoài ở. Nữ phụ không muốn, vào buổi tối của một ngày nào đó, vào lúc trượng phu tái phát bệnh mà bịt miệng hắn lại, không để hắn kêu người, sau đó trơ mắt nhìn hắn không kịp cứu chữa, khí kiệt mà chết. Không lâu sau đó thì nam chính cưới nữ chính, che chở trăm bề, thương yêu có thừa. Nữ phụ thấy vậy thì căm ghét không ngừng. Xúi giục, hãm hại, giở mọi thủ đoạn tồi tệ, cuối cùng lại tự tìm mình đường chết. Nàng vốn không đáng tội chết, nhưng trong lúc tuyệt vọng và tự sa ngã thì nàng đã nói ra rằng mình đã cố ý bịt miệng trượng phu lại, khiến trong lúc hắn phát bệnh mà chẳng có ai chăm sóc, sau đó khí cùng lực kiệt mà chết đi, chuyện này chọc giận người trong nhà, ban cho nàng ba thước lụa trắng. *Ba thước lụa trắng: Dùng để treo cổ tự tử. Vu Hàn Châu vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra sau lưng rồi sờ soạ,ng, mò được một quả táo đỏ bên trong chăn cưới, cắn hai ba miếng ăn hết quả táo. Tại sao nguyên chủ lại điên cuồng như vậy thì nàng không thể hiểu được. Nàng không giống với nguyên chủ, nguyên chủ có cuộc sống giàu sang nhàn hạ, còn nàng chưa từng có. Nguyên chủ có người nhà thương yêu che chở, còn nàng cũng không hề có. Nguyên chủ điên cuồng vì tình yêu, nàng càng không thể hiểu được. Nàng ý thức được rằng chính mình là cô nhi, sống ở một nơi hoang vu xa xôi và cằn cỗi, ngày nào cũng cố gắng vì để lấp đầy bụng. Sau này bước vào trận đấu thì ngày nào cũng liều mạng chém giết, cuối cùng cũng có cơ hội được ăn no, nhưng lại quanh năm mệt mỏi, suốt tháng bị thương. Nuốt miếng táo đỏ trong miệng xuống, nàng lại đưa tay ra sau lưng sờ soạ,ng tiếp, mò ra được mấy hạt đậu phộng và long nhãn rồi từ từ ăn. Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện lấp đầy bụng cả. Cho đến khi nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang tới gần, bước chân phù phiếm vô lực, đi về phía hỉ phòng, Vu Hàn Chu thu dọn đống bừa bộn ngay lập tức, lấy khăn tay gói mớ vỏ lại rồi nhét vào một nơi không bắt mắt, sau đó lại buông khăn voan xuống rồi ngồi ngay ngắn lại. Người tới là tân lang của hôm nay, con trưởng của Trung Dũng Hầu phủ Hạ Văn Chương. Thân thể hắn không tốt, không có người nào dám giữ hắn lại uống rượu nói chuyện phiếm cả. Sau khi kính ly rượu nhạt thì thả hắn trở lại. Hạ Văn Chương nghĩ lý do của hôn sự ngày hôm nay, nghĩ tới người ngồi trong hỉ phòng là nữ tử điên cuồng khiến người ta đau đầu thì nhíu mày, mặt đầy tâm sự mà đẩy cửa ra, đi vào. Trong phòng rất an tĩnh. Nến cưới đang lặng lẽ cháy trong trong, khi hắn bước vào thì ngọn lửa cũng lay động mấy lần. Hạ Văn Chương đi vào bên trong thì thấy một bóng dáng đang ngồi quy củ trên mép giường. Khăn voan vẫn đang được đội một cách nghiêm chỉnh, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, thân hình lung linh, tư thái an tĩnh và dịu hiền. Hạ Văn Chương không khỏi có chút ngạc nhiên. Hắn vốn nghĩ rằng sẽ thấy một khuôn mặt tức giận, tùy tiện và điên cuồng. Dẫu sao thì nàng cũng không gả cho hắn bởi vì thích. Người nàng thích là đệ đệ của hắn. Việc gả cho hắn cũng không phải là nguyện vọng thực sự của nàng. Hạ Văn Chương hơi nhếch môi, cất bước chậm rãi đi tới mép giường. Khi đi ngang qua cạnh bàn thì duỗi tay lấy ngọc như ý, đi đến mép giường rồi dùng ngọc như ý nhẹ vén khăn voan lên. Nói với nàng: “Nàng—” Hắn vừa mới nói được một chữ thì dừng lại, những lời còn lại đều bị ép lại trong gốc lưỡi. Nữ tử dưới lớp khăn voan hoàn toàn khác với nữ tử trong tưởng tượng của hắn. Hắn vốn cho rằng mình sẽ đối mặt với một đôi mắt nồng đậm ưu tư. Không ngờ nữ tử dưới lớp khăn voan có đôi con ngươi trong veo, sáng ngời và chứa lãnh ý. Ánh mắt tựa như băng vỡ vừa mới tan trong nước, ánh sáng vỡ vụn trong suốt khẽ lay động, cực kỳ lạnh lẽo. Hạ Văn Chương nhất thời thất thanh. Một lát sau hắn mới thu hồi tâm tư lại, nói với nàng: “Ta biết thực ra nàng không muốn gả cho ta. Nhưng nếu nàng đã gả cho ta rồi thì ta hy vọng nàng có thể an phận làm Hạ Đại nãi nãi.” Tại sao nàng phải gả cho hắn thì Hạ Văn Chương không hiểu. Chuyện ngày hôm đó, dù cho là nàng tính kế trước, nhưng hắn và đệ đệ cũng không truyền ra, người khác cũng không biết chuyện. Nếu chính nàng không nói ra thì không thể có người thứ tư biết được, nàng vẫn có thể xuất giá một cách êm đẹp. Sao lại muốn gả cho tên ma ốm là hắn chứ? Nghênh đón ánh mắt cảnh cáo của hắn, Vu Hàn Châu khẽ gật đầu: “Được.” Nàng bây giờ đã không còn nữ vương bách thắng của đấu trường nữa rồi, nàng không cần dùng hết khí lực toàn thân chỉ vì một bữa cơm no nữa rồi. Hạ đại phu nhân? Nếu là cẩm y hoa phục, mỹ thực trân quý, còn có rất nhiều đầy tớ hầu hạ, nàng đồng ý. Thần thái bình tĩnh của nàng rơi vào ánh mắt của Hạ Văn Chương, khiến hắn không khỏi sinh nghi ngờ. Đột nhiên, cảm giác nhồn nhột trong họng truyền tới, sắc mặt của hắn khẽ biến, hắn móc ra một cái khăn từ trong tay áo ra ngay lập tức rồi che miệng ho khan kịch liệt. Vu Hàn Châu thấy hắn sắp ho đến mức tan rã luôn rồi nên vội vàng đứng dậy rồi đỡ hắn ngồi xuống, sau đó đi tới cạnh bàn rót cho hắn một ly nước và dùng mu bàn tay thử thành ly, thấy nhiệt độ vừa phải thì bưng ly nước quay trở lại rồi nói: “Ngươi nhuận họng một chút đi.” Hạ Văn Chương ho khan khiến toàn thân khó chịu, lời nói cũng không thể nói được ra, hắn nhìn ly nước được đưa tới trước mặt thì ánh mắt lại lộ sự nghi ngờ. Tại sao nàng lại tốt bụng như vậy? Hắn cứ tưởng nàng sẽ chán ghét hắn. Hạ Văn Chương cố nén cơn ho lại rồi vươn bàn tay tái nhợt gầy khô ra cầm lấy ly. Trong sự run rẩy, cầm lấy ly không đúng mực nên ngón tay của hắn chạm lấy ngón tay của nàng một cái. Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng ngước mắt lên nhìn nàng thì lại thấy dường như nàng không phát hiện, trong con ngươi trong suốt còn lộ ra một chút lo lắng. Hạ Văn Chương càng cảm thấy kì lạ, nhưng sự khó chịu trong cơ thế khiến hắn không kịp suy nghĩ nhiều rồi cúi đầu uống nước. Uống cạn ly nước, hắn cảm thấy hơi khá hơn một chút. Cầm cái ly trống trong tay rồi ngước mắt nhìn nàng: “Nàng có thể nghe được lời ta vừa nói không?” Vu Hàn Châu gật đầu một cái: “Nghe được.” An phận phải không? Không thành vấn đề. Nàng cũng không yêu đệ đệ của hắn nên cũng chẳng có gì bất mãn đối với tình cảnh ngày hôm nay. “Ta nói nghiêm túc!” Ánh mắt của Hạ Văn Chương trở nên lạnh lẽo, nghiêm nghị nhìn nàng mà nói: “Nàng đừng có mà tai trái đi vào tai phải đi ra!” Vu Hàn Châu biết ngay rằng hắn không tin nàng. Hắn không tin nàng sẽ an an phận phận. Ngược lại Vu Hàn Châu có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, lúc trước nàng đã làm ra chuyện như vậy, nếu đổi thành Hạ Văn Chương thì nàng cũng sẽ không tin. Vậy nên nàng nhìn hắn và nói: “Muốn ta làm gì thì ngươi mới tin chứ?” Răng trắng nói suông, nói gì cũng là giả hết. Ngay cả khi chứng từ được lập ra thì chẳng lẽ cứ nhất định là phải làm theo sao? Vu Hàn Châu nghĩ không ra biện pháp để chứng minh bản thân, nhưng nàng không hoang mang, nhỡ đâu hắn có biện pháp thì sao? Nói cho cùng thì là hắn nghi ngờ. Muốn xóa bỏ nghi ngờ thì hắn chỉ có thể đề cập đến cái gì đó trước mà thôi. Nhưng Hạ Văn Chương bị nàng hỏi như vậy. Thật ra thì hắn cũng không biết làm thế nào mới có thể đảm bảo rằng nàng không gây rắc rối. Hắn nói ra những lời đó chẳng qua là cảnh cáo nàng mà thôi. Hắn mím môi nhìn nàng, tuy khuôn mặt của hắn tái nhợt gầy gò nhưng con ngươi sắc bén, giường như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng qua vẻ bề ngoài của nàng vậy. Nhưng sự nghênh tiếp không không tránh không né của nàng khiến Hạ Văn Chương xác định được rằng không phải là nàng đang khiêu khích. Cuối cùng còn nghiêm túc hỏi hắn. Hắn thả chậm thanh âm, nhìn nàng nói: “Lúc đầu ta đã khuyên nàng mà nàng không nghe. Cho dù trong lòng nàng nghĩ thế nào đi nữa, nếu nàng đã gả cho ta thì chính là vợ của ta.” Thân thể của hắn không tốt, bị bệnh quanh năm, cơ thể gầy gò, tựa như chỉ cần gió thổi một cái là đã thành cành khô đổ gãy rồi, thế mà nói tới nói lui lại có lực độ khiến người ta kìm lòng không đặng mà tín phục: “Chỉ cần nàng an phận thì ta sẽ không làm khó nàng.” Hắn ngừng một chút: “Bất luận là ai cũng không thể làm khó nàng.”   Mời các bạn mượn đọc sách Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính của tác giả Ngũ Đóa Ma Cô.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Em tìm trong biển người mênh mông một trái tim có cùng nhịp đập, một tâm hồn duy nhất bầu bạn cùng em. Tìm được, là hạnh phúc; không tìm được, là số mệnh... Anh xuất thân là lính bắn tỉa của Đại đội Trinh sát. Một người lính Trinh sát, đối với con người hay sự việc đều có khả năng nhận biết và thẩm định một cách chuẩn xác. Còn một tay súng bắn tỉa, khi đã xác định được mục tiêu thì việc duy nhất phải làm là lập tức xuất kích. Thật không may, anh có đầy đủ phẩm chất của cả hai dạng trên. Đối với cô lại càng không may, bởi vì cô là mục tiêu của anh. Đây không phải là câu chuyện về một tình yêu mù quáng, cũng không phải là câu chuyện rung động đất trời. Đây là câu chuyện về hai tâm hồn đã hết hy vọng với tình yêu, nhưng lại vô tình gặp gỡ nhau giữa dòng năm tháng. Ban đầu, chính cô cũng không ngờ rằng, lời hứa của một quân nhân, khi đã nói ra, thì đó chính là lời hứa trọn đời trọn kiếp… *** Bánh bảo nhỏ - kết tinh tình yêu của Nghiêm Chân và Cố Hoài Việt ra đời vào một ngày tuyết rơi nhiều. Trải qua thiên tân vạn khổ, rút cuộc mẹ con cũng bình an, cả nhà họ Cố kích động không thôi. Bánh bao nhỏ đem mẹ của mình lăn qua lăn lại quả thật rất lợi hại khiến cho Nghiêm Chân ngủ thật lâu mới tỉnh lại, sau đó phải tĩnh dưỡng vài ngày mới khôi phục lại như bình thường. Mấy ngày nay Cố lão phu nhân rất vui vẻ, ôm lấy cháu gái bảo bối không buông tay, ngay cả ba của bánh bao nhỏ muốn ôm con cũng phải được sự đồng ý của mẹ mình. Mẹ bánh bao vừa mới ôm tiểu bảo bảo của mình vào trong lòng, thời điểm bánh bao cảm nhận được tình mẹ thì lại không khóc nữa khiến cho Cố lão phu nhân đi theo vào cũng phải gạt nước mắt. Mà bánh bao có một đôi mắt đen nhuận sáng người, đôi mắt nhỏ nhìn lấy ba ở một bên đang ôm lấy mẹ mình, cái miệng nhỏ nhắn mở ra một chút... khóc. Và ngay sau đó là một loạt cảnh luống cuống tay chân... Ở trong bệnh viện hai tuần, Nghiêm Chân mới được trở về nhà. Cố lão phu nhân cũng không vội vã trở về, ở lại giúp hai vợ chồng bế cháu rồi còn chiếu cố Nghiêm Chân trong thời gian cô ở cữ. Bạn nhỏ Cố Gia Minh đối với em gái nhỏ mới sinh này cảm thấy rất mới mẻ, muốn sờ nhưng lại không dám sờ. Thật vất vả do dự vươn cánh tay ra thì lại bị bà nội quát cho, "Cháu phải đi rửa tay trước đi." Bạn nhỏ nào đó dẫu môi, chạy đến nhà vệ sinh giặt sạch khăn, rửa sạch tay lai chạy trở lại. cậu bé muốn ôm bánh bao nhỏ, nhưng Cố lão phu nhân sợ cháu trai mình tay còn nhỏ mà ôm lấy em gái sợ sẽ để ngã nên không để cho cậu bé ôm. Cái này làm cho bạn nhỏ Cố Gia Minh thương tâm, chạy trở về phòng của mình, vừa vặn gặp Nghiêm Chân mới lên sân thượng thu dọn tã đi xuống. Bạn nhỏ mếu méo, hướng góc tường nhích lại dần, không nói chuyện. Nghiêm Chân sờ đầu của cậu bé, "Gia Minh, Con thế nào mà lại không nhìn được vậy?" Nếu như ở trong nhà lúc bình thường thì Nghiêm Chân hỏi như vậy tuyệt đối không thành ván đề gì, tiểu gia hỏa này làm nũng rồi cứ thế qua đi. Nhưng hiện tại, đúng vào lúc bạn nhỏ Cố Gia Minh đang có cảm giác ủy khuất mà Nghiêm Chân lại hỏi như vậy, ủy khuất càng tăng lên. Tiểu tử này mếu miêng, bắt đầu xoắn ngón tay mà chỉ chỉ, oa oa khóc lên. Một bên ôm Nghiêm Chân, một bên gạt nước mắt, "Ô ... Ô..ô....ô.." Nghiêm Chân rút cuộc nhận thấy được có cái gì đó không thích hợp, đem mọi thứ để sáng một bên rồi ngồi xổm xuống hỏi, "Con làm sao vậy? Như thế nào lại khóc?" Tiểu tử kia vừa gạt nước mắt vừa khóc, "Mọi người không thích con....ô...ô..ô) "Ai nói?" "Mọi người đều thích em gái. Ô...ô..." Tiểu tử kia khóc thút thít đem chuyện vừa rồi nói ra, Nghiêm Chân nghe xong nhịn không được mà nở nụ cười. Cô nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt của cậu bé rồi nói, "Đó là Manh Manh còn nhỏ, cần có người chiếu cô. Lúc con còn nhỏ cũng như vậy, bà nội cũng che chở con như vậy mà." "Con sao lại không biết?" Tiểu tử kia hỏi. "Con mà nhớ mới là kỳ quái đó." Cô véo véo cái mũi của cậu bé, "Gia Minh không thích em gái sao?" Tiểu tử kia có chút rối rắm, "Con không biết." Ngón tay lại xoắn lại, "Bà nội không cho con ôm." Nghiêm Chân cười cười, "Vậy tối hôm nay chờ bà nội ngủ rồi, con vụng trộm dậy ôm em gái được không?" "Thật sao?" Tiểu tử kia nhất thời nóng lòng muốn thử. "Đương nhiên." Đêm đó Cố Hoài Việt không có về nhà. Gia Minh cùng bà nội ngủ trong một phòng, rút cuộc phải đợi cho bà nội ngủ thì tiểu tử kia mới rón ra rón rén xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ của Nghiêm Chân ra, lén la lén lút đi vào. Kỳ thật không cần nói cũng biết, Nghiêm Chân để lại cho cậu bé một chiếc đèn ngủ. Ngọn đèn mở nhạt chiếu lên ánh mắt đang sáng lên của bạn nhỏ Cố Gia Minh. Cậu bé đến gần cái nôi của bánh bao nhỏ, nhìn bộ dạng ngủ say của em gái sau đó thật cẩn thận vươn cánh tay chạm vào. Cậu bé chạm vào khuôn mặt của em gái một chút, rồi lại một chút, rồi lại một chút nữa. Bánh bao nhỏ hình như là không vui trở mình, thế là bạn nhỏ Cố Gia Minh nhanh chóng thu tay. "Làm sao vậy?" Nghiêm Chân xoa xoa đầu cậu bé, cười hỏi. "Rất mềm mại." Tiểu tử kia nuốt nước miếng rồi nói, "Con nghĩ muốn ăn thạch hoa quả." Nghiêm Chân đứng sững sờ ở đó, vẫn là bị tiểu tử này chọc cho cười. Tiểu gia hỏa này... thật là... Mời các bạn đón đọc Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.
Hương Mật Tựa Khói Sương - Điện Tuyến
Yêu, hận đan xen, rút cục ai mới là người yêu nàng thật lòng, ai mới là người nàng thật lòng trao chọn trái tim? Hương Mật Tựa Khói Sương là câu chuyện tình yêu lãng mạn có ngọt ngào, có đau thương và thật sự sâu sắc. Với lối viết logic, hài hước và vô cùng hấp dẫn tác giả Điện Tuyến đã mở ra một cánh cửa cho độc giả đi vào thế giới của thần tiên. Mặc dù được thổi vào những yếu tố thần tiên nhưng câu chuyện tình yêu trong truyện vẫn hết sức gần gũi bởi ở đó chúng ta sẽ tìm thấy những rung cảm, những xúc động, những yêu hận đan xen. Cẩm Mịch là con gái của Hoa Thần Tử Phân, nhưng lại bị phong điểm dưới dạng một quả bồ đào và giam giữ trong Thủy Kính vạn năm để hoàn toàn đoạn tuyệt với vết thương lòng khiến người ta đau xé ruột gan. Mặc dù Hoa Thần đã cho Cẩm Mịch uống Vẫn đan để diệt tình tuyệt ái nhưng cũng không thể tránh được mối lương duyên của nàng với Húc Phượng và Dạ Thần - hai người con của Thiên Đế. Một chữ duyên đã vô tình làm cho nàng rơi vào mối tình với một Húc Phượng mạnh mẽ, quyết liệt như lửa, một Dạ Thần sâu sắc ôn nhu như nước. Giữa một Húc Phượng rực rỡ lóa mắt như ánh mặt trời, một Dạ Thần tĩnh lặng dịu dàng như ánh trăng, Cẩm Mịch phải lựa chọn ra sao khi ngay cả yêu là gì nàng cũng không hề biết. Thượng cổ, Thiên Nguyên hai mươi vạn năm, tiết sương giáng. Hoa Thần Tử Phân sau khi sinh hạ sinh con gái thì từ trần, trước khi lâm chung đã cho kỳ nữ uống một viên tuyệt tình đan, giao cho thuộc hạ bảo vệ bí mật về kỳ nữ, rồi đem nàng giấu vào trong “thuỷ kính” bốn vạn năm. Kỳ nữ này mang danh Cẩm Mịch. Bốn ngàn năm sau, người con thứ của Thiên đế Hoả Thần Phượng Hoàng bị hại rơi vào “Thuỷ kính”, đã được Cẩm Mịch ngây thơ cứu giúp, hơn một trăm năm ở chung, Hoả Thần dần nảy sinh tình cảm với Cẩm Mịch. Người con cả của Thiên đế là Dạ Thần và Hoả Thần Phượng Hoàng bất hoà với nhau, hắn vốn muốn lợi dụng Cẩm Mịch để bức hiếp Hoả Thần, nào ngờ lại bị Cẩm Mịch cuốn hút… Nơi giao nhau giữa Thiên giới và Ma giới sâu thẳm không lường, cuộc chiến giữa Hoả Thần và Dạ Thần cuối cùng cũng xảy ra. Nhưng nào ngờ, cú đánh cuối cùng không trúng đối phương mà cả hai lại đánh vào Cẩm Mịch mà họ vô cùng yêu… Cẩm Mịch đã hồn siêu phách tán hay linh hồn vẫn còn vương vấn? Giữa Hoả Thần và Dạ Thần cuối cùng người nàng yêu là ai? Thần tiên, yêu quái, người phàm, đâu mới là thân phận cuối cùng của nàng? ~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Vạn vật đều có cách thức tự nhiên của nó, cơ duyên là trời định, nghịch lại tất tạo nghiệt Một niệm lòng tham trỗi dậy, trăm ngàn chướng ngại tới. *** Năm năm trên ruộng sinh thu thảo, buổi buổi trong lầu đón tịch dương. Mây nước mênh mang, trong chớp mắt, bốn nghìn năm đã trôi qua. Tiết Sương giáng(1), trăng lạnh, đêm khuya sương rơi càng nặng. Trong Bách Hoa cung, hai mươi tư vị phương chủ theo thứ tự quỳ phục trên tòa đại điện được lát bằng ngọc lưu ly óng ánh, trầm ngâm chăm chú. Một cơn gió đêm thổi qua, ngoài đại điện bóng cây lay động, rải ánh trăng thành những viên ngọc vỡ rải rác trên mặt đất. Giữa tòa điện, tấm rèm bằng lụa mỏng màu nước nhẹ nhàng đu đưa, giống như hơi thở phập phù yếu ớt của người trong rèm. Người ấy nằm nghiêng trên giường gấm chăn mây, mái tóc đen cài chiếc trâm màu hồng, đôi mắt đẹp khép hờ, dung mạo vô cùng xinh đẹp, tuy sắc mặt trắng bệch yếu ớt nhưng vẫn khó giấu được tư thái phong lưu, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng. Ánh trăng nồng đậm như sương đọng trên đầu mày khẽ nhíu của nàng. Đột nhiên, hơi thở của nàng trở nên dồn dập, giữa những đợt thở dốc, hương thơm trước vốn phảng phất trong đại điện dần dần trở nên ngào ngạt, giống như muôn hoa cùng nở, trăm hương hội tụ. Chính làn hương thơm nồng đượm ấy khiến hai mươi tư vị phương chủ vốn lạy phục trong đại điện không quản lễ nghi, xôn xao ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ ưu sầu khó giấu trên gương mặt người trong màn, nhưng vẫn không dám cất tiếng. Hoa ngọc lan, hoa hạnh, hoa nhài, hoa quế, hoa phù dung, hoa sơn trà, hoa sen, hoa tường vi… bên trong tấm rèm lụa, giữa không trung, các đóa hoa đủ màu tranh nhau khoe sắc, rồi lại nhanh chóng úa tàn, cánh hoa rơi rụng như mưa, hoa rơi rực rỡ, trong chốc lát đã phủ đầy tòa đại điện lát ngọc lưu li, trông như một biển hoa, rực rỡ mênh mông khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng không nơi nương tựa. Sau khi hoa thủy tiên rơi xuống, bông mai vàng cuối cùng tượng trưng cho mùa đông kiêu hãnh khoe sắc, trong khoảnh khắc, từng cánh từng cánh rơi xuống. Khi cánh mai hồng cuối cùng lưu luyến không nỡ rời rơi vào biển hoa, người trong rèm chấn động mãnh liệt, ho ra một ngụm máu tươi, trên trán bay vút ra một đóa hoa sương, cuối cùng đọng lại thành một giọt nước lóng lánh. Ngón tay trong suốt của người ấy khẽ giơ lên, đón lấy giọt nước rơi xuống, ôm vào trong lòng, trong chốc lát giọt nước hóa thành một bé gái hồng hào. “Chủ thượng!” Mẫu Đơn phương chủ vén bức rèm lụa, quỳ trước giường, đưa tay đón lấy đứa bé đang nhắm mắt ngủ say, cuối cùng không thể kìm nổi khi nhìn thấy khuôn mặt không còn huyết sắc của người nằm trên giường, nước mắt lăn trên gò má. “Truyền lệnh của ta, từ nay về sau, thân thế của con ta sẽ theo ta mà đi, phàm kẻ nào tiết lộ sẽ bị nguyên thần tiêu tán!” Người trên giường hơi thở yếu ớt, ngữ điệu tuy không cao nhưng lại có cảm giác uy nghiêm, trang trọng. “Tuân lệnh! Thuộc hạ kính cẩn tuân theo ý chỉ của chủ thượng! Nếu có nửa phần vi phạm, sẽ tự hủy diệt nguyên thần!” Hai mươi tư vị phương chủ bao gồm cả Mẫu Đơn phương chủ đang bế đứa bé đều trịnh trọng cúi người bái lạy. Người nằm trên giường nhìn thấy đám thuộc hạ lập lời thề, nước mắt rưng rưng, dường như có chút an lòng: “Như vậy thì ta yên tâm rồi, đều đứng lên đi. Mẫu Đơn, ngươi lại đây”. Nàng giơ tay vẫy vẫy một cách yếu ớt, cánh hoa bay múa theo từng cử động của nàng. “Chủ thượng!” Mẫu Đơn phương chủ bế đứa bé tiến lại gần giường. “Cho nó ăn cái này.” Người trên giường cầm một viên thuốc tròn tròn trông như một hạt đàn châu để vào trong tay Mẫu Đơn phương chủ. Mẫu Đơn phương chủ nghe lời đặt viên thuốc vào miệng đứa bé, dùng nước sương đọng trên hoa giúp nó nuốt viên thuốc vào bụng. Trên khuôn mặt gầy gò của người trên giường hiện lên một nét cười an tâm, mong manh đến mức khó có thể nhìn ra. “Đó là Vẫn đan, người uống loại thuốc này đều diệt tình tuyệt ái.” “Chủ thượng, người đây là…?”, Mẫu Đơn phương chủ nghe xong hơi thở như tắc nghẹn. “Vô tình thì mạnh mẽ, không yêu thì thoải mái. Đây là lời chúc phúc tốt đẹp nhất mà ta có thể dành cho con mình. Con ta không thể lại giống như ta đây…” Giống như chất chứa nỗi đau khổ khôn cùng, người nằm trên giường vừa bình phục đôi mày lại nhanh chóng nhíu lại, đưa bàn tay trắng bệch vô lực xoa xoa ngực. “Chủ thượng!” Người nằm trên giường chậm rãi thở ra một hơi: “Không có việc gì đáng ngại”, lại mở đôi mắt đẹp, “Hôm nay là tiết Sương giáng?”. “Đúng vậy.” Đinh Hương phương chủ ở cuối giường trả lời. Người nằm trên giường đôi mắt mơ màng, như đang chìm đắm trong hồi ức mịt mờ, sau khoảnh khắc trầm lặng liền vuốt ve gò má hồng hào như cánh hoa của đứa bé, yếu ớt lên tiếng: “Vậy gọi nó là Cẩm Mịch đi”. “Vâng! Thuộc hạ cung kính chúc mừng Thiếu Thần Cẩm Mịch ra đời!” Hai mươi tư vị phương chủ lần lượt dịu dàng vái lạy. “Miễn đi. Không có Thiếu Thần gì cả, sau khi nguyên thần ta tiêu tán cũng đừng lập nó làm Hoa Thần.” Nàng xua xua tay, chuỗi ngọc trên cổ tay chạm vào nhau, như mưa hiên rơi vào đồ sứ, âm thanh kì ảo vang vọng, cúi đầu cười thê lương: “Làm một vị tán tiên tiêu dao thực là chuyện tốt”. “Xin chủ thượng suy nghĩ kĩ càng, Hoa Giới ta sao có thể một ngày không có chủ?” Dưới điện, Hạnh Hoa phương chủ ngẩng đầu lên lo lắng. “Tâm ý ta đã quyết, đợi sau khi ta qua đời, hai mươi tư người các ngươi hai mươi tư tiết luân phiên chăm sóc muôn hoa, lần lượt làm chủ bốn mùa.” Người nằm trên giường hơi thở yếu ớt, nhưng trong lời nói lại có vẻ quyết đoán không thể nghi ngờ. Nghe được lời này, các vị phương chủ trong điện không nỡ nhìn nàng, đồng thanh nói “Dạ!”, trong tiếng trả lời có vài phần nghẹn ngào. “Để Cẩm Mịch sống trong Thủy Kính, trong vạn năm không được bước ra ngoài Hoa Giới ta nửa bước.” Người nằm trên giường vừa mới tập trung tính toán, đoán rằng trong vạn năm Cẩm Mịch e là sẽ gặp phải kiếp nạn, tuy đã uống Vẫn đan nhưng nàng cuối cùng vẫn không thể yên tâm, mà Thủy Kính có bố trí kết giới, nếu giữ Cẩm Mịch ở nơi này trong vạn năm, có thể hoàn toàn đoạn tuyệt vết thương lòng khiến người ta đau xé ruột gan. Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười như một bông sen xanh, đôi mắt sáng dần dần khép lại trong nụ cười ấy… Tiết Sương giáng năm Thiên Nguyên hai mươi vạn tám nghìn sáu trăm mười hai, Hoa Thần Tử Phân qua đời, trăm hoa tàn úa. Đêm đó, trong thiên đình lại có một nơi vui vẻ an hòa, các tiên dự tiệc cùng chúc mừng Thủy Thần Lạc Lâm và Phong Thần Lâm Tú kết duyên ân ái. Hoa Giới vì để tang Hoa Thần, mười năm sau đó trăm hoa đều tiếc thương, giấu nhụy không nở. Trong mười năm trên đời không có đóa hoa nào nở, trong trời đất không có sắc màu. Cho đến mười năm sau, hết hạn để tang, trăm hoa lại đua nhau khoe sắc. Năm năm trên ruộng sinh thu thảo, buổi buổi trong lầu đón tịch dương. Mây nước mênh mang, trong chớp mắt, bốn nghìn năm đã trôi qua. Biển xanh biến thành nương dâu, nương dâu biến thành biển xanh, mọi vật đổi thay, cuối cùng cũng chẳng có gì mới mẻ. Một đám thần tiên ngày ngày lên thiên đình vào giờ Mão(2), xử lí mấy việc lặt vặt thường ngày, lúc nhàn hạ thì đấu thơ thưởng rượu gọi bè kêu bạn, ngày qua ngày tầm thường vô vị, biết bao nhàm chán. Người người đều trông ngóng xuất hiện một cơn sóng lớn kinh thiên động địa thần khốc quỷ sầu. Ngóng ngóng trông trông, quả thực không phụ sự kì vọng của mọi người, đứa con yêu của Thiên Đế đã gặp nạn. Năm Thiên Nguyên hai mươi mốt vạn hai nghìn sáu trăm mười hai, con trai Thiên Đế là Hỏa Thần Phượng Hoàng tắm lửa niết bàn(3), cành ngô đồng lửa thiêu bốn mươi chín ngày mới tắt, sau khi lửa tắt, Hỏa Thần Phượng Hoàng không rõ tung tích, Thiên Đế vô cùng tức giận. ... Mời các bạn đón đọc Hương Mật Tựa Khói Sương của tác giả Điện Tuyến.
Cây Sa Kê Lưu Lạc - Trương Tiểu Nhàn
Rốt cuộc thì biệt ly là một kết thúc hay là sự kéo dài hồi ức tốt đẹp? Tình yêu đẹp nhất rốt cuộc là thành toàn hay chờ đợi? Khi đọc tiểu thuyết của Trương Tiểu Nhàn chúng ta sẽ nhận thấy những quan điểm sâu sắc và đặc biệt về tình yêu của chính tác giả. Trình Vận trong bộ truyện “Cây sa kê” có sự trưởng thành rõ ràng, có thể mất đi tình yêu, nhưng cũng nhờ sự ra đi của tình yêu đã giúp cô trưởng thành hơn. Mà sự trưởng thành mới là kết quả cuối cùng của phụ nữ. Sau khi trải qua những nốt thăng trầm của tình yêu, cô đã tìm được một cuộc sống rộng mở hơn… *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Khi cuốn “Cây sa kê ra đi” xuất bản năm ngoái, tôi nhận được rất nhiều thư và điện tín của độc giả gửi đến. Họ rất muốn biết Lâm Phương Văn rốt cuộc còn sống hay đã chết. Tôi không nghĩ sự sống chết của Lâm Phương Văn lại nhận được nhiều hồi đáp tới như vậy. Kỳ thực, lúc đó tôi còn chưa quyết định có muốn để anh ta chết hay không. Một năm qua, trong đầu có vài suy nghĩ cứ luẩn quẩn: Lâm Phương Văn có thể chết, cũng có thể chưa chết. Cuối cùng, tôi quyết định không cho anh ta chết. Tôi muốn viết, là sự trưởng thành của Lâm Phương Văn và Trình Vận. Để Lâm Phương Văn chết, vậy có phần quá dễ dàng. Không cho anh ta chết, khó khăn càng cao, cũng càng hiện thực hơn đôi chút. Lâm Phương Văn không chết, anh ta lựa chọn một cuộc sống khác. Trình Vận tưởng rằng Lâm Phương Văn đã chết. “Cái chết” của Lâm Phương Văn thành toàn cho một cuộc sống mới của cô, một cuộc sống mà cô chưa từng mơ tưởng đến. Giống như Trình Vận đã nói, trong thời kỳ chuyển giao giữa hai cuộc sống gặp trăm điều khó khăn, đến một ngày quay đầu lại nhìn, hóa ra bản thân đã bay cao ngàn dặm. Khi Trình Vận phát hiện hóa ra Lâm Phương Văn còn sống, cô ấy trách anh ta ích kỷ. Nhưng Cát Mễ Nhi bỗng nói: “Thế nhưng, cuối cùng chị có tổn thất gì sao?” Trình Vận bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu Lâm Phương Văn không có “chết”, cô ấy cũng đã không trưởng thành. “Cô gái trên cây sa kê” là giai đoạn mà Trình Vận cho rằng tình yêu là tất cả trong cuộc sống. Đến phần “Cây sa kê ra đi” thì Lâm Phương Văn là tất cả của Trình Vận. Cuối cùng “Cây sa kê lưu lạc”, Trình Vận đã có ước mơ và cuộc sống của riêng mình. Trưởng thành, mới là kết quả cuối cùng của phụ nữ. Tình yêu sau khi trưởng thành, mới là tình yêu thành thục hơn. Lâm Phương Văn cũng đã thay đổi. Trong cuốn một, anh ta là một người chỉ biết bản thân, không quá quan tâm đến người khác, thậm chí không hiểu người yêu. Tới cuốn hai, anh hình như đã trưởng thành hơn, nhưng thật ra lại không có cách nào giải quyết mâu thuẫn trong nội tâm, không thể nào chung thủy với một mối tình. Trong “Cây sa kê lưu lạc”, Lâm Phương Văn đã tìm được đường sống trong gang tấc, mới nhận ra tình yêu trong lòng mình. Nhưng anh ta cũng hiểu ra, anh ta và Trình Vận mãi mãi không thể nào sống hòa hợp với nhau. Anh cũng không biết, “cái chết” của anh đã thay đổi cô ấy. Các bạn đừng hỏi tôi, người Trình Vận yêu là Lâm Phương Văn hay là Đỗ Vệ Bình. Đây là chuyện giữa hai người khác nhau và hai cuộc đời khác nhau. Tình yêu chỉ là một thứ tương đối, không thể nào không có chút tiếc nuối được. Khó khăn nhất đối với tôi chính là cái chết của Cát Mễ Nhi. Khi viết đến đoạn cô ấy đến tiệm sách gặp Trình Vận, và nói với Trình Vận rằng: “Em sẽ đi gặp Lâm Phương Văn sớm thôi.” Sau cảnh này, tôi rất đau lòng. Đã từng có độc giả nói, các tiểu thuyết của tôi hình như đều có chết chóc. Đúng vậy, tôi luôn luôn có một suy nghĩ mãnh liệt đối với cái chết. Cái chết là sự từ biệt mãi mãi, mà điều tôi sợ nhất chính là từ biệt cô quạnh. Sợ, nhưng không có cách nào trốn tránh. Tôi vào lúc này tin tưởng sâu sắc rằng tình yêu đẹp nhất là thành toàn. Chỉ là, sau khi thành toàn, vượt mọi chông gai, không biết có một ngày có thể bay cao ngàn dặm hay không. Sau “Cây sa kê lưu lạc”, câu chuyện về cây sa kê cũng nên tạm thời cáo biệt với mọi người một thời gian. Có lẽ, đợi mấy năm sau, chúng ta lại quay lại xem hai người Lâm Phương Văn và Trình Vận, đã trải qua cuộc sống thế nào. Trong cuốn trước, mọi người đã oán giận tôi quá tàn nhẫn khi “giết chết” Lâm Phương Văn. Hôm nay anh ta đã “sống lại”, mặc dù không thể cùng Trình Vận bay cao, nhưng cuối cùng cũng là từ biệt hạnh phúc. Đừng nói tôi tàn nhẫn nữa. 7/7/2001 Trương Tiểu Nhàn Mời các bạn đón đọc Cây Sa Kê Lưu Lạc của tác giả Trương Tiểu Nhàn.
Cây Sa Kê Ra Đi - Trương Tiểu Nhàn
Trình Vận và Lâm Phương Văn lại quay về bên nhau. Nhưng Phương Văn vẫn không thể chung tình với một người. Anh ta đã có cảm tình với một cô ca sĩ tên Cát Mễ Nhi. Chuyện tình của hai người dần dần tan vỡ theo những lời nói dối. Vốn tưởng rằng họ sẽ nắm tay nhau đi hết con đường hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng. Cô cuối cùng cũng mang trái tim tan vỡ rời khỏi anh. Cô không biết trái tim con người có thể có hai nỗi nhớ, hai tình yêu hay hai sự khổ đau, hai niềm hạnh phúc hay không? Chẳng lẽ lòng trung thành là đi ngược lại tình yêu. *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Khi kiểu đầu mì ống Spaghetti của Cát Mễ Nhi được người hâm mộ chấp nhận, cô ấy lại nhẫn tâm cắt phăng nó đi, thành mái tóc ngắn xoăn, trông giống như một loại Pasta. Cô ấy là một người hết lần này đến lần khác thích đối nghịch với người khác. Cô ấy cũng tự tin hơn trước. Có đôi khi, tôi rất khâm phục cô ấy. Mỗi người trong chúng ta, gần như mỗi ngày đều phải động viên chính mình mới có thể rời khỏi nhà để đối mặt với cái thế giới tràn ngập thất bại ngoài kia. Cô ấy lại không cần phải như vậy. Cô ấy dường như trời sinh đã ngập tràn tự tin. Một hôm, cô ấy nói với nhà sản xuất âm nhạc Diệp Hòa Điền rằng ngoại trừ bài hát do Lâm Phương Văn viết ra, cô ấy sẽ không hát bài hát của ai khác. “Không phải chúng tôi không cần cậu ta, là cậu ta một chữ cũng không chịu sửa. Cậu ta viết lời cổ quái thế, sẽ không thịnh hành.” Diệp Hòa Điền giải thích. “Anh ấy là giỏi nhất.” Cát Mễ Nhi khăng khăng. “Nói không chừng cậu ta đã hết thời thật rồi, thời kỳ hay nhất đã qua rồi.” Diệp Hòa Điền lạnh lùng nói. “Không.” Cát Mễ Nhi kiên quyết nói, “Tôi sẽ khiến bài hát của anh ấy nổi tiếng hơn cả trước đây.” Ban đầu: không có Lâm Phương Văn, cũng không có cô. Hắn đã gọi cô về từ đảo quốc xa xôi kia. Anh là tri âm của cô. Bây giờ: có cô, thì có Lâm Phương Văn. Cô đã gọi anh về từ thế giới đầy thất bại. Cô là tri âm của anh. Điều này xuất phát từ lòng biết ơn, cũng vì yêu thích. Ai có thể nghi ngờ chuyện Lâm Phương Văn giỏi nhất chứ? Anh chỉ là đang thiếu sự khích lệ mới. Cuối cùng, Lâm Phương Văn đã bỏ cuốn kinh Phật của anh, truyện tranh của anh, phim hoạt hình của anh, còn có những hoa văn thủy tinh đầy màu sắc ở nhà thờ và những bức vẽ không lời thoại xuống. Anh trở về với thế giới anh yêu nhất, đã từng làm anh hạnh phúc, cũng làm anh đau khổ. Lại lần nữa được thấy anh lại cầm bút viết lời bài hát, lại một lần nữa thấy anh cầm chiếc kèn harmonica Hồ Điệp mà trước đây rất lâu tôi đã tặng anh, thổi ra những nốt nhạc trầm bổng, tâm tình tôi lại có chút kích động. Có một khoảnh khắc, tôi ước gì có thể giấu anh vào trong tử cung của tôi, đó là nơi ôm ấp cất giữ an toàn nhất, anh sẽ không bị bất cứ tổn thương nào nữa. Đáng tiếc, tử cung của tôi quá nhỏ, mà anh cũng đã trưởng thành. Lúc này, đầu anh gối lên đùi của tôi. Tôi cúi đầu hỏi anh: “Em đặt anh vào trong tử cung của em, được không?” Mặt anh dán sát vào bụng tôi, lên tiếng hỏi: “Môi trường tốt chứ?” “Không tệ, đến bây giờ còn chưa có ai ở.” “Muốn cho thuê à?” “Sẽ tính rẻ cho anh.” “Chỗ đó quá nhỏ thì phải?” “Vậy thì anh biến thành kangaroo đi!” Tôi đề nghị. “Không phải kangaroo còn to hơn sao?” “Anh có thể bỏ em vào trong túi của anh, anh đi đâu cũng phải mang em theo.” “Như thế quá khủng khiếp.” anh nhảy dựng lên phản đối. “Anh không muốn à?” “Mùa hè nóng lắm.” “Nhưng mà mùa đông sẽ ấm nha!” “Mùa hè ở Hồng Kông tương đối dài.” “Làm thế nào anh cũng không chịu để em vào trong túi hả?” “Anh tình nguyện ở trong tử cung của em.” “Thật sao?” “Bây giờ vào luôn đi.” Tôi nhảy lên người anh. “Anh sẽ yêu Cát Mễ Nhi hay không?” Tôi bỗng nhiên hỏi anh. “Sao anh sẽ yêu cô ta?” Anh bộc lộ vẻ mặt không có khả năng đó. “Cô ấy hiểu âm nhạc của anh.” Tôi nói. “Không phải cô ta có Uy Uy rồi sao? Anh không muốn ở trong tử cung của cô ta.” Anh nói. Lâm Phương Văn thật sự bằng lòng ở bên cạnh tôi lâu dài hay sao? Có đôi khi, tôi thà rằng chúng tôi già hơn bây giờ. Tuổi tác cao, thì sẽ không có nhiều lôi cuốn như thế, vậy mới có thể bên nhau trọn đời hơn. Suy nghĩ thế này có phải rất ngu ngốc không? Thậm chí sẵn lòng dùng tuổi trẻ để đổi lấy khả năng được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. 18. Vào sáng sớm một hôm nọ, tôi chạm mặt Uy Uy ở trong chợ Tây Cống. Cậu ta đang mua hoa quả. Cậu ta khôi ngô, lại đáng yêu nên rất được các cô, các chị bán hàng hoan nghênh. Lúc thấy tôi, cậu ta đến chào nhiệt tình. Cậu ta hỏi tôi sao lại xuất hiện ở đây. Tôi nói với cậu ta là tôi làm phỏng vấn ở gần đây. “Công việc phóng viên rất vui à?” Cậu ta hỏi. “Có thể quen biết rất nhiều người khác nhau.” Tôi trả lời. “Có công việc thật tốt.” Cậu ta cảm thán. Tôi suýt tí nữa đã quên, cậu ta không thể làm việc ở đây. “Cát Mễ Nhi đâu?” “Em ấy ra ngoài rồi, sáng sớm tinh mơ em ấy phải đến đài truyền hình quay hình.” “Vậy Mozart đâu?” “Nó mập rồi, bây giờ nặng tận bốn kg rưỡi! Có lẽ phải giảm cân.” Tôi đi dạo chợ cùng cậu ta. Cậu ta mua thêm bánh kem và bánh mì. Tất cả mọi người đều biết cậu ta là bạn trai của Cát Mễ Nhi, nên cũng thân thiện với cậu ta. “Em nhớ đảo Fiji không?” Tôi chợt hỏi. Cậu ta gật mạnh đầu: “Em nhớ tất cả mọi thứ ở đó. Món ăn mẹ nấu, mùi tẩu thuốc của ba, thậm chí là người bạn học trước đây vẫn hay bắt nạt em.” “Người bắt nạt em, em cũng nhớ?” “Cậu ta là bạn học tiểu học và trung học của em, cậu ta thường lừa lấy tiền của em.” Cậu ta vui vẻ nói: “Trước đây em rất ghét cậu ta, nhưng bây giờ lại muốn trở về để bị cậu ta lừa lấy tiền. Nơi đó dù sao cũng là quê hương của em.” “Sao em không về thăm nhà?” Tôi nói. “Mễ Nhi bận quá.” Vẻ mặt của cậu ta có chút cô đơn. “Cô ấy ở đây phát triển rất khá đó!” Cậu ta lại cười xán lạn, tự hào nói: “Đúng vậy, bây giờ cô ấy rất vui, cô ấy có thể làm chuyện cô ấy thích.” Giây phút đó, tôi bị Uy Uy làm cho cảm động sâu sắc. Vì hạnh phúc của người mình yêu, cậu ta chấp nhận cô đơn, một mình gặm nhấm nỗi nhớ quê nhà. Nhìn bóng lưng không thể hòa nhập vào dòng người tấp nập nơi đây của cậu ta, tôi bỗng nhiên hiểu ra một điều. Tình yêu không có hy sinh, không tính là tình yêu. Sau đó có một ngày, Uy Uy xuất hiện trong phòng làm việc của tôi, cậu ta đã trở nên hốc hác. “Em đến là muốn nói từ biệt với chị.” Cậu ta nói khẽ. “Em muốn đi đâu sao?” Tôi vội hỏi. “Trở về đảo Fiji.” “Còn Cát Mễ Nhi thì sao?” “Em về đó một mình.” Đôi mắt cậu ta đỏ ửng. “Uy Uy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Không có gì, chỉ là em không thích ứng với cuộc sống ở đây.” “Là thật chứ?” Cậu ta cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không trả lời. “Chúng ta đi uống cafe đi!” Tôi dẫn cậu ta đến một quán café gần tòa soạn. Ở đây có thể nhìn thấy biển. Tôi nghĩ, ở bên cạnh biển thì tâm trạng của cậu ta sẽ tốt hơn. “Có phải quá nhớ nhà hay không?” Tôi khẽ khàng hỏi cậu ta. Cậu ta lắc đầu: “Em thật sự không bỏ được em ấy. Nhưng mà, thế giới của chúng em đã không còn giống nhau nữa.” Cát Mễ Nhi từ một cô gái vô danh biến thành một ngôi sao nổi tiếng. Có khả năng cô ấy không thay đổi chút nào sao? “Không phải em đã đồng ý cùng cô ấy theo đuổi ước mơ hay sao?” Tôi nói. “Có lẽ em nghĩ chuyện đó quá đơn giản rồi.” Cậu ta run run xúc động. “Cô ấy có biết em muốn đi không?” “Chúng em đã nói chuyện rồi.” Cậu ta cười khổ: “Cuối cùng chúng em cũng tìm được thời gian để nói chuyện giữa chúng em. Em ở đây chỉ gây trở ngại với em ấy.” “Là cô ấy nói vậy à?” “Không. Em ấy không muốn em đi.” “Vậy không đi là được rồi.” “Nhưng mà, em ấy không cần em nữa rồi.” “Em còn yêu cô ấy không?” “Em đương nhiên yêu em ấy.” Uy Uy vừa nói vừa khóc: “Nhưng mà, em ấy đã thay đổi, không còn là em ấy của trước đây. Lúc chúng em còn ở đảo Fiji, cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc lắm.” “Phải chăng em hối hận vì đã đến đây?” “Sao em có thể ích kỷ như vậy chứ? Ở lại Fiji là mai một tài năng của em ấy.” “Uy Uy, em thật tốt.” Tôi nói. “Em không tốt chút nào. Em không có tài năng, cũng không thông minh, lại còn yếu đuối.” “Nhưng em hiểu người em yêu.” “Em cũng yêu tệ.” Nước mắt của cậu ra tuôn rơi lã chã. “Chừng nào em đi?” “Hôm nay sẽ đi.” “Sao gấp thế?” “Hôm nay Mễ Nhi phải làm việc, chúng em đã nói rồi, cô ấy đừng tới tiễn. Em sẽ khóc, chúng em chưa từng xa nhau.” “Muốn chị tiễn em lên máy bay không?” “Không, ngàn vạn lần không được. Em sợ chia ly.” Cậu ta còn nói: “Em nghe người ta nói, rời khỏi quê hương của mình sẽ có nỗi nhớ quê. Nhưng mà, khi trở về quê, lại sẽ nhớ đến chốn thành thị nơi mình đã sống kia. Nói như vậy, tổng cộng có hai lần nhớ quê.” Tôi khổ sở không thốt nên lời. “Em còn một chuyện muốn nói với chị.” Uy Uy ngập ngừng nói. “Chuyện gì thế?” “Em…” Đôi mắt cậu ta lại đỏ lên khi nói. “Rốt cuộc là có chuyện gì?” “Em đã ăn Mozart !” Cậu ta nói một hơi. “Em ăn Mozart!” Tôi không thể tin được. “Chị nhất định nghĩ em rất nhẫn tâm đúng không?” “Sao em đặng lòng ăn Mozart?” “Mễ Nhi không nỡ để nó đi, em cũng không nỡ để nó ở lại. Em đi rồi, Mễ Nhi sẽ không có thời gian chăm sóc nó. Ăn nó xuống bụng, như vậy, nó có thể ở mãi trong người em.” Uy Uy một mặt nước mắt ngắn nước mắt dài, mặt khác bày tỏ. Chẳng phải tôi đã từng muốn đem người mình yêu giấu trong tử cung, ở lại mãi mãi trong người tôi sao? Tình yêu hóa ra là cắn nuốt hết thảy. Chỉ mong cơ thể tôi chứa được người ấy, vĩnh viễn không chia lìa. Lúc chia tay, Uy Uy nắm tay tôi rất lâu. Cậu ta không nỡ ra đi. Tôi đã từng nghĩ rằng, những người yêu nhau dù thế nào cũng không xa nhau, có lẽ tôi đã sai rồi. Khi cuộc sống thay đổi, tình yêu cũng mất đi. Nếu như cậu ta còn có thể cảm nhận được tình yêu, thì cậu ta sẽ không ra đi ư? Quê hương gần bên, tình yêu đã mất đi lại quá xa xôi. 20. “Chị Trình Vận, em đang ở gần đây, chị có thời gian đi uống cafe không?” Khi tôi ở nhà đã nhận được điện thoại của Cát Mễ Nhi. Chúng tôi gặp nhau ở quán café. Cát Mễ Nhi đeo một chiếc kính mát, xem ra hơi mệt mỏi. “Uy Uy đi rồi.” Cô lên tiếng. “Chị biết. Cái hôm trước khi đi, cậu ấy có đến tìm chị.” “Thật ạ?” Cô nàng rất quan tâm. “Chỉ đến để nói lời từ biệt.” “Chị biết anh ấy đã ăn Mozart không?” “Cậu ta cũng nói rồi.” “Anh ấy là một kẻ độc ác.” Cát Mễ Nhi nói với giọng điệu đau đớn. “Đây là chỗ đáng yêu của cậu ta.” Tôi lại nói. “Em không biết tại sao lại thành ra thế này.” Cô bật khóc. “Cậu ấy cảm thấy không hạnh phúc.” Tôi vẫn trả lời rành mạch. “Em cho rằng anh ấy sẽ cùng em chia sẻ tất cả mọi chuyện.” “Cậu ấy chia sẻ không được. Không phải cứ muốn chia sẻ là chia sẻ được.” Có ai không muốn được cùng chia sẻ thành công và niềm vui với người mình yêu chứ? Tuy nhiên, thành công và niềm vui của đối phương có đôi khi lại hết lần này đến lần khác biến thành khoảng cách giữa hai người. Càng nỗ lực muốn chia sẻ càng cảm thấy cô đơn. “Anh ấy đi rồi, em rất cô đơn.” Cát Mễ Nhi nói. “Rồi em sẽ từ từ quen thôi, ai cũng đều như vậy.” Tôi bỗng nhiên nhớ tới những lời cô ấy đã nói qua trước đây, tôi hỏi cô: “Không phải em nói người Fiji có một loại phép thuật có thể giữ trái tim người đàn ông mình yêu ở bên cạnh mình mãi sao?” “Lừa gạt! Nếu có thì đã không có người thất tình rồi.” Thế giới không có người thất tình, có phải sẽ tốt đẹp hơn bây giờ một chút không? Có lẽ là không nhỉ? Nếu không có thất tình thì sao chúng ta hiểu được tình yêu, chúng ta sao có thể trưởng thành đây? “Em có nhớ nhà không?” Tôi lại hỏi Cát Mễ Nhi. Cô ấy gật đầu: “Nhưng mà em thích ở đây hơn. Ở thành phố này, em có thể làm rất nhiều chuyện. Uy Uy đã từng nói muốn cùng em theo đuổi ước mơ.” “Cậu ta sẽ mãi mãi nhớ em.” Tôi cảm thán. Cát Mễ Nhi cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, nằm trên bàn khóc nức nở. Một ước mơ đã đưa hai người từ đảo quốc xa xôi đến đây, nuôi dưỡng tình yêu của họ. Song, cũng vì ước mơ đó đã ngăn cách hai người. Uy Uy thật sự sẽ giống như tôi nói, sẽ mãi mãi nhớ Cát Mễ Nhi sao? Hay là sau khi trở về đảo Fiji, cậu ta sẽ lấy một người khác, sinh một đứa con, có lẽ sẽ nuôi thêm một con ngỗng, có một cuộc sống khác? Chúng ta luôn tình nguyện tin rằng, hai người đã từng yêu nhau, khi xa nhau thì vẫn luôn còn một sợi dây liên hệ. Lúc cô đơn hay nản lòng, chúng ta sẽ kéo chặt sợi dây kia, nhớ người ở bên kia đầu dây, tự hỏi cuộc sống hiện tại của anh ấy thế nào? Anh ấy đã yêu ai chưa? Sau khi chia tay, có phải vì muốn tôi nhìn với cặp mắt khác xưa mà anh ấy càng thêm cố gắng hay không? Anh ấy cũng nhớ đến tôi chứ? Hay là, tất cả mọi chuyện chỉ là mơ tưởng của phụ nữ? Chúng ta luôn hi vọng người yêu cũ không có cách nào quên được chúng ta, cả đời chịu sự dằn vặt của nhớ nhung. Người phụ nữ lương thiện bao nhiêu, nhưng cái nhìn đối với vấn đề này thì vẫn tàn nhẫn và tham lam. “Uy Uy thật sự sẽ mãi mãi nhớ em sao?” Cát Mễ Nhi nén nước mắt hỏi tôi. “Đúng vậy.” Tôi nói, “Mãi đến khi em không còn nhớ cậu ta, cậu ta vẫn sẽ không quên em.” Tôi cũng là đang nói cho mình nghe. ... Mời các bạn đón đọc Cây Sa Kê Ra Đi của tác giả Trương Tiểu Nhàn.