Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cung Khuynh

Tên gốc: 《宫倾》 – Cung Khuynh Thể loại: Bách hợp [Girl Love], cung đình, ngược luyến tàn tâm, HE. Biên dịch: Bách Linh Biên tập và hiệu chỉnh: Jen3011 a.k.a Juliet30112002 a.k.a Yên Nhiên Văn án: Ney   Vệ Minh Khê, Vệ Hậu đoan trang hòa nhã, thiên hạ đệ nhất tài nữ, bề ngoài ôn hòa dịu dàng, đối xử với người luôn khéo léo ung dung, nhưng không ai biết sâu tận tâm hồn nàng chỉ là một trái tim cô đơn hoang vắng. Nàng tài nghệ tinh thông, nàng cầm kỳ thi họa, nàng hiền thê lương mẫu, nhưng có bao giờ nàng được sống trong hạnh phúc giản đơn? Dung Vũ Ca, Thái tử phi thân phận tôn quý, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung nhan tuyệt sắc khuynh thế, tính tình bá đạo vô lý, kiêu căng làm càn, không ai hiểu rõ bộ mặt thật của nàng, không ai trị được cá tính nuông chiều kiêu căng ấy, nhưng có ai biết được nàng đã đeo trong lòng một mối tình trong suốt mười năm? Yêu đến đau khổ, yêu đến dại khờ, yêu đến liệt tâm liệt phế, chỉ vì một người mà quặn thắt tâm can? Hai nữ nhân, một Hoàng hậu, một Thái tử phi, thân phận đã định trước yêu không lối thoát, gặp gỡ nơi chốn cung đình đấu tranh nghiệt ngã, liệu có một ngày có thể sánh bước bên nhau? Một người mặt dày theo đuổi, một người bị lễ nghi ràng buộc bao năm, Dung Vũ Ca cả đời vì tình mà khổ, Vệ Minh Khê nửa đời phải gánh chịu tội nghiệt. Chung quy, cũng chỉ vì tình căn khó dứt mà thôi. *** #Review CUNG KHUYNH Tác giả: Minh Dã Thể loại: Bách hợp, cổ đại, ngược luyến tàn tâm, có H, HE. Độ dài: 123 chương Tình trạng: Hoàn edit _________ Văn án: Vệ Minh Khê - Vệ Hậu đoan trang hòa nhã, thiên hạ đệ nhất tài nữ, bề ngoài ôn hòa dịu dàng, đối xử với người luôn khéo léo ung dung, nhưng không ai biết sâu tận tâm hồn nàng chỉ là một trái tim cô đơn hoang vắng. Nàng tài nghệ tinh thông, nàng cầm kỳ thi họa, nàng hiền thê lương mẫu, nhưng có bao giờ nàng được sống trong hạnh phúc giản đơn? Dung Vũ Ca - thái tử phi thân phận tôn quý, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung nhan tuyệt sắc khuynh thế, tính tình bá đạo vô lý, kiêu căng làm càn, không ai hiểu rõ bộ mặt thật của nàng, không ai trị được cá tính nuông chiều kiêu căng ấy, nhưng có ai biết được nàng đã đeo trong lòng một mối tình trong suốt mười năm? Yêu đến đau khổ, yêu đến dại khờ, yêu đến liệt tâm liệt phế, chỉ vì một người mà quặn thắt tâm can? Hai nữ nhân, một Hoàng hậu - một Thái tử phi, thân phận đã định trước yêu không lối thoát, gặp gỡ nơi chốn cung đình đấu tranh nghiệt ngã, liệu có một ngày có thể sánh bước bên nhau? Một người mặt dày theo đuổi, một người bị lễ nghi ràng buộc bao năm, Dung Vũ Ca cả đời vì tình mà khổ, Vệ Minh Khê nửa đời phải gánh chịu tội nghiệt. Chung quy, cũng chỉ vì tình căn khó dứt mà thôi. ________________ Nếu có người hỏi Dung Vũ Ca, trên đời này chuyện gì làm nàng đau khổ nhất? Dung Vũ Ca sẽ trả lời: chính là yêu Vệ Minh Khê Nếu lại có người hỏi, vậy trên đời này chuyện gì làm nàng hạnh phúc nhất? Dung Vũ Ca sẽ vẫn trả lời: chính là yêu Vệ Minh Khê. Ngay từ lần đầu tiên, khi Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê, trong khoảng khắc sơ ngộ ấy, một bạch y thiếu nữ đứng bên bờ hồ thổi tiêu, bóng dáng lạnh lùng như tiên tử lạc bước vào trốn phàm trần, Dung Vũ Ca liền biết trái tim mình trầm luân rồi. Và cũng từ giây phút ấy mối nghiệt duyên giữa Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê bắt đầu. Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê, từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu chú ý đến Minh Khê, mười ba tuổi liền chân chính yêu thương nàng. Có thể nói, cả cuộc đời của Dung Vũ Ca ngoại trừ sáu năm đầu tiên, còn lại đều là hình bóng của Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê điên cuồng, tình yêu ấy vượt qua rào cản của giới tính, vượt qua cả định kiến xã hội. Vì tiếp cận Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca sẵn sàng gả cho thái tử Cao Hiên - nhi tử của Minh Khê, nhưng chính nàng lại không biết đó lại là một bước đi sai, bởi chính thân phận hoàng hậu - thái tử phi mới là rào cản lớn nhất mà Vệ Minh Khê không thể vượt qua. Vệ Minh Khê "minh nhược thanh khê" nàng là Vệ hậu đoan trang hòa nhã, là thiên hạ đệ nhất tài nữ. Từ khi sinh ra, Vệ Minh Khê đã hiểu rõ trách nhiệm của mình, nàng biết mình sẽ hoàng hậu tương lai, sẽ là người bảo hộ cho Vệ gia và nàng cũng đã hoàn thành rất tốt vai trò đó. Mười hai tuổi gả cho thái tử Cao Hàn làm thái tử phi, hai mươi năm làm mẫu nghi thiên hạ. Vệ Minh Khê trong mắt bá tánh thường dân là hoàng hậu đức cao tài rộng, trong mắt hoàng đế Cao Hàn là hiền thê khó tìm, trong mắt thái tử Cao Hiên là mẫu hậu đáng kính. Nhưng liệu có ai biết được sau lớp trang dung đoan trang cao quý ấy là một trái tim cô đơn hoang vắng, một trái tim chưa bao giờ vì bản thân mà truy cầu hạnh phúc. Có lẽ cuộc đời Vệ Minh Khê sẽ vẫn tiếp tục trôi qua như vậy, nàng sẽ tiếp tục sống vì nhi tử, vì Vệ gia, làm một Vệ hậu đoan trang cao quý. Nhưng rồi Dung Vũ Ca xuất hiện, nàng ta cường thế bá đạo, thâm tình ôn nhu, cứ thế nàng ta từng bước từng bước sưởi ấm trái tim của Minh Khê. Vì Minh Khê, Vũ Ca có thể hi sinh tất cả, vì Minh Khê, Vũ Ca nguyện ý chịu mọi đau khổ tổn thương, vì Minh Khê, Vũ Ca sẵn sàng phụ tẫn thiên hạ. Nhưng yêu thì sao, không yêu thì sao? Mối nghiệt duyên này đã vốn sai trái, cho dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng có kết quả. Dung Vũ Ca dám yêu dám hận, dám can đảm bước tới nhưng Vệ Minh Khê thì không được. Nàng bị ràng buộc bởi quá nhiều thứ, bởi lễ nghi, bởi thân phận, bởi cả giáo điều luân lý. Một khi nàng chấp nhận tình cảm của Dung Vũ Ca, nàng làm sao đối mặt với nhi tử, làm sao đối mặt với ánh nhìn thế nhân. Vệ Minh Khê không can đảm như Dung Vũ Ca, nên Vệ Minh Khê lùi bước. Vệ Minh Khê lùi một bước, Dung Vũ Ca lại đau khổ một lần. Mười hai năm đơn phương một mối tình, mười hai năm si tình một hình bóng, tình yêu ấy dường như đã biến thành chấp niệm không thể nào xóa nhòa. Dung Vũ Ca cả đời mang mệnh đào hoa, lại cả đời đau khổ vì tình. Nàng không hiểu tại sao mình lại yêu Vệ Minh Khê nhiều đến vậy, dù cho tình yêu ấy chỉ mang lại cho nàng những tổn thương và tuyệt vọng. “Sao mình lại yêu thương Vệ Minh Khê, nữ nhân đó có quá nhiều thứ không bỏ xuống được. Đã biết rõ nếu bất chấp lao đầu vào, kết quả có lẽ sẽ phải chịu đau thương, nhưng nàng đã quá yêu Vệ Minh Khê, yêu đến mức không thể quay đầu.” Rốt cuộc thì tình yêu sâu nặng đến mức nào mới không thể quay đầu? Vệ Minh Khê không hiểu, chính Dung Vũ Ca cũng nhìn không thấu. Nàng chỉ biết một điều: Nàng yêu Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê là tất cả của nàng và cho dù... Nàng chỉ là một phần mà Vệ Minh Khê muốn chối bỏ. “Chỉ Nhi* là tất cả của ta, mà ta, chẳng qua là một phần mà nàng muốn khước từ” “Nàng có biết không? Vũ Ca đã lo sợ suốt cả một buổi tối, sợ Chỉ Nhi không còn cần ta nữa…” “Dù cho có xuống địa ngục, Chỉ Nhi, ta cũng sẽ vì nàng mà gánh thay tất cả tội lỗi” “Đừng bao giờ rời xa ta, có được không?” Vũ Ca vì Minh Khê mà sinh, vì Minh Khê mà tử, vì Minh Khê mà đau cả một đời. Còn Vệ Minh Khê, nàng thì sao? Đứng trước thì tình cảm sâu đậm ấy, nàng đã sớm trầm luân rồi. Nàng đã từng nghĩ sẽ mặc kệ mọi thứ, chỉ vì Vũ Ca mà dũng cảm một lần. Nhưng rồi khi đứng trước Cao Hiên, nhi tử của nàng, nàng biết nàng đã sai rồi, nàng làm không được. Cao Hiên của nàng, hắn yêu Vũ Ca nhiều lắm, hắn thống khổ, tuyệt vọng vì cho dù hắn làm gì Vũ Ca cũng sẽ chẳng bao giờ chú ý đến hắn. Mà đau khổ của Cao Hiên lại là chính tay nàng gây ra. Trên đời này, tấm lòng của mẫu thân luôn vĩ đại nhất, vì hài tử của mình hết thảy đều có thể hi sinh. Và Vệ Minh Khê cũng vậy, giữa Dung Vũ Ca và Cao Hiên, Minh Khê đã chọn Cao Hiên, nàng nhường Vũ Ca cho Cao Hiên. “Vệ Minh Khê khảy cầm suốt một đêm, mười ngón tay vết máu loang lổ cũng hồn nhiên không biết, Vệ Minh Khê không biết rốt cuộc một đêm này đã trôi qua thế nào, nàng chỉ biết là, đêm ấy, nàng đã đem nữ nhân mình yêu thương nhất đến giường cho nhi tử, một đêm này, nàng chịu đựng đến đau đớn tâm can…” Minh Khê à Minh Khê, một bước sai, từng bước sai. Trước đây, Vệ Minh Khê là người Dung Vũ Ca yêu nhất, giờ đây, Vệ Minh Khê là người Dung Vũ Ca hận nhất. “Một bước sai đường, ngàn thu ôm hận. Hối lỗi quay về, trăm tuổi đã qua!” Rốt cuộc thì đâu mới là kết thúc cho cả hai? Là yêu, là hận hay cuối cùng tất cả chỉ hóa thành mộng ảo rồi tan biến trong tiếc nuối. “Cung Khuynh” là một bộ truyện mang lại rất nhiều cung bậc cảm xúc cho người đọc. Qua lời kể của tác giả, ta thấy được một Dung Vũ Ca cả đời đau khổ vì tình, một Vệ Minh Khê vì tội lỗi của mình mà nửa đời gánh chịu tội nghiệt. Và cả một Cao Hiên rộng lượng lương thiện. Có thể nói trong “Cung Khuynh”, ngoài Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê, nhân vật mà tôi ấn tượng nhất chính là Cao Hiên. Cao Hiên là một thái tử lương thiện, chàng là một nhi tử hiếu thảo của Minh Khê. Trong câu chuyện này, có lẽ chàng là người vô tội nhất. Chàng yêu Vũ Ca, nguyện ý cả đời chỉ có một thê tử là nàng. Nhưng cho dù chàng có cố gắng bao nhiêu, Vũ Ca cũng chưa bao giờ yêu chàng, bởi trái tim nàng đã thuộc về người khác, mà người kia chính là mẫu hậu của chàng - Vệ Minh Khê. Cao Hiên biết Dung Vũ Ca sẽ không bao giờ yêu chàng, nên chàng nguyện ý rút lui, nguyện ý chúc phúc cho hai người. Nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm lấy đi mạng sống của chàng cơ chứ? Cao Hiên chết, đất nước mất đi một vị vua anh minh, Vệ Minh Khê mất đi một nhi tử ngoan hiền, Cao Mộ Ca mất đi một phụ hoàng tốt. Cao Hiên, mong chàng kiếp sau đừng đầu thai vào nhà đế vương đầy mưu mô vô tình, mong chàng kiếp sau sẽ tìm được người yêu chàng và chàng cũng yêu người đó, mong chàng kiếp sau sẽ bình yên hạnh phúc. Tóm lại, “Cung Khuynh” là một trong những bộ truyện kinh điển của thể loại bách hợp. Tuy tôi không phải là fan của thể loại này những cũng không thể không công nhận “Cung Khuynh” là một bộ truyện rất hay, rất xúc động và ám ảnh người đọc. Nếu như các bạn đã đọc chán ngôn tình và đam mỹ các bạn có thể thử đọc thể loại này, bắt đầu với bộ truyện “Cung Khuynh”. Còn nếu các bạn đã là fan của thể loại này thì tuyệt đối không nên bỏ qua “Cung Khuynh”. Hãy đọc để cảm nhận nhé! ___________ “ ”: Trích dẫn trong truyện *Chỉ Nhi: Tên khác của Vệ Minh Khê Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nói về bộ truyện này thì thực ra khó mà nói đủ, bởi vì cảm nhận của mình đối với hai nhân vật và bộ truyện thay đổi ở nhiều khía cạnh qua từng năm tháng, có những mặt từng nói qua từ rất lâu, có những mặt lười viết ra, nhưng tóm lại, chính là không đủ. Mình biết có nhiều người nghĩ rằng bộ truyện này được đánh giá quá cao, đối với mình, nó có chỗ bị đánh giá thấp và cũng có chỗ bị đánh giá quá cao. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng ở chỗ, khi mình đọc truyện mình thích mổ xẻ tâm lý nhân vật ở từng thời từng khắc, và căn bệnh OCD làm mình muốn – một cách lý trí – thử phân tích và ngẫm xem bản thân có thể thấu hiểu cho các quyết định của nhân vật (quyết định của nhân vật là mặc định là chết, mình sẽ không ngồi ‘mắc gì lại quyết định như thế, nên làm như này’). Mình cân nhắc xem tác giả vẽ ra một nhân vật mà người đó làm nên quyết định như vậy, mình, có thể hay không, lý giải hoặc thấu hiểu. Có thể thấu hiểu không nhất định là mình đồng ý với nhân vật đó, hay sự phát triển của tác giả. Mình, thưởng thức nhân vật, mạch truyện chỉ là chất xúc tác. Và vào chủ đề chính, đối với bài ‘Cảm nhận’ này, mình sẽ không kể lại nội dung truyện và nhân vật nữa. Nói chính xác, bài cảm nhận này dành cho người đã đọc qua Cung khuynh, và có những trăn trở – ở đây, chính là việc: Giải pháp của Vệ Minh Khê. Lần đầu tiên đọc xong Cung Khuynh mình cảm thấy day dứt, không phải bởi vì sự ngược ngạo của nó, mà chính là ở cái kết thúc. Mình hiểu con người thì ai rồi cũng sẽ chết đi. Nhưng đó là lần đầu tiên mình đọc câu chuyện đề cập đến cả hai nhân vật cùng chết, cùng nắm tay nhau chết, chết năm bao nhiêu tuổi, chôn ở đâu. Mình day dứt về sự kết thúc của cái kết bởi từ trước giờ, mình luôn day dứt về cái chết. Lần đọc lại Cung Khuynh sau đó thì mình bắt đầu trăn trở về vấn đề to bự, mâu thuẫn chủ chốt nhất giữa hai nhân vật và giữa cả người đọc. Lúc đầu mình coi đó như một khuyết điểm làm người ta đau âm ỉ của câu chuyện. Nhưng càng đọc lại, sau mỗi nhận mình lại càng gia cố và thể nghiệm thêm nhiều khía cạnh tâm lý của nhân vật, đặc biệt là Vệ Minh Khê. Trước đó khi day dứt mình còn băn khoăn các cách biện pháp khác mà tác giả không để Vệ Minh Khê sử dụng. Ngày càng ngày mình càng nghiệm ra được, những cách đó có thể vẹn toàn đôi bên nhưng lại không thể vẹn toàn tình nghĩa. Chi tiết đề cập đến tâm bệnh của Vệ Minh Khê có thể giúp lý giải điều này. Không có đền bù, không phải đền bù, không cần đền bù. Vì là tình thôi. Nghe như lời ngụy biện rẻ tiền hèn yếu, nhưng với mình, nó đủ. Đối với mình Cung khuynh làm mình suy tư nhiều vấn đề vẩn vơ như sinh tử, như nghĩa tình, như chọn lựa, nên mình rất hiếm đọc lại, nhờ vậy mỗi lần đọc lại sẽ cảm nhận thêm một khía cảnh khác. Có thể là do ảnh hưởng từ nhân sinh, cái gọi là “đi qua”. Tác giả có nói và chính Vệ Minh Khê đều nhận bản thân hèn yêu trong tình yêu. Tự dưng làm mình cảm thấy không nỡ, có lẽ vì đồng cảm nên thấu hiểu và cảm thông dễ hơn, tuy cũng có chỗ ghét đấy. Tác giả xây dựng cho Vệ Minh Khê về tính cách lẫn tâm lý đều có mâu thuẫn, và mình cực thích điều đó. Một con người cường thế quyết đoán ở một mặt, nhu nhược nghi kỵ ở một mặt khác. Lần cuối mình đọc lại trọn vẹn Cung khuynh cách đây rất rất lâu rồi và mình chưa có ý định thay đổi điều đó. Mời các bạn đón đọc Cung Khuynh của tác giả Minh Dã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Vì Yêu - Sói Xám Mọc Cánh
Bạn đã từng thử làm chuyện này chưa, trên đường phố náo nhiệt nhất, nắm tay người bạn muốn lấy, và chạy điên cuồng? Lần sau, hãy thử xem! Những người đang yêu cuồng nhiệt, xa nhau một giây cũng sẽ thấy sốt ruột, bất an. Còn anh và cô lại mỗi người một phương trời trọn sáu năm. Anh hận cô, hận đến mức không muốn nhắc đến cô, nhưng anh lại nhớ cô quay quắt, nhớ đến nỗi suốt sáu năm trời không đêm nào ngủ yên. Cô yêu anh, yêu đến mức khi anh quay về, cô đã dùng mọi thủ đoạn để nối lại tình xưa, yêu đến mức phớt lờ mọi kẻ theo đuổi xung quanh, nhưng con đường để anh yêu cô lại từ đầu sao mà khó khăn đến thế! Đó chính là tình yêu của họ, rất đau khổ, nhưng cho dù tổn thương đến vậy, họ vẫn như thiêu thân lao vào lửa, không hối tiếc! Vì đời người, điều ngọt ngào như vậy chỉ có chuyện này mà thôi! Justlife, justlove.
Chào em Như Hoa
Chào em, Như Hoa là câu chuyện vô cùng hài hước về cặp đôi oan gia Lỗ Như Hoa và Văn Sơ. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược. Chàng kiêu ngạo, nàng mặt dày. Chàng châm biếm, nàng mỉa mai... Và câu chuyện của cặp đôi oan gia này sẽ diễn biến ra sao?... Và còn rất nhiều điều thú vị về cặp đôi oan gia này đang chờ đón bạn trong Chào em, Như Hoa.   *** Một cô gái yêu tiền hơn sinh mạng. Từ việc đóng vai nhân vật hoạt hình, cosplay theo đủ phong cách để chụp ảnh lưu niệm lấy tiền đến việc bán đĩa phim con heo tại cầu vượt, các hầm đi bộ hay mặt dày gõ cửa từng phòng trong kí túc xá nam sinh để bán đồ chuyên dành cho nam, không việc gì là cô không làm. Từ máy sấy nhỏ gọn tiện lợi đến nước hoa, dầu dưỡng tóc, dao cạo râu, thậm chí là cả... quần lót CK, không có gì là cô không bán. “Đồ con gái tham tiền hám của” - đó là suy nghĩ đầu tiên mà Văn Sơ, một anh chàng công tử kiêu ngạo, dành cho cô. Cô gái đó chính là Lỗ Như Hoa. Như Hoa, tân sinh viên khoa kiến trúc của Đại học S, vì cha mẹ mất sớm nên cả Như Hoa và Tự Ngọc - em trai sinh đôi của cô - phải nương tựa vào nhau để sống, tiền của cha mẹ để lại không nhiều nên Như Hoa làm đủ mọi cách để kiếm tiền cho cả hai chị em học đại học. Trái ngược với hoàn cảnh của Như Hoa, Văn Sơ lại là một công tử con nhà giàu chính hiệu, anh mới quay về từ Pháp và bị gia đình ép vào học tại khoa Sơn dầu của đại học S để trải nghiệm một cuộc sống sinh viên đích thực. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược, dường như Văn Sơ và Như Hoa đã được định sẵn là “oan gia” ngay từ lần đầu tiên gặp mặt: Nếu Thượng đế cho Văn Sơ cơ hội quay trở lại khoảnh khắc tiếng gõ cửa đáng chết đó vang lên, hắn nhất định sẽ dõng dạc: Không được vào! Và nếu nhất định phải cho cái “không được vào” đó một kỳ hạn, hắn hết sức hy vọng sẽ là: Một vạn năm. Thế nhưng Thượng đế có cho không? Không hề, cho nên, khi hắn đành phải xấu hổ tột cùng mà tóm chặt chiếc khăn bông quấn quanh người che vị trí chủ chốt, ngại ngùng đứng bối rối nhìn cái kẻ chính hiệu phái nữ nhưng ăn mặc chẳng khác gì đàn ông đó, dùng ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ và không chút che đậy đó mà lột trần hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Văn Sơ dường như hoàn toàn tuyệt vọng với toàn bộ những gì thuộc Đại học S rồi, chỉ biết làm một điều duy nhất là rít lên một câu qua kẽ răng: “Đây - Hình - Như - Là - Ký - Túc - Nam - Sinh!”. “A... tôi biết, cho nên tôi chỉ bán đồ chuyên dành cho nam thôi mà.” “Cô không thấy ở trong tình huống này thì nên đi ra à?” “Thế anh có mua đồ lặt vặt không?” Lỗ Như Hoa đã phần nào hồi phục tinh thần, ngầm cảnh cáo bản thân: Nhớ kỹ mục đích chuyến đi, chú ý hàng hóa giá cả! “Tôi không mua!” Văn Sơ nghiến chặt răng, cũng ngầm cảnh cáo bản thân: Có tức giận thì cũng không được tức giận với con gái, không được cư xử thô bạo với con gái, chú ý phong độ, chú ý phong độ! “Xin đừng vội nói không mua, anh vẫn chưa biết rõ mà. Thật ra tôi cái gì cũng có, ồ, cậu cần máy sấy tóc không? Kiểu dáng nhỏ gọn, cậu xem tóc ướt thế kia không sấy khô dễ sinh bệnh lắm. Hay là dầu dưỡng tóc? Hoặc nước hoa sau cạo râu?”. “Này cô, tôi đếm ngược từ năm trở xuống, nếu cô vẫn không chịu đi thì đừng có trách.” ... “Thật ra tôi muốn hỏi cậu có cần mua quần lót không, hàng hiệu CK, rất hợp với cậu. Cậu mặc cỡ nào?”. *** Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.   Như Hoa, sinh ra có lẽ mang kì vọng của cha mẹ, xinh đẹp như hoa, được nâng niu, chiều chuộng. Nhưng đời không như mơ, bố mẹ cô mất sớm, để lại cô cùng cậu em sinh đôi_ Tự Ngọc, bị bệnh tim bẩm sinh. Từ bé, cô đã phải lăn lộn, không nghề gì không làm, không thứ gì không bán, từ cosplay nhân vật hoạt hình, bán đồ gia dụng lặt vặt, đến đĩa phim con heo, bao cao su hay thậm chí là gõ cửa từng phòng kí túc xá nam bán đồ nam. Hơn chục năm trong nghề bán hàng đã rèn luyện ra một Như Hoa mặt dầy hơn cả tường thành. Cô yêu tiền hơn sinh mạng, vì chỉ có tiền hai chị em cô mới có thể tiếp tục học đại học, tiếp tục theo đuổi ước mơ, tiếp tục sống. Bên trong vẻ phớt đời, hớn hở, bộ mặt dầy hơn cả da trâu, là một ý chí kiên cường, mạnh mẽ không ai sánh được. Văn Sơ, anh chàng công tử nhà giàu, mới đi du học ở Pháp về, nói tiếng Trung câu được câu chăng, coi tiền như rác. Bố anh chàng lo cậu con quý tử quên gốc nên đã “tống” cậu vào khoa sơn dầu của Đại học S để trải nghiệm đời sống sinh viên và học tiếng Trung. Ngày đầu Văn Sơ gặp Như Hoa, là trong trạng thái không mảnh vải che thân, đập vào mắt cô là cả tiểu PP tròn bóng láng. Nguôi giận chưa được bao lâu, Văn Sơ lại nhận được cuộc điện thoại của Như Hoa, nhờ anh chăm sóc cho chú bé nhà tôi nhé. Văn Sơ vốn dốt tiếng Trung, liền tự động hiểu nhầm, “tiểu… của tôi không đến lượt cô quan tâm”!!! Không bị bắt gặp trong trạng thái áo rách quần manh thì cũng bị mất mặt, cộng thêm sự yêu tiền như mạng của Như Hoa, ấn tượng của Văn Sơ đối với cô, chẳng có gì ngoài đồ con gái ham tiền hám của !!! Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, em trai của Như Hoa_Tự Ngọc cùng phòng kí túc với Văn Sơ còn chưa tính, cô lại còn như ruồi muỗi, ngày ngày lượn lờ ở kí túc nam sinh. Ở đại học S, bạn có thể không biết số cứu hỏa 119, nhưng tuyệt đối phải biết số của Như Hoa. Trời nắng sao? Có kem chống nắng, nước khoáng, quạt các loại. Lạc đường sao? Có bản đồ Mất ngủ sao?  Có dầu thơm trị mất ngủ Đang đêm mà đói? Có dịch vụ cung cấp đồ ăn tận nơi. Thậm chí, ngay cả Băng vệ sinh cũng đã được nâng cấp lên thành đồ lót giày siêu dính siêu hút nước siêu bền !!!. Tóm lại, gọi cho Như Hoa, muốn gì cũng có! Văn Sơ càng cố gắng khinh bỉ, xỉa xói cô bao nhiêu, lại càng chú ý cô bấy nhiêu. Để rồi tới khi, anh chợt nhận ra anh đã thích cô từ lúc nào mà chính bản thân mình cũng không hề hay biết. Phải mất bao nhiêu dũng khí, Văn Sơ mới dám thổ lộ tình cảm với Như Hoa. Anh tặng cô con búp bê thủy tinh cầm đĩnh vàng đang híp mắt cười y hệt cô, lòng tràn ngập hy vọng, vui sướng vì tình yêu đầu đời, có thể công khai khoác tay Như Hoa đi khắp nơi, giới thiệu cô là bạn gái anh. Nhưng mọi chuyện vốn không êm đẹp như vậy. Ngay ngày hôm sau, ảnh của Văn Sơ cùng 9 nam sinh khác bị dán lên bản tin trường, ảnh của 10 hotboy, cần mua xin liên hệ… Lỗ Như Hoa.  Đầu Văn Sơ như nổ ầm một cái, hóa ra cô ta là người như thế, cô ta tham tiền đến bất chấp thủ đoạn anh luôn biết rõ, là anh si tâm vọng tưởng, là anh tự mình đa tình, giấy phút ấy, Văn Sơ như phát điên. Lúc anh gặp cô, cô đang cô đơn đứng giữa ngã tư đường, khoác trên mình một chiếc áo jacket đã bạc màu giữa trời đông giá lạnh. Bóng dáng cô nhỏ bé tới mức không nỡ nhìn. Cô thế nhưng lại đang chào mời bán phim con heo!!! Máu nóng bốc lên đầu, làm Văn Sơ không nghĩ gì được nữa. Anh ném đi con búp bê thủy tinh mình tự tay mua cho cô, ném đi chiếc ba lô Tự Ngọc thức mấy đêm vẽ kiếm tiền  tặng cô, ném đi chiếc khăn quàng cô tặng anh đêm Noel, cố dập tắt tình yêu mới chớm nở của hai người. “Câu nói tối hôm qua, xin cô quên đi. Tôi nói tôi yêu cô, nhưng… có lẽ là sai lầm.” “Tôi có thể bỏ qua chuyện cô tham tiền, nhưng không thể tha thứ việc cô bất chấp thủ đoạn kiếm tiền. Làm người, nên tự đặt cho mình một giới hạn, giới hạn đó, hình như cô không có!”. Từng câu từng lời như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim Như Hoa, làm cô không có cách nào hô hấp, hoàn toàn chết tâm. Cô đột nhiên, không còn muốn giải thích gì nữa. Sau đó, phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, dù anh đã rất cố gắng xin lỗi, nhưng không có kết quả. Như Hoa sợ tổn thương, sợ xa cách, cô không đủ can đảm để tiếp nhận thêm một chút tình cảm mập mờ nào nữa. “Văn Sơ, đừng viển vông nữa, chúng ta chưa từng có bắt đầu, hà tất phải dây dưa, cách xa nhau một chút, không tốt hơn sao?” Văn Sơ tuyệt vọng, anh xin cô cho mình được vẽ cô một lần, nhưng nhìn cô ngủ mê mệt đến nỗi anh không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, từ Tự Ngọc, anh mới biết đến hoàn cảnh của cô, mới hiểu vì sao cô lại làm việc cật lực, hiểu tại sao cô yêu tiền, hiểu vì sao Tự Ngọc không thể giúp cô việc nặng nhọc gì. Văn Sơ càng hiểu, lại càng yêu Như Hoa, anh tiếc thương cô, cũng khâm phục cô, anh hạ quyết tâm, không từ thủ đoạn nào mà bám theo cô. “A… Tâm Thành, cậu xem ảnh gái gú suốt cả buổi chiều, nhỡ mà Như Hoa nhà tôi mượn máy tính của cậu thì làm sao bây giờ? Đối với cậu thì không hề gì, nhưng cô ấy cảm thấy tôi bị cậu đầu độc thì không được!”. Mỗi đêm anh đều thức đan khăn cho cô, đầu tiên thì rối như sợi mì, đoạn sau mịn màng hơn, đoạn cuối còn bồi thêm mấy bông hoa xiên xiên xẹo xẹo, nhìn vẻ mặt của Văn Sơ kìa, không khác gì tiểu thiếp ngày xưa đan áo đợi phu quân về sủng hạnh ! Chỉ cần Như Hoa thích, đến thêu hoa Văn Sơ anh cũng làm ! Còi xe của Như Hoa bị hỏng, Văn Sơ kiếm cho cô một con búp bê kêu te te buộc vào xe, còn không quên tròng vào câu, em cứ bóp nó thoải mái, cứ coi như đang đánh anh ấy !! Một Văn Sơ toàn tâm toàn ý, yêu cô đến mức ỷ lại như thế, Như Hoa không có cách nào ghét, cũng không có cách nào từ chối được anh. Lần đầu tiên trong 19 năm, cô cảm nhận được sự ấm áp mà tình yêu mang lại, được trải qua cái cảm giác ỷ lại, vui mừng khi có người chăm lo đến mình, có một bờ vai rộng lớn cho cô dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Một Văn Sơ như thế, cô cũng muốn giữ anh cho riêng mình. Sự cách biệt giàu nghèo, địa vị xã hội,cùng sự non nớt của Văn Sơ, và nỗi tự ti của Như Hoa, nhiều lần đã khiến họ hiểu nhầm nhau, làm tổn thương nhau. Nhưng rồi họ cũng lại phát hiện ra, họ không thể sống thiếu nhau. Một Văn Sơ tài hoa nhưng kích động, một Như Hoa điềm tĩnh, mạnh mẽ, thực tế, tưởng như không liên quan nhưng thực ra lại là mối lương duyên trời định. Ở bên Như Hoa, Văn Sơ từng ngày một trưởng thành, anh cho Như Hoa sự ấm áp, là người yêu cô không thể rời bỏ. Trong truyện, không thể không nhắc đến Lỗ Tự Ngọc. Tự Ngọc, thanh khiết tựa tên, ôn nhuận như ngọc. Mỗi ngày, cuộc sống của cậu như đi mượn, cậu không có thời gian để ghét bỏ ai, cậu trân trọng từng phút giây, được sống, được hít thở, đã là một niềm hạnh phúc. Như Hoa vì Tự Ngọc mà mạnh mẽ, Tự Ngọc vì Như Hoa mà sống. Tình cảm của hai chị em cô, là tình thân, tình chị em khăng khít, không thể chia lìa. Tự Ngọc ra sức tác thành cho Văn Sơ, vì anh muốn chị mình được hạnh phúc, để dù mình có rời đi, Như Hoa cũng sẽ không cô đơn trên thế giới này. Cuối cùng, ông trời đã không phụ lòng người tốt, Tự Ngọc vẫn có thể tiếp tục sống, tiếp tục vẽ, có thể tiếp tục nhìn Như Hoa hạnh phúc. Kết thúc truyện, là cái kết trọn vẹn, viên mãn cho tất cả mọi người. Như trong truyện hay có câu “Họ sống với nhau hạnh phúc mãi về sau”. Chào em, Như Hoa, chỉ đơn giản là câu chuyện giản dị về Như Hoa, một cô gái không mong manh yếu ớt như hoa, nhưng lại xứng đáng được yêu thương hơn bất cứ ai. Truyện là bài học nhân văn nhẹ nhàng về tình yêu. Hãy mạnh mẽ và sống đúng với bản thân mình, sẽ luôn có một người sinh ra giành cho bạn, nâng niu, trân trọng bạn suốt cuộc đời. Mời các bạn mượn đọc sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.
Cô Nàng Hợp Đồng - Ni Xảo Nhi
Hương Tranh trong một ngày đen đủi đã đánh lại lão chủ háo sắc, thất nghiệp quay về nhà. Trên đường về cô chọc giận con chó, nó đuổi cô cho thừa sống thiếu chết, để tự cứu mình cô đành hi sinh người thanh niên cô gặp trên đường – Sở Trung Thiên, khiến con chó cẳn hỏng chiếc áo hàng độc của anh ta, anh ta quyết trả thù cô. Hương Tranh mở “Dịch vụ cho thuê bạn gái”, oan gia ngõ hẻm, cô gặp phải Trung Thiên, bị anh ta lừa ký hợp đồng làm bạn gái thuê trong vòng 1 năm. Tình giả thành thật, Trung Thiên bắt Hương Tranh đi học ở “trường đào tạo cô dâu quý tộc”, tại đây Hương Tranh gặp và kết thân cùng anh chàng Sở Tu Phàm. Tình cảm của cô và Sở Trung Thiên bị ngăn cấm. Cùng thời gian đó cô phát hiện ra nhiều bí mật chưa được hé lộ trong 20 năm qua nhà họ Sở.
Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa - Thanh Sam Lạc Thác
Năm 15 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Dù gì thì nụ hôn đầu của anh cũng thuộc về em rồi. Năm 17 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Em không thèm là trách nhiệm của ai cả. Năm 25 tuổi, Tân Thần nói với Lộ Phi: Em không có quyền sau khi đã tạm biệt mà còn bướng bỉnh làm khách không mời mà đến trong cuộc đời của người khác. Tình cảm thanh mai trúc mã đã trở thành hồi ức ấm áp nhất trong cuộc đời, liệu có thể kéo dài đến mãi mãi? Khi gặp lại, cô không còn ngây thơ bướng bỉnh, không còn tin vào tình yêu, sự trùng phùng của họ có nghĩa là gật đầu chào hỏi nhau, hay là một khởi đầu mới?