Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phàm Tâm Đại Động

Số chương: 30 chương chính văn Tags: Cổ trang, huyền huyễn, thổ tào công (tưng tửng lắm mồm) x thâm tàng bất lộ thụ. Couple chính: Cứ đoán xem.Các truyện có liên quan (Yêu ngôn hoặc chúng hệ liệt) P/s: Thật ra tôi không quá chắc chắn về list truyện trong hệ liệt này lắm, tôi mới đọc gần hết thôi chứ chưa hết:> ~ Châu ngọc tại trác ~ ~ Siếp nhãn phong lưu ~ ~ Bàng môn tả đạo ~  ~ Khẩu thị tâm phi ~ Văn án: Không tồn tại =))))) *** “Ba trăm năm trước trên núi Lạc Hà, lần đầu tiên Trương Triệu Huyền gặp gỡ chàng thanh niên áo trắng đi hái thuốc nọ, người ấy tướng mạo thanh tú, nụ cười như làn gió xuân. Ba trăm năm sau, người đó trở thành yêu ma vì y, nào đâu ngờ được khi trùng phùng, đôi bên đã hoá người xa lạ. Trong ba trăm năm, cảnh còn người mất, nhưng người ấy vẫn luôn chờ đợi y.” *** Ba trăm năm trước, Diệp Thanh lên núi hái thuốc gặp được Trương Triệu Huyền, hai người trò chuyện kết bạn, rồi vô tình nối liền tơ duyên. Năm ấy Diệp Thanh chỉ là một chàng thanh niên bình thường, có một cuộc sống bình thường, lại bởi vì gặp được Trương Triệu Huyền mà cuộc sống bình thường ấy của hắn phút chốc bừng sáng, thế rồi tình yêu bén rễ nảy mầm lúc nào chẳng hay. Có điều Trương Triệu Huyền là thần tiên, mà đã là thần tiên thì không được vướng vào thất tình lục dục. Diệp Thanh chỉ là người phàm, nào dám mơ tưởng xa vời sẽ được Trường Triệu Huyền đáp lại. Những ngày tháng ấy, chỉ cần được gặp Trương Triệu Huyền, đối với Diệp Thanh màn nói, đã là một chuyện vô cùng tốt. Ấy vậy mà một ngày nọ, khi hắn lên núi tìm Trương Triệu Huyền theo thói quen, mới hay y đã không từ mà biệt, chẳng biết lại đã ngao du nơi đâu. Diệp Thanh vừa hối hận, vừa oán hận. Hắn hận thần tiên vô tình, cũng hận bản thân quá yếu ớt, nhỏ bé. Trương Triệu Huyền đi rồi, thế nhưng gian nhà mà y ở năm xưa vẫn luôn sạch sẽ, bởi Diệp Thanh vẫn ngày ngày tới đó quét dọn. Hắn cứ ở mãi ngọn núi ấy, ôm ấp tình cảm sâu đậm mà cũng quá đỗi nặng nề của mình, hi vọng rằng Trương Triệu Huyền sẽ trở về, hắn sẽ lại gặp được người có nụ cười như ánh mặt trời ấy. Thế nhưng Diệp Thanh đợi mãi, đợi mãi… Trương Triệu Huyền vẫn không trở về. Người phàm không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, Diệp Thanh biết nếu cứ như thế, hắn sẽ già yếu xấu xí, rồi chết đi trước cả khi gặp được người ấy. Vì thế, hắn nhập ma. Hắn muốn có dung mạo trẻ mãi không già, công lực hùng hậu, hắn quyết chí rời khỏi ngọn núi kia để đi tìm người trong lòng. Ròng rã ba trăm năm, cuối cùng hai người lại một lần nữa tương ngộ, nhưng Trương Triệu Huyền của ba trăm năm sau đã chẳng còn nhớ Diệp Thanh là ai. Có điều với Diệp Thanh, vậy cũng hề gì. Nỗi đau bị lãng quên này cũng chẳng kém gì nỗi đau của ba trăm năm đằng đẵng đợi chờ kia. Nguyện vọng duy nhất của Diệp Thanh lúc này, chỉ là nói ra lời của ba năm trăm trước chưa có cơ hội thổ lộ, cho Trương Triệu Huyền biết được tình cảm mà mình vẫn luôn chôn sâu trong lòng. __ “Ta muốn gặp lại người một lần, chính miệng nói cho người biết mình từng thích người biết bao.” “Nếu thế gian này không có người, dẫu ta thành ma thì có ích gì?” “Ta tình nguyện chết hơn ngàn vạn lần, cũng chẳng nỡ thấy một nét mày nhăn của người.” __ Trương Triệu Huyền là thần tiên, hơn nữa còn là boss là nữ phụ một vị thần tiên vô cùng vô tư tùy hứng. Năm xưa cơ duyên xảo hợp, y nhặt được một cuốn sách cũ rồi nhờ nó mà phi thăng. Từ đó về sau, Trương Triệu Huyền luôn mang theo cuốn sách ấy bên người. Cuốn sách ấy quả thực đã giúp ích cho y nhiều lắm. Y không giống những thần tiên khác, phất tay một cái là có thể triệu hoán pháp thuật thần thông quảng đại, thậm chí ngay một câu thần chú đơn giản Trương Triệu Huyền cũng cứ nhớ nhớ quên quên, luôn phải lật giở cuốn sách ấy ra xem thần chú đọc thế nào. Người ta tu tiên càng ngày càng tiến bộ, mỗi y là càng tu càng thụt lùi, may chăng có cuốn sách nọ, y mới giống thần tiên hơn một chút. Là một thần tiên không thuộc câu chú, lúc nào cũng kè kè cuốn sách cũ bên cạnh, ham ăn đồ ngọt, vừa xuống núi là bay nhảy khắp nơi, khiến đủ việc rắc rối xảy ra. Nếu tính theo tuổi con người, Trương Triệu Huyền đã già lắm rồi, thế nhưng vì là thần tiên nên vẻ ngoài của y vẫn cứ mãi trẻ trung tươi sáng như thế, rực rỡ chẳng khác nào ánh mặt trời. Mà ánh mặt trời là y, ba trăm năm trước đã in dấu trong lòng một người phàm tên là Diệp Thanh. Băm trăm năm sau gặp lại Diệp Thanh, hắn đã chẳng còn là thanh niên lên núi hái thuốc nọ. Vẫn vẻ ngoài tuấn tú, ôn nhã như ngọc, song bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi. Thế nhưng bàn tay ấy đối với Trương Triệu Huyền lại vô cùng dịu dàng, tỉ mẩn chỉ sợ làm tổn thương y. Trương Triệu Huyền cũng không hiểu vì sao người tên Diệp Thanh này lại đối xử tốt với y như vậy, dù chính mắt y đã thấy nhắn tàn nhẫn ăn tim của một yêu quái khác. Nhưng cũng chính con người trông có vẻ tàn nhẫn ấy lại là người hết sức nhẫn nại, chiều chuộng y. Hắn đưa y đi thăm thú cảnh đẹp khắp thành, mua cho y bánh hoa quế y thích ăn nhất, khoảnh khắc cận kề hiểm nguy cũng không nề hà mà giúp y che chắn. Một người như thế, khiến Trương Triệu Huyền không biết yêu là gì, phút ấy cũng phải rung động. Những yêu đương thầm kín khi xưa và nguyên do của chuyện lỡ làng hơn ba trăm năm trước lần lượt được vén màn. Khi ấy là ai yêu ai, ai nợ ai, ai chờ ai, người trong cuộc đã quên những gì, đã bỏ lỡ những gì… Ba trăm năm trước, Diệp Thanh vì Trương Triệu Huyền mà đọa ma. Vậy ba trăm năm sau, y cũng sẽ vì Diệp Thanh mà tự vứt bỏ tư cách làm thần của mình. __ “Duyên phận đều đã được định sẵn trong số mệnh. Nếu vô duyên ắt sẽ lướt qua vai nhau, đôi bên chẳng hề hay biết.” “Mệnh ta là do ta chứ chẳng phải do trời định đoạt, thứ như duyên phận thì có sá gì? Nếu ta thật lòng muốn có một ai thì mặc người đó vô duyên hay có duyên, cuối cùng một ngày cũng sẽ thuộc về ta.” *** “Phàm tâm đại động” kể về một người phàm vì yêu mà nhập ma, lang thang khắp chốn để tìm người trong lòng, một vị thần tiên vì bị tư cách làm thần trói buộc mà vô tình bỏ lỡ tình yêu, tuy nhiên sau bao cố gắng và sóng gió, chung quy những người có tình thì vẫn sẽ về bên nhau. Diệp Thanh và Trương Triệu Huyền chính là minh chứng cho câu nói này. Trương Triệu Huyền là một người rất vô tư. Y thích đồ ngọt, thích đi chơi, có vẻ như là một người không tim không phổi, thế nhưng một khi đã yêu, y cũng sẽ hi sinh tất cả cho nửa kia của mình. Tuy nhiên, đôi khi mình thấy thiết lập của Trương Triệu Huyền có hơi ngốc nghếch và EQ thấp quá đà, đây cũng là bạn thụ có thiết lập ngốc manh đầu tiên mà mình đọc của Khốn Ỷ Nguy Lâu, vì giai đoạn sau tác giả hầu hết đều xây dựng nhân vật thụ là người tâm cơ, kiên cường. Diệp Thanh thì đúng chuẩn si tình công, không quản gian khó khổ cực, hai tay đầy máu để tìm được Trương Triệu Huyền, năm ấy khi y không từ mà biệt, hắn cô đơn ở lại ngọn núi kia cũng chưa hề nghĩ đến việc hận Trương Triệu Huyền. Hắn có trách y, nhưng không hề hận, đơn giản vì Diệp Thanh không nỡ. Truyện có nút thắt và một chút plot twist, dù mình đánh giá plot twist của truyện yếu và không bất ngờ, một số tình tiết cũng chưa xử lý ổn thỏa lắm, tuy nhiên với dung lượng chỉ mười chương thì cũng có thể thông cảm được. Nói chung, “Phàm tâm đại động” là một câu chuyện tuy giản đơn, nhưng có lẽ cũng sẽ gieo vào lòng bạn những cảm xúc nhất định, bởi những câu chuyện tình yêu mà bị chia cắt rồi bỏ lỡ, trải qua bao khó khăn gian nan mới được trùng phùng thì thường luôn là câu chuyện khiến người ta phải suy nghĩ mà. ^^ *** Cổ trang, huyền huyễn, thổ tào công x thâm tàng bất lộ thụ. Công là một thần tiên nhàn tản, xuống trần để giúp đồ đệ bắt yêu trừ ma. Nào ngờ vừa vào thành đã gặp ngay một con yêu quái thứ thiệt mà không hề nhận ra mà còn tin răm rắp đi theo nữa. Công tính cách vui vẻ lại tham ăn, pháp thuật cao cường nhưng lúc linh lúc không, trí óc còn thua cả đồ đệ. Yêu tinh lại là người điềm tĩnh ôn nhu, tiếu lý tàng đao. Nói thần tiên đi bắt yêu tinh thì sai bét, phải là yêu tinh bắt cóc thần tiên mới đúng. Bởi vì là một thần tiên cà lơ phất phơ nên công không để tâm tới luật lệ thiên đình gì cả. Phát hiện thụ là yêu, công không để tâm, tới lúc yêu thì thừa nhận lập tức chứ chẳng suy tính kiểu tiên yêu khác biệt một giây một phút nào. Thế nhưng, mọi chuyện nào chỉ đơn giản như thế. Thụ là ai, còn công, trước khi thành tiên thì lại là ai? Ân oán yêu hận ngày xưa đâu dễ cho qua? Đây là truyện mở đầu cho một series thần tiên huyền huyễn liên quan tới nhau của Khốn Ỷ theo thứ tự là Phàm tâm đại động, Bàng môn tả đạo, Khẩu thị tâm phi, Châu ngọc tại trác và Siếp nhãn phong lưu. Tính ra thì đôi này là ít bị ngược nhất trong các đôi của hệ liệt, đánh nhau kiểu gì cũng chỉ tới mức lê lết chứ chưa tới mức gần chết, đa phần bởi vì tính cách công quân rất tươi sáng và đáng yêu, ngược chút xíu cũng là do bạn khờ khờ tí thôi chứ từ đâu đến cuối vẫn cực kỳ thê nô. Thụ bề ngoài là kẻ bắt nạt công nhưng thực ra toàn bị đau đầu vì cái kẻ trẻ con ham vui kia thôi. Đề cử. Hợp để relax Edit: Hè hè, QT rất dễ đọc ạ *** Mưa bụi lất phất. Mưa phùn liên tiếp rơi vài ngày, khắp thành Lâm An mờ mịt sương mù. Trong quán trà ven đường chỉ vỏn vẹn có hai, ba người. Nam tử ngồi gần cửa sổ mặc đồ xám, y phục cùng hành trang đều khá mới, trong tay cầm thêm một bọc vải nhỏ, khuôn mặt phổ thôngbình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng dưới cằm hắn lại để ba chòm râu dài, râu đen nhánh, không hề có màu khác pha tạp, nhìn lạ, nhưng cũng rất được. Mà bản thân hắn hình như cũng vô cùng thích râu của mình, khi thì nhắm mắt trầm ngâm, khi thì vuốt râu mỉm cười, nếu không phải đôi mắt có phần dâm tà bẩm sinh, thật sự có vài phần tiên phong đạo cốt.* *Phong thái của người tiên, cốt cách người đạo đức Tiểu nhị thấy hắn ngồi đã lâu, nhịn không được mà lên tiếng, “Khách quan, mưa này xem ra không ngừng được trong chốc lát, ngài có muốn gọi thêm mấy đĩa bánh ngọt không?” Trương Triệu Huyền vừa nghe hai chữ “bánh ngọt”, hai tròng mắt ngay lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu nói, “Muốn muốn muốn! Được rồi, ta cũng thuận tiện hỏi muốn hỏi chuyện một gia đình. Nhà kia cũng không biết là họ Lý hay họ Triệu, gần dây bị một con hồ yêu nào đó dây dưa… Di? Chờ một chút, hình như là họ Vương…” Hắn vừa nhíu mày vừa gõ lên trán, lầm bầm than thở, “Ai nha nha, quả nhiên, niên kỷ cũng đã lớn, trí nhớ kém hơn rồi.” Tiểu nhị thấy hắn ăn nói hàm hồ, cũng không để ý nữa, đi chuẩn bị bánh ngọt. Trương Triệu Huyền hắc hắc cười gượng hai tiếng, uống cạn trà trong chén, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Càng mưa càng lớn. Trong làn mưa bụi, có thể mơ hồ thấy được một bóng người chậm rãi đi từ góc đường. Người nọ một thân bạch y, trong tay cầm chiếc ô thanh sắc, đến gần hơn, mới thấy rõ dung mạo y – mi mắt thanh tú, môi mỏng khẽ cười, nhìn có vẻ văn nhã, dáng dấp vô cùng tuấn tú. Trương Triệu Huyền nhàn rỗi đến buồn chán, liền ngồi dựa lên cửa sổ, mắt thấy người nọ từng bước đi tới, đưa mắt nhìn giữa cơn mưa trắng xóa. Ánh mắt gặp nhau trong giây lát, tròng mắt màu mực tựa như phản chiếu hình ảnh mưa phùn, thủy quang trong trẻo. Trương Triệu Huyền ngẩn ngơ, chẳng biết tai sao, trong lòng lại thấy rạo rực, hô hấp hỗn loạn. Nam tử bạch y kia tiếp tục đi về phía trước, bước hai bước rồi bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn y phục ẩm ướt của mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người bước vào quán trà. “Một bình trà nóng.” Giọng y nhẹ nhàng mềm mại, mang theo thanh âm riêng của người Giang Nam, thật êm tai. Vừa đóng ô lại, vừa chọn chỗ ngồi xuống, những giọt nước lay động, rơi xuống. Trương Triệu Huyền nhìn y chằm chằm, tay phải lung tung bấm đốt ngón tay mấy lần, lẩm bẩm trong miệng. Một lát sau, khẽ nhướng mày, lộ ra một nụ cười. “Vị công tử này, có ngại ghép bàn cùng ta không?” Dù miệng hỏi, nhưng người đã đi trước, không chút khách khí mà ngồi xuống bên cạnh thanh niên kia. Người nọ ngẩng đầu, nhìn quanh tiệm trà vắng vẻ, thái độ tao nhã, khẽ cười nói, ”Xin cứ tự nhiên.” Mời các bạn đón đọc Phàm Tâm Đại Động của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gâu Gâu Gâu! - Lữ Thiên Dật
“Tô Trừng sau giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện mình biến thành con cún Teddy nhà nam thần… Còn thân thể nguyên gốc của mình nằm nhoài trên bàn máy vi tính lâm vào hôn mê. Tô Trừng cảm thấy mình cần phải tự cứu bản thân trước khi thân thể cũ của mình chết đói… Đau khổ hơn chính là nam thần còn muốn thiến Tô Trừng…” *** Đầu năm nay đam mỹ thật sự là càng ngày càng đa dạng phong phú, mới ngày nào mình review một bộ truyện toàn t(r)ym, rồi một bộ nhân vật xuyên thành BVS (bă** vệ sinh), hôm nay lại xin phép được giới thiệu cho các bạn một bộ có nhân vật xuyên vào con cún. ( ̄ε ̄〃)b Thông thường, cảnh xuyên qua của nhân vật chính sẽ thật là hoành tráng. Nếu không hoành tráng thì cũng đẹp mắt một chút xíu, nhưng một ngày Tô Trừng mở mắt, không thấy một màn đẹp mắt hay hoành tráng gì cả, mà chỉ thấy mình có bốn cái chân. Tô Trừng còn phát hiện ra, mình không thể nói, chỉ có thể “Gâu gâu gâu!” Biến cố này khiến Tô Trừng vô cùng bối rối và căng thẳng nhưng sau đó lòng cậu lại vui như nở hoa. Vì lúc này, Tô Trừng chính là cún cưng của nam thần Lâm Húc - người mà cậu vô cùng sùng bái nhưng chưa có cơ hội gần gũi. Hiện tại, Tô Trừng không cần lén lút nhìn nam thần nữa, mà thậm chí còn được nam thần ôm vào trong lòng. Hơn nữa, còn được nam thần dẫn đi... WC. Hơn nữa, còn được nam thần xoa xoa đầu. Nhưng mà… Tô Trừng vẫn cảm thấy "thốn" vô cùng. Bởi vì nam thần không chỉ có một con chó là cậu, mà có cả một tập đoàn chó. Tô Trừng đã lưu lạc đến mức phải tranh sủng cùng chó rồi. (/。\) Hơn nữa còn chuẩn bị bị mang đi thiến… Hơn nữa còn bị, một tập đoàn chó đố kị… _ “Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì. “Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?” “Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.” “Sách, đồ không XO được!” “Cứ như con gái!” Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.” _ Nói ra có vẻ bi kịch như thế, nhưng chính vì cơ duyên xuyên thành cún con này, Tô Trừng phát hiện ra một bí mật: Nam thần Lâm Húc thế mà là fan cứng tiểu thuyết của mình! Hơn nữa còn là fan thiên sứ kì cựu vung tiền “nuôi” cậu! Trong lòng Tô Trừng, hoa nở tưng bừng. … Nói ra thì, đây chính là một câu chuyện song phương thầm mến. Không chút máu chó dù cho một trong hai nhân vật chính xuyên thành cún; không chút bi kịch nhảy lầu tự tử này kia. Bi kịch duy nhất chỉ là khi muốn nói chuyện, Tô Trừng chỉ có thể “Gâu gâu gâu” trong tuyệt vọng. Ví như khi nam thần muốn đưa cậu đi WC, Tô Trừng chỉ có thể xấu hổ “Gâu gâu gâu”, nam thần nói muốn thiến cậu, Tô Trừng cũng chỉ có thể sợ hãi “Gâu gâu gâu”... “Gâu gâu gâu!” không dài, chỉ 13 chương ngắn, nhưng nội dung mới lạ, hài hước và vô cùng đáng yêu. Cả Tô Trừng và Lâm Húc đều thầm mến đối phương, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cứ giả bộ không để ý nhưng cứ cố tình gặp người ta hoài. May mắn có sự việc Tô Trừng xuyên thành cún cưng nên hai người mới thổ lộ em yêu anh anh yêu em, sau đó ngọt ngọt ngào ngào tìm cách biến Tô Trừng trở lại như cũ, sau đó điềm điềm mật mật nắm tay nhau sống thật hạnh phúc. Nếu bạn đã ngán những bộ truyện “nặng đô”, u ám và bi kịch, thì hãy thử “Gâu gâu gâu!” xem sao. Đảm bảo sự đáng yêu và hài hước của bộ truyện này sẽ không làm bạn thất vọng. (〃▽〃) *** Chuyện sau đó —— “Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn. “Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy. Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!” Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.” “… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn. Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không? Không có đâu. “Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.” Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng. Tô Trừng:… Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa! Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó. Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng… Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình. Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đồ con gái, lại là mi! Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng! Rất có phong phạm chính cung nương nương… Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên. Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó. Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường. Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ) Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước. “Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên) Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?” Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.” Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi. “Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.” Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái. “Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc. Thần hồ đại nhân —— Cảm ơn. Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa. Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng. Mời các bạn đón đọc Gâu Gâu Gâu! của tác giả Lữ Thiên Dật.
Xông Vào Ngõ Âm Dương - Mộc Hề Nương
Tên gốc: Đại chàng âm dương lộ Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, sảng văn, 1×1, cường công x cường thụ, HE. Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Edit: OnlyU Beta: Dương San Hô Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì trên người âm khí quá nặng nên phải kết âm hôn với quỷ. Đến khi tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi thì cậu nhận được công văn mời đến nhận chức ở xã khu. Thế là cậu mang theo bài vị của ông xã ở lại thủ đô. Hai. Ban đầu khi biết công việc phải giao tiếp với ma quỷ, đồng nghiệp là thiên sư, Trần Dương từ chối. Sau đó cậu phát hiện tiền lương cực cao, phúc lợi cực tốt. Trần Dương rất tự giác phải kiếm tiền nuôi người nhà sống qua ngày bèn nhận lời. Gỡ mìn: Đại Phúc = địa phủ. Công là quỷ, thụ là người. Thụ âm khí quá nặng, vì mạng sống mà kết âm hôn. Công là boss quỷ giới! Đại boss! Thập điện Diêm Vương cũng là thuộc hạ của hắn! Trong chính văn đề cập đến các địa phương, xin đừng liên hệ với hiện thực. Tất cả nội dung đều là hư cấu! Hư cấu! Hư cấu! *Âm hôn hay “đám cưới ma” là lễ cưới mà cô dâu và chú rể đều đã qua đời hoặc một người còn sống và một người đã chết. Phong tục này vẫn tồn tại ở một số vùng quê xa xôi hẻo lánh ở Trung Quốc. *1 cân của Trung Quốc = nửa kg của mình *** Lục Tu Chi nói: “Anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.” Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: “Vốn tên là Lục Tĩnh?” Lục Tu Chi gật đầu. Khấu Tuyên Linh “à” một tiếng rồi tiếp tục ăn hết xâu kẹo trong tay. Thái độ rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Lục Tu Chi càng bất an, hắn không rõ Khấu Tuyên Linh có kịp phản ứng không. “A Tuyên, em không trách anh?” “Không có.” “Có ý gì?” Khấu Tuyên Linh quay đầu cười với hắn: “Không có ý trách cứ.” Lục Tu Chi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau Khấu Tuyên Linh chịu sai bảo, quy quy củ củ. Khấu Tuyên Linh hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không hỏi thì câm miệng. Khấu Tuyên Linh bỗng hỏi: “Sư tổ Lục Tĩnh?” “Ừm.” “Lúc kết hôn sao không nói cho em biết?” Khi đó hai người kết hôn ở tổ đình Khấu gia, hành lễ bái thiên địa. Lúc đó không nói, cố tình đợi bốn năm sau mới nói. Khấu Tuyên Linh nhìn kỹ Lục Tu Chi: “Anh còn gạt em chuyện gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Xông Vào Ngõ Âm Dương của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Vân Tế Hội - Lão Trang Mặc Hàn
Bốn quyển trước nói về từng người một thì đến quyển này là sự mốc nối giữa bốn người với nhaumột cách xảo diệu, vận mệnh của họ sẽ vì các bên mà thay đổi chứ? Phương Khinh Trần sống lại làm cho Sở quốc hỗn loạn yên bình trở lại, nhưng y và Sở Nhược Hồng liệu có thể tái tục tiền duyên, Khinh Trần quyết tuyệt có thể tìm được tình yêu hoàn mỹ hay không… Tiểu Dung vĩnh viễn chỉ biết bỏ ra liệu có định cùng Thanh Cô che giấu đứa bé y một tay dẫn dắt, một mình đối mặt với mưa gió, khi Khinh Trần tính kế Yến Lẫm của y, y lại sẽ thế nào… A Hán đang ngủ say bất tỉnh liệu có tỉnh lại? Địch Cửu có tiến vào Tiểu Lâu không, y thật sự sẽ chết sao? Địch Nhất nhiều lần tìm người trong Tiểu Lâu cầu trợ, cuối cùng ai sẽ giúp y… Phong Kính Tiết vi quy vào đời lần nữa, tìm được hảo bằng hữu Lư Đông Ly của y, y phải làm thế nào để Lư Đông Ly nhận ra mình, tình cảm của y với Lư Đông Ly thật sự chỉ đơn thuần là nghĩa bằng hữu ư… Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội *** “Chúng ta đều có thể trở về, nhưng A Hán không thể cũng sẽ không trở về. Là y đã cắt đứt thông đạo thiên nhân, tuy nói thế giới chúng ta hoàn toàn bất đồng với thiên đình trong tưởng tượng của các ngươi, nhưng quy tắc ước thúc tối thiểu vẫn có. Ngươi cho là y sau khi về, sẽ không bị xử phạt sao?” Nghiêm Lăng cười cười: “Cho nên, chúng ta sẽ không kiên trì muốn khuyên y về, bản thân A Hán cũng chưa chắc muốn về. Bất đồng với chúng ta, tính tình y lười nhác, chỉ cần có ăn có uống có ngủ là thỏa mãn, đối với công nghệ cao… A, không, đối với hết thảy tiện lợi của thiên đình không hề lưu luyến hoài niệm. Lần này y bùng nổ, cố nhiên là vì giúp ngươi cầu một đường sinh cơ, nhưng cũng là vì đã sinh ra hoài nghi và tự hỏi với chế độ của chúng ta, cho nên mới tận mọi lực lượng của mình để phản kháng. Dưới tình huống như vậy, y làm sao có thể về nữa, biết rõ vô lực thay đổi, còn phải tiếp tục bị chế độ kia trói buộc. Y luôn là người cố chấp, đã nhận định thì không chịu quay đầu, y đã không muốn thừa nhận chế độ trong thế giới kia của chúng ta nữa, thì y sẽ vĩnh viễn không quay về.” Địch Cửu yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi quay người: “Y không quay về, nơi gọi là thiên đình kia của các ngươi không thể phái người về đây bắt y?” “Thông đạo bị y hủy mất rồi, tối thiểu phải mấy ngàn năm mới có thể trùng kiến, cho dù dựng xong, cũng chỉ có thể từ phàm trần đi lên thiên đình, mà muốn xuống phàm trần nữa, lại không thể nào.” Nghiêm Lăng đưa tay chỉ chỉ phía trên: “Nói cách khác, trên trời đã lười quản phàm thế này nữa, chỉ để lại một thông đạo tương lai, tiếp dẫn những thần tiên bị lạc trong phàm trần chúng ta trở về. Mà nhân gian này, cho dù trời sụp đất nứt, tất cả phàm nhân chết sạch chết tuyệt, thần tiên cũng sẽ không xuống nữa.” Ánh mắt Địch Cửu nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng: “Các ngươi đều sẽ trở về?” ... Mời các bạn đón đọc Phong Vân Tế Hội của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Cưới Ma - Mộc Hề Nương
Phương Quả đi dự tang lễ của bạn học cấp ba là Vệ Duy, đêm cuối cùng trước khi về đã nằm ngủ trước một phần mộ. Sau khi tỉnh lại thì kết được một mối âm thân* (âm thân: cưới ma) Cậu trở thành vợ của quỷ. Vệ Nhiên, anh trai song sinh của Vệ Duy, là chồng của cậu. Hằng đêm, Vệ Nhiên đều tìm đến Phương Quả để đòi quyền lợi làm chồng. Công là quỷ, thụ là người Nội dung: kinh dị Nhân vật chính: Phương Quả, Vệ Nhiên *** Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia. Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được. Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó. Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc. Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt. Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe. ... Mời các bạn đón đọc Cưới Ma của tác giả Mộc Hề Nương.