Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gió Xuân Mười Dặm Không Bằng Anh

Thể loại: Quân nhân, Sủng, H, HE Số chương: 68 + 3 ngoại truyện Nhân vật chính: Hình Khắc Lũy, Mễ kha Converter: Ngocquynh520 Editor: Quỳnh Nga + Bí Ngô Beta: hoaxua Lí tưởng cả đời của Mễ Kha là tìm một người đàn ông yêu thương mình để dựa vào. Nhưng mà tìm kiếm ở quân đội thì kết quả lại là: Lúc thổ lộ: Em thích anh, muốn anh thành người yêu của em. Lúc bị cự tuyệt: Em thích anh như vậy, thích em một chút anh sẽ chết à Lúc sám hối: nếu biết đó là nụ hôn đầu của anh, em nhất định sẽ chú ý điểm mấu chốt, để anh nhớ khoảnh khắc đẹp nhất này. Lúc đùa bỡn: Kỹ thuật bắn súng luyện thành do đó, thì sắc lang chính là thế này tạo nên đó Lúc nghiêm chỉnh: Em thật nghiêm túc, hiện tại chân thành mà nhiệt tình mời anh yêu đương Khi yêu: Trung thành với vợ như với Đảng. Vì vậy sự thật chứng minh: Quân nhân tuyệt đối nguy hiểm, cần đầu tư cẩn thận. Cho nên, thật ra đây là câu chuyện về chàng thiếu tá tính tình rất quân sự hóa và côn đồ ỷ lại vào vợ. Liệu chuyện tình này sẽ ra sao, kéo dài và kết thúc như thế nào, họ sẽ đi về đâu, liệu có cái kết đẹp cho tất cả hay không, tất cả những câu trả lời đều nằm trong truyện, đọc và theo dõi chuyện tình này nhé. *** Gió Xuân Mười Dặm Không Bằng Anh là câu chuyện tình yêu giữa quân nhân và bác sĩ quân đội. Ở họ đều có sự hi sinh cho đất nước và nhân dân. Trong tình yêu nước nồng nhiệt là tình yêu đôi lứa nồng ấm, chân thành. “Chân ái” là cái mà con người luôn theo đuổi, đi kèm là bổn phận và trách nhiệm. Mễ Kha đại diện cho phái nữ hiền lành, mẫu mực, sống ngay thẳng không hề mềm yếu trước những điều xấu, dành tất cả tình yêu sâu sắc cho một người. Hình Khắc Lũy đại diện cho 1 tầng lớp quân nhân hiện đại, lấy trách nhiệm và nghĩa vụ làm lý tưởng, đồng thời lấy khả năng và trí tuệ làm nền tảng cho tình yêu của mình, bảo vệ hết sức cho cô gái mình yêu Điểm cộng đầu tiên cho truyện là cái tên “Gió xuân mười dặm không bằng anh”, nghe có vẻ như kiểu dù có 10 dặm vườn đào tiên cũng không thể bằng anh. Kế đến là bìa truyện, phải nói là khá dễ nhìn, thấy vui vui. Còn về cách dẫn dắt thì tác giả thể hiện tốt. Ngay từ những chương đầu, lối hành văn làm ta muốn tiếp tục đọc sang trang kế, điều này là điểm mạnh của tác giả giúp lôi kéo sự quan tâm của người đọc. Nội dung truyện có ý nghĩa, xây dựng tình yêu giữa quân nhân và bác sĩ quân đội. Ở họ đều có sự hi sinh cho đất nước và nhân dân. Trong tình yêu nước nồng nhiệt là tình yêu đôi lứa nồng ấm, chân thành. “Chân ái” là cái mà con người luôn theo đuổi, đi kèm là bổn phận và trách nhiệm. Mễ Kha đại diện cho phái nữ hiền lành, mẫu mực, sống ngay thẳng không hề mềm yếu trước những điều xấu, dành tất cả tình yêu sâu sắc cho một người. Hình Khắc Lũy đại diện cho 1 tầng lớp quân nhân hiện đại, lấy trách nhiệm và nghĩa vụ làm lý tưởng, đồng thời lấy khả năng và trí tuệ làm nền tảng cho tình yêu của mình, bảo vệ hết sức cho cô gái mình yêu. Chàng nhiều lần cứu nàng khỏi nguy hiểm, giữa sự sống và cái chết, sự can đảm và kiêu hãnh của anh không cho phép bất cứ giây phút nào do dự, nề hà, mà thay vào đó là ý chí quyết tâm thực hiện. Qua những thăng trầm và cả những chông gai phía trước, cặp đôi Lũy-Kha luôn vững tin vào cái đẹp trong cuộc đời, dám đương đầu thách thức, là ví dụ tiêu biểu nhắc nhở các bạn trẻ về lý tưởng sống tuy đơn giản mà sâu sắc. Ngoài ra, truyện khá hài hước là do sự đối đáp của anh chàng Khắc Lũy theo kiểu “bá đạo soái ca”, anh đã phán thì không có “nhưng”. Tác phẩm này tôi đọc trước khi có bộ phim Hậu duệ mặt trời. Do đó, tôi hi vọng các bạn sẽ không so sánh giữa phim và truyện, và đặc biệt là giữa 2 câu chuyện khác nhau nhé. Tôi tất nhiên cũng thỉnh thoảng bị vướng vào cảm giác, nên đọc truyện hay xem phim? Dù gì thì cũng là do các bạn chọn lựa, nhưng nếu khó quá thì sao? Tôi có cách nhỏ này, trước khoảng thời gian dài chờ phim, thì nên đọc truyện, khi có phim thì có thể coi toàn bộ hoặc coi những đoạn “cut video” nhé. Còn nếu khi biết đến tác phẩm này mà chỉ còn cách ngày công chiếu vài ngày, các bạn có thể chờ xem phim luôn. Và khi có thời gian, hãy đọc lại truyện nhé. Dù truyện hay phim, tôi cũng hi vọng chúng đều làm hài lòng giữa các fan “nguyên tác” và fan “chuyển thể” nhé. Chúng ta đều yêu thích tác giả Mộc Thanh Vũ và 2 nhân vật chính cơ mà. ~~ Xin cảm ơn đã đọc. Tạm biệt nè. ~~ *** Theo một quả đạn tín hiệu màu xanh bay lên trời thì rốt cuộc 3 ngày khảo hạch cũng kết thúc với màn diễn tập bằng đạn thật thực vất vả. Ở trận chiến này, đoàn 5-3-2 không còn chiếm được giải nhất như lệ thường, biểu hiện xuất sắc nhất thuộc về quan chỉ huy của lam quân – tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành và thiếu tá tham mưu Hình Khắc Lũy. Ở giờ phút giao đấu quyết định cuối cùng, hai người với khả năng chỉ huy tác chiến đầy tài tình và bản lĩnh chiến đấu mạnh mẽ đã xoay chuyển được tình thế và giành thắng lợi tuyệt đối. Tuy nhiên khi chưa nhận được lời khen ngợi, Hình Khắc Lũy đã nhanh chóng đi vào phòng tạm giam. Thực ra phòng giam ở quân đội không phải là chuyện quá ngạc nhiên. Hơn nữa Hình Khắc Lũy lại có tình tình không chịu gò bó thúc ép, việc bị giam căn bản là chuyện thường ngày. Nhưng đây là lần đầu tiên không phải là do Hách Nghĩa Thành ra lệnh giam lại. Nói cách khác là do anh tự nguyện, mặc cho tham mưu bên ngoài gọi thế nào cũng không ra. Thúc Văn Ba hiểu rất rõ con người Hình Khắc Lũy, khi đã quyết thì mười đầu trâu kéo cũng không ngăn nổi, cũng không nên nói lời khuyên can vô nghĩa. Trước hết là để cậu ta ở trong suy nghĩ thông suốt rồi sau đó đi tìm tham mưu trưởng. Lúc này Hách Nghĩa Thành còn chưa biết Hình Khắc Lũy đã “Tạo phản” rồi nên gọi điện thoại tìm người, định phân phó công việc. Hình Khắc Lũy đơn phương nộp đơn tạm giam cho Thúc văn Ba. Khi nhìn thấy số điện thoại của tham mưu trưởng, Thúc Văn Bá mới chợt hiểu ra ý đồ của Hình Khắc Lũy. Hắn lập tức tiếp điên thoại: “ Thưa tham mưu trưởng, hiện Hình Khắc Lũy đang tự giam mình tại phòng tạm giam, mong tham mưu trưởng ra chỉ thị” Hách Nghĩa Thành nghe tin thì sắc mặt trầm hẳn xuống, vỗ một tiếng “Bốp” vào văn kiện trên bàn làm việc, giọng đầy nghiêm túc: “Vậy thì giam. Cậu ta quả thật cần tự mình kiểm điểm” Thúc Văn Ba biết hai người này lại có xích mích rồi, vì thế suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: “Có nên mời chính ủy làm công tác tư tưởng hay không?” Hách Nghĩa Thành nghe vậy đương nhiên không đồng ý, đầy tức giân mà nói: “ Tư tương cậu ta cao như vậy, còn cần chính ủy khuyên giải sao?” Thúc Văn Ba cau mày: “Nhưng trại tân binh bên kia……..” Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Hách Nghĩa Thành không để Thúc Văn Ba nói đỡ cho Hình Khắc Lũy, ngược lại còn giao phó: “Nói với cảnh vệ, từ nay không được đưa cơm cho cậu ta. Hủy bỏ 3 bữa 1 ngày” Chuyện này thực sự lớn rồi đây. Cúp điện thoại, Thúc Văn ba thở dài nghĩ thầm: Đồng chí Hình Khắc Lũy, không phải ta không giúp cậu, chỉ là quân lệnh như sơn, cậu chắc sẽ hiểu mà. Quả nhiên 3 ngày tiếp theo cảnh vệ không đưa cơm cho anh. Ngày thứ nhất, Hình Khắc Lũy dựng đứng mày kiếm kháng nghị: “Dựa vào cái gì mà không cho tôi ăn cơm, các người là đang ngược đãi phạm nhân. Tôi nói cho các người biết, tôi đây là bế quan chứ không tuyệt thực” Cảnh vệ thực hiện quân lễ rồi nói: “Thưa thiếu tá, bế quan là do một mình thiếu tá đưa ra. Chúng tôi không nhận được chỉ thị của cấp trên nên không chuẩn bị phần của thiếu tá” Ngày thứ hai, Hình Khắc Lũy bực túc mà phá cửa kêu to: “ Bảo Thúc Văn Ba tới đây” Cảnh vệ thực hiện quân lễ lần nữa rồi nói: “ Tham mưu Thúc văn Ba đã nói, bế quan là do thiếu tá tự quyết định, ra ngoài hay không là do thiếu tá” Ngày thứ ba, Hình Khắc Lũy muốn ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa. Đối mặt với sự tức giân của Hình Khắc Lũy, cảnh vệ nói: “Thưa thiếu tá, nghe nói tham mưu trưởng tìm khắp nơi cũng không thấy thiếu tá, sợ tham mưu trưởng tìm đến đây nên chúng tôi không còn cách nào khác là khóa cửa lại” “ Quả thật là quá logic mà” Hình Khắc Lũy tức giận đến chống nạnh, bốc khói mà nói: “cậu xác định tham mưu trưởng sẽ tìm không ra ta?” “Xác định” “Thật xác định..?” “Thật xác định” “ Các cậu dám xác định một lần nữa..?” “…………………” Do 3 ngày không được ăn cơm, Hình Khắc Lũy cảm thấy quá đói. Đúng lúc anh đang suy nghĩ muốn đi ra thì Thúc Văn Ba đưa ra chỉ thị mới nhất của Hách Nghĩa Thành: “Tự kiểm điểm 5000 chữ, không được sao chép, phải tự mình viết” “5000 chữ, tham mưu trưởng không biết tôi chưa tốt nghiệp tiểu học sao?” Hình Khắc Lũy nằm cứng đờ trên mặt đất mà than thở: “Sếp thật khó tính” Thúc Văn Bản đem bản kiểm điểm 5000 chữ đến thì trong đó toàn: “ Phạt tôi đi, tôi muốn ăn cơm”. Hách Nghĩa Thành dù tức giận cũng phải buồn cười mà nói: “ Đem tên khốn kia đến đây cho tôi” 5 phút sau, Hình Khắc Lũy cố ý thể hiện mình không còn hơi sức đứng ở cửa: “Báo cáo”. Đáp lại là 5 phút sau Hình Khắc Lũy mới được phê chuẩn cho vào. Thấy trong phòng làm việc chỉ có Hách Nghĩa Thành, Hình Khắc Lũy đứng nghiêm báo cáo: “Tham mưu trưởng, anh cử tôi đến đoàn 5-3-2 đi, tôi thực sự muốn xem xem họ huấn luyện như thế nào, tôi không tin họ mạnh đến mức mà không một đoàn nào đánh thắng được họ” Hách Nghĩa Thành không ngửng đầu, tay vẫn xem văn kiện thấp giọng nói: “Còn có thể huấn luyện như thế nào, đại cương huấn luyện của họ thật sự cậu chưa từng thấy?” Hình Khắc Lũy bất chấp khó khăn tiếp tục nói: “Đại cương là chết, người là sống. Toàn quân đều có đại cương na ná nhau, nhưng khi luyện binh thì khả năng lại khác nhau. Cho dù bọn họ nghiêm khắc tuyển những người xuất thân bộ đội đặc đặc chủng thì sức mạnh của bọn họ cũng không thể được như vậy được. Tham mưu trưởng không tò mò sao?” “Không tò mò” Hách Nghĩa Thành vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt như cũ, thực chất là vẫn không đồng ý phái anh đi. Hình Khắc Lũy tiến lên phía trước vài bước, cố gắng nói: “Tham mưu trưởng, tôi…..” “Đứng nghiêm” Hách Nghĩa Thành lạnh lùng nói, xác định Hình Khắc Lũy đứng đúng tư thế quân nhân. Tay Hách Nghĩa Thành cầm văn kiện đã xem qua, không cho phản bác mà nói: “Cút đi ngay cho tôi” Hình Khắc Lũy không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sếp bảo anh cút đi, trong lòng thầm nghĩ: “Không ý kiến không điều kiện chấp hành, có ý kiến không điều kiện không làm”. Bắt gặp ánh mắt của Hách nghĩa Thành “Còn có việc gì nữa?”. Hình Khắc Lũy đành xoa mũi mà bước ra ngoài. Tự giam mình cái gì, quả nhiên là không sáng suốt mà. Hình Khắc Lũy không thể không thừa nhận Tham mưu trưởng đúng là chỉ sợ mỗi chị dâu, bên ngoài thì đúng là mềm không được cứng cũng không xong. Đi ra ngoài thì gặp ngay Thúc Văn Ba, cười hỏi: “Thỏa hiệp?” Hình Khắc Lũy híp híp mắt coi như chào hỏi rồi nói: “Không cho tôi ăn cơm hả?” Tiếp theo túm lấy áo của Thúc Văn Ba rồi đè lên tường mà nói: “Dám bắt tôi viết kiểm điểm hả?” Cuối cùng thúc một tay vào bụng người anh em mà nói: “Cậu còn dám cười nhạo tôi’ Chờ Hình Khắc Lũy đánh xong, sư trưởng Lý mới từ bên cạnh anh đi ngang qua. Ngày kế tiếp khi bước vào sân huấn luyện, Hình Khắc Lũy đã nghe thấy những tiếng vô lực: “Một, Hai, ba, Bốn,….” Ngay sau đó liền nhìn thấy đội hình vô cùng rời rạc. Thấy thế, khuôn mặt của người đang mặc trên mình bộ huấn phục là Hình Khắc Lũy trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ có đôi mắt theo bản năng thì nheo lại. Trong khi nhiều binh chủng đang hăng hái diễn luyện chiến đấu thì lúc này ở sân huấn luyện không chỉ không có tiếng hô to mà ngược lại còn rất dịu dàng. Thật ra đối với những phần tử hiếu chiến như Hình Khắc Lũy mà nói thì thao luyện tân binh cái gì, thật sự là không có kĩ thuật tác chiến, hơn nữa đối tượng thao luyện lại là nữ. Đối với quân đội mà nói cũng giống như “Hòa thượng” vậy, con gái dù thế nào cũng như là động vật quý hiếm. Mặc dù không cưng chiều như gấu trúc nhưng cũng không nên để họ chịu tủi thân mới đúng. Vậy mà lần này những nữ tâ binh xinh đẹp lại phải chịu không ít vất vả, nguyên nhân cũng là vì sư bộ phái tới 1 đồng chí thiếu ta vô cùng nghiêm khắc. Vào một buổi sáng sớm bình thường như bao buổi sáng khác, Hình Khắc Lũy bước những bước tiêu chuẩn xuyên qua làn sương mù mà tiến tới, tư thế anh dũng, đôi mắt đen với những tia sắc nhọn đảo qua từng người. So với người hôm qua bị Lý sư trưởng bắt gặp thì giống 2 người hoàn toàn khác biệt. Hình Khắc Lũy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước rồi lên tiếng đầy tức giận: “Hô cái gì thế, trong người bị khó chịu à. Có biết thế nào là đi đều, đi chỉnh tề không?” Tân binh huấn luyện đã được 3 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên anh đến kiểm tra . Kết quả là vừa vào sân huấn luyện đã bị bọn tiểu nha đầu này chọc tức. Ba ngày huấn luyện mà thậm chí cả khẩu lệnh hô cũng không đúng, nói gì đến đội hình đội ngũ. Kết quả như vậy thật làm cho anh rất buồn phiền. “Theo tiến độ ốc sên của các cô thì đừng nói đến ba tháng mà ba năm cũng không thể đạt tiêu chuẩn”. Ánh mắt lạnh lùng, Hình Khắc Lũy mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi nói với mọi người ở đây, huấn luyện tân binh sẽ tiến hành kiểm tra, ai không đạt tiêu chuẩn thì tự động rời khỏi đây. Đừng nghĩ mọi người là nữ mà cường độ huấn luyện được giảm nhẹ”. Nói hết câu, Hình Khắc Lũy dùng ánh mắt bén nhọn nhìn lướt qua từng người, nhìn đến một khuôn mặt quen thuộc thoáng ngạc nhiên mà dừng lại. Sau đó mạnh mẽ mà nói một câu: “Tôi đây là rèn luyện sức chiến đấu chứ không thương hoa tiếc ngọc” Bị khiến trách khiến mặt ai cũng đỏ như quả cà chua mà nhìn vị thiếu tá trước mặt. Trong lòng thì thầm nghĩ cuộc đời họ từ giờ phút này trở đi sẽ thật sự bi thương. Mời các bạn đón đọc Gió Xuân Mười Dặm Không Bằng Anh của tác giả Mộc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Copy Mối Tình Đầu - Hoa Thanh Thần
“Cô đã phải mất rất nhiều thời gian để chữa lành trái tim bị thương, nỗ lực quên đi tình yêu đã dành cho anh, thế mà giờ đây, một lần nữa, anh lại làm đảo lộn cuộc sống của cô.” Vẫn là câu chuyện về một người con gái đã trải qua một cuộc tình đau khổ trong quá khứ rồi bất ngờ gặp được một chàng trai có thể khiến cho trái tim bị tổn thương sâu sắc kia đập trở lại, phải chăng Copy mối tình đầu của Hoa Thanh Thần chưa đi xa hơn motip tiểu thuyết ngôn tình thường thấy? Có lẽ là không phải! Cô gái Hàn Tú trong Copy mối tình đầu có nét giống với nhân vật Tiêu Dĩnh của Gần như vậy, xa đến thế của Tình Không Lam Hề. Cả hai đều có một mối tình đầu đẹp như mơ với người bạn thanh mai trúc mã, để rồi sau đó, hai người đàn ông, theo những cách khác nhau đã cùng rời xa các cô. Trần Diệu của Gần như vậy, xa đến thế phần vì sự nghiệp, phần vì quá mệt mỏi khi phải ở bên một người con gái quá dựa dẫm vào mình mà quyết định chia tay với Tiêu Dĩnh; còn Đường Trạch Tề – chàng trai vạn người mê của Copy mối tình đầu thì vì quá lăng nhăng mà đánh mất Hàn Tú – người con gái anh đem lòng yêu từ thuở nhỏ. Cũng như Tiêu Dĩnh, Hàn Tú đã đau khổ một thời gian dài, rất dài mới nguôi ngoai vết thương lòng, nhưng khác với Tiêu Dĩnh, nỗi đau khổ vì bị phản bội đã khiến cô “tắt lửa lòng”, “miễn nhiễm” với mọi loại đàn ông, ngay cả khi đó là một doanh nhân đẹp trai, tài giỏi, hết lòng chiều chuộng, nâng niu cô; né tránh tình yêu vì sợ bị tổn thương lần nữa. Nhưng, như một trò đùa của số phận, mối tình đầu đau khổ tưởng nên được cất vào hòm và đóng kín lại, để thời gian làm cho quên lãng lại được “copy”. Hàn Tú tình cờ gặp một chàng trai có ngoại hình giống hệt kẻ đã làm cô bị tổn thương sâu sắc, sau đó buộc phải cưu mang anh. Ngòi bút phân tích tâm lý tinh tế của Hoa Thanh Thần đã đưa đến cho người đọc những trường đoạn tuyệt hay diễn tả tâm trạng xáo trộn, mâu thuẫn gay gắt diễn ra trong lòng Hàn Tú khi nỗi đau khổ bị dồn nén trước kia nay bùng phát trở lại, bên cạnh đó là những rung động không sao kiềm chế được cứ liên tục nảy sinh mỗi khi anh ân cần chăm sóc cho cô. Từ những hằn học, căm ghét, thương hại, xót xa, nỗ lực né tránh, phủ nhận, tự lừa dối chính mình đến việc chấp nhận buông xuôi, để mặc trái tim đập theo nhịp nó muốn, sẵn sàng yêu và dâng hiến, Hàn Tú đã không phải yêu thêm một lần nữa mà là lần đầu yêu thực sự. Không đao to búa lớn, hùng hồn tuyên bố, Hoa Thanh Thần đã viết nên những chân lý của trái tim bằng một văn phong tự nhiên và giàu cảm xúc, chẳng hạn: “Người ta thường nói, trái tim con người làm bằng thịt nên chắc chắn sẽ có lúc mềm yếu”, “Có người nói, bàn tay và trái tim có liên quan mật thiết đến nhau, khi bàn tay hai người nắm lấy nhau thì cũng là lúc trái tim họ sát lại gần hơn”, “Nếu đã thực sự đắm chìm trong tình yêu thì cố gắng phủ nhận chỉ là chuyện không tưởng. Trái tim căn bản không thể do mình muốn kiềm chế là kiềm chế được, muốn điều khiển là điều khiển được, vậy thì việc gì mà phải khổ sở trốn tránh, ép buộc nó đến mức đau đớn như thế?”, “Yêu một người đôi khi là sự tự nguyện hành xác mà chẳng vì lí do nào cả”… Sức hấp dẫn từ đầu đến cuối của Copy mối tình đầu không chỉ ở những trường đoạn phân tích tâm lý tinh tế mà còn bởi sự sáng tạo của tác giả khi để nhân vật nam chính ít nhiều đi ra ngoài mô hình mĩ nam thường thấy. Tiểu Thất – chàng trai tuấn tú, tài năng đã khiến Hàn Tú dám yêu trở lại – lại là sản phẩm của thí nghiệm nhân bản vô tính từ ADN của Đường Trạch Tề. Mang trong mình nỗi đau và sự mặc cảm vì là người nhân bản, Tiểu Thất cứ ngỡ mình không hề giống như con người, chẳng có thất tình lục dục cũng như không có quyền được tồn tại trên cuộc đời này. Nhưng những ngày sống bên Hàn Tú đã khiến anh thức ngộ được nhiều điều, không chỉ là “hóa ra mặt đất thực sự có màu nâu như trong sách mô tả, bầu trời xanh biếc, không khí trong lành, sảng khoái đến như vậy, và ngoài giáo sư Trương, Cổ tiên sinh cùng những người mặc áo blouse trắng mà anh nhìn thấy hàng ngày ra, xung quanh vẫn còn nhiều người khác” mà còn biết rằng anh cũng có thể sống và yêu như con người, để rồi yêu người con gái ấy đến chết đi sống lại. Tình yêu của anh không khỏi khiến người đọc xúc động bởi sự chân thành trong suy nghĩ cũng như những cử chỉ ân cần, dịu dàng và hành động xả thân vì người yêu: “Nếu thực sự có kiếp sau thì có lẽ anh cũng sẽ như con người, có thể được xuống suối vàng. Anh sẽ không uống canh Mạnh Bà để đứng bên cầu Nại Hà chờ em, để nhìn em thêm một lần nữa, để được ôm chặt em vào lòng”… Lãng mạn nhẹ nhàng, hài hước, trinh thám, viễn tưởng, những yếu tố ấy cùng hội tụ trong Copy mối tình đầu và làm nên một câu chuyện tình yêu xúc động, ít nhiều thoát khỏi những motip quen thuộc thường thấy trong các tiểu thuyết ngôn tình hiện nay. Sự pha trộn giữa các thể loại cùng sự mới mẻ ở đề tài cũng như văn phong lôi cuốn của Hoa Thanh Thần hẳn sẽ khiến bạn nhận ra rằng: dù đó là mối tình thứ hai hay thứ ba thì hãy vẫn cứ yêu như là mối tình đầu, yêu “bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi, bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già” (Để em yêu anh như mối tình đầu). Câu chuyện là sự pha trộn hài hòa giữa tình cảm, trinh thám, viễn tưởng, hài hước nhẹ nhàng,… Đôi lúc là những dòng tự sự rất tâm lý và chân thành. Với ngần ấy lượng kí tự, tác giả đã khai thác câu chuyện ở mức khá. Mình tự hỏi nếu là Khiêu Dược Hỏa Diễm (Hồ Tiểu Mỵ) thì nó sẽ hoành tránh và gây cấn hơn Quan hệ nguy hiểm hay không. Loại chủ đề mang dáng dấp khoa học viễn tưởng thế này sẽ rất hay nếu viết sâu và sẽ nhảm nhí nếu viết sơ sài. *** Hoa Thanh Thần, tên tiếng trung là 花清晨. Hoa Thanh Thần, ngụ ý hoa nở vào sáng sớm. Thuộc chòm sao Xử Nữ có khả năng viết lách. Lý tưởng lớn nhất của cô là  ăn rồi nằm, trạch nữ. Thích mơ tưởng hão huyền, linh cảm sáng tác thường vào buổi tối khi gặp ác mộng. Mục tiêu cuộc đời chính là biến những cơn ác mộng vào buổi tối thành những câu chuyện tình yêu đẹp nhất. Dựa vào viết lách, kiếm chút tiền sống qua ngày. Một số tác phẩm của cô: Đẳng cấp quý cô, Không thể quên em,... *** Trong con ngõ nhỏ chất đống rác thải sinh hoạt nằm sau tòa nhà, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Một tay xách dụng cụ vệ sinh, một tay cầm túi rác vừa lấy ở nhà khách hàng, trán ướt đẫm mồ hôi, Hàn Tú bước vội ra khỏi tòa nhà rồi phẫn nộ tuyên bố với cô bạn thân Bùi Sam Sam cũng đang cầm một túi rác y chang trên tay: “Sam Sam, mình nói cho cậu nghe, nếu lần sau, người đàn bà béo ịch đó còn gọi điện bảo mình đến dọn vệ sinh hộ mụ ấy nữa thì mình nhất định sẽ thu phí 5 đồng 1 mét vuông. Nếu mình không làm vậy mình thề sẽ bỏ họ Hàn của mình rồi theo họ của mụ ấy luôn.” Sam Sam phụ họa: “Đúng thế, mụ đàn bà đó thật là quá đáng quá thể mà. Đến những vết bẩn nhỏ như con kiến, bé như vi trùng, mụ ta cũng bắt tụi mình phải lau đi lau lại cho sạch sẽ, chỉ còn thiếu nước dùng kính hiển vi kiểm tra, săm soi từng centimet một thôi. Mình chưa bao giờ gặp người đàn bà nào biến thái đến vậy! Thật là khó hầu hạ, mình không thể chịu nổi mụ ta nữa!” Hàn Tú phi chiếc túi trong tay về phía thùng rác, cương quyết: “Không, mình nhất định phải kiếm tiền của mụ ta, hơn nữa còn phải kiếm thật nhiều, thật nhiều, kiếm đến chết mới thôi!”. Vừa dứt lời, cô liền giơ năm ngón tay lên trời thay cho việc thề thốt rồi nắm chặt lại nhằm biểu thị lòng quyết tâm đang hừng hực. Tôn chỉ của Hàn Tú chính là: chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì cho dù khách hàng có biến thái đến đâu, cô kiểu gì cũng biến thái hơn cả họ. Vứt túi rác xong. Sam Sam quay sang nhìn bạn với ánh mắt xem thường: “Cậu đừng như vậy! Đúng là cậu cần tiền đến mức không thiết mạng sống nữa rồi!” “Hừ! Không có tiền thì cậu ăn bằng gì? Uống bằng gì? Mặc bằng gì hả? Lần sau, nếu không có tiền mua quần áo thì cậu đừng tới công ty mình làm thêm nữa!”. Hàn Tú mắng Sam Sam không tiếc lời. Đang định phản bác lại thì Sam Sam đột nhiên nhìn thấy một đôi chân trắng phau đang duỗi ra ở đống rác thải gần đó. Sam Sam sợ chết khiếp, vội vàng kéo tay Hàn Tú rồi cuống quýt nói: “Hàn Tú, xem kìa! Có người chết…” “Cậu lại nói tầm bậy gì thế?”. Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Sam Sam, Hàn Tú ngạc nhiên hết sức. Tò mò nhìn theo hướng tay bạn chỉ, vừa chứng kiến cảnh tượng ấy, cô lập tức dựng cả tóc gáy. Cách chỗ cô đứng vài mét, một người đàn ông nằm sau thùng rác, trên người chỉ mặc một chiếc quần sịp, cơ thể be bét máu, bên cạnh còn có một chiếc áo blouse trắng thấm đẫm máu tươi. “Mau báo cảnh sát đi!”. Hàn Tú nắm dụng cụ vệ sinh xuống đất, cởi găng tay rồi rút chiếc di động trong túi ra, run rẩy nhấn số 110. Nhưng dù cô gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vẫn chẳng thể nào liên lạc được với cảnh sát. Trong hai mươi mấy năm hiện diện trên cõi đời này, đây là lần đầu tiên Hàn Tú được gọi đến số điện thoại đó vậy mà ông trời cứ thích làm khó cô. ... Mời các bạn đón đọc Copy Mối Tình Đầu của tác giả Hoa Thanh Thần.
Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông - Hoa Thanh Thần
Tư Hành Phong là Bình Viễn Hầu gia quyền lực khuynh đảo triều chính, thế nhân chỉ biết đến dung mạo tuyệt sắc vô song của ngài nhưng lại không hề biết ngài là một ác quỷ nhào ra từ địa ngục trần gian. Ngài có thể chôn vùi nhân tính, bỉ ổi vô sỉ, ngài có thể bán rẻ tất cả mọi thứ mà không chút tiếc nuối. Mục đích sau cùng của ngài chỉ vì muốn báo thù rửa hận. Hạ Phẩm Dư là một cung nữ bình thường như bao cung nữ khác, chỉ còn hơn nửa năm nữa là có thể xuất cung. Mười năm sống trong cung cấm, khiến nàng trở thành một người "vừa câm vừa điếc", không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ làm việc của riêng mình. Cho nên, tất cả mọi người đều mắng nàng là con người không máu thịt, không nước mắt, không biết thế nào là đau khổ. Trong hoàng cung, Hoàng thượng lấy xuân dược để giày vò Tư Hành Phong, và Hạ Phẩm Dư lại chính là đối tượng trong trò chơi đáng sợ đó. Tại điện Ngọc Hoa, Hoàng thượng khâm điểm hai người cùng hộ tống cống phẩm về hoàng triều Kim Bích, rồi bọn họ gặp thích khách truy sát giữa đường, bị thương, chạy trốn, ở cạnh bên nhau, không hề rời xa, đồng cam cộng khổ… Vào khoảnh khắc sinh li tử biệt, ngài đột nhiên nhận ra một điều, ngài tuyệt đối không thể buông tay nàng được. Còn nàng, khi ngài thể hiện tình cảm dịu dàng, ấm áp của bản thân, cũng dần dần lún sâu trong tình yêu sâu đậm dành cho ngài… *** Cơn gió dịu nhẹ đùa giỡn, bao quanh những cành cây xanh mướt, tươi tắn, khắp nơi tràn ngập tiếng chim chóc thánh thót reo ca, lại đến mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở. Trong vườn khắp nơi chất đầy dược liệu, một thân hình gầy guộc đi ra đi vào, bận rộn không ngừng, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi. “Hu hu… hu hu…” Đột nhiên tiếng khóc của ai đó vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch ở nơi đây. Nàng vừa mới phơi dược liệu xong, quay đầu lại liền thấy con gái nãy giờ một mình chơi đùa trong vườn, lúc này đang ngồi bệt xuống mặt đất, khóc lóc thảm thương. Nàng vừa định kêu con đứng dậy lại thấy một người khác y phục màu vàng đứng phía trước mặt con gái mình. Nàng bất giác ngước mắt nhìn lên, đôi môi mỏng khẽ cong, tiếp tục công việc đang làm. Người mặc y phục màu vàng kia nắm chặt tay lại, nói với con gái nàng bằng giọng vô cùng rành rọt “Này, này, này, Tư Tùng Ngạn, tại sao cứ động một tí là muội lại khóc thế? Lúc nãy quả nhân chẳng qua chỉ bất cẩn kéo bím tóc của muội thôi mà, đâu có đau đớn gì chứ?” Con gái nàng không thèm để ý đến tiểu Hoàng thượng, tiếp tục ngồi bệt dưới mặt đất khóc lóc thảm thương. Tiểu Hoàng thượng cuối cùng chẳng thể nào chịu đựng nổi tiếng khóc này nữa liền lên tiếng “Thôi, được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa. Cùng lắm là quả nhân cưới muội về, lập muội làm hậu, sau này muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết.” Nghe thấy vậy, Tư Tùng Ngạn liền ngưng khóc, nước mắt cũng nhanh chóng khô luôn, đôi mắt sáng trong linh lợi nhìn tiểu Hoàng thượng đầy hoài nghi, giọng nói vẫn còn nức nở “Có thật thế không? Muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết hả?” “Điều đó là đương nhiên. Quả nhân lúc nào chẳng nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Tiểu Hoàng thượng quay đầu như kiểu thi nhân, tỏ vẻ uyên bác, thâm sâu. Tư Tùng Ngạn liền nắm lấy tay tiểu Hoàng thượng, còn tiểu Hoàng thượng thì kéo cô bé từ dưới đất dậy. Ai ngờ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng tiểu Hoàng thượng thét lên một tiếng “Tư Tùng Ngạn, muội ăn gian.” Thì ra vào lúc tiểu Hoàng thượng kéo Tư Tùng Ngạn lên, cô bé liền tóm lấy tóc của ngài kéo mạnh khiến ngài thét lên thảm thiết. “Là chính ngài đã nói mà, muội kéo bím tóc của ai cũng được còn gì. Hưm, ai bảo ngài kéo bím tóc của muội, đáng đời ngài!” Cô bé gái nhìn tiểu Hoàng thượng thè lưỡi trêu ngươi, mặt mày hân hoan, cười đùa hớn hở, chẳng còn chút bộ dạng đau lòng khi nãy. “Lại đây này, lại đây mà bắt muội, lại đây.” Tư Tùng Ngạn đã chạy ra ngoài vườn, còn tiểu Hoàng thượng đang nhiệt tình đuổi theo. “Hưm, Tư Tùng Ngạn, muội mà để cho quả nhân bắt được thì quả nhân nhất định sẽ cạo trọc tóc trên đầu muội, rồi đưa đến am ni cô làm tiểu ni cô.” “Hưm, lúc nãy không phải ngài nói sẽ lập muội làm Hoàng hậu sao? Nếu ngài cạo trọc tóc trên đầu muội thì người trong toàn thiên hạ này sẽ cười chê ngài có một Hoàng hậu trọc đầu.” Cô bé gái vừa lùi về phía sau vừa cười chê tiểu Hoàng thượng, ai ngờ lại đâm trúng vào một người khác. Tiểu Hoàng thượng thấy thân hình cao to phía trước liền quay người định chạy trốn. ... Mời các bạn đón đọc Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông của tác giả Hoa Thanh Thần.
Duyên Kiếp Trước, Nợ Kiếp Này - Lan Tư Tư
Phật dạy rằng đời người là nằm trong dòng chảy luân hồi, kiếp này nối tiếp kiếp khác, con người gặp nhau là bởi chữ Duyên, yêu nhau là bởi chữ Nợ từ nhiều kiếp trước. Người ta đau khổ vì yêu mà không được đáp lại, đó chính là có duyên vô phận vì nợ chưa tới. Cô đã sống hai mươi tám năm tẻ nhạt, thương tổn vì yêu mà không hề biết rằng có một người con trai cũng đã lẳng lặng chờ đợi cô bao năm trời vì không dám bày tỏ. Hóa ra duyên đến như vậy… lặng lẽ bình dị mà cô đã bỏ qua mất. Có phận vô duyên chớ nên ép nài. Có duyên không phận cũng chỉ như con thuyền không bến đỗ. Sống ở trên đời, cái quý nhất không phải thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc ta đang nắm giữ. *** Lan Tư Tư   Người Vô Tích, Giang Tô.   Sống đơn giản, tình cảm, tin vào duyên phận, thích sự vui vẻ vô tư trong sáng. Có rất nhiều nguyện vọng, nhưng chẳng thực hiện được bao nhiêu, chỉ đành bộc bạch nỗi lòng qua câu chữ. Thích đùa bỡn các nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện, nhưng vì mềm lòng, nên kết thúc thường viên mãn.   Mục tiêu: Viết ra những câu chuyện thật hay, sống một cuộc sống thật thanh nhàn. *** Tôi ngồi trên sofa xem tạp chí, giở đến mục thông báo tuyển dụng thấy đưa tin một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài quy mô lớn đang tuyển một tổng giám sát tài vụ, tiền lương một năm là năm mươi vạn. Tôi tính toán một hồi, so với lương của Chung Tuấn Hải bây giờ thì cao hơn gấp mấy lần, liền vui vẻ chạy đến trước mặt anh.   Ánh mắt anh ấy nhìn sang tôi nhưng vẫn còn quyến luyến cái màn hình máy tính, sau khi hiểu rõ mục đích của tôi thì lắc đầu ngay.   “Điều kiện của anh phù hợp với yêu cầu của công ty họ, tại sao không thử xem?” Tôi không từ bỏ hy vọng, ai có thể phớt lờ đồng tiền như thế chứ?   “Tố chất tâm lý của anh không hợp.” Chung Tuấn Hải còn chẳng thèm ngẩng lên, đáp.   “Cái này thì có liên quan gì tới tố chất tâm lý? Chỉ cần anh làm được là được rồi.” Tôi làu bàu.   Chung Tuấn Hải thấy tôi vẫn không cam tâm, liền giải thích: “Em thử nghĩ xem, thu nhập mỗi tháng hơn bốn vạn, chẳng mấy chốc mà đem đi nuôi tình nhân ở bên ngoài, sau đó thì gia đình tan nát…”   Tôi phì cười. “Nói linh tinh, em chỉ hỏi anh là anh cảm thấy mình có đủ năng lực để làm công việc này hay không thôi.”   Anh nhìn tôi chằm chằm, nói: “Đến nhà anh cũng phá rồi, còn nói gì đến công việc nữa.”   Trời! Tôi đúng là chẳng còn gì để nói nữa.   Mời các bạn đón đọc Duyên Kiếp Trước, Nợ Kiếp Này của tác giả Lan Tư Tư.
Đứng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Tập 2 - Lục Xu
Thế nào gọi là tình yêu tuyệt vời nhất? Đó chính là người tôi yêu, anh ấy cũng yêu tôi. *** Trong truyện cổ tích, hoàng tử và công chúa trải qua bao thăng trầm đau khổ, cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau. Nhưng sau đó thì sao, cuộc sống của họ sẽ như thế nào? Tình yêu hoàn mỹ được muôn người ngưỡng mộ ấy liệu có vượt qua được những cơm áo gạo tiền, những tủn mủn thường ngày? Câu hỏi này chắc chẳng mấy người suy nghĩ tới. Bạn thân mến, xin đừng tìm hiểu sâu, con người chỉ cần nhớ đến cái kết tươi đẹp kia là đủ, để trong thực tế, nếu có vô tình gặp phải, chúng ta vẫn còn chút điểm tựa giúp xoa dịu nỗi lòng… *** Tác giả Lục Xu: Sinh ngày 15 tháng 2 năm 1991. Sống tại thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc. Yêu thích văn từ nhỏ. Mong muốn lớn nhất là, một ngày nào đó, có thể đi ngao du sơn thủy khắp mọi miền tổ quốc. Có thể dùng câu chữ để ghi lại tất cả những gì mình đã trải qua, bày tỏ hỉ nộ ái ố của chính bản thân, biểu đạt cảm xúc chân thật của chính mình. *** Trong một lần tình cờ, Vương Y Bối đã phát hiện ra một tật của Trần Tử Hàn, đó là hình như anh rất thích mái tóc của cô, hơn nữa kiểu thích này không phải dạng thích hoa quả hay rau củ bình thường, mà thuộc về một kiểu si mê nào đó. Vương Y Bối bỗng băn khoăn, dường như khi ở cạnh anh, cô luôn để tóc dài, lẽ nào anh chọn cô làm bạn gái chính vì mái tóc dài của cô? Sau khi phát hiện ra bí mật này, Vương Y Bối bắt đầu quan sát anh nhiều hơn. Cô phát hiện anh rất thích xoa đầu mình, không chỉ vuốt ve mà còn thích dùng ngón tay đùa giỡn nó, lấy ngón tay xoắn mấy lọn tóc thành từng vòng, sau đó buông ra, rồi tiếp tục. Hơn nữa mỗi lúc mái tóc dài của cô buông xõa trên vai, ánh mắt anh nhìn cô đều dịu dàng vô hạn. Cô quyết định làm một thí nghiệm, cô mặc váy ngủ siêu gợi cảm và buông xõa mái tóc dài, quả nhiên anh không chịu nổi sự cám dỗ đó, thoắt cái liền dính lấy cô không buông. Trước kia cô cũng mặc bộ váy ngủ này nhưng chưa từng thấy anh như vậy, quả nhiên là bị mái tóc dài điều khiển. Để kiểm chứng tính quan trọng của mình, cô hỏi anh vô số lần rằng, “Mái tóc dài quan trọng hơn hay em quan trọng hơn?”. “Ấu trĩ quá.” Đó là phản ứng duy nhất của Trần Tử Hàn đối với hành động của cô. Sau đó, cô cắt béng mái tóc dài của mình đi. Trần Tử Hàn đã chiến tranh lạnh với cô, lần này cô không thèm nhường nữa, hừ, cô không muốn xuống nước trước, cô không thèm làm người không quan trọng bằng mái tóc! Ba ngày chiến tranh lạnh kết thúc bằng việc Trần Tử Hàn đưa cô đi chơi, cô tỏ ra rất cảm động: Xem ra em vẫn quan trọng hơn mái tóc dài. Trần Tử Hàn chỉ muốn nói: Hờ hờ (mặt lạnh nhạt)! Mời các bạn đón đọc Đứng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Tập 2 của tác giả Lục Xu.