Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu

Sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đang yêu mà không thể ở bên cạnh người mình yêu đều cất giấu một bí mật không muốn bất kỳ ai biết được, đó chính là “Khoảng cách xa nhất trên thế giới”. Cha mất, toàn bộ tài sản đều bị chiếm mất, một tai nạn ly kỳ đã xảy ra với cô, nhưng trong chính quãng thời gian u ám đau khổ nhất đó, người đàn ông duy nhất đã từng chăm sóc yêu thương cô tha thiết lại lựa chọn kết hôn cùng một người phụ nữ khác. Người đàn ông  đã cứu cô lại nói với cô: “Cô cho rằng tôi thật sự muốn cứu cô ư? Hẳn cô biết rất rõ, tôi hận cô đến chết.” Đúng vậy, người đàn ông đó thật sự rất hận cô, vì người con gái anh yêu thương nhất đã vì cô mà chết. Duyên đến rồi đi, vì ai mà ngay từ khi bắt đầu, cô đã lựa chọn cho mình một khúc nhạc bi thương đến thế? Còn với riêng cô, cô chỉ có thể đi hết con đường bằng chính đôi chân của mình, để xem ở cuối con đường đó rốt cuộc sẽ là vui hay buồn. Giang Lục Nhân: Đối với em, khoảng cách xa nhất trên thế gian chính là  - chúng ta không thể đến gần bên nhau. Kỷ Niệm Hi: thực tế cho ta biết, trên thế gian làm gì có nhiều bi kịch đến thế, ai cũng sẽ có cơ hội để gặp người tiếp theo, chỉ cần ta nguyện ý. Bi kịch chỉ là khi, chính bản thân ta không muốn thoát khỏi khúc nhạc bi thuơng đó. *** Năm nay con lên mười hai tuổi, là con gái duy nhất của Kỷ gia, con rất may mắn được sinh trong gia đình mình và trở thành công chúa đáng yêu được cả nhà nâng niu, chiều chuộng. Đương nhiên, cũng có lúc con làm sai một vài chuyện gì đó, mọi người trong nhà cũng sẽ dạy dỗ con. Tính tình của cha và mẹ con cũng rất tốt, rất hiền hòa nhé, chính vì tính tình cha con tốt như vậy, nên con luôn thắc mắc không hiểu cha con bị biến dị gen đến mức nào, bởi vì tính tình cảu bà nội con chẳng vui chút nào. Con cũng từng hỏi cha con rằng cha có phải là con ruột hay là con riêng của ông nội bên ngoài vậy, sao cha chẳng giống tính bà nội chút nào. Cha con cốc một cái rõ đau vào đầu con, rồi cau có trả lời: “ Làm gì có khả năng đó chứ? Nếu thật như vậy thì bà nội sẽ thẳng tay tiêu diệt ông nội con ngay lập tức.” Đấy, nhìn xem, rõ ràng tính tình bà nội con chẳng tốt chút nào. Thật ra ông nội rất thương con, ông luôn ôm con vào lòng, rồi ông ngước nhìn bầu trời đầy sao. Con chẳng biết ở trên đó có gì đẹp, nhưng ông nội ôm con và đứng lặng yên, ông nói: “Con hãy ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chúng thật đẹp biết bao.” Con ghét một vài thứ, trong đó có tên của con, nghe thật là tầm thường, thật may là ông nội đã từng nói đến khi nào lớn con có thể đến cục dân chính để đổi tên sau. Ông bà nội cứ suốt ngày cãi nhau thôi, hai ông bà chẳng bao giờ hòa thuận, nhưng chỉ om sòm một lát rồi trở lại vui vẻ bình thường. Bà nội rất là ích kỷ, từ hồi con sinh ra, ít nhất không chỉ một lần bà nhắc đến tên một người phụ nữ khác, nhắc đi nhắc lại rằng bà ấy đã từng thân thiết với ông nội đến mức nào. Con từng hỏi cha con rằng có phải hồi trẻ ông nội cực kỳ phong độ hay không, nên đến già rồi mà vẫn hấp dẫn phụ nữ đến vậy? Cha con lại cốc con một cái, cha con hỏi con rằng có phải dạo này trẻ con đều không biết chuyên tâm như vậy không? Chuyên tâm vào việc gì thì cha con laih chẳng thèm nói, nên con rầu rĩ không vui cả một ngày, các bạn cùng lớp thường bàn tán rằng con trai lúc nhỏ mà đẹp trai, đến khi lớn lên đều xấu xí hết, hẳn ông nội hồi trẻ cũng xấu xấu thôi nhỉ. Ông nội sống trong một biệt thự nhỏ khác, ông nội rất ít khi đưa mọi người vào đấy, duy nhất có một lần nghe nói vì trong nhà tổ chức một bữa tiệc lớn, nên ông nội mới cho mọi người vào. Con lén vào xem, thì ra đó chỉ là một biệt thự cổ cũ xì, nhưng thoạt nhìn cũng khá thoải mái. Bà nội thì rất ghét chỗ đó, theo như con suy đoán, hẳn là vì nơi này trước đây ông nội dành để “kim ốc tàng kiều”. Cho nên khi con đột nhật trái phép vào trong, bên trong không hề giống trong tưởng tượng của con chút nào, hoàn toàn giống như là các biệt thự khác, và ông nội cũng không hề đề phòng hay khóa cửa. Nhưng con đã phát hiện trong phòng có cất giữ một bức ảnh của một cô gái vô cùng dễ thương, đến mãi sau này con mới biết rằng cô gái đó phải gọi là đầy khí chất. Đương nhiên, con khẳng định là bà bà nội con vẫn xinh đẹp hơn nhiều, con đã từng lén xem ảnh bà nội hồi trẻ, nhưng chỉ có một vài cái, mà cái ảnh nào cũng chỉ chụp mỗi mình bà nội. Vì ông nội rất ghét chụp ảnh, mà tính ông lại hay phá thối, có lần con chụp ảnh ông, ông còn xóa ảnh trong máy con đi, đúng là đồ xấu tính. Cha và mẹ lúc nào cũng nói ông nội nuông chiều con, nhưng con vẫn thấy rất nể sợ ông, bởi vì mỗi lần ông dạy dỗ cha con, cha con chỉ dám đứng gật đầu như học sinh tiểu học. Con không dám khoe ảnh con chụp cha con lúc ấy cho cha xem, con chỉ dám vụng trộm xem và dấu đi thôi. Cha sẽ đánh cho con một trận mất, nên mỗi lần mắc lỗi con sẽ cực kỳ sợ cha, con sợ cha phạt lắm lắm. Thế nhưng sau này con đã tìm ra quy luật, con làm gì cũng không sợ hết nữa. Lần trước vì con ham chơi, nên làm rơi cái bình hoa từ thời nhà Thanh của ông nội xuống đất, lúc đấy con sợ đến run người, nhưng ngay lập tức trong đầu vội tìm lí do, tuy con không cố ý, con thật sự không cố ý, nhưng chắc ông nội không tin đâu. Cho nên lúc ông nội trầm mặt nhìn con, con mới to gan nói: “Là do bà nội làm rơi đấy chứ.” Ông nội cau mày rất lâu, ông vẫn chỉ con. Biểu hiện của con thật vô tội. Cuối cùng ông nội không thèm nói gì, hiên ngang bỏ đi, cha con xoa đầu con, cười và nói: “Con nhóc này càng ngày càng thông minh.” Mãi sau này con mới biết, không phải vì ông nội không đoán ra chính con làm vỡ bình hoa của ông, mà vì ông không dám đến tìm chứng cứ của bà nội. Vì chắc chắn đến lúc đó bà nội sẽ nói với ông rằng: “Cái bình của ông giá trị thế cơ à, còn quý giá hơn cả tôi cơ đấy?” Bà nội còn lười thừa nhận và phủ nhận nữa cơ. Cha nói rằng cái bình hoa đó trị giá có thể nuôi con cơm no áo ấm cả một đời , nhưng qua lời bà nội thì nó chỉ thành một cái bình vỡ, mà quan trọng nhất là ông nội chẳng bao giờ dám phản đối. Sau đó ông nội thường ôm mấy cái bình hoa bảo bối cất lên lầu, nghiêm cấm con được lên dó, nhưng ông vẫn không dám cấm bà nội, nên ông nói dối bà rằng trên lầu rất nhiều chuột, vì bà nội sợ loại động vật này nhất. Mỗi ngày ông bà nội phải cãi nhau ít nhất một trận, nguyên nhân vì có lúc bà nội chê quần áo ông mặc thật xấu, có khi vì ông ngủ hư quấy rầy bà, hoặc có chuyện hay ho mà ông không chịu gọi bà tham gia. Dù sao mỗi lần ông bà cãi nhau, con sẽ đứng bên cạnh xem thật vui vẻ. Bà nội nói: “ Xương sống và thắt lưng tôi đều bị ông làm hỏng.” Ông nội nói: “ Chuyện đó liên quan gì đến tôi.” Bà nội nói: “ Vì ông ngủ chiếm chỗ chình ình, nên tôi mới bị rơi xuống góc giường, nên chẳng bao giờ được ngủ ngon.” Ông nội nói: “ Này bà đừng có vu oan giá họa cho tôi nhé, chính bà nửa đêm đạp chăn, tôi còn tốt bụng đắp lại cho bà đấy.” Bà nội nói:” Ai chẳng biết đêm nào ông cũng ngủ say như lợn chết, lại còn đắp chăn, ông nằm mơ đắp chăn cho ai thế?” Ông nội nói: “Mấy trăm năm nay tôi đều không nằm mơ, bà đừng vu khống nhé.” Bà nội nói: “ A, lộ rồi nhé, ông sống được mấy trăm năm rồi? Ban ngay ban mặt mà giấu đầu lòi đuôi, ông đúng là đồ có vấn đề về nhân phẩm. Ông nội nói: “Bà lại gán tội cho người khác.” Bà nội nói; “Ông đến chết cũng không chịu hối cải.” Ông nội nói: “ Tôi hoàn toàn trong sạch.” Bà nội nói: “Nếu thế thì trên đời này còn gì đen tối nữa.” Ông nội nói: “Vậy thì đầu óc bà cũng đen tối nốt.” Bà nội nói: “ Kể cả thế thì vẫn trong sáng hơn ông nhiều.” … Sau mỗi trận tranh cãi như vậy, cũng chẳng phân biệt được ai thắng ai thua, cũng chẳng ai có thể hiểu nổi trọng tâm là gì. Con lại càng ngạc nhiên, sao ông bà lúc nào cũng cãi vã như vậy lại có thể luôn ở bên cạnh nhau chứ, không biết có phải ngày xưa hai ông bà cưới nhau vì xem mắt hoặc là một cuộc hôn nhân giao dịch hay không nữa, nhưng cha con đã nói cho con biết rằng hồi xưa mọi người trong nhà rất hắt hủi ông nội con. Con thấy vậy thì đúng rồi, chắc chắn bà nội có nhiều tiền hơn ông nội đúng không. Cha con lại kể rằng ông nội cực kỳ giàu có. Con thấy cực kỳ kỳ cục. Sau đó ông nội từng lén kể với con, rất lén lút, là ông bà nội cùng nhau bỏ trốn đấy. Sự thật này làm con mất bình tĩnh rất lâu, trời ạ, nếu vậy đánh chết con cũng không thèm bỏ trốn đâu. Bởi vì con thích cuộc sống giống như cha mẹ con hơn nhiều, họ chẳng bao giờ to tiếng, hơn nữa còn rất thoải mái. Chỉ cần cha con đưa mắt, mẹ con đã hiểu cha muốn gì, cha mẹ con cực kỳ ăn ý. Mẹ con luôn thích cười, mẹ vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, còn cha con cũng rất đẹp trai phong độ nhé. Nếu quan sát kỹ, cha con khá giống ông nội, với điều kiện là phải bỏ hết những nếp nhăn trên mặt ông đi nhé. Thực tế chứng minh, một người đàn ông dù có kiệt suất đến đâu cũng sẽ không thể tránh khỏi những lúc bối rối. Ông nội con hồi còn trẻ cũng rất phong độ nhé, con được cha con cho xem một cái ảnh của ông do cha lén cất giấu, lúc đó con còn không kìm nén nổi mà lấy tay chọc chọc vài cái, ôi khuôn mặt này không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu người đẹp đây, trách sao bà nội lại chẳng có cảm giác an toàn. Bà nội con rất thích đi du lịch, nên cả nhà thường cùng đi với bà vì sức khỏe bà không còn tốt nữa. Cả nhà con phải đi rất chậm, rất rất chậm để chờ hai ông bà. Thật ra, chỉ có mỗi bà nội là chậm chạp thôi, nhưng ông nội đều đi hai bước lại đứng lại chờ một bước, cực kỳ kiên nhẫn. Đương nhiên là bà nội đi sau lưng ông nhưng vẫn mắng ông nội đi nhanh để bỏ rơi bà ở lại. Ông nội sẽ cười ngượng ngượng, sau đó giang tay cẩn thận đỡ bà. Cha con nhìn hai ông bà vài lần rồi cười và nói, không cần chờ ông bà nữa. Vậy là con cứ chầm chậm chạy vài bước rồi quay lại nhìn ông bà nội. Bà nội có vẻ rất mệt, bà ngồi xuống một tảng đá ven đường, trong khi đó ông nội đang đứng bên cạnh không ngừng lấy tay quạt cho bà một cách vội vã. Bà nội vẫn cứ mệt mãi, ông nội không muốn để con động vào bà, ông lúc nào cũng chê con nghịch ngợm nên làm phiền bà nội nghỉ ngơi. Bà nghỉ mãi mới đỡ, ông nắm lấy tay bà, bước từng bước thật chậm. Ông bà cứ bước chậm thật chậm như vậy, ông luôn cẩn thận đỡ bà khỏi ngã. Đến sườn núi, ông tìm thấy một cành cây mảnh, ông chống một cành, bà chống một cành, họ cứ thong thả dạo bước trên sườn núi. Ông cứ bước được ba bước lại xoay sang nhìn bà, ông cứ luôn liên tục như vậy, mặc dù ông vốn là người không kiên nhẫn nhưng suốt dọc con đường núi ông vẫn luôn duy trì động tác này. Cuối cùng, con đuổi theo cha con, con hỏi cha vì sao ông nội chẳng bao giờ chịu trách mắng bà nội, sao ngày nào ông cũng để bà bắt nạt ông. Cha mẹ con đều nở nụ cười. Mẹ ôm con vào lòng và nói: “Con bé ngốc nghếch này, ông nội con sao có thể bỏ lại bà được chứ?” Thế nhưng, sau chuyến leo núi đó, ông bà nội chẳng bao giờ cãi nhau nữa, dù bà nội nói gì, ông cũng chỉ trả lời bà “Bà nói hoàn toàn đúng.”, “Lời của bà là tuyệt đối.”, “Ừ, đúng vậy.” ngoài ra không còn câu nào khác. Biểu hiện của ông chẳng hề có chút phong độ đàn ông nào hết, hình tượng ông nội cao vời vợi đã bị đạp đến tận phương trời xa lắc nào rồi. Dạo này sức khỏe của bà không được tốt lắm, ngày nào bác sĩ riêng cũng phải đến nhà khám bệnh cho bà, nhưng mấy ngày nay bác sĩ thường xuyên túc trực tại phòng bà, thậm chí còn có rất nhiều bác sĩ khác ở lại. Sắc mặt của bà càng ngày càng kém, khi con vào thăm bà, bà cười và nói với con: “ Sau này không được làm ông nội nổi giận nữa đâu nhé, bởi vì bà bà nội không giúp được con nữa đâu, biết không?” Con gật đầu “Bà nội là tốt nhất, ông nội chẳng tốt chút nào.” Bà nội cười, bà đưa bà tay gày gò chỉ còn lại lớp xương và da nhăn nhúm vuốt ve khuôn mặt con “Sao lại dám gạt bà, lần trước con còn ngồi ngoan ngoãn để ông đưa con đi ăn mà.” Con bĩu môi: “ Nhưng ông cũng lén đưa bà đi ăn đấy thôi, ông cứ tưởng con không biết, thật ra con đều biết hết nhé.” Bà nội cười “Cháu yêu của bà giỏi lắm, chuyện trong nhà chẳng có gì là cháu không biết hết.” Sau khi sức khỏe của bà yếu dần, ông nội dường như chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì, ngay cả mấy cái bình hoa bảo bối ông cũng chẳng thèm nhìn tới. Cả ngày ông đều chỉ ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy bàn tay bà, cứ thủ thỉ kể lại những mẩu chuyện cũ suốt cả ngày đêm. Ông càng ngày càng gày hơn, sắc mặt cũng càng kém dần. Cha và mẹ con đều an ủi ông nhưng ông nhất định không chịu rời đi, ông vẫn luôn nắm tay bà như thể nếu ông buông ra sẽ không bao giờ nắm được nữa. Cuối cùng đến một đêm nào đó, bác sĩ gọi cả nhà đến nhìn mặt bà nội lần cuối. Cha và mẹ vừa nghe vậy thì khóc suốt, con cũng rất đau lòng, nhưng con không hề khóc, trong lòng con cũng buồn bực nhưng con cũng không biết cảm giác của mình là như thế nào. Đến tận lúc bà nhắm mắt xuôi tay, ông nội vẫn nắm chặt bàn tay bà. Khuôn mặt bà nội trở nên tím tái hơn so với mọi ngày, bà nhìn ông: “Nếu tôi không thể tỉnh dậy được nữa, vậy ông hãy đến bên bà ấy.” Khuôn mặt ông nội ngây dại nhìn bà: “Bà mà chấp nhận thua à? Bà luôn nói rằng bà sẽ không bao giờ thua mà.” Bà nội cười, bà nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rất lâu về trước, ông đã từng ngồi trước mặt bà và đánh giá về một phụ nữ khác rằng “ Tôi thật lòng yêu thương cô ấy.”, lúc đó bà cảm thấy trong lòng thật chua xót. Những giọt nước mắt lăn nhẹ trên khóe mi bà, bà định rút tay ra khỏi tay ông, nhưng ông đã rất nhanh tay nắm lại, bà không làm gì khác được, đành thôi giãy dụa: “Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, tôi muốn nhắm mắt lại.” Ông nội lắc đầu: “ Đừng, bà sẽ không mệt nữa đâu, bà rất mạnh mẽ, một khi chưa nghe thấy đáp án của tôi bà nhất định chưa thể nhắm mắt, tôi biết, tôi rất hiểu bà.” Bà dí tay lên mặt ông: “Nói với tôi, tôi có phải là người ông yêu nhất không?” Ông vội vàng mím môi, bà chầm chậm nở nụ cười: “ Tôi hiểu được mà.” Con không thể lí giải được nụ cười đó của bà, nhưng con chỉ cảm thấy bà rất am tường và thỏai mái. Ông nội vẫn nhìn bà, cho đến khi bàn tay bà buông thong, lúc ấy con mới nghe thấy ông nói “Tôi sẽ không bao giờ nói cho bà biết.” Cha và mẹ con đều khóc, nhưng ông nội lại không khóc, cũng không để bất kì ai lại gần bà. Ngày hôm đó, lần đầu tiên con biết được rằng, khi một người chết, hơi thở của họ sẽ trở nên yên lặng không ai thấy được. Ông nội vẫn không khóc, cha và mẹ lo lắng đứng đợi ngoài cửa, nhưng ông vẫn chỉ nắm chặt lấy tay bà. Ông nội không hề rời khỏi vị trí nửa bước, không biết ông đang nghĩ gì. Con đến bên ông, ông vẫy tay và cười với con: “Nếu như một ngày nào đó ông nội có bề gì, dù không hợp táng cùng bà, nhưng nhất định phải chôn ông cạnh bên bà, để ông và bà lại được ở bên nhau.” Con nhìn ông: “ Ông đừng làm con sợ.” Ông nội dường như không nghe thấy được lời con nói, ông lẩm nhẩm với một nơi xa xôi nào đó: “Bà ấy là người rất đa nghi, bà ấy nói rằng nếu hợp táng với ta, bà ấy sẽ phải chịu thiệt thòi, ta chẳng thể bù đắp cho bà ấy, cả cuộc đời này ta có lỗi với bà ấy.” Ông trông giữ bên cạnh bà suốt một ngày một đêm, đếm ngày hôm sau ông mới cho phép cha con tiến hành lo thu xếp hậu sự cho bà. Cha và mẹ con đều rất lo lắng cho sức khỏe của ông, sợ ông cứ mãi buồn bực trong lòng. Nhưng ông vẫn ăn ngon ngủ tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt ông cũng đã tốt hơn rất nhiều. Thấy ông nội như vậy, cha con dần dần cũng yên tâm hơn. Ngày tang lễ của bà nội, cha và mẹ con đều khóc rất thảm thiết, nhưng ông nội vẫn không hề khóc. Hơn thế, thoạt nhìn ông tỏ ra không hề đau buồn, không hề khổ sở. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ông nội vẫn cư xử rất bình thường. Vào ngày rằm hôm đó, khi ánh trăng sáng vằng vặc tỏa khắp vườn, ông nội ôm con thật chặt, khiến con hơi đau. “Con nhìn xem, bầu trời sao thật đẹp.” Con nhìn ông “Bầu trời vẫn vậy mà, ngày nào chẳng như nhau.” Ông nội cười: “Không giống nhau, ngày nào bầu trời cũng đều thay đổi, con không hiểu được đâu.” Con đúng là không hiểu, nên con chẳng nói gì hết. Ngày hôm đó trời trở lạnh, con nằm trong lòng ông nội, nghe ông kể chuyện xưa. Con mơ mơ màng màng nghe thấy lời ông thầm thì bên tai: “ Những ngôi sao nhỏ…” Con cười ngốc nghếch, sao lại gọi tên con như vậy, thật đáng ghét. Mãi cho đến khi bàn tay ông buông xuống trên khuôn mặt con. “Ông nội, ông nội ơi…” Ông nội cứ như vậy chìm vào giấc ngủ thiên thu, không bao giờ tỉnh lại, ông sẽ không bao giờ cười với con, ông cũng không kể chuyện cho con nghe nữa. Con khóc ầm ĩ, con không tin ông nội chẳng nói lời nào với con đã ra đi như vậy, ông còn chưa chào từ biệt con mà. Bác sĩ chỉ còn nói với cha mẹ con “Xin chia buồn cùng gia đình.” Con không hiểu, con không thể hiểu nổi. Đôi mắt cha con đỏ, cha nói : “Hôm nay là sinh nhật của bà nội con.” Ông nội đã nhận lời với bà nội con, năm nay ông nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật bà, và ông đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Cha nhanh chóng lo liệu hậu sự cho ông nội, ông được chôn cất ngay trước phần mộ của bà. Cha con nói rằng chính ông đã chọn lựa vị trí đó, gió sẽ thổi đến phần mộ của ông trước, mưa cũng chảy xuống phần mộ của ông trước rồi mới đến chỗ bà. Con đứng trước phần mộ của ông bà nội, con nhìn hai người, giống như ngày ấy khi hai bà vẫn dạo bộ bên sườn núi, ông nhặt một cành cây để đỡ cho bà, ông cứ đi hai bước lại quay dầu nhìn bà, ông chưa từng quên, cũng chưa bao giờ oán trách, ông chỉ bước từng bước, đi đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Con quay lại và nhìn thấy một bà lão rất lạ, bà không ngừng khóc, nhưng không thành tiếng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt bà. “Bà ơi, bà sao vậy?” Con tiến lại đưa bà một chiếc khăn tay. Bà từ trên cao nhìn xuống đánh giá con: “ Cháu là..” “ Cháu là cháu gái rượu của hai ông bà.” Con chỉ vào hai phần mộ. Bà nhìn con: “ Cháu tên gì?” Cha con từng dặn dò con không được nói tên mình với người lạ: “Nhũ danh của cháu là Sao ạ.” Bà sửng sốt, lập tức nhắm chặt mắt., đến khi mở ra, trong đôi mắt ngập nước lại đầy ý cười. “Hẳn ông nội con thực sự rất yêu thương con.” Bà quay người định đi, con nhìn theo bóng dáng bà, con vội đuổi theo, huơ huơ tấm ảnh : “Đây có phải là bà không ạ?” Bà ngạc nhiên nhìn tấm ảnh: “Sao con lại có bức ảnh này?” “Con cảm thấy đó là bà.” Bà vuốt ve tấm ảnh, lật sang mặt sau. Trên đó có viết: Nếu không mắt đi sẽ mãi mãi không học được bài học của sự quý trọng. Xin cảm ơn. Đó là bút tích của ông nội. Bà nhìn con: “ Cháu đúng là một đứa trẻ thông minh, rất giống bà nội cháu đấy.” Con chỉ im lặng nhìn bà. Bà gạt đi những giọt lệ trên mặt: “Hóa ra không phải ai cũng lẽ luôn đứng yên tại chỗ để chờ đợi, mọi thứ đều cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, cần có duyên phận, cần vận may, còn bà lại chẳng có được cái phúc đó.” “Bà ơi, bà đừng khóc.” “Bà không khóc, bà chỉ nghĩ đến người con do bà sinh ra thôi.” “Nhưng hẳn là rất khổ sở.” “Đúng vậy, rất khó chịu.” ….. Rất nhiều năm sau, khi tôi đã tốt nghiệp đại học và dẫn bạn trai về nhà. Tôi kể lại cho bạn trai tôi nghe câu chuyện của ông bà nội, anh ấy cảm thấy rất hiếu kỳ, nhất định đòi lên lầu xem những món đồ ông nội đã cất giữ. Thật ra cả nhà tôi rất ít khi lên lầu của ông nội, vì trên đó đặt mã khóa. Khi bạn trai tôi mở cửa ra, tôi rất tò mò : “Sao anh lại mở ra được?” “Em đúng là đồ ngốc. Chắc chắn ông nội em sẽ không đặt những mật khẩu quá phức tạp, nên chắc chắn sẽ khồn phải là những kiểu như 520 hay 1314…, nếu không phải là như vậy, nhất định sẽ là ngày sinh nhật của bà nội em.” Tôi bừng tỉnh. Ở đây thật sự cất giữ rất nhiều đồ của ông nội. Bạn trai tôi nhìn ngó, sau đó ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, anh ấy mở ngăn kéo tủ. Trong ngăn kéo có đặt một cuốn sách rất dày. Anh ấy lấy ra xem. Đó là một cuốn album dày. “Ồ, đây là bà nội em à? Bà thật đẹp.” “Đúng vậy, ai cũng nói trông em rất giống bà nội.” “Vậy nên ông nội em mới yêu thương em như vậy.” Câu nói vô tâm của anh ấy khiến tôi sửng sốt, sau đó tôi nở nụ cười rạng rỡ. Bà nội đúng là vô cùng xinh đẹp. Bạn trai tôi bỗng cười vang: “Ông nội em đúng là mắc bệnh cuồng nhìn trộm, ở đây có biết bao nhiêu là ảnh này.” Tôi cũng ngó nhìn xem, toàn bộ cuốn album đều là ảnh của bà nội, từ ngày còn trẻ đến khi về già, dường như nó đã lưu lại toàn bộ hình ảnh của cuộc đời bà. Tôi còn vô tình phát hiện ra ở trang cuối cùng có một bức ảnh từ thời bà nội còn nhỏ, tôi còn cảm thấy rất hiếu kỳ, vì hồi ấy ông nội chưa biết bà nội. Bạn trai tôi cười, anh ấy nói, có lẽ đó chính là duyên phận. Trang đầu của quyển album có bút tích của ông: Đây là bí mật sánh cùng thiên địa. Trên thế giới này, trong cuộc đời của mỗi con người, có những người sẽ đi cùng bạn đến cuối con đường, dù bạn có yêu cô ấy hay không, nhưng một khi cô ấy đã xuất hiện, cô ấy sẽ dạy cho bạn biết thế nào là quý trọng, sau đó sẽ chiếm giữ toàn bộ tâm hồn bạn. Bạn trai tôi nhìn tôi: “Anh không cần biết cô ấy có phải là em hay không, anh chỉ biết rằng em là người bạn đồng điệu của linh hồn anh.” Tôi cười: “Đấy là vì anh không vĩ đại được như ông nội em.” Bạn trai tôi không đồng ý: “ Cuộc đời mỗi con người đều khác nhau, đâu ai có thể so sánh được. Có người cần phải đi qua rất nhiều người mới có thể nhận ra mình thật sự cần ai, nhưng cũng có những người may mắn chỉ cần gặp một người duy nhất đó, anh chính là người may mắn ấy.” Tôi không nói một lời, anh ấy giữ chặt tay tôi. Tôi nhìn lại quyển sách, ông bà nội thấy sao, con cũng sẽ rất hạnh phúc nhé. Con cũng giống như ông bà, con đã tìm được bí mật vĩnh viễn sánh cùng trời đất ấy rồi, nhưng con vẫn may mắn hơn, vì con đã tìm thấy người sẽ nắm tay con đi đến cuối cuộc đời, và đó không ai khác chính là anh ấy. ... Mời các bạn đón đọc Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chạy Đâu Cho Thoát - Minh Nguyệt Thính Phong
Tên ebook: Chạy Đâu Cho Thoát (full prc, pdf, epub) Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong   Thể loại: Hài hước, Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Editor: Pim   Nguồn: pimshtt.wordpress.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Chạy Đâu Cho Thoát - Minh Nguyệt Thính Phong Giới thiệu: Trong trái tim mỗi người đàn ông đều có một đứa bé, dù là người đàn ông đặc biệt thế nào cũng không ngoại lệ. Cô điên cuồng theo đuổi anh - Anh dùng sự im lặng để từ chối cô. Anh là người đã nói và chứng minh cho cô thấy: cô và anh chỉ có thể làm bạn - Cô nỗ lực, cẩn trọng, cố gắng đặt anh vào vị trí của một người bạn. Vậy mà bỗng một tối đẹp trời, anh ép chặt cô vào góc tường nơi quán bar ấy và hôn cô bằng một nụ hôn-không-cho-phép-chối-từ. Anh nói: "Tôi muốn làm bạn trai em!". Không thể nào, không thể nào, không thể nào… Cả thế giới đều biết anh thích mẫu phụ nữ cao ráo xinh đẹp. Mối tình đầu của anh quật cường háo thắng, mối tình hai, ba của anh thì khôn khéo đoan trang. Bất kể là ngoại hình hay tính cách, đều không dính dáng gì tới cô cả. Đó là chưa kể, anh là tiên sinh 'vườn đào', anh có rất nhiều rất nhiều hoa đào, còn cô chẳng qua chỉ là một cành cây dập… Không, cô không tin, không tin, không tin anh. Nhưng… cô có thể chạy thoát sao? Hóa ra trái tim người đàn ông cũng giống trái tim phụ nữ, dù oán hận đến mức nào, dù thời gian có qua bao lâu, thì hình bóng người đã từng in sâu trong lòng vẫn sẽ có ảnh hưởng tới mình. … “Bác sĩ Mạnh, tôi đang đi xem mặt, chứng sợ trưởng bối của tôi lại phát tác rồi, tôi cần cổ vũ.” “Trần Nhược Vũ, giờ cô đang ở đâu?” “Phòng vệ sinh của nhà hàng. Chỉ còn mỗi chỗ này để tôi bình tĩnh thôi.” “Sao mãi mà cô không khá lên được thế?” “Vậy làm thế nào bây giờ?” “Cô gọi điện cho tôi cũng có tác dụng gì đâu.” “Anh cũng không giúp được tôi đâu. Anh mà đứng trước mặt mẹ tôi nói tôi đăng ký khám ở khoa Thần kinh,chắc bà ấy cho tôi đổ máu tại trận luôn đấy.” “Một chiêu đó sao dùng mãi được.” “Thế anh còn cách gì nữa?” “Tôi có thể bảo là con đói rồi,em về nhà cho nó bú đi.” … Luận về da mặt dày, anh thắng! Luận về độc mồm độc miệng, anh thắng! Luận về tính tình nóng nảy, anh thắng! Luận về giở trò lưu manh, anh cũng thắng! Thế mà cô lại đi ưng người ta thật? Trần Nhược Vũ phải làm thế nào đây? Cô thực sự phiền não! Nếu ai đã từng đọc và yêu thích Minh Nguyệt Thính Phong qua những tác phẩm như: bộ tiểu thuyết ba tập "Heo yêu Diêm Vương", cuốn tiểu thuyết "Này chớ làm loạn"... thì chắc chắn sẽ không thể bổ qua bộ tiểu thuyết 2 tập cùng tác giả này sắp được BachvietBooks xuất bản. Bộ tiểu thuyết có tên "Chạy đâu cho thoát" gồm 2 tập kể về mối tình oan gia giữa anh chàng bác sĩ Mạnh Cổ tính tình "đanh đá" cùng cô nàng cá tính Trần Nhược Vũ. Mối tình giữa cặp đôi trái ngước này bắt đầu cũng rất ngược đời, khi mà chính cô gái có tên Nhược Vũ lại là người theo đuổi anh chàng Mạnh Cổ trước thay vì quy luật "trâu - cọc" như bình thường. Là người theo đuổi trước nhưng sau đó, chính Nhược Vũ lại là người "chạy đằng trời cũng không thoát" khỏi lưới tình của Mạnh Cổ khi mà cô đã quyết định từ bỏ hy vọng với tình yêu đơn phương này. Cô theo đuổi anh nhưng tất cả những gì cô nhận lại chỉ là thái độ bàng quan của anh. Cô ôm mối tương tư, gạt bỏ tất cả tự trọng chạy theo anh nhưng anh lại chỉ cho cô thấy khoảng cách quá xa giữa thế giới của hai người. Thế nhưng, khi Nhược Vũ quyết định từ bỏ tình cảm cô dành cho Mạnh Cổ, thì cũng là lúc anh chàng bác sĩ này bắt đầu chiến dịch "giăng lưới" với cô. Hóa ra, không biết từ lúc nào mà cô gái ngốc nghếch mà luôn cố tỏ ra mạnh mẽ như cô đã vô thức đi sâu vào lòng anh khiến anh cảm thấy muốn "túm" cô lại để "nâng niu" và "bảo vệ". Kết cục của câu chuyên oan gia này chắc hẳn các bạn đều có thể đoán được, nhưng rốt cuộc thì cô nàng Nhược Vũ của chúng ta đã bị "mắc lưới" trở lại như thế nào? Và với bản tính mạnh mẽ của mình, cô đã phản kháng ra sao?  Câu trả lời sẽ có trong Chạy đâu cho thoát của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong. Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong  là một trong những tác gia lớn nhất của mạng văn học Tấn Giang. Cô rất thích kể chuyện, uống trà, ăn hoa quả, hạt dưa và tất cả các hoa quả khô. Cô đam mê phim ảnh và làm đồ thủ công. Thính Phong luôn viết theo phương châm “Ba không, ba có”: không độc ác, không yêu nhiều người, không bất hạnh, có tình cảm, có đam mê, có kịch tính. Tác phẩm được BachvietBooks xuất bản: - Heo yêu Diêm Vương (tải eBook) - Chạy đâu cho thoát  (tải eBook) - Bài học yêu của Tiểu Diêm Vương  (tải eBook)
Dám Kháng Chỉ!? Chém! - Lam Ngả Thảo
AudioBook Dám Kháng Chỉ? Chém!   Một vị vua ăn sung mặc sướng ngày nào giờ chỉ vì một cái đùi gà mà bị tống giam. Một tướng quân oai dũng ngày nào giờ một người đi đôi giày cỏ hở cả ngón chân, mặc chiếc áo choàng vá chằng vá chịt. Giang sơn đổi chủ, cuối cùng thì "chàng tướng quân" ấy cũng rũ bỏ được lớp vỏ nam nhi, trở lại nguyên hình là một nữ tử thiếu nữ tính. Là trọng phạm của triều đình, nàng dắt theo ông vua con trốn đông trốn tây. Trốn một hồi tưởng chết đến nơi thì chẳng hiểu sao lại đứng trước long sàng của tân hoàng rồi? "Ngươi cũng chẳng phải lần đầu ngủ trên giường của trẫm, còn không mau qua đây?" “Bệ hạ, tội thần không phải phi tần hậu cung của người, không có nghĩa vụ thị tẩm!” “Ồ vậy sao... An Dật quả là rất có khí tiết mà! Nếu đã không muốn thị tẩm, dám kháng chỉ, vậy lôi ra ngoài chém!” Mời các bạn đón đọc Dám Kháng Chỉ!? Chém! của tác giả Lam Ngả Thảo.
Kỷ Nguyên Xem Mắt - Trương Đỉnh Đỉnh
Tên ebook: Kỷ Nguyên Xem Mắt (full prc, pdf, epub) Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông Dịch giả: Dương Kim Nguyệt Khổ sách: 16x24 Số trang: 532 Giá bìa: 135.000 VNĐ Nhà xuất bản: Tổng hợp TP. HCM Ngày xuất bản: 01/06/2013 Text: GrayWonder Beta: Hoathanh Nguyễn Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Kỷ Nguyên Xem Mắt - Trương Đỉnh Đỉnh Giới thiệu: Hài hước và nhẹ nhàng, Kỷ Nguyên Xem Mắt là một trong số các tác phẩm tiêu biểu của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh được độc giả Việt Nam rất yêu thích. Xoay quanh câu chuyện tình yêu đầy bất ngờ và tất nhiên là không thể thiếu những giây phút lãng mạn, ngọt ngào, Kỷ nguyên xem mắt là món quà dành cho những độc giả đã yêu, đang yêu và ấp ủ một tình yêu đầy thơ mộng. Bút pháp trong sáng, ngôn từ dí dỏm, nhân vật gần gũi, câu chuyện tình yêu này sẽ giúp người đọc tiếp cận tình yêu dưới những góc nhìn thật mới lạ và thú vị! Trong  Kỷ Nguyên Xem Mắt, độc giả sẽ được làm quen với Hoàng Phiêu Phiêu - nhân viên tư vấn trong trung tâm mai mối, một cô nàng ba không: không tiền, không sắc, không nhà. Thậm chí, cô còn mập nữa! Năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi, chưa yêu lần nào, được cái tự tin và không có khái niệm giảm béo! Trong một lần đi xem mắt giùm người bạn thân La Lợi, cô gặp ngay Lưu Thụy Căn, một anh chàng mà theo cô nghĩ cũng là dân “ba không” như cô: không tiền, không nhà, không xe. Cứu vãn một điều là anh cũng khá đẹp trai, lại dịu dàng và ân cần. Cho dù cô bộc lộ toàn bộ mặt xấu của mình, anh vẫn kiên trì theo đuổi, vẫn kiên trì gọi điện mời cô đi ăn, làm cô không cách nào chối từ. Và rồi, khi cô nhảy vào hố sâu tình yêu, cô lại bất ngờ khám phá ra một sự thật, rằng anh chàng Lưu Thụy Căn kia hoàn toàn không phải là người nghèo khổ, mắc nợ đầy người như cô vẫn lầm tưởng… Vậy sự thật anh ta là người thế nào? Và những gì anh đối với cô liệu có phải là có nguyên nhân mờ ám nào khác? Thời buổi này, cho dù bạn là một anh chàng đẹp trai siêu cấp, hay là một người có dung nhan làm xấu mỹ quan thành phố, vẫn phải tìm đến TRUNG TÂM MAI MỐI! Hoàng Phiêu Phiêu, cô nàng nhân viên tư vấn trong trung tâm mai mối, là một cô nàng ba không: không tiền, không sắc, không nhà. Thậm chí, cô còn mập nữa!!! Hai mươi bảy tuổi, chưa yêu lần nào, được cái tự tin và không có khái niệm giảm béo! Trong một lần đi xem mắt giùm người bạn thân La Lợi, cô gặp ngay Lưu Thụy Căn, một anh chàng mà theo cô nghĩ cũng là dân “ba không” như cô: không tiền, không nhà, không xe. Cứu vãn một điều là anh cũng khá đẹp trai, lại dịu dàng ân cần. Cho dù cô bộc lộ toàn bộ mặt xấu của mình, anh vẫn kiên trì theo đuổi, vẫn kiên trì gọi điện mời cô đi ăn, làm cô không cách nào chối từ. Và rồi, khi cô nhảy vào hố sâu tình yêu, cô lại bất ngờ khám phá ra một sự thật, rằng anh chàng Lưu Thụy Căn kia hoàn toàn không phải là người nghèo khổ, mắc nợ đầy người như cô vẫn lầm tưởng…   Mời các bạn đón đọc Kỷ Nguyên Xem Mắt của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh.
Nụ Hôn của Sói - Diệp Lạc Vô Tâm
Tên ebook: Nụ hôn của sói (full prc, pdf, epub) Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm Thể loại: Hài hước, Lãng mạn, Ngôn tình, Văn học phương Đông Dịch giả: Nguyễn Thị Hà Kích thước: 14.5x20.5cm Số trang: 428 Ngày xuất bản: 30/10/2012 Giá bìa: 99.000 đ Công ty phát hành: Đinh Tị Nhà xuất bản: NXB Văn Học Type & ebook: Dark Nguồn: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Nụ Hôn của Sói - Diệp Lạc Vô Tâm   Giới thiệu: Nếu An Dĩ Phong không tính là đàn ông, trên thế giới này không ai dám nói chính mình là đàn ông! Nếu An Dĩ Phong không tính là yêu nghiệt, như vậy, trên thế giới này cũng không hề có yêu nghiệt... Hắn là một người đàn ông như vậy, rong ruổi giang hồ mười lăm năm, ai dám cùng hắn một câu trái ý, về sau đừng nghĩ mở miệng nói chuyện. Hắn kiêu ngạo ương ngạnh, hoành hành ngang dọc, hắn cô độc, mệt mỏi... nhưng mấy ai biết rằng, trong tim hắn chỉ có một bóng hình, và có một người lặng lẽ yêu hắn, chờ hắn... ở một nơi rất xa. Hài hước, lãng mạn, miêu tả tâm lý nhân vật cực khéo, cốt truyện gay cấn, tác giả đã tạo cho câu chuyện tình yêu đầy màu sắc cổ tích giữa một nữ cảnh sát và anh chàng lừng lẫy chốn giang hồ sự hấp dẫn đặc biệt. Đan xen vào câu chuyện tình yêu này là câu chuyện của tình bạn, tình anh em, tình cha con, nghĩa khí, chữ tín và sức mạnh của những ước mơ. Đó chính là những điều tốt đẹp trong cuộc đời này. “Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn gì, có thể yêu thêm được một ngày thì sẽ yêu một ngày, có thể nhìn thêm được một lần thì sẽ nhìn thêm một lần!” “Tư Đồ Thuần, em hãy nhớ rằng, An Dĩ Phong cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài em!” “Nhưng em không thể lấy anh.” “Anh biết… Được yêu em là đủ rồi.” “Cho dù ngày mai có kết cục thế nào đi nữa, em cũng sẽ không hối hận vì đã yêu anh.” - Trích: Nụ hôn của sói Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm là tác giả trẻ người Trung Quốc rất được các độc giả Việt Nam yêu thích qua hàng loạt các tiểu thuyết như:  - Nụ hôn của sói; - Nếu không là tình yêu; - Ngủ cùng sói;   - Mãi mãi là bao xa; - Động phòng hoa chúc sát vách; -  Gió chớ động tình; - Chờ em lớn nhé được không?; - Chân trời góc bể; - Ngàn năm chờ đợi; ... Mời các bạn đón đọc Nụ Hôn của Sói của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.