Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Another S/0 (Tiếng Việt)

Another S/0 là bộ truyện gồm hai cuốn: tiểu thuyết Another S và manga Another 0, lần lượt nằm vào hai thời điểm sau và trước Another. Lấy điểm rơi là lúc Sakakibara đã tìm ra đối sách để chấm dứt “hiện tượng”, trả kẻ đã chết về cho Thần Chết, Another S dõi theo bước chân của Misaki đến biệt thự bờ biển cách đó khá xa. Tưởng đã được nghỉ ngơi sau một năm sóng gió bị xung quanh coi là người cõi âm, nào ngờ ở đây cô lại gặp một tiền bối khóa trên, người đã tháo chạy khỏi Bắc Yomi để trốn tránh tai ương, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được vệt loang định mệnh. Rốt cuộc thì bàn tay đen của “hiện tượng” Bắc Yomi có thể lan xa đến đâu, sau khi đã sống lâu đến hai mươi mấy năm như thế? Another 0 lại chọn điểm rơi là trước ngày Sakakibara đến Bắc Yomi, đặt chân vào mạng nhện tai ương của trường, với các chi tiết đậm tính báo hiệu điềm gở, từ một góc nhìn mà sau này ta mới nhận ra là rất đáng thương. Another 0 vốn là phần không xuất bản riêng ở Nhật, mà được đính kèm đĩa anime Another, nay được IPM in gộp vào bộ S/0 này để độc giả có cái nhìn hoàn chỉnh về ba thời điểm trước/trong/sau của vở bi kịch vô tình mà thành tội tình của các học sinh Bắc Yomi, khi cố níu kéo người đã chết ở lại thế giới không còn phù hợp với họ. Đầy tính chiêm nghiệm và điềm báo, Another S/0 còn mở đường cho Another 2001, khi tai ương trở lại với Bắc Yomi vào năm 2001… *** Introduction “Tôi kể cho cậu nghe nhé.” Misaki Mei nói, những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt miếng băng trắng trên mắt trái, “Để tôi kể cậu nghe, Sakakibara. Về câu chuyện mùa hè cậu chưa từng biết đến.” Tôi bất giác nghiêng đầu, “Hử?” “Về một ‘Sakaki khác’. Cậu muốn nghe chứ?” Chúng tôi đang ở khu phố Misaki, cụ thể là ở hiệu búp bê “Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà của Yomi”. Trong không gian quen thuộc, tức là vẫn cứ mờ tối như buổi hoàng hôn, nụ cười của Mei trông thật gượng gạo. Cô có vẻ do dự, dù chính cô là người chủ động gợi chuyện. “Nếu cậu hứa không nói với bất kỳ ai, tôi sẽ kể cho mà nghe.” “Chuyện về một Sakaki khác.” “Không phải Sakaki của cậu đâu. Người này tên là Sakaki Teruya.” Cô cho biết, Sakaki Teruya viết theo Hán tự là “Hiền Mộc Hoảng Dã”[1]. Đây là lần đầu tôi nghe thấy cái tên này. “Trước buổi dã ngoại với lớp vào tháng Tám, tôi đã rời Yomiyama khoảng một tuần, nhớ không?” “À… Cậu cùng gia đình đến căn biệt thự ở bờ biển nhỉ.” “Tôi gặp vào lúc ấy đấy.” “Gặp Sakaki Teruya?” “Nói sao nhỉ? Tôi gặp hồn ma của anh ấy.” “Hả?” Tôi lại bất giác nghiêng đầu. “Hồn ma…” “Sakaki qua đời vào mùa xuân năm nay. Anh ấy chết rồi. Vì vậy, thứ mà tôi gặp hồi mùa hè là hồn ma của anh ấy.” “Hừm, vậy là…” “Không liên quan gì đến ‘hiện tượng’ ở Yomiyama đâu. Không giống ‘kẻ đã chết’ hồi sinh ở lớp 9-3.” Mei chậm rãi chớp con mắt bên phải, “Hồn ma thật đấy.” Bởi con mắt búp bê dưới băng gạc của Mei có thể nhìn thấy “màu của cái chết”. Vậy nên, việc cô thấy thứ đó… Giữa bầu không khí lắng đọng và lạnh lẽo thường trực trong phòng trưng bày dưới tầng hầm, tôi đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy câu chuyện này rất đáng ngờ. Từ đêm dã ngoại hồi tháng Tám, “hiện tượng” của năm nay đã dừng lại, kỳ nghỉ hè kết thúc, học kỳ hai cũng bắt đầu. Hạ tuần tháng Chín, tiết trời chuyển sắc thu rõ rệt. Hôm ấy là ngày thứ Bảy thứ tư của tháng, buổi chiều, chúng tôi được nghỉ học. Tôi vừa ghé bệnh viện thành phố ở Yumigaoka để kiểm tra hậu phẫu xem phổi hồi phục đến đâu, và lúc này đang trên đường trở về nhà. Nói mới nhớ, khá lâu rồi tôi chưa tạt vào Dưới ánh chiều tà của Yomi. Tiếc thay, phòng trưng bày tầng một lại đóng cửa. Tôi băn khoăn không biết có nên gọi vào điện thoại bàn nhà Misaki ở tầng trên không, nhưng rốt cuộc lại thôi. Đang định rời đi, di động trong túi áo bỗng đổ chuông. Là Misaki Mei. “Sakakibara? Cậu đang ở trước cửa nhà tôi phải không?” “Sao cậu biết?” Tôi hết sức bất ngờ. Trước sự kinh ngạc của tôi, Mei chỉ lạnh lùng đáp, “Tình cờ thôi. Tôi vô tình nhìn ra ngoài.” “Vô tình nhìn ra từ cửa sổ tầng ba á?” Tôi bối rối ngước lên, thấy một bóng đen thấp thoáng sau dãy cửa sổ tầng ba. “Cậu gọi… bằng di động à?” “Ừ. Tôi có lưu số điện thoại của cậu.” Sau buổi dã ngoại đó, Mei kể rằng đã ném di động xuống sông. Nhưng cô cũng bảo, dù có ném đi, Kirika sẽ lại bắt cô dùng máy mới ngay thôi. “Hôm nay phòng trưng bày đóng cửa nhỉ?” “Ừ, một chuyện hiếm, bà Amane đột nhiên đổ bệnh.” “Ồ!” “Cậu không vào à?” “Vào được không?” “Lâu rồi cậu mới đến. Kirika… mẹ tôi cũng ra ngoài rồi. Tôi xuống mở cửa cho cậu đây. Chờ một chút nhé.” Phải tầm hai tháng rồi. Nếu nhớ không nhầm, lần gần nhất tôi ghé thăm Dưới ánh chiều tà của Yomi là ngày 27 tháng Bảy. Hôm ấy là ngày giỗ mẹ tôi. (Mẹ đã sang thế giới bên kia từ mười lăm năm trước, gần như ngay sau khi tôi chào đời.) Cùng ngày, tôi có hẹn với Teshigawara ở quán cà phê Inoya. Hẹn xong ra về thì vào hiệu búp bê. Hình như chính hôm đó tôi được biết Mei cùng gia đình sắp đi nghỉ ở biệt thự bên bờ biển. Bố tôi vừa về. Dứt lời, trông Mei có vẻ khá ưu phiền. Muốn cùng hai mẹ con tới biệt thự của gia đình. Tôi chẳng ham, nhưng trước giờ vẫn thế, nên không thể từ chối. Nhà cậu có biệt thự à? Ở đâu? Gần biển. Đi ôtô từ đây thì mất cỡ ba tiếng. Không thuộc Yomiyama chứ? Ừ. Ở Yomiyama làm gì có biển, đúng chưa nào? Sau khi đứng đợi lâu hơn “một chút”, tôi được mời vào cửa hiệu không bóng người. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên. Misaki Mei xuất hiện trong chiếc váy dài liền thân, vạt váy điểm những mũi khâu màu xanh rải rác trên nền vải đen, mắt trái vẫn là miếng băng gạc thường ngày. “Cậu vào đi.” Cô nói gọn rồi bước về góc phòng, theo cầu thang đi xuống tầng hầm. Tôi bước sau Mei, chợt nhận ra cô đang kẹp dưới cánh tay một quyển ký họa. Quyển sổ khổ tám[2], bìa màu xanh ô liu. Phòng trưng bày dưới tầng hầm trông có phần giống kho chứa đồ, la liệt toàn búp bê và các bộ phận cơ thể. Cách bài trí vẫn y như lần tôi ghé hai tháng trước, trừ chiếc bàn tròn sơn đen và hai chiếc ghế bành bọc vải đỏ mới được kê thêm ở góc phòng. “Cậu ngồi đi.” Mei nói, và chỉ chiếc ghế. “Hay cậu muốn nói chuyện ở chỗ khác?” “À, không sao đâu.” Tôi ngồi xuống, tay để ngang ngực, hít thở sâu. “Có lẽ tớ quen rồi.” “Hôm nay cậu cũng vừa từ viện về à?” “Sao cậu biết?” “Lần trước cậu có nói.” “À. Có nói sao?” Nhờ trời, quá trình hồi phục khá suôn sẻ. Bác sĩ phụ trách còn phấn khích động viên rằng, bởi tôi quyết định phẫu thuật nên nguy cơ tái phát bệnh chắc chắn sẽ giảm đi nhiều. Mei ngồi vào ghế đối diện, nhẹ nhàng đặt lên bàn quyển ký họa lúc nãy. Tôi để ý đến số “1997” nhỏ xíu ở góc bìa màu xanh ô liu, và bất chợt lẩm bẩm, “Quả nhiên.” “Quả nhiên gì cơ?” “Quyển này có màu khác với quyển Misaki thường mang theo. Quyển kia màu nâu sẫm nhỉ? Với cả, trên bìa quyển này còn ghi số ‘1997’ nữa.” “Cậu tinh ý hơn tôi tưởng đấy.” “Đây là sổ vẽ năm ngoái mà, sao cậu lại đem nó theo?” Chẳng lẽ là cố tình à? “À. Tôi định cho cậu xem.” “Có bức tranh nào đặc biệt sao?” “Không hẳn,” Mei khẽ bật cười, rồi ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn. “Nhưng mà, tôi nghĩ ít nhiều nó cũng có ý nghĩa.” Ít nhiều có ý nghĩa? Ý nghĩa gì cơ? “À ừm, vậy thì…” Tôi bỏ lửng câu nói, cũng không thể thẳng thắn đón nhận ánh nhìn trực diện của Mei. “Tôi kể cho cậu nghe nhé.” Misaki Mei nói, những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt miếng băng trắng trên mắt trái, “Để tôi kể cậu nghe, Sakakibara. Về câu chuyện mùa hè cậu chưa từng biết đến.” Sakaki Teruya, một “Sakaki khác”. Mei gặp anh ta lần đầu vào mùa hè năm 1996, năm cô 13 tuổi. Kỳ nghỉ hè đầu tiên của cấp hai, như thường lệ, cô cùng gia đình đến căn biệt thự bên bờ biển… “Ở thị trấn Hinami. Không xa biệt thự có gia đình Hiratsuka, người quen của bố tôi. Hai nhà thường qua lại thăm chơi, đôi khi còn bày biện ăn uống kiểu tiệc tại gia.” Nếu bày biện ở nhà Misaki thì ai sẽ là người nấu nướng? Một thắc mắc nhảm nhí thoáng qua đầu tôi. Kirika có vẻ không giỏi bếp núc, khả năng gia chánh của Mei cũng chẳng hơn gì con số không. Vậy là, ông bố? Thật ra đó chỉ là thắc mắc tầm phào, nhưng Mei đã lên tiếng như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, “Người ấy… bố tôi, chắc quen với nếp sống nước ngoài nên có vẻ thích tiệc tùng. Song hầu như chỉ tổ chức theo kiểu catering[3] thôi, đại loại vậy.” Ra thế. Cũng phải nhỉ! “Sakaki là em vợ ông Hiratsuka. Kỳ nghỉ hè năm ấy gia đình họ sang chơi, anh cũng đi cùng.” Mei lật bìa ký họa, lấy ra một tấm hình cỡ 2L[4] kẹp bên trong. “Đây là ảnh chụp hôm đó.” Nói đoạn, cô lặng lẽ chìa ảnh cho tôi. Tôi nghiêm nghị gật đầu và cúi xem. Hẳn là chụp trên hiên biệt thự, trong ảnh có Kirika và Mei. Dáng vẻ Mei hai năm về trước đã nhuốm màu bí ẩn rồi (chỉ khác là không đeo băng mắt). Ngoài hai mẹ con họ còn có năm người nữa, cả nam lẫn nữ. “Sao cậu không đeo băng mắt?” “Mẹ tôi bảo tháo ra vì có khách tới chơi.” Con mắt giả màu xanh thay cho bên mắt trái đã mất khi còn nhỏ của Mei là do bà mẹ nghệ nhân búp bê đặc biệt chế tác cho. Vậy mà Mei lại dùng băng mắt che nó đi, mẹ cô hẳn không khỏi đau lòng. “Người ngoài cùng bên phải là Sakaki, 24 tuổi vào thời điểm ấy.” “Bố của Misaki đâu?” “Người đó chụp ảnh, nên không có mặt trong hình.” Đôi nam nữ tầm tuổi trung niên này chắc là vợ chồng Hiratsuka, ngồi lọt thỏm giữa họ là một bé gái. Cách xa hai vợ chồng một chút, bên cạnh Sakaki Teruya, là một cậu bé nhỏ nhắn. Trừ Mei và Sakaki, mọi người trong hình đều cười tươi và nhìn thẳng vào máy ảnh. “Cậu bé cạnh Sakaki là So, con riêng của cô Tsukiho vợ ông Hiratsuka. Lúc đó cậu bé đang học lớp Bốn.” Tức là dưới tôi và Mei ba khóa. Da cậu bé rất trắng, nhưng không bằng Mei. Trông khá trầm tính. Nhìn thì rõ là mỉm cười, nhưng không hiểu sao cứ toát ra vẻ gì cô đơn. “Còn bé gái?” “Mirei. Bấy giờ cô bé mới được ba tuổi thì phải. Mirei là em gái khác cha của So.” “Vậy là…” “Cô Tsukiho tái giá với ông Hiratsuka rồi sinh bé Mirei. So là đứa con với người chồng trước. Ông ta mất sau khi So chào đời.” Ừm. Câu chuyện tuy hơi lắt léo, nhưng cũng không tới mức khó hiểu. “Nói chung,” Mei đặt hai khuỷu tay lên mép bàn, vừa đỡ cằm vừa rướn người nhìn vào tấm hình trên tay tôi. “Đó là lần đầu tôi gặp Sakaki. Anh sẽ đáp lại nếu có ai hỏi chuyện, nhưng không bao giờ chủ động mở lời. Ấn tượng của tôi về anh ấy là, một con người ít nói và khó gần.” “Trông hơi giống thầy Chibiki nhỉ?” “Chắc thế.” “Không phải là giống thầy Chibiki sôi nổi hoạt bát thời trẻ đâu. Cứ xem ảnh cũ của thầy thì thấy thời đó với bây giờ cứ như hai người khác nhau vậy. Ý tớ là Sakaki trông hơi giống thầy Chibiki trầm lặng của hiện tại ấy, nhưng chỉnh tuổi về lứa ngoài hai mươi. Nếu đeo kính có khi còn giống hơn nữa.” “Có vẻ cũng đúng.” “Anh này không sống cùng gia đình Hiratsuka à?” “Ừm,” Mei trả lời rồi lấy lại tấm hình. “Anh ấy sống một mình ở biệt thự bên hồ.” Cô đặt tấm hình sang bên, do dự một hồi lại với lấy quyển ký họa, mở đến trang giữa rồi nói “Đây này!” và cho tôi xem. Bức tranh vẽ một ngôi nhà. Dù ký họa bằng bút chì, nhưng có thể nói, khả năng của người vẽ vượt trội so với học sinh cấp hai bình thường. Viền sau ngôi nhà là một vạt rừng hay rặng cây. Nhìn qua cũng thấy nhà cửa khá lớn và bề thế. Có lẽ đây là “biệt thự bên hồ” mà Mei đang nói đến. Biệt thự gồm hai tầng, xây dựng theo kiến trúc phương Tây. Tường ốp ván gỗ. Cửa sổ cơ bản là kiểu cao hẹp, đóng mở bằng cách đẩy lên đẩy xuống. Mái nhà không mang hình tam giác thông thường, mà ở lưng chừng lại gập xuống, tạo thành độ nghiêng dốc hơn so với phía trên[5]. Ở phần tường sát mặt đất là một dãy cửa sổ nhỏ. “Trang tiếp theo cũng là căn biệt thự ấy.” Nghe Mei nói, tôi lật sang xem. Bức này thay góc nhìn. Khác với các cửa sổ còn lại, cửa sổ tầng hai khá độc đáo, có hình ô van cắt bỏ nửa dưới, rồi lại bổ dọc thành hai phần nằm đối xứng nhau. Cứ như đôi mắt vậy! “Hơi giống ngôi nhà Amityville[6].” Tôi buột miệng. “Đó là gì?” Mei nghiêng đầu. “Cậu chưa xem Chuyện rùng rợn ở Amityville[7] à? Ngôi nhà xuất hiện trong phim ấy đấy.” Hơn nữa, còn là một ngôi nhà cực kỳ ma quái. “Tôi không biết.” Mei đáp ngay, vẫn nghiêng đầu. “Ừm, bức này vẽ vào hè năm ngoái à? Vì ở góc phải bức tranh có nguệch ngoạc mấy số “8/1997”. “Giờ này năm ngoái, tôi cũng đến biệt thự bên bờ biển. Trong lúc đi dạo, tôi phát hiện ra ngôi nhà và bỗng muốn vẽ thử.” Mei trả lời, nhẹ nhàng gấp sổ lại. “Tình cờ nó lại là nhà của Sakaki.” “Nghĩa là năm ngoái cậu cũng gặp anh Sakaki đó?” “Gặp mấy lần.” “Trong lúc vẽ tranh?” “Lúc ấy cũng có gặp, nhưng gặp lại lần đầu là ở bờ biển cơ.” “Biển? Ban nãy cậu nói là ‘biệt thự bên hồ’ mà?” “À, thế hả? Chỗ này là hồ, mà cũng không lớn tới mức đó, có vẻ giống cái ao hơn.” Mei khẽ nheo mắt phải, “Ở đấy có biển, từ bờ biển đi xa khỏi khu rừng một lúc sẽ gặp cái ao. Tên nó là Minazukiko[8]… À, vậy đúng là hồ rồi.” Dù nghe giải thích, nhưng tôi không mường tượng nổi địa hình khu vực Mei đang miêu tả, nên vẫn chẳng hiểu gì cả. “Bấy giờ Sakaki đang chụp ảnh ở bờ biển. Chụp ảnh là sở thích của anh ấy thì phải. Sakaki đi cùng So, còn tôi thì đi một mình. Đấy là lần gặp mặt tình cờ đầu tiên sau một năm từ giã. Cậu cháu họ cũng nhớ chúng tôi từng gặp nhau vào năm kia.” “Ừm, vậy là hai người đã nói chuyện?” “Chút đỉnh.” Là chuyện gì? Tôi định hỏi nhưng lại thôi, cứ hỏi dồn hết câu này đến câu khác thì sớm muộn gì cô cũng nói “Tôi ghét bị hỏi nhiều” và từ chối trả lời cho mà xem. Thế nhưng, Mei vẫn tiếp tục kể, “Tự dưng Sasaki bắt chuyện với tôi, ‘Ồ! Em đeo băng mắt đấy à…’” Em là Mei phải không? Năm ngoái, chúng ta gặp nhau tại biệt thự nhà Misaki đúng chứ? Sakaki Teruya tiến lại gần, tay vẫn cầm chiếc máy ảnh cơ. Anh kéo lê chân trái, điệu bộ hơi mất tự nhiên. Anh bị thương ư? Mei hỏi. À, không… Sakaki đáp, nhưng lại khẽ gật đầu. Tôi gặp tai nạn, từ rất lâu rồi. Vết thương từ dạo ấy không hồi phục, đến tận bây giờ vẫn phải lê chân trái để đi. Tai nạn xảy ra khi Sakaki còn học cấp hai. Chiếc xe buýt của lớp bị xe tải đâm… “Hả?” Nghe chuyện, một ký ức trỗi dậy, tim tôi run rẩy đến lạnh toát cả người. “Tai nạn xe buýt trường cấp hai?” Ban nãy Mei có nói, vào thời điểm trong hình, Sakaki Teruya 24 tuổi. Tức là năm nay anh ta 26 tuổi, thời anh ta còn học trung học cơ sở, là hơn mười năm về trước. “Lẽ nào…” Tôi lẩm bẩm, rồi hít một hơi thật sâu. “Cái người tên Sakaki đó, ngày xưa cũng ở Yomiyama? Anh ta từng học trường Bắc Yomi, lớp 9-3, lẽ nào lại như vậy?” “Tai nạn thảm khốc năm 87 nhỉ?” Mei gật đầu lặng lẽ. “Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Khi bắt đầu thực hiện ‘đối sách’ cho năm nay, trong lúc nghe thầy Chibiki kể chi tiết những câu chuyện về tai ương ngày xưa, tôi chợt nhớ đến chuyện của Sakaki.” Mười một năm trước, mùa xuân năm 1987, tai ương ập đến với lớp 9-3 trong buổi du lịch ngoại khóa. Xe buýt riêng của lớp xuất phát từ Yomiyama hướng đến sân bay ngoại thành, tai nạn xảy ra giữa đường đi. Một chiếc xe tải từ làn đường bên kia đâm thẳng vào xe buýt do tài xế ngủ gật… Tính cả học sinh và giáo viên phụ trách, có tất cả bảy người thiệt mạng. Sự cố khiến Sakaki Teruya mang thương tật bên chân trái, lẽ nào lại là vụ việc ấy? “Vì vậy, mùa hè năm nay,” Mei lặng lẽ cất lời. “Tôi định sau khi đến biệt thự ở biển sẽ đi gặp anh Sakaki để xác nhận chuyện này. Giá biết thêm thông tin gì đó hữu ích thì tốt quá, nhỏ nhặt thôi cũng được.” Ầy, thật tình! Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Mei. Cô ấy cứ im ỉm hành động là sao, chí ít cũng nên nói một tiếng cho tôi biết chứ. Dù sao thì, tôi buộc phải công nhận đây đúng là một biểu hiện rất Misaki Mei của Misaki Mei. Không bận tâm đến những suy tư của tôi, Mei tiếp tục, “Thế nhưng khi tôi đến gặp Sakaki thì anh ấy mất rồi, mất vào mùa xuân vừa qua, đâu tháng Năm.” Mei khẽ vén tóc mái, thở dài. “Cuối cùng tôi chỉ gặp được hồn ma Sakaki… Sao, Sakakibara? Cậu có muốn nghe tiếp không? Hay là chúng ta dừng ở đây, để tránh gợi lại những ký ức cũ buồn đau?” “À…” Tôi chau mày, ngón cái ấn vào thái dương bên phải. Cùng lúc, tôi cảm nhận được âm thanh trầm thấp nặng nề, yếu ớt vang lên đâu đó trong đầu. Ùng, ùnggg… “Tớ muốn nghe chứ, tất nhiên rồi.” Mei mím chặt môi, gật đầu, “Sakaki đã chết vào mùa xuân năm nay. Nhưng không thấy thi thể đâu cả. Anh ấy biến thành hồn ma để tìm kiếm xác mình.” Mời các bạn mượn đọc sách Another S/0 (Tiếng Việt) của tác giả Yukito Ayatsuji & Trang Phạm (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trò Chơi Tử Thần
Đây là một trò chơi thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm, người thắng cuộc sẽ giành được phần thưởng vô cùng lớn và quyền được sinh tồn, còn những kẻ vi phạm nguyên tắc trò chơi sẽ phải nhận sự trừng phạt chính là cái chết. Mười bốn tác giả chuyên viết tiểu thuyết trinh thám bị “mời” đến một nơi bí mật, những tình huống kì lạ xảy ra, những sự kiện đáng sợ và bất ngờ liên tục xuất hiện, khiến họ không tài nào lí giải nổi. Cái chết luôn rình rập mọi lúc, mọi nơi, không khí căng thẳng bao trùm. Khi số người sống sót càng ngày càng ít, họ dần nhận ra một “quy luật” và bí mật kinh người… “Trò chơi tử thần” đã bắt đầu, kẻ chủ mưu vẫn lẩn khuất xung quanh họ là ai? Hắn ta? Cô ta? Rốt cục có mục đích gì? Sau mười bốn ngày, có ai còn sống sót và thoát khỏi nơi quỉ quái đó hay không? Liệu sau đó còn có điều gì đáng sợ hơn chăng? Đó lẽ nào là một trò chơi không bao giờ kết thúc? Hãy nhớ rằng, kể từ khi lật mở trang sách đầu tiên, bạn đã rơi vào vòng xoáy của chính trò chơi này! *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Bộ 1/14 gồm có: Trò Chơi Tử Thần Khách Trọ Và Xác Sống Lời Cảnh Báo Người Thừa Thứ 14 14 Ngày Kinh Hoàng Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Tử Thần của tác giả Ninh Hàng Nhất.
Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Dương Húc Minh có một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu. Đến nay, hắn cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Một ngày nọ, cô bạn gái qua đời. Sau đó, hắn mới phát hiện một điều rằng, thà độc thân còn tốt hơn... ----------------------------------------------------------------------------------- Truyện: Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên Số chương: hố chưa lấp xong Lời giới thiệu - Phiên bản nam chính u sầu Cổ nhân nói: "tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng", ấy là cổ nhân nói chơi chơi vậy thôi, chứ gặp Dương Húc Minh, cổ nhân cũng phải lập tức uống nước nhuận giọng, ngửa mặt lên trời mà than rằng: "than ôi, phải nghịch tu ngàn năm mới nên duyên lành với một cô nàng lệ quỷ." Thuận duyên hay nghiệt duyên, Dương Húc Minh không biết. Anh chàng cao to đẹp trai, thanh xuân phơi phới, với vóc dáng như huấn luyện viên thể hình đang ở chốn thiên đường với cô nàng người yêu Lý Tử vừa xinh vừa đảm thì một ngày kia bỗng rơi xuống địa ngục, à, nói đúng hơn thì là vực thẳm dưới địa ngục, khi mà cô người yêu bé bỏng sau khi về quê nghỉ hè đã không trở lại nữa. Thay nàng trở về, là một bóng người mặt đầy máu me mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, tim thủng lỗ chỗ, máu chảy ròng ròng, chân lê từng bước một qua hành lang tối tăm, đêm nào cũng đứng nhìn anh chằm chằm. Rồi Dương Húc Minh phát hiện, thực ra nàng không đứng nhìn mà mỗi đêm, nàng lại tiến về phía anh, mỗi hôm một chút, cứ nhích dần, nhích dần, nhích dần... cho đến khi đứng ngay cạnh đầu giường anh. Ai có thể hàng đêm kê cao gối ngủ với người tình trong mộng đặc sắc đến như vậy chứ? Dương Húc Minh thì chắc chắn là không rồi. Lời giới thiệu - Phiên bản Ta là lệ quỷ Thuở còn đầu gối tay ấp, ai cũng từng trải qua cảnh ăn cẩu lương, uống nước đường thay cơm bởi những lời đường mật có cánh của người yêu, phải không nào. Vậy mà kể từ khi ta không còn nói được, không còn nấu ăn được, anh ấy bỗng dưng quay ngoắt 180 độ. Ảnh ta trong điện thoại, nay anh ấy không dám nhìn đến. Khuôn mặt ta anh ấy từng vuốt ve suốt mấy năm trời, nay anh ấy nhìn thấy lại hét toáng lên: Quỷ quỷ... Từng thề non hẹn biển với ta rằng, anh ấy chỉ có thể hoặc yêu ta hoặc chết, nhưng lại lòi đuôi cáo tham sống sợ chết, trốn ta như trốn tà. Ta không đau nỗi đau của kẻ bị giết hại, ta đau nỗi đau mình bị từ bỏ. Khi chúng ta yêu thương nhau, ta từng hỏi mãi mãi là bao xa? Bây giờ ta muốn trả lời: Mãi mãi chỉ là một ngọn nến đỏ mà thôi. Cháy hết nến đỏ, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!!! *** Mở đầu "Tất cả bạn gái của tôi đều là Lệ Quỷ" chính là tuyệt cảnh của nam chính Dương Húc Minh. Mất ăn mất ngủ vì cô bạn gái bị sát hại không rõ nguyên do, đáng sợ hơn nữa là cô nàng hàng đêm đều xuất hiện trong giấc mộng của anh, từ từ tiến lại gần, cho đến một ngày trèo lên giường bóp cổ anh. Dương Húc Minh, từ một kẻ vô thần, đã dần tin rằng, thế gian này có quỷ, dù mẹ anh bảo rằng anh bị thần kinh, dù cảnh sát coi anh như kẻ lạc trại... thì anh vẫn có một người bạn đồng hành trong quá trình đi tìm chân tướng, đó là một cuốn sách kỳ lạ có tên "Sinh Tử Lục". Và rồi anh nhận ra, quỷ có nhiều loại: loại trành quỷ là nô bộc chỉ đâu nghe đó, loại lệ quỷ với đầy rẫy oán khí... Rồi anh cũng nhận ra, không phải ai cũng có thể làm quỷ, những kẻ phải làm quỷ trên cõi đời này, đều chỉ nhiều hơn người khác hai điều: bất hạnh và oán hận mà thôi. Đọc Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ, bạn sẽ gặp anh chàng Dương Húc Minh vai u thịt bắp, có lúc thất phu lỗ mãng dại khờ, có khi thông minh láu cá nhưng điều đáng quý nhất chính là, dù ở trong tuyệt cảnh, dù bản thân như chiếc đèn sắp cạn dầu, anh vẫn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trên thế giới này và đấu tranh cho nó. Như khi anh bảo: dù anh có chết bởi tay người mình yêu, anh vẫn muốn làm một điều gì đó dành cho nàng... Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh hết mực dũng cảm, dù những yêu cầu oái oăm nghiệt ngã đến đâu anh cũng luôn cố gắng hoàn thành. Hãy tưởng tượng mà xem, nửa đêm đi vào một căn nhà ma, rạng sáng đi đến thắp hương nơi hiện trường vụ án, khám phá các "phó bản" bí ẩn rợn tóc gáy... đều được anh hoàn thành xuất sắc ngoài dự kiến. Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh trớt quớt, lắm khi chỉ đâu đánh đó còn tòi ra vài phốt giật gân, nhưng không sao, đó mới chính là tâm lý con người, nếu mọi thứ đều hoàn mỹ đến mức không bugg nào hiện diện, vậy làm sao có thể có được tâm trạng thấp thỏm mê hoặc khi bạn sa chân vào hố chứ. Bạn cũng sẽ gặp những lệ quỷ, trành quỷ với những cuộc đời khác nhau, có bi thương, có sai lầm, có xót xa... bởi trước khi là quỷ, họ đều là những con người với những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai. Đó là nỗi niềm của những đứa con "ghét mẹ" mà chẳng nói được cùng ai, chỉ đành viết lên tảng đá tâm sự của mình. Đó là nỗi tương tư sâu nặng của cô nàng vì trót chìm đắm trong một mối tình đơn phương mà dẫn đến hoạ sát thân. Đó là sự xót xa về một trạch nam dám làm mọi thứ để đến gần người mình yêu mà không biết cách ngỏ lời. Đó là nỗi niềm của những người làm cha, làm mẹ đau đáu với những đứa con sa ngã lầm lạc của mình... Ai bảo truyện linh dị không có tình? Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ là một câu chuyện thấm đẫm dòng chảy nhân sinh, chính dòng chảy này đã dẫn dắt Dương Húc Minh từ một kẻ chỉ muốn thoát khỏi tình trạng "ngàn cân treo sợi tóc" của mình đi đến lý tưởng cao cả hơn trong cuộc chiến với những oán khí của ma quỷ. Nếu bạn thích linh dị, kinh dị với các pha giật gân rợn tóc gáy, đừng ngần ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn không thích linh dị nhưng muốn tìm hiểu một "hiện tượng tự nhiên" bình thường như cân đường hộp sữa với đủ thứ hỉ nộ ái ố, cũng đừng ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn là fan ngôn tình và yêu thích những câu chuyện tình ngọt ngào chung thuỷ đầy bi kịch, hãy nhảy hố luôn đi nào. Còn nếu bạn là fan của thể loại truyện linh dị và kèm thêm các tình tiết nhây lầy vô bờ bến, thì bingo, đây chính là câu chuyện dành riêng cho bạn đó. Chờ đợi bạn là một câu chuyện cực kỳ kịch tính và một dàn harem với ưu điểm toàn trai xinh gái đẹp đang dài cổ ngóng bi mỗi ngày. *** Nhưng loại cảm giác thống khổ này cũng không tiếp diễn quá lâu. Nhanh chóng sau đó, những bàn tay đang điên cuồng xâu xé thân thể Dương Húc Minh biến mất tất cả. Tựa hồ tất cả những thứ quỷ dị xung quanh đều rụt lại. Thân thể Dương Húc Minh vẫn không ngừng chìm xuống. Bên tai của hắn lại trở nên yên tĩnh như trước, những tiếng vang chói tai, những tiếng xì xào quỷ dị đều hoàn toàn biến mất. Thế giới lại trở về với sự tĩnh mịch, hắc ám. Chỉ có thân thể hắn vẫn như cũ, không ngừng rơi xuống, rơi xuống. Cảm giác rơi mãi không tới đáy khiến nhịp tim Dương Húc Minh bắt đầu gia tăng. Giống như rơi vào một cái hố sâu không có điểm cuối cùng, khiến hắn không khỏi khủng hoảng tinh thần. Mình tiếp tục rơi xuống như vậy, cuối cùng sẽ rớt xuống nơi nào… Địa ngục? Tâm Trái Đất?... Chỗ đáy sâu đó sẽ xuất hiện những thứ kinh khủng gì đây? Nguyên bản tinh thần Dương Húc Minh đang rất tỉnh táo sáng suốt, dần dần theo quá trình rơi xuống mà trở nên nôn nóng sốt ruột. Những thứ không biết mới khiến người ta càng e ngại. Dương Húc Minh càng chìm sâu xuống, tâm tình của hắn càng bực bội bức xúc. Tên người hắn vẫn liên lục thì thầm kêu gọi, tựa hồ cũng dần dần trở thành tên một người khác. Rõ ràng Dương Húc Minh gọi lên đúng là tên cha hắn, nhưng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, khiến hắn không thoải mái. Giống như ai đó đang không ngừng viết đi viết lại một chữ cái, rồi đột nhiên phát hiện ra hắn không biết chữ kia là chữ gì! Loại cảm giác mơ hồ khiến tâm tình Dương Húc Minh càng trở nên bức bối khó chịu, muốn mở mắt ra xem thử tình hình hiện tại là gì. Nhưng Sinh Tử Lục đã nói trước, bất luận chuyện gì xảy ra, nghe được âm thanh gì, hắn cũng không được mở mắt. Dương Húc Minh cố nén cảm giác bất an, miệng không ngừng gọi tên cha mình. Một hồi lâu sau, thân thể vẫn tiếp tục chìm xuống nhưng bên tai Dương Húc Minh chợt nghe một âm thanh quen thuộc. Thanh âm của ai đó, đang gọi tên hắn. … Dương Húc Minh …. … Dương Húc Minh …. Tiếng gọi rất quen thuộc, thân thiết, nghe lại giống như … cha hắn đang gọi? Dương Húc Minh cảm thấy nao nao định mở mắt ra xem ai đang gọi… Nhưng một giây sau, hắn mạnh mẽ bức bách mình tỉnh táo lại, không để ý tới tiếng gọi phảng phất như có như không kia… Trong miệng hắn tiếp tục thì thầm gọi tên cha " Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh…” Mời các bạn đón đọc Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ của tác giả Thất Nguyệt Tửu Tiên.
Những Miền Linh Dị - Thái Lan
Hai người bạn thân bị yểm trong mình những lời nguyền bí ẩn - lời nguyền mắt đỏ và lời nguyền phượng hoàng. Hoặc là định mệnh, hoặc là vô tình, họ cùng tới đất nước Thái Lan xa xôi thần bí. Bởi cổ trùng tắc quái, họ như những khối nam châm thu hút về mình vô số chuyện ma thiêng. Ngôi chùa cổ Wat Chiang Man với thế trận nhộng người, rừng sâu Vạn Độc với ngôi làng rắn, và truyền thuyết ma quái về cánh diều da người, người vợ ma Mae Nak, quỷ linh Kuman Thong... Nguy hiểm, âm mưu, chết chóc rình rập: đớn đau, mất mát, gian trá, sợ hãi, tuyệt vọng che mờ chân tướng, hành trình khám phá tưởng như vô vọng.  *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Tôi từng là sinh viên trao đổi, học ở Thái Lan một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã gặp rất nhiều sự việc kì bí và rùng rợn, phủ định triệt để thuyết vô thần mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Vì sao đất nước Thái Lan lại có mối nhân duyên sâu đậm với loài rắn? Thuật Gong Tou là gì? Có phải Kuman Thong chứa đựng linh hồn của trẻ sơ sinh chết yểu? Dầu cúng đựng trong những lọ hũ bày la liệt tại các chùa chiền là dầu thơm hay là mỡ người chết? Những trải nghiệm của tôi, có lẽ đã giải đáp được! Cứ mỗi đêm khuya thanh vắng, những kí ức kinh hoàng lại luồn lách vào trong trí óc tôi tựa như những âm hồn, đâm chích vào những dây thần kinh của tôi khiến tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi chỉ biết ngồi cố thủ trước màn hình máy tính bợt bạt, lọ mọ gõ từng chữ trên mặt bàn phím. Những gì tôi viết, là ảo giác của tôi, hay chính là sự thực, tôi vẫn không thể nào khẳng định. Bởi tôi không biết, trở thành sinh viên trao đổi là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là sự an bài của số mệnh. Lẽ nào có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng cuộc đời tôi? Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu cho cuộc đời đầy rẫy những chuyện ly kỳ. Đúng, đây chỉ là... ... SỰ KHỞI ĐẦU! Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Thái Lan của tác giả Dương Hành Triệt.
Mimizuku Và Vua Bóng Đêm
Rừng Bóng Đêm - chốn ma quỷ hoành hành, một cô gái nhỏ lang thang tìm đến. Dấu nung con số “332” trên trán, xiềng xích không thể gỡ được đeo chặt trên tay chân. Tự gọi mình là Mimizuku, cô bé đem thân mình dâng tới cho vị Quỷ Vương xinh đẹp. Cô chỉ có một lời thỉnh cầu duy nhất. “Anh có thể ăn tôi không?” Mimizuku muốn tìm đến cái chết, và vị Vua Bóng Đêm căm ghét loài người. Mọi thứ bắt đầu vào đêm trăng sáng lung linh ấy. … Đây là câu chuyện về sự tan vỡ và tái sinh của một cô gái nhỏ đã đi đến cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Tác phẩm đã đạt giải Nhất tại Giải thưởng Tiểu thuyết Dengeki lần thứ XIII. *** Nơi Đến Của Những Lời Cầu Nguyện Tôi không còn nhiều ký ức về lần đầu tiên mình gửi một bản thảo tiểu thuyết. Bản thảo đó được viết tay bằng bút chì nên những gì có thể gợi lại ký ức cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng tôi nhớ đó là một mẩu chuyện về ông già Noel, một truyện ngắn chừng 30 trang trên giấy bản thảo. Hình như đó là thời tôi còn học trung học. Tuy không có kết quả gì, nhưng tôi đã cảm thấy rất vui. Tôi không biết cách nộp bản thảo thế nào cho đúng, nên đã đến nhà bạn để làm vài thứ, như là dán phong thư chẳng hạn. “Đừng có bỏ vào bao nylon đấy nhé.” Thậm chí tôi còn nhớ rằng tôi đã giật mình khi nghe bạn tôi nhắc vậy. Cô ấy đã đi cùng tôi đến hòm thư bưu điện. Hai người chúng tôi dùng một phong bì màu nâu vàng, rồi cùng đi đến hòm thư ở sau nhà cô ấy. Mặt trời đã lặn, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người. Chúng tôi kiểm tra phong bì kỹ càng, cuối cùng bỏ vào khe trên hòm thư. Được rồi, tôi nói và chuẩn bị quay trở về, đúng lúc đó, bạn tôi đứng bên cạnh đã kéo tôi lại. “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ.” Bạn tôi nói như thế đấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Hai chúng tôi đứng trước hòm thư, chắp tay lại và yên lặng nguyện cầu. Tôi không theo bất cứ một tôn giáo nào, và thực ra lúc đó tôi không biết phải cầu nguyện với ai nữa. Có lẽ là cầu nguyện với ban biên tập - những người sẽ đọc bản thảo của tôi, hoặc cầu nguyện với các vị thần, hoặc cầu nguyện với một người nào đó. Nên tôi chỉ im lặng và cầu nguyện. Sau lần đó, tôi gửi bài đi nhiều hơn, và cũng không còn đứng trước thùng thư để cầu nguyện nữa, (không tính đến cái lần mà tôi vừa khóc vừa mếu máo với nhân viên ca đêm ở quầy tiếp nhận bưu điện rằng “xin hãy đóng dấu hủy thư hôm nay” vì bị nhầm ngày), nhưng khi tôi gửi tiểu thuyết đi, tôi luôn nhớ đến câu nói “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ” của bạn mình. Tôi cũng nhớ lại rằng, cô ấy đã giúp đỡ tôi hoàn thành câu chuyện đó như thế nào. Đã qua bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn chưa thể đạt được độ chín muồi trong việc kể chuyện bằng ngòi bút, nhưng điều mà tôi có thể làm được là, dù thế nào, mỗi ngày tôi đều viết. Và từ đó trở đi, tôi cũng bắt đầu biết nói những lời cầu nguyện. Tới bây giờ, tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng, ừm... hình như lời cầu nguyện mà tôi chắp tay vào đêm khuya hôm ấy đã trở thành hiện thực. Cuối cùng cũng đã đến, ừm, nếu so sánh với ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm rọi xuống tay tôi thì lời cầu nguyện của tôi đến nhanh hơn, nên tôi nghĩ, mình đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, tôi đã nhắc đi nhắc lại điều đó giống y như người bệnh bị mê sảng khi đang trong cơn sốt, hay giống như một người say khướt luyên thuyên không ngừng. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng. Không nhất thiết phải được lưu danh sử sách. Dù có bị quên lãng cũng không sao. Dù mọi người chỉ đọc qua thôi cũng được. Một câu chuyện khi bạn trở thành người lớn, có lỡ quên cũng không vấn đề gì. Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần trong một khoảnh khắc. Một thứ có thể lay động trái tim bạn. Một thứ giống như ánh sáng. Chẳng hạn như một ai đó chưa bao giờ đọc sách, họ sẽ nghĩ rằng những quyển sách thật chán ngắt và khô khan. Tôi muốn dùng cuốn sách của mình để mở ra một thế giới mới cho những đứa trẻ đã từng nghĩ như vậy. Đại khái là như thế. Ừm, tôi muốn viết những tiểu thuyết như vậy. Tôi thì thầm điều đó với chính mình và cố gắng đến bây giờ. Cần có lý tưởng và luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp. Một sempai đã nói với tôi rằng “Em không thể sống chỉ bằng những điều tốt đẹp” với một gương mặt tỏ vẻ thông thái. Trước vị sempai ấy, tôi không còn trẻ con hay nhỏ nhít để đáp lại rằng “Em vẫn sẽ tiếp tục!”, tôi chỉ cắn chặt răng và mơ giấc mơ của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn đang mơ đây. Tôi đã có ý tưởng cho cuốn “Mimizuku và Vua Bóng Đêm” này vào năm cuối phổ thông, khi ấy đang trong thời gian ôn tập cho kỳ thi đại học. Câu chuyện đột nhiên tuôn trào từ trong tôi, khiến tim tôi đập mạnh. Để lưu lại tất cả những khung cảnh chớp nhoáng hiện ra rồi lại dần biến mất, tôi đã viết kín một cuốn rưỡi vở đại học trong vòng hai ngày, và rồi tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong giá sách. Nếu có thể đỗ đại học, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này. Tôi định bụng rằng, câu chuyện này sẽ là phần đầu tiên của một tiểu thuyết dài. Việc thi đại học rất khổ cực, nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại tự nhủ với chính mình. “Đây chỉ là điều quá bình thường.” Câu chuyện này đối với tôi rất đặc biệt, và nếu như nó có thể trở nên đặc biệt với một ai đó, quả thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào bằng. Khi câu chuyện này ra đời, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Những người bạn của tôi đã đọc trước bản thảo, họ rất yêu Mimizuku nhỏ bé và đã động viên tôi nhiều, sau khi câu chuyện hoàn thành, họ đã vỗ đầu tôi và nói rằng “Cậu đã làm rất tốt.” Cũng có những người bạn đã khiến tôi nghĩ ra những hình tượng quan trọng. Nếu không có họ, chắc chắc tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này. Bản thân tôi tự thấy không xứng đáng với giải thưởng lớn thế này, sau khi đoạt giải, người phụ trách và nhiều người khác đã giúp đỡ tôi, họ đã dốc sức để cuốn sách này có thể ra đời với hình thức đẹp nhất có thể. Tôi là dân tỉnh lẻ, nên lần đầu tiên được đặt chân đến trung tâm Tokyo, tôi gần như không thể ngủ được. Gửi lời đến các vị sensei trong ban giám khảo, Isono Hiro-sensei đã vẽ nên thế giới quan của Mimizuku với trang bìa tuyệt vời này, Arikawa Hiro-sensei đã đọc câu truyện này và đón nhận một Mimizuku nhỏ bé, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Tất nhiên tôi cũng xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất đến quý độc giả gần xa, những người luôn ở phía sau và ủng hộ tôi. Khi công bố giải thưởng, tôi đã nhận được lời chúc mừng từ một tiểu thuyết gia mà tôi rất ngưỡng mộ rằng: “Chúc cho những ngôn từ của cô sẽ mang pháp thuật đến cho trái tim hàng vạn độc giả trẻ.” Tôi vẫn còn non kém, nên vẫn chưa thể mang pháp thuật đến cho mọi người... Có vẻ hôm nay tôi chỉ biết cầu nguyện mà thôi. *** Lời bình Arikawa Hiro Tôi xin thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã hoàn toàn chịu thua trước tác phẩm có kết thúc bất ngờ này. Khốn thật. Thật lòng mà nói, tôi được nhờ bình luận cho câu chuyện này trong khi đang khá bận, nên tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi có hơi bực mình. Thật phiền phức. Vậy nên lúc đó tôi đã định rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, khi bản thảo được gửi đến đã bắt đầu đọc ngay lập tức, thế nhưng mà, úi chà, cái lực hấp dẫn gì thế này. Cảm giác như có ai đó túm lấy gáy tôi và dúi đầu vào trong bản thảo. Chà, chỉ sơ sẩy thôi là bị tác phẩm này nuốt chửng, quên khuấy mất phải phê bình như thế nào. Nhưng đã được nhờ viết lời bình, cũng không thể lừng khừng mãi được. Tôi hốt hoảng lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng vẫn là cảm giác bị mắc vào một tấm lưới. Có lẽ nói là bị câu thì chính xác hơn. Bản thảo là cần câu, và tôi là cá. Hơn thế nữa, dây câu lại còn rất chắc. Kết quả là, sau khi đọc hết một lèo tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi đã bị lôi cuốn bởi một thứ tuyệt vời. Cho nên nếu như nói về thắng thua thì tôi là người bại trận. A, đúng là tôi đã bị tác phẩm này đánh bại. Giống như một câu chuyện cổ tích được kể bằng văn chương bình dị. Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ, những câu chuyện cổ tích trên thế giới đều bắt đầu bằng những câu chữ như vậy, nhưng trong câu chuyện này không kể tường tận như thế. Trong câu chuyện này cũng không kể rõ bối cảnh chi tiết diễn ra ở thế giới hay đất nước nào. Không cần thiết phải kể ra. Câu chuyện này dù có bắt đầu với câu “ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ” cũng được. Hoàn toàn chẳng sao cả. Đây là câu chuyện của một chú chim cú đại bàng (Mimizuku) có tính cách không nắm bắt được, nếu mượn lời trong tác phẩm là “có chút không đủ”, tuy nhiên chú chim cú này lại phát ra một sức lôi cuốn kỳ lạ. Và rồi, chú chim cú này đã đến gặp Vua Bóng Đêm, tuy nhiên câu chuyện không chỉ có vậy thôi. Sau đó tất cả những nhân vật bị cuốn theo họ đều rất đáng yêu. Có lẽ chính là vì bản thân Mimizuku đã vô cùng đáng yêu. Con người (và trong thế giới này thì quái vật cũng vậy?) để trở thành hình mẫu mình mong muốn là việc rất dễ dàng và cũng rất khó khăn. Người ta muốn thay đổi, nhưng lại luôn chống cự hoặc chần chừ không chịu thay đổi. Rồi một ngày nọ, một chú chim cú xuất hiện trước những người này, đem đến một mảnh vỡ nhỏ. Cái mảnh vỡ nhỏ tầm thường này có lẽ là thứ cần thiết để thay đổi mọi thứ. Chính chú chim nhỏ cũng không biết mảnh vỡ mà mình vô ý đánh rơi ấy lại có ý nghĩa đến thế. Chính vì điểm đó mà chú chim nhỏ này mới thật đáng yêu. Bạn hãy tự mình xem xem chú chim cú bé nhỏ ấy đã lần đầu tiên trong đời có một ý chí mạnh mẽ và kiên định đến nhường nào. Hoặc để sau cũng được. Xin độc giả hãy đón nhận kết thúc giống như một thứ gì đó từ trước mắt bay thẳng vào ngực mình, đừng tỏ ra khiên cưỡng. Thứ bay thẳng vào ngực các bạn chính là chú chim nhỏ đáng yêu ấy đấy. Nếu ôm chặt chú chim nhỏ đó, có lẽ bạn sẽ có được trong tay một điều đặc biệt nào đó chăng? Mời các bạn đón đọc Mimizuku Và Vua Bóng Đêm của tác giả Kougyoku Iduki.