Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sông Xa

Chu Lai là một trong những nhà văn quân đội có tên tuổi trong nền văn học sau 1975. Đã từng một thời khoác áo lính cho, ông rất thành công với đề tài chiến tranh. Và tiểu thuyết là thể loại mà Chu Lai đã khẳng định được tài năngvà phong cách của mình. Trong số đó thì Sông xa cũng là một trong những tác phẩm để đời của nhà văn khi viết về đề tài chiến tranh với những câu chuyện và những phận người đầy gai góc Sống xa là dòng hồi tưởng kể về số phận xót xa của những người lính đã anh dũng chiến đấu trong thời chiến. Câu chuyện có nhiều tình tiết bất ngờ, lôi cuốn và có cái nhìn hiện thực mới lạ: trong người tốt vẫn có những phần ích kỷ và trong người xấu vẫn có những phần rất nhân văn... Có thể nói, mỗi trang văn của Chu Lai là một câu chuyện của những cái tận cùng, cố gắng hướng đến cái tận cùng, cố gắng hướng đến cái tận cùng, nỗi khổ niềm vui, hy vọng và tuyệt vọng, can đảm và yếu hèn, tất cả đều được nổi lên một cách đậm nét và hết sức chân thực. *** Đại tá, nhà văn Chu Lai có tên khai sinh là Chu Văn Lai, sinh ngày 5 tháng 2 năm 1946, tại xã Hưng Đạo, huyện Phù Tiên, tỉnh Hưng Yên, hiện ở Hà Nội. Ông là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (từ năm 1980). Ông là con trai của nhà viết kịch Học Phi. Trong chiến tranh Việt Nam ông công tác trong đoàn kịch nói Tổng cục Chính trị rồi trở thành chiến sĩ đặc công hoạt động trong vùng Sài Gòn. Sau 1973, ông về làm trợ lý tuyên huấn Quân khu 7. Đến cuối năm 1974 ông tham dự trại sáng tác văn học Tổng cục Chính trị và sau đó học tại Trường Viết văn Nguyễn Du khóa 1. Sau khi tốt nghiệp, ông biên tập và sáng tác cho Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Nhà văn Chu Lai còn viết một số kịch bản sân khấu, kịch bản phim và tham gia đóng phim. Chu Lai là một trong những nhà văn quân đội có tên tuổi trong nền văn học sau 1975. Đã từng một thời khác áo lính, ông rất thành công với đề tài chiến tranh. Và tiểu thuyết là thể loại mà Chu lai đã khẳng định được tài năng và phong cách của mình. Nắng Đồng Bằng là một trong những tác phẩm để đời của nhà văn khi viết về đề tài chiến tranh với câu chuyện và những phận người đầy gai góc. Người lính trong Nắng đồng bằng không chỉ biết có chiến đấu vì lý tưởng, biết đấu tranh, giành giật sự sống trước bom đạn, trước kẻ thù mà cũng có những suy tư, tính toán thiệt hơn... nhưng cuối cùng họ vượt qua tất cả để góp phần làm nên chiến thắng vĩ đại của dân tộc. Chính Chu Lai từng bộc bạch "Cuộc đời có thể xô đẩy người lính, quăng quật người lính nhưng người lính vẫn bật lại để sống xứng đáng với màu xanh áo lính". Có thể nói mỗi trang văn của Chu Lai là một câu chuyện của những cái tận cùng, cố gắng hướng đến cái tận cùng, nỗi khổ niềm vui, hy vọng và tuyệt vọng, can đảm và yếu hèn, tất cả đều được nổi lên một cách đậm nét và hết sức chân thực. Một số tác phẩm của tác giả Chu Lai: Cuộc Đời Dài Lắm Mưa Đỏ Phố Nắng Đồng Bằng Ăn Mày Dĩ Vãng Út Teng Truyện Ngắn Chu Lai Hùng Karô Chỉ Còn Một Lần Khúc Bi Tráng Cuối Cùng Người Im Lặng Nhà Lao Cây Dừa 3 Lần Và 1 Lần Sông Xa Vòng Tròn Bội Bạc Bãi bờ hoang lạnh Gió không thổi từ biển *** Đã lâu lắm chúng tôi mới có dịp ngồi lại với nhau như thế này. Chúng tôi là những người lính, hay đúng hơn là năm thằng cựu chiến binh may mắn còn sống sót trong cả đội hình một trung đoàn vượt Trường Sơn năm xưa. Hòa bình được mười năm rồi, bây giờ ngồi nhìn nhau cứ thấy buồn buồn.Cuộc đời trôi nhanh quá! Cuộc chiến cũng lùi về quên lãng với tốc độ không chậm. Mới đó mà đầu tóc đã có sợi bạc, sợi đen, đã đùm đề vợ con, đã bị cái khó của đời thường làm cho đạo mạo, làm cho nói năng trễ nải đi nhiều. Đứa nào cũng đã bước qua vạch tuổi 40 rồi. Thằng làm giám đốc, thằng làm thày giáo, thằng làm ngoại giao và có cả thằng mất sức sớm, về nhà kỳ cạch ngồi sửa xe máy cho thiên hạ kiếm sống. Tất nhiên có cả thằng đến nay vẫ còn đeo đuổi binh nghiệp mà đôi quân hàm cũng rất khiên tốn nếu đem so với những gì cậu ta đã trải qua, đã cống hiến. Thế mà đã có một thời cả năm đứa chỉ làm độc một nghề, nghĩ cùng một hướng, mang trên mặt cùng một màu da sốt rét và chỉ duy nhất một niềm hy vọng mỏng manh: còn sống mà trở về. Có lẽ khác với một số đông người khác, họ không thích nhắc lại quá khứ, không thích kể lại những tháng ngày gian khổ đã qua với một lý do nghe chừng có vẻ biện chứng: cái gì qua cho nó qua, nhớ lại làm gì, cho nhọc lòng, cuộc sống đã chẳng quá nhọc nhằn rồi sao! Đành là thế nhưng chúng tôi cứ thích tạo một thứ thành lũy cho cảm hứng hoài cổ thánh thiện của mình. Lâu lâu tụ bạn bè, chúng tôi vẫn cứ thích lôi chuyện cũ ra kể, kể chân thành, kể say sưa mà có lẽ chẳng có đề tài nào có khác khiến chúng tôi có thể đạt được độ nhiệt tâm cao như thế. Rất đơn giản: bởi lẽ chúng tôi chỉ còn lại năm người trong đội hình trai trẻ một ngàn năm trăm người; bởi lẽ, người lính không nhớ lại chuỗi ngày làm lính của mình thì còn nhớ cái gì khác nữa, và cuối cùng cũng có thể vì, bây giờ tuy mỗi đứa một hoàn cảnh, một số phận khác nhau nhưng đều ý thức rất rõ rằng: đoạn đời ở rừng cầm cây súng chắc chắn sẽ là đoạn đời đẹp nhất. Điều này được thể hiện mạnh đến nỗi, anh bạn trung đội phó công binh ngồi cạnh tôi, nay là giám đốc hay tổng giám đốc gì đó của một xí nghiệp lớn ở phía Nam, phải chân thành thốt lên: - Chao! Giá mà được sống lại một ngày của cái thời ấy....Một cái bồng, một cái võng, một khẩu súng. Tất cả chỉ có thế, bước nhẹ tênh trong cuộc đời, chẳng bận bịu, chẳng lo toan và ngay cả cái chết cũng không làm lòng bớt thanh thản... Tất nhiên đó là nghĩ ngợi của riêng cậu ấy nhưng dù sao, câu nói không đượm chút giả tạo đó đã dồn đuổi đầu óc tất cả chúng tôi cùng trôi ngược về phía sau, nơi thấp thoáng những cánh rừng ẩm thấp và những đồng bưng nhòe nhoẹt ánh hỏa châu kẻ thù... - Buồn cười nhỉ! Khi oánh nhau, bọn mình có nghĩ ngợi xa xôi gì lắm đâu mà bây giờ ngồi ngẫm lại cứ bật ra đủ thứ này nọ. Thì ra người ta nói đúng: chiến tranh ít triết lý nhất nhưng chiến tranh cũng chứa đựng nhiều triết lý nhất. Người bạn nhà giáo, vốn trước đây làm đại đội trưởng bộ binh ở một vùng rất ác liệt mào đầu với cái giọng khá khúc triết. Chúng tôi gật đầu. Nghe đâu anh bạn này gần đây có viết một vài lý luận về văn học chiến tranh sang tiếng Việt được dư luận chú ý. Trong những buổi gặp gỡ, cậu ta bao giờ cũng tìm được những câu nói thú vị để đưa đà cho một đêm tâm tình cựu chiến binh như vậy. Và để đối lập với khẩu khí thâm trầm ấy, bao giờ cũng vẫn là giọng nói bỗ bã của Tịnh, anh bạn chữa xe máy kiêm bán rượu chui ở một thị trấn buồn tênh ngoại thành Hà Nội. Tịnh vẫn giữ được cái phong độ ngang ngang, hơi bề trên của một người tiểu đoàn trưởng hào hoa và can đảm mười lăm năm về trước, khi ấy anh là thủ trưởng của tất cả bọn chúng tôi, một thủ trưởng nghiêm khắc và khó gần. Tịnh lôi từ túi áo lông ra một chai lít đựng thứ nước đùng đục: - Mỗi đứa uống một ly rồi hẵng triết lý các chú! Rượu chính tay tao cất đấy. Toàn nếp thôi. Nếp cũng do chính tay tao trồng. Chôn xuống chân giường hai năm nay, giờ mới moi lên để nhậu lai rai với các chiến hữu. Rót đi! Để một phút nhớ lại ba cái xị đế trước kia. Đế đắng bỏ mẹ, nhạt phèo, lại chỉ toàn uống với lá giang, lá lộc vừng khé cổ nhưng zô hết sức. Nào, nâng ly! Nâng ly mừng cho những thằng còn sống và mừng cho những thằng đã chết. - Chết mà mừng gì anh Hai? – Tôi rụt rè đế vào. - Xét đến cùng là mừng. Còn sống, giờ này cũng cực lắm. Chết khỏe re. Tao nghiệm ra, thằng người đã chót có một thời trần thân trận mạc rồi thì sống đời thường nó cứ thế nào ấy. Vướng víu, ngứa ngáy và nặng đầu bỏ mẹ. Các chú thấy sao? Có lẽ ở đây không ai mếch lòng với lối xưng hô suồng sã của Tịnh, một anh bán hàng nước ở ngã tư đường, kể cả Hoàng, anh viên chức cao cấp đã đáp máy bay ra chỉ để gặp nhau tối nay. Tịnh cứ phải thế mới là Tịnh, tối nay chúng tôi dừng sống khác đi mới đúng là chúng tôi. Rượu uống vào cứ như không nhưng uống đến đâu, người nóng phừng phừng đến đó tưởng như tất cả tế bào thân thể muốn giãn ra, nở bung trong sự giao cảm tột cùng với những vùng sâu thẳm nhất của thần kinh tâm lý. Chúng tôi nói đến đủ thứ chuyện, ôn lại vài kỷ niệm, dăm ba trận đánh, nhắc nhở đến mấy thằng bạn chết vì B52, vì biệt kích Mỹ phục giữa rừng; đến thời tiết khí hậu của một vùng sông, một vùng đất; đến vị đắng của mìn Klêmo, vị ngọt của măng tầm vông, của trái khổ qua nhấm nháp trong đêm chờ vượt lộ...Nói đến nhiều lắm. Có chuyện hình như đã nói rồi, hôm nay nói lại vẫn thật mới, thật bồi hồi. Người này nói nhiều, người kia nói ít, có người không nói chỉ ngồi nghe. Nói bằng đủ thứ giọng. Giọng trầm lắng có, giọng sôi nổi có, lại có cả những câu văng tục đốp chát mà nghe vẫn cứ thấy đó là câu chuyện, là tâm tư của mình. Nhà ngoại giao hôm nay nói lại mười lăm lần hút chết hôm xưa để rồi bồng bột kết luận với cái cách không giống tính cách ngoại giao chút nào: “Con người ta ở đâu cũng chịu sự an bài của số phận. Sống, chết, giàu nghèo, sướng khổ đã định sẵn khi anh sinh ra đời, có gồng lên cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ bể đầu sứt trán. Đấy như tớ - anh nói – Ngày xưa vốn nổi tiếng là một tay trinh sát nói năng bán trời không văn tự, ai ngờ hết chiến tranh lại húc vào nghề này, mà lại húc được”. “Thì cũng như tớ - ông Tổng giám đốc hùa theo – Ngày xưa đánh giặc rát như cáy, cứ nghe mùi B52 là nước đái chảy trong quần, xểnh ra là tìm cách chuồn về phía sau, vậy mà bây giờ... có khi có số thật. Cái may, cái họa nó cứ lù lù ập đến, chả đứa nào biết trước được mà tu rèn, mà chuẩn bị. Thì cứ như cái ông Tịnh này này...” Cậu ta dừng lại. Tư duy của một nhà quản lý kinh doanh cao cấp đủ tinh nhạy để giữ cậu ta không đẩy tiếp luồng ngôn ngữ buông thả đến trót câu, mặc dù Tình đã há mồm cười thật to để đón trước câu nói bạn bè đó. Duy chỉ có một người, tôi để ý từ đầu đến giờ chỉ cười không nói. Đó là Thắng. Thiếu tá Thắng, vừa ở tiền đồn Hà Tuyên về chiều nay, có thể nói từ đầu tóc, mặt mũi đến bộ quân phục mặc trên người còn sặc mùi biên ải gió sương. Thắng ngồi im lặng rót thêm rượu cho người này, đưa cái tăm cho người kia, rút thuốc châm lửa cho người kia nữa. Thỉnh thoảng lại xuống bếp giúp bà chủ nhà, vợ tôi, mang lên một đĩa xào, đĩa nấu gì đó. Thắng ngồi đấy, hiền hậu như một đứa em gái, lại bao dung như một bà chị cả tốt tính. Trong bất cứ cuộc rượu nhỏ, to nào; trong cái đám người thích nói, tranh nhau nói, nói không cần ai nghe hoặc buộc tất cả phải nghe, một tính cách hiền hậu, chu đáo như thế là rất cần. Chỉ có đôi mắt có vẻ ít ngủ của Thắng là hiện rõ vẻ yêu thương, quý trọng bạn bè đến ủy mị. - Thôi, vất mẹ nói chuyện số phận đi! - Tịnh bẻ một miếng bánh đa nghe cái rắc. – Bây giờ chuyển làn sang nói về đàn bà. Đàn bà thời chiến đàng hoàng chứ không phải thứ đàn bà vớ vẩn chung chung đâu. Tớ sống ở chiến trường lâu hơn các chú, va chạm với họ nhiều hơn các chú, tớ có quyền nói rằng: Chả có cái gì khổ bằng làm một người đàn bà trong trận mạc. Khổ kinh khủng. Và sức chịu đựng cũng kinh khủng. Tớ mê họ và kính trọng họ sát đất. À...Mà cái đó cũng lại là số phận rồi còn quái gì. Hở? Tít mù nó lại vòng quanh... Tịnh cười vang. Tiếng cười đầy sức lây lan. - Phải chăng vì thế mà ông Tịnh dám vác hẳn một cô gái Lái Thiêu ra xứ lạnh này làm vợ mà không sợ cô ta chê nghèo, chê khổ bỏ đi. Ông này khôn! Nghĩ cái gì ra cái đó. Nếu không bị vết thương ở đầu năm 1970 làm cho cụt ngẵng đường quan lộ thì lúc này ông đâu có thèm ngồi ở đây – Nhà bình luận văn học nhận định, không giấu nổi một chút tâng bốc chân thành. - Ở địa bàn tam giác sắt của tớ có một cô xã đội trưởng thân hình dềnh dàng như đàn ông, vào trận cũng thét lác như đàn ông, nhưng đêm mò về hầm lại úp mặt xuống võng khóc một mình. Dạo ấy... - Cái hồi Mậu Thân, chính tay tớ chôn cất một cô du kích nằm chết giữa rừng đã lâu ngày. Cũng là cái chết nhưng xác đàn ông trông đỡ hơn, còn xác đàn bà...Thịt da vẫn trắng, tóc xõa ra vẫn đen nhánh. Tội lắm! Nhất là... - Mình lại có kỷ niệm với một cô giao liên ở đường 14 biên giới, chẳng hiểu tại sao thỉnh thoảng lại lăn đùng ra, sùi cả bọt mép. Một lần kia... - Còn tớ... - Theo mình thì... Lại tranh nhau nói...Những đoạn hồi ức được bùng nổ bất thần, đan chéo vào nhau, khi nặng nề, lúc dí dỏm, lúc đằm xuống thành im lặng. Chính trong cái khoảnh khắc im lặng đa thanh đó. Tịnh đã buộc được Thắng phải lên tiếng. Thoạt đầu Tịnh cười cười: - Thôi chứ! Cứ cả vú lấp miệng em mãi. Cũng phải để cho thằng Thắng nó nói một câu gì chứ. Sáng mai chúng mình nghỉ, nó lại phải lặn lội lên trên đó rồi! - Nhất trí nhưng – Nhà quản lý kinh tế nói - Tớ tin chắc thằng Thắng sẽ không bao giờ nói về thế giới đó. Hận thù truyền kiếp thì có. Mang hình ảnh cô người yêu ở nhà đi suốt các cánh rừng, khi trở về cô ta đã có con với người khác. Đàn bà... Điểm chốt là nhà. Thôi, tha cho nó. - Không....không đến nỗi thế đâu - Thắng đột ngột lên tiếng bác bỏ với cái cười ngượng nghịu – Các anh chỉ hay nói quá! Tôi...thực ra tôi cũng có biết một người phụ nữ, một người chị... Cuộc đời chị ấy... Nhưng mà dài lắm! Tôi lại không biết cách kể... - Không sao! Cứ nói đi! Nói đại đi! Đêm nay giành cho cậu. Cậu hoàn toàn có quyền được sử dụng phần thời gian còn lại của hội cựu chiến binh đêm nay. Mạnh dạn lên! Chú lính! Hầu như tất cả chúng tôi đều nhất loạt lên tiếng giục Thắng như thế. Không phải vì để lấp đầy khoảng trống, cũng chẳng phải do tò mò muốn được nghe một câu chuyện lạ - còn cái gì là lạ nữa khi chúng tôi đã đi hết tuổi trẻ của mình trong chết chóc – Mà có lẽ bạn bè muốn được nghe Thắng nói, Thắng tâm sự một cái gì đấy. Giữa năm thằng, Thắng là đứa trẻ nhất và có lẽ cuộc đời cũng trắc trở, lận đận nhất, lận đận đến tận hôm nay. Chúng tôi muốn san sẻ với Thắng tất cả, muốn Thắng ngày mai lên đường có thể mang theo được chút ít hơi ấm của tình bạn chân thành đêm nay. Chúng tôi muốn được nghe Thắng nói. Và Thắng đã nói. Nói nhỏ nhẹ, nói vấp váp, thỉnh thoảng lại quên, lại ngừng, lại ho khan. Những điều Thắng nói không sáo rỗng, không một chi tiết giả trá. Thắng nói như rút ruột của mình ra phơi bày trước mặt bạn vè. Và, rất không ý thức, chúng tôi ngồi nghe mà trời sáng khi nào chẳng hay... Hôm nay, Thắng không còn nữa, anh đã hy sinh ngay sau tháng thứ hai khi tạm biệt chúng tôi. Nhớ bạn, thương bạn, bốn đứa còn lại bảo tôi xin nghỉ phép năm mà chép lại những điều Thắng kể. Chép tỉ mỉ, đừng để sót, đừng bịa đặt, mà cũng đừng tránh né sự thật trần trụi, kẻo Thắng nó oán. Họ nhủ tôi thế. Và tôi đã cố gắng làm đúng như thế. Dưới đây là tất cả những lời của Thắng kể về người đàn bà ấy, gần như hoàn toàn nguyên văn, tôi chỉ làm cái động tác sắp xếp điều chỉnh một chút cho rõ ý, rõ nghĩa.   Mời các bạn đón đọc Sông Xa của tác giả Chu Lai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đảo Chìm - Trần Đăng Khoa
Tên ebook: Đảo Chìm (full prc, pdf, epub) Tác giả: Trần Đăng Khoa Thể loại: Tiểu thuyết, Văn học Việt Nam   Công ty phát hành: Nhà sách Hàn Thuyên   Nhà xuất bản: NXB Lao Động   Trọng lượng vận chuyển: 320 grams   Kích thước: 13 x 19 cm   Số trang: 279   Ngày xuất bản: 12/2008   Nguồn: thuvien-ebook.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Đảo Chìm Giới thiệu: Dù tái bản nhiều lần; dù được nhiều bạn đọc cho rằng, “đây là cuốn tiểu thuyết hay nhất Việt Nam, kể từ năm 1945 đến nay”; “là cuốn sách ai đọc cũng rơi nước mắt” v.v. nhưng đến nay, “Đảo Chìm” vẫn “chìm” trong sự ồ ạt của các loại sách. Thậm chí, nhiều người nhầm tưởng, sau khi “nổi đình nổi đám” với những tập thơ thiếu nhi và “Chân dung và đối thoại”, Nhà thơ Trần Đăng Khoa “chìm” rồi!       Một bạn đọc tên là  Đặng Hoàng Thu Hà say mê “Đảo Chìm” đến nỗi, mỗi lần tái bản Đảo Chìm, cô đều mua. Khi biết Nhà văn Xuân Đức có trang điện tử, cô thức thâu đêm đánh máy, sau đó gửi cho Nhà văn Xuân Đức đưa lên trang mạng của mình. Tiếp đó, Nhà thơ Trần Đăng Khoa và Nhà báo Nguyễn Chu Nhạc cũng đưa Đảo Chìm lên trang mạng của mình. Thật bất ngờ, chỉ trong thời gian ngắn, trên 3 trang điện tử này, hàng vạn người đọc “Đảo Chìm” và để lại hàng trăm cảm nhận. Điều thú vị là, qua đó, các nhân vật trong Đảo Chìm  nhận ra nhau, ôn lại những ngày tháng trên đảo gian khổ mà lạc quan, yêu đời và cuối cùng, họ tìm đến với nhau. Cũng từ đó, trên các trang cá nhân này diễn ra cuộc tọa đàm về Đảo Chìm của những blogger, lính thủy, thợ điện, bác sỹ, giáo viên…rất sôi nổi, thú vị mà thật sâu sắc, khách quan; đôi chỗ tếu táo, nhưng vẫn giữ được nét văn hóa ứng xử rất cao.   Mời các bạn đón đọc Đảo Chìm của tác giả Trần Đăng Khoa.
Đời Nhẹ Khôn Kham - Milan Kundera
Tên ebook: Đời nhẹ khôn kham (full prc, pdf, epub)  Tác giả: Milan Kundera  Thể loại: Tiểu thuyết, Văn học phương Tây    Tên tiếng Anh: The UnBearable Lightness of Being     Dịch giả: Trịnh Y Thư   Nhà xuất bản: Văn học   Năm xuất bản: 2002   Số trang: 334   Đánh máy: hiepsiga, heocon_18   Soát lỗi chính tả và làm ebook: hiepsiga   Nguồn: e-thuvien.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Đời nhẹ khôn kham (nguyên bản tiếng Séc: Nesnesitelná lehkost bytí) là tiểu thuyết của nhà văn Milan Kundera viết năm 1982 và xuất bản lần đầu tiên năm 1984 tại Pháp. Bản tiếng Việt của Trịnh Y Thư (dịch từ bản tiếng Anh The Unbearable Lightness of Being của Michael Henry Heim) xuất bản năm 2002 tại Hoa Kỳ. Xuất sắc – đó là từ đầu tiên nảy ra trong óc tôi khi đọc xong trang cuối Đời nhẹ khôn kham. Cùng với Điệu Valse giã từ, Đời nhẹ khôn kham đã thực sự đặt dấu mốc trong hành trình khẳng định tên tuổi của một trong những cây viết đương đại tài năng nhất. Năm 1982, khi vừa ra đời, Đời nhẹ khôn kham bị cấm tại Czech. Tác giả cuốn sách bị tuần báo Tyden gọi là "kẻ phản loạn không thể dung thứ". Hiện tại ông chỉ viết bằng tiếng Pháp và tự dịch các tác phẩm của mình sang tiếng Czech một cách nhỏ giọt. Đến nay Đời nhẹ khôn kham mới là cuốn tiểu thuyết thứ 4 của Kundera được xuất bản tại Czech, sau The Joke (Trò cười), The Farewell Waltz (Điệu valse vĩnh biệt) và Immortality (Sự bất tử). Một bản dịch trái phép cuốn Identity (Bản nguyên) đã xuất hiện trên Internet vào tháng 6 và những độc giả kiên nhẫn tại Czech vẫn mong chờ được thưởng thức những tác phẩm như Slowness (Chậm rãi) và Ignorance (Sự ngu xuẩn). Mời các bạn đón đọc Đời Nhẹ Khôn Kham của tác giả Milan Kundera.
Quyền trượng của thần SERAPIS - Rick Riordan
Tên Ebook: Quyền trượng của thần SERAPIS (full prc, pdf, epub)  Tác Giả: Rick Riordan  Thể Loại: Cross over, Thần thoại, Tiểu Thuyết, Văn học phương Tây    Dịch Giả: tranthanhtct27, Magic Purple    Nguồn: kuaileblog.wordpress.com, gacsach.com    Ebook: Đào Tiểu Vũ’s eBook - http://www.dtv-ebook.com   Quyền trượng của thần SERAPIS Giới thiệu: Quyền trượng của thần Serapis là phần ngoại truyện của Biên niên sử nhà Kane, truyện cross over của bộ Các Anh hùng trên đỉnh Olympus và bộ Biên niên sử nhà Kane, kể về cuộc gặp gỡ giữa Annabeth Chase và Sadie Kane là hai nhân vật trong hai bộ tiểu thuyết nổi tiếng của ông. Cả hai người cùng nhau chống lại Serapis - một vị thần được tạo nên từ sự kết hợp cả phép thuật Hy Lạp và Ai Cập qua đó biết được cả hai cuộc gặp gỡ chỉ là những thử nghiệm của một kẻ thù hùng mạnh sau này.   Về tác giả: Rick Riordan là tác giả của các giải thưởng, tác phẩm bán chạy nhất cho bộ truyện Percy Jackson (tải eBook trọn bộ) và tác phẩm ly kỳ cho hai bộ truyện Biên niên sử nhà Kane (tải eBook trọn bộ)và Những anh hùng của đỉnh Olympus (tải eBook trọn bộ). Theo Rick, ý tưởng cho những câu chuyện về Percy Jackson được lấy cảm hứng từ con trai ông Haley. Nhưng có tin đồn là Trại Con lai thực sự tồn tại, và Rick dành những mùa hè ở đó để ghi chép những chuyến phiêu lưu của các á thần trẻ tuổi. Một số người tin rằng, để tránh một sự hoảng loạn lớn trong thế giới người phàm, ông ấy phải thề với dòng sông Styx rằng câu chuyện của Percy Jackson là hư cấu. Rick sống ở Boston, Massachussetts, (ngoại trừ những mùa hè của ông trên Đồi Con lai) với vợ và hai con trai. Mời các bạn đón đọc Quyền trượng của thần Serapis của tác giả Rick Riordan.  
Thiên Bình và Chuyện tình yêu - Linda Goodman
Tên ebook: Thiên Bình và Chuyện tình yêu (full prc, pdf, epub)   Tác giả: Linda Goodman   Thể loại: Chiêm tinh, Văn học phương Tây     Bộ sách: 12 Cung hoàng đạo và Chuyện tình yêu     Người dịch: Mai Phí, Giang Đoàn     Nhà xuất bản: NXB Lao động     Nhà phát hành: Cẩm Phong Books     Khối lượng: 440 grams     Kích thước: 12 x 19 cm     Ngày phát hành: 12/2013     Số trang: 388    Giá bìa: 95.000đ   Type: thanhbt    Nguồn: tve-4u.org   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com  Bìa sách Thiên Bình và Chuyện tình yêu Giới thiệu: Cái Đẹp thật nguy hiểm, cũng thật khó cưỡng. Đó là cảnh bảo đầu tiên nếu bạn chuẩn bị yêu một chàng trai hay cô gái Thiên Bình. Duyên dáng, lịch thiệp, Thiên Bình chỉ xuất hiện thôi cũng đủ sức khiến bạn phải mỉm cười quý mến. Nếu chỉ sau một vài giao tiếp xã giao, một cuộc trò chuyện mà bạn phải lòng họ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Họ quả là những sát thủ tình trường dễ thương khiến rất nhiều cô nàng/anh chàng xiêu lòng. Cũng chính sức hút đó sẽ là mầm tai họa cho những cuộc xung đột, ghen tuông trong tình yêu giữa Thiên Bình và các cung hoàng đạo khác. Nếu bạn đang hoặc sẽ yêu một Thiên Bình, Linda Goodman khuyên bạn nên nghiên cứu cẩn thận sự khác biệt giữa từ “giao thiệp rộng” và “không chung thủy”, phải nhớ rằng hai từ này thực sự khác biệt. Sẽ có một chút khó chịu từ người yêu của Thiên Bình, nhưng họ sẽ nhanh chóng hóa giải nó bằng thứ vũ khí tối thương - sự lãng mạn dịu dàng. LINDA GOODMAN Linda Goodman, tên thật là Mary Alice Kemery sinh ra tại Morgantown, miền Tây Virginia vào ngày 19/4. Linda Goodman chưa bao giờ tiết lộ năm sinh chính xác của bản thân. Bà được đánh giá là một trong những Chiêm tinh gia nổi tiếng người Mỹ với những cuốn sách đứng đầu danh sách bán chạy do tờ New York Times bình chọn. Năm 1968, Linda Goodman xuất bản cuốn “Sun Signs” (Dấu hiệu Mặt trời của các cung hoàng đạo). Ngay lập tức cuốn sách đứng đầu danh mục Best Seller của năm. "Nếu bạn cầm trên tay cuốn Dấu hiệu Mặt trời (Sun Signs) và đọc nó, bạn sẽ cảm nhận được không chỉ lối viết hấp dẫn, mà còn cả cách dẫn dắt thông minh của Linda Goodman giúp người đọc có thể tiếp cận về 12 cung hoàng đạo một cách dễ hiểu hơn rất nhiều." - Carolyn McDowall Sau đó, Linda Goodman tiếp tục khẳng định được sức cuốn hút từ những trang sách Chiêm tinh của bà trong hai tập tiếp theo “Love Signs” (Chiêm tinh về tình yêu) ra mắt năm 1978 và Star Signs (1988). Cuốn “Love Signs” đã xác lập kỉ lục trong  ngành công nghiệp xuất bản với mức giá bản quyền 2.3 triệu đô la Mỹ. Nội dung bộ sách Chiêm tinh Cẩm Phong số 1 được dịch từ hai cuốn sách Best Seller của Linda Goodman - “Sun Signs”, “Love Signs” (tải 2 eBook này). Mời các bạn đón đọc Thiên Bình và Chuyện tình yêu của tác giả Linda Goodman.