Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Bạo Ngọt

Nhân vật chính: Kỷ Diệc Hoành - Thi Điềm  Tất cả học sinh trong trường đều nghe qua danh tiếng của  Kỷ Diệc Hoành vốn là một người có tài năng đặc biệt bởi anh có một tông giọng hay đến kinh ngạc, có thể lồng tiếng cho vai thiếu niên tinh khiết, cũng có thể đảm nhiệm vai thiếu niên có chút tà lại cuồng ngạo, danh tiếng cứ như vậy vững vàng đi lên. Cũng chính vì thế mà hiện tại anh là thiếu niên tuấn lãng vườn trường, tương lai không nghi ngờ gì sẽ là một chiến thần uy phong trong ngành lồng tiếng kịch truyền thanh. ...... Một ngày, Thi Điềm cầm tập câu hỏi mới được phát phỏng vấn hỏi nhanh đáp nhanh với Kỷ Diệc Hoành: "Lão công lão công, tụi em sẽ mãi ủng hộ anh......" Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế dựa, cổ tay áo xắn lên vài nấc, trên tay anh cầm tập kịch bản lát nữa sẽ dùng đến, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, "Ai là chồng của bọn họ? Tôi không phải!" Bàn tay cầm tập câu hỏi của Thi Điềm hơi run lên, "Trả lời cho đàng hoàng, sau lần này lượng fans lên hay xuống đều trông cậy hết vào cái miệng này của anh đấy." Tiếp theo. "Đại thần, đại thần, tụi em muốn sinh con cho anh!" Kỷ Diệc Hoành khẽ nâng mi mắt, kịch bản trong tay bị anh cuộn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, cười như không cười nhìn Thi Điềm không chớp mắt, "Tốt, đến đây đi, xem xem em có thể sinh được mấy đứa." Chính thức khai hố mới, phu thê bạo ngọt - dùng thanh âm đẹp nhất trêu chọc người. Thuộc series truyện 《 Thanh Mai ghẹo trúc mã 》, ngọt sủng ấm áp, coi chừng lọt hố không thể thoát ra kkk *** Phần lải nhải của Bát nương:  Ta thật sự rất lười dịch tên truyện, mà má Yêu thì tên trên bìa tạm dịch ghi là "Ngươi ngọt như vậy", tiêu đề truyện để trên Tiêu Tương lại là "Ngươi ngọt như vậy a", vào trong truyện lại gọi "Cặp vợ chồng này quá ngọt". Ta chính thức bị cái đống tên ba chấm lại tùy tiện của má làm cho rối não, nên tính tùy tiện theo má đặt là Siêu siêu ngọt, Đại bạo ngọt hoặc Phu thê bạo ngọt. Mọi người thấy sao, thích cái nào thì mau mau nói:)))))))))))))))) *** Review bởi: Thuy Hien Tran - fb/hoinhieuchu Văn án: Người người đều biết Kỷ Diệc Hoành có một tông giọng hay đến kinh ngạc, có thể lồng tiếng cho vai thiếu niên tinh khiết, cũng có thể đảm nhiệm vai thiếu niên có chút tà lại cuồng ngạo, danh tiếng cứ như vậy vững vàng đi lên. Hiện tại anh là thiếu niên tuấn lãng vườn trường, tương lai không nghi ngờ gì sẽ là một chiến thần uy phong trong ngành lồng tiếng kịch truyền thanh. . . . . . . Một ngày, Thi Điềm cầm tập câu hỏi mới được phát phỏng vấn hỏi nhanh đáp nhanh với Kỷ Diệc Hoành: “Lão công lão công, tụi em sẽ mãi ủng hộ anh. . . . . .” Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế dựa, cổ tay áo xắn lên vài nấc, trên tay anh cầm tập kịch bản lát nữa sẽ dùng đến, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, “Ai là chồng của bọn họ? Tôi không phải!” Bàn tay cầm tập câu hỏi của Thi Điềm hơi run lên, “Trả lời cho đàng hoàng, sau lần này lượng fans lên hay xuống đều trông cậy hết vào cái miệng này của anh đấy.” Tiếp theo. “Đại thần, đại thần, tụi em muốn sinh con cho anh!” Kỷ Diệc Hoành khẽ nâng mi mắt, kịch bản trong tay bị anh cuộn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, cười như không cười nhìn Thi Điềm không chớp mắt, “Tốt, đến đây đi, xem xem em có thể sinh được mấy đứa.” Chính thức khai hố mới, phu thê bạo ngọt – dùng thanh âm đẹp nhất trêu chọc người. Thuộc series truyện 《 Thanh Mai ghẹo trúc mã 》 , ngọt sủng ấm áp, coi chừng lọt hố không thể thoát ra kkk *** Mọi người có nhìn thấy tên tác giả không? Thánh Yêu đấy. Không nhìn nhầm đâu Thánh Yêu viết truyện sủng đó. Từ trước đến giờ tớ không đọc truyện của Thánh Yêu vì toàn ngược, con tim yếu đuối mong manh không chịu nổi. Lần này thấy Thánh Yêu đổi gió bèn nhảy hố đọc thử. Cảm giác đầu tiên là quả nhiên mẹ ruột, mẹ ghẻ là truyện đi hướng khác ngay. (Lưu ý dưới đây có tiết lộ nội dung truyện, cân nhắc trước khi xem) Thi Điềm, cô gái có gia đình không trọn vẹn, mẹ mất sớm, cha không thương, bỏ mặc cô tự trưởng thành, tự học cách chăm sóc bản thân, còn bản thân ông trở thành kẻ đào mỏ, chuyên đi đào mỏ các bà cô lắm tiền nhiều của nhưng thiếu thốn hơi đàn ông. Có một gia đình như thế nhưng cô vẫn như ánh nắng mặt trời, luôn nở nụ cười bất chấp những gánh nặng mà cô phải oằn mình gánh vác. Kỷ Diệc Hoành, chàng trai có chất giọng vô cùng quyến rũ, hay đến không ngờ. Vốn là hoàng tử vườn trường, đại thần trong mắt mọi người, ngôi sao tương lai của giới lồng tiếng. Chàng trai có khuôn mặt đẹp, chất giọng hay, gia cảnh giàu có, tính tình kiêu ngạo, ấy vậy mà lại đổ cô nàng Thi Điềm nhan sắc bình thường, chẳng có gì nổi bật. Chẳng qua vì hoàng tử có sở thích ăn cay, ăn vặt, trong khi thầy cô bạn bè quản anh rất chặt chỉ để giữ giọng cho anh. Không còn cách nào khác mình đành lách luật thôi, tìm người mua hộ, tìm người làm bia đỡ đạn hộ, đổ cho người ấy muốn ăn mà thôi, đại thần vô tội nhá. Và Thi Điềm vinh dự trở thành người đó, qua vài lần cọ xát thế là xẹt ra lửa chả biết để ý cô ấy từ khi nào. Tiếp theo là quá trình rải đường, tác giả tung đường độc giả ăn ngập mồm. Quả nhiên bao ngọt mà, bắt nạt bạn gái anh hả, ok để đó anh trừng phạt lại. Chèn ép bạn gái anh hả, tạo cho cô đối thủ để khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi nhé. Vậy truyện cứ ngọt như đường phèn vậy à, phải có kịch tính chứ? Đương nhiên có, đó là khi đại thần bước vào làng giải trí, dần nổi tiếng, còn ba Thi Điềm phải vào tù, do mắc tội lừa đảo, haizz đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma mà. Thi Điềm tự mình gánh vác, không muốn ảnh hưởng đến anh mà đề nghị chia tay. Mọi người có thấy tình tiết này quen không, trong các truyện ngược khác là N năm sau đôi trẻ gặp lại, em trốn anh, anh xông tới, ngược tâm ngược thân nhau, abcxyz đủ kiểu rồi HE. Cơ mà Thánh Yêu giờ là mẹ đẻ nha, có bà mẹ đẻ vạn năng đây, nhà gái trốn tránh tự ti đúng không? Ok, cho nhà trai chủ động là được, mà cũng chẳng cần chờ N năm làm gì, có phải Dương Quá và Tiểu Long Nữ đâu. Nửa năm thôi, đôi chim câu đã ríu rít với nhau rồi. Đôi ta về chung một nhà trong sự chúc phúc của cha mẹ. HE. Điều tớ thích nhất ở đây là cách tác giả xử lý tình huống rất tốt, có thắt có mở, không rối rắm, không sa đà vào ngược tâm. Tất cả vừa đủ, đủ để không quá ngọt, không quá ngấy, đọc xong vẫn đọng lại dư vị như thưởng thức một món ngon vậy. Ở đây có lẽ tớ ấn tượng nhất là ba của Thi Điền, cùng Tưởng Tư Dịch, bạn cùng phòng ký túc với Thi Điềm. Họ là 2 nốt trầm buồn trong bản hoà tấu ngọt ngào của má Yêu. Với Thi Thịnh Niên, ba Thi Điềm, có lẽ mất đi mẹ Thi Điềm là cú sốc lớn với ông. Ông yêu bà, quá yêu, cho nên mới phải làm mình quên đi, lao vào vòng tay các bà cô sồn sồn làm một tên “đĩ đực”, ông cứ sống như thế, tưởng như không có ngày mai. Người đàn ông này không quan tâm con gái, nhưng mỗi tháng vẫn đều đặn chuyển tiền cho con, ngày Tết vẫn ở bên con gái, dù người tình thúc giục. Cái kết cuối cùng của ông là ở trong tù, có lẽ là một sự giải thoát, như lời ông nói cuối cùng ông đã có khoảng lặng có thể đọc sách, ngẩn ngơ. Với Tưởng Tư Dịch, cô gái lớn lên trong gia đinh trọng nam khinh nữ. Với cô chị gái là phải yêu thương em trai, em đòi gì phải cho, sau này lập gia đình phải gánh vác cả tương lai của em. Một gia đình đáng buồn, cô gái phải oằn mình bươn chải trong xã hội vốn lắm bất công này. Với tớ nhân vật này rất đời, cô có thể xấu tính, ghen tỵ, tự trọng cao, nhưng cô không đánh mất mình, không mất đi sự thiện lương, tốt bụng. Cô có thể vì ghen tỵ bạn mình mà lập topic nói xấu bạn, nhưng khi hiểu ra cô đã dùng cách riêng của mình để xin lỗi. Cô có thể chạy ngược chạy xuôi khắp nơi chỉ để tìm bạn mình, bên bạn, an ủi bạn. Và cô có mối tình thầm lặng. Chỉ dám đứng nhìn từ xa vì 2 người họ thuộc 2 thế giới khác nhau. Và giữa họ mãi chỉ là 2 đường thẳng song song. Bởi hiện thực là thế mà. Truyện được dịch rất tốt, giọng văn mượt mà, điểm trừ 1 chút về phần xưng hô, cũng có thể mọi người thấy khác, tuỳ các bạn cảm nhận. Nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng, truyện vẫn rất ok. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ *** Tháng 9, căn cứ huấn luyện quân sự Đông Thành. Thời tiết cực kỳ hanh khô, trên đỉnh đầu như đội một quả cầu lửa lớn, từng lớp da trên mặt đều bị hun thành màu đen thui. Thi Điềm từ trên giường bật dậy, những hình ảnh vụn vặn cuối cùng trong giấc mơ vẫn còn vất vưởng trong đầu. Thi Điềm mơ thấy giáo quan phạt cô chạy mười vòng quanh sân tập, cô chính là bị dọa sợ mà tỉnh, "Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi?" "Ngủ thật khủng khiếp! Sắp 7 giờ rồi." Cô bạn cùng phòng mặc váy ngủ ngồi trên chiếc giường đối điện đáp. Thi Điềm cầm điện thoại lên nhìn, điên rồi, vậy mà đã sáu giờ bốn mươi. "Mấy cậu tắm xong hết rồi hả?" "Chứ còn gì nữa, cậu ngủ như một con heo, tụi này gọi thế nào cũng không dậy." Thi Điềm vội vàng đi dép lê, thuận tay rút quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn, "Không còn kịp nữa, mình đi tắm trước!" Đây là căn cứ huấn luyện quân sự nên không có nhà vệ sinh hay phòng tắm riêng, ngay từ ngày đầu tiên tập hợp, quản giáo đã phổ biến thời gian tắm rửa được quy định sẵn. Nữ từ sáu giờ đến bảy giờ, nam từ bảy giờ mười phút đến tám giờ. Nếu ai bỏ lỡ thời gian thì cứ mang một thân hôi hám mà trải qua một đêm đi. Nơi này là địa điểm học quân sự, mọi sinh hoạt hàng ngày đều là chiểu theo tiêu chuẩn trong quân đội mà làm theo. Thi Điềm bê chậu rửa mặt đi ra ngoài, Tưởng Tư Nam thò đầu ra cửa nhìn theo, "Nè! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" "Có thể xảy ra chuyện gì được? Bây giờ cũng đã tám giờ hơn, đám con trai đều tắm xong cả rồi. Ai bảo ngủ say như chết vậy, gọi thế nào cũng không được. Nếu hai phút sau cậu ta quay lại thì cứ ném ra ngoài đi, hôi chết." "Được được." Tưởng Tư Nam cười rồi đóng cửa lại. Thi Điềm ôm chậu chạy một mạch, chỉ còn mười mấy phút nữa, cô dự tính sẽ bật tốc độ bàn thờ, tắm thật nhanh cho xong. Tòa nhà đối diện đứng đầy nam sinh, cả tầng hai và tầng ba đều có không ít người, có người đã nhanh mắt nhìn thấy Thi Điềm đang phóng đi như mũi tên liền hô lớn, "Này, bạn học gì đó ơi." Thi Điềm không rảnh chấp đến bọn họ, lúc cô đi đến cửa, trên đỉnh đầu truyền đến một chuỗi huýt sáo dài. Thi Điềm nhíu chặt hai hàng lông mày, hoàn toàn không nghĩ tới tiếng huýt sáo sau lưng còn có thâm ý gì, cô ngẩng đầu nhìn tới nam sinh đứng trên tầng, ai sợ ai chứ, cánh môi xinh đẹp hơi mím lại, thổi ra một chuỗi huýt sáo còn dài hơn, chói tai hơn. Nam sinh trên tầng hai thò nửa người ra, ý cười nhăn nhở trên mặt không chút nào che giấu, "Bạn học nữ này, cậu trâu bò, cậu trâu bò nhất rồi." Ngày thường trước cửa phòng tắm sẽ có giáo quan đứng, nhưng hôm nay đến cả một bóng người cũng không thấy. Đây là vì nhìn thấy bọn họ đều đàng hoàng nên mới thả lỏng cảnh giác hả? Thi Điềm không kịp nghĩ nhiều, cô đẩy cửa đi vào. Có tiếng nước truyền vào trong tai, xem ra cũng có người tận dụng chút thời gian cuối cùng đến tắm như cô. Cô đặt chậu xuống đất, nhanh tay cởi chiếc áo khoác sắp thối trên người xuống, "Bạn học, đồng chí à, cậu tắm chậm một chút, chờ mình với." Tiếng nước đột nhiên ngừng lại, Thi Điềm ném áo khoác vào trong chậu. Thời gian này ăn ngon ngủ kỹ, vòng eo lớn ra không ít nên cô buộc phải dùng thắt lưng. Thi Điềm vừa tháo thắt lưng vừa lớn tiếng nói vọng vào trong: "Bạn học, cậu tắm lại một lượt đi, không thì, gội đầu lại một lần nữa?" Có thể lôi kéo một người ở lại cùng vẫn hơn là một mình trong này. Chiếc thắt lưng ngày hôm nay đúng là cố tình muốn đối nghịch với cô, Thi Điềm làm thế nào cũng không cởi ra được, cô không cố nữa, vào trước rồi nói sau. Chân cô vừa mới tiến vào một bước, đã nghe thấy một giọng nói truyền ra, mang theo gió lạnh và lớp không khí ẩm ướt. Nhưng giọng nói này, rõ ràng là của con trai. "Đi ra ngoài!" Thi Điềm sợ đến mức bước chân mạnh mẽ dừng lại, cái quái gì vậy? Con con con...... con trai? Cô học chuyên ngành phát thanh, đối với âm thanh cũng nhạy cảm hơn người thường không ít. Tông giọng của nam sinh này trầm trầm mạnh mẽ, độ dày cũng được khống chế đến hoàn hảo, đây đúng là một giọng nói hay hiếm có. Thi Điềm siết chặt thắt lưng, mặt dày hỏi, "Cậu là ai vậy?" "Đi ra ngoài!" "Tôi còn chưa tắm thì sao phải đi? Bây giờ còn chưa tới bảy giờ, là cậu đến sớm thôi. Bạn học, cậu làm như vậy thật sự không tích phúc!" Thi Điềm nghe được tiếng bước chân rất nhẹ truyền vào trong tai, nam sinh đó hẳn là vừa mới vội mặc quần áo lên người. Nước trên người còn chưa kịp lau khô, chiếc áo sơ mi trắng bị thấm ướt một mảng lớn, dính sát vào người. "Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" "Chưa đến bảy giờ chứ sao!" Thi Điềm cũng cực kỳ mạnh miệng. Ngực nam sinh phập phồng lên xuống, đường nét trên cơ thể như ẩn như hiện, "Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc cậu làm sao tìm được cơ hội trà trộn vào đây?" "Lời này của cậu là có ý gì?" Không lẽ muốn ám chỉ cô là cố tình đến nhìn lén người khác tắm rửa hay sao? Thi Điềm chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương, vậy mà lại là Kỷ Diệc Hoành. Chẳng trách tông giọng hay như vậy, từ sau khi bộ kịch truyền thanh có Kỷ Diệc Thành lồng tiếng vượt qua 1 tỉ lượt xem, anh nghiễm nhiên được xếp vào thành phần có tiếng tăm ở Đông Đại. Thành tích này đã vượt xa dự đoán của biên tập, đứng top trong danh sách tổng hợp cuối năm, lượt xem của bộ kịch truyền thanh này cũng vững hàng đứng ở vị trí thứ nhất. Ở Đông Đại, dù bạn không biết giảng viên dạy môn phụ của mình là ai, thì cũng không được không biết ba chữ Kỷ Diệc Hoành này. Thi Điềm bấu mạnh lên đùi, trong đầu lập tức hiện ra suy nghĩ quay đầu bỏ chạy. Cũng đừng trách cô kinh hãi như vậy, lúc này thật sự không kinh không được, đắc tội phải Kỷ Diệc Hoành, tháng ngày sau đó nhất định sẽ không có quả ngon mà ăn. Cô tay chân luống cuống chộp lấy chậu rửa mặt trên đất rồi lao ra ngoài, đến bậc cửa còn trượt chân một cái, Thi Điềm suýt chút nữa là ném cả chiếc chậu trong tay đi rồi.   Mời các bạn đón đọc Đại Bạo Ngọt của tác giả Thánh Yêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngập Tràn Yêu Thương - Cố Tây Tước
Từ Vi Vũ hơi mắc bệnh sạch sẽ, có chút bỉ ổi, có chút mặt dày, tuy nhiên trước mặt người ngoài anh luôn hào hoa phong nhã, sống tách biệt, độc lập, lạnh lùng mà kiêu ngạo, lạnh lùng mà xa cách, trong sự xa cách ấy lại toát lên sự cao quý. Nhưng cứ về đến nhà, anh liền biến thành quý ông “thích cởi”, luôn miệng kêu: “Tắm, tắm, tắm! Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”   Cố Thanh Khê luôn nghĩ, con người này còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không?   Nếu không sẽ là:   “Vợ ơi, mau nấu cơm cho anh, yêu cầu hợp pháp đấy!”   “Vợ ơi, hôm nay đi xem phim nhé! Yêu cầu hợp pháp đấy!”   “Thanh Khê, hát tặng anh một bài đi, yêu cầu hợp pháp đấy!”   Mỗi lần như thế, bạn Cố Thanh Khê lại phải cố kiềm chế không xử lý anh một cách phi pháp.   Hạnh phúc là gì?   Hạnh phúc là mười ba năm trước, cứ tan học về, có một cậu bé lại đi hình chữ S đến trước mặt bạn.   Mười ba năm sau, vẫn cậu bé đó ôm bạn vào lòng, thủ thỉ: “Cố Thanh Khê, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành hết cho em, thế nên em phải có trách nhiệm với anh đấy!” Mời các bạn đón đọc Ngập Tràn Yêu Thương của tác giả Cố Tây Tước.
Trúc Mã Là Sói
5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm, trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Văn Dịch khóc ầm ĩ: “Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không…”. Nhan Tiếu tức lắm liền gầm lại: “ Khóc cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu là được chứ gì!” 20 năm sau, bi kịch đã xảy ra… Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt mái tóc nũng nịu: “Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!” Nhan Tiếu: “ Em nhớ là hồi đó không để lại sẹo mà.” Văn Dịch: “ Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra, nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!” Nhan Tiếu : “…” Theo bạn, chuyện tình thanh mai trúc mã rất đẹp, rất lãng mạn… hay chỉ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng? *** Câu chuyện chưa thật sự thu hút nhưng nó cũng có những nét thật dễ thương , thật đáng yêu .tôi thật sự thích những câu chuyện tình yêu trúc mã này hình như nó mang lại cho người ta một cảm giác an toàn trong tinh yêu , so với các motip truyện trúc mã khác thì cái anh chàng “yêu nghiệt” này có lẽ bị cô nàng Tiếu Tiếu bắt nạt quá nhiều thì phải, tôi thật sự cũng không thích tính cách của Tiếu Tiếu lắm, các cách cô đôi xử với Hạ Hà Tịch hình như không được rõ ràng lém thì phải, hình như cô quá cân nhắc đối với “yêu nghiệt” thì phải, anh chàng bị cô đối xử phải nói là “rất tội nghiệp”, Trong câu chuyện tôi thấy cái kết thúc 3 năm về trước của 2 người hình như chưa được thỏa mãn lắm, ” tại sao lại là sẩy thai cơ chứ?”, nếu 3 năm về trước 2 người nói rõ ràng thì đứa bé đã….có lẽ 2 người đều có lỗi, “nếu”…”nếu”..và “nếu”…”nếu”cuộc dời con người có nhiều chữ “nếu” như vậy thì không thể gọi là cuộc sống được, chắc có lẽ 1 lần như vậy là bài học cho Văn dịch và yêu nghiệt về sau, tôi chúc 2 người hạnh phúc *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Dạo này đang phải dưỡng thai. Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy trong đó có rất nhiều câu chuyện thanh mai trúc mã, rất đẹp, rất lãng mạn! Tuy nhiên, tôi muốn lấy câu chuyện mà tôi đã đích thân trải qua để nói với tất cả mọi người rằng, trúc mã là cơn ác mộng, nếu chẳng may bị hắn lừa và trở thành “ông xã trúc mã” thì đó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng. Tôi xin lấy đồng chí trúc mã nhà tôi làm ví dụ. Trước Tết, đồng chí ấy cùng tôi về nhà cũ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cây ngân hạnh trước sân, tôi thấy nao lòng, hỏi anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ không. Nghe xong, đồng chí ấy liền chống tay vào cây ngân hạnh cười ngặt nghẽo, nói còn nhớ, còn nhớ, sao không nhớ chứ. Hồi đó, nhà tôi mới chuyển đến đây không lâu, đám trẻ xung quanh đều không biết tôi, bọn chúng hay trốn vào xó xỉnh nào đó, rình lúc tôi không chú ý là ném đá hoặc bất ngờ xông ra túm đuôi tóc tôi. Lúc đó, tôi đã nổi cáu, tranh thủ lúc mấy đứa trẻ ranh chơi bi, tôi liền đổ cả lọ sâu róm lên lưng bọn chúng. Mấy ngày sau, tôi không dám bước ra khỏi cửa, nghe nói đám trẻ gần đó đã đoàn kết nhất trí bắt được một lọ kiến, thề sẽ trả thù. Nhưng rồi tôi vẫn bị mẹ bắt đi mua xì dầu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp kẻ thù. Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, tôi liền trèo thẳng lên cây ngân hạnh, may mà bọn chúng không biết trèo cây, chỉ biết đi đi lại lại dưới gốc cây, chán rồi chửi đổng, bỏ đi. Đợi bọn chúng đi xa, chuẩn bị leo xuống thì tôi phát hiện ra cái cây này rất cao, không dám leo xuống nữa. Đang lúc sợ quá khóc toáng lên thì cậu bạn trúc mã liền làm anh hùng cứu người đẹp, đỡ tôi từ từ xuống đất. Thật lãng mạn đúng không? Như trong tiểu thuyết đúng không? Chớ sốt ruột, hãy nghe tôi kể tiếp. Tôi hỏi anh, có phải lúc đó anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới làm anh hùng cứu người đẹp không? Ngờ đâu, vừa nghe xong anh liền trả lời, đúng lúc đó anh đi ngang qua, nhìn thấy tôi ngồi trên cây sợ hãi nhìn xuống dưới, dưới gốc cây có đám trẻ bao vây, cảnh đó giống như chó đuổi mèo, mèo không còn đường nào buộc phải leo lên cây, rất buồn cười. Chính vì thế anh liền dừng lại muốn xem con tiểu miêu bò xuống đất bằng cách nào. Không ngờ tôi chỉ là một chú tiểu miêu chỉ biết leo lên mà không biết leo xuống, anh đành phải đỡ tôi xuống. Nói xong, anh lại phì cười, nụ cười lộ rõ vẻ nhạo báng. Đến lúc này, chuyện tình lãng mạn mà tôi đắc ý hơn hai mươi năm đã biến thành bong bóng xà phòng. Lần khác, tôi và mấy đồng nghiệp trong công ty anh đi hát karaoke, mọi người nói chị đừng ngồi không thế, chọn bài gì hát đi. Ông xã trúc mã của tôi nghe thấy vậy vội ngăn lại: “Đừng! Đừng bảo cô ấy hát. Mấy người không biết chứ, hồi nhỏ chẳng có việc gì, cô ấy toàn ngồi trong sân gào hét. Một lần bắt chước tiếng mèo kêu, gọi được cả mèo hoang. Con mèo hoang đó đi loanh quanh một lúc ở nhà cô ấy, không tìm được con mèo cái gọi đực nào, tức quá đái một bãi rồi bỏ đi. Giờ các cậu bảo cô ấy hát, có khi lại lôi thêm con gì đó đến chứ chẳng chơi. Thôi cứ để cho cô ấy ngồi yên vẫn hơn”. Đây vốn là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả khi mẹ tôi kể, tôi còn phát cáu, thế mà anh ta lại có thể vui vẻ kể với đồng nghiệp! Anh ta vừa dứt lời, tôi thấy tất cả mọi người muốn cười nhưng không dám cười, nét mặt ai nấy đều giật giật, thật đúng là… chỉ muốn trừ khử ông chồng mình ngay lập tức! Lần quá đáng nhất là ngày Valentine cách đây không lâu, nhìn thấy anh ta đủng đỉnh về nhà mà trên tay không có gì, tôi tức nổ đom đóm mắt, hỏi ngay tại sao không mua hoa tặng tôi. Anh chàng trả lời rất điềm nhiên: “Ôi dào, vợ chồng già cả hết rồi, cần gì phải Valentine nữa!”. Tôi bực lắm: “Mình mới cưới nhau chưa được một năm! Gì mà vợ chồng già cả hả?”. Kết quả là đồng chí trúc mã nhìn lên trời vẻ rất ngơ ngác, nói: “Có thật là cưới chưa được một năm không? Sao anh cứ có cảm giác như đã cưới được mười tám năm rồi nhỉ?”. Được lắm, vì từ nhỏ đến lớn sống gần nhau, không có cảm giác mới mẻ nên tôi cũng phải cố nhịn, tìm cách giảng giải lý lẽ hòng lay động lòng chàng, nhắc chàng rằng những dịp như thế này cũng phải tặng hoa cho vợ để vợ vui. Ai ngờ, nghe xong chàng liền nói, giọng rất nghiêm túc: “Bà xã, em còn nhớ không? Anh chàng tặng hoa em hồi cấp hai, vừa tặng hoa xong, ngày hôm sau đã thích ngay cô bé hoa khôi của trường. Còn cả anh chàng tán tỉnh em rất cuồng nhiệt hồi đại học nữa, cái anh chàng mà ngày ngày ôm một bó hoa tấn công em đó, trông anh ta… hê hê, dùng tính từ “bình bình” để miêu tả có bị coi là bôi nhọ danh dự của người khác không nhỉ? Còn nữa, anh nhớ trong một dịp Valentine, có một anh chàng được em gọi là “Đông Gioăng” đã mang chín mươi chín bông hồng đến để tỏ tình với em, chắc là em vẫn nhớ kết cục chứ? Anh ta đã co giò chạy theo bà vợ giàu có bốn mươi tuổi…”. Cuối cùng, tất cả các ngày Valentine đều biến thành lễ truy điệu đau khổ, thấy tôi không thể chịu được nữa, ông xã mới vỗ ngực nói: “Em thấy chưa, thực tế đã chứng minh, những kẻ tặng hoa cho em đều không đáng tin cậy! Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là yêu em nhất”. … Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Là Sói của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Mập đẹp, béo dễ thương - Cửu Lộ Phi Hương
Một câu chuyện tình yêu vô cùng dễ thương của một cô nàng công chúa và một anh chàng thị vệ, ngọt ngào, ấm áp, vui nhộn… Khi bạn nhận ra rằng mình muốn chia sẻ quãng đời còn lại với một ai đó, bạn sẽ mong điều đó sớm bắt đầu. Lý Viện Viện cảm thấy cuối cùng thì mình cũng trở thành một mỹ nữ tuyệt thế. Chẳng ngờ Thấm thoắt qua bao thời đại, năm tháng đổi thay, bãi bể hóa nương dâu. Thẩm mỹ của thế giới này lại hoàn toàn thay đổi... Mời các bạn đón đọc Mập đẹp, béo dễ thương của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Vạn Dặm Tìm Chồng - Minh Nguyệt Thính Phong
Vạn Dặm Tìm Chồng (Trọn Bộ 3 Tập) Một cô gái chẳng chút lãng mạn mạn lại ế chỏng ế chơ bỗng bất thình lình một hôm bị  Nguyệt Lão trong truyền thuyết túm lại mà thông báo rằng người yêu trong số mệnh của cô đã bị tai nạn trong một ngày định mệnh, hiện anh đang hôn mê bất tỉnh và linh hồn thì đã phiêu bạt sang một không gian khác. Và nếu cô không muốn cả quãng đời còn lại sống trong cô đơn khổ cực thì hãy mau mau đến không gian kia mà mang anh về. Nói đi là đi, lợi dụng lúc cô ngủ mà đạp cô sang một không gian khác. Nào là tráng sĩ, nào là cô nương, rốt cuộc thì cô đang đến thời đại nào thế này? Người đàn ông cô phải tìm là ai? Không biết! Tính cách thế nào? Không biết. Làm nghề gì? Không biết. Không tìm có được không? Đương nhiên không được. “Tráng sĩ có thủ nghệ gì?” “Binh khí.” “Ồ.” Đúc tạo binh khí rất hoành tráng, đáng lý phải kiếm được rất nhiều bạc, nhưng chàng lại rất nghèo! Tô Tiểu Bồi lại muốn thở dài, vị tráng sĩ tiên sinh này thật sự quá đặc biệt, lời chàng nói cô đều tin, nhưng những gì chàng thể hiện lại khiến cho người ta thật sự không dám tin tưởng. “Tráng sĩ thu nhận nữ đồ đệ không?” Cô tùy tiện hỏi một câu. Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn từ đầu đến chân Tô Tiểu Bồi, đáp: “Có thể cởi trần vung búa thì nhận.” “...” Bỏ đi, coi như cô chưa nghe thấy. Mời các bạn đón đọc trọn bộ Vạn Dặm Tìm Chồng của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.