Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Qua Cửa

Biên tập: Yển Trích Phúc âm Matthew: Cửa ấy chật, và đường thì nhỏ hẹp.”  Lần này tên hai chữ là công. Chú: Phúc âm Matthew là một quyển trong Kinh Thánh Tân Ước, kể về cuộc đời của Chúa, từ lúc Ngài sinh ra, đến khi chết trên thập giá và phục sinh. *** [Review] Qua cửa By Simple (admin) - reviewdammy.com Truyện gốc: Qua cửa (Quá môn | 过门) Tác giả: Priest Thể loại: Hiện đại tình hữu độc chung (1×1), cận thủy lâu thai, trúc mã trúc mã, từ bạn học thành người yêu Cuồng chiếm hữu công x bình tĩnh lý trí thụ HE Độ dài: 69 chương + 3 ngoại truyện Xuất phát từ lòng tò mò không biết câu chuyện thế nào mới đủ sức nặng qua cả Ma đạo tổ sư trong lòng fan Trung, thế nên tìm Qua cửa. Sớm đã biết, sớm đã biết. Truyện Pi đại lúc nào cũng happy ending mà lúc nào cũng buồn không thể tả. Đọc xong một quyển là như vừa ôn lại cả một đời, từ lúc còn bé con cho đến tận trưởng thành, cái mùi hiện thực cứ âm thầm làm người ta ngạt thở. Tính ra thì, Qua cửa làm gì đã ngược bằng Sát phá lang. Nhưng nỗi buồn của Sát phá lang là nỗi buồn xa không thể với, còn nỗi buồn của Qua cửa lại chẳng thể trốn tránh được vào đâu. Hai thiếu niên ẩu tả đánh nhau một trận, nói cười lớn lên, lại chẳng thể bên nhau một đường khi lớn. Con vẹt nuôi bao nhiêu năm gặp lại không nhận ra chủ cũ, người từng là của mình… cũng không nhất định là của mình mãi mãi. Lúc còn trẻ ngây thơ hứa hẹn cả đời, nhưng cảm tình nào phải chuyện một người phấn đấu là có thể đạt thành. Sát phá lang hay Đại ca bắt đầu từ cô độc, còn Qua cửa bắt đầu từ đủ đầy. Từ Tây Lâm thời niên thiếu có mẹ, có bà, ở trường lớp là bí thư Từ hô bè kết đảng, chưa bao giờ thiếu anh em. Có bao nữ sinh thầm mến hắn, mười năm sau, những cô gái đã đeo trên tay nhẫn đính hôn vẫn còn tự hào: “Mối tình đầu của tôi đấy, có đẹp trai không?” Còn có Đậu Tầm. Nhưng tháng năm như nước chảy, từ khi hắn bán căn nhà vẫn lớn lên từ nhỏ đi, email không lời hồi đáp, người đi xa chẳng quay về… thì hắn đã vĩnh viễn không còn là thiếu niên mười sáu tuổi vô ưu được nữa. Có lẽ số mệnh hắn thật sự không may mắn ư? Giống như chưa bao giờ rút được quẻ thượng từ ống xăm của Ông ngoại? Vì sao tất cả, tất cả cứ dần dần rời xa hắn? Mình đã hiểu, nỗi buồn trong Qua cửa gọi là mất mát. Là nỗi mất mát mà tất cả chúng ta đều sẽ phải trải qua để trưởng thành. Là Từ Tây Lâm bắt đầu thỏa hiệp. Là Đậu Tầm dần học được cách nói chuyện để lại đường lui. Là Tống Liên Nguyên toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình nhỏ, rời xa nửa đời trước gió tanh mưa máu. Sẽ chẳng còn những thiếu niên ngây ngô mà chân thật, sẽ chẳng còn những dopamine pha lẫn norepinephrine ngùn ngụt bốc lên đầu, để tất cả dần chuyển hóa thành oxytocin lặng lẽ và êm dịu. Đậu hạm nhi sẽ không còn vây Từ Tây Lâm trong vòng tay mà bức ép: hoặc là thích tao, hoặc là cút. Cuộc sống này đã mài dần đi những gai nhọn quanh người thiếu niên, để cho dù trong lòng có bao xáo trộn, ngoài mặt vẫn có thể bình thản như không, giữ vững khoảng cách, cho người kia đủ không gian, để đừng trốn chạy nữa chăng, đừng chạy nữa… Trái đất có tới hơn 7 tỉ người, thế nhưng trái tim Đậu Tầm chỉ chứa được một người duy nhất. Tháng năm hết, nồng nhiệt thiếu thời đều biến thành chuyện đã qua. Nếu trông chờ một câu chuyện kinh tâm động phách, biến cố hồi thiên, vậy Qua cửa chẳng có gì. Có chăng, nó chỉ như cuốn album cũ, lưu giữ một câu chuyện đã xa, mà lạ kỳ thay, nhìn xuyên qua mỗi tấm ảnh trắng đen trong đó, ta lại thấy được đầy đủ dáng vẻ hình hài của những người xưa cũ. Có những người chỉ xuất hiện ở thời niên thiếu, như La Băng, Dư Y Nhiên, như bà ngoại. Có những người chỉ xuất hiện ở giai đoạn sau khi Từ Tây Lâm đã trải qua bao biến cố cuộc đời, như Cao Lam. Có những người xuất hiện ở giai đoạn trước, về sau đã đổi thay thành con người khác trong một chặng đường đời khác, như Thái Kính. Có những người trước sau chỉ xuất hiện khiến Từ Tây Lâm chướng mắt, không hơn, như người cha Trịnh Thạc chưa một lần hoàn thành nổi nghĩa vụ của mình. Chỉ có Đậu Tầm, chỉ có Đậu Tầm… Rời đi rồi trở lại, cái vẻ ngoài kia đã ngụy trang như thể kín kẽ lắm rồi, chỉ là tâm tính hắn đến thời khắc quan trọng vẫn sẽ bộc lộ ra nỗi nôn nóng, dính người, không biết lý lẽ y như cũ. “Thế tao đi đây.” Từ Tây Lâm cầm áo khoác lên, chào Đậu Tầm. Ngón tay Đậu Tầm vô thức co lại một chút, như muốn bắt lấy cái gì, nhìn gã trông chờ: “Mai mấy giờ bay?” Từ Tây Lâm: “Tám giờ.” Từ nhà gã đến sân bay lái xe mất bốn mươi phút, phải đi từ sáu giờ hơn. Đậu Tầm cố hết sức sửa lại bệnh dính người và dục vọng chiếm hữu quá mạnh, lặp lại trong lòng hai ba lần câu nói “Mày đi, tao không tiễn mày, mày tới, bất luận mưa to gió lớn nhường nào, tao cũng phải đi đón”, ép mình phải biết quan tâm, không cam tâm không tình nguyện giấu đi sự bịn rịn, đứng dậy tiễn gã ra cửa. Từ Tây Lâm chậm rãi mặc quần áo, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, vừa thay giày ở cửa vừa lằng nhằng: “Tao chưa biết chừng một hai tháng cũng không về, chưa chừng có thể tránh thoát mùa hè luôn, mày… ừm… thôi, trở về nói sau đi, tao đi đây, bái…” Đậu Tầm còn tưởng gã vài ngày sẽ về, nghe thấy “một hai tháng” thì lập tức ngớ ra. “Tao không tiễn mày” cái gì, đi con mẹ nó chứ đi! Không được đi! Rõ ràng đã xa cách trùng dương, rõ ràng năm tháng đã gột rửa tâm tính thiếu niên năm ấy, quay đầu nhìn lại, hóa ra lòng vẫn mãi quyến luyến người xưa. Bất tri bất giác lại bị thu phục nữa rồi T.T Rất thích giọng văn nhà Yển, nhà bạn ý cũng hay edit truyện Pi đại nữa. *** GÓC REVIEW QUA CỬA - Hoa Lê Thể loại: hiện đại, vườn trường đến trưởng thành, gương vỡ lại lành, nóng tính bốc đồng cực đoan mặt lạnh tâm nóng mỹ công x quảng giao khéo léo sủng công anh tuấn thụ, HE Review: [“Quay đầu lại nhìn tôi một cái được không?” Hắn nghĩ thầm, “Cậu quay đầu lại nhìn tôi một cái, bây giờ bảo tôi đi nhảy lầu cũng được.” Tiếc thay người ta chẳng biết thuật đọc tâm, Từ Tây Lâm đóng cửa kính xe dứt khoát đi mất. Đậu Tầm nhảy lầu không thành. Đây là năm thứ mười ba gã và Đậu Tầm quen biết nhau, từng mặn nồng cũng từng chia tay, từng muốn bên nhau một đời, cũng từng muốn một đời không gặp lại.] Đây là trích đoạn trong chương mở đầu của Qua cửa, và chỉ bằng một đoạn này, tôi đã lập tức bị bộ truyện này thu hút. Đậu Tầm là một thần đồng học cái gì cũng xuất sắc, hắn chuyển đến trường mới vào học kỳ 2 lớp 11 chỉ vì trường trọng điểm này cho phép học sinh đăng ký thi đại học ngay sau khi học xong lớp 11. Với đầu óc thần thánh của mình thì trong mắt Đậu tiên nhi người khác chỉ toàn là phàm nhân ngu xuẩn, hắn khinh, cũng ghét phải giao tiếp với họ, thế nên hắn chuyển vào lớp trọng điểm với tư thái ban đầu là sống dở chết dở chờ cho qua cái học kỳ này là biến ngay lập tức. Thế nhưng, hắn không ngờ là ở đây hắn sẽ gặp được một người có khả năng hoàn toàn thay đổi quỹ đạo đời hắn. Đậu Tầm sinh ra đã không thiếu tiền tiêu xài nhưng lại không được mẹ chăm cũng không được cha dạy, sống vật vờ ở nhà ông bà nội, khi ông bà nội mất cũng là lúc cha mẹ muốn đưa nhau ra tòa, hắn lại bị đẩy đến sống ở nhà của Từ Tây Lâm. Cả thời ấu thơ và niên thiếu của hắn gần như là một màu trắng đen, tính cách trầm lặng hướng nội lại có phần hung hăng quật cường, chưa từng có bạn bè chơi cùng hay trưởng bối dạy bảo, thế nên IQ hắn cao bao nhiêu thì EQ thấp bấy nhiêu. Chỉ đến khi gặp được Từ Tây Lâm, cuộc sống của Đậu Tầm mới được tô thêm màu sắc. Không chỉ thế, gia đình Từ Tây Lâm cũng cho hắn một mái nhà thực sự, nơi ấy có người bà dịu dàng thường xoa đầu hắn hỏi han, có người dì dạy bảo và uốn nắn hắn như một người mẹ thực thụ, có bác giúp việc nấu ăn thực ngon, có con chó chạy quanh gây chuyện, và có người bạn cùng tuổi giúp hắn hòa nhập. Đậu Tầm quyến luyến ngôi nhà này, lại càng quyến luyến Từ Tây Lâm, cho đến khi tình cảm ấy biến thành tình yêu. Yêu người ta rồi, cách thể hiện của Đậu tiên nhi cũng khá là khó đỡ, EQ thấp mà, biết làm sao được. Hắn cứ nghĩ mình thể hiện bí mật lắm, lại không ngờ người ta đã sớm biết, và ám chỉ từ chối tình cảm của hắn. Sau nữa, khi mà họ đã là người yêu, thì càng ngày càng có nhiều vấn đề phát sinh. Đậu Tầm quá thiếu cảm giác an toàn, luôn lo lắng người khác sẽ bỏ hắn mà đi, nên luôn muốn kiểm soát Từ Tây Lâm, muốn y luôn ở trong tầm mắt mình, muốn y chỉ quan tâm và dành thời gian cho mình. Rồi những lúc làm sai, hoặc làm quá lên, hoặc không nói lý lẽ, làm Từ Tây Lâm giận, thì hắn cũng không biết cách phải làm sao để dỗ người ta, chỉ có thể im lặng chờ Từ Tây Lâm hết giận làm hòa với hắn trước. Những lúc đó hắn sẽ đối xử cực tốt với y, nhưng rồi một thời gian sau thì lại phát “bệnh”. Một vòng tròn cứ lặp đi lặp lại như thế, như một bánh xe quay tại chỗ, mang theo lưỡi lam, cứa đi cứa lại vào một nơi, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết mới đã đào sâu thêm, cho đến khi máu chảy đầm đìa, không còn khả năng cầm lại được nữa. Từ Tây Lâm là anh đại của lớp trọng điểm, là vị bí thư tiền hô hậu ủng được lòng tất cả mọi người từ giáo viên đến bạn học, thế mà vì một hiểu lầm nho nhỏ nên ngay từ đầu đã không thể hòa hợp với học sinh mới chuyển đến, Đậu Tầm. Đã thế, xui xẻo hơn là sau đó y lại còn phải sống chung nhà với Đậu Tầm, Từ Tây Lâm cứ nghĩ là y chắc chắn sẽ không chịu được. Thế mà, không ngờ là sau vài lần tiếp xúc, y lại trở nên thân thiết với Đậu tiên nhi. Ở gần nhau rồi, Từ Tây Lâm mới hiểu Đậu Tầm bản chất cũng không xấu, nhưng kỹ năng giao tiếp cộng đồng quá tồi tệ, lại bị cô lập và bắt nạt từ bé nên lúc nào cũng như con nhím xù lông, không chủ động tấn công nhưng đến gần là bị đâm ra vài cái lỗ máu. Nhưng không sao, y vừa vặn tương phản với hắn, y biết cư xử, biết nhìn sắc mặt, biết phải làm sao để dỗ người khác vui lòng, hoàn toàn có thể dung hòa được với Đậu Tầm. Theo thời gian, mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp, đến mức y trở thành “người phát ngôn của Đậu tiên nhi”. Cuộc sống của Từ Tây Lâm, dù thiếu cha, vẫn khá hoàn hảo. Y có một gia đình hạnh phúc tràn ngập yêu thương, thành tích học tập tốt, lại được lòng bạn bè. Y cứ nghĩ cuộc sống vô tư thoải mái như thế sẽ kéo dài mãi mãi, cho đến khi, rất đột ngột, trụ cột của gia đình y, mẹ y, ngã xuống. Chỉ sau một đêm, y bị buộc phải trưởng thành, trở thành người chống đỡ cho cả gia đình. Mất đi người mẹ, cũng là người cha, y bỗng nhận ra bà y đã già rồi, bác giúp việc cũng buộc phải nghỉ, đến con chó cũng ngày càng già yếu, còn bản thân y thì lại chưa đủ tuổi tự lập. Y cảm thấy ngôi nhà tuyệt đẹp của y thật giống như lâu đài được xây trên bờ biển, nhìn thì đẹp đẽ, nhưng một cơn sóng đánh qua thì cái gì cũng không còn. Tâm lý y sụp đổ, kéo theo đó là hành hạ thể xác. Vào thời gian đen tối nhất ấy, người ở bên cạnh y, thức tỉnh y, vực y dậy, chính là Đậu Tầm. Khi y phát hiện ra tình cảm Đậu Tầm dành cho mình, y vốn nghĩ rằng đây là chuyện hoang đường, nhưng rồi y cũng dần thỏa hiệp, với ý nghĩ ban đầu chỉ là “thử xem sao”, lại không ngờ là một lần thử này thử đến 3 năm. Trong cuộc tình vụng trộm này, người yêu trước là Đậu Tầm, nhưng người bao dung nhường nhịn hơn lại là Từ Tây Lâm. Y sẽ hi sinh mọi ngày nghỉ của mình để ở bên hắn, sẽ không đi chơi với đám bạn mà hắn không biết, sẽ bỏ qua mọi sai lầm mà y gây ra. Tuy nhiên, khi mà tâm lý giữa họ ngày càng chênh lệch, khi mà những giá trị y coi trọng đều không là gì trong mắt hắn, khi mà tính cách hắn ngày càng bốc đồng và không được gọt giũa, khi mà y cố gắng hết sức vẫn không thể níu kéo tình trạng ngày càng xấu đi giữa cả hai, khi mà hắn khăng khăng phá hủy tương lai của chính bản thân hắn chỉ vì sự cực đoan của mình, khi mà gia đình và xã hội đều không chấp nhận tình cảm đồng tính và cả hai người bọn họ lại chưa đủ lông đủ cánh để chống chịu những áp lực ấy, thì y biết, họ không thể ở bên nhau nữa. Tình đầu của thiếu niên thật trong trẻo, thật dễ phát sinh, cũng thật khó mà hoàn thành ước hẹn trọn đời. Hai người họ thân nhau, yêu nhau, để rồi vì đủ loại áp lực cùng tính cách bốc đồng của tuổi trẻ mà xa nhau. Họ mất nhiều năm để lăn lộn trời nam đất bắc, liên tục đi lướt qua nhau, cuối cùng tương ngộ nhau trong một ngày đông giáp Tết. Giữa bao hành khách chờ xe và bao chiếc taxi cùng xe cho đi nhờ, Đậu Tầm lại mở đúng cửa xe của Từ Tây Lâm, bảo là trùng hợp với xác suất cực thấp thì chẳng bằng nói là số phận đã sắp xếp cho họ một lần nữa tìm thấy nhau. Lúc này, Đậu Tầm đã cầm chắc tay tấm bằng danh giá của đại học ở nước ngoài, còn Từ Tây Lâm đã là một ông chủ nhỏ có chút vốn liếng để đời. Họ còn xa mới đến được cái ngưỡng “ông lớn” để mà nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng ít ra họ cũng đã có căn cơ để an tâm truy cầu hạnh phúc mà không cần phải quá chú ý đến ánh mắt của thế nhân. Giờ đây, Đậu Tầm đã học được cách tôn trọng ý kiến người khác, cũng như biết ôn nhu chăm sóc người thương, còn Từ Tây Lâm đã hiểu rõ những giá trị quan của cuộc sống, những gì trước đây y từng e ngại thì giờ đều chỉ là gió thoảng qua tai. Khi mà họ đã đạt đến cảnh giới “đúng người đúng thời điểm”, thì hai tên ngốc đều lập kế hoạch một lần nữa cưa người kia =]]]]]]] Họ đã sẵn sàng để bước qua cánh cửa chật chội ấy và đi lên con đường nhỏ hẹp, tuy cuộc sống mà họ lựa chọn sẽ còn nhiều vấn đề khó khăn phía trước, nhưng họ đã mất quá nhiều thời gian để hoàn toàn chắc chắn rằng, đây sẽ là lựa chọn mang lại cho họ hạnh phúc đích thực. [Lần này tôi sẽ không bức bách cậu nữa, sẽ không tham lam vô độ đòi lấy cảm giác an toàn từ trên người cậu, sẽ không ở trước mặt người khác làm chuyện khiến cậu không vui. Lần này đổi thành tôi nhường nhịn, tôi xin lỗi, tôi đi gõ cửa phòng cậu. Lần này tôi thà nuốt luôn đầu lưỡi, cũng vĩnh viễn không nói lời chia tay và đoạn tuyệt…] Xuyên suốt 3 phần truyện, tác giả sẽ đưa người đọc từ vấn đề này sang vấn đề khác, đồng hành cùng quãng thời gian trưởng thành của nhân vật. Tập 1 chính là lâu đài cát trên bờ biển, với khung cảnh tốt đẹp với một gia đình hạnh phúc. Tập 2 là một bộ phim drama, biến cố đến từ nhà trường và xã hội cũng như trong tình cảm sẽ đến dồn dập, đẩy truyện lên cao trào, tính cách nhân vật cũng dần biến đổi và trưởng thành. Tập 3 lại như một bản ballad dịu dàng, gần như thuần tình cảm, khi hai nhân vật chính trở lại bên nhau. Tôi vốn có ấn tượng là Pi thích viết về những vấn đề đao to búa lớn, ngay cả những bộ chủ đề cuộc sống hiện đại đô thị cũng phải điểm thêm tội phạm và chết chóc vào, bộ này cũng không phải là ngoại lệ, nhưng tôi không ngờ là Pi viết thuần tình cảm cũng hay như thế. Khi mới đọc bộ này, tôi cảm thấy nó thật giống Đại ca. Đương nhiên là bối cảnh nhân vật tình tiết đều khác hẳn, nhưng không khí lại khá giống, nhất là về mảng tình thân và tình bạn, nhưng may mắn là cách triển khai tình yêu lại khác hẳn. Tình yêu trong Đại ca khiến tôi hơi mơ hồ, không nắm bắt được rõ ràng, nhưng tình yêu trong Qua cửa thì lại rất tuyệt vời, sâu đậm và thuyết phục. Biến chuyển trong tâm lý rất logic, có ngòi nổ, có dây dẫn, có bùng nổ, phù hợp với từng giai đoạn tuổi tác của nhân vật. Ai thích thể loại tình cảm hiện đại, từ thanh xuân vườn trường kéo dài đến khi trưởng thành, có biến cố, có hợp tan, có cả hài hước và lãng mạn, thì không nên bỏ qua bộ này nhé. --------------------------- Người viết: Hoa Lê - fb/PriestPiPi   Mời các bạn đón đọc Qua Cửa của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hợp Cửu Bất Phân
Bạn đang đọc truyện Hợp Cửu Bất Phân của tác giả Ngư Sương. Kỷ Vân Hân gặp Giản Yên, hai người ngồi đối diện nhau, tư thế như đang muốn đàm phán. Kỷ Vân Hân mở miệng nói: "Giản tiểu thư, tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, trừ việc kết hôn" Giản Yên ngắm nhìn người trước mặt, người cô thích đã nhiều năm, nhẹ nhàng cúi đầu, lại khẳng định một lầ nữa: "Tôi chỉ muốn kết hôn với cô" Trầm tư mấy phút, Ký Vân Hân tự tay kí tên mình lên hiệp nghị kết hôn. Ẩn giấu tin tức kết hôn ba năm, hai người chung sống với nhau vừa xa lạ vừa kính trọng. Rốt cuộc sau khi Giản Yên ra ngoài du lịch trở về, cô đã nghĩ rõ ràng, quyết định trả tự do lại cho Kỷ Vân Hân. Cô cầm giấy thỏa thuận ly hôn đi tìm Kỷ Vân Hân, mấy phút sau, lập tức kí xong. Sau khi ly hôn, Giản Yên ở giới giải trí lăn lộn đến vui vẻ sung sướng, ăn được ngủ được, khí sắc cùng tài nguyên ngày càng tốt lên, chỉ duy nhất không tốt chính là, nàng phát hiện mình -- mang thai. Đứa con là của Kỷ Vân Hân. *** Văn án Trước khi kết hôn, Kỷ Vân Hân ngồi ở trên sô pha, dùng tư thế đàm phán nói: "Giản tiểu thư, ngoại trừ chuyện kết hôn, em yêu cầu gì tôi cũng có thể đáp ứng được." Giản Yên đưa mắt nhìn người mình đã yêu thích nhiều năm, cúi đầu: "Em chỉ muốn kết hôn cùng với chị." Ký Vân Hân cân nhắc mấy phút, tự mình kí tên lên trên giấy kết hôn. Ẩn kết hôn ba năm, tương kính như tân, coi trọng như khách, rốt cuộc Giản Yên sau khi ra ngoài du lịch trở về một chuyến thì đã suy nghĩ rõ ràng, quyết định thả Kỷ Vân Hân tự do, nàng cầm đơn ly hôn đi tìm Ký Vân Hân, mấy phút sau, lập tức kí xong. Sau khi ly hôn, Giản Yên ở trong giới giải trí lăn lộn đến vui vẻ sung sướng, ăn được ngủ được, khí sắc và tài nguyên ngày càng tốt lên, chỉ có duy nhất một thứ không tốt chính là, nàng phát hiện mình -- mang thai. Đứa con là của Kỷ Vân Hân. *** Mặc dù truyện có tình tiết “sinh tử văn” – nghĩa là “sinh con” nhưng nhìn chung cũng có vẻ khá là logic, mình nói “logic” ở đây có nghĩa là việc “nữ x nữ có thai” trong bộ này được Ngư Sương giải thích cũng khá là có lý, tương đối phù hợp khi nhìn bằng con mắt y học – khoa học, nói chung là hợp lý hơn một số bộ truyện “sinh tử văn” khác mà mình từng được đọc. Hơn nữa suy cho cùng đây cũng là “tiểu thuyết”- thể loại văn học thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú của người viết nhằm đáp ứng thị giác của người đọc cho nên khi đọc cứ thoải mái thôi, đừng cố vạch lá tìm sâu làm gì. Nội dung tình tiết: Có thể nội dung tình tiết của Hợp Cửu Bất Phân không còn quá mới lạ với các bạn độc , nhưng thể loại này thì lúc nào cũng cuốn hút (◕‿◕) Ngư Sương xây dựng các tình tiết rất logic, diễn biến tình cảm của nhân vật trôi êm như một dòng chảy, mặc dù nói Kỷ Vân Hân “cua” lại vợ cũ, nhưng đọc xong và cảm nhận mới thấy nó không hề dễ dàng cho Kỷ tổng chút nào. Giản Yên đã phí hoài ba năm thanh xuân, chấp nhận một tình yêu mù quáng với hi vọng có thể lay động được trái tim của Vân Hân, nhưng thực tế cho thấy, nàng không thể. Vì lẽ đó, nàng đối với Kỷ Vân Hân từ đây đã tồn tại một lá chắn vô hình cùng một trái tim lạnh lẽo, nhưng nhân gian có câu “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo”, Kỷ Vân Hân thật không ngờ bản thân đã yêu vợ cũ, nàng tìm mọi cách tiếp cận, săn sóc nhưng Giản Yên đã thật sự chết tâm, điều bấy giờ Giản Yên muốn tránh xa nhất, đó chính là Kỷ Vân Hân. Suốt mạch truyện, mặc dù chỉ có hai nhân vật chính ngược qua lại lẫn nhau (thật ra là Giản Yên ngược Kỷ tổng), nhưng mình vẫn cảm thấy rất nhói lòng. Ngoài cặp đôi chính, tác giả còn “bonus” thêm hai, ba cặp phụ nhưng vẫn không làm rối nội dung tình tiết, Ngư Sương đã quản lý tốt điều này ╰(▔∀▔)╯ Tính cách nhân vật: Giản Yên: Tính cách quật cường, cảm giác nàng đúng mẫu một người nữ nhân mà ai cũng mơ mộng, biết lễ biết nghĩa, lại thông minh tinh xảo, muốn dịu dàng có dịu dàng muốn câu dẫn có câu dẫn (❤ω❤)   Kỷ Vân Hân: Bên ngoài xinh đẹp bên trong (rất) nhiều tiền. Nhiều tiền cỡ nào? Có nói xạo không má? Ồ thuê cả một hòn đảo cho Giản Yên nghỉ ngơi sau sinh…(ღ˘⌣˘ღ) Có H không? Tất nhiên là có rồi (¬‿¬ ) Các bạn hẳn biết dạo này Tấn Giang siết chặt các loại H văn, nên là H trong Hợp Cửu Bất Phân phải nói là…cần sức tưởng tượng mới phát hiện ra (⁀ᗢ⁀) Nếu người hữu ý, thì H văn trước mặt, nếu người vô ý, thì H văn như trăng dưới nước, hoa trong gương ( ‾́ ◡ ‾́ )   Tính cách nhân vật thế nào vậy? Giản Yên: Tính cách quật cường, cảm giác nàng đúng mẫu một người nữ nhân mà ai cũng mơ mộng, biết lễ biết nghĩa, lại thông minh tinh xảo, muốn dịu dàng có dịu dàng muốn câu dẫn có câu dẫn (ω) Kỷ Vân Hân: Bên ngoài xinh đẹp bên trong (rất) nhiều tiền. Nhiều tiền cỡ nào? Có nói xạo không má? Ồ thuê cả một hòn đảo cho Giản Yên nghỉ ngơi sau sinh...(ღ˘⌣˘ღ) mlem mlem *** Giản Yên mới từ cục dân chính đi ra liền bị một trận gió lạnh thổi vào mặt, cổ họng nàng khô khốc ho khan vài tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh, sống lưng của Kỷ Vân Hân vẫn thẳng tắp,nghiêng mặt nhìn, vẻ mặt lạnh lẽo, Giản Yên biết nàng không phải là người thích nói chuyện, nhưng Giản Yên cũng không ngờ tới nàng lại không thích nói chuyện tới mức này, vừa thảo luận thủ tục ly hôn, một bên luật sự huyên thuyên nói rất nhiều, sắc mặt nàng rất bình tĩnh mà hỏi mình: "Ngươi chắc chắn chưa?" Kết hôn ba năm, nàng với mình nói chuyện chỉ có thể đếm được trêи đầu ngón tay, câu nói này nàng nói hai lần. Kết hôn một lần, ly hôn một lần. Giản Yên thở dài một hơi, nàng chắc chắn chưa sao? Lúc đi đến trước mặt là cục dân chính nàng còn chưa chắc chắn, hiện tại thì đã chắc chắn một trăm phần trăm, cuộc hôn nhân này, nàng buông bỏ! Ai cũng khuyên buông bỏ là không tốt. Đương nhiên cũng không có người khuyên, bởi vì nàng cùng Kỉ Vân Hân hai người là ẩn kết hôn, ngoại trừ Kỷ gia cùng bạn thân nàng, cũng không có người ngoài nào biết. Mà nếu bạn thân của nàng biết nàng ly hôn, chỉ sợ sẽ mang nàng vào quán bar uống ba ngày ba đêm để chúc mừng. Nói cũng lạ, bạn thân nàng là loại người háo sắc, nhìn thấy người đẹp đều hận không thể nào nhào tới người ta để ɭϊếʍ láp vài ba cái, nhưng mà lại không thích Kỷ Vân Hân, mỗi lần nhắc tới Kỷ Vân Hân người kia đều liếc mắt cười khinh một tiếng: "Kỷ Vân Hân sao? Thôi đi, chỉ có mỗi ngươi mới yêu nàng, chứ có ai lại đi yêu loại người lãnh cảm, ngươi không biết mỗi lần ta nhìn thấy nàng, các ngón tay ta đều thần kinh héo rút, không cử động được!" Ngón tay không cử động được? Đó là nàng chưa thấy dáng vẻ ăn mặc đồ ngủ đơn bạc khi ở trêи giường của Kỷ Vân Hân. "Cần ta đưa ngươi về không?" Đột nhiên xuất hiện âm thanh đánh gãy tâm tư của Giản Yên, nàng quay đầu nhìn xem người nói, Kỷ Vân Hân trêи người mặc tiểu tây trang thẳng tắp màu xanh lam có hình, bên trong là một áo sơ mi trắng, mở ra một vài cúc áo lộ ra xương quai quai xinh đẹp. Nàng khuôn ngực cũng không phải rất đầy đặn, nhưng đường nét đều phi thường xinh đẹp, êm dịu lại tinh tế, trong phút chốc Giản Yên đã nghĩ tới buổi tối nọ. Kỷ Vân Hân mặt mày ửng đỏ khi cắn ngực nàng, cùng dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận nàng, đều không giống một chút nào. Giản Yên rũ mắt, ánh mắt nhìn xuống dưới, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đi trêи giày cao gót mười cm, đôi chân thon dài thẳng tắp, đôi chân này đã từng cùng da thịt mình dán vào nhau. "Không cần." Giản Yên vuốt lại mái tóc có chút rối của mình khi bị gió lạnh thổi tới, tâm đều đau đớn co rút, nàng lại đưa mắt liếc nhìn Kỷ Vân Hân, thấy nàng hai tay đều đặt ở sau lưng, mái tóc được buộc ra sau gáy vẫn chỉnh tề mặc kệ gió lạnh thổi tới, khác biệt rõ ràng với bộ dạng giương nanh múa vuốt của chính mình. Nàng thấy Kỷ Vân Hân cùng nhìn mình, lại nói: "Ta có xe..."   Mời các bạn mượn đọc sách Hợp Cửu Bất Phân của tác giả Ngư Sương.
Đi Về Phía Chân Trời
Bạn đang đọc truyện Đi Về Phía Chân Trời của tác giả Hoa Sen Trắng. Vì mang thân phận là con vợ lẽ, thế nên Tiêu Sĩ Quân không được coi trọng, cũng không được xem là thiếu gia chính thức của nhà họ Tiêu. Cuộc sống vốn không thuận lợi, sau đó còn bị mẹ cả sắp xếp, khiến Tiêu Sĩ Quân đi lạc trong chuyến du lịch cùng gia đình. Rất may là anh không rơi vào tay kẻ xấu mà được một nhà tốt bụng cưu mang, sau đó anh thầm mến cô bé Châu Nhã Lâm hiền lành, lương thiện Thời gian sau, vì một vài chuyện xảy ra nên Tiêu gia mới gấp rút cho người truy tìm tung tích và đưa anh trở về đảm nhận trách nhiệm người thừa kế. Cuộc sống Tiêu Sĩ Quân trở lại ban đầu, cũng là lúc anh quyết định dùng mọi cách để tìm lại cô bé gái đáng yêu thời ấy. Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Ông Chú Của Riêng Em hoặc Vẫn Luôn Bên Em của cùng tác giả. *** Biệt phủ Tiêu gia.... Tiếng người chuyện trò huyên náo khắp nơi trong biệt phủ. Tiêu lão gia vì việc thành công trong chuyện làm ăn mà quyết định sai toàn bộ gia nhân trong nhà mở tiệc thết đãi tất cả mọi người cũng như là cơ hội để ra mắt người thừa kế trong tương lai. Từ phía cửa sau đi vào chính là một người phụ nữ với gương mặt có chút u buồn, bên cạnh là một cậu bé khoảng chừng 5 tuổi đang chậm rãi tiến ra phía lối đi ra đại sảnh thì trước mặt đã xuất hiện dáng người phụ nữ với mái tóc búi cao, người diện bộ sườn sám màu đỏ thẫm đứng chắn ngay trước mặt. Ngay lập tức, cô ta lên giọng, ánh mắt hiện rõ sự căm ghét, không vui nói: - "Lý Lệ Xuân, cô và đứa con chưa rõ lai lịch này dám mặt dày bước ra nhà lớn ăn mừng sao? Một ả đào hát không có thân có phận như cô được đặt chân vào Tiêu gia đã là phúc phần lắm rồi. Nếu để mọi người cũng như bạn bè thương trường của lão gia nhìn thấy chẳng phải sẽ mất mặt hay sao?" Cô ta chưa nói xong liền cảm nhận cơn đau truyền đến ở phía cánh tay của mình. Hóa ra tự lúc nào, cậu bé đã không nhịn được mà lập tức chạy về phía trước mà cắn thật mạnh vào tay khiến cô ta đau nhói mà hét lên. Dấu răng in hằn vào cánh tay khiến cô ta tức giận mà mạnh tay đẩy ngã cậu bé xuống giàn, trừng mắt cảnh cáo: - "Thằng con hoang, cũng bởi lão gia vì trúng bùa mê thuốc lú mới dễ dàng chấp nhận đưa mẹ con chúng mày vào đây sinh sống. Mẹ mày chỉ là một ả đào hát không tên không tuổi, sao dám chắc, nghiệt chủng như mày mang trong người dòng máu của Tiêu gia." Chát... Cô ta vừa dứt câu liền nhận ngay cú tát của người đối diện. - "Lý Lệ Xuân, mày dám tát tao sao?" - "Bất cứ ai động vào Sĩ Quân, tôi nhất định sẽ không nhượng bộ đâu. Cô nhớ rõ những lời mà tôi nói ngày hôm nay, Chương Khã." Dứt lời, Lý Lệ Xuân đưa tay nắm lấy tay con trai mình mà hiên ngang lướt qua người của Chương Khã khiến cô ta tức giận chỉ biết nghiến răng chửi rủa. Hiện tại, Tiêu lão gia đang rất quan tâ m đến mẹ con của Lý Lệ Xuân cho nên cô ta không dám làm lớn chuyện. Chẳng hiểu do đâu mà đứa con trai Tiêu Sĩ Trung của cô ta đã hơn 8 tuổi đến giờ vẫn chưa biết nói trong khi đó Tiêu Sĩ Quân vừa mới lên hai đã ăn nói lưu loát, thậm chí là một đứa trẻ vô cùng nhạy bén và mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cho mẹ của mình. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, e là sẽ có ngày vị trí người thừa kế Tiêu gia chắc chắn sẽ nằm trong tay đứa con của ả đào hát không được thừa nhận. Như thế, cô ta quả thực không cam lòng. Mọi thứ chuẩn bị cho bữa tiệc cũng sắp hoàn thành. Chỉ khoảng vài phút nữa thôi thì khách mời sẽ đến. Không giống như những đứa trẻ còn nhỏ tinh nghịch, Tiêu Sĩ Quân chậm rãi đi dạo một vòng. Bỗng nhiên, đôi chân cậu lập tức dừng lại liền sau đó nhíu mày lên tiếng nói với những gia nhân đang đứng gần đó. - "Vị trí chiếc bánh to đặt ở nơi này không phù hợp. Đây là lối đi chính, mặt dù là trọng tâm thu hút sự chú ý nhưng dù sao đây cũng là buổi tiệc trang trọng, các món ăn tốt nhất vẫn nên đặt ở một góc nào đó, cho đến khi cần đến thì mới dọn ra." Cậu vừa dứt câu liền cảm nhận những ánh mắt tỏ ra ồ òa của các gia nhân nhìn về phía mình. Một trong số đó cúi thấp người nhìn thẳng vào mắt cậu, ngưỡng mộ nói: - "Mọi người nhìn xem, nhị thiếu gia chỉ mới năm tuổi mà đã suy nghĩ sâu xa thế này. Mai mốt lớn lên có lẽ còn tài giỏi hơn nữa." Một gia nhân khác ở ngay bên cạnh cũng lên tiếng: - "Đúng vậy. Chẳng bù cho đại thiếu gia, đến chừng tuổi này mà lại chẳng nói năng lời nào, hành động cũng như tư duy cũng chậm hơn rất nhiều so với...." - "Câm miệng." Chưa kịp dứt câu thì từ bên trong, một người đàn bà trung niên bước ra, bà ta chính là thầy thuốc chính trong Tiêu gia cũng như là người thân cận với đại phu nhân trong nhà này. Chuyện thuốc thang cho đại thiếu gia đều do một tay bà ta lo liệu. Nhưng chẳng hiểu tại sao đến giờ, bà vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến cậu bé chậm nói và ít linh hoạt hơn bao đứa trẻ thông thường. Mời các bạn mượn đọc sách Đi Về Phía Chân Trời của tác giả Hoa Sen Trắng.
Cuộc Liên Hôn Sai Lầm
Thể loại: Tiểu thuyết, truyện dài, hiện đại, lãng mạn ​ Giới thiệu Khi hôn nhân dựa trên ích lợi, một cuộc liên hôn không hề thành lập trên tình cảm, và dĩ nhiên, mối quan hệ này khó mà êm thấm như mọi người mong mỏi. Là một người đàn ông mạnh mẽ, kiên quyết nhưng cũng không tránh thoát phận bị ép hôn, anh chỉ muốn chống đối, muốn tự do, nhưng dù đã dùng hết mọi cách, thì vẫn không thể làm trái lời ông cụ, vẫn phải bị người nhà lôi đến nhà vị hôn thê để gặp mặt. Anh muốn hợp tác với người vợ hứa hôn để hủy bỏ hôn ước. Tiếc rằng cô vợ này lại xem trọng anh và muốn duy trì cuộc liên hôn. Làm thế nào vừa gặp, cô nàng đã muốn dính chặt anh không chịu nhả, khiến anh điên tiết? Xét thấy không thể trông mong vào cô vợ hứa hôn này, một mình anh lại không đủ thực lực, anh đành vô sỉ kéo chị vợ song sinh vô tội vào giúp anh phá nát hôn ước. Chuyện tốt mà anh làm khiến gà bay chó sủa, sóng gió ầm ầm kéo đến, mây mù che phủ bầu trời. Anh còn sợ không thành công, thế là âm thầm thề độc rằng miễn làm sao phá được cuộc hôn nhân, sau này có bị trời hành, bắt anh làm tôi mọi cho vợ tương lai nào đó anh cũng chịu. Tưởng là thề chơi ai ngờ nó lại ứng nghiệm. Chẳng những đau khổ vì bị vợ hành mà còn vui sướиɠ, cầu mong vợ hãy hành hạ anh nữa đi. *** Minh Hoàng vừa ký xong một văn kiện. Trợ lý nhận hồ sơ từ anh nhưng nấn ná chưa chịu ra khỏi phòng. "Cậu còn có chuyện gì?" "Dạ.." Cậu ta ngập ngừng một lúc như hạ quyết tâm rồi căng da đầu phun ra: "Ông cụ vừa gọi điện thúc giục, gần đến giờ buổi tiệc sắp diễn ra, anh nên chuẩn bị đến đó. Ông cụ sẽ đi từ nhà thẳng đến bên kia." Minh Hoàng ngã người dựa ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, chẳng tỏ vẻ nao núng trong khi trợ lý vội muốn chết. Người bên ông cụ đã gọi đến bao nhiêu cuộc, giao cho cậu ta mỗi nhiệm vụ tối nay bằng mọi cách phải đưa Tổng giám đốc đến nhà ông bà Đại Hưng. Chẳng cần biết dùng thủ đoạn gì, bằng mọi giá phải mang được người đi, chết thì mang XÁC. Trợ lý không hiểu bữa tiệc tối nay quan trọng đến mức nào mà lúc nãy ông cụ còn đích thân gọi nhắc nhở. Trong lòng trợ lý lo đến bất an, sợ không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Trong khi cậu ta như đang ngồi trên bàn chông thì sếp trước mặt lại cố tình rơi vào trạng thái bế quan, mông lung khó đoán. Tình huống này cậu ta chẳng biết phải làm sao đành phải nhẹ chân quay đầu ra cửa, để lại không gian riêng cho sếp. Làm cùng sếp bao lâu nay, cậu ta hiểu sếp nhà là kiểu không thích bị người ta điều khiển. Nếu sếp không muốn đi, chẳng ai có thể ép uổng. Ông cụ lần này làm khó cậu ta rồi. Cậu ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cố không gây một tiếng động nào. Minh Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn cảm nhận được sự bất an của trợ lý. Bữa tiệc hôm nay anh vẫn nhớ, nhưng lòng không hề muốn tham dự. Chỉ cần nghĩ tới là anh muốn bật cười, thời đại nào rồi mà ông nội còn học người ta hứa hôn linh tinh, rồi ép anh rơi vào thế bí. Bây giờ là thế kỷ hai mốt, thế mà ông bảo anh phải gặp mặt vợ hứa hôn. Chuyện tào lao này ông nội đã nói vào thời điểm anh vừa trưởng thành. Có điều đụng phải đứa cháu trai ương bướng như anh, ông nội đành thất thủ. Bởi vì không đợi ông nội ép uổng, anh đã chạy sang tị nạn ở nước ngoài. Anh viện cớ muốn đi du học, mục đích chính là chối bỏ cuộc hôn nhân theo kiểu cũ này. Nhưng cũng chỉ trốn được mấy năm rồi cũng đến ngày tốt nghiệp, anh chẳng còn lý do gì để ở lại, đành về nước theo lệnh ông nội. Vừa về nước đã bị ông nội mang chuyện hứa hôn ra dằn vặt mỗi ngày, nhưng dù ông nội có ép uổng, anh vẫn không hề nao núng. Rồi sau đó, xét thấy dùng bao nhiêu chiêu thức cũng không tác động được đến cháu trai, ông nội phải dùng hạ sách cuối là mang sức khỏe ra uy hiếp, bởi vì ông nội biết anh dù cứng đầu cứng cổ nhưng chẳng dám xem thường sức khỏe của ông nội. Ai bảo ông nội là người thân duy nhất của anh. Thời điểm mẹ nhắm mắt xuôi tay, cha đi bước nữa, ông nội là người duy nhất quan tâm, nuôi dạy anh nên người. Cho nên ông nội là người quan trọng nhất đời anh. Anh dù có ngang ngược vẫn không bao giờ dám đùa với sức khỏe của ông. Nhưng mà anh không cam tâm, đường đường một đống to đùng, vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, ấy thế mà phải theo ông nội đi xem mắt, nghĩ đến đã thấy nóng máu. Chẳng hiểu ông nội nghĩ gì mà bày ra chuyện hôn ước. Lẽ ra đời con không thành vì hai bên gia đình đều sinh nhằm đực rựa, thì phải nhận ra số trời đã định, hai bên chẳng có duyên phận với nhau, dẹp quách cái hôn ước tào lao này cho con cháu đỡ khổ. Ấy thế mà hai ông già gân này vẫn chấp nhất, đời con không được thì đợi đến đời cháu. Thế nên mới có cảnh anh, người đàn ông điều hành cả một tập đoàn, vậy mà phải ngoan ngoãn đợi ông nội dẫn đến nhà vợ tương lai tối nay. Anh đã cố gắng mọi cách để ngăn chặn cuộc hôn nhân này từ năm mười tám tuổi, đến nay đã mười hai năm đấu tranh bất thành, nhưng anh chưa bao giờ có ý định từ bỏ. Anh đã vận dụng đủ các kiểu để trì hoãn cuộc hôn nhân, kiên trì quấy rối cho đến khi ông nội nhà bên kia đi theo diện đoàn tụ ông bà. Và tưởng rằng cuộc hôn nhân sẽ đi vào bế tắc, thế nhưng điều anh không ngờ là ông nội cực kỳ bá đạo. Người ta đã xuống mộ mà ông nội vẫn cố tình giữ chữ tín, ép uổng anh phải thành hôn cho bằng được. Mấy ngày nay ông nội lại học người ta lên máu, hành hạ anh sầu khổ theo. Cho nên tối nay mới có chuyện anh bị ép buộc đi đến nhà vợ tương lai dự tiệc. Nhà ông bà Đại Hưng bên đó cũng chẳng xa lạ gì với anh. Hai bên gia đình đã hợp tác làm ăn bao nhiêu năm nay. Nghe bảo nhà đó có đến hai cô con gái song sinh. Một cô anh đã đủ sầu, giờ thì đến hai cô, thật là cao xanh có thấu? Theo thám tử của anh báo về, hai cô nàng này vẫn đang còn đi học, vậy mà đã vội muốn kết hôn. Càng nghĩ anh càng uất ức và có chút tức tối hai cô song sinh này. Sao không đợi đến lúc ra trường để anh có thêm thời gian nghĩ cách thức từ hôn. Sao mới trưởng thành đã vội vàng ràng buộc người ta. Mấy cô gái thời nay thật là muốn chồng đến phát điên rồi sao. Vì sợ ông nội không thấy anh trong buổi tiệc, huyết áp sẽ tăng cao, Minh Hoàng đành thẳng lưng ngồi dậy, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Ngó thấy thời gian cũng vừa vặn, nếu bây giờ không đi sẽ trễ mất. Thôi thì đến đấy, nhìn thử vợ tương lai của anh như thế nào. Đến những hai cô, ông nội nói anh có quyền chọn một. Có ai hoành tráng như anh không? Còn được chọn lựa nữa đấy, anh còn gì mà không hài lòng? Minh Hoàng uể oải đứng lên, với tay lấy áo vest trên lưng ghế. Đang khoác vào đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, rồi trợ lý với bộ mặt lo lắng xuất hiện: "Anh Hoàng, trễ giờ rồi. Nên khởi hành rồi anh." Không nhìn ra cậu ta còn vội hơn cả anh. Cái kiểu này chắc mới bị người của ông cụ gọi thúc giục. Xem ra tối nay anh có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay ông nội. Thôi thì cứ thử làm đứa cháu trai ngoan ngoãn tối nay xem sao. Mời các bạn mượn đọc sách Cuộc Liên Hôn Sai Lầm của tác giả Annie Dinh.
Xuyên Không Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài
Cô vốn là một nữ diễn viên xinh đẹp, tài năng, là siêu sao người người hâm mộ Nhưng chính vì quá nổi bật, nên khiến nhiều người ghen ghét, chính bạn diễn của cô đã hãm hại cô, khiến cô mất đi sinh mệnh Được trọng sinh, cô cho rằng mình có thể sống một cuộc đời mới theo ý thích, có điều cô lại trở thành một người khác, sống dưới một thân phận khác, mà người này còn có gia đình, một ông chồng tổng tài lạnh lùng. Cô chỉ muốn hét thật lớn "Tôi Muốn Ly Hôn!!!" *** Cơn mưa lớn cứ đổ xuống ào ạt tạo nên cho con người ta cái cảm giác lạnh lẽo buốt giá. Cô gái với gương mặt ngũ quan tinh xảo cũng bị mưa làm cho ướt hết cả người trông vô cùng nhếch nhác. Cô đứng run rẩy trên sân thượng với nét mặt sợ hãi, run vì lạnh nhưng sợ là vì người trước mặt. " Đường Y Na, cô không thể tiếp tục sống nữa. " Cô gái đối diện Y Na trên tay cầm con dao sắt nhọn cứ từ từ tiến đến dồn cô vào con đường cùng không thể lùi thêm được nữa. " Cát Cát, sao cô phải làm như vậy? " Trần Cát Cát như một người điên, cầm con dao chỉa vào cô rồi mắng xối xả. " Tại sao lúc nào cô cũng được đóng chính còn tôi thì mãi là vai phụ đi theo phía sau? Cô bước vào phim trường được người người quan tâm còn tôi thì chẳng ai để ý. Người hâm mộ thích cô, tặng quà cho cô còn tôi thì lại chẳng có gì. Tại sao lúc nào tôi cũng phải thua thiệt cô? Tại sao? " Bao nhiêu chất chứa đè nén trong lòng Trần Cát Cát hôm nay mới được thẳng thắng nói ra. Bởi cô ta đã quyết từ hôm nay sẽ không để người tên Đường Y Na tồn tại nữa. Y Na lắc đầu, cô không ngờ bạn diễn của mình lại đối xử với mình như vậy. " Không Cát Cát, sao cô lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy? " " Y Na, hãy chết đi. Chỉ khi cô chết tôi mới có thể thực sự tỏa sáng "1 Đường Y Na sợ hãi, cô cứ lùi bước tránh né mũi dao sắt nhọn của Cát Cát. Miệng liên tục nói " Không, không Cát Cát, đừng mà...đừng...aaaa"   Viết gì đó  Chương trước  Chương sau Y Na trượt gót giày rồi từ sân thượng rơi xuống sau đó chết ngay tức khắc. Những người đi đường túa nhau xem nhưng không ai dám lại gần. Trần Cát Cát từ trên sân thượng nhìn xuống vô cùng hả dạ, cô ta bật cười lớn tiếng rồi quay gót rời đi miệng không ngừng lẩm bẩm.     12  " Không, không Cát Cát, đừng mà...đừng...aaaa" Y Na trượt gót giày rồi từ sân thượng rơi xuống sau đó chết ngay tức khắc. Những người đi đường túa nhau xem nhưng không ai dám lại gần. Trần Cát Cát từ trên sân thượng nhìn xuống vô cùng hả dạ, cô ta bật cười lớn tiếng rồi quay gót rời đi miệng không ngừng lẩm bẩm. " Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi. " ...! Tại phòng cấp cứu, bác sĩ y tá vào ra liên tục, người truyền máu, người thì cho bệnh nhân thở oxi rồi kích tim. Mặc dù đã cố gắng nhưng sau đó ở máy đo nhịp tim phát một tràng tiếng tít tít tít rồi một đường thẳng chạy dài, bệnh nhân đã chết, bác sĩ không thể cứu sống được cô ấy. Trời dù đã khuya nhưng tại phòng chủ tịch của TA Entertainment vẫn còn sáng đèn. Hình ảnh người đàn ông ngoài 30 với gương mặt lạnh lùng góc cạnh, ánh mắt sắt lẹm đang tập trung với màn hình máy tính bàn tay không ngừng gõ phím lạch cạch. Trong tiếng mưa lách tách vô cùng yên tĩnh bỗng tiếng chuông điện thoại làm phá vỡ ngang bầu không khí. Người đàn ông khẽ nhấc điện thoại lên, anh giọng nói trầm lắng. " Chuyện gì? " Đầu dây bên kia giọng nói có chút gấp gáp " Tề tổng, Y Na chết rồi. " Anh chỉ khẽ nhíu mày một cái " Chết rồi? " " Dạ phải, cảnh sát phát hiện cô ấy chết do chấn thương vùng đầu bởi rơi từ sân thượng của phim trường xuống. " Bên ngoài phòng bỗng có tiếng gõ cửa, ở đây anh vẫn chưa nghe điện thoại xong, anh lớn tiếng nói vọng ra " Vào đi " Một thanh niên vội vàng bước vào, sắc mặt khó coi, anh thở hì hục. " Tề Tổng, phu nhân chết rồi. Cô ấy lên cơn đau tim, sau khi được người làm đưa đến bệnh viện vào phòng cấp cứu không bao lâu thì chết rồi " " Cao Hi Văn chết rồi? " Anh nghĩ ngợi điều gì đó rồi nhếch một bên môi. " Mấy người phụ nữ này là muốn thay phiên nhau chết hay sao? " Người thanh niên kia nuốt nước bọt " Vậy...vậy chúng ta có đến bệnh viện xem phu nhân hay không? Ông Tề cũng đã đến đó rồi. " Anh đứng dậy bước ra khỏi ghế khẽ lắc đầu vươn vai cho đỡ mỏi. Gương mặt anh không chút cảm xúc cầm lấy chiếc áo treo sau ghế rồi mặc vào. " Đi thôi, đi đến bệnh viện xem cô ngốc đó chết thế nào. Kẻo ông tôi lại than phiền trách mắng. " ...! Về phần Y Na, sau khi bị Cát Cát hại chết cô cảm thấy linh hồn của bản thân cứ đi vất vưởng khắp nơi, đột nhiên một vầng sáng trắng lớn xuất hiện hút cô vào đó. Y Na nhìn khắp nơi xung quanh rồi thấy bản thân đang ở một nơi vô cùng lạnh lẽo. Trước mặt cô là chiếc băng ca trên đó bị trùm một tấm vải trắng. " Đây là nhà xác sao? Mình...sao mình lại ở đây? Còn người nằm đó là ai? " " Là tôi " Một cô gái dáng vẻ tiều tụy đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Nhưng trông cô ấy cứ lập lòe hư ảo, Y Na vô cùng khó hiểu. " Cô...cô là " " Tôi tên Cao Hi Văn, thân xác nằm đó chính là của tôi " Cô nhìn cô ấy rồi nhìn lại thân xác trên băng ca, đây rốt cuộc là loại chuyện gì vậy? " Tại sao tôi lại ở đây? " " Y Na, thật trùng hợp chúng ta chết cùng ngày cùng giờ. Cô...sau này cô làm ơn hãy tiếp tục sống cuộc sống của tôi. Hy vọng cô thay tôi đối tốt với Tề Ân, tôi chưa bao giờ dám bộc lộ tình cảm của mình cho anh ấy biết. Y Na, trăm sự nhờ cô, thân xác này tôi giao lại cho cô. Nói rồi cô gái kia cũng dần tan biết đi, Y Na chưa hiểu cơ sự gì rồi vầng sáng lớn kia lại tiếp tục một lần nữa xuất hiện. Cô bị hút vào trong đó rồi...rồi không còn biết gì cả.. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Không Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài của tác giả Jade M.