Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phía Sau Áo Cưới - Phong Tử Tam Tam

Tớ đã từng nghe rằng, những đứa trẻ có hoàn cảnh bất hạnh thường có ý chí nghị lực hơn người. Bởi vì chúng đã từng nếm trải mùi vị của khổ đau, nên càng muốn thoát khỏi nó để có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, để trả thù những người phải trả thù. Những đứa trẻ như thế, thấu hiểu sự đời hơn ai hết, nhưng cũng vô tình hơn ai hết.  Lục Lan Xuyên là một người có hoàn cảnh như vậy.  Khi Lục Lan Xuyên vẫn còn nhỏ, bố mẹ anh đã qua đời do tai nạn giao thông. Trở thành trẻ mồ côi, lại bị họ hàng ghẻ lạnh, anh dường như đã trưởng thành sau một đêm. Hoàn cảnh khắc nghiệt ấy đã tôi luyện lên một Lục Lan Xuyên trầm tĩnh, luôn hành xử theo lý trí, thậm chí là vô tình. Đối với anh, người thân duy nhất trên đời chỉ có mình em gái là Lục Tử Tây. Lục Lan Xuyên và Lục Tử Tây nương tựa vào nhau mà sống bao nhiêu năm, tình cảm dành cho nhau cũng gắn bó sâu đậm hơn hẳn những cặp anh em bình thường.  Lần đầu Lục Lan Xuyên gặp Tô Tú là khi Tô Tú làm gia sư dạy kèm cho Lục Tử Tây. Tô Tú năm ấy mười chín tuổi, là sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Sau đôi lần gặp gỡ, Tô Tú và Lục Lan Xuyên rất nhanh đã nảy sinh tình cảm và họ cứ thuận theo tự nhiên mà đến với nhau.  Lục Lan Xuyên hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp, năm ấy là giai đoạn sự nghiệp của anh đang phát triển. Tô Tú lại rất hợp với anh, cô không tra hỏi khi anh dự tiệc xã giao, lại có thể bên cạnh động viên an ủi những lúc anh cần. Tình cảm của Lục Lan Xuyên và Tô Tú nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi, thoáng chốc đã trải qua hai năm yêu nhau.  Khi Lục Lan Xuyên cầu hôn, Tô Tú cũng đã đồng ý. Đáng lẽ cô và anh đã có một cái kết đẹp đẽ, nhưng đáng tiếc, một biến cố lớn đã hủy đi tất cả, khiến mối quan hệ của cả ba người Lục Lan Xuyên, Lục Tử Tây và Tô Tú đi vào bế tắc.  Sau khi dự một buổi tiệc, Tử Tây và Tô Tú lái xe về nhà. Lục Tử Tây chưa có bằng lái, dù Tô Tú khuyên nhủ thế nào vẫn nhất quyết giành lái xe, nhưng lại vô tình đâm trúng một người phụ nữ. Vì quá sợ hãi, Lục Tử Tây đã lái xe bỏ chạy. Lục Lan Xuyên biết chuyện, vốn định dùng quan hệ để chạy chữa cho em gái mình. Lục Tử Tây vừa đậu vào đại học, tiền đồ rộng mở biết bao, làm sao anh có thể để em gái mình vào tù được.  Nhưng chưa kịp làm gì thì cảnh sát đã ập đến nhà anh để lấy lời khai. Trong sự truy hỏi của cảnh sát, Lục Lan Xuyên đã khai rằng, Tô Tú mới là người lái xe, là Tô Tú đâm phải người. Chỉ một lời khai của Lục Lan Xuyên, đã đẩy Tô Tú xuống địa ngục thăm thẳm.  Lục Lan Xuyên thuyết phục được người nhà nạn nhân rút đơn kiện, Tô Tú không phải ngồi tù. Nhưng báo chí đã biết được việc này, một nữ sinh viên đại học danh tiếng lái xe đâm trúng người rồi bỏ trốn là tin tức nóng hổi đến nhường nào. Họ không hề biết chân tướng sự thật là gì, nhưng lại thêu dệt trên báo như họ mới là người trong cuộc vậy. Miệng lưỡi thiên hạ vốn là con dao sắc bén, càng ngày càng đi sai sự thật. Câu chuyện trên báo chí đã thêu dệt đến nỗi nói Tô Tú là người được bao nuôi, vì vậy mới không chịu hình phạt của pháp luật.  Kết quả, những lời nói vô căn cứ của cánh nhà báo đã khiến Tô Tú bị nhà trường đuổi học, cha cô cũng vì chuyện này mà lạnh nhạt với cô. Chỉ vì sai lầm của Lục Tử Tây và sự bao che của Lục Lan Xuyên, đã khiến Tô Tú đánh mất cả tương lai và gia đình của mình. Mặc dù, cô chẳng hề có lỗi gì cả.  Tuy Tô Tú không ngồi tù, nhưng quan hệ giữa cô và anh em Lục Lan Xuyên đã không còn có thể hồi phục như xưa nữa. Cô dứt khoát ra đi, dù Lục Lan Xuyên đã níu kéo. Cuối cùng, anh chỉ đưa cho cô một phong bì, muốn Tô Tú giấu kín chân tướng sự thật.  Tô Tú và người nhà nạn nhân bị xe đâm từng nói một câu thế này: "Lục Lan Xuyên, sớm muộn gì anh cũng gặp báo ứng."  Khi ấy Lục Lan Xuyên đã trả lời rằng, có tiền bạc, có quyền thế, người như anh không sợ báo ứng.  Nhưng mà cuộc sống vốn rất công bằng, bạn đã từng gây ra những gì, thì cuộc sống sẽ bồi lại bạn những thứ ấy. Báo ứng vốn không chừa một ai. Chỉ là báo ứng của Lục Lan Xuyên, đến muộn một chút.  Năm năm sau, Lục Lan Xuyên đã là doanh nhân thành đạt có tiếng. Trong tay anh dường như có tất cả, tiền bạc, quyền lực, địa vị. Hiện giờ anh đã có một người phụ nữ khác ở bên cạnh, cuộc sống có thể nói là vô cùng đầy đủ. Anh có khả năng hô mưa gọi gió trên thương trường, bên cạnh còn có bạn gái là người dẫn chương trình nổi tiếng.  Lục Lan Xuyên gặp lại Tô Tú, cô đã không còn là cô gái vô tư của năm xưa, mà đã trở thành một người trầm lặng. Đôi mắt cô đã không còn ánh lên những vui tươi, mà thay vào đó lại chất chứa vô số tâm tư phức tạp. Lục Lan Xuyên gặp lại người cũ, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại chính là cảnh cáo cô, nói rằng anh không hề muốn nhìn thấy cô lần nào nữa. Quá khứ của cả hai, là Lục Lan Xuyên dứt khoát gác lại, không muốn có bất cứ dính dáng nào với Tô Tú nữa.  Nhưng chẳng hiểu ông trời sắp xếp thế nào, mà những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cô và anh ngày càng liên tục. Khi Lục Lan Xuyên nhìn thấy Tô Tú đứng bên cạnh một người đàn ông khác, anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Có thể nói, kể từ khi gặp lại Tô Tú, cô giống như một cái bóng bao trùm lấy cuộc sống vốn đang diễn ra bình thường của anh.  Gặp lại cô, khiến anh không khống chế được mà thường xuyên hồi tưởng lại quá khứ, rồi bị chính những ký ức đau thương đó ăn mòn, linh hồn mệt mỏi đến khó chịu. Từng cảm xúc, từng lời cô nói như gieo vào tim anh bao cảm xúc lạ thường. Để rồi cuối cùng Lục Lan Xuyên nhận ra, anh muốn Tô Tú quay về bên anh.  Đối với Tô Tú, việc gặp lại Lục Nam Xuyên là một sai lầm trong cuộc đời cô. Cô không thể nào quên được năm năm trước đây lý tưởng của cô đã bị phá hủy như thế nào, khiến cuộc sống hiện tại của cô còn tệ hơn một con kiến nhỏ bé. Tô Tú tránh Lục Lan Xuyên như tránh tà, chỉ hận Lục Lan Xuyên không thể biến mất khỏi thế gian này. Nhưng cô với anh lại gặp lại hết lần này đến lần khác, để rồi cuối cùng anh nói rằng muốn theo đuổi cô.  Tô Tú vốn nghĩ Lục Lan Xuyên chỉ nói bừa, không ngờ anh lại thật sự theo đuổi cô. Càng không ngờ hơn nữa, Lục Lan Xuyên không biết có phải bị điên rồi hay không, anh nói rằng, muốn kết hôn với cô.  Người như Lục Lan Xuyên, thủ đoạn không bao giờ thiếu. Anh đã muốn thứ gì, thì sẽ dùng mọi cách để đạt được, kể cả Tô Tú.  Có thể nói, Tô Tú đối với việc nối lại tình xưa với Lục Lan Xuyên vô cùng chán ghét. Nhưng Lục Lan Xuyên lại dùng em gái và cha Tô Tú để gây sức ép với cô, đe dọa cô bằng cách gây khó dễ cho sự nghiệp của một người bạn đang theo đuổi Tô Tú. Không thể chống đối lại với người như Lục Lan Xuyên, Tô Tú không còn cách nào khác phải đồng ý kết hôn với anh.  Cả hai cứ lẳng lặng đi đăng ký kết hôn, thậm chí người nhà hai bên không hề hay biết. Không có hôn lễ hoành tráng, không có váy cưới lung linh lộng lẫy, cũng chẳng có màn cầu hôn lãng mạn. Tô Tú cứ thế trở thành vợ của Lục Lan Xuyên, chuyển đến ở nhà anh.  Nhưng cho dù quan hệ của hai người đã là quan hệ vợ chồng, nhưng sự lạnh nhạt và chán ghét Tô Tú dành cho Lục Lan Xuyên không hề thay đổi. Cho dù Lục Lan Xuyên vẫn luôn bước ở phía sau, nhưng Tô Tú chưa từng một lần quay đầu nhìn anh. Cuộc hôn nhân này, từ lúc bắt đầu đã chẳng mấy tốt đẹp, chỉ có sự cố gắng của một mình Lục Lan Xuyên, thì liệu có thể duy trì được bao lâu chứ?  Bao nhiêu bạn bè của Lục Lan Xuyên đều nói Tô Tú không hề yêu anh, hôn nhân vốn dĩ phải do tình yêu bồi đắp. Ai cũng nói rằng cuộc hôn nhân này sẽ chẳng có kết cục tốt, Lục Lan Xuyên cần gì phải cực khổ như thế, chẳng thà buông tay. Nhưng chỉ có một mình Lục Lan Xuyên biết, đến nước này, anh đã chẳng thể nào buông tay Tô Tú được nữa. Cho dù cả đời này cô vẫn chán ghét anh như thế, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ.  Lục Lan Xuyên biết rằng bản thân năm năm trước đã phạm sai lầm to lớn, hiện giờ anh rất muốn bù đắp cho Tô Tú. Lục Lan Xuyên ép buộc Tô Tú bước vào cuộc hôn nhân vốn không tình nguyện này, anh chỉ mong có thể đối tốt với cô mỗi ngày, để cô cảm nhận được tình cảm của anh, để cô có thể giống như năm xưa mà yêu anh lần nữa.  Nhưng Lục Lan Xuyên không biết rằng, thứ mà năm xưa anh tước đoạt của Tô Tú quá nhiều, vốn đã chẳng thể bù đắp được. Bởi vì trên đời này, không phải lỗi lầm nào cũng có thể sửa chữa được.  ... Thật sự đọc xong truyện này tớ chỉ mong kết truyện là SE. Nếu đặt trường hợp bản thân là nhân vật nữ chính, tớ nghĩ mình sẽ chẳng thể nào tha thứ cho lỗi lầm năm xưa của Lục Lan Xuyên.  Năm ấy Lục Tử Tây vừa đỗ đại học, tiền đồ rộng mở, hơn nữa Lục Lan Xuyên và Lục Tử Tây là người thân duy nhất của nhau, anh phải bảo vệ em gái mình là điều tất nhiên. Nhưng tại sao Lục Lan Xuyên lại có thể vì bảo vệ em gái mình mà đổ tội cho Tô Tú. Tô Tú khi ấy là sinh viên trường đại học danh tiếng sở hữu thành tích xuất sắc, cô là con gái cưng của cha, là chị gái trong nhà. Đáng lẽ Tô Tú đã có một tương lai tươi sáng, tiền đồ vô hạn.  Nhưng chỉ vì lỗi lầm của Lục Tử Tây mà tương lai cô bị dập tắt một cách phũ phàng. Tô Tú bị nhà trường đuổi học khi chỉ một năm nữa là tốt nghiệp, cô biến thành tâm điểm của dư luận, cha cô cũng vì miệng lưỡi thiên hạ mà lạnh nhạt với cô. Tô Tú không có bằng đại học, mặc dù năng lực rất tốt nhưng chẳng thể đi làm như người khác, cô chỉ có thể xin việc ở công ty nhỏ, làm chức vụ thấp nhất đã bao lâu mà chẳng được thăng chức.  Lục Lan Xuyên hi sinh Tô Tú để bảo vệ tiền đồ của Lục Tử Tây, vậy còn tương lai của Tô Tú, ai sẽ bảo vệ đây? Tất cả mọi biến cố này là do Lục Lan Xuyên gây ra cho Tô Tú, vì vậy ngay cả việc xuất hiện trước mặt cô, anh cũng không có tư cách. Là hai anh em Lục Lan Xuyên mắc nợ Tô Tú, nhưng món nợ này không thể trả được. Vì vậy mà khi thấy Lục Lan Xuyên theo đuổi rồi ép buộc Tô Tú kết hôn với mình, tớ cảm thấy nực cười lắm. Bởi vì anh hoàn toàn không có tư cách đó.  Câu chuyện kết thúc tại thời điểm Lục Lan Xuyên phá sản và ly hôn với Tô Tú. Tô Tú có cơ hội hoàn thành chương trình học đã từng bỏ lỡ và đi nước ngoài du học. Trong đời Lục Lan Xuyên chỉ có hai người quan trọng nhất, một là Lục Tử Tây, hai là Tô Tú. Ấy vậy mà giờ đây Lục Tử Tây qua đời, Tô Tú cũng rời khỏi anh mà đi. Sự nghiệp, tình yêu, tình thân, một Lục Lan Xuyên vốn nắm trong tay tất cả, thoáng chốc chẳng còn lại thứ gì.  Tớ nghĩ, đây chính là báo ứng. __________ "": trích từ truyện *** Thứ Năm một ngày tháng Sáu nắng chói chang như thường lệ, nhưng đối với Lục Lan Xuyên mà nói, đây lại ngày bắt đầu một chuỗi tai kiếp. Hôm nay hắn đi ăn tối với Diệp Vận Thanh, vốn chỉ định đưa cô về đến dưới nhà nhưng Diệp Vận Thanh cứ kéo tay hắn không chịu buông, giọng nói như muốn lấy lòng: "Vừa hay gần đến sinh nhật anh rồi, quà em đã mua từ sớm, đi lên xem một chút nhé?". Thật ra, Lục Lan Xuyên không có hứng thú với món quà cô nhắc đến, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của cô, hắn vẫn không thể nhẫn tâm từ chối được. Hai người bước vào thang máy, trong lúc chờ đợi chỉ có mình Diệp Vận Thanh liến thoắng. Cô ấy luôn luôn hoạt bát, những lúc ở bên cô hầu như không cảm thấy buồn chán bao giờ. "Em trai của em sắp thi vào cấp ba rồi, anh không biết tên tiểu tử thối đó khiến người ta nhức đầu thế nào đâu. Ngày nào tan học về nhà cứ ngồi trước máy tính không chịu rời đi, chỉ còn thiếu việc bưng cơm đến đút vào miệng nó. Bố mẹ em lại rất chiều nó, em nói gì cũng không lọt tai...". Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có giọng nói ríu rít của cô, Lục Lan Xuyên chỉ im lặng nghe, không hề có thêm phản ứng nào khác. Anh biết Diệp Vận Thanh nói những điều này chỉ vì không tìm được chủ đề nên lảm nhảm thôi. Cô có thói quen nói hết mọi chuyện với hắn, lúc này hay như mọi khi đều không cần hắn trả lời bất kỳ điều gì. Quả nhiên Diệp Vận Thanh nhanh chóng nói tiếp: "Lát nữa nếu nó làm phiền anh, anh giúp em dạy dỗ nó mấy câu, nó chỉ chịu nghe anh nói thôi". Thời gian hai nhà quen biết nhau cũng không ngắn, nhiều năm trước cùng sống trong con ngõ cũ kỹ trên đường Bắc Hậu, mặc dù mấy năm gần đây hai nhà lần lượt chuyển đi, nhưng vẫn còn liên lạc qua lại. Hơn nữa quan hệ giữa Diệp Triệu Kỳ - anh cả của Diệp Vận Thanh và Lục Lan Xuyên lại càng không cần phải nói, từ nhỏ đã là anh em thân thiết. Vậy còn quan hệ với Diệp Vận Thanh thì sao?   Mời các bạn đón đọc Phía Sau Áo Cưới của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thâm Độ Chí Tình - Y Đình Mạt Đồng
Văn án: Một lần ý loạn tình mê khiến Trang Duy kiêu ngạo gặp gỡ Cố Diễm. Một năm sau Trang Duy về nước, Cố Diễm từng bước xâm nhập vào sinh hoạt của cậu, làm cho cậu hiểu được rõ ràng yêu một người đáng giá để yêu, không chỉ gặt hái được tình yêu mà còn là thành tựu của chính mình. Lời editor: Sau khi cày Tuyệt đối phù hợp, tui đã bị 4 anh em nhà họ Cố hớp hồn và bắt đầu lùng sục các truyện trong cùng hệ liệt, nhưng tác giả chỉ mới viết về Cố Hủ và Cố Diễm, còn Cố Hàm và Cố Ngạo thì vẫn chưa thấy, nếu có thì tui sẽ bao thầu luôn ^_^ Mình edit xong chương nào là post chương đó luôn nên vẫn có một vài lỗi edit, sau khi edit hoàn thành trọn bộ mình sẽ beta lại một lần nữa, khi đó mình sẽ up link down bản word và prc hoàn chỉnh, m.n không cần phải copy từng chương ^_^ Cảm ơn bạn YunaQ đã giúp mình des bìa truyện ^_~ Mời các bạn đón đọc Thâm Độ Chí Tình của tác giả Y Đình Mạt Đồng.
Anh Tỉnh Lại Đi - Kiều Diêu
Bạn cùng phòng bị người ta trêu đùa tình cảm, buồn bã tuyệt vọng, không thiết ăn uống, tâm trạng xuống dốc không phanh. Cố Kỳ không chịu nổi nữa, quyết định thay bạn đi đòi lại công bằng. “Tớ muốn xem xem cô gái kia quyến rũ thế nào, mà làm cậu điên đảo như thế này.” Sau đó, Cố Kỳ chặn Lục Phán Phán ở góc tường, mặt dày mày dạn nói: “Chị à, chị cũng hôn tôi một cái đi?” • Giải đấu bóng chuyền, nhiệt huyết cạnh tranh. • Tình chị em. • Quản lý đội bóng x vận động viên chủ lực.   Mời các bạn đón đọc Anh Tỉnh Lại Đi của tác giả Kiều Diêu.
Mối Tình Đầu Của Anh (Hắn Tiểu Mối Tình Đầu)
“Toàn khối đều biết, lão đại của trường cấp ba Thịnh Hoa ghét nhất là nữ sinh tên Đồng Miểu mới chuyển tới. Chỉ cần ai đó khen “tiểu Miểu” một câu, Tư lão đại nhất định sẽ cùng người đó trở mặt. Cho đến ngày đó trời mưa to, Đồng Miểu ở sân thể dục ngã vỡ đầu gối, Trạm đại ca thật cẩn thận nâng tiểu Miểu cẳng chân, thương tiếc hôn lên miệng vết thương. Biểu tình đó, chính là thương tiếc đến tan nát tâm can.”* Bởi vì bọn họ không biết, một năm về trước, trong lần tình cờ gặp gỡ tại bệnh viện đã khiến Tư Trạm trúng tiếng sét ái tình với Đồng Miểu. Đáng tiếc, cô lại là con gái của người phụ nữ mà ba Tư đem lòng yêu thương. Quan hệ của bọn họ, tiến một bước cũng không được, lùi một bước lại không xong. Trong một năm ấy, Tư Trạm đã cố gắng loại bỏ những suy nghĩ về Đồng Miểu ra khỏi đầu, cũng cố gắng học cách chấp nhận cô sẽ trở thành “em gái tương lai” của mình. Thế nhưng, trong giây phút Đồng Miểu xuất hiện ở cầu thang nơi phòng học của anh, Tư Trạm liền biết, bản thân sẽ không thể nào buông tay cô được nữa. Tuy nhiên, bởi vì mối quan hệ khó nói của người lớn, khiến cho Đồng Miểu lúc đối mặt với Tư Trạm không còn được tự nhiên, thậm chí là cố ý trốn tránh. Còn Tư Trạm, anh chính là mắc bệnh “kiêu ngạo”, rõ ràng trong lòng thích người ta chết đi được, đến nỗi buổi tối sợ "tiểu Miểu" nhà mình đi lạc đường còn cố ý theo phía sau. Vậy mà, khi anh gặp mặt cô thì lúc nào cũng thích cợt nhả, còn giả bộ chán ghét. Để sau này, Tư Trạm rốt cục cũng biết hai chữ “nghiệp quật” được viết riêng cho mình là như thế nào. Là ai nói, “không thích người chưa trưởng thành sao?”. Thế nhưng, ai lại vì cái người “chưa trưởng thành kia” mà đi mua thạch, mua kẹo. Còn vì thấy người ta bị bắt nạt mà xông vào đánh nhau, khiến cho bản thân bị giáo viên chủ nhiệm mắng cho một trận tơi tả. Là ai nói “không có cửa làm bạn gái” ư? Vậy mà sau này, không biết ai vì theo đuổi con gái nhà người ta mà tất bật bay qua bay lại giữa hai thành phố, chỉ để nói một câu “Năm mới vui vẻ”.  Cũng không biết là ai, suốt ngày ăn vạ bên người Đồng Miểu, đòi danh đòi phận nữa cơ. Cuối cùng, trải qua rất nhiều năm, vượt qua rất nhiều sự kiện, mặc kệ cỡ nào phong ba sóng gió, từ đồng phục học sinh đến váy cưới rạng rỡ, Tư Trạm và Đồng Miểu cũng chưa từng tách ra.  "Tiểu Miểu", rất nhiều năm trước em là mối tình đầu của anh, sau lại biến thành vợ anh, rồi trở thành mẹ của con anh và vẫn luôn là viên ngọc Tư Trạm anh muốn bảo vệ cả đời. *** Tháng chín khai giảng, thời tiết khô nóng ngay cả một ngọn gió còn không có,hoa lan bạc nở khắp, mặt đất được trang điểm một tầng màu trắng của cánh hoa. Không khí mềm như bông ngọt giống như được lẫn vào kẹo bông gòn. Trên con đường đá cuội của cao trung Thịnh Hoa, có hai con bồ câu trắng béo đang tung tăng nhảy nhót ăn hạt cây, giương cổ tinh thần phấn chấn. Trên trán Đồng Miểu thấm một tầng mồ hôi mỏng hơi làm ướt tóc mái màu nâu. Cô nhẹ nhàng nhấp môi, đưa đôi mắt hạnh nhìn xung quanh hoàn cảnh lạ lẫm. "Con đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Thịnh Hoa, mẹ cho con chuyển tới Thịnh Hoa rồi, con thả lỏng được rồi chứ?" Đồng Mỹ Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ cánh tay trắng nõn như sứ của thiếu nữ. Đồng Miểu ngoan ngoãn gật đầu, cô từ trước đến nay đều rất có ý tứ với mẹ. Đồng Mỹ Quân mặc một chiếc váy dài, váy rũ đến trên cỏ giống một đóa hoa bách hợp đang nở rộ. "Mẹ, con mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người sao?" Đồng Miểu trầm ngâm sau một lúc lâu, cuối cùng cũng do dự phát ra tiếng. Thịnh Hoa cách trung tâm thành phố quá xa, xem ra cô muốn trọ ở trường, nhưng mẹ không chiếu cố mà nói...... "Mẹ tới chăm sóc con một lần, con không cần lo lắng, nơi này còn có A Trạm chiếu cố cho con." Đồng Mỹ Quân hiểu lầm cô có ý tứ, ở một nơi lạ lẫm sẽ không quen. Đề cập tới con của Tư Khải Sơn, Đồng Mỹ Quân thư thái cười. Đồng Miểu lại rũ đôi mắt xuống, không dấu vết mà cắn má thịt. A Trạm. Cô hơi nâng mắt lên, mang theo hơi nước nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo của mẹ: "Mẹ, người sẽ kết hôn cùng với ba của Tư Trạm sao?" Nụ cười của Đồng Mỹ Quân có hơi cứng đờ, bà mở to mắt: "Tiểu hài tử như con quản nhiều chuyện như vậy làm gì, con cứ an tâm hưởng thụ cuộc sống học đường, thuận tiện giúp A Trạm học văn hóa, ba thằng bé rất hy vọng các con cùng nhau đậu Thanh Hoa đấy." Đồng Miểu gật đầu, thuận theo đáp ứng: "Con biết rồi." Đồng Mỹ Quân mở túi Gucci ở trên cổ tay ra, từ bên trong lấy ra một chùm chìa khóa, cười điềm đạm với Đồng Miểu nói: "Đây là chìa khóa chung cư gần trường Thịnh Hoa của ba A Trạm, kí túc xá của trường cũng không tiện, con chuyển đến ở cùng A Trạm đi, các vật dụng mẹ đều giúp con thu dọn rồi." Đồng Miểu duỗi tay niết chìa khóa, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Chìa khóa bén nhọn nhô lên đè trong lòng bàn tay mịn màng, hơi có chút đau đớn. Cô không muốn, nhưng cô đồng ý. Ba Tư Trạm giúp mẹ cô có cuộc sống tốt, phải có chút báo đáp, cô giúp Tư Trạm nâng cao thành tích học tập, cũng coi như là một loại báo đáp đi. "Phải ở chung với A Trạm thật tốt, tương lai các con nói không chừng lại trở thành là anh em." Đồng Mỹ Quân dứt lời, có chút ngượng ngùng cười cười. Ngoài cổng trường siêu xe vang lên hai tiếng tích tích, bà sung sướng vẫy vẫy tay, quay đầu lại tới vỗ vai Đồng Miểu, liền chạy chậm tới phía ô tô. Đồng Miểu ở Đồng Mỹ Quân sau lưng cong lên đôi mắt cười cười, sau đó đi hướng phòng giáo vụ. Chỉ cần mẹ có thể vui vẻ là tốt rồi. Chú Tư vì cô mà liên hệ với chủ nhiệm, hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ còn chờ cô xách cặp nhập học. Hết thảy đều không tệ lắm, chỉ là Tư Trạm...... Làm cô có chút đau đầu.   Mời các bạn đón đọc Mối Tình Đầu Của Anh (Hắn tiểu mối tình đầu) của tác giả Tiêu Thất Lục Đề.
Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán - Lăng Hề Hề
Thân thể vui vẻ không sánh bằng tình yêu ngọt ngào. Tình yêu ngọt ngào là bởi vì tâm hồn hòa hợp. Thì ra là chuyện tình 1 đêm lại tuyệt vời như vậy. Đêm đó cô đã cho Thẩm Mặc trải nghiệm cao trào chưa từng có. Vì cô, Thẩm Mặc phá bỏ quy tắc tình một đêm. Lòng yêu không dứt lưu lại số điện thoại của cô. Nhưng ngược lại, cô thoải mái không để tâm.Chưa từng liên lạc với anh, đã vậy cô còn lặn mất tăm. Chỉ vì đêm đó anh không chỉ bỏ lỡ tung tích của cô gái nhỏ, mà còn mất đi bản lĩnh đàn ông. 5 năm, suốt 5 năm ròng rã đối mặt với vô số người đẹp, anh vẫn không “ngóc đầu” lên được. Cho đến hôm nay,Thẩm Mặc mới gặp một người khiến anh uốn éo “muốn” động vào phái nữ. Anh bước đến đánh giá từ đầu tới chân cô gái xinh đẹp trước mắt. Chỉ là cạnh chân nàng là vật gì thế kia? Vật kia lại còn không khách sáo mà chạy tới nói với anh: “Chú, con muốn đi tiểu một chút! Giúp con…” Chính là đứa con riêng của cô, nhưng không khiến anh mất niềm đói khát với cô! *** Chu Dĩ Mạt đột nhiên xoay lại nhìn anh, đối diện với ánh mắt của làm cô có chút xấu hổ, Thẩm Mặc thấy bộ dạng này của cô thì không nhịn được cười. Thật ra lúc mới đầu anh chỉ để ý tới vẻ bề ngoài của cô sau đó lại bị thân thể của cô hấp dẫn, từ từ tham gia cuộc sống của cô lại bị sự kiên cường của cô làm cho cảm động. Cô còn nhỏ như vậy mà đã gánh chịu tất cả đau khổ uất ức, thật sự không hề dễ dàng chút nào. Lúc trước anh nói đến chuyện kết hôn một phần cũng là vì Chu muội, anh tự nói với mình vì anh muốn cho cho Chu muội một gia đình hoàn chỉnh nhưng một phần là cũng vì cô. Hôm nay nghĩ lại, ngay lúc đó anh cũng không có suy nghĩ sâu xa, tại sao lại là cô? Hoặc giả anh sớm đã yêu cô chẳng qua là anh không biết. Hôm nay kết cục như vậy đối với anh mà nói là hoàn mỹ nhất. Anh đã có hai người quan trọng nhất trong đời. Lúc này họ rúc vào người anh, ngọt ngào mỉm cười, đây là chính là một loại tin tưởng. Đối với anh mà nói là thật sự quá thỏa mãn. Chờ Chu muội chơi mệt mỏi, Thẩm Mặc dẫn cả gia đình ba người đi ăn cơm ở khu vực gần đó. Cô bé thật vui vẻ, gật gù đắc ý nói: “Ba, mấy món này ăn thật ngon.” “Thích thì ăn nhiều một chút.” Thẩm Mặc biết cuộc sống trước đây của hai mẹ con chỉ cần ấm no, không được hưởng thụ nên hôm nay anh muốn bù đắp, cho họ hưởng thụ tất cả mọi thứ, chỉ cần hai người thích anh sẽ cho. Chu Dĩ Mạt ăn cơm xong vẫn cảm thấy còn mệt mỏi, không thẩy hăng hái nổi nên Thẩm Mặc hủy bỏ kế hoạch đi chợ đêm buổi chiều, về phòng nghỉ ngơi. Vì ở ngoài nên ba người chỉ cần một phòng. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán của tác giả Lăng Hề Hề.