Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bỉ Ngạn Hoa

QUYỂN THƯỢNG Lần đầu tiên thấy nàng, hắn đã biết nàng là thiên kiếp mà hắn không thể kháng cự lại Nàng chẳng bao giờ oán hận hay hối tiếc mà đón nhận tất cả thuộc về hắn Cho dù là điều tốt nhất hay tồi tệ nhất nàng cũng chưa từng ghét bỏ Trong bóng đêm vô tận, nàng chính là ánh sáng duy nhất của hắn Vì tham lam nhất thời nên dù biết không nên, hắn vẫn giữ nàng ở bên cạnh Là hắn phạm vào tội, phá vỡ quy định của trời đất Hắn lại gia tăng khổ cực mà nàng phải gánh chịu, so với bất kỳ ai khác hắn mang tới càng nhiều gánh nặng hơn Hắn phạm phải tội lớn khiến nàng bị đánh vào luân hồi, phải chịu nỗi khổ sinh lão bệnh tử ….. Nghìn năm qua đi, hắn đau khổ tìm từng kiếp luân hồi của nàng Hắn đi qua mỗi tấc đất nhân gian nhưng lại luôn để lỡ nàng Rốt cục, tại một kiếp này, nàng xuất hiện trước mặt hắn Khuôn mặt nàng không còn như cũ nhưng sự ôn nhu vẫn vậy Chỉ là nàng đã sớm quên tất cả thuộc về hắn… *** QUYỂN HẠ Nơi hoàng tuyền, phải chăng vương của ngục Vô Gian là vô tình nhất? Sai rồi, kỳ thật hắn mới là người ôn nhu nhất Vì để cho sinh mệnh vốn ngưng đọng có thể tiếp tục chuyển động, nàng mới tiến vào Vô Gian Dù hắn không để nàng chịu tội thay huynh trưởng, nhưng cũng không đưa nàng trở về chịu phạt Còn cùng nàng kết khế ước sinh tử, vĩnh viễn không tách rời…… Nàng vẫn nghĩ hắn có quyền thả tội nhân vào luân hồi Nàng vẫn nghĩ hắn giữ nàng lại là bởi vì quá cô đơn Nàng vẫn nghĩ với hắn nàng chỉ là một người để bầu bạn Nàng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ vì nàng mà phạm thiên quy, lâm trọng tội Cưỡng cầu người khác là nàng, nếu thực sự bị phạt thì cũng để nàng chịu Để nàng bị trục xuất vào luân hồi, chịu đủ cực khổ cũng không oán hận Nàng chỉ cầu có cơ hội chính miệng nói cho hắn — Bất kể luân hồi ngàn đời, nàng vẫn không quên hắn… *** Bên bờ đối diện Sương trắng mờ mịt. Trong màn sương mênh mang, nước lạnh như băng, mặt nước như mặt gương, thanh tịnh không chút gợn sóng. Nước hồ trong vắt, soi chiếu trời đất rõ ràng. Cô lặng lẽ đi đến bên bờ, nhìn mặt nước trong ngưng tụ kính. Trong thủy kính, có thân ảnh của cô. Cô ngồi chồm hỗm bên cạnh thủy kính, ngóng nhìn hình ảnh của chính mình trong nước. Gió nổi lên, mặt nước thanh tịnh lập tức gợi lên từng đợt sóng, làm nhòe khuôn mặt cũng như thân ảnh của cô. “Người nào ở đó?” Một tiếng chất vấn khiến cô cả kinh, vội vàng quay đầu. Nhưng tại một phần trăm ngàn của một cái chớp mắt kia, cô lại theo trong kính mà nhìn thấy hiện tại cùng tương lai. Ngàn vạn hình ảnh lóe sáng tiến vào trong con ngươi của cô, cũng tiến vào trong trí óc cô! Chiến hỏa đầy trời, tiếng khóc chấn động, dưới thành máu chảy thành sông. Chủy thủ, trăng tròn, lời nguyền rủa. Cái chết. Lửa đen, khóa luyện, hàn băng. Hận thù, Điệp Vũ bi thương, ca ca phẫn nộ, vương quốc suy tàn — Cảm xúc kịch liệt kia khiến hai chân đang muốn đứng lên của cô nhũn ra, khiến cô suýt ngã vào trong nước. Một màn lại một màn hiện lên, đau đến nỗi cô chỉ có thể ngã xuống. Bỗng dưng, một bàn tay to, nắm lấy cánh tay trắng noãn, kịp thời giữ cô lại không để rơi vào trong thủy kính, đồng thời kéo cô ra khỏi mớ hỗn độn hình ảnh kia. “Là ngươi.” Người bảo vệ kính nhướng đôi mày kiếm, cũng không trách cứ cô mà chỉ thản nhiên nói: “Chỗ này không thể tùy ý ra vào, ngươi ở trong này làm cái gì?” Cô có chút kinh hoảng, phấn môi run rẩy, khuôn mặt tuyệt mỹ vì những hình ảnh máu lạnh tàn khốc kia mà vẫn tái nhợt. “Ta…… Ta……” Thử hai lần, cô mới có thể mở miệng, “Thực xin lỗi, ta không biết. Ta là…… đến tìm Bách Hoa phu nhân, nhưng gặp phải đám sương giăng nên bị lạc đường……” “Hiện tại ngươi biết rồi đó.” Người bảo vệ kính buông cánh tay cô ra, hướng bên phải vung lên khiến đám sương tan ra. Con đường đến Bách Hoa lâu liền hiện ra một cách rõ ràng. “Bách Hoa phu nhân ở chỗ đó. Lần tới đừng đến chỗ này nữa. Nếu ngươi thực sự rơi xuống thủy nguyệt kính thì phu nhân cũng không làm gì được đâu.” “Tạ tướng quân.” Cô không dám ngẩng đầu, sợ nước mắt đang tụ ở trong hốc mắt sẽ lập tức rơi xuống. Nhịn xuống cảm xúc đang dâng trào, cô nhún người nói lời cảm tạ rồi liền vội vàng rời đi. Màn sương trắng ở phía sau cô lại một lần nữa hợp lại. Cô quay đầu nhìn thì chỉ thấy một mảnh sương trắng mênh mang. Hết thảy đều khôi phục lại như cũ. Nhưng, cô biết những hình ảnh nàng mới vừa nhìn thấy đã khiến mọi chuyện không còn giống như trước nữa. Ta nguyền rủa ngươi, ta muốn ngươi cùng ta nhìn thế giới này diệt vong! Ta nguyền rủa hắn, ta muốn hắn ở địa ngục phải chịu khổ, cho dù chuyển thế, cũng muốn hắn đời đời kiếp kiếp đều chết ở dưới lưỡi đao của ngươi! Ta muốn hắn mỗi lần đều bị ngươi phản bội, muốn hắn phải nếm trải tư vị bị phản bội là thế nào. Ta muốn màn đêm đen này lặp lại cho đến sơn cùng thủy tận mới thôi! Lời nguyền rủa mang theo thê lương cùng phẫn hận của Linh đối với ca ca và Điệp Vũ từng tiếng một đánh vào lòng cô, mỗi một câu đều khiến cô sợ hãi. Cho dù là xuyên thấu qua thủy nguyệt kính, cô vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh tà ác của lời nguyền kia. Một người bị đem ra làm vật hy sinh, một người vì tình yêu mà chịu khổ, một người phản bội những người khác — Ba Lang lấy máu và nước mắt, dùng sức lực cuối cùng của cả đời hắn mà đúc nên bức tranh đồng. Bởi vì hắn biết, những truyện đó cần được ghi lại thì Điệp Vũ và Linh mới có cơ hội được cứu. Nhưng cô cũng hiểu được, những điều đó đều sẽ không xảy ra. Ca ca phạm phải sát nghiệp quá lớn, bị nhốt đánh vào mười tám tầng địa ngục, nếu hắn không chuyển thế luân hồi thì hai người các nàng sẽ vĩnh viễn lưu lạc trên thế gian. Vĩnh viễn. Cô từng nghĩ đến tình cảm của ba người bọn cô sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Ai cũng không biết được sự tình đến cuối cùng lại biến thành như vậy. Trong những năm đằng đẵng đó, tâm trí Linh bị méo mó, biến dạng còn Điệp Vũ thì lưu lạc như một u hồn trên trần thế. Cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống hai gò má. Thủy nguyệt kính, cho cô xem được những việc đã xảy ra, dù không thể vãn hồi tất cả nhưng cô có thể thử cởi bỏ những ân oán này. Cho dù việc này có thể làm mọi người phải chịu khổ, nhưng cô vẫn phải làm để bọn họ tránh khỏi vòng quay vận mệnh đeo đẳng đã bắt đầu lăn bánh và cũng chỉ có như vậy, lời nguyền kia mới có cơ hội được giải trừ. Ở phía trước có tòa lầu các ẩn trong mây, bên trong truyền ra tiếng nhạc thanh nhã, du dương. Trên lầu, một vị phu nhân áo trắng như tuyết dường như cảm giác được, cô vừa nhìn lên liền gặp được ánh mắt bà đang nhìn mình. Ngươi hẳn là biết, chỗ đó vượt ngoài tầm kiểm soát của ta. Mộng nhi biết. Ngươi quyết ý muốn đi? Vâng. Thôi, tất cả đều là nhân duyên, tâm ngươi đã định, thì đừng ngoảnh đầu lại, đi đi thôi. Tạ phu nhân. Cô xoay người bái tạ, phu nhân thở dài, nâng bàn tay ý đã biết. Lúc này cô nở một nụ cười cảm kích rồi mới quay người rời đi. Tiếng nhạc mờ mịt như mây. Phu nhân nâng chén lên nhấp một ngụm trà xanh, đồng tử hầu hạ bên cạnh lo lắng mở miệng. “Phu nhân, sao ngài lại để thiên nữ đi, việc này không thỏa đáng đâu ạ, nếu bên trên trách tội xuống –” “Ta đã có tính toán.” Nghe thấy lời này, đồng tử không dám nói nữa, chỉ nhìn về phía người con gái đang tiến về phía đám sương trắng kia, vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Sương trắng mênh mang, thân ảnh của cô rất nhanh liền biến mất. Đều có tính toán ư? Ai ai, cái này chính là phạm vào thiên quy đó. Phu nhân không biết đang tính cái gì, không biết có cứu được cô ấy không? Lại nói, nào có người vừa mới tu thành chính quả, liền lại cam nguyện phạm vào tội nghiệt? Cái này không phải tội lại càng nặng thêm sao? Thật sự là hắn đã học mấy ngàn năm rồi cũng không thể nào hiểu được chuyện này! Sớm biết thế này thì hắn đã không nói cho cô biết chuyện về thủy nguyệt kính……   Chương 1: Một ngày mùa thu, sau buổi trưa, mọi người đều buồn ngủ. Trong lớp học, lão sư đang đứng viết bài trên bảng đen. Sinh viên ngồi trong phòng học đều có tư tưởng tan rã, chỉ có vài người còn chuyên tâm nghe giảng bài, còn lại quá nửa là đang ngủ. Mấy con ve còn sót lại từ mùa hè đang ở trên mấy cái cây bên cửa sổ mà kêu, thanh âm vang lên có quy luật giống như đang ru ngủ, mỗi một lần chúng kêu vang lại giống như đang gọi mọi người cùng đến báo danh với Chu công đi. Bạch Khởi Lệ mí mắt đã muốn díu lại, nhìn lão sư đang cầm bút viết nhanh lên bảng, những chữ tiếng Anh mà ông viết trông chả khác gì mấy con giun càng ngày càng mơ hồ. Cô thực cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo nhưng tiếng ve ngoài cửa, rồi ánh mặt trời rực rỡ cùng với khí lạnh trong căn phòng và tiếng giảng bài như tụng kinh của lão sư, chưa kể đến một đám sinh viên đang nằm úp sấp trên bàn đều khiến nàng không thể kháng cự nổi. Sau vài lần ngáp cùng gật đầu nghiêng nghả trong cơn giãy dụa thì cô cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ mà nằm úp sấp lên bàn học. Tiếng ve râm ran, gió lạnh nhẹ thổi. Mặt trời ở xa xa chậm rãi xuống núi đem tòa nhà lớn nhuộm màu da cam ấm áp…… “Khởi Lệ.” Oa! Một tiếng gọi này làm cho cô đột nhiên bừng tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, mở miệng giơ tay, đáp lại tiếng gọi đó thật to. “Có –” Tiếng chưa dứt, cô cũng chưa kịp mở to mắt thì đã phát hiện ra tình huống có gì đó không đúng. Trong phòng học, toàn bộ bạn học không biết vì sao lại đứng lên hết, tất cả đều đang trừng mắt nhìn cô, kể cả lão sư đều trưng ra bộ dáng bị kinh hách. Giây tiếp theo, mọi người đều phá ra cười. Cô lập tức biết chính mình lại làm ra cái việc ngốc. Mà lớp trưởng Tiểu Linh ở bên cạnh đang vừa cười vừa nói nhỏ với cô: “Tôi nói là đứng lên, không phải Khởi Lệ……” Nha, đáng giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, chỉ thấy lão sư trên bục giảng vừa bực vừa buồn cười mở miệng nói,“Bạch Khởi Lệ, em giơ tay làm gì? Có vấn đề gì không hiểu hả?” Cô nhanh chóng rụt tay đang giơ cao của mình trong tiếng cười của mọi người, đỏ mặt dùng sức lắc đầu. Thấy cô đáng thương, Tiểu Linh vừa cười vừa mở miệng tiếp tục hô: “Cúi chào, tan học.” “Cám ơn lão sư!” Mọi người một bên cười, một bên cúi chào, cùng kêu to lời chào. Cô cũng mơ hồ mà cúi chào. Buổi học này kết thúc, trong lớp mọi người cười nghiêng ngả mà cô thì trong tiếng cười đó vô lực ngồi lại trên ghế, xấu hổ bắt đầu thu thập sách vở. “Khởi Lệ, lần sau nhớ rõ đừng giơ tay nữa. Giờ chúng ta học trung học rồi, có còn tiểu học nữa đâu, ha ha ha ha!” “Khởi Lệ, đừng để ý con nhỏ đó, cái ‘Có’ của cậu rất tốt, rất phấn chấn. Có điều cậu trước khi ra khỏi lớp thì lau nước miếng đi, cậu ngủ còn chảy nước miếng kìa.” Tiếng cười sung sướng lại vang lên, cô chỉ biết cười gượng tiếp nhận khăn giấy mà A San tốt bụng đưa qua, lau nước miếng trên khóe miệng cùng trên bàn. “Khởi Lệ, hôm nay cậu cùng Điềm Điềm phải ở lại trực nhật, chớ quên lau bảng đen nha! Tớ đi trước đây, bye!” “Khởi Lệ, đi nhé,bye.” “Bye!” Tan học không đến 5 phút, học sinh nhanh chóng lần lượt rời đi. Bạch Khởi Lệ thu dọn sách vở, lau bảng đen, các học sinh khác đã sớm về hết, chẳng còn ai. Cô và Điềm Điềm cùng nhau đóng hết cửa sổ trong phòng học rồi mới vác cặp sách, vừa ngáp dài vừa đi ra cửa. “Khởi Lệ, cậu có khỏe không? Có muốn đi cùng xe với tớ không?” Đến cửa, thấy cô vẫn tiếp tục ngáp, Điềm Điềm có lòng tốt mở miệng đề nghị. “Không cần, băng bảo vệ cổ tay của tớ hỏng rồi, tớ muốn tiện đường đi mua luôn. Hơn nữa, đi bộ một chút chắc là cũng đỡ buồn ngủ hơn, bằng không chút nữa về nhà mà để mẹ tớ nhìn thấy thì bà sẽ biết được tớ ở trên lớp ngủ gật, lúc đó bà sẽ chạy đến nhà ông ngoại cằn nhằn, không cho ông dạy tớ học võ.” “Vậy tớ về trước nha, cậu đi đường cẩn thận,bye!” “Bye!” Vẫy tay với Điềm Điềm, Khởi Lệ một bên hướng trong xe mỉm cười với ba Ôn tới đón Điềm Điềm, “Cháu chào chú Ôn!” Ba Ôn cũng hướng cô nở nụ cười, thấy con gái lên xe rồi thì liền rời đi. Xe của Ôn gia vừa đi, Bạch Khởi Lệ lập tức rũ bỏ nụ cười ngọt ngào, đứng ở cửa trường trung học tư thục danh giá cho nữ sinh mà duỗi người, còn ngáp một cái thật to, chả có tí thục nữ nào. Sau đó cô mới quay đầu, lau đi nước mắt trào ra vì buồn ngủ rồi quay lại chào hỏi với cô gái vẫn đi theo cô từ lúc ra khỏi cửa. “Hi.” Cô gái đó mặc đồng phục giống cô, mái tóc đen thật dài được buộc kiểu công chúa thật chỉnh tề. Cô nhận ra cô gái này, phải nói là vị học tỉ này. Khởi Lệ mấy ngày hôm trước trong buổi chào cờ buổi sáng mới nhìn thấy cô gái này. Cô ấy hôm đó cũng mặc bộ đồng phục này, cũng kiểu tóc công chúa này, còn được hiệu trưởng trao giấy khen. Nhưng cô ấy hôm nay và ngày đó không giống nhau. Lúc đó cô ấy hai má phấn hồng lộ ra trong ánh mặt trời, mà nay nhìn gần chỉ thấy một màu trong suốt chết chóc. “Cậu  …… nhìn thấy tôi ư?” Học tỷ như là bị sự hỏi thăm ân cần của cô làm cho hoảng sự, chần chừ mới mở miệng. “Đúng.” Cô không bị câu hỏi quái dị này dọa, thậm chí còn gật đầu. “Thật sự?” Học tỷ càng tới gần cô. “Thật sự.” Cô lại gật đầu. “Vì sao…… Trừ cậu ra…… Mọi người đều nhìn không thấy tôi? Cũng không nghe được tôi?” Cô nhìn vị học tỉ đang hoang mang trước mặt, ôn nhu nhắc nhở cô ấy: “Cô có nhớ khi nào thì bắt đầu như thế không?” “Tôi …… Tôi không nhớ rõ……” Học tỷ lắc đầu, có chút mờ mịt hoang mang nói: “Tôi chỉ nhớ rõ tôi đang đến trường…… Sau đó…… Sau đó…… Ngực của tôi đột nhiên rất đau…..” Giọng nói mềm nhẹ phiêu tán ở trong không khí, học tỷ nhìn nàng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, lộ ra sợ hãi, phấn môi cô ta run rẩy hỏi: “Tôi…… Đã chết sao?” Bóng hoàng hôn đem thiên không nhuộm thành một mảnh màu tím xanh. Cô nhẹ giọng mở miệng, “Cô ở trên xe tái phát bệnh tim. Đó là chuyện của ba ngày trước rồi.” “Cho nên…… Mọi người mới để hoa ở trên bàn tôi sao?” “Phải.” “Tôi biết mình có bệnh tim bẩm sinh nhưng vài năm nay, tình huống đều tốt, cho nên tôi không nghĩ đến……” Học tỷ thanh âm lại trôi đi ở trong không khí, lúc này cũng là bởi vì nghẹn ngào. Khởi Lệ nhìn nàng, không biết nên nói cái gì. “Tôi vẫn còn rất nhiều việc muốn làm.” “Ừ.” “Tôi còn nhiều nơi muốn đi.” “Ừ.” Cô có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt chảy trên khuôn mặt của học tỷ. Mười tám tuổi, đúng là nụ hoa đang chuẩn bị tỏa hương. Cô có thể hiểu được học tỷ có nhiều giấc mộng chưa hoàn thành mà đã phải đi như vậy thì thật không cam lòng. Nếu đổi lại là cô thì cũng khó có thể chấp nhận được sự thật này. Tuy rằng biết rõ làm như vậy, sẽ làm chính mình trở nên suy yếu nhưng Khởi Lệ vẫn không nhịn được mà vươn tay ra nắm lấy bàn tay lạnh băng, tái nhợt của học tỷ. Học tỷ cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, “Tay cậu thật ấm áp.” Trong nháy mắt nắm lấy tay học tỷ, cô có thể cảm nhận được tim mình như bị ai bắt lấy, đau đến nỗi cô khó có thể hô hấp được nhưng cô vẫn nhịn xuống đau đớn kinh người đó. Học tỷ không thể tin được nhìn cô. Vào lúc học muội cầm lấy tay mình, cô ta thấy thế giới toàn bộ sáng lên, cơn đau đớn ở ngực trong nháy mắt như được hóa giải. “Cậu làm cái gì?” Nàng kinh ngạc mở miệng. “Cô có nguyện ý tin tưởng tôi không?” Khởi Lệ hỏi. Cô gái không chút do dự gật đầu. Cô cũng mỉm cười, sau đó càng tiến thêm một bước ôm lấy vị học tỷ hồng nhan bạc mệnh kia. Ánh sáng trắng nhu hòa từ trong thân thể của Khởi Lệ tràn ra, trong phút chốc vây quanh hai người, ánh sáng càng ngày càng chói mắt cho đến khi cô không nhìn thấy khuôn mặt của học tỷ. “Đi thôi.” Cô nói với học tỷ: “Đừng sợ, nó sẽ đưa cô đến nơi cô cần đến, cô chẳng qua đã bỏ lỡ nó một lần thôi.” Sau đó, tựa như lúc bắt đầu, ánh sáng trắng nhanh chóng biến mất. Giây tiếp theo, ở cửa trường học cũng chỉ còn lại một mình cô, thở phì phò, lấy tay ôm ngực, cả người choáng váng. Cô biết, không có nào thấy những chuyện vừa mới phát sinh trừ cô, cho đến bây giờ đều là như vậy. Cám ơn…… Giữa không trung, truyền đến giọng nói ôn nhu của học tỷ. Cô ngẩng đầu, mỉm cười. Lúc cô ngã xuống liền nghe thấy mọi người xung quanh hét lên, bảo vệ trường học cũng chạy vội ra. Tại thời khắc nửa tỉnh nửa mê kia, xa xa tựa hồ truyền đến âm thanh của ai đó đang trách mắng cô. Có ai đó bế cô lên, đưa đến bệnh viện. Ba, mẹ, ông bà nội đều chạy đến. Nhưng ngoài người nhà, cô còn nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng. Ngươi không nên làm như vậy. Ai vậy? Ai?   I can see dead people – Tôi có thể nhìn thấy người chết. Cô đã quên bộ phim đó là như thế nào, chỉ biết có một đứa bé trai nói với bác sĩ tâm lý của mình những lời như thế này. Tỉnh lại trong phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn vào thiết bị điện tử trong phòng bệnh và rèm cửa màu xanh nhạt, còn có khuôn mặt căng thẳng của người thân, cô thật sự muốn nói ra những lời này. Con có thể thấy người chết. Phải, dịch tiếng Anh ra tiếng Trung thì câu đó có nghĩa là như vậy. Chỉ sợ phản ứng của người nhà cô sẽ không bình tĩnh giống vị bác sĩ kia mà sẽ kiên trì muốn cô đi khám bác sĩ tâm lý hoặc sẽ cho rằng cô bị điên. Cho nên cô vẫn là đem câu kia nuốt vào mà không nói ra, chỉ phun ra một chữ để mọi người biết cô đã tỉnh. “Hi.” Tuy rằng mọi người đều đang thấp giọng tranh luận nhưng khi nghe thấy cô nhỏ giọng gọi thì mọi người đều ngừng nói mà quay lại nhìn cô, mẹ cô ngay lập tức đi đến bên giường. “Hi.” Mẹ cầm tay cô, lo lắng hỏi, “Con thấy khỏe không?” “Có.” Cô gật gật đầu, nhìn lão ba so với diễn viên điện ảnh còn đẹp hơn đang đứng đằng sau mẹ, cô liền mỉm cười, giả ngu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Con bị xỉu ở trước cửa trường học.” Lão ba mở miệng trả lời. “Thầy thuốc nói huyết áp của con rất thấp.” Ông nội ở một bên thêm vào. “Nha.” Vẻ mặt cô thực vô tội mà nhìn mọi người, mở miệng nói: “Hiện tại con tỉnh rồi, có thể về nhà chưa ạ?” “Không được.” Âm thanh này không phải của mấy người lớn trong nhà mà là từ một cậu thiếu niên đứng ở trong phòng. “Vì sao không được?” Cô nhướng mày hỏi. “Chị phải ở lại trong bệnh viện để làm kiểm tra.” Hắn thần sắc kiên định trừng mắt nhìn ba vị tiền bối trong nhà bình thường rất chiều cô, nhân lúc họ còn đang há hốc mồm mà giành cơ hội nói trước: “Năm nay chị ấy đã xỉu hai lần rồi, mọi người không muốn kiểm tra cho ra nguyên nhân chị ấy xỉu là vì sao ư?” “Nhưng Tiểu Kì, chị không thích ở trong bệnh viện.” Khởi Lệ cố gắng nặn ra một giọt nước mắt, mong nhận được sự thương xót của đứa em trai nhưng mà nháy mắt nửa ngày cũng chẳng nặn ra được giọt nước mắt nào. Bạch Chí Kì bà chị đáng thương nằm trên giường bệnh, vẫn lạnh lùng nhả ra hai chữ kia. “Không, đi.” Thấy bên này không làm ăn được gì, mà người lớn trong nhà cũng không dám nói gì, Khởi Lệ đành phải chuyển hướng sang đứa em trai song sinh khác, tính tình tốt hơn đứa kia một chút, mà khẩn cầu. “Tiểu Lân……” Cô bày ra bộ dạng con chó nhỏ, nhìn cậu ta mà khẩn cầu. Bạch Chí Lân chịu không nổi bộ dạng đáng thương của đại tỷ nhìn cậu như vậy. Tuy rằng Chí Kì đã cảnh cáo cậu trước là không được nói giúp cô nhưng mà bây giờ cậu lại không có cách nào kháng cự lại cô chị hơn bọn họ hai tuổi này. “Chí Kì, chị ấy cũng không phải chưa từng làm kiểm tra. Từ nhỏ chị ấy cũng ngất nhiều lần lắm rồi, đi kiểm tra bác sĩ cũng có tìm ra cái gì đâu, khám trung y cũng chỉ nói là thân thể bị hư nhược.” Cậu nhìn người anh song sinh, ra đời trước cậu có hai phút, nhưng lúc nào cũng mang bộ dáng tiểu đại nhân âm trầm, nói ra trọng điểm: “Huống hồ, lúc kiểm tra sức khỏe đầu năm học, kết quả của chị ấy rất tốt mà, trừ huyết áp có hơi thấp một chút thì vấn đề gì cũng không có. Từ lúc khai giảng đến bây giờ cũng mới có hơn một tháng, hiện tại lại bắt chị ấy làm kiểm tra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.” A a, quả nhiên A Lân thật giỏi ăn nói. Khởi Lệ dưới đáy lòng cảm tạ, một bên lại không quên đem bàn tay đang cắm kim chuyền nước chuyển qua phía Tiểu Kì, còn lộ ra ánh mắt đáng thương đối với cậu bé mà nũng nịu xin xỏ vị tiểu đại nhân khó tính nhất nhà. “Tiểu Kì……” Bạch Chí Kì nhướng mày, miệng càng mím chặt. “Bằng không thế này đi,” thấy bộ dáng con trai không được tự nhiên, Bạch Thiên Vũ rốt cục mở miệng cấp cho đứa con trai lớn một cái thang. “Khởi Lệ trước cứ về nhà nghỉ ngơi, ở nhà quan sát một tuần xem tình hình thế nào rồi quyết định sau. Nếu con bé lại té xỉu, thì lúc đó quay lại bệnh viện kiểm tra, nếu khỏe hẳn rồi thì mới được đi học.” Nhưng cô muốn đi học a! Khởi Lệ há mồm muốn kháng nghị, nhưng mẹ lại bí mật nhéo tay cô, lại nhẹ nhàng lắc đầu. Biết chính mình không thể quá phận, cô đành phải một lần nữa ngậm miệng lại. “Một tuần?” Bạch Chí Kì nhìn lão ba. “Một tuần.” Bạch Thiên Vũ gật đầu. “Nếu tình huống của chị ấy không chuyển biến tốt thì phải trở về bệnh viện.” “Đúng.” “Được.” Phụ tử hai người đạt được thỏa thuận còn Khởi Lệ thì chỉ biết thở dài. Một tuần là, bảy ngày, thật lâu mà. Aizzz. Nhìn mọi người đứng ở bên giường thành một vòng, Khởi Lệ tự an ủi mình ít nhất cũng được về nhà chứ không cần ở lại cái nơi tràn ngập quỷ hồn và oán niệm này. Nói đi cũng phải nói lại, người nhà cô thật là lợi hại, có họ ở đây, không có thứ gì dám đến gần cô. Đặc biệt là hai đứa em song sinh này. Người xưa nói tính khí khó chịu bay ngàn dặm chính là thế này đi? Ha ha. Có điều bộ dạng tức giận của Tiểu Kì trông thật giống Songoku, mà không phải, là Songoku tỏa ra hào quang màu vàng mới đúng. Chỉ cần tưởng tượng cái đầu của em trai biến thành đầu nhím, đánh ra chưởng phong của môn phái rùa lại còn ở một bên hò hét thì cô liền không nhịn được cười.   Ngày thứ sáu. Cuộn mình ở ghế nằm trên ban công, Bạch Khởi Lệ ách xì 1 cái. Hôm nay đã là ngày thứ sáu sau khi từ viện về, thân thể cô không có vấn đề gì nên người nhà rốt cuộc cũng yên tâm. Hai ngày trước ông nội đã đi ra ngoài, ba mẹ thì đi làm còn hai đứa em song sinh thì đến nhà ông ngoại học võ, ở nhà chỉ còn cô và bà nội. Ở bệnh viện về ngày đầu tiên cô mới dám có chút thả lỏng. Tuy rằng có người quan tâm vẫn hơn là không có, cô cũng biết mọi người lo lắng cho cô nhưng quan tâm và lo lắng quá vô tình lại tạo thành áp lực, khiến cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Từ nhỏ, hai đứa em song sinh kia đều rất khỏe mạnh, dù là lên núi hay xuống biển, trèo cây, nhảy sông, hai đứa đều làm một cách dễ dàng. Nhưng cô lại bởi vì thường xuyên ngất xỉu mà không có nguyên nhân, khiến người nhà quan tâm quá mức. Trước khi học trung học, cô đều là học ở nhà, chỉ đến kỳ thi mới đi thi lấy bằng như các bạn khác. Tuy rằng cô càng lớn thì sức khỏe càng tốt hơn, hơn nữa nếu không phải vì nguyên nhân kia, cô thậm chí có thể chạy nhảy, mà cô còn đứng nhất ở trường môn chạy một trăm mét nữ đó. Nhưng chắc người nhà trước kia bị làm cho sợ hãi nên đối với cô vẫn là không yên lòng. Cho nên cô vẫn luôn hy vọng có thể đến trường. May mắn cuối cùng cô cũng cố gắng thuyết phục được mẹ và mọi người để cho cô đến trường học cấp ba. Tuy biết rằng với thể chất đặc biệt này, có thể cô sẽ gây ra phiền toái cho người khác nhưng cô vẫn muốn đi học. Ba năm trung học cô thật cố gắng không để ý đến những cô hồn dã quỷ chết không nhắm mắt, còn quyến luyến thế gian nhưng ngẫu nhiên vẫn tìm cách giúp đỡ họ. Có mấy lần, tình trạng của cô cũng không đến nỗi, chỉ hơi mệt mỏi. Nếu lần nào sức khỏe kém một chút thì cũng chỉ cần nằm vài ngày là tốt rồi. Vì tránh cho người nhà vì truyện đến trường của cô mà tranh cãi, cô đều gọi cho ông ngoại cho người tới đón trước khi ngất đi. Đáng tiếc lần này còn chưa kịp gọi đã bị ngất đi nên mới bị nhốt ở nhà nghỉ ngơi. Không phải cô thích ông bà ngoại hơn, ông bà nội cũng là người rất hiểu chuyện nhưng hai đứa em song sinh thì lại ưa quản chuyện này nọ, hơn nữa ở nhà ông bà ngoại có nhiều thứ kỳ quái cho nên có nằm ở đó cũng không thấy nhàm chán. Nhịn không được lại ách xì 1 cái, cô híp mắt nhìn mấy cây phong phía trước đã chuyển màu đỏ. Cơn gió lạnh mùa thu đầu tiên của năm nay mới vừa chấm dứt hôm qua nhưng chỗ này bởi vì ở sườn núi, ở trên cao nên lá phong đã bắt đầu chuyển đỏ. Ánh mặt trời theo kẽ lá rơi xuống, làm ấm lòng người trong phòng. Cô nửa híp mắt, ở trên ghế nằm điều chỉnh tư thế thật thoải mái rồi mới đưa tầm mắt kéo máy tính xách tay đến. Cuốn vở màu trắng cô đang cầm là lớp trưởng có lòng tốt mang đến cho cô sau giờ học ngày hôm qua. Trong đó ghi chi chít nội dung kiến thức của mấy ngày gần đây. Cô thử chuyên tâm nhìn chữ viết chỉnh tề của lớp trưởng, nhưng nửa giờ sau vẫn nằm ở trên ghế mà ngủ mất. Giữa trưa ngày mùa thu, gió chợt thổi. Lá phong đỏi ối ở trong gió bay bay, có chiếc lá bay cả lên máy tính trong tay cô, rồi lại theo tay cô trượt xuống bên cạnh. Cô nặng nề ngủ, rơi vào giấc mơ tối tăm.   Đêm đen như vô tận. Sau ánh sáng chỉ khiến người ta thấy màn đêm đen này càng thêm vô vọng. Đau quá. Cô không nghĩ lại đau như vậy. Cô cúi đầu, nhìn đôi bàn tay vô lực run rẩy của chính mình. Mệt mỏi quá. Cô không biết lại mệt mỏi như vậy. Trong quá khứ, cho dù đau khổ, cô cũng chưa bao giờ mệt mỏi, đau đớn như vậy Nhưng cô chưa bao giờ tinh lọc hồn phách mà chỉ trị liệu cứu người. Cô chính là muốn cho kia hồn phách phải chịu ít tội đi, thậm chí cô cũng không biết mình có thể làm như thế không…… “Ngươi không nên làm như vậy.” Lời nói bình dị, lại lạnh lùng, thản nhiên truyền tới. Cô quay đầu xoay người, thấy người nam nhân đang nói chuyện kia. Nam nhân để lộ một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ nhưng lại tái nhợt. Hắn mặc một cái áo choàng màu đen dài tay, trên áo không có hoa văn gì, mái tóc dài đen nhánh cũng không có búi lên, chỉ đơn giản để xõa sau người. Hắn là người đầu tiên cô thấy không bị tra tấn từ khi tới nơi này … Không, hắn không phải hồn phách. Nam nhân này và những người cô thấy trước đây hoàn toàn không giống nhau. Cô không cảm nhận được thống khổ hay vui buồn của hắn, thậm chí cả hơi thở của hắn cũng không thấy. “Ngươi…… Là ai?” Câu hỏi theo đôi môi khẽ run của cô phun ra. Vừa mở miệng nói chuyện cô mới phát hiện ra mình thực sự suy yếu. Cô lại cảm thấy một cơn mệt mỏi đánh úp tới, cô còn tưởng mình sẽ không còn cảm nhận được suy yếu cùng đau khổ như thế này nữa. Hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Nơi này không phải nơi ngươi có thể đến.” Giọng nói của nam nhân này cực kỳ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, khiến người nghe không khỏi rùng mình. “Ta biết.” Cô thở sâu, nhưng trọc khí xung quanh chỉ làm cho cô càng thêm choáng váng, không khoẻ. “Ta…… Ta là đến…… Tìm người……” Cô nhìn hắn, hết sức nói xong câu đó, tuy rằng muốn giữ bản thân tỉnh táo nhưng rét lạnh cùng mệt mỏi lại vẫn đánh bại làm cho cô không thể khống chế thân thể, mà ngất đi. Nam nhân kia lạnh lùng nhìn cô. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghĩ là trước khi nàng té ngã, hắn đã tiếp được cô. Cô có thể cảm giác được vòng ôm của hắn, không ôn nhu, nhưng cũng không thô bạo, là một dòng nước ôn hòa  ấm áp theo người hắn tiến vào cơ thể cô. Chướng khí tà ác, không biết vì sao, đột nhiên biến mất vô tung. Tiếp theo đó mũi cô ngửi được một cỗ mùi hương thản nhiên, giống mùi hoa sen. Nhưng làm sao có thể? Chỗ này chỉ có đau khổ, làm sao nở hoa được? Nhưng cô xác định đã ngửi được mùi hoa sen thơm ngát, thậm chí còn có mùi trúc xanh. “Gia? Nàng là ai?” Một giọng nói thanh thúy vang lên. “Thiên nữ.”   Khởi Lệ. Khởi Lệ. Ai? Ai là Khởi Lệ? Thế giới đột nhiên lay động, cô mở mắt ra, thấy đã là hoàng hôn, nhưng ánh mặt trời vẫn thập phần chói mắt đối với nàng. Ngồi xổm ở bên cạnh ghế của cô là một người phụ nữ. “Ăn cơm thôi.” Người đó mỉm cười. Cô trừng mắt nhìn, nhận ra cái người phụ nữ kia, chính là mẹ cô. Cho nên cô chính là Khởi Lệ. Bạch Khởi Lệ. Có thể nàng ngủ nhiều nên mơ hồ rồi. “Con có khỏe không?” “Vâng.” Nàng ngồi dậy, xoa cái thắt lưng lười biếng, rồi mới theo mẹ vào trong phòng. Lá phong vấn như cũ theo gió tung bay. Không lâu sau màn đêm đen bao phủ đất trời, ôn nhu lướt qua biệt thự giữa sườn núi của Bạch gia. Mời các bạn đón đọc Bỉ Ngạn Hoa của tác giả Hắc Khiết Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tô Mỹ Nhân Trong Tim
Tóm tắt 1 câu từ tác giả: Nửa đời trước Tô Giản là con chim hoàng yến, tuổi già tìm lại được sự tự tin. Gặp gỡ đại lão ngành khoa học kỹ thuật Chu Khải, tay cầm tay dạy cô cách tự lập. Nam chủ chưa lập gia đình. Không tra. Ngọt ngào. Sủng sủng. Đây là cuộc hành trình hoàn thiện bản thân của cả nam lẫn nữ chính. Nghe thì đao to búa lớn thế thôi, nói trắng ra là câu chuyện về một tiểu bạch thỏ tìm cách thay đổi bản thân, dung nhập xã hội, lột xác bản thân, trở nên mạnh mẽ. Một lãng tử phong lưu đa tình dần dần quay đầu, sửa đổi tính nết. Nữ chính từng có một cuộc hôn nhân, chồng cũ cô là thanh mai trúc mã, sủng cô, chiều chuộng khiến cô trở thành một cô gái vừa yếu đuối nhu nhược, không biết cách hòa nhập với xã hội, chỉ luôn sống trong thế giới tình yêu. Đùng một cái, anh ta ngoại tình, bỏ rơi cô, lúc đó nữ chính mới biết bản thân vô dụng thế nào. Rời khỏi anh ta, cô chẳng có gì trong tay, chỉ có một tương lai mờ mịt, không một xu dính túi, lại cộng thêm tuổi xuân đã qua, cô trở thành một người phụ nữ 29 tuổi "ngốc-bạch-ngọt". Nhưng cô vẫn khao khát được thay đổi bản thân, vậy nên, 29 tuổi - sau 8 năm trời không đi làm, lần đầu tiên cô "dám" đi xin việc làm, muốn làm một cái gì đó, tránh khỏi cái kiếp vô dụng.   Còn nam chính à, là kiểu lãng tử điển hình, gái gú nhiều không kể hết được, gái chạy theo ầm ầm, mỹ nhân vờn quanh như một vườn hoa rực rỡ. Anh là ông chủ của cô, người dẫn lối chỉ đường cho cô bước vào vòng xoáy xã hội, cách sinh tồn và vươn lên trong công việc, một ít mánh khóe cần dùng. Khá buồn cười ở chỗ, trong suy nghĩ của nam chính, phụ nữ phải độc lập, phải tự có chủ kiến riêng thì mới hấp dẫn, vậy nên anh nguyện ý vì mỹ nhân mà chỉ điểm một vài, vậy là quá tốt đúng không? Nhưng chưa xong nhá, người cho cô ấy tự tin bước chân ra vòng xã hội là anh, người muốn bẻ gãy cánh cô ấy rồi nhốt vào lồng son cũng là anh. Đúng đấy, không nhầm đâu, anh ta lại muốn nhốt cô vào lồng son  Vì thấy cô thay đổi quá nhanh, càng ngày càng không kiểm soát được, anh ta sợ  32 tuổi đầu, nam chính không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ kết hôn. Anh chưa từng có ý định kết hôn một lần nào. Vô cùng sợ hôn nhân. Vậy nên mối quan hệ của nam nữ có 1 giai đoạn yêu nhau thôi, không xác định cưới xin, không giới thiệu với người nhà, lén lút yêu đương trong bóng tối. Nghe thế nhưng đọc ko ức chế đâu, khá kích thích  Chết cười mỗi lần thấy chàng ta ghen lồng ghen lộn mà chả làm được gì  Truyện này thỉnh thoảng có những chi tiết rất thực tế, suy nghĩ cũng rất thực. Như nam chính, khi biết mình đã yêu nữ chính rồi, anh ta vẫn không dám đảm bảo tương lai mình sẽ không thay lòng đổi dạ, chỉ biết phải trân trọng hiện tại. Còn nữ chính lúc nào cũng mang tâm thế bình thản, không muốn phải thấp thỏm nhiều. Bởi vì nếu lúc nào cũng phải ghen tuông bóng gió, vậy cả đời này phải dè chừng đến cỡ nào? vậy nên, yêu thì cứ yêu thôi, muốn chia tay thì chia tay. Hay là tác giả nói câu này cũng khiến mình thấm: "Đàn ông có thể không muốn kết hôn, nhưng lại không chấp nhận được việc cô bạn gái không muốn cưới mình." Thật ra mình không thích đọc kiểu nam chính cà lơ phất phơ lắm đâu, nhiều bạn gái cũ là sợ nhất. Nhưng yên tâm nha, nhìn thế thôi chứ mấy bà bạn gái cũ hay mấy bà vờn quanh nam chính chả làm được mẹ gì, bởi vì anh ta đã không thích thì chẳng thèm cho người ta chút mặt mũi nào luôn, rất tỉnh. Ví dụ trích 1 đoạn, có kẻ ghét nữ chính gài 1 cô gái vào bên cạnh nữ chính, tạo không gian để "tình cờ" gặp nam chính, đặc biệt là người này rất thâm, tìm người có khí chất ngây thơ như nữ chính hồi xưa, để nam chính hoài niệm nét đơn thuần của cô gái năm ấy, và đây là thái độ của nam chính: Hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt trước mặt. Nửa ngày sau, Chu Khải cúi người hỏi: "Cô tới đây là muốn quyến rũ tôi đấy à?" Tần Hương sửng sốt, vội lùi về phía sau, Chu Khải lạnh giọng: "Đứng lại." Tần Hương đành phải đứng lại, đôi mắt ngập tràn sự hoảng loạn, một chi tiết nhỏ này cũng khiến Chu Khải biết cô ta chột dạ cái gì, hắn cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Cút." "Cút khỏi chỗ này." "Gọi ông chủ Vân Đỉnh qua đây." "Con chó con mèo nào cũng dám so với Tô Giản, giống chỗ nào? Cô có ý nhị* bằng cô ấy sao?" Tần Hương ngây người. Những người trong phòng cũng ngây cả ra. *Ý nhị: Vẻ đẹp kín đáo, tiềm tàng. Mình cũng chả thích truyện nhiều nam phụ đâu, nhưng truyện này ko ghét, nam phụ vây quanh nữ chính nhiều mình càng vui, cho anh nam chính ghen ghen cho vui  Khá buồn cười ở chỗ, mỗi lần giận dỗi, nam chính luôn có suy nghĩ: "Ông đây cũng chẳng phải thiếu cô là sống không được." Nhưng cuối cùng thì sao? Vẫn phải lon ton đi tìm người ta, gái gú gì dẹp sang một bên hết, chỉ muốn ngủ Tô Giản  luôn luôn không chắc chắn sẽ mãi chung tình, nhưng cuối cùng vẫn chỉ để ý mỗi cô. Nhân vật phụ truyện này nhiều ng khá đáng yêu, mỗi người 1 tính cách, bé người máy đáng yêu cực kì huhu muốn có 1 bé Tiểu Giản Giản ???? Một chỗ nữa, mình thích lúc nam chính cố gần gũi con trai, không phải kiểu bài xích con trai nhảm nhảm như mấy truyện khác, ở đây bạn nam thương con lắm nhé, thích gần gũi con lắm, lóng nga lóng ngóng nhưng muốn làm người bố tốt, muốn tranh sủng với cả nữ chính cơ  * Đọc đoạn đầu thấy nữ chính yếu đuối quá thì đừng mất kiên nhẫn, thấy nam chính đào hoa quá thì cũng khoan có ác cảm, người sẽ luôn thay đổi mà, cho người ta một thời gian thay đổi nhé. * Thịt thì không hẳn, nhưng canh xương thì nhiều lắm nha, chưa kể nam nuc toàn mờ ám, mồm mép nam chính toàn nói lời lưu manh nữa  * Bạn nào khoái sạch xin đừng nhảy hố. *** Tô Giản cầm lý lịch sơ lược, thượng lầu ba, ở cửa thay đổi giày, đi vào đi. Lọt vào trong tầm mắt đó là trước đài, trước đài lúc này không ai, Tô Giản sửa sang lại hạ quần áo, hướng trong xem. Hốc mắt hạ còn có một chút mí trên, đã nhiều ngày không như thế nào ngủ ngon, cực đại văn phòng, bảy tám cá nhân, đều ở vội, không ai nhìn qua, Tô Giản đứng cửa, có chút chần chờ. Nhìn này sinh cơ bừng bừng công tác hoàn cảnh, nàng có chút khiếp bước, nhưng nhớ tới này một năm tới suy sút, nàng căng da đầu, đi đến dán nhân sự cửa văn phòng khẩu. Lúc này mới có người chú ý tới nàng, ngoài cửa một bàn làm việc kia nữ hài phủng ly nước liếc nhìn nàng một cái: “Tới phỏng vấn a?” “Là.” Tô Giản gật đầu. Nữ hài ăn mặc quần soóc ngắn, tế bạch chân dài, một đầu màu sợi đay tóc quăn, thanh xuân xinh đẹp, nàng đẩy ra nhân sự bộ môn, đối Tô Giản nói:” Vào đi thôi.” “Cảm ơn.” Liền môn đều làm người hỗ trợ cấp mở ra, Tô Giản có chút cay chát, đối phương trên người hơi thở lại đem nàng đánh tan vài phần, từng bao lâu, nàng cũng có như vậy thanh xuân. Đi vào đi khi. Kia nữ hài lại kêu trụ nàng, “Ai.” Tô Giản lập bước, xem nàng, nữ hài cười hỏi: “Ngươi như thế nào bảo dưỡng? Làn da như vậy bạch?” “Ta.... Liền dùng một chút mỹ phẩm dưỡng da.” “Cái gì thẻ bài a?” “Liền...... Liền....” Nàng có chút cấp, nhất thời không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này vấn đề. “Tính, không cần, ta xem ngươi là trời sinh bạch đi, cầu không được.” Thấy nàng nói cái đồ trang điểm đều như vậy nói lắp, nữ hài không có kiên nhẫn, xua tay, ngồi trở lại ghế trên, chuyển ghế luân. Tô Giản một hơi rơi xuống, đẩy môn chạy nhanh đi vào.   Mời các bạn đón đọc Tô Mỹ Nhân Trong Tim của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.
Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính)
“Vậy chi bằng anh lấy tôi đi.” Bỗng nhiên Vu Đông đề nghị.   “Cô…” Hạ Phong còn tưởng mình nghe nhầm.   “Anh nhìn đi, bây giờ anh cũng phải tìm một người kết hôn để mẹ anh yên lòng, tôi cũng muốn kết hôn ngay bây giờ, đúng lúc chúng ta đều có mặt ở trước cửa cục dân chính, lại còn đem theo cả sổ hộ khẩu nữa! Quan trọng nhất là chúng ta đều vừa chia tay với người yêu cũ.” Vu Đông nói, “Đây chính là duyên phận đó!”   Đến khi rời khỏi cục dân chính, cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ vừa mới được làm xong, Hạ Phong vẫn chưa thích nghi kịp, sao mình lại kết hôn rồi?   Đây có phải là nhặt được vợ trước cửa cục dân chính trong truyền thuyết không?   Với một phần mở đầu có nhiều sự “ba chấm” như thế này thì những chương mở đầu rất thách thức sức chịu đựng của người đọc, bởi vì nếu không kham nổi cái logic phi logic này thì mọi người đã bỏ truyện luôn rồi.   Nhưng dần dần qua vài chương đầu, truyện bắt đầu quay về đúng cái cách mà mọi người mong đợi - có nội dung và có chút sâu lắng.   Hạ Phong cầu hôn bạn gái yêu đương bốn năm, ba lần đều bị cô ta từ chối, anh muốn nhanh chóng kết hôn vì mẹ đang bệnh nặng, anh sợ có chuyện mình sẽ hối hận. Cô gái ấy từ chối và bỏ anh lại trước cửa cục dân chính, hai người chia tay.   Vu Đông trọng sinh quay về nhiều năm trước, khi cô vừa tốt nghiệp đại học đã cãi lời ba mẹ, xách hành lý bỏ đi muốn kết hôn với bạn trai, kết cục bị tra nam đá ngay trước của cục dân chính, khóc đến ngất đi.   Nhớ đến kiếp trước sống một kiếp gái ế người người ý kiến chê bai, mối quan hệ với gia đình nát bét, cô quyết định tự đóng gói mình, túm chàng trai trước mắt kết hôn.   Hai người duyên kiếp hẩm hiu gặp nhau, xuất hiện một đoạn đối thoại dở khóc dở cười như trên rồi cùng chắp vá lại với nhau tạo thành một câu chuyện tình cảm mới. Có lẽ đây thật sự chính là duyên phận.   Nghe đoạn đầu thế này rất cạn lời phải không ạ? Chính mình cũng cảm thấy nó không hề được bình thường cho lắm.   Sau khi đăng ký kết hôn, Vu Đông xách theo hành lý về nhà Hạ Phong, hai người bắt đầu cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới - đầy xa cách và ngượng ngùng.   Sự đối lập giữa phong cách thân sĩ của Hạ Phong và phong các tưng tưng phóng khoáng của Vu Đông làm cho cuộc sống hai người xảy ra biết bao nhiêu chuyện không biết nên khóc hay nên cười.   Hạ Phong là bác sĩ, thời gian làm việc và nghiên cứu bận rộn. Công việc của Vu Đông là người chủ trì một chương trình radio đêm khuya. Khi Vu Đông đi làm thì Hạ Phong chưa về, Vu Đông về thì Hạ Phong đã ngủ, Vu Đông dậy thì Hạ Phong lại đi làm, thời gian chênh lệch khiến họ thời gian gặp mặt cũng khó nói chi đến bồi dưỡng tình cảm.   Nhưng mà sự quan tâm nhỏ nhặt và ấm áp của chàng bác sĩ khiến cho Vu Đông giơ cờ đầu hàng, cô cảm thấy mình thích anh chồng “nhặt” được này rồi, nhất định sẽ theo đuổi được anh.   Việc tùy tiện kết hôn với một cô gái vừa gặp lần đầu đã phá vỡ nguyên tắc sống của Hạ Phong, anh sống gần ba mươi năm luôn gói mình trong nguyên tắc, trong cuộc sống cũng như trong công việc anh không cho phép có sự bất trắc, nhưng Vu Đông chính là người mạnh mẽ chen vào cuộc sống của anh.   Phá vỡ được một lần thì việc Vu Đông chui được vào tim Hạ Phong cũng không phải việc gì khó. Chuyện bác sĩ Hạ độc thân hoàng kim của khoa ngoại đã kết hôn, hai vợ chồng ân ân ái ái làm tan nát con tim bao nhiều người.   Nói một chút về công việc của Vu Đông, mình cảm thấy những buổi làm việc của Vu Đông rất cảm động - cô hay kể những câu chuyện tâm sự về đêm hay đúng hơn là truyền cảm hứng cho người khác, thật sự giúp được rất nhiều người.   Từ công việc thì mình thấy nội tâm Vu Đông rất sâu sắc, không còn cảm giác tưng tưng như ấn tượng ban đầu, vì dù sao cô cũng là người trọng sinh, trong thân xác hai mươi hai là trái tim gần ba mươi tuổi rồi.   Cuộc sống vợ chồng của Vu Đông và Hạ Phong không có những đoạn mãnh liệt, không có cao trào, hai người cứ an ổn bên nhau, cùng quan tâm chăm sóc nhau, ngọt ngào hạnh phúc.   Vì vậy, nếu bạn không quá khó tính cho một bộ truyện đọc giải trí thì hãy nhảy hố nhé. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vu Đông cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào, mắt vừa khô vừa đau, giống như thiếu nước mà ngất đi vậy, rốt cuộc mình bị gì vậy? Dùng hết sức lực còn sót lại, dù đang rất đau nhưng Vu Đông cũng cố gắng mở mắt ra, thấy một thân hình người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng trước mặt mình, bóng người bao trùm lên cơ thể nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người đàn ông giống như đang nói gì đó, Vu Đông mơ màng một hồi lâu mới nghe được đối phương đang nói cái gì. ”Cô không sao chứ?” Lát sau Vu Đông mới phản ứng lại, hình như có gì không đúng lắm, đáng ra mình phải đang mặc đồ ngủ mới mua và ngủ trong căn hộ sang trọng của mình, sao tự dưng lại ngồi ở một nơi xa lạ như thế này. Nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên đập vào mắt Vu Đông năm chữ lớn khiến đầu óc đang mơ hồ trong nháy mắt đông cứng lại: “Cục dân chính Thượng Hải” Chuyện gì vậy? Vu Đông đứng dậy, nhưng người cô đang rất yếu, vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt lại tối sầm rồi lại ngã xuống. ”Cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng giúp cô. Bây giờ Vu Đông mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dáng dấp vừa đứng đắn lại vừa dịu dàng, một chiếc kính tròn gọng vàng cũng không ngăn được ân cần thoáng qua trong mắt. Cô không hề quen biết người này, nhưng sao lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ? ”Anh... Trông anh hơi quen.” Vu Đông đầu gỗ nói. ”Có thể là do nửa tiếng trước lúc cô bị bạn trai nói lời chia tay, thì đúng lúc đó đứng bên cạnh cô, tôi cũng bị bạn gái của mình đá. Chắc cũng có liên quan đến nhau.” Người đàn ông cười khổ. “...” Bị bạn trai đá? Trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn phía bên cạnh, đúng là có một chiếc vali màu hồng, trời ơi, không lẽ đây là thời gian mười năm trước khi cô chạy trốn đến Thượng Hải để tìm tên bạn trai cặn bã kết hôn nhưng rồi lại bị vất bỏ một cách thê thảm sao? Ngày 7, tháng 7, năm 2007!!!! Vu Đông lấy điện thoại ra nhìn, ngày tháng trên màn hình chiếc điện thoại Nokia quen thuộc kia khẳng định rằng cô không hề đoán sai. Phải nói Vu Đông đúng là người đen nhất trong lịch sử, tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi, năm đó cô không quan tâm bố mẹ phản đối thế nào, cô kéo vali trốn đến Thượng Hải trong đêm đến nương tựa người mà cô gọi đó là bạn trai, lại còn hẹn nhau ở cục dân chính để đăng ký kết hôn. Nhưng kết quả mà cô nhận được lại là bị bạn trai nói lời chia tay trước cửa cục dân chính. Lúc đó nói gì thì Vu Đông cũng không nhớ, chỉ nhớ đại khái là, bây giờ cô vừa mới tốt nghiệp đã muốn gả cho một người ở Thượng Hải là không nên, bố mẹ của hắn không cho phép hai người ở chung với nhau. Cuối cùng hắn đưa cho cô 10000 tệ, gọi là phí chia tay. Sau đó cô đứng một mình giữa trời nắng chói chang, khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở bệnh viện, y tá nói có một người đàn ông đã đưa cô đến, còn nộp giúp cô mấy trăm nghìn tiền thuốc than, nhưng không để lại tên. Nghĩ lại thì người đó chắc hẳn là người đang đứng trước mặt cô. Mời các bạn đón đọc Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính) của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.
Cưới Chui Với Trung Tá
CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ: là một tác phẩm hay của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh. Nội dung câu chuyện nói về nữ chính Từ Nhan - một cô gái có tính cách mạnh mẽ, quật cường đã đến tuổi bị bố mẹ thúc giục kết hôn nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp. Từ Nhan gặp anh trong một cuộc xem mắt đó một chị bạn giới thiệu. Anh là một quân nhân nghiêm túc, là doanh trưởng trong đại đội. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ lấy một quân nhân làm chồng nhưng ai cũng nói tính cách cô độc lập kiên cường cho nên là đối tượng cực kỳ thích hợp để làm vợ đồng chí. Và khi Từ Nhân gặp anh, cô thầm nghĩ: "Lấy một quân nhân cũng không tệ chút nào". *** Ở nhà họ Từ, người khiến người khác nhức đầu nhất chính là yêu nữ Từ Nhan. Từ Nhan vốn không phải sinh ra đã phản nghịch, nghe bà cụ Từ nói, đứa nhỏ này từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, tính tình dịu dàng. Nhưng đột nhiên có một ngày, cô rời xa đại viện nhà họ Từ, một mình ra ngoài thuê nhà ở. Anh cả Từ Lỗi đã từng đi gọi cô về nhà, cô lại lạnh lùng chặn anh bên ngoài, một câu nói bay tới qua khe cửa: "Tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Từ." Đối với cô em gái này, Từ Lỗi vừa thương vừa yêu vừa hận lại vừa tức. Quan hệ này từ sau khi biết Đồng Diệp mới chậm rãi cải thiện. Anh ở bộ đội hàng năm, cũng không biết giữa em gái và cha mẹ xảy ra chuyện gì, sau đó mới nghe mẹ kể một vài tình huống. Tất cả chiến tranh bắt đầu từ người yêu đầu tiên của em gái. Anh không biết tại sao Từ Nhan hận cha mẹ, có một ngày lại nghe cô nói thế này: "Tôi chỉ hận mình sinh ra ở nhà họ Từ, gia thế khiến tôi không thể lựa chọn người mình yêu!"   Mời các bạn đón đọc Cưới Chui Với Trung Tá của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh.