Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Không Dao Động

Thể loại: Hiện đại, ngược tâm Dịch: Mon Độ dài: 51 chương Nam chính: Trùm ma túy Nữ chính: Nằm vùng Truyện kể về tình yêu của một trùm buôn bán ma túy và cô gái nằm vùng. Cả hai đều không phải là người thiện nam tín nữ, tuy ngược tâm nhưng lại không phải truyện cẩu huyết. *** Đọc truyện Tình Không Dao Động tôi thực sự rất nể phục tác giả, vì Sơ Hòa Sơ có một ý tưởng rất táo bạo, cũng can đảm khai thác cốt truyện này. Tuy dung lượng của truyện dường như không thể tải hết ý tưởng của tác giả, cũng chưa thể hiện trọn vẹn sự giằng xé trong nội tâm nhân vật, nhưng tôi vẫn đánh giá đây là một tác phẩm đáng đọc, đáng nghiền ngẫm. Kinh Phục Châu là trùm ma túy. An Nguyện là bạn gái của cảnh sát phòng chống ma túy đã chết dưới tay Kinh Phục Châu. Khi xây dựng hình tượng nhân vật truyện Tình Không Dao Động như vậy, tác giả đã ấp ủ một ý tưởng rất táo bạo, nhưng có lẽ Sơ Hòa Sơ đã tự đặt ra một thử thách cho mình. Mối quan hệ yêu hận tình thù nhiều giằng xé này, có lẽ phải đợi đến lúc bút lực của tác giả “chín” hơn chút nữa mới có thể truyền tải trọn vẹn. Hình tượng một ông trùm ma túy hơi quá sức với tác giả, trong vài tình tiết, cách khai thác tâm lý nhân vật của Sơ Hòa Sơ cũng chưa thỏa đáng. Ngoài ra, Kinh Phục Châu bị hấp dẫn bởi An Nguyện khá nhanh, người đọc có thể sẽ cảm thấy hụt hẫng và không thuyết phục. Nhưng có lẽ cũng có thể lý giải rằng, Kinh Phục Châu đã ngụp lặn trong địa ngục quá lâu, đơn côi trên đỉnh núi u ám quá lâu, khiến anh khao khát nhìn thấy tia sáng, khao khát chạm tới thiên đường hơn bất cứ ai. Mà An Nguyện – là người cho Kinh Phục Châu cảm nhận được thiên đường, cũng là người tự tay đưa Kinh Phục Châu trở về địa ngục. Bố mẹ An Nguyện qua đời vì dính dáng đến ma túy, bạn trai cô qua đời vì bị phát giác khi trà trộn vào đường dây buôn bán ma túy của Kinh Phục Châu. Cuộc đời tươi đẹp của An Nguyện bị hai chữ “ma túy” không ngừng hủy hoại. An Nguyện tiếp cận Kinh Phục Châu để trả thù cho bạn trai đã khuất, từ thời điểm bắt đầu xếp đặt kế hoạch này, trong lòng An Nguyện đã dựng lên một tín ngưỡng không thể lay chuyển. Tín ngưỡng của cô, là đưa Kinh Phục Châu vào địa ngục. An Nguyện từng bước quyến rũ Kinh Phục Châu, tựa như một chú hồ ly không ngừng khơi gợi sự tò mò nơi người đàn ông này. Tình cảm của nam chính biến chuyển khá nhanh, cho đến khi người đọc sực tỉnh, lại nhận ra anh đã yêu say đắm rồi, yêu đến mức không dứt ra được. Yêu đến mức, An Nguyện có thể dùng tình yêu của anh làm lá bài tẩy, làm quân cờ cuối cùng. Nhưng An Nguyện tính toán hết thảy, không ngờ lại trói buộc cả chính mình. Cô là người chí tình chí nghĩa như thế, nào có thể không rung động. Cô đã yêu, cô yêu rồi. Nhưng tình yêu cũng không thể đánh bại tín ngưỡng trong lòng cô. Chính nghĩa chẳng thể cúi đầu trước ái tình. Cô trằn trọc giữa yêu và hận, giữa tín ngưỡng và ái tình vị kỷ. Nhưng từ đầu đến cuối, dù có giãy dụa giữa những ranh giới, cuối cùng An Nguyện vẫn kiên định với lý tưởng ban đầu. Thực lòng cảm ơn tác giả, vì đã xây dựng một nữ chính giàu lòng can đảm và luôn nhất quán với tín ngưỡng trong lòng như thế. Nhưng tôi cũng thực lòng rất muốn trách tác giả, vì sao không để cô nhu nhược một chút, ích kỷ một chút? Vì sao không để An Nguyện vì mình một chút, vì tình yêu một chút? Vì sao, cứ phải để An Nguyện từ bỏ đứa con của mình và Kinh Phục Châu? Vì sao, cứ phải để An Nguyện tổn thương Kinh Phục Châu hết lần này đến lần khác? Bị phản bội hai lần bởi cùng một người con gái, bị đẩy xuống địa ngục hai lần, đều vào khoảnh khắc những tưởng đã chạm đến thiên đường. Tôi tự hỏi, Kinh Phục Châu có hận không? Tôi đã nghĩ, có lẽ là có. Nhưng hóa ra, chút oán hận cỏn con ấy, cuối cùng chẳng thể so được với tình yêu anh dành cho An Nguyện. Cả đời anh làm rất nhiều việc ác, nhưng tình yêu tựa như truyen ngon tinh của anh, lại tốt đẹp đến thế, tình yêu của anh, cũng chỉ đơn thuần là tình yêu thôi, tình yêu, vốn dĩ làm gì có lỗi! Anh là trùm ma túy, là người reo rắc cái chết trắng đã hủy hoại biết bao sinh mệnh. Nên anh chết cũng đáng, có phải không? Nhưng trong khoảnh khắc anh chết dưới súng của An Nguyện, trong đầu tôi đã thoáng qua suy nghĩ, nếu Kinh Phục Châu “rửa tay gác kiếm”, anh và An Nguyện, sẽ có kết thúc tốt đẹp chứ? Cả đời Kinh Phục Châu, kiếp nạn duy nhất là An Nguyện, thất bại duy nhất là An Nguyện. Anh cam tâm chết dưới tay cô, bởi vì chỉ duy với An Nguyện, anh thua hoàn toàn. Nhưng thậm chí đến lúc đưa khẩu súng vào tay An Nguyện, Kinh Phục Châu vẫn dặn cô đeo găng tay, sau khi nổ súng thì đặt khẩu súng vào tay anh, chỉ cần nói anh sợ tội tự sát, tương lai của cô, rồi sẽ lại xán lạn như những ngày tháng không có sự xuất hiện của cái tên “Kinh Phục Châu”. Kinh Phục Châu anh vốn đã nhơ nhớp bẩn thỉu, nhưng An Nguyện của anh thì khác, anh một lòng mong mỏi cô luôn tươi đẹp như thế. Anh làm biết bao việc ác, chết đi coi như đền tội. Nhưng An Nguyện của anh phải sống thật hạnh phúc, cô còn rất trẻ, sau này, rồi sẽ tìm được hạnh phúc đời mình. Anh có thể chết dưới súng của An Nguyện, có thể nghe thấy cô cất tiếng hát tỏ tình, có thể biết rằng ít ra cô đã yêu anh, có lẽ, Kinh Phục Châu không còn gì hối hận. Tình yêu và tín ngưỡng, tình yêu và thù hận, dù lựa chọn điều gì, cũng cần rất nhiều dũng khí. Ở đây, có một An Nguyện can đảm như thế. Ở đây, có một Kinh Phục Châu yêu hết lòng như thế. Họ yêu nhau, nhưng trên đời này, quy tắc và tín ngưỡng, đôi khi chẳng thể nào phá vỡ. Nếu Kinh Phục Châu không phải là Kinh Phục Châu, họ sẽ ở bên nhau chứ? Không đâu, vì nếu Kinh Phục Châu không phải là Kinh Phục Châu, An Nguyện sẽ không trăm phương ngàn kế tiếp cận anh như vậy, cũng sẽ chẳng có một đoạn tình cảm dai dẳng đến mãi sau này. Tình yêu này, từ lúc chưa bắt đầu đã định sẵn kết thúc không tốt đẹp. Tình yêu này, chỉ đành để lại hai chữ “tiếc nuối”. Người review: Vi Dung Hoa *** Đây đã là ngày thứ ba mươi mốt Kinh Phục Châu nhìn thấy cô gái ấy trước cửa Mộng Tử. Sở dĩ anh nhớ rõ số ngày như vậy là vì đã vẻn vẹn một tráng trời tính từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Một tháng trước, anh sai đàn em của mình là A Dương đến tra sổ sách, thu tiền, còn mình thì ngồi trong xe, thoáng nghiêng đầu qua liền nhìn thấy cô gái mặc quần jean và áo thun liền mũ màu xanh da trời ấy. Anh vẫn nhớ hôm ấy trời đang mưa, cô che một chiếc ô màu đen nhưng đầu tóc vẫn ướt mèm. Hôm nay lại đến ngày tra sổ sách. Một tháng nay, mỗi ngày cô đều đứng đó, ăn mặc như sinh viên, quần áo trên người khá rẻ tiền. Kiểu con gái như thế rất hiếm gặp ở những nơi thế này, cho nên thỉnh thoảng Kinh Phục Châu lại nhìn cô một cái khá chăm chú. Nhưng một tháng trôi qua, nhiều nhất anh cũng chỉ nhìn cô một cái mà thôi. A Dương tra sổ sách xong quay trở ra, thấy vậy nhìn theo ánh mắt của Kinh Phục Châu, đúng lúc cô gái ấy cũng nhìn về phía này, ánh mắt của hai người chạm vào nhau trong im lặng, ấy vậy mà A Dương lại né tránh trước. Đặt tay lên vô lăng, A Dương trêu ghẹo ông chủ của mình: “Biết đâu lại là em nào đó muốn một bước lên mây nên cố tình ăn mặc thanh thoát như vậy để ngày ngày đến đây đợi anh.” Kinh Phục Châu không lên tiếng, chỉ xuyên qua cửa kính nhìn về phía cô gái kia. Có lẽ vì A Dương bỗng nhiên nổ máy, xe phát ra tiếng động trong bãi đỗ xe yên tĩnh nên cô gái lại quay về phía này, ánh mắt rất thờ ơ, rõ ràng không có hứng thú gì với họ. Nhìn dáng vẻ của cô, hình như là đang đợi ai đó. Nhưng Kinh Phục Châu sẽ không rảnh đến mức bước tới hỏi một câu: Cô à, cô đang đợi ai sao? Thứ nhất, anh hoàn toàn không thiếu phụ nữ. Thứ hai, anh không có hứng thú với kiểu con gái mộc mạc thế này. Khi xe bắt đầu rời khỏi bãi đỗ xe, Kinh Phục Châu lơ đãng hỏi A Dương ở phía trước một câu. “Cô ấy bao lớn? Mười tám? Hai mươi?” “Anh Châu đổi khẩu vị à? Cô nhóc này nhìn có vẻ giống học sinh, chắc cũng chỉ mười tám, mười chín thôi.” A Dương vừa nói vừa nhìn qua kính chiếu hậu xem sắc mặt của Kinh Phục Châu, hỏi với vẻ thăm dò: “Nhưng nếu anh Châu muốn đổi khẩu vị, các anh em sẽ tìm cho anh một em học sinh sạch sẽ nha?” “Thôi đi, lô hàng gần đây thế nào rồi?” Kinh Phục Châu đưa tay xoa nhè nhẹ huyệt thái dương của mình. “Mấy ngày trước đi dâng hương, rút phải thăm hạ hạ(1), có dự cảm không lành.” A Dương nhếch miệng cười. “Sao anh lại mê tín như thế. Đừng nói là Quan Âm Bồ Tát, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế thì anh cũng không biết sợ. Thằng cảnh sát tép riu nằm vùng hôm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này chắc chắn các anh em sẽ không để xảy ra sơ suất như vậy nữa, anh đừng để mãi trong lòng.” Xe chạy ngang qua cửa Mộng Tử, ánh đèn rực rỡ hai bên đường phố thênh thang chiếu vào trong xe, đậu trên lòng bàn tay của Kinh Phục Châu. Anh đưa tay nắm hờ một cái, ngắm đốm sáng trên móng tay mình, nhìn nó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. “Cũng đúng, người như tôi đi dâng hương, Bồ Tát cho tôi thăm hạ hạ đã là từ bi hỉ xả lắm rồi.” A Dương không biết phải nói tiếp thế nào nên cười gượng vài tiếng ra vẻ đáp lại. Kinh Phục Châu dựa vào lưng ghế, cảnh vật lướt nhanh qua ngoài cửa sổ bỗng khiến anh cảm thấy mệt mỏi. “A Dương, hôm nay không đến Cổ Lâu, đưa tôi về nhà.” “Dạ được.” Xe đánh một vòng, chạy về hướng ngược lại. Trên đường gặp đèn đỏ, ngay lúc xe vừa dừng lại thì A Dương đã cười hì hì rất vui vẻ: “Lại là cô nhóc ấy.” Kinh Phục Châu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên lại thấy cô gái trong bãi đỗ xe lúc nãy đang kéo một cô gái khác băng qua đường. Trái với vẻ mộc mạc của cô ấy, cô gái còn lại ăn diện, trang điểm khá lòe loẹt. Hai người vừa trò chuyện vừa băng qua vạch dành cho người đi bộ, ánh mắt cô ấy khẽ liếc sơ qua bảng số xe, nét mặt không có gì thay đổi, do đó Kinh Phục Châu hiểu rằng một tháng nay, e là cô ấy hoàn toàn không chú ý đến anh, hoặc là xe của anh. Quả nhiên, loại người tội ác tày trời như anh và kiểu con gái như hoa như ngọc kia hoàn toàn không phải là người cùng đường. Nơi mà anh gọi là nhà chính là một căn biệt thự độc lập nằm ở ngoại ô thành phố Lăng Xuyên. Một năm, anh sẽ ở đây khoảng ba tháng, còn lại anh đều ở Cổ Lâu. Thành phố Lăng Xuyên nằm ở biên giới phía nam của Trung Quốc, là một thành phố không lớn không nhỏ. Nhắc đến Lăng Xuyên, chủ đề khiến người ta bàn tán nhiều nhất chính là Mộng Tử. Mộng Tử là tên của một hộp đêm. Năm năm trước Kinh Phục Châu đến đây, đích thân thành lập nó, từ đó về sau nơi đây trở thành nơi giải trí mua vui duy nhất của thành phố này. Trong Mộng Tử có một câu mà ai nấy cũng đều biết: Không cầu túy sinh, chỉ cầu mộng tử (2). Vì thế người ta đua nhau uốn éo trên sàn nhảy, triền miên trong phòng vip, thỏa sức phóng thích dục vọng trong tâm hồn mình. Chỉ có rất ít người biết rằng, giao dịch được thực hiện nhiều nhất trong Mộng Tử chính là mua bán thuốc phiện và cơ quan nội tạng. Hai năm trước Kinh Phục Châu bắt đầu giao Mộng Tử lại cho đàn em của mình kinh doanh, mỗi tháng sẽ dẫn A Dương đến lấy tiền. Ngoài sáng anh là người sáng lập đồng thời là cổ đông của hộp đêm này nhưng trong tối, anh chính là ông trùm thúc đẩy những giao dịch đen kia. Là một trong những ông trùm ma túy lớn nhất của khu vực Đông Nam Á, ở nước ngoài anh đã có vườn trồng thuốc phiện và xưởng chế biến của riêng mình, cùng với một lượng lính đánh thuê kha khá. Gần ba mươi tuổi đã leo đến vị trí này, đương nhiên tay anh không thể sạch sẽ. Cảnh sát vẫn một mực dòm ngó anh nhưng cũng một mực không tìm được chứng cứ. Anh làm tất cả mọi việc một cách kín kẽ, hoàn toàn không có sơ hở. Kiểu đàn ông như thế ắt hẳn sẽ không thiếu phụ nữ, huống chi anh lại có ngoại hình. Cổ Lâu chính là nơi bao nuôi khá nhiều cô gái. Các anh em lén nói với nhau, nói trắng ra Cổ Lâu chính là hậu cung của Kinh Phục Châu. Có điều cũng không hẳn là thế, bởi vì Kinh Phục Châu rất rộng rãi, các anh em vừa mắt cô nào trong Cổ Lâu, mặc kệ có phải gần đây vừa lên giường với mình hay không, anh đều hào phóng thưởng cho anh em chơi đùa. Nếu gặp quan chức nào cần hối lộ, anh cũng sẽ mời người đó đến Cổ Lâu, lúc đó trăm hoa yêu kiều, mặc sức mà chọn. Nhưng cũng có một người phụ nữ là không được chạm vào. Người phụ nữ này sống trong căn nhà ở ngoại ô, cũng chính là nơi mà anh gọi là nhà. Đèn chỗ cửa sáng lên, Kinh Phục Châu nhìn thấy đôi dép lê được đặt ngay ngắn trước cửa, anh lặng lẽ xỏ chân đi vào. Bây giờ là mười một giờ rưỡi, anh vào bếp rót cho mình ly nước trước, vừa quay lại liền nhìn thấy cô gái đang ngồi trên sô pha.   Mời các bạn đón đọc Tình Không Dao Động của tác giả Sơ Hòa Sơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ký Sự Hậu Cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Trọng sinh quay lại một đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi sự kiểu cách, thay đổi cách sống. Thẩm Tịch Nguyệt biết rõ, ở trong thâm cung nội viện này, đoan trang sẽ không nhận được lời cám ơn. Nàng có chút tính toán, có chút phong tình, còn có chút ương ngạnh, thành công  diễn trọn vai một vị nữ chủ xinh đẹp ngực lớn nhưng không có đầu óc. Đương nhiên, nếu không phải như vậy, thì làm sao có thể miệt mài thăng chức? *** Đôi dòng [Cảnh báo] cho những bạn đọc thân yêu chuẩn bị nhảy hố - So với nghề làm phi thì bộ này ko thuần cung đấu bằng, nhưng hợp với những ai thích kết cục đại đoàn viên và thuần chất ngôn tình. Tác giả xây dựng tình tiết, tính cách nhân vật và cốt truyện rất là hợp lý. Mỗi người đều có đất diễn, ko nhiều ko ít cũng ko hề dư thừa. Ko có đầu voi đuôi chuột. Thích nhất là truyện đề cao tình thân, có tính nhân đạo. ^^ - Tính cách nữ 9 rất dc, nam 9 cũng thế. Cung đấu thật sự thì đừng mong nam 9 sạch từ đầu - mà có sạch cũng quá vớ vẩn nhảm ruồi, trừ khi nữ 9 theo nam 9 từ hồi mới khai trai thì may ra. ^▽^ - Truyện đọc ko đau não, tuyến nhân vật ko quá nhiều. Tiền triều cũng ko có nhúng tay dc nhiều vào hậu cung, nữ phụ cũng có đủ đất diễn. - Và cuối cùng, hoan nghênh mọi người nhảy hố! *** Thiên Điện Phượng Tê cung. Công chúa Chiêu Dương Nghiêm Tử Di ném ly trà vỡ nát, tức giận ngồi ở chỗ đó, lúc này nào có người dám tới đây khuyên. Thế nhưng trong cung nàng nổi danh ngôi sao gây rắc rối, chính là ca ca đệ đệ của nàng cũng không có năng lức gây sự bằng nàng. Mà lúc trước hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cùng lên đường đi tế trời, Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại bận rộn công vụ, như vậy xem ra, nàng càng trở nên coi trời bằng vung. Cũng không biết là ai chọc nàng, lại để cho nàng như thế. Ngoài cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Tam công chúa Nữu Nữu mới vừa đầy năm tuổi. Thấy tỷ tỷ Kiều Kiều nhìn lại, Nữu Nữu nhếch miệng cười: "Đại tỷ tỷ." Rầm rập rầm rập chạy vào, kéo tay đại tỷ tỷ, cô nhóc lời nói thành khẩn: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại tức giận chứ? Nữu Nữu sẽ sợ bộ dạng như tỷ." Ngay cả mắt to của bé chớp lại chớp, lông mi thật dài đáng yêu như tiểu tiên nữ, nhưng Kiều Kiều nơi nào lại không biết bé ấy là hạng người gì. Cô nhóc này là tiểu ác ma trong cung. "Muội sẽ bị hù doạ?" Liếc bé một cái, Kiều Kiều vẫn bực mình mãi. Cô nhóc giơ hai tay lên, một bộ dáng đầu hàng: "Đại tỷ tỷ, muội lại không có chọc giận tỷ nha. Làm sao tỷ trợn trắng mắt đối với người ta chứ. Hu hu, muội thật đau lòng, muội thật là khổ sở, cầu xin an ủi ~~~" Kiều Kiều nhìn bé vừa phát ra, không vui nhiều hơn nữa đều tan thành mây khói, cười hì hì ôm bé đến trong lòng mình, nhíu mày lầm bầm lại: "Tiểu Bàn muội, có phải muội lại mập hay không hả?" Lời này khiến cho Tiểu Bất Điểm bắn ngược: "Mới không có, đại tỷ tỷ hư." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của tiểu nha đầu, Kiều Kiều ngắt: "Nói như muội vậy, tỷ rất đau lòng ư!" Tiểu nha đầu thừa dịp mở miệng: "Vậy tỷ tỷ dẫn muội đi chơi đi." Con mắt lóe sáng lấp lánh. Kiều Kiều nhìn bộ dạng muội muội yêu kiều, bật cười. Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài dẫn theo Nhị muội muội ấy và Tiểu Lục Nhi, Nữu Nữu lại bị chọc tức rồi. Chỉ là, Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Nữu Nữu, chần chờ hỏi: "Không phải là lừa tỷ đấy chứ?" Cũng không biết tên khốn kia còn ở Ngự Hoa Viên đó hay không. Nữu Nữu xoắn vạt áo, gương mặt khổ sở. "Tại sao tỷ tỷ có thể không tin Nữu Nữu." ... Mời các bạn đón đọc Ký Sự Hậu Cung của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương.
Không Bằng Duyên Mỏng - Viên Nghệ
Đây là câu chuyện về một ông chú phúc hắc lừa em gái nhỏ hàng xóm về nhà. Khi Tiếu Hàm cất tiếng khóc chào đời, Chu Triển Nguyên đã xưng vương xưng bá ở trường tiểu học. Lúc Tiếu Hàm tốt nghiệp đại học, Chu Triển Nguyên đã là cha của một đứa nhỏ. Có duyên tái ngộ, Tiếu Hàm 25 tuổi gặp lại anh trai hàng xóm Chu Triển Nguyên 34 tuổi. Lúc mới đầu hai người còn khách khí, càng về sau tình cảm càng sâu đậm. Chỉ có thể nói, hận không thể sớm hơn chỉ có thể hận trễ thế mới có duyên gặp lại. Mà gặp lại Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm đúng là gặp thời. Mời các bạn đón đọc Không Bằng Duyên Mỏng của tác giả Viên Nghệ.
Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu
Đêm đại hôn, hắn kiểm tra trinh tiết của nàng, cười lạnh: “Thì ra...”  Lúc nàng sẩy thai, hắn mang về một nữ tử thần bí để nạp làm phi Hôn lễ, trong tiếng nhạc mừng vui còn có tiếng thở dài của ngự y: “Không chữa được...” Hắn cấu xé thân thể mềm mại của nàng, không hề chán ghét mùi vị trên thân thể đó. Cho nên hắn không cho phép nàng chết đi, khi mây mù tản ra, nàng dĩ nhiên là... *** Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung, nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô cùng khẩntrương làm cho người khác không dám hít thở. Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi. Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...." Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy. Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an." Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ. Thị nữ Nhu Di ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc." Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo. Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?" Mọi người hết sức kỳ quái, không có mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói"Con của ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé này, đặt tên là gì?" Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn. Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không trầy xướt, tên này là thích hợp nhất." ... Mời các bạn đón đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của tác giả Vân Thiên Thiếu.
Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.