Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiếp Khuynh Thành - Thư Ca

Nàng tỉnh dậy, chẳng hiểu sao lại xuyên qua thành một Vương phi bị phế! Không sao cả, phế phi thì đã sao? Trước giờ nàng vốn dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Đời trước của nàng, vì yêu Khánh vương mà không ngại tìm mỹ nữ, cưới vợ bé cho hắn, nhưng vẫn không được Khánh vương sủng ái, ngược lại còn gặp họa diệt môn. Thèm vào! Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không có nghĩa là để cho ngươi tác oai tác quái trên đầu ta! Bà đây là người hiện đại nhé! Có việc nhịn được, cũng có việc không thể nhịn được! Nếu giờ nàng còn là Vương phi tôn quý, thì sao lại phải ăn thứ dưa muối đắng ngắt này?! Đoạt mất tổ yến, bào ngư của nàng, còn muốn sống yên ổn sao?! Ta sẽ đoạt lấy tước vị Khánh Vương của ngươi! Cho ngươi nếm thử mùi vị của canh dưa muối! Khói lửa nổi lên bốn phía, quần hùng tranh bá, tại cái niên kỷ đẫm máu tanh này, nữ nhân chỉ là đồ chơi, để cho người người chà đạp, làm sao nàng có thể tự bảo vệ mình? Nam tử dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nắm cả thiên hạ trong tay đó, liệu có chịu buông tha cho mỹ nữ khắp thiên hạ để mà bao bọc nàng… cưới nàng? *** Gió thu nổi lên, đêm dài se sắt. Ánh trăng lành lạnh, một trận gió lớn thổi qua, rét lạnh đến tê người. Phủ Khánh Vương vẫn sáng rực với hàng vạn ánh đèn. Cửa sổ khép hờ không ngăn được gió lạnh thấu xương. Cô gái trong phòng vốn đang ngủ không yên chợt bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh. Mộ Dung Ca nhìn thoáng qua cửa sổ bị gió thổi tung, vuốt ngực, thì ra là cửa sổ bị thổi ra. Hai ngày nay nàng luôn ngủ không yên, cha bị người ta hãm hại phải vào tù. Nàng chỉ thầm cầu khẩn, muốn nhờ Khánh vương rửa sạch oan khuất cho cha nàng, chứng minh sự trong sạch của cha, nhưng Khánh vương vẫn chưa hồi phủ. Nàng khoác thêm một chiếc áo mỏng, định ra đóng cửa sổ. Đột nhiên thấy có người đứng trước cửa. Nàng nhìn kỹ lại, thì ra là Lâm Vi. Là thiếp thân nha hoàn hồi môn của nàng. Nàng dịu dàng nói: “Sao muội muội đến mà không lên tiếng? Có phải cũng lo lắng cho cha ta nên không ngủ được không? Muội yên tâm, chờ Vương gia hồi phủ, nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha ta.” Hạt ngọc trên đầu Lâm Vi ánh lên, phản chiếu làn da nõn nà, môi đỏ như son, hai mắt sáng như trăng như sao, cặp lông mày quyến rũ mị hoặc trời cho của nàng. Lâm Vi là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc. Sau khi nhập Khánh Vương phủ cùng Mộ Dung Ca, nàng liền được Khánh vương sủng ái, nhờ có thân phận thiếp thân nha hoàn mà được phong thành sườn phi, được sủng ái vượt xa Mộ Dung Ca. Nàng nhìn sâu vào mắt Mộ Dung Ca, nhếch môi cười mỉa mai: “Vương phi cho rằng Khánh vương sẽ cứu Tể tướng sao?” “Sao lại không? Cha ta là nhạc phụ của Khánh Vương, Khánh vương…” “Đến giờ mà Vương phi vẫn đơn thuần thế à? Tội của Tể tướng là tội mất đầu. Khánh vương sao phải vì Tể tướng mà đắc tội với Hoàng thượng? Huống chi, Khánh vương đã đuổi người đưa thư về rồi. Vương phi, không muốn biết Khánh vương nghĩ thế nào sao?” Lâm Vi khẽ nâng tay áo che đôi môi đỏ mọng, vẻ khinh thường, châm chọc trong mắt càng rõ hơn. Mộ Dung Ca dần dần cảm thấy điều gì đó không đúng, mày liễu khẽ nhướng lên, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Vi: “Muội muội, ngươi…” “Đến nước này, Vương phi đúng là cũng đủ ngu xuẩn! Từ sau khi ngươi vào phủ Khánh vương, Vương gia có từng để mắt đến ngươi chưa? Dù cho ngươi có tỉ mỉ trang điểm đẹp đẽ, Vương gia cũng có từng đặt chân đến phòng ngươi sao? Ngươi cứ nghĩ mình hiền lương thục đức chờ đợi, rộng lượng cưới mỹ nữ về làm thị thiếp cho Vương gia, thì Vương gia sẽ biết ngươi tốt sao?!” Lâm Vi bỗng cao giọng, mặt cũng trở nên dữ tợn hơn. Mộ Dung Ca liên tục lùi lại, khó tin nhìn Lâm Vi: “Muội muội, sao lại như thế! Cưới mỹ nữ về làm thị thiếp cho Vương gia, không phải là ý của muội sao?” “Người như ngươi mà cũng muốn đấu với ta à? Mấy năm trước, ta tiếp cận ngươi, chỉ để có thể trở thành thiếp thân nha hoàn hồi môn của ngươi. Để Khánh vương sủng ái ta. Ngươi cũng không làm ta thất vọng, lại hoàn toàn tin tưởng ta!” Lâm Vi cười lạnh. Mộ Dung Ca tức giận chỉ Lâm Vi: “Ngươi! Đê tiện!” “Đê tiện? Là ngươi quá ngu xuẩn mới đúng! Ta cũng không phí thời gian cùng ngươi nói nhảm. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Khánh vương phi nữa, chỉ là một ca kỹ trong phủ Khánh vương mà thôi! Đừng nhìn ta như vậy, đây là ý của Khánh vương.” Lâm Vi khẽ nâng cao cái cằm hoàn mỹ, trong mắt đầy sự châm biếm, mỉa mai. Hiện giờ nàng mới là người được ngồi trên cao, còn Mộ Dung Ca, cô con gái cao quý của Tể tướng, đã trở thành một ca kỹ hèn mọn. ”Cái gì?! Sao có thể như thế được!” mdc kinh hoàng hô to. Thật khó tin, nàng không thể tưởng tượng Khánh vương có thể đối xử với nàng như thế. Vào phủ Khánh vương một năm, nàng vẫn cố gắng lấy lòng Khánh vương, tự mình cưới thị thiếp về cho hắn, chỉ muốn hắn liếc nàng một cái, không ngờ lại ra nông nỗi này! Lâm Vi cười to, “Ha ha ha ha ha… Sao lại không thể?! Ngươi nghĩ ngươi cao quý như công chúa sao? Đời này kiếp này lúc nào cũng ăn trên ngồi chốc sao?” Lâm Vi bỗng hạ thấp người, ghé tai mdc nói: “Ngươi có muốn biết ai là kẻ đã hãm hại, bỏ tù Tể tướng không? Chính là Khánh vương, người ngươi yêu đấy. Tuy rằng ngươi có dung mạo khuynh thành, thì sao? Có thể so với ta không? Khánh vương coi ngươi như cặn bã, chưa từng để mắt đến. Từ lúc ngươi vào Khánh vương phủ, cũng là lúc vận mệnh của Tể tướng được quyết định rồi! Muội muội ta đây có thể khẳng định cho ngươi biết, Tể tướng đại nhân chắc chắn phải chết! Có điều, nếu ngươi ở Khánh vương phủ, thì có thể an phận thủ thường làm ca kỹ, bị nam nhân trêu chọc, đùa bỡn, ta cũng sẽ rộng lượng cho ngươi có miếng cơm! Ha ha, dù ngươi không muốn lấy lòng nam nhân, cũng không sao, với diện mạo của ngươi, nam nhân muốn ngủ với ngươi cũng không hiếm. Ngươi… cứ từ từ mà hưởng thụ!” Mộ Dung Ca tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng, Lâm Vi, người nàng tin tưởng nhất, người nàng coi như chị em ruột thịt lại phản bội nàng! Mà người nàng yêu nhất, Khánh vương, lại chính là đầu sỏ làm cho nàng tan cửa nát nhà. Bây giờ hắn còn vô tình, vô nghĩa muốn biến nàng từ một Khánh vương phi cao quý biến thành một ca kỹ ti tiện như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Lâm Vi, bỗng nàng đứng bật dậy muốn lao vào đánh ả ta. Lâm Vi đã dám đến đây ngửa bài với nàng thì hiển nhiên cũng không đi một mình, một vài tên hộ vệ Vương phủ bất ngờ xuất hiện từ phía sau Lâm Vi, lao lên đứng chắn ở trước mặt ả. “Ngươi bây giờ đã không còn là Khánh vương phi nữa mà còn muốn đấu với ta ư?! Mơ mộng hão huyền! Người đâu, đưa nàng ta vào ca kỹ phòng!” – Lâm Vi lạnh lùng nói. Đám hộ vệ tiến lên, dễ dàng bắt được Mộ Dung Ca. Mộ Dung Ca tuyệt vọng nhìn Lâm Vi, bỗng nàng cất tiếng cười to, “Ha ha ha ha… Lâm Vi, rồi ngươi sẽ bị báo ứng!” Dứt lời, nàng dùng hết sức lực thoát ra khỏi hai gã hộ vệ, đâm đầu vào cây cột lớn trong phòng, cái trán trơn bóng ngay lập tức bị nhuốm đầy máu tươi. Nàng chưa từng nghĩ, có một ngày nàng lại kết thúc tính mạng của mình trong một tình huống tuyệt vọng như thế này. “Vẫn còn thở, chúng ta có nên tìm thầy lang không?” Tên hộ vệ cúi xuống thăm dò, cảm giác nàng vẫn còn có chút hơi thở mỏng manh, hắn liền quay sang bẩm báo với Lâm Vi. Lâm Vi nghe thấy vậy, khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca đang đầy đầu máu tươi, lạnh lùng nói: “Chỉ là một ca kỹ nho nhỏ, cần gì phải gọi thầy lang? Đưa thẳng về ca kỹ phòng đi.” Để cho nàng ta tự sinh tự diệt! Nếu còn sống, thì sau này cũng là sống không bằng chết. Còn nếu chết, thì coi như nàng ta có phúc. Lâm Vi nhếch môi cười lạnh, xoay người rời đi. … “Không thể tin được Khánh vương phi cũng bị rơi vào tình cảnh này, trở thành ca kỹ giống chúng ta!” “Khánh vương phi đã là gì, trong phủ chúng ta có bao nhiêu ca kỹ từng có thân phận là thiên kim tiểu thư? Thậm chí còn có cả công chúa mất nước. Muốn trách thì chỉ có thể trách mệnh nàng không tốt thôi! Sáng nay, lúc Khánh vương trở về phủ, biết Khánh vương phi tự sát mà cũng chẳng buồn tới liếc nhìn lấy một cái, vậy cũng đủ hiểu, sau này nàng ta cũng không có cơ hội mà đổi đời nữa rồi.” “Nàng ta đã hôn mê một ngày một đêm, đến bây giờ còn chưa tỉnh, e là cũng chỉ cầm cự được vài ngày nữa thôi.” “Có người nghe thấy chuyện Khánh vương phi trở thành ca kỹ, tối nay đã tới Vương phủ, muốn bắt nàng ta hầu hạ. Nghe nói Lâm trắc phi cũng đã đồng ý rồi.” Vài nàng ca kỹ vây quanh ở bên giường, ngươi một câu, ta một câu, thi nhau bàn tán. Mộc Khinh nhíu chặt mày, sao lại ầm ĩ như vậy? Nàng vừa chợp mắt một chút sao lại thấy mệt hơn thế này? Cảm giác toàn thân đau nhức, giống như là xương cốt vừa bị phá hủy vậy. Có người mở TV à? “Ồn quá đi!” – Mộc Khinh cau mày lẩm bẩm. ... Mời các bạn đón đọc Thiếp Khuynh Thành của tác giả Thư Ca.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều - Tứ Thục
Đọc truyện Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều của tác giả Tứ thục mở ra câu chuyện ngôn tình sắc đầy ngọt ngào và thú vị. “Anh, anh... anh cởi quần ra làm gì?” “Em cố ý muốn làm bác sĩ nam khoa, anh cho em cơ hội thực tập.” “Nơi này là bệnh viện, đừng có nghịch có được không? Em về nhà rồi...” “Rồi như thế nào? ” Anh kéo cô vào trong ngực, cười mờ ám hỏi: “XXOO?” “XX cái đầu anh!” Cô một tay đẩy anh ra, la lớn lên: “Người tiếp theo!” “Toàn bộ lịch hẹn hôm nay của em đều là anh!” *** Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên giường. “Qủa nhiên là tuyệt sắc. Cho dù Cố Mạc là cong, cũng nhất định không chịu được hấp dẫn này đâu.” Dương Nguyệt Quyên nhìn cả người Tiếu Nhiễm bị vùi vào trong chăn mền màu xanh mà có chút ghen tỵ. Tiếu Nhiễm có khờ dại thế nào cũng có thể đoán được mẹ kế muốn làm cái gì, cô vùng vẫy nhớ tới, lại nhận ra tay chân mình mất hết sức lực: “Dì, vì sao?” “Hiện giờ chỉ có cô có thể cứu ba cô. Chỉ cần đêm nay Cố Mạc muốn cô, cậu ta liền không thể động thủ với ba của cô.” Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền đi ra cửa: “Hầu hạ cậu ta cho tốt, cũng đừng khiến tôi phải tiền mất tật mang.” “Không cần! Dì, nếu ba biết bà thiết kế như thế để hãm hại tôi, nhất định sẽ không tha thứ cho bà!” Tiếu Nhiễm nóng nảy, ba yêu thương cô như thế, chắc chắn sẽ không cho phép dì làm thương tổn cô. “Tiếu Nhiễm, cô sai rồi. Đây là chủ ý của ba cô.” Dương Nguyệt Quyên để lại mấy lời này, rồi đi ra khỏi phòng. Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt, không thể tin được lời mẹ kế vừa nói. Người ba hiền lành yêu thương cô hết mực trong trí nhớ thực ra lại là chủ mưu của sự việc đêm nay. Cô như thế nào cũng không thể tin được sự thật này. Nếu cô biết là sẽ như thế này, cô nhất định sẽ không mặc kệ đống bài tập vẫn chưa làm xong, sau đó đi cùng mẹ kế đến tham gia yến hội. Cô là bị người thân của mình bán đứng. Hàng hàng nước chua xót chảy ra từ trong hốc mắt của cô, như mưa đêm đầu đông, băng giá làm đau đớn cõi lòng của cô. Thời gian từng giây từng phút qua đi, cô giống như một người tử tù đang chờ được hành hình, tràn ngập tuyệt vọng. Khi cửa phòng được mở ra khi đó, trái tim của cô lập tức buộc chặt lại. Là người tên là Cố Mạc sao? “Việc chúng ta hợp tác với LC còn cần suy xét. Cậu đi tìm người điều tra tình hình kinh doanh của bọn họ một chút.” Một âm thanh tràn đầy từ tính từ phòng khách truyền đến. “Được.” Một giọng nói cẩn thận đáp lại. “Bảo Lynda đặt vé máy bay cho tôi đi Newyork vào ngày mai. Đúng rồi, để tôi chăm chú theo dõi Tiếu Bằng Trình, con người mà nóng nảy thì chuyện gì cũng làm ra được.” Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng. “Vâng.” Hai người đàn ông nói chuyện với nhau rõ ràng truyền vào trong tai của Tiếu Nhiễm. Khi cô nghe được tên của ba mình, trái tim lại càng lạnh thêm. Người đàn ông bên ngoài kia là người sẽ ra tay với ba mình theo như lời mẹ kế nói – Cố Mạc. Cô khẩn trương cắn môi, thật muốn níu lấy ga trải giường quấn chặt người mình lại. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Tiếu Nhiễm liền nghe được một tràng những tiếng bước chân không nhanh không chậm ngày càng gần, trái tim của cô nhảy lên càng nhanh, có một cảm giác như sắp ngập đầu trong tuyệt vọng. Không cần đi vào! Cô nhắm mắt lại, không ngừng cầu nguyện. Nhưng là rõ ràng thượng đế không nghe được âm thanh của cô. Một người đàn ông cao lớn mà anh tuấn xuất hiện ở cửa. ... Mời các bạn đón đọc Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều của tác giả Tứ Thục.
Hôn Sai 55 Lần - Diệp Phi Dạ
Trong siêu phẩm Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ có nói những câu mở đầu đậm chất ngôn tình sắc "Ông xã, đêm nay dạ dày em có chút không thoải mái, xin nghỉ ngơi!" "Ông xã, đêm nay hình như em có chút sinh bệnh, xin nghỉ ngơi!" "Ông xã, đêm nay em phải tới chơi với bạn bè, xin nghỉ ngơi!" Trước khi kết hôn Cố Khuynh Thành, luôn muốn tới gần Đường Thời như thế nào. Sau khi kết hôn Cố Khuynh Thành, cuộc sống trở lại bị giam cầm, lại nghĩ làm như thế nào để Đường Thời buông tha cô một đêm. *** Em cho tôi thời gian ấm áp, tôi hứa cả đời em sẽ khuynh thành -- Khi Cố Khuynh Thành tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, cô theo thói quen duỗi người một cái, thân thể truyền đến một trận đau sót. Cố Khuynh Thành nhíu lông mày lại, ngồi dậy, liền nhìn thấy cửa phòng tắm thủy tinh ở đối diện, có một bóng dáng cao lớn như ẩn như hiện, còn kèm theo tiếng nước chảy rất nhỏ. Cố Khuynh Thành giật mình hai giây, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh hôm qua mây mưa cùng Đường Thời. Mặt Cố Khuynh Thành hơi đỏ lên, tay theo ý thức nắm lấy chăn mền, có chút e lệ cúi đầu xuống. Cô và Đường Thời quen biết từ khi còn bé, vẫn qua lại tốt, cuối cùng bây giờ cùng giường chung gối, anh sẽ phụ trách với cô, cưới cô làm vợ chứ. Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, mắt hơi hiển hiện hảo quang hưng phấn. Qua ước chừng mười phút đồng hồ, cửa phòng tắm mở ra, Cố Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Thời quần áo chỉnh tề từ trong đi tới. Với việc quen biết anh gần hai mươi năm, Cố Khuynh Thành vẫn bị người đàn ông nổi bật trước mặt, quả thực tuyệt vời, màu mắt đậm, đôi môi nhạt, bộ dạng hoàn mỹ, phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng áo vô cùng đơn giản, dễ dàng làm cho người ta có một loại phong thái tuyệt thế kinh hãi thế tục. Tay Cố Khuynh Thành nắm lấy chăn mền, hơi thêm một chút khí lực, khuôn mặt xinh đẹp, treo một nụ cười yếu ớt, mở miệng giọng nói nhẹ nhàng, gọi một tiếng tên Đường Thời: "Đường Thời..." Trên mặt Đường Thời gần như không có biểu lộ cái gì, anh chậm rãi đi qua giường Cố Khuynh Thành, dáng vẻ đẹp mắt, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối không có liếc nhìn qua Cố Khuynh Thành một chút. Đường Thời đứng ở trước giá áo, cầm áo khoác tây trang của mình lên, đứng ở trước gương, từ từ mặc vào. Rõ ràng tối hôm qua với cô còn rất tốt, tại sao sau một đêm tình vui vẻ, anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Cố Khuynh Thành nhăn mày, trên mặt vẫn duy trì nụ cười yếu ớt như cũ, mở miệng lần nữa, nói: "Đường Thời, tối hôm qua..." Cố Khuynh Thành vừa mới phun ra hai chữ này, liền lập tức im lặng, mặc dù cô rất muốn gả cho anh, nhưng là, tối hôm qua mọi chuyện như thế, sao có thể làm cô mở miệng nói. Đường Thời đưa lưng về phía Cố Khuynh Thành, lúc nghe thấy hai chữ "Tối hôm qua", ngón tay hơi hơi dừng một chút, sau đó giống như không có việc gì, chậm rãi cài nút áo tây trang lại, sau đó mới mới chậm rãi xoay người, đối mắt với Cố Khuynh Thành. Người đàn ông cũng không nói lời nào, trên mặt anh vẫn duy trì thần sắc lạnh nhạt, nhìn qua bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng trên thân lại có từng tia áp bức truyền tới, để lòng Cố Khuynh Thành, nổi lên một tầng bất an và khẩn trương không thể áp chế. Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, khéo hiểu lòng người mở miệng: "Đường Thời, anh có chuyện gấp sao..." Lần này Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, Đường Thời đã lên tiếng cắt ngang lời cô nói,tiếng người đàn ông hoa sắc mát lạnh, âm điệu không lạnh không nhạt, chỉ là tiếp lại lời nói trước của Cố Khuynh Thành: "Tối hôm qua? Tối hôm qua làm sao?" Cái gì gọi là tối hôm qua làm sao? Anh và cô lên giường... Cố Khuynh Thành hơi há hốc mồm, biểu lộ mờ mịt nhìn qua Đường Thời áo mũ áo mũ chỉnh tề phong độ, có chút không đoán ra lời này của anh có ý gì. Đường Thời đi về phía trước hai bước, vươn tay nâng cằm Cố Khuynh Thành lên, hơi hơi cúi người, đem mặt gần sát mặt cô: "Mặc dù em là lần đầu, em có chút ngượng ngùng, cũng không đủ để cho người ta tận hứng, nhưng mà, anh vẫn rất thích..." Đường Thời dừng một chút, sau đó lại bổ sung một câu: "Chẳng qua, giới hạn lên giường với em chỉ tới hôm qua." ... Mời các bạn đón đọc Hôn Sai 55 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ.
Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút - Hề Yên
Kể từ lúc làm vợ của Thi Vực thì Thẩm Chanh đã nghĩ mình đã phải tích rất nhiều phúc mới lấy được người chồng như vậy. Cô bước chân vào cuộc sống cưng chiều hết mực.  Lời cô cảm thấy ngọt ngào nhất khi được nghe từ anh là: "Đắc tội em, anh giáo huấn người đó thay em" *** "2808...." Đi ra thang máy, Thẩm Chanh sờ lên cái cằm, yên lặng lãi nhãi. Nhìn nhìn biển số nhà, sau khi xác nhận xong, ấn chuông cửa, im lặng chờ đợi. Két một tiếng. Cửa mở rồi! "Xin chào, tôi là...." Thẩm Chanh duy trì cười chiêu bài chưa từng suy thoái, nhưng chưa nói hết câu, đối phương đã duỗi cánh tay dài ra, dùng một tay kéo cô đi vào. Đóng cửa nhà, ngăn cách ánh sáng bên ngoài. Trong bóng tối, Thẩm Chanh mở to mắt. Vẫn chưa làm ra cử động nào đã bị người đàn ông đẩy tới trên tường.... "Chớ lộn xộn!" Cảnh báo trong lòng Thẩm Chanh vang lớn, "Anh làm gì vậy?" "Thật ồn ào!" Giọng người đàn ông trầm khàn, vô cùng từ tính. Thẩm Chanh vô thức nhíu mày, cảm giác được bàn tay to nóng rực chạy không quy củ ở trên người cô, cô thét chói tai: "Khốn kiếp!" "Giả thuần khiết?" Người đàn ông hừ nhẹ. "Mẹ anh mới giả thuần khiết!" Thẩm Chanh tức giận mắng to, giơ tay lên. Bốp! Trong phòng yên tĩnh, tiếng bạt tai đặc biệt vang dội. "Đánh tôi?" Trong giọng nói người đàn ông lộ ra hơi thở nguy hiểm, một phát chế trụ hai tay Thẩm Chanh, nâng lên trên đỉnh đầu cô, hung hăng bắt lấy môi của cô. Mẹ nó! Ăn đậu hũ của cô? Hàm răng hung hăng khẽ cắn, mùi máu tươi lập tức chui vào trong miệng. "A...." Người đàn ông phát ra âm thanh hút khí. Nhưng chỉ tạm dừng một giây, bàn tay mạnh mẽ có lực suýt chút nữa bóp nát cằm của cô, "À! Hóa ra là con mèo hoang!" "Anh mới phải mèo, cả nhà anh đều là mèo!" "Câm miệng." "Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!" Thẩm Chanh tức giận đến nổi giận. "Ừ, tùy cô." Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, giống như là từ chối cho ý kiến. Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên một tiếng tiếp một tiếng. Ngừng thở, Thẩm Chanh cảm thấy được chút sức sống. Tiếng chuông ngoài cửa reo hồi lâu, cuối cùng dừng lại. Két! Ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Cửa nhà bị người mở ra. Thi Vực híp mắt, lấy tay ngăn cản ánh sáng bên ngoài, thấy rõ người tới, khẽ phát ra một tiếng nguyền rủa: "Cút!" Đường Diễm trừng lớn mắt, rất hoang mang với tất cả chuyện trước mắt, "Các người đây là...." Thẩm Chanh liếc qua người tới, thu hồi ánh mắt. Bốp! Trả lời người tới là một tiếng vang thanh thúy. Đúng vậy, Thẩm Chanh dùng sức quăng cái tát thứ hai. Thi Vực bị đánh tỉnh táo, khuôn mặt tuấn tú nổi lên dấu tay. Thẩm Chanh ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉnh sửa xong cổ áo bị làm lộn xộn, bình tĩnh tự nhiên đi ra ngoài. Tĩnh mịch. Trong phòng, là một mảnh tĩnh mịch tuyệt đối. Miệng Đường Diễm há lớn, khiếp sợ không thôi. Lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám đánh mặt của anh. "Anh tới làm gì?" Thi Vực trầm mặt, giọng nói lạnh đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo. "Khụ...khụ! Không phải tìm người đến dập lửa cho anh sao?" Đường Diễm nén cười, giống như bỏ lỡ một trận đùa giỡn rất đặc sắc, bọn họ.... giống như chơi rất kịch liệt. Thi Vực dựng thẳng lông mày, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ phía sau lưng Đường Diễm, "Cô ta?" "Nếu không còn là ai?" Đường Diễm cười mỉa, quăng cho mỹ nữ bên cạnh một ánh mắt, "Còn không đi hầu hạ tốt anh em của tôi." "Không thành vấn đề! Người ta nhất định sẽ làm cho anh quên không thoải mái vừa rồi!" Mỹ nữ nhún nhún ngực, cười đến quyến rũ gợi cảm. Thi Vực theo bản năng nhíu mày, người phụ nữ trước mắt khiến anh cực kỳ phản cảm. Ném xì gà trong tay tới trên gạt tàn thủy tinh, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Đường Diễm, "Mang đi." Không khí đột nhiên lạnh lẽo, mang theo chút hơi thở không biết tên. Nhìn ra được Thi Vực đã không còn hào hứng, Đường Diễm cười xấu xa với anh, "Xem ra, lửa này sợ là đã được dập rồi!" Nói xong, mang theo mỹ nữ kia xoay người đi ra ngoài. Sau khi hai người rời đi, Thi Vực đập một quyền nặng nề bể cái bàn dài. ... Mời các bạn đón đọc Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút của tác giả Hề Yên.
Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu - Phong Thần Tuyết
Anh là tinh anh trong giới thương trường, cao ngạo, đẹp trai, giàu có, xung quanh có không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp thầm mong được cùng anh nên duyên vợ chồng. Cô là đứa con riêng lưu lạc ngoài xã hội, ngày đoàn tụ gia đình lại chính là ngày cô phải thay chị gái gả cho anh. Sau đám cưới xa hoa, cô đồng thời phải mang trong mình trọng trách lớn lao là bảo vệ quyền lực và tiền bạc của gia tộc. Cuộc sống hôn nhân không tình yêu đan xen bởi trách nhiệm, mưu mô, danh vọng cùng những toan tính xấu xa, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng của những người tham gia trong vòng xoáy. Tình yêu nảy nở và lòng tin được dựng xây, đó có phải là tất cả những gì đã khiến nụ cười nở rộ trên khuôn mặt cô lần nữa? Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, liệu anh và cô có thể yêu thương sâu đậm ngay từ đầu? *** Trên cơ thể vẫn còn lưu lại dấu vết của anh, những vết tích khiến cô lúc này chỉ cảm thấy trống rỗng và băng giá từ tận đáy lòng. Vào lúc cô tưởng như hạnh phúc nhất, anh quyết ý bỏ đi, khiến những cảm giác buồn bã, lạnh lẽo bất ngờ ập tới, thổi bay tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô.   Thế nhưng, một người con gái như cô thì có mấy suy tư để mà nói chứ?   Cô dịch chuyển cơ thể, mệt mỏi nhấc người khỏi giường, choàng khăn bông đi vào phòng tắm.   Khi bồn tắm đã đầy nước, cô nhấc đôi chân thon dài bước vào bên trong.   Bồn tắm vừa cứng vừa lạnh, lòng người giá như có thể cứng và lạnh như thế, liệu chăng sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy?   Nước rất ấm, bao bọc lấy cơ thể cô, cũng đồng thời gột sạch tất cả những tàn tích còn lưu lại trên người cô.   Cô phải gột rửa thật sạch, tốt nhất là không còn dấu vết nào càng tốt. Bởi đó là điều mà cô mong muốn.   Tì cằm lên thành bồn, hai mắt cô dán chặt vào chiếc di động đặt ở gần đó. Màn hình lớn đã tối đen suốt từ đêm hôm qua. Có lẽ cô mãi mãi chẳng bao giờ thấy màn hình đó lóe sáng được nữa.   Đưa mắt sang chỗ khác, ánh mắt cô lưu lại trên tấm gương có viền được chạm trổ tinh xảo. Trong đó hiện lên một khuôn mặt đỏ hồng, mơ màng vì không khí ấm nóng.   Cô lặng lẽ cười nhẹ, ở trong thành phố giá băng này đã từng có một con người nhiệt huyết, chỉ là nó đã sớm tàn giữa bầu trời băng tuyết lạnh giá ở phương bắc và trong buổi đêm lạnh lẽo đơn côi tại phương nam.   Đối với cô mà nói, đến sau cùng đã chẳng còn bất cứ thứ gì ý nghĩa nữa…  ... Mời các bạn đón đọc Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu của tác giả Phong Thần Tuyết.