Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phù Đồ Tháp

Văn án: Không có một trái tim ấm áp, nhưng lại có đôi mắt động lòng người nhất thế gian. Hắn là ác quỷ, cũng là Phật Đà. Lưu ý: Triều đại trong truyện là hư cấu, dựa trên bối cảnh thời nhà Minh, chớ khảo chứng. *** Đôi lời: Truyện bị edit chưa có sự cho phép của tác giả nha (và tất nhiên là phi lợi nhuận). Nếu muốn re-up thì cũng được thôi nhưng mà tốt nhất là nên hỏi trước mình một tiếng. Mình thích nhấttttttt trên đời là đọc truyện một mạch không ngơi nghỉ, thế nên là bao giờ mình edit xong hết tất tật thì mới đăng nhá (chứ không phải là mình drop đâuuu :))) Truyện mới được beta sơ qua một lần thôi, nhỡ mọi người cắn phải cục sạn nào thì có thể báo lại cho mình hoặc nhắm mắt làm ngơ nhé plsssss À đấy mọi người nhớ phải like truyện đấy nha. ***   Sắc trời tối dần, cơn mưa tựa hồ đã dịu đi đôi chút. Ngày đêm luân phiên, chiều hôm buông xuống một màu lam loãng nhạt, khiến cho người ta thảng thốt, có chút hoài nghi không biết đây là sáng sớm hay là chạng vạng. Thái giám phụ trách thắp đèn đứng dưới hiên, cái cán dài hướng lên mái nhà, từng chiếc lại từng chiếc đèn lồng được treo lên móc sắt. Càn Thanh Cung giống như người hôn mê vừa tỉnh, là ánh sáng thê lương duy nhất trên thế gian này, lặng thinh sừng sững mà đứng đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, mặt sau Giao Thái Điện và Khôn Ninh Cung đều lần lượt sáng lên, tạo thành một dải sáng lớn huy hoàng, đây chính là trung tâm Tử Cấm Thành. Nước mắt trên gương mặt Triệu Hoàng Hậu vẫn chưa khô, do thời gian khóc quá lâu, mí mắt đã sưng húp. Phượng bào khoác ngoài của nàng vứt ở gian ngoài, gọi đám Y chính tới hỏi han bệnh tình Hoàng Đế: “Dựa vào mạch tượng, khi nào Thánh cung có thể bình phục?” Trong cung có nhiều điều kiêng kị, không thể hỏi thẳng ra là khi nào chết, thái y lại càng không thể trả lời thẳng đuột, chỉ dám cong eo đáp lời: “Mạch tượng Vạn Tuế Gia mềm mà mảnh, theo y lý mà nói thì do mạch máu tắc nghẽn, khí huyết không thông, âm dương mất cân bằng, làm mạch phù mềm. Khi nãy thần thăm khám, thấy chân tay chủ tử có chút nóng, miệng khô ráo, lưỡi hồng không vảy, bệnh tình so với hôm qua đã tốt hơn được đôi chút.” Hoàng Hậu thở dài: “Mấy ngày trước còn chẳng đến nỗi, cớ làm sao lại bệnh thành bộ dạng này?” Nàng quay đầu lại nhìn, tấm màn lụa rủ quanh long sàng chưa khép hẳn, một gương mặt xám xịt lộ ra qua khe hở, miệng nửa đóng nửa mở, cứ như thể đã chết được một nửa rồi. Nàng nhanh chóng rời mắt, bất động thanh sắc chờ các vương công đại thần vào điện. Cung nữ dìu nàng ngồi xuống bảo tọa, nàng lấy lại bình tĩnh hỏi đám thái y trước mặt: “Mỗi khi ta hỏi nguyên nhân bệnh tình, Thái Y Viện các ngươi đều trả lời qua loa lấy lệ, đến tận bây giờ vẫn chưa có nổi một lời xác đáng. Hiện tại tông thân và chư công thần đã đến đây, lại là cận thần tâm phúc thường ngày của Hoàng Thượng, thời điểm mấu chốt này, các ngươi không cần kiêng kị gì nữa, cứ nói ra đi. Giấu kín không phải là cách tốt, chẳng may có bất trắc gì, chỉ sợ Thái Y Viện không đảm đương nổi.” Trần thái y đứng đầu rùng mình một cái, càng thêm cúi thấp cái eo: “Thánh cung ôm bệnh, Thái Y Viện chẩn bệnh, kê thuốc, mọi chuyện đều phải giữ kín. Nếu không có Vạn Tuế Gia hạ lệnh, chúng thần có nuốt gan hùm cũng không dám hé nửa lời. Nhưng tình thế đã đến nước này, chúng thần cũng rất kinh sợ. Nay nương nương hạ chỉ, vậy thần đành cả gan bẩm báo với ngài và chư vị đại nhân. Thần xem xét mạch tượng Vạn Tuế Gia, mạch thưa, yếu ớt, có cũng như không, chính là do hư lao thất tinh, là triệu chứng nội thương. Loại bệnh này…phải tránh xa nữ sắc, tĩnh tâm điều tức mới tốt lên được. Tháng trước chủ tử từng triệu thần xem mạch, khi đó chủ tử có dấu hiệu gan thận âm hư. Còn ngọn nguồn chứng bệnh này…” Ông ta nuốt một ngụm nước bọt: “Âm dịch gan thận không đủ, thận bị thương lâu ngày, hoặc không đủ thiên chất, do chuyện phòng the quá độ gây ra. Thần đã kê đơn thuốc giúp ngăn ngừa khô nóng, lấy bổ thận dưỡng phổi là chính. Nhưng mà…chuyện hạnh ngự hậu cung, khi ấy thần từng dâng tấu lên chủ tử, hiện nay bệnh tình chủ tử càng thêm hung hiểm, hẳn cũng không để tấu thỉnh của thần vào lòng.” Mọi người ở đây nghe xong đều có chút xấu hổ, thái y nói rất rõ ràng, nguyên nhân Hoàng Đế nằm trên giường bệnh chính là do không nghe lời thái y dặn dò, túng dục quá độ. Khi trước còn ho ra đờm nhuốm chút máu, vừa rồi không chỉ là nhuốm máu nữa, mà là một ngụm máu to, máu trào ra từ mũi lẫn miệng, trông thật khiếp người. Hoàng Hậu ngẩn ra một lát, rồi cất giọng căm hận nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không một ai nói với ta? Các ngươi giấu cũng giỏi đấy, giấu đến thành họa rồi!” Thế rồi nước mắt lại chảy: “Ta cũng từng khuyên nhủ, nếu Hoàng Thượng nghe lọt nửa câu thì đã chẳng ra nông nỗi hôm nay! Ta là Hoàng Hậu một nước, vốn không nên nói ra những lời này, nhưng các vị Hoàng thúc cùng công thần nhìn xem, vị ở Thừa Càn Cung dây dưa không biết ngày đêm, bây giờ phá hỏng thân mình, thuốc tiên cũng chẳng cứu nổi!” Chuyện hậu cung vốn là việc nhà của Hoàng Đế, coi trọng ai, sủng hạnh ai, người ngoài không thể xen vào. Nếu chỉ là đấu đá nho nhỏ thì không sao, nhưng hiện nay đã đã gây ra đại loạn nguy hại căn cơ, truyền ra bên ngoài sẽ rất khó nghe. Ngay từ khi Đại Nghiệp khai quốc, Thừa Càn Cung đã được định sẵn là nơi dành cho Quý Phi, vị Quý Phi hiện tại mang họ Thiệu, có quan hệ rất sâu xa với Hoàng Đế. Ban đầu Thiệu Quý Phi là hôn thê của một vị khách tới Đông Cung, khi ấy cơ duyên xảo hợp, gặp được Nguyên Trinh Hoàng Đế vẫn còn là Thái Tử, hai người trò chuyện với nhau rất vui, thường xuyên qua lại rồi có cảm tình. Nhưng mà Hoàng Đế tương lai lại đi cướp thê của thần tử, nếu bị truyền ra há nào dễ nghe? Chuyện này đến tai Đại Tông Hoàng Đế, Đế răn dạy một hồi rồi thôi. Sau này nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau, cứ tưởng chỉ vậy là xong, ai dè sau khi lên ngôi, Hoàng Đế ban ý chỉ cưỡng chế phu thê Thiệu Quý Phi hòa ly, quang minh chính đại đón Thiệu Quý Phi vào cung. Mất mà tìm lại được thì đương nhiên sẽ bội phần ân ái, toàn tâm toàn ý sống những ngày phu xướng phụ tùy, ném hết tất cả nữ nhân hậu cung vào một góc. Có thể gặp được chân ái đời mình, kiếp này coi như không uổng, đạo lý này ai cũng biết. Đối với những thường dân áo vải thì xử lý dễ dàng, nhưng đối với Hoàng Đế thì khó như lên trời. Giả sử dùng thủ đoạn đủ quyết liệt, áp chế khắp nơi để cho không dậy nổi sóng, mọi người giận mà không dám nói gì, đợi vài thập niên sau lớn tuổi rồi, bất bình rồi cũng sẽ qua đi. Đằng này lại cứ khăng khăng làm cho thân thể Hoàng Đế suy nhược, Thiệu Quý Phi cậy sủng mà kiêu, đến lúc sảy chân chẳng thể trách người ta lấy oán báo oán. Mâu thuẫn này, các đại thần biết phải nói sao? Quan văn biết mắng người, quan võ biết đánh người, nhưng bọn họ không quản được bực tức của Hoàng Hậu đối với Quý Phi. Câu chuyện giờ đã lộ ra, sau này nên làm sao mới phải, trong lòng mọi người đều biết rõ. Chẳng qua tạm thời Hoàng Đế vẫn chưa tắt thở, ngoài miệng không tiện nói gì. Mọi người đều lặng thinh, không khí có chút ngột ngạt, đúng lúc này, một người đeo đai ngọc bước tới giải vây, ấm áp nói: “Vạn Tuế Gia không khỏe, đã nhiều ngày lòng người rung chuyển, đến ta cũng thất thố rồi. Chúng ta đều là kẻ ăn bổng lộc, vì chủ tử phân ưu là chuyện phải làm. Chủ tử nhất thời ôm bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại. Chúng ta không được lơi lỏng nhiệm vụ, không phụ sự ủy nhiệm của chủ tử. Theo ngu kiến của tại hạ, chư vị vẫn nên trấn thủ các Bộ cho thỏa đáng, những phiếu nghĩ(*) cần gửi không nên để lâu, Tư Lễ Giám chúng ta có thể thay chủ tử phê hồng(**) đôi chuyện, những đại sự không thể tự quyết đành chờ long thể chủ tử khỏe mạnh rồi định đoạt sau. Thời gian này mọi người vất vả thêm một chút, không cầu chủ tử ban thưởng, chỉ mong chính mình được thanh thản.” Rồi lại chắp tay thi lễ với Hoàng Hậu: “Mong Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Vạn Tuế Gia phúc hậu, đây chỉ là một điểm mấu chốt nhỏ mà thôi, bước qua được sẽ không còn gì đáng ngại.” (*) Phiếu nghĩ: Nội các sẽ xem tấu chương trước Hoàng Đế, sau đó ghi ý kiến của mình ra một tờ giấy dán lên tấu chương, tờ giấy ấy chính là phiếu nghĩ, được Hoàng Đế dùng để tham khảo trước khi chính thức duyệt tấu chương đó.   Mời các bạn đón đọc Phù Đồ Tháp của tác giả Vưu Tứ Tỷ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khoảnh Khắc Tinh Quang
"Đã từng có một tấm chân tình ở trước mặt tôi, chỉ là tôi không biết quý trọng..." Thầm mến chính là một loại bệnh, cần phải chữa. *** #REVIEW: KHOẢNH KHẮC TINH QUANG Tác giả: Minh Nguyệt Đang. Thể loại: Hiện đại, thầm mến. Tình trạng: Edit hoàn, có ebook. Reviewer: Le Giang - fb/hoinhieuchu ---- Xuyên suốt truyện là mối tình bí mật của Bùi Giai và Đường Nhã Bửu. Mỹ Bảo - chị gái Nhã Bửu đã yêu và điên cuồng theo đuổi anh chàng lạnh lùng Bùi Giai nhưng chưa từng được đáp lại. Tình cờ Bùi Giai phát hiện Nhã Bửu cũng thầm có tình cảm với mình nên bắt đầu để ý đến cô hơn. (thực ra là sợ gặp phải Mỹ Bảo ver 2 ) Và rồi anh nhanh chóng bị cô thu hút, hai người sa vào tình yêu cuồng nhiệt. Trước đây họ đều loanh quanh trong cùng vòng tròn giao tiếp nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức "có quen biết", thậm chí 2 bà mẹ còn có mối thù truyền kiếp từ trước (kiểu trẻ con buồn cười chứ không nặng nề đâu, không biết 2 cặp bố - mẹ đôi chính có truyện riêng không chứ thấy tiềm năng quá à) và bị đẩy lên đỉnh điểm vì chuyện theo đuổi bất thành của cô con gái lớn nhà họ Đường. Đây cũng chính là rào cản lớn nhất trong mối quan hệ của nam nữ chính sau này, là lý do Nhã Bửu luôn muốn giấu nhẹm, giấu tiệt Bùi Giai, là nguồn cơn bao lần uất ức đến bất lực của nam chính. Nữ chính là tiểu thư đúng nghĩa, gia đình giàu có, được nuông chiều hết mực. Cô là diễn viên múa, không chỉ xinh đẹp mà còn có phong thái dịu dàng nhã nhặn. Tuy nhiên thâm tâm Nhã Bửu lại tồn tại những sự phản nghịch ngấm ngầm. Ví như biết tình yêu thầm lặng dành cho Bùi Giai khó mà có kết quả nhưng vẫn yêu. Ví như luôn là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại giấu giếm yêu cái đứa mà mẹ mình ghét nhất trên đời. Ví như luôn được giáo dục là con gái phải giữ giá nhưng lại yêu bất chấp, không toan tính chút gì. Nhã Bửu yếu đuối, chút xíu tổn thương cũng chịu không nổi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là nghĩ đến chuyện phải chia tay rồi, xong lại đau lòng buồn bã. Nam chính ngược lại, là người kiên định, giỏi giang, bề ngoài hơi hơi lạnh lùng (và đẹp trai ) Nhưng gặp nữ chính rồi là anh hóa sói ngay Bùi Giai khi yêu Nhã Bửu như trở về làm chàng trai trẻ mới biết vị yêu đương, lãng mạn, ngọt ngào, cuồng nhiệt. Dù đọc đoạn đầu có thể cảm thấy nữ chính yêu nhiều hơn, lúc nào cũng lo được lo mất. Nhưng càng đọc sẽ càng thấy nam chính mới thật sự là người yêu nghiêm túc, yêu đến mức có thể làm trái với nguyên tắc của bản thân. Và độc giả chắc sẽ nhiều phen điên tiết với Nhã Bửu và cám cảnh thay cho số phận hẩm hiu chỉ có thể làm người tình trong bóng tối của Bùi Giai Điều mà nam chính cần đến cuối cùng chỉ là một lời khẳng định tình cảm, một gia đình mà thôi. Nhưng chị toàn làm anh giận tái cả mặt. Mà giận cái là nữ chính lại dùng mỹ nhân kế. Nam chính không bao giờ mắc mưu nhưng dạy dỗ xong là kiểu: rồi, giờ dùng mỹ nhân kế được rồi đó honey à =)) Truyện H nhiều nhưng toàn theo style: phủ màn, tắt đèn =)) đọc không bị phản cảm. À có điều nam nữ chính xxoo hơi sớm, thích cái là anh mần thịt chị rồi. Bạn nào không nhai được thì bỏ qua nhaa. Nói tóm lại là truyện đọc được, mình đọc một lèo hết luôn. Có điều cảnh báo là bản dịch và convert đều đến hết chính văn thôi, ngoại truyện chỉ có ở sách xuất bản bên Trung :(( ngày trước đọc xong mà mình chưng hửng í, hụt hẫng dã mann vì hóng nhất là phản ứng của các nhân vật xung quanh :(( Từ đầu đến cuối chỉ có 3 người biết mối quan hệ này: nam nữ chính và chị gái nữ chính " Mình search mọi ngóc ngách mà không thấy, nghe bảo ngoại truyện có phần Bùi Giai lấy lòng mẹ vợ rất hấp dẫn. Ahuhu *** Đường Nhã Bửu lái xe chạy vào nhà, cô út của cô vừa khéo đứng trước mặt, Nhã Bửu phiền chán bứt tóc, xuống xe cô đã khôi phục lại bộ dáng dịu dàng: “Cô út.” Đường Diệu nhìn về phía chiếc xe của Nhã Bửu nhíu mày: “Sao cháu còn chạy chiếc xe cổ sĩ này chứ, không an toàn.” Đường Nhã Bửu nhìn thấy gương mặt biểu hiện như kính chống đạn của cô út thì không nói nữa. Đường Diệu đem chìa khóa trong tay ném cho Nhã Bửu: “Cháu lấy chiếc xe này mà dùng, đừng nói là cô không thương cháu.” Đầu Nhã Bửu như muốn nổ tung, đánh giá chiếc xe trước mắt, màu tím sang trọng, nội thất bên trong khá xa hoa, cũng may là chưa viết thêm bốn chữ “Ông trùm than đá”. Nhã Bửu nhõng nhẽo cầu xin: “Cô út, chiếc xe này hẳn là dượng tặng cho cô, toàn là màu sắc tình yêu, cháu nào dám nhậń.” “Cháu là đứa cháu gái yêu quý nhất của cô, cháu hoàn toàn xứng đáng, nhận đi, trưởng bối ban thưởng cấm con cháu từ chối.” Đường Nhã Bửu còn chưa vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cô út nũng nịu: “Chồng à, vừa rồi Nhã Bửu nhìn thấy chiếc xe yêu quý của em đẹp quá, con bé cứ nằng nặc đòi xin, ý anh thế nào?” Đường Nhã Bửu bị Đường Diệu đổ oan, cô đứng hình tại chỗ, ba người trên ghế nhìn cô trưng trối, tay cô còn đang cầm chiếc chìa khóa xe, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn bà Diệp Tranh. Bà Diệp Tranh đưa tay lên trán, người không hiểu nội tình còn tưởng rằng bà mệt mỏi, kì thực bà lấy tay che mắt đồng tình thông cảm nhìn con gái, Đường Diệu là một bà cô lanh lợi, cư nhiên muốn Nhã Bửu chịu tiếng xấu. Nhã Bửu thấy dượng vỗ lưng an ủi Đường Diệu: “Ngoan, Nhã Bửu muốn thì em cứ đưa cho nó, anh tặng em chiếc xe khác vậy.” “Được, lần này phải do em tự chọn màu sắc nhé chồng.” Đường Diệu nũng nịu. Nhã Bửu nghĩ trong lòng, hai người này cộng lại cũng hơn chín mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt cô hôn hít, có khi còn hại cô ăn cơm không ngon. Đuôi mắt Đường Diệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Bửu, bất mãn nói: “Chị à, Nhã Bửu khi nào thì mới kết hôn, lớn như vậy rồi, chị nói xem có chướng mắt không?” Diệp Tranh là tuýp người đàn bà cò lòng tự trọng rất cao, lập tức trả lời: “Ngại chướng mắt thì đừng nhìn, Nhã Bửu nhà chúng tôi gả cho ai cũng đều tốt cả, nếu cả đời này nó tình nguyện ở đây, tôi và cha nó cũng không ép. Con gái có nhất thiết phải lập gia đình không?” Bà Diệp Tranh cực kì tự hào: “Nhã Bửu, Nhã Bửu của mẹ tuyệt đối cũng nghĩ như vậy đúng không?” Nhã Bửu vội vàng gật đầu, sau đó nói: “Dì, dượng, mọi người ngồi chơi cùng mẹ cháu một lúc, giữa trưa cháu còn có hẹn với bạn dùng cơm.” “Nam hay nữ vậy con?” Bà Diệp Tranh đứng lên đuổi theo Nhã Bửu. “Nữ ạ.” Nhã Bửu cũng không thèm quay đầu lại, cô trả lời một câu. “Chị à, em nói này, Nhã Bửu nhà chúng ta năm nay đã 26 tuổi rồi, nó đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà chị cũng phải quản?” Đường Diệu nói: “Lúc trước sao không thấy chị quản nó nhiều vậy?” Gương mặt bà Diệp Tranh trầm xuống, Đường Diệu cũng nhanh chóng im lặng, bản thân biết đã động đến nổi đau của chị dâu, nhanh chóng kéo chồng đứng dậy: “Chồng à, chúng ta lên lầu tìm anh hai thôi.” Mời các bạn đón đọc Khoảnh Khắc Tinh Quang của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Giường Đơn
Nếu ngươi ở trên giường, thì đó sẽ là một nơi đầy hạnh phúc. Nếu ngươi đã bỏ đi, nơi đó chỉ còn một mảnh giường đơn lẻ loi. Khi cô buông tay anh, tình yêu đã ghi rõ bảng giá. Tất cả, đều đã được định sẵn, đường dài cô độc. ************************************************** Lần thứ hai lại lựa chọn người phụ nữ đầy thủ đoạn này? Phàn Dực Á, mày điên rồi nên mới rơi vào cạm bẫy, cưới cô ta. *** [REVIEW] Giường đơn – Đản Đản 1113 Từ khi xem Mắt trái khá là ấn tượng tác giả này. Truyện của Đản Đản ngược lắm nhưng cũng có cái riêng. Tuy nhiên độc giả không cần quá kì vọng vào “Giường đơn”. Truyện rất dài, có khuynh hướng ngôn tình lê thê với các loại tình tiết thập cẩm, phổ biến. Phần đầu giống truyện teen, thanh xuân vườn trường, liên tưởng phim Vườn sao băng. Phần sau khá hoang tưởng với sự xuất hiện của vua Ả Rập gì đó, hơi bị điên rồ. Thế nhưng khúc giữa khá là cảm xúc, ngược tâm thôi rồi, bạn có thể trực tiếp xem phần “Cô bé chăn cừu Mạt Mạt”, nữ chính vì lừa dối nhiều lần nên đến lúc nói thật đã ko được nam chính tin tưởng nữa. Nhìn chung thì truyện này vừa xem vừa nhảy cũng được, để giết thời gian.  *** Lại là một ngày mới, lại là một buổi sáng sớm có ánh nắng rực rỡ, lại là tiếng mắng mỏ gay gắt của mẹ. Hạ Vũ Mạt 18 tuổi, tâm tình vẫn giống như trước, cô bình tĩnh rời giường, bình tĩnh gấp chăn gọn gàng đặt trên chiếc giường đơn của mình. “Ông là đồ bỏ đi! Ông chết với quỷ đi, bà đây theo ông đúng là xui xẻo tám đời…” Nếu cảm thấy không tốt, có thể tái hôn. Vừa đánh răng Hạ Vũ Mạt vừa nghĩ tới lời kịch tiếp theo. “Bà đây chẳng qua chỉ đánh ván bài nhỏ, ông cần gì phải nói ma nói quỷ suốt nửa ngày với tôi?!” Ba chỉ nhỏ giọng nói gì đó. “Người ta đi chết, sao ông không đi chết đi? Tìm cái xe sang trọng nào đó mà đâm đầu vào, như vậy ba mẹ con tôi cũng có tiền sống được thêm mấy tháng!” Thật đúng là càng mắng càng phát hỏa. Người cha yếu đuối của cô, chắc chắn đùi đã bị cấu đến thâm tím, ngay cả ho một tiếng cũng chẳng dám. Hờ hững cầm lấy túi sách, cô cứ thế không nhìn vai võ phụ đang trình diễn trong phòng khách. (vai võ phụ: vai phụ trong vở kịch khi biểu diễn đánh võ) Cô không đồng tình với cha, là đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ cũng không khống chế được thì có gì để người khác thông cảm? Cô vẫn tự nói với chính mình, tương lai, cô sẽ tìm một người đàn ông thật mạnh mẽ, nhất định phải có cánh tay cứng rắn, mạnh mẽ mà có ý chí. “Chị, cùng nhau đi!” Tiểu Minh mười hai tuổi, từ trong phòng vọt ra, giữ lấy tay cô. “Ừ.” Cô thản nhiên lên tiếng, nắm tay em trai, đi ra cửa lớn. Bọn họ có cha mẹ, nhưng ngay từ nhỏ đã nghe những tiếng đập phá, càng ngày càng ác độc, tiếng nói ngày càng gay gắt, bọn họ không có nhà, bởi vì lúc nào cũng có thể không viên ngói che đầu, nhiều lúc phải lẩn trốn. Nơi như thế, sao có thể gọi là nhà? Cô vẫn nói với mình, tương lai, cô muốn tìm một người đàn ông có rất nhiều tiền, ít nhất phải có tiền để em trai cô ra nước ngoài du học tại một trường nổi tiếng. Cô phải giúp em trai trở thành người tầng lớp trên, không thể giống như cha, cả đời bi ai! “Tiểu Mạt, anh đưa hai người đến trường.” Phía sau có giọng nói dịu dàng gọi cô. Cô quay đầu, bắt gặp một đôi mắt dịu dàng thắm thiết. Là hàng xóm mới của cô, cũng là con trai duy nhất của bà chủ nhà. “Anh Ngôn.” Cô mỉm cười, lịch sự nói. “Đi nào, anh đưa các em đi.” Ánh mắt Ngôn Thần Minh nho nhã, dịu dàng, nhìn cô chăm chú. “Anh Ngôn, cảm ơn.” Cô gật đầu cảm ơn. Tiểu Minh không nói một lời, chỉ liếc mắt với chị gái. Nhận được lời chấp thuận, Ngôn Thần Minh nhanh chóng bế Tiểu Minh lên xe máy của mình, sau đó để Hạ Vũ Mạt ôm lưng em trai, cùng lên xe máy. Mời các bạn đón đọc Giường Đơn của tác giả Đản Đản 1113.
8 Giờ Rưỡi - Yêu Em Nhớ Em
Edit: Tiểu Dương Trích đoạn:  Vĩnh viễn gọi điện thoại lúc 8 giờ rưỡi. Vĩnh viễn hẹn em lúc 8 giờ rưỡi. Vì em mà dựng nên Tinh Quang 8 giờ rưỡi Nhưng lại không chờ được em. Quá trình của tình yêu là quá trình giày vò nhau, có tự giày vò bản thân, cũng có bị giày vò, dù sao không giày vò thì không vui, nó cũng giống như hạt tiêu trong món cay Tứ Xuyên, nhất định phải có một chút, nhưng không phải ai cũng có thể thưởng thức. (Câu lạc bộ tên Tinh Quang chỉ mở cửa lúc 20:30 – 8 giờ rưỡi tối) (8 giờ rưỡi tức 20:30 đọc là nhị linh tam linh đồng âm yêu em nhớ em.) *** “Cạch” một tiếng cửa phòng học 2201 bị đẩy ra, tiếp theo đó là âm thanh “cộc cộc cộc” rất sắc của giày cao gót nện xuống sàn nhà. Ba mươi bảy ánh mắt trong phòng học đều đồng loạt quét về một phía. Nhìn từ đôi giày cao gót màu đen tới cặp chân ấy, chưa nói đến độ nõn nà trắng trẻo thon gọn, chưa nói đến độ mảnh mai vừa chuẩn, mà chỉ cần nhìn độ “thẳng nuột” của của nó cũng đủ để miêu tả cả ngày. Thon gọn dễ có, thẳng nuột khó cầu. Theo lời của Lư Túc thì “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.” Lư Túc, nhân vật làm mưa làm gió ở khoa Kiến trúc trường đại học A, bố là cổ đông quản lý trường đại học A, mẹ không rõ, chưa có bạn gái. Đại học A, được xưng là đại học NB(lớn mạnh)nhất cả nước, chú ý, không có thứ nhất. (NB là tiếng lóng牛屄[niúbī] ý là lớn mạnh) Khoa Kiến trúc, được xưng là khoa NB nhất đại học A, chú ý, không có thứ nhất. Lư Túc, ở đại học A, nếu cậu tự gọi mình là NC (đần độn), thì không ai dám tự nhận mình là NB. Tóm lại, Lư Túc nói: “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.” Vậy đôi chân ấy nhất định sẽ không đả kích thẩm mỹ của người ta trong vòng chín năm rưỡi. Ánh mắt tiếp tục nhìn lên từ đôi chân, là chiếc váy màu xanh dương và chiếc áo màu xanh trắng kiểu hải quân được sơ vin gọn gàng, từ dùng để khái quát chính là “Rất đứng đắn.” Đây tuyệt đối không phải lời tán dương, giống như có người nói bạn đủ tài đủ đức thì bạn nhất định phải đáp lại một câu, “Mẹ kiếp mày mới là đồ đủ tài đủ đức, cả nhà mày đều đủ tài đủ đức.” Xem lại quá trình học tập của bạn, chắc chắn bạn sẽ phát hiện, trong đám bạn học cùng lớp của bạn người sau này thành công nhất, chắc chắn không phải một trong đám con mọt sách đủ tài đủ đức trước đây. Nhưng Lư Túc không thể không thừa nhận, bộ đồ đứng đắn như đồng phục này vẫn được người đó mặc mang phong vị rất mê hoặc. Không phải vì cô ấy mặc hở hang lộ liễu, mà toàn thân che đậy rất kín kẽ, ngay cả cúc áo cũng chỉ mở một cúc, xương quai xanh còn không nhìn thấy chứ đừng nói đến khe rãnh. Thế mà vẫn cứ có người chảy máu mũi. “Tôi họ Vụ, các bạn có thể gọi tôi là Brume.” Vụ Nùng Nùng hé miệng mỉm cười. Mời các bạn đón đọc 8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng của tác giả Nguyên Cảnh Chi với những diễn biến đầy kịch tính và thú vị.  Nhân vật nữ chính là một cô gái hoàn hảo cả về nhan sắc lẫn trí tuệ. Vì thế hơn ai hết cô rất cầu toàn, đặc biệt là đối với chồng tương lai của mình, người sẽ gắn bó với cô suốt cuộc đời. Nhưng trước tiên người đó phải thương yêu cô thật lòng.... *** Cô giơ ly rượu lên cao, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn tóc của mình, cô đứng ở nơi cao nhất trong thành phố, để có thể quan sát toàn bộ thành phố này. 3 năm, không dài, nhưng đủ để thay đổi một chuyện, một người, thậm chí là cả một đời. Ba năm trước đây, tất cả mọi chuyện hiện lên rõ mồn một trước mắt, cô giống như là một đóa hoa Độc Lang, lấy máu tươi để làm chất dinh dưỡng, so với hoa Anh Túc chỉ có hơn chứ không kém. Cô không đau, cũng không hận, nhưng cô lại độc. Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện, không có ai vừa sinh ra đã là như vậy, có một số việc là vì bị hoàn cảnh bắt buộc. Những vết thương kia, những đau khổ kia, những thứ đau đớn kia, những thứ hối hận kia, những thứ oán hận kia, tất cả đều là một chất xúc tác. Cô nhớ lại người phụ nữ nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh từ ngày đó đến giờ. Cô hy vọng đến dường nào, ngay lúc này đây người phụ nữ đó đang đứng ở trước mặt của cô, sau đó bá đạo lấy đi ly rượu của cô, bỉu môi nhìn cô. Cô nhớ lại người thanh niên lớn lên cùng với cô. Lúc cô sắp trở nên nghèo túng, anh lại chìa tay ra giúp đỡ cô; Lúc cô mất hết ý chí chiến đấu, anh ấy cứ như vậy mà nghiêm khắc huấn luyện cô. Lúc cô....... Mới đây đã ba năm, anh có khỏe không? Khẽ vuốt trái tim của mình, nơi đó lại giống như có một vết thương rất nặng không ngừng nhói lên. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không bỏ chạy nữa. "Tổng giám đốc, hội triển lãm sắp bắt đầu rồi!" Thư ký đi bên cạnh nhắc nhở hành trình của cô. Cảnh Tô nâng ly rượu đỏ lên uống sạch sẽ chỉ trong một hơi, trong ánh mắt thoáng qua một tia bén nhọn, bắt đầu, cô thật sự rất muốn nhìn xem màn kịch vui này sẽ mở màn như thế nào. —— lời dẫn 【Chính Văn 】 Ba năm trước. Khi hừng đông, tiếng chim hót véo von thật tốt đẹp, khi mặt trời nghịch ngợm nhô lên bên ngoài cửa đem những người đang chìm trong giấc ngủ đánh thức, chứng tỏ một ngày mới đã đến gần. Mỗi người lại nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng cũng không phải cuộc sống của ai cũng đều tốt đẹp như vậy. Bốp, bốp, ầm. Trong phòng ăn là một mớ đầy hỗn độn, khuôn mặt người con gái ngã trên mặt đất đỏ lên, năm ngón tay in rất rõ ràng trên khuôn mặt của cô. Mà người ngồi ở bên bàn chính là mẹ cùng với chị gái của cô cũng không hề nói câu gì, vẫn thong thả, ung dung ăn bữa sáng, đáy mắt thậm chí còn có chút hả hê. Ngồi ở vị trí chủ nhà chính là một người đàn ông tóc đen, sắc mặt cũng rất đen. Trong đôi mắt ấy hận không thể phun ra lửa. "Ba!" Mắt của người con gái đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy quật cường, cô thật sự rất muốn hỏi người đàn ông mà cô gọi là ba này, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? "Đừng có gọi tao là ba! Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày!" Cảnh Thái Sinh quăng tờ báo vào trong mặt của cô, làm cho nó rơi xuống mặt đất, tựa đề bài báo rất lớn đập vào trong mắt của cô, hình khiêu dâm của nhị tiểu thư của nhà họ Cảnh cùng với Ngưu Lang! Mặt Cảnh Tô lập tức trở nên trắng bệch, nhìn xuống tờ báo, chỉ thấy một người phụ nữ trần truồng đang theo Ngưu Lang vào trong hộp đêm làm chuyện bất chính, không có chút chừng mực. "Không, ba, đây không phải là do con làm, con chưa từng làm!" Cảnh Tô quỳ trên mặt đất nhìn cha đang tức giận, vội vàng giải thích. Cảnh Tô chính là một đại tiểu thư trẻ người non dạ, làm gì có kinh nghiệm làm chuyện đó, nhưng cô cũng không phải là người dễ dàng bị người ta gây khó dễ, chuyện này nhất định là có người hãm hại mình. "Khóc, mày cũng biết khóc! Mày đúng là một phế vật!" Nước mắt của cô chẳng những không tìm được một sự đồng tình nào, mà ngược lại còn bị mắng chửi! "Cảnh Linh, chuyện này giao cho con đi xử lý!" "Dạ, ba!" Cảnh Linh ở một bên ngoan ngoãn đồng ý. Cảnh Thái Sinh rút cái chân đang bị Cảnh Tô ôm về, lúc gần rút ra còn không quên đá vào ngực cô một cái, cô không kịp phản ứng, lập tức bị đá ngã xuống đất, đau đớn từ trên ngực lan ra toàn cơ thể, mất hết hơi sức. Nhìn chị hai đến gần, thân thể của cô co rụt lại, đôi giày cao gót bén nhọn của Cảnh Linh đạp vào tay của cô một cái, nó nhỏ và dài, đâm xuyên qua da của cô. Máu đỏ từ kẻ tay chảy ra, chảy xuống sàn nhà. Cô đem hy vọng duy nhất gửi vào người mẹ mình, thế nhưng, khi cô tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng, vô tình của bà thì không khỏi tự giễu mình một tiếng, người mẹ lúc nào cũng không hoan nghênh sự hiện diện của mình, thì làm sao có thể giúp đở mình đây? Đều nói, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà người cô gọi là mẹ trong suốt hai mươi mốt năm, lại rất câm hận cô. Cô tìm cách thân thiện với chị, ai cũng đều nói mẹ kế thì rất độc ác, nhưng tại sao mẹ kế của một gia tộc trung lưu lại không như vậy, đối tốt với con gái lớn của chồng suốt mấy chục năm qua, Cảnh Tô nở nụ cười u tối, tại sao mình lại không phải là con kế? Như vậy trong lòng của cô còn có thể dễ chịu hơn một chút chứ? "Dì Chu, dọn bửa sáng xuống đi!" Giọng nói dịu dàng của bà vang lên, ngay sau đó lập tức đi lên lầu trở về phòng của mình. "Dạ, phu nhân!" Dì Chu nhìn Cảnh Tô đang ngồi trên mặt đất, không đành lòng, liền đở cô lên ghế, đút cho cô vài muỗng sữa tươi, phục hồi lại sức lực, bình thường nhị tiểu thư rất tốt với bà, nhưng bà cũng chỉ có thể ghi nhớ ở trong lòng mà thôi. "Cám ơn dì, dì Chu!" "Nhị tiểu thư, cô đi ra ngoài tránh nạn đi!" Dì Chu luôn nhìn thấy được, nhị tiểu thư không được cưng chiều, cha ruột không đau, mẹ ruột không thương, chị gái thì lại không thân! Cảnh Tô trầm mặc, dì Chu thấy cô không nói lời nào liền quay đi dọn dẹp. Thật ra thì Cảnh Tô đang chìm trong suy tư của mình, người trong bức hình khiêu dâm đó không phải là mình, chắc chắn là có người hãm hại mình, rốt cuộc là ai muốn hãm hại mình? Người đó có thể kiếm được lợi ích gì? Dì Chu nói rất đúng, cô thật sự đang muốn đi ra ngoài tránh nạn đây, dựa vào cú đá của ba, cũng đủ làm cô phải nghĩ dưỡng sức mấy ngày. "Nha Nha, tới nhà đón mình đi! Ừ, được, lát nữa gặp ~" không biết cô phải mất bao nhiêu nhiệt tình mới kể xong tất cả việc này. Cô che ngực, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra ngoài, cha của cô quả thật không nể tình chút nào. Két, một tiếng thắng xe dồn dập kéo đến, một chiếc xe Bentley màu đỏ dừng lại trước cửa nhà họ Cảnh, chẳng được bao lâu liền thấy một cô gái hấp tấp xông vào. "Tô Tô, " Chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng, chẳng phải là Giang Phỉ Á sao, người duy nhất có thể giúp đở cô lúc này sao? Khi thấy cô ngồi trên bàn ăn, sắc mặt trắng bệch, một cái tay che ngực, một cái tay rũ xuống, trên mu bàn tay còn có máu tươi đã ngừng chảy. Nước mắt của Giang Phỉ Á liền rơi xuống, đây đã là lần thứ mấy rồi, cô phải vì Cảnh Tô mà dọn dẹp cục diện rối rắm này. Cho nên vừa nhận được điện thoại của cô ấy, cô liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Cảnh. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nhất định là chị cô ấy đã đạp rất mạnh. Nhưng vừa nghĩ tới tời báo sáng sớm ngày hôm nay, cô vẫn có chút lo lắng nhìn người con gái trước mặt này, Cảnh Tô luôn luôn ngoan ngoãn, chưa từng đi hộp đêm lần nào, có đánh chết cô cũng không tin người kia chính là Cảnh Tô. Cũng không biết chị gái của cô ấy, đã phải tốn bao nhiêu công sức vào chuyện này nữa rồi. Còn chưa hết trầm tư, thì Giang Phỉ Á đã đỡ Cảnh Tô dậy, thật ra thì giữa các cô cũng không cần phải nói nhiều lời, có một số việc chỉ cần một ánh mắt thì đã có thể nhận ra ngay. Cảnh Tô ngoan ngoãn để Giảng Phỉ Á đỡ lên xe. Mà ở trên ban công lầu hai, Thẩm Xuân Linh nhếch miệng lên mỉm cười một cái, cầm điện thoại lên, thoáng qua một tia âm hiểm. Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng của tác giả Nguyên Cảnh Chi.