Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

[Cố chấp hung ác nham hiểm lưu manh công x lạc quan thích đoán lung tung thụ]  Đúng nghĩa yêu thầm, ngụy gương vỡ lại lành, hư cấu. Úc Tử Hựu và Chung Uyển, hai người trung thành với hai chủ thượng khác nhau. Đã từng thưởng thức tài nghệ của nhau, cũng từng đối chọi gay gắt. Bối cảnh câu chuyện diễn ra ở thời cổ đại, vương triều là nơi tranh giành gay gắt nhất vị trí cửu ngủ chí tôn. Sức lực không đủ lớn mạnh làm chó Chung Uyển đoạt ngôi thất bại đành phải chạy trốn, lại mang theo bên mình ba tiểu hài tử của chủ thượng tới Nam Cương. Vì sống sót, y ỷ vào y và Úc Tử Hựu thời niên thiếu từng có giao tình, trong người còn một ít đồ vật của hắn, bịa đặt ám chỉ này nọ để cho người khác cảm thấy Úc Tử Hựu cùng y có tình cảm sâu sắc. Úc gia quyền khuynh triều chính, nhờ tầng quan hệ này mà mỗi ngày của Chung Uyển quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn bịa chuyện xưa cũng càng ngày càng giống như thật. Những chuyện diễm tình này truyền xa ngàn dặm, xa tới Úc Tử Hựu đang ở kinh thành rốt cuộc cũng nghe thấy nợ phong lưu này của mình mà buồn vui lẫn lộn, Úc Tử Hựu sống sờ sờ bị tẩy não suốt bảy năm, hoảng hốt trong thoáng chốc mà tin rằng, có lẽ năm đó  hắn cùng Chung Uyển hình như đúng thật là có một đoạn thời gian như vậy...... *** Trước đây đọc biết bao ngọt văn, tiểu bạch văn, sảng văn của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa rồi, khen cũng không ít. Thế mà đến Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu này ta thực sự phải rửa mắt nhìn bả bằng con mắt khác! Mạn Mạn tốt nhất đừng viết mấy cái thể loại ngốc bạch ngọt bàn tay vàng nghịch thiên nữa, thật đó!!! Viết chính kịch tốt như vậy, nếu dứt khoát chuyển mình khẳng định có thể vững vàng trên cấp bậc đại thần ahhh!!! Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu, nhưng đến nay giấc mộng bái tướng phong hầu đã tan rã tựa khói mây. Chung Quy Viễn mười sáu tuổi, xuất thân cao quý, thiên tư hơn người, hưởng hết thảy vinh quang. Chung Quy Viễn hai mươi tư tuổi, thân rơi vào nô tịch, lưu lạc ở vùng đất xa xôi chó ăn đá gà ăn sỏi. Thảng có những đêm thao thức không nguôi, y có từng oán trách người, oán trách đời đen bạc? Đẩy một thiếu niên vô tội vào ngục lao, tước khỏi tay y tự tôn cùng kiệt ngạo, chặt đứt con đường cho y hiển lộ tài năng, sải cánh chim hồng? Có lẽ không, bởi lẽ bảy tám năm qua, Chung Uyển còn đương chật vật tìm kế sinh nhai, thanh danh cũng vứt cả rồi, mặt mũi đâu mà oán hờn thiên tử. Bảy năm bịa chuyện phong lưu, tiện tay kéo cả thanh danh Úc Xá xuống bùn. Y thành công rồi, không đến bảy năm, những lời đồn đại hoang đường về chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa y và Úc tiểu vương gia đã bay khắp Giang Nam Bắc Mạc. Đến nỗi Úc tiểu vương gia ở kinh thành xa xôi cũng phải rít gào tự hỏi: Ta có mất trí nhớ một đoạn thời gian nào không? Sao lại có một đoạn gian tình cả thiên hạ biết chỉ có ta không biết??!! Tiểu Úc Xá đáng thương, giữa hai người năm đó quả thực trong như nước cất. Cuốn Kinh thi để ngỏ, tư tình chẳng dám trao. Rõ ràng đã quen biết từ thuở thiếu thời, giáp mặt lại như người xa lạ. Úc Xá, Úc Tử Hựu, Úc tiểu vương gia. Phong phạm quân tử, cốt cách thanh cao. Cha là thân vương, mẹ là công chúa, vừa sinh ra đã được đích thân hoàng đế phong làm thế tử. Người như thế vốn nên hưởng phú quý cả đời. Thế mà Chung Uyển vừa đi, cuộc sống của hắn liền đảo lộn. Cha không phải cha, mẹ không phải mẹ, bác không phải bác, anh em cũng chẳng phải anh em. Nếm kịch độc, ra biên thùy, thời thời khắc khắc tìm đường chết. Thời khắc hắn đau khổ nhất, lại chẳng có Chung Uyển kề bên. Thứ gì đã tàn phá một thiếu niên quân tử thành kẻ điên, thời thời khắc khắc đều chực chờ phát bệnh? Thứ gì đã tàn phá một Tử Hựu khiêm khiêm như ngọc, tâm tính thiện lương, thành một kẻ điên chỉ muốn hủy diệt cả thế giới này? Nếu năm đó Chung Uyển còn ở lại, phải chăng Tử Hựu đã chẳng bị người ta hại cho thảm đến thế, đã chẳng vì Hồn Thực Tán mà hóa điên? Có lẽ không, đó là kiếp nạn của hắn, không ai có thể thắng thiên cải mệnh. Từ khi sinh ra, hắn đã phải gánh chịu tội nghiệt của đời trước, con đường này, đã định sẵn phải chông gai. Là Chung Uyển đã kéo hắn trở về từ vực thẳm. Hắn muốn cái gì sao? Hắn hiện giờ chỉ muốn sống sót, cùng Chung Uyển sống sót. Nhưng nếu như mình phải thú người khác, lại cùng người đó có hài tử, vậy còn có thể xem như cùng Chung Uyển sống sót sao? Không. Phải sống chung với thê thiếp, lại còn có một mưu sĩ không danh không phận vô cùng kỳ quái kè kè bên cạnh, thứ quỷ đó mà gọi là sống sót? Nếu thật phải như thế, không bằng mình và Chung Uyển đồng quy vu tận, sớm đi đầu thai làm một đôi dã uyên ương. Hắn muốn đường đường chính chính, cùng Chung Uyển, nắm tay nhau, dẹp yên giông bão hoàng quyền. “Từ đầu đến cuối, ta vẫn không nghĩ tới chuyện muốn ngôi vị hoàng đế này, điều duy nhất ta muốn…” “Tử Hựu, chỉ muốn dùng hết khả năng của mình, đem bánh răng hùng vĩ đã sai lệch hai mươi năm trước kia, đẩy trở lại vị trí vốn có của nó.” Lật lại án oan, phơi bày chân tướng. Hóa ra Úc Tử Hựu từ trong cốt tủy vẫn là người quân tử đường đường chính chính. Những kẻ rắp tâm bẩn thỉu chỉ có thể hủy hoại thần chí thiếu niên, mà chẳng thể vấy bẩn sơ tâm lương thiện. Ngay từ văn án, ta đã biết Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu sẽ rất khác, rất rất khác bất kể quyển nào Mạn Mạn từng viết trước đây. Ngay cả Thiên hoàng quý trụ cũng có cung đấu, báo thù như thế kia, vẫn là rất khác. Thế mà đọc đến cuối lại kìm lòng không đậu, sợ Tử Hựu lên ngôi hoàng đế, sợ Mạn Mạn lại quen bút cho hắn một bàn tay vàng nghịch thiên, để rồi bao đau khổ hắn nếm trải qua đều trở thành vô nghĩa. Rất may là Mạn Mạn đã không làm thế. Rất may, Mạn Mạn đã giữ cho Tử Hựu một mệnh số cô khổ đến tận cùng. Bởi một Tử Hựu trải qua gió sương, đã từng sa ngã, đã từng phát điên, mới là một Tử Hựu đầy đủ tính người nhất, “người” hơn tất cả những nhân vật quá đẹp đẽ đến một màu chị từng thành thạo vẽ. Cả Chung Uyển cũng vậy, bước đường từ một thiếu niên kiêu ngạo, khinh thường đường ngang ngõ tắt, đến một kẻ chấp nhận cúi trên luồn dưới, xu nịnh thành quen, cũng sống động và chạm đến cõi lòng hơn bao giờ hết. Ta đã từng thích Mạn Mạn của những câu chuyện vẹn tròn ấm áp trước đây, thế nhưng ta càng thích Mạn Mạn của một Đương niên vạn lý mịch phong hầu đầy những vết cắt và đổ nát. Bởi qua những vết cắt và đổ nát đó, ta thấy hiện lên một triều đại từng sóng gió. Ta thấy hiện lên những mảnh chân tâm bị dối lừa, tình thân biến thành nghi kỵ, chân thành chỉ là vỏ bọc của âm mưu. Ta thấy những con người giãy giụa không nguôi trước cuộc đời và tội nghiệt từ đời trước, những con người với đủ hình hài dáng dấp, chứ không phải chỉ là nhân vật một màu trong văn. Và hơn hết, ta thấy được cái tình của họ. Một điểm yếu trong văn Mạn Mạn, đó là lối viết quá an toàn. Quá an toàn, cho nên chữ tình mới gượng, phải lòng nhau dường như chỉ vì tác giả bảo họ phải yêu nhau. Thế nhưng trong đây, ta đã thấy được những ngây ngô vụng dại thiếu thời. Thấy được những quyến luyến xót xa phải kiềm nén sau bảy năm gặp lại. Thấy được thế nào gọi là thiên tác chi hòa, không phải y thì không được. Thấy được cả những trân trọng trong từng chi tiết nhỏ ngẫu nhiên. “Ngươi quen làm loại sự tình này, không phải là lý do để ta có thể giày xéo ngươi.” “Ta, ngoại trừ huyết thống hoàng thất bất chính này, còn có chỗ nào hơn y sao?”  “Y xuất thân vọng tộc, huyết mạch tôn quý, khi còn bé được thân vương dưỡng dục, được đế sư dạy dỗ, tài tình, danh vọng, quân tử chi đức… ta nửa điểm cũng không bằng y.” “Ta và y, vốn là môn đăng hộ đối!” “Người đã quên rồi sao? Người đã quên y là bị ai hủy hoại sao?” Có lẽ câu chuyện này không phải là không có lỗ hổng. Nhưng ta sẽ tôn trọng cả những khiếm khuyết này, bởi lẽ chính kịch không dễ viết, càng không dễ khiến người ta yêu mến, plot twist không phải cứ dụng tâm là sẽ thành công. Với ta mà nói, plot twist còn sạn cũng không phải là vấn đề to tát, mà điều quan trọng là tam quan có hợp hay không. Một câu chuyện khiến ta tin tưởng vào sự tốt đẹp của lòng người, vậy thì cũng xứng đáng để ta tin tưởng tác giả sẽ còn cho ra đời nhiều thiên truyện còn hay hơn nữa. *** Chung Uyển thờ Ninh vương, Úc Xá là cháu Tân đế. Hai kẻ đã định trước thủy hỏa bất dung, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ tài hoa của nhau. Biến cố xảy ra, Chung Uyển phải theo ba đứa con của Ninh vương tới Nam Cương chịu tội. Giữa cảnh khắc nghiệt, y đành vin vào một đoạn thời gian cả hai ở chung mà “nổ” rằng mình và Úc Xá có quan hệ sâu sắc, yêu nhau tha thiết để dựa hơi Úc vương thế tử. Chung Uyển bịa chuyện nhuần nhuyễn đến mức thiên hạ đều tin, sách về chuyện tình của y và Úc Xá nhiều đến mức chất đầy mấy kệ. Tới nỗi… khi cuộc đời Úc thế tử khốn cùng, mắc bệnh thần kinh, đôi lúc cũng lẩn thẩn mà tưởng rằng họ từng yêu nhau như thế. Quét mìn: Đừng nhìn anh điên mà sợ, anh điên một cách rất quyến rũ! Truyện cực hay! Cốt truyện và xây dựng tính cách nhân vật đều tốt. Công thụ yêu nhau vô cùng, tình cảm ngọt tới tim. Ngược do thân thế của công, tác giả cài bí mật đủ nặng để dẫn đến công shock quá hóa điên. Btw, điểm đặc sắc nhất là công quân tử vô cùng, đòi cưới nhau về mới H. Thụ dụ hoặc tới mức độc giả đỏ mặt rần rần mà vẫn bình tĩnh bắt người ta chép kinh tĩnh tâm. Nhìn thụ bày đủ chiêu níu kéo mà đứa từ lâu chả ham muốn xôi thịt như mình cũng thèm chén một bữa no nê. *** Là một bộ truyện của tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa nên mình nghĩ các bạn sẽ không hề thất vọng khi lọt hố. Xuyên suốt truyện là hành trình “tìm đường phong hầu”, là hành trình tìm lại mục đích sống của Chung Uyển và Úc Tử Hựu. Theo bản thân mình nghĩ có thể dùng câu “ở lâu trong cái khổ nên đã quen khổ rồi” để định nghĩa số phận của cả hai. Chung Uyển may mắn được Ninh Vương nhận nuôi. Lớn lên là người thông minh, tương lai hứa hẹn. Y cũng đã từng trải qua sung sướng nhưng sóng gió ập đến khi Ninh Vương bị hãm hại, khiến Chung Uyển bị bắt giam, sau này mang thân phận nô tịch lại phải đèo bồng thêm ba đứa con nhỏ Ninh Vương để lại. Cuộc đời của Chung Uyển, theo y định nghĩa chính là sống vì người không sống vì mình. Úc Tử Hựu là đứa con trai duy nhất của An Quốc trưởng công chúa và Úc Vương gia. Hắn cũng đã từng được hạnh phúc, nhưng liệu nó có kéo dài? Tất cả đã kết thúc kể từ lúc hắn phát hiên ra thân phận thật sự của mình, phát hiện ra mình chỉ là một quân cờ chính trị không hơn không kém, phát hiện ra hằng ngày hằng giờ vô số người hận không thể giết hắn. Đã vậy thì hắn quyết định thành toàn. Có người bình thường nào mà luôn nghĩ đến cái chết, người bình thường nào mà ăn hàn thực tán cả nửa năm trời? Hắn điên. Hắn bị chốn hoàng cung đầy rẫy thị phi bức đến điên. Hai con người không thèm quan tâm đến sự sống chết của bản thân lại như hai tâm hồn đồng điệu, tìm đến nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau tìm ra lẽ sống cuộc đời. Một lần nữa trỗi dậy, cùng nhau tìm đến những kẻ hại hai người ra cơ sự thế này. Thầm mến nhau khi vẫn còn là những thiếu niên non nớt, trong sáng, ưu tú chưa hiểu mùi đời. Nhớ về nhau trong những tháng ngày đoạn trường khổ đau. Xa cách bảy năm trời, vạn vật biến chuyển nhưng tình yêu vẫn vẹn nguyên. Họ về bên nhau là lẽ tất yếu phải xảy ra, sát cánh cùng nhau tìm lại con đường công danh ngày ấy đánh mất, đòi lại những điều bản thân đáng được nhận. Khi đọc “Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu” mình đã trông chờ vào những trang viết sủng ngọt đến mềm tim như trong “Bạo Quân” hay “Thiên Hoàng Quý Trụ” nên đã hơi hụt hẫng. Giữa Úc Tử Hựu và Chung Uyển khi gặp lại vẫn có những giằng xé. Úc Tử Hựu cảm thấy bản thân là kẻ mang tội lỗi, không xứng với Chung Uyển, luôn lo được mất. Còn đối với Chung Uyển mặc dù Úc Tử Hựu không còn là thiếu niên với vẻ ấm áp, ôn như như là gió xuân trước kia thì y vẫn yêu, vẫn luôn muốn quan tâm che chở cho hắn. Mình rất thích lời của bạn edit: “Nếu Úc Tử Hựu không coi trọng mạng mình, thì Chung Uyển sẽ coi trọng mạng hắn”. Ấn tượng nhất với mình có lẽ là khi Úc Tử Hựu nghĩ Chung Uyển bỏ mình mà rời đi nên đã phát điên, mang những chiếc lá trà do chính tay Chung Uyển lựa cho ra mà gặm nhấm. Nhưng hăn chỉ ăn đúng một lá. Truyện thật sự không có những cảnh ngọt ngào đến mềm nhũn, không ngược nhau đến tâm can phế liệt nhưng rất thật, rất thấm. Người ta bảo đọc “Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu” thì sẽ ấn tượng với bạn Úc Tử Hựu nhiều hơn nhưng mình không nghĩ như vậy. Bản thân mình rất yêu mến Chung Uyển. Yêu Úc Tử Hựu nhưng vì chịu ơn với Ninh Vương nên phải ra đi, bỏ lỡ nhau 7 năm trong Chung Uyển có bao nhiêu nuối tiếc chứ? Để rồi bảy năm sau khi gặp lại Úc Tử Hựu, Chung Uyển mới quyết định lần đầu sống cho chính bản thân mình, kéo Úc Tử Hựu ra khỏi bùn đen toan tính. Và khi cả hai có tất cả thì cùng nhau quyết định bỏ hết công danh lợi lộc, bởi vì họ – chỉ cần có nhau là đủ. Nói về cặp chính thì cũng nên có vài đôi câu về cặp phụ, mà mình xin mạn phép gọi là tình yêu chiếc bẫy (lí do ra sao thì bạn hãy đọc truyện để tìm hiểu thử nhé). Đây là chuyện tình giữa anh thị vệ Lâm Tư và anh Hoàng tử Tuyên Cảnh với trí thông minh khó ai có thể địch lại được. Chỉ đáng tiếc là má Mạn viết về cặp này ít quá, ít đến đáng thương. Bởi theo mình cả hai đều rất đáng yêu và đáng khai thác. Ước mong sẽ có những bộ má Mạn viết nhiều một xíu về các cặp phụ. Tóm lại, như review Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu, theo bản thân mình là một truyện hay, không ngọt ngào, nó đầy những cay đắng về số phận của Úc Tử Hựu và Chung Uyển nhưng đáng để đọc. Thưởng thức nó và mình nghĩ bạn sẽ không hối hận. Mời các bạn đón đọc Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu của tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cực Đạo Truy Sát
Địa vị và quyền lực, mưu đồ cùng máu tươi, cùng vọng cùng ái tình là những thứ luôn đồng hành với nhau. Chủ nhân của một một thế lực buôn súng trong lúc đến làm khách đã gặp được thiếu gia hắc đạo đang chăm chú tập bắn súng, hắn thấy vô cùng bội phục. Sau này tương phùng hắn liền tỏ lòng ái mộ. Cho đến khi gặp lần thứ ba thì hắn khăng khăng một mực "làm" cho đến nơi đến chốn thì đã uổng phí hắn sống từng ấy năm. Trung khuyển tiểu tra công & mỹ nhân nữ vương thụ~! Truyện xoay quanh một cuồng công và nữ vương thụ, có chút ngược và chút luyến, lại thêm thắt yếu tố cẩu huyết cùng ngọt ngào, Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đều tốt đẹp. *** Review by ad Cỏ Non: Anh công là kiểu con nhà có tiền, ăn chơi két tiếng ở trong thôn. Để xây dựng sự nghiệp, thằng này nó quyết định đi buôn lậu súng ống, vì nghề này vừa phất lên nhanh chóng lại vừa oai hơn cóc, thằng nào lìu tìu cái rút súng pặc pặc vài phát nát ch*m. Thế là ảnh móc nối đường dây, được giới thiệu sang cho em thụ ( em này chính là trùm về kinh doanh súng đạn ở địa phương). Và đoè moè, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Căn bản là em đẹp như con cá dẹp ấy, nét đẹp lạnh lùng băng giá như kiểu "đố đứa nào dám đến gần bốmày" . Tuy biết là không dễ dàng cưa đổ được "đại ca chốn giang hồ" là em, cơ mà anh công vẫn theo đuổi em nhiệt liệt. Thế nhưng tiếc thay, hoa hồng càng đẹp thì gai càng sắc. Em thụ chỉ thấy thằng công sao mà vừa phiền phức vừa mặt dày ( lại hơi ngu). Thế nên nó bày kế "làm thịt" anh công, vừa đỡ ngứa mông lại còn nuốt trọn được đám súng ống đạn dược (anh công đặt của nó một lô hàng về khởi nghiệp kinh doanh đó ) Cơ mà đời đâu phải lúc nào cũng như ta dự tính. Bất ngờ xảy đến. Anh công không những méo chết mà còn bắt cóc luôn được em thụ, tha ẻm về nhốt ở địa bàn ( trong nhà/ trên giường) của mình. Chắc anh đọc quá nhiều đam mẽo não tàn hay sao ấy, mà nghĩ rằng chỉ cần khoá em lại và chịch liên tiếp, cho em quen, thì sẽ có được trái t(r)ym người đẹp Ảnh còn rất tự hào đi khắp nơi khoe khoang tao đây lấy được vợ xinh đẹp nhất trên đời, noi gương ông bà ảnh ngày xưa, truyền thống gia đình được kế thừa và phát huy toàn diện Sau đó thì hai người bắt đầu sống chung. Mới đầu em thụ còn nghĩ cách trốn về. Nhưng ( sau khi chịch nhau nhiều lần), ẻm cũng dần quen và chấp nhận cuộc sống bên anh. Anh công cứ nghĩ như thế là em thụ yêu mình cmnr. Ai dè đâu trong tình yêu ấy còn chứa cả hận thù. Em ghét anh vì đã bắt ép mình ( làm thụ =)) ), ghét anh tự tiện xông vào làm rối loạn cuộc sống của em...thế là nó đâm cho thằng công một nhát rồi đẩy cmn thằng này xuống biển làm mồi cho cá mập sún răng. Ai dè đâu số trời đã định, đúng bữa đấy Cá mập sang bờ biển Việt Nam "ấy ấy" Cáp quang. Thế là anh công thoát chết. Ảnh trở về, tìm em thụ, và lại bắt cóc em lần nữa =)) Nhưng lần này hai đứa khôn hơn, ngoài chịch nhau ra thì còn tâm sự thẳng thắn. Quyết định tìm một hòn đảo méo có người để "sống thử" bên nhau, để cả hai có cơ hội được bắt đầu vun đắp tình yêu lần nữa. Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Truy Sát của tác giả Hoài Thượng.
Cực Đạo Hoa Hỏa
Nhân vật công của chúng ta là một tên phúc hắc. Năm năm trước hắn lại trêu chọc một sát thủ, tính cách có thù tất báo. Năm năm sau sát thủ khoác lớp vỏ mỹ nữ, làm một tiểu bạch thụ quyến rũ phúc hắc công. Là một tên âm hiểm giả dối, phẫn trư ăn lão hổ, cuối cùng quá trình quyến rũ phúc hắc công cũng giành thắng lợi. *** Hai giờ sáng, đột nhiên Lâm Phong bị điện thoại gọi tới làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng bắt máy, là trợ thủ gọi tới, thanh âm khẩn trương như có chuyện gấp: “Anh Lâm, Tổng giám đốc Phương bị La gia giữ lại rồi!” Lâm Phong sửng sốt: “Sao lại có chuyện như vậy?” Ban ngày, đám tang La lão gia kia rõ ràng tiến hành rất thuận lợi, lúc mình rời đi cũng là lúc La gia mở tiệc rượu mời khách, lúc đó xem ra rất có hòa khí mà. Trợ thủ nói: “Tình hình cụ thể chúng ta không biết, lái xe nói, dạ tiệc ở La gia đã tan, những người khác đều ra về, nhưng Tổng giám đốc Phương lại mãi không thấy ra. Lái xe chờ không được đành gọi điện thoại hỏi, nhưng người nhà La gia bắt máy, khách khách khí khí nói là mời Tổng giám đốc Phương xuống dưới uống trà, nói cái gì mà bang chủ tân nhiệm có nhất bút huyết trướng(2), muốn cùng chúng ta bàn bạc mấy chuyện, anh nói xem, đây chẳng phải minh mục trương đảm bắt người hay sao?” “Tôi lập tức sai người đi, các cậu đừng hoảng hốt.” Lâm Phong nói xong, tắt điện thoại, lên xe, hướng La gia phóng đi. Hắc đạo Hongkong danh chấn một phương, La gia La lão bang chủ vừa qua đời mấy ngày trước đó. Lão gia tử này tung hoành một phương mấy chục năm, xuất đạo làm việc mạnh mẽ, vang dội, tác phong vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn, quyền khuynh thống trị một phương, cũng đắc tội qua không ít người. Theo lý mà nói thế nào cũng bị người ta mưu toan ám sát nhưng lão già này lại có thể chết già, nửa tháng trước, một ngày lão ngủ trưa rồi không tỉnh lại nữa, lão ra đi mà khuôn mặt vô cùng an tường không hề có một chút đau đớn, khổ sở nào. La lão gia tử có hai người con. Người con lớn, La Ký là con vợ bé, xuất thân thấp kém, sinh nhật lão liền đưa hắn về. Năm lão gia tử ba mươi tuổi, lão cưới vợ chính thức, là cháu gái yêu của một gia đình danh giá. Bà vợ này sinh cho lão đứa con thứ hai là La Vĩ Hàm. Ngày nhị thiếu ra sinh ra, đứa con vợ bé La Ký bị đưa ra nước ngoài du học, hai mươi năm sau mới trở về. Người nhà họ La biết rất ít tin tức về La Ký, vị đại thiếu gia này chỉ có dịp thanh minh tế tổ, tết âm lịch năm mới, hoặc lễ mừng thọ của La lão gia tử mới trở về mà thôi, vội vội vàng vàng ở lại một đêm, ngày hôm sau liền bay đi luôn. Nghe nói phu nhân nhà chính không vừa mắt hắn, lúc nào cũng muốn tìm cớ giết chết hắn. Lại nói, La lão gia tử thực ra rất thích đứa con này, nghe nói có lần lão ở trước mặt mọi người đã chỉ vào La Ký nói: “Hắn giống ta.” Lại chỉ vào nhị thiếu gia từ nhỏ chúng tinh củng nguyệt (3) chiều chuộng từ bé La Vĩ Hàm mà nói: “sau khi ta trăm tuổi, nó không thể gánh vác sản nghiệp nhà ta!” Vì câu này mà phu nhân nhà chính hận La Ký nhiều năm, sợ phần gia nghiệp khổng lồ sẽ rơi vào tay hắn. Lần này lão gia tử qua đời, La phu nhân ngoài mặt gọi La Ký về chịu tang, mặt khác lại ngấm ngầm thuê sát thủ, ra giá một ngàn đô la Mĩ lấy cái mạng hắn.   Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Hoa Hỏa của tác giả Hoài Thượng.
Bao Dưỡng
Review Omachi:   Bộ này thật ra lúc đọc mình lại không nghĩ đây là văn của Tĩnh Thủy Biên lắm, vì nó khá ngọt, hài, tưng tửng. Nội dung kể về em thụ vì kiếm tiền chữa trị chạy thận cho mẹ mà tự bán mình làm ‘tình nhân’ cho anh công tổng tài. Ngờ đâu anh công này lại là kẻ #kỳ_thị_gay, thế nên mối quan hệ bao dưỡng đã kéo dài mấy năm mà anh vẫn chưa hề ‘ăn’ em thụ. Mối quan hệ này khá lạ lùng, khá hài, khá ‘ảo’, nhưng nhìn chung thì dễ thương, vì anh công chưa từng khinh thường em thụ, em thụ cũng chẳng hề có tí ti mặc cảm, yếu đuối nào trước anh công. Cả cậu và anh đều xem đây như là một công việc tiền trao tráo múc, tôi cần cậu xuất hiện cùng tôi ở những bữa tiệc xã giao, đổi lại tôi trả cậu tiền, thế thôi! Từ Niên trả lời lại: “Ông chủ có nói thích ăn vị gì không?” Trần Đệ: “Cái này thì không nói…” Từ Niên lắc não, gõ chữ trả lời: “Vậy lần sau em mua mỗi vị một cái.” Trần Đệ thấy hơi khó xử: “Như thế có lãng phí quá không?” Từ Niên thành thật trả lời: “Không sao, đều là tiền của ông chủ mà.” Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?” “Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?” “…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?” “Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?” Giang Trạch: “…” Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.” Anh công trong này moe như một thiếu nữ mới lớn, có tật là hễ gặp chuyện gì vui thì anh rung chân liên hồi như cái máy may, đến nỗi có lần rung sập luôn cái bức bình phong vừa dày vừa nặng ở quán ăn chỉ vì nghe được em thụ bảo thích mình (về cái tật rung chân này thì nó gây ra nhiều chuyện hài hước xuyên suốt truyện dữ lắm). Thế là từ đó anh lên mặt chảnh cún, nằng nặc bắt em phải theo đuổi mình, tặng quà cho mình, dắt mình đi ăn ở chỗ đắt tiền… Túm lại là, ảnh toàn làm mấy hành động mà không ít lần khiến em thụ đáng thương phải đau xót thốt lên “Rốt cuộc là ai đang bao dưỡng ai vậy chời?” Nói chung là truyện ngăn ngắn, đọc vèo cái hết, tính cách nhân vật hơi tưng tửng, thần kinh một tẹo. Đọc giải trí rất thích hợp! Cuối tuần này mà bạn chưa kiếm ra bộ nào vui vui thì nhảy thử luôn hố em này coi sao nhé ;) *** Kim chủ Trình Sâm là gay kín mà kiên quyết không nhận, thấy bạn bè bao dưỡng thiếu niên thì sĩ diện tìm giai cho đỡ thua sút. Sinh viên Từ Niên vì mẹ bệnh, thân học trường nổi tiếng phải ủy thân làm tình nhân của người ta. Cái cốt truyện nghe qua thì có vẻ ngược nhưng hoàn-toàn-không nhé. Từ Niên tỉnh như ruồi, kim chủ cho bao nhiêu tiền cũng nghĩ ra chỗ để xài, dịu dàng ngoan ngoãn hết mình chỉ mong tối về tài khoản tăng lên vài con số. Trình Sâm thủ thân như ngọc, tiểu tình nhi dụ dỗ từ đầu truyện tới cuối truyện, ròng rã suốt ba năm trời mới chịu để người ta ăn, à nhầm, ăn người ta. Truyện cute, xem không thể không cười trước độ moe của công (má ơi, moe không chịu nổi luôn) và độ tỉnh của thụ. Tuy ngắn nhưng đáng đọc. Mời các bạn đón đọc Bao Dưỡng của tác giả Tĩnh Thủy Biên.
Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Nội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới giải trí. Mọi chuyện bắt đầu từ một cố sự của khuyển ảnh đế của giới giải trí. Tiếu Lăng Tiêu muốn trở thành diễn viên, có thể diễn nhưng lại không thể nổi, không ai để ý đến hắn, từ trước đến nay chưa từng có tiếng tăm gì. Sau khi cảm khái một câu “Người sống còn không bằng chó”, Tiếu Lăng Tiêu… thực sự xuyên qua thành một con chó. Thay đổi thân phận, nhờ cơ duyên xảo hợp lại tiến vào giới giải trí, trở thành thiên cẩu làm người kinh sợ! Tất cả mọi người bày tỏ: con chó kia diễn thật tốt nha! Động tác rất đúng chỗ! Biểu tình cũng quá chân thật rồi! Trong ánh mắt đều có diễn kỹ! Giống y hệt trong kịch bản! Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng kiếm được một chỗ, trở thành đệ nhất hồng cẩu giới giải trí! Chủ nhân của Tiếu Lăng Tiêu: ảnh đế giới giải trí, là kẻ trước đây Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất. Tất nhiên còn có thể biến trở lại thành người… Vai chính: Tiếu Lăng Tiêu. Cp: lười biếng ôn nhu công x nhị hóa trung khuyển thụ. *** Review (by Diary Juvenso) Truyện này thì chẳng có gì review nhiều cả nên tôi chỉ tóm tắt đôi chút thôi. Anh thụ là một diễn viên đến một bộ phim đầu tay cũng không có và đặc biệt chính là thành viên anti chân chính của ảnh đế. Sau một buổi tối xem ảnh Ảnh đế khoe chó trên weibo, anh ý nói rằng “Ai… Người sống còn không bằng chó…” Chỉ sau một lúc ngủ, khi thức dậy anh đã biến thành chó thực sự!!!!! Từ đó anh đã dùng thân phận con chó thành cẩu sinh nổi tiếng UvU Còn được nhận cả giải đặc biệt cho chó nữa chứ. Nhưng rồi các bạn nghĩ xem cơ thể con người của anh ý đang làm gì? =)) Tất nhiên là đang sủa “gâu gâu…”, thè cái lưỡi ra liếm quanh mặt và đòi ăn phân rồi!!!! Và từ khi biến thành con chó của ảnh đế, anh bỗng biến từ antifan thành fan chân chính =))) Công thì không có gì để nói, là một ảnh đế có khuôn mặt đẹp trai, lười, ít quan hệ và đặc biệt cực thích những thứ có lông. Truyện đáng yêu, edit rất có tâm khiến mình đọc cũng cảm thấy cười theo, truyện hài hước. Đôi lúc ông sủa “gâu gâu” thì lại nhầm thành “Meo..?!” =)) =)) Dù sao cuối cũng vẫn tag HE vào đấy thôi. Tôi vẫn thích nhất đoạn của chương kết. Anh thụ dán hình chữ thập vào thùng rác và gọi nó là “Bia mộ của tinh trùng.” =)). các bạn nên đọc thử bộ này nha, tôi đề cử đấy. Chấm điểm cho truyện: 8.5 *** Truyện dễ thương, giai đoạn làm chó hay người đều yêu, nhưng lúc làm chó thì thú vị nhất. Tiểu thụ ngốc manh + trung khuyển + chung tình + hơi lém lỉnh + thành thật + ngoan + tự giác làm thụ = một tiểu thụ tốt hiếm hoi trong làng đam mỹ hiện giờ ^^ Oan gia…cái nhãn lừa tình, oan gia này là thụ tự biên tự diễn thôi. Vì thụ làm diễn viên nhưng ngặt nỗi diễn dở ẹc, công thì là siêu sao vừa có tài vừa có sắc, nên ẻm đơn phương ghét người ta, cộng thêm công hay bị dân tình bôi bác mà chẳng bao giờ giải thích, thụ nghĩ không có lửa làm sao có khói? Ngày nọ công up hình chụp chung với chó con vừa nhận nuôi, fan hưởng ứng ồ ạt. Thụ chép miệng cảm thán một câu: Làm người (thụ) còn thua con chó (về độ nổi tiếng). Thụ đi ngủ, mở mắt ra…thành con cún nhà công. Tính của thụ rất thẳng thắn, nên quá trình làm chó thiệt là thê sờ thảm, một loạt hành động ‘thông minh’ y như ‘con người’, lạ là công chỉ nghĩ cún nhà mình thông minh, dù bao người xung quanh đạo diễn, diễn viên bảo anh coi lại chó nhà anh đi, nó thành tinh hay sao mà lém vậy? Khác với bề ngoài khí chất đầy mình, bản tính của công siêu lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, ghét biến động. Nên lúc bị bôi bác, công không giải thích do…lười cãi. Tuy nhiên công chăm sóc cún nhà anh cực tốt, tỉ mỉ đầy yêu thương. Nên thụ…nhanh chóng vứt bỏ quan niệm làm người, rất là vui vẻ quẫy đuôi làm cún chọc cười anh công, chăm sóc việc nhà cho công, ra đường diễn kịch cố hết sức để người ta khen công nuôi cún giỏi, cực kỳ bảo vệ chủ, ai ăn hiếp công là ẻm nhào lên hăm dọa. Rồi thụ dần yêu công, có những chuyện…chỉ con người mới làm được. Khi công mệt mỏi vì sóng gió, thụ bất lực không thể mở miệng nghe anh tâm sự. Rồi thì lúc ‘tự sướng’, chó không có tay…sao làm giờ? (cảnh thụ cún tự sướng buồn cười lắm, xem rồi biết, ha ha.) Đùng một cái, thụ trở về thân xác cũ, thụ cố gắng đến gần công. Dĩ nhiên thụ không ngu tới mức nói thẳng iem là cún của anh nà, thụ chỉ ‘cố ý’ lộ ra chút dấu vết nhỏ mà chỉ công và cún mới biết (thiệt ra tình nghi ẻm không giỏi đóng kịch, tự động lòi đuôi).Vì thụ luôn thẳng thắn nói I lúp yu, chạy theo công hiến ân cần, nên công cũng dần dở bỏ cảnh giác và thích thụ. Qua một chút giai đoạn hơi sóng gió, hai người hạnh phúc về với nhau. Nói chung truyện này hay, dễ cưng, không ngược. Mời các bạn đón đọc Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí của tác giả Superpanda.