Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dấu Yêu

Tên gốc: Tâm Tiêm Sủng Dịch tên: Thần Chuối Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, showbiz, sạch sủng. Độ dài: 87 chương Năm đầu tiên làm dâu nhà giàu, Trì Yên đóng vai quần chúng 13 lần, diễn 15 nhân vật “người qua đường” vừa xuất hiện đã chết. Năm thứ ba làm dâu nhà giàu, Trì Yên tham gia ba bộ phim mới của những đạo diễn tầm cỡ quốc tế, trở thành “ảnh hậu” trẻ tuổi nhất trong vòng 10 năm trở lại đây. Năm đầu tiên sau khi “được buff”, cô liên tiếp nhận được lời mời phỏng vấn của những chương trình giải trí nổi danh. Người dẫn chương trình hỏi về đời sống tình cảm của cô: “Nghe nói Yên Yên có bạn trai không trong giới giải trí. Những lúc bận rộn, một năm hai người có thể gặp nhau mấy lần?” Trì Yên mỉm cười: “Anh ấy ở nước ngoài, nên một năm chỉ có thể gặp một lần.” Không lâu sau, ảnh hậu Trì Yên vừa mới bước ra khỏi phòng thu được mấy bước liền gặp được người bạn trai “đang ở nước ngoài, một năm chỉ có thể gặp một lần” của mình ở đầu đường. Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, cười mà như không cười: “Một năm một lần?” “Khương Dịch……” “Gọi ông xã.” *** Reviewer: Trịnh Giang - fb/hoinhieuchu ---- Giới thiệu: Năm đầu tiên làm dâu nhà giàu, Trì Yên đóng vai quần chúng 13 lần, diễn 15 nhân vật “người qua đường” vừa xuất hiện đã chết. Năm thứ ba làm dâu nhà giàu, Trì Yên tham gia ba bộ phim mới của những đạo diễn tầm cỡ quốc tế, trở thành “ảnh hậu” trẻ tuổi nhất trong vòng 10 năm trở lại đây. Năm đầu tiên sau khi “được buff”, cô liên tiếp nhận được lời mời phỏng vấn của những chương trình giải trí nổi danh. Người dẫn chương trình hỏi về đời sống tình cảm của cô: “Nghe nói Yên Yên có bạn trai không trong giới giải trí. Những lúc bận rộn, một năm hai người có thể gặp nhau mấy lần?” Trì Yên mỉm cười: “Anh ấy ở nước ngoài, nên một năm chỉ có thể gặp một lần.” Không lâu sau, ảnh hậu Trì Yên vừa mới bước ra khỏi phòng thu được mấy bước liền gặp được người bạn trai “đang ở nước ngoài, một năm chỉ có thể gặp một lần” của mình ở đầu đường. Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, cười mà như không cười: “Một năm một lần?” “Khương Dịch......” “Gọi ông xã.” Nội dung: Trì Yên là con ngoài giá thú, từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi, vứt cho người cậu làm nghề cảnh sát nuôi. Năm 16 tuổi, cậu của cô phải tham gia một nhiệm vụ nguy hiểm nên gửi cô ở nhà họ Khương, nhờ đó cô quen biết người nhà họ Khương và nam chính Khương Dịch. Không lâu sau, cậu cô mất, cô được trả về nhà họ Trì. Cha ruột và mẹ kế của cô đều là loại người mặt dày vô sỉ, sẵn sàng bán con gái đổi lấy vinh hoa phú quý. Trong buổi tiệc sinh nhật 24 tuổi của Trì Yên, cũng là bữa tiệc “tìm chồng” cho cô, cô tình cờ gặp lại Khương Dịch. Tám năm không gặp, anh còn đẹp trai phong độ hơn xưa. Vừa gặp mặt, anh đã ngỏ lời cầu hôn với cô. Tuy không biết vì sao Khương Dịch đột nhiên muốn lấy cô, nhưng vì muốn thoát khỏi nhà họ Trì càng nhanh càng tốt nên cô gật đầu đồng ý. Đêm tân hôn, Khương Dịch chỉ ôm Trì Yên ngủ. Ngày hôm sau, anh lập tức ra sân bay đi công tác, khi trở về đã là nửa năm sau. Khương Dịch không bao giờ thể hiện cảm xúc gì với Trì Yên, lúc nào cũng thong dong lạnh nhạt, thậm chí có thể ôm cô trong lòng mà không có phản ứng gì. Trì Yên tưởng rằng anh chỉ lấy cô để khiến cha mẹ yên tâm hoặc tránh bị phụ nữ đeo bám. Khoảng 20 chương đầu, Trì Yên tương đối trì độn không nhận ra Khương Dịch thích mình, và Khương Dịch cũng không thể hiện tình cảm một cách quá rõ ràng. Nhưng từ chương 20, sau khi Khương Dịch tuyên bố “Anh chỉ thích em”, truyện bắt đầu ngọt ê răng. Khương Dịch là mẫu đàn ông gần như hoàn hảo. Anh là người thừa kế tập đoàn nhà họ Khương khét tiếng thương giới, từ nhỏ đã bộc lộ trí thông minh hơn người. Không những thế, anh còn có một khuôn mặt đẹp trai “người gặp người thích, hoa gặp hoa nở”. Từ nhỏ anh đã cảm thấy con gái là một sinh vật phiền phức, cho đến khi anh gặp Trì Yên. Nếu trước đây, với những lời tỏ tình của đám nữ sinh, anh luôn trả lời là “Tôi không thích con gái”, thì từ khi quen Trì Yên, câu trả lời của anh lại trở thành “Tôi không thích cô”. Khương Dịch yêu và luôn tôn trọng Trì Yên. Tuy không thích cô làm nghề diễn viên nhưng anh không ngăn cản việc cô đi đóng phim. Ngay cả khi có một số cảnh hở hang, anh cũng chỉ tỏ ra khó chịu chứ không can thiệp. Trì Yên không muốn mọi người cho rằng cô dựa hơi Khương Dịch để nổi tiếng nên anh đồng ý không công khai quan hệ của hai người. Tất nhiên, anh cũng tận dụng mọi cơ hội để tuyên bố chủ quyền. Ví dụ như khi Trì Yên bị paparazi chụp ảnh cô lên một chiếc Bentley mà ông chủ công ty cô (bạn thân Khương Dịch) là người cầm lái, Khương Dịch lập tức đăng status trên Weibo: “Xe là của tôi, vợ cũng là của tôi.” So với Khương Dịch, tính cách của Trì Yên hơi khó định nghĩa. Trong công việc, cô rất nghiêm túc và cầu tiến. Tuy cô hơi trì độn trong chuyện tình cảm nhưng lại rất tỉnh táo trong những chuyện khác. Đối với những người ghen ghét hay tìm cách hãm hại mình, cô không hề sợ hãi hay nhượng bộ. Tác giả không thể hiện rõ Trì Yên có phải là kiểu người ăn miếng trả miếng không, bởi hầu như lần nào Khương Dịch hoặc quản lý của cô cũng giúp cô giải quyết rắc rối. Khi gặp lại mẹ ruột, đứng giữa mẹ và Khương Dịch, cô dứt khoát chọn Khương Dịch. Đối với người mẹ năm xưa bỏ rơi mình, cô hiểu hành động của bà nhưng không đồng ý tha thứ. Tóm lại, Trì Yên là một người phụ nữ độc lập và có chủ kiến, nhưng chưa đủ sắc bén để dán nhãn “nữ cường nhân”. Dưới đây là một đoạn trích mà mình cho là đặc sắc. ----------Trích--------- Trên đỉnh đầu, người đàn ông cười khẽ: “Sao không đi giày?” “Không muốn đi.” Vừa dứt lời, cô bị Khương Dịch ôm eo bế bổng lên. “Sau này phải ngoan ngoãn đi giày, không được để chân lạnh.” Trì Yên nhỏ giọng đáp lại: “Vậy anh ôm em về phòng đi, em muốn đi tắm.” Bàn tay Khương Dịch đặt trên chiếc eo mảnh mai của cô ôm chặt hơn. Anh cũng thì thầm: “Tắm chung.” Trì Yên không phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể không hiểu ẩn ý trong câu “Tắm chung” này. Cô níu chặt lấy tay áo sơ mi của Khương Dịch: “Không được, mai em còn phải họp báo...” “Em nghĩ đi đâu vậy?” Người đàn ông cười khẽ. “Chỉ là tắm thôi mà.” Trì Yên khẽ hừ một tiếng: “Em không tin.” Đều là loại động vật tư duy bằng nửa người dưới, lại còn giả vờ trong sáng với cô. “Thật, lừa em anh là con chó.” Trì Yên ngẩn người mất một lúc. Đến tận lúc bị anh ôm vào trong bồn tắm, cô vẫn đang nghĩ anh nói vậy là có ý gì. Khương Dịch đứng cạnh cô, mặt đối diện với gương, đang cởi quần áo. Việc đã đến nước này, Trì Yên đành phải nhượng bộ: “Anh không được giở trò.” Khương Dịch gật đầu: “Giở trò là con chó.” Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Trì Yên chần chừ vài giây. Cuối cùng, cô vẫn quyết định tin anh. Thế nhưng, thực tế lúc nào cũng vô cùng tàn khốc. Kết quả của việc tin nhầm Khương Dịch là, Trì Yên bị giở trò. Nước trong bồn ấm vừa phải. Lúc đầu, Khương Dịch quả thực không sờ mó lung tung, tỉ mỉ mà dịu dàng giúp cô tắm rửa. Trì Yên cảm thấy hiếm lắm mới được một lần như vậy, chưa kịp nhoẻn miệng cười, eo đã bị anh nâng lên, sau đó nhẹ nhàng nhấn xuống. Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhưng Trì Yên vẫn cảm thấy hơi đau. Cô nhíu mày, cào một phát lên đùi Khương Dịch: “Anh nói giở trò là con chó...” Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng kề đến bên tai cô. Sau khi xác nhận cô không có việc gì, anh mới động một cái, thì thầm một chữ vào tai cô. Trì Yên nghe thấy rất rõ. Gâu. Đậu má... Lần sau cô còn tin Khương Dịch, cô chính là con chó. ------------------------ Truyện có một nữ phụ phản diện luôn muốn chen chân vào giữa hai người nhưng không thành công. Ngoài người nhà và Trì Yên ra, Khương Dịch không thích bất cứ sinh vật giống cái nào, nên nữ phụ không thể ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của hai người. Ngoài ra còn có một số nam phụ có tình cảm với Trì Yên nhưng đất diễn quá ít, chỉ có thể coi là người qua đường. Đây chính là điều mình thích nhất ở truyện này – tuyến tình cảm đơn giản, không máu chó lằng nhằng. Có thể nói nam nữ chính rải đường từ đầu đến cuối truyện. Tóm lại, đây là một truyện hiện đại sủng tương đối kinh điển. Cốt truyện không quá đặc sắc nhưng diễn biến hợp lý, tính cách nhân vật nhất quán, bao ngọt bao sủng, thích hợp đọc giải trí. Chấm điểm: 9/10 Mời các bạn đón đọc Dấu Yêu của tác giả Thời Câm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hám Sinh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Sau khi em đi. Liệu trong cuộc sống của anh. Có một khoảnh khắc nào đó. Anh nhớ đến em?"*   Đó là câu duy nhất mà Hám Sinh muốn hỏi Đông Dạ Huy trong suốt năm năm cô ở trong tù. Không phải là tại sao lại đối xử với em như vậy, cũng không phải là anh đã bao giờ yêu em chưa, chỉ là, liệu anh có từng nhớ đến em, dù chỉ trong một khoảnh khắc?   Hám Sinh và Đông Dạ Huy gặp nhau khi cô mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Cô đã cùng anh trải qua cả thời niên thiếu, đem hết tâm tư, tình cảm của mình trao trọn cho anh. Hám Sinh đã ngốc nghếch cho đi tất cả mà không cần đền đáp, chẳng giữ lại cho bản thân chút gì.   Còn Đông Dạ Huy, đừng nói là yêu, có lẽ anh còn không muốn coi cô là bạn. Anh cho phép cô ở bên cạnh mình suốt mười năm dài đằng đẵng, chẳng qua là bởi cô có giá trị lợi dụng mà thôi.   Đông Dạ Huy từ nhỏ đã không có mẹ, cuộc sống vô cùng khó khăn và thiếu thốn, còn Hám Sinh lại được mẹ cho rất nhiều tiền. Khi còn nhỏ, anh lợi dụng Hám Sinh để lấy tiền tiêu vặt của cô, sau này khi lớn lên rồi, anh lại nhờ vả cô dọn dẹp phòng và giặt quần áo. Dần dần, việc lợi dụng Hám Sinh dường như trở thành một thói quen, khiến Đông Dạ Huy coi đó là một điều hiển nhiên trong cuộc sống.   Yêu đơn phương đã đau đớn, nhưng yêu đơn phương rồi bị chính ngưòi mình yêu lợi dụng không thương tiếc còn đau đớn hơn gấp vạn lần.   Hám Sinh đã chấp nhận mang tội bất hiếu, trộm tiền dưỡng lão của mẹ mang cho anh. Đổi lại, cô được gì?   Khi ba anh bị bệnh, một tay cô chăm sóc. Khi ba anh qua đời, một tay cô lo liệu. Trong khi đó, anh lại tìm cách để đổ hết tội lỗi của mình lên đầu cô. Khi quan tài của ba anh vừa hạ, cũng là lúc cô bị bắt vào tù.   Hóa ra, trong lúc cô vì anh mà vất vả ngược xuôi, thì anh lại từng bước đẩy cô vào chỗ chết.   Hóa ra, trao yêu thương, có thể nhận lại chỉ là đau đớn tủi hờn.   Đông Hạ Duy, em đã yêu anh mười ba năm, thì cũng có thể thay anh ở tù năm năm để anh sống an nhàn, hạnh phúc. Nhưng tại sao suốt năm năm dài như thế, anh không hề ghé thăm em, dù chỉ một lần?   Trong năm năm đó, từ một thiếu niên tuấn tú nhưng gầy yếu, vô danh, Đông Dạ Huy trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hô mưa gọi gió trên thương trường.   Cũng là năm năm đó, từ một cô gái hồn nhiên, hoạt bát, thậm chí có phần ngốc nghếch, Hám Sinh trở thành một người con gái mà người ta mà chỉ cần nhìn lướt qua một lần cũng cảm thấy xót xa bởi sự u buồn ngập tràn trong đáy mắt và nét bi thương hiện hữu trong từng cử chỉ của cô.   Sau khi Hám Sinh mãn hạn tù, Đông Dạ Huy đã tìm đến cô, tỏ ý muốn bù đắp cho những thiệt thòi cô đã vì anh mà gánh chịu. Nhưng những thứ anh nợ cô, có trả cả đời đi chăng nữa cũng không trả nổi một phần.   Hám Sinh đã trốn chạy khỏi Đông Dạ Huy, cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh. Còn Đông Dạ Huy vẫn luôn cho rằng Hám Sinh đã chết.    Những ngày sau đó, những kí ức của một thời xưa cũ bỗng nhiên ồ ạt kéo về trong tâm trí anh. Ngày ấy, Hám Sinh rất béo, giọng nói của cô rất to, cô luôn làm anh cảm thấy chán ghét. Nhưng cũng là Hám Sinh của ngày ấy, luôn thu dọn nhà cửa và giặt giũ quần áo cho anh mà không một lời than vãn, luôn nấu cho anh những bữa cơm nhà chất chứa yêu thương. Đến lúc đó, anh mới nhận ra, cảm xúc anh dành cho cô không chỉ là ăn năn, áy náy, mà còn là đau xót, nhớ thương.   Cùng lúc đó, ở một hòn đảo xinh đẹp và bình yên, Hám Sinh sống an nhàn với số tiền mà mẹ cô để lại. Chỉ là, trái tim của cô đã nguội lạnh, chẳng còn khao khát được yêu thương. Chỉ là, cô đã không còn đủ nhiệt huyết để có thể yêu thêm một người nữa.   "Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư."**   Chỉ đến khi Hám Sinh vô tình gặp lại Đông Dạ Huy, cô mới nhận ra rằng mình đã nhớ anh nhiều như thế.   Dạ Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, mà em vẫn chẳng thể quên anh.   Hám Sinh, trải qua nhiều chuyện chuyện như vậy, anh mới hiểu ra, rằng mình cần em hơn tất cả.   Nhưng nếu bây giờ Đông Dạ Huy quay đầu thì liệu có còn kịp nữa hay không? Kịp, mà cũng không kịp nữa rồi. Kịp để Hám Sinh có thể cảm nhận được hơi ấm của trái tim anh, nếm trải những thương yêu ngọt ngào mà cô từng khao khát, nhưng không kịp để họ nắm tay nhau đến hết đời.   Kết quả xét nghiệm cho thấy Hám Sinh mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Và đến lúc đó, cô mới biết rằng, một Đông Dạ Huy đã từng bội bạc và nhẫn tâm như thế, hóa ra lại là một kẻ nặng tình.   Trước đây, anh luôn thấy xấu hổ khi giới thiệu cô trước mặt mọi người. Nhưng bây giờ, ngay giữa phòng họp, trước mặt vô số nhân viên, anh sẽ luôn nắm tay cô, không ngại ngần gọi cô là vợ.   Trước đây, anh thường ra ngoài cả đêm không về. Nhưng bây giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô, anh có thể bỏ cả một cuộc họp quan trọng để chạy về nhà.   Suốt ba mươi năm cuộc đời, Đông Dạ Huy chưa hề đối xử dịu dàng với bất kỳ ai. Nhưng anh của bây giờ sẽ dịu dàng mà ôm cô trong vòng tay sau mỗi lần xạ trị đầy đau đớn, sẽ ân cần cho cô uống từng ngụm nước, kiên nhẫn dìu cô đi khắp mọi nẻo đường.    Con người Đông Dạ Huy là thế, nếu không yêu sẽ là một kẻ máu lạnh vô tình, nhưng nếu đã động lòng sẽ dùng toàn tâm toàn ý để yêu thương.   Hám Sinh, anh rất sợ đến một em sẽ rời bỏ anh. Vậy nên, xin em, xin em hãy vì anh mà mạnh mẽ, hãy vì anh, gắng gượng đến cùng.   Dạ Huy, nếu anh có thể lạnh lùng như trước, em sẽ chẳng bận lòng nếu phải ra đi. Nhưng bây giờ, em sợ rằng nếu em đi, sẽ chẳng còn ai ôm lấy anh mỗi khi anh mỏi mệt, chẳng còn ai vỗ về trái tim anh mỗi khi anh yếu đuối. Em sợ anh sẽ cảm thấy lạc lõng và cô đơn, sợ anh sẽ sống một cách trống rỗng như em đã từng.   Nhưng anh à, nửa đời trước em đã sống quá mạnh mẽ rồi, giờ đây em không thể gắng gượng được nữa. Em rất mệt, rất đau. Xin lỗi anh, vì chẳng thể bên anh đến cùng.   "“- Dạ Huy, anh về quá muộn, em tiêu hao nhiều lắm, chỉ có thể cùng anh đoạn đường này.”   "- Ngoan, đừng nói, van xin em..."   Đông Dạ Huy thanh âm im bặt mà nói, cánh tay Hám Sinh từ trên vai anh từ từ thả xuống, yên lặng bất động. Một khắc ấy như ngừng lại, nỗi đau đớn như lan tỏa khắp toàn thân anh."   Cái giá mà Đông Dạ Huy phải trả khi phụ bạc một người yêu anh nhất, là một đời cô độc giữa thế gian.   Ông trời vẫn luôn công bằng như thế.   “Dạ Huy, anh nhớ rõ, nếu về sau em chết, nếu trên trời có một con chuồn chuồn đậu trên vai anh, hoặc là dưới đèn bay tới một con bươm bướm, anh không được đuổi nó, đó là em trở về nhìn anh. Dạ Huy, đừng sợ, em sẽ vẫn ở bên anh.” ________________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích bài hát "Sau khi tôi đi" - Dã Khu Ca Thần "..."**: Trích "Bộ bộ kinh tâm"- Đồng Hoa   Review by #Thiên Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọc Hám Sinh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Hữu Châu Hà Tu Độc - Tô Du Bính
Thở ra hít vào, xú khi bay ngất trời Hai bên trái phải đều giống nhau, đầu tóc bù xù mặt mày lắm lem. Đoan Mộc Hồi Xuân chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại sa sút đến mức này. Nhưng để sống sót qua ngày, đành phải làm hổ lạc đồng bằng ra vẻ đáng thương. *** Cơ Thanh Lan mắt nhìn bát mì trên mặt đất, không nói một lời. Hắn bị giam đã mấy ngày, đã nhận biết sâu sắc một chuyện, cha già hói đầu (hay trọc đầu gì đó) beo béo trước mặt là một thằng điên cuồng vọng tự đại hỉ nộ vô thường lại cực khó đối phó. Lão đó thích đứng ở chỗ cao, lãnh tĩnh nhìn những người khác phủ phục dưới chân lão chịu đựng sự bỡn cợt của lão. Lão boss cầm giá nến đến gần hơn một chút. Ánh lửa màu quất u ám chiếu lên thân thể trần trụi của Cơ Thanh Lan, những vết thương nông nông sâu sâu đan xen khắp người, có một số đã được đắp thuốc, có một số đã rắc muối, có một số bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào, vô cùng thê thảm. “Đau không?” Lão boss nhìn hắn, vẻ quan tâm. Cơ Thanh Lan vẫn cúi đầu.   Mời các bạn đón đọc Hữu Châu Hà Tu Độc của tác giả Tô Du Bính.
Hữu Cầm Hà Tu Kiếm - Tô Du Bính
Chuyện giang sơn gặp nhiều hiểm nguy thì đó là chuyện của giang sơn. Còn giang hồ có nhiều thị phi là chuyện của giang hồ. Hắn bất quá là khách tha hương kiếm miếng cơm ăn. Bán kiếm mua cầm, xin chính là thanh tịnh. *** Phiên ngoại nhỏ của Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư Mặc dù bây giờ không phải như lúc xưa, Hà Dung Cẩm có thể nói là đường quan rộng mở, so với năm xưa lang bạt mai danh ẩn tích chẳng gì sánh bằng, nhưng cái tật mê rượu một khi đã thành quen rồi thì khó mà dứt bỏ. Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo sở thích của y, đôi khi cùng y cạn vài chén, sau thấy y càng uống càng hăng, sợ rằng thân thể sớm chịu không nổi, thế nên lệnh cho trong cung hạn chế uống rượu, đồng thời giới hạn số lượng Hoàng Tửu được đưa vào cung mỗi ngày. Hà Dung Cẩm lúc chân mang thương tích còn ráng nhẫn nhịn, mà cho dù có thèm mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể nào nhúc nhích, nhưng chờ đến khi chân cẳng lành lặn rồi, thèm khát tới độ kiềm chế không được. Trong cung không có rượu thì sao chứ, chẳng lẽ ngoài kia lại không có? Y thuận miệng kiếm cớ ra ngoài thành kiểm tra, vừa nhích mông ra khỏi Vương Cung là ba chân bốn cẳng phóng thẳng đến quán rượu. Y chân trước vừa ra khỏi cung, Khuyết Thư chân sau đã được người cấp báo, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười, xử lý xong xuôi chính sự cũng lập tức xuất cung. Thế nhưng giải quyết mấy việc lằng nhằng cũng mất khá nhiều thời gian, đến khi xuất cung trời đã nhá nhem tối, chỉ còn mấy cụm mây hồng vắt sau mái hiên phía tây là trông giống sắc trời lúc hoàng hôn. Mời các bạn đón đọc Hữu Cầm Hà Tu Kiếm của tác giả Tô Du Bính.
Hầu Gia, Đợi Đã! - Tình Phương Hảo
Chuyện bắt đầu từ Chiêu Ninh Hầu là người họ Khương mà tổ tiên trước kia đã từng theo Thái tổ giành lấy thiên hạ, cũng vì thế được luận công ban thưởng, phong chức ngũ phẩm thủ bị, là một quan võ cấp trung. Tuy nhiên lại tới đời của Chiêu Ninh Hầu lại bị thúc phụ tính kế, nên chỉ giữ một chức quan võ cấp thấp. Sau này, An Vương làm phản, Hoàng Đế bắt đầu chiêu dụng những quan võ cấp thấp, Chiêu Ninh Hầu một bước lên trời, lập được đại công, nhất cử phong hầu, quyền thế hiển hách. hiện nay hắn tay nắm trọng binh, cực kỳ được Hoàng Đế trọng dụng, là ngự tiền trọng thần nhất nhì trong triều. Còn Chiêu Ninh Hầu phu nhân, thân phận cũng bất phàm. Thái hậu họ Dung, đời đời hiển quý. Cha mẹ Dung tiểu thư mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu. Ngoại trừ danh phận, giáo dưỡng đều giống với công chúa, thậm chí trước mặt Hoàng đế, so với những công chúa không được sủng ái còn có địa vị hơn cả. Thái hậu thương tiếc gia cảnh Chiêu Ninh Hầu cũng từ nhỏ đã mất phụ mẫu, nên làm người mai mối, gả cháu gái của mình cho hắn làm chánh thất. ---- Chiêu Ninh Hầu: Nữ nhân nhà họ Dung? không đụng!! Phiền phức này không nhỏ đâu!... Phu nhân? Người này là phu nhân của ta sao? Được lắm, để xem ta trừng trị nàng thế nào! Chiêu Ninh Hầu phu nhân: Chiêu Ninh Hầu? Hừ, cái gì mà quân kỷ nghiêm minh, đối đãi hòa nhã, khôngtham tài sắc??! hắn là tên khốn kiếp!! Tốt nhất hắn đi cho xa xa, càng lâu về càng tốt! ~~~ Hầu gia hai mặt, Hầu phu nhân cũng hai mặt. Hầu gia hung hăng, ngang ngược. Hầu phu nhân bên ngoài nhu thuận, bên trong mắng thầm *** Thể loại: thuần cổ đại, cưới trước yêu sau, nam không sạch, rating 20+, thịt - thịt - thịt, HE Độ dài: 28 chương Tình trạng: HOÀN *** Nếu nỗi ám ảnh lớn nhất của chúng phi tần là #Pía, thì hậu cung còn có một câu chuyện kinh dị khác mang tên #Họagianphi. Mỗi một lần tới tháng, khi sắp phải trình “tấu chương” cho #Pía, khi tớ phải ngoi lên cầu truyện, cầu bao nuôi, #Họagianphi nhà tớ sẽ xuất hiện như một thiên thần, mang theo list truyện đề cử cứu rỗi cuộc đời tớ. Ấy rồi, khi tớ hăm hở mang theo cuốc, xẻng đi tìm bến đỗ mới của cuộc đời lại phát hiện người tớ sắp yêu hơi bị khó yêu ấy nhé! Mấy bạn chỗ tớ hay có câu “Just give me a try, and double die”, ngẫm lại thấy thật sự chuẩn cơm mẹ nấu. Mỗi lần tớ nghe theo tiếng gọi của #Họa mỹ nhân nhà tớ thì kiểu gì cũng tử trận thê thảm, mà lần này cũng không ngoại lệ. Lúc “chưa yêu”, tớ cũng mơ mộng nhiều lắm, mơ về những màn cung đấu, gia đầu hoành tráng, mơ về tình yêu ngọt, sủng của Hầu gia. Thế rồi, lúc tớ quyết định “theo đuổi”, đợi tớ nơi ấy lại là một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn, với một món chính duy nhất là thịt. “Thịt” everywhere, lại còn được 360 độ chế biến, sắc vị ngập tràn, đảm bảo khiến bạn ăn đến chảy máu mũi. Hầu gia nhà tớ trong một lần trở về tờ biên cương, lúc đi qua Tây Sơn biệt viện tình cờ gặp được mỹ nhân. Chu Ninh Hầu vốn định trộm hương, nào ngờ lại trộm đúng phu nhân nhà mình. Cũng nhờ cái lần tình cờ “ăn vụng” này, khiến Khương Dực phát hiện, hóa ra vị phu nhân đoan trang, mẫu mực của hắn thực ra lại “hấp dẫn” như vậy, không những khiến hắn ăn hoài không chán, mà còn khiến hắn nổi lên ham muốn chinh phục cùng giữ lấy. Sau đó à, tất nhiên là công cuộc “trọng trấn phu cương” của hầu gia. Thời gian: bất kể đêm ngày Địa điểm: đa dạng, phong phú Phương pháp: càng biến thái, càng kích thích ***************** Như đã giới thiệu, “Hầu gia, đợi đã” gắn mác 22+ nên đương nhiên là nội dung truyện chủ yếu là H, bối cảnh đơn giản, xoay quanh hai nhân vật chính Khương Dực - Dung Hoa. Tuyến nhân vật phụ hạn chế, tiểu tam, tiểu tứ còn chưa kịp xuất hiện đã biến mất, nhanh như cách Ariana hủy show ở Việt Nam. Đám thị thiếp của nam chính chưa kịp lên sàn đã bị hầu gia đóng gói trả về nơi sản xuất. Mặc dù Dung phu nhân hoàn toàn không phải đối phó với đám “tri kỷ” của hầu gia nhưng nội việc làm sao “hầu hạ” phu quân cũng khiến nàng đau cả đầu. Chu Ninh Hầu - Khương Dực trong mắt người ngoài thân phận bất phàm, quân kỷ nghiêm minh, đối đã hòa nhã. Nhưng chỉ có Dung Hoa mới biết, Khương Dực kia là tên mặt người dạ thú, vô pháp vô thiên, đã biến thái lại còn thích lật lọng. Hắn vốn chẳng để thứ gì vào mắt, đối với hắn, không có thứ khiến hắn sợ hãi, chỉ có thứ hắn muốn chinh phục. Mà vừa vặn, phu nhân của hắn lại là một trong những thứ đó. Chu Ninh hầu phu nhân - Dung Hoa từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, so với công chúa càng được sủng ái hơn. Nàng đoan trang, cao quý, thông tình đạt lý, hiểu lễ nghĩa. Nàng hiểu rõ tính tình phu quân, cũng biết phải ngụy trang thế nào để ngồi vững cái ghế Chiêu Ninh hầu phu nhân này. Nàng vốn che dấu rất tốt, thế nào lại chỉ vì một lần đi tắm ôn tuyền, bị Khương Dực phát hiện ra dáng vẻ thật, sau đó, tất nhiên là những tháng ngày bị hầu gia chỉnh đến “chết đi sống lại”. Bản thân tớ cho rằng, viết truyện sắc hoàn toàn không đơn giản bởi tác giả phải thể hiện được tính cách nhân vật trong khi vẫn phải đảm bảo độ hot của truyện. Thế nên, nghiêm khắc mà nói, “Hầu gia, đợi đã” chỉ làm tốt được bảy phần, ngoài độ nóng thì tính cách nhân vật chưa thực sự rõ nét. Anw, với một đứa ôm tâm tư sắc nữ như tớ thì “Hầu gia, đợi đã!” về cơ bản có thể thỏa mãn tớ. Tớ phải nhấn mạnh một lần nữa, “Hầu gia, đợi đã” không dành cho các bé mầm non mới nhú. Nếu em chưa mười tám, mời cách xa hố này, nếu bé đã bước qua tuổi tiền mãn teen, thích thịt, thích kích thích, vậy còn chờ gì nữa, xách ba lô và hét lên “Hầu gia, đợi đã!” ngay thôi. Review by #Gian_Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Hầu Gia, Đợi Đã! của tác giả Tình Phương Hảo.