Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đồng Tiền Thấm Máu

Sau Đời Tỉ Phú, Pierre Rey lại đưa chúng ta vào cuộc phiêu lưu đầy hấp dản trong Đồng Tiền Thấm Máu.  Tiền đáng được trọng vọng nhất, người ta nói đến tiền chỉ với những từ ngữ cung kính nhất, lầm rầm, xuýt xoa, tựa như nói tới Thượng đế vậy... Tiền đẻ ra những hành động ngông cuồng nhất. Những cuộc tình diễn ra trên tấm nệm trải bằng giấy bạc dầy tới vài chục phân...Những cọc tiền quăng qua cửa sổ máy bay cho thiên hạ tranh cướp... ĐỔNG TIỀN THẤM MÁU mô tả những cuộc đấu sinh tử vì tiền - Hai tỉ đôla! Một bên là các chủ ngân hàng Thụy Sĩ "... những thằng lưu manh hợp pháp, tệ hại hơn cả chó má. Mà mạnh, lì lợm, xảo quyệt, tham tàn... Chúng đã đánh đổ nhiều chính phủ, thắng nhiều cuộc chiến tranh, cho treo cổ nhiều quốc trưởng..." và một bên là các băng maphia New York; có thể làm được tất cả, tạo ra được tất cả từ những vụ mưu sát tinh vi nhất đến những cái "bẫy tình" kỳ quặc nhất. Đồng tiền vốn không có mùi. Nhưng một khi hai thế lực khổng lồ này đụng nhau, tiền lập tức bốc lên vị tanh nồng của máu. Và dù ai thắng ai thua, máu cũng đã đổ quá nhiều... *** Pierre Rey là tiểu thuyết gia người Pháp, ông sinh ngày 27 tháng 4 năm 1930 tại Courthezon (gần Avignon) tỉnh Vaucluse, mất ngày 22 tháng 7 năm 2006 ở Paris. Pierre Rey hoàn thành khóa học thứ hai tại trường đại học Orange, rồi ông nhập học Trường Mỹ Thuật Paris nơi ông học về vẽ tranh và lịch sử nghệ thuật. Sau khi tốt nghiệp Trường Mỹ Thuật, đầu tiên ông vẽ minh họa báo chí và nhiều tác phẩm của ông được đưa lên các báo lớn của Pháp. Ông bắt đầu với mục Nghệ thuật và Giải trí, rồi phóng sự thường ngày cuộc sống của người dân thủ đô ở báo Paris Presse (1959) hay Paris Jour (1963). Ông thắng Giải thưởng phóng sự Paris năm 1963. Năm 1965, ở tuổi 33, ông trở thành biên tập viên và tổng biên tập báo Marie Claire, về sau ông chia tay công việc này để hợp tác với Jacques Lacan mười năm trong công việc nghiên cứu. • Tác Phẩm - Le Grec (1972) Đời Tỷ Phú, tiểu thuyết lịch sử của Aristotle Onassis, được dịch ra nhiều ngôn ngữ. - La Veuve (1976) - Out (1977) Đồng Tiền Thấm Máu - Palm Beach (1979) Bãi Biển Cây Cọ - Sunset (1988) Mật Danh Hoàng Hôn - Une saison chez Lacan (1989) - Bleu Ritz (1990) - Liouba (1992) - Le Rocher (1995) - Le Désir (1999) - L'Ombre du paradis (2001) - L'Oncle (2002) *** Ra khỏi khúc ngoặt, Rôlăng phanh hơi đột ngột. Anh cảm thấy trong hai bàn tay nắm cần lái và cột sống mình cái khối bảy trăm năm mươi tấn rung lên nặng nề.   - Cậu ở lại với chúng tớ tối nay chứ ? - Luxianô hỏi.   Rôlăng hạ dần xuống chiếc cần lái đang làm giảm đi sức mạnh của cỗ máy xe lửa.   - Tớ muốn lắm, nhưng...   - Ả xinh không ?   - Bậy, mẹ tớ đấy.   - Tớ tưởng bà ấy chẳng bao giờ rời khỏi Lôdan ?   - Khi tớ ngủ lại ở Duyrích, thỉnh thoảng bà cụ có đến thăm.   - Hạ nữa xuống !...   Đà trượt của con tàu chậm lại trong tiếng kêu ken két nhè nhẹ. Bàn tay vẫn gắn chặt với cần lái, Rôlăng tự nhiên thấy trên bề mặt bê tông sân ga càng lúc càng ngổn ngang những xe đẩy, bọc hàng và những nhóm hành khách, đoàn tàu càng vào ga, hàng ngũ của họ càng ken chặt hơn vào nhau.   - Họ làm sao thế kia ?   - Ai ?   - Họ cứ há hốc mồm ra kìa ?   Bây giờ cỗ đầu máy đang cách những cọc chèn một trăm mét. Lạ lùng là tất cả ánh mắt của những người dưới ke đều kinh hoàng hướng vào Rôlăng và Luxianô.   Một cái nhìn lướt nhanh, kèm theo sau đó là một nét nhăn nhó ghê tởm đông cứng lại trên khuôn mặt, ngay cả khi cỗ đầu máy đã lướt qua.   - Này, - Luxianô lo lắng, - tớ có xốt cà chua trên trán hay cái gì thế ?   - Còn tớ ? - Rôlăng hỏi.   Con tàu lăn mười cây số một giờ khi nó đi vào bên dưới tấm mái bằng kính, nó những chùm người đang chen hai thích cánh đứng canh trước hành lý của họ.   - Đoàn tàu số ~27 Giơne - Duy rích đang vào ga. Mọi người hãy đứng xa các ke. - Giọng một người đàn ông lên bổng xuống trầm, tiếng rung rè của nó được mười cái loa mà âm thanh đan chồng chéo lên nhau đẩy cho đi xa.   Rôlăng thấy một bà phốp pháp mặc váy màu xanh lá cây thả chiếc ví xuống đất, không cúi nhặt mà chỉ ngón tay vào anh rồi đưa bàn tay lên và bộ điệu sợ hãi che nửa dưới mặt bà.   - Cứt ? Anh chửi thề, khó chịu. - Thế là cái nghĩa lý gì ?   Đâu đâu cũng có cùng bộ điệu kinh ngạc như nhau ấy. Và cũng có một cái gì khác nữa đủ làm cho hai người lái tàu hốt hoảng. Chỗ nào đoàn tàu đi qua, chỗ ấy không gian trở nên vắng lặng. Cảnh chen chúc ở sân ga thường tiết ra thứ tiếng ồn ào riêng biệt của nó : tiếng kim loại, tiếng va đập, tiếng râm ran, tiếng la gọi. Nhưng lúc này, chẳng có gì hết. Chỉ là sự im lặng kinh hoàng và những con mắt mở thao láo.   - Dừng…?   Rôlăng kéo phanh. Đầu máy chạm lướt vào mỏm các cọc chèn. Luxianô cắt điện. Trên ke, không một ai nhúc nhích. Hai nhân viên thì thầm bàn bạc với nhau. Người thấp hơn chạy về phía văn phòng trưởng ga. Người kia, Rôlăng biết lơ mơ vì đã có gặp, leo các bậc thang lên đầu máy, bước vào buồng lái. Lúng túng, người đó chẳng nói chẳng rằng, hết quan sát Luxianô lại quan sát Rôlăng.   Rồi hắng giọng.   - Các anh tha cái ấy ở đâu về thế ?   - Cái gì, cái ấy là cái gì ? - Rôlăng văng ra, gây gổ.   - Sao, cái ấy là cái gì ấy ư ? - Người nhân viên ngạc nhiên.   - Này, - Luxianô gầm lên. - Đây không phải là phù thuỷ nhé ? Tôi không thích chơi trò đánh đố.   - Các anh hãy theo tôi !   Trên sân ke, không một ai động đậy. Người ta chỉ nghe thấy tiếng phì phò khe khẽ của một đầu máy hơi nước cổ lỗ đang khậm khịch ở trên một nhánh đường cụt. Nhưng nhún người một cái, Luxianô và Rôlăng đã ở trên mặt sân nhựa. Chỉ khi đến trước cỗ đầu máy của họ - mà họ âu yếm đặt cho cái tên Mácgơrít - họ mới hiểu.   Trên tấm bàn bằng thép đằng mũi đầu máy, như được một nhà trang trí ma quái nâng New đặt vào có một cái cẳng đàn ông bị xén cụt ở ngang bẹn. Khó khăn lăm, người ta mới nhìn thấy một thoáng màu gỉ sắt làm ố bẩn mặt hàng títxuy thẫm màu của chiếc quần, tại chỗ xương hông đã bị chặt đứt. Lẩn thẩn, Rôlăng thoáng nghĩ, đây là một cái cẳng sang trọng. Có lẽ do chất da sang trọng của chiếc giày đen và chất lụa của chiếc bít tất hợp với màu quần chăng? Nhìn kỹ hơn, anh còn thấy một dòng máu nhỏ chảy xuống chiếc bít tất, lan ra giày, loang thành một mảng nâu nhạt ở trên mặt thép tấm bàn chắn.   Lúc đó cả Rôlăng lẫn các nhân chứng khác đều không thể ngờ được rằng cái mảnh đó lại sắp túa tràn ra nhiều lục địa với một tốc độ nhanh kinh người. Để biến thành một cuộc tắm máu.   Mời các bạn đón đọc Đồng Tiền Thấm Máu của tác giả Pierre Rey.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kinh Cầu Hồn Cho Ai - James H. Chase
James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall. Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm. *** Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Kinh Cầu Hồn Cho Ai Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thù Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Phải mất một phút tôi mới hiểu ra hai chúng tôi đã bị nhốt. Ngay lập tức tôi lao về phía trước dùng thân mình tông vào cửa nhưng cửa làm bằng đá quá chắc làm một bên vai tôi tím bầm. Tôi so đèn bấm khắp căn hầm không thấy một lối ra nào khác. Nền thì lát đá nên tôi không hy vọng gì khoét được nó nếu không có dụng cụ thích hợp. Dưới ánh sáng vàng vọt của đèn bấm đã yếu tôi nhìn Audrey thấy mặt cô méo đi vì sợ hãi. -Anh có nhìn thấy không? – cô hổn hển nói và lao người vào trong vòng tay tôi – Nó đang giết Reg! Cần phải làm cái gì chứ? Trời ạ! Phải cứu cậu ta. Tôi ôm chặt lấy cô: -Em đừng quẫn trí! Tôi nói và cầm tay cô – Audrey em biết chúng mình không thể làm gì được. Em không hiểu chúng mình bị chôn sống ư? Cô lặng người, siết chặt tôi hơn nữa. Sau giây lát, tôi nói để phá sự im lặng: -Sao chúng mình điên thế nhỉ? Đến đây mà lại không báo cho một ai hay. -Chúng mình… chúng mình sẽ thoát khỏi nơi này, - cô cứng cỏi nói – Nhưng… còn Reg? Cậu ta bị dây quàng vào cổ… Cô bật khóc nức nở. Tôi không còn khẩu súng trong tay, chỉ có mỗi chiếc tuốc-nơ-vít không thể làm gì để phá cửa. Tôi nhẹ nhàng gỡ Audrey ra và xem xét ổ khóa thấy ngay là không có môt hy vọng nào. Như để kết thúc, chiếc đèn bấm bắt đầu yếu đi một cách đáng lo ngại. Tôi tắt đi và hai người ở trong bóng tối cố nghe ngóng nhưng mọi tiếng động ở bên ngoài bị dập tắt không qua nổi bức tường nhà mồ quá dày. Tiếng Audrey vang lên trong bóng tối: -Lúc này em không còn thấy sợ nữa. Chúng mình ngồi xuống đi. Chốc nữa sẽ có kẻ nào đứng ngoài bắn vào ta. Tôi sờ soạng tìm cô và nắm được tay cô, cả hai chúng tôi ngồi bệt xuống bậc dưới tam cấp. Tôi thật muốn trấn tĩnh tinh thần cô. Audrey dựa vào người tôi và nói: -Chắc đúng là Hench rồi. Chúng ta cần phải ra khỏi nơi này để bắt hắn phải trả giá cho vụ này. -Anh không nghĩ đó là Hench. Tại sao lại không phải là Ted? Tuy Hench có dính vào chuyện này nhưng hắn không phải là kẻ sát nhân. Chính hắn là người cất giấu xác chết nhưng hình như kẻ giết người không phải là hắn. Phải chi thoát được cái vòm này tôi sẽ cò nhiều biện pháp giải quyết vụ này thật mau lẹ. Sự yên lặng thật khó chịu và tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Tôi nghĩ một cách chua chát rằng chỉ trong vài giờ nữa thôi là cả hai chúng tôi sẽ chết vì ngạt thở. Tôi nói: -Nếu ta thoát nạn, em có đồng ý lấy anh không? Cô ngả đầu vào ngực tôi: -Hừm… anh định lấy vợ thật à? -Lấy em… thì có – tôi dịu dàng nói và biết rằng đó là sự thực. -Sau này chúng mình phải kể cho con cái nghe… chuyện anh cầu hôn em trong một ngôi nhà mồ. Giọng cô hơi run run nhưng tôi cảm thấy cô cố hết sức để tỏ ra đùa bỡn. Tôi ôm hôn cô: -Để rồi em coi, chúng mình sẽ ra được. Vừa nói dứt lời, tôi cảm thấy một hơi gió nhẹ thổi qua mặt. Tôi đứng lên ra hiệu cho cô đứng theo và quay mặt về phía cửa nhà vòm. Tôi thì thầm vào tai cô: -Đừng nhúc nhích…. Cửa mở rồi. Chúng tôi đứng yên trong vài giây rồi tôi để Audrey núp sau tôi và vụt bấm đèn. Tôi sắp sửa xông ra vì nghĩ Elmer xuất hiện để kết liễu cuộc đời chúng tôi nhưng thay vì Elmer, tôi lại thấy Reg, đôi mắt hấp háy vì ánh đèn. -Tôi bỏ cuộc thôi – anh ta nói với giọng nghẹt thở - Sau một cú như thế này tôi không còn dám huênh hoang điều gì nữa. Tôi nhào ra ngoài và nắm lấy cổ áo vét của anh ta: -Reg – tôi kêu lên trong khi Audrey đẩy tôi ra và nhảy lên ôm cổ anh ta mà hôn lấy hôn để. Chúng tôi làm anh ta nghẹt thở với nỗi vui mừng tới tấp trong vài giây đồng hồ, sau đó tôi kéo anh ta ra khỏi những cử chỉ biểu lộ tình cảm của Audrey. Hai tay tôi lay mạnh anh ta và hỏi: -Có chuyện gì xảy ra cho cậu thế? -Chà… ông làm hại quá – anh ta nói giọng chua chát – Tôi được hưởng có một lần thôi à? Cô có thể hôn tôi lần nữa được không? -Tôi cấm cô ta đấy, tên đầu heo! Tôi vui mừng lại được nhìn thấy anh ta – Tôi tưởng cậu chết rồi. Reg ngoái cổ nhìn vào bóng tối dày đặc của nghĩa trang. -Tôi cũng nghĩ vậy – anh ta hơi rùng mình khi nhớ lại – Tôi cũng sẽ chết đứ đừ nếu chúng khôn lên một chút… đứa này cũng như đứa kia. ... Mời các bạn đón đọc Kinh Cầu Hồn Cho Ai của tác giả James H. Chase.
Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa - James H. Chase
Cô gái đã chết vì bệnh hay vì đau khổ trong một cuộc tình tay ba trớ trêu cùng cô em gái bốc lửa? Vậy truyện cô gái có chết thật hay không? Rồi cái chết đầy bí ẩn của nhà triệu phú Crosby, cha của cô gái, của viên luật sư khả kính và cả cái chết đến với cô em gái nhà Crosby... *** James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall. Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm. *** Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thù Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Tôi đứng dưới một mái che, ngắm toàn bộ phần trên mặt của con tàu. Dưới cánh buồm lớn sơn màu đỏ và kem đang phập phồng trong làn gió nhẹ, boong tàu được trang trí hàng trăm ngọn đèn xanh đỏ như những hạt ngọc lóng lánh trong đêm khuya. Hai bên cầu tàu phần trên, những ngọn đèn nêông uốn cong theo hình cửa cho biết lối vào của câu lạc bộ. Mỗi bên cửa có một thủy thủ mặc đồ trắng đứng canh gác. Hai người đàn ông mặc lễ phục màu đen đi kèm một phụ nữ trong bộ y phục buổi chiều, vừa từ canô bước lên, được các thủy thủ đứng chào trang trọng. Họ đi qua cầu vào trong phòng rượu. Qua những cửa sổ hình tò vò, bóng các cặp nam nữ đang khiêu vũ trong âm thanh du dương của tiếng kèn sắc xô và nhịp điệu của bộ trống, luôn thay đổi theo màu sắc ánh đèn. Ở cầu tàu, trên chỗ tôi đứng có ba bóng người đang tựa lan can nhìn xuống nước, theo dõi các khách mới tới. Thấy không có ai để ý, tôi bước ra khỏi bóng tối lại gần một chiếc canô cấp cứu nằm ở bên sườn tàu, ước đoán khoảng cách giữa sàn tàu và canô. Những giọng nói ở cầu tàu trên vọng xuống. - Họ tới từng đám một. Tối nay nhộn nhịp lắm đấy. - Ừ... nhìn coi, cô gái mặc áo đỏ kìa, thân hình thật bốc lửa. - Tôi không để ý tới những lời họ trao đổi nữa, mở cánh cửa ở gần chỗ đứng. Thấy có một cầu thang bên trong, tôi liền vào đi xuống tầng dưới. Có ba cô gái cùng ba người đàn ông vừa lên tàu. Một cô quá say đi không vững. Họ dìu nhau lên cầu trên, vào phòng uống rượu. Qua sân boong rộng rãi và yên tĩnh, dưới ánh trăng, tôi bỗng để ý tới ánh sáng của ngọn đèn trong một cabin chiếu ra qua một ổ kính nhỏ. Toàn cảnh nhìn giống như một vết rượu nhỏ trên chiếc áo cưới trắng của cô dâu ngày hôn lễ. Ánh sáng màu rượu đó tự nhiên thu hút tôi đi tới. Tôi đi nhẹ nhàng, từng bước chậm. Được nửa đường tôi phải ngừng lại, tựa mình vào lan can tàu. Một bóng người mặc áo trắng tiến thẳng lại chỗ tôi đứng. Tôi đã cho tay vào túi nắm chặt khẩu súng. May mắn thay người đó đi thẳng tới cầu thang lên tầng trên. Tôi tới ô cửa kính, nhìn vào trong và muốn kêu lên vì sung sướng. Paula đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế bành. Nàng có dáng một cô gái nhỏ lạc gia đình, nét mặt ưu tư nhưng thật đẹp. Tôi có linh tính tìm thấy nàng ở chỗ này vì cả tàu không có nơi nào nhiều cabin có thể giam giữ người như phần này. Nhưng tôi không ngờ lại tìm thấy nàng nhanh như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa của tác giả James H. Chase.
Buổi Hẹn Cuối Cùng - James H. Chase
James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall. Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm. *** Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thu Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Các ông Johnsten, Whitlr, Peacock hân hạnh báo cho tôi biết tờ chúc thư của bác sĩ Cole quá cố đã được hợp thức hoá, và theo ý nguyện cuối cùng của người chết, một số tiền năm nghìn đô la trở thành của tôi. Tờ séc gửi kèm theo tờ biên nhận mà các luật sư đề nghị tôi vui lòng trả lại cho họ sau khi đã ký tên vào đó. Tôi đặt tờ séc và biên nhận lên mặt bàn. Tôi có quyền yêu cầu họ trả thêm một số tiền khác cũng là năm nghìn đô la, nhưng tôi không nghĩ đến điều đó, vì lẽ ra tôi phải giao cho cảnh sát chính người đã giết bác sĩ Cole thì trái lại tôi lại tạo điều kiện để người đó không bị trừng trị. Trong thâm tâm, tôi hài lòng về vụ việc đã được kết thúc theo cung cách như vậy. Kẻ chịu trách nhiệm thực sự là Lucius. Tên này đã bị cảnh sát bắt giữ đúng lúc hắn định dùng máy bay chuồn đi California. Hắn sẽ bị đưa ra toà xét xử và chắc chắn bản án tử hình đã dành sẵn cho hắn. Những người khác chẳng qua là những nạn nhân: Cole, lột tên hèn nhát, Agnès, một cô gái bị ruồng bỏ. Chỉ một chút xíu nữa là tôi đã tìm lý lẽ bào chữa cho Miriam Cole. Chắc chắn bà ta cố tên cách bám riết tôi. Tôi cầm hai phong thư đến cùng với các loại giấy tờ khác. Một lá gửi từ Topeka, tiểu bang Kansas. Trong phong bì chỉ có mỗi một tờ giấy trắng trên đó có những dòng chữ viết tay và không ký tên người gửi: “Bởi vì anh đã biết việc em làm cũng như em đã biết việc anh làm; chúng ta có nên xa nhau không? Và anh có nghĩ chúng ta có thể bắt đầu đi tiếp trên mối quan hệ mới không?” Trong một thoáng tôi định gửi ngay bức điện tín với tiếng "Có" và không thêm lời nào khác. Nhưng ý muốn đó kéo dài không lâu. Tôi xé phong bì thứ hai. Đó là một tấm thiếp in và chỉ có mỗi tên là được viết bằng tay nằm ở giữa: “Bà Miriam Cole thông báo với ông Bowman biết hàng tuần bà tiếp khách vào ngày thứ sáu từ ba đến năm giờ chiều. Bà sẽ rất vui sướng có sự hiện diện của ông làm vinh dự cho bà". Hai tay tôi cầm hai lá thư, đầu óc suy nghĩ. Dù tôi chọn theo hướng nào thì trên con đường đi cũng đều gặp những chuyện phiền toái, rắc rối. Tôi biết mình không thể nào làm một người chồng tốt, hay một gã điếm đực ngon lành. Vậy là… Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. - Thưa ông Bowman, đây là Hãng hàng không Pan American, - một giọng nói thánh thót trẻ trung trong ống nói. - Tôi gọi tới ông về lời yêu cầu của ông muốn biết tin tức của chuyến bay đến Florida. - Tôi xin nghe lời cô nói. - Vâng, thưa ông Bowman, một hành khách đã xin huỷ chỗ giữ trước vào chiều nay. Nếu ông muốn đi chuyến này xin vui lòng cho chúng tôi được biết… - Tốt quá! - Tôi nói to. - Tôi xin cam đoan với cô hai lần chứ không phải là một! Giữ cho tôi chỗ đó. Tôi sẽ có mặt tại phi trường một tiếng đồng hồ trước khi máy bay cất cánh. Cám ơn cô nhiều! Tôi cúp máy vầ khoan khoái hát khe khẽ trong miệng. Thượng đế đã thay tôi trong việc quyết định. Thế là tôi không có gì phải hối hận, tiếc nuối. Tôi chỉ có việc lên đường, tấm nắng, bơi lội trong làn nước xanh của Vịnh Mexique. Và sau một hay hai tháng rong chơi ở đó, tôi quên hết mọi nỗi buồn về mặt tình cảm cũng như những thứ khác. Đời vẫn đẹp sao! Tôi xé vụn bức thư của Agnès và tấm thiếp của Miriam rồi vứt vào sọt giấy. Sau đó tôi khoá cửa văn phòng, xuống dưới nhà, tuồn người vào trong chiếc Dodge và khởi động máy. Tối đã chuẩn bị hành lý từ trước rồi… Mời các bạn đón đọc Buổi Hẹn Cuối Cùng của tác giả James H. Chase.
Xác Chết Dưới Gốc Sồi - Fred Vargas
Câu chuyện mở đầu bằng việc cựu danh ca opera Sophia Simeonidis phát hiện trong vườn mình đột nhiên xuất hiện một cây sồi non, không phải là cây mầm, mà là cây có cành lá hẳn hoi, xung quanh gốc cây có dấu vết đào đất. Ai trồng cái cây này, khi mà người làm vườn đã nghỉ phép cả tuần trước đó? Ông chồng của Sophia tỏ thái độ hoàn toàn bàng quan trước vụ việc, và cho rằng đó chỉ đơn thuần là tác phẩm của một kẻ hâm mộ rảnh chuyện nào đó. Chỉ có Sophia là cảm thấy lo lắng. Quyết tâm tìm hiểu vụ việc, bà sang nhờ ba anh hàng xóm sang đào hộ xem bên dưới cái cây ấy có gì lạ hay không. Thật trùng hợp, cả ba anh chàng này đều là những chuyện gia trong lĩnh vực "đào bới", hiểu theo nghĩa rộng : Matthias là nhà tiền sử học, Marc thì nghiên cứu về trung cổ, còn lịch sử cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất là chuyên môn của Lucien. Ở cùng với ba nhà sử học còn có ông già Vandoosler, một cảnh sát đã về hưu. Những người hàng xóm, bị thúc đẩy bởi óc hiếu kỳ và máu thám tử , liền sốt sắng nhận lời giúp đỡ Sophia. Họ không tìm thấy gì bất thường dưới gốc cây sồi. Mọi chuyện tưởng sẽ êm xuôi thì mười sáu ngày sau đó cựu danh ca opera đột ngột biến mất. Mấy hôm sau, xảy ra một vụ cháy ở khu nhà bỏ hoang bên bờ sông. Cảnh sát tìm thấy một thi thể cháy thành than. Pierre, người chồng của nữ danh ca ngay lập tức nhận ra viên đá lửa, vật bất ly thân của vợ mình từ hai mươi tám năm qua…    *** Fred Vargas sinh năm 1957 tại Paris, bà là nhà khảo cổ học, chuyên gia về thời kỳ Trung đại. Bà là gương mặt khá tiêu biểu của văn học trinh thám Pháp. Nhiều cuốn tiểu thuyết trinh thám của Fred Vargas được liệt vào danh sách những cuốn bán chạy nhất như: CON NGƯỜI ĐỐI DIỆN, ĐỨA CON NGOÀI GIÁ THÚ, XÁC CHẾT DƯỚI GỐC SỒI v.v... o O o Sophia là diễn viên ca kịch nổi tiếng một thời, sau một đêm ngủ dậy bỗng phát hiện trong vườn nhà mình có cây sồi không rõ ai đã đem trồng. Sophia lo lắng thuê người đào bới xung quanh nhưng không có gì lạ. Đột nhiên Sophia mất tích. Dư luận xung quanh cho rằng cô đã nhận được điện hẹn của người yêu cũ và bỏ đi cùng ông ta. Đó là Stelyos - Người yêu trung thành - một người say mê cô cuồng nhiệt, quyến rũ. Tình cờ Sophia đã gặp Pierre nên bỏ rơi người yêu cũ. Stelyos tức tối tìm cách tung hê tất cả, anh ta định nhảy xuống biển tự tử nhưng không thành. Stelyos điên cuồng gào thét đe dọa... Từ đó, Sophia cũng không bao giờ biết tin về Stelyos nữa. Cuộc hôn nhân của Sophia với Pierre, tính đến thời điểm bà mất tích là hai mươi năm - và cũng là khoảng thời gian Sophia chia tay với Stelyos. Nghi vấn kẻ tình địch sau hai mươi năm quay trở lại trả thù món nợ tình. Rồi người ta lại phát hiện xác một người phụ nữ bị thiêu cháy. Mọi nghi vấn đều hướng về Pierre Relivaux - người chồng vô tình và cô cháu gái Alexandra đột nhiên xuất hiện... Mời các bạn đón đọc Xác Chết Dưới Gốc Sồi của tác giả Fred Vargas.