Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kim Ốc Hận (Tập 1) (Liễu Ký Giang)

Sách sử chép rằng Trung Hoa thời nhà Hán có một vị hoàng đế anh minh, chí lớn tên là Lưu Triệt, hiệu Vũ Đế. Ông lãnh đạo những nhân vật kiệt xuất như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Tang Hoằng Dương chinh đông dẹp bắc mở rộng biên giới lãnh thổ, đặt buôn bán giao thương với Ấn Độ, Trung Á, La Mã... xây dựng nên một thời thịnh trị đỉnh cao của triều Hán.

Nhưng Vũ Đế cũng tàn nhẫn đến mức vô tình. Chuyện xưa kể rằng khi còn nhỏ, Lưu Triệt từng hứa với thanh mai trúc mã Trần A Kiều của mình, nếu sau này cưới được nàng thì sẽ xây một tòa Kim ốc cho nàng ở. Rồi hai người thành chồng vợ, rồi Lưu Triệt vì ngôi báu và tham vọng quyền lực mà lãng quên lời hứa năm xưa, phế Trần A Kiều, đẩy nàng ra sống một mình ở lãnh cung Trường Môn, sủng ái Vệ Tử Phu và nâng đỡ Vệ gia làm đối trọng với Trần gia.

Vũ Đế có hạnh phúc hay không? Trong Sử ký của Tư Mã Thiên không còn dòng nào đề cập đến đời tư của Lưu Triệt vì cả Bản kỷ về Vũ Đế đã bị chính tay vị hoàng đế này xé bỏ khi đọc những ghi chép trung thực của nhà chép sử về mình, chỉ biết rằng người dân Trung Hoa đời sau đã dùng điển tích “Kim ốc tàng kiều” để chỉ về một nhân duyên không trọn vẹn, và lời hứa lầu vàng trở thành một mối hận tình khôn nguôi...

Và Liễu Ký Giang đã khai thác điển tích còn nhiều bí ẩn này trong Kim ốc hận, một câu chuyện xoay quanh mối tình tay ba giữa Hán Vũ Đế Lưu Triệt, Trần A Kiều và Vệ Tử Phu trong hành trình bảo vệ, vun đắp cho tình yêu đích thực của mình.

Liễu Ký Giang đã dùng bút pháp của người viết dã sử nhưng với lời văn mượt mà chau chuốt như những vần thơ để kể lại câu chuyện ba người trong bối cảnh cung đình đầy mưu mô và dối trá, nơi “ngươi cười với ta, ta cười với ngươi nhưng sau lưng là những thủ đoạn mà ngươi sống thì ta phải chết”. Đọc Kim ốc hận, người dịch cứ mãi ám ảnh bởi những đoạn độc thoại của các nhân vật. Đó là những hồi ức đẹp đẽ mà đau đớn, là sự tự vấn, tự dằn vặt về quá khứ hay tương lai. Kim ốc hận chẳng phải là nỗi hận giày vò người thiếu phụ nơi lãnh cung quạnh quẽ mà là tiếng thở dài của cuộc đời về nhân tình thế thái. Những nhân vật trong Kim ốc hận, dù là Lưu Triệt, Trần A Kiều hay Vệ Tử Phu, đều quyết liệt với lựa chọn của mình trên con đường đi tìm hạnh phúc. Tìm mua: Kim Ốc Hận (Tập 1) TiKi Lazada Shopee

Khi gấp lại cuốn sách này, có khi nào ta nhìn lại đời mình và tự vấn? Để thấy lòng mình bao dung hơn, biết thứ tha cho mình và cho người. Vì cuộc đời này thật dài, mà cũng thật ngắn ngủi, chúng ta hãy sống thật với lòng mình, hãy nắm tay người yêu thương đi suốt cuộc đời, có như thế chúng ta mới tìm thấy bình yên và hạnh phúc. Vì trong giấc mộng ba sinh, hết thảy đều chỉ là hư ảo, chỉ còn lại chân tình. Trời xanh vốn công bằng, mọi tấm chân tình đều được đền đáp.

Câu chuyện khởi đầu khi Hàn Nhạn Thanh, một thiếu nữ của thời hiện đại, xuyên qua không - thời gian để trở về thành Trần A Kiều của 2000 năm trước trong bối cảnh vừa bị phế truất, đày tới lãnh cung Trường Môn, bị Vệ Tử Phu hợp lực với Lưu Lăng truy sát, một đóa phù dung đã thành ngọn cỏ đoạn trường trong cơn kinh biến. Nàng mang theo tính cách dám yêu dám hận của người thiếu nữ hiện đại lại vừa tiếp nhận tư tưởng tận hiến, “nhất nhật vi phu” của A Kiều thời cổ đại. Nàng muốn sống cuộc đời bình dị ẩn cư nơi thôn dã, được sao trà, may áo cho người thân, nhưng thân phận của người nàng nhập vào lại không cho phép. Từ đó, nàng bước vào cuộc hành trình của mình, cuộc hành tìm lại niềm tin về một tình yêu đích thực.

Nàng mãi vẫn khắc ghi hình ảnh thuở ban đầu khi Lưu Triệt còn là cậu bé trốn khóc sau hòn giả sơn bị nàng bắt gặp. Nàng vẫn luôn coi Lưu Triệt là phu quân của mình nhưng y đã ngự trên ngôi cao, là một bậc quân vương quyền biến, tràn đầy hùng tâm tráng chí khiến nàng tuy độc chiếm ân sủng nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu nỗi xót xa. Xót xa về sự tận hiến không được đền đáp, về niềm tin đã rạn vỡ. Đến lúc Lưu Triệt sắp ra đi, nàng vẫn muốn hỏi y về điều đó, “Nàng nghĩ, nàng không có tư cách để hoài nghi nhưng vẫn muốn hỏi một câu rằng, y có từng hối hận về chuyện năm xưa? Khi y nhướng mày, nhìn nàng sâu thẳm, ‘Trẫm không hối hận’, thì nàng mới phát hiện, mình vừa vô tình, buột miệng hỏi thành lời.” (Kim ốc hận)

Lưu Triệt đã trở thành một vị đế vương thật sự, thực hiện được giấc mơ quyền lực của mình. Khi tưởng chừng đã nắm trong tay mọi thứ, y gặp lại Trần A Kiều sau nhiều năm lưu lạc. Lúc này, Trần A Kiều đã như con chim phải tên thấy cành cong cũng sợ, nàng lẩn tránh, nàng sợ hãi và hơn hết là nàng không còn tin vào tình cảm của y. “Thời gian như nước nhẹ trôi qua cầu, có thể làm dịu đi nỗi đau nhưng làm sao bắt được một con tim từng bị tổn thương không đề phòng người ngày đó đã từng phụ bạc?” Y không thể nhìn thấu, không thể khuất phục nàng.

Và Lưu Triệt bắt đầu lần tranh đấu lớn nhất đời mình. Y tranh đấu với những tham vọng đế vương, những phồn hoa hư ảo của đời người đã phủ bóng quá sâu lên chân tình, làm khuất lấp những rung động ban sơ. Có những lúc tưởng chừng như y đã chạm được vào trái tim của A Kiều nhưng rồi lại vuột xa để rồi cứ thế lầm lũi tìm lại bản ngã của mình. Trong suốt hành trình này, quyền uy đế vương cũng chẳng có ý nghĩa gì cả mà chỉ có trái tim. Đời nói y vô tình nhưng chính y dần dần cũng chẳng rõ mình vô tình hay đa tình khi A Kiều đã trở thành chính trái tim y. Đến trước khi mất, y vẫn nói chưa từng hối hận chuyện năm xưa vì nhờ đó mà y đã biết được ý nghĩa thực sự của tình yêu, như điện Chiêu Dương mà y xây nên. Chiêu Dương! Chiêu Dương! Đón vầng dương trở lại sưởi ấm cho những tháng ngày lạnh giá.

Còn Vệ Tử Phu, nàng cũng có hành trình của riêng mình. Xuất thân thấp kém, nàng ban đầu chỉ mơ ước có một cuộc sống đầy đủ, người thân được bình an, nhưng rồi nàng đã trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, truyền kỳ trong chốn nhân gian. Nàng bao lần nhủ thầm mình không được yêu y nhưng lại không cưỡng nổi tiếng gọi của trái tim mình. Nàng tranh đấu, nàng quyết liệt bảo vệ tình yêu của mình kể cả bằng biện pháp cực đoan nhất để rồi vẫn phải chịu thất bại bởi nàng là người đến sau. Nhưng tử sinh có nghĩa gì đâu khi con tim đã trao trọn cho người, và nàng chỉ an tâm uống chén canh Mạnh Bà để quên đi hết thảy những ân oán tình cừu sau khi được gặp lại quân vương của mình dưới suối vàng và biết y đang hạnh phúc.

“Gió Bắc gieo giá lạnh

Miên man kể nỗi sầu

Chung sống đến đầu bạc

Tử sinh đáng gì đâu.”

(Nỗi nhớ không tên - Kinh Thi)

Duyên...

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Kim Ốc Hận (Tập 1) PDF của tác giả Liễu Ký Giang nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Ngọ Môn Quẫn Sự - Ảnh Chiếu
“Tại sao phải xuyên không? ! tại sao ta phải xuyên ? !” “Không mặc* sẽ cảm . . .” *”xuyên” và “mặc” đều là chữ “穿”, đây là từ nhiều nghĩa Khi toàn bộ các thiếu nữ trên thế giới đều đang mơ mộng muốn được một lần xuyên không, thì ở đâu đó vẫn còn có một cô nương đang giãy giụa, liều mạng dốc sức quay trở về hiện đại. BMW tính là gì? Mỹ nam cũng xin đứng sang một bên! Là một phụ nữ thế kỉ 21 có học vấn cao, làm sao chúng ta có thể chịu đựng được khi không có máy tính, không có sô cô la, không có bồn cầu xả nước trong nhà vệ sinh??Vì vậy, mới có một đoạn như thế này “Câu chuyện kể về một người con gái không hiểu điều kỳ diệu gì đã được xuyên trở về thời cổ đại.Cứ tưởng cô gái đó sẽ vô cùng hạnh phúc ai zè lại liều mạng muốn xuyên trở về hiện đại.Nhưng chưa kịp trở về thì không may lại gặp phải một đám tuyệt sắc mỹ nam âm hiểm cản trở.Bị họ chà đạp cô chà đạp lại, cùng họ đấu trí cùng so dũng khí.Lư Sơn mồ hôi đổ như thác huyết lệ lịch sử” . Nhanh chóng tiến vào thời  Ô Long nhân sinh truyền kỳ, cái nơi mà toàn những lời đồn đại không căn cứ, những câu chuyện bát quái thì nhiều không kể xiết, một chén thịt kho tàu cũng có thể bất ngờ gây ra vụ án hài hước nào đó. *Ô Long: Ô Long viện, chắc nhiều bạn biết quyển truyện tranh nhảm này rồi ???? “Hai con chim vàng oanh không có tâm, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chớ buồn con đường phía trước mình không rõ, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chân trời xa xăm nơi nào chẳng có cỏ thơm , một chi hồng hạnh xuất tường .” “Hầu môn vừa vào sâu như biển , một chi hồng hạnh xuất tường .” (thơ con cóc = =”) . . . Quýnh ???? 囧rz ! Chúng ta có thể đoán được trước tình tiết, đáng tiếc lại đoán không ra được kết cục của câu chuyện này  . . . *** Trạch nữ hiện đại Cố Thanh Kiều rất không tình nguyện gia nhập cổ đại, vì mục đích trở về được nhà, trở lại cuộc sống tươi đẹp phải tiếp tục cố gắng phấn đấu,bất khuất cùng kiên cường. Nàng thành công chạy thoát khỏi hoàng cung kinh thành tràn ngập nguy hiểm, dấn thân vào phái Tây Lăng có thế lực lớn mạnh nhất trên giang hồ, thay tên đổi họ ẩn núp học võ , để tìm ra một trong tứ linh “Thanh mộc kiếm Hình Nhân”  .Trải qua vô số trắc trở, nàng rốt cục cũng làm quen được với người đứng đầu phái Tây Lăng- Nguyễn Tự Khung trong truyền thuyết, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào lại trở thành cộng sự, chuẩn bị liên hợp với nhau tìm bảo kiếm . Không ngờ biến cố nổi lên,trong quá trình xuống núi chiêu mộ đệ tử, đã xảy ra chút sự cố, đệ tử bị người ngoài ác ý chặt đầu giết chết, mọi người nhao nhao suy đoán mục đích là vì bảo kiếm . Vì vậy Nguyễn Tự Khung cùng Cố Thanh kiều một mặt đi tìm  hung thủ giết người, một mặt giúp nhau thăm dò nghi kỵ, cuối cùng , hai người chân chính kết trở thành đồng bọn. Trải qua sự sắp đặt hãm hại của hung thủ, cùng Đoàn vương gia gặp lại , sau khi thiếu một chút bị mất mạng, Cố Thanh Kiều biết rõ chỉ cần có thể rút…ra bảo kiếm , liền có thể danh chính ngôn thuận mượn đi nó. Vì vậy nàng đã phải trải qua khó khăn đủ đường do chưởng môn gây ra, cuối cùng cũng đã được như ý nguyện động vào bảo kiếm.Cầm được bảo vật mong muốn, nàng mang theo sự lưu luyến không rời ra khỏi núi Tây Lăng. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, dưới chân núi chờ nàng lại là xe ngựa cùng quân đội hoàng gia ! Mặt khác, nàng cũng không biết , khi thuận lợi cầm được bảo kiếm , kỳ thật còn có một bí mật động trời phía sau chưa bị vạch trần . . . *** Rốt cục cầm được truyền thuyết bảo kiếm , người gặp người giẫm hoa gặp hoa bại (đánh bại) nữ chính hình tượng Tiểu Cường* Cố Thanh Kiều , chưa đầy nửa năm ăn vạ trong Tây Lăng phái , bị thái tử cưỡng ép nửa kéo nửa đẩy trở lại hoàng cung , dùng thân phận mới “Thượng nghi”  bắt đầu sưu tập “Tứ linh”  cuối cùng. Trước có vị hôn phu Đoàn vương gia uy bức , sau có thanh mai trúc mã Đang Đang ca  lợi dụ , thêm mỹ thiếu niên thái tử đột nhiên trúng độc , Không Không đại sư ám chỉ đầy bí ẩn, hoàng cung khắp nơi là mạo hiểm cùng bí ẩn . Sóng ngầm khởi dậy, tất cả đấy bí ẩn cuối cùng được mở ra, độc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Tiểu Kiều cô nương thân về nơi nào? Không thể bỏ qua ! *Tiểu Cường là con gián trong phim Đường Bá Hổ p/s: Editor đã nhảy cóc đọc cuối sách, kết cục hơi bất ngờ, có thể gây ra nhiều ý kiến nên cẩn thận khi cân nhắc. Truyện này số chương toàn đặt là đồ ăn, nên mình tự đánh số chương có thể nhầm lẫn trong quá trình đếm _ _||| *** Sáng sớm cuối thu ở Thiên Thủy các, nhẹ nhàng khoan khoái mà ngọt ngào. Băng qua đình đài lầu các trùng điệp, có một cô gái khóe miệng mỉm cười dáng người thướt tha, đang ngồi ngay ngắn soi mặt nước chỉnh trang. Trong đám sương mông lung, ngón tay ngọc thon dài khi thì lướt qua tóc đen, khi thì phẩy nhẹ mặt hồ, dáng vẻ tràn đầy phong tình, lặng lẽ làm lay động trái tim một con cóc trưởng thành trong nước. —-đối với con cóc quanh năm không gặp con khác phái như nó mà nói, tình cảnh này, tựa như tiên nữ kinh diễm trong tiếu thuyết võ hiệp lên sân khấu, làm chấn động tiểu tử ngốc ở lâu năm trong núi sâu. “Muội muội tốt, sao rời giường sớm thế?” Giọng nói tựa tiếu phi tiếu cách đó không xa, nhanh chóng đập tan ảo tưởng hoa si của cóc. Cùng với tiếng bước chân, mĩ nam tà ác Lục Tử Tranh được chúng sinh vật trong Thiên Thủy các công nhận “Ăn người không nhả xương, ăn ếch không nhả da”, cầm mặt nạ hoa lan của hắn lên sàn. “Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon.” Cô gái thở dài, tùy tay ném một hòn đá nhỏ vào trong hồ. —– oa oa! Cóc ngoài ý muốn nhận được hòn đá cô gái ném qua, hạnh phúc tới mức ngất ngay tại trận, lật mình lộ cái bụng trắng như tuyết nổi trong hồ. “A! Bị ta nện chết sao?” cô gái bị dọa nhảy dựng, buồn bực tự nói, “Nhưng ta cũng không dùng sức mà…” “Ta thấy quá nửa là lá gan quá to, làm cái bụng bị căng nổi lên.” Quét mắt qua “thi thể” trong hồ, Lục Tử Tranh mi dài khẽ nhướng, thoại lý hữu thoại. (tức là câu nói có hàm ý khác) Cảm thấy sát khí sắc bén ập tới, con cóc xoay mình nhảy dựng lên. —-không hay rồi, bị tên nam nhân tà ác này nhìn thấu âm mưu! ... Mời các bạn đón đọc Ngọ Môn Quẫn Sự của tác giả Ảnh Chiếu.
Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử
Một cô gái sống ở thế kỷ 21, trong một lần đi lạc ở Cố Cung, vô tình xuyên qua thời không về triều Thanh, bất đắc dĩ bước vào hoàng cung nội viện nguy cơ tứ bề. Thập Tam a ca nhiệt tình như lửa, Tứ a ca thâm trầm sâu sắc, tiểu tỷ muội vận mệnh đa đoan, Khang Hi hoàng đế uy nghiêm…. vô số nhân vật đã từng đọc trong sử sách, mỗi người mang theo hỉ nộ ái lạc khác nhau. Lịch sử cùng sự thật khó bề phân biệt, yêu cùng đả thương khó có thể lựa chọn, giữa ái hận tình cừu nên chọn con đường nào? Trong đoạn lịch sử đã biết trước đó, tại sao vẫn phải hết lần này tới lần khác đối mặt với lựa chọn khó khăn? Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… *** Cô tên là Tường Vy, một nữ nhân xinh đẹp ở thời hiện đại, phải chật vật với cuộc sống hiện tại cùng đồng lương ít ỏi. Sở thích của cô là muốn tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì cô là người Mãn nên mỗi khi đến nhưng nơi như vậy làm cho cô có một cảm giác rất khó tả. Trong một lần đi lạc ở Cố Cung, khiến cho nàng xuyên không về thời Thanh triều, gặp gỡ được Tam a ca nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng phận là hồng nhan phải chiều ý các vị a ca khiến cô cảm thấy mệt mỏi rồi dẫn đến tổn thương. *** Ta soa soa cổ, mới vừa rồi ngửa đầu nhìn đèn lồng, cổ bắt đầu có chút đau nhức rồi, thầm nghĩ “hay là thôi đi”, náo nhiệt như thế, nghĩ rằng các nàng cũng sẽ không xếp hàng thăm quan giống học sinh, tám phần cũng đã sớm rời đi, ta cũng không quan trọng tới mức bọn họ phải tìm kiếm, dù sao thì cũng không ra cửa cung, sớm muộn gì cũng đều về Trường Xuân cung. Nghĩ vậy, cũng có chút cao hứng, cuối cùng cũng thoát khỏi các nàng, có thể thanh tĩnh một chút, thấy xung quanh cũng yên tĩnh, ta cân nhắc một chút, tựu hướng vào sâu thêm mấy dặm, đi tới một núi giả sau đó ngồi xuống, tảng đá tuy có chút lạnh, nhưng cũng không đến nỗi. Đem hộp đựng thức ăn bỏ một bên, hai tay chống lên tảng đá, ngửa đầu nhìn trời sao...Thật sự rất đẹp…..Trước kia tại sao không phát hiện trăng sáng như vậy, tròn như vậy... Qua một lát, gió nhẹ thổi lại, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần. Xem ra gần đây thủy nguyên của ta phong phú không ít, tràn cả ra ngoài. Nếu không chính là gần đây dùng não quá độ, già cả ngốc nghếch trước tuổi, không khống chế được nước mắt, “Ha ha...” Ta bĩu môi, ngồi thẳng người, cảm thấy có chút đói bụng, mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong có mấy miếng bánh Trung Thu, còn có một bình rượu Thiệu Hưng, liền thuận tay lấy ra. Gần đây ta luôn không thích ăn... những thứ này, có điều thứ nhất là đói bụng, thứ hai là… nơi này gió mát trăng sáng, cảm thấy có một chút phong nhã. Không nhịn được hứng khởi dâng lên, liền bỏ một miếng bánh vào miệng...chậm rãi nhau.. n! Dường như là bẩm sinh, mùi vị cũng không tệ, ngọt mà không ngấy. Tửu lượng của ta không tốt, trước kia ở nhà nhiều nhất cũng chỉ nửa ly bia, vì vậy tuy rót một ly rượu, cũng chỉ nhấp một chút cho hợp thời... Đang dương dương tự đắc, mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến, ta sửng sốt, liền dựng lỗ tai nghe. Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm mong, bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác không biết là ai, liền ngưng lại ở hướng ngược lại với ta. “Chúng ta ở chỗ này đi, nơi này yên tĩnh, không có người đến, như vậy nếu có một chút tiếng động gì chúng ta đều nghe thấy .” Một giọng nam hết sức dịu dàng truyên đến. Ta cực kỳ sửng sốt! Giọng nói này sao lại quen tai như thế! Hình như là... “ n...” Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân khẽ đáp lại, lại giống như là một cái búa nặng cả tạ hung hăng đập vào trái tim ta —— là Tiểu Xuân! Mời các bạn đọc đọc Mộng Hồi Đại Thanh của tác giả Kim Tử.
Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú - Hải Phiêu Tuyết
Nếu như mỗi ngày được dựa vào vai chàng, cùng nhau làm những việc nhỏ, cùng chàng từ từ già đi...chính là điều hạnh phúc nhất. Đi lầm vào thế giới loạn lạc, Mộc Cẩn phải làm sao để bảo vệ người mà mình yêu. Nội dung vắn tắt (Spoiler) Một tình yêu say đắm lúc tuổi trẻ sôi nổi, một cuộc biệt ly không thể lường trước, một đời bên nhau bất ly bất khí (1), một mảnh tình thâm trọn kiếp không thể quên. Cô gái hiện đại Mộc Cẩn trọng tình trọng nghĩa, lòng ẩn trí tuệ, luôn kiên định phấn đấu, xuyên về Đại Hưng vương triều. Bởi một chén canh Mạnh bà mà ở kiếp này nàng bị đầu thai vào nhầm chỗ, bị bán đi, bị ức hiếp. Vì một sai lầm tình cảm ở kiếp trước khiến nhân sinh kiếp này rối loạn. Với tình yêu, Mộc Cẩn cũng không được như ý (2). Đối mặt với một Phi Giác điên cuồng, Tiểu Bạch thâm trầm, nhị ca ẩn nhẫn cùng Nguyệt Dung tàn độc, bốn nam chính đại diện cho bốn loại ái tình: tình yêu đơn thuần, tình yêu có mục đích, tình yêu kín đáo, và tình yêu cưỡng ép, nàng sẽ phải lựa chọn thế nào? Liệu nàng có được ở bên người mình yêu suốt đời không? Thâm ái thuần tình đều có trong “Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú” -*-*-*-*-*- Thế kỷ 21, Mạnh Dĩnh đi công tác về bắt gặp chồng mình ngoại tình, trong lúc phẫn nộ thì gặp phải tai nạn giao thông. Do duyên phận mà nàng quen được quỷ sai đầu trâu mặt ngựa của địa phủ cùng tên oan gia yêu tiên(3) mắt tím Tử Vi Thiên Vương – Tử Phù. Mạnh Dĩnh ôm mộng trở thành một thiên kim tiểu thư giàu sang phú quý lại bị Tử Phù ép đẩy xuống trần gian. Sau khi đầu thai, Mạnh Dĩnh nay đổi tên thành Hoa Mộc Cẩn, vừa mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là một căn phòng cũ nát, một đôi nam nữ mặt mày xanh xao… Nàng khóc thét, lời võ lâm tiền bối quả như châu ngọc, oan gia nên giải không nên kết. Đã không được đầu thai vào nhà giàu có thì thôi cũng đành chịu. Nhưng cái tên yêu nghiệt mắt tím kia không chỉ khiến nàng rơi nhầm vào cái xóm nghèo rớt này, trở thành nữ chính xuyên qua ít được yêu thích nhất lại còn làm nàng tưởng rằng hắn đầu thai làm muội muội song sinh Hoa Cẩm Tú… Mạnh Dĩnh rơi lệ bi thống hét lên: trời ơi, đất ơi, thiên sứ đại ca mau tới cứu ta!! Không còn cách nào, Hoa Mộc Cẩn đành phải dẫn theo muội muội Cẩm Tú xinh đẹp bôn ba khắp nơi. Những dục vọng, dã tâm, giết chóc, vương vị, quyền lợi đan xen trong những năm cuối Đông Đình cùng những đau buồn cay đắng khi đứng giữa ba nam nhân thần bí, tất cả đã thay đổi hoàn toàn số phận của tỷ muội họ Hoa. -*-*-*-*-*- … Ta nuốt xuống một ngụm canh Mạnh bà tựa rượu mà không phải rượu kia, một ngụm này đủ hết ngũ vị chua cay ngọt đắng hệt như nhân sinh kiếp trước. … Đôi mắt tím xinh đẹp kia liếc ta một cái, hắn cười nói: “Kiếp sau tịch mịch quá, dù sao cũng nên tìm một người theo hầu hạ ta.” … Người thiếu niên ấy thâm sâu như đầm vắng, ánh mắt lấp lánh nhìn ta: “Bước chân vào Nguyên gia này đã do vận mệnh định trước rồi. Huynh vẫn luôn coi tứ muội là tri kỷ, chẳng biết muội nghĩ thế nào?” … Thiếu niên ấy vận một thân bạch y, tà áo tung bay tựa thần tiên, hắn ngồi trên xe lăn, vừa nhìn mặt hồ gợn sóng nước, nhẹ nhàng nói: “Cô không cần cảm tạ ta, nếu hôm nay ta cứu cô thì cô phải tự hiểu rõ mệnh này đã là của ta, đến một ngày nào đó ắt sẽ đòi lại.” … Mái tóc đỏ rối tung của hắn tựa như vải gấm, hắn nắm chặt tay ta, đôi mắt màu rượu nhìn thẳng vào mắt ta: “Mộc nha đầu, nàng phải nhớ, nàng không được vứt bỏ ta, ngay cả chết cũng không được bỏ ta…” … Những năm cuối Đông Đình, dục vọng, dã tâm, giết chóc, vương vị, quyền lợi đan xen cùng máu mủ tình thân, tình bằng hữu đáng quý. Còn có một mối tình đã được định trước, tuy đẹp đẽ nhưng lại thê lương… Bước nhầm vào loạn thế phong vân, đối mặt với thiết huyết sơn hà nhưng trong lòng chỉ khao khát một khúc “Trường tương thủ”. Hoa Tây phu nhân, nên đi về đâu… -*-*-*-*-*- (1) bất ly bất khí: ý là vĩnh viễn bên nhau, mãi chẳng phân ly. Đây là nửa câu được khắc trên chiếc khóa vàng của Tiết Bảo Thoa trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”. Cả câu là “Bất ly bất khí, phương linh vĩnh kế” (không xa lìa, không rời bỏ, tuổi thơm được lâu bền mãi), hợp với tám chữ khắc trên viên ngọc của Giả Bảo Ngọc “Mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương” (đừng đánh mất, đừng bỏ quên, tuổi tiên được khoẻ mạnh mãi) thành một câu đối, vì vậy mà có thuyết “kim ngọc lương duyên”. (2) nguyên văn là “thân bất do kỷ” (3)yêu tiên: nửa yêu nửa tiên *** Ba người chúng tôi tiếp tục dùng cách cải trang, mạo hiểm tới được Bá châu. Quả nhiên trên tường thành treo đầy thi thể của binh sĩ Dự Cương gia đã khô lại vì để nhiều ngày. Tin tức hỏi thăm được nghe còn tệ hơn cả hồi ở Lô châu, Dự Cương thân vương cùng thuộc hạ còn sót lại đã xông vào nơi hoang dã đầy khí độc để nhặt xác cho những người khác. Cơ bản là Nam Chiếu đã kết thúc cuộc nội loạn được lịch sử gọi là quốc biến Mậu Thân. Sắc mặt của Đoàn Nguyệt Dung càng thêm u ám. “Tin tức này chắc gì đã là thật, có lẽ do Quang Nghĩa vương muốn ổn định lòng người thôi. Binh sĩ của Dự Cương gia đều là lính tinh nhuệ ở Nam Chiếu, vậy nên lần này cha ngươi phản loạn cũng khiến nguyên khí Nam Chiếu tổn thương nặng nề. Hiện nay Nguyên gia và Đậu gia lấy ranh giới bờ sông chia hai bên nam bắc để cai trị, bất kể là Nguyên gia hay Đậu gia, nhà nào thua trận cũng sẽ bỏ chạy về phương nam, rất có khả năng sẽ xâm lấn Nam Chiếu. Vì vậy chắc chắn ông ta sẽ không tiêu tốn một lượng lớn binh sĩ để truy kích phụ thân ngươi ở nơi đầy khí độc gì đó. Quang Nghĩa ắt không ngờ được ngươi lại dám lẻn vào Kiềm Trung, không bằng chúng ta đi đường vòng tiến vào quận Lan. Nơi ấy chính là nơi đầy khí độc, nếu cha ngươi thực sự vào mà không ra được, chúng ta sẽ nghĩ kế sách khác, còn nếu ông ấy ra được thì chẳng phải ngươi có thể gặp lại ông ấy sao?” Y gật đầu đáp: “Kế này rất tốt.” Vì vậy ba người chúng tôi lại trải qua vô vàn cực khổ để tiến về phương nam. Ngày hôm đó, chúng tôi tới vùng đất có tên là quận Lan ở Kiềm Trung, bắt gặp cảnh núi non uốn lượn như một con rồng lớn đang nằm, rừng rậm xanh ngát, khi thì hùng vĩ, lúc lại tú lệ. Dạo bước trong khu rừng trên đỉnh núi, phía trên đầu toàn là những cây cây lớn tuổi thọ cả trăm năm, gió mát thổi lại từ đằng trước. Giữa bức màn màu xanh biếc lại thấy những bông hoa hiếm gặp đua nhau khoe sắc, đong đưa theo gió, tỏa hương thơm khắp nơi, vạn loài chim cùng cất tiếng hót véo von tựa tiếng ngọc rơi, thật giống như đang lạc vào một khu vườn trên núi tiên. ... Mời các bạn đón đọc Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú của tác giả Hải Phiêu Tuyết.
Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng - Đào Đào Nhất Luân
“Chỉ có mỹ thực và yêu là không thể phụ lòng" chính là bút danh của Hồ Tế Tế trong chuyên mục mỹ thực của một tờ báo buổi chiều. Trước khi tìm được tình yêu của đời mình, cô đã làm rất tốt vế thứ nhất của cái tên này: không bao giờ phụ lòng mỹ thực.   Nói như vậy thì mọi người cũng có thể phần nào tưởng tượng được dáng vẻ của Hồ Tế Tế rồi đúng không? Để có thể chất chứa tình yêu to lớn đối với mỹ thực, Hồ Tế Tế không những có một trái tim bao la rộng lớn, mà dạ dày của cô cũng tỷ lệ thuận với tình yêu đó. Mà để có thể chứa đựng một cái dạ dày như vậy thì các bạn cũng biết rồi đấy, đương nhiên không thể chấp nhận một cơ thể yếu đuối và nhỏ bé được. Nói dông dài vậy thôi, thực ra trọng điểm chính là, Hồ Tế Tế mập.   Là con gái mà, ai cũng thích mình trông mảnh khảnh, dễ dàng tạo ra cảm giác yếu đuối cần được che chở của phái nam. Hồ Tế Tế cũng như vậy, nhưng mà tạo hoá trớ trêu, số phận của cô đã được định sẵn từ khi còn trong bụng mẹ là sẽ mập, mập tới chết. Thế nên, tuy đôi lúc có chút tự ti về vóc dáng, nhưng cô gái đáng yêu này không buồn. Sống được mới là tốt mà, đúng không?   Bắt đầu từ tinh thần lạc quan không ai sánh nổi đó, Hồ Tế Tế tự cho mình quyền lợi “không sợ mập", ăn uống thoải mái, tự do hưởng thụ tất cả mỹ thực nhân gian. Thế nên chuyện “ăn no đến nỗi phải nhập viện" là chuyện sớm muộn mà thôi.  Chỉ có điều, chuyện này đến với cô không sớm cũng không muộn, vừa lúc gặp được bác sĩ phó khoa Nội tiêu hoá đẹp trai Giang Tuý Mặc.   (Đọc tới đây, đột nhiên có chút cảm khái, tại sao nam chính là bác sĩ đều có thể đẹp trai tài giỏi lạnh lùng cấm dục như vậy?)   Được rồi, người đẹp thì ở đâu cũng có thể thưởng thức, cho dù Hồ Tế Tế đang trong tình huống vô cùng nhếch nhác và xấu hổ như lúc này. Không sao cả, chỉ ngắm chút thôi mà, cũng có mất của anh miếng thịt nào đâu? Mà nói không chừng nếu anh thực sự là thịt thì Hồ Tế Tế có khi cũng không ngại “thử nghiệm" món mỹ thực này một chút.   Dưới ánh mắt không hề kiêng kỵ của cô bệnh nhân đặc biệt này, bác sĩ Giang Tuý Mặc nổi tiếng lạnh lùng sắc bén cũng cảm thấy có chút ấn tượng. Không nói đến dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu của cô, ngay cả cái biểu cảm nhìn anh như nhìn một miếng mồi ngon kia cũng rất chi là dễ thương. Giang Tuý Mặc ngoài miệng nói toàn lời độc địa động chạm nỗi đau của cô gái mập, nhưng trong lòng lại lén cười một cái. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Rồi ha, xem như là tình trong như đã mặt ngoài còn e ha, giờ chỉ là làm sao cho cái “tình trong" đó nó lộ ra ngoài là xong. Trong cuộc chiến không cân sức này, mặc dù Hồ Tế Tế cũng xem như là có kinh nghiệm tình trường, nhưng mức độ so với bác sĩ Giang vẫn còn kém xa. Thế nên, ngoài mặt mọi người nhìn thấy là “phóng viên Hồ điên cuồng theo đuổi bác sĩ nam thần Giang" nhưng thực tế lại là, “tôi cho phép em theo đuổi tôi đấy, đến đây nào!”.   Câu chuyện này tuy ngoài mặt đơn giản, không khí cũng nhẹ nhàng thoải mái vui nhộn, nhưng đằng sau đó vẫn có một chút lắng đọng về tình cảm gia đình, về tình bạn xen lẫn tình yêu, về cảm giác trần trụi của những người trải qua hôn nhân đổ vỡ,...   Mỗi người mỗi hoàn cảnh, không ai giống ai. Trên đời có cái gọi là nhân duyên, không cần xuất sắc, chỉ cần phù hợp. Mập mạp và tham ăn như Hồ Tế Tế, ăn no nhập viện còn có thể gặp được bác sĩ Nội tiêu hoá như Giang Tuý Mặc thì bạn còn lo gì mà không gặp được người mình muốn? *** Giang Túy Mặc vừa dứt lời đã lập tức đè lấy mặt ghế từ phía sau, Tế Tế ở giữa hai cánh tay anh, cảm giác được bắp tay anh căng cứng, dường như phải dùng rất nhiều sức: “Giản Kỳ, anh nhìn máy đo lực đi, Tế Tế, em từ từ đứng dậy, anh sẽ cố gắng khống chế lực ở mức trên 122,6 cân…” Tế Tế đột nhiên hiểu ra ý đồ của anh, kêu to: “Anh không cần phải làm vậy!!” “Đừng nói nhảm! Làm theo lời anh đi!” Giang Túy Mặc đột nhiên cao giọng, vô cùng nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên anh lớn giọng với Tế Tế như vậy. “Đừng… Đừng mà…” Tế Tế yếu ớt lẩm bẩm. Giang Túy Mặc cau mày, thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi lạnh, xem ra cả bên ngoài cơ thể lẫn bên trong lòng đều phải chịu đựng áp lực rất lớn: “Nếu Miêu Luân còn chưa đi xa, có lẽ sẽ biết là có người tới tìm em, khả năng cao là chúng ta sẽ không kịp đợi chuyên gia xử lý bom tới, mà cho dù chuyên gia có tới kịp thì cũng khó tránh được khả năng Miêu Luân đột nhiên ấn điều khiển từ xa cho bom nổ. Thay vì để Tế Tế ngồi ở đây, chi bằng để tôi thử một chút. Tôi không biết mình có thể duy trì số đo 122,6 cân ở trên lực kế được bao lâu, có thể sẽ được một phút, cũng có thể chỉ được mười giây. Giản Kỳ, kính nhờ anh, sau khi Tế Tế có thể rời khỏi ghế thì hãy lập tức đưa cô ấy đi, càng xa càng tốt…” “Giang Túy Mặc! Em không muốn! Anh đừng có làm như vậy với em! Anh làm cái gì thế hả! Anh muốn làm cái gì!” Tế Tế lo lắng, nhưng hiện giờ cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể điên cuồng hét lên. Giản Kỳ cắn răng, nhìn anh, có vẻ hơi xúc động: “Giang Túy Mặc, có thể chờ một chút được không…” “Có lẽ Miêu Luân vốn không hề đi xa, nếu không thì sao chúng ta vừa bật đèn thì ở chỗ này đã vang lên âm thanh kỳ lạ? Có lẽ cậu ta đang đứng ở chỗ nào đó để quan sát tòa nhà này… Đợi đã? Đây là mùi gì? Mùi gas sao?” Mặt Giang Túy Mặc biến sắc: “Giản Kỳ! Mau đi xem đường ống gas trong nhà bếp!” “Trước khi đi Miêu Luân đã nói, có thể cuối cùng thứ nổ chết chúng ta không phải là bom!” Tế Tế kích động hét lên. Giản Kỳ bịt mũi đi ra khỏi phòng bếp, lớn tiếng nói: “Đường ống đã bị anh ta phá hỏng rồi!” “Công tắc gas và điện ở đây đều có thể điều khiển từ xa, tôi nghi ngờ rằng dưới cái hộp này không chỉ có thiết bị nổ mà còn có thiết bị đánh lửa. Miêu Luân muốn tạo hiện trường như một vụ nổ gas ngoài ý muốn, giống như… cách cậu ta khiến cha tôi như bị trúng độc cá nóc ngoài ý muốn vậy.” Giang Túy Mặc kề sát mặt tới cái trán ướt đẫm mồ hôi của Tế Tế, cứ như đang trăn trối lần cuối với cô: “Cậu ta đang tính toán tốc độ rò rỉ gas, bất cứ lúc nào cũng có thể bật chức năng đánh lửa, em mau đi đi! Không còn kịp nữa!” Mời các bạn đón đọc Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng của tác giả Đào Đào Nhất Luân.