Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vong Xuyên

Y ở dưới chân cầu đưa đò ngàn năm, nhìn người kia ở trên cầu lần lượt tìm kiếm, lại lần lượt bi thương. Một người tìm đủ mọi cách để trốn chạy; một người bất chấp tất cả để đuổi theo; còn một người chỉ lặng lẽ ngồi dưới chân cầu, im lặng nhìn, im lặng lắng nghe, im lặng suy nghĩ. Mấy ngàn năm luân hồi, mấy ngàn năm trước lầm lỗi, để mấy ngàn năm sau còn mãi rơi lệ, ai, mới chân chính là người ngoài cuộc? *** Thiên Hoàng vẫn cắn răng đứng trong góc phòng, không hề nhúc nhích, mặt nạ màu đồng che khuất nét bi thương trên mặt. Máu tươi nhuộm khắp trên tường dưới đất, khiến cho đại điện xa hoa được phủ lên một lớp màu đỏ nhàn nhạt. Thiếu niên ngồi giữa đại điện, suối tóc đen huyền giờ đã rơi xõa, người còn trẻ mà dung nhan tái nhợt, bạch y trên người đều đã bị nhuộm đỏ. Một người cầm kiếm đứng ngoài ba bước, kiếm quang lạnh lẽo, một nửa đã đâm vào trước ngực thiếu niên. Kiếm ảnh lóe lên, trường kiếm rút ra, toàn thân thiếu niên không khỏi co rút một hồi, máu theo thanh kiếm ồ ồ chảy xuống, y lại khe khẽ nở nụ cười: “Đại ca… cũng không nguyện tin ta một chút sao?” Cánh tay của người cầm kiếm run lên, thanh kiếm rơi xuống đất, hắn lui lại một bước: “Ngươi dung túng cho giáo chúng ma giáo tàn sát chính đạo, ta có thể tin là do ngươi bất lực, người khác nói ngươi vong ân phụ nghĩa, ta cũng có thể làm như toàn bộ đều không hay không biết, nhưng đại tẩu của ngươi… nàng, nàng không lí nào lại vu oan cho ngươi!” Thiếu niên hơi rủ mắt, ánh mắt dần có điểm rã rời, nét cười nơi khóe miệng lại làm cho dung nhan bình thường vẫn ảm đạm phủ lên một tầng ánh sáng áp đảo người khác: “Như vậy… cứ như vậy đi. Lấy một mạng của ta, để đền cho nàng một mạng, từ nay về sau, đại ca hãy quên nhị đệ, cứ coi như hai ta chưa từng quen biết”. Thanh âm cực nhẹ, lại lộ ra nét mệt mỏi vô cùng. “So với chết trong tay Trưởng lão, như thế này vẫn… có phần cam tâm… Khụ khụ!” Cơn ho khan dữ dội cắt ngang lời y, y há mồm thở hổn hển, máu tươi theo nụ cười yếu ớt không ngừng chảy ra nơi khóe môi khiến người kinh tâm. Ánh mắt người cầm kiếm chợt lóe lên: “Ngươi nói cái gì?” Thiếu niên khó nhọc lắc đầu, dường như không còn chống đỡ được nữa, tay bất giác bưng lấy ngực, ngã gục về phía trước. Người cầm kiếm cảnh giác lại lui thêm một bước, đến lúc phản ứng trở lại, người lập tức cương tại chỗ: “Nhị…” Một chữ sau chung quy giữ lại bên môi, không nói ra. Trong ánh mắt đã tản mác của thiếu niên phủ lên một mạt tịnh mịch thê lương: “Ngay cả gọi một tiếng… cũng không chịu sao? Thôi, như vậy, cũng đã đủ… cũng đã đủ…” Y khẽ lẩm bẩm, dần dần không còn thanh âm, nằm yên bất động giữa đại điện, bạch y đẫm máu, tựa như một con rối bị nghiền nát. Người cầm kiếm đứng yên thật lâu, cuối cùng không chịu nổi mà gọi to một câu, trong thanh âm có một tia nghẹn ngào: “Nhị đệ”. Thiếu niên không trả lời, cũng không còn trả lời được nữa. Thiên Hoàng từ đầu đến cuối đều chỉ đứng trong góc phòng, lúc này đã có điểm chết lặng. Bên trong tòa điện phủ to như vậy, ba người đều không có thanh âm, cũng không di chuyển một chút. Không biết qua bao lâu, người cầm kiếm mới chậm rãi nhìn qua Thiên Hoàng: “Tả ngự tọa muốn giết ta để báo thù cho Giáo chủ của các ngươi sao?” Thiên Hoàng cười nhẹ một tiếng, mặt nạ che đi toàn bộ biểu tình của y, chỉ nghe y chậm rãi nói: “Không cần, hối hận suốt phần đời còn lại, chính là sự trừng phạt của ngươi”. Trong mắt người cầm kiếm nổi lên một mạt mờ mịt. Rồi hắn nghe thấy thanh âm lạnh lẽo như sương của Thiên Hoàng tiếp tục vang lên: “Cả đời này, người duy nhất y phụ, chỉ có chính bản thân y. Vì bảo hộ cho ma giáo, y bị các ngươi trách là vong ân phụ nghĩa, các ngươi chẳng qua cũng chỉ nuôi y lớn lên, lại đã từng đối đãi tốt với y? Vì bảo hộ cho những cái mà các ngươi gọi là chính đạo, y nhiều lần vi phạm ý nguyện của giáo chúng, cho đến khi Trưởng lão hộ giáo đứng ra phế Giáo chủ, xử y tử hình… Các ngươi lại có ai thật sự nghe qua một lời giải thích của y?” Người cầm kiếm thất thần lui lại hai bước, gắt gao nhìn thi thể của thiếu niên trên mặt đất, không nhịn được phải lắc đầu, dường như đang cố gắng không tin. Thiên Hoàng ảm đạm cười, thân thủ tháo mặt nạ trên mặt xuống, vứt trên mặt đất, khom người cẩn thận ôm lấy thân thể của thiếu niên, giống như đang ôm một bảo vật vô cùng quý giá, không nhìn lại người kia một lần: “Ngươi tin hay không, đều đã không còn ý nghĩa nữa rồi”. Bởi vì người đã chết, tin hay không, đều không quan trọng. Người cầm kiếm đứng yên rất lâu, cuối cùng chậm rãi phủ phục xuống, trong cổ họng truyền ra một trận nức nở: “Chẳng lẽ… ta thật sự đã sai lầm rồi sao…” Thiên Hoàng vốn đã đi ra ngoài, nghe hắn nói một câu như vậy, chỉ mỉm cười thê lương: “Không, sai chính là ta”. Người cầm kiếm khó hiểu ngẩng đầu, lại chỉ thấy Thiên Hoàng phất phất tay, ống tay áo hạ xuống, trong điện liền dấy lên ngọn lửa đỏ rực quỷ dị, hắn cả kinh, đến khi bình tĩnh nhìn lại thì đã không còn trông thấy Thiên Hoàng đâu nữa. Bên ngoài đại điện, hành lang dài trăm bước, không một bóng người. Chỉ nhớ là ngoại trừ ánh lửa, tựa hồ có hiện ra một khuôn mặt, tao nhã tuyệt diễm, lại ẩn chứa nét bi thương không thể xua tan. Nại hà kiều, lộ đồ diêu, nhất bộ tam lí nhâm tiêu diêu; Vong xuyên hà, thiên niên xá, nhân diện bất thức đồ nại hà. (Cầu Nại Hà, lộ trình xa xôi, một bước tiêu dao đến ba dặm; Sông Vong Xuyên, ngàn năm thí xả, mỗi người chẳng biết làm sao qua.) Nước sông Vong Xuyên huyết hoàng yên ả tưởng chừng đã ngừng lại, sương mù dày đặc phủ trên mặt sông tựa như một màn khói, những đóa mạn châu sa hoa đỏ rực lan ra khắp đường, Thiên Hoàng đạp lên biển hoa trùng trùng điệp điệp mà chạy, linh đăng lần lượt phát ra ánh sáng bàng bạc u ám, những đóa hoa đỏ tươi như máu rơi xuống phía sau y đang dần hóa thành sương. Y giương mắt tìm kiếm phía xa, một thân ảnh đơn bạc đang theo hồn phách đã mất đi ý thức chậm rãi bước lên cầu. Không còn là thiếu niên ngây thơ được y ôm vào trong lòng nữa, dung nhan tái nhợt, chỉ có đôi mắt buông xuống cùng khuôn mặt vẫn còn có thể tìm được chút bóng dáng của thiếu niên, không hề xuất chúng, lại mang theo nét bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy thư thái. Muốn mở miệng gọi, lại gọi không ra tiếng, người nọ đi lên đầu cầu, đứng giữa một đám cô hồn mà trông qua đây, nhưng chỉ liếc qua một cái liền thu tầm mắt, vẻ khinh miệt trong đôi mắt lại làm cho Thiên Hoàng như ngã vào giữa hố băng. “Xin thượng tiên dừng lại”. Đang muốn đuổi theo, không biết từ đâu xuất hiện hai tên quỷ tốt vận bạch y trắng toát, một tả một hữu chặn đường Thiên Hoàng, mặt không chút biểu tình. Thiên Hoàng cương lại tại chỗ, nhìn người trên cầu mỗi lúc mỗi đi xa, qua cầu Nại Hà, lên Vọng Hương đài mà chưa hề quay đầu nhìn lại, vươn tay uống xong chén canh Mạnh Bà không màu, trong nháy mắt lại rơi vào luân hồi. Y cuối cùng mất hết sức lực mà quỳ rạp xuống đất, hai tên quỷ tốt áo trắng đã biến mất không chút tiếng động, chỉ để lại mình y bên sông Vong Xuyên, chầm chậm cúi người. “Khai Dương…” Thanh âm thấp như đang nói mớ, mang theo nghẹn ngào không cách nào kiềm chế, y ôm vai, liều mình cắn chặt răng, không ngừng run rẩy. Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng nước, kế đó còn có thể nghe được tiếng khua mái chèo, cuối cùng dừng ngay cạnh bên Thiên Hoàng, lại im lặng. Cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình, Thiên Hoàng có chút ngỡ ngàng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên sông Vong Xuyên có một người bạch y như tuyết, dung nhan vô sắc, nhưng chỉ riêng đôi mắt, hệt như ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đêm, đặc biệt áp đảo người. Y phiêu dật đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, tay nâng mái chèo, nhìn thẳng vào mình, trong ánh mắt nhu hòa không hề che đậy vẻ tò mò. Thấy Thiên Hoàng ngẩng đầu, người kia dường như có chút hoang mang mà mỉm cười, hơi cúi đầu, khẽ hỏi: “Ngươi làm sao vậy?” Một tiếng bình thản, lại như dòng suối trong mát chảy qua, Thiên Hoàng từ từ buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt, mở miệng định nói, lại nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.   Mời các bạn đón đọc Vong Xuyên của tác giả Trần Sắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quân Tử Chi Giao - Lam Lâm
AudioBook Quân Tử Chi Giao Quân Tử Chi Giao trải dài từ những năm sinh viên thời đại học đến khi họ trưởng thành, cưới vợ, sinh con. Và rắc rối bắt đầu kéo đến. Những điều tưởng như là bí mật năm xưa dần dần được tiết lộ. Giữa ân oán tình thù ấy, họ sẽ lựa chọn như thế nào? Không mong được ghi tên trên cùng một tấm thiệp hồng, chỉ mong tên người được khắc lên cùng một tấm mộ bia. Khúc Đồng Thu là một người nhu nhược và khá vô dụng nhưng lại '' Bám được '' Hội trưởng hội học sinh Nhậm Ninh viễn, cậu ta xem hắn như thần tượng mà sùng bái và kính nể, hằng ngày hầu hạ nhưng lại cảm thấy rất vui . Nhậm Ninh Viễn không những giới thiệu bạn gái cho cậu ,mà cả hôn lễ cũng do một tay hắn lo liệu ,luôn giúp đỡ cậu trong cuộc sống mà không cần đền đáp . Đối với người đã 30 tuổi gà trống nuôi con như Khúc Đồng Thu ,niềm hạnh phúc và vinh quang nhất cả đời là kết bạn được với nhân vật hào quang toả sáng này. Nhưng sự thật từ từ bị phơi bày ,vợ của Khúc Đồng Thu yêu một người khác ,cô con gái nuôi 14 năm lại không phải con mình ,sự lừa dối của bạn bè ,phút chốc hiện thực tàn khốc bỏ rơi cậu ,nhưng thật sự làm cậu sụp đỗ hoàn toàn là do người cậu luôn ái mộ ,sùng bái tạo ra … …đã kích không dừng lại ở đó …… Quân Tử Chi Giao là tiểu thuyết hay ,cốt truyện chảy dài từ thời sinh viên đến gần tuổi 40 , là HE ,lúc đầu không có gì đặc sắc càng về sau cốt truyện càng hấp dẫn với diễn biến tình cảm lên xuống .... Mời các bạn đón đọc Quân Tử Chi Giao của tác giả Lam Lâm.  
Hàng Không Bán - Lam Lâm
Tên eBook: Hàng Không Bán (full prc, pdf, epub) Tác giả: Lam Lâm  Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Văn học phương Đông Công ty phát hành: AMAK Nhà xuất bản: NXB Văn Học Trọng lượng vận chuyển (gram): 380 Kích thước: 13 x 20.5 cm Số trang: 260 Ngày xuất bản: 06-01-  2015 Hình thức: Bìa Mềm Giá bìa:  68.000 ₫ Nguồn: https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBoo k - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Suốt ba mươi năm, Lâm Hàn sống một cuộc sống đầy tẻ nhạt, lại ôm một mối tình đơn phương vô vọng. Sinh nhật ba mươi tuổi, cậu quyết định bước chân vào quán bar, hòng tìm vui trong chốc lát. Nhưng ai mà biết được, anh chàng xui xẻo này cũng có thể "nhặt" được "vàng". "Hàng" cậu ta "mua" được lần này là một người cực kỳ hoàn hảo - Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác không chỉ mở rộng vòng tay với cậu, săn sóc cậu, dạy cho cậu biết thế nào là ấm áp, thế nào là được yêu thương; mà còn giải thoát cho cậu khỏi sự ám ảnh về cuộc tình đơn phương chỉ biết cho đi mà không chút nào nhận lại. Yêu thương không thể chỉ có hi sinh mà còn cần đền đáp. Mời các bạn đón đọc Hàng không bán của tác giả Lam Lâm.
Đại Mễ Tiểu Mạch - Thứ Hồng
Tên Ebook: Đại Mễ Tiểu Mạch (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Thứ Hồng   Thể Loại: Đô Thị, Hiện đại, Đam mỹ, 1×1, HE, Tình Cảm   Biên dịch: PQT   Hiệu chỉnh và biên tập: nntcm   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Đại Mễ Tiểu Mạch full prc, pdf, epub Giới Thiệu: Đại Mễ Tiểu Mễ là câu chuyện giữa Gạo và Lúa mì Đại Mễ Tiểu Mễ là tình bạn, tình anh em, tình chú cháu, tình mẹ, tình cha, tình cảm gia đình Mời các bạn đón đọc Đại Mễ Tiểu Mễ của tác giả Thứ Hồng.
Hiệu Ứng Bươm Bướm - Thất Thất
Tên Ebook: Hiệu ứng Bươm bướm (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Thất Thất   Thể loại: Đam Mỹ, Hiện Đại, Đô Thị, Người và Người nhân tạo, Văn học phương Đông   Biên dịch: PQT   Hiệu chỉnh và biên tập: nntcm   Nguồn: nntcm.wordpress.com   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Hiệu Ứng Bươm Bướm - Thất Thất full prc pdf epub [Đam Mỹ] Giới Thiệu:  Trong Hiệu Ứng Bươm Bướm, bắt đầu bằng việc dõi theo sự vận hành của người nhân tạo. Thế rồi cuộc sống có vị kem chocolate trong những ngày nắng nóng, có cái đuôi quẩn quanh theo sau. Cứ thế và cứ thế… "Tôi đã nghe qua câu chuyện ấy từ rất lâu trước kia, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ con cáo bị thuần dưỡng, những chú cừu được sắp xếp trong một chiếc hộp, những vì sao với từng ngôi từng ngôi được thắp sáng, đóa hoa hồng chỉ có duy nhất một trong mắt Hoàng tử bé. Tất nhiên, còn có cả giọt nước mắt khi Hoàng tử bé khóc, vì đóa hoa của mình đã bị chú cừu ăn." Mời các bạn đón đọc Hiệu Ứng Bươm Bướm của tác giả Thất Thất.