Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Editor: Aubrey. Tình trạng: On-going. Thể loại: Đam mỹ, chủ công, thụ là một song nhi, song khiết, ngọt sủng, sinh tử, chủng điền, làm ruộng văn, cổ đại, bàn tay vàng, tình hữu độc chung, 1x1, HE. Không biết vì sao mà Nguyên An Bình chỉ vừa mới ngủ một giấc mà thôi nhưng đến khi vừa mở mắt ra thấy thay đổi hoàn toàn khác biệt thế giới mà mình sống không chỉ vậy mà còn thay đổi luôn cả con người bên ngoài. Vậy cũng chưa thê thảm bằng việc nguyên chủ vốn mất cha mất mẹ, là một kẻ vô cùng đáng thương.  Bi thảm hơn, đối phương còn là bị đói chết! Cho nên việc kiếm tiền rất là gấp gáp, chỉ là chờ hắn vừa lấy lại ý thức, cũng đã đi theo con đường dạy học đến quên lối về. _._._._ P/s: Đây là văn chủ công, tác giả là mẹ ruột có bàn tay vàng. Đây là tiểu thuyết tình cảm nam với nam, không thích có thể lướt qua. Tác giả nhắc nhở:  Đây là chủng điền văn, chủ công. Không có quá nhiều âm mưu quỷ kế. Nhân vật chính: Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn. Vai phụ: Lý Tự, Bàn Đôn và một số nhân vật phụ khác. *** Review: Bộ này là một bộ điềm văn kể về là công xuyên về vào một thân thể bị đói chết hoàn cảnh khổ sở na ná khá nhiều bộ, nhưng cách công làm giàu khá mới lạ. Các nhân sĩ xuyên qua khác người thì làm ruộng, chăn nuôi, trồng cây nuôi cá bán đồ ăn các thứ, còn bạn công bộ này làm tiên sinh, giống giáo viên ấy, khá mới lạ. Đọc xong xin nhận xét là bạn công nên làm thụ và tìm công của đời mình thì hơn . Cái review này có mấy trăm chữ mà mình viết công thành thụ hết năm lần là hiểu nha. Bạn thụ trong này nhạt nhòa quá, tính cách yếu đuối do hoàn cảnh thì ok nhưng bạn í không có sức cuốn hút cho lắm, hai người cũng ko thấy rõ tình cảm, như kiểu lấy đại cho có ấy, nói chung tuyến tình cảm hơi chán. Hành văn cuốn hút, mình đọc một lèo tới 3h sáng huhu, tiếc là tình tiết hơi lộn xộn, pháo hôi khá nhiều nhưng không có vả mặt mấy, các vấn đề chưa giải quyết thỏa đáng cho lắm và cái kết cũng khá vội vã. Nói chung bộ này cũng khá đáng đọc, chủ yếu đọc về cách công dạy học, mấy đứa nhỏ dễ thương với cuộc sống hàng ngày của hai người. À H cũng có mà cũng như không, tại mình không cảm được cái CP này... Rate: 7/10 điểm nha~ *** Ngày đông hôm qua đến tương đối sớm, mới hơn 6 giờ: Không tới 7 giờ, trời cũng đã trở nên tối đen. Chỉ là đối với ánh đèn phố phường sáng choang mà nói, màn đêm không chút nào có thể gây cản trở được sự nhiệt tình của người đi mua sắm. Nguyên An Bình hai tay cầm hai bao lớn bao nhỏ tiêu sái bước ra từ siêu thị, nhất thời cảm thấy có khí lạnh kéo tới. Hắn nắm thật chặt cổ tay áo bằng lông nhung, để cho mình cảm nhận được một chút ấm áp, sau đó bước nhanh đến nơi mình đã đỗ xe, đem đồ đạc bỏ vào trong cốp sau, chỉ một lúc đã chất đầy. Hắn dùng dư quang cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có người nào liền mở túi nhựa đựng đồ vật ra, sau đó làm bộ dáng như đang chỉnh lý đồ vật. Nếu như giờ khắc này có người nhìn chằm chằm động tác của hắn, nhất định sẽ phát hiện dường như hắn đang sử dụng ma thuật, đồ vật bị tay hắn chạm vào đột nhiên liền không thấy tăm hơi. Sau khi chỉnh lý đồ đạc xong, đồ vật trong cốp giờ đã giảm mất một nửa, sau đó hắn liền quay về siêu thị tiếp tục mua sắm. Nguyên An Bình cứ như vậy tới tới lui lui hết năm, sáu chuyến, cuối cùng đem cốp sau cùng chỗ ngồi sau xe chất đầy đồ vật, rồi mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Nhưng sau khi hắn ra khỏi bãi đậu xe, liền tìm tới một địa phương tương đối tối tăm. Lần thứ hai Nguyên An Bình đem đồ vật đều biến mất không còn tăm hơi, sau đó lái xe đến một siêu thị khác tiếp tục mua sắm. Từ siêu thị thứ bảy đi ra, bầu trời liền bắt đầu có hoa tuyết bồng bềnh bay lên, Nguyên An Bình thở phào ngồi vào trong xe, ngón tay gõ gõ trên vô-lăng, làm ra một quyết định: "Vẫn là mua thêm chút thuốc đi." Vì vậy, xe bắt đầu chạy loanh quanh các tiệm thuốc trong thành phố, liền mua được không ít thuốc thường dùng và một ít thuốc dùng cho việc cấp cứu, rốt cuộc hài lòng dự định trở về nhà. Nguyên An Bình có một bí mật không muốn cho ai biết, hắn nắm giữ một cái không gian tuỳ thân có hơn 100 khối lập phương. Đồng thời, chuyện này cũng chỉ mới phát sinh trong mấy ngày gần đây. Ban đầu, hắn rất kinh ngạc cùng mừng như điên, vì bản thân cũng là một người thích xem tiểu thuyết. Hắn tỉ mỉ phân tích không gian của mình một chút, sau đó tổng kết ra rằng không gian này của mình là một cái kho, thời gian lưu trữ trong đó cũng phảng phất giống như một cái kho. Đơn giản mà nói nó có công năng giữ tươi của tủ lạnh, đặc điểm duy nhất là nó có thể mang theo bên người một cách bí mật, rất thuận tiện. Nghĩ tới những chuyện này, Nguyên An Bình lại bắt đầu lo lắng. Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, những ai nắm giữ không gian tuỳ thân đều là những loại không gian tuỳ thân có thể trồng trọt được, như vậy không phải đại biểu cho tận thế sắp sửa đến gần đấy chứ?! Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện như vậy rất có khả năng xảy ra, đặc biệt là mấy năm qua liên tục nói đến chuyện tận thế, chính mình lại còn nắm giữ dị năng không gian thường xuất hiện trong các bộ truyện mạt thế. Đối với chuyện tận thế sắp tới, hắn đã tin 70%, thực sự là vừa vui vừa lo, vui là bởi vì chính mình có thân thể cường tráng, còn có chút võ thuật, lại có không gian tuỳ thân có thể cất giữ đồ vật. Nếu như tận thế thực sự đến, chính mình có thể vượt qua thật tốt. Nhưng lo là vì nghĩ đến thế giới này thật sự sẽ biến thành bộ dạng khủng bố giống như trong tiểu thuyết cùng phim ảnh, liền có một loại cảm giác sợ hãi quanh quẩn ở trong lòng. Đây cũng là điều khiến cho hắn bắt đầu điên cuồng đi mua sắm, luôn cảm thấy bản thân chỉ cần mua thiếu một thứ là cơ hội tử vong của mình sẽ càng tăng cao hơn, Nguyên An Bình dùng hết khả năng đem không gian của mình lấp đầy. Bây giờ, trang bị trong không gian không sai biệt lắm. Khoản để dành của hắn cũng không sai biệt lắm, lại có loại cảm giác mâu thuẫn khó giải thích được. Một bên mong đợi tận thế không nên tới, một bên hy vọng hết thảy những thứ mình chuẩn bị đều không phải đang làm chuyện vô ích. Trên đường lái xe về nhà, tuyết rơi càng lúc càng lớn, hoa tuyết phiêu phiêu bay xuống như lông ngỗng giống như báo hiệu cho một trận đại biến sắp tới, không bao lâu sau trên đất liền tích tụ một tầng tuyết mỏng. Nguyên An Bình gặp phải đèn đỏ liền ngừng lại, trong lòng mang tâm sự, suy đoán tận thế khi nào sẽ đến, lại suy đoán đến tình cảnh sau tận thế. Duy nhất một thứ làm hắn cảm thấy được an ủi chính là, hắn là một người độc thân, không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn tính mạng của người nhà. Còn đám bằng hữu, hắn ngoại trừ đề nghị bọn họ nên tồn trữ một ít đồ vật, lại không có cách nào đem suy đoán của mình nói ra. Liệu có ai sẽ chịu tin tưởng cái suy đoán này chứ? Còn chuyện bại lộ không gian, hắn chưa bao giờ có loại dự định này. Sau khi suy nghĩ lung tung một trận, nhìn thấy xe phía trước cũng bắt đầu chầm chậm chạy lên, hắn ngẩng đầu nhìn đến đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, liền cũng lái xe chạy đi. Không ngờ thời điểm hắn vừa chạy đến giao lộ, đột nhiên một chiếc xe hàng lớn lao tới, Nguyên An Bình còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra liền mất đi ý thức. Ở một đất nước nằm ở phía Bắc, mặt trời mọc chói lọi. Tại quận Hân Lam, một thôn trang thuộc huyện phía Nam nằm bên cạnh vách núi, hoa tuyết bay lả tả đã đem toàn bộ thôn làng nhuộm thành một màu trắng. Bên ngoài thôn trang có một căn nhà nhỏ nằm quay lưng về phía Bắc, hướng về phía Nam, trong tiểu viện giờ phút này ngập đầy tuyết. Bên trong tiểu viện chỉ có hai gian phòng cũ nát bằng đất, mặc dù chỉ mới hoàng hôn, nhưng trong phòng lại có vẻ tối đen, không có một chút ánh sáng nào lộ ra. Trong phòng, phương hướng phía Đông. Một tấm gỗ cũ đã có chút biến đen trên giường gỗ, một khuôn mặt thiếu niên non nớt được che kín bởi một tấm chăn mỏng cũ, sắc mặt tái nhợt không một chút hồng hào. Xem ra thiếu niên không có một chút sinh khí nào, phảng phất như đã chết rồi, mà bất ngờ chính là, hắn lại đột nhiên mở mắt ra. Chỉ là trong mắt lộ ra mê man, cảnh sắc trước mắt làm cho hắn không biết được mình đang ở nơi nào. Sau khi Nguyên An Bình cố gắng mở mắt ra, liền xem chính mình hẳn là đang ở bệnh viện. Nhưng cảnh sắc đập vào mi mắt cũng không như hắn tưởng tượng, hắn nhớ trước khi mình mất đi ý thức, thứ khiến người ta cảm thấy sợ hãi va vào hắn, làm cho hắn nhận ra mình hẳn là bị tai nạn xe cộ. Nếu chính mình đã không chết, có phải là đang ở trong bệnh viện trị liệu không? Tại sao mình lại ở trong một cái phòng đất? Loại phòng đất cũ nát này khi mình còn bé dù trong thời điểm nghèo nhất cũng chưa từng ở qua. Hơn nữa, hắn rùng mình một cái, lạnh quá! Nguyên An Bình lạnh đến phát run, hắn ra sức muốn kéo chăn che kín người, lại phát hiện mình cơ hồ không có khí lực gì. Xem ra vấn đề trên người mình là do tai nạn xe cộ tạo thành, rất lo lắng mình bị tàn phế. Nguyên An Bình lập tức hướng tay mình nhìn lại, phát hiện trên tay không có bất kỳ thương tổn nào, chỉ là... Cái tay này không chỉ gầy đến thấy da bọc xương, hơn nữa so với tay hắn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy đầu óc mình như đột nhiên bị đập một cái, có chút mơ hồ, đồng thời một cái ý nghĩ quỷ dị xông lên não làm hắn muốn ngăn cũng không nổi. Nguyên An Bình cảnh giác nhìn bốn phía, sợ phát hiện có nguy hiểm, thử muốn từ trong không gian lấy ra một ít đồ vật, lại phát hiện đồ vật xuất hiện ở trong tay như chính hy vọng của mình. Hắn cực kỳ lao lực cầm lấy gương, sau đó lại nhìn thấy trong gương một khuôn mặt xa lạ còn non nớt. Tuy rằng bộ dạng này so với mình có nửa phần tương tự, nhưng hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, đây căn bản không phải là mặt của mình! Không nói đến kinh ngạc cùng sợ hãi trong lòng, hắn muốn ngồi dậy tự mình kiểm tra một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kết quả lại phát hiện chính mình đến hai phần lực cũng không có. Hơn nữa, lúc này hắn cũng cảm nhận được cơn đau đến từ thân thể. Hắn thở hổn hển, tỉ mỉ cảm thụ một chút, nhận ra đau đớn đến từ dạ dày của chính mình, lúc này hắn mới biết được nguyên lai là do đói bụng. Nghĩ đến không gian nếu vẫn còn, lại nhớ đến chuyện lúc trước, điểm tâm là cháo cùng bữa trưa ở quán cơm và một ít đồ ăn đóng gói hẳn đều ở trong không gian. Thử lấy ra, nhìn thấy thức ăn nóng hổi, cùng hương vị dụ người kia, liền nhượng dạ dày hắn càng đau thêm. Xem cái thân thể xanh xao vàng vọt này, cũng không biết đã bao lâu không ăn gì rồi, có điều hắn cũng không dám ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, liền uống trước một bát cháo hoa. Cháo ấm áp nóng hổi liền nhượng bên trong dạ dày hắn thoải mái hơn, đầu óc thì vẫn rêu rao như cũ, đói bụng vẫn hoàn đói bụng, hắn lại dựa vào nghị lực mạnh mẽ của mình tự cho là nhịn được, sợ ăn nhiều một chút dạ dày liền chịu không nổi. Ăn cháo xong, đồ vật cũng đều thu lại, phút chốc cảm thấy được chính mình chậm rãi có một chút khí lực. Nguyên An Bình ngồi dậy, một trận gió lạnh lướt qua, nhìn tấm chăn trên giường, cũng may chẳng hề bị bẩn. Hắn kéo đến trên người, chỉ là chăn mỏng quá, căn bản không giữ ấm được. Thích ứng một chút, hắn phải khẩn trương làm rõ tình trạng của mình, liền vén chăn lên, phát hiện vóc người mình gầy gò thấp bé, lại liên hệ đến khuôn mặt vừa thấy, đây là thân thể của một thiếu niên. Nhìn xuống chỉ có một cái giường sạch sẽ, một cái bàn cũ cùng một gian phòng rách nát, loại trừ đi người có năng lực đem mình nuôi suốt hai mươi bảy năm qua thành một người cao 1m78, nặng một trăm cân, thân thể cường tráng. Bây giờ lại thành cái dạng này, cao hơn 1m6, không tới 50kg, khuôn mặt xem ra chỉ mới hơn mười tuổi, hắn tin tưởng mình đây chính là trọng sinh, trọng sinh trên thân thể của một thiếu niên. Hơn nữa, căn cứ vào quần áo cùng một đầu tóc dài kia, xem ra đây là thế giới cổ đại, còn những thứ khác hắn cũng không biết. Bất quá, chết rồi liền sống lại, thay đổi thân thể, thay đổi thế giới, cũng may không cần phải lo lắng đến vấn đề tận thế. Nói tiếp, tuy rằng không gian có khả năng sẽ trở nên hơi vô dụng, mà vật tư bên trong lại có thể bảo đảm chính mình tạm thời không lo bị chết đói, tình hình tổng thể xem ra cũng không tệ. Đã đến rồi thì nên ở lại, vốn là người độc thân, đối với thế giới trước đây nếu như nói cỡ nào lưu luyến, hắn cũng không có tình cảm sâu đậm đến vậy. Cho nên, Nguyên An Bình rất thản nhiên tiếp nhận tình trạng của chính mình, sau đó cũng muốn đem tình hình sinh hoạt của mình làm tốt một chút. Đáng tiếc thân thể không khoẻ, tuy rằng đã ăn chút đồ ăn có điểm khởi sắc, nhưng cũng còn cần phải dưỡng thêm. Nhưng mà, sự tình trước tiên phải làm là đem ổ chăn của mình làm ấm lên, nếu không, không chết đói cũng sẽ bị đông chết. Trước tiên, hắn từ trong không gian lấy ra một ít quần áo mùa đông mà bản thân đã dự trữ, tuy rằng cảm thấy người mình có chút bẩn cần phải đi tắm gấp, nhưng lại bị vướng thể lực không đủ, trước tiên chỉ có thể nhẫn nhịn. Mặc xong quần áo lót giữ ấm bên trong, lại mặc thêm áo khoác bằng lông bên ngoài, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy được cả người đều ấm lên. Tiếp đến, hắn đem đệm chăn trên giường đều ném qua một bên, đổi thành chăn bông mới, lấy thêm hai bộ đệm chăn, mà trong đó có một bộ là bằng lông. Nhìn trên giường rực rỡ hẳn lên, thoạt nhìn cũng thoải mái hơn, sau đó hắn liền chui vào chăn thoải mái thở ra một hơi, nghĩ đến thân thể chính mình cần gấp năng lượng, Nguyên An Bình liền từ trong không gian lấy ra rất nhiều sô cô la rồi bắt đầu ăn. Bởi vì vật tư mà hắn chuẩn bị đều là vì tận thế, cho nên hắn rất chú trọng đồ vật phòng lạnh giữ ấm phải dùng được bền lâu. Quần áo cùng chăn giữ ấm đều không thấm nước, dùng rất bền, đương nhiên cũng chỉ có một hai bộ như vậy là dùng thường xuyên, phần lớn còn lại đều là đồ ăn. Cho nên, hắn chuẩn bị rất nhiều sô cô la cùng đồ ngọt. Đương nhiên, bởi vì tài chính có hạn, hắn cũng không mua quá nhiều, ít nhất hắn đã mua rất nhiều kẹo ngọt vì giá cả kia cực kỳ tiện nghi. Nguyên An Bình vừa ăn sô cô la, vừa nghĩ đến quyết định của chính mình. Bất quá, hắn đối với thế giới này không có chút hiểu biết nào, cho nên, hắn cũng chỉ có thể căn cứ theo suy đoán của mình nghĩ bừa một vài sự việc. Tỷ như, đứa bé này làm sao sống một mình a, nhìn dáng dấp hẳn cũng không có người thân gì, ở trong cái phòng như vầy khẳng định rất nghèo a. Xem ra, bộ dáng đứa bé này là vừa bị chết đói nên mới để cho mình chiếm lấy thân thể, cảm thán một chút, thực sự là đáng thương! Bởi vì thân thể không hảo, cũng không có tinh lực gì, lại vừa ăn uống no đủ, cho nên không bao lâu sau hắn liền mơ mơ màng màng thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn lại đột nhiên thầm nghĩ: "Ta đây coi như là trọng sinh hay là xuyên qua?" Mời các bạn đón đọc Xuyên Việt Chi Tiên Sinh của tác giả Tử Sắc Kinh Cức.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đào Một Đào Ra Quỷ
    Thông Tin   Tác phẩm: Đào Một Đào Ra Quỷ - 挖坟挖出鬼 Tác giả: Quân Tử Tại Dã Thể loại: Đam Mỹ, Hiện đại, Kinh dị, Trinh thám, HE, Văn học phương đông Couple: Tiêu Úc x Lâm Ngôn. Tình trạng: Hoàn Độ dài: 73 chương +  2 phiên ngoại Editor: Kỳ Kỳ, Cô Nương Lẳng Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: yeudammonghoa.wordpress.com Đăng: dtv-ebook.com       Giới Thiệu     Trong một lần thực tập, Lâm Ngôn đồng học bất hạnh bị quỷ quấn thân .. Từ nay về sau rất nhiều chuyện quỷ dị phát sinh trong cuộc sống của hắn… Vì muốn cuộc sống quay về quỹ đạo, Lâm Ngôn dẫn dắt một cái tiểu mã nông cùng một tên đạo sĩ gà mờ bước đi trên con đường giúp quỷ đạt thành tâm nguyện… Nhưng càng dấn thân vào sâu hơn, Lâm Ngôn cũng dần nhận ra sự việc hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hắn…   Mà quan hệ của hắn cùng lệ quỷ lại bắt đầu phát sinh biến hóa… *** Review: Hiện đại, thần quái, kinh dị, ôn nhu công x cường thụ, hỗ sủng. Thụ Lâm Ngôn là sinh viên ngành khảo cổ. Đào đào đào, ai dè một ngày đang ở nhà thì thiệt sự có quỷ tìm tới cửa. Quỷ này chẳng những muốn giết người mà còn muốn cướp sắc. Đường đường là nam nhi đại trượng phu mà suốt ngày bị 35, Lâm Ngôn nổi điên dùng đủ cách, trải qua cả đống nguy hiểm mới dụ được quỷ vào căn phòng của một pháp sư để tống tiễn quỷ về chốn hư vô cực lạc. Khổ nỗi khi nhìn thấy quỷ bảo vệ con búp bê bị làm phép thành hình dáng mình bất chấp cả tính mạng thì bản tính thánh mẫu hiện về khiến bạn bỏ hết dắt tay quỷ chạy ra ngoài. Thế là, chuyện gì tới nó tới, Lâm Ngôn đem quỷ về tắm rửa sạch sẽ, chải đầu vấn tóc. Tèn ten, hóa ra quỷ cực đẹp trai, vô đẹp trai. Từ đó, hai người ở chung. Mình kể vui vui thế thôi chứ đừng nghĩ nó hài. Truyện không quá ghê nhưng nhiều đoạn sợ chết khiếp. Ám ảnh điệu cười “khặc khặc khặc” trong này vô cùng. Nhớ lần đầu đọc là lúc 12 giờ đêm, cảm giác lạnh từ đầu tới chân. Về mặt tình cảm thì nên xếp vào thể loại ấm áp nhưng truyện cũng xen lẫn nhiều nỗi buồn. Là Tiêu Úc sống mấy trăm năm trong bóng tối, cô đơn ám ảnh, không thể siêu sinh. Là một mối hiểu lầm dẫn đến bi kịch, là những mối tình đơn phương khiến con người ta sa lầy và nhúng tay vào máu. Cuối cùng, ai may mắn thì có tình yêu cứu rỗi, kẻ xui xẻo thì đành về với cát bụi thôi. Mình đánh giá cao tác giả cũng như cốt truyện. Đoạn cuối cũng có chút không hài lòng nhưng tựu chung vẫn rất thích nó. Không hố. Đề cử.
Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca. Tên khác: Vạn nhân mê chỉ tưởng cấp chủ giác an tĩnh đương sư tôn Tác giả: Đào Lý Sanh Ca Thể loại: Cường cường, Tiên hiệp, tu chân, Hệ thống, Ngọt văn, HE Nguồn: Tấn Giang Editor: Mòi học tra (wp chuongcholacda) Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn Tình trạng: Hoàn (86 chương) Văn án: Một sư tôn ưu tú nhất định phải có gia sản bạc triệu, sẵn sàng vì nam chính mà phóng khoáng vung tay. Một sư tôn ưu tú nhất định phải có sức mạnh cực lớn, sẵn sàng vì nam chính mà đi cướp pháp bảo, che chở nam chính khỏi đao thương. Một sư tôn ưu tú còn cần phải xinh đẹp như hoa, giúp nam chính bỏ xa tìm gần chuyên tâm tu tiên, tránh xa si nam oán nữ. “Đạo lý ta đều hiểu.” Ánh mắt nam chính đầy vẻ dịu dàng: “Sư tôn đừng lộn xộn, bôi thuốc lên eo nào.” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lãnh Văn Uyên, Vi Sinh Huyền Dương Một câu tóm tắt: Sư tôn độc sủng một mình ta. *** Tóm tắt Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, được vạn người sùng bái. Anh luôn mơ ước được sống một cuộc đời yên ổn, chỉ chăm lo cho việc tu tiên và dạy dỗ đồ đệ. Một ngày nọ, Vi Sinh Huyền Dương nhận được một nhiệm vụ từ hệ thống: phải dạy dỗ Lãnh Văn Uyên, một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Lãnh Văn Uyên là một người có tài năng thiên bẩm, nhưng cũng rất nghịch ngợm và ương bướng. Vi Sinh Huyền Dương quyết định nhận nhiệm vụ này, với mong muốn có thể giúp Lãnh Văn Uyên trở thành một người tu chân chân chính. Dần dần, anh nhận ra rằng mình đã yêu Lãnh Văn Uyên, nhưng lại không muốn thừa nhận. Lãnh Văn Uyên cũng yêu Vi Sinh Huyền Dương, nhưng anh lại sợ hãi việc thừa nhận tình cảm của mình. Anh lo sợ rằng nếu để Vi Sinh Huyền Dương biết, anh sẽ bị lợi dụng, và tình cảm của họ sẽ không được đáp lại. Hai người cứ thế mập mờ qua lại, không ai dám nói ra tình cảm của mình. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Review "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm kể về câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, còn Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Hai người gặp nhau và dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng lại không dám thừa nhận. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Câu chuyện có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn. Tuy nhiên, tác phẩm vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, nhưng cũng rất dịu dàng và ấm áp. Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt, nhưng lại rất nghịch ngợm và ương bướng. Sự kết hợp của hai nhân vật này đã tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Ngoài ra, tác phẩm còn có những tình tiết hài hước, giúp người đọc giải tỏa căng thẳng. Có thể nói, "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu đáng yêu và ngọt ngào, rất đáng để đọc. Đánh giá chung "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn, nhưng vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công, tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Mời các bạn mượn đọc sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca.
Miêu Cương Khách
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm. Thể loại: đam mỹ, cổ đại, cường cường, gương vỡ rồi lành, chữa lành cho nhau, ngọt ngược, HE. Giới thiệu: "Thân mang trung cổ của ác nhân, cũng có thể bảo vệ người chu toàn." Thiếu chủ Miêu Cương công × thích khách hàng đầu thụ Mỹ nhân rắn rết × Thích khách thâm tình Sáo xám vút qua vùng trời giữa rừng, trong rừng sâu rộng lớn chợt hiện mê sương, góc áo viền đỏ sượt lùm cây, chất giọng yêu dị mang theo ý chế giễu. "Ô, quả là lâu ngày không gặp." "Sao lại làm bản thân thảm đến nhường này, ta sẽ đau lòng đấy." Cừu Nhạn Quy che vết thương, khoé môi rướm máu, cằm bị nâng lên, hắn khuất nhục quay mặt đi, khàn giọng nói, "Đừng chạm vào ta." - - Sau này. Cừu Nhạn Quy: "..... Y đâu." Hạ nhân thấp thỏm, "Ờm, thiếu chủ ngài ấy tới Liễu các rồi." Thích khách đem kiếm của hắn đi bắt thông dâm, thiếu chủ đang nhàn nhã nghe tiểu khúc thì cửa đột nhiên bị đạp, nhướng mày khua tay ra hiệu các cô nương bị doạ xanh mặt lui xuống. Ngước mắt nhìn về phía thích khách khôi ngô đang đỏ mắt, cong môi mỉm cười, "Nghe một khúc nhạc thôi mà, huynh ghen gì chứ." Thích khách không lên tiếng, trong lòng cứ chua mãi, cho đến khi bị ấn lên bàn, thân võ nghệ của hắn như thể đình công, nhưng vẫn vô thức giãy một cái. Thiếu chủ ngừng động tác, "Sao vậy, không cho chạm?" "....Cho." Thích khách nhỏ giọng đáp, "Huynh cứ chạm tùy thích." Tự mình chui vào lưới, chim bay mỏi về rừng. Mời các bạn mượn đọc sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm.
Lương Đa Giả Vờ Ngủ
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến: Lương Đa, 28 tuổi, tự mở một phòng khám nhỏ, hàng ngày lướt mạng nhâm nhi trà, bệnh nhân đến thì bận rộn làm việc. Người ngọt ngào tâm lương thiện, trong phòng treo đầy cờ thưởng. Lương Đa gặp ai cũng tươi cười, tất cả mọi người đều thấy con người Lương Đa chắc hẳn rất dễ theo đuổi, mà đâu ai hay rằng nguyên tắc sống của Lương Đa là —— Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu. Anh là một người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối, tận hưởng cuộc sống đơn độc. Ấy thế mà Tưởng Hàn xuất hiện dạy cho anh một đạo lý: Trên đời này không có cái gọi là “tuyệt đối”. Tưởng Hàn, 23 tuổi, tự nhận là mẫu đàn ông tỏa nắng, đến phòng khám đối diện trường học chích một mũi xong chớm yêu, phải lòng anh bác sĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để đối phó với anh bác sĩ cứng đầu cứng cổ thì chỉ có cách nhõng nhẽo ỉ ôi. Cậu thấy thật ra Lương Đa thích cậu, chẳng qua là mạnh miệng không thừa nhận thôi. Tưởng Hàn: Em đã hiểu vì sao người ta hay nói sẽ không bao giờ đánh thức được người giả vờ ngủ. Lương Đa: Ngại ghê, tôi không hề giả vờ ngủ, tôi ngủ thật, không tin cậu nghe đi, tôi còn ngáy khò khò đây này! Giới thiệu tóm tắt: Không một ai có thể kháng cự được bé chó săn! Dàn ý: Trên con đường trưởng thành giúp đỡ nhau cùng chín chắn, đôi bên đều trở thành người tốt hơn nữa! *** Tóm tắt: Lương Đa là một bác sĩ 28 tuổi, độc thân và theo chủ nghĩa độc thân. Anh sống một cuộc sống bình yên, êm đềm trong phòng khám nhỏ của mình. Một ngày nọ, Tưởng Hàn, một sinh viên đại học 23 tuổi, đến phòng khám của Lương Đa để chích thuốc. Tưởng Hàn ngay lập tức phải lòng Lương Đa và bắt đầu theo đuổi anh. Lương Đa ban đầu từ chối Tưởng Hàn nhưng dần dần anh bắt đầu rung động trước sự chân thành của Tưởng Hàn. Review: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nhân vật Lương Đa là một bác sĩ ấm áp, tốt bụng. Anh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình nhưng anh lại rất yêu thương và quan tâm đến Tưởng Hàn. Tưởng Hàn là một chàng trai trẻ trung, năng động và luôn tràn đầy sức sống. Anh không ngại ngần theo đuổi Lương Đa và giúp anh mở lòng đón nhận tình yêu. Câu chuyện xoay quanh hành trình theo đuổi và chinh phục của Tưởng Hàn. Tưởng Hàn không hề nản lòng trước sự từ chối của Lương Đa. Anh luôn ở bên cạnh Lương Đa, quan tâm và chăm sóc anh. Sự chân thành và kiên trì của Tưởng Hàn cuối cùng cũng đã khiến Lương Đa rung động. Ngoài câu chuyện tình yêu, "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" còn là câu chuyện về sự trưởng thành. Lương Đa từ một người theo chủ nghĩa độc thân đã dần mở lòng đón nhận tình yêu. Anh cũng học cách bày tỏ cảm xúc của mình và trân trọng những người thân yêu. Đánh giá chung: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Câu chuyện mang đến cho người đọc những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. Ưu điểm: Câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và đáng yêu. Nhân vật Lương Đa và Tưởng Hàn đều được xây dựng tốt, có tính cách và cá tính riêng biệt. Câu chuyện mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Nhược điểm: Một số tình tiết trong câu chuyện hơi cường điệu. Kết luận: "Lương Đa Giả Vờ Ngủ" là một câu chuyện tình yêu đáng đọc. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và những suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. *** Sáng nay lúc Lương Đa xem tử vi, bên trên nói rằng: Thích hợp cưới gả, thích hợp trang trí giường, thích hợp kết thiện duyên. Tránh ra ngoài, tránh chuyển nhà, tránh nhận lời mời. Màu sắc may mắn: màu bạc. Hướng đi may mắn: hướng Nam. Vì thế nên trước khi ra ngoài, Lương Đa còn đặc biệt phối thêm cặp kính gọng bạc đã mua từ tám đời, anh cũng quyết định phải nói chuyện với bệnh nhân nhiều hơn nhưng sẽ từ chối tất cả lời mời. Trước đây Lương Đa không phải kiểu người xem tài hạn mỗi ngày. Với tư cách một bác sĩ, theo lý thì Lương Đa nên ngoan ngoãn thờ phụng khoa học mới đúng, nhưng đã là con người thì cũng có this có that, mặc dù là bác sĩ nhưng anh sợ ma, tự nhiên gần đây lại còn bắt đầu quan tâm tới vận may rủi dựa trên cung hoàng đạo, đương nhiên không tới mức mê tín, chẳng qua anh cảm thấy mấy thứ gọi là “siêu hình” này có thể khiến cuộc sống mình vui vẻ và thú vị hơn. Có điều nói tới nói lui, đối với Lương Đa thì dù bói bài tarot hay coi tử vi, xác suất bói chuẩn là cực nhỏ. Anh cũng chẳng mong cuộc đời mình bị người ta “tính toán” , “suy diễn” , chỉ coi cho vui, tìm cái giải trí mà thôi. Lương Đa ra ngoài, lúc xuống lầu còn đứng lại cảm thán về sắc trời mùa thu, người cũng rất có tinh thần. Một năm bốn mùa, anh thích nhất là mùa thu, vào khoảnh khắc mùa thì cả đất trời bỗng chốc như mát mẻ hẳn, không còn nóng bức oi ả như ngày hè nữa. Lương Đa đứng ở cửa lớn biếng nhác duỗi eo, hít thật sâu để bản thân hấp thu tinh hoa của đất trời, hít đủ “dương khí” , thần sắc sẽ trở lên sáng láng hơn. Thời tiết hôm nay thực sự rất tốt, anh quyết định sẽ không lái xe ô tô mà đi tới cổng khu chung cư, quét mã rồi tự đạp xe đến phòng khám. Giảm thiểu lượng cacbon là trách nhiệm của mọi nhà. Tám giờ sáng, bác sĩ Tiểu Lương mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng len với quần bò mới mua, lưng đeo chiếc balo mà năm ngoái anh dùng một “số tiền lớn” để hốt về, đạp xe như bay trên con đường vào ngày đầu thu. Một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống giỏ xe, anh nhìn về phía nó huýt sáo, coi như chào buổi sáng tốt lành. Một người sắp ba mươi tuổi lại ăn mặc như sinh viên đại học. Lái xe mất một tiếng, đạp xe chỉ cần bốn mươi phút. Đừng hỏi tại sao lái xe đi làm lại tốn thời gian hơn đạp xe, lỗi tại tắc đường đó. Lương Đa tới phòng khám vào lúc tám giờ bốn mươi phút, trễ mười phút so với giờ mở cửa. Phòng khám là của anh, bác sĩ hay y tá đều là anh. Mặc dù thông báo với bên ngoài giờ mở cửa là tám rưỡi sáng đến tám rưỡi tối, vậy nhưng chẳng ngày nào đúng giờ cả, đến muộn về sớm là chuyện rất bình thường. Mở cửa, vào phòng, thay quần áo. Lương Đa cởi áo khoác len móc lên cây treo đồ trong phòng làm việc, cầm chiếc áo blouse được giặt sạch sẽ, khử khuẩn đàng hoàng lên phẩy mấy cái rồi đứng trước gương mặc vào. Anh nâng gọng kính trên sống mũi, nhìn bản thân trong gương nở nụ cười, hở ra tám cái răng trắng đều rang như bắp. “Đẹp trai ghia.” Lương Đa tự khen bản thân, sau đó xoay người chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Phòng khám này được mở bên ngoài khu chung cư khá cũ. Người ở khu này đều là gia đình thuộc tầng lớp tri thức, đa số là người có tuổi, hoặc cháu trai, cháu gái của họ. Mấy chú dì đó thường hay tới chỗ anh để khám vài ba bệnh lặt vặt, lúc không bị bệnh gì cũng thích tới, chủ yếu là để tặng cho bác sĩ Tiểu Lương vừa đẹp trai ngất trời vừa nhiệt tình này vài quả trứng gà, miếng bánh hoặc chút đồ ăn vặt. Tính cách của Lương Đa rất tốt, nhiệt tình với tất cả mọi người lại còn biết ăn nói, nên dỗ cho ai nấy đều vui vẻ. Tốt nghiệp xong anh có làm trong bệnh viện vài năm nhưng về sau cảm thấy không phù hợp, bèn ra ngoài mở một phòng khám của riêng mình. Bây giờ vơ phải một mớ rắc rối, cụ thể là cứ lâu lâu lại có người muốn giới thiệu cho anh cô bạn gái. Bạn gái thì không cần, bởi vì Lương Đa là đồng tính. Nhưng bạn trai cũng không cần lắm, vì Lương Đa là người theo chủ nghĩa độc thân. Anh thích cảm giác tự do, một mình không bị gò bó, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Những lúc có nhu cầu về vấn đề kia, anh còn có một ngăn tủ “dụng cụ” để giúp anh giải quyết, tự chơi một mình thích vãi loằn. Đi ra ngoài phòng nghỉ, bác sĩ Tiểu Lương bắt đầu duỗi thân vận động. Bình thường giờ này không có ai tới, anh sẽ tự nghĩ cách giết thời gian. Trong lúc vận động, Lương Đa tiện thể xem lại bảng tin buổi sáng trên điện thoại. Mặc dù anh chẳng mấy quan tâm đến việc trong nước, ngoài nước đang xảy ra chuyện to nhỏ gì, nhưng mấy thứ này đều là những chủ đề mà các chú dì tới chỗ anh hay nói chuyện, vì vậy anh bắt buộc phải có thông tin để tiếp lời. Lương Cao nhìn về phía cửa phòng khám, hướng này là hướng Nam, hướng may mắn của anh hôm nay. Đang khởi động thì cửa bị đẩy ra thật. Chín giờ sáng, có một anh đẹp trai bước vào. “Ấy? Ai đây ta?” Lương Đa nở nụ cười, “Mới sáng sớm đã đến phòng khám của tao, có gì chỉ bảo thế?” Người đến tên là Quản Tiêu, bạn tốt nhiều năm của Lương Đa. “Tối qua tao ở chỗ anh Trần của mày, nên tiện đường ghé qua thăm mày thôi.” Quản Tiêu đứng ở cửa, không hề có ý bước vào trong. “Buổi tối đi ăn không?” “Gì thế?” Trong lòng Lương Đa dấy lên một hồi chuông cảnh báo: “Sinh hoạt thầm kín của mày với anh Trần không hài hòa nên muốn để tao tư vấn hả?”   Mời các bạn mượn đọc sách Lương Đa Giả Vờ Ngủ của tác giả Tần Tam Kiến.