Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Review: Huyên Phi - fb/ReviewNgonTinh0105: Có lẽ các bạn đã không còn quá xa lạ với thể loại truyện điền văn đúng không? Còn đối với những ai chưa biết thì mình xin phép nói ngắn gọn, điền văn là những câu chuyện nhẹ nhàng, cốt truyện đơn giản, ít sóng gió, kể về cuộc sống thường ngày của nhân vật. Câu chuyện hôm nay mình muốn giới thiệu đến các bạn là một tác phẩm tiêu biểu của thể loại này: Cuộc sống điền viên sau khi xuyên qua. Đừng ngại nếu bạn ghét xuyên không, vì yếu tố này chỉ xuất hiện một phân lượng rất nhỏ ở đầu truyện, cũng không ảnh hưởng nhiều đến tính cách cũng như cuộc sống của các nhân vật. Đúng như cái tên “điền viên”, sau khi nữ chính Đường Hà xuyên qua, cuộc sống của nàng cứ bình lặng trôi qua, tuy có lúc sóng gió nhưng phần nhiều là hạnh phúc… Gia đình của Đường Hà đều là những người nông dân hiền lành chân chất, nhà cũng có chút của ăn của để, không đến mức đói kém. Công việc hằng ngày của nữ chính quanh quẩn dưới bếp nấu cơm, đi ra đồng cắt cỏ, dọn dẹp… Xoay quanh đó là cuộc sống của những người nông dân vất vả cày cấy quanh năm, chuyện mẹ chồng con dâu, chị dâu em chồng, rồi cả những người hàng xóm, những người bán hàng trên trấn… Tất cả đã tạo thành một thế giới chân thật mà vẫn đủ thú vị níu giữ chân người đọc. Chắc các bạn hẳn cũng tò mò nam chính trong truyện là ai. Đối với thể loại điền văn, thường thì đọc gần hết nửa cuốn nhân vật nam chính mới xuất hiện :v. Ở trong truyện này có lẽ bạn không phải chờ quá lâu như vậy, nhưng quá trình hai anh chị yêu đương và cưới được nhau cũng không ngắn cho lắm, phù hợp với các bạn thích nhâm nhi câu chuyện :v. Nam chính là Chu Nam Sinh, theo vai vế thì là anh họ xa tít tắp bắn đại bác không tới của nữ chính Đường Hà. Nhà ảnh cũng có điều kiện hơn nữ chính, và đi kèm với đó là nhiều rắc rối hơn. Nếu nửa đầu cuốn truyện kể về cuộc sống hạnh phúc và tình yêu của cặp đôi trẻ thì nửa sau khi hai người lấy nhau không được vui vẻ như trước. Gia đình Chu Nam Sinh có ba người con trai, Nam Sinh là người thứ hai, ít được quan tâm nhất. Đường Hà sau khi về làm dâu, vì vai vế nhà mẹ đẻ hơi kém nên bị mẹ chồng o ép, chị dâu lợi dụng. Đỉnh điểm mâu thuẫn trong gia đình là khi người em út trở về, quyết định tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, bố mẹ lại nuông chiều anh ta, khiến lợi ích của Chu Nam Sinh bị xâm phạm. Hai vợ chồng Đường Hà và Chu Nam Sinh quyết định sẽ tự tìm cách làm ăn riêng, không phụ thuộc vào bất cứ ai nữa. Kết truyện mở ra khung cảnh khi hai người trung tuổi, nhà có của ăn của để, con cái cũng lớn lên hạnh phúc. Đó là viễn cảnh tươi đẹp nhưng cũng cất chưa không ít lo toan và vất vả của các nhân vật. Truyện nhẹ nhàng, có một vài đoạn H nho nhỏ, thích hợp đọc thư giãn và không cần suy nghĩ quá nhiều. Nam chính cực kì yêu chiều và sủng vợ, không hề có chuyện trai gái gió trăng bên ngoài. Nữ chính là người khá mạnh mẽ và độc lập, chính vì vậy đã dìu dắt được gia đình đi lên trong lúc khó khăn. Các nhân vật trong truyện tuy không phải lúc nào cũng hoàn hảo nhưng những suy nghĩ của họ thì lại khá chân thực. Cũng có vài phân đoạn rất cảm động như khi Chu Nam Sinh bị bắt vào ngục, Đường Hà bụng đang mang thai gắng gượng chờ chồng về, hay như khi gặp phải thất bại, hai vợ chồng cố động viên nhau làm lại từ đầu, dù cho có mệt mỏi khó khăn… Trích đoạn ngọt ngào: Trong lúc ít khách, Chu Nam Sinh sẽ ra ngoài mua đồ ăn vặt cho Đường Hà. Mỗi khi Đường Hà ăn vui vẻ, Chu Nam Sinh ở một bên đều cười híp mắt nhìn nàng, vuốt vuốt tóc nàng, xúc động nói: “Ta nuôi một con heo con.” Hắn vừa giễu cợt nàng, vừa vui mừng mua nhiều đồ ăn hơn cho nàng. “Sắp thành heo rồi,” đôi khi hắn cảm khái, “Không sao, càng mập càng giống heo.” Chính hắn cũng là một đầu heo, có khi nhìn bốn bề vắng lặng, hắn lấy tay đẩy hai lỗ mũi mình hướng lên trời, học tiếng kêu của heo, Đường Hà bị hắn chọc cười đến đau cả bụng. Chạng vạng bọn họ đóng cửa hàng về nhà, người đi đường ít dần, hắn sẽ nghiêng gò má sang bên thê tử, dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, Đường Hà nhận được chỉ thị sẽ hôn nhẹ hắn. Đi vài bước, hắn lại nghiêng gò má, nàng lại hôn nhẹ hắn. “Chàng càng lúc càng lớn mật,” Đường Hà nói hắn, “Bạch nhật tuyên dâm.” “Ta không có biện pháp, ai bảo thê tử đáng yêu khả ái,” hắn cười hì hì nói, “Ta hận không thể biến nàng thành người tí hon, cho vào trong ngực chạy khắp nơi, một khắc cũng không rời.” Review Hà Mai - fb/hoinhieuchu: ----- Truyện mình làm là do đọc được đề cử của bạn tiểu Q, edit thử chương đầu thấy rất thích nên bắt tay vào làm luôn, mở đầu truyện là cảnh đồng quê, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày ở nông thôn hiện ra rõ nét và chân thực vô cùng. Giới thiệu: “Cuộc sống ở nông thôn của Đường Hà sau khi xuyên qua. Chuyện nhà, nam cày ruộng, nữ dệt vải, trải qua cuộc sống bình thản, vui vẻ cùng ưu sầu.” Truyện viết về cuộc sống nông thôn trong xã hội cổ đại. Nữ chính Đường Hà, thất bại trong hôn nhân, bắt gặp chồng ngoại tình, trong lúc đau khổ bị xe đâm, xuyên về thân xác của một thiếu nữ cổ đại. Là con gái thứ hai của một gia đình có ba anh em, thưở bé nàng nhà quá nghèo, nàng suýt bị bán làm nha hoàn nên rất sợ, cả ngày chăm chỉ làm lụng, việc nặng nhọc gì của đàn ông cũng làm hết, từ làm ruộng cho đến lấy củi, cắt cỏ cho heo cho gà ăn, chỉ để chứng mình một điều “mình không vô dụng”. Đường Hà xuyên vào thân thể này khi thân thể gặp nạn trên núi, trùng hợp là thân thể này mới bị từ hôn, nên ai ai cũng hiểu lầm nàng nghỉ quẩn mà tự sát, bởi vậy cha mẹ và đại ca, đệ đệ trong nhà luôn cảm thấy có lỗi, càng yêu chiều nàng hơn. Nam chính Chu Nam Sinh được sinh ra trong một gia đình bất công, không phải con trưởng cũng không phải con út được cưng chiều, anh sống với ông cố nội từ nhỏ, tình cảm với cha mẹ đẻ rất nhạt nhòa. Ông cố nội nam chính là người đọc sách nên dạy anh rất nhiều thứ, cũng như bao chàng trai mới lớn khác, anh cũng mơ ước về người bạn đời “Tri kỷ”, “Hồng tụ thiêm hương”, và tất nhiên cũng không vừa mắt Châu Nương, người được mẹ mình mai mối gán ghép cho. Nam chính và nữ chính là anh em bà con xa với nhau, hai anh chị mới quen biết nhau cũng thờ ơ lắm nhé, sau anh biết mình sẽ cưới chị nên mới bắt đầu để ý, cảm thấy “nhan sắc” của chị khá vừa mắt, da ngăm đen nhưng duyên, chị lại hiểu lễ nghĩa, rất được lòng người lớn trong nhà. Anh nam chính theo ông nội đọc sách nên lãng mạn lắm, lang thang trên núi mấy ngày, bắt nhạn về làm sính lễ kết hôn nữa. Trích đoạn: Hôm nay hắn không giống ngày thường, mặc bộ đồ mới, trên mặt rạng rỡ. Nhìn thấy nàng, hắn cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười lên, cho nàng nhìn đôi nhạn trong lồng trúc, “Một nhạn công, một nhạn thư, lấy song nhạn đồng quy ý tứ.” “Tiểu Hà, song nhạn tặng cho muội.” Truyện hay ở chỗ nam chính và nữ chính thường xuyên gặp nhau trước khi kết hôn, a bị chị trêu đùa, quay như chong chóng, lại thường xuyên than thở “Rốt cuộc lúc nào nàng mới gả cho ta đây”, “Thật hi vọng thành thân nhanh một chút.” Truyện có H k? Có chứ, cũng đâu ra đấy lắm, nhưng chỉ có 1 lần thôi, còn lại toàn thịt vụn không à. Điểu ta không thích ở truyện này là tác giả hơi miên man trong vụ miêu tả suy nghĩ của nữ chính, nữ chính hay lo được lo mất, cái gì cũng phải chắc chắn mình nắm thế chủ động thì mới làm, nhiều lúc edit đến đoạn miêu tả nội tâm nhân vật nữ chính cũng bực mình lắm, nhưng mà thôi, mấy đoạn đấy không nhiều, nói chung ai thích kiểu điện văn làm ruộng thì cứ nhảy đi  Ngoài hai nhân vật chính ra thì còn kể đến dàn nhân vật xoay quanh cuộc sống thường ngày, mỗi người một tính cách tạo nên một bức tranh nông thôn hoàn chỉnh, đa màu sắc, tiểu Đào, con gái của anh cả, được Đường Hà chăm sóc từ nhỏ nên rất quấn nàng, cha mẹ đường Hà, bà Tam và những ân oán với mẹ đẻ, anh trai. Rồi cuộc sống của nam nữ chính sau khi thành thân, thiên vị của mẹ nam chính, uất ức của nữ chính, chị dâu cả khôn lỏi hay đùn đẩy việc… Chi tiết thế nào mời các nàng đọc truyện nhé. Nhân tiện giới thiệu cho các nàng vài bộ điền văn làm ruộng, chất lượng thì chưa kiểm chứng, chưa edit hoàn nhé: •    Chị nông hạnh phúc  Mê Lộ Đích Ban Ban (Quyển này edit hoàn rồi nhé, viết về nông thôn những năm 80, khá hay) •     Xuyên qua thành nông gia nữ  Hồng Bồ Vũ •     Cuộc sống bình thản vùng sông nước  Tạp Nhĩ Tư (68/129) •     Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi  Kẹo Vitamin C •     Cuộc sống ở Bắc Tống  A Muội (Edit hoàn, chất lượng tốt) •     Cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng  Hoa Hòa Hoa Ảnh •     Lương điền thiên khoảnh  Tọa Chước Linh Linh Thủy •     Nông phụ  Thiên Sai Thập Nhị •     Điền Duyên  Hương Thôn Nguyên Dã •     Xấu nữ như cúc  Hương Thôn Nguyên Dã •     Khói bếp ven hồ  Mạc Nhạ Thị •     Hảo nữ 18  Hoa Lạc Trùng Lai •     Bần hàn tức phụ  Vọng Giang Ảnh •     Cuộc sống điền viên trên núi của nông phu  Quả Đống CC •     Điền viên cốc hương  Thẩm Duyệt •     Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử  Ngư Mông •     Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử  Ngư Mông •     Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ  Đạm Vũ   Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua của tác giả Chu Tứ Tứ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trần Thế - Mộc Phạn
Lăng Lạc Trần, một cô bé phải sống trong cô nhi viện từ nhỏ, cuộc sống khắc nghiệt nơi đây đã tôi luyện cho cô tính cách sớm chín chắn điềm tĩnh hơn các bạn cùng trang lứa. Năm 5 tuổi cô được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận làm con nuôi, nhưng số phận bất hạnh vẫn không chịu buông tha cho cô, 18 tuổi - khi vừa hay tin mình đỗ vào trường đại học C danh tiếng với tương lai rộng mở trước mắt, ba mẹ nuôi cô đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông đầy khuất tất. Vì trả nợ cho ba mẹ, nuôi em và chuẩn bị tương lai cho chính mình, Lăng Lạc Trần đồng ý cùng Lâm Tự ký kết một bản hợp đồng hôn nhân, và cái giá của bản hợp đồng đó là 50 vạn Nhân Dân Tệ. Lâm Tự - Cháu đích tôn của gia tộc họ Lâm ba đời độc đinh, người nối nghiệp trong tương lai của Lâm thị, đang bị gia đình thúc ép chuyện kết hôn sinh con nối dõi tông đường. Trước sự thúc giục của ba mẹ và ông nội, cùng lúc đó lại gặp Lạc Trần, với suy nghĩ “Dù sao vợ cũng chỉ là để ở nhà mà trưng bày thôi, để người lớn trong nhà yên tâm, thế là đủ rồi.” anh đã đề nghị trả nợ cho Lạc Trần và bắt đầu một cuộc hôn nhân có thỏa thuận với cô. Sau một thời gian chung sống, Lạc Trần dần dần nảy sinh tình cảm với Lâm Tự, nhưng khi cô bày tỏ tình yêu đó của mình với Lâm Tự, anh đã từ chối. Lạc Trần đau khổ thu mình vào vỏ ốc, tiếp tục cuộc sống hôn nhân với mong muốn nhanh chóng kiếm tiền để trả hết nợ cho Lâm Tự, thanh lý hợp đồng này. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Lạc Trần vô tình gặp lại anh bạn Sở Kinh Dương, một người bạn khi xưa cùng sống trong cô nhi viện với cô, nỗi ám ảnh của tuổi thơ cô. Sở Kinh Dương đã làm mọi cách để xóa bỏ hình ảnh đáng sợ của mình trong ký ức của Lạc Trần, anh âm thầm theo sau giúp đỡ Lạc Trần, âm thầm chờ đợi cô, và anh cũng chính là người tìm ra nguyên nhân dẫn đến tai nạn thương tâm của ba mẹ nuôi cô. Trong thời gian này, Lâm Tự vì sự phát triển của Lâm thị mà quyết định trả tự do cho Lạc Trần trước thời hạn của hợp đồng để kết hôn với con gái nhà họ Hứa. Vì sức ép của gia đình và cũng vì những hiểu lầm đáng tiếc, anh đã buông tay để cô ra đi. Nhưng cho đến khi cô hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của anh và để lại một khoảng trống chẳng thể nào lấp đầy, anh mới biết điều mình thực sự đã đánh mất chính là tình yêu. Liệu cuối cùng Lạc Trần có thể tìm thấy hạn phúc của mình không? Với Sở Kinh Dương - người luôn yêu cô tha thiết- hay với người chồng “hợp đồng” Lâm Tự- người đã mang lại cho cô quá nhiều tổn thương nhưng cô lại không thể ngừng yêu anh? *** Con người sống trong trời đất này, cũng giống như chú ngựa nhỏ màu trắng bước qua một khe hở nhỏ vậy, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. (trích Tri Bắc Du - Trang Tử) Hơn ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Năm tháng đã ghi lại dấu ấn ở đâu? Lạc Sa đỗ vào đại học C, vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ. Thành tích của cậu đủ để vào bất kỳ một trường đại học nào mà cậu muốn, đại học C mặc dù không tồi nhưng đối với cậu mà nói, chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Việc của cậu, Lạc Trần không còn quá quan tâm nữa, cậu đã có những suy nghĩ và cách sống của riêng mình. Huống hồ, Lạc Trần luôn để cậu được sống theo cách cậu muốn, một cuộc sống tùy theo ý mình như khi cha mẹ còn sống đã hy vọng. Cuối cùng, Lạc Trần cũng không đi xét nghiệm ADN. Về việc cha mẹ đẻ, cô chưa từng mở miệng hỏi lại Sở Kinh Dương lần nào. Đúng vào hôm cô tốt nghiệp đại học, Sở Kinh Dương nói muốn đưa cô đến một nơi, cô không từ chối. Sở Kinh Dương lái xe đưa cô tới một khu nghĩa trang, dẫn cô đến trước một bức tường với rất nhiều các ô nhỏ, đưa cho cô một bó hoa cúc trắng, “Mau vái lạy đi”. Anh không nói với cô, ô nào mới là của cha mẹ cô. Lạc Trần đón lấy bó hoa, rất thành kính cúi người xuống vái lạy. Cô không hỏi rõ, thực ra là vì cô biết họ còn bi thảm hơn mình, trước khi có thể chấp nhận được chuyện này cô không muốn hỏi nhiều. Biết những người yêu thương mình một cách vô điều kiện nhất trên thế giới này đã từng có lúc sống với mình, như thế là đủ rồi. Trên đường về, Lạc Trần hỏi: “Sao hôm nay lại đưa em tới đây?”. Cô và Sở Kinh Dương duy trì một mối quan hệ hết sức kỳ lạ. Thỉnh thoảng họ vẫn gặp riêng nhau nhưng không phải là hẹn hò, chỉ giống những người bạn cũ cùng ngồi nói chuyện, cùng làm những việc vui vẻ. Cũng có thể vẫn có thứ gì đó luôn chắn ngang giữa họ nhưng cả hai đều biết, cần phải tránh xa nó ra. Sở Kinh Dương nhìn đường, một lúc sau mới trả lời: “Bởi vì tới giờ anh mới có thể xác định chắc chắn em đã tìm được phương hướng cho mình, có thể sống độc lập, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Em như vậy mới có thể khiến họ an lòng. Đương nhiên, em cũng còn phải cảm ơn vì họ đã cho em sinh mạng này”. Lạc Trần rất cảm kích trước sự quan tâm ân cần của Sở Kinh Dương, đúng ba năm sau anh mới để cô phải đối diện với chuyện này. Lạc Trần không phải chỉ một lần thử tưởng tượng xem cha mẹ đẻ của mình trông như thế nào nhưng hiện ra trước mắt cô vẫn là hình ảnh thuần phác của cha mẹ nuôi. Cô tin, cha mẹ đẻ của mình cũng là những người lương thiện như thế. Lạc Trần đã sớm quyết định, sau khi Lạc Sa thi đỗ vào đại học sẽ đưa em đến vái lạy cha mẹ nuôi. Người nhà không chỉ là khởi điểm của sinh mạng mà còn là nguồn sức mạnh và dũng khí của sự sống, cho dù họ không còn trên thế giới này nữa. Nhớ tới họ, hoài niệm về họ, sau đó nỗ lực mà sống, dường như là việc duy nhất mà chị em cô có thể làm. Sau khi Mông Mông tốt nghiệp vẫn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, thi vào học nghiên cứu sinh ở đại học Quốc Phòng. Gia nhập quân đội dường như đã là số mệnh của cô ấy. Phòng làm việc của hai người vẫn được giữ lại, Lạc Trần là vì hứng thú, còn Mông Mông thì muốn giữ lại nơi này để khi nào cô ấy rảnh rỗi còn có chỗ đến chơi. Có điều Mông Mông bận tới mức chẳng thấy mặt mũi bao giờ. Tốt nghiệp hơn một năm, số lần cô ấy đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải là họ vẫn còn liên lạc điện thoại với nhau, Lạc Trần chắc chắn sẽ hoài nghi liệu có phải Mông Mông đã bị đưa tới căn cứ bí mật nào để huấn luyện rồi không. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Mông Mông đã cùng Lạc Trần tâm sự thâu đêm. Cô ấy nói một cách nghiêm túc: “Lạc Trần, cậu có biết cuộc sống sinh viên không thể thiếu được trải nghiệm gì không? Đó chính là những buổi tối nói chuyện thâu đêm suốt sáng với các bạn cùng phòng. Nói gì ư? Nói về lý tưởng, về cuộc đời, quan trọng nhất là, nói về những nam sinh mà chúng ta đặc biệt yêu quý hoặc đặc biệt ghét. Cậu thiếu bài học này, hôm nay chúng ta sẽ học bù”. Vì vậy, tối hôm đó cô ấy và Lạc Trần đã nói chuyện cả đêm, nhưng dường như buổi học bù này là dành cho Mông Mông bởi Lạc Trần gần như không có cơ hội để nói. Mông Mông kể chuyện gia đình mình, cuộc sống của mình, nói về những lựa chọn, về những người con trai cô ấy thích và ghét. Mời các bạn đón đọc Trần Thế của tác giả Mộc Phạn.
Thủy Sắc Yên Chi - Nhạc Tiểu Mễ
[ Thủy Sắc Yên Chi- Nhạc Tiểu Mễ] Đoản văn , SE, dành cho những trái tim luôn biết rung động vì những tấm chân tình, đau thương mà đuổi theo chàng từ kiếp này sang kiếp khác. tóm tắt "Vô số lần, ta rất muốn nói cho hắn biết, ta có một cái tên rất đẹp chính là Thủy Sắc. Mà vô số lần, tiếng kêu gào nhỏ như tiếng muỗi này lại chỉ có thể giống như một dãy lụa đỏ nắm chặt lấy cổ họng của ta, làm ta không thể nói nên lời. …. Ngón tay dài mảnh của hắn mơn trớn lên vành tai xinh xắn của nàng. Bởi vì ta có thể gọi nàng, Thủy Sắc." *** Tôi là một người hầu gái mang tên Thủy Sắc. Khi lần đầu gặp anh ta trời đất xung quanh tôi dường như sụp đổ. Có lẽ tôi nên biết rằng người thiếu nữ khi ngẩn ngơ vì ai đó là đã rơi vào lưới tình. Khi thấy nữ nhân khác quyến rũ anh ta, tôi chỉ thấy rằng tim mình thật đau. *** Một năm sau. Triều đình tiêu diệt loạn đảng, chấm dứt thời loạn lạc. Đỗ Đạt trở lại Chu gia tìm Thủy Sắc, nhưng lại nghe tin cô vì uy hiếp chủ nhân thả một người tên Đỗ Đạt mà bị đánh chết. Lại một năm sau nữa Đỗ Đạt lấy vợ, xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra, chỉ tiếc là bị câm điếc. Đến ngày hoa nở, Đỗ Đạt thoa son nước lên môi kiều thê, khẽ hôn, rồi rơi lệ. Có biết tại sao ta chọn nàng không? Ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt ve vành tai xinh xắn. Vì ta có thể gọi nàng là Thủy Sắc. Mời các bạn đón đọc Thủy Sắc Yên Chi của tác giả Nhạc Tiểu Mễ.
Thời Gian Hoa Nở - Tô Lạc
Khi còn nhỏ, họ là thanh mai trúc mã… Thời gian trôi qua, khoảng cách về địa lý…khiến họ dần xa nhau và rồi mất liên lạc. Nhiều năm sau gặp lại, chàng hữu ý khi vẫn ôm ấp trong tim mình hình bóng của cô nàng Chu Tiểu Viên nhưng nàng lại vô tình vì đã không còn nhận ra Thang Hi Hàn của thời ấu thơ. Liệu tình yêu có quay trở lại? Liệu những kí ức đơn phương có khiến chàng giữ mãi trong lòng những cảm xúc nguyên vẹn về nàng? Cô nàng Chu Tiểu Viên chưa-bao-giờ-có-bạn-trai, trong một lần đi xem mặt, tình cờ gặp lại người bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ - Thang Hi Hàn. Điều kì lạ là cô không hề nhận ra người bạn ấy. Nhưng trong cô, dường như có một điều đó đã nảy nở. Cô nhận ra mình đã yêu Thang Hi Hàn. Thang Hi Hàn – một người con trai từ nhỏ đã sống thiếu thốn tình cảm người thân, người luôn luôn “bị” Chu Tiểu Viên bắt nạt hồi bé, nhưng anh không hề lấy đó làm điều khó chịu, ngược lại, anh cảm nhận được, mình đang tồn tại, mình vẫn được mọi người biết đến và quan tâm. Sau một thời gian sống gần nhà Tiểu Viên, gia đình anh chuyển đi, gia đình Tiểu Viên cũng không còn ở nơi cũ. Trong một lần anh bị ông bắt đi xem mặt, khi nghe thấy cái tên “Chu Tiểu Viên”, anh rất tò mò và muốn đi xem thử, người tên Chu Tiểu Viên ấy có phải là cô bạn Chu Tiểu Viên ngày nhỏ không. Anh vô cùng bất ngờ khi nhận ra chính là cô. Anh dần cảm mến sự ngây thơ và thuần khiết của cô. Tình cảm của hai người như một chồi non, đâm sâu bám rễ vào lòng đất. Do một sự cố xảy ra, bọn họ đã chuyển đến sống gần nhà nhau. Và rồi… Rất nhiều năm sau này, anh đứng trước mặt em, hạnh phúc đến quên mất chính mình. Vào lúc ấy, em lại không hề nhận ra anh. Có lẽ nào, anh của rất nhiều năm trước chẳng để lại trong em chút ấn tượng nào sao? Em có biết rằng, anh đâu có yếu đuối đến mức để cho em bắt nạt như vậy, anh đâu có ngốc nghếch đến mức chẳng thể nhận ra những trò nghịch ngợm của em… Anh làm như vậy, chỉ bởi vì, anh muốn được nhìn thấy trên gương mặt em một nụ cười hồn nhiên và vô tư. Nếu như em chưa từng nhớ đến những gì đã xảy ra giữa chúng ta trước kia, nếu như em chẳng hề quan tâm đến chúng ta của bây giờ, nếu như tất cả chỉ là do anh ngu ngốc và nghĩ vậy, thì em bảo anh phải làm sao để giữ mãi trong lòng những cảm xúc về em? *** Lời tựa Vẫn còn nhớ như in về một thời thơ ấu, anh hay nói chuyện, em thích cười. Thời gian như nước chảy, mang tuổi thanh xuân về một nơi xa mãi. Câu nói “Anh yêu em” đã bao lần muốn thốt lên mà chẳng dám mở lời, đến hôm nay mới được nói cùng em… Nếu anh biết rằng có một ngày mình sẽ yêu em đến vậy, anh nhất định không để cho thanh mai là em rời xa trúc mã là anh. Bạn đã bao giờ thưởng thức trà chưa? Nhấc tách trà lên, từ từ cảm nhận mùi thơm dịu dàng của trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để cho nước trà tan trong miệng, và cuối cùng, một vị ngọt thanh tao nhưng sâu đậm sẽ đọng lại nơi đầu lưỡi. Đó cũng chính là cảm giác của tôi khi dịch xong cuốn tiểu thuyết này. Một câu chuyện nhẹ nhàng, không quá nhiều tình tiết hồi hộp, gay cấn, nhưng khi đọc xong, dường như một vị ngọt da diết cứ phảng phất đâu đây. Hy vọng, sau khi gấp cuốn sách nhỏ này lại, đặt nó xuống, bạn sẽ khẽ nhắm mắt, để cho vị ngọt ấy dần dần lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể mình, và cảm nhận… Khi tôi đặt dấu chấm câu cuối cùng cho bản dịch cuốn tiểu thuyết bạn đang cầm trên tay, trong đầu tôi chợt lóe lên một đoạn status mà mình đã viết trên facebook: “Không hiểu sao, tôi luôn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng số phận rồi cũng sẽ đưa những người yêu nhau trở về bên nhau theo những cách khó hiểu và phi lý nhất.” Đúng vậy, vì Trái Đất tròn nên những người yêu nhau sẽ lại về với nhau. Chỉ cần bạn có niềm tin, và trái tim hai người vẫn luôn hướng về nhau, thì sẽ có một ngày, bạn được hạnh phúc! Tình yêu giản dị như thế đấy, mà sao cứ khiến con người ta bồi hồi mãi không thôi… Phạm Minh Tuấn *** Sau khi Chu Tiểu Viên chính thức thăng chức thành Thang phu nhân, cuộc sống của Thang Hi Hàn cũng không có quá nhiều thay đổi. Mọi thứ đều như cũ, ai đó có vẻ về cơ bản là hài lòng với việc này. Tuy nhiên dạo gần đây, Tiểu Viên bị mê mẩn bởi trò ăn cắp thức ăn, chất lượng cuộc sống của ai đó giảm một cách rõ rệt, thức ăn hầu hết đều là đồ chay. Về việc ăn chay này, lúc đầu Thang Hi Hàn cũng không để ý lắm, có một lần nhắc đến, Tiểu Viên vừa ngáp vừa trả lời: “Ăn chay có lợi cho sức khỏe.” Anh cũng chẳng nói gì thêm. Ăn chay cũng chẳng có gì, nhưng nội dung của những món chay này mặc định là những món sống, ít nhất cũng khiến người khác phải điên đầu chứ nhỉ? Một lần Thang Hi Hàn nghi hoặc hỏi Tiểu Viên: “Tại sao ngày nào chúng ta cũng ăn rau sống vậy?” Tiểu Viên chột dạ đáp: “Rau sống có nghĩa là sinh tài[1], ý nghĩa hay thế còn gì?” [1] Trong tiếng Trung, từ “rau sống” và “sinh tài” có âm đọc gần giống nhau. Ừ, ý nghĩa hay thật, nhưng cũng không cần ngày nào cũng ăn chứ? Thang Hi Hàn đề nghị: “Nhưng tại sao nhà mình không ăn đỗ, khoai tây hay hành gì đó?” Tiểu Viên lẩm bẩm một mình, cười ranh mãnh: “Đồ ngốc, đỗ thì phải tách, khoai tây thì phải thái chỉ, thái hành thì cay hết cả mắt, phiền phức lắm! Chỉ có mấy thứ rau, rửa qua nước là cho luôn vào nồi được, đều là những món chế biến cực đơn giản. Ha ha ha!” Tiểu Viên vừa ăn vừa nói: “Ngày mai ăn cải chíp nhé!” Thang Hi Hàn nhìn đống rau trước mặt, nở một nụ cười méo xệch, tuần này đã ăn tới bảy, tám bữa rồi!-_-! Mời các bạn đón đọc Thời Gian Hoa Nở của tác giả Tô Lạc.
Thành Danh Sau Một Đêm
Tôi đối với tổng giám đốc Hàn Tiềm có một loại tình cảm rất vi diệu. Năm đó, tôi hận không thể dính lên người anh ấy. Mưa mùa hạ, tuyết mùa đông, anh đi họp, tôi ngồi chờ trong xe. Anh đi tới quán ăn đêm, tôi bồi hồi ở cửa. Cho tới khi tôi trở thành tiểu minh tinh, ánh mắt anh cũng không hề liếc nhìn tôi lấy một cái. Anh còn sở hữu một khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng và khoác trên mình thân phận của kẻ có tiền. Về sau có một ngày, anh nghiêng thân mình nói với tôi: “Thẩm Miên, bài học khi đó còn chưa đủ sao?” Đủ! Đủ! Thật TMD3 quá đủ rồi! Tôi không còn là paparazzi4 theo dõi anh hai năm trước nữa! 【 Lưu ý trước khi đọc 】Không nên ăn uống trong khi đọc tiểu thuyết này. *** Trước đây ngôn tình showbiz không phải thể loại hợp khẩu vị nên dù hơn 10 năm cày truyện mình vẫn sót rất nhiều truyện mảng này, dạo này đọc lại, lại đổi khẩu vị thích ngọt sủng nên mình hay đọc showbiz, đọc những truyện hơi…cũ và có lẽ đã nhiều bạn đọc rồi. "Thành danh sau một đêm" là một truyện như thế. Có thể còn chưa chặt chẽ lắm trong 1 số phân đoạn, nhưng theo mình truyện đọc giải trí rất ổn. Truyện được edit tại nhà Crystalhoang, mình sẽ dẫn link ở cuối bài nhé. A, thật ra mình nghĩ cái tên không có liên quan lắm đến nội dung truyện. Dù truyện có nhắc đến cụm từ "thành danh sau một đêm", nhưng cũng chưa đủ để nó trở thành đề tài xuyên suốt. Motip truyện có vẻ rất thường gặp – nữ minh tinh và tổng tài lạnh lùng bá đạo. Tất nhiên, nếu nội dung truyện không có gì đặc biệt mình đã không quyết định review.  Nữ chính là nữ minh tinh “không có bối cảnh, dựa vào quy tắc ngầm”, là con mồi béo bở của truyền thông với nhiều tai tiếng. Ban đầu lúc chưa làm minh tinh thì có 2 năm làm paparazzi, chuyên môn theo dõi nam chính. Vì thế, nữ chính – nam chính của chúng ta từ ban đầu có mối quan hệ oan gia, sau đó trải qua nhiều chuyện mà dẫn đến yêu nhau. Ban đầu, nữ chính luôn coi việc tóm được bê bối của nam chính, hay bôi xấu nam chính là nhiệm vụ cao cả thiêng liêng của mình. Ví dụ điển hình là đây :v, khi bát quái về nam chính với em gái anh ta, cô rất hứng khởi tiết lộ “Anh em đi họp ba tiếng đồng hồ cũng không hề đi WC một lần. Chị nghi ngờ hệ thống bài tiết nước tiểu của anh em có vấn đề.” =)) ???? ???? “Đối với sự yêu thương nhung nhớ của các nữ minh tinh, kể cả khi người đẹp ngồi trong lòng mà tâm không loạn, có lần còn thản nhiên ăn sò sống. Em ngĩ xem, đáng ra lúc đó khí huyết phải đang trào chứ, hơn nữa anh em cũng còn trẻ, không phải có cái gì thiếu hụt đấy chứ…?” =)) “Đến cùng tôi cũng không dám nói cho Hàn Tiềm biết, tôi còn viết một đoạn tin tức chưa phát hành, từ lý luận đến thực tế phân tích Hàn Tiềm thực ra là gay.” Sự bôi xấu đã thành chấp niệm của cô, đến mức tới tận khi nam chính giúp cô một bàn thua trông thấy, cô mới muốn “tri ân, báo đáp” nam chính bằng cách nghiêm túc nói với anh rằng “Sau này em sẽ không quấy rối hay nói xấu anh nữa.” =)))))  Anh chàng nam chính tổng tài đẹp trai lạnh lùng, ban đầu ngược nữ chính đến phun máu, thậm chí tạo cho cô bóng ma tâm lý, nhưng về sau lại cưng sủng cô đến tận trời. Từ một người làm việc tiêu chuẩn theo kế hoạch, vậy nhưng có thể vì cô mà thay đổi, chống đối lại gia đình và cuộc hôn nhân sắp đặt. Tác giả rất giỏi trong việc tạo nên bất ngờ cho người đọc, giọng văn theo kiểu tự thuật của nữ chính, tính cách nữ chính lại rất “tưng tửng”, nên nhiều suy nghĩ bá đạo của cô ấy có thể làm chúng ta bật cười., cũng cảm thấy nhân vật rất gần gũi, làm chúng ta có thể thấy cô ấy rất giống mình qua những suy nghĩ đó . Thậm chí trong văn án cũng cảnh báo không đọc truyện này lúc ăn uống. =)) . " Áo sơ mi của anh trở nên trong suốt, dính sát vào người, mơ hồ có thể thấy lồng ngực phập phồng, giống như năng lượng đã tích tụ từ lâu sẽ phun trào ngay lập tức. Tha cho tôi đi, tôi lại liên tưởng đến con tinh tinh đen đại boss rồi." ???? ????  Cũng vì giọng văn ngôi kể thứ nhất, nên rất nhiều bí mật không được bật mí ngay từ đầu, mà sẽ được hé lộ dần qua những chương truyện. Liệu câu truyện này còn che dấu điều gì? Tất nhiên, truyện không đơn giản chỉ là chuyện tình giữa nữ minh tinh và chàng tổng tài, vậy vai trò của mỗi nhân vật trong truyện là gì? Họ thực sự là ai? Có những điều gì đã xảy ra giữa họ? A, mình sẽ rất “có tâm” mà spoiler một đoạn cho các bạn, “Chẳng lẽ nói với anh, Hàn thiếu gia, anh còn nhớ rõ người cưỡng bức anh ngày đó là Thẩm Miên sao? Đây quả thực so với “Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh không?” còn thấy muốn khóc hơn.” =))) Và mình hi vọng tất cả những điều không ngờ này sẽ được giải đáp khi các bạn tự mình đọc truyện. (đây là điều tiếc nuối của mình khi đọc một bài review khá spoiler trước khi đọc, làm mất cảm xúc bất ngờ trong dụng ý của tác giả, nên mình sẽ không nói rõ ra ở đây ^^).  Bạn editor thực sự rất có tâm, nhưng có lẽ chưa quen hoặc lúc edit truyện này không có kinh nghiệm, nên truyện có vài chỗ edit không mượt lắm, đây là một trong những truyện mà có nhiều đọan mình phải đọc đi đọc lại vài lần để có thể hiểu được, thậm chí có những câu mình nghĩ rằng editor đã diễn giải sai ý của tác giả. Cá nhân mình thấy truyện hay, nhưng edit non nên nhiều đoạn khá khó hiểu, dễ drop nếu k kiên trì. Rất đáng tiếc. Chính mình có đôi lần cũng muốn bỏ giữa chừng. Càng về sau thì edit càng ổn, và phần ngoại truyện edit rất mượt mà. Lúc đọc xong mình lại cảm thấy may mắn vì mình đã kiên trì đi hết, vì nội dung truyện rất hay, có nhiều ý nghĩa triết lý trong đó, nam chính quá tuyệt vời, vì những lý do đó nên dù mình thấy edit còn vấp váp đôi chỗ mình cũng muốn giới thiệu đến các bạn. “Ở trong tình yêu, người với người không có bản chất khác nhau. Có tiền hay không có tiền, cảm giác trong tình yêu đều là một loại. Nó có thể khiến cho một cô gái bình thường trở nên sinh động đặc biệt, đồng thời cũng để cho một cô gái đặc biết, độc lập trở nên bình thường, gần gũi. Đều bình đẳng mà mỹ lệ.” “Đối với rất nhiều chuyện quan trọng, chúng ta luôn muốn tìm một trường hợp chính thức nhất, quang minh chính đại nhất, phù hợp nhất. Mỗi người đều muốn trong thời khắc đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh gặp phải sự kiện quan trọng này,với tình yêu cũng thế, với sự nghiệp cũng vậy. Đem bộ quần áo đẹp nhất để lại đến buổi lễ nhận thưởng mới mặc, đem bữa tiệc mừng công để lại đến khi mọi chuyện thành công mới mở, đem bức thư tỏ tình để lại đến khi tâm tình anh ấy tốt mới đưa ra. Nhưng là đến buổi lễ nhận thưởng, bộ quần áo đã không còn vừa với người nữa, có cố mặc cũng không vừa; đến khi thành công, người bạn đã từng kề vai sát cánh đã đi xa; khi tâm tình anh ấy tốt, bên cạnh đã có một cô gái khác.”  Và cũng cảm ơn bạn editor, vì có kinh nghiệm đọc convert nên mình thấy bản convert của truyện này khó hơn mấy truyện khác rất nhiều. Để bạn nào muốn đọc thấy dễ dàng hơn, mình sẽ note lại 1 số chú ý của mình, cũng là điều mình “trăn trở” khi đọc truyện, hi vọng các bạn sẽ đọc dễ hơn, hihi. Đó là, 1. chương 26 và 27 có sự lặp lại nhau, bạn edit giải thích do tác giả viết c27 xong quay lại viết c26 nên bị lặp, khi mình đọc thì rất lúng túng, hic. Các bạn cứ đọc qua đi, đừng đặt nặng lắm 2 chương này, hehe. 2. Giữa chương 29 và 30 của bản edit thiếu 1 chương, cái này các bạn có thể đọc ở convert trên wiki nhé, thứ tự đọc là : edit chương 29 – convert wiki “30.chương 29” – edit chương 30, sau đó đọc tiếp là ok. Các bạn tìm convert wiki thì vào google gõ “một đêm thành danh wiki “ là ra kết quả đầu nhé. 3. Chương 31 thiếu 1 câu ngay đầu chương, đó là “A Quang gần đây rất cao hứng” , vì thiếu câu này nên bắt đầu chương mình không thể hiểu đang nói đến nhân vật nào, vậy là lại đi lội convert , haha. ***   Hàn Tiềm đi công tác ước chừng cũng được hơn một tháng rồi. Tống Minh Thành khuyên tôi, nên thường xuyên kiểm tra, nắm chặt người đàn ông của mình. “Tâm hồn và thân thể, phải dùng hai tay để giữ, hai tay đều phải chắc. Hơn nữa, cô vào thời điểm này, thân thể đã không thể hấp dẫn người khác, đành phải dựa vào chiến thuật tinh thần!” Vẻ mặt anh ta khẩn trương, lắc lắc vai tôi: “Đại Miên, fighting!” Tôi cầm tờ báo giải trí ngáp một cái, mở đôi mắt mệt mỏi nhìn vào gương, cảm giác mặt mình mặc dù gần đây có hơi nhiều thịt một tí, nhưng cũng không phải không còn xinh đẹp, nói đến vóc dáng, ngực to thêm một cỡ, trừ cái bụng có hơi nhô lên một chút, những chỗ khác vẫn rất hoàn hảo. Vẻ mặt Tống Minh Thành vô cùng sốt ruột: “Cô thì biết cái gì! Trong hôn nhân, người đàn ông dễ chệch quỹ đạo ra ngoài vụng trộm nhất không phải cái dớp bảy năm gì đó, mà là thời điểm ngay sau khi vừa kết hôn bà xã lại mang thai! Cô nghĩ mà xem, tân hôn chính là thời điểm tinh lực của người đàn ông đang tràn đầy mạnh mẽ, vốn hy vọng có thể thỏa mãn thân thể hơn hai mươi năm bị cấm dục, thế nhưng bà xã lại mang thai thì phải làm sao bây giờ? Không nhịn được chỉ có thể ra bên ngoài tìm vui chứ còn sao.” Tôi sờ sờ bụng, trở mình: “A, có phải đám đàn ông các anh sau khi chơi đùa liền chơi đến phát sinh tình cảm, lúc này phát hiện ra vợ không bằng bồ, bồ không bằng gái, gái không bằng vụng trộm, ăn lâu thành quen, mà vợ ở nhà sau khi sinh con xong thì sức hấp dẫn ngày càng giảm, đúng không?” Tống Minh Thành gật đầu như đảo tỏi: “Đúng, đúng, Đại Miên, gần đây càng ngày cô càng thông minh. Hơn nữa, cô nghĩ mà xem, bên người Hàn Tiềm có bao nhiêu là phụ nữ muốn đào góc tường nhà cô, muốn tranh giành với cô đấy! Hiện tại cô vẫn chưa lộ bụng, chờ sáu, bảy tháng nữa bụng sẽ to vượt mặt, giống như gà mái ưỡn ngực chuẩn bị đẻ trứng. Nếu đến khi đó Hàn Tiềm ngoại tình, cô muốn khóc cũng không kịp!” Lời này tôi càng không muốn nghe, đành duỗi người tiện tay ném tờ tạp chí giải trí, trang nhất kỳ này chính là scandal quan hệ mờ ám của tôi. Văn hay tranh đẹp, trong ảnh tôi đang nắm tay nam người mẫu người Pháp trong MV nào đó. Anh ta ghé vào tai tôi nói thầm, tư thế vô cùng thân mật. Tống nhị thiếu gia không phải người đàn ông trong “Ba đại biểu” (là tư tưởng quan trọng được Tổng bí thư Giang Trạch Dân đưa ra trong bài phát biểu tháng 11/2012), Hàn Tiềm cũng không phải là những tư tưởng “Tiến lên văn hóa tiên tiến” trong tôi. Tôi cảm thấy tôi là một người có kinh tế độc lập, hơn nữa còn là người phụ nữ có địa vị xã hội của thời đại mới, thực sự không đáng để biến mình thành tinh cầu nhỏ vây xung quanh Hàn Tiềm. Buổi tối sau khi ăn cơm no xong, tôi ra ngoài đi dạo, không lâu sau liền thấy xe Hàn Tiềm tiến đến, dừng bên cạnh tôi. Lúc này tôi mới hoảng hốt nhớ tới anh nhắn tin tối hôm nay sẽ về. “Lên xe.” Anh hạ cửa kính xe xuống, dưới ánh trăng khuôn mặt như phát sáng, Sau khi tôi lên xe, Hàn Tiềm lại không nói chuyện, dễ dàng có thể nhận ra anh không có hứng thú nói chuyện ở trên xe, nhưng cũng không khởi động xe, ngược lại còn tắt máy, rồi rời ghế lái xuống xe. Sau khi anh mở cửa xe bước xuống thì dựa vào cạnh cửa xe, sắc mặt trầm tĩnh, nhất thời tôi không đoán được anh đang nghĩ gì, nghĩ chắc là cảm thấy không gian trong xe quá nhỏ, ra ngoài nói chuyện sẽ thoải mái hơn. Vì vậy tôi dịch cái mông quyết định theo anh ra ngoài nói chuyện, không nghĩ tới vừa rồi khi lên xe không cẩn thận khiến váy bị kẹp vào cửa xe, khi đứng dậy kéo theo âm thanh xé rách mới phát hiện ra. Quả nhiên, váy voan trắng không bền chắc. Hàn Tiềm nhìn thấy lại cười: “Ở trong xe cũng có thể.” Sau đó cúi đầu chui vào xe, nhất thời cảm giác không khí bị áp bách lập tức tăng vọt lên. Tôi ngẩng đầu lên giải thích với Hàn Tiềm: “Váy bị kẹt vào cửa xe, vừa rồi em không chú ý nên kéo rách rồi.” Đồng thời đưa tay chuẩn bị mở cửa xe giải cứu chiếc váy của tôi. “Vậy thì cứ để nó tiếp tục bị kẹp đi!” Lại nghe Hàn Tiềm lành lạnh nói một câu như vậy, sau đó động tác của anh trôi chảy tiện tay khóa luôn cửa xe lại, hành động lưu loát làm liền một mạch như nước chảy mây trôi. Quả nhiên, váy của tôi vẫn còn kẹt chỗ cánh cửa xe, nếu như không kéo rách toàn bộ váy đoán chừng là không lấy ra được. Lần này tôi cảm thấy có chút tức giận. Hàn Tiềm có ý gì? Thời đại này kết hôn chẳng qua là được cấp một tờ giấy chứng nhận, ly hôn cũng chỉ là một thủ tục mà thôi. Anh đi công tác hơn một tháng nay, tôi đã khoan dung như vậy, thậm chí dung túng đến độ không chủ động gọi điện tra khảo, hiện tại anh trở về lại trưng ra bộ dạng này trả lại cho tôi. “Hàn tiên sinh, làm phiền anh mở cửa. Em thấy mệt, phải về nhà.” “Vậy trước tiên anh giúp em lấy váy ra đã nhé. Hàn phu nhân!” Anh không mở khóa cửa ngược lại dùng lực ôm lấy tôi, đem cả người tôi và chiếc váy kéo về phía mình. Tôi trợn tròn mắt, phân nửa chiếc váy voan trắng bị kẹt lại nơi cửa xe, tôi bị mất đà bị kéo ngã vào lòng anh. Tư thế rất xấu hổ. Mời các bạn đón đọc Thành Danh Sau Một Đêm của tác giả Hồng Táo.