Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Đem Tiêu Dật đến một nơi khác có thể khiến cho Trình Kiệt đứng ngồi không yên. Làm cho Tiêu Dật cười có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt của Trình Kiệt. Chỉ cần đặt Tiêu Dật cạnh Trình Kiệt là có thể thấy tình yêu của anh ấy. --- Trình Kiệt là tổng tài của công ty giải trí Trình thị vô cùng có tiếng tăm hiện nay, người đàn ông hoàng kim mà mọi phụ nữ đều ao ước, đáng tiếc hắn lại không phải một người đàn ông độc thân.  Tiêu Dật là một kẻ vô công rỗi việc sau khi tốt nghiệp trường đại học liên hợp Bắc Kinh chuyên ngành diễn xuất cho đến hiện tại vẫn chưa được công ty giải trí nào ký hợp đồng.  Ước mơ lớn nhất của Tiêu Dật chính là muốn gia nhập công ty giải trí Trình thị nhưng khi nào tham gia cuộc thi tuyển chọn cũng đều bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Tiêu Dật cảm thấy trên đời này nếu như không có quan hệ thì tuyệt đối sẽ không có được chỗ tốt để dung thân, thế cho nên cậu đã dành cả một thời gian dài chỉ ngồi ở trước cửa công ty giải trí Trình thị để quan sát nhất cử nhất động của người bên trong, sau khi có đủ thời gian tìm hiểu rõ ràng cậu cuối cùng cũng nhắm được một người có thể tiến tới, người đó không ai khác chính là tổng tài cao cao tại thượng ngồi trên tầng thứ 49 kia Trình Kiệt, nếu có thể cùng Trình Kiệt tạo lập mối quan hệ thì cuộc đời cậu chẳng khác nào một bước lên mây. Tiêu Dật lợi dụng lúc Trình Kiệt cùng bạn gái minh tinh quen nhau 3 tháng xảy ra trục trặc mà nhảy vào cốt muốn khuyên giải, để từ đó có thể trở thành anh em tốt của nhau. Nhưng sau đó Tiêu Dật chợt nghĩ, làm anh em tốt vẫn có thể chớp mắt liền quay lưng lại với mình thế cho nên Tiêu Dật liền… *** XIN HÃY ĐẶT CẠNH ANH ẤY MỘT TIÊU DẬT Giai Nhân dtv-ebook.com Chương 2: Đơn Đặt Hàng Từ Tầng 49 Trình Kiệt cũng không quá để ý đến Tiêu Dật, tưởng chừng như hình ảnh của cậu rất nhanh đều biến mất ở trong đại não của hắn, nói gì thì nói thì Trình Kiệt cũng đường đường là tổng giám đốc lớn của Trình thị, minh tinh nổi tiếng trên dưới công ty còn có người nào mà hắn chưa từng gặp qua. Có điều Tiêu Dật thì hoàn toàn ngược lại, từ lúc gặp được Trình Kiệt liền không thể nào ngừng nghĩ tới, không phải là cậu bị vẻ bề ngoài của hắn thu hút mà là cậu đang cố muốn nghĩ xem làm cách nào có thể tạo lập mối quan hệ với hắn được. Cả một tòa cao ốc 49 tầng này dường như chỉ có Trình Kiệt mới có thể cùng cậu nói chuyện thêm được đôi ba câu, hơn nữa hắn cũng là người có năng lực hô mưa gọi gió, điều này là hiển nhiên rồi bởi vì hắn là người đứng đầu Trình thị. Trình Kiệt đến nhà hàng đã hẹn trước với Bối Ni, Bối Ni hiện tại chính là tên tuổi được săn đón nhất trong giới giải trí hiện nay chính vì vậy nhất cử nhất động của cô đều được báo giới theo sát, hiện tại cùng Trình Kiệt hẹn nhau ăn một bữa cơm cũng phải vòng vèo mấy con phố mới có thể đến nơi được. Hôm nay Bối Ni mặc một chiếc váy bó sát màu đen, làn da trắng nõn càng được thêm tô điểm, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ buông dài xuống hai bên vai, bộ dáng này chính là bộ dáng của một nữ thần người gặp người mê, nhưng mà hiện tại Vương Thanh khi cùng Bối Ni ngồi đối diện nhau cũng không có cái gì gọi là tim đập mạnh hay là cử chỉ gấp gáp, cả một quá trình đều giữ trạng thái vô cùng bình thản ngồi xuống ghế cầm lấy thực đơn trên bàn mở ra xem. Bối Ni nhìn thấy Trình Kiệt tới liền mang kính mắt đen bỏ xuống để ở trên bàn, gương mặt tinh xảo, đôi mắt lớn, cánh môi cong cong khiêu gợi khẽ mở lời: “Kiệt à, chuyện lần đó thật xin lỗi anh” Ngày hôm nay Bối Ni hẹn Trình Kiệt ra chính là vì muốn xin lỗi hắn chuyện lần trước đã thất hẹn, hôm ấy Trình Kiệt hẹn Bối Ni đi ăn tối nhưng đến khi hắn tới nơi đợi được 5 phút rồi Bối Ni liền nói với hắn rằng cô đột nhiên gặp chuyện đột xuất không thể tới được, Trình Kiệt khi ấy cũng cảm thấy không có gì tức giận cả dù sao thì Bối Ni là một nữ minh tinh được săn đuổi nhất hiện nay nên những chuyện như vậy xảy ra căn bản cũng là bình thường. Có điều rất nhanh sau đó Trình Kiệt liền tra ra được tin tức Bối Ni buổi tối ngày hôm ấy đến quán bar dự tiệc sinh nhật bạn, lại nghĩ đến Bối Ni cũng đã từng trước mặt hắn nhắc đến chuyện muốn hắn cùng đi dự sinh nhật nhưng bị hắn từ chối, thật không ngờ cô ấy thế nhưng lại lựa chọn đi dự tiệc của bạn chứ không phải là đi dùng bữa cùng với hắn. Trình Kiệt là một người kiêu ngạo, hơn nữa hắn dù sao cũng hội tụ đầy đủ yếu tố của một người đàn ông thành đạt, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc còn phải vì một cô gái lừa dối mình mà nhắm mắt cho qua làm như không biết chuyện gì hay sao. Bối Ni đã hẹn với Trình Kiệt rất nhiều lần rồi nhưng đều bị hắn từ chối, khó khăn lắm ngày hôm nay mới có thể nài nỉ hắn chịu gặp cô được. Bối Ni thấy Trình Kiệt không có ý định lên tiếng mà chỉ bình thản ngồi lật mở cuốn thực đơn ở trên bàn nghiền ngẫm xem vô cùng chăm chú, trong lòng Bối Ni bắt đầu cảm thấy gấp gáp, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của Trình Kiệt nhỏ giọng nói: “Kiệt à, anh cũng biết Tiểu Đán là bạn rất thân của em, chúng em từ khi bước chân vào giới giải trí đã quen biết nhau rồi, tiệc sinh nhật thì chỉ một năm mới có một lần, bữa ăn tối của chúng ta chẳng phải anh muốn ngày nào ăn liền có thể ăn hay sao?” Trình Kiệt ngẩng đầu nhìn Bối Ni, cô gái này chính là do một tay hắn nâng đỡ mới có thể thành danh như bây giờ, nếu như không phải hắn thì liệu cô ấy có thể trong nửa năm đã trở thành một minh tinh đắt giá hay sao, chỉ sợ có cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình cũng chưa chắc đã thoát khỏi cái danh nghệ sĩ hạng 3. Trình Kiệt im lặng đợi Bối Ni nói tiếp, hắn là một người đàn ông lịch thiệp sẽ không cướp lời của phụ nữ. Bối Ni thấy Trình Kiệt không có ý định gạt tay mình ra thì đỡ lo lắng hơn một chút, Trình Kiệt này không phải là chưa từng quen bạn gái, bạn gái trong giới giải trí có mà bạn gái là tiểu thư của các tập đoàn cũng đều có, nhưng hắn lại chưa bao giờ quen quá 1 tháng, cô dù sao cũng được tính là bạn gái của hắn trong khoảng thời gian lâu nhất cho nên bây giờ mới khẽ mỉm cười xuống giọng lấy lòng, tin tưởng rằng người đàn ông này sẽ không thể tức giận quá lâu với cô được: “Kiệt à, đợi một tuần nữa em đóng máy bộ phim tới này chúng ta sẽ cùng đi du lịch Thượng Hải vài ngày có được không?” Trình Kiệt chậm rãi thu tay về, hắn khẽ nhẹ giọng đáp lời Bối Ni: “Tôi thời gian kế tiếp rất bận, sắp tới sẽ mở một cuộc thi tìm kiếm thêm người mới vào công ty, cũng không thể rảnh rỗi giống như em nói muốn đi du lịch liền có thể đi” Bối Ni nghe đến đây thì giật mình, cô không phải là không biết sắp tới công ty sẽ tuyển thêm người mới, nhưng chuyện này dù sao cũng không nhất thiết phải đích thân Trình Kiệt giám sát, ngoài ra trong lời nói kia của Trình Kiệt còn cố tình nhắc đến hai từ rảnh rỗi khiến cho Bối Ni cũng càng âm thầm lo lắng hơn. Năng lực diễn xuất của Bối Ni cũng không tồi nhưng chỉ dừng lại ở mức không tồi thôi chứ chẳng thể nào được nói là xuất sắc được, nếu không phải là có Trình Kiệt ở phía sau chống lưng thì cô cũng không thể thuận buồm xuôi gió cho đến tận bây giờ, hiện tại Trình Kiệt đột nhiên muốn phó mặc cô thì khoảng thời gian tiếp sau đó của cô khẳng định sẽ không mấy dễ dàng: “Kiệt, anh đang giận em sao? Em xin lỗi anh” Trình Kiệt đưa cuốn thực đơn của nhà hàng cho Bối Ni: “Em gọi món đi” Bối Ni trong nhất thời không biết nên phải phản ứng như thế nào, người đàn ông này quá mức cẩn trọng, cô không thể từ hắn mà đoán ra được tâm tư cũng như suy nghĩ của hắn được. Trình Kiệt đưa tay ý muốn gọi phục vụ bàn đi tới, Bối Ni căng thẳng nhìn cuốn thực đơn một hồi rồi chọn ra toàn những món Trình Kiệt thích. Trình Kiệt ngồi đối diện Bối Ni im lặng, lúc đầu gặp cô gái này chính là cảm thấy cô ấy rất thuần khiết, không giống như những người phụ nữ ngày ngày đều giả bộ vây xung quanh hắn, cho nên vì thế mà Trình Kiệt mới cùng Bối Ni tiến tới mối quan hệ xa hơn, đương nhiên mức độ cũng vĩnh viễn chỉ dừng lại ở mức thích chứ chẳng thể nào lên đến yêu được, nghĩ lại cũng cùng cô gái là quen nhau 3 tháng rồi thời gian cũng đã là rất lâu so với trước đây, đến hiện tại một lời nói dừng lại cũng không có gì là quá đáng cả. “Kiệt, em đã gọi món gà nướng mật ong anh thích nhất” Bối Ni ngẩng đầu nhìn Trình Kiệt cười. Trình Kiệt thở dài một hơi, cũng không muốn cùng cô gái này diễn trò tốn thời gian nữa cho nên liền trực tiếp mang những suy nghĩ trong đầu mình nói thẳng ra: “Được rồi Bối Ni em là một cô gái thông minh, tin chắc có những chuyện tôi không cần nói thẳng ra em cũng có thể hiểu được có đúng không, tôi có chuyện phải về công ty trước” Trình Kiệt nói xong liền nhanh chóng đứng dậy rời đi, Bối Ni cũng theo đó đứng dậy gọi với theo hắn, có điều người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều không có ý định dừng bước, Bối Ni thất thần ngồi phịch xuống ghế vội vã từ trong túi xách lấy ra điện thoại của mình nhắn tin cho ai đó. ___ Khoảng thời gian tiếp theo sau đó Tiêu Dật vẫn như thường ngày đều đặn mang cơm gà đến tầng 31, mỗi ngày đều cố gắng đứng nán lại một lúc chỉ để muốn có cơ hội gặp mặt Trình Kiệt. Từ lần gặp Trình Kiệt ở trong thang máy đó, Tiêu Dật đã ở nhà mang tất cả những câu nói mình muốn nói viết ra một tờ giấy, mỗi ngày đều đứng trước gương luyện đọc qua một lần, cậu còn tự mình nghĩ ra mọi tình huống người kia sẽ hỏi mình cái gì để trả lời cho thật trơn tru lưu loát, biểu hiện ra được mình là một người thông minh nhanh nhẹn. Lời thoại thì học đã xong hết cả rồi, nhưng mà đã một tuần trôi qua Trình Kiệt vẫn còn chưa chịu xuất hiện trước mặt của Tiêu Dật nữa. Tầng thứ 31 là tầng phát triển nhân lực tìm kiếm người mới, một tháng kế tiếp Trình thị sẽ bắt đầu tổ chức một cuộc thi tuyển chọn đào tạo nghệ sĩ, Trình Kiệt cần một số những tài liệu cho nên muốn đích thân xuống dưới tầng 31 lấy. Khi Tiêu Dật vừa bước vào trong thang máy dành cho nhân viên thường thì thang máy phía cuối cùng kia cũng mở ra, Tiêu Dật cứ như vậy bỏ lỡ đi mất cơ hội chạm mặt Trình Kiệt. Trình Kiệt bước vào trong phòng phát triển nhân lực thấy mọi người đều đang nghỉ ngơi ăn trưa, có một nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn thấy Trình Kiệt bước vào liền quên mất cả ăn cơm vội vã đứng dậy nói: “Trình tổng” Mọi người nghe thấy thế cũng đều đình chỉ lại động tác ngẩng đầu lên nhìn Trình Kiệt, Trình Kiệt không muốn làm phiền giờ nghỉ trưa của nhân viên cho nên liền hướng giám đốc phòng phát triển đi tới: “Ngộ Phàm, tôi cần những giấy tờ liên quan đến kế hoạch tuyển chọn sắp tới” Giám đốc phòng phát triển nhân lực tên Tống Ngộ Phàm mới trở về từ Anh cách đây một tháng liền ngay lập tức được đảm nhận vị trí này, lúc đầu có rất nhiều người nghi ngờ năng lực của Tống Ngộ Phàm nhưng sau đó rất nhanh cậu liền có thể lấy được chỗ đứng của mình ở trong công ty. Dĩ nhiên thì Trình Kiệt cũng chẳng phải là một người tùy tiện, Tống Ngộ Phàm là bạn từ nhỏ của hắn cho nên lấy hiểu biết của hắn về cậu ta mà nói đều có thể hoàn toàn tin tưởng giao cho cậu ấy vị trí này. Tống Ngộ Phạm vừa nhìn thấy Trình Kiệt tới liền mang hộp cơm gà bỏ sang một bên rồi xoay người lấy giấy tờ đưa cho Trình Kiệt, vừa làm vừa nói: “Có chuyện gì mà đích thân cậu phải xuống tận đây lấy thế hả?” Trình Kiệt nhìn hộp cơm gà ở trên bàn của Tống Ngộ Phàm chợt nghĩ tới chuyện mấy ngày trước gặp một nhân viên giao cơm đi chung thang máy với hắn: “Cơm gà phố tây phải không?” Tống Ngộ Phàm hả một tiếng, Trình Kiệt liền đưa tay chỉ về phía hộp cơm trên bàn lặp lại một lần nữa: “Là cơm gà phố tây có phải không?” Tống Ngộ Phàm mang giấy tờ Trình Kiệt yêu cầu đưa cho hắn: “Sao, cậu hôm nay đổi khẩu vị lại muốn ăn cơm hộp hay sao?” Trình Kiệt không nói gì nữa liền nhanh chóng cầm lấy số giấy tờ này trở về phòng làm việc của mình, Tống Ngộ Phàm bĩu môi hướng nhân viên xung quanh mỉm cười nói lớn: “Mọi người tiếp tục ăn!” Thật ra thì so với Trình Kiệt, Tống Ngộ Phàm rất gần gũi với nhân viên cho nên dù là cấp trên nhưng mọi người đều rất thoải mái khi ở chung một chỗ với cậu ấy, còn Trình tổng của chúng ta ngày ngày ở trên tầng cao nhất cách biệt với mọi người, tránh không được khi nhân viên gặp liền tự động rơi vào trạng thái căng thẳng. Trình Kiệt vừa về phòng liền mở máy tính ra tra ở trên mạng số điện thoại của tiệm cơm gà phố tây này, vừa rồi nhìn thấy hộp cơm của Tống Ngộ Phàm bụng cũng đột nhiên cảm thấy đói. Có một điều chắc chắn chính là Trình Kiệt bởi vì nhìn thấy hộp cơm gà của Tống Ngộ Phàm liền cảm thấy thèm cho nên mới lên mạng tra địa chỉ của tiệm cơm này, chứ không hề vì nhớ đến vị nhân viên giao hàng nào đó từng đi chung thang máy với mình. Trình Kiệt từ trên mạng tra ra được số điện thoại của tiệm cơm gà phố tây, nhìn bản đồ trực tuyến cũng thấy nơi đó cách công ty mình không xa lắm, chính vì vậy hắn liền cầm lấy điện thoại nhấn số gọi tới đặt hàng. Tiêu Dật vừa trở về từ Trình thị mới bước vào đến cửa tiệm liền có tiếng nói lớn của ông chủ Trần: “Tiêu Dật, cậu về cũng thật đúng lúc đó, lại có đơn đặt hàng từ Trình thị đây” Buổi trưa ngày hôm nay nắng nóng vô cùng, nhiệt độ ngoài trời lên tới hơn 40 độ c, Tiêu Dật lái xe máy ở ngoài trời nắng về đến đây liền trở thành một bộ dạng ướt át nhếch nhác, nhưng mà khi cậu vừa nghe thấy khách hàng là Trình thị liền mau chóng vực lại tinh thần bước nhanh tới phía ông chủ Trần cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ khách hàng kia. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền giật mình hết hồn suýt chút nữa xé toạc mảnh giấy nhỏ kia làm đôi: “Tầng 49 sao?” Ông chủ Trần mang hộp cơm gà đưa cho Tiêu Dật: “Địa chỉ đã ghi rõ ràng ở trên đó rồi cậu cứ như vậy mà giao hàng thôi” Tiêu Dật bắt đầu cố gắng thật bình tĩnh phân tích lại sự thật hiển nhiên này một lần nữa, tòa cao ốc Trình thị có 49 tầng, người làm việc ở tầng cao nhất đương nhiên là Trình tổng, hiện tại ở phiếu ghi hàng rõ ràng là tầng 49 công ty giải trí Trình thị, nhất định không thể sai được. Tiêu Dật nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe, một tay xách lấy hộp cơm gà ở kế bên bắt đầu nhẩm lại những lời thoại cũng như những tình huống mà mình ở nhà đã sớm liệt kê ra hết. Lát nữa trước khi gặp Trình Kiệt cậu nhất định phải đi tới nhà vệ sinh trước, phải sửa sang đầu tóc quần áo lại thật chỉnh tề ngay ngắn, tốt nhất phải để cho Trình Kiệt thấy được thần thái minh tinh bẩm sinh của cậu. Kế đến cậu sẽ mang cơm gà vào trong phòng của hắn, trước khi vào nhất thiết phải gõ cửa, cửa chỉ được gõ duy nhất ba tiếng mà thôi, không được quá mức mạnh bạo cũng không được quá mức nhẹ nhàng, phải để cho Trình Kiệt thấy ngay cả cốt cách gõ cửa của cậu cũng thuộc hàng cao quý. Tiếp tới Trình Kiệt hẳn là sẽ nói cậu tiến vào bên trong đi, cậu phải cho Trình Kiệt thấy thứ mà cậu đang cầm ở trên tay căn bản không phải là hộp cơm gà mà chính là túi xách hàng hiệu, từng bước đi cho tới mỗi nhịp bước chân đều phải thật đẹp mắt, tốt nhất là làm cho hắn nhìn ra được thế mạnh catwalk của cậu. Đương nhiên Trình Kiệt là một tổng tài cho nên hắn sẽ không nói chuyện với cậu đâu, chính vì thế khi cậu lên tiếng nói “Cơm gà của anh, chúc anh ăn ngon miệng” nhất thiết phải điều chỉnh giọng nói đến mức hoàn mỹ nhất, sẽ phải để cho hắn vừa nghe thấy giọng nói của cậu mà bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, kết quả trong lòng hắn sẽ nghĩ giọng nói của cậu thật hay rất có năng khiếu trong việc hát hò. Mời các bạn đón đọc Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật của tác giả Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Giới Này Điên Rồi
Chuyện kể về một tiểu thụ đau khổ vì bị phản bội trong tình yêu. Do đả kích quá lớn mà hắn đã đập trúng đầu trong khi hỗn loạn dẫn đến phải nhập viện. Kì Nhạc, giới tính nam, thích phụ nữ, mắc bệnh tim bẩm sinh nên chết sớm, nhưng ông trời trêu chọc, linh hồn của cậu nhập vào thân thể của tiện thụ. . . Cánh cửa thế giới mới được mở ra. Lúc mở mắt, Kì Nhạc phát hiện mình vẫn còn nằm trong cái bệnh viện kia, có điều đã xảy ra chút vấn đề nhỏ. Mọi người giải thích nghi vấn cho cậu: “Cậu là gay.” Kì Nhạc: “. . . . . .” Mọi người: “Cậu là 0, cũng chính là người bị đè.” Kì Nhạc: “Nói láo! Ông là trai thẳng! Mọi người tiến lên vỗ vai cậu: “Vậy đánh cược đi, đàn ông trên thế giới đều có thể biến từ cong thành thẳng, nhưng còn cậu thì không.” Kì Nhạc giận đến phát run: “Cứ đợi đấy!” Mọi người nhắc nhở: “Lúc cậu tỏ tình làm lớn lắm, bây giờ ai cũng biết cậu là gay, làm gì còn cô nào thích cậu" *** Nội dung truyện đúng như cái tên của nó, thế giới này điên hết rồi. Cả đám người trong bộ truyện này đều không ai bình thường cả. Từ nam chính cho đến nam phụ, từ cặp chính cho tới cặp phụ, cho đến đám diễn viên quần chúng xung quanh.. không ai là không điên, không ai là không hâm hâm dở dở :)) Mà hâm dở một cách siêu cute. Ai đọc đam mỹ được mà muốn giải trí thì nên đọc bộ này, siêuuuuu hài luôn, mà hài kiểu rất tinh tế chứ không phản cảm, cộng với giọng edit siêu duyên của bạn Mộc đã góp phần khiến bộ truyện này trở nên thú vị hơn gấp mấy lần. Mình cực thích cách bạn Mộc đặt xưng hô trong bộ này, một lũ đực rựa ở với nhau thì đương nhiên không thể nghiêm túc gọi nhau là tớ tớ bạn bạn rồi. Mình thích cái cách xưng hô mày-tao, xưng bố mày.. ăn nói bỗ bã của đám trai cong trong bộ này. Kết hợp cách xưng hô với tính cách tưng tửng của cả lũ làm mình nhiều lần phá ra cười không khép miệng được. Túm lại là giờ mình vẫn đang đọc được hơn một nửa chứ chưa đọc xong. Nhưng trong đầu đã thôi thúc phải viết review, phải viết review luôn và ngay. Thế là bài review này ra đời.!!!! Mọi chuyện bắt đầu từ một cái bệnh viện tên là Thần Ái (nghe tên đã thấy nó bệnh bệnh kiểu gì rồi ????). Một bệnh viện có đủ các khoa, bao gồm cả khoa tâm thần luôn ???? Có lẽ bệnh viện này được xây dựng trên một vùng đất linh khí dồi dào, hoặc là chướng khí quá dày đặc, mà đã khiến biết bao nhiêu con người – chú ý là số nhiều nha – không điên cũng bị nhét đến khoa tâm thần vì sau khi vào viện đều trở thành một con người khác, theo đúng nghĩa đen luôn, tức là bị đổi hồn ấy ạ. Nam thụ Kỳ Lạc của chúng ta cũng chính là một trong số đó. Sau ca phẫu thuật tim thất bại, thân xác cũ chết đi, cậu tỉnh lại trong một thân thể mới, thân thể này thì lại vô cùng đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ toàn quen một lũ không bình thường, và lũ không bình thường này đều là trai cong thứ thiệt. Một tên trai thẳng tỉnh dậy trong vòng tay của một lũ trai cong. Khỏi phải nghĩ cũng biết mọi chuyện sẽ điên khùng đến mức nào. :)) Điều khiến mình buồn cười nhất và cũng thấy hấp dẫn nhất trong bộ này đó là tác giả không chỉ tập trung miêu tả vào đôi chính, mà còn chăm chút đến cả mấy đôi phụ nữa. Có cậu trạch nam Dịch Hàng cả đời chỉ biết cắm đầu vào chơi game cũng bị đổi hồn vào một anh thụ, gặp trúng ngay anh công dở hơi mà cứ nghĩ mình bình thường, bề ngoài lạnh lùng tinh anh nhưng lại là một tên thích bát quái số một. Chuyên nghe theo lời xúi dại của lũ bạn thần kinh mà bày ra đủ mọi trò điên khùng ngớ ngẩn để hy vọng đạt được mong muốn đó là thông cúc của Dịch Hàng. Có 2 đại thụ (gọi là đại vì hai ông này ngầu như trái bầu và cũng điên như con.. điên ????????) Diệp Thuỷ Xuyên và Thẩm Thư, 2 ông này có thể lao vào đấm nhau bất cứ lúc nào, đấm cho đến thâm tím mặt mày xong ngay một phút sau đó lại có thể ngồi vui vẻ bàn luận với nhau xem nên đắp loại mặt nạ nào cho đẹp da ???? Có một tên đạo sĩ dỏm chuyên bán bùa linh tinh cuối cùng bị trời phạt đang nằm ngủ cũng tự nhiên chết ngóm, rồi hồn lại chui vào thân xác của chủ tịch hội sinh viên trường đại học. Thế là từ chủ tịch hội sinh viên thành chủ tịch hội bán bùa =)))). Có một ông bác sỹ khoa tâm thần (tui cảm thấy ông này mới giống bệnh nhân tâm thần nhất ấy ????) luôn tin vào việc thay đổi hồn phách ở bệnh viện, ngày đêm bám theo hỏi han điều tra ghi chép về những người đã có dấu hiệu bị đổi hồn, đó là Kỳ Lạc, Dịch Hàng, Đạo Sĩ… rồi dần dần bị kéo vào thế giới trai cong, và bị bẻ cong, bị thông nát cúc cmnl :)))))) Tất nhiên ngoài những nhân vật nhắc đến đã buồn cười ở trên thì không thể không nhắc đến nam công của bộ này – Cố Bách – bạn từ nhỏ của nam thụ Kỳ Lạc. Thân thể cũ của Kỳ Lạc bị bệnh tim bẩm sinh, luôn luôn ốm yếu. Vì thế cậu bạn Cố Bách luôn che chở bảo bọc người bạn của mình. Từ sự quan tâm, che chở, theo thời gian đã trở thành tình yêu sâu nặng. Nhưng do Kỳ Lạc bị tim bẩm sinh nên Cố Bách không dám bày tỏ vì sợ cậu bị kích thích. Cậu đã hy vọng biết bao vào cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc, cậu hy vọng khi Kỳ Lạc khoẻ lại sẽ nói ra tấm chân tình của mình. Nhưng rồi cuộc phẫu thuật của Kỳ Lạc thất bại, mọi thứ dường như sụp đổ trong mắt Cố Bách. Cậu đã tưởng như không bao giờ có cơ hội để bày tỏ với người mà cậu yêu nữa. Nhưng rồi Thần Ái (vâng, chính là Thần Ái – nơi kết nối những con chym) đã mang Kỳ Lạc trở lại bên cậu. Mang hạnh phúc tưởng chừng như sẽ mãi mãi mất đi quay trở lại. Thế rồi công cuộc bẻ cong cậu bạn thân yêu Kỳ Lạc của Cố Bách bắt đầu. Đó là cả một quá trình anh giấu tôi diếm, anh truy tôi giả vờ ngu cực kỳ buồn cười. Chủ yếu là do cái tính của Kỳ Lạc quá bá, dù ngày trước mắc bệnh tim nên yếu ớt, nhưng đó chỉ là thể trạng, còn tinh thần của cậu thì hung hăng hơn bất cứ ai. Giờ có được thân thể khoẻ mạnh kết hợp với cái linh hồn được nuông chiều từ bé, muốn gì được nấy thì đúng là không ngán ai, thích đấm ai thì đấm, thích chửi ai thì chửi. Thế nhưng cuối cùng cậu nhận ra cậu không hề phản cảm khi đối mặt với đoạn tình cảm của cậu bạn Cố Bách dành cho mình. Rồi cậu chính thức trở thành thụ nằm dưới thân công Cố Bách luôn.!! :))) Truyện này là đam mỹ nhưng không hề khó ngấm, thịt thà thì thơm phức, hy vọng các chị em hủ nữ cùng nhảy với tui. Tui đi đọc tiếp đâyyyyyyyy.!!!!!!!!!! Mời các bạn đón đọc Thế Giới Này Điên Rồi của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Thần Nghèo Phù Hộ
Hiện đại, linh dị thần quái, hài hước, ôn nhu công x nhân thê thụ, hỗ sủng Thụ là thần nghèo, nghèo từ trong ra ngoài. Quần áo có mỗi một bộ, giày đứt dép hỏng. Tay đụng cái gì đắt là hư hại cái đó, làm lâu chỗ nào thì chỗ đó phá sản. Cho đến một ngày đẹp trời, thần nghèo bị tổng tài đụng phải. Từ đó, cả hai bắt đầu chuyện yêu đương theo style “mối tình đầu”. Ngày ngày tổng tài đạp xe chở thần nghèo đi chơi (vì ngồi xe nào hỏng xe đó trừ xe đạp). Lữ Thiên Dật chắc vô list ưa thích của mình quá, đọc truyện nào thích truyện đó. Truyện này vừa dễ thương vừa cảm động, công thụ thương nhau vô cùng. Spoil tí là dù tình yêu nhân loại- thần tiên nhưng vững bền cùng thiên địa nha. Coi rồi sẽ rõ! Dịch: Yu Yin *** Thể loại : Đam mĩ, hài, ngọt ngào, thần quái, ôn nhu tổng tài công x dễ thương đáng yêu thụ, HE. Độ dài : 22 phân đoạn + 2 phiên ngoại. Tình trạng : Hoàn. _______________________ Tô Cùng là thần nghèo. Tức là vô cùng vô cùng nghèo, ngay chữ "Cùng" trong tên cũng là trong từ bần cùng. Cuộc sống của cậu so với ăn mày chỉ hơn chứ không kém. Lâm Phục tổng tài nhìn thấy Tô Cùng lần đầu tiên là khi cậu đáng thương cúi xuống đất tìm kiếm mấy đồng xu lẻ đánh rơi, sau đó tận mắt chứng kiến cuộc sống túng quẫn của cậu, sau đó nhận ra "năng lực đặc biệt" của thần nghèo Tô Cùng... Tô Cùng không thể sở hữu tiền hay đồ vật giá trị vượt quá mức cho phép với tiêu chuẩn của thần nghèo. Vì thế mà khi ngồi lên chiếc xe đắt tiền của Lâm Phục, xe liền cháy động cơ; Lâm Phục ôm Tô Cùng, bộ vest 50 triệu bị bục chỉ; Lâm Phục cho Tô Cùng ngồi ở ghế làm việc đắt tiền của mình cùng "ấy ấy", cuối cùng ghế cũng bị hỏng... ____________ Trích phân đoạn 15 : “Đồ, bung chỉ rồi…” Tô Cùng trượt tay trên lưng Lâm Phục, vùng vẫy nói giữa nụ hôn, “Anh buông ra đã…” “Cứ để nó bung.” Lâm Phục không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, Tô Cùng bị anh hôn đến không nói nổi, đành phải nhắm mắt ngượng ngùng đón nhận, hai đôi môi quyện vào nhau ngọt ngào lại thật tốt đẹp. Còn hòa cùng tiếng chỉ bung phựt phựt và tiếng nút áo vest rớt tinh tang, bộ vest thủ công cao cấp đặt may ở Ý của sếp Lâm rã ra thành mấy miếng vải vụn với tốc độ thấy được bằng mắt thường… Đồ càng đắt, hỏng càng nhanh. Kết thúc nụ hôn nồng đậm yêu thương, Lâm Phục hơi lỏng tay buông Tô Cùng, cách mấy cm dịu dàng nhìn cậu, trêu: “Vì hôn em một lần, anh tốn năm mươi triệu.” ____________ Vì thế Lâm Phục tổng tài phải đạp xe đạp chở Tô Cùng đi thay vì xe hơi đắt tiền, mua cho Tô Cùng mấy món đồ dùng rồi giá rẻ để phòng "quyền năng" của cậu biến hỏng chúng. Nói chung, để giúp cuộc sống bảo bối nhà mình đầy đủ hơn, Lâm Phục đã phải tốn không ít tâm tư. Đáng thương nhất chính là, thần nghèo nhỏ bé của chúng ta phải giấu Lâm Phục, xếp hàng lấy "ba con sói". Chính là lần đầu tiên của Lâm Phục tổng tài cùng thần nghèo Tô Cùng, "cái đó" lại là hàng miễn phí, ai cũng có thể lấy vì mục tiêu "kế hoạch hóa gia đình". T__T Nhưng dù sao, cuộc sống của Tô Cùng và Lâm Phục rất rất hạnh phúc và vui vẻ. Thậm chí hai người còn hẹn nhau, kiếp sau gặp lại. Kết thúc rất viên mãn. Thần nghèo rất đáng yêu, Lâm Phục cũng vô cùng vô cùng cưng chiều cậu, đúng chất một ôn nhu tổng tài công. "Thần nghèo phù hộ" thích hợp để đọc giải trí. Toàn truyện là màu hồng ngọt đến tận tim, có thể khiến bất cứ tâm hồn nào dù đang u ám cũng phải bừng sáng và tan chảy. (^O^) ---------------- Review by Ám dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Thần Nghèo Phù Hộ của tác giả Lữ Thiên Dật.
Tiết Tử Hiên
Không biết ai có còn nhớ đến đoạn kết của "Đả kiểm cuồng ma"? Chu Chu đã mang kho dữ liệu bị Chủ Thần phá hủy sửa chữa và bảo tồn nó. Cố sự chính là phát sinh tại thê giới ảo mới tái lập của Chu Chu. Tiết Tử Hiên yêu là Chu Chu người này, linh hồn này, cùng hắn có chơi đàn dương cầm hay không hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì. *** Kiếp trước, Tiết Tử Hiên là thiên tài piano, cao băng ngạo lãnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc. Ngay cả đối với cha mẹ ruột, hắn cũng hết sức lạnh nhạt. Người ta nói, Tiết thiếu gia Tiết gia khi sinh ra, có lẽ đã bị thiếu mất một trái tim, nên về phương diện tình cảm mới khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy. Chỉ đến khi Tiết gia nhận nuôi một cô con gái từ bên ngoài, Tiết Tử Hiên mới dành một chút ấm áp cho cô em gái tên Tiết Tịnh Y đó. Mà hắn lại không biết rằng, Tiết Tịnh Y chính là nguồn cơn của mọi đau khổ mà hắn sẽ phải chịu sau này. Tiết Tịnh Y có một anh trai song sinh. Mọi người gọi cậu là Hoàng Di. Nhưng cùng là anh em, Tiết Tịnh Y được Tiết gia đón về hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, còn Hoàng Di phải ở lại nông thôn chịu cuộc sống nghèo khổ đói rét. Mãi tận sau này, người Tiết gia mới đến đón Hoàng Di về, nhưng không phải là vì muốn cưu mang cậu như đã làm với Tiết Tịnh Y. Tiết Tịnh Y bị bệnh tim. Tiết gia muốn đem Hoàng Di về, coi thân thể cậu là một cái “bình chứa” tim, sau này cần thiết sẽ giết chết cậu, đem trái tim khỏe mạnh kia đưa vào cơ thể của Tiết Tịnh Y. Mà ngay từ đầu, Tiết Tử Hiên cũng chẳng hề để tâm tới Hoàng Di. Hắn đã từng chán ghét Hoàng Di, không cho phép cậu gọi hắn là ca ca. Cho đến lúc nhận ra tình cảm của mình, thì Hoàng Di đã ngã vào một vòng tay khác. Cậu bộc lộ tài năng piano không ai sánh bằng, trở thành diễn tấu piano gia nổi danh thế giới. Âm mưu mưu sát Hoàng Di của Tiết gia bị bại lộ. Tiết gia sụp đổ; bàn tay của Tiết Tử Hiên - niềm kiêu hãnh của một người chơi piano bị thương đến suýt tàn phế. Nhưng cho đến cuối đời, hắn vẫn không ngừng mong nhớ và tưởng niệm Hoàng Di. Còn vì cậu mà soạn nên một bản nhạc “Vĩnh hằng”, gửi tới nơi của cậu, mong được một ngày thấy cậu chơi nó. Nhưng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn không đợi được. Một kiếp của Tiết Tử Hiên cứ thế trôi qua, cùng với muôn vàn tiếc nuối đau khổ vì mối tình đơn phương không bao giờ được hồi đáp. … Khi trọng sinh tỉnh lại, điều đầu tiên Tiết Tử Hiên quan tâm, không phải là thương thế của mình, cũng không phải em gái và cha mẹ đang lo lắng, mà là Hoàng Di đang ở đâu. Hắn âm thầm thề, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với em, bù đắp cho em, dùng tình yêu của mình khiến cho em dần dần cảm động mà ở lại bên hắn. Tiết Tử Hiên vì chuyện của Hoàng Di kiếp trước mà vô cùng ác cảm với Tiết gia và Tiết Tịnh Y. Trong mắt hắn giờ chỉ còn Hoàng Di. Tội ác cùng với tâm tư đen tối dơ bẩn của Tiết gia khiến hắn kinh tởm. Tiết Tử Hiên thậm chí đã mấy lần muốn bóp chết Tiết Tịnh Y vì không quên được cảnh cô ta cầm dao đuổi theo Hoàng Di, đòi móc tim cậu ở kiếp trước. Tiết Tử Hiên giờ không còn coi piano như mạng sống, hắn bắt đầu học kinh doanh, muốn tiếp quản Tiết gia, trở nên ngày càng cường đại, có như vậy mới bảo hộ được thiếu niên hắn vẫn hằng yêu mến. ______ Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì chắc bạn cũng đã biết, đây chính là một câu truyện được phát triển tiếp từ thế giới thứ mười bốn. Có lẽ Phong Lưu Thư Ngốc cũng cảm thấy thương cảm cho tình yêu của Tiết Tử Hiên, nên mới muốn hắn có được một cái kết đẹp hơn. Tiết Tử Hiên dù kiếp trước hay kiếp này, vẫn là yêu Hoàng Di đến mức không cần cả sinh mạng. Tình yêu của hắn thật khó mà tưởng tượng được. Hắn vì Hoàng Di chờ đợi cả đời ở kiếp trước; tới kiếp này, lại âm thầm bảo hộ cậu, cưng chiều chăm sóc từng li từng tí, thậm chí sẵn sàng vì cậu mà hủy đi cả Tiết gia. Khi đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, tuy đã xác định được công chính không phải là Tiết Tử Hiên, nhưng mình vẫn thương và tiếc cho Tiết Tử Hiên vô cùng. Thậm chí người theo chủ nghĩa 1 x 1 như mình còn nghĩ rằng, ước gì tác giả để kết 2 x 1, cho Tiết Tử Hiên được yêu Hoàng Di trọn vẹn một chút, hưởng hạnh phúc lâu dài một chút. Bộ truyện “Tiết Tử Hiên” được tách riêng ngoài chính văn “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thật giống như cái gọi là “cầu được ước thấy” với mình vậy. Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, hãy tạm quên đi Chu Doãn Thịnh và người đàn ông đã cùng nhau kinh qua bao thế giới của hắn, xem Tiết Tử Hiên chính là chân mệnh thiên tử của Chu Doãn Thịnh; còn nếu bạn chưa đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì hãy cứ đọc một cách bình thường. Tin rằng tình yêu của Tiết Tử Hiên sẽ làm cho bạn cực kì cảm động. ______ Người bình thường coi trọng sức khỏe, cũng là vì chính bản thân mình. Nhưng Tiết Tử Hiên coi trọng sức khỏe, lại là bởi vì Hoàng Di. Dù là trước đây hay sau này cũng thế. ... Khi cha của Tiết Tử Hiên tận tình khuyên bảo hắn bỏ thuốc, ông nói, “Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.” Thì, “Tiết Tử Hiên lại cứ như không nghe thấy. Hắn biết nên chăm sóc thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày tiếp theo sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.” Tiết Tử Hiên không tiếc tiền mua xe cho Hoàng Di. Người bình thường được tặng món quà giá trị như thế, nâng niu cất giữ còn không kịp. Nhưng Hoàng Di lại muốn chế tạo lại nó ( nghĩa là đập đi xây lại đấy :v ). Tiết Tử Hiên cũng dung túng Hoàng Di hết mực. Hắn hỏi. “Muốn công cụ? Em muốn hủy xe đi?” “Có thể sao?” Đề cập đến đam mê của mình, Chu Doãn Thịnh quên ngụy trang, nhào lên, ôm cánh tay thanh niên lay động. “Tiết Tử Hiên bình tĩnh nhìn em, màu mắt thâm ám, thẳng qua một hồi lâu mới thấp giọng nói. “Có thể, dù cho em đem nó đi đốt cũng được. Nó là của em, tùy em xử trí.” “Anh cũng là của em, đồng dạng tùy em xử trí.” Hắn vẫn nhớ tới bản nhạc “Vĩnh hằng” đời trước mình vì thiếu niên soạn nên. Hắn cỡ nào muốn được nghe thiếu niên đàn bản nhạc đó. Đó là tâm ý của hắn, là tình cảm sâu thẳm như đại dương dành cho thiếu niên. Nhưng khi thiếu niên nói, mình không đàn được. Hắn không tức giận, chỉ gắt gao ôm em, nỉ non, “Em đàn không được, bởi vì em không yêu anh.” _______ Kiếp này, Hoàng Di vẫn là Chu Doãn Thịnh, không tin tưởng ai, luôn mang tâm đề phòng mọi thứ. Nhưng đứng trước tình cảm chân thành của Tiết Tử Hiên, cậu vẫn buông lỏng cảnh giác, đáp lại tình yêu của người này. Cứ tưởng, đến đây, chuyện tình đã viên mãn rồi. Dù Tiết Tử Hiên chú ý đến đâu, cuối cùng bi kịch kiếp trước vẫn xảy ra lần nữa: Hoàng Di rời bỏ hắn. Đám người Tiết gia vẫn không muốn bỏ qua cho Hoàng Di. Tiết Tịnh Y vẫn muốn lấy tim của cậu. Hoàng Di rời khỏi Tiết gia, Tiết Tử Hiên lại càng thống hận đám người được gọi là “gia đình” kia. Hắn muốn dìm họ xuống tận đáy bùn. Và hắn đã làm như vậy. Bởi vì âm mưu mưu sát, những người tham gia đều không có kết cục tốt đẹp. Tiết Tử Hiên gọi điện thông báo cho cảnh sát. Vợ chồng Tiết gia phải ngồi tù. Tiết Tịnh Y vì bệnh tim nên được án treo. Nhưng sống cũng không sung sướng gì. Cô ta được đón vào Tiết gia, ăn sung mặc sướng đã quen, giờ lại phải quay lại với kiếp sống nghèo hèn, không chỉ vậy, còn phải chịu ánh mắt khinh ghét của người ngoài. Có thể nói là sống không bằng chết. Có thể Phong Lưu Thư Ngốc khắc họa quá rõ ràng sự tàn độc và tham vọng dơ bẩn của Tiết gia, nên khi Tiết Tử Hiên làm vậy, mình cũng không thấy thương gì họ hết. Cha của Tiết Tử Hiên là một kẻ ích kỉ, chỉ biết đến mình, kiếp trước vì muốn an ổn mà không tiếc đẩy con gái ra làm tốt thí mạng; mẹ Tiết Tử Hiên thì coi trọng sĩ diện và danh vọng hơn ai hết, bà muốn giết Hoàng Di cũng vì không muốn tin con trai Tiết gia đồng tính bị lọt ra ngoài. Còn Tiết Tịnh Y thì, đây đúng là nữ nhân ác độc theo đúng nghĩa đen. Ích kỉ, mưu mô, không ăn được thì tìm mọi cách đạp đổ. Cô ta yêu Tiết Tử Hiên, nhưng Tiết Tử Hiên lại chỉ yêu Hoàng Di, vì thế mới oán hận Hoàng Di đến vậy. Đến gần cuối, Tiết Tịnh Y vẫn chỉ coi Hoàng Di là một cái “bình chứa tim” cho mình. Thật sự mình hoài nghi đầu cô này có vấn đề. Mạng của cô ta là mạng, thế mạng của Hoàng Di chẳng lẽ không phải là mạng? Cô ta còn cho rằng Hoàng Di chết đi để mình được sống là điều đương nhiên nữa chứ. Thôi quả báo cuối cùng thế là cũng đáng đời. Nhưng mà Hoàng Di lần này rời đi, không phải là như kiếp trước, vĩnh viễn không cùng Tiết Tử Hiên gặp mặt nữa. Tiết Tử Hiên sau khi Hoàng Di biến mất, vẫn miệt mài cho người đi tìm tung tích cậu, mình thì một mặt đưa Tiết thị đi lên thành công ti hùng mạnh, mặt khác lại ngày ngày lên weibo viết nhắn gửi tới Hoàng Di. Tiết Tử Hiên không quên, thiếu niên của hắn rất giỏi máy móc. Hắn tin rằng, thiếu niên dù ở đâu, cũng sẽ đọc được tâm ý của mình. Cho dù phải đợi thiếu niên cả đời, giống như kiếp trước vậy, thì cũng không sao cả. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Hoàng Di một thân một mình ở nước ngoài phát sốt, bên cạnh lại không có ai, lại nhớ tới Tiết Tử Hiên. Một cuộc điện thọai vô thức bấm trong lúc mê sảng, kết thúc thời gian chờ đợi và giày vò đằng đẵng. Cuối cùng hạnh phúc đã thực sự đến với Tiết Tử Hiên. Hoa cát cánh nở rồi, tình yêu được phục sinh. Từ nay về sau, trọn đời bên nhau. “Tiết Tử Hiên” thì thú thật là edit không được mượt lắm. Nhưng mình rất rất thích cách editor chọn lựa danh xưng. Gọi Chu Doãn Thịnh là “em”, càng cho thấy sự nâng niu và tiếc thương của Tiết Tử Hiên với cậu, cũng khiến cho bộ truyện trở nên “tình” hơn nhiều lắm. Thật ra mình rất thích những truyện mà tiểu thụ được gọi là “em”, nghe bé bỏng, cưng cưng sao ấy. Điều mình cảm thấy chưa thỏa lắm ở bộ này, có lẽ là ở tính cách của tiểu thụ Chu Doãn Thịnh. Chu Doãn Thịnh có lúc thì quá lí trí, có lúc lại quá mù mờ. Vì thế mới dẫn đến thời gian xa cách của cả hai phần cuối truyện. Nhưng không vì thế mà mình đánh giá thấp “Tiết Tử Hiên”. Phong Lưu Thư Ngốc miêu tả nội tâm cùng tình cảm của Tiết Tử Hiên rất hay, rất sâu sắc. Với một người theo đảng thâm tình công như mình, mình cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm này. Cho đến bây giờ, khi ngồi viết review, mấy câu nói thâm tình của Tiết Tử Hiên lại làm mình muốn đọc lại lần nữa rồi. Xin được kết lại bài review bằng weibo mà Tiết Tử Hiên đã đăng vào ngày Chu Doãn Thịnh trở về. “Cảm tạ có em. “Trong tuyệt vọng, cảm tạ có em; Một đường đi tới, cảm tạ có em. Em là sự tồn tại đẹp nhất trên đời.” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tiết Tử Hiên của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Tấm Ảnh Cũ
Năm ấy, chàng trai xinh đẹp Triệu Mộ 16 tuổi cõng theo chiếc violon gõ cửa sổ nhà Lê Vũ, gõ luôn vào trái tim cậu. Một nhịp dài, một nhịp ngắn, là giai điệu tình yêu riêng của hai người, là câu nói "Anh yêu em". 11 năm sau, khi chỉ còn nằm một mình trên chiếc giường đôi, Lê Vũ lại nghe thấy giai điệu tình yêu ấy trên cửa sổ, vẫn nhịp dài nhịp ngắn như thế nhưng ngoài cửa sổ chàng trai năm đó đã không còn vẻ mặt ngây thơ non nớt, chỉ còn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngoét. Anh vừa gõ theo nhịp vừa nói "Anh yêu em". Cậu thì thào đáp lại "Em cũng yêu anh"... Đây là câu chuyện về tình yêu của một kẻ thần kinh - một tình yêu vặn vẹo, chiếm hữu đến điên cuồng. Khi còn sống anh sẵn sàng giết hết tất cả những người đến gần cậu, chết rồi anh vẫn là một con quỷ độc chiếm không cam lòng để cậu quên đi mình. Cậu yêu anh, nhưng cậu có thể yêu anh bao lâu? 10 năm? 20 năm? Thời gian vẫn luôn là viên thuốc hữu hiệu nhất, bởi vậy, anh không thể cho phép cậu uống viên thuốc này... *Đánh giá truyện: 8/10 - An Jing - *** Triệu Mộ và Lê Vũ là người yêu, sống chung với nhau. Họ ngoài tính yêu, cái gì cũng không có; chỉ là hai người cô độc nhưng yêu nhau hết lòng nương tựa lẫn nhau trong cảnh nghèo túng. Triệu Mộ thích âm nhạc. Anh đàn cho Lê Vũ nghe rất nhiều, cũng hy vọng âm nhạc của mình có thể làm cho cuộc đời cả hai trở nên sung túc. Thế nhưng đáng tiếc, đây lại là hiện thực. Triệu Mộ say mê với cây đàn của mình, còn Lê Vũ lại phải làm những công việc thật nặng nhọc để chăm lo cho cuộc sống của mình và Triệu Mộ. Ước mơ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát. Cuối cùng Triệu Mộ ra ngoài hát rong. Tính khí cũng trở nên không tốt. Cái duy nhất không thay đổi chính là, anh rất yêu rất yêu Lê Vũ. Thế nhưng Lê Vũ mệt mỏi. Cậu muốn rời xa Triệu Mộ. Mặc dù chính bản thân cậu biết rằng, cậu yêu người này tới độ muốn khắc sâu tình yêu đó vào tận xương tủy. Nếu như bạn muốn tìm một câu chuyện mà tiểu công là đại thiếu gia nhà giàu, đi đến đâu cũng có người lấy lòng, phất tay một cái tiền bay đầy trời; tiểu thụ yếu đuối đáng yêu sau khi gặp tiểu công một bước lên mây thì mình nghĩ rằng “Tấm ảnh cũ” không phải là tác phẩm phù hợp với bạn. Bởi vì trong truyện này cả hai đều rất rất rất nghèo. Tuy có chút yếu tố thần bí, nhưng lại cực kì thực tế. Mình quyết định nhảy hố bởi vì Triệu Mộ được giới thiệu nằm trong mẫu hình tiểu công mình rất thích - độc chiếm điên cuồng công. Và quả thực mình đã không phải thất vọng. “Tấm ảnh cũ” chỉ dài 7 chương, nhưng tác giả viết rất tốt, giọng văn edit cũng mượt, không có cảm giác “làm quá” về phần tình yêu của hai người, cũng không có cảm giác diễn biến nhanh. Mặc dù rất thương cho cuộc tình này, nhưng khi đọc tới đoạn độc chiếm của Triệu Mộ, mình vẫn có cảm giác thõa mãn khó nói thành lời. :v Trích chương 2: “Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây. Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào. Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận. Bọn nó là cái thá gì chứ!! Lê Vũ là của anh!! Anh!! Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên. Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ? Giết chết? Phân thây? Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi. Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới. “Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!” Anh như phát điên mà xông vào. Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm… Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người… “A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?” Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.” Để tag là HE, nhưng thực ra cuối cùng Triệu Mộ chết. Chỉ còn lại Lê Vũ. Nhưng mà Triệu Mộ yêu Lê Vũ đến phát điên, vì thế làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên, “dù thành quỷ cũng không tha cho Lê Vũ”. Triệu Mộ trở về qua bức ảnh Lê Vũ tìm được ấy, sau đó “ám” Lê Vũ, ý đồ muốn kéo cậu đi cùng mình. Thực ra mình cho rằng đây là kết cục tốt nhất rồi, HE rất xứng đáng. Thử nghĩ xem, Lê Vũ vì Triệu Mộ mới gắng gượng được từng ấy năm sống trong thế giới đầy rẫy bất công này. Cậu chỉ có Triệu Mộ làm bạn, làm chỗ dựa. Thế nhưng bây giờ Triệu Mộ mất rồi, cậu phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây? Lúc đọc truyện mình luôn có một suy nghĩ rằng, mục đích sống của Triệu Mộ chính là Lê Vũ mà Lê Vũ cũng vậy. Lê Vũ cố gắng đi bốc vác nặng nhọc ở công trường để bữa cơm có thêm chút thịt, thì Triệu Mộ cũng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực để cải thiện cuộc sống của cả hai đó thôi. Nói chung, kết theo mình là rất thỏa đáng và “Tấm ảnh cũ” rất là đáng đọc nhé. Nhiệt liệt đề cử. ““Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.” Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh. Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi. Triệu Mộ đến đón cậu. Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu. Lê Vũ nhếch môi. “Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”” Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Tấm Ảnh Cũ của tác giả Nhị Bức Nham Tế Bào.