Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Giới thiệu: Người qua đường Giáp: Vu Thịnh Ưu là người thế kỷ 21. Người qua đường Ất: Nói bậy,nàng sống ở cổ đại. Người qua đường Giáp: Không,nàng vừa bị tác giả phái đi xuyên qua. Người qua đường Ất: Xuyên qua? Tốt như vậy sao? Ta cũng muốn đi! Người qua đường Giáp: Hừ hừ,xuyên qua tất nhiên là tốt.Đáng tiếc người ta bị tác giả bỏ quên. Người qua đường Ất: Kia… Thịnh Ưu làm sao giờ,không có tác giả bảo hộ,tiền đồ nữ chủ nhấp nhô lắm a… Người qua đường Giáp: Muốn biết? Vậy xem đi. Người qua đường Ất: Để ta xem xem…A ui…đáng thương quá… Dạo này không đọc truyện mới nên thôi chúng ta ôn lại truyện cũ nhé. Có những bộ truyện không còn khiến chúng ta rung động như thuở ban đầu nhưng cũng có những câu chuyện vẫn giữ nguyên giá trị theo thời gian. Nhớ hồi nào yêu thích Đạo tình là thế, mà giờ đọc lại tui chỉ cảm thấy sởn gai ốc vì mùi atsm. Nhưng cho dù có phải đọc đi đọc lại Hoa tư dẫn bao nhiêu lần, thì câu chuyện vẫn khiến tui rơi nước mắt thổn thức trong lòng. Dạo đầu mùi mẫn thế chỉ để giới thiệu cho mọi người bộ truyện xưa như trái đất, cái bộ ngôn tình xuyên không đời đầu với mô típ nữ chính ngốc + hám trai + vô dụng. Để bước vào truyện này có 3 tôn chỉ cần nhớ: 1. Truyện tấu hài là chính. Don’t take it serious! 2. Nữ chính vô dụng, cực kỳ vô dụng, mê trai đầu thai không hết, chống chỉ định thanh niên nghiêm túc 3. Nhắc lại lần nữa, truyện tấu hài, đừng trông mong nữ chính thân mang bàn tay vàng đại sát tứ phương. ***   Rồi, giờ thì vào phần review. Vu Thịnh Ưu nhờ làm fan cứng bao năm mà được tác giả thân yêu cho một vé ưu đãi xuyên không về thời cổ đại, trở thành con gái cưng của thần y nổi tiếng giang hồ. Không chỉ thân phận hoành tráng, Vu Thịnh Ưu còn được đặc quyền sống giữa bầy mỹ nam sư huynh sư đệ, mỗi người một vẻ, người nào cũng mang đặc trưng của “nam chính bộ ngôn tình xx hoặc yy nào đó”. Đại sư huynh mặt lạnh ngầu lòi, Nhị sư huynh phong hoa tuyệt nhã, Tam sư huynh thân thiện hiền lành, Tứ sư huynh ôn tồn ấm áp, Lục sư đệ hoạt bát đáng yêu. Vu Thịnh Ưu với bản tính mê trai đầu thai không hết cảm thấy tác giả chính là mẹ ruột của mình. Nhưng đời không như là mơ. Một năm nào đó, đại sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó, nhị sư huynh lấy vợ. Một năm nào sau đó nữa, tam sư huynh được ánh sáng của đảng, à nhầm, ánh sáng tình yêu chói qua tim, đi lấy vợ nốt. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi còn Tứ sư huynh cũng không tệ. Kết quả, Tứ sư huynh cặp kè với Lục sư đệ thành một đôi thần tiên quyến lữ. Vu Thịnh Ưu cạn lời. Ấy, mỹ nam đi lấy vợ, mà vợ không phải nữ chính, thế này còn gọi là ngôn tình được sao. Không được, tác giả mẹ kế sau một khoảng thời gian bị cửa kẹp đầu cuối cùng cũng bẻ hướng câu chuyện theo quỹ đạo vốn có của nó. Vu Thịnh Ưu đột nhiên nhận được một mối hôn nhân từ trên trời rơi xuống. Vu Thịnh Ưu hớn hở xách váy về nhà chồng, so với đám cỏ thơm ngon ngào ngạt nhưng chẳng thuộc về mình, nàng sẵn lòng tung tẩy đi ngắt hoa thơm cỏ lạ ở bên ngoài. Ôi chao, nhà chồng nàng không chỉ máu mặt số một số hai giang hồ, mà ứng cử viên làm chồng nàng còn đến tận ba người, tùy nàng lựa chọn. Vu Thịnh Ưu hoan hỉ, tác giả quả nhiên là mẹ ruột. Nhưng đời không như là mơ. Ba anh em Cung gia, thằng út đẹp trai…chỉ được một nửa gương mặt, nửa kia bị hủy hoại nghiêm trọng, thằng hai nom đẹp mắt ngon ăn, kết quả…què một chân mất rồi. Cũng may, còn được ông anh cả, tứ chi toàn kiện, tuấn tú đẹp trai. Vu Thịnh Ưu tự an ủi, thôi không nên quá tham lam, chất lượng hơn số lượng. Kết quả…A hị hị, nàng vớ phải chồng ngốc rồi! Từ đó trở đi chính là những màn gà bay chó sủa khi nữ chính quậy tưng giang hồ, xen kẽ là âm mưu dương mưu, người thân hóa thù địch, đương nhiên, vẫn mang phong cách tấu hài là chính, đến trùm cuối vẫn tấu hài. Cái mình thích ở truyện này là phong cách tấu hài rất duyên. Nhớ hồi đó cũng đọc một bộ giang hồ tấu hài phong cách tương tự thế này Báu vật giang hồ, nhưng bộ đó viết hài rất kịch và hơi vô duyên, mình không thích. Bộ này tấu hài, nhưng hài đúng chỗ, bi đúng lúc. Truyện vẫn có những khoảng lặng, những lúc bi thương, và tác giả viết những khúc đó rất chất, hoàn toàn quên khuấy đây thực ra là một câu chuyện hài. Ngoại trừ chương 1 văn phong lộn xộn, lúc thì ngôi thứ nhất, lúc thì ngôi thứ ba, những chương sau tác giả viết lên tay hẳn (không biết có nhờ công bạn edit không). Mình thích cái cách tác giả viết khúc mắc tình yêu của nam phụ Cung Viễn Hàm với Vu Thịnh Ưu, thích cái cách tác giả đẩy khúc mắc lên cao trào khi nam chính Cung Viễn Tu bỗng nhiên hết ngốc. Trêu chọc, bảo vệ một ai đó thành thói quen, ngỡ rằng đó là trách nhiệm bảo vệ người thân nhưng đến khi người chịu trách nhiệm thực sự đó xuất hiện, thì tất cả những tâm tư tình cảm này đột nhiên trở nên dư thừa. Có thể nói nhân vật Cung Viễn Hàm là nhân vật khai sáng cho fetish ngược nam của tui (khụ). Chưa kể cách tác giả miêu tả tình cảm của nữ chính giữa một Viễn Tu ngốc và Viễn Tu thông minh cũng cực kỳ chân thực và hợp lý. Thông thường, những bộ có nam chính ngốc thì nam chính sẽ ngốc luôn từ đầu tới cuối, hoặc là giả ngốc. Còn bộ này là ngốc thật, sau thì hết ngốc, và tính cách trước và sau khi hết ngốc như hai con người hoàn toàn khác biệt, giải quyết không khéo thì tuyến tình cảm trở nên lộn xộn và khiễn cưỡng ngay. Nhưng hiển nhiên là bút lực tác giả cực tốt, vừa hài vừa bi, khiến nút thắt này được giải quyết êm ru và thuyết phục. Có hai phân đoạn đắt giá khiến mình nhớ mãi không quên truyện này. Một là cảnh đêm hội thất tịch, Vu Thịnh Ưu, Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Tu mỗi người đều đi dự hội, cùng đeo mặt nạ, nhưng lại chẳng biết ai kia cũng có mặt. Ai sẽ tháo mặt nạ của ai, ai sẽ giữ lòng mình, ai lại chẳng giữ được lòng. Cực kì kích thích và kịch tính. Khoảnh khắc mặt nạ Cung Viễn Hàm được tháo, cứ ngỡ kết cục đã định, lại chẳng ngờ lòng nàng không như lòng ta. Đôi lúc thoáng nghĩ, nếu Vu Thịnh Ưu có chút tình cảm nam nữ với Viễn Hàm, chỉ sợ anh chàng không rút lui nhanh gọn lẹ đến vậy. Cũng may, nữ chính tuy mê trai, sợ chết, cùng nghìn lẻ một tật xấu, nhưng không đu đưa, ngây ngô nhưng chung tình. Đoạn thứ hai mình thích là về nam phụ khác. Anh chàng bị gọi là Bàn Tử vì béo quá béo. Nhưng trong môn phái của anh, béo là đẹp, béo là tốt. Thế là anh chàng có một sự tự tin vô biên vào sự đẹp trai anh minh thần võ của mình. Bi kịch là thẩm mỹ của ảnh không hợp Vu Thịnh Ưu, nên khỏi phải nói, ảnh bị loại ngay từ vòng gửi xe. Ấy vậy mà ảnh cũng có một cô bé theo đuổi đấy chứ. Cô bé xinh xắn, giàu có, tài giỏi mê anh như điếu đổ. Khi anh bị Vu Thịnh Ưu từ chối, đau lòng thốt ra “Ta không đẹp trai, không giàu có, không giỏi võ sao?” Cô bé liền đáp : “Không mà, anh đẹp trai, giỏi võ, giàu có nhất mà” “Vậy sao Ưu không thích ta?” “Vậy Y Nhân không đẹp, không giỏi, không giàu có sao?” “Đương nhiên xinh đẹp, giỏi giang và giàu có rồi” “Thế sao anh không thích Y Nhân” Đoạn đối thoại này vừa buồn cười lại có gì đó chua xót. Đơn phương là thế đấy, không phải bản thân không tốt, chỉ là người ta không thích mình thôi. Cả bộ truyện lúc tấu hài thì khiến người ta cười vỡ mật, lúc trầm lắng lại khiến người ta đau thắt cả lòng. Ầy, đã lâu không viết review, tay cũng cứng rồi. Có nhiều điều muốn nói về truyện này nhưng chỉ viết được đến đây thôi. Bạn nào thích hoài niệm những năm tháng xưa hoặc thích trải nghiệm cảm giác mới lạ thì đọc bộ này cũng được. Phong cách tấu hài là chính, bảo đảm không vui không lấy tiền *** Thánh Y sơn, là nơi vô cùng lạnh ở phương bắc, mỗi khi mùa đông đến tuyết bay tán loạn, màu trắng bao phủ, đẹp đến mức tận cùng, lại lạnh lẽo đến mức tận cùng. Năm nay Thánh Y sơn, cũng vẫn như mọi năm, vừa vào đông liền nổi tuyết, trên sơn đạo, tuyết đã đọng đến mắt cá chân. Trên nền tuyết lâu không có người đi, bị một nam tử đột nhiên xâm nhập in xuống một chuỗi dấu chân, nam tử kia mặc một bộ trường bào màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn về phía sau, hắn cúi đầu, không bung dù, tuyết rơi trên tóc cùng vai hắn thật dày, hắn cũng không ngừng lại, đi bộ lên đỉnh núi, động tác của hắn nhanh nhẹn, bộ pháp nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là một người võ nghệ không tầm thường. Chưa đến một hồi sau, hắn lên tới đỉnh núi, trên đỉnh núi, một tòa trang viên khí phái hiện lên trước mắt, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba chữ ‘Thánh Y phái’ trên cửa lớn tòa trang viện, tiến lên phía trước, nhẹ gõ cửa. Gia đinh trông cửa là một lão bá tuổi hơn năm mươi, mở cửa ra, nhìn nam tử, lễ phép hỏi:“Vị công tử này…… A!” Khi lão thấy rõ mặt hắn, kinh hỉ kêu lên:“Là Mạt Nhất đại hiệp! Sao ngài lại đến đây?” “Ta đến tìm Vu Thịnh Bạch.” “Mạt Nhất đại hiệp mời tiến vào, Bạch đại phu đang ở Thiên viện, lão đưa ngài tới đó.” “Làm phiền.” “Mạt Nhất đại hiệp khách khí , đây là tiểu nhân phải làm .” Gia đinh lão bá liếc mắt nhìn Mạt Nhất một cái, lão dẫn hắn đi qua hai hành lang dài, qua một hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi:“Mạt Nhất đại hiệp, Cung tam công tử không cùng ngài đến sao?” Mạt Nhất sửng sốt một chút, cuối cùng lãnh đạm trả lời:“Không có.” “A, đáng tiếc .” Gia đinh lão bá có chút thất vọng a một tiếng. Mạt Nhất có chút kỳ quái nhìn lão, không biết vì sao lão lại thất vọng như thế. Kỳ thật hắn không biết, khi trùng kiến Thánh Y phái, Mạt Nhất cùng Cung Viễn Hạ mỗi ngày đều đấu võ, đây không chỉ là tiết mục người Thánh Y phái thích xem, ngay cả dân chúng dưới chân núi, mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều, không có việc gì làm cũng đều xách ghế ngồi xa xa nhìn. Đấu võ, phấn khích! So với bọn mồm mép đầu đường, xem thích hơn tới mấy trăm lần! Từ sau khi Cung Viễn Hạ cùng Mạt Nhất đi, dân chúng Thánh Y sơn mất mát thật lâu, mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ trở về. Ngàn mong vạn chờ, cuối cùng Mạt Nhất cũng đã trở lại, nhưng mà Cung Viễn Hạ không trở lại, ai đánh cùng hắn đây? Không có người đánh cùng hắn, bọn họ xem sao được? Ai, thất vọng, thất vọng a! “Nhị công tử, Mạt Nhất đại hiệp cầu kiến.” Cửa phòng bị mở ra, Vu Thịnh Bạch nhìn hắn tỏ vẻ sớm biết, nói:“Giờ mới trở về.” Mạt Nhất ôm quyền hành lễ:“Đại thiếu gia, môn chủ chúng ta tốt không?” “Tốt không, chính ngươi đến xem thì biết.” Vu Thịnh Bạch nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:“Đi theo ta.” Mạt Nhất hơi hạ mắt, đi theo Vu Thịnh Bạch, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Vu Thịnh Bạch bung dù, đưa hắn đi vòng vèo mấy vòng, rốt cục dừng lại bên ngoài một sơn động, nhìn Mạt Nhất nói:“Hắn ở bên trong.” Mạt Nhất ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, hắn đi vào, chỉ thấy trong sơn động có tám hỏa lò, trên hỏa lò đang đun thuốc, trong sơn động còn nóng bức hơn so với tháng bảy mùa hè, Mạt Nhất đưa mắt nhìn, ở giữa sơn động, có một chiếc giường đá, mặt dưới giường bị vét sạch, làm thành bếp lò, bên trong củi cháy rất vượng. Trên giường đá, một nam nhân đang nằm, hé ra dung nhan tuyệt thế, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ, hắn mặc hoa phục sắc đỏ thẫm, tóc dài như mực xõa xuống hợp cùng y phục màu đỏ, tản ra một vẻ xinh đẹp yếu ớt đến mức tận cùng. “Mạt Nhất tham kiến môn chủ!” Mạt Nhất chỉ liếc nhìn một cái, không dám nhìn nhiều, hắn cung kính quỳ xuống, cúi đầu, trong ánh mắt có sự trung thành trước sau như một. Nhưng người trên giường đá không hề có động tĩnh, không giống trước kia, không đợi hắn quỳ xuống, đã cười sang sảng kéo hắn đứng lên. Mạt Nhất lẳng lặng quỳ, y không nói, hắn sẽ không đứng lên. Vu Thịnh Bạch nhìn trên người giường, than nhẹ một tiếng:“Ngươi đứng lên đi, hắn còn đang ngủ.” Mạt Nhất siết chặt tay, có chút khẩn trương hỏi:“Môn chủ người…… ... Mời các bạn đón đọc Ai Nói Xuyên Qua Hảo của tác giả Tử Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hồ Giá - Tính Hầu Đích
Hồ Thập Bát được sinh ra trong một gia đình hồ ly đông anh chị em cùng mẹ khác cha. Mẹ là đệ nhất yêu giới mỹ nhân hồ ly, vì quá xinh đẹp nên không thèm lấy chồng, các anh chị em đều mỹ mạo hơn người, chỉ riêng có Hồ Thập Bát bị xem như dị loại vì “không giống ai”. Hồ Thập Bát có thể xem như tuấn tú ở nhân giới, nhưng ở yêu giới vốn xem trọng dáng vẻ kiều diễm thướt tha, cho nên cao lớn anh tuấn như Hồ Thập Bát (em nó có sáu khối cơ bụng) xem như là hàng tồn kho, ế ẩm, gả đi không được. Hồ phu nhân rất đau lòng con của mình nên tìm đủ cách mai mối, nhưng đến nhà toàn là yêu quái thấp kém, tàn tật. Đến khi đến xem mắt đối tượng là một lang yêu đẹp trai thì nàng vô cùng mừng rỡ, cho rằng lần này nhất định phải thành công. Nào ngờ Lang công tử thực ra đã có người yêu, vì Lang tộc nghèo khó, tài chính túng quẫn nên đành phải đến vì của hồi môn nhà Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát trượng nghĩa, gạt mẹ mình lấy vốn riêng tặng cho Lang công tử thành hôn, sau đó đi nhân giới giải sầu. Ở nhân giới Hồ Thập Bát có điền sản khắp nơi, trong đó có một tòa tửu lâu là Túy Tiên lâu, nổi tiếng rượu ngon là Túy long ẩm. Lúc đó một công tử bạch y, dung mạo tuyệt trần đang mắng chửi buộc chưởng quầy đổi tên rượu, Hồ Thập Bát đứng ra can thiệp, bị người ta đánh cho gần chết. Thì ra công tử áo trắng là Long thần. Ảnh vừa là tiên vừa là long, nên nghe tên rượu nổi giận là phải roài  Hồ Thập Bát trở về hay tin Hồ phu nhân nổi giận đốt nhà. Sợ Hồ phu nhân đến phá tan đám cưới của Lang công tử nên Hồ Thập Bát đành nói dối là mình đã tại nhân giới tìm được ý trung nhân nên phụ Lang công tử. Hồ phu nhân mừng rỡ, hỏi người đó thế nào. Vì thế, đâm lao đành phải theo lao, Hồ Thập Bát đem dung mạo, pháp lực của bạn Long thần Ngao Kiệt ra miêu tả, chỉ sửa đổi 1 chi tiết đó là ko phải Long thần mà là người tu chân…. *** Tin mừng! Tin mừng! Thất Long Quân thiên giới Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát yêu giới Phất Lai Sơn rốt cuộc cũng thành thân ~! Sáng hôm qua, trời mới tờ mờ sáng, một đoàn thần tiên trên tay mang theo thải hà tráo ánh kim quang, đạp tường vân, hùng hùng hổ hổ một đám, bay đến yêu giới. Lữ Đồng Tân hiện tại đã trở thành người quen chốn yêu giới, cắm phất trần ra sau lưng, làm trò trước mặt chúng yêu nơi yêu giới, tay trái khoác tay Thập Bát, tay phải lôi kéo Ngao Kiệt, cười sang sảng bảo, một trăm năm mươi năm trước ta từng đến yêu giới đề thân một chuyến, bây giờ đã một trăm năm mươi năm sau, rốt cuộc kẻ hữu tình cũng đã được đoàn tụ ~! Hôm nay Lão Long Quân cùng Thất Long Quân đến cửa định ngày thành thân, các vị hương thân yêu giới, hôm nay có thời gian cứ đến nhà Thập Bát dùng thân yến ha ~! Dứt lời liền lôi cả Thập Bát cùng Tiểu Thất đi, phía sau là một đoàn thần tiên, ngữ điệu lên giọng lại còn ra vẻ rêu rao mời gọi, thân thiết hòa ái vẫy tay cùng chúng yêu, theo đường cũ mà đến nhà Hồng Ngọc. Đến nhà Hồng Ngọc, gặp thân gia, bái lễ cái, Lữ đạo trưởng liền biến thành bà mối ~ thải lễ một trăm năm mươi năm trước đã đưa, hôm nay lại mang đến thêm một số nữa, lễ nghĩa gì đó đều đã làm trọn vẹn a ~! Hồng Ngọc nhìn thấy Tiểu Thất sau khi biến thân thì giật mình kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Tiểu Thất bám dính lấy Thập Bát không khác chút nào so với một trăm năm mươi năm trước, cũng thấy yên lòng, thế là đi sang chào hỏi thông gia Lão Long Quân, lại bị mấy thần tiên thi nhau chúc mừng ~! Thử nói xem, có kẻ nào có cơ hội một lúc mà gặp quá chừng thần tiên như vậy đâu, lúc ấy Hồng Ngọc gật đầu chào hỏi, thiếu điều muốn xỉu. ... Mời các bạn đón đọc Hồ Giá của tác giả Tính Hầu Đích.
Ái Phi Trẫm Là Đặc Công - Dương Giai Ny
Cô từng là đặc công cao cấp thuộc tổ hành động của cục Quốc An khu A, biệt hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng với Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) Còn hiện tại, cô là phi tử thân mang tội bị trói trên ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực để chờ thiêu thành tro bụi! Hắn yêu hoàng tẩu của mình, bất chấp lễ chế thế tục giam giữ nàng tại hậu cung của mình: Nhưng rồi có một ngày, hắn bỗng phát hiện người con gái ấy từ lâu đã trở nên thật xa lạ. *** “Ánh Nhi.” Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. “Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa. Hoàng Thượng cho ta hầu hạ gần người, lại đồng ý cho ta vào Thân Vệ Quân. Ánh Nhi muội không cần lo lắng cho ta, cho dù Tần đại ca là thái giám, cũng sẽ để mình sống có tôn nghiêm.” Vệ Lai gật đầu, đối diện với ba người này, cảm kích không thể nói được tình cảm trong lòng, vì vậy đành phải im lặng. Hoắc Thiên Trạm cứ nhìn hai người họ nhẹ giục ngựa nghênh ngang đi, một nụ cười khổ làm động đậy khóe miệng. Một phong thư đã bị nàng đốt vẫn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể chọn cách quên đi hoàn toàn. ... Mời các bạn đón đọc Ái Phi Trẫm Là Đặc Công của tác giả Dương Giai Ny.
Tình Yêu Đau Dạ Dày - Điệp Chi Linh
Tình yêu vốn dĩ không cần lung linh hoa lệ như những ánh đèn trang trí, không cần phải xa vời như những vì sao và cũng không cần phải hào nhoáng, xa xỉ như hàng hiệu. Tình yêu giản đơn lắm, nó chỉ cần sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, cần thêm cả một chút quan tâm gìn giữ. Cuộc sống thực tại không có hoàng tử lẫn công chúa, cũng không có truyện cổ tích giữa đời thường. Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày gửi đến bạn đọc lời tâm tình đáng yêu như vậy. Đây là truyện tình cảm có chút đượm buồn nhưng lại luôn làm ta nhớ đến vị ngọt lẫn vị đắng của tình yêu như một thanh socola giữa đời, là hương vị pha trộn hòa quyện trong một tách cà phê. Chỉ thực sự đi đến cuối cùng ta mới biết được hương vị của nó. Cuộc sống này cùng tồn tại nhiều thứ gọi duyên phận và định mệnh, gặp nhau đó vô tình lướt qua nhau, nhưng cũng có khi là cuộc gặp gỡ làm thay đổi cuộc đời một ai đó. *** Trung tuần tháng năm, Tiêu Phàm rốt cục viết xong luận văn, phải đi về làm phản biện, hơn nữa phải giải quyết thủ tục tốt nghiệp. Hai người cũng biết, đây chỉ là tạm thời chia xa, vì vậy đơn giản ôm nhau một chút, chẳng có bất kỳ dây dưa không dứt nào. Lúc Vệ Đằng ra sân bay tiễn hắn, khí trời rất nóng, mặt bị phơi đến ửng đỏ, lúc vẫy tay nói tạm biệt với Tiêu Phàm mỉm cười đặc biệt rực rỡ. Tựa như quả quýt được vẽ đôi mắt to cùng chiếc miệng mở rộng. Lúc máy bay cất cánh, Tiêu Phàm sờ sờ chuỗi dây cuối cùng cũng bị Vệ Đằng thay mới trên di động đặt trong túi, khẽ nở nụ cười. Trải qua nhiều lần thuyết phục của Tiêu Phàm, nhóm giáo sư rốt cuộc từ bỏ ý định để Tiêu Phàm lưu lại nửa năm, thậm chí học tiếp tiến sĩ hoặc ra nước ngoài đào tạo sâu. Tiếc nuối tiễn người sinh viên vừa khiến ông kiêu ngạo vừa không biết làm sao. Tiêu Phàm cuối cùng vào một ngày mùa hè trăm hoa đua nở cũng lấy được bằng thạc sĩ của đại học Thiên Hà. Bởi vì không muốn dựa vào quan hệ của cha mẹ, lúc Tiêu Phàm xin việc gặp phải không ít chông gai. ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Đau Dạ Dày của tác giả Điệp Chi Linh.
Nghe Nói Anh Yêu Em - Thuấn Gian Khuynh Thành
Nếu bạn nói đây là một cuốn tiểu thuyết, tôi nghĩ bạn đã nói đúng. Bởi vì sự hư cấu bên trong chiếm phần khá lớn. Nếu bạn nói, đây là những kinh nghiệm, thực ra bạn cũng không sai. Bởi vì, trong cuốn sách này chứa đựng tất cả những gì, dù là một chi tiết nhỏ trong bốn năm qua của tôi. Tình yêu rồi cũng đến lúc sẽ tan biến. Vì thế mà tất cả những đàn ông và phụ nữ đã từng yêu nhau đến long trời lở đất, cuối cùng cũng sẽ trở thành những ông già bà lão sống qua ngày với nhau, còn những người tình mà miệng lúc nào cũng rằng: anh yêu em, em yêu anh, cứ quấn lấy nhau như đôi chim, sẽ trở thành những kẻ thù của nhau, chẳng bao giờ thèm qua lại. Trước tình yêu chẳng có gì chắc chắn, có người thì lựa chọn miễn cưỡng chấp nhận để sống qua ngày cho đến lúc chết; có người thì lựa chọn, tự cứu vớt bản thân trước khi tình yêu lụi tàn. Vì sao tình yêu không thể kéo dài, để đến nỗi “thời hạn bảo hành” mới chỉ được một năm sáu tháng, chớp mắt một cái, và chỉ bằng một câu là đã mất tăm mất tích, để rồi sau đó lập tức đến với người khác? Tuyệt vọng ư? Tôi chỉ thấy rằng mình tương đối hiện thực mà thôi. Rút cục tình yêu là gì? Thực ra, nó cũng chỉ là phản ứng hoá học được tạo nên bởi hooc môn nam và nữ, bất chợt rung động, bất chợt tan biến. Vì thế, khi ai đó nói với tôi rằng: “Những gì bạn trải qua thật giống với tiểu thuyết, bạn đã dám hy sinh vì tình yêu”, thì tôi sẽ nở một nụ cười rất vô tư để chứng tỏ sự không mấy coi trọng của mình đối với lời khen ngợi của người ấy. Mặc dù, MS trong câu chuyện của tôi cũng bắt đầu từ tình yêu. Thế thôi, cho dù những gì trải qua của tôi có giống với tiểu thuyết thật hay không thì tôi cũng cứ quyết định viết nó ra. Sau này biết đâu tới một ngày, khi mà Thành Mỗ này tóc đã bạc trắng, răng đã long lay, sẽ tìm thấy trong tác phẩm này những dòng có thể coi là luận cứ, luận chứng, “Xem này, ngày xưa là anh đã theo đuổi em, hồi ấy rõ ràng là anh đã khóc; xem này…” thế là cái ông già định giở chứng kia sẽ chẳng thể nói được gì nữa ngoài việc ngoan ngoãn đầu hàng, mặc cho một bà già béo mập thả sức bắt nạt, ăn hiếp. Thành Mỗ sờ cằm, vẻ suy nghĩ, chà…nói như vậy, thì việc đem những gì đã trải qua viết thành sách quả cũng rất cần thiết, ai bảo mình cứ thích đối chứng, so sánh! Hì hì. Thế nên mới có tác phẩm này của Thành Mỗ. *** "Nhà anh Trương ở tầng trên nói, gần đây có kẻ nào đó cứ lấm la lấm lét trước cửa nhà cô, cô phải cẩn thận một chút. Mặc dù mấy người chúng tôi ngồi buôn chuyện ở bên ngoài, nhưng cũng không đảm bảo là những kẻ bất lương vô sỉ không dám làm gì, cô phải chú ý đấy." Bà Phương dặn dò từ ngoài cửa với vẻ rất nhiệt tình. Lương Duyệt mỉm cười: "Cháu biết rồi. Bà nhìn xem, trông cháu thế này, những kẻ biến thái nhìn thấy còn phải co cẳng bỏ chạy ấy chứ, bởi vì đem so ra thì chắc chắn cháu còn biến thái hơn bọn chúng." "Đừng có cười nham nhở như thế! THÁng trước tô cũng nói rồi đấy, cơ quan ấy đang thiếu một chân kế toán, cô đã tới xem xem thế nào chưa?" "Được ạ. Chờ cháu viết xong tập bản thào này, nhất định sẽ tới đó xem thử." Lương Duyệt vừa nói vừa ngáp, mắt lim dim. "Toàn nghe cô nói tới chuyện bản thảo thôi. Cô viết cái gì vậy?". Mặc dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng bà Phương vẫn hiếu kỳ chẳng khác gì những phụ nữ trẻ. "Cháu ấy ạ? Cháu viết tiểu thuyết cho các thiếu nữ đọc, toàn chuyện yêu đương nhăng nhít ấy mà." Lương Duyệt đáp mắt sáng lên. "Giống như cái bà Quỳnh Dao gì đó hả? Toàn chuyện khóc lóc sướt mướt chứ gì?" Bà Phương chau mày, tỏ vẻ không mấy thích thú. "À, vâng, nhưng cháu sẽ không làm cho người ta khóc đâu." Lương Duyệt vội giải thích. ... Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Anh Yêu Em của tác giả Thuấn Gian Khuynh Thành.