Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh - Tội Gia Tội

Trên thế giới này, có một loại sinh vật, gọi là Tô Trí Nhược. Loại sinh vật này nên gọi là yêu nghiệt, hắn rất biến thái, cũng có thể làm người cho người khác biến thái theo, hắn hay phát điên, càng có thể làm cho người khác phải phát điên, nổi khùng, lợi hại nhất chính là hắn có thể dùng chiếc miệng độc của mình đẩy người ta vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên nhào lên đánh chết hắn vì dám châm chọc mình hay tự đánh bản thân vì hắn nói quá đúng dù rất khó nghe. Trước đây khi ở một mình, Lục Tiểu Phong chưa gặp phải loại yêu nghiệt này, sau khi đăng báo cho thuê nhà, tên yêu nghiệt đó trở thành khách thuê của cô. Sau này mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ký tên vào hợp đồng cho thuê, Lục Tiểu Phong vẫn nhịn không được thở ngắn than dài... Bút sa gà chết mà. Chuyện là như thế này, Lục Tiểu Phong - Một cô gái đã trải qua 30 nồi bánh chưng, làm nghề viết tiểu thuyết và hay sống về đêm, thích cuộc sống tự do thoải mái, là kiểu người theo đuổi phong cách “sao cũng được”, nhà cửa có thể bừa bộn, đồ ăn chỉ cần mỳ tôm, không cần ngăn nắp, không cần sạch sẽ, chỉ cần bản thân thấy vừa ý. Bỗng một ngày đẹp trời, Lục Tiểu Phong nhận ra thu nhập hàng tháng của mình là có chút eo hẹp, mà trong nhà lại dư một phòng không cho thuê thì quá phí phạm, thế là cô nàng liền đăng bảng cho thuê. Và rồi như đã nói, định mệnh cho Lục Tiểu Phong gặp phải Tô Trí Nhược. Tô Trí Nhược, một chàng cảnh sát trẻ tuổi và tài năng, là tiểu thiếu gia của gia tộc Tô thị giàu có. Tô Trí Nhược sở hữu một vẻ đẹp không phân biệt giới tính, được mệnh danh là “đệ nhất mỹ nhân của ngành cảnh sát”. Anh thích sạch sẽ, thích màu trắng, thích mùi bạc hà, là kiểu người sống tự lập không phụ thuộc vào gia đình, mọi việc vặt trong nhà như nấu ăn, rửa chén, giặt quần áo... đều tinh thông. Vì thế dù miệng lưỡi vẫn hay cay độc khó nghe, lòng dạ cũng có chút hẹp hòi nhớ dai, nhưng Tô Trí Nhược luôn là ứng cử viên sáng giá để các nữ cảnh sát nhớ thương theo đuổi. Tô Trí Nhược phải chuyển nhà, nói đến việc chuyển nhà, thật ra anh cũng không muốn, nhưng phải chịu thôi, ai bảo vừa rồi anh mới cưới “vợ” cơ chứ——Mua một chiếc Lamborghini mới tinh, kinh tế lập tức báo động, không thể tiếp tục thuê căn nhà lớn như cũ, chỉ có thể đi tìm một căn phòng nhỏ, giá thuê rẻ chút để còn tiết kiệm mà sống qua ngày. Lần đầu tiên bước vào căn nhà bừa bộn của Lục Tiểu Phong, người sạch sẽ thái quá như Tô Trí Nhược đã lên cơn sốc. Quần áo vứt lộn xộn khắp nơi, nhiều ly mì ăn xong không dọn còn để bừa trên bàn, sàn nhà dơ bẩn cũng không ai lau, còn có mùi hôi của rác để lâu ngày chưa vứt... Trong mắt Tô Trí Nhược, căn nhà này thật chẳng khác gì một ổ rác. Nhưng có một sự thật là chẳng ở đâu rẻ như nơi đây và khi túi tiền đã lên tiếng khóc than oán hận, căn nhà này là sự lựa chọn cuối cùng và thích hợp nhất. Thế là Tô Trí Nhược trở thành khách thuê nhà của Lục Tiểu Phong, cuộc sống dưới một mái nhà của hai người cũng chính thức bắt đầu. Tô Trí Nhược và Lục Tiểu Phong, hai con người với hai tính cách trái ngược nhau, một Tô Trí Nhược hay nóng nảy độc miệng nhưng rất chính nghĩa, kiên cường và mạnh mẽ, một Lục Tiểu Phong nhìn như rất bình thường lại mang trong mình nhiều nỗi đau của quá khứ. Hai người sống cùng một mái nhà, có va chạm tranh cãi, có mâu thuẫn trái chiều, nhưng cuối cùng Tô Trí Nhược là người cứu vớt Lục Tiểu Phong khỏi sự cô đơn và mặc cảm tội lỗi, Lục Tiểu Phong là người giúp Tô Trí Nhược kiên định và vững bước trên con đường anh đã chọn. Tô Trí Nhược giúp Lục Tiểu Phong cảm nhận được mùi vị của bữa cơm gia đình, là khi Tô Trí Nhược bị thương Lục Tiểu Phong nhẫn nại chăm sóc, là lúc cô lên cơn sốt anh lo lắng đưa cô đi bệnh viện, mua cháo cho cô ăn, là khoảnh khắc anh suy sụp, chán chường vì sơ sót của bản thân mà làm đồng đội bị thương, chính cô là người khiến anh tỉnh lại, vực anh đứng dậy và tiếp tục chiến đấu. “Tô Trí Nhược... Em yêu anh, muốn ở chung một chỗ với anh. Em yêu anh dù có lẽ em không xứng với anh tuổi trẻ tài giỏi. Em yêu anh, có lẽ em đã từng trải rất nhiều, tâm hồn tang thương, nhưng xin hãy tin tưởng em, tình yêu em dành cho anh sẽ không vì thế mà giảm bớt. Em nhất định sẽ luôn bên cạnh anh, cùng bên anh trưởng thành, để cho anh mỗi ngày sau này đều hạnh phúc, vui vẻ, em thề, mỗi ngày em sẽ yêu anh thêm một chút, để cho anh có thể biết anh là người quan trọng nhất của em. Lục Tiểu Phong… Tôi yêu em, muốn ở chung một chỗ với em. Tôi yêu em, mặc kệ trước kia em là ai, đã trải qua những gì. Tôi yêu em, có thể bây giờ tôi còn chưa đủ trưởng thành, nhưng xin hãy tin tưởng tôi, tình yêu tôi dành cho em sẽ không thua kém bất kỳ ai. Tôi nhất định sẽ bảo vệ em, không để em chịu bất kỳ tổn thương gì, để em mỗi ngày sau này đều vui vẻ, tôi thề, muốn để cho em thoát khỏi bóng ma đau khổ, trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.” . . . “Chàng Tô đại chiến Bạch Cốt Tinh” là một bộ truyện được viết cách đây khá lâu của tác giả Tội Gia Tội, tuy nhiên gần đây mình mới biết và tìm đọc. Đối với mình, đây không phải là một bộ truyện hay nhưng cũng không quá dở, nó nằm ở mức tầm trung. Ngay từ đầu, truyện có tag “Báo thù rửa hận” nhưng mình đọc hết cả bộ cũng không thấy nữ chính báo thù được ai, cũng không có cảnh xung đột gì đặc biệt, trong khi đó mình đang mong chờ một màn trả thù đầy kích thích và hấp dẫn nhưng cuối cùng không có gì cả, mình cảm thấy khá mất hứng nên mình xin phép bỏ tag đó ra khỏi dòng thể loại phía trên. Chuyện có tất cả 67 chương chính văn nhưng đọc đến chương 66 tác giả vẫn cứ úp úp mở mở về quá khứ đau khổ của nữ chính, người đọc có thể lờ mờ đoán ra nhưng mà cái cảm giác đọc đến chương áp cuối rồi mà mọi thứ vẫn chưa rõ ràng thì khá là khó chịu. Đến chương cuối thì tác giả kiểu như muốn kết thúc nhanh, thôi dứt khoát cho nữ chính kể từ A-Z cho nam chính hiểu, cũng coi như là giải thích người đọc. Kết truyện khá là lãng xẹt, dù là HE cho nam nữ chính nhưng còn nhiều vấn đề chưa được giải quyết, cứ cảm tưởng như tác giả hết cảm xúc rồi nên không muốn viết tiếp. Tóm lại, “Chàng Tô đại chiến Bạch Cốt Tinh” không phải là bộ truyện xuất sắc nhưng dùng để giải trí giết thời gian thì vẫn tạm ổn, truyện viết khá tốt ở những phân đoạn đấu khẩu giữa nam và nữ chính, đi đúng theo phong cách hài hước của các cặp đôi oan gia. Nếu bạn nào thích thể loại hoan hỉ oan gia và lối viết văn của tác giả Tội Gia Tội thì đây có lẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. *** “Anh yêu, anh vẫn còn chưa xong sao!” Cuối cùng Lục Tiểu Phong nhịn không được, ném tờ báo xông vào trong phòng Tô Trí Nhược, sau đó nàng vô cùng chán nản nhìn thấy chồng áo sơ mi, âu phục, áo khoác ngoài, cà vạt, khăn quàng cổ… chất cao như núi. Đây đâu có phải là đi thi hoa hậu, chẳng qua chỉ là đi gặp mẹ của nàng, có cần phải chịu sức ép như gặp phải đại địch thế không, ngày hôm qua nàng nên liều chết cũng không cho anh ấy mang nhiều quần áo ra ngoài như vậy. “Em nói xem có phải gần đây tôi bị đen đi một chút hay không, tại sao phối hợp với cái áo sơ mi màu lam lại không hài hòa như vậy… Hay là mặc đồ màu trắng.” Tô Trí Nhược nói một tiếng lại vất cái áo sơ mi trong tay qua chỗ khác, xoay người tìm một cái áo sơ mi màu trắng viền bạc thay vào. “Anh đã rất tuấn tú rồi, không cần chú ý cách ăn mặc quá. Mặt của anh có thể thu hút toàn bộ lực chú ý của mẹ em ở trong đó.” Lục Tiểu Phong vỗ vỗ trán, nhớ tới thời điểm tuần trước nàng đi gặp mẹ của anh ấy quyết chiến không có một nửa căng thẳng như Tô Trí Nhược ở thời điểm hiện tại. Tô Trí Nhược lập tức so sánh: “Không được, đây là vấn đề lễ phép.” Lục Tiểu Phong không thể nhịn được nữa, lấy ra đòn sát thủ: “Được rồi, bây giờ là 6 giờ, nếu anh tiếp tục làm đi làm lại nữa chúng ta sẽ bị muộn mất. Mẹ của em ghét nhất là người không tuân thủ thời gian.” Lông mày Tô Trí Nhược dựng thẳng, kinh ngạc nói: “Cái gì, đã 6 giờ rồi! Làm sao em không nói cho tôi biết!” Lục Tiểu Phong quay lưng lại, tự mình đi tới cửa: “Em đếm đến ba, mau đi ra cho em.” Vì thế, cuối cùng Tô Trí Nhược khoác lên một cái áo khoác ngoài màu vàng nhạt, vội vàng rời khỏi cửa. Lần này bọn họ chỉ đến nhà Lục Tiểu Phong chào ra mắt người thân của cô ấy, để tỏ lòng không muốn mẹ vợ tương lai thêm phiền lòng, Tô Trí Nhược ở tại khách sạn, sáng nay khi Lục Tiểu Phong tới đón anh ta, anh ta đã ở trong biển quần áo vật lộn hai tiếng đồng hồ, từ trên giường đến ghê sô pha, phủ kín toàn quần áo của anh ta. Tô Trí Nhược ngồi ở trên xe taxi không yên lòng chỉnh sửa lại khăn quàng cổ, Lục Tiểu Phong vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Không có việc gì, thả lỏng nào.” “Em nói nghe thật dễ dàng.” Tô Trí Nhược tức giận nói: “Nếu mẹ của tôi là thái hậu, mẹ của em chính là thái hoàng thái hậu. Lần trước khi bà thẩm vấn tôi, tôi thật sự cảm thấy bà chắc hẳn đã học được toàn bộ khóa học “thẩm vấn” trong đội của chúng tôi.” “Mẹ của em làm cho anh nghĩ đến thấy đáng sợ như vậy sao.” Hiện tại mặc kệ Lục Tiểu Phong nói cái gì, Tô Trí Nhược đều nghe không vào, hắn đang ở đó lẩm nhẩm lại lời thoại, cuối cùng lại kiểm kê quà biếu mang theo có đủ hết không. Lục Tiểu Phong bất đắc dĩ quay đầu đi, nhìn cửa sổ khe khẽ cười. Lúc bọn họ tới, vừa đúng thời gian, Tô Trí Nhược nặng nề khẽ thở phào, kéo lên một trăm hai mươi phần trăm hăng hái của tinh thần, lưng cố gắng ưỡn thẳng tắp, lần thứ n vuốt lên cổ áo của hắn, cố gắng bày ra một tia mỉm cười tự nhiên, hiệu quả không tốt lắm. Lục Tiểu Phong khẽ thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh ta: “Lại đây.” “Để làm chi…” Hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên trên môi âm ấm nóng lên, Lục Tiểu Phong hôn anh ta một chút, lại vỗ vỗ gương mặt của anh ta: “Mẹ của em chỉ muốn gặp anh một chút, không có gì khác, bình thường anh như thế nào thì giờ cứ thế đi, OK?” Tô Trí Nhược cứ ngẩn ra gật gật đầu: “OK.” Lục Tiểu Phong mở cửa, bà Lục đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy mặt con gái yêu lập tức cười nói: “Thật là có lộc ăn, đồ ăn vừa mới làm xong, mau vào đi.” Một cái bàn vuông không lớn, Tô Trí Nhược ngồi bên cạnh Lục Tiểu Phong, đối diện là bà Lục, hắn vội vàng đưa quà biếu lên: “Nghe Tiểu Phong nói bác đặc biệt thích thưởng thức trà, cháu biếu bác một chút trà Phổ Nhị, còn có vài thứ khác là một ít thuốc bổ để bác bồi bổ cơ thể.” Bà Lục đưa tay nhận lấy, để ở một bên, thản nhiên nói: “Ah, cảm ơn.” ... Mời các bạn đón đọc Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh của tác giả Tội Gia Tội.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ái Phi Trẫm Là Đặc Công - Dương Giai Ny
Cô từng là đặc công cao cấp thuộc tổ hành động của cục Quốc An khu A, biệt hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng với Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) Còn hiện tại, cô là phi tử thân mang tội bị trói trên ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực để chờ thiêu thành tro bụi! Hắn yêu hoàng tẩu của mình, bất chấp lễ chế thế tục giam giữ nàng tại hậu cung của mình: Nhưng rồi có một ngày, hắn bỗng phát hiện người con gái ấy từ lâu đã trở nên thật xa lạ. *** “Ánh Nhi.” Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. “Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa. Hoàng Thượng cho ta hầu hạ gần người, lại đồng ý cho ta vào Thân Vệ Quân. Ánh Nhi muội không cần lo lắng cho ta, cho dù Tần đại ca là thái giám, cũng sẽ để mình sống có tôn nghiêm.” Vệ Lai gật đầu, đối diện với ba người này, cảm kích không thể nói được tình cảm trong lòng, vì vậy đành phải im lặng. Hoắc Thiên Trạm cứ nhìn hai người họ nhẹ giục ngựa nghênh ngang đi, một nụ cười khổ làm động đậy khóe miệng. Một phong thư đã bị nàng đốt vẫn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể chọn cách quên đi hoàn toàn. ... Mời các bạn đón đọc Ái Phi Trẫm Là Đặc Công của tác giả Dương Giai Ny.
Tình Yêu Đau Dạ Dày - Điệp Chi Linh
Tình yêu vốn dĩ không cần lung linh hoa lệ như những ánh đèn trang trí, không cần phải xa vời như những vì sao và cũng không cần phải hào nhoáng, xa xỉ như hàng hiệu. Tình yêu giản đơn lắm, nó chỉ cần sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, cần thêm cả một chút quan tâm gìn giữ. Cuộc sống thực tại không có hoàng tử lẫn công chúa, cũng không có truyện cổ tích giữa đời thường. Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày gửi đến bạn đọc lời tâm tình đáng yêu như vậy. Đây là truyện tình cảm có chút đượm buồn nhưng lại luôn làm ta nhớ đến vị ngọt lẫn vị đắng của tình yêu như một thanh socola giữa đời, là hương vị pha trộn hòa quyện trong một tách cà phê. Chỉ thực sự đi đến cuối cùng ta mới biết được hương vị của nó. Cuộc sống này cùng tồn tại nhiều thứ gọi duyên phận và định mệnh, gặp nhau đó vô tình lướt qua nhau, nhưng cũng có khi là cuộc gặp gỡ làm thay đổi cuộc đời một ai đó. *** Trung tuần tháng năm, Tiêu Phàm rốt cục viết xong luận văn, phải đi về làm phản biện, hơn nữa phải giải quyết thủ tục tốt nghiệp. Hai người cũng biết, đây chỉ là tạm thời chia xa, vì vậy đơn giản ôm nhau một chút, chẳng có bất kỳ dây dưa không dứt nào. Lúc Vệ Đằng ra sân bay tiễn hắn, khí trời rất nóng, mặt bị phơi đến ửng đỏ, lúc vẫy tay nói tạm biệt với Tiêu Phàm mỉm cười đặc biệt rực rỡ. Tựa như quả quýt được vẽ đôi mắt to cùng chiếc miệng mở rộng. Lúc máy bay cất cánh, Tiêu Phàm sờ sờ chuỗi dây cuối cùng cũng bị Vệ Đằng thay mới trên di động đặt trong túi, khẽ nở nụ cười. Trải qua nhiều lần thuyết phục của Tiêu Phàm, nhóm giáo sư rốt cuộc từ bỏ ý định để Tiêu Phàm lưu lại nửa năm, thậm chí học tiếp tiến sĩ hoặc ra nước ngoài đào tạo sâu. Tiếc nuối tiễn người sinh viên vừa khiến ông kiêu ngạo vừa không biết làm sao. Tiêu Phàm cuối cùng vào một ngày mùa hè trăm hoa đua nở cũng lấy được bằng thạc sĩ của đại học Thiên Hà. Bởi vì không muốn dựa vào quan hệ của cha mẹ, lúc Tiêu Phàm xin việc gặp phải không ít chông gai. ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Đau Dạ Dày của tác giả Điệp Chi Linh.
Nghe Nói Anh Yêu Em - Thuấn Gian Khuynh Thành
Nếu bạn nói đây là một cuốn tiểu thuyết, tôi nghĩ bạn đã nói đúng. Bởi vì sự hư cấu bên trong chiếm phần khá lớn. Nếu bạn nói, đây là những kinh nghiệm, thực ra bạn cũng không sai. Bởi vì, trong cuốn sách này chứa đựng tất cả những gì, dù là một chi tiết nhỏ trong bốn năm qua của tôi. Tình yêu rồi cũng đến lúc sẽ tan biến. Vì thế mà tất cả những đàn ông và phụ nữ đã từng yêu nhau đến long trời lở đất, cuối cùng cũng sẽ trở thành những ông già bà lão sống qua ngày với nhau, còn những người tình mà miệng lúc nào cũng rằng: anh yêu em, em yêu anh, cứ quấn lấy nhau như đôi chim, sẽ trở thành những kẻ thù của nhau, chẳng bao giờ thèm qua lại. Trước tình yêu chẳng có gì chắc chắn, có người thì lựa chọn miễn cưỡng chấp nhận để sống qua ngày cho đến lúc chết; có người thì lựa chọn, tự cứu vớt bản thân trước khi tình yêu lụi tàn. Vì sao tình yêu không thể kéo dài, để đến nỗi “thời hạn bảo hành” mới chỉ được một năm sáu tháng, chớp mắt một cái, và chỉ bằng một câu là đã mất tăm mất tích, để rồi sau đó lập tức đến với người khác? Tuyệt vọng ư? Tôi chỉ thấy rằng mình tương đối hiện thực mà thôi. Rút cục tình yêu là gì? Thực ra, nó cũng chỉ là phản ứng hoá học được tạo nên bởi hooc môn nam và nữ, bất chợt rung động, bất chợt tan biến. Vì thế, khi ai đó nói với tôi rằng: “Những gì bạn trải qua thật giống với tiểu thuyết, bạn đã dám hy sinh vì tình yêu”, thì tôi sẽ nở một nụ cười rất vô tư để chứng tỏ sự không mấy coi trọng của mình đối với lời khen ngợi của người ấy. Mặc dù, MS trong câu chuyện của tôi cũng bắt đầu từ tình yêu. Thế thôi, cho dù những gì trải qua của tôi có giống với tiểu thuyết thật hay không thì tôi cũng cứ quyết định viết nó ra. Sau này biết đâu tới một ngày, khi mà Thành Mỗ này tóc đã bạc trắng, răng đã long lay, sẽ tìm thấy trong tác phẩm này những dòng có thể coi là luận cứ, luận chứng, “Xem này, ngày xưa là anh đã theo đuổi em, hồi ấy rõ ràng là anh đã khóc; xem này…” thế là cái ông già định giở chứng kia sẽ chẳng thể nói được gì nữa ngoài việc ngoan ngoãn đầu hàng, mặc cho một bà già béo mập thả sức bắt nạt, ăn hiếp. Thành Mỗ sờ cằm, vẻ suy nghĩ, chà…nói như vậy, thì việc đem những gì đã trải qua viết thành sách quả cũng rất cần thiết, ai bảo mình cứ thích đối chứng, so sánh! Hì hì. Thế nên mới có tác phẩm này của Thành Mỗ. *** "Nhà anh Trương ở tầng trên nói, gần đây có kẻ nào đó cứ lấm la lấm lét trước cửa nhà cô, cô phải cẩn thận một chút. Mặc dù mấy người chúng tôi ngồi buôn chuyện ở bên ngoài, nhưng cũng không đảm bảo là những kẻ bất lương vô sỉ không dám làm gì, cô phải chú ý đấy." Bà Phương dặn dò từ ngoài cửa với vẻ rất nhiệt tình. Lương Duyệt mỉm cười: "Cháu biết rồi. Bà nhìn xem, trông cháu thế này, những kẻ biến thái nhìn thấy còn phải co cẳng bỏ chạy ấy chứ, bởi vì đem so ra thì chắc chắn cháu còn biến thái hơn bọn chúng." "Đừng có cười nham nhở như thế! THÁng trước tô cũng nói rồi đấy, cơ quan ấy đang thiếu một chân kế toán, cô đã tới xem xem thế nào chưa?" "Được ạ. Chờ cháu viết xong tập bản thào này, nhất định sẽ tới đó xem thử." Lương Duyệt vừa nói vừa ngáp, mắt lim dim. "Toàn nghe cô nói tới chuyện bản thảo thôi. Cô viết cái gì vậy?". Mặc dù đã qua tuổi bảy mươi nhưng bà Phương vẫn hiếu kỳ chẳng khác gì những phụ nữ trẻ. "Cháu ấy ạ? Cháu viết tiểu thuyết cho các thiếu nữ đọc, toàn chuyện yêu đương nhăng nhít ấy mà." Lương Duyệt đáp mắt sáng lên. "Giống như cái bà Quỳnh Dao gì đó hả? Toàn chuyện khóc lóc sướt mướt chứ gì?" Bà Phương chau mày, tỏ vẻ không mấy thích thú. "À, vâng, nhưng cháu sẽ không làm cho người ta khóc đâu." Lương Duyệt vội giải thích. ... Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Anh Yêu Em của tác giả Thuấn Gian Khuynh Thành.
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! - Tử Dạ
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận là tác phẩm của Tử Dạ thuộc thể loại xuyên không, ngôn tình. Truyện xoay quanh về nữ chính: Hoàng Song Nhật Dương, biệt danh là Nhật Song Vương, cầm đầu một tổ chức hắc ám chuyên săn lùng những vũ khí tối tân nhất. – Nam chính: Phong Thiên Kỳ, là vua Phong Thiên quốc, một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất trung nguyên (bao gồm Phong Thiên quốc và Khiết Đan). – Ngoài ra còn một dàn nhân vật khác sẽ dần được bật mí về sau. Hắn – một kẻ lạnh lùng, là ước mơ của bao nữ nhân trong thiên hạ. Nàng – một sát thủ, vì cứu cha mà bị xuyên không về Phong Thiên quốc. Lúc còn nhỏ hắn theo sư phụ luyện võ nào ngờ luôn bị “Tiểu dạ xoa” lừa gạt, hắn thề một ngày gặp lại sẽ không tha thứ cho nữ nhân này! Nàng xuyên không trở về kiếp trước vô tình gặp lại hắn. Lần đầu gặp mặt nàng đã chửi thẳng vào mặt hắn, lần thứ hai nàng lừa hắn một cú đau đớn. Hắn lại một lần nữa thề rằng “dám đùa giỡn ta, lần sau gặp lại ta nhất định không tha cho nàng”. Người ta nói oan gia ngõ hẹp quả không sai, ma xui quỷ khiến làm sao mà nàng lại trở thành hoàng hậu của hắn, hơn nữa nàng lại chính là “tiểu dạ xoa” khi xưa luôn chọc tức hắn. Và cuộc chiến kịch liệt bắt đầu! Mọi người trong cung ai nấy đều lo sợ: “Hoàng hậu nổi giận rồi, chạy mau!!!!” *** Nàng im lặng nhắm mắt, khuôn mặt đã hồng trở lại, tuy nhiên chân mày hơi nhíu lại tựa như đang trăn trở điều gì đó. Ngay cả khi trong giấc ngủ nàng vẫn không thể buông bỏ mọi thứ. Hắn nhìn nàng, nhìn thật lâu. Liệu ở nàng còn có bao nhiêu bí mật hắn không biết? Hắn suy nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã qua liên quan đến Nhật Song Vương. Ngộ nhỡ khi nàng nói nàng đã là nữ nhân của Nhật Song Vương hắn liền không tha thứ cho nàng hoặc chẳng may lúc ấy hắn không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương nàng thì giờ này nàng và hắn sẽ ra sao? Thì ra những gì trước đây nàng làm đều muốn thử lòng hắn, và hắn chợt hiểu nữ nhân trước mặt chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng đang mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Nơi nàng lạc bước là một vùng đất u ám và tối tăm, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ khiến nàng mơ hồ cảm thấy cái thê lương chết chóc. Phía trước nàng là một hắc y nhân, hắn ta quay lưng về phía nàng nên những gì nàng nhìn thấy chỉ vỏn vẹn tấm lưng mờ ảo của hắn. -Hoàng Song Nhật Dương, cuối cùng đã đến lúc ngươi đến nơi này rồi. -Ngươi là ai? Chầm chậm cất lên thanh âm trầm thấp, hắc y nhân vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía nàng, hắn ta ngước đầu nhìn lên vầng trăng đang bị quầng mây đen che phủ, vẻ thần bí toát ra khiến người ta vài phần sợ hãi. ... Mời các bạn đón đọc Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! của tác giả Tử Dạ.