Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơn Thủy Nhất Trình

Giới thiệu:  Ai có thể cho anh biết Phải kiên cường đến mức nào Mới dám nhớ mãi không quên . # Chuyện về 1 nữ nghệ sĩ và tài xế ngoan của cô ấy # # Hiện thực và u tối # # Chuyện trong thế giới của người lớn, trẻ em cẩn thận khi vào # # Viết cho những cô gái # . , Lời người dịch: Thủy Hóa Bối viết truyện đôi chỗ màu mè và trừu tượng với khá nhiều từ hoa mỹ. Nhưng cái mình thích ở tác giả là cách xây dựng nhân vật rất đời, rất bụi, đôi khi tưởng như thấy điểm chung của mình trong mỗi nhân vật, nhất là những điểm đáng ghét ^^; đặc biệt cú plot và quan điểm của bạn ấy càng làm mình rung rinh, cả phong cách cũng lãng mạn theo một kiểu riêng của người trẻ rất Tây với đầy lý tưởng (hoặc nổi loạn) và hoài bão. Sơn Thủy Nhất Trình có bầu không khí trầm, ngột ngạt, một thứ gì khiến người ta bị che đi mọi cảm xúc. Xuyên suốt câu chuyện, nhiều lúc cảm tưởng thực sự khó chịu, ngỡ bực bội không đọc nổi nhưng vẫn có cái gì thôi thúc mình tiếp tục, hẳn vì đoán chắc tác giả sẽ không để mình ngột đến cuối cùng. Quả là thế, một kết thúc đẹp thực sự. Dẫu có hơi gượng, khúc vĩ thanh vẫn đủ khiến nó trở lại thật đẹp. Chúc các bạn đọc vui. *** Review Truyện Sơn Thuỷ Nhất Trình (Nước non một đoạn đường/Đoạn đường bên nhau) Tác giả: Thủy Hóa Bối Thể loại: Hiện đại, u tối, hiện thực, VẠCH TRẦN sự khắc nghiệt, dơ bẩn của giới showbiz / thể thao đằng sau ánh hào quang, nữ minh tinh x nam tài xế, mang giá trị về nhân văn, tình cảm, cảm động, HE. Độ dài: 30 chương Tình trạng: Hoàn edit. Lần đầu tiên Trịnh Đạc nhìn thấy Khương Nghê, cô bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên. Khi ấy Khương Nghê là ngôi sao đang nổi, hot đến mức sờ vào là bỏng tay, nhưng cũng chính vì thế nên scandal của cô mới ầm ĩ như vậy, chưa kể đến chuyện, cô dính vào nghi án dùng ma tuý.  Nhưng khi thấy cô đứng trước cổng trại cai nghiện, hắn lại chỉ nghĩ rằng, “Lần đầu tiên gặp cô, cô bị phóng viên vây kín tầng tầng lớp lớp. Cô cúi đầu, mày cau chặt, nhỏ nhắn mà bất lực, đứng đấy trong mê man, bé tí như một hạt bụi.” Chẳng phải một minh tinh cao ngạo không sợ trời chẳng sợ đất, thói hư tật xấu đầy mình, ngang ngược phô trương, mà chỉ là một cô gái nhỏ đang sợ hãi trước sự chất vấn của thế giới này. Vì thế hắn xót thương cô, bởi nhìn tình cảnh cô lúc ấy, khiến hắn nhớ về mình trong quá khứ.  Trịnh Đạc từng có một tương lai rực rỡ và cuộc sống muôn sắc muôn màu, thế nhưng vì một lần thi đấu bị huấn luyện viên cho dùng doping, hắn bị tước tư cách tham dự. Rồi sau đó… vận đổi sao dời, gặp đủ lao đao, người thiếu niên Trịnh Đạc ôm trong lòng lý tưởng và nhiệt huyết sống tràn trề, phút chốc trắng tay không còn gì cả.  Hắn không thể tiếp tục thi đấu quyền anh, thậm chí còn phải vào tù. Sau khi ra tù, mọi hào quang khi xưa đều đã rời bỏ Trịnh Đạc, hắn trở lại cuộc sống của một người bình thường, tên hắn từng toả sáng trên các mặt báo năm xưa thế nào, cũng đã bị bao người lãng quên. Có lẽ là do ông trời sắp đặt, hoặc cũng có lẽ chỉ là tình cờ, hắn được thuê làm tài xế của Khương Nghê. Khương Nghê thoạt nhìn khó gần, nhưng sau khi tiếp xúc Trịnh Đạc mới biết rằng, dù là người nổi tiếng, có cuộc sống giàu sang bao người mơ ước, thế nhưng Khương Nghê cũng chỉ là một người bình thường, cô cũng sẽ khóc, cũng sẽ biết đau, cô khao khát yêu thương và cũng có thể yêu người khác một cách chân thành.  Khương Nghê ngụp lặn trong giới giải trí lâu như vậy, cũng chẳng còn là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời không hay biết gì cả, thế nhưng mong ước được hạnh phúc và yêu thương của cô quả thật vô cùng hồn nhiên, vô cùng thuần khiết. Trịnh Đạc xuất hiện trong cuộc đời Khương Nghê ngay lúc cô đang loay hoay chật vật nhất, chính cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình sẽ phải lòng người này, sẽ muốn bảo vệ và yêu thương hắn, hẳn Trịnh Đạc cũng từng nghĩ như vậy.  Tình cảm của họ xuất hiện rất đột nhiên, chẳng hề chủ ý, có lẽ phần nhiều, ban đầu xuất phát từ sự cảm thông bởi nỗi cô đơn thường trực và những vết thương mãi không thể tỏ bày cùng ai trong lòng, họ giống như người bệnh lâu ngày giờ đột nhiên lại gặp được kẻ đồng bệnh tương liên. Khương Nghê bị trói buộc bởi hợp đồng âm dương(*), sau ánh hào quang trên sân khấu là một trái tim chằng chịt xước sẹo, với một thân thể đã qua tay bao người. Cô vẫn luôn tự bảo mình rằng, đây là con đường cô tự chọn đấy thôi, thế nhưng với Trịnh Đạc, cô lại không thể chịu được suy nghĩ hắn sẽ chê cô bẩn. Cô khóc nức nở, không ngừng lặp đi lặp lại với Trịnh Đạc, Trịnh Đạc à làm sao bây giờ, tôi bẩn quá rồi, Trịnh Đạc à…  Nhưng hắn chưa từng chê cô bẩn. Hắn muốn che chở cô, cũng như khi cô che chở hắn khi bị người ta đánh hôm ấy. “Sơn Thuỷ Nhất Trình” là một bộ truyện hiện thực nhuốm màu buồn bã, nó vạch trần mặt tối của thế giới này và những nỗi đau mà người ta phải chịu. Như Khương Nghê, như Trịnh Đạc, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là một câu chuyện tuyệt vọng. Bởi vì sau tất cả, tình yêu giữa người với người vẫn tồn tại, thắp sáng và sưởi ấm mỗi ngóc ngách trên trái đất rộng lớn này. Khương Nghê dũng cảm vạch trần tội ác của ông chủ công ty giải trí, giải thoát cho mình, cũng bảo vệ những nghệ sĩ nữ khác, dù cho có phải xé toạc vết thương mà cô đã cẩn thận giấu giếm bấy lâu, mang ra làm bằng chứng cho cả giới truyền thông mổ xẻ. Trịnh Đạc dũng cảm bảo vệ và yêu người con gái mà hắn phải lòng.  Đọc “Sơn Thuỷ Nhất Trình”, bạn sẽ không chỉ thấy được tình yêu lặng lẽ và sâu sắc của Khương Nghê, Trịnh Đạc; mà còn thấy được tình gia đình ấm áp, tình người đong đầy: như người mẹ mắc chứng Alzheimer của Khương Nghê, dù không phân biệt được ai với ai những vẫn luôn nhắc người ta hãy chăm sóc cho con gái bà; như người bạn cũ đã tâm sự với Khương Nghê rằng Trịnh Đạc rất tốt, xin hãy chăm sóc anh ấy; như nữ nghệ sĩ dũng cảm đứng lên để vạch trần bộ mặt của công ty chủ quản… rất nhiều, rất nhiều. Có lẽ sẽ có những phân đoạn mô tả bản chất ác độc và tăm tối của con người khiến bạn ghê sợ và khiếp hãi, thế nhưng với bản chất cao đẹp của mình, tình yêu vẫn sẽ chiến thắng cái xấu xa, ác độc. Dù trong cuộc sống, có nhiều lúc nghịch cảnh khiến bạn đau đớn và tuyệt vọng, nhưng thật tuyệt biết bao khi bạn vẫn dũng cảm vượt qua và sống tốt. Cảm ơn sự dũng cảm của bạn. *** Khương Nghê cảm tưởng đây là ngày ánh nắng châm mắt nhất suốt hai tháng tới nay. Xuyên thấu đôi gò má gầy hốc của mình trên lớp cửa kính, cô trông thấy cánh nhà báo vây kín như nêm phía ngoài cánh cổng lưới sắt. Mỗi một kẻ đều đang vác cái cần câu cơm của bọn chúng, ống kính đen dài như những nòng súng chi chít, sẵn sàng cho viên đạn nã thẳng tới cô bất cứ lúc nào. Chiếc điện thoại ly biệt lâu ngày của cô bắt đầu rung lên, tên của Jessie hiện lên trên màn hình. “Chị Nghê, sao chị còn chưa ra nữa?” Khương Nghê hé hờ con mắt, nhìn ra dải màu đen nghìn nghịt phía ngoài: “Phóng viên đông quá.” Giọng Jessie có hơi nôn nóng: “Xe đã dừng đợi chị sẵn rồi, chị đi ra là có người tới đón… Đau dài không bằng đau ngắn, chị ráng chạy mấy bước lên được xe là tốt rồi…” Khương Nghê ngó những cái đầu nhấp nhô không sao phân nổi ngoài kia chăm chú, bàn tay cầm điện thoại siết hơn, thở dài, kéo mở cánh cửa kính. Không ngoài dự đoán, đám đông ngoài cánh cổng sắt bắt đầu sôi trào, ánh đèn flash chớp lóe trông rõ mồn một kể cả dưới nắng gắt. Cánh cổng lưới sắt mở. Tuy đã có hai bảo vệ cản lại, cánh nhà báo vẫn chen vào lúc nhúc. Một nữ phóng viên nhanh tay lẹ mắt bỗng loáng dí micro vào dưới mũi Khương Nghê, gân giọng hỏi thật nhanh: “Cô Khương Nghê, trải qua chuyện lần này, cô sẽ rời khỏi làng giải trí chứ?” Khương Nghê cau mày, kéo thấp vành nón, chỉ muốn chen ra khỏi đám đông. “Cô Khương Nghê, bên cảnh sát nói đây chỉ là một việc hiểu lầm, là như thế thật ư…” “Cô Khương Nghê, tôi là giải trí XX, cô sẽ tiếp tục hợp tác với công ty RJ chứ…” “Cô Khương Nghê… nhìn bên này… Nghe nói đã có vài đơn vị hợp tác hủy hợp đồng, việc này là thật chứ…” “Cô Khương Nghê, đây là giải trí XX… Xin hỏi…” “Cô Khương Nghê…” Ánh đèn flash và những âm thanh nhức óc khiến cô bực dọc lạ thường trong tiết cuối hè. Không biết bị ai đẩy mà trọng tâm của cô bỗng hơi hẫng, nhưng ngay giây sau đã được một cánh tay mạnh mẽ ôm vòng qua eo, kế đó một chiếc áo khoác đen kịt phủ trùm trên đầu. Mùi xà phòng thoang thoảng ập tới. Ánh mắt cô chìm trong bóng đen. Nhưng có thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang đẩy cô bước tới trước. Trong tình cảnh rối ren, sức mạnh ấy vững khỏe mà lại im ắng, âm thanh bên tai cô mỗi lúc một nhỏ dần, mãi đến khi mất hút. Nghe tiếng mở cửa xe, cô tuột cái áo khoác xuống ném vào ghế sau. Khi được hơi mát dễ chịu trên xe bao trùm, cô khoan khoái thở ra một hơi. Jessie ngồi trên ghế phụ lái ngoái đầu nhìn Khương Nghê hồi lâu, bảo: “Lạy trời lạy đất, không có việc gì…” Cửa bên tài xế mở, mùi xà phòng thoang thoảng ban nãy vọng vào. Khương Nghê chú ý tới người đàn ông ngăm đen và cường tráng kia. Khương Nghê cau mày, hỏi: “Anh ta là ai?” Jessie liếc qua chiếc SUV màu đen chạy vào trong kính chiếu hậu, không để ý tới Khương Nghê, chỉ nói với đối điện: “Đi nhanh, tới cao ốc RJ.” Khương Nghe lại cau mày, hỏi: “Tới RJ làm gì?” “Giám đốc Cảnh tìm chị.” Khương Nghê im lặng, nghẹo đầu, thấy cánh tay vạm vỡ của người đàn ông trên ghế tài xế. Khi chỉ xỏ cái áo trắng ngắn tay để điều khiển vô lăng, đường cơ bắp tay nổi rõ bần bật. Jessie nói: “Đây là tài xế kiêm vệ sĩ mới của chị, tên Trịnh Đạc.” Khương Nghê nhếch mày, hỏi: “Người lúc trước đâu…” Jessie lườm một cái toàn tròng trắng, nói: “Người ta thấy chị có chuyện, ton hót chạy theo chủ mới rồi. Chị biết Triệu Thư Na chứ, giờ người ta là gà cưng được RJ nâng đỡ số một đấy.” Khương Nghê ngước đầu, mắt giao với mắt Trịnh Đạc trong kính chiếu hậu trong một thoáng. Đôi ngươi đen kịt kia tức thì lảng đi. Khương Nghê không nghĩ nhiều. Trong tiếng nói “chạy nhanh lên” của Jessie, mắt cô trân trân vào hàng bạch dương chạy ngược tới vô hạn. Xe nghênh ngang đi xa khỏi mấy chữ “Trại cai nghiện thành phố Cầu Cảng”. Vẫn nhìn chữ số tăng dần trong thang máy, Khương Nghê soi vào vách thang mờ đục vuốt phẳng lại áo quần. Tầng 66… Cô nhìn chữ số đỏ rực kia. Cảnh Diệc mãi là người đàn ông thích đứng ở nơi cao nhất. Cô quen đường thuộc lối đi tới văn phòng của Cảnh Diệc. Hai trợ lý đứng dậy gật đầu ra hiệu với cô, kế đó một trong hai cất tiếng: “Giám đốc Cảnh đang bàn chuyện với người khác trong phòng, cô Khương xin chờ cho một lát.” Khương Nghê gật đầu. Không tới một lát, cánh cửa thủy tinh mờ mở, một bóng người mảnh mai đi ra. Chiếc áo thun trắng thoải mái và quần bò ống đứng tôn rõ vóc dáng đẹp đẽ, đôi mắt to trên gương mặt tròn tràn trề hơi thở thanh xuân càng khiến cô thêm rực rỡ. Khương Nghê đoán hẳn cô chính là “Triệu Thư Na” trong lời Jessie. Cô gái cười đến là ngọt ngào, bước tới đối diện Khương Nghệ, không hề sợ người lạ: “Chị Khương Nghê, giám đốc Cảnh đang đợi chị bên trong đấy. Chị mau vào đi.” Khương Nghê không lộ sự biến đổi nào trên nét mặt, gật đầu thay câu trả lời, vào phòng, không nhìn cô thêm một cái. Thế trận bên trong khá là hoàng tráng. Trừ Cảnh Diệc dựa vào cửa sổ ngắm cảnh còn có nhân viên giao tiếp xã hội của đội chuyên xử lý những sự kiện quan trọng của tập đoàn RJ. Hơn nữa toàn bộ đều có mặt, không sót một người. Bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn RJ được công nhận là hàng đầu trong ngành, ngay sự kiện hot search sao nam nổi tiếng bạo hành bạn gái hotgirl mạng lần trước cũng có thể tẩy trắng hoàn toàn. Cảnh Diệc quay đầu. Hôm nay hắn không đeo mắt kính, chẳng thế mà đầu tóc còn rơi rũ vì nóng, trông có vẻ trẻ tuổi hơn. “Khương Nghê, đúng là giỏi lắm.” Âm giọng hắn vốn đã thấp trầm, câu nói này qua miệng hắn còn dồn chứa đe dọa ngập ngụa. Hắn chậm rãi bước tới. Một xấp tài liệu đập thẳng vào người Khương Nghê, rơi rụng trên thảm. Giấy trắng bay tứ tán. Hắn cao hơn Khương Nghê một cái đầu, lại hếch cằm nhìn cô. Cảm giác áp lực khiến mọi người trong phòng cùng hít sâu. “Hai phim điện ảnh, trong đó một phim hướng tới giải Cannes, hai phim truyền hình đẳng cấp, một phim chiếu mạng… Hai quảng cáo đã thành, sáu quảng cáo đang thương thảo… Khương Nghê, cô đã khiến RJ tổn thất bao nhiêu rồi?” Khương Nghê vẫn tỉnh nhăn chẳng đổi, quỳ gối nhặt gọn mớ giấy tờ, kế đó đưa bằng cả hai tay cho Cảnh Diệc. Ánh mắt đối thẳng với đôi mắt hai mí rất rộng của hắn không hề kiêng nể. Cảnh Diệc đã quen với điệu bộ này của cô từ lâu. Rút mớ tài liệu, khi quay đi có nghe Khương Nghê nói. “Chí ít tôi từng kiếm tiền cho RJ, à… Không, là cho giám đốc Cảnh.” Cảnh Diệc quay đầu, nét mặt hơi méo mó, lại đối diện với Khương Nghê đang cười. Nụ cười của Khương Nghê, đòn sát thủ của cô ngôi sao đang lên kia cũng không thể so bằng, là một kiểu cười sáng đẹp đến độ đáng yêu mà lại lộng lẫy. Hệt như lần đầu nhìn thấy cô. Không hề nổi bật trong đám đông, thậm chí cả khi quét nhìn tận năm, sáu lần, đến khi nét cười của cô nở rộ. Sự cách biệt với gương mặt bình thường luôn lạnh nhạt căm ghét trần thế ấy khiến hắn mê mẩn. Bấy nhiêu năm đã qua, vẫn nguyên như thế. Hắn gằn giọng cười, nói: “Hi vọng cô còn luôn kiếm được tiền cho tôi.” Rồi hắn chuyển ánh nhìn sang mấy nhân viên quan hệ xã hội danh tiếng, ra lệnh bằng ánh mắt. “Cô Khương Nghê, chúng tôi tổng hợp những bình luận và số liệu trên mạng thời gian qua, kế hoạch cho cô hiện tại là cố gắng tham gia thật nhiều game giải trí, quay clip ngắn và quảng cáo công ích… Lượng fan của cô hiện tại không giảm mà còn tăng, nói rõ cô vẫn còn thị trường rất lớn. Mục đích của chúng tôi là làm gì làm cho trót, khiến fan của cô sẽ càng thích cô hơn, khiến người ghét cô càng ghét cô hơn…” Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nhưng cũng chả cần cô có thái độ. Đám quan hệ xã hội lại kê ra những hành động cụ thể, cô chỉ tiện thể nghe cho biết. Thái độ ấy khiến Cảnh Diệc xua tay đuổi hết đám nhân viên, cả phòng họp rộng không chỉ chừa mỗi hai người họ. Cả hai im lặng hồi lâu. Cảnh Diệc cởi nút chiếc sơ mi, nghếch cằm nói với Khương Nghê: “Lại đây.” Khương Nghê làm thinh. “Lại đây.” Giọng điệu đã nhấn nhá của Cảnh Diệc thêm mùi cảnh cáo. Khương Nghê bước tới, bị Cảnh Diệc vươn tay túm chặt mớ tóc ngắn. Trong cơn đau và bị kéo tới trước mặt hắn, cô cảm nhận được thứ mùi riêng biệt của hắn ràng quấn quanh mình. “Khương Nghê, đừng có giở trò. Đinh Y Dung ngu thật, nhưng cô cũng đừng nghĩ mình quá thông minh.” Lực tay hắn mạnh hơn. Khương Nghê cắn bập vào môi vì đau, nhưng cô không biết trong mắt Cảnh Diệc nó cám dỗ đến mức nào. Mắt hắn nheo nheo. Khương Nghê đã nhận ra biến đổi của hắn. Nhẹ giọng, cô nói: “Giám đốc Cảnh muốn lên tôi ở đây?” Giọng điệu hờ hững khiến hắn căm ghét. Hắn buông phắt cô ra. Khương Nghê được đà trượt mình xuống đất. Cảnh Diệc đứng trên cao ngó xuống, nói bằng giọng rẻ rúng: “Cô cũng không đếm lại xem mình đã bị bao nhiêu người lên.” Khương Nghe cúi đầu, nhưng giọng nói thì rành mạch từng chữ: “Vậy cũng là nhờ phúc giám đốc Cảnh.” Cảnh Diệc cười, nụ cười chẳng tí tình cảm gì. Hắn nói: “Chuẩn bị buổi chiêu đãi phóng viên chiều nay đi, đến lúc đấy tôi sẽ tham gia với cô, tốt nhất là đừng có chuốc thêm cho tôi rắc rối gì.” Khương Nghê đứng dậy, dắt mái tóc ngắn vào mang tai khiến sườn mặt lộ rõ. Trong mắt Cảnh Diệc, cô không đủ đẹp, nhưng đã quá đủ mùi. Cảnh Diệc vừa cài lại nút áo sơ mi, một giọng nói lanh lảnh đã vọng vào từ cửa lớn: “Anh Cảnh Diệc!” Một cô gái mặc đầm hai dây họa tiết hoa nhỏ chạy vào ôm cứng tay Cảnh Diệc. Cô gái rất thấp, chỉ cao tới ngực Cảnh Diệc, đứng bên hắn trông càng có vẻ thấp bé. Cô gái nhìn Khương Nghê, âm giọng chuyển lạnh: “Khương Nghê, cô đừng có tìm thêm rắc rối cho anh Cảnh Diệc nữa!” Cái giọng hờn mát đủ sức khơi gợi trái tim đàn ông. Nhưng Khương Nghê đã quá hiểu Cảnh Diệc. Hắn không thích kiểu con gái như thế. Khương Nghê không tỏ thái độ gì, nói: “Chào cô, cô Đinh.” Đinh Y Dung trề môi. Khương Nghê thoáng cười, chân thành hơn trước đó. Cô nói: “Vừa rồi giám đốc Cảnh còn khen cô đấy.” Mắt Đinh Y Dung sáng rỡ. Cảnh Diệc cau mày, hơi nghiêng đầu đi. “Giám đốc Cảnh khen cô thông minh đấy.” Đôi mắt xếch của cô chơm chớp, phối với góc môi cong lên trông hệt bông anh túc nở rộ. Mời các bạn mượn đọc sách Sơn Thủy Nhất Trình của tác giả Thủy Hóa Bối.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Khanh - Nhiễu Lương Tam Nhật
Trên thế giới này có một người như vậy, Nàng ôm ấp giấc mộng, Lặng lẽ nỗ lực, Thầm mong có một ngày có thể đuổi kịp bước chân của người kia, Nàng ngốc nghếch, Dù cho tình cờ bắt gặp cảnh đẹp ven đường, cũng không biết rẽ sang. Nàng ngốc nghếch như vậy, Kiên trì, nỗ lực không ngừng nghỉ, Và rồi cuối cùng, nàng đã có được hạnh phúc của chính mình. *** Nhan Hỉ là một cậu bé đặc biệt, dĩ nhiên là ban đầu bản thân cậu không hề nhận ra điều này. Cho đến năm chín tuổi, cậu mới ý thức được rằng, mình khác với mọi người. Lần đầu tiên Nhan Hỉ gặp Minh Tuệ là vào năm cậu chín tuổi. Lúc bấy giờ cô nhóc Minh Tuệ chỉ mới ba tuổi, bé cỏn con như một hạt đậu, ngay cả trí não còn chưa phát triển hoàn thiện. Thế nhưng nhờ cô nhóc ba tuổi này mà cậu mới biết được mình khác với mọi người. Khoảnh khắc đầu tiên cậu trông thấy Minh Tuệ, toàn thân cô bé tỏa ra một màu hồng rực rỡ. Tất nhiên cậu không biết màu sắc ấy là màu hồng, bởi trước chín tuổi, thế giới trong mắt cậu từ lâu đã được mặc định không có màu sắc, vì rằng tất cả những thứ cậu nhìn thấy hơn tám năm qua chỉ gói gọn trong ba màu: đen, trắng và tro tàn. Nhan Hỉ cảm thấy Minh Tuệ trông thật hay ho, còn cái màu hồng tươi roi rói trên người cô bé nữa, sao mà cuốn hút đến thế. Thế là cả mùa hè năm đó, ánh mắt cậu luôn theo sát không rời hạt đậu hồng chuyên nghịch ngợm phá phách kia. Nếu nói rằng câu chuyện của họ đã thành hình từ những năm tháng ấu thơ hồn nhiên và non trẻ, quả thật không sai. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Khanh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi - Chá Mễ Thố
Ta đây xuyên không, nào ngờ lại biến thành cô bé lọ lem phiên bản cổ đại. Hết bị muội muội đoạt đi vị hôn phu, lại bị phụ thân gả cho người ta xung hỉ——đùa à! Cho tới bây giờ chỉ có ta khi dễ người, khi nào đến lượt họ lên mặt! Đánh ta?! Được! Một châm cho ngươi nâng không nổi tay phải! Mắng ta?! Tốt! Một cước đá ngươi xuống hồ băng làm mồi cho cá chép! Ám sát?! Giỏi! Ta đây không cho ngươi nhìn thấy mặt trời ngày mai! Cái gì? Muốn dâng ta cho Quỷ vương âm lãnh tàn nhẫn, khắc chết tám vị phu nhân ngay đêm tân hôn sao? Không thành vấn đề! Ta đây chính là “hỗn thế ma nữ” lăn lộn trong hai giới hắc bạch, ta đây thực muốn nhìn thử xem, hai ta, ai tàn nhẫn hơn, ai ngoan độc hơn! Đến khi bước vào vương phủ, ta đây mới biết được Quỷ vương này lại hoàn toàn bất đồng với lời đồn bên ngoài. Chẳng những trúng phải kì độc, ngày ngày uống thuốc, mà đến mỗi đêm trăng tròn đều phải chịu đựng nỗi đau như xé tâm can. Bộ dáng suy nhược của nam tử kia khiến ta đây dần dần buông lòng phòng bị, tâm sinh thương tiếc. Ta thề, ai làm cho hắn như thế, ta phải ngàn lần, không, vạn lần “đền đáp” lại cho đối phương! Nhưng mà, nam nhân này, tựa hồ như, không hề giống với vẻ bề ngoài. *** Ta là một nô tài bé nhỏ không đáng kể, không bắt mắt nhất, trong hoàng cung Nam Phượng, mười một tuổi vào cung, đến bây giờ, ta đã sống ở trong hoàng cung này được một giáp, cũng chính là sáu mươi năm . Nói như vậy, các ngươi đã biết tuổi của ta rồi, ta đã bảy mươi mốt tuổi. Nô tài ở trong cung điện này, không ai lớn tuổi hơn so với ta. Người vào cung cùng với ta lúc ban đầu, cũng đã cát bụi trở về với cát bụi, đất về với đất, duy chỉ có lại ta, còn sống trên cõi đời này, hưởng thụ mặt trời mọc mặt trời lặn, sóng lên sóng xuống, vẫn cùng cái Vương triều này, tiếp tục sống cùng nhau. Mọi người trong cung nhìn thấy ta, cũng sẽ tôn kính xưng một tiếng Phúc công công, mặc dù chỉ là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế, nhìn thấy ta cũng nhượng ba phần lễ. Ta từ trong con mắt của bọn họ, thấy được tôn kính cùng sợ hãi, Tiên Hoàng nói, đây làta nên được , cho nên ta đương nhiên hưởng thụ hết thảy. Ta thích phơi nắng, mỗi ngày cũng sẽ đến trong viện, ngồi ở trên xích đu, hưởng thụ ánh mặt trời ấmáp. Chỉ có thấy mặt trời từ phương đông mọc lên, ta mới có thể xác định ta đã sống quá một ngày. Tiên Hoàng thoái vị, ta vốn là muốn đi theo Tiên Hoàng, nhưng Tiên Hoàng nói ta tuổi già, để cho ta ở lại trong cung dưỡng lão. Ta biết Tiên Hoàng là vì muốn tốt cho ta, theo ở bên cạnh Tiên Hoàng nhiều năm như vậy, ta rất có năng lực được hiểu được ẩn ý bên trong tiếng nói của Tiên Hoàng, phân biệt được trong giọng nói của người là thật hay giả. Mặc dù biết Tiên Hoàng là thật tâm tốt với ta, nhưng trong lòng ta vẫn khổ sở. Bởi vì, ta già rồi, không thể hầu hạ Tiên Hoàng được nữa. Nhìn người và Phượng Hoàng Tiểu chủ rời đi, ta đột nhiên cảm giác thấy trong lòng vắng vẻ, người kia làm bạn với ta nhiều năm từ lúc còn là Tiểu hoàng tử đến lúc trưởng thành, sau này cũng không cần ta nữa. Cũng may, tân hoàng đối với ta rất tốt, mỗi lần thấy ta, cũng không để cho ta quỳ xuống, ngược lại mở miệng một tiếng Phúc công công, để cho ta có chút chịu không nổi. Mỗi khi, thấy tân hoàng, ta cũng sẽ hoảng hốt trong nháy mắt như vậy, đôi mắt màu tím kia của tân hoàng, khiến cho ta nghĩ tới nhiều chuyện trong quá khứ, rất nhiều rất nhiều. Lại nói, tân hoàng cũng là ta nhìn lớn lên( ý nói chăm sóc từ nhỏ đến lúc trưởng thành). Thời điểm, Tiên Hoàng mang theo đứa nhỏ này vào cung, ta liền biết quyết định của Tiên Hoàng. Lúc trước khi Tiên Hoàng còn sống, người chỉ có yêu ba nữ nhân. Thứ nhất, đương nhiên là Kính Đức hoàng hậu, bà làMẹ đẻ của Tiên Hoàng, tên là Miêu Sở Vân, là một nữ nhân với dung mạo vừa xinh đẹp ôn nhu, vừa đáng thương. Người thứ hai, là chính là cô gái Phương Bắc kia. Ta bất quá là nô tài, không thể suy đoán bừa bãi nội tâm của Tiên Hoàng, nhưng ta lại biết, Tiên Hoàng cả đời này, thậm chí đến chết, trong lòng cũng chỉ chứa cô gái gọi là Phượng Thất Thất kia. Chỉ tiếc, cõi đời này cũng không phải là cố gắng thì được đền đáp, cũng không phải là ta yêu ngươi, ngươi sẽ yêu ta. Tiên Hoàng kế thừa sự si tình của Kính Đức hoàng hậu, cuối cùng vìnàng kia, chờ đợi nhiều năm như vậy. Cho đến. . . . . . Người nữ nhân thứ ba xuất hiện. Mặc dù, ở trong mắt rất nhiều người, ta đã là thập cỗ lai hy, trừ cái danh tiếng Phúc công công này, không còn có đặc điểm khác, thế nhưng bọn họ đã quên, ở trong cung lạnh lùng vô tình này, ta có thể sống quámột giáp, đủ để nói rõ khả năng của ta. Ví dụ như, ta biết rõ chủ tử yêu thích cái gì, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, tiếp theo, ta có trí nhớ vô cùng tốt, có thể nhớ được rất nhiều chuyện, rất nhiều hình ảnh một cách rõ ràng. Tựa như, bây giờ ta nhớ tới thời điểm, mới gặp gỡ vị chủ tử kia, hình ảnh của khuôn mặt kia, sẽ lập tức nhảy vào trong đầu ta, làm sao cũng đều không đi. Tiên Hoàng không tham sắc, đây là chuyện mà mọi người ở Nam Phượng quốc đều biết. Tất cả mọi ngườiđều hâm mộ và ghen tỵ với Cổ Quân Dao. Nàng là côgái duy nhất bên cạnh Tiên Hoàng, Tiên Hoàng vì nàng huỷ bỏ chế độ hậu cung kéo dài trăm năm, biểu lộ lục cung vô phi, bên cạnh chỉ có một vị nữ tử này. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi của tác giả Chá Mễ Thố.
Khách Quan Không Thể Được - Lam Bạch Sắc
Chánh thống mà nói, đây là tình yêu và khao khát của nam nữ hiện đại trên kinh doanh trên tình trường, thảo luận nghiêng qua, thì đây chính là chuyện xưa về theo đuổi và bị theo đuổi xoay ngược nhiều lần. Thuộc tính của nữ chính: giả trư ăn cọp. Thuộc tính của nam chủ: không biết. Độ phúc hắc, độ khó chịu đều không biết. Ý nghĩa chính của truyện: thề tiến hành sự nghiệp ăn sạch sành sanh đến cùng. *** Giới thiệu có vẻ hơi tối nghĩa, nên mình mạn phép giới thiệu thêm. Thật ra thì cốt truyện không mới, cái hay là ở cách viết của tác giả thôi. Nói tóm lại là tiểu hồ ly bị lão hồ ly chấm trúng, trợ lý bị phó tổng ăn sạch, oan gia đối đầu, gặp mặt khó quên, từng bước vào bẫy, hài hước không ngừng...  Nữ chính tuyệt không tiểu bạch, cũng có tính cầu tiến, ăn nói khá sắc bén... Nam chính thì vô cùng âm hiểm và biến thái... Cảnh H làm mình sặc sụa. Thật ra thì mình cũng vô năng trong vụ giới thiệu. *** Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất, không phải chân trời góc biển, không phải sinh ly tử biệt, mà là bạn thật vất vả bon chen lên xe điện ngầm tuyết số 382, tôi lại không chen lên được --!! Hồ Nhất Hạ ở dưới sự tấn công của bốn phương tám phía trước sau, rốt cuộc bị dẹp thành nhân thịt trong bánh nướng, một khắc cửa xe điện ngầm khép, mới thật vất vả rút ra một cái tay, phất tay từ biệt Lãnh Tĩnh ngoài cửa. Con người Lãnh Tĩnh, người cũng như tên, trên thực tế là một tiểu thư vô cùng dễ dàng xù lông, lúc này đang ở ngoài cửa, trông mong nhìn xe điện ngầm đang bắt đầu chạy chầm chậm, mếu máo làm vẻ muốn khóc. Phía bên này, Hồ Nhất Hạ trước sau như một, cười như không tim không phổi. Báo cứng vì thiếu hụt đồng tình đối với bạn tốt tới rất nhanh, xe điện ngầm chạy một mạch, mỗi lần Hồ Nhất Hạ đều bị người đoạt đi chỗ trống, thủy chung không có chỗ lớn đặt chân. Mang giày cao gót ba tấc, giống như đạp trên mũi đao, chân cũng sắp đứt, cô tự nhiên không rãnh bận tâm hình tượng, nương nhờ một góc, làm sao thoải mái được. Tóc thẳng, xõa dài nửa tấc trên vai, áo màu sáng, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, quần ống nhỏ be phối với 1giày cao gót chồng, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh, vừa đúng hấp dẫn, ăn mặc như con nhà dòng dõi, dáng dấp cũng vui tai vui mắt, nhưng tư thái bây giờ thì không dám khen tặng, tay chống trên cửa gửi tin nhắn, hận không thể dán mặt lên luôn, như người hoàn toàn không da có xương cốt. Các hành khách nam len lén nhìn, lặng lẽ than: nhưng đáng tiếc, đáng tiếc. "Nếu lần này mình lại không đậu phỏng vấn, cậu sẽ phải nuôi mình tiếp!" Hồ Nhất Hạ ngưỡng khuôn mặt tươi cười nhìn chằm chằm điện thoại di động, ở loại địa phương này còn có thể không coi ai ra gì, đúng là có trình độ. "Cút!" Đầu kia trả lời nhanh như tia chớp. Cô cũng không tức, "Hắc hắc, mình lại cút trở về rồi." Lãnh cô cô này nổi danh miệng cứng lòng mềm, chỉ chốc lát sau đã gửi biểu tình than thở tới đây: "Hồ ly, vì sao cậu ở trong nhà an nhàn không chịu lại phải chạy tới đây? Ừ? Nghe chúng chị em gái một câu, đã đến lần phỏng vấn cuối cùng rồi, cậu phải dụng tâm, ngàn vạn đừng như lần trước, người phỏng vấn đẹp trai cỡ nào cũng không thể chảy nước dãi, nghe chưa?" Trong nháy mắt Hồ Nhất Hạ hơi xụ mặt, nhanh chóng ấn nút: cậu còn không viết vì sao mình chạy tới đây? Nếu như không phải bị hỏng chuyện với họ Hứa kia, mình làm gì phải ngàn dặm xa xôi trốn ra. . . . Ngón tay lại dừng lại ở khắc này, cắn răng một 1cái, xóa toàn bộ 3 chữ đã ấn lúc nãy. Đổi lại: "Cậu không biết người nước ngoài lần trước" Hồ Nhất Hạ ép mình nhớ lại những chuyện tuyệt vời đó, "Cặp mắt kia. . Chậc chậc, so--blue a(rất xanh)!" Lãnh Tĩnh đoán chừng là tức thật, tin nhắn sau đó, dấu chấm than dùng vô cùng mất hồn: "Đại biểu nhân dân cả nước e-- khi dễ cậu!a! ! ! !" Hồ Nhất Hạ nào dám đắc tội nữa, cười hì hì cất điện thoại di động, tiếp tục làm nhân bánh thịt nướng của cô. Thật vất vả mới đến trạm, Hồ Nhất Hạ từ cửa xe điện ngầm đi ra, trang phục và đạo cụ cả người đã sớm thê thảm không nỡ nhìn. Vội vàng xử lý tóc, tránh cho thật thành chuồng gà. Điều chỉnh hô hấp, sau đó thuận một hơi, ngẩng đầu, nhìn về văn phòng mục tiêu nơi xa. Cao ốc cao vút trong mây, cửa thủy tinh khúc xạ ánh sáng gần như ương ngạnh, sáng nay lúc cô còn vùi ở trong chăn, Lãnh cô cô đã ngàn căn vạn dặn: tổng bộ Á Thái (tức là vùng châu Á Thái Bình Dương) của 4S-ray sắp thành truyền thuyết rồi, đến lúc đó cậu giúp mình lưu ý, những cô gái nơi đó có phải đều thanh khiết, đều xinh đẹp, có khí chất hay không? Đêm qua Hồ Nhất Hạ gọi điện về nhà, lời lẽ của ba bình thường, bảo cô cần phải về nhà, Hồ Nhất Hạ chỉ nghiêm mặt, mượn danh nghĩa công ty lớn này cự tuyệt: e"Ngày mai khuê nữ của ba phải đến Ngải Thế Thụy tham gia đợt ra mắt cuối cùng, chờ con câu một con rể tinh anh về cho ba!" Nhớ năm đó ba Hồ dựa vào buôn lậu cải trắng ở Hongkong để dựng nghiệp, nhưng kể từ sau khi bù cả đống tiền lớn bán rau cải vào thị trường chứng khoán, ba liền vung tuyệt bút lên, gia huấn của Hồ gia là: không có văn hóa, thật là đáng sợ. Bất đắc dĩ khuê nữ này học chành lợi hại, nhưng không có một chút tế bào làm ăn, ba Hồ không thể làm gì khác hơn ký thác hy vọng mong manh đến trên người con rể tương lai. Hôm nay khuê nữ vừa nói như thế, lập tức nói đến lời trong lòng, ba vui vẻ, bên tai Hồ Nhất Hạ cũng tạm thanh tỉnh, nhưng vừa cúp điện thoại, trong nháy mắt ngã vào thế giới không tiếng động, cô đột nhiên cũng có chút phiền muộn. .... Mời các bạn đón đọc Khách Quan Không Thể Được của tác giả Lam Bạch Sắc.
Tình Yêu Cấm Loạn - Sĩ Đồ Chi Yêu
Lần nữa tái sinh, vứt bỏ quá khứ, chỉ muốn cả đời phóng túng Chàng là người tài giỏi, ôn nhuận như ngọc, tuấn mỹ bất phàm. Chàng là đế vương yêu dị tà mị. Chàng là kẻ ngông cuồng không chịu gò bó, anh tuấn phiêu dật như tiên giáng trần. Chàng là kẻ phong lưu tuấn lãng bất phàm như ánh mặt trời. “Vũ Nhi, đừng coi thường tình yêu của ta”. “Vũ Nhi, ta chỉ yêu nàng”. “Vũ Nhi, nếu nàng muốn thiên hạ này vậy ta sẽ hai tay dâng tặng”. “Vũ Nhi, hãy quên ta đi, sống khoẻ mạnh”. Gặp nhau đã khó chia ly càng khó, đông phong vô lực bách hoa tàn. *** Đêm, vầng trăng treo cao trên bầu trời, vạn vật trên thế gian được ánh trăng soi tỏ, tạo thành từng tầng mỏng như sương bạc, lại lộ vẻ thê lương. Yên lặng dựa vào lòng Mộc Thanh Liên, trí nhớ vẫn dừng lại trong nháy mắt Mộc Thanh Vũ nhảy xuống vực, Minh Thương Vũ muốn khóc, nhưng nước mắt trong mắt không thể chảy xuống. Nỗ lực vì tình yêu mà được hồi báo như thế, còn có thể dùng từ gì để nói? Nắm chặt áo Mộc Thanh Liên, người run lên. Cảm thấy nàng yếu đuối, cách phần bụng nhô lên, Mộc Thanh Liên chỉ có thể dùng cằm cọ lên mái tóc nàng, đáy mắt bi thương lãnh mạc, không có chút sinh khí. Sao huynh ấy lại rời đi như thế? Sao huynh ấy lại rời đi như vậy? Chẳng lẽ huynh ấy không biết cho tới bây giờ người nàng yêu cũng chỉ có hắn thôi sao? Vì sao, rốt cuộc là vì sao? Sai rồi ư? Mình sai rồi ư? Có phải mình không nên tham gia vào chuyện của bọn họ? Đau đớn, đau đớn, tâm tính thiện lương đau đớn nhưng Mộc Thanh Liên không để lộ ra chút nào. Bởi vì hắn biết nàng còn đau đớn hơn, đau đớn hơn hắn... Một giọt nước trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt, rơi vào tóc nàng... Mộc Thanh Liên cầu xin tình yêu hèn mọn như thế khiến Minh Thương Vũ xót xa, muốn khóc rống lên nhưng nàng biết mình không thể làm như vậy. Cho tới bây giờ đều biết Mộc Thanh Liên khéo hiểu lòng người, Mộc Thanh Liên thất khiếu lung linh tâm. Chàng luôn làm bến đỗ cho mình dựa vào liếm láp miệng vết thương vào lúc mình bị thương. Chàng vẫn luôn yêu thương mình sâu sắc. Chính bởi vì rõ điều này nên nàng mới áy náy với hắn. Nhưng áy náy thì thế nào? Ngoài trái tim ra nàng có thể cho hắn bất cứ thứ gì nhưng chỉ riêng trái tim nàng, cả lòng nàng nữa, sao có thể chia làm hai nửa? Lòng của nàng đã cho người nọ từ lâu - người bạc tình không biết quý trọng ấy. Nhưng hắn đã đi rồi, một chút cũng không vướng bận mà rời đi, rời đi một cách dễ dàng, để lại một mình nàng trong tang thương, không quan tâm gì cả. Hận, hận, sao không hận? Hận tới phát điên, hận không thể bắt hồn phách của hắn lại, bắt hắn bỏ vào vạc dầu, dùng lửa luyện ngục mà lăng trì hắn, lăng trì, lăng trì, hận, hận, hận... A...A....A.....A...A...Mộc Thanh Vũ, ta hận chàng, ta hận chàng, ta hận chàng, a a a a a....! Khóc, cuối cùng cũng khóc ra rồi. Vũ Nhi, khóc đi, khóc đi, khóc đi... Là lỗi của ta, ta không nên yêu nàng, không nên lập gia đình với nàng, lại càng không nên để lại giọt máu này. Vũ Nhi, thực xin lỗi... ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Cấm Loạn của tác giả Sĩ Đồ Chi Yêu.