Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Tịch Giang

Đường Tự yêu sự phụ mình, yêu từ rất lâu rồi. Ngũ quan hắn mị hoặc chết người, bóng dáng hắn siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân, kể từ khi hắn bước ra từ trong khói lửa mịt mùng cứu nàng ra khỏi đám cháy đến khi nàng đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng nàng hình bóng hắn đã sừng sững không có gì có thể sánh bằng. Sư phụ là tất cả của nàng, là ân nhân của nàng, là bầu trời của nàng, là sinh mệnh của nàng. Thế nhưng sư phụ của nàng tuyệt đối không phải người tốt, trong thiên hạ này không một ai tàn ác hơn hắn. Giang hồ có câu, “Thà xông vào điện Diêm Vương cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt”, hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, là con quỷ khát máu vô tâm vô tính. Hắn có thể lợi dụng tính mạng đồ đệ của mình để đạt được mục đích, có thể giết một người đã đi theo hắn 9 năm để âm mưu việc mình. Đôi tay hắn nhuốm đầy máu tanh, tâm hồn hắn tựa như đã ố đen không thể gột rửa. Một người như vậy làm sao có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người, mà người đó lại là con gái của kẻ đã làm tổn thương cha hắn? Nhưng Lâu Tập Nguyệt thực sự có thể yêu một người, đã yêu một người, mãi yêu một người. Mà người đó cũng chỉ có thể là nàng, chỉ là mình nàng, mãi là mình nàng, đại đồ đệ của hắn… Năm xưa, cha hắn là Lâu Triệt bị người phụ nữ ông yêu thương phản bội, vì nàng ta mà tẩu hỏa nhập ma. Không chịu được đau đớn giày xé thân thể, ông tự tay kết liễu sinh mạng mình. Ngày ấy là sinh nhật hắn, hắn tận mắt nhìn cha mình trút bỏ hơi thở cuối cùng trên trần thế. Hắn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, hắn luyện Thiên Nhất thần công. Hắn để cho Diệp Linh hạ độc “tình cổ” lên người hắn – một thứ cổ có thể khiến hắn không ngừng yêu một ai đó. Yêu đã dễ như vậy, dứt bỏ hẳn dễ hơn ngàn vạn lần. Như vậy đến một ngày nào đó, hắn có thể tự tay giết chết người mình yêu nhất. Hắn chọn Đường Tự – con của người phụ nữ kia, cũng là đồ đệ đầu tiên của hắn. Hắn chọn yêu thương nàng, rồi giải độc, rồi tự tay giết nàng, dù sao đó chỉ là một phần trong quá trình tu luyện Thiên Nhất thần công. Không hơn. Khi tình cảm đã nảy sinh, hắn không hề có ý định trốn tránh hay ngăn chặn, cũng không để ý lễ giáo “một ngày làm thầy cả đời làm cha” mà để mặc bản thân chìm đắm trong tình yêu với đồ đệ mình. Hắn ngày ngày ở bên nàng, ôm lấy nàng, hôn môi nàng, nỉ non những lời đường mật bên tai nàng, hạnh phúc như một đôi uyên ương thực sự. Trái tim thiếu nữ của Tiểu Tự làm sao thoát khỏi sự ôn nhu dịu dàng của hắn, huống chi hắn luôn là người trong mộng của nàng. Nàng đón nhận vòng tay ôm ấm áp của hắn trong sự đỏ bừng nóng bỏng như cánh bướm của đôi má, đón lấy môi hôn của hắn trong sự run rẩy kỳ diệu của trái tim. Nàng thầm nghĩ, sư phụ, có lẽ cũng thích nàng? Đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, nàng phát hiện ra bí mật của hắn. Hóa ra hắn vì dùng độc tình cổ nên mới phải yêu nàng, thân mật với nàng cũng chỉ vì do bị cổ khống chế, chắc hắn sẽ thấy ghê tởm lắm? Nhưng phải làm sao đây, nàng không thể rời xa sư phụ, không cách nào từ bỏ người. Nàng mặc kệ người có trúng độc tình cổ hay không. Nàng không cần biết những yêu thương của người là thật tình hay giả dối. Nàng chỉ biết rằng, hiện tại nàng có thể ở bên người, thân mật với người, tự do ngắm nhìn người mà không cần phải lén lút như khi xưa. Tiểu Tự ngốc, thực ngốc. “Có lẽ tôi cũng bị trúng cổ, cổ độc đó gọi là “Lâu Tập Nguyệt”. Diệp Linh là ai mà khiến hắn phải tự mình đi cướp dâu mang trở về bên người? Tử Yên là ai mà có thể ở bên cạnh hắn 8 năm không rời? Trong rừng trúc ngày ấy hắn cùng ai dây dưa thân mật, cùng ai quấn quít? Tất cả đều không quan trọng nữa rồi. Đường Tự đã dùng tình yêu si mê mù quáng ấy để yêu Lâu Tập Nguyệt suốt những năm tháng cuộc đời. Nàng gần như chôn vùi mối tình đầu tinh khôi của mình trong thứ tình cảm giả dối của hắn. Dù biết sau này sẽ chết dưới tay hắn, nàng cũng không cách nào buông bỏ. Chỉ cần buông lơi, nàng sẽ giống như con cá mất nước, lập tức chết. Người đàn ông này, là nàng dùng cả sinh mệnh để yêu. Người từng nói sẽ trừng phạt, sẽ giết bất kỳ ai làm tổn thương đến con. Vậy người có biết không, người tổn thương con nhiều nhất, chính là người. Sư phụ… 2/3 phần đầu của truyện thực ra mà nói thì vẫn là “ngọt ngào”, truyện chỉ thực sự đạt đến cao trào của ngược tâm khi đi dần đến hồi kết. Đọc đến đây, mình không còn do dự gì nữa mà xếp “Lương sư như thử đa kiều” vào top những tác phẩm ngược tâm hay nhất trong lòng mình. Mạch truyện dần trở nên dồn dập, các tình tiết xảy ra liên tục gấp gáp, những sự hiểu lầm hoài nghi cũng ngày càng chất lên cao không sao gỡ bỏ được. Nhân vật phụ cũng xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng không thừa, nhân vật nào cũng có vai trò đẩy mạch truyện lên cao trào. Mình không ghét Diệp Linh, vì nếu không có thứ cổ độc ấy thì đã không có màn ngược tâm đầy ngọt ngào của hai thầy trò họ. Mình không trách một Tô Mạc Phi bỗng nhiên từ đâu ra, chắn ngang mối tình của bọn họ. Mình cũng không trách Đường Tự vì sao nàng lại dễ dàng yêu thương Tô Mạc Phi nhanh đến vậy. Tô Mạc Phi quả thật là một người đáng để yêu, đáng để dựa dẫm, đáng có được hạnh phúc. Chàng năm lần bảy lượt cứu nàng lúc nàng gặp nạn, nguyện vì nàng mà từ bỏ chức chưởng môn. Chàng yêu nàng bằng một thứ tình yêu tinh khôi, lặng thầm nhất. Chàng hi sinh tất cả vì nàng, bao dung nàng, có thể gạt bỏ mọi rào cản để cưới một người vợ không trong sạch, chấp nhận nuôi đứa con của nàng với người khác. Chàng có thể cho nàng mọi thứ mà Lâu Tập Nguyệt không thể cho nàng. Nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim trở nên bình yên khi ở bên một chàng trai nhân hậu như vậy. Nếu nói tình cảm Đường Tự dành cho Tô Mạc Phi là yêu, thì mình nghĩ nó giống cảm động nhiều hơn. Bởi Tô Mạc Phi chân thành, nồng hậu tựa ánh nắng, có thể sưởi ấm trái tim đã nhiều lần chết lặng vì Lâu Tập Nguyệt của nàng. Chàng ở bên nàng ngay trong lúc nàng cần một bờ vai để dựa dẫm nhất. Khi nàng đã hoàn toàn buông bỏ hi vọng với sư phụ, chàng lại một lần mang đến tia sáng hạnh phúc đến cho nàng. Nàng cố gắng chấp nhận Mạc Phi, bắt đầu một tình yêu mới. Hai người kết duyên thành phu thê. Đã từng yêu say đắm đến vậy, vậy mà từ nay về sau, người cầm tay nàng đi đến hết cuộc đời, rốt cuộc lại không phải là hắn. Dù không thể yêu một ai khác như yêu Lâu Tập Nguyệt thì đã sao? Chỉ cần yêu ít đi một chút, nhưng gắn bó cả đời. Tô Mạc Phi…thiếp sẽ cố gắng…không phụ chàng. Tiểu Tự vẫn ngốc, thực ngốc… Tình yêu đầu đời, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần hoan ái đầu tiên, đứa con đầu lòng…tất cả cái đầu tiên của nàng đều đã dâng trọn cho hắn, nếu muốn nàng quên hắn đi, thì thà bị cào da lóc thịt. Nàng không dám di động tình yêu ấy, không dám chìm đắm nhưng cũng không muốn quên, chỉ có thể lẳng lặng cất giấu nó vào sâu thẳm trái tim mình. … Thực ra mà nói, hình ảnh một Lâu Tập Nguyệt hiện lên qua lời kể của Đường Tự khá phiến diện. Độc giả chỉ thấy sự độc ác nhẫn tâm giết người không ghê tay của hắn, chỉ thấy một trái tim lạnh lẽo vô tình ẩn dưới lớp vỏ ngoài ấm áp của hắn. Hắn cất giấu bao nhiêu nỗi khổ tâm, gánh lấy bao nhiêu sự hiểu lầm, tình yêu dành cho nàng có bao nhiêu sâu sắc, Đường Tự biết hay không? Mãi đến tận sau này khi bên cạnh nàng đã là một người đàn ông khác, thì nàng mới nhận ra hết thảy. Lâu Tập Nguyệt, chưa bao giờ trúng độc tình cổ! Bởi những nghiệp chướng mà mình gây ra, Lâu Tập Nguyệt phải chết có lẽ là kết thúc đã được định sẵn cho hắn. Hắn tự dâng mạng mình xuống dưới kiếm nàng, để cho nàng chính tay đâm hắn, như vậy sau này nàng sẽ được cho là tự tay đâm chết đại ma đầu kẻ thù số một của thiên hạ, nàng và con có thể sống yên ổn cả đời dưới danh nghĩa là Tô phu nhân. Trên chiến trường đầy máu và xác người ngổn ngang, hắn ôm đứa con của mình vào lòng mà thì thào : “Tiểu Tự, đôi mắt của con giống nàng, miệng giống ta”. “Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…” Lâu Tập Nguyệt chết, thiên hạ thái bình, không còn giết chóc. Cuộc sống cứ yên bình mà trôi qua. Một người phụ nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tựa dưới tàng hoa đào. Gió nhẹ phất, cánh hoa rơi, một bóng người vận áo xanh nhạt trên môi nở nụ cười diễm lệ bước dần về phía nàng, khẽ gọi “Tiểu Tự”. Nàng dùng hết khí lực toàn thân, vươn tay nắm lấy bàn tay ấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vĩnh viễn không xa rời. *** Không ngờ là truyện này lại làm tôi khóc. Vốn là tôi không thích truyện này lắm đâu, vì nữ chính bánh bèo mít ướt quá, đọc mà thấy phiền. Bù lại tôi thích anh nam chính, vừa lạnh lùng lại độc ác, giết người không ghê tay, đối với nữ chính cũng là lợi dụng. Nếu truyện mà cho nữ chính chết, sau anh nam chính phải dằn vặt thì hay rồi, không ngờ lại kết thúc như này. Nên nói nam chính Lâu Tập Nguyệt vốn ác nhưng lạnh nhạt tùy hứng, sau lại vì nữ chính mà nương tay bao nhiêu lần, thành ra cái kết của anh thiệt thòi dã man. Nam phụ thì ngay từ đầu tôi đã không quan tâm, vì đấy là mẫu nhân vật tôi chán nhất, tốt bụng quá mức, hy sinh vì bao nhiêu người, cả người thân lẫn người lạ đều hết mình cứu giúp. Thấy các bạn bình luận cứ bảo 2 anh này nên đến với nhau, tôi thì không thấy 2 anh ấy hợp nhau tí nào, cơ mà con nữ chính kia bánh bèo quá, thôi thì 2 anh với nhau thích hợp hơn :)) Ôi nhớ nửa đầu truyện muốn nữ chính hy sinh rồi chết khiến anh Tập Nguyệt hối hận, muốn thế dã man ấy. Đến nửa thì không chịu nổi con bánh bèo động tí là khóc này nữa, còn cả động tí là ngất, phiền chết đi được. Thật thương anh Nguyệt yêu phải nó mà! Nói về những cái ghét ở nữ chính thì nhiều phết, đáng khen ở cái là tự biết mình hữu dụng với sư phụ nên cố đi hái Tam Sinh hoa, mấy cái hiểu lầm với nhút nhát đầu truyện thì bỏ qua, hợp logic rồi. Nhưng mà, vì sao nữ chính này hãm thế? Rõ ràng đã tự nhận bản thân phải chết dưới lưỡi kiếm của sư phụ, thế sao vẫn năm lần bảy lượt bỏ đi, rồi còn cứ nghĩ thế đéo nào sư phụ cũng đến bắt mình về? Giời ơi, mày nghĩ sư phụ mày rảnh hả, hay sư phụ mày thích chơi trò đuổi bắt dỗ dành mày? Đầu thì cứ nghĩ sư phụ đéo yêu mình đâu, thế mà cứ làm mình làm mẩy. Cho là sư phụ yêu chỉ vì cổ độc thì phải có tư duy logic bình thường tí xem nào. Mệt óc với nữ chính này, sao mà đáng ghét thế! Đấy, ghét mỗi nữ chính thôi, mấy nhân vật khác thì ok hết, nhất là anh Nguyệt. Tuy là đoạn đầu hơi đáng ghét nhưng giải thích xong là lại tỏa sáng liền. Tiếc cho anh là đến cuối chẳng có ai nhớ đến anh, cả đứa con cũng đi nhận người khác làm cha mà không biết anh từng tồn tại. Chết rồi mà còn chẳng có cảnh người mình yêu đưa con đến để tang … Tôi khóc là khóc ở đoạn anh Nguyệt cầm tay nữ chính đâm vào ngực mình rồi che mắt nữ chính đi ấy. Bao nhiêu năm che chở dung túng nữ chính, đến cùng người ấy lại là vợ kẻ khác, con mình cũng phải đặt tên theo họ người ta. Thật ra cái kết này vẫn là nhẹ nhàng vì anh Nguyệt ác quá, phải cho anh chịu thêm nhiều năm đau khổ nữa mới là chuộc tội cho những năm tháng máu tanh trước kia. Suy cho cùng thì cũng là đứa trẻ đáng thương, thôi thì được ôm người yêu cùng con lúc tận thế là hạnh phúc lắm rồi. Anh Nguyệt nói nhiều câu thâm tình phết nhá, nhưng tôi thích nhất là câu gần cuối của anh: “Nơi ngực vẫn rất đau, hiện tại ôm tiểu Tự sẽ không đau nữa!” Theo tôi nhớ thì anh nói câu này 2 lần, lần đầu là thâm tình, lần 2 là thê lương. Cố gắng theo đuổi tình yêu, cuối cùng chẳng có ai đạt được, gặp sai người, đặt sai chỗ, kết cục này âu cũng là tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nữ chính thật hãm. Rõ ràng đã bảo sẽ ở lại, chỉ đi một chút sẽ quay lại, không ngờ nghe người ta nói mấy câu ngọt, làm tí chuyện tốt, đe dọa vài câu liền ở lại luôn, ích kỷ vl. Thế cũng đừng hứa nữa chứ, nữ chính gì mà hãm thế, thêm bạn này vào dàn nữ chính đáng ghét thật không sai mà! Mời các bạn đón đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều của tác giả Tịch Giang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.
Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc
Phúc hắc với tảng băng, yêu nghiệt với độc miệng! Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng một cây "Trảm Long Kiếm" trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như yêu, trên khóe môi luôn thoáng hiện nụ cười lười biếng; hắn cuồng ngạo không ai có thể kiềm chế được, nhưng hắn có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đã đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, một thân trang phục màu tím đi ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, lấy một địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với hắn, kết quả chỉ có một, là muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Tôn quý như hắn, cuồng ngạo như hắn, máu lạnh như hắn, nhưng củng chỉ là một nam nhân thâm tình, vì nàng, hắn vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành một người dịu dàng. Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác. Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"! Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy. Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây? Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười? Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ? *** "Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết. "Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy. "Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp. Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét. Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong. "Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc...... Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa. "Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là......" Sắc mặt Mộ Lê nặng nề. "Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa. "Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương của tác giả Thụy Tiểu Ngốc.
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.
Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.