Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Loạn Thế Anh Hùng - Tập 1 (Tiểu Đoạn)

Giữa những thay đổi mang đặc điểm của thời đại, dòng văn học kiếm hiệp của Trung Quốc phải rất vất vả để tìm lại được đinh cao trước kia của mình. Điều đó trông chờ vào rất nhiều các tác giả trẻ vẫn còn giữ được cái tâm đối với nền văn học truyền thống này. Một trong những cây bút nổi bật trong công cuộc phục hưng này chính là Tiểu Đoạn với tác phẩm nổi tiếng của mình "Loạn thế anh hùng".

Có thể nói, chính tác phẩm đầu tay này của Tiểu Đoạn đã mang lại tiếng tăm cho anh, không chỉ chính thức đưa anh trở thành một cái tên đáng chú ý trong giới tác giả tiểu thuyết võ hiệp mới. Không chỉ vậy, tác phẩm còn định hình và giới thiệu phong cách viết của anh tới với công chúng.

Câu chuyện bắt đầu với một bối cảnh "thái bình giả tạo" vào đời Tống. Khi mà tất cả chỉ như một khoảng lặng trước khi bão về. Triều đình thi nhau tô vẽ một nền quốc thái dân an trong khi thực chất là thù trong giặc ngoài, quân Kim nhăm nhe bờ cõi, quan lại thối nát, nhũng nhiêu gây tai ương khiến dân đen khốn khổ. Nhưng như một quy luật thần kì của tạo hóa, loạn lạc sẽ sinh ra những anh hùng cái thế đứng ra giúp dân lành. Đó là Thẩm Phóng nghĩa khí, là Tam Nương Tử dù là phận nữ nhi cũng hiểu lễ nghĩa, thông tường đạo lý với tài trí hơn người. Họ đã cùng nhau kháng Kim cứu nước, mới đích thực là những anh hùng xả thân vì nước vì dân.

Tiểu Đoạn đã xây dựng nên các hình tượng nhân vật với những cá tính rõ rệt, được khắc họa qua các trường đoạn kịch tính hồi hộp và sâu sắc qua từng trang sách. Với bút pháp thuần thục và lôi cuốn người đọc bằng việc mang lại một không gian Trung Hoa cổ vừa tráng lệ vừa hào hùng, Tiểu Đoạn đã viết nên một bản anh hùng ca đáng nhớ trong tác phẩm này. Cuốn sách xứng đáng với bất cứ lời khen tặng nào và chắc chắn sẽ là một tác phẩm mà những bạn trẻ yêu thích văn học võ hiệp không nên bỏ qua.***

Tiểu Đoạn, hay còn gọi là Đoạn tử, tên thật là Đoạn Ngân. Tiểu Đoạn là người đắm chìm trong cô độc, tự cho thế là làm hổ thẹn bố mẹ, nên lấy cái bút danh như trên. Tiểu Đoạn sinh năm 1973, sinh ở Tề Tề Cáp Nhĩ - Hắc Long Giang, quê ở Tùy Châu Hồ Bắc, thỉnh thoảng tạm cư ở Thẩm Quyến, hay đi chu du tứ phương. Tìm mua: Loạn Thế Anh Hùng - Tập 1 TiKi Lazada Shopee

Văn phong của Tiểu Đoạn được mệnh danh là từ thơ hóa thành văn, biểu hiện sự vật ở mức độ nhân tính hóa cao độ. Cách hành văn của Tiểu Đoạn mang phong cách của bậc đại gia, mạch lạc rõ ràng, câu chữ lưu loát trôi chảy, múa bút là như vẽ ra từng đóa hoa, chịu ảnh hưởng thâm sâu của cách hành văn cổ xưa.

Quan niệm sáng tác của Tiểu Đoạn rất cao xa bay bổng, thể hiện ẩn bên trong Tác Phẩm Tập Từ của anh.

Tác phẩm đại biểu của Tiểu Đoạn có Bôi Tuyết (còn gọi là Loạn Thế Anh Hùng truyện), Lạc Dương nữ nhân hành, Trường an cổ ý, Ma đồng, Thạch Lưu ký, Cung Tiêu duyên, Long thành, Khích Trung câu, Tá hồn đăng…***

Năm thứ hai mươi lăm niên hiệu Thiệu Hưng đời vua Cao Tông nhà Nam Tống. Đối với lão bách tính định cư ở đất Mân, đất Cán vùng Giang Chiết mà nói, năm nay vẫn xem như là một năm tương đối yên bình. Chiến loạn hồi những năm mới dời xuống phương Nam(1) đã dần lắng chìm trong ký ức, những thứ khiến lòng người ưu phiền chỉ còn là thuế ruộng, thuế người, hạn hán ngập lụt, sâu bệnh mất mùa, có điều, những thứ này rốt cuộc lại chính là đao cùn hại người, từ từ cho tới lúc quen rồi thì cũng chẳng cảm thấy đau nữa, vừa khéo khiến đám người cai trị cao cao tại thượng an lạc, còn bọn dân đen bên dưới thì ngoan ngoãn phục tùng, cứ thế lại thành ra có chút phong vị của buổi yên ả thời bình. Nghe bảo người Kim ở Hoài Bắc mạn ấy mấy năm nay duệ khí cũng đã giảm, không còn được như trước. Giang hồ mênh mang, trời phân nam - bắc, một đoạn thời gian ấy, phường xu danh hám lợi càng nhiều thêm mà kẻ sĩ bi ca khẳng khái lại thành ra lác đác. Người ta tranh giành nhau, chẳng qua chỉ là trong khoảng sinh nhai hữu hạn, bo bo cái mạng nhỏ của mình, chẳng ai chú ý tới cái gọi là đại kế lập thân báo quốc.

Không sai, đó là loạn thế, đại nạn ở trước mắt. Đến một ngày người Kim vượt sông mà xuống thì sao? Trong chốn triều đình, cung trướng nội loạn xảy ra thì thế nào? Quân thần nghi ngờ lẫn nhau ngày một sâu thì phải làm sao? Tô thuế đến mức tan cửa nát nhà lại ra thế nào? Loạn dân kêu than khắp chốn lại phải làm sao?... Dẫu là ai thì cũng không thể nắm vững được kết quả chính xác. Nhưng cũng chính vì thế, con người ta mới càng vin lấy cảnh phồn hoa thoáng chốc ấy, giống như cảnh ca múa trong lầu ngoài các kia, phong hoa tuyệt thế, đẹp đẽ mỹ diệu, thế nhưng ai cũng biết đó chẳng qua chỉ là một thoáng mỹ cảnh, chẳng ai níu nổi dòng nước đang trôi. Có điều vì một thoáng mỹ cảnh ấy, thật không biết đã có bao nhiêu thiếu niên đa tình, quan lớn vinh hiển, tăng nho danh sĩ, sơn dã cao nhân không tiếc ngàn vàng so giá, ngồi la liệt bên lầu, mong cầu chẳng qua cũng là khoái lạc trong chớp mắt mà thôi... Lại cũng chẳng có ai đi tính toán, xem xem vì một chốc khoái lạc ấy, rốt cuộc đã tốn mất bao nhiêu thời gian, mài đi bao nhiêu tráng chí.

Đây là thời kỳ thái bình giả tạo, khoảng lặng giữa sóng động. Chỉ có triều đình là vẫn còn đang tô vẽ cho cảnh quốc thái dân an thịnh trị, mơ một giấc mộng đẹp rằng bốn bề ngăn nắp ổn yên. Kỳ thực chẳng lẽ chốn đồng ruộng khe hoang toàn là dân lành cả? Không thể tin được... Tới cả trẻ thôn lão xóm cũng rất thích nghe chuyện hiệp khách hồng nhan, mà lại chẳng biết những thăng trầm, hào sảng rung động ấy luôn xảy ra ngay bên cạnh họ...

Ngày hôm ấy, Giang Tô một dải, trên dòng Ngô Giang có một chiếc thuyền nan nho nhỏ đang dập dềnh. Ngô Giang vốn thuộc một nhánh của Thái Hồ, nước trong sóng nhẹ, nhưng mấy năm nay, nhiều bận gặp cảnh vó sắt giẫm đạp, cũng từng mấy phen cả dòng nhuộm đỏ. Từ trên thuyền trông ra, đôi bờ ruộng tốt, cỏ mọc um tùm, nhà dân thưa thớt, trời sầm mưa tới. Người trên thuyền than một tiếng, ngâm: “Bờ kia nếp đã trổ đầy, bờ kia ruộng lúa hây hây căng tràn.(2)” Câu này ở trong Kinh Thi, tỏ ý tiếc thương cái thế phải mất nước. Người trên thuyền nhìn dáng vẻ như kẻ đọc sách, thân hình cao lớn, áo quần đơn giản, sạch sẽ, tuy là một thân ăn vận văn sĩ nhưng lại không thấy cái khí chất nhỏ nhen, kém cỏi. Con thuyền nhỏ men bờ Nam xuôi theo dòng, dọc đường vắng bóng người, chỉ vì gần đây có lưu truyền tin đồn rằng: Nhiều người nói quân Kim kéo xuống phương Nam, chẳng mấy chốc là tới, bởi thế cả chặng đường không một bóng khách buôn. Người trên thuyền không khỏi thở dài một tiếng, kiểu tin đồn này một năm không biết lan truyền bao lần, thật đúng là thần hồn nát thần tính, trông cỏ cây mà cũng ngờ là binh lính. Nguồn cơn của lần đồn thổi này là do gần đây, sứ thần nhà Kim là Bá Nhan tới Lâm An đốc thúc việc triều cống. Lúc ấy nhà Nam Tống giữ mối quan hệ nước chú nước cháu với nhà Kim, hằng năm đều phải tiến cống cho nhà Kim số lượng lớn cống phẩm, ấy vậy mà lần này trong triều đình lại có người khăng khăng cản trở, Bá Nhan nổi giận, lời nói ra ngầm chứa ý uy hiếp, người Nam Tống đa phần thuộc phái sợ đánh, cho nên nhất thời sợ bóng sợ gió, dân chúng chẳng được sống yên ổn.

Người khách nọ ngóng về bờ bắc, bỗng nhìn thấy xa xa có một người một mình cưỡi một con vật, đang thong dong đi trên bờ ruộng. Hai bên cách xa, lại có cây ngăn giữa, con đường ven bờ khi ẩn khi hiện, từ trên thuyền nhìn sang, một người một vật cũng theo đó mà lúc thấy lúc không. Lúc thấy được thì cũng rất mơ hồ, không phân định rõ dáng hình, diện mạo, chỉ cảm thấy người nọ tựa hồ đã hòa thành một thể với con vật cưỡi. Mà điều khiến người ta thấy kỳ quái chính là con vật kia, vừa giống ngựa mà lại không ra ngựa, cao dị thường. Mấy ngày nay âm u mưa gió, con đường nhỏ giữa ruộng hẳn phải bùn lầy lắm, người đi ắt cũng trơn trượt, ấy vậy mà tuyệt không thấy con vật nọ chao đảo, làm kinh động tới người cưỡi chút nào. Con thuyền đi đã lâu, khách trên thuyền cứ thế ngắm một người một vật kia từ đằng xa, chỉ cảm thấy cứ nhìn kiểu này, bọn họ giống như một quầng đen nhàn nhạt, trong cơn mưa phùn miền Giang Nam này, khiến người ta có cảm giác lạ lẫm và trống trải khôn tả.

Ở đuôi thuyền là lão lái thuyền, trời lạnh nhường này vẫn cứ để chân trần mà đứng, đôi mắt đăm đăm nhìn dòng sông, toát lên vẻ bần hàn khó tả. Lúc sắp tới Trường Kiều của Ngô Giang, lão lái mới hỏi: “Quý khách, nghỉ một chút nhé?”

Vị khách gật đầu, lão lái mới chống chèo khỏa nước, vào tới bờ rồi vo gạo nhóm lửa, nấu một bữa cơm. Củi gỗ tùng ẩm ướt, khói bốc mù, lão lái nọ bị hun tới mức nước mắt giàn giụa. Một lúc sau thì thôi không quạt bếp nữa, lại bưng ra một cái hũ nhỏ, bốc ra mấy lát cá muối, chuẩn bị rán chín rồi mời khách dùng cơm.

Cầu Trường Kiều này là nơi thương khách ắt phải đi qua, vốn cũng là một nơi danh thắng nhưng vì nhiều năm binh hỏa, tới nay chỉ còn lại ba, bốn gian nhà ngói, mười mấy chỗ rào đất, cổng vắng chiều về, khiến người ta thấy mà hoài cảm. Văn sĩ bèn hỏi thăm một phụ nữ đang vo gạo bên sông: “Cả ngày nay không có khách nào qua đây sao?”

Người phụ nữ nọ đảo đảo gạo, liếc mắt đánh giá hắn một lượt, lắc đầu nói: “Từ hôm qua tới nay cũng chỉ có một đám sứ thần phương bắc với quan binh triều đình đi hộ tống, định ăn xong cơm, nghỉ chân chút rồi đi tiếp. Lại hiềm nơi này nhỏ, bèn tới tiệm Thất Lý ở thôn đối diện rồi.”

Văn sĩ nọ trông sang bờ bên kia, xa xa tầm hơn hai dặm có một thôn nhỏ, khói bếp đang lên, khoảng cách tuy xa nhưng bởi nơi này là một dải ruộng bằng nên vẫn nhìn thấy rõ. Rồi lại nghe người phụ nữ kia thở dài một tiếng, nói tiếp: “Dù lưu lại đây cũng làm gì có ai dám chiêu đãi? Lần trước mấy nhà ở Triệu Gia Kiều không biết có chỗ nào không chu đáo, đắc tội với thông dịch, bị hắn xúi người Kim, đem già trẻ lớn nhỏ nhà ấy treo lên, đánh chết biết bao người, cũng có ai dám quản đâu? Sống trong thời thế như bây giờ, thật đúng là nghiệp chướng mà!”

Văn sĩ không khỏi trầm mặc, quay đầu nhìn cây cầu, cầu xây bằng đá, lan can đã có mấy chỗ sứt hỏng, trên trụ cầu buộc thuyền lờ mờ viết đầy chữ là chữ, thế bút ngang dọc, dấu mực lâm li. Đọc từ đầu, hóa ra là khúc Thủy Điệu Ca Đầu:

Bình sinh Thái Hồ thượng, đoản trạo kỷ kinh qua, ư kim trùng đáo hà sự? Sầu tỷ thủy vân đa. Nghĩ bả hạp trung trường kiếm, hoán thủ biển chu nhất diệp, quy khứ lão ngư xoa. Ngân ngải phi ngô sự, khâu hác dĩ tha đà. Khoái tân lô, châm mỹ tửu, khởi bi ca: Thái bình sinh trưởng, khởi vị kim nhật thức can quả! Dục tả tam giang tuyết lãng, tịnh tẩy Hồ trần thiên lý, vô vị vãn thiên hà. Hồi thủ vọng tiêu Hán, song lệ trụy thanh ba.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Tiểu Đoạn":Loạn Thế Anh Hùng - Tập 1Loạn Thế Anh Hùng - Tập 2Loạn Thế Anh Hùng - Tập 3Trường An Cổ Ý Tập 1Tuyển Vĩnh Đao

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Loạn Thế Anh Hùng - Tập 1 PDF của tác giả Tiểu Đoạn nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Mỹ Nhân Vô Sương)
Văn án: Trước đến nay Ninh Mật Đường chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại bị một cái xác ướp bám dính không rời. Đoạn ngắn: [Trước khi trở thành bạn trai] Xác ướp nọ túm lấy góc áo Ninh Mật Đường, ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt. Ninh Mật Đường quay đầu lại, hung tợn mà trừng hắn: “Có buông tay ra không?” Tìm mua: Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp TiKi Lazada Shopee Xác ướp nhấp đôi môi mỏng, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch nhưng nhất quyết không buông. “Nói rồi, đừng có đi theo tôi, anh như vậy thực khiến người ta ghét.” Đoạn ngắn: [Sau khi trở thành bạn trai] Trong phòng bật máy sưởi cho nên có chút khô nóng. “Đường Đường, em chờ một chút, quần này hơi khó cởi.” Mắt Mạc Hoài đen láy, ướt át mê ly, nhìn Ninh Mật Đường bằng ánh mắt khẩn cầu, lại e sợ cô ghét bỏ anh tay chân chậm chạp. Giọng Ninh Mật Đường mềm mại, nhẹ trấn an: “Từ từ thôi, A Hoài, anh vội gì chứ?” Mạc Hoài dùng sức, lôi lôi kéo kéo thắt lưng: “Tất nhiên là anh vội rồi.” Anh ngượng ngùng lại xấu hổ: “Đường Đường, là lần đầu tiên muốn sờ… Sờ anh, anh thực sự vui lắm.” Ninh Mật Đường: “…” Truyện còn có tên khác là [Cùng xác chết nói chuyện yêu đương] 1. Nữ chính xinh đẹp có thể ngửi được cái chết X bậc đế vương dính người, lại hay làm nũng, nam chính là xác ướp. 2. Nam chính cơ thể lạnh băng, không có nhịp tim, đặc biệt dính người yêu, toàn văn ngọt ngọt, ngọt đến sâu răng. 3. Toàn văn không có logic, logic chết ở nơi nào đó rồi, chỉ là tiểu thuyết, tất cả không cần quá suy tính để ý, có thể thích hoặc không thích, đừng tổn thương trái tim tác giả. Văn án cũ: Đối với việc bạn trai là một xác ướp, Ninh Mật Đường chỉ cảm thấy: Bạn trai có nhiệt độ cơ thể lạnh băng, thích được cô sưởi ấm. Bạn trai không có nhịp đập trái tim, không có mạch đập. Bạn trai đặc biệt dính cô, đặc biệt là đêm trăng tròn hung hăng dính cô nói chuyện yêu đương. Lúc này, cả thân thể cao lớn đĩnh đạc hơn người của Mạc Hoài như không có xương có cốt, dựa cả vào trên người Ninh Mật Đường, “Đường Đường, trăng tròn cảnh đẹp như thế, chúng ta hẳn là nên làm cho đêm nay trở nên đẹp hơn.” Ninh Mật Đường đẩy anh ra: “Nghe không hiểu đâu.” Hai mắt Mạc Hoài long lanh, đầy trông mong mà nhìn cô, lại lần nữa sáp lại, cắn lấy đôi môi ngọt như bôi mật của cô, ngửi được hơi thở thơm ngọt của cô: “Trời tối, chúng ta nên đi ngủ nào.” Nước mắt Ninh Mật Đường hóa thành băng, sao mà gần đây ánh trăng mỗi đêm đều tròn đến thế.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp PDF của tác giả Mỹ Nhân Vô Sương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bạn Trai Thiên Tài (La Lí La Sách)
Văn án: Ai cũng biết Trần Mặc là đệ nhất danh khối trung học toàn thành phố, người cũng như tên, trầm mặc ít lời, như một đoá hoa lạnh lùng lại kiêu ngạo, chỉ nói chuyện với duy nhất Nguyễn Manh. Nhưng điều mọi người không biết chính là, đoá hoa cao lãnh này, khi học tiểu học lớp một từng bị kêu là “thằng nhóc câm”, lúc ấy luôn là tiểu bá vương Nguyễn Manh che chở cậu. Hơn nữa sách vở của đoá hoa cao lãnh này rất đặc biệt, tất cả mặt trên đều viết tên cô. Sau đó, cô hôn đoá hoa băng lãnh là cậu xong, liền chạy đến mất dạng. Tìm mua: Bạn Trai Thiên Tài TiKi Lazada Shopee Nhiều năm sau, cậu chặn cô ở một góc, thanh âm hơi hơi mang theo chua xót, lẩm bẩm, “Tớ sai, nhưng tớ ít nhất sẽ không quên đi chuyện bản thân đã làm.” Nói xong, cậu cúi người, dùng sức hôn cô. Nhiều năm sau tại một đỉnh núi nọ, có người hỏi Trần Mặc: “Trần tổng, mối tình đầu của ngài là khi nào?” Trần Mặc bình đạm trả lời: “Năm nhất.” “Sơ trung hay cao trung?” Trần Mặc: “Tiểu học.” “……” đoá hoa băng lãnh này thực sự là trưởng thành sớm! Cả thế giới này đều bị cậu ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có Nguyễn Manh có thể tiến vào.***Đối diện nhà cô bé Nguyễn Manh vừa chuyển đến một gia đình mới, nên bố dắt bé sang nhà hàng xóm chào hỏi làm quen. Thế nhưng kì lạ là cậu nhóc bằng tuổi bé con họ lại chẳng thú vị chút nào, cho dù bé nhiệt tình nói chuyện hay muốn kết bạn thì vẫn trầm mặc lạnh nhạt không nói gì rồi đi mất. Sau này, bố mẹ nói cho bé biết, cậu bạn kia bị bệnh nên không thích giao tiếp cùng người lạ, hy vọng bé có thể giúp cậu hòa nhập với mọi người. Nguyễn Manh khi ấy tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất biết nghe lời. Vì thế, bé quyết định phải bảo vệ và đối xử thật tốt thật tốt với cậu. Bởi bé hy vọng, cậu sẽ khỏe lại, sẽ vui vẻ chơi đùa cùng bé khắp nơi. Cô bé Nguyễn Manh tựa như một vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời, cho dù nhìn ở bất kì đâu cũng lấp lánh xinh đẹp và tràn ngập sức sống. Cô bé hay nói, hay cười lại đặc biệt tinh tế và giàu lòng lương thiện. Sự xuất hiện của cô trong những năm tháng ấy, đã đem những tia nắng ấm áp nhất xóa tan đi sự cô độc đến mức lạnh giá trong lòng một người. Đó chính là cậu bé thiên tài nhưng tự kỉ Trần Mặc. Khi ấy, Nguyễn Manh không hề biết nhiều như vậy, cô bé chỉ biết Trần Mặc là hàng xóm, là bạn của mình, cậu ấy kì lạ như thế nào cũng không sao cả. Các bạn khác ức hiếp cậu, cô sẽ đánh, các bạn khác trêu chọc cậu, cô sẽ mắng, các bạn khác không chơi cùng cậu, cô sẽ chơi. Cô bé muốn mình trở thành người đầu tiên làm cho cậu biết rằng, thế giới này nếu không có ai bên cậu thì vẫn còn cô ở đây. Tất cả, đều tự nhiên như vậy, chân thành như vậy… Vì thế, bên cạnh cậu bé Trần Mặc lạnh nhạt không nói lời nào luôn là cô bé Nguyễn Manh líu ríu đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện trưa nay ăn gì, bài nào không làm được, bị mẹ phạt ra sao… Nguyễn Manh cũng không hề buồn lòng khi cậu không trả lời, bởi vì cô bé biết, cậu sẽ luôn kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ tất cả. Thế nên, cô bé không ngại ngần mỗi tối chạy đến nhà nhờ cậu giảng bài, còn mua thêm bức tranh ghép hình thật lớn sang chơi chung. Thời gian ở cùng cậu, luôn yên tĩnh dịu dàng và đặc biệt ấm áp. Có lẽ, ngay từ những khoảnh khắc tưởng như bình dị này, đã lặng lẽ thắp sáng những vì sao nho nhỏ trong lòng cả hai, để chẳng biết tự bao giờ lại biến thành dải ngân hà dài rộng trong đêm đen thăm thẳm mất rồi.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bạn Trai Thiên Tài PDF của tác giả La Lí La Sách nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người (Bố Đinh Lưu Ly)
“Có vài cuộc gặp gỡ kì lạ.Như là khi em gặp anh vậy…” (*)Trong một cái chớp mắt, duyên phận liền định sẵn. Bà ngoại mà Hạ Ngữ Băng vô cùng yêu thương lâm bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi mất bà để lại cho cô một căn nhà nhỏ ở quê nhà và di nguyện đem tro cốt của bà về rải trên sông Linh Khê. Mang trái tim trĩu nặng những đau buồn trở lại, Hạ Ngữ Băng không biết rằng, tại vùng quê nghèo này, cô sẽ gặp được vận mệnh của cuộc đời mình là Lâm Kiến Thâm. Lâm Kiến Thâm là cháu trai được bà nhặt về nuôi, cũng xem như là anh trai nuôi của cô. Khác với những thanh niên sinh ra ở nông thôn, anh cao gầy, trắng trẻo và gương mặt vô cùng tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt của anh, luôn lạnh nhạt và có màu như ánh hoàng hôn buổi chiều rất đẹp. Tìm mua: Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người TiKi Lazada Shopee Hạ Ngữ Băng đau lòng vì sự ra đi của bà nên cô muốn sống ở đây một thời gian. Bởi vì, ở đây, trong không khí, trong mùi hương, trong tiếng gió, trong ánh mặt trời, trong hoa thơm cỏ dại… đều vương vấn bóng dáng bà. Thế là, Hạ Ngữ Băng và anh trai Lâm Kiến Thâm bắt đầu cuộc sống ở chung trong nhà nhỏ. Hạ Ngữ Băng vốn là một tiểu thư xinh đẹp, thông minh, có tài năng về hội họa. Cô sống trong nhung lụa từ bé, tuy mất mẹ nhưng được bố vô cùng yêu thương sủng ái mà lớn lên. Nhưng không vì thế mà cô kiêu căng, ngạo mạn hay không hiểu chuyện. Hạ Ngữ Băng luôn đem đến những gam màu rực rỡ và sống động ở những nơi cô dừng chân. Từng ánh mắt lấp lánh, từng nụ cười giòn tan vui vẻ của cô đều nhuộm thế giới xung quanh thành sắc màu tươi sáng. Lâm Kiến Thâm lại là một thanh niên có vẻ ngoài ưu tú nổi bật, tính cách thì có phần xưa cũ, lạnh lùng và đặc biệt kiêu ngạo. Hạ Ngữ Băng muốn chung sống hài hòa cùng anh, nên cũng cố gắng nỗ lực làm mọi thứ. Đáng tiếc, vì chưa quen môi trường cùng công việc nên đôi khi sẽ gây ra một ít rắc rối. Tuy nhiên, cô lại nấu ăn rất ngon nên anh cũng hài lòng thưởng thức. Quãng thời gian ở chung cùng Lâm Kiến Thâm đã khiến Hạ Ngữ Băng thật sự học được rất nhiều điều đáng giá và trưởng thành hơn. Cô cũng nhận ra, Lâm Kiến Thâm tuy tính cách có chút kiêu ngạo thất thường nhưng kì thật lại đơn thuần, tốt bụng và ấm áp biết nhường nào. Anh sẽ vì nhớ bà mà lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh cũ hàng giờ liền, anh sẽ vì cô bị bệnh mà quan tâm chăm sóc, anh sẽ vì cô thích dưa hấu ngày hè mà chọn cho cô quả thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cô khi những người xấu tính đến quấy rối. Tất cả những điều nhỏ nhặt ấy, tựa như hạt mưa nhỏ, cứ rơi mãi rơi mãi trong trái tim của Hạ Ngữ Băng, đến khi cô quay đầu nhìn lại thì đã hóa thành biển rộng mênh mông mất rồi. Nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn chưa dám thổ lộ những tình cảm trong lòng mình với Lâm Kiến Thâm. Bởi vì, cô cảm nhận được giữa anh và mình dường như có một cái gì đó ngăn cách bởi bí mật rất lớn. Cô vẫn chưa định hình được đó là gì và phát hiện ra những điều anh đang che dấu trong lòng thì biến cố đến, đem mọi thứ vạch trần… Đêm đó, chiếc xe của Lâm Kiến Thâm chở Hạ Ngữ Băng về nhà gặp phải sự cố. Tai nạn kinh hoàng xảy ra, những kẻ xấu xa toan tính muốn đẩy cả hai xuống vực sâu thăm thẳm. Hạ Ngữ Băng bị thương rất nặng, máu thấm đẫm, một tay đã gãy, từng hơi thở mỏng manh yếu đuối níu kéo Lâm Kiến Thâm. Nhìn thấy người con gái nhỏ mình đã dùng tất cả những dịu dàng mềm mại trong cả ngàn năm qua để yêu thương chở che sắp mất đi, Lâm Kiến Thâm đã điên cuồng phẫn nộ và hóa thân nguyên hình đem cô cứu trở về, đồng thời trừng trị những kẻ xấu kia. Nhưng đúng lúc đó, Hạ Ngữ Băng tỉnh dậy, tận mắt chứng kiến tất cả những biến hóa đáng sợ và nỗi giận khủng khiếp của anh đã khiến cô sợ hãi muốn chạy trốn. Một cái lùi bước, một ánh mắt run rẩy, một câu nói tàn nhẫn… Hóa ra, giữa yêu quái và con người vốn dĩ không thể có sự tin tưởng, cảm thông và yêu thương. Vậy thì, Hạ Ngữ Băng, vĩnh biệt… Lâm Kiến Thâm không biết, Hạ Ngữ Băng hối hận, đau lòng biết nhường nào trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng anh nhìn cô rồi tung cánh bay về ánh trăng nơi rừng sâu kia. Cô cứ thế vô tình làm tổn thương anh rồi. Vậy thì, cô sẽ dùng sự chân thành và tình yêu của mình, cầu xin anh tha thứ và đưa anh trở về. *** "Có một số thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có một vài người quay lại chính là cả đời." Lâm Kiến Thâm không phải là con người. Đúng thế, nguyên thần của anh vốn là rồng, trải qua một trăm năm mới mọc sừng, một ngàn năm mới mọc cánh hóa thành Ứng Long, lại tu luyện để biến thành hình người. Anh chính là chúa tể của muôn loài nơi đây, có thể hô mưa gọi gió ở mảnh đất này… Nhưng cho dù Lâm Kiến Thâm có thế nào thì với Hạ Ngữ Băng cô, anh chỉ là một người con trai cô đem lòng yêu thương mà thôi. Vậy nên, cô gái nhỏ vượt núi băng rừng, dùng chân tình cùng máu và nước mắt của mình, cảm động Ứng Long, đưa anh về nhà. Thời gian này là thời gian vui vẻ, ngọt ngào và ấm áp nhất trong cuộc đời ngàn năm qua của Lâm Kiến Thâm. Bởi Hạ Ngữ Băng như cơn gió dịu dàng, lướt qua tim anh, rất khẽ lại rất êm. Nhưng trong khi Hạ Ngữ Băng đã hiểu rõ lòng mình và muốn cùng anh yêu đương thì Lâm Kiến Thâm lại chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của bản thân. Tuy nhiên, khi có người con trai khác ghé về quê thăm Hạ Ngữ Băng, anh nhìn đâu cũng thấy tên kia đáng ghét. Hoa hay quà gì của anh ta tặng cho Ngữ Băng, anh đều muốn ném. Anh cũng không muốn Ngữ Băng đi cùng anh ta luôn. Thậm chí, anh muốn đánh cho tên đó quay về thành phố càng nhanh càng tốt. Thì ra, tận sâu trong lòng anh, Hạ Ngữ Băng là nơi mềm mại dịu dàng nhất anh cất dấu, là viên ngọc quý anh giữ gìn không để ai thấy hay cướp đi. Nhưng, có những khoảng cách không phải cứ bước là có thể qua, có những ngăn cản cứ vùi lấp là không thể thấy được, bởi vì giữa Lâm Kiến Thâm và Hạ Ngữ Băng chính là thân phận yêu quái và con người. Từ xưa đến nay, duyên phận này vẫn thường là bi kịch. Lâm Kiến Thâm không muốn cô vì anh mà đánh mất tương lai tại vùng quê nghèo và cuối cùng là đánh mất sinh mệnh bởi nhân duyên oan nghiệt này. Vì thế, anh để cô rời xa, đem nhung nhớ trở thành cơn mưa, mỗi ngày đều rơi xuống thấm ướt trái tim, cho đến khi… Đêm giáng sinh, Hạ Ngữ Băng gọi điện cho anh, giọng cô rất buồn và cô đơn. Thế giới rộng lớn như vậy, cô lại tịch mịch không có ai bên cạnh. Dường như, bông tuyết cũng muốn hóa thành nước mắt, vương trên mi cô. Lâm Kiến Thâm không thể trốn tránh nữa rồi. Bởi vì, cô gái nhỏ chỉ có anh mà thôi. Bởi vì, cô gái nhỏ đang đau lòng. Bởi vì, cô gái nhỏ là người anh yêu hơn cả sinh mệnh của bản thân mình. Vì thế, khi Hạ Ngữ Băng trở về nhà liền thấy anh đứng đợi cô dưới ngọn đèn vàng rất lâu rất lâu đến nỗi tuyết đã phủ đầy trên tóc anh, trên vai anh. Khoảnh khắc đó cô liền biết, cho dù kiếp này vì yêu anh mà đánh mất tất cả cô cũng cam tâm tình nguyện. Và Lâm Kiến Thâm cùng Hạ Ngữ Băng quyết định dùng tình yêu chân thành của mình đối mặt với tất cả những thử thách sóng gió phía trước. Cuối cùng, sau tất cả những biến cố lớn ấy, họ đã có thể dùng những sắc màu rực rỡ và xinh đẹp nhất tô lên cho câu chuyện tình của mình bằng một kết thúc viên mãn ấm áp đầy hạnh phúc. *** "Bạn trai cùng nhà không phải người" có lẽ là bộ truyện hay nhất, đáng đọc và đề cử nhất của mình cho mn trong thời gian này của tác giả Bố Đinh Lưu Ly. Phải nói rằng, ở thể loại mới này đã một lần nữa khẳng định sự tài năng cùng văn phong tuyệt vời của tác giả. Một bộ truyện với nội dung độc lạ khi kể về mối tình giữa yêu quái và con người bé nhỏ, mà đằng sau nó là cả một câu chuyện đầy tính nhân văn về tình yêu, sự hy sinh cùng những mất mát đau thương khi rời xa người ấy. Không chỉ là những nét vẽ đẹp cho chuyện tình của hai nhân vật chính mà còn là của những nhân vật phụ khác. Đó là sự chờ đợi bi thương, yêu nhưng không thể gặp, muốn nhưng không thể quay về vô cùng cảm động của ông ngoại cùng bà ngoại. Thật sự, khi tìm hiểu và lật mở quá khứ của hai người, rất đau lòng. Về nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng rất tốt cả hai nhân vật. Nữ chính xinh đẹp, đáng yêu, tình cảm lại hiểu chuyện. Nam chính thì vốn là Ứng Long chưa từng trải qua yêu đương nhưng thật sự rất dễ thương. Anh lúc nào ngoài miệng cũng lạnh nhạt phũ phàng nhưng hành động lại dịu dàng và mềm mại vô cùng. Khi nhận ra mình yêu nữ chính, anh đã không ngại thay đổi bản thân, chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để có thể bảo vệ tình yêu ấy. Và khi anh ghen hay giở trò muốn xxx vs nữ chính phải nói là đáng iu cực luôn. Mình đọc mà mình bồ kết anh lắm. Mn phải đọc mới cảm được chứ rv thì dài dòng quá, mình khó nói hết được qua câu chữ. Cho nên, nếu mn đang cần một câu chuyện mới lạ với các yếu tố như sạch, sủng, ngọt lại hài hước và cảm động thì mình nghĩ không nên bỏ qua truyện này đâu ạ. Mình đảm bảo "Bạn trai cùng nhà không phải người" sẽ khiến mn có những phút giây thư giãn thật thoải mái và vui vẻ ạ.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người PDF của tác giả Bố Đinh Lưu Ly nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bản Tình Ca Nhỏ (Mạc Thanh Vũ)
Tô Tần có mục tiêu lớn nhất là: Học thật giỏi, trả nợ cho gia đình, tốt nghiệp xong thì tìm một công việc ổn định, tốt nhất là tránh xa xa cái người kia ra, sau đó bình bình ổn ổn sống qua ngày" Mục tiêu của Nghiêm Qua: Mỗi bữa đều có cơm ăn, tối đến có giường ngủ, có một cô vợ nhu thuận để yêu thương, về già cùng nắm tay nhau đi dạo. “Biết không em, dẫu cho mưa lớn làm thành phố đảo điên, anh vẫn sẽ đến ôm em vào lòng.” - Green Soda Đây là một câu chuyện tình yêu về hai người hơn kém nhau năm tuổi: ấm áp có, tranh cãi có, có thất vọng rồi cũng có hy vọng, HE. Bài “Tiểu tình ca” - Green Soda Tìm mua: Bản Tình Ca Nhỏ TiKi Lazada Shopee Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bản Tình Ca Nhỏ PDF của tác giả Mạc Thanh Vũ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.