Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bất Đẳng Thức Ngược Chiều

Phong Tĩnh hỏi: "Đội trưởng Tần, anh chạy theo tôi từ Trung Quốc đến Triều Tiên, rốt cuộc là muốn làm gì?" Tần Tranh mặt không đổi sắc: "Anh nói rồi, muốn tìm em chữa bệnh." Phong Tĩnh bị làm cho tức cười: "Có bệnh gì, cứ phải để em chữa mới được?" Tần Tranh: "Bệnh tương tư." * Gặp lại sau nhiều năm. Anh bước trong màn đêm, ung dung lạnh nhạt. Ánh sáng và bóng tối đan vào nhau, màu đêm tối nhuộm đầy mi mắt, lộ ra vài phần không thể kềm chế. "Bác sĩ Phong, lại gặp mặt." Vẫn giống như trong trí nhớ, biếng nhác tản mạn. * Đội trưởng Tần Tranh của đội gỡ bom nhìn qua lúc nào cũng có vẻ tiêu sái không kềm chế được, thờ ơ, nhưng lại kèm theo cảm giác xa cách lạnh nhạt. Trong các cuộc gỡ bom, anh luôn luôn thong dong bình tĩnh, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó. Mãi cho đến khi có người nhắc tới tên của Phong Tĩnh ở trước mặt anh. Hôm đó là lần đầu tiên anh không kiểm soát được cảm xúc trước mặt người khác. Có người hỏi: "Vì sao cứ phải cố chấp với quá khứ?" Tần Tranh cười: "Không phải cố chấp với quá khứ, mà là muốn bảo vệ thành phố có cô ấy." Em là phong cảnh đẹp nhất trên con đường ngược chiều* của anh. Chuyên gia gỡ bom đẹp trai lưu manh lạnh lùng kiêu ngạo x bác sĩ đông y dịu dàng xinh đẹp. *Đường ngược chiều/ người đi ngược hướng: Ý chỉ một người làm việc tốt nhưng việc đó lại là việc hay hành động mà ít người dám làm (ví dụ như công việc của nam chính). *** "Người bệnh tự báo phần ngực khó thở đau nhức... Chẩn bệnh: Tắc nghẽn ngực, đờm ẩm tắc nghẽn... Đơn thuốc: Pháp bán hạ 10g, rễ sô đỏ 15g, chỉ xác 6g..."   Laptop nhảy ra lời nhắc "pin yếu", che khuất hồ sơ ca bệnh vừa viết xong.   Phong Tĩnh tắt nhắc nhở đi, khép laptop lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ thành máy bay.   Chuyến bay quốc tế cất cánh từ Khắc Lặc đã tiến vào không phận Trung Quốc.   Dưới cánh máy bay, biển mây cuồn cuộn chìm trong trong bóng đêm dày đặc. Phía trước có thể thấy được hình dáng mơ hồ của thành phố, đường sao xen lẫn với ánh đèn hợp thành những đường nối của thành thị, tựa như dòng chảy ngân hà, lộng lẫy sáng chói.   Nhiệm vụ gìn giữ hoà bình trong vòng một năm đã kết thúc. Phong Tĩnh ngồi máy bay về nước.   Nhưng từ A Y Tư nơi chấp hành nhiệm vụ không có chuyến bay bay thẳng tới Bắc Kinh, chỉ có thể đến Khắc Lặc, lại chuyển chuyến bay về Bắc Kinh.   Trằn trọc mấy chục tiếng đồng hồ, Phong Tĩnh cảm thấy mệt rã rời, nhưng cũng thả lỏng.   Giờ phút yên bình hiếm có này lại khiến cô mất ngủ.   "Anything to drink?" (Có muốn uống gì không ạ?)   Cô tiếp viên hàng không tóc vàng đẩy toa ăn đi qua, kiên nhẫn hỏi thăm mỗi một vị hành khách có cần đồ uống không.   Khoảng cách chuyến bay tới đích đến còn hơn ba tiếng đồng hồ.   Tiến vào đêm khuya, phần lớn hành khách đều đã chìm vào giấc ngủ, thi thoảng lại có vài tiếng thì thầm vang lên.   Bang!   Bỗng nhiên, lối đi nhỏ phía trước truyền đến một loạt âm thanh rối loạn.   Hành khách bị đánh thức nhao nhao tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cabin vốn đang yên tĩnh bắt đầu ồn ào.   " ́y! Tiếp viên hàng không, chỗ này có người ngất xỉu!"   "Này, anh ơi! Anh vẫn ổn chứ?"   Ngôn ngữ của những quốc gia khác nhau trộn thành một một mảnh bàn tán.   Tiếp viên hàng không vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống.   Phong Tĩnh nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc trong những tiếng bàn tán, nghe và phân tích ra tình huống đại khái.   Hàng phía trước có hành khách đột phát bệnh cấp tính, té xỉu xuống đất.   Cô vội vàng kéo dây an toàn ra, chen lên trước.   "Xin hãy quay về chỗ ngồi của mình, đừng xúm lại đây!" Tiếp viên hàng không cố gắng duy trì trật tự: "Này, vị khách nữ này..."   "Tôi là bác sĩ." Phong Tĩnh dùng tiếng Anh tỏ rõ thân phận.   Tiếp viên hàng không sửng sốt một lát, sau đó mau chóng nhường vị trí.   Một người đàn ông nằm trên mặt đất, hô hấp dồn dập, hàm răng cắn chặt, vẻ mặt đau đớn, đã bất tỉnh không biết gì.   Không gian trên lối đi nhỏ chật hẹp, Phong Tĩnh miễn cưỡng ngồi xổm xuống, tiến hành kiểm tra thân thể đơn giản cho người đàn ông.   Tình huống cũng không lạc quan.   "Có thể giúp tôi lấy túi của tôi không? Ở ngay giá hành lý trên chỗ ngồi." Cô tiếp tục chú ý tình hình mạch đập của người đàn ông, ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Còn nữa, tôi cần hộp sơ cứu y tế."   Tiếp viên hàng không gật đầu, lập tức đi về phía chỗ ngồi của Phong Tĩnh, mang túi của cô tới.   Nhận lấy túi, Phong Tĩnh kéo khoá ra, tìm kiếm bên trong.   Trong lúc vội vàng, có một tấm thẻ rơi từ trong túi ra...   CHINA MEDICAL TEAM   FENG JING   Đoàn Y Tế Trung Quốc - Phong Tĩnh.   Tấm thẻ rơi xuống bên chân.   Nhưng Phong Tĩnh không rảnh bận tâm, mò mấy lần tìm ra bao dụng cụ châm cứu bên trong.   Cùng lúc đó, một nhân viên tiếp viên hàng không khác cũng cầm hộp sơ cứu y tế tới, giao tới tay cô.   Phong Tĩnh giơ tay vén áo khoác trên người người đàn ông ra, lại ở trong chớp nhoáng này...   Tích.   Cô nghe thấy âm thanh khả nghi.   Tích.   Tích.   Tích...   Nhỏ xíu, một tiếng tiếp một tiếng, vô cùng có quy luật.   Là truyền tới từ vị trí bên hông người đàn ông.   Vừa rồi lúc kiểm tra tình trạng sức khoẻ Phong Tĩnh đã nhận ra.   Gương mặt của người đàn ông này nhìn rất gầy yếu, dáng người lại có vẻ cồng kềnh. Trên người ông ta mặc đồ mùa đông dày nặng, toàn thân bọc đến kín mít.   Điều hoà trên máy bay mở cũng mạnh, ăn mặc dày nặng cũng bình thường, nhưng...   Phong Tĩnh hơi chần chờ, một phát xốc lên tầng che đậy kia.   Lộ ra hình dáng của món đồ bên dưới.   Trên người ông ta quấn đầy dây diện, trên vị trí bên hông buộc một cái hộp sắt đen xì, bên cạnh có một cái máy bấm giờ bỏ túi, màn hình màu đen, chữ số màu đỏ, đang đếm ngược...   03: 04: 10   Con ngươi Phong Tĩnh co lại, nhịp tim lập tức hẫng một nhịp.   Là bom.   Thời điểm máy tính giờ kết thúc đếm ngược, chính là thời điểm chuyến bay này hạ cánh ở Bắc Kinh.   *   Máy bay khẩn cấp hạ cánh xuống sân bay thành phố Dương Giang.   Mười một giờ mười tám phút tối, cảnh sát thành phố Dương Giang tiếp nhận cuộc gọi, nói phát hiện bom trên một chiếc máy bay có chuyến bay quốc tế bay từ Khắc Lặc tới Bắc Kinh, sẽ lâm thời hạ cánh xuống sân bay thành phố Dương Giang.   Sân bay nhanh chóng khởi động biện pháp ứng phó khẩn cấp.   Tiếng còi xe cảnh sát cắt qua màn đêm yên tĩnh, đường cảnh giới kéo vòng xung quanh sân bay. Hiện trường đã có rất nhiều bộ xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cứu thương đang chờ lệnh.   Sau khi máy bay hạ cánh, hành khách trên máy bay được sơ tán khẩn cấp.   Bãi hạ cánh ở sân bay trống trải, gió đêm thổi phần phật.   Đèn cảnh sát màu đỏ đen biến đổi liên tục, đèn xe giống một lưỡi dao sắc, phá vỡ bóng đêm dày đặc.   Một chiếc xe cảnh sát lao vút tới, dừng lại bên cạnh đường băng của sân bay.   Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục đi xuống. Anh bước trong màn đêm, chân dài thẳng tắp, dáng người cao, thong dong lạnh nhạt.   Ánh sáng và bóng tối đan vào nhau, điêu khắc ra hình dáng thâm thúy, bóng đêm nhuộm đầy mi mắt, lộ ra vài phần lạnh nhạt.   "Đội trưởng Tần." Giang Nhất Trình thành viên đội gỡ bom lập tức đi lên đón.   Tần Tranh nhìn về phía cậu ta: "Tình huống thế nào?"   "Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng."   "Danh tính của kẻ tình nghi đã được xác nhận, Eka - Ninick, người Hàn Quốc, đàn ông, bốn mươi bảy tuổi, cất cánh từ Khắc Lặc, mục đích là Bắc Kinh." Giang Nhất Trình lật nhìn tư liệu lấy từ phía sân bay: "Nhân viên phi hành đoàn nói, trong quá trình bay, người tên Ninick này đột phát bệnh cấp tính, vừa lúc có một vị bác sĩ ở trên cùng chuyến bay, trong lúc đang tiến hành cấp cứu thì phát hiện đồ vật nghi ngờ là bom trên người ông ta."   "Bác sĩ cùng chuyến bay?" Tần Tranh nhíu mày: "Bác sĩ ở đâu?"   "Nói là… bác sĩ ở Bắc Kinh."   Giang Nhất Trình dừng một lát, lại nói: "Tình trạng trước mắt của kẻ tình nghi không được lạc quan, bởi vậy cần vừa cấp cứu vừa tiến hành gỡ gom."   Khuôn mặt Tần Tranh bình tĩnh: "Hiểu rồi."   Khi đang nói chuyện, anh đã đổi sang trang phục phòng chống nổ dày nặng.   "À này, đội trưởng Tần."   Giang Nhất Trình vội vàng gọi anh lại, nói: "Hôm nay anh đã làm nhiệm vụ cả ngày rồi, không thì để em làm cho."   "Không có việc gì, để tôi."   "Nhưng..."   "Đi đây." Tần Tranh đội mũ bảo hộ lên, khoát tay, cũng không quay đầu lại trèo lên cầu thang bên sườn máy bay.   *   Hành khách trên chuyến bay đã được sơ tán, cabin rất yên tĩnh, mỗi phút mỗi giây đều bị nỗi sợ hãi lấp kín.   Chuyện này xảy ra bất ngờ, cũng triệt để khiến tiết tấu của Phong Tĩnh bị rối loạn.   02: 22: 07   Máy tính giờ còn đang đếm ngược, cách thời gian phát hiện thứ đáng ngờ này đã qua nửa tiếng.   Cô nắm vuốt châm bạc, nhưng mãi vẫn chưa xuống tay được.   02: 22: 06   Phong Tĩnh cố gắng ép bàn tay ngừng run, ngừng thở... Đột nhiên, bàn tay toàn mồ hôi lạnh bỗng được một bàn tay nắm chặt lấy.   Cô sửng sốt.   Ngẩng đầu một cái, bỗng đối diện với một đôi mắt sáng ngời đen nhánh.   "Đừng căng thẳng." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới, hoàn toàn nhiễu loạn suy nghĩ của cô.   Cho dù cách mũ bảo hộ, nhưng khuôn mặt anh lại rõ ràng trùng hợp với một người trong trí nhớ của cô.   Tên của người đàn ông đó, xém chút nữa bật thốt ra...   "Tần..."   Tần Tranh...   *   Ý thức của Phong Tĩnh lập tức rút ra khỏi trạng thái hỗn độn.   Bầu trời mây đen nặng nề, khiến cả thành phố trở nên áp suất thấp, tựa như đang nổi lên một cơn bão. Mùa hè tỉnh Quảng Đông luôn luôn như thế, khi mưa to sắp tới đã giống như có một cái lồng hấp trùm lên cả thành thị, hơi nước sôi trào, không tiến vào nổi một tia gió, khiến cho người ta bức bối khó chịu.   Phong Tĩnh đóng cửa sổ, xoa giữa hai đầu lông mày.   Về nước gần một tháng, cô vẫn chưa thể đảo ngược lại đồng hồ sinh hoạt.   Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, bầu trời đen kịt bị ánh đèn chân không tách ra, chiếu vào lớp pha lê trong phòng trực ban sáng như gương, kim đồng hồ của chiếc đồng hồ treo trên tường sắp sửa chỉ về phía số "9".   Phong Tĩnh tới chỗ máy đun nước đổ một cốc nước nóng, còn chưa kịp uống thì điện thoại trong túi bỗng vang lên.   Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, nghe điện thoại.   "Tĩnh Tĩnh, ăn cơm tối chưa? Đang bận gì thế, sao không trả lời tin nhắn?" Mẹ Phong hỏi.   "Mẹ, hôm nay con trực ban, vừa rồi..."   Bên ngoài phòng trực ban bỗng truyền tới một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.   Y tá trực ban đi vào văn phòng, vẻ mặt lo lắng: "Bác sĩ Phong! Có một cuộc phẫu thuật xảy ra chút vấn đề, chủ nhiệm Dương kêu cô qua đó một chuyến."   "Được, tôi tới ngay đây."   Phong Tĩnh đáp một tiếng, lại thấp giọng: "Mẹ, đồng nghiệp gọi con rồi, đợi lát nữa con gọi lại nhé."   Cúp điện thoại, cô nhét điện thoại di động vào trong túi áo blouse trắng, trực tiếp chạy về phía phòng phẫu thuật.   Trong phòng phẫu thuật, hai bị bác sĩ đang bàn bạc về ca mổ, nhìn thấy Phong Tĩnh đi đến thì đều ngừng lại, nhìn về phía cô.   "Bác sĩ Phong."   “Bác sĩ Phong tới rồi."   Phong Tĩnh đi qua, đi thẳng vào vấn đề: "Chủ nhiệm Dương, tình trạng của bệnh nhân thế nào?"   Hoá ra là một ca mổ ruột thừa xảy ra sự cố.   Bệnh nhân là làm thủ tục chuyển tuyến từ bệnh viện ở thị trấn tới, lúc ấy phần ruột thừa của người bệnh đã xuất hiện tình trạng mưng mủ thủng dạ dày, tình huống khẩn cấp, cũng chưa kịp kiểm tra kỹ càng đã trực tiếp đưa bệnh nhân vào phòng mổ. Thẳng tới trước khi phẫu thuật, bệnh án đưa tới tay, bác sĩ mổ chính mới biết được bệnh nhân là người mắc chứng tăng thân nhiệt ác tính.   Tăng thân nhiệt ác tính, là một loại bệnh di truyền.   Cho tới hiện tại, đây là bệnh di truyền duy nhất được biết đến có thể dẫn tới tử vong trong quá trình phẫu thuật do dùng thuốc gây mê thông thường.   Không thể sử dụng thuốc mê, cuộc phẫu thuật này căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành, nhưng tình trạng của người bệnh đã lửa sém lông mày, chủ nhiệm Dương lập tức nghĩ ngay đến Phong Tĩnh đang trực ban, mới vội vã bảo y tá đến tìm cô.   Châm tê là một phương thức gây mê lâm sàng do khoa đông y bệnh viện Nhân Dân hợp tác mở rộng cùng nhiều khoa khác, tiến hành châm cứu với một số huyệt vị chỉ định, đạt tới hiệu quả như thuốc mê.   Phong Tĩnh cũng là một trong những người dẫn đầu khai triển kỹ thuật này.   A Y Tư nơi cô từng chấp hành nhiệm vụ là vùng có hoàn cảnh ác liệt, điều kiện chữa bệnh có hạn, cũng khá thiếu thốn tài nguyên y tế, bình thường gây mê trong những cuộc giải phẫu cũng khó mà triển khai, nhất thiết phải ứng dụng đến kỹ thuật châm tê. Châm tê là kỹ thuật Phong Tĩnh được một bác sĩ đông y già truyền dạy cho cô trong lúc ở trong đoàn y tế gìn giữ hoà bình. Kỹ thuật châm tê vững chắc của cô cũng cung cấp rất nhiều kinh nghiệm tham khảo cho việc mở rộng châm tê lâm sàng.   Phong Tĩnh trợ giúp chủ nhiệm Dương, thuận lợi hoàn thành ca phẫu thuật.   Đi ra phòng mổ, thay đổi mũ áo, Phong Tĩnh lấy điện thoại di động ra xem thời gian.   Cách thời gian giao ban còn hơn mười phút.   Thời điểm đang chờ thang máy, sâu trong lòng Phong Tĩnh lại không biết vì sao lại có dự cảm xấu.   Thời điểm gần giao ban luôn là lúc thường xảy ra sự kiện đột xuất nhất, đây là tình huống bác gĩ trực ban nào cũng phải gặp.   Ting...   Trong lúc suy tư, cửa thang máy đã mở ra.   Mới ra khỏi thang máy, cô đã nghe được từng trận tiếng khóc tiếng la truyền tới từ sảnh cấp cứu.   Từng chiếc xe đẩy cứu hộ nhanh chóng chạy qua.   "Nhanh nhanh nhanh!"   "Người bị thương mất máu quá nhiều, mau thông báo cho kho máu chuẩn bị máu!"   "Không ổn! Người bị thương này lên cơn sốc rồi, nhanh đưa vào phòng mổ!"   ...   Tiếng la kiệt sức lạc giọng và tiếng gào khóc quậy vào nhau.   Từng chiếc xe đẩy chở người bị thương bị kéo qua, người nhà của người bị thương vây chật nịch sảnh bệnh viện.   Người nhà kêu la: "Bác sĩ! Bác sĩ. Nhất định phải cứu lấy con gái của tôi!"   "Bác sĩ! Bác sĩ! Bố tôi ông ấy không sao chứ?"   Có người bên ngoài đang bàn tán...   "Ài, cũng xui xẻo quá mà, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"   "Nghe nói kẻ đó là nhân viên bị nhà máy hóa chất khai trừ, mang theo một cái túi chứa bom uy hiếp một chiếc xe buýt, ban đầu chỉ muốn hù doạ mọi người, không nghĩ tới lại nổ thật."   - ---------------------   *Tất cả bối cảnh, địa khu, nhân vật, sự kiện trong truyện đều chỉ là hư cấu.   Mời các bạn mượn đọc sách Bất Đẳng Thức Ngược Chiều của tác giả Phong Hiểu Anh Hàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em - Minh Hiểu Khê
Mễ Ái - tên phiên âm của cô gần giồng từ “Không có tình yêu”, có phải vì như vậy mà trong tình yêu cô luôn không thể có hai từ “hạnh phúc” trọn vẹn. Mở đầu câu chuyện, những tưởng đây là một mối tình mù quáng của một cô gái mới chuyển trường theo đuổi chàng trai nhà giàu ngỗ nghịch, cô dùng tất cả các phương thức theo đuổi đơn thuần và ngốc nghếch nhất để có thể ở bên Doãn Đường Diệu – chàng trai lạnh lùng bị bệnh tim bẩm sinh Nhưng rồi qua từng bước lật mở của Minh Hiểu Khê, người đọc mới nhận ra ẩn sâu trong trái tìm cô gái ấy là một mối tình đau thương đến cố chấp với người cô yêu đã mất Bùi Dực. Cô  ngây thơ tin rằng tin rằng trái tim của một người dù đang nằm trong một cơ thể khác thì vẫn chứa đựng tình yêu sâu đậm của người đó dành cho cô và cố chấp có được trái tim ấy một lần nữa, để rồi làm tổn thương sâu sắc đến Đường Diệu. Với Sẽ có Thiên Thần thay Anh yêu Em, Minh Hiểu Khê đã khắc họa một mối tình thấm đẫm nước mắt từ những trang đầu đến cả những dòng cuối cùng bằng nhiều cung bậc cảm xúc đan xen của một tình yêu trong sáng, đơn thuần nhưng mãnh liệt, sự thù hận vẫn ẩn chứa đâu đó nỗi đau xót, day dứt của những người trẻ tuổi. Đây được xem là quyển tiểu thuyết đặc sắc nhất của tác giả Minh Hiểu Khê bởi giá trị nhân văn nó đem lại trong mối tình sâu tựa biển, đau thấu tim người đọc.  *** Minh Hiểu Khê – Thạc sỹ khoa Quản lý Kinh tế Thương mại Quốc tế, Đại học Vũ Hán, Trung Quốc, là một trong những tác giả viết tiểu thuyết tuổi teen được yêu thích nhất Trung Quốc,Một số tác phẩm tiêu biểu: - Bong bóng mùa hè (3 tập - 2009) - Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (2010) - Dư vị trà chiều (2010) - Liệt hỏa như ca (2010) - Thiếu nữ toàn phong (2011) - Minh Nhược Hiểu Khê *** Thầy quay lưng lại đi lên bảng viết bài, các bạn lớp kinh tế quốc dân 2 lặng lẽ ghi chép. Không ai nói chuyện, cũng chẳng ai ngủ gật. Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ có những chiếc lá rơi đều đều ngoài cửa sổ, tiếng lá nghe xào xạc. Tiểu Mễ ngồi ở hàng đầu. Có lúc cô nhìn lên bảng, có lúc nhẹ nhàng lật giở những trang sách, cây bút trong tay không ngừng ghi ghi chép chép, dường như muốn ghi lại tất cả những lời thầy giảng. Uy Quả Quả ngẩn ngơ nhìn cô. Thời gian này Tiểu Mễ gầy đi rất nhiều rất nhiều, cô trắng bệch như một linh hồn dật dờ trôi dạt, như chỉ cần một cơn gió thôi là cô sẽ bị thổi đi mất tông mất tích. Bây giờ, mỗi ngày Tiểu Mễ đều đi học, ban ngày ở trong phòng học xem sách, ghi lại vào tập, buổi tối lại đến thư viện tiếp tục học, mỗi ngày đều trở về ký túc xá rất khuya, mà cho dù có về ký túc đi nữa cũng vẫn tiếp tục ôn tập học bài. Cô thường thường tỉnh dậy lúc nửa đêm, đi đến bật sáng ngọn đèn trên bàn học, hình bóng gầy gò yếu ớt của cô rọi trên tường, đờ đẫn, rất lâu rất lâu cũng không nhúc nhích. Uy Quả Quả lại thẫn thờ quay đầu nhìn về phía sau của lớp học. ... Mời các bạn đón đọc Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em của tác giả Minh Hiểu Khê.
Ngôn Của Anh - Nghiên Thừa Thư
Trong trí nhớ của Lý Khê Ngôn, cái tên Cố Văn Lan này, phong lưu thành tính, chẳng những có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt mà còn thích hái hoa ngắt cỏ, là một tên lãng tử tình trường, ngày còn học đại học cô cũng từng bị thiệt thòi trên tay anh. Vài năm sau Lý Khê Ngôn gặp lại anh, lần đầu tiên Cố Văn Lan không nhận ra cô, cô cũng giả vờ như không quen anh, lần thứ hai cô uống chút rượu, Lý Khê Ngôn lỡ… với người ta. Một ngày nào đó sau khi kết hôn, Cố Văn Lan hỏi: Nghe nói em vì sắc đẹp của anh mới gả cho anh hả? Lý Khê Ngôn hoảng sợ: Sao anh biết? Cố Văn Lan: … —— Một lần nữa nhìn lại ba mươi mấy năm cuộc đời, một lần nữa đo đạc lại giá trị quan cá nhân, cuối cùng ra kết luận là, anh yêu em. Nhắc nhở ấm áp: Truyện sau khi kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn không biết xấu hổ của bác sĩ Cố và cô giáo Lý, tiểu thanh tân cẩn thận hãy nhảy hố. *** Cố Văn Lan cảm thấy cái bộ trường bào mình đang mặc này rất chi là kinh dị, trên áo được thêu hình rồng bay phượng múa, anh nghĩ tới việc bây giờ đang là rạng sáng, bên ngoài trời đất u ám như thời vạn vật còn hỗn độn, mà anh mặc cái bộ long phượng trình tường này đi xuyên đêm, thậm chí còn không dám tưởng tượng mình giống cái gì nữa. Anh nói: "Tôi nhớ hôm rước dâu Khâu Nam mặc âu phục mà." Lâm Nham cười nói: "Cậu ta không chú ý đấy thôi, bộ này của cậu được đấy, nhân mô cẩu dạng (*), có thể nói là tuấn lãng nho nhã, dù sao toàn bộ hôn lễ đều được sắp xếp tỉ mỉ, mặc cái này lát thôi mà." (*) Nhân mô cẩu dạng: Hình dung bộ dạng cử chỉ có vẻ nghiêm túc (thường dùng với nghĩa mỉa mai hoặc khôi hài.) Cố Văn Lan không nói gì mà chỉ nhìn giờ, thấy đến giờ lành bèn vội vàng ra cửa. Mới rạng sáng, đường đi rất thông thuận. Lâm Nham ngồi ở ghế phụ còn Cố Văn Lan ngồi đằng sau, anh không tháo nhẫn ra, lúc sờ lên có độ ấm nhàn nhạt, suốt đường đi anh đều rất bình tĩnh, chỉ đôi khi nghĩ đến cô dâu mới mỉm cười. Trong xe bật nhạc cổ điển nhẹ nhàng, cứ khúc này nối tiếp khúc kia đến tận khi chuông điện thoại reo lên đột ngột xen vào, Lâm Nham ngồi trước sửng sốt quay đầu lại liếc anh. Cố Văn Lan cầm điện thoại, cau mày nghe máy. "Bác sĩ Cố, tôi biết hiện tại không nên quấy rầy anh, nhưng bên tôi có bệnh nhân xuất hiện mấy tình huống thế này, tôi định hỏi..." "Nói." Cố Văn Lan ngắt lời anh ta. ... Mời các bạn đón đọc Ngôn Của Anh của tác giả Nghiên Thừa Thư.
Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ - Mạn Vô Tung Ảnh
Lần đầu gặp nhau, Tô Mộ Mộc cầm chảo đập cậu chết tươi Lần thứ hai gặp nhau, Tô Mộ Mộc ném nade khiến cậu nổ chết Lần thứ ba gặp nhau, Tô Mộ Mộc cầm Kar98 nã cậu Lần thứ N gặp nhau, bọn họ trở thành một đội hai người vào đến vòng bo cuối gặp 2V2. Tô Mộ Mộc đã bị bắn nát mũ 3 và giáp 3: Tôi đi thu hút sự chú ý, cậu tranh thủ giải quyết bọn họ nha. Lâm Trăn lắc đầu tháo mũ và giáo trên người ra đưa cho cô. Lâm Trăn: Mặc vào, em đi. Tô Mộ Mộc: Cậu muốn làm gì? Lâm Trăn không quay đầu lại: Muốn chị sống. Khoảnh khắc đó, Tô Mộ Mộc cảm thấy trái tim thiếu nữ lạnh lẽo của mình đã bị đánh lén mất rồi. Người săn tin nóng: Đại thần ăn gà Lâm Trăn bị một người giết 3 lần trên live stream. Quần chúng ăn dưa: Rồi sao nữa, có giết lại không? Có báo thù không? Người săn tin nóng: Báo… Đã ôm người đẹp về. *** —-Review—- Hẳn khi đọc giới thiệu, nếu bạn không chơi PUBG sẽ có cảm giác sợ sệt vì lo đọc mà không hiểu. Nhưng tớ cho rằng tác giả đã viết dễ hiểu nhất có thể và bạn Tiểu Ma Bạc Hà (editor) cũng đã chuyển tải thành công. Bạn đừng quá lo lắng, vào truyện đọc sẽ hiểu và hơn hết, phản ứng hóa học giữa nam nữ chính chắc chắn sẽ khiến bạn quắn quéo, bùng nổ đấy. Tô Mộ Mộc (ID game: Nicetree) là một diễn viên hạng bét, dù có vẻ ngoài siêu xinh đẹp cùng học vấn cực đỉnh thì cô vẫn chìm nghỉm trong showbiz, nhàn rỗi, không có việc gì làm, cô thường chơi game để giết thời gian. Trong một lần chơi PUBG, cô cầm chảo đập chết TreeTreeTwo (ID game), vốn tưởng là người chơi bình thường như bao người nên cô rất vô tư bộc lộ cá tính thật của mình: nói bậy, nói luyên thuyên, tự luyến, tự sướng,….. đều đủ cả. TreeTreeTwo trong game có tạo hình là một em gái bé nhỏ xinh xắn, nhưng khi mở miệng lại là giọng nói nam tính đầy quyến rũ. Tô Mộ Mộc bật thốt: “Gay à!” “Ô, vậy cậu là em gái dễ thương có con chim xinh xinh hả?” Đó chính là những câu hội thoại đầu tiên giữa nam nữ chính đó~ Đương nhiên, TreeTreeTwo hổng phải người thường, cậu là streamer nổi tiếng nhất trong Tinh Hải, nổi tiếng không phải vì đẹp trai mà vì cậu chơi PUBG rất siêu, sánh ngang với tuyển thủ chuyên nghiệp, ăn nói ti bỉ có duyên, siêu nhây. TreeTreeTwo cũng là Lâm Trăn – học bá lẫy lừng, cao ráo đẹp trai, nhà mặt phố bố mẹ giầu có và chưa từng lộ mặt. Cậu làm streamer vì yêu thích, không phải để kiếm tiền. Tô Mộ Mộc là một cô gái xinh đẹp, đầy tự tin, luôn khoe vẻ đẹp của mình, khẳng định vẻ đẹp của mình, nhấn mạnh vẻ đẹp của mình và cá tính của mình, gây nên siêu nhiều trận cười vỡ bụng cho Lâm Trăn và quần chúng ăn dưa. Cô nào biết mình được lên sóng nhiều như thế. ~ Tình huống mới quen chưa add friend ~ Nicetree: “Chúng ta ra ngoài add friend nhé.” TreeTreeTwo: “Chị gái nhỏ định lấy thân báo đáp ơn cứu mạng hả?” TreeTreeTwo: “ Hả? Không add friend luôn à?” Nicetree: “Cậu nhìn khẩu 98K trong tay tôi đi, biết điều thì im lặng” ~ Tình huống là con gái bị auto gắn mác chơi gà, Nicetree dùng phần mềm đổi giọng sang nam ~ TreeTreeTwo hết hồn: “Người ta đi giả giọng nữ còn chị lại ngược lại đổi sang giọng nam”. Nicetree hùng hổ: “Thì cũng tại đám dưa chuột kia chọc tôi tức điên tôi lên được đấy” =)) Nicetree: “Tôi chơi cừ lắm đó! Tôi là tiên nữ xinh đẹp bắn súng cực giỏi” Nicetree: “Bảo tôi gà! Ai gà! Một lũ dưa chuột!”. Cả hai bên đều thoải mái bộc lộ tính cách thật, tự dưng sẽ thấy gần gũi, sẽ thấy thân thiết và sẽ thấy nhớ nhung. Hẳn ai chơi game mà gặp được người như thế, lòng cũng rung rinh gợn sóng. Tô Mộ Mộc không phải cô nàng xinh đẹp não rỗng, cô có lý tưởng, luôn cố gắng, kính nghiệp, sống sạch sẽ, phấn đấu vì sự nghiệp. Nhưng showbiz vốn đầy rẫy khó khăn, không phải cứ cố gắng sẽ hái được quả ngọt, nhiều lúc cô mệt mỏi, cô ấm ức, cô khổ sở, cô tủi thân,…. không thể chia sẻ cùng ai. Lâm Trăn nhỏ hơn Tô Mộ Mộc ba tuổi, thường hay tỏ ra nhỏ bé yếu đuối để được yêu thương nhưng cậu lại là “hốc cây chứa cả niềm vui và nỗi buồn của Tô Mộ Mộc”. Không ngại khó khăn xa xôi hay bản thân đang ốm đau bệnh tật, chỉ cần biết Tô Mộ Mộc không ổn, Tô Mộ Mộc khóc, Tô Mộ Mộc buồn cậu sẽ chạy ngay đến bên cô. Cậu hiểu và thông cảm cho nghề nghiệp đặc thù của Tô Mộ Mộc, luôn lặng lẽ đứng sau bảo vệ và làm bờ vai vững chãi cho cô. Ồ, nhưng tình địch mà ngấp nghé xuất hiện thì cậu không ngán cầm súng bắn chết tươi đối phương đâu nhé. ~ Tình huống: vì phải che giấu mối quan hệ của hai người, nên Lâm Trăn phải chịu thiệt thòi, Tô Mộ Mộc nhắn tin và kể cho cậu nghe về nỗi trăn trở của mình: Cây Nhỏ Ánh Dương (aka Lâm Trăn): Ô~ Chuyện này ấy hả, em ổn mà, đương nhiên phải ưu tiên cho công việc của chị chứ. Vài giây sau, Tô Mộ Mộc thấy Lâm Trăn thu hồi tin nhắn vừa xong. Cây Nhỏ Ánh Dương: Em tủi thân lắm, cực kỳ tủi thân luôn. Ây da, em tủi thân ngã lăn ra đất rồi, chị gái nhỏ phải hôn hôn mới đứng dậy được. Truyện như một bản nhạc ngọt ngào, không chỉ bởi cách viết của Mạn Vô Tung Ảnh, mà còn cả công lao to lớn của bạn Tiểu Ma Bạc Hà (editor), chuyển ngữ cực kì dí dỏm và có duyên. Theo tớ tìm hiểu thì Mạn Vô Tung Ảnh hay viết đam mỹ hơn, vậy nên tớ càng cảm ơn tác giả, và càng cảm ơn Tiểu Ma Bạc Hà vì bạn cũng toàn edit đam mỹ, hiuhiu. Không thì sao tớ có thể đọc được một tác phẩm thú vị thế này. Truyện còn siêu nhiều chi tiết hài hước, đoạn đối thoại siêu ngọt, siêu ngược cẩu FA ở cuối mỗi chương nhưng tớ nói nhiều mất bất ngờ, mong các bạn có thể tự bản thân trải nghiệm. Tớ không chơi PUBG nên khi đọc truyện chỗ hiểu chỗ không nên không đánh giá về phần game, nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là thực sự tớ đã bị hút vào truyện. Lồng ghép game vào tuyến tình cảm, không hề ngấy hay ngán, mà còn tăng gia vị, khiến truyện thêm phần hấp dẫn, kích thích, không bị một màu. Truyện có YY nam chính, càng cuối YY có phần mạnh hơn, nhưng đọc truyện showbiz ngọt sủng mà không YY thì lạ lùng quá. Điểm cộng quá nhiều cho điểm trừ nhỏ nhoi này. Tớ đề cử đây là truyện đáng đọc nhé. ^^ Ngoài ra, nếu bạn nào đọc đam mỹ, cũng thích thể loại về game PUBG này, tớ cực đề cử Tuyệt Địa Cầu Sinh của Mạn Mạn Hà Kỳ Đa, siêu siêu hay, đã edit hoàn, chú thích siêu có tâm, đọc không dời được mắt. Mời các bạn đón đọc .Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ của tác giả Mạn Vô Tung Ảnh
Dòng Thơ Thứ Chín (Chín Chương Thành Thơ)
Năm thứ hai cao trung, trong lớp có một bạn học mới, dùng sắc để thả thính. Là hàng xóm, hàng tháng, Diệp Già Lam thay các bạn nữ trong trường chuyển thư tình, lần nào cũng bị trả lại thẳng thừng. Có bạn tốt đánh giá: Đường Ngộ là một đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo, đã đẹp trai lại học giỏi, trừ việc không thể cưa đổ thì điểm nào cũng tốt. Diệp Già Lam không có ý kiến gì. Sau đó trong một lần cả lớp tụ tập, mỗi người bị bắt phải viết ưu điểm của mình rồi chuyển cho người ngồi bên phải. Lúc này, bạn học Diệp đã say khướt, ngồi trong góc, trơ mắt nhìn người bên cạnh nhẹ giơ bàn tay đẹp đẽ cân đối, giữa hai ngón tay thon dài kẹp tờ giấy đưa qua. Tờ giấy viết ngắn ngọn năm chữ, cộng thêm hai dấu câu: Nghe lời, Đừng dính người. Nhắc nhở bạn đọc: Gương vỡ lại lành, giai đoạn trước nam chính hai nhân cách, chú ý cẩn thận. ***  Câu chuyện bắt đầu khi nữ bác sĩ xinh đẹp khoa tâm thần bệnh viện Hoa Khê, Diệp Già Lam, bị bác sĩ nam tài năng bậc nhất lại điển trai mê hồn vừa chuyển đến khoa ngoại thần kinh, Đường Ngộ, say rượu làm loạn, đè lên cửa hôn đến thất hồn lạc phách. Mà câu đầu tiên anh hỏi cô sau 5 năm chia ly gặp lại lại là: "Nụ hôn đầu của em như thế nào, nhớ ra chưa?!"  Đó dĩ nhiên chưa phải xuất phát điểm của toàn bộ câu chuyện. Bởi vì duyên nợ của họ, chân chính là đã bắt đầu vào 8 năm trước, khi Diệp Già Lam còn là lớp trưởng năm thứ 2 Cao trung, và Đường Ngộ là học sinh mới chuyển đến lớp cô, về sau lại làm hàng xóm đối diện nhà cô; hoặc cũng có thể là từ rất lâu rất lâu trước đó khi Diệp Già Lam vẫn còn là cô bé con 10 tuổi nghịch ngợm không sợ trời không sợ đất, ngay lần đầu gặp mặt đã đạp chân vào đôi giày trắng của tiểu tử đẹp trai con bạn thân của mẹ, hung dữ bắt nạt khiến cậu nhóc Đường Ngộ mới 9 tuổi phải khóc toáng lên. Có lẽ một sợi dây tơ của định mệnh, đã nhẹ nhàng mà bền chắc quấn quanh hai cô nhóc và cậu bé ngày đó, lúc gần lúc xa, khiến họ gặp gỡ rồi chia ly, chia ly lại gặp gỡ, cuối cùng vẫn là kết lại tại một nơi, không thể tách rời.  Yêu một người, có thể yêu bao lâu?! Với Diệp Già Lam, đó là dành hết thời thanh xuân tươi đẹp nhất để rung động trước Đường Ngộ, không oán không hối trao cho anh những thứ quý giá nhất của một người con gái, lại dùng quãng thời gian 5 năm để tưởng nhớ anh, mà đến cuối cũng trái tim của người phụ nữ trưởng thành dù trải qua bao thăng trầm sóng gió, gặp thêm bao nhiêu người đàn ông xuất sắc khác (dù sao cũng không xuất sắc bằng anh), thì vẫn chỉ có thể chứa được một người duy nhất là anh. Bao lâu với cô, chính là vĩnh viễn. Vĩnh viễn yêu anh.  Yêu một người, lại có thể yêu như thế nào? Với Đường Ngộ, chính là dùng ấm áp cả đời để yêu một người con gái khi cô ấy còn trẻ, dùng bao dung và nhẫn nại cả đời để chờ đợi cô ấy khi chia ly, lại dùng cố chấp cả đời để một lần nữa theo đuổi cô ấy khi gặp lại. Yêu là định mệnh. Là dùng tất cả trái tim và dục vọng chiếm hữu để yêu em. Chỉ có thể là em. Luôn luôn là em. Mãi mãi là em.  Chuyện tình của Diệp Già Lam và Đường Ngộ, thật ra có một khởi đầu nhẹ nhàng dễ thương và đơn thuần như bao chuyện tình thanh xuân khác. Anh đẹp trai vô cùng, vẻ đẹp quyến rũ yêu mị người gặp người mê, vừa mới chuyển tới đã thu hút biết bao ong bướm lao đến đòi hút mật. Nhưng người con trai ấy quá mức lạnh lùng, lãnh đạm mà xa cách bằng lý do duy nhất "không yêu sớm" để từ chối hết thảy những đóa hoa xinh đẹp tình nguyện xin chết đó. Mà cô lúc đó còn đang bận crush một vị bạn học tài năng cùng trường. Chỉ là từ khi gặp anh, cô gái đã giã từ hình tượng bất hảo nổi loạn lúc bé, ngoan ngoãn và chỉ biết tập trung học hành khi đó, dường như mới bắt đầu hiểu được, thế nào mới là thật sự thích một người: Là cảm giác trái tim đập nhanh như vừa chạy xong tám trăm mét, như bị lắp thêm một cái mô tơ, rối loạn hết cả lên, không chịu nghe lời cũng chẳng thể tự chủ mỗi khi anh ở bên. Là cảm giác nhớ nhung mỗi khi anh đi vắng. Là cảm giác chờ mong mỗi lần gặp mặt.  Mà Đường Ngộ, chàng trai từ lúc sinh ra đã có hết thảy mọi thứ: dáng dấp đẹp trai, khuôn mặt yêu mị, gia thế khủng, trí thông minh vượt bậc, nhưng lại có gia đình không hạnh phúc, mẹ mất từ nhỏ, bố trăng hoa, đã sớm sinh ra cảm giác lạnh nhạt, lãnh đạm với mọi người mọi việc, thế nhưng lại bất ngờ bị thu hút bởi Diệp Già Lam, cô gái nhỏ ngoan ngoãn thiện lương. Một người vô cùng ghét ngọt nhưng lại bị mê hoặc bởi vị ngọt tỏa ra từ cô. Từ khi nào bỗng thích bắt nạt cô, thích chọc cô bối rối, thích nhìn cô vì mình mà lúng túng đỏ mặt. Càng thích ở gần cô, chạm vào cô, cưng chiều nâng niu cô.  Cách thức mà Đường Ngộ và Diệp Già Lam đến với nhau, tuyệt đối chính là kiểu tình yêu thanh xuân mà bất kì một bậc phụ huynh nào cũng nhiệt thành ủng hộ. Lấy việc học làm tiền đề, lấy vấn đề yêu sớm làm trách nhiệm. Dù đã nhận định tình cảm dành cho nhau nhưng nhất định đợi đến khi kết thúc kì thi cấp 3, nhất định đợi đến khi thành niên 18 tuổi, thì nụ hôn đầu tiên mới trao nhau, hoàn toàn xé vỡ bức tường mập mờ giữa hai người, cũng chính thức đánh dấu tình yêu của họ một cách công khai.  Bởi vì Đường Ngộ của năm 17 tuổi đó thật sự rất có kiên nhẫn, càng có tự chủ và trên hết có lẽ là sự tự tin ngạo mạn của tuổi trẻ. Anh kiên nhẫn với tính chiếm hữu của bản thân và cũng kiên nhẫn với tình cảm của Diệp Già Lam. Nếu thả thính là một nghệ thuật vậy thì chỉ có thể khẳng định Đường Ngộ chắc chắn là bậc thầy trong lĩnh vực này. Khi gần, khi xa, khiến cho Diệp Già Lam bắt đầu biết nhớ thương, biết chờ mong mà lại không phản cảm sợ hãi (dù sao người ta vẫn còn là học sinh, trách nhiệm lớn nhất là còn phải học à nha). Cho đến cuối, chọn thời điểm thích hợp nhất, mới ra tay bắt trọn lấy trái tim cô gái ấy.  Đọc đoạn thời gian hai người bắt đầu quen biết thật sự rất nhẹ nhàng, dễ thương, ngọt mà không hề ngấy chút nào. Giống như trái tim mình luôn tự nhận thấy nó đã già cỗi lắm rồi, đã quên mất cảm giác rung rinh là như thế nào rồi, vậy mà khi tưởng tượng khung cảnh Đường Ngộ ghé sát khuôn mặt yêu mị của cậu lại gần Diệp Già Lam, khi hai người lần đầu nắm tay, khi Diệp Già Lam bất tri bất giác viết xuống trang nhật kí của cô mấy chữ "nhớ Đường Ngộ", mà khi Đường Ngộ vừa hôn vừa thì thầm vào tai Diệp Già Lam câu "Anh cũng nhớ em", thì trái tim bỗng tự nhiên như nhảy lên một cái, trật một nhịp. Cái cảm giác rung động ngọt ngào như bay trên mây này, thật giống khi nghe một bài hát xưa cũ của Carpenter vậy   Mời các bạn đón đọc Dòng Thơ Thứ Chín (Chín Chương Thành Thơ) của tác giả Thời Câm.