Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói

Converter: meoconlunar (tangthuvien) Chuyển ngữ: Diệp Khinh Chu (D.K.Chu) Khi tuổi còn trẻ, cô không biết nên sùng bái anh như thế nào, vì thế lựa chọn phản bội. Phản bội, có được danh lợi, cùng với tất cả những khát vọng mà cô ao ước, thế nhưng nỗi đau chôn giấu tận đáy lòng lại chưa bao giờ ngưng hẳn, cho đến tận khi gặp lại…… Cách một đoạn tình cũ bị phản bội, tất cả quên lãng, mưu mô, trả thù, thương tổn đều xảy ra quá tự nhiên. Chẳng qua là, bên bờ vực đó, tình yêu đã nảy mầm rồi. Cuối cùng khi chúng ta biệt ly tâm đã động, khắc ghi ở giữa tháng năm. Chúng ta thà cứ ôm lấy vết thương, cũng không muốn quên đi. Tình cũ của em, anh vĩnh viễn sẽ không biết được, em sẽ im lặng suốt đời, không dám nói ra, chỉ có yêu. *** “Theo tin tức của các bên có liên quan, hai ngày trước khi vượt Ni Tát ở thành Ma Quỷ, nghiên cứu viên trẻ tuổi Đỗ Vi Ngôn của Viện Khoa học xã hội Trung Quốc(1) mất tích đến nay vẫn không rõ tung tích. Chính phủ đã điều động trực thăng để tìm kiếm ở tầng trời thấp trên diện rộng, còn trên mặt đất, điều động hơn mười chiếc xe việt dã, phạm vi tìm kiếm khoảng 4000 kilomet vuông. Trong đó khu vực chung quanh cách địa điểm xảy ra tai nạn khoảng 30 km được lấy làm trọng điểm tìm kiếm, tiến hành phân tách thành các mảng để rà soát. Nhưng cho tới bây giờ, vẫn không tìm thấy nhân viên mất tích ở bất cứ đâu.” Khi tin tức này phát trên ti vi, trời đang chạng vạng, thời điểm nhà nhà lên đèn. Trong viện nghiên cứu thông tin ngôn ngữ thành phố Thiên Doãn, tỉnh Lâm Tú còn có người chưa tan tầm. Nhân viên công tác trẻ tuổi Tiểu Lương tiếp nhận hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, ngẩn người nhìn chuyên đề tin tức trên trang web, một lúc lâu sau, cô với tay tắt máy tính, lặng lẽ nghĩ: Vi Ngôn, cậu phải trở về. Trước đây nhiều khó khăn đến thế đều vượt qua được, ở đây còn có nhiều việc phải làm như vậy, cậu… sẽ không sao đâu. Trong một khu dân cư phổ thông bình thường ở Minh Võ, thị xã phía nam thành phố Thiên Doãn, một bé trai vừa mới làm xong bài tập. Trước chiếc ti vi màu duy nhất trong nhà, ông nội ngồi thẳng mình xem vô cùng chăm chú. Trong TV xuất hiện một bức ảnh, rất quen thuộc…Trong chốc lát Trương Hiểu Hiểu có chút sững sờ, kéo tay ông nói: “Ông ơi, đây chẳng phải là… cô giáo Tiểu Đỗ sao?” Khi nhắc tới cái tên này, chẳng biết Trương Hiểu Hiểu nhớ đến điều gì, khuôn mặt nho nhỏ cau lại, “Cô… gặp chuyện không may ạ?” Ông cụ vẫn không lên tiếng, vẻ mặt phức tạp kéo tay cháu trai, chậm rãi nói: “Không có gì đâu. Cô giáo Tiểu Đỗ là người tốt… Cô ấy sẽ không sao cả.” Còn ở Châu Âu cách xa thiên sơn vạn thủy, vì lệch múi giờ, đang là đêm khuya. Trần Vũ Phồn ngồi thật lâu trong sân nhà, vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Giang Luật Văn: “Xem tin tức chưa?” Bên kia không nói gì, cộ lại tiếp tục hỏi một câu: “Thật sự… không có tin tức gì sao?” Giọng Giang Luật Văn dường như có chút mệt mỏi: “Anh ta đã đi sang bên đấy rồi, có thể tìm về hay không, hiện giờ không ai biết được…” Bất ngờ là Trần Vũ Phồn không nói gì cả, chỉ “Vâng” một tiếng. Cho dù là giờ phút này, cô vẫn không có thiện cảm với Đỗ Vi Ngôn. Nhưng cô hiếu kì, người đàn ông tưởng chừng không gì không làm được kia, rốt cuộc có thể tìm Đỗ Vi Ngôn về không? Trên máy bay đi Ni Tát ở phía tây bắc Lâm Tú, chàng trai trẻ tuổi vươn tay mở cửa che sáng của máy bay. Tay áo sơ mi của anh xắn đến khuỷu tay, cổ áo nới lỏng, trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào, anh nhẹ nhàng khép mi, nhắm mắt lại, biểu cảm trên mặt trầm tĩnh như nước. Đây là lần thứ tư tiếp viên hàng không đi qua bên người anh, cũng là lần thứ tư anh gọi cô ta lại, thấp giọng hỏi giờ. Đứng trước người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô thế này, tiếp viên hàng không hơi đỏ mặt, nhưng không mất bình tĩnh, dịu dàng nói: “Còn 40 phút nữa, máy bay sẽ hạ cánh.” Anh gật đầu nói lời cảm tạ. 40 phút… Còn có 40 phút, khoảng giữa anh và cô có thể gần thêm chút nữa, chí ít cũng có thể làm được điều gì đó, không phải vô vọng chờ đợi ngoài ngàn dặm xa. Thân máy bay nhẹ nhàng rung lên, thuận lợi hạ cánh. Anh đứng lên, môi mỏng nhếch thành một đường mỏng manh trông tựa lưỡi đao. “Hoan nghênh qúy khách lần sau tiếp tục ngồi hàng không XX…” Tiếp viên hàng không ở cửa tiễn đưa tươi cười ngọt ngào. Nhưng dường như anh không nghe thấy, lúc này, chắc chẳng có gì có thể thu hút sự chú ý của anh… Anh bước vội vàng, bóng dáng cao gầy rất nhanh biến mất trong màn đêm. Ni Tát, thành Ma Quỷ ở nơi tây bắc rộng lớn tràn ngập đủ loại tiếng động cơ gầm rú. Từ khi Đỗ Vi Ngôn mất tích đến nay đã hai ngày rồi. Dựa vào các báo cáo, trước ngày bắt đầu vượt qua Ni Tát tổ khảo sát ngôn ngữ của Viện Khoa học xã hội Trung Quốc cũng dự tính là sau bốn ngày sẽ tới một địa điểm khác của thành Ma Quỷ. Mục tiêu khoa khảo lần này, là khảo sát ngôn ngữ của một tộc người Tây Bắc xưa nay vẫn ẩn cư ở giáp ranh đại mạc. Nhưng ngay ngày thứ hai khi vừa mới tiến vào Ni Tát, trong một lần dừng xe nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ, nữ thành viên duy nhất trong tổ là Đỗ Vi Ngôn đi chụp ảnh một khu vực mang địa mạo rãnh máng (2), không may lạc mất đội ngũ. Đồng nghiệp đã xác nhận là cô không mang theo bất cứ đồ ăn nước uống nào. Điều này có nghĩa là, trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt ở sa mạc, thời hạn sống còn sẽ không vượt qúa ba ngày. Công tác tìm kiếm đã tiến hành suốt một ngày. Trên tivi chiếu đến cảnh máy thăm dò kim loại trong tay nhân viên tìm kiếm vang lên, đào các lớp đất lên, cuối cùng phát hiện hóa ra chỉ là một cái lon vứt đi đã lâu. Khi được phóng viên phỏng vấn, chuyên gia vô cùng lo lắng nói: “Những mỏm đá lớn trong thành Ma Quỷ có cấu tạo và tính chất đất rất xốp, trải qua thời gian dài gió thổi nắng chiếu, có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Chúng tôi lo lắng người mất tích bởi vì sức cùng lực kiệt mà tránh ở chỗ râm mát phía dưới những mỏm đá này nghỉ ngơi. Nếu như bị mỏm đá sụp đổ vùi lấp, thổ tầng có khả năng sâu đến 2-3 thước. Nếu đúng là như thế, đối với công tác tìm kiếm cứu trợ của chúng tôi, hy vọng cũng rất mong manh…” Nhân viên tìm kiếm đều từng xem tấm hình của Đỗ Vi Ngôn. Đó là bức ảnh tập thể chụp tất cả đội viên trước khi tiến vào Ni Tát ở thành Ma Quỷ. Cô đứng ở hàng trước, mỉm cười hướng về phía ống kính, núm đồng tiền thật sâu lộ ra trên gương mặt, quả là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Chính dáng vẻ này là nguyên nhân khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây càng nghĩ càng cảm thấy thương tiếc. Một lượt tìm kiếm cứu hộ trong khoảng thời gian này đặc biệt quan trọng – thời gian sống còn quý giá nhất sắp qua đi, nếu vẫn không thể tìm được, hy vọng sống sót của cô sẽ vô cùng thấp. Đội viên đội cứu viện bắt đầu đăng ký cử xe đi tìm kiếm cứu hộ lượt này. Nơi không xa, có một chiếc việt dã xe nâng nắp capô, chạy về hướng đông bắc. “Hướng đông bắc, dẫn đội là ai?” “Ở đây nhé, đánh số mười bốn.” Có người trung niên nâng tay, “Lập tức xuất phát.” Người nọ nghi hoặc nâng ngẩng đầu: “Ơ? Chiếc xe kia do ai điều khiển?” Đoàn người ngơ ngác nhìn nhau. Cho đến khi có người nói: “Ấy, người thân của Đỗ Vi Ngôn vừa rồi đuổi theo đâu?” Có người nhớ lại đó là một chàng trai tuổi còn trẻ, từ phía nam tỉnh Lâm Tú vội vã đuổi theo, nhảy xuống xe việt là xem xét bản đồ trong lều trại chỉ huy cứu viện luôn, sắc mặt u ám giống như mưa gió sắp đến. “Anh ta… sẽ không tự mình lái xe đi tìm chứ?” Có người lắp bắp nói, “Người dẫn anh ta đến đâu? Người đâu?” Trong thành Ma quỷ đầy những mỏm đá lớn hình thù kỳ quái, màu nâu vàng, bị ánh sáng mặt trời lúc hoàng hôn quét qua, lại mang một loại rỉ sắt màu đỏ. Đỗ Vi Ngôn biết rõ lúc này cô không thể nằm ở dưới những mỏm đá râm mát. Những tầng trầm tích chưa thành đá lẳng lặng đứng sừng sững này nhìn như vô hại, nhưng một khi sụp đổ, có lẽ chỉ cần trong nháy mắt. Cô cảm thấy môi mình đã rạn nứt, có một giọt máu ứa ra, trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cao nơi sa mạc làm bốc hơi, chỉ kết thành lớp rất mỏng trên môi, còn hiện ra những vẩy máu tanh. Chẳng lẽ thật sự sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này sao? Cô mệt mỏi nghĩ, khóe môi khe khẽ động, môi lại tiếp tục rách ra đau đớn. Cô chậm rãi ngồi xuống, cát sỏi dưới thân mình nóng bỏng đáng sợ, cách một lớp vật liệu may mặc, da thịt chính mình dường như bị nướng chín cả… Cô không hề hoài nghi rằng thật sự sẽ có người bị phơi nắng thành thịt khô ở nơi đây. Mà lúc này, còn sót lại một cọng rơm lót trên lưng lạc đà. Không, không phải là rơm. Là một con rắn thôi. Tạo hóa lúc nào cũng thần kỳ như thế, tại đây, trong hoàn cảnh tàn khốc này, cũng có loài động vật sinh mệnh ngoan cường sống sót, bất cứ lúc nào cũng có thể hướng về phía người quấy nhiễu nhe răng nanh ra . Nơi nó nằm cách chỗ chính mình hai ba thước, đầu rắn ngóc lên cao cao, lưỡi dài nhỏ giữa đầu rắn phun ra nuốt vào, giống như là một dụng cụ tinh vi. Đỗ Vi Ngôn nhớ lại những cách cấp cứu thường biết, cô muốn trấn tĩnh, cố gắng không di chuyển thân thể… Nhưng con rắn kia, hình như đang chậm rãi tới gần, thân hình hình chữ S để lại phía sau vết nước miếng trăng trắng nhờ nhờ. “Mạc Nhan… Thật xin lỗi…” Đỗ Vi Ngôn dời tầm mắt khỏi thân mình con rắn kia, chuyển qua vầng dương như bánh xe vĩnh viễn không bao giờ hạ xuống, lòng thầm nói, “Thật xin lỗi, anh đã đợi lâu như vậy, nhưng có lẽ sẽ khiến anh thất vọng…” Đây là khoảnh khắc trước khi sinh mệnh sắp kết thúc chăng. Rất nhiều chuyện không thể ngăn lại từ trong đầu hiện ra, cố chấp của anh, trốn tránh của cô, vận mệnh chung của họ… Giờ đây cô không phải lựa chọn nữa rồi, như thế cũng tốt lắm. *Chú: (1) Chinese Academy of Social Sciences (CASS) (2) Yardang landform (formed by wind erosion). Mời các bạn đón đọc Có Một Loại Yêu Ai Dám Nói của tác giả Vô Xứ Khả Đào.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán - Lăng Hề Hề
Thân thể vui vẻ không sánh bằng tình yêu ngọt ngào. Tình yêu ngọt ngào là bởi vì tâm hồn hòa hợp. Thì ra là chuyện tình 1 đêm lại tuyệt vời như vậy. Đêm đó cô đã cho Thẩm Mặc trải nghiệm cao trào chưa từng có. Vì cô, Thẩm Mặc phá bỏ quy tắc tình một đêm. Lòng yêu không dứt lưu lại số điện thoại của cô. Nhưng ngược lại, cô thoải mái không để tâm.Chưa từng liên lạc với anh, đã vậy cô còn lặn mất tăm. Chỉ vì đêm đó anh không chỉ bỏ lỡ tung tích của cô gái nhỏ, mà còn mất đi bản lĩnh đàn ông. 5 năm, suốt 5 năm ròng rã đối mặt với vô số người đẹp, anh vẫn không “ngóc đầu” lên được. Cho đến hôm nay,Thẩm Mặc mới gặp một người khiến anh uốn éo “muốn” động vào phái nữ. Anh bước đến đánh giá từ đầu tới chân cô gái xinh đẹp trước mắt. Chỉ là cạnh chân nàng là vật gì thế kia? Vật kia lại còn không khách sáo mà chạy tới nói với anh: “Chú, con muốn đi tiểu một chút! Giúp con…” Chính là đứa con riêng của cô, nhưng không khiến anh mất niềm đói khát với cô! *** Chu Dĩ Mạt đột nhiên xoay lại nhìn anh, đối diện với ánh mắt của làm cô có chút xấu hổ, Thẩm Mặc thấy bộ dạng này của cô thì không nhịn được cười. Thật ra lúc mới đầu anh chỉ để ý tới vẻ bề ngoài của cô sau đó lại bị thân thể của cô hấp dẫn, từ từ tham gia cuộc sống của cô lại bị sự kiên cường của cô làm cho cảm động. Cô còn nhỏ như vậy mà đã gánh chịu tất cả đau khổ uất ức, thật sự không hề dễ dàng chút nào. Lúc trước anh nói đến chuyện kết hôn một phần cũng là vì Chu muội, anh tự nói với mình vì anh muốn cho cho Chu muội một gia đình hoàn chỉnh nhưng một phần là cũng vì cô. Hôm nay nghĩ lại, ngay lúc đó anh cũng không có suy nghĩ sâu xa, tại sao lại là cô? Hoặc giả anh sớm đã yêu cô chẳng qua là anh không biết. Hôm nay kết cục như vậy đối với anh mà nói là hoàn mỹ nhất. Anh đã có hai người quan trọng nhất trong đời. Lúc này họ rúc vào người anh, ngọt ngào mỉm cười, đây là chính là một loại tin tưởng. Đối với anh mà nói là thật sự quá thỏa mãn. Chờ Chu muội chơi mệt mỏi, Thẩm Mặc dẫn cả gia đình ba người đi ăn cơm ở khu vực gần đó. Cô bé thật vui vẻ, gật gù đắc ý nói: “Ba, mấy món này ăn thật ngon.” “Thích thì ăn nhiều một chút.” Thẩm Mặc biết cuộc sống trước đây của hai mẹ con chỉ cần ấm no, không được hưởng thụ nên hôm nay anh muốn bù đắp, cho họ hưởng thụ tất cả mọi thứ, chỉ cần hai người thích anh sẽ cho. Chu Dĩ Mạt ăn cơm xong vẫn cảm thấy còn mệt mỏi, không thẩy hăng hái nổi nên Thẩm Mặc hủy bỏ kế hoạch đi chợ đêm buổi chiều, về phòng nghỉ ngơi. Vì ở ngoài nên ba người chỉ cần một phòng. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán của tác giả Lăng Hề Hề.
Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ - Diệp Lạc Vô Song
Ngủ một giấc liền xuyên tới bên trong tiểu thuyết đang đọc trên mạng. Nhục nỗi là vừa xuyên vào đã bị nam nữ chính chỉ trích. Cái...cái gì chứ? Ta là nữ phụ ư? *** "Thế nào?". Một người đàn ông mặc bộ vest đen ngồi trên ghế bành xoay mặt về phía mọi người, tuy không thấy mặt nhưng nương vào giọng nói có thể thấy được sát khí không hề nhỏ tỏa ra từ ông ta. "Lô hàng....thất bại rồi! Trên đường vận tải bị người của Tổ chức sát thủ mật thám vũ trang đánh bom. Toàn bộ hàng bị chìm xuống biển. Trên dưới 50 người vận chuyển cũng....không toàn mạng...!". Một cô gái bước ra, trên người là khí khái chững chạc nhưng dễ nhận thấy sự sợ hãi không hề nhỏ từ cô. "Ồ?". Người đàn ông khẽ ồ một tiếng, giọng điệu chứa đựng sự tức giận:"Ta đã nói sao? Con gái? Con là con của ta, hẳn con cũng hiểu được lô hàng đó rất quan trọng phải không? Và hẳn con cũng phải biết được nên giải quyết thế nào với Tổ chức sát thủ mật thám vũ trang chứ? Bọn họ tuy không nhiều người bằng ta, nhưng lại là tổ chức có tầm ảnh hưởng lớn nhất thế giới với những kẻ mang siêu năng lực. Vì vậy, tại sao con không xử lí tốt hơn?!". "Nhưng con.....". Cô gái cắn môi thốt lên muốn bào chữa. ...   Mời các bạn đón đọc Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ của tác giả Diệp Lạc Vô Song.
Sủng Em Đến Nghiện - Lăng Hề Hề
Lấy dáng vẻ cừu non, dụ dỗ thương hại, nhưng lại yêu thảm cô! Lấy phong thái lang sói, ngây thơ chiếm đoạt, cũng để xơi sạch cô! Đại thiếu gia nhà họ Lăng, Lăng Thiệu, là một người tính tình lập dị, tâm tình nhạt nhẽo, Quyết định lớn nhỏ của công ty, kể cả gấp giấy ăn, tất cả đều do đại thiếu gia hắn định đoạt. Mặc dù diện mạo tuấn mỹ cao lớn, đáng tiếc lại là một mỹ nam lãnh khốc thích sạch sẽ tới nghiêm trọng; Anh phiền toái lại khó trị như vậy, nhưng lại không bài xích Lô Nguyệt Nguyệt đến gần! Nhà cô ấy từ đầu dự định, chẳng qua muốn tìm một công việc, Ai ngờ lại bị con cừu non giả mạo Lăng Thiệu, nhưng thật ra lại là một tên đàn ông thối sắc lang lừa gạt, Không chỉ một ngày ba bữa đút cho anh-vị đại thiếu gia này no, còn phải hầu hạ anh mặc đồ; Ngay cả mặt trời xuống núi rồi mà vẫn chưa rãnh rỗi, chẳng những phải bồi xem ti vi, mà còn phải bồi ngủ! Thậm chí Lăng thiếu gia nhà người ta ra lệnh một tiếng, người hầu nữ không thể không hiến thân đảm đương làm "tài liệu giảng dạy", Để cho anh mượn cớ học hành, đối với thân thể nhạy cảm mình tiến hành các loại dạy dỗ “điều giáo”. . . . . . Cho đến khi cả da lẫn xương bị đại thiếu gia gặm sạch sẽ, Lô Nguyệt Nguyệt ngây ngốc mới giật mình, Tim của mình, lại bất tri bất giác, bị Lăng Thiệu nhìn như khoác da cừu này, trên thực tế, Không chỉ lăn qua nhào lại một lần mà còn bảy lần một đêm, thật là bị con sói lớn ngậm trong mồm tha đi . . . . *** Ba năm sau. Lô Nguyệt Nguyệt coi như là người hết sức khiêm tốn ở trong trường học, nhưng cũng là một nhân vật quan trọng trong trường học, thành tích của cô thì không phản đối, cho dù gả vào nhà họ Lăng giàu có, nhưng vẫn hòa thuận với mọi người, không có nửa phần kiêu ngạo; mà công ty Lăng thị, trong ba năm đã phát triển tốt hơn, còn thu mua rất nhiều công ty, trở thành xí nghiệp lớn số một số hai ở Đài Loan! Nhưng cho dù là như thế, bản thân Lăng Thiệu vẫn là một người bí ẩn như cũ, anh không xuất hiện trước phóng viên, cũng không xuất hiện ở bất kỳ tiệc rượu, tiệc tối hay từ thiện nào, báo chí truyền thông cũng không có bất kỳ thông tin cá nhân nào của anh, ngay cả tấm hình cũng không có. Hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của đại học S, cùng với Lô Nguyệt Nguyệt, hầu như toàn trường đều đứng ở cổng trường học, ngẩng đầu mong đợi Lăng đại thiếu gia, suy đoán rằng hôm nay anh sẽ tới trường học một chuyến hay không, bởi vì trong truyền thuyết, Lăng thiếu gia yêu Lô Nguyệt Nguyệt đến tận xương tủy, nhưng phương pháp yêu thương cụ thể như thế nào, ai cũng không rõ ràng. Sự thật chứng minh, mọi người ngửi thấy bát quái, đều hết sức bén nhạy! (3T: Chỗ bát quái là hóng chuyện ấy, taz k biết xử lý làm s cả, thỉnh thông cảm *lau mồ hôi-ing*) Thời gian vừa đến, một chiếc màu đen xe nổi tiếng chậm rãi dừng lại ở cổng đại học S, cửa xe mở ra, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, tiếp đó, một người đàn ông tuất tú xuất hiện, anh đeo mắt kính màu đậm, lại không che lấp được khí thế trên người cùng với ngũ quan khéo léo của anh. Có người suy đoán, đây chính là Đại Thiếu Gia nhà họ Lăng, nhưng lại có người phản bác, Đại Thiếu Gia nhà họ Lăng không phải là người què sao? Sao có thể đi được? ... Mời các bạn đón đọc Sủng Em Đến Nghiện của tác giả Lăng Hề Hề.
Quỷ Thi Độc Hương - Cốt Cốc
Buổi sớm yên ắng, trong tiếng kêu la hoảng sợ của lão Tứ cứ thế bắt đầu. Mà tôi, lại trong tiếng kêu ấy nằm liệt trên đất, run rẩy như lá trong gió thu. Trò chơi, mở màn như thế… *** Hiện đại, kinh dị, thanh thủy văn, công sủng thụ, Ninh Phàm Kỳ x Tần Viễn. Mở đầu bằng một trò chơi gọi hồn vô thưởng vô phạt rồi dẫn đến một loạt cái chết kinh khủng và bí ẩn. Truyện cài cắm đủ chi tiết, văn phong đủ hù dọa, miêu tả đủ ghê rợn. Không biết có phải lâu rồi mình mới đọc lại kinh dị hay không mà trưa đọc thấy rợn người đến mức phải mở cửa phòng cho đỡ sợ. Vì nghiêng nhiều về kinh dị nên tình cảm couple trong truyện không nhiều (nhưng đủ sâu sắc). Warning: Kết thúc có thể xem là có hố. Với mình thì mình thỏa mãn cái kết này, rất hay, thống nhất với tình tiết truyện và cảm động. Cơ mà vẫn nên cảnh báo trước. Dành cho những ai đang muốn kích thích. Mời các bạn đón đọc Quỷ Thi Độc Hương của tác giả Cốt Cốc