Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa

Thể loại: Cổ đại, nữ cứng đầu nam cố chấp, SE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Trang Mèo - fb/hoinhieuchu —— “Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi. Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ. Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai...” Đàn ông là rượu, ủ càng lâu càng nồng nàn, đàn bà là bánh mì, vừa ra lò thơm giòn chẳng bao lâu sẽ ỉu, mốc đi. Năm Chu Kiến Thâm ra đời, Vạn Trinh Nhi đã tròn mười chín tuổi. Độ tuổi đẹp nhất, rạng rỡ nhất, nhưng cũng là điểm son báo hiệu úa tàn. Năm Chu Kiến Thâm mười chín tuổi, trở thành vị đế vương uy mãnh, Vạn Trinh Nhi đã là đoá hoa rũ mòn, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng dù tuổi tác, dù thân phận, dù địa vị, dù là sự xa cách giữa hai trái tim, Chu Kiến Thâm vẫn yêu Vạn Trinh Nhi. Mùa xuân năm ấy, từng có một thanh niên đứng dưới bóng cây dâu nói với cô rằng: “Nhớ kỹ tên ta, ta là Đỗ Giam Ngôn”. “Nhớ kỹ tên ta” - câu nói đã theo Trinh Nhi suốt mười sáu năm trời, Chu Kiến Thâm hai tuổi, Đỗ Giam Ngôn theo tiên đế ra chiến trường, tiên đế bị bắt làm con tin, tân đế lên ngôi, thái tử Chu Kiến Thâm bị giam lỏng. Đến năm Chu Kiến Thâm mười một tuổi, chín năm trường đau khổ mà hắn và Vạn Trinh Nhi cùng vượt qua, tiên đế được cứu trở về, Chu Kiến Thâm tạo phản thành công, giành lại thực quyền, Đỗ Giam Ngôn cũng trở lại, mang theo tình yêu, ước vọng, khát khao của Vạn Trinh Nhi quay về. Năm Đỗ Giam Ngôn chết, Vạn Trinh Nhi vẫn nhớ như in cái tên ấy, cái tên Đỗ Giam Ngôn, mang theo bên người miếng ngọc bội khắc hình hổ, đối diện với đôi mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu của thái tử Chu Kiến Thâm, và cũng là năm mở đầu cho mối oan nghiệt giữa hai con người cận kề tưởng như khó thể tách rời, lại hận nhau đến thiên trường địa cửu. Có thể nói Chu Kiến Thâm do Vạn Trinh Nhi “dưỡng” mà lớn lên, hắn do cô ôm mà trưởng thành, do cô che chở mà thành công. Như bao cung nữ khác, nữ chính vẫn có khát khao về tự do, về một tình yêu giữa hai con người “chưa từng nói với nhau một lời”. Chốn thâm cung tịch mịch không mài mòn nhiệt huyết của thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, mà lại càng thắp lên mãnh liệt, nó mang tên “Đỗ Giam Ngôn”. Nhưng số phận là những trò đùa ác ý, khi đứa trẻ cô luôn bao dung lại nảy sinh tình cảm khác thường với cô, giết chết hy vọng của cô, giết chết tình yêu và khát vọng của cô. Đến cuối cùng vì trả thù cô lại đồng ý gả cho hắn. Ở hiện đại, khoảng cách mười chín tuổi, khoảng cách giữa hai con người thuộc hai tầng lớp khác nhau trong xã hội, giữa chủ nhân và người làm công, khoảng cách giữa những định kiến xã hội đã là điều khó có thể vượt qua, huống hồ là ở một chế độ phong kiến như bấy giờ. Vậy mà nam chính của chúng ta bất chấp tất cả, chỉ vì hắn yêu. Chu Kiến Thâm là một minh quân, một vị anh hùng đầy mưu lược toàn vẹn, nếu trong lòng hắn không có vết chu sa mang tên Vạn Trinh Nhi. Hắn biết cô hận hắn, hắn biết cô thay đổi, hắn càng hiểu rõ sự hèn mọn trong tình yêu của mình. Nhưng có thể thay đổi được gì? Hắn có can đảm giết người cô yêu, có can đảm giam cầm cô trong chiếc lồng son thâm cung tịch mịch, có can đảm bất chấp luân thường đạo lý để yêu cô, bất chấp danh dự, lương tâm, để dung túng cô sát hại... con mình. Nhưng hắn lại không đủ dũng khí rời xa Vạn Trinh Nhi. Còn Vạn Trinh Nhi? Cô có độc ác, có tàn nhẫn lạnh lùng, có đáng thương, nhưng càng hơn hết là cô rất đáng hận. Cô muốn trả thù Chu Kiến Thâm, nên giây phút biết sự thật về cái chết của Đỗ Giam Ngôn cô đã lựa chọn kết cục cho mình. Không biết cô có từng ân hận hay không, nhưng mình rất ghét sự cố chấp của nữ chính, cố chấp đến mức huỷ hết hình ảnh tươi sáng mà tác giả đã xây dựng ở cô lúc ban đầu trong lòng mình. Đến kết thúc, có lẽ ai cũng là kẻ thua cuộc, Chu Kiến Thâm thua trong tình yêu, Vạn Trinh Nhi thua trong thù hận, kẻ thắng cuối cùng có lẽ là Đỗ Giam Ngôn. Truyện được kể luân phiên theo từng cái nhìn của các nhân vật, tác giả đưa người xem đi đến từng góc độ khác nhau. Sự thù hận biến cô cung nữ ngây thơ Vạn Trinh Nhi thành người đàn bà độc ác giết người không gớm tay, kể cả với những sinh linh chưa hình thành, tình yêu cuồng dại biến vị hoàng đế anh minh trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa, xuống tay tàn sát cận vệ trung thành của cha mình, sự cô độc và ghẻ lạnh biến vị thái tử Hữu Đường trở thành kẻ nguỵ trang tài tình, hắn ẩn nhẫn, che giấu thù hận, chỉ vì tồn tại, vì trả thù. Lối hành văn của tác giả với mình là chưa thật sự chắc chắn, diễn biến nhanh. Người xem chưa kịp mỉm cười trước tình yêu tươi đẹp của nữ chính và nam phụ thì binh biến đã đến, chưa kịp bàng hoàng vì thù trong giặc ngoài thì thái tử đã trưởng thành, chưa kịp giật mình vì sự tàn nhẫn quyết đoán của Chu Kiến Thâm thì nữ chính đã thay đổi, chưa kịp đau lòng trước sự trả thù của nữ chính thì mọi thứ đã gần đến bước kết thúc. Nhưng dù nhanh như thế nhưng mọi thứ vẫn được tác giả hoạ đầy đủ, tình tiết trọn vẹn, và chắc vì ngắn như thế nên hợp với những độc giả thích SE nhưng con tim yếu đuối không chịu nổi ngược như mình. Thú thật khi xem bộ này mình đã rất ức chế, vì cái gì Chu Kiến Thâm cứ phải yêu một “lão bà” như Vạn Trinh Nhi? Vì cái gì Vạn Trinh Nhi cứ nhớ mãi không quên Đỗ Giám Ngôn? Vì sao Hữu Đường lại hận Vạn Trinh Nhi, chỉ vì “bà ta là thê tử của người”? Có lẽ, tình yêu của họ không sai, sai là do họ đã yêu không đúng người, nếu mỗi người đều có thể được lựa chọn rằng mình sẽ yêu ai thì hay hơn nhiều, nhưng, cũng bớt kỳ diệu đi nhiều.... *** Vạn Trinh Nhi vào cung đã từ năm bốn tuổi. Năm thái tử Chu Kiến Thâm sinh ra, nàng đã mười chín. Thời gian luôn đặc biệt vô tình với phụ nữ. Nam nhân mười chín tuổi mới là lúc anh tư phong phát, chuẩn bị cho một phen đại sự, nhưng nữ nhân thì ngược lại, đến tuổi mười chín đã tựa như một đóa cúc trong gió thu, tuy đẹp vô cùng nhưng cũng là biểu hiện cho tuổi xế chiều sắp tới. Khi Chu Kiến Thâm sinh ra, không như những đứa trẻ khác, không hề cất tiếng khóc. Mãi tới lúc Trinh Nhi đón lấy, mỉm cười cắn nhẹ vào vành tai hắn, Kiến Thâm mới nở nụ cười thật tươi. Thái tử tựa hồ đặc biệt vừa ý Vạn Trinh Nhi, bất luận ai ôm đều khóc lóc không ngừng, chỉ khi nằm trong lòng Vạn Trinh Nhi mới chuyển khóc thành cười. Rồi chẳng biết tự khi nào,trái tim thiếu nữ Trinh Nhi chợt rung động vì ánh mắt, hình bóng của một nam nhân. Nam nhân đó chính là cẩm y vệ Đỗ Giam Ngôn. Dưới ánh mắt kiên nghị, anh tuấn, nam nhân ấy đã hứa hẹn: “Đợi ta lập được công lớn nhất định sẽ cầu Thánh thượng gả nàng cho ta.” Nào ngờ, mối nhân duyên tốt đẹp ấy lại bị đập tan vỡ. Mà người phá nát lại là thái tử Chu Kiến Thâm, đứa trẻ nàng rất mực yêu thương, chăm sóc. Thái tử dần trưởng thành, Vạn Trinh Nhi cũng dần nhận ra ánh mắt của hắn nhìn nàng càng lúc càng không giống trước kia. Ánh mắt ấy chứa một loại dục vọng không hề che giấu khiến nàng lo sợ. Năm thứ hai làm Thành Hóa hoàng đế, Chu Kiến Thâm phong Vạn Trinh Nhi làm quý phi của hắn. Sự căm hận quá lớn khiến Trinh Nhi không còn như xưa. Nàng tìm mọi cách giày vò hắn, khiến hắn đau khổ. Nàng có thai, tưởng chừng đứa trẻ sẽ cứu vớt nàng những tháng ngày còn lại nhưng nó cũng nhanh chóng ra đi. Nếu nàng không thể sinh con, nàng cũng sẽ không để người khác sinh con, ai cũng không thể. Suy cho cùng, ngọn nguồn giông bão cũng chỉ vì sự si tình, mê muội của Chu Kiến Thâm mà ra! Thanh xuân dù có nỗ lực giữ lại cũng không thể, người già như hoa héo, dù có còn trên cành nhưng cũng đã héo úa tàn lụi. Yêu hận đan xen, cả hai bọn họ đều phải sống trong những tháng ngày thống khổ, cứ yêu yêu hận hận mãi cho đến tận lúc nhắm mắt buông tay. Tồn tại với một trái tim đã chết quả thật là việc quá khó khăn đối với Trinh Nhi. Nàng quá đau khổ và bất hạnh để có thể khoan dung với những tội lỗi mà Kiến Thâm gây ra cho mình! Khi hạnh phúc tưởng chừng như mỉm cười cũng là lúc những sóng gió bắt đầu! Giá mà Chu Kiến Thâm ra đời sớm hơn, có lẽ trái tim mong manh ấy sẽ rung động vì hắn. Còn Chu Kiến Thâm thì sao? Hắn đã quá si tình, quá đỗi là ích kỷ. Hắn lợi dụng vị thế của mình mà dập tắt ngọn lửa hạnh phúc của hai con người nhỏ bé. Nhưng cuối cùng thứ hắn nhận lại được gì ngoài một thân xác vô hồn? Cái giá phải trả đối với Chu Kiến Thâm không phải là đắt! Đó là thứ hắn đáng phải nhận vì những gì hắn đã làm! Tôi chỉ tiếc cho Vạn Trinh Nhi. Thân sinh ra vốn đã là một nô tỳ, chịu vô vàn cay đắng, tủi nhục. Vì sao nàng không thể có được cái kết tốt đẹp? Tất cả đã là số mệnh, tiếc thay họ gặp nhau không đúng thời điểm... Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - lustaveland.com Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa của tác giả Phi Hoa

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Bé, Em Thua Rồi - Tâm Thường
Cô không phải một cô gái tốt, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng. Anh cũng không phải người đàn ông tốt. Dù anh là con sói cô cũng phải ở bên cạnh anh! *** Tiệc rượu phòng hoa, hoàng hôn rực rỡ, chìm đắm trong tửu sắc, xa hoa đồi trụy. Thành phố này về đêm mới kéo bức màn che phủ. Chống tay lên trán ngắm cảnh qua thang máy thủy tinh trong suốt, cô cúi nhìn cảnh đêm lộng lẫy.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn Xa xa là những dãy nhà cao trọc trời nối tiếp nhau, ánh đèn lấp lánh sáng lên hòa với màn đêm lạnh lẽo. Những thứ kia chỉ là cảnh đẹp với ánh sáng lung linh khiến người ta say mê, Du Nguyệt Như không còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Thang máy lên cao dần, cô sợ vĩnh viễn không thể thích ứng cái cảm giác trống rỗng dưới chân này. ‘Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Du Nguyệt Như xoay người bước đi. Cánh môi xinh đẹp nâng lên một nụ cười yếu ớt. Đôi giày cao gót của cô đạp lên tấm thảm nạm kim cương sáng chói. Trước khi đi lên đây đã có người khám xét cô, người hầu bàn ở tầng trên cùng vẫn muốn cô để lại gang tay mới có thể đi vào khu thượng khách. Người phụ trách dẫn cô đi qua mấy cái hành lang và đại sảnh, cuối cùng cũng đi đến một nơi tráng lệ bậc nhất ở trước cửa lớn. Người hầu bàn lui ra, ánh mắt cô nhanh chóng lướt nhìn chung quanh, quả nhiên là giống y hệt bản vẽ đã chỉ ra. Hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, Du Nguyệt Như đưa tay hơi dùng sức, thuận thế mở cánh cửa lớn đang khép hờ ra... Bên trong đang tổ chức một bữa tiệc kích tình, nam nam nữ nữ tụm năm tụm ba ở một chỗ ôm ấp nhau, tiếng nhạc xen lẫn tiếng rên rỉ và thở dốc, mùi vị dâm đãng tràn ngập trong không khí. Bầu không khí nóng bỏng bao trùm làm cho người khác nhiệt huyết sôi trào, mặt hồng tim đập. Dường như cô vẫn không bị cảnh tượng này hù dọa, đến bên quầy bar lấy một ly rượu cocktail uống một hơi cạn sạch. Mỗi người vào đây ít nhất phải uống một ly. Một luồng lửa cháy bỏng khuấy động các giác quan đi vào khoang miệng, rồi trôi xuống cổ họng. Nhìn người hầu rượu bằng ánh mắt quả quyết, Du Nguyệt Như nhanh nhẹn bước qua những đôi nam nữ kia, vòng qua bức bình phong, đi về phía người đàn ông có mái tóc màu nâu đang ngồi trên ghế salon ở tận cùng trong phòng khách. “Xin lỗi Hi Nhĩ, em tới muộn.” Khóe miệng Du Nguyệt Như giữ ý cười, nghiêng người hôn lên gò má anh, vừa định ngồi bên cạnh đã bị anh kéo vào lòng ngồi trên đùi. Một cánh tay ôm lấy hông của cô, tuyên cáo với những người đàn ông có mặt ở đây người phụ nữ này thuộc quyền sở hữu của anh. Cô thuận thế dựa vào người anh, cửa chỉ thân mật rất tự nhiên. Cô là người phụ nữ biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mặc dù người đàn ông này nét mặt vẫn như thường ngày, nhưng cô lại mơ hồ cảm nhận được Hi Nhĩ không vui. Đầu ngón tay trắng nõn khiêu khích cằm của anh, như làm nũng. “Hả?” Hi Nhĩ thu hồi tầm mắt nhìn Du Nguyệt Như, khóe mắt cô như khẽ xếch lên, con ngươi long lanh, gương mặt tinh tế, có ai thể sánh được với người phụ nữ mê người trong lòng anh? ... Mời các bạn đón đọc Cô Bé, Em Thua Rồi của tác giả Tâm Thường.
Cho Anh Quá Khứ của Em - Uyển Khanh
"Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Bọn họ gặp nhau ở vườn trường đại học, lúc đó anh chỉ là một anh chàng sinh viên nhà nghèo, gia cảnh bần hàn còn cô lại là một thiên kim nhà giàu được ngàn vạn cưng chiều. Bọn họ phá tan quan niệm xuất thân, dòng dõi để yêu thương nhau nhưng trước khi phòng tân hôn được trang trí xong, bởi vì một chuyện không thể tưởng tượng được mà mỗi người đi một ngả. Ba năm sau bọn họ gặp lại nhau, anh đã là tổng giám đốc trẻ tuổi của một tập đoàn xuyên quốc gia mà cô từ lâu đã không còn là một tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hai cuộc sống song song liệu có thể cắt nhau lần nữa? *** "Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi." Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn chảy nước, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. "Hay là em. . . . . . Không vào." Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: "Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi." Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút." Lúc Lệ Dĩ Thần xoay người, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng nhận ra phòng cưới được trang trí xinh đẹp đến mức nào, việc bố trí và lắp đặt các thiết bị bên trong nhà gần như đều do hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu rồi cuối cùng mới quyết định, mặc dù khi đó thiết bị còn chưa lắp đặt xong, nhưng cô đã từng thề son sắt mà nói, mặc dù này căn nhà này không lớn nhưng nhất định sẽ trở thành căn nhà độc nhất vô nhị trên đời, quả nhiên không sai, nơi này thật sự rất đẹp, rất khác biệt, chẳng qua. . . . . . rốt cuộc nó cũng không thuộc về cô, nghĩ tới đây, Diệp Cẩn nhịn không được đỏ tròng mắt, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cô không chút do dự quay người rời đi, mọi người đã thay đổi, cô vẫn còn để ý đến những thứ vật chết vô dụng kia làm cái gì. Khi Lệ Dĩ Thần mang hộp nhạc ra ngoài cửa, ngoại trừ một vũng nước đọng thì đã không còn người phụ nữ khiến anh yêu cũng không phải mà hận cũng không phải nữa. Lệ Dĩ Thần cầm miếng giấy ghi chú ở trên bàn lên, phía trên là dòng chữ xinh đẹp tinh tế: “Đừng nói đến hộp nhạc này đã bị hư, thôi, kể cả mấy cái đèn bàn và bình bình lon lon mà em đã mua cũng ném đi, em không cần nữa rồi." Lệ Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mưa còn to hơn so với lúc trước, mày nhíu lại, anh định cầm cây dù đuổi theo cô nhưng đến cửa thì đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khổ rối rắm, anh và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, đã như vậy, anh cần gì phải quan tâm đến lập trường của cô. Sống hai mươi hai năm, lòng của Diệp Cẩn chưa bao giờ lạnh đến thế, mặc dù năm ấy đưa tang ba, cô cũng chưa từng cảm thấy đau đớn tê liệt như vậy, đó là người cô yêu đến tận xương tủy, vì anh là một học sinh nghèo nên cô bỏ qua cuộc sống đại tiểu thư trong nhung lụa, tại sao anh lại có thể tổn thương cô như vậy. Ngã nhào giữa đêm mưa tầm tã, Diệp Cẩn cảm thấy cả người mệt mỏi, vì yêu Lệ Dĩ Thần, cô không tiếc phản bội ba mẹ, bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng quay đầu lại thì mới phát hiện, thứ cô bỏ lỡ không riêng gì tình thân và tình yêu mà còn có tôn nghiêm cao cao tại thượng từng có. Khi Lệ Dĩ Thần nắm tay Lâm Mạn Thanh nói muốn ly hôn với cô thì Diệp Cẩn đã từng bất chấp tất cả đi cầu xin anh, hôn nhân của bọn họ mới chỉ được ba tuần mà thôi, nếu như không yêu cô, tại sao lại muốn cưới cô? Diệp Cẩn không nghĩ ra, nhưng nhiều lần ép hỏi, kết quả sẽ chỉ làm cô đau lòng tuyệt vọng hơn mà thôi, cho đến ngày hôm qua khi tận mắt thấy Lệ Dĩ Thần ôm hôn Lâm Mạn Thanh, rốt cuộc cô cũng chấp nhận thực tế. Người yêu của cô thật sự không thương cô, mặc kệ cô khó có thể tiếp nhận như thế nào thì đây cũng là sự thật, mặc dù khó nén đau buồn như thế nào thì cô cũng không thể vì thế mà gục ngã, cô lại càng không nên vì những người không thương cô mà tự hành hạ mình, nếu như cuộc sống khắp nơi đềy là gió táp mưa rào, như vậy cô lại càng muốn ngược gió, bởi vì cô là con gái của ba, ba từng nói với cô, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô đều phải sống hạnh phúc vui vẻ thay thế ông, bởi vì cô đang kéo dài sinh mạng của ba. Diệp Cẩn lau mặt một cái, không biết là mưa hay là nước mắt, mặc dù khó khăn, nhưng cô vẫn đứng lên từ mặt đất trơn trợt, mặc dù đêm tối lạnh lẽo thê lương không nhìn thấy con đường phía trước nhưng cô vẫn nở một nụ cười kiên quyết. ... Mời các bạn đón đọc Cho Anh Quá Khứ của Em của tác giả Uyển Khanh.
Cảm Mến Không Sợ Muộn - Tang Giới
       Anh chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời chỉ có hai màu đen trắng xen kẽ ấy, cô lại xuất hiện, làm cho lòng anh rối loạn không thôi.        Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, từ đó vô tri vô giác vì cô mà mất đi sự tỉnh táo vốn có, trái tim anh đã rung động trước cô.         Là yêu đến độ không thể nhận thức được, là nguyện đánh đổi tất cả để có cuộc sống hạnh phúc yên bình bên cạnh cô, với nụ cười luôn thường trực trên môi.         ‘Kiếp phù du trường hận thiếu yên vui, mấy ai xem nhẹ vàng bạc vì một nụ cười’ – Tống Kỳ         Nguyên văn: ‘Phù sinh trường hận hoan ngu thiểu, khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu.’ là câu thứ ba trong bài thơ Ngọc Lâu Xuân của nhà thơ Tống Kỳ. Bản dịch gốc của câu thơ: ‘Cuộc đời phù du hận nhiều vui ít, lại sẵn lòng vì vàng bạc mà bỏ qua một nụ cười.”        Editor: Đây là cuốn thứ hai trong Tình Lộ Hệ Liệt của tác giả Tang Giới.                  Điền văn ấm áp, mang tính chính kịch, HE, 1vs1. Càng về sau càng kịch tính đặc sắc. *** Tình Lộ Hệ Liệt của Tang Giới gồm có: Cảm Mến Không Sợ Muộn Không Phải Em Không Yêu Tùy Tình Sở Dục Tình Có Chủ Ý Trời Đất Tác Thành *** Nghiêm Thấm Huyên một tay nghe điện thoại tay còn lại đánh tay lái cho xe tiến vào gara ở dưới tầng hầm của khách sạn ở thành phố S. Đèn của thang máy nhảy đến số 2, đinh một tiếng cửa mở ra, đứng ở cửa là hai người phục vụ, thấy cô đến bọn họ cung kính kính gật đầu, "Nghiêm tiểu thư, Dung tiểu thư và Doãn tiểu thư đang chờ tiểu thư ở sảnh hoa hồng." Nghiêm Thấm Huyên gật đầu một cái, trước cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh của cô, tối nay cô mặc bộ đầm màu lục nhạt, tùy ý vén tóc lên, cái cổ thon dài càng làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp đẽ. Trên cổ của cô đeo sợi dây chuyền Bích Hải Kim Sa số lượng có hạn mà Lục Thiêm Lịch đã tặng cho cô một năm trước. Cô đang đi tới sảnh hoa hồng thì nhận được cuộc điện thoại ngắn gọn của Doãn Bích Giới. "Chín giờ, bán đảo lầu hai, chỉnh đốn lại trang phục. Nhớ đeo Bích Hải Kim Sa." Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ có thể đoán được tối nay Doãn Bích Giới phải làm gì, cô đẩy cửa chính của sảnh hoa hồng ra, đập vào mắt là một cảnh tượng hào nhoáng. Chưa bao giờ sảnh hoa hồng được bố trí tinh xảo thanh nhã đến như vậy, tầng thượng của khách sạn đầy rẫy những nhân vật quyền lực và những ngôi sao giải trí nổi tiếng. Ly rượu sóng sánh, mỹ nhân lộng lẫy. Sảnh hoa hồng vốn chỉ để chào đón người của chính phủ, hôm nay đã được bố trí tinh xảo để chào đón một gương mặt quan trọng, đó là bộ mặt của thành phố S Dung Tư Hàm. Dung Gia có địa vị trong giới chính trị, luật pháp và cả giới y học ở thành phố S. Dung Tư Hàm là cố vấn pháp luật của Dung Thị, đồng thời cũng là người trong mộng của giới showbiz. Mà Nghiêm Thấm Huyên và bạn bè lâu năm của mình là Doãn Bích Giới lại tỏ ra có chút khinh thường. Doãn Bích Giới ngồi ở trên ghế salon cùng với Dung Tử Hàm, cầm ly rượu vừa uống vừa chau mày, giương mắt nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên đi tới, trên mặt cô lộ ra một nụ cười tươi tắn. Nghiêm Thấm Huyên vừa nhìn thấy nụ cười này, chi biết tối hôm nay nhất định lại có người gặp xui xẻo rồi. Hai người bọn họ trước kia chuẩn bị làm chuyện xấu ở trường học, Doãn Bích Giới sẽ chỉ vào mặt của Nghiêm Thấm Huyên mà khen lấy khen để: "Cậu nhìn cậu cười đi, hôm nay chắc sẽ có người mới bước ra khỏi nhà mà đã gặp xui rồi đó." Mà với thái độ của Doãn Bích Giới ngày hôm nay, cùng với vẻ mặt của cô ấy lúc đó, giống nhau như đúc. ... Mời các bạn đón đọc Cảm Mến Không Sợ Muộn của tác giả Tang Giới.
Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú
Bác sĩ Niếp ở khoa giải phẫu thần kinh chuyên môn rất giỏi, hắn cầm dao mổ đầu người khác còn thuần thục hơn cả đầu bếp bổ dưa, lại là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa thần kinh, năm mới vừa tròn ba mươi mốt đóa hoa xuân. Bác sĩ Niếp hung ác đến mức nào? Có người nói, Bác sĩ Niếp mặc trên người áo trắng bao nhiêu thì suy nghĩ, lời nói đen tối, hiểm ác bấy nhiêu. Có một ngày, bác sĩ Niếp lòng dạ hẹp hòi, lời nói ác độc gặp phải con mèo nhỏ ngốc nghếch...... Giới thiệu vô năng, nhưng đảm bảo hài hước, khi đọc nhớ đừng ăn uống tắm gội, để bảo vệ màn hình. *** Thời điểm Na Hác vừa có thể bước đi được hơn hai bước, Niếp Duy Bình đã bắt đầu sốt ruột chuẩn bị hôn lễ. Na Hác tuy rằng đối với em rể này soi mói đủ điều, lại càng không muốn em gái mình cưng chiều trên tay cũng sợ vỡ phải sớm gả đi như vậy…… Nhưng cũng không thể không căm hận Niếp Duy Bình thâm độc ra tay quá nhanh, còn chưa được hắn đồng ý đã làm to bụng em gái yêu của hắn. Gạo đều đã nấu thành cơm, dù Na Hác có cố tình muốn đem Niếp Duy Bình dạy dỗ thành người đàn ông nhị thập tứ hiếu cũng không thể không miễn cưỡng đồng ý trước rồi ! Nhưng không thể để em gái mang cái danh “ăn cơm trước kẻng” mà vội làm đám cưới chứ? Phải bảo vệ danh tiết…… Mặc dù ở thời đại này cũng không quá coi trọng nhưng Na Hác vẫn như cũ không muốn em gái có chút ủy khuất nào. Niếp Duy Bình sớm đã có dự tính. Anh trai như cha, anh vợ không phải dễ sống chung, cầu hôn cũng không thiếu được vô số việc làm khó dễ, chẳng qua đã ra tay trước thì chiếm được lợi thế, trực tiếp chặn mọi đường lui của hắn mà thôi! Niếp Duy Bình kỳ thật còn cảm thấy có chút may mắn nho nhỏ không nên có. Na Hác đã khó qua như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu tất nhiên cũng không phải dễ ở chung……. Niếp Duy Bình mỗi khi ở chỗ Na Hác ăn phải quả đắng đều phải tự mình an ủi mình một phen: không có cha vợ, mẹ vợ hung ác trong truyền thuyết mà thay bằng anh vợ hung tàn đến cực điểm, nhưng dù sao nhà mẹ đẻ của hắn cũng chỉ còn một người như vậy, cũng không phải là cả một đoàn người vây vào đối phó với một mình hắn! Niếp Duy Bình tự cổ động tinh thần mình như vậy, thậm chí ngay cảGặp cha quên chú thịt viên nhỏ cũng đều bởi vì sắp có thêm em gái mà càng ném hắn ra phía sau đầu xa hơn nữa cũng bỏ qua!. Niếp Duy Bình cả người thư sướng, không thể kể hết hiện tại hắn đắc ý tới mức nào, cả người từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân cũng đều thích ý như đang bay bay chỉ hận không thể thật sự bay lượn hai vòng. Niếp Duy Bình sảng khoái, Na Hác tất nhiên sẽ khó chịu rồi.. Vì thế Na Hác liền nói một câu đơn giản: Trong bệnh viện áp lực rất nặng nề liền mang theo con trai và em gái về nhà tĩnh dưỡng. Niếp Duy Bình lại cố ý sắp xếp ở trong viện, đem Na Na chuyển lên chính thức ở tại khoa mình, vốn tưởng rằng có thể sớm chiều ở chung nào nghĩ đến anh vợ xoay mặt liền chơi trog rút củi dưới đáy nồi của hắn!. Niếp Duy Bình suýt nữa phun một ngụm máu lên mặt anh vợ a! Na Na được chuyển lên nhân viên chính thức lại không cần giống lúc thay đổi liên tục luôn luôn nơm nớp lo sợ như trước còn có thể sắp xếp được công việc, có thời gian nghỉ ngơi hơn và cũng có thời gian chăm sóc anh trai. Na Hách dù sao cũng là thương tổn đầu óc, nhiều lần giải phẫu cũng làm cho thân thể nguyên khí đại thương, hiện tại tuy rằng không có vấn đề gì lớn nhưng là muốn khôi phục giống như trước là không thể. Được Na Na dốc lòng chăm sóc Na Hách khôi phục rất tốt, tuy rằng đi được vài bước sẽ không còn khí lực nhưng tốt xấu gì cũng không còn suy yếu giống lúc trước nói vài lời nói đều có thể ngủ. Bà Trần trông coi nhà họ hai anh em họ nhìn thấy bọn họ trở về, bà lão kích động không biết làm thế nào cho tốt chỉ biết nắm tay Na Hách khóc không ngừng. Na Hách nhìn quanh một vòng, trong nhà vẫn không thay đổi nhưng lại có cảm giác mọi thứ đã trở nên lạnh lùng xa lạ. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ Cầm Thú của tác giả Miêu Diệc Hữu Tú.