Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Mồi

Điều đầu tiên tôi muốn nói với các bạn, đó chính là tôi thích bộ truyện này. Cực kì thích ư? không, chỉ là thích mà thôi. Cảm giác ban đầu của tôi khi đọc câu chuyện này chính là một kiểu gia đình hiện đại, gia đình kiểu mẫu dược công thức hoá giữa cuộc sống bon chen hiện giờ. Mặc dù từ lần đầu gặp anh đã nhận ra tình huống của cô có chút vấn đề. Nhưng anh vẫn dựa theo cảm giác của mình, cô là đối tượng thích hợp; dựa theo cảm tình của mình, anh thích cô. Vì vậy, anh đã cưới cô. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đó đã là lẽ thường. Cho dù không có tình yêu, cũng nương theo tình dục và mong muốn thoả mãn nhu cầu của bản thân. Họ ở cạnh nhau ba năm, ba năm như một người bạn cùng chung chăn gối. Ban đầu cảm tình chưa sâu, thì đó là nghĩa vụ. Nhưng con người, dễ sinh tình, thời gian chừng đó dần dà khiến họ trở nên không thể tách rời nhau. Bạn nghĩ tôi đang đề cử truyện ư? không, tôi chỉ đang viết, tôi viết về những cảm xúc mỗi khi tôi đọc một câu chuyện làm cho tôi xúc động, bạn biết đó, thói quen mà thôi. Tôi thích tác giả này, từ câu chuyện anh chàng nhà quê thâm tình, trai của Hắc Khiết Minh đều là mãnh nam, bạn tin tôi đi, họ đều là mãnh nam đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ có đủ đặc thù kĩ năng chống lại kẻ thù, họ có đủ sức manh để bảo vệ người mình yêu, và họ cũng có đủ đau thương để hòa nhập với bạn tình của họ. Trai của Hắc Khiết Minh không một ai may mắn cả, gái của Hắc Khiết Minh cũng chẳng tốt gì hơn. Hắc Khiết Minh viết rất thực tế, viết rất trần trụi, chứ không toàn một màu hồng như đa số các truyện ngôn tình khác. Nhưng tất cả tác phẩm của Hắc Khiết Minh đều thu hút tôi một cách lạ thường, đến nỗi, tôi không hề dám lướt vì sợ bỏ qua từng chi tiết nhỏ nhất đã được tác giả tỉ mỉ lồng ghép vào đó. Tác phẩm của Hắc Khiết Minh không dành cho mọi người, mà phải nói… Rất kén người đọc! Bạn yêu thích trinh thám thích kiểu kể chuyện thực tế theo kiểu truyện Tây bạn mới có thể ‘nuốt’ nổi tác phẩm của bà ấy. Cái tôi thích nhất là tình cảm gia đình của Hắc Khiết Minh, đủ chứng tỏ câu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, khi mạnh khỏe, mỗi thành viên đều là cá thể riêng có trí óc và sự sống riêng của bản thân, nhưng khi yếu đuối hay gặp chuyện thì không còn là cá thể nữa mà nó đã biến thành tập thể. Đại gia đình của họ rất đặc biệt, đủ ngành nghề từ FBI, CIA, Siêu trộm, tội phạm, thiên tài lẫn nhà khoa học điên cũng đều có mặt, nhưng…. Điểm chung của họ là rất cưng vợ, rất sủng vợ, rất yêu vợ. gái của Hắc Khiết Minh không hề yếu đuối bạn nhé, gái của Hắc Khiết Minh đủ kĩ năng để bảo vệ bản thân và người nhà. Nhưng không là nữ cường nhân mà vẫn cần một vòng tay che chở từ người đàn ông của mình. Câu chuyện tôi sắp giới thiệu với bạn vẫn là một tác phẩm của Hắc Khiết Minh, cưới nhau theo công thức, xem mắt, ăn cơm, xem phim, hôn nhau và cưới nhau. 3 năm, hơn một ngàn ngày chung sống, ai nấy đều giữ cái tôi của riêng mình, cô có bí mật của cô, anh có tâm sự riêng của anh, đến khi xảy ra chuyện, họ lại không giống như những chú chim cùng rừng gặp nạn mạnh ai nấy chạy, mà họ lo lắng cho nhau, dùng chính bản thân làm con mồi dẫn dụ địch nhân để bảo vệ người quan trọng với họ Bạn đọc kĩ, người quan trọng chứ không là người yêu, bởi, với họ, người kia, hơn cả tình yêu, hơn cả tính mạng của chính bản thân họ, thậm chí, khi có động tĩnh, đều đầu tiên họ làm trong vô thức, đó là đứng ra chắn trước mặt người yêu. Gian khổ nào rồi cũng sẽ qua, khó khăn nào rồi cũng sẽ giải quyết, những kẻ có sở thích quái dị lắm tiền nhiều của, dung con người để tiêu khiển, lấy nỗi đau khổ bất lực của người khác làm thú vui thì cũng sẽ có sự trừng phạt riêng dành cho họ, nhưng những nhân vật của Hắc Khiết Minh lại sống động, chân thật. như những hình ảnh ngoài đời, đọc đến đoạn cuối tôi cứ mãi ước ao: Giá như nó đừng kết thúc, bởi nó quá ngọt, quá chân thực, quá đời thường. Làm ta có thể nhìn thấy một phong cảnh bình yên của quê nhà, ấm áp, ngọt ngào, đông đúc, cũng ồn ào nhưng lại tràn đầy tình yêu thương. Tôi sẽ edit lại tất cả hệ liệt của bà ấy, tuy nhiên bạn biết đó, tôi lười TvT, vì lười nên tôi sẽ quăng nó vào VIP, khi nào hoàn hẳng đưa ra, vậy ít cảm thấy áy náy hay tội lỗi hơn. *** Văn án Thượng bộ  Cô cần kết hôn! Cần phải có một người đàn ông đứng ở bên cạnh. Nhưng cô lại không có thời gian chậm rãi tìm đối tượng, cũng không hề có khát vọng gì ở tình yêu. Mai mối, đó chính là cách tốt nhất và nhanh nhất để cô có chồng. Tuy rằng anh ta không phải bạch mã hoàng tử, không có gia tài bạc triệu, đầu cũng không thông minh. Nhưng người đàn ông này gần như phù hợp với tất cả điều kiện của cô, hơn nữa anh ta là người tốt, quan trọng nhất đó chính là anh ta chịu cưới cô…. Từ sau khi gặp anh, tất cả những chuyện của cô đều không còn đi theo kế hoạch đã được lập sẵn của cô nữa. cô vốn nghĩ rằng kết hôn rất đơn giản, cô có thể hòa nhập được, không cần tình yêu, xem hôn nhân như một lá bùa hộ mệnh, để cô có thời gian bình yên mà sống. Ai có thể ngờ, anh ta thật sự xem cô là một người vợ chân chính, muốn cùng cô nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường đời. Trong những tháng ngày lo toan muối, tiêu, đường, gạo, dầu, mè của cuộc sống, người đàn ông đó đã vụng trộm vượt qua sự phòng bị của cô, lặng lẽ chiếm lấy trái tim cô….. Bởi vì anh đối xử với cô quá tốt, nên cô mới không thể kiềm chế để đối xử tốt lại với anh, và rồi, cô đã rơi sâu vào trong đó. cô rất khát khao được sống những ngày bình thường, sống những ngày tháng ấm áp với anh. Nhưng ông trời lại cương quyết không chịu thành toàn cho khát vọng của cô, không muốn cho cô một con đường sống Khi cơn ác mộng cũ lại tìm đến cửa, cô phải phá hủy tất cả để chạy trốn lần nữa Tất cả những giấc mộng chung đôi với anh, bên anh cả đời, đều sẽ hóa thành không…… Hạ bộ  Anh muốn kết hôn! Muốn khi về đến nhà có một người chờ anh ở đó. Nhưng anh lại lười tốn kém thời gian để yêu đương, cũng không hề có khát vọng gì vào tình yêu. Mai mối là cách nhanh nhất để anh có thể tìm được cho mình một người vợ. 3 năm, hơn một ngàn ngày ở chung, chứng minh cô là một người phụ nữ rất tốt Cô giúp anh giặt quần áo nấu cơm, quét dọn, dành dụm tiền, chăm sóc anh từ đầu đến chân. Anh biết, mình rất may mắn mới có thể lấy được người vợ tốt như cô. Anh vốn nghĩ, hôn nhân rất đơn giản, anh thích cô, nên mới lựa chọn cô. Trong cuộc sống hai người khá là đồng quan điểm, bấy nhiêu cũng để sống bình an qua ngày. Anh không quan tâm cô đang thiết lập giới hạn vô hình, không cho anh đến gần cô, hiểu cô. Thẳng đến khi anh kinh hoàng phát hiện, bấy nhiêu đó là không đủ, anh khát vọng đước đến gần cô hơn, thu hút sự chú ý của cô hơn. Bởi vì cô thật lòng với anh, nên anh đã động tâm. Bởi vì cô đối xử tốt với anh, nên đã làm anh bắt đầu để ý đến cô. Lại không nghĩ người phụ nữ chết tiệt này lại quật cường như thế, làm thế nào cũng không chịu dựa vào anh. Còn muốn anh thả cô tự do, thậm chí nói chưa bao giờ từng xem mình là bà xã của anh…. Review Con mồi – Hắc Khiết Minh Điều đầu tiên mình phải nhắc nhở mọi người nam nữ chính không sạch nhé. Bạn nào không thích có thể bỏ cuộc chơi. … Con mồi – Hắc Khiết Minh là một truyện rất đặc biệt. Cưới trước yêu sau đã không còn là đề tài mới lạ trong giới ngôn tình nhưng lúc đọc truyện này mình vẫn thấy vô cuốn hút. … Nam nữ chính đều không phải là trai xinh gái đẹp. Họ không thu hút lẫn nhau vì ngoại hình, điều kiện giàu sang. Nếu hình dung cuộc sống của họ, chính là khách trọ cùng nhà. Ai cũng mang trong mình những bí mật riêng. Ai cũng muốn giấu nó đi mà sống qua ngày. … Nhưng, như người ta đã nói, thời gian sẽ hàn gắn mọi thứ. 3 năm – hơn 1000 ngày sớm chiều chung đụng. Có là đá thì cũng sẽ bị nước bào mòn huống chi là người. … Họ từng bước, từng bước dung nhập vào cuộc sống của nhau. Cô đã từng ích kỷ, chỉ muốn lấy anh làm tấm chắn. Nhưng rồi anh bồng chốc thành người quan trọng nhất cuộc đời cô. Cô muốn bỏ đi tất cả nỗi sợ để được bên anh, cùng anh có 1 gia đình hoàn chỉnh. … Nhưng – lại chữ nhưng nghiệt ngã ấy. Kẻ thù của cô tìm đến đúng lúc cuộc sống của họ viên mãn nhất. Cô bắt buộc tự tay thiêu đi căn nhà trọ họ nỗ lực vun đắp, cắn răng rời khỏi anh – người đàn ông cô đã yêu thương sâu sắc. … Phân đoạn mà mình cảm động trong truyện chính là đây: Khi chạy trốn khỏi kẻ thù, trong khoảnh khắc nguy nan mà chỉ cần lơ là 1 chút là mất mạng. Cô vẫn nhớ đến anh, muốn lưu lại một chút ký ức về anh trước khi rời khỏi đất nước này. Vậy nên: … ” Chờ cô tỉnh táo lại, cô nhận ra mình đứng trước trạm xe buýt, một chiếc xe bus chậm rãi chạy đến, cô nhận ra số xe ấy, chiếc này xe này sẽ đi qua công trường của anh. Điều này thật ngu ngốc. Cô không nên làm như vậy, nhưng cô muốn gặp anh, rất muốn được nhìn thấy anh, trước khi rời đi được nhìn thấy anh một lần nữa, chỉ liếc mắt một cái là đủ rồi. Xe bus dừng lại trước mặt cô, mở cửa, không khí lạnh trong xe tràn ra ngoài, giống mời gọi cô bước vào. Giống như đang mộng du, cô đi tới, ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên ngồi xuống. Xe bus chạy về phía trước, dừng lại rồi lại đi tiếp, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy tòa nhà đang thi công, thấy cần cẩu anh thường làm việc trên, còn có phòng thao tác nho nhỏ kia nữa. cô kỳ thực không biết anh có đang ở trên đó hay không, không chừng anh căn bản không có đi làm, cô đốt đi tài sản của anh, tất cả những thứ cô từng giúp anh chọn lựa. Nhưng đời người vẫn sẽ tiếp tục, không phải sao?” ” Cô tám phần là điên rồi, nhưng cô không thể khống chế bản thân. cô ở một chỗ khác xuống xe, đi đến đối diện, lại ngồi lên một chuyến xe khác hướng tới công trường của anh. cô lặp đi lặp lại hành động này, một điều vô nghĩa, cô không nhìn thấy anh, không có khả năng thấy được, nhưng cô cuộn mình lại trong không khí lạnh buốt của xe buýt, lại một lần nữa để xe chở cô tới gần, rồi lại rời đi. Sẽ không có vấn đề gì, cô sẽ không xuống xe ở địa điểm ấy. Dù sao cũng không có ai biết, dù sao cũng không có ai hiểu được, hơn nữa cô đang di chuyển, vẫn luôn di chuyển, cô không có dừng lại, không có phá đi quy luật đào thoát. Cô không có. Nhưng là, từng giây trôi qua, hơn mười bốn tiếng giảm xuống thành mười ba, rồi thành mười, sau đó còn tám tiếng, sáu tiếng… Bầu trời chậm rã tối đi. Mọi người sắp bắt đầu tan tầm, cô không tự chủ đến gần cửa sổ, ngồi thẳng lên, tay nắm lấy chiếc di động được lấy ra từ trưa, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, đúng năm giờ, cô ấn xuống nút nguồn của điện thoại di động. Điện thoại năm ngày không mở, màn hình dần sáng lên, hiện lên thông báo một trăm cuộc gọi nhờ, trung bình qua mấy tiếng sẽ lại có một lần. anh gọi. Cố định, quy luật, kiên trì, cứ qua một tiếng, nhất định sẽ gọi một lần. Dường như anh biết cô không vứt chiếc di động này đi, giống như hiểu được cô nhất định sẽ giữ lại nó, hốc mắt cô không khống chế được nóng lên. Ba ngày trước, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô. cô biết cô không nên xem, nhưng cô vẫn muốn nhìn, cô muốn biết anh nói gì, anh có khỏe không, anh có ghét cô hay không? cô nín thở, mở tin nhắn ra, trong đó chỉ có một dòng chữ. Vợ à, em đã ngủ chưa? Chỉ có một câu nói này, không hơn. cô còn tưởng mình nhìn lầm, không nhịn được kiểm tra rồi một chút thời gian cùng viết kì, đó là hắn ba ngày trước truyền không sai. cô hoảng hốt kiểm tra tin nhắn tiếp theo. Trời sáng rồi, anh đói bụng quá. Chỉ vỏn vẹn một câu như thế. không có hoang mang phẫn nộ, không có không hiểu trách cứ, không luân phiên chất vấn. cô kéo xuống xem tiếp, phát hiện các tin nhắn của anh đều rất đơn giản, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, giống như người rời khỏi là anh, không phải cô, giống như cô mới đi công tác ở nơi khác. Hôm nay nóng qua, chỗ em thế nào?Trong nháy mắt, cô cho rằng anh điên rồi, bởi vì quá tức giận mà thần trí không rõ, nhưng cô vẫn không nhịn được xem tiếp. Vợ à, em biết phần mềm gián điệp không? cô biết, nhưng điện thoại của anh lỗi thời, không phải điện thoại thông minh, không thể cài đặt phần mềm ấy. Tiểu Phì nói anh nên cài đặt lại máy, sau đó em xem qua tin tức nào anh cũng sẽ biết. Ai là Tiểu Phì? Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòng cô, tin nhắn tiếp theo trả lời câu hỏi của cô. Tiểu Phì là tình nhân bên ngoài của anh. Trong lòng cô đau thắt lại, lại nhìn đến dòng chữ tiếp theo. Gạt em thôi, cô ta không phải là người phụ nữ của anh, em mới là. cô khẽ cắn môi, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô đọc tin nhắn tiếp theo của anh, bên trong chỉ có ba chữ, anh lặp lại. Em mới là. Cổ họng cô ngẹn lại, ngực thắt lại, không tự chủ xem tin nhắn tiếp theo, sau đó lại một tin, rồi lại một tin. anh không thích phần mềm kia, anh thích điện thoại đời cũ, điện thoại thông minh thật phiền phức —— anh đem ảnh chụp của em làm hình nền, hóa ra điện thoại của anh cũng làm thế được. Tối rồi, em đã ăn cơm chưa? Tiểu Phì nấu vịt hầm dưa chua cho anh ăn, nhưng em nấu có vẻ ngon hơn. Giống như ngoại trừ dưa chua và gừng còn có một vị gì khác, là cái gì vậy? Trời đã sáng, anh không ngủ được, em thì sao?anh trở lại công trường làm việc, em đang ở đâu? Em hãy phóng đạn tín hiệu đi, anh sẽ giống Batman lập tức tới bên em. Thôi em vẫn không nên đốt đạn tín hiệu, anh sợ em sẽ làm mình bị thương. Gió lớn quá, nghe nói sắp có bão, em có tìm được nơi nghỉ ngơi chưa? không đúng, chỗ anh có thể giữ lại em. Tin nhắn của anh liên tiếp, xen lẫn một vài cuộc gọi nhỡ, dường như mấy ngày nay, anh cũng không ngủ, luôn luôn tỉnh, lo lắng tới cô. Sau đó, cô nhìn tin nhắn thứ hai từ dưới lên, hô hấp nhất thời ngừng lại. Vợ à, anh nhớ em. Người đàn ông kia cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp nói qua những lời này. cô ấn xuống tin nhắn thứ nhất. Rất nhớ em. cô đau lòng đến không thở nổi, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình. Đột nhiên di động rung lên, một tin nhắn bỗng nhiên truyền tới. Cả người cô run lên, thiếu chút không cầm được nó. Rất nhớ em. Tưởng niệm mãnh liệt mênh mông, như thủy triều dâng lên, làm cho nước mắt cô rơi như mưa. Di động lại rung lên, hơn nữa còn vang lên tiếng nhạc chuông, anh gọi điện thoại tới. cô biết hiện giờ có rất nhiều người trong xe buýt tò mò nhìn cô, cũng biết anh ở ngay đầu điện thoại bên kia, chỉ cần tiếp cuộc gọi liền lập tức nghe được giọng nói của anh, nhưng cô không dám tiếp, cũng không cách nào từ chối nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm nó. cô rất nhớ hắn, cũng rất muốn anh, rất muốn rất muốn, nhớ tới mức cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người anh, dường như có thể cảm giác được anh ở ngay bên cạnh cô. Nắm chặt di động, cô cắn môi, im lặng khóc. Mặc dù mũ lưỡi trai che khuất mặt cô, mọi người cũng có thể từ đầu vai khẽ run của cô, cùng chuỗi nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuông, nhìn ra được cô đang khóc thút thít. Có lẽ bởi vì như thế, không ai mở miệng muốn cô nhận điện thoại. Sau đó, tiếng chuông ngừng bặt, không biết từ khi nào một người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô.” Mình thật sự, thật sự rất thích nam chính Lã Kỳ Phong. Một người xứng đáng làm người yêu, làm chồng. Cũng đặc biệt yêu thích đại gia đình của Hồng Nhãn.   Mời các bạn đón đọc Con Mồi của tác giả Hắc Khiết Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hôm Nay Mật Đường Có Chút Ngọt
Đã 28 năm qua lúc nào Tạ Cửu  cũng chỉ sống một mình trái tim anh vẫn chưa tìm được chủ nhân của nó. Mà nếu có gặp được ý trung nhân thì chắc là năm trong bụng mẹ... Rỗi cũng một ngày định mệnh sắp đặt cho  anh gặp được một cô nàng búp bê. Đây chính là quá trình một đại thúc thanh tâm quả dục được một cô búp bê mềm mại theo đuổi, sau đó quyết định quăng hết mặt mũi mà " gặm cỏ non ". Nhãn: Hào môn thế gia, tình hữu độc chung, giới giải trí, 1vs1, song xử, ngọt văn, cẩn thận bị sâu răng. Nhân vật chính: Tạ Cửu, Điềm Mật Lời Editor: Bộ này cực sủng, nữ chính là kiểu có chút loli, bạn nào không thích thì đừng xem nhé, không thì hoanh nghênh đến hố hì hì. Bạn nữ chính truyện này tên là Điềm Mật, cũng có nghĩ là ngọt ngào đấy. Mọi góp ý xin gửi về Facebook của mình ạ. Truyện sẽ được đăng chính bên blog riêng của mình. Bạn nào thích thì hãy follow Facebook của mình để biết thêm chi tiết. Hãy bình chọn cho mình để mình có động lực hơn nhé! *** Đây là lần đầu Điềm Mật tham gia lễ khai máy của một bộ phim, tất cả là do cô bị Mộc Niên, bạn thân đồng thời cũng là diễn viên đóng vai phụ kéo đến. Mà bởi vì mới tham gia xong buổi ký hợp đồng, cô nhanh nhẹn vớ lấy cuốn tiểu thuyết của mình trên tay liền chạy được vào đây, sau đó bản thân lại cảm thấy có chút không hợp lắm. "Mật Mật, người đại diện của mình vừa gọi, mình đi đây một chút. Cậu đừng có chạy lung tung, cũng đừng trả lời câu hỏi của bất cứ ai, có hiểu không hả?" - Lời nói của Mộc Niên vẫn còn văng vẳng trong đầu cô. Điềm Mật liếc mắt nhìn về phía xa xa, ngay lập tức nhận ra được nhiều khuôn mặt minh tinh khá quen thuộc, vì thế bèn gật đầu. Cô nàng bảo cô tìm một chỗ ngồi chờ cô ấy quay lại. Nhưng mà... Không phải nơi này là lễ khai máy phim hay sao, hà cớ gì mà cô nhìn đi nhìn lại cũng thấy giống lò mổ heo thế nhỉ? Rõ ràng mấy cái bụng kia đều chính là bụng chứa heo của "khách" Điềm Mật bèn len lén lấy chút thức ăn rồi chui vào góc phòng. Xung quanh cô là một đám diễn viên đang đứng nói chuyện bát quái. "Tôi nghe nói lát nữa Cửu gia của Thành Ngu cũng đến đây đó" "Thật sao? Là cái người được ca ngợi là đệ nhất công tử của thành phố gì đó đúng không?" "Không phải người đó thì còn ai vào đây nữa? Tôi nghe nói người ta là chủ sở hữu một tài khoản hơn ba mươi triệu fan đấy, cũng không thua kém gì ảnh đế đâu" "Đó đích thực là một viên kim cương độc thân sáng chói à, đến cái cô minh tinh hoa đán Hứa Nghệ Dao đang được nâng đỡ của công ty chúng ta cũng muốn dựa vào anh ta để đi lên đấy!" ... Điềm Mật vừa dỏng tai nghe vừa nhét một miếng Tiramisu vào miệng. Cô còn đang định đến gần nghe cho rõ thì vai đã bị vỗ một cái. Điềm Mật bèn nghiêng đầu, đối diện với cặp mắt của Mộc Niên. "Mật Mật, cậu đang làm gì vậy?" - Cô nàng tò mò hỏi. "Tất nhiên là nghe chuyện bát quái rồi" - Điềm Mật nuốt nước miếng, tiếp tục ăn miếng Tiramisu cuối cùng rồi chà chà hai bàn tay vào nhau, trông hệt như một con chuột đang ăn vụn. Mộc Niên bĩu môi, kích động nói: "Chắc chắn lại đi nói xấu ảnh đế rồi chứ gì" Điềm Mật trừng mắt cãi: "Không phải đâu, mình nghe họ nhắc đến Cửu gia nào đó mà..." Mộc Niên nghe vậy thì hơi sửng sốt, không ngờ bọn họ lại nhắc đến người đàn ông đó... Cô không phải diễn viên chính tông, vất vả hết năm năm mới có thể leo lên đến chỗ đứng hiện tại, tất nhiên đã từng nghe qua về người đang đứng ở đỉnh cao kia. Mộc Niên ngây ra hồi lâu mới nói tiếp: "Mật Mật, đừng nói với mình là cậu thích anh ta nhé!" Tất nhiên Điềm Mật không hề có ý đó, nhưng nghe đến đây cũng hơi tò mò: "Vì sao vậy?" Mộc Niên cũng không biết trả lời như thế nào, làm sao cô có thể giải thích với Mật Mật rằng người kia thật sự rất giống Thôi Nhiêu ngoài đời thật chứ? May là cô nghe được âm thanh của thiên thần nhỏ: "Mình cũng chưa gặp, thích thú gì chứ?" Mộc Niên vỗ vỗ ngực: "Vậy thì tốt" Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cũng lo lắng một chút. Bỗng nhiên toàn bộ khán phòng chợt im bặt... Điềm Mật khó hiểu quay đầu qua, cũng phát hiện ra tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn về phía cửa lớn. Không biết từ khi nào mà bữa tiệc xuất hiện một đám người mới nói cười vui vẻ, mà người đi đầu kia... Một người đàn ông với một cái Trench Coat* khoác hờ bên ngoài áo sơ mi màu tím đậm, mắt phải lại điểm một nốt ruồi lệ, tựa như hằn vết mà Thượng Đế vô tình để lại chốn nhân gian, cũng vô tình khắc sâu trên đầu tim của Điềm Mật, khiến cho lưỡi cô líu lại trong vô thức: "Thôi... Nhiêu..." Mộc Niên nghe được mấy chữ kia thì lắc đầu... Hỏng rồi! Cái tên Thôi Nhiêu kia cô còn lạ gì nữa? Đó chính là nam chính trong tác phẩm bán chạy nhất mà Điềm Mật sáng tác, nhân vật mà cô nàng thích đến nỗi muốn biến người ta thành sự thật, hình mẫu hoàn hảo đến mức khó tin. Cô nhớ trong sách từng miêu tả Thôi Nhiêu cầm một cây dù cổ, tay nâng chén rượu thơm, dưới ánh trăng sáng hoàn mỹ như ngọc không tì vết. Mộc Niên đã từng cho rằng người đàn ông có khí chất như vậy vốn không thể tồn tại trên đời, mãi cho đến khi cô nhìn thấy vị Cửu gia trong truyền thuyết kia. Đó hoàn toàn chính là Thôi Nhiêu tái thế! Mộc Niên liếc nhìn bộ dáng xuân tâm động đậy của Điềm Mật, không khỏi lắc đầu: "Mật Mật, Mật Mật, cậu có khỏe không đấy?" - Cô khẽ lấy tay đẩy vai bạn mình... Điềm Mật bị Mộc Niên gọi tỉnh, bèn luống cuống sửa sang lại quần áo đầu tóc, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Có nên hay không, có nên hay không?..." Mộc Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của người bên cạnh: chiếc mũi nhỏ nhắn, mắt nhỏ, miệng môi chúm chím, tất cả đều tinh xảo như búp bê trong hàng trưng bày. Huống hồ gì hôm nay cô ấy còn mang một đôi tất tai, đầu đội mũ con thỏ, trên mình lại mặc váy loli cổ điển nữa chứ... Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào đó, Điềm Mật run rẩy đi đến chỗ người kia, tay xiết chặt cuốn sách vừa ký ban nãy, tim đập thình thịch, lại còn xém té ngã không ít lần. Ai ngờ lúc Điềm Mật tưởng chừng như tim mình sắp nổ tung thì cô bị một diễn viên chặn mất lối, gương mặt thẹn thùng giống như muốn nhào vào lòng người kia. Chỉ thấy người đàn ông nhíu mày lùi lại hai bước, một chút phản ứng cũng không có, còn cảm giác được sự khó chịu. Người đàn ông nổi bật như hạt giữa bầy gà, ánh mắt cũng không thèm liếc đến, chỉ cần gọi một tiếng là vị minh tinh kia đã bị bảo vệ kéo ra khỏi cửa. Nhưng mà hành động kia lại khiến cho mắt của Điềm Mật sáng như sao: Đàn ông tốt không gần nữ sắc.. Quả nhiên là Thôi Nhiêu của cô! Điềm Mật bèn đi đến trước mặt người kia, gương gạo nói ra khao khát của mình:"Anh... Anh có thể ký tên cho tôi không?" Thôi Nhiêu.... sống... Âm thanh của cô run run, lại có chút vội vã... Điềm Mật len lén đưa mắt nhìn anh, cũng không tìm được nét khó chịu nào... Tạ Cửu hơi ngạc nhiên, cau mày nhìn miếng khăn giấy tùy ý vơ đại của ai đó... Sao anh không biết khăn ăn của khách sạn nhà mình có chứa cái chức năng này nhỉ? "Cô biết tôi là ai sao?" - Âm thanh trầm khàn lướt qua tai của Điềm Mật. Có thể nhầm lẫn anh với minh tinh mà xin chữ ký? Còn nữa... Bây giờ tổ kịch bản cho diễn viên phụ ăn mặc như thế này sao? Anh liếc nhìn cô bé đang lúng túng trước mặt mình, thấy mặt cô đỏ ửng như cánh hồng Mân Côi thì ý nghĩ trong đầu càng chắc chắn hơn... Đúng là nhận lầm người. Mặt Điềm Mật ửng hồng, bước chân vô thức trì hoãn.... Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại thì người kia đã bị một nhà đầu tư kéo đi. Cô bèn rụt tay về, cắn cắn môi, Thôi Nhiêu của cô chỉ nói với cô mỗi một câu, duy nhất một câu thôi. Điềm Mật ủ rũ quay về xó xỉnh của mình. Mộc Niên thấy vậy thì lo lắng hỏi: "Cậu ổn chứ?" "Mình không sao" - Điềm Mật lắc đầu "Còn chưa nói quá một câu thì anh ta đã bị kéo đi rồi" Mộc Niên đồng cảm: "Mấy vị boss lớn đếu giống như vậy cả, tính luôn hôm nay thì người ấy chỉ mới xuất hiện được hai lần, chứ đừng nói chi đến chuyện trả lời cậu" Buổi họp báo sắp được bắt đầu, phóng viên cũng tìm được chỗ để ngồi xuống, chỉ có Mộc Niên là không thèm sắp xếp gì cả, chỉ bắt Điềm Mật đứng nhìn lên khán đài, nghe MC đặt mấy câu hỏi vô cùng lắc léo. Điềm Mật lo lắng nhìn xấp kịch bản trong tay mình. Đây là một bộ phim cổ trang được viết lại từ một câu chuyện xưa, tên là: 《 Hương Phấn 》. Nhân vật chính là bà chủ của một cửa hàng bán đồ trang điểm*, mà bạn thân Mộc Niên của cô đóng vai phụ - Sính Đình quận chúa Khương Đào Yểu. Nhân vật chính bị quốc sư mưu hại nhốt vào thiên lao, không ngờ lại được trở thành bạn tốt của quận chúa, bèn được quận chúa cầu hoàng thượng thả ra ngoài. Tạ Cửu đi đến, kéo một cái ghế ra rồi tao nhã ngồi xuống, ánh mắt chạm đến bóng dáng của cô gái kia. "Buổi họp báo đã kết thúc rồi, cô đã tìm được vị minh tinh thần tượng của cô chưa?" Điềm Mật: "..." Giọng nói nghe quen quá... Điềm Mật ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đẹp của ai kia thì giật mình. "Sao?" Điềm Mật: "..." Bóng dáng như trẻ con rơi vào trong mắt khiến Tạ Cửu có chút nhức đầu... Sao lại đầu tư vào một cô bé như thế này chứ? Anh chỉ là hơi tò mò, không ngờ lại dọa cô bé. .... Vẫn im lặng sao?... Tạ Cửu lúng túng sờ mũi, bản thân cũng ý thức được hành động đường đột của mình, anh bèn có ý định bỏ của chạy lấy người. "Anh..." Tạ Cửu còn chưa kịp qua đầu thì đã nghe thấy tiếng gọi khẽ vô cùng mềm mại... Tạ Cửu mím môi, cố gắng giữ lại hình tượng của bản thân... Hay là anh đưa cô nhóc này đến chỗ của đám diễn viên nổi tiếng kia? Việc này có tính là việc thiện đầu tiên trong 28 năm cuộc đời của anh không nhỉ? Điềm Mật có cảm giác bản thân mình bị nhúng vào trong ngọt ngào, tim đập mạnh đến mức sắp nhảy ra ngoài. Cô đi đến trước mặt người đàn ông, cười đầy ngốc nghếch. Nụ cười bay vào mắt Tạ Cửu bèn thay đổi ý vị... "Đây là nụ cười vui vẻ khi sắp được thấy mấy ngôi sao nổi tiếng à?" Mà ở bên kia, mấy nhân viên đang trò chuyện về 《 Hương Phấn 》bỗng nhiên im phăng phắc, mắt như muốn rớt ra khỏi tròng... Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à? Bên cạnh Cửu gia có nhân vật khác giới? Mà khoan... Không phải đó là một cô bé sao? Mời các bạn đón đọc Hôm Nay Mật Đường Có Chút Ngọt của tác giả Nhất Chích Nịnh Mông Hà.
Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà
Nghe nói trước khi Trình Trì xuất hiện, 300 nội quy “thép” của trường học, không ai dám vi phạm. Sau khi Trình Trì đến, vì một trận đánh nhau tập thể long trời lở đất mà kể từ đó, quần chúng nhân dân trong trường liền tự giác nhớ thêm một cái: “Trình Trì ngang ngược hung hãn, là một tên cường hào ác bá, tuyệt đối không thể chọc!” Là học sinh chuyển từ lớp năm đến lớp một, trước khi đi, Nguyễn Âm Thư đã sớm nghe thầy cô và bạn bè dọa một trận: Hình như tên Trình Trì kia là học sinh bên đó, em/cậu phải cẩn thận một chút! Nguyễn Âm Thư chớp chớp đôi mắt nai yêu kiều, dịu dàng nói đồng ý, vô cùng ngoan ngoãn, lúc nào cũng cẩn thận cách xa người kia quá mười mét. Chỉ là, sau đó, Trình Trì bước đến chỗ của cô… Có một chân lý đã nói thế này: Tính khí của Trình Trì không tốt, bạn mà không nghe lời hắn, chết chắc rồi! Nhưng lần đó Nguyễn Âm Thư lại không thèm quan tâm đến cậu ta, cuối cùng môi cô bị bỏng hết một miếng. Hôm sau tan trường, có ai đó tới truyền tin, vừa nói vừa run rẩy: “Âm Âm, Trình… Trình… Trình… Trình… Trình Trì bảo bảo cậu lên sân thượng gặp… Gặp cậu ấy…” Lần này bạn Âm Âm vẫn ngoan ngoãn nghe lời dặn dò, không đi tìm cậu ta. Nhưng mà sau đó, lúc lên sân thượng làm bài tập, cô bị Trình Trì mạnh mẽ kéo vào một góc. Nguyễn Âm Thư sợ đến khiếp vía rồi, không ngờ thiếu niên lại lấy từ túi ra một lọ thuốc, bắt đầu thoa lên môi cô. Anh cau mày, nhưng đáy mắt lại tình ý cuồn cuộn, yết hầu không tự chủ được mà lăn lên lăn xuống. Nguyễn Âm Thư xiết chặt góc áo, tự nói với chính mình: “Nếu cậu ta mà tức giận, muốn đánh mình, mình phải chạy thật nhanh!” Không ngờ giây tiếp theo, Trình Trì xoay mặt sang hướng khác, giọng phát ra khàn khàn, vừa hăm dọa, vừa đè nén mà lẩm bẩm: “Bôi thuốc bôi thuốc, không được hôn.” Nguyễn Âm Thư: “…” Nhân vật chính: Nguyễn Âm Thư, Trình Trì/ Phối hợp diễn: Lý Sơ Từ, Trương Mục Chi. Tag: Nhân sinh một lòng ngọt ngào. Lời tác giả: Ác bá trường học VS em gái dịu dàng Biệt danh của bổn văn:《 Làm sao để thuần phục một tên thiếu gia quần áo là lượt? 》《Bàn về hiện trường kiềm chế một tên hung dữ thích thống trị 》《Từ lão đại trở thành thê nô? Chỉ cần một Nguyễn Âm Thư!》 Tag: Ngọt văn, cuộc sống hằng ngày. #Cam kết ngọt văn, không ngọt livestream ăn nón sắt #Nhưng mà tôi không có nón sắt #Đừng dụ tôi mua! Tôi sẽ không ăn đâu! Weibo: Lộc Linh – Lorine Lời Editor: Hello mọi người, mình đã quay trở lại và ăn hại hơn xưa nè. Mọi người nhớ ủng hộ truyện nhé. Mọi góp ý xin hãy gửi vào Facebook seleneleewritingismylife của mình, xin cảm ơn.  *** Tám giờ tối, tiệc chia tay của lớp B5 vừa dịp kết thúc. Đám học sinh dự lễ đã sớm không đợi được nữa, vội vã đeo cặp vào định bỏ chạy, cuối cùng bị Trần Lệ - chủ nhiệm lớp gọi ngược lại, miễn cưỡng đành quay trở về vị trí. "Thầy còn chưa nhận xét tổng kết gì đâu, sao mấy đứa đã vội bỏ của chạy lấy người cả rồi? Bình tĩnh ngồi xuống trước đã, thật là, lần phân ban này sẽ có thay đổi một chút, sợ là người xưa sẽ không còn chung một lớp, các em nên biết quý trọng từng giây từng phút còn lại này." Đám nam sinh nghe vậy thì hi hi ha ha kéo nhau ngồi xuống, sau đó là một trận trêu cười loạn xạ. Nguyễn Âm Thư ngẩng mặt lên, đôi con ngươi sáng như nước hồ thu khẽ chớp, chuyên tâm nhìn về phía Trần Lệ. Mà người kia cũng hướng ánh mắt về phía cô, mỉm cười: "Ngày mai chúng ta sẽ chia lại ban học dựa theo kết quả kỳ thi vừa rồi, các lớp cũng được xáo lại. Các em sẽ được chia đều ra năm lớp, nên sau này lớp chúng ta có thể sẽ không còn học chung với nhau nữa." "Cơ hội đã mở ra rồi, hy vọng các em có thể sớm hòa đồng với các bạn mới, quen dần với thầy cô mới. Nhưng, phải luôn nhớ kỹ, tuyệt đối không được buông thả bản thân mình, luôn luôn nỗ lực, cố gắng phát huy. Nếu gặp vấn đề khó khăn cũng có thể đến tìm thầy, thầy luôn sẵn sàng giúp đỡ các em." "Tốt lắm, buổi tiệc hôm nay kết thúc ở đây, sáng mai các em nhớ đến sớm một chút để dọn dẹp chỗ ngồi của mình nhé!" Tiếng vỗ tay vang như sấm, đám nam sinh vội vàng đứng dậy nối đuôi nhau đi ra ngoài, còn không quên nói "hẹn gặp lại" với Trần Lệ. Mà Nguyễn Âm Thư vốn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, cũng nhanh chóng đem phần nến thừa và diêm quẹt bỏ vào một cái hộp nhỏ, sau đó cùng bạn học bước ra khỏi ghế. Cô không quên đi về phía giảng đường, nở một nụ cười rồi nói: "Thầy, hẹn gặp lại thầy ạ." "Chờ một lát." Nguyễn Âm Thư không nghĩ Trần Lệ sẽ gọi mình ở lại, hai hàng mi của cô bèn khẽ nâng lên, mắt sáng lấp lánh. Tính cách của cô vẫn luôn là thế, dù cho không phải nhân vật chính trong một cuộc nói chuyện, nhưng chỉ cần trong lời nói của đối phương có nhắc đến cô, Nguyễn Âm Thư sẽ theo thói quen mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chăm chú và thuần khiết để nhìn người đó, cũng là biểu đạt thành ý tôn trọng của chính mình. Thành tích của Âm Thư rất tốt, vốn đã ổn định từ khi còn học cấp hai, hạnh kiểm cũng vô cùng hoàn hảo, tính cách lại khả ái dịu dàng, nên hầu như thầy cô giáo nào trong lớp cũng đều yêu mến cô. Mỗi lần đi dạy đều muốn chú ý đến em ấy nhiều một chút, dù Âm Thư có không nói gì suốt buổi học đi nữa, Trần Lệ cũng cảm thấy tâm trạng mình vô cùng thoải mái, cô học sinh với nụ cười tươi như hoa này quả thật có thể xoa dịu được lòng người. Trần Lệ hiền lành xoa đầu cô: "Lớp một chính là lớp trọng điểm của trường ta. Trừ một vài trường hợp quý tộc giàu có bỏ tiền để vào học thì đa số mọi người đều rất nghiêm túc. Thầy thật sự rất thích em, hy vọng em có thể tiếp tục cố gắng, còn có thể mang lại vẻ vang cho cả lớp." Âm Thư nghe vậy thì nở một nụ cười vui vẻ, thanh điệu trả lời mang giọng mũi đầy dịu dàng, nhưng cũng rất kiên định: "Dạ, em nhất định sẽ không để mọi người thất vọng." Trần Lệ lại quay sang nói chuyện với Lý Sơ Từ đứng cạnh cô thêm vài câu, sau đó hai người mới rời khỏi phòng học. Âm Thư và Lý Sơ Từ bắt đầu quen nhau cũng chưa lâu, nhưng quan hệ hai người rất tốt. Hai cô cùng ngồi một bàn, cùng nhau phấn đấu, trong đợt thi phân ban vừa rồi, may mắn là cả hai vẫn được ở cạnh nhau, cùng chuyển đến lớp một. Ngày mai chính là ngày đầu tiên đến lớp mới sau khi phân ban, vì thế Trần Lệ đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho lớp, xem như là tổng kết quãng thời gian mà họ đã trải qua cùng nhau. Mọi người đều đã thu dọn xong xuôi trước khi buổi tiệc kết thúc, bây giờ không còn ai ở lại cả. Chiều hôm nay Âm Thư bận phải đi phát bài thi, nên đến giờ cô vẫn chưa thu dọn xong cặp sách. Lý Sơ Từ phải đến lớp bồi dưỡng, không thể đi cùng cô được, nên chỉ còn một mình Âm Thư trở về lớp. Nhất Cao là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, giáo viên lẫn học sinh đều rất xuất sắc, lực lượng cũng không kém phần giàu có, lại vì học sinh rất đông nên trường có tận ba dãy lầu. Học sinh đã sớm tan hết, đèn trong trường cũng đã tắt, trời lại tối, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng đen ngòm. Âm Thư có bệnh quáng gà, lúc xuống lầu lại vội vàng nên cô đã quên mang theo đèn bin, cũng may là cô còn dư phần nến trong bữa tiệc ban nãy, trong người cũng có sẵn bật lửa để thắp sáng. Cô bèn nương theo ánh trăng để thắp nến. Nến được mua đến là để tăng phần không khí, vì thế nhìn qua rất đẹp mắt, màu xanh kem nhạt, bên trên còn dính rất nhiều kim tuyến từ bữa tiệc.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà của tác giả Lộc Linh.
Hướng dẫn xử lý rác thải - Mộng Lý Nhàn Nhân
  AudioBook Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải     Tên Ebook: Hướng dẫn xử lý rác thải (full prc, pdf, epub) Tác giả : Mộng Lý Nhàn Nhân Thể loại: Tiểu thuyết, Hiện đại, Văn học Phương Đông Công ty phát hành: Quảng Văn Nhà xuất bản: NXB Lao Động Trọng lượng vận chuyển: 600 g Kích thước: 16 x 24 cm Số trang: 606 Ngày xuất bản: 05/2015 Hình thức: Bìa Mềm Giá bìa: 129.000 ₫ Nguồn: nghiepdu.net Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Hướng dẫn xử lý rác thải là tác phẩm mới lạ lấy bối cảnh chính là văn phòng tư vấn của Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc, nơi giải quyết những vụ việc đặc biệt như: đối phó với nhân tình, xử lý bạo lực gia đình, tranh chấp mẹ chồng nàng dâu … Thông qua giọng văn mạnh mẽ của tác giả, nội dung của từng câu chuyện trong tác phẩm đã phản ánh một cách sắc nét nhiều vấn đề trong hiện thực cuộc sống. Bên cạnh việc dõi theo những tình huống gay cấn, hồi hộp của từng vụ việc đơn lẻ, độc giả sẽ hòa mình vào câu chuyện tình cảm riêng của hai nhân vật chính đầy cá tính Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc. Tác giả tạo ra một bức tranh chân thực không màu mè, hoa mỹ về đời sống hôn nhân nhưng cũng đồng thời tạo ra hy vọng cho độc giả về một tương lai tươi sáng dành cho những con người sẵn lòng phấn đấu vì hạnh phúc của chính mình. Phụ nữ có thể hận, có thể khóc, nhưng không thể không kiên cường. Nữ nhân vật chính Lâm Gia Mộc từng bị tổn thương nặng nề trong tình yêu, cô không tin tình yêu, lại càng sợ hãi hôn nhân. Cô thành lập một văn phòng tư vấn pháp luật, cùng cộng sự Trịnh Đạc chuyên hỗ trợ những người phụ nữ bất hạnh giải quyết các vấn đề liên quan đến hôn nhân, gia đình như: Bị chồng phản bội, chồng có con riêng, bạo hành gia đình, chồng là người đồng tính kết hôn chỉ để che mắt người đời, quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu… Nội dung các câu chuyện đều được lấy từ những chuyện có thật trong cuộc sống khiến người đọc cảm thấy gần gũi, chắc chắn bạn sẽ tìm thấy hình bóng của mình hoặc người quen của mình trong quá trình đọc truyện. Với cách xử lý tình huống tỉnh táo, hợp lý, chắc luật pháp, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc luôn giúp thân chủ của mình cứu vớt được những gì tốt đẹp còn lại giữa vô vàn những đau khổ tối tăm của cuộc đời. Tận mắt chứng kiến những gì tiêu cực nhất trong quan hệ hôn nhân, vợ chồng từng ái ân đằm thắm phút chốc trở mặt thành thù, tính toán lẫn nhau, Lâm Gia Mộc càng thêm thất vọng với tình yêu. Cộng sự Trịnh Đạc vẫn luôn ở bên cạnh cô, không có bất cứ một lời thề non hẹn biển, dùng hành động thực tế lặng lẽ thể hiện tình yêu với cô. Cuối cùng Lâm Gia Mộc cũng hiểu ra: Trên thế giới này chỉ có một loại tình yêu lý tưởng và hoàn mỹ thật sự, đó chính là bạn vẫn thiết tha với tình yêu sau khi nhận rõ bản chất hiện thực của nó. Mời các bạn đón đọc Hướng dẫn xử lý rác thải của tác giả Mộng Lý Nhàn Nhân.
Bạch Dương & Sư Tử
Bạn hỏi tôi rằng  ở trên đời này điều gì là điều kỳ diệu nhất. Tôi trả lời điều kỳ diệu nhất chính là chuyện không bao giờ có thể xảy ra vậy mà lại có thể xảy ra. Nhưng mà nếu, chỉ là nếu Sau khi trải qua thất vọng, phản bội, ly biệt và bỏ cuộc Bạn vẫn cứ tràn đầy dũng khí Vẫn cứ bằng lòng tin tưởng người khác Vẫn có một trái tim hồn nhiên mà lương thiện Vẫn cứ tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này… Như vậy, như vậy tôi nghĩ rằng, điều kỳ diệu đã xảy ra. *** Review "Bạch Dương và Sư Tử" - Xuân Thập Tam Thiếu "Bạch Dương và Sư Tử" là tác phẩm nằm trong hệ liệt về cung hoàng đạo của Xuân Thập Tam Thiếu, cũng như các tác phẩm trước khi tên tiêu đề của tác phẩm chính là chòm sao của hai nhân vật chính. Nếu ai theo dõi đầy đủ các tác phẩm của Xuân Thập Tam Thiếu có thể dễ dàng nhận ra mốc thời gian của nó xảy ra sau "Thế thân của tình yêu" và trước "Nhật ký AB". Tác phẩm với hai nhân vật chính là Thi Tử Mặc - bạn của Viên Thế Phân và Hạng Tự - em trai Hạng Phong. Có thể coi hai người họ là thanh mai trúc mã và tình yêu của họ phát triển từ thời niên thiếu đẹp như hoa mộng. Tuy nhiên trong suốt 12 năm bên nhau cả hai người họ đều che giấu bản thân mình quá sâu với đối phương khiến cho họ cứ làm tổn thương đôi bên và mối quan hệ rơi vào bế tắc. Thi Tử Mặc là một nhiếp ảnh gia (NAG), một nghề nghiệp có vẻ không liên quan đến tính cách của cô cho lắm vì cô là một người hướng nội và không thực sự có máu nghệ thuật. Cô đến với nghề NAG chỉ vì cô thần tượng chị Tiểu Cố, cô muốn trở thành người như chị ấy và muốn được hạnh phúc như chị ấy. Thế nhưng càng làm lâu với công việc này cô càng chợt nhận ra quan sát người khác qua ống kính cũng là một điều đầy thú vị, và cô tự bày tỏ được cảm xúc của mình qua mỗi bức ảnh, từ một bức ản thôi mà cô có thể "đọc vị" được người trong ảnh. Có lẽ nếu cô không dứt khoát thay đổi, dứt khoát bước khỏi "vòng an toàn" của mối quan hệ giữa cô và Hạng Tự thì cô đã không nhận ra được nhiều điều đến vậy. Cho dù là 12 năm trước hay 12 năm sau thì cô vẫn chỉ yêu duy nhất mình anh, chỉ là cô mong mỏi mối quan hệ của họ có thể được như bao cặp đôi bình thường khác, cô không mong mình là "bến đỗ" cho lãng tử quay đầu. Cô bị trầm cảm nhẹ với mối quan hệ bỏ thì thương vương thì tội này và may thay cô đã có quyết định đúng đắn khi đi tìm bác sĩ tâm lý để giải tỏa hết mọi cảm xúc của mình. Cô khám phá ra rằng hóa ra thế giới không có anh thì còn những thứ khác, nhưng có thêm anh thì thế giới của cô sẽ tốt đẹp hơn. Hạng Tự - phải nói thẳng tôi không thích nam chính trong tác phẩm này một chút nào, dù mọi hành động của anh ta được tác giả "tẩy trắng" vì hoàn cảnh gia đình, nhưng tôi vẫn không chấp nhận vì anh ta đã làm tổn thương cô gái mình yêu đến những 12 năm. Ừ thì anh ta sợ mình lệ thuộc vào cô rồi cô bỏ đi như mẹ anh ta, nhưng anh ta đâu hay nếu cô muốn rời khỏi thì đã rời đi từ lâu rồi. Là vì tình yêu anh ta dành cho Tử Mặc không đủ lớn hay là vì thói ích kỷ chỉ muốn mình không bị tổn thương thêm nữa? Song chính vì vậy mà nhân vật của Xuân Thập Tam Thiếu mới thật đời vì bạn ghét cay ghét đắng anh ta nhưng tra nam như thế luôn hiện hữu quanh bạn. Chỉ là may cho Hạng Tự khi anh ta quay đầu, Tử Mặc vẫn chịu cho anh ta một cơ hội, may cho anh ta vì có người anh trai thấu hiểu mình như Hạng Phong, may cho anh ta vì hầu như tất cả mọi người đều ủng hộ cho tình yêu của anh ta và Tử Mặc. Điểm thú vị trong tác phẩm còn phải kể đến đó là 12 chương lớn và mỗi chương đưa người đọc đi khám phá một cung hoàng đạo mới trong phòng khám của bác sỹ Tưởng với niềm đam mê mãnh liệt dành cho tủ lạnh. Chỉ là sau 12 chương ấy chính Tưởng Bách Liệt đã thay lời tác giả đúc kết ra rằng cung hoàng đạo chỉ mang ý nghĩa tương đối, mỗi ngày chúng ta tiến về phía trước mới là sự thật và cũng chỉ có bạn làm chủ vận mệnh của chính mình. Tưởng Bách Liệt vẫn là cameo quốc dân, nhưng sau "Bữa tối ở Cherating" ta phát hiện thêm sự chín chắn hơn của anh, bởi lẽ Tử Mặc là bệnh nhân đầu tiên mà anh điều trị lại có kết quả tốt đẹp đến vậy. Có lẽ cũng nhờ Tử Mặc khiến cho anh quyết định trở thành một bác sĩ tâm lý "thực sự". Từ Tử Mặc anh biết thêm được những con người thú vị khác xung quanh cô qua lời kể của cô và cũng giúp anh phần nào vượt qua được nỗi thất tình với Nhã Văn. Nhân vật nam chính mình gần như yêu thích nhất nhà Xuân Thập Tam Thiếu đã có màn tái xuất đầy tuyệt vời trong tác phẩm này là tiểu thuyết trinh thám Hạng Phong. Mỗi phân đoạn Hạng Phong xuất hiện mình không khác gì fangirl. Nếu bên "Nhật ký AB" bạn cảm nhận được sự thâm sâu của anh thì bên đây anh còn thâm sâu hơn và là một chuyên gia tư vấn tâm lý tình cảm thực sự cho em trai mình. Anh biết em trai mình thiếu hụt những gì và anh ở bên dẫn dắt cậu không lạc lối, làm tròn đầy đủ nghĩa vụ của một người anh trai. Anh hối hận vì hồi nhỏ cách xa khiến em trai mang đầy tâm lý tổn thương vì sự đổ vỡ gia đình nên anh không hề mong muốn cậu đẩy Tử Mặc đi xa để rồi lại trượt dài trong chuỗi ngày đau đớn và tự trách. Có thể nói sự xuất hiện của Hạng Phong đã lấn át hoàn toàn Hạng Tự, và nếu độc giả ghét Hạng Tự quá thì vẫn có Hạng Phong níu kéo chị em đọc tác phẩm. Vu Nhâm Chi cũng là một nhân vật đầy thú vị. Anh ta nhìn ra Hạng Tự chính là phiên bản thời trẻ của mình, nên anh dễ dàng đối phó được với những trò "trẻ con" của Hạng Tự. Thời trẻ anh ta gây ra lỗi lầm và may thay đã thức tỉnh, anh ta không muốn Hạng Tự như mình để rồi hối hận. Vai trò của anh ta là mang lại hạnh phúc cho "điều kỳ diệu" của mình là Tử Mặc. Ban đầu không ai đoán được lý do tại sao anh ta tốt với cô đến thế, thậm chí đến người đọc như tôi còn tự mình suy đoán phải chăng Tử Mặc là hình ảnh gợi nhớ về mẹ/ bạn gái cũ của anh ta nên anh ta mới hành động như vậy với cô. Thế rồi khi sự thật được hé lộ khiến người khác chỉ biết á ố. Thật may khi Vu Nhâm Chi đã dũng cảm nói ra sự thật về lỗi lầm anh ta gây ra năm ấy cho cô và cô chính là người đã cứu vớt anh ta trong lúc lạc lối và nay anh ta chỉ đơn giản là báo đáp "điều kỳ diệu" của mình. Gieo nhân nào gặt quả ấy, hạt giống tốt Tử Mặc gieo bao năm nay đã nở hoa và kết trái mỹ mãn. Có một mối tình trong tác phẩm về đàn anh của Hạng Tự và chị Tiểu Cố sẽ khiến bao người đọc phải suy ngẫm. Hóa ra không phải kết hôn sẽ là hạnh phúc mãi mãi vì sau đó còn n thứ phải đối mặt. Chị Tiểu Cố vẫn mãi nghĩ rằng người ấy yêu mình vì ánh hào quang khi chị chụp ảnh, vậy nên không còn chụp được nữa chị tự thấy mình không còn xứng và đã ngoại tình dù rằng chị vẫn còn yêu chồng mình. Tôi vốn không chấp nhận cho các lý do ngoại tình và tôi khẳng định chị Tiểu Cố hoàn toàn sai trái khi việc ngoại tình của chị ta làm tổn thương đến cả hai người đàn ông là chồng chị ta và Đinh Thành. Nguyên nhân chị ta ngoại tình có thể khiến chúng ta thông cảm phần nào đó, nhưng Xuân Thập Tam Thiếu luôn có thế giới quan đúng đắn khi ngoại tình bạn sẽ phải trả giá. Cả chồng chị ta và Đinh Thành đều rời xa chị ta cũng giống như Chúc Gia Dịch và Tưởng Dao bắt đầu từ sự ngoại tình và không thể có được một kết thúc tốt đẹp. Chỉ là Xuân Thập Tam Thiếu vẫn chừa đường lui cho nhân vật của mình vì hôm nay chia ly nhưng biết đâu một ngày nào đó khi tất cả đã thông suốt họ sẽ tái hợp với nhau. "Bạch Dương và Sư Tử" không phải là một khúc ca tình yêu hạnh phúc mà nó cho chúng ta đối diện với tình yêu từ nhiều góc độ: hạnh phúc, ngột ngạt, tan vỡ, chia tay, tái hợp. Nhưng dù nằm trong góc độ nào thì người trong cuộc vẫn là đã từng có những thời điểm hạnh phúc trong tình yêu. Tác phẩm đưa ra lời khuyên rằng hãy lấy mình làm trung tâm, chỉ cần một thay đổi nhỏ sẽ mang lại nhiều điều tốt đẹp hơn. Ai là fan Xuân Thập Tam Thiếu thì không nên bỏ lỡ tác phẩm này. Rate: 3,5/5 *** Lúc Tưởng Bách Liệt từ trên xe taxi bước xuống, anh ta nghe thấy trong radio đang phát một tiết mục, người chủ trì kia dùng một loại âm thanh dịu dàng hiếm thấy của giọng đàn ông mà nói: “Chào buổi tối các vị thính giả, bây giờ là mười giờ đêm, chúng ta hãy cùng nhau xem tuần vừa qua địa cầu đã xảy ra những chuyện kỳ diệu gì…” Anh ta mỉm cười, tại tinh cầu cô đơn này, chuyện kỳ diệu đang không ngừng biến hoá mỗi ngày trên mặt đất. Xuống xe, đi qua con đường nhỏ phủ kín bức tường màu xám, anh ta đi vào trong cánh cửa kính. Cửa vào không lớn không nhỏ, bảng hiệu khá tinh xảo, phía sau là người phục vụ ăn mặc phù hợp đang đứng, lộ ra một nụ cười hoan nghênh chuyên nghiệp. Dọc theo cầu thang màu xám đi xuống, nơi đó lại là một cánh cửa, màu đen, vừa dày vừa nặng, từ khe cửa lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn lập loè. Anh ta đẩy cửa ra đi vào, bỗng nhiên phát hiện —— bên trong cánh cửa và bên ngoài cánh cửa quả thực là hai thế giới. Ở đây không có đèn lớn sáng tỏ, mà là ánh sáng của các loại đèn lồng lướt qua, tiết tấu của nhạc nhảy vang lên kịch liệt, có người hét ầm ĩ, cũng có người nhảy ở giữa sân, anh ta đoán rằng đó là nhân viên của quán bar, bởi vì họ nhảy rất chuyên nghiệp. Ánh mắt của anh ta tìm tòi trong đám người một lúc thì tìm được người anh ta muốn tìm. “Nhã Văn,” anh ta đi qua ngồi xuống, “Lần nào em cũng tới sớm hơn anh.” “À,” vẻ mặt Bùi Nhã Văn bất đắc dĩ, “Đó là bởi vì anh luôn đến muộn chứ?” “…” Tưởng Bách Liệt cầm túi giấy trong tay giao cho cô, “Quà.” “Là gì thế?” Cô không sốt ruột mở ra, mà là tỏ vẻ mong đợi nhìn anh ta. “Dù sao cũng không phải thứ em muốn.” Bùi Nhã Văn giả vờ tức giận mà trừng to mắt: “Vậy tại sao muốn tặng cho em?” “Không phải tốt lắm sao, như vậy em sẽ cảm thấy cuộc sống còn có hy vọng, bởi vì còn có nhiều thứ muốn theo đuổi.” Cô dở khóc dở cười, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, bác sĩ Tưởng, em thừa nhận anh chính là một người có thể đem chuyện bậy bạ nói thành có đạo lý.” Tưởng Bách Liệt nhún vai, lơ đểnh cầm cái ly ở trước mặt, rồi uống nước. Cuộc sống của câu lạc bộ đêm vừa mới bắt đầu vào lúc 10 giờ, mọi người muôn hình muôn vẻ đi dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối, làm cho anh ta có chút choáng đầu hoa mắt nhất thời. Trước kia anh ta rất thích cuộc sống như vậy, chè chén say sưa, náo nhiệt, không vắng lặng, thế nhưng gần đây anh ta càng thích ở trong buổi tối yên tĩnh, mở ngọn đèn nhỏ trên tủ đầu giường, một mình nằm trên giường đọc sách. Có lẽ con người đến một giai đoạn nhất định sẽ muốn thay đổi bản thân. Một chàng trai đang ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, ánh đèn ngẫu nhiên chiếu vào mặt anh ta, chỉ là lướt qua sườn mặt cũng đủ để người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc. “Này,” Tưởng Bách Liệt vỗ vai Bùi Nhã Văn, chỉ vào anh chàng kia nói, “Em cảm thấy anh ta thế nào?” Nhã Văn theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, sau đó gật đầu: “Đẹp trai, nhưng…độ khó rất cao.” “Có hứng thú khiêu chiến hay không?” “Không có.” Nhã Văn kiên định làm động tác hai tay đan chéo. “Làm đi, giúp dùm mà, đi qua đùa giỡn anh ta.” Tưởng Bách Liệt dùng giọng điệu gần như làm nũng nói. “No way! Anh rất thích nhìn em nhảy vào hố lửa phải không? Nếu như bị Bùi Nhã Quân biết được, anh ấy sẽ làm thịt em.” Cô trừng to mắt, cự tuyệt đến mức không chút do dự. “Còn nhớ vết thương trên ngón tay anh không?” Tưởng Bách Liệt sáp lại gần cô, vẻ mặt tủi thân. “?” “Chính là do cậu ta ban tặng —— em không phải từ chối anh chứ?” “…” Nhã Văn cào tóc, như đang khó xử. “Rất đơn giản, em qua đó tới gần anh ta, hẹn anh ta đến phòng khách sạn,” nói xong Tưởng Bách Liệt cầm tờ khăn giấy trên bàn, tiện tay viết số phòng, “Sau đó nói với anh ta em sẽ đi trước, bảo anh ta theo sau, tiếp đó em có thể về nhà —— đương nhiên, chuyện này anh tuyệt đối, tuyệt đối không cho Bùi Nhã Quân biết.” Cô nhìn anh ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ nội tâm đấu tranh kịch liệt, vài giây sau, cô rốt cục chần chờ mà gật đầu.   Mời các bạn đón đọc Bạch Dương & Sư Tử của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.