Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Thể loại: sủng, thanh xuân vườn trường, HE Editor: Tịnh Hảo Số chương: 73 chương + 3 ngoại truyện Tớ chưa từng là công chúa của ai, kể cả cậu và cậu cũng không phải là chàng kỵ sĩ của tớ. Chúng ta giống như những ngọn cây có bộ rễ dài quấn chặt lấy nhai, giống như những tảng đá cheo leo làm chỗ dựa cho nhau. "Mạng của tớ không có giá trị như vậy" "Nhưng đối với tớ là vô giá" Một câu chuyện kể về tình yêu, cuộc sống của một học sinh tốt và cô nàng hư học. Từ vườn trường đến đi làm, từ đồng phục đến áo cưới. Nhân vật chính: Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì ┃ phối hợp diễn: ┃ người khác: *** #REVIEW: MÙA XUÂN THOÁNG QUA ẤY Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, ấm áp, HE. Tình trạng: Hoàn edit. Review bởi: Tâm Tít Tắp - fb/hoinhieuchu Nếu như đã đọc thanh xuân vườn trường mang màu sắc tươi sáng với chàng trai ngộ nghĩnh, cô gái dễ thương, mối tình êm đẹp thì bạn có thể đổi gió sang truyện này. Tên truyện chính xác là: Mười khoảnh khắc mùa xuân. Mười năm trong một cái chớp mắt, đã vạch ra số mệnh của con người rất rõ ràng. Tường Tây Trì gặp Phương Huỳnh năm hai người 13 tuổi. Mười mùa xuân qua đi từ những đứa bé bị khiếm khuyết về măt tình cảm, đã bù đắp cho nhau trở thành những người hạnh phúc tràn đầy dù họ không giàu sang phú quý mà cuộc sống qua ngày chỉ đủ ăn đủ tiêu. Tưởng Tây Trì có một gia đình không trọn vẹn, mẹ mất sớm, bố lấy vợ khác, vì bận rộn mà cậu được chuyển qua cho cô chăm sóc. Người cô không có con, sau khi bị chồng bỏ, tâm lý ngày càng bất ổn. Dần dần bất ổn đến độ bắt đứa cháu Tưởng Tây Trì - chưa thành niên dùng tay để an ủi cho mình. Đến khi Tây Trì mơ hồ cảm thấy bất thường mới bỏ trốn và chuyển về sống cùng ông bà ngoại ở hẻm Kiều Hoa. Vì vậy, cậu ấy là người ưa sạch sẽ, luôn luôn rửa tay sau khi chạm vào một thứ/một đồ vật nào đó, sợ tiếp xúc/giao tiếp với mọi người. Phương Huỳnh cũng có một gia đình không trọn vẹn, mọi người ở hẻm Kiểu Hoa đều thương xót cho cha cô vì ông có một bà vợ bị điên và một đứa con gái láo toét, mất dạy ‘có cha sinh nhưng không có mẹ dưỡng’. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, ông ta là một lão quái thai, vũ phu luôn đánh đập vợ con, nói với hàng xóm láng giềng rằng vợ mình bị điên trong khi bà hoàn toàn bình thường. Cô có nỗi hằn thù sâu sắc với cha, mong muốn của cô chỉ là kiếm được tiền để hai mẹ con có thể bỏ trốn khỏi hẻm Kiểu Hoa, bỏ trốn khỏi người cha quái thai của mình. Phương Huỳnh và Tây Trì là bạn học cùng lớp, nhà hai người cũng ở hai bên bờ sông đối diện, vì vậy khi Tây Trì đứng ở lan can sau nhà có thể thấy được những lần cô bị cha đánh, hay những đêm cô phải ra sông giặt quần áo một mình. Cậu dần phát hiện ra, đó là một cô gái không như lời hàng xóm đồn thổi hay như lời bà ngoại khuyên phải tránh xa, cô có đôi mắt trong veo, đơn thuần, chất phác. Tây Trì: “Vì sao phải cắt tóc? Tóc cậu dài một chút mới đẹp.” Phương Huỳnh: “Nhưng bị người ta nắm được thì đau lắm, cậu cắt cho tớ nhé” Có lẽ ban đầu xuất phát điểm từ việc cảm thấy Phương Huỳnh có hoàn cảnh đáng thương và bơ vơ lẻ loi như mình nên Tây Trì đã quan tâm, chăm sóc và để ý đến cô. Cứu cô và mẹ thoát khỏi người cha khốn nạn của cô, và nhờ ông bà ‘cưu mang’ mẹ con cô. Từ một người con gái không có hoài bão, không có ước mơ gì lớn lao đã quyết tâm chăm chỉ học hành, thay đổi cuộc đời, thay đổi tương tai để có một tương lai tươi sáng với mẹ. Từ một người bị hại, bị tổn thương đã mạnh mẽ đứng lên để bảo vệ những người bị hại xung quanh mình. Cô không phải người con gái cứng rắn nhưng đủ mạnh mẽ để cầm dao đặt vào cổ người con gái dám có ý cưỡng bức người mình yêu, đủ mạnh mẽ dám hôn anh trong sân vận động để mọi người ngừng chế nhạo anh là kẻ ‘đồng tính luyến ái’. Thế nhưng chàng trai mà cô tán thưởng, yêu thích, chàng trai bảo vệ cô thì ra vẫn luôn giãy giụa trong địa ngục. Vẫn tưởng anh sống trong ánh mặt trời sáng lạn, hóa ra là anh ở trong đêm tối một mình, bôn ba trong vực sâu tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng trong vực sâu ấy tựa như vựa sâu của Phương Huỳnh, chúng có một sự gần gũi tự nhiên khó tả, tự nhiên đến mức phát triển thành yêu mến, rồi muốn bên cô một đời một kiếp. “A Trì, đôi khi tớ thật sự cảm thấy, thế giới này quá tệ, không xứng với cậu”. “Thế giới này quá tệ. May mắn, còn có cậu”. Anh không phải kỵ sĩ của em, em cũng không phải công chúa của anh. Chúng ta là hai cái cây leo mình trên vách đá cheo leo, rễ quấn chặt lấy nhau. “Mạng của em không đáng tiền.” “Nhưng với anh là vô giá.” Truyện này của Minh Khai Dạ Hợp, cá nhân mình thấy viết rất chặt chẽ, không có bất cứ nhân vật phụ nào thừa thãi, nhân vật nào xuất hiện cũng được tác giả tô vẽ cuộc đời và có dụng ý cả. Từ ông bà ngoại Tưởng Tây Trì tưởng là khó tính ấy mà hóa ra có lòng bao dung vô bờ, không chê mẹ con Phương Huỳnh hèn kém, đến người anh La Tiêu chẳng chi li tính toán cho Phương Huỳnh mượn tiền để ăn học, đến người mẹ tưởng yếu đuối nhưng đầy mạnh mẽ đứng lên bảo vệ con gái, hay những người bạn từ thời cấp hai của Phương Huỳnh, họ đều xuất hiện và có câu chuyện của mình. Đặc biệt là kết thúc của đôi Cố Vũ La và Lương Yến Thu, vẫn biết là kết thúc hoàn toàn hợp lý nhưng vẫn đau lòng cho chàng trai và cô gái ấy . Truyện không ngược, rất ấm áp, có thịt có thịt có thịt. Điểm trừ lớn nhất của truyện, đó là hầu hết như các truyện được LQD edit. Bạn Tịnh Hảo edit không phải quá nhiều hán việt mà là do văn phong. Rõ ràng câu văn sẽ rất tình, sẽ rất gợi nhưng câu cú của bạn hơi khô khan và cụt làm giảm cái tình của truyện rất nhiều. Nếu như bạn nào muốn đọc truyện thì hãy đọc thử 7 chương đầu ở nhà Thành Thời Gian xem có hợp với truyện không nhé. Cá nhân mình đề cử truyện này. Huhu, truyện sẽ rất hay nếu edit xịn, đáng tiếc quá. *** Review: 24/09/2019 MÙA XUÂN THOÁNG QUA ẤY Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại thực tế, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã, nhẹ nhàng, cảm động, sạch, HE Độ dài: 73 chương + 03 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit _________ Tôi đã từng đọc được ở đâu đó một câu nói rất hay rằng: “Ở những năm tháng tuổi hoa rực rỡ nhất, chúng ta thường chưa biết thế nào là yêu nhưng lại gặp được tình yêu của đời mình.” Khi Tưởng Tây Trì gặp Phương Huỳnh lần đầu tiên, anh không thể biết được rằng sẽ có một ngày, cô bé ngang bướng ngổ ngáo này lại trở thành người mà anh yêu bằng tất cả sinh mạng. Sau khi mẹ qua đời, cuộc sống của Tưởng Tây Trì là những chuỗi ngày liên tiếp bị bỏ rơi. Người cha đắm mình trong công việc để quên đi nỗi đau vứt cậu bé A Trì cho người cô ruột chăm sóc. Khi cô và chú ly hôn, A Trì lại lần nữa bơ vơ. Tới khi cha cậu tận hưởng niềm hạnh phúc bên người vợ mới cùng con trai, A Trì quyết tâm chuyển đến sống với ông bà ngoại ở ngõ hẻm Kiều Hoa. Chính tại đây, cậu gặp Phương Huỳnh. Người dân sống ở ngõ hẻm Kiều Hoa không ai không biết đến nhà họ Phương: một bà vợ điên loạn thi thoảng lại kêu khóc suốt ngày đêm, một cô con gái hư hỏng, quậy phá, ngỗ nghịch với cha, chửi bới hàng xóm láng giềng, chỉ có ông Phương là người đầu óc tỉnh táo, xử sự thấu tình đạt lý. Ngay từ ngày đầu tiên đặt chân tới nhà ông bà ngoại, Tưởng Tây Trì đã được cảnh báo phải tránh xa đứa con gái nhà họ Phương. Nhưng thật tình cờ, “đứa con gái hư hỏng” đó lại là bạn học cùng lớp với Tưởng Tây Trì. Khác với hình ảnh đanh đá mà A Trì đã thấy, lúc ở trường Phương Huỳnh lại là một cô gái phóng khoáng, thân thiện, dễ gần, chỉ có điều cô bé không ham học, rất lười biếng khiến giáo viên không mấy thiện cảm. Tưởng Tây Trì, hoàn toàn ngược lại, là một học sinh gương mẫu xuất sắc, được các thầy cô yêu mến nhưng tính cách lại quá lạnh lùng, mắc bệnh sạch sẽ quá mức, hoàn toàn không thể hoà nhập với các bạn cùng lớp. Có lẽ cũng như nam châm trái dấu sẽ hút nhau, hai con người với tính cách hoàn toàn trái ngược là A Trì và Huỳnh Huỳnh lại dần dần trở nên thân thiết. Tình bạn trong sáng thuần khiết đó vẫn duy trì cho tới một ngày Tưởng Tây Trì phát hiện ra sự thật về gia đình của Phương Huỳnh. Người mẹ bị đồn là điên loạn của cô bé thực ra lại là nạn nhân của bạo hành gia đình trong suốt nhiều năm trời, mà hung thủ không phải ai khác chính là người cha với bề ngoài dịu dàng, hiểu chuyện. Vì để bảo vệ cho mẹ, Phương Huỳnh cũng bị đánh đập không biết bao nhiêu lần. Vô tình chứng kiến cảnh Phương Huỳnh bị đánh, Tưởng Tây Trì không màng đến sự nghi ngờ của mọi người xung quanh, không màng đến việc cậu mới chỉ là một thiếu niên chưa lớn, cậu ngay lập tức chạy đến bên Phương Huỳnh để che chở cho cô, dùng tất cả sức lực nhỏ bé của mình để bảo vệ cô. Kể từ ngày hôm đó, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cùng bước vào cuộc sống của nhau và giữ một vị trí không ai có thể thay thế. Năm tháng trôi đi, những cô bé cậu bé ngày nào dần trưởng thành. Phương Huỳnh vẫn vô tư ở bên Tưởng Tây Trì mà không hề ý thức được những thay đổi đang diễn ra. Ở độ tuổi mới lớn, những cậu thiếu niên bắt đầu có nhận thức rõ ràng hơn về cơ thể và tâm sinh lý của mình. Khác với những bạn học đang háo hức với một thế giới mới được mở ra, Tưởng Tây Trì lại đang dằn vặt trong nỗi đau không thể chia sẻ cùng ai. Tưởng Tây Trì bắt đầu xa lánh Phương Huỳnh vì không muốn làm cô thất vọng, càng không muốn làm cô lỡ dở. Cậu im lặng trước mọi tin đồn cùng những lời nhạo báng từ những người xung quanh. Cậu tuyệt vọng tưởng như tương lai sau này chỉ còn là những tháng ngày tăm tối. Nhưng khi nhìn thấy Phương Huỳnh, sạch sẽ và thanh khiết ngay trước mắt cậu, cậu hiểu ra rằng: cả đời này chỉ có thể là Phương Huỳnh. Đêm hôm đó, lần đầu tiên Tưởng Tây Trì khóc. Nước mắt mang theo những bí mật mà cậu đã chôn giấu bao nhiêu năm trời, đó là những tháng ngày mơ hồ, khi một cậu bé con ngây thơ bị một người đàn bà điên loạn lạm dụng, đó là cảm giác bẩn thỉu và tội lỗi mà cậu không cách nào xoá sạch khỏi cơ thể và trí óc mình, đó là những khoảnh khắc tuyệt vọng, mất hết niềm tin vào một tương lai tươi sáng. Tất cả những điều đó cậu không thể tiết lộ cho ai, trừ Phương Huỳnh. Đêm hôm đó, cô ôm lấy cậu trong bóng tối. Và từ lúc đó, Tưởng Tây Trì biết, cuối cùng cậu cũng có thể mang một thân thể sạch sẽ bước ra ánh sáng. * * * * * Tôi rất thích cách tác giả Minh Khai Dạ Hợp giới thiệu về bộ truyện của mình như sau: “Cậu không phải là kỵ sĩ của tớ, tớ cũng không phải là công chúa của cậu.” Đúng vậy, cả Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đều là những cô bé cậu bé Lọ Lem bị số phận vùi dập. Cuộc sống hiện thực không có bà tiên cùng những phép màu kỳ diệu nhưng vẫn tồn tại một thứ gọi là duyên phận. Duyên phận đưa A Trì đến bên Huỳnh Huỳnh, kéo cô ra khỏi những trận đánh hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, tách cô ra khỏi những cám dỗ và cho cô một động lực để vươn lên. Duyên phận đưa Huỳnh Huỳnh đến bên A Trì, dẫn lối cho anh rời khỏi vực sâu của mặc cảm, giúp anh lấy lại niềm tin vào bản thân và cho anh một hy vọng về tương lai hạnh phúc. Tôi ngưỡng mộ tình bạn và tình yêu giữa Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh. Trong hai người họ không có ai hoàn hảo. Họ cũng từng bị cám dỗ, họ cũng từng mất phương hướng, cũng từng bi quan và buông xuôi. Nhưng trong suốt những quá trình đó, người này luôn xuất hiện để vực người kia dậy và tiếp tục cuộc hành trình. Và quan trọng hơn cả, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, họ cũng chưa từng đánh mất niềm tin dành cho nhau. Không thể nói Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh ai mới là người may mắn hơn, chỉ có thể nói duyên phận đã quá ưu ái khi để hai người họ tìm được nhau. “Mạng của tớ không đáng giá” “Nhưng đối với tớ là vô giá.” Tôi cũng không thể quên được chuyện tình bi thương đầy ám ảnh của Cố Vũ La và Lương Yến Thu, cũng khâm phục tình cảm đơn phương chân thành, không đòi hỏi sự hồi đáp của Mẫn Gia Sênh. Chỉ trong một cuốn tiểu thuyết, ngòi bút của Minh Khai Dạ Hợp đã vẽ nên bao nhiêu mái nhà với bao nhiêu câu chuyện, phác hoạ nên bao nhiêu hình ảnh thiếu niên nam nữ cùng bao câu chuyện tình. Trong những “năm tháng tuổi hoa rực rỡ nhất” ấy, có những người đã tìm thấy tình yêu ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, có những người đã chọn sai người sai con đường, có những người đã yêu và để lỡ mất tình yêu mà chẳng biết, cũng có những người đã yêu và nguyện lòng chỉ thầm yêu cả một đời. Đó là những năm tháng của mùa xuân thoáng qua ấy. _________ " ": trích từ truyện Review by #Linh_Hy Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhắm Mắt 2: Bóng Tối - Đinh Mặc
Tựa truyện hay mang tên Nhắm Mắt 2: Bóng Tối là một trong những truyện ngôn tình sắc của tác giả Đinh Mặc, tựa truyện lấy bối cảnh có một người kì quái ở trên núi. Anh không nói chuyện với anh, ra ngoài luôn đeo kính râm, quàng khăn, đeo khẩu trang, còn rất kiêu ngạo, nhưng nghe nói anh là một thần thám. Tôi biết chứ. Tại sao ư? Bởi vì tôi từng gặp anh. Nhưng hiện tại anh… Đừng nói nữa. Tôi biết, cái gì tôi cũng biết hết. Xin chào, tôi là cảnh sát trinh thám Giản Dao, vợ của giáo sư Bạc Cận Ngôn. Suýt chút nữa anh đã bắt được tôi rồi. Nhưng tôi sẽ không để cho truyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. *** Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất ngờ: “Sao em có thể không biết ngại như thế chứ.” Cuối cùng vẫn lên xe, trên đường đi trò chuyện vui vẻ. Gió khẽ khàng lay động ngọn cây, bóng cây loang lổ ánh vào trong xe, trong cửa kính xe hiện lên nét mặt tươi cười. Điều hòa nhiệt độ mở mát lạnh, cả người Đông Sinh vô cùng thoải mái. Người nọ lấy chai nước từ trong tủ lạnh đưa cho cô, Đông Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống. ... Mời các bạn đón đọc Nhắm Mắt 2: Bóng Tối của tác giả Đinh Mặc.
Cho Tôi Một Bát Cháo - Điệp Chi Linh
Cho Tôi Một Bát Cháo được tác giả Điệp Chi Linh viết với thể loại tiểu thuyết hiện đại, nhất công nhất thụ, võng du (chỉ có một chút về võng du, phần lớn đều viết về cuộc sống hiện thực)...Truyện xoay quanh về câu truyện mở đầu ở một trò chơi có tên là “Trong mộng giang hồ”.... Màn đầu: Tiểu mễ chúc — Long Hành Thiên Hạ Nam nhân ôn nhu như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên: Cậu là đại biểu cho người đàn ông tốt thời đại mới, công tác ở một công ty luật, cái gọi là một sai lầm để hận đến ngàn đời, danh từ thời xa xưa cho tới nay vẫn là vô cùng thực dụng. Màn thứ hai: Túy Thanh Phong + Hào Hoa Phong Nhã Tác phong hoàn toàn tương phản với cái tên, mỗi lời nói đều là những câu mắng chửi thô tục, đây là Văn Bân. . . Cậu ta vừa mở miệng chính là một tràng bão táp, thực khiến người ta khiếp sợ. Vẻ ngoài tuấn tú, miệng thì thô tục, nội tâm lại thực yếu ớt. Màn thứ ba: Hạ Phong + Thần Hỏa Mới bắt đầu thực sự không hiểu được hai người bắt đầu yêu nhau từ đâu, chậm rãi mới biết được, tình cảm của cả hai thực mâu thuẫn Kết quả của 3 cặp này sẽ đi đâu về đâu mời mọi người cùng đọc truyện nhé.  *** Lúc từ phiên toà đi ra, đã là buổi chiều rồi, mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu tản ra hơi nóng bức bối, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.   Chu Châu đè huyệt thái dương, mặt đất như chao đảo, cảm giác có chút choáng váng.   Phiên toà thảm bại, nghĩa là nửa tháng chuẩn bị mất ăn mất ngủ của anh đã biến thành bọt nước, đã không thu được khoảng thu nhập kếch xù như dự tính, còn phải nhận lại sự xem thường hung tợn của đương sự, ngoài ra một đám đồng nghiệp cũng đang chờ trông thấy anh mà chê cười, châm chọc.   Được rồi, thua chính là thua   Nếu tên khốn đó không phải bằng hữu chủ nhiệm.   Anh cũng từng nghĩ tới chuyện đổi nơi công tác sang Thời Đại, nhưng luật sư bên đó đều danh tiếng nức trời, trong giới có tiếng ở sống không dễ, đặc biệt là Tiêu Phàm, Kì Quyên trong giới luật sư nổi tiếng bá vương và bà hoàng, ngẫm lại mỗi ngày phải theo chân bọn họ làm việc đã cảm thấy da đầu run lên.   Chỉ là ở sở sự vụ luật sư Duy Hoà mấy năm nay, cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu, đồng sự ở mặt ngoài thì chung sống hòa bình, ngầm đấu đá nhau, đặc biệt chẳng hạn như trường hợp Chu Châu dẫn đầu chiến thắng phiên toà liên tục, lại thành đối tượng bị mọi người xa lánh. Bình thường là vẻ mặt tươi cười, “Chu luật sư anh thật lợi hại”, “quả nhiên là Chu luật sư mạnh mẽ của chúng ta” ba nịnh hót linh tinh, mà trong lòng lại thầm bảo “Thằng đó là tiểu nhân đắc chí”, “Nhìn thằng kia đắc ý tao thấy mắc ói” đủ loại chửi rủa.   Lần này cùng lắm cũng chỉ là thua một vụ kiện, mấy người đó cứ như núi lửa chết vỡ miệng, bùng nổ mãnh liệt   Thật sự không muốn ở lại cái nơi ngu ngốc này.   Sau khi kết thúc vụ án, Chu Châu một bên thu thập hành lý, một bên thuận tiện quăng đơn từ chức lên bàn chủ nhiệm văn phòng.   Sau khi tốt nghiệp lăn lộn ba năm ở đây, xử lý vô số vụ kiện, mỗi ngày mệt mỏi như trâu già cày ruộng, cuối cùng rơi vào kết cục thế này.   Cũng là vấn đề của chính anh, không nịnh hót vỗ mông ngựa, lại không làm trò giả dối, còn không thèm trưng khuôn mặt tươi cười, cũng có chút cậy tài khinh người, cho nên mới làm người khác có cảm giác ngạo mạn.   Ảo tượng tốt đẹp thời đại học, trong hiện thực lần lượt lần lượt tan biến. ... Mời các bạn đón đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của tác giả Điệp Chi Linh.
Chúc Mừng Sinh Nhật - Điệp Chi Linh
Tầm Mộng giải tán làm các fan hâm mộ vô cùng đau lòng. Nhiều năm trôi qua, tại tuần diễn cả nước của Lưu Tầm, Dương Trần ngồi xem hắn biểu diễn. Tề Việt bị đuổi học, trong lúc quay phim Dư Phi lại ngoài ý muốn bị thương Rốt cuộc năm đó giải tán là vì nguyên nhân gì? Mà bốn người tình như thủ túc, tình yêu thâm sâu ngày xưa lại trở thành như vậy… *** Mùa hè năm 2008, buổi nhạc hội của hắn rốt cuộc cũng diễn ra tại thành phố của tôi.   Thành phố không lớn, chỉ có một quảng trường, lại dán đầy áp-phích buổi biểu diễn.   Tôi đứng dưới tấm áp-phích, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ được phóng to của hắn, không biết có phải vì ánh mặt trời chói mắt quá hay chăng, đột nhiên thấy mắt mình nhoi nhói.   Về nhà rồi, tôi lại lấy cuốn danh bạ điện thoại trong ngăn bàn, bấm số gọi cho Dư Phi.   “Anh Dương Trần, anh tìm em có chuyện gì vậy?” Vừa nghe giọng nói của tôi, cậu ta liền nói một câu như vậy.   Lời nói khách khí làm tôi thấy khó chịu, cũng không tiện mở miệng, vì thế ôn tồn nói, “Không có gì, nhớ cậu, nên hỏi thăm cậu vậy mà.” Cậu ấy nói, “Vậy à.” Sau đó, yên lặng thật lâu.   Tôi đột nhiên cảm thấy mình thực dối trá.   Trước kia lúc còn bên cạnh cậu ấy, mặt đối mặt, gọi điện, nhắn tin, chuyện nhàm chán gì cũng làm, còn bây giờ chỉ khi có việc mới liên lạc.   Người vừa đi khỏi trà nguội lạnh, vốn chẳng sai.   Tôi ho một tiếng, sau đó bèn mượn cớ.   “Bạn của tôi muốn đi xem buổi biểu diễn của Lưu Tầm, có thể giúp tôi xoay một vé được không?”   Cậu ta yên lặng một chút. ... Mời các bạn đón đọc Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh.
Trước Là Tiểu Nhân Sau Là Quân Tử - Tào Đình
Trâu Tướng Quân và Tô Thích là hai chàng trai nổi tiếng trong giới thượng lưu. Không chỉ bởi vẻ ngoài đẹp trai hấp dẫn mà mỗi người đều có một nét thu hút riêng khiến người ta không thể nào cưỡng lại được. Tuy cả hai người là anh em họ nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau. Nếu như Trâu Tướng Quân kiên nghị và mạnh mẽ thì Tô Thích lại nhẹ nhàng và trầm tính, nếu Trâu Tướng Quân là lửa thì Tô Thích là nước, nếu như Trâu Tướng Quân là mặt trời nóng bỏng thì Tô Thích lại là mặt trăng dịu dàng… Chính vì sự trái ngược trong tính cách mà hai người luôn ganh nhau về mọi mặt, ngay cả trong chuyện tình cảm. Mười năm trước, Trâu Tướng Quân biết Tô Thích thích Ngụy Trích Tiên nên đã xen vào giành lấy trái tim của cô. Dù hiện tại anh đã trở thành vị hôn phu của Trích Tiên, nhưng lúc nào cũng hờ hững với cô. Ngụy Trích Tiên và Ngụy Nhất là hai chị em ruột, trong khi người chị Trích Tiên yêu say đắm Trâu Tướng Quân thì anh lại bị Ngụy Nhất thu hút ngay từ khi gặp gỡ. Nhưng người Ngụy Nhất thầm thương trộm nhớ bấy lâu lại là Tô Thích. Còn Tô Thích, vì bị Trâu Tướng Quân cướp mất người yêu, anh liền tỏ tình với Ngụy Nhất để có thể đến nhà họ Ngụy thường xuyên và mong được gần gũi hơn với Ngụy Trích Tiên mà mình yêu thương. Trong cuộc sống không phải tình yêu nào cũng là trọn vẹn, không tình yêu nào cũng được đáp lại bằng tình yêu, có những tình yêu âm thầm xuất hiện và "việc thầm yêu trộm nhớ một người, cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, đã không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm..." Một lần nữa tác giả Tào Đình lại cuốn chúng ta vào một câu chuyện đan xen phức tạp, nơi mà tình bạn – tình anh em – tình cảm gia đình đều trở thành một thử thách đối với "tình yêu". *** Việc thầm yêu trộm nhớ cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, dù không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm. Ngụy Nhất đã thầm thương trộm nhớ anh. Ngụy Nhất không thể ngờ rằng, lần gặp lại anh sau đó lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh như vậy. Ngụy Nhất vốn sở hữu làn da trắng ngần, vừa mịn màng nõn nà, căng tràn sức sống, dường như ko nhìn thấy lỗ chân lông. Trâu Tướng Quân, người lớn hơn cô chín tuổi đã từng thốt lên rằng: “Cô bé có làn da thật đẹp”. Làn da của Ngụy Nhất đẹp đến nỗi mọi phụ nữ đều phải ghen tị. Trước giờ cô không hề trang điểm, da mặt cũng chẳng nổi mụn. Hôm đó xem như ông trời đã mở mắt rồi, tự dưng khiến cô nổi đầy nốt mẩn đỏ khắp mặt. Một chiếc BMW màu bạc dừng lại trước tòa biệt thự. Ngụy Nhất nghiêng qua ngó lại, ngắm kỹ khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu. Cộng thêm sức nóng như thiêu đốt của mặt trời, những nốt mẩn đỏ trên mặt cô ngày càng nổi rõ. Nốt mụn đỏ to nhất, ngoan cố nhất lại hiên ngang ngự trị trên chóp mũi, rất có phong cách lãnh tụ. Ban nãy, cô giúp việc lại vừa đon đã giới thiệu một loại cao bôi gia truyền dùng để chữa dị ứng, bôi ngay lớp cao bóng nhẫy ấy lên mặt cô, càng khiến cô trông thê thảm vô cùng. Cuối cùng, Ngụy Nhất quay sang nói với chị bằng giọng thăm dò: “ Chị, em thật sự không muốn đi, em ngồi trên xe đợi chị nhé” Ngụy Trích Tiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, không nói câu gì. Chính trong lúc Ngụy Nhất nghĩ rằng chị mình đã đồng ý, giọng nói lạnh lùng của Ngụy Trích Tiên bỗng vang lên “Hôm nay là sinh nhật của Trâu Tướng Quân” Ba chữ “Trâu Tướng Quân” này, ngay cả đối với cô giúp việc nhà họ Ngụy cũng như sét đánh ngang tai, danh nổi như cồn. Đó chính là vị hôn phu của Ngụy Trích Tiên. Người đàn ông đó, Ngụy Nhất đã từng gặp một lần, vẻ bề ngoài rất điển trai nhưng tính cách lại vô cùng nghiêm túc. Ngụy Nhất cảm thấy ngứa ngáy khắp mặt, đưa tay lên mặt xoa xoa vài cái: “Trâu Tướng Quân là bạn trai chị, có phải của em đâu” Ngụy Trích Tiên cười lạnh lùng: “Nếu là bạn trai của chị, em còn ngại gì nữa?” ... Mời các bạn đón đọc Trước Là Tiểu Nhân Sau Là Quân Tử của tác giả Tào Đình.