Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Thụ Nhân Sinh

Thể loại: Hiện đại, Thanh xuân Tuổi trẻ mang theo nỗi buồn. Đôi mắt mang theo giận dữ. Sao tuổi trẻ lại buồn vậy? Như bàn ghế không bầy. Thôi hãy đứng dậy đi em. Người bán hàng đã ngủ bên quầy. Anh mang em đi trốn. Những dày vò ngày mai. *** Với mình, Nhất thụ nhân sinh không chỉ về tình yêu, mà còn về tình cảm bạn bè, gia đình, sự ấm áp tình người, cưu mang lúc khó khăn của người với người, yêu thương đùm bọc nhau, cũng là sự phấn đấu cố gắng không ngừng nghỉ, nghị lực sống kiên cường mạnh mẽ của nhân vật chính là Tạ Nhất. Sự cô độc trong truyện của cậu, sự lạc lõng khi một mình lặng lẽ giữa thành phố ồn ào náo nhiệt xa hoa khiến mình có một sự đồng cảm vô cùng. Đó là cảm giác lạc lõng đến thiêu đốt cõi lòng, nhớ khôn nguôi về quê nhà, đứng trong đám đông mà thấy mình vẫn lạc, không nhìn thấy phương hướng, chỉ thấy lòng một mảnh lặng câm. Tuy truyện nhiều khi rất buồn, bi kịch và tưởng như nỗi đau chồng chất tới bế tắc, nhưng không hề đẩy nhân vật đến cùng đường tuyệt lộ, đều có ánh sáng hy vọng, dù le lói nhưng vẫn có, và thứ ánh sáng ấy, cũng một phần được tạo nên bởi sức sống mạnh mẽ của các nhân vật trong tryện. Phải nói, từng nhân vật trong truyện tuy yếu đuối có yếu đuối nhưng khi cần mạnh mẽ lại mạnh mẽ hơn ai hết. Mỗi nhân vật đều có sức sống vô cùng dữ dội, bản năng sống và sức chịu đựng kiên cường, nhẫn nại làm cho người đọc dù mệt mỏi đau lòng nhưng vẫn cảm thấy có hy vọng, chỉ cần vượt qua hết khó khăn chông gai này sẽ thấy thành công trước mắt. Nó là cả 1 quá trình cố gắng bền bỉ, khổ tận cam lai, có nhân có quả, chỉ cần nhẫn nại kiên trì thì sẽ đạt được thành quả. Hơn nữa, ở từng nhân vật, đều có cách sống và lý tưởng sống riêng, nhưng trên hết, dù sớm hay muộn, họ cũng cố gắng phấn đấu, để đạt được cái “tự do” cho bản thân, để là chính mình. Đó chính là điều mình rất thích ở truyện này. Từng nhân vật được khắc họa vô cùng rõ nét và có cá tính rất riêng, và nhất quán cho đến cuối truyện. Một Tạ Nhất trầm lặng tưởng như yếu đuối nhút nhát mà lạnh lùng kiên quyết, tưởng như yếu mềm mà đôi khi lại mạnh mẽ dữ dội đến không ngờ. Một Thụ Dân tưởng như không sợ thứ gì cũng có lúc chùn bước, cũng có lúc lo lắng, phóng khoáng tự tại đầu đội trời chân đạp đất cũng có lúc trốn chạy né tránh. Từng nhân vật được miêu tả rất thật, không phải dạng “anh tuấn tiêu sái”, “vạn nhân mê” hay “làm gì được nấy”, điều đó khiến cho các nhân vật vô cùng gần gũi cũng như sinh động hơn rất nhiều. Tình tiết truyện không quá nhiều, cũng không có những chi tiết gây kịch như tay ba tay tư, anh anh em em mưu mô chồng chất hay gì cả, rất dịu dàng bình thản, chỉ xoáy quanh cuộc sống thường ngày, những tâm sự giản đơn của cuộc đời nhưng lại khiến cho mình cảm thấy vô cùng xúc động, bởi nó làm cho mình cảm thấy đồng cảm, bắt gặp được mình trong đó. Truyện đề cập đến sự vượt qua chính bản thân mình của Thụ Dân, sự căm ghét bản thân mình của Tạ Nhất, cũng chính là cảm xúc của rất nhiều người khi bước vào tình yêu đồng tính hoặc nhận ra mình đang yêu một người cùng giới tính với mình, những cảm xúc như sợ hãi, lo lắng, ghê sợ chính mình, không chấp nhận nổi bản thân là hoàn toàn có thể hiểu được, rất thực tế nhưng cũng rất tàn nhẫn. Nói tóm lại, Nhất thụ nhân sinh với mình là một bộ đam mỹ rất đáng đọc, hay nói chính xác là cảm thấy may mắn khi bắt gặp mà đọc được. Tuy rằng, mình cảm thấy phần kết có hơi vội vàng, giá như quá trình theo đuổi của Thụ Dân dài hơn một chút, quá trình biến đổi tâm lý của Tạ Nhất từ không dám tin, không dám hy vọng đến đón nhận và chấp nhận của Tạ Nhất được viết nhiều hơn một chút, sâu hơn một chút thì có lẽ nó hoàn hảo với mình, nhưng dù sao, đây cũng là bộ đam mỹ mình vô cùng vô cùng yêu thích. Về người biên dịch, Lâm Hiên, không còn gì để nói về câu từ cẩn thận, trau chuốt, tỉ mẩn nữa cả. Bản dịch quá hoàn hảo, văn phong đẹp đẽ, hành văn trôi chảy, lỗi type gần như không có. Nhiều đoạn thơ rất hay rất hay được xen vào vô cùng hợp lý, khiến cho truyện tăng thêm chiều sâu và “tình” hơn rất nhiều. Quả thực, ở bản dịch của Hiên Hiên, mình luôn cảm thấy có gì đó rất thơ, mang một chút gì đó mỹ miều hoa lệ, nhưng khi đọc không hề cảm thấy xa cách mà lại vô cùng gần gũi. Nói chung là vô cùng khó nói :)) À, bên cạnh đó truyện của Priest khá nhiều và được vote rất cao trong những bảng xếp hạng đam mỹ gần đây nhưng ngoài Nhất thụ nhân sinh mình chưa đọc tử tế được bộ nào khác của bả cả :)) Bạn nào có đề cử thì đề cử cho mình vài bộ với nhé. Mình đang đọc “Qua cửa”, cũng thanh xuân hiện đại nhưng lười quá nên chưa đọc hết nữa huhu T_T ***   [GÓC REVIEW] Nhất Thụ Nhân Sinh. . Tôi nhớ trước đây từng có một cuộc khảo sát về các truyện bạn yêu thích của Pi, lúc đấy tôi khá ngạc nhiên khi biết là hầu như 27 truyện đều có người thích. Có khi truyện bạn này đọc không nổi lại là truyện bạn kia yêu nhất. Lúc đấy cảm thấy muôn người muôn vẻ, cũng cảm thấy truyện Pi đa màu đa sắc. Giống như Nhất Thụ Nhân Sinh vậy. Đây hẳn là truyện nằm trong danh sách đen của nhiều bạn nhưng cũng là truyện nằm trong list các truyện tôi thích nhất, hẳn nhiên là với vài bạn khác cũng vậy. Tôi đọc truyện này vào khoảng 5 – 6 năm trước, vẫn nhớ hôm đấy mẹ không có ở nhà, bố thì chẳng bao giờ đi kiểm tra phòng hết, thế là tha hồ trùm chăn đọc truyện đến hơn 3 giờ sáng. Tôi khóc tức tưởi luôn… Với tôi, Nhất Thụ Nhân Sinh là câu chuyện kể về những mảnh đời thường tình, bản thân công và thụ trong truyện cũng là những người rất bình thường – bình thường nhất trong các truyện của Pi tôi từng đọc. Hai đứa nhỏ lớn lên bên nhau, trải qua đủ chuyện cùng nhau, cũng có những suy nghĩ riêng giữ mãi trong lòng. Một người thông minh và nhạy cảm, một người thì chính xác là cái chày gỗ ngờ nghệch nhưng rất ấm áp. Công trong truyện – Vương Thụ Dân – là thằng ranh con quậy phá có tiếng, dốt học nhưng được cái giỏi ăn đòn nên chẳng sợ trời sợ đất gì cả. Thằng ranh con hư đốn ấy lỡ làm một chuyện không thể tha thứ, gián tiếp gây nên chuỗi bi kịch cho một người, lúc bấy giờ mới bàng hoàng nhận ra mình lầm lỗi biết bao, thằng ranh con năm đấy mới 8 tuổi. Nó ra sức bù đắp lỗi lầm của mình, dù có đụng phải tường nam cũng không quay đầu, hết lần này đến lần khác quan tâm người kia, chờ một ngày làm lành trong vô vọng. Một trong những điều hiếm hoi tôi thích ở thằng oắt này chính là biết nhận sai, biết hối hận và biết sửa lỗi của mình, cứ mỗi lần nó cáu vì bị thờ ơ thì nó lại nhớ đến cái lỗi ngày trước, thế là tiu nghỉu đi tò tò theo người ta. Còn thụ của truyện – Tạ Nhất – từ nhỏ đã được khen là thông minh sáng suốt, học giỏi hơn người, thằng bé chưa từng chủ quan, luôn cố gắng hết mực. Trước năm 8 tuổi, tiểu Tạ luôn theo sau Thụ Dân; từ năm 8 tuổi trở đi, tiểu Tạ không hề muốn nhìn mặt ranh con đấy nữa. Rồi ngày qua ngày, đứa trẻ 8 tuổi ngày ấy lớn lên thành một thiếu niên thanh tú, loay hoay xoay sở giữa học và làm hòng kiếm tiền đóng học phí. Cho đến khi cậu gặp bọn xấu muốn cướp tiền giữa ban ngày, và rồi có một ánh mặt trời xông thẳng vào tầm mắt của cậu bé, đổ máu vì cậu. Lúc đấy tiểu Tạ mới nhận ra: À, đây là lần đầu tiên cậu thật sự nhìn Vương Thụ Dân trong suốt ngần ấy năm. Tạ Nhất là bảo vật mà Vương Thụ Dân dốc lòng bảo vệ suốt thời niên thiếu, còn Vương Thụ Dân là mặt trời trong lòng Tạ Nhất lúc thiếu niên. “Vương Thụ Dân thì giống với thứ gì nhất? Vương Thụ Dân như là mặt trời, không có thì khiến cuộc sống tối tăm buồn bã, còn bằng đến gần thì lại đau đớn tổn thương.” Mặc dù Tạ Nhất được khen là thông minh giỏi giang đấy, nhưng trong mắt tôi thì cậu cũng là người bình thường thôi. Là người bình thường trong vô số những người bình thường. Tạ Nhất đậu vào một trường cấp 3 top đầu như ý, vào rồi mới nhận ra có rất nhiều người xuất sắc hơn mình. Đứa nhỏ từ bé đến lớn luôn đứng đầu lớp ấy thế mà tuột xuống hạng 31 trong kì thi đầu tiên của trường mới, khi mà cả lớp chỉ có bốn mươi hai người. Thế nên cậu bé bình thường không đọ lại ai ấy ngồi lại trong lớp, dò chỉnh lại toàn bộ đáp án sai trên bài thi, cậu bé quyết định từ bỏ đợt nghỉ đông, ở trường ôn bài. Tôi thương Tạ Nhất, thương vô cùng. Con người chẳng giỏi gì hơn ai, chỉ có chút sáng dạ, lại phải bù rất nhiều rất rất nhiều cần cù để theo kịp người khác. Tôi thương cốt cách của Tạ Nhất, khi cậu đắm chìm trong việc lấy nỗi đau cơ thể để làm dịu đi khổ sở tinh thần nhưng lớn dần thì từ bỏ, hoặc khi cậu bắt đầu hút thuốc nhưng một thời gian sau lại cai, không phải vì cái gì hết, chỉ đơn giản là không ai thương mình thì tự mình thương mình thôi – không ai bảo cậu cai thuốc, thì tự cậu cai thuốc thôi. Tôi thương cách mà Tạ Nhất chống lại cuộc đời mình, thương sự nỗ lực của cậu suốt từ bé đến lớn. Không chấp nhận được người cha tệ bạc, Tạ Nhất vừa nhận tin đậu đại học ở Thượng Hải đã một mình đến nơi đất khách, sẵn sàng bảo lưu một năm để tự mình kiếm tiền đóng học phí. Cậu sống trong một phòng trọ ọp ẹp, một ngày làm rất nhiều việc: sáng phụ hồ, chiều làm ở MC Donald, tối khuya thì đi dọn quán karaoke. Cậu trai có đôi vai gầy ấy, luôn thẳng lưng đối đầu với vận mệnh của mình. Tôi thương cả cách cậu yêu Vương Thụ Dân… Khi phát hiện mình yêu người bạn thân nối khố, Tạ Nhất dằn vặt nhường nào. Priest miêu tả cảm giác đó của cậu là “Song mỗi lần nhớ đến chỉ thấy tức ngực ngạt thở, hai bên huyệt Thái dương cũng nảy lên đau, tựa như có cây kim vô hình mọc trong lòng, đâm đau cả tim gan da thịt.” Làm sao chấp nhận được đây? Đứa trẻ thôn quê từ nhỏ đã lớn lên cùng những định kiến, làm sao chấp nhận được mình yêu đàn ông đây? “Tạ Nhất, mày là tên biến thái. Ba mày uống rượu đánh vợ hành con, là phường lưu manh vô lại, còn mày là hạng biến thái, chẳng biết xấu hổ.” Cậu một mình ôm nỗi tủi nhục và dằn vặt đó trưởng thành, đơn phương làm cảm giác đau đớn trong bất lực thế nào. Chờ mong một điều phi lí trong vô vọng, trong vô vọng ấy vẫn chờ mong… “Vì cô đơn nên nhung nhớ, lại vì nhung nhớ lại càng thêm cô đơn.” Có lẽ Tạ Nhất đã luôn hy vọng, luôn khao khát một ngày tình cảm mình sẽ được Vương Thụ Dân đáp trả. Tiếc thay cậu đợi, đợi đến hoa cũng tàn. Nếu Vương Thụ Dân không nguyện ý, Tạ Nhất chắc chắn sẽ không theo đuổi, cậu không có lý do lôi kéo người khác đi lên con đường khác biệt này, huống hồ người đó còn là con trai của mẹ nuôi. Thế nên cậu chỉ lặng lẽ đợi trong một góc, lặng lẽ đến mức bản thân cũng không ý thức được là đang chờ ngày cảm tình trong lòng héo tàn theo năm tháng hay đang chờ một tia nắng ấm áp rọi lên mảnh đất khô cằn của mình. Tôi thật sự ngưỡng mộ những người cầm được buông được một cách dứt khoát, lại càng thương những ai không thể buông nổi một mối tình, thương đến xót xa. Con người đều là muôn hình vạn trạng, vẫn luôn có chỗ yếu đuối tự bản thân biết. Đối với Tạ Nhất, có lẽ chỗ yếu đuối ấy chính là sức đề kháng với hơi ấm của Vương Thụ Dân. Tôi thích Nhất Thụ Nhân Sinh ở chỗ đây là một câu chuyện rất bình thường, với hai con người bình thường không chịu nổi định kiến cuộc đời. Họ không có cốt cách tướng quân anh dũng nơi sa trường, không có một tấm lòng rộng rãi bao la, không có tài năng cốt cán gì hơn người, họ chỉ có nỗ lực của riêng mình và một tình yêu đủ nhiều để vượt lên hết thảy những cái “luân thường” ấy. Giống như kẻ tầm thường Vương Thụ Dân. Một ông trời con sống trong gia đình bình thường, lớn lên trong yêu thương và ấm áp, anh đã có thể vĩnh viễn sống dưới mái ấm như thế, cả đời vẫn là đứa trẻ được cha thương mẹ yêu. Thế nhưng năm 16 tuổi, anh xin phép đi bộ đội. Vương Thụ Dân luôn nhìn nhận rất rõ bản thân mình, quyết đoán chọn đúng con đường anh nên đi, theo một cách nào đó, mình cảm thấy anh là một người rất đáng tin tưởng. Tiếc thay con người đáng tin ấy bị đần. Tôi không rõ rốt cuộc Vương Thụ Dân thích Tạ Nhất từ lúc nào, nhưng tôi nghĩ có thể trước nụ hôn trong cơn say chếnh choáng ấy thì anh đã yêu rồi. Đã yêu rồi nên mới nhớ nhung, mới sợ hãi được mất, mới không ngại bôn ba đường xa đến thăm người thương nhớ. Đối với Vương Thụ Dân, Tạ Nhất có lẽ là một bảo vật cần được bảo vệ, là một điều quý giá đến mức anh không nỡ nghĩ đến một ngày cậu sẽ có gia đình. Ấy chẳng phải là yêu sao? Thế nhưng định kiến bám vào xương tủy con người tầm thường này, lần đầu nhận ra gió thổi cỏ lay, anh bỏ trốn; lần hai muốn vươn tay giữ lấy người nọ, anh ngại ngần – Vương Thụ Dân không dám – không dám thoát khỏi xiềng xích luân thường này, không dám bước lên một con đường mờ mịt tương lai. “Trên đất liền này, có rất nhiều sợi tơ giăng ngang chằng chịt, cuốn lấy mỗi người. Sợi tơ ấy có tên khuôn phép.” Một Tạ Nhất luôn tự dằn vặt mình trong suốt quá trình trưởng thành vì tình yêu đồng giới, một Vương Thụ Dân bị xiềng xích luân thường quấn chặt xương tủy, chẳng mảy may dám bứt phá để tiến lên. Bọn họ tầm thường đến nỗi không chống lại được định kiến ấy. “…từ hàng ngàn năm trước, những luân thường đạo lý đã sớm ăn vào xương. Chúng ta là dân tộc linh hoạt biến đổi nhất, đồng thời cũng là dân tộc cố chấp nhất.” Chính Priest đã thở dài não nề như thế trong câu chuyện buồn thương này. Thế nhưng may mắn thay, Tạ Nhất trưởng thành dần chấp nhận tình cảm của mình, Vương Thụ Dân trưởng thành muộn hơn cũng tìm cách để mình có thể thẳng lưng làm một người đàn ông. Vương Thụ Dân rời khỏi ngôi nhà ấm cúng của mình, bôn ba khắp chốn xa lạ, mong một ngày đủ mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ… “…tôi phải đi. Tôi phải rời khỏi nơi khiến tôi không thể trưởng thành nổi. Phải một lần được nhìn trời ngắm đất, được thỏa lòng ngao du, và cũng có thêm dũng cảm nói ra câu nói thật tâm luôn chôn giấu suốt gần ấy năm..." Đủ mạnh mẽ để thoát khỏi tơ giăng chằng chịt mang tên khuôn phép, để nắm tay người thương và nói lên câu thật lòng. Vương Thụ Dân yêu Tạ Nhất, đủ yêu để sẵn lòng chạy về phía cậu dẫu thấy hoa đã tàn, dẫu người kia e rằng không còn cảm tình nữa, dẫu… dẫu chẳng có hy vọng. Những màn xun xoe lấy lòng Tạ Nhất của Vương Thụ Dân làm tôi thấy thật buồn cười, may mà Tạ Nhất vẫn yêu anh – vẫn yêu nên không nỡ từ chối nỗ lực của anh, vì dù sao thì đây là bạn công ngay từ đầu đã không có hình tượng nhất nhà Pi tôi từng biết. Vương Thụ Dân không phải tổng tài bá đạo hay thông minh hơn người để có thể làm được những chuyện hoành tráng hoặc vô cùng lãng mạn với người thương, anh chỉ là một người đàn ông tầm thường, ngoại trừ cố gắng bù đắp cho người kia bằng những việc bình thường nhất thì chẳng thể làm gì cả. “đồng chí Vương Thụ Dân làm việc hết sức năng suất, ngoại trừ công việc ra thì chẳng có lấy chút thú vui hay trò tiêu khiển nào, rảnh rỗi lại liên tục gọi cho một số nào đó. Từ cuối xuân gọi đến giữa hè, qua hết một mùa lá rụng lại đến gió lạnh tuyết rơi, gọi mải đến gần cả cuối năm...” “Vương Thụ Dân gắp cho cậu một miếng thịt, nhỏ nhẹ nói, "Biết cậu không thích ăn cay nên tôi không bỏ ớt." Tạ Nhất thình lình rùng mình một cái, ngước đầu nhìn Vương Thụ Dân, vô cùng không quen mà đáp, "Umm... cảm ơn." “ Lần đầu tiên đọc Nhất Thụ Nhân Sinh, cứ nghĩ hoài vì sao Tạ Nhất lại yêu dai dẳng một người như Vương Thụ Dân? Nhưng đọc lại mới thấy, quả thật Vương Thụ Dân rất ấm áp, dù cho khờ khạo trì trệ chuyện tình cảm, lại vẫn là một người hết lòng với những người mình yêu. Một Vương Thụ Dân chân thành và ấm áp như vậy có lẽ là tia nắng dịu dàng Tạ Nhất cất vào lòng, dẫu có lúc đau thấu tim gan vì tia nắng ấy. Thế nên, “đợi cậu đợi đến hoa cũng tàn”. Hoa tàn mất rồi thì cậu mới đến. Cậu đến rồi lại cùng chờ hoa nở rộ thôi. Tạ Nhất yêu Vương Thụ Dân, không cần đến những suy nghĩ mỉa mai trong lòng, chỉ cần nhìn những cử chỉ của cậu thì tôi biết cậu luôn yêu Vương Thụ Dân. Từ nhỏ đến lớn, khi trưởng thành, khi đã là một người đàn ông cứng cáp, Tạ Nhất vẫn hoài khao khát hơi ấm của người kia, chỉ một người duy nhất. Tựa như Vương Thụ Dân thừa nhận rằng trái tim anh chỉ đủ chỗ cho một người vậy. Thế nên thật may, trải qua nhiều lỡ làng, trải qua nhiều chần chừ bởi khúc mắc, cả hai đã về với nhau. Ngoài chuyện tình của nhân vật chính, tôi còn thấy tình thương cha mẹ luôn bàng bạc trong truyện. Hai hôm trước có đọc lại Nhất Thụ, chủ yếu là muốn xem lại vài chi tiết để viết được bài cảm nhận tình cảm của hai bạn công thụ, thế nhưng đọc đến một đoạn của mẹ Vương Thụ Dân đồng thời là mẹ nuôi Tạ Nhất – Giả Quế Phương, tôi lại muốn dành vài lời để nói về vợ chồng nhà Vương. “Hôm trước coi TV... chương trình gì bà? Chiếu một ông lão già rồi, bị mù lại còn lưu lạc ăn xin, làm mẹ nuôi con khóc quá trời. Bả chỉ lo con một thân một mình sống bên ngoài ăn không no mặc không ấm, lại chẳng có nơi ở lẫn tiền bạc..." "Con đừng có lừa mẹ nuôi! Mẹ nuôi sống từng này tuổi, có gì chưa thấy đâu? Mẹ từng thấy người ta ban ngày vất vả đi làm, ban đêm chui vào trong cái lều rách mà ngủ... Nghe đâu chỗ của con mùa đông không lắp hệ thống sưởi hơi... Trời lại lạnh như vậy... Mỗi ngày mẹ đều xem dự báo thời tiết, Thượng Hải hổm rầy toàn dưới 0 độ, sao mà sống nổi hả con?" Sao mà sống nổi hả con? Tôi ứa nước mắt chỉ vì câu hỏi tu từ này. Bỗng dưng cảm thấy mình như Tạ Nhất, bao nhiêu tủi hờn cứ trỗi lên trong lòng, chỉ muốn chạy về ôm mẹ khóc òa mà thôi. Cả cuộc đời này, người lo lắng, yêu thương mình nhất chỉ có đôi ông bà đấy, luôn xem mình là con nít, luôn nghĩ đủ điều đến mức phiền hà. Thế nhưng chỉ có tình cảm của họ là ấm áp chân thật nhất mà thôi. Ngoài ra, Nhất Thụ Nhân Sinh là câu chuyện đậm ý thơ nhất của Priest mà tôi biết. Có lẽ một phần là vì Lâm Hiên edit truyện này. “Nhĩ xanh tôi hái, hái hoài Giỏ tre nghiêng nắng rớt ngoài bên hiên Nhớ anh tôi nhớ trường miên Giỏ kia bỏ lỡ giữa viền chiêm bao.” Có lẽ được đọc Nhất Thụ bởi Lâm Hiên edit cũng là một cái duyên, cảm giác không khí của câu chuyện này rất hợp với văn Lâm Hiên, một nỗi buồn man mác lại bàng bạc ý thơ, câu chữ bộc bạch đẹp đến nhói lòng. Tóm lại, với tôi, Nhất Thụ Nhân Sinh là một câu chuyện đáng đọc. Dù cho còn nhiều lỗi, dù cho lời văn bộc bạch vẫn chưa cứng cháp thuần thục, nhưng Nhất Thụ chính xác là câu chuyện quý tôi may mắn được đọc lúc thiếu niên, để được thấy cuộc sống, tình yêu, tình thương và sự nỗ lực không ngừng của những con người vô cùng bình thường. Nhất Thụ Nhân Sinh, mỗi người chúng ta cũng chỉ có một cây cuộc đời mà thôi. Quản bao nước thẳm non xa Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng. (Ly Tao/Khuất Nguyên/ Nhượng Tống dịch)   Mời các bạn đón đọc Nhất Thụ Nhân Sinh của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiết Tử Hiên
Không biết ai có còn nhớ đến đoạn kết của "Đả kiểm cuồng ma"? Chu Chu đã mang kho dữ liệu bị Chủ Thần phá hủy sửa chữa và bảo tồn nó. Cố sự chính là phát sinh tại thê giới ảo mới tái lập của Chu Chu. Tiết Tử Hiên yêu là Chu Chu người này, linh hồn này, cùng hắn có chơi đàn dương cầm hay không hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì. *** Kiếp trước, Tiết Tử Hiên là thiên tài piano, cao băng ngạo lãnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài âm nhạc. Ngay cả đối với cha mẹ ruột, hắn cũng hết sức lạnh nhạt. Người ta nói, Tiết thiếu gia Tiết gia khi sinh ra, có lẽ đã bị thiếu mất một trái tim, nên về phương diện tình cảm mới khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy. Chỉ đến khi Tiết gia nhận nuôi một cô con gái từ bên ngoài, Tiết Tử Hiên mới dành một chút ấm áp cho cô em gái tên Tiết Tịnh Y đó. Mà hắn lại không biết rằng, Tiết Tịnh Y chính là nguồn cơn của mọi đau khổ mà hắn sẽ phải chịu sau này. Tiết Tịnh Y có một anh trai song sinh. Mọi người gọi cậu là Hoàng Di. Nhưng cùng là anh em, Tiết Tịnh Y được Tiết gia đón về hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, còn Hoàng Di phải ở lại nông thôn chịu cuộc sống nghèo khổ đói rét. Mãi tận sau này, người Tiết gia mới đến đón Hoàng Di về, nhưng không phải là vì muốn cưu mang cậu như đã làm với Tiết Tịnh Y. Tiết Tịnh Y bị bệnh tim. Tiết gia muốn đem Hoàng Di về, coi thân thể cậu là một cái “bình chứa” tim, sau này cần thiết sẽ giết chết cậu, đem trái tim khỏe mạnh kia đưa vào cơ thể của Tiết Tịnh Y. Mà ngay từ đầu, Tiết Tử Hiên cũng chẳng hề để tâm tới Hoàng Di. Hắn đã từng chán ghét Hoàng Di, không cho phép cậu gọi hắn là ca ca. Cho đến lúc nhận ra tình cảm của mình, thì Hoàng Di đã ngã vào một vòng tay khác. Cậu bộc lộ tài năng piano không ai sánh bằng, trở thành diễn tấu piano gia nổi danh thế giới. Âm mưu mưu sát Hoàng Di của Tiết gia bị bại lộ. Tiết gia sụp đổ; bàn tay của Tiết Tử Hiên - niềm kiêu hãnh của một người chơi piano bị thương đến suýt tàn phế. Nhưng cho đến cuối đời, hắn vẫn không ngừng mong nhớ và tưởng niệm Hoàng Di. Còn vì cậu mà soạn nên một bản nhạc “Vĩnh hằng”, gửi tới nơi của cậu, mong được một ngày thấy cậu chơi nó. Nhưng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn vẫn không đợi được. Một kiếp của Tiết Tử Hiên cứ thế trôi qua, cùng với muôn vàn tiếc nuối đau khổ vì mối tình đơn phương không bao giờ được hồi đáp. … Khi trọng sinh tỉnh lại, điều đầu tiên Tiết Tử Hiên quan tâm, không phải là thương thế của mình, cũng không phải em gái và cha mẹ đang lo lắng, mà là Hoàng Di đang ở đâu. Hắn âm thầm thề, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với em, bù đắp cho em, dùng tình yêu của mình khiến cho em dần dần cảm động mà ở lại bên hắn. Tiết Tử Hiên vì chuyện của Hoàng Di kiếp trước mà vô cùng ác cảm với Tiết gia và Tiết Tịnh Y. Trong mắt hắn giờ chỉ còn Hoàng Di. Tội ác cùng với tâm tư đen tối dơ bẩn của Tiết gia khiến hắn kinh tởm. Tiết Tử Hiên thậm chí đã mấy lần muốn bóp chết Tiết Tịnh Y vì không quên được cảnh cô ta cầm dao đuổi theo Hoàng Di, đòi móc tim cậu ở kiếp trước. Tiết Tử Hiên giờ không còn coi piano như mạng sống, hắn bắt đầu học kinh doanh, muốn tiếp quản Tiết gia, trở nên ngày càng cường đại, có như vậy mới bảo hộ được thiếu niên hắn vẫn hằng yêu mến. ______ Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì chắc bạn cũng đã biết, đây chính là một câu truyện được phát triển tiếp từ thế giới thứ mười bốn. Có lẽ Phong Lưu Thư Ngốc cũng cảm thấy thương cảm cho tình yêu của Tiết Tử Hiên, nên mới muốn hắn có được một cái kết đẹp hơn. Tiết Tử Hiên dù kiếp trước hay kiếp này, vẫn là yêu Hoàng Di đến mức không cần cả sinh mạng. Tình yêu của hắn thật khó mà tưởng tượng được. Hắn vì Hoàng Di chờ đợi cả đời ở kiếp trước; tới kiếp này, lại âm thầm bảo hộ cậu, cưng chiều chăm sóc từng li từng tí, thậm chí sẵn sàng vì cậu mà hủy đi cả Tiết gia. Khi đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, tuy đã xác định được công chính không phải là Tiết Tử Hiên, nhưng mình vẫn thương và tiếc cho Tiết Tử Hiên vô cùng. Thậm chí người theo chủ nghĩa 1 x 1 như mình còn nghĩ rằng, ước gì tác giả để kết 2 x 1, cho Tiết Tử Hiên được yêu Hoàng Di trọn vẹn một chút, hưởng hạnh phúc lâu dài một chút. Bộ truyện “Tiết Tử Hiên” được tách riêng ngoài chính văn “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thật giống như cái gọi là “cầu được ước thấy” với mình vậy. Nếu bạn đã đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, hãy tạm quên đi Chu Doãn Thịnh và người đàn ông đã cùng nhau kinh qua bao thế giới của hắn, xem Tiết Tử Hiên chính là chân mệnh thiên tử của Chu Doãn Thịnh; còn nếu bạn chưa đọc “Cao thủ đổi trắng thay đen”, thì hãy cứ đọc một cách bình thường. Tin rằng tình yêu của Tiết Tử Hiên sẽ làm cho bạn cực kì cảm động. ______ Người bình thường coi trọng sức khỏe, cũng là vì chính bản thân mình. Nhưng Tiết Tử Hiên coi trọng sức khỏe, lại là bởi vì Hoàng Di. Dù là trước đây hay sau này cũng thế. ... Khi cha của Tiết Tử Hiên tận tình khuyên bảo hắn bỏ thuốc, ông nói, “Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.” Thì, “Tiết Tử Hiên lại cứ như không nghe thấy. Hắn biết nên chăm sóc thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày tiếp theo sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.” Tiết Tử Hiên không tiếc tiền mua xe cho Hoàng Di. Người bình thường được tặng món quà giá trị như thế, nâng niu cất giữ còn không kịp. Nhưng Hoàng Di lại muốn chế tạo lại nó ( nghĩa là đập đi xây lại đấy :v ). Tiết Tử Hiên cũng dung túng Hoàng Di hết mực. Hắn hỏi. “Muốn công cụ? Em muốn hủy xe đi?” “Có thể sao?” Đề cập đến đam mê của mình, Chu Doãn Thịnh quên ngụy trang, nhào lên, ôm cánh tay thanh niên lay động. “Tiết Tử Hiên bình tĩnh nhìn em, màu mắt thâm ám, thẳng qua một hồi lâu mới thấp giọng nói. “Có thể, dù cho em đem nó đi đốt cũng được. Nó là của em, tùy em xử trí.” “Anh cũng là của em, đồng dạng tùy em xử trí.” Hắn vẫn nhớ tới bản nhạc “Vĩnh hằng” đời trước mình vì thiếu niên soạn nên. Hắn cỡ nào muốn được nghe thiếu niên đàn bản nhạc đó. Đó là tâm ý của hắn, là tình cảm sâu thẳm như đại dương dành cho thiếu niên. Nhưng khi thiếu niên nói, mình không đàn được. Hắn không tức giận, chỉ gắt gao ôm em, nỉ non, “Em đàn không được, bởi vì em không yêu anh.” _______ Kiếp này, Hoàng Di vẫn là Chu Doãn Thịnh, không tin tưởng ai, luôn mang tâm đề phòng mọi thứ. Nhưng đứng trước tình cảm chân thành của Tiết Tử Hiên, cậu vẫn buông lỏng cảnh giác, đáp lại tình yêu của người này. Cứ tưởng, đến đây, chuyện tình đã viên mãn rồi. Dù Tiết Tử Hiên chú ý đến đâu, cuối cùng bi kịch kiếp trước vẫn xảy ra lần nữa: Hoàng Di rời bỏ hắn. Đám người Tiết gia vẫn không muốn bỏ qua cho Hoàng Di. Tiết Tịnh Y vẫn muốn lấy tim của cậu. Hoàng Di rời khỏi Tiết gia, Tiết Tử Hiên lại càng thống hận đám người được gọi là “gia đình” kia. Hắn muốn dìm họ xuống tận đáy bùn. Và hắn đã làm như vậy. Bởi vì âm mưu mưu sát, những người tham gia đều không có kết cục tốt đẹp. Tiết Tử Hiên gọi điện thông báo cho cảnh sát. Vợ chồng Tiết gia phải ngồi tù. Tiết Tịnh Y vì bệnh tim nên được án treo. Nhưng sống cũng không sung sướng gì. Cô ta được đón vào Tiết gia, ăn sung mặc sướng đã quen, giờ lại phải quay lại với kiếp sống nghèo hèn, không chỉ vậy, còn phải chịu ánh mắt khinh ghét của người ngoài. Có thể nói là sống không bằng chết. Có thể Phong Lưu Thư Ngốc khắc họa quá rõ ràng sự tàn độc và tham vọng dơ bẩn của Tiết gia, nên khi Tiết Tử Hiên làm vậy, mình cũng không thấy thương gì họ hết. Cha của Tiết Tử Hiên là một kẻ ích kỉ, chỉ biết đến mình, kiếp trước vì muốn an ổn mà không tiếc đẩy con gái ra làm tốt thí mạng; mẹ Tiết Tử Hiên thì coi trọng sĩ diện và danh vọng hơn ai hết, bà muốn giết Hoàng Di cũng vì không muốn tin con trai Tiết gia đồng tính bị lọt ra ngoài. Còn Tiết Tịnh Y thì, đây đúng là nữ nhân ác độc theo đúng nghĩa đen. Ích kỉ, mưu mô, không ăn được thì tìm mọi cách đạp đổ. Cô ta yêu Tiết Tử Hiên, nhưng Tiết Tử Hiên lại chỉ yêu Hoàng Di, vì thế mới oán hận Hoàng Di đến vậy. Đến gần cuối, Tiết Tịnh Y vẫn chỉ coi Hoàng Di là một cái “bình chứa tim” cho mình. Thật sự mình hoài nghi đầu cô này có vấn đề. Mạng của cô ta là mạng, thế mạng của Hoàng Di chẳng lẽ không phải là mạng? Cô ta còn cho rằng Hoàng Di chết đi để mình được sống là điều đương nhiên nữa chứ. Thôi quả báo cuối cùng thế là cũng đáng đời. Nhưng mà Hoàng Di lần này rời đi, không phải là như kiếp trước, vĩnh viễn không cùng Tiết Tử Hiên gặp mặt nữa. Tiết Tử Hiên sau khi Hoàng Di biến mất, vẫn miệt mài cho người đi tìm tung tích cậu, mình thì một mặt đưa Tiết thị đi lên thành công ti hùng mạnh, mặt khác lại ngày ngày lên weibo viết nhắn gửi tới Hoàng Di. Tiết Tử Hiên không quên, thiếu niên của hắn rất giỏi máy móc. Hắn tin rằng, thiếu niên dù ở đâu, cũng sẽ đọc được tâm ý của mình. Cho dù phải đợi thiếu niên cả đời, giống như kiếp trước vậy, thì cũng không sao cả. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Hoàng Di một thân một mình ở nước ngoài phát sốt, bên cạnh lại không có ai, lại nhớ tới Tiết Tử Hiên. Một cuộc điện thọai vô thức bấm trong lúc mê sảng, kết thúc thời gian chờ đợi và giày vò đằng đẵng. Cuối cùng hạnh phúc đã thực sự đến với Tiết Tử Hiên. Hoa cát cánh nở rồi, tình yêu được phục sinh. Từ nay về sau, trọn đời bên nhau. “Tiết Tử Hiên” thì thú thật là edit không được mượt lắm. Nhưng mình rất rất thích cách editor chọn lựa danh xưng. Gọi Chu Doãn Thịnh là “em”, càng cho thấy sự nâng niu và tiếc thương của Tiết Tử Hiên với cậu, cũng khiến cho bộ truyện trở nên “tình” hơn nhiều lắm. Thật ra mình rất thích những truyện mà tiểu thụ được gọi là “em”, nghe bé bỏng, cưng cưng sao ấy. Điều mình cảm thấy chưa thỏa lắm ở bộ này, có lẽ là ở tính cách của tiểu thụ Chu Doãn Thịnh. Chu Doãn Thịnh có lúc thì quá lí trí, có lúc lại quá mù mờ. Vì thế mới dẫn đến thời gian xa cách của cả hai phần cuối truyện. Nhưng không vì thế mà mình đánh giá thấp “Tiết Tử Hiên”. Phong Lưu Thư Ngốc miêu tả nội tâm cùng tình cảm của Tiết Tử Hiên rất hay, rất sâu sắc. Với một người theo đảng thâm tình công như mình, mình cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm này. Cho đến bây giờ, khi ngồi viết review, mấy câu nói thâm tình của Tiết Tử Hiên lại làm mình muốn đọc lại lần nữa rồi. Xin được kết lại bài review bằng weibo mà Tiết Tử Hiên đã đăng vào ngày Chu Doãn Thịnh trở về. “Cảm tạ có em. “Trong tuyệt vọng, cảm tạ có em; Một đường đi tới, cảm tạ có em. Em là sự tồn tại đẹp nhất trên đời.” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tiết Tử Hiên của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Tấm Ảnh Cũ
Năm ấy, chàng trai xinh đẹp Triệu Mộ 16 tuổi cõng theo chiếc violon gõ cửa sổ nhà Lê Vũ, gõ luôn vào trái tim cậu. Một nhịp dài, một nhịp ngắn, là giai điệu tình yêu riêng của hai người, là câu nói "Anh yêu em". 11 năm sau, khi chỉ còn nằm một mình trên chiếc giường đôi, Lê Vũ lại nghe thấy giai điệu tình yêu ấy trên cửa sổ, vẫn nhịp dài nhịp ngắn như thế nhưng ngoài cửa sổ chàng trai năm đó đã không còn vẻ mặt ngây thơ non nớt, chỉ còn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xám ngoét. Anh vừa gõ theo nhịp vừa nói "Anh yêu em". Cậu thì thào đáp lại "Em cũng yêu anh"... Đây là câu chuyện về tình yêu của một kẻ thần kinh - một tình yêu vặn vẹo, chiếm hữu đến điên cuồng. Khi còn sống anh sẵn sàng giết hết tất cả những người đến gần cậu, chết rồi anh vẫn là một con quỷ độc chiếm không cam lòng để cậu quên đi mình. Cậu yêu anh, nhưng cậu có thể yêu anh bao lâu? 10 năm? 20 năm? Thời gian vẫn luôn là viên thuốc hữu hiệu nhất, bởi vậy, anh không thể cho phép cậu uống viên thuốc này... *Đánh giá truyện: 8/10 - An Jing - *** Triệu Mộ và Lê Vũ là người yêu, sống chung với nhau. Họ ngoài tính yêu, cái gì cũng không có; chỉ là hai người cô độc nhưng yêu nhau hết lòng nương tựa lẫn nhau trong cảnh nghèo túng. Triệu Mộ thích âm nhạc. Anh đàn cho Lê Vũ nghe rất nhiều, cũng hy vọng âm nhạc của mình có thể làm cho cuộc đời cả hai trở nên sung túc. Thế nhưng đáng tiếc, đây lại là hiện thực. Triệu Mộ say mê với cây đàn của mình, còn Lê Vũ lại phải làm những công việc thật nặng nhọc để chăm lo cho cuộc sống của mình và Triệu Mộ. Ước mơ bị hiện thực tàn nhẫn đập nát. Cuối cùng Triệu Mộ ra ngoài hát rong. Tính khí cũng trở nên không tốt. Cái duy nhất không thay đổi chính là, anh rất yêu rất yêu Lê Vũ. Thế nhưng Lê Vũ mệt mỏi. Cậu muốn rời xa Triệu Mộ. Mặc dù chính bản thân cậu biết rằng, cậu yêu người này tới độ muốn khắc sâu tình yêu đó vào tận xương tủy. Nếu như bạn muốn tìm một câu chuyện mà tiểu công là đại thiếu gia nhà giàu, đi đến đâu cũng có người lấy lòng, phất tay một cái tiền bay đầy trời; tiểu thụ yếu đuối đáng yêu sau khi gặp tiểu công một bước lên mây thì mình nghĩ rằng “Tấm ảnh cũ” không phải là tác phẩm phù hợp với bạn. Bởi vì trong truyện này cả hai đều rất rất rất nghèo. Tuy có chút yếu tố thần bí, nhưng lại cực kì thực tế. Mình quyết định nhảy hố bởi vì Triệu Mộ được giới thiệu nằm trong mẫu hình tiểu công mình rất thích - độc chiếm điên cuồng công. Và quả thực mình đã không phải thất vọng. “Tấm ảnh cũ” chỉ dài 7 chương, nhưng tác giả viết rất tốt, giọng văn edit cũng mượt, không có cảm giác “làm quá” về phần tình yêu của hai người, cũng không có cảm giác diễn biến nhanh. Mặc dù rất thương cho cuộc tình này, nhưng khi đọc tới đoạn độc chiếm của Triệu Mộ, mình vẫn có cảm giác thõa mãn khó nói thành lời. :v Trích chương 2: “Lê Vũ vẫn rời đi, cậu từ công nhân bốc vác chuyển tới một bar gay làm phục vụ. Làm phục vụ tuy thoải mái ung dung, nhưng cậu trước đây không dám làm — Triệu Mộ là một bình giấm chua, cậu lại không nỡ để Triệu Mộ có chút uất ức nào. Còn bây giờ? Cậu vốn là cong, mà cũng không thấy điều kiện ở đây kém lắm, đôi khi có hai ba vụ ẩu đả của mấy thanh niên trẻ tuổi cậu cũng mặc kệ, cậu chỉ là người phục vụ, chỉ cần bưng rượu đến, nhưng tiền lương lại gấp hai lần so với công việc bốc vác trước đây. Cơ bắp của cậu rắn chắc, dáng người cao gầy, tướng tá điển trai, mỗi ngày đều làm cho một đám tiểu 0 phải rít gào. Mỗi ngày Triệu Mộ đều trốn nằm sấp trên cửa kính ở ngoài bar để quan sát bọn đàn ông làm điệu làm bộ với Lê Vũ, ánh mắt anh gần như chất chứa sự oán hận. Bọn nó là cái thá gì chứ!! Lê Vũ là của anh!! Anh!! Một ngày rồi một ngày, nỗi đau đớn ăn mòn trái tim anh. Lê Vũ không đáp trả bọn chúng, có lúc thậm chí còn lộ ra vẻ mặt phiền chán, nhưng Triệu Mộ vẫn không chịu được, anh đố kị đến phát điên. Anh không chịu được, ngộ nhỡ A Vũ của anh thật sự thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ? Giết chết? Phân thây? Quá tiện nghi cho kẻ đó rồi. Anh cầm theo con dao xông vào bên trong quán bar nhìn bốn phía xung quanh tìm Lê Vũ, người khách đang nhận ly rượu Lê Vũ đưa đến chợt bị đâm tới. “Mẹ kiếp mày dám chạm vào em ấy hả!!!” Anh như phát điên mà xông vào. Một tiếng vang dội lại, khách khứa hoảng sợ nhìn Triệu Mộ với cặp mắt đỏ chót, may mà người đó kịp thu tay lại, con dao đáng lẽ cắm trên tay người khách kia nay lại phách lối găm lên mặt bàn, găm sâu đến 1 cm… Triệu Mộ đang cười, anh chậm rãi quay người lại, tựa sát lên Lê Vũ đang cứng đờ người… “A Vũ… thân yêu, đừng để ý đến loại hàng này.” Anh cố gắng tựa dính lên người Lê Vũ, trên mặt Triệu Mộ đều là mị sắc quái dị, “Cứ coi như chỉ là trò chơi chó má gì đấy, thì anh chẳng phải vẫn đẹp hơn sao?” Ánh mắt nham hiểm đến gần như muốn giết người, anh quay đầu lại đối với người khách đang sợ hãi không ngừng kia lộ ra một nụ cười khoe khoang xán lạn.” Để tag là HE, nhưng thực ra cuối cùng Triệu Mộ chết. Chỉ còn lại Lê Vũ. Nhưng mà Triệu Mộ yêu Lê Vũ đến phát điên, vì thế làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho nên, “dù thành quỷ cũng không tha cho Lê Vũ”. Triệu Mộ trở về qua bức ảnh Lê Vũ tìm được ấy, sau đó “ám” Lê Vũ, ý đồ muốn kéo cậu đi cùng mình. Thực ra mình cho rằng đây là kết cục tốt nhất rồi, HE rất xứng đáng. Thử nghĩ xem, Lê Vũ vì Triệu Mộ mới gắng gượng được từng ấy năm sống trong thế giới đầy rẫy bất công này. Cậu chỉ có Triệu Mộ làm bạn, làm chỗ dựa. Thế nhưng bây giờ Triệu Mộ mất rồi, cậu phải dựa vào cái gì để sống tiếp đây? Lúc đọc truyện mình luôn có một suy nghĩ rằng, mục đích sống của Triệu Mộ chính là Lê Vũ mà Lê Vũ cũng vậy. Lê Vũ cố gắng đi bốc vác nặng nhọc ở công trường để bữa cơm có thêm chút thịt, thì Triệu Mộ cũng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực để cải thiện cuộc sống của cả hai đó thôi. Nói chung, kết theo mình là rất thỏa đáng và “Tấm ảnh cũ” rất là đáng đọc nhé. Nhiệt liệt đề cử. ““Anh đến rồi.” Triệu Mộ nói, ôm lấy Lê Vũ gầy đến trơ cả xương, lưu lại một nụ hôn lên trán Lê Vũ, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.” Lê Vũ yên lặng lắc đầu, Triệu Mộ liền ôm cậu đi đến chỗ tấm ảnh. Anh bước từng bước chậm rãi, đủ để Lê Vũ cáo biệt với thế giới này. Lê Vũ cố gắng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cơ thể cậu vẫn còn đang nằm trên giường, cậu chợt hiểu rõ — mình đã chết rồi. Triệu Mộ đến đón cậu. Triệu Mộ rốt cục cũng đến đón cậu. Lê Vũ nhếch môi. “Chúng ta đi cùng nhau,” Triệu Mộ dừng bước, anh mỉm cười nhìn Lê Vũ, “A Vũ, đây mới là kết cục không thay đổi được.”” Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Tấm Ảnh Cũ của tác giả Nhị Bức Nham Tế Bào.
Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia)
Nội dung câu chuyện có nhiều tình tiết nhẹ nhàng kể về quá trình cả hai đến với nhau chỉ vì đám hỏi, lại cùng nhau thực hiện ước mơ của mình bước chân vào giới giải trí. Hàn Duyệt ở đời trước bị người nhà họ Hàn hại chết thảm thương, cho nên sống lại Hàn Duyệt quyết định không bao giờ chờ mong thứ tình thân không cần thiết đó nữa. Nhưng thoát khỏi vũng bùn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nghĩ mãi thì cũng chỉ có thể nhảy lên chiếc thuyền lớn là nhà họ Chu này mà thôi. Chỉ có điều Hàn Duyệt – kiêm tác giả viết tiểu thuyết mạng không ngờ rằng, đến bữa tiệc xem mặt thế nhưng lại phát hiện cậu ba nhà họ Chu mới ra tù lại là độc giả trung thành của mình. *** Ánh sáng của cả hội trường lớn tối sầm xuống, sau đó màn hình lớn phía trước xuất hiện đoạn clip mở đầu của lễ trao giải, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Bài hát mở màn là do một vị thiên hậu năm năm trước đã từ sân khấu lui về hậu trường diễn xướng, sau khi bài hát kết thúc, bèn ở lại trên sân khấu cùng một MC nam lên bục bắt đầu chủ trì buổi lễ trao giải, nói vài câu vui đùa, thì bắt đầu hồi tưởng quá trình đã qua nhiều năm của giải Kim Kê một cách đầy cuốn hút. Hàn Duyệt ngáp một cái, hôm qua vốn đã không ngủ ngon giấc, buổi chiều lại không có nghỉ ngơi, giờ ngồi ở đây, tuy rằng kích động, nhưng cơn mệt mỏi cũng không kìm được mà trỗi dậy. “Mệt ư?” Chu Bác Nghị nắm lấy tay cậu xoa xoa, “Mệt thì ngủ một giấc đi, anh kêu mẹ nói một tiếng với bên đạo diễn, sẽ không quay trúng em đâu.” Hàn Duyệt lắc đầu, xoa huyệt thái dương nói: “Ngủ không được, có chút khẩn trương.” Chu Bác Nghị cười cười, hôn lên tay cậu nói: “Đừng lo, giải thưởng lớn đêm nay chắc chắn thuộc về em.” “Anh đừng nói tự mãn như thế.” Hàn Duyệt có chút thần kinh thác loạn mà dùng móng tay của tay kia cấu vào lòng bàn tay. Đây là lần đầu cậu được đề cử giải thưởng lớn đến thế, tuy địa vị của mẹ Chu trong giới giải trí có thể giúp cậu lấy được bất cứ giải thưởng gì cậu muốn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với chính mình và ước mơ, cậu vẫn rất đơn thuần mong lý do giành giải của mình phần nhiều chính là nhờ thực lực của bản thân, mà không phải bằng quyền thế của nhà họ Chu. Đối với suy nghĩ này của Hàn Duyệt, mẹ Chu đương nhiên rất thấu hiểu, đồng thời cũng rất tán thành. Thanh niên khi còn trẻ thì nên vấp ngã vài lần, có thể trải đường cho cậu, cũng không thể thay cậu bước đi. Vì thế sau khi biết được Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị được đề cử giải Kim Kê lần này, mẹ Chu cũng không có tham gia vào công việc bình chọn khen thưởng phía sau. Đúng lúc này, một anh quay phim chuyển máy quay về phía hàng ghế khán giả, nhìn thấy sắp xoay về hướng của bọn họ. “Tiểu Duyệt, cười nào.” Chu Bác Nghị nhắc nhở, đợi tới khi máy quay quét tới, bèn bên thì nhìn ống kính vẫy vẫy tay, bên lại hôn một cái lên đầu ngón tay Hàn Duyệt. Trên mặt Hàn Duyệt duy trì mỉm cười, chân ở dưới thì đá anh một cú, đợi ống kính quay đi mới trừng anh một cái. Chu Bác Nghị chìa tay xoa xoa mặt cậu, lấy trán đụng vào trán cậu, khẽ nói: “Được rồi, được rồi, nếu thật sự căng thẳng, chi bằng nghĩ thử xem lát nữa lên sân khấu nhận thưởng thế nào.” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Về Một Nhà (Trọng Sinh Chi Thông Gia) của tác giả Thủ Bản Kỳ Tử.
Quỷ Huynh
Văn án : Ngụy Hà lại mơ thấy anh. Anh  ngồi trên xe lăn,sắc mặt tái nhợt không hề có nhân khí,đôi mắt hẹp dài vô lực nhìn Ngụy Hà,năm ngón tay thon dài che miệng liên tục ho khan. Lúc ngẩng đầu lên, khóe mắt của anh ẩm ướt,hàng mi thật dài rũ xuống,che mất cảm xúc nơi đáy mắt. Trong nháy mắt, Ngụy Hà cảm thấy loại bệnh trạng yếu ớt này xinh đẹp đến mức chói mắt làm cho người ta đui mù. *** Ngụy Hà bởi vì nhận được tin anh trai Ngụy Thư của mình mất mà trở về Ngụy gia,nhưng chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi,Ngụy gia đã thay đổi rất nhiều,cái chết của Ngụy Thư không đơn giản như vậy,người cha Ngụy Thường Đức tựa hồ đang che giấu một bí mật nào đó. Đến khi Ngụy Hà gặp lại người anh trai Ngụy Thư đã chết hóa thành quỷ với thân hình tiêm dài, sắc mặt tái nhợt kia,tất cả mọi câu đố đều đồng loạt thổi quét về phía hắn,còn toàn bộ Ngụy gia cũng bị bao phủ trong một âm mưu cùng bí ẩn thật lớn… *** Đình là một đứa cực kì sợ ma lại rất thích đọc truyện ma. Đọc xong bộ này cả đêm không thể ngủ được vì hình ảnh anh công Ngụy Thư mặc áo trắng cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Đình. Truyện có 44 chương cả ngoại truyện nhưng thời gian hai nhân vật chính ở bên nhau rât ít. Ban đầu chỉ có bạn thụ Ngụy Hà yêu đơn phương anh công Ngụy Thư. Nhưng hết 42 chương mình vẫn không cảm nhận được tình cảm của hai người này. Thậm chí Đình còn không chắc anh công có thực sự yêu Ngụy Hà không. Hay là tác giả viết yêu thì là yêu. Bạn thụ mấy chương đầu cứ nhắc đi nhắc lại là mình chỉ yêu Ngụy Thư. Nhưng Đình không thấy như thế, Đình thấy ẻm lắng nhăng. Tính cách lại đặc biệt không tốt ????) Đình thấy nhiều người khen truyện hay nhưng theo Đình thì tình tiết truyện rất thiếu logic. Có mấy đoạn đột nhiên xuất hiện kết quả mà không biết nó được bắt đầu như thế nào. Ví dụ đoạn Lão Ngụy chết hay việc Ngụy Thư “hồi sinh”. Về văn phong và cách dùng từ của chị editor, Đình không dám nhận xét vì chị dành thời gian edit cho mà đọc là đã tốt lắm rồi ^^ Tóm lại với một đứa giành cả tuổi thanh xuân để đọc đam kinh dị thì Đình nghĩ bộ này sẽ được 2/5. Và chỉ khi nào thừa thời gian lại hết truyện để đọc hoặc muốn thử cảm giác nhịn đái cả đêm thì mới nên đọc. Mời các bạn đón đọc Quỷ Huynh của tác giả Tạm Đao Gia Môn.