Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Review Lâm Tần:   Đối với câu chuyện này, có lẽ yêu cầu duy nhất chính là kiên nhẫn. 216 chương không phải là ngắn, cho nên muốn độc giả theo mình đến cuối cùng, thì câu chuyện nhất định phải thật lôi cuốn. Công bằng mà nói, Thanh Đình làm điều này chưa thật sự tốt. Tuy vậy, nếu cảm thấy mình có đủ thời gian và sự kiên định để đi hết câu chuyện, tin rằng bạn sẽ không thất vọng.   Chuyện kể về cuộc đời của Cầu Mộ Quân, trưởng nữ phủ Hầu gia. Tên của câu chuyện cũng chính là nội dung xoay quanh vận mệnh của nàng. Phu quân của nàng, chính là thái giám tổng quản, Đoàn Chính Trung.   Vào thời điểm đó, không gì nhục nhã bằng việc bị gả cho một thái giám. Nhưng Cầu Mộ Quân không còn lựa chọn nào khác. Vì không muốn bị tiến cung làm phi tần của Lão hoàng thượng, nàng đã giả bệnh khiến mặt rồng giận dữ, liền tứ hôn cho nàng và thái giám Đoàn Chính Trung.   Một người con gái xinh đẹp thục nữ, ở tuổi 18 xuân sắc nhận được kết cục như vậy, hẳn là đã xong đời. Một hôn sự nhanh như một cái quay đầu, nàng đã trở thành Đoàn phu nhân. Giống như những gì nàng đã được nghe kể, Đoàn Chính Trung quả thật là một tên thái giám biến thái. Không có cái kia kia, mà ngày nào cũng ăn ngưu tiên dục tiên (là dương vật của trâu và lừa), thoa phấn thơm, ghét nữ nhân, đặc biệt là nàng.   Từ ngày được gả cho hắn, tâm trạng của Cầu Mộ Quân không lúc nào được thả lỏng. Nàng luôn nơm nớp lo sợ, không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì mình. Nhưng sợ thì sợ vậy, nàng vẫn không biết tự lượng sức, ngu ngốc lo chuyện bao đồng. Thấy nha hoàn bị hắn xử phạt tàn nhẫn, nàng bất chấp quỳ xuống van xin, bị nhốt vào Tây lâu (nơi dành cho người phạm lỗi nặng, có vào mà không có ra), nàng bất chấp trèo tường bỏ trốn.   Đến đoạn này, để có thể tiếp tục, thực sự rất cần đến sự kiên nhẫn. Đối với những ai đã đọc truyện ngôn tình nhiều như sách giáo khoa, thì đây chính là hình tượng nữ chính não tàn trong truyền thuyết.   Nhưng đừng vội quay lưng. Như từ đầu đã nói, tác giả Thanh Đình không giỏi trong việc lôi cuốn độc giả ngay từ đầu, thậm chí khiến người ta chán ghét nhân vật, nhưng nếu ai có thể đi hết được quãng đường này, sẽ lập tức nhận ra, chuyện hay đều ở phía sau cả.   Trong lúc Đoàn Chính Trung hết sức thể hiện sự bất mãn đối với nàng, bằng những hành động phải nói là vô cùng bỉ ổi, thì nàng “không biết bắt đầu từ khi nào, nàng thích len lén nhìn hắn, quan sát hắn… Sau đó suy nghĩ trong lòng nàng, tất cả đều là hắn”.   “Trong chớp mắt, nàng ngây người. Trong một cái chớp mắt, nàng đột nhiên tìm được nơi dừng chân cho trái tim mình”.   Cầu Mộ Quân đã yêu Đoàn Chính Trung, bất kể hắn là thái giám, bất kể hắn đối xử với nàng tệ bạc thế nào. Nàng đã nghĩ đến, sẽ ở cùng hắn như vậy cho đến già. Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, trong lúc nàng đắm chìm vào sự hỗn loạn của bản thân, từng người từng người một xuất hiện, tất thảy đều có liên quan đến nàng.   Con nuôi của Đoàn Chính Trung là Đoàn Tử Thông, vì giúp nàng mà bị hắn đánh gãy chân đuổi ra khỏi phủ. Cố Dật Lâu, vị hôn phu được đính ước ngay từ khi nàng còn nhỏ cũng bị hắn đuổi cùng giết tận. Liệu nàng còn có thể kiên trì tình yêu với một con người tàn nhẫn như hắn hay không?   Ở phân đoạn này, nữ chính rất không rõ ràng, nàng xác định mình yêu Đoàn Chính Trung, nhưng lại không muốn ai chết trước mặt mình cả, cho nên những hành động của nàng sẽ bị cho là mập mờ, bánh bèo, dở hơi. Nàng chỉ chính thức được “giải oan” ở phần ngoại truyện.   Thông thường, truyện được kể theo ngôi thứ 3 như vậy, thỉnh thoảng sẽ gây ức chế. Vì chúng ta đọc và được tác giả giải thích rõ ràng nên chúng ta hiểu. Nhưng nhân vật thì không, giống như Cầu Mộ Quân. Nàng không hề biết, tại sao Đoàn Chính Trung lại đối xử với nàng như vậy. Khi dịu dàng, khi lại như tên ác ma, đối với những người thân của nàng lại như với kẻ thù. Mãi đến tận sau này, khi mọi chuyện vỡ lỡ ra, nàng mới thực sự cảm thấy mình đã yêu đúng người. Yêu trong dằn vặt như thế, mệt mỏi là độc giả chúng ta hay chính là nhân vật bị ngược như Cầu Mộ Quân nàng?   Chưa hết, cái bi ai của nàng còn nằm ở chỗ, vì tin lầm người mà bị hạ thuốc, thất thân với một người không rõ lai lịch. Khi đó, nàng thật sự muốn chết đi, nhưng cuối cùng lại không làm được. Nói nàng hèn nhát cũng được, mà nói nàng não tàn cũng được. Nàng chỉ biết, mình muốn sống hết phần đời còn lại với Đoàn Chính Trung, vì tình yêu và cũng là để trả nợ.   Thế nhưng, dòng đời xô đẩy, nàng mặc dù nghi ngờ rất nhiều lần, cũng không dám tin Đoàn Chính Trung là một thái giám giả! Và hơn nữa, người phá thân nàng hôm đó cũng chính là hắn. Nàng không biết lúc này nên giận hay nên mừng nữa. Nhưng có lẽ, cảm xúc thực sự chính là hạnh phúc. Nàng biết được, người mình yêu cũng yêu mình, hơn nữa còn có thể cùng mình có được một cuộc sống bình thường, có thể sinh con, thì còn có thể mong gì hơn nữa.   Tuy nhiên cũng có người phải trả giá cho sự thật này, ví dụ Thích Ngọc Lâm. Y là một tay chơi phong lưu có hạng, nhưng gặp gỡ Cầu Mộ Quân lại muốn quay đầu. Dù biết nàng ta chỉ lợi dụng mình để chọc tức Đoàn Chính Trung, y cũng không ngăn được bản thân muốn có được nàng. Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng y phải trả bằng mạng sống của mình, nhưng chắc chắn một điều, Thích Ngọc Lâm không hối hận.   Đi đến những chương cuối của truyện, mới thấy được rằng, tác giả thực sự rất đầu tư về cốt truyện và não của nữ chính không hề tàn như chúng ta vẫn nghĩ. Chỉ là, người đứng sau mọi chuyện che giấu quá kỹ và Đoàn Chính Trung lại bảo vệ nàng quá tốt, khiến cho nàng cứ như một con ngốc, nghi ngờ không đúng người, hận không đúng người.   “Lúc nào cũng che chở ta dưới đôi cánh của chàng. Chàng bảo vệ ta quá tốt, khiến ta không biết gì cả, cũng không nghi ngờ gì cả. Ở trung tâm của lốc xoáy lại vẫn ngây thơ đơn thuần như cũ.”   Tất cả mọi âm mưu từ đầu tới cuối đều được sắp đặt bởi chính người mà Cầu Mộ Quân tin tưởng nhất, kính trọng nhất. Chính là cha nàng, Hầu gia Cầu Vĩ. Hôn sự của nàng, cái chết của em gái nàng, thảm họa tru di của gia đình Đoàn Chính Trung, đều là tính toán của ông. Thì ra, hận thù của Đoàn Chính Trung là thật, hắn yêu nàng cũng là thật. Vậy mà…   “Cô gặp hắn, chính là một âm mưu. Từ giây phút hai người gặp nhau, vẫn luôn là kẻ thù của nhau. Hắn vẫn biết ở cùng cô, có lẽ sẽ trở thành sai lầm lớn nhất đời hắn, nhưng hắn rất cố chấp.”   “Cầu Mộ Quân cúi đầu cầm tay hắn thật chặt. Có lẽ, bởi vì nàng lòng dạ đàn bà, hắn gặp tai ương ngập đầu… Nếu kết cục không tốt, vậy thì để nàng đi cùng hắn đi.”   Cuối cùng, khi Đoàn Chính Trung trúng độc nằm một chỗ có thể không tỉnh lại, Cầu Mộ Quân nàng mới có chỗ để dụng võ. Không phải nàng nhu nhược, không phải nàng vô dụng, chỉ là hắn vì muốn bảo vệ nàng nên đã tự mình che giấu tất cả, để đến bây giờ khi nàng biết được sự thật thì cục diện đã rối như mớ bòng bong. Nhưng mà, nàng vì hắn, sẽ cố gắng để hoàn thành chuyện mà hắn muốn làm. Và, nàng đã thực sự làm được.   Những mưu đồ tranh quyền đoạt vị là yếu tố chính của truyện, nhưng được kể một cách giản lược, giúp chúng ta hiểu được nguyên nhân và kết quả, lại không bị cuốn quá nhiều vào trong đó. Người cần chết đều đã chết, người đáng bị trừng phạt cũng không thoát được, kết thúc tất cả.   Trong những nhân vật xuất hiện bên cạnh nam nữ chính, không thể bỏ qua cặp oan gia Liễu Vấn Bạch – Thích Vi. Nhưng cái đáng yêu của cặp này thì phải đọc truyện mới cảm nhận được. Chỉ là lướt qua một chút, từ đầu tới cuối hai người họ có vai trò rất lớn trong cuộc đời của Đoàn Chính Trung – Cầu Mộ Quân.   Bất ngờ lớn nhất cũng là bí mật chôn giấu trong cả câu chuyện, chính là thân phận thật sự của Đoàn Chính Trung. Thì ra hắn chính là người đã tồn tại trong lòng nàng từ một khoảng thời gian rất lâu trước kia. Mà trong tim hắn, nàng cũng có vị trí như vậy. Cho dù tám hay mười năm sau, hai người gặp nhau với những thân phận khác, thì dường như, sợi dây tơ hồng cũng không cách nào mở ra được nữa, mãi mãi trói chặt số phận của họ vào với nhau. Đã là định mệnh, thì không thể nào thay đổi.   “Nàng quyết định, hắn sống nàng sống, hắn chết nàng sẽ theo hắn. Lên trời hay xuống hoàng tuyền, suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn không xa rời.”   Ở phần phiên ngoại, là kể lại phần đầu của câu chuyện này dưới cách nhìn của Đoàn Chính Trung. Do vậy, phần này có thể được xem như là phần “giải oan” cho sự “dở hơi” của Cầu Mộ Quân. Nàng cuối cùng, cũng chỉ được làm một cô gái ngốc nghếch trước mặt hắn mà thôi.   “Luôn như vậy, luôn đáng ghét như vậy, hắn cảm thấy mình bản lĩnh lắm sao, lợi hại lắm sao. Hắn đứng phía trước hứng chịu tất cả, làm cho nàng chỉ có thể đứng sau lưng hắn hạnh phúc như con ngốc.”   Bởi vì hắn đã nói: “Cả đời này, chuyện hạnh phúc nhất đó là mở mắt ra trong nắng sớm có nàng ngủ bên cạnh.”   Thế nên, chỉ cần được ở bên hắn, cho dù là một con ngốc, nàng cũng sẽ không bao giờ hối hận. _____________   " ": Trích dẫn từ truyện *** Review Dạ Vũ: Lâu lắm rồi mới tìm được một truyện có nội dung sâu sắc và nam chính chất đến vậy ^^ Nữ chính thông minh, biết suy nghĩ, tốt bụng, hơi ích kỷ, hay ghen (phải ghen thì mới có cảnh dỗ ngon ngọt cho chị em xem chứ :))) Nam chính thì chất khỏi nói, biến thái có biến thái, phúc hắc có phúc hắc, nhưng sủng thì sủng lên tận trời, tâm cơ thâm sâu khó lường, mọi thế cục đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Mạch truyện nhanh nhưng không vội, đọc không sốt ruột, mình rất có cảm tình với lối viết ngắn gọn súc tích như vậy, chỉ tập trung kể sự việc chứ không lan man dài dòng. Tình tiết lôi cuốn, mưu lồng trong mưu, thủ đoạn thâm sâu đến khó lường, không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, luôn có những chi tiết khiến người đọc bất ngờ. Nhưng khi đọc, mình không thấy căng não cho lắm vì tác giả kể chuyện khá ngọn ngành, thực sự mình đánh giá cao điểm này, ít tác phẩm nào làm được như vậy. Mình chúa ghét H bậy bạ, H tràn lan, hai nhân vật chính lúc nào cũng chỉ H, H và H, vì những truyện như vậy hầu như đều không có nội dung và tình yêu không sâu sắc. “Phu quân là thái giám tổng quản” cũng có khá nhiều cảnh H nhưng ở mức độ chấp nhận được, không dung tục vì mình thấy được sự thăng hoa của tình yêu. Sau “Lương sư như thử đa kiều”, thì đây là tác phẩm thứ hai mình thấy có mô tuýp sủng trong ngược, nghĩa là tưởng sủng tận trời nhưng hóa ra tất cả những ngọt ngào ấy đều chỉ là vỏ bọc bên ngoài, che giấu cho một hiện thực đau thương. Cầu Mộ Quân là con gái Hầu gia, vì một lần giả ốm để không phải vào cung làm phi tần nên đã đắc tội với Hoàng thượng. Hoàng thượng hẹp hòi liền gả nàng cho một tên thái giám tổng quản. Ai cũng biết, gả cho một tên thái giám là một sự xỉ nhục mà không nữ nhân vào muốn gánh chịu, hơn nữa đó lại là một tên thái giám nổi danh biến thái và ác độc, kẻ vào cung làm thái giám từ năm 15 tuổi, sau vẻn vẹn 8 năm đã leo lên vị trí cao nhất mà một thái giám có thể leo – Đoàn Chính Trung. Cầu Mộ Quân cứ thế nhẫn nhục chịu đựng mà gả vào Đoàn phủ. Ngay những ngày đầu tiên, nàng đã nếm trải được sự biến thái của hắn. Hắn là một tên thái giám tâm tình bất ổn, hắn có thể vui vẻ chơi đùa cùng thú cưng, nhưng chỉ vài giây sau hắn sẽ móc mắt chúng; hắn xuống kiệu phải có người quỳ xuống làm đệm để hắn giẫm lên; hắn đối xử tệ bạc tàn nhẫn với người hầu, chỉ vì nói xấu hắn để hắn nghe được, hắn liền không do dự để một con chó đến làm nhục nàng, rồi ném nàng vào lầu xanh; hắn còn xây một bí thất, bên trong chứa đầy vàng, vàng rải khắp quanh cả bể tắm của hắn để mỗi lần đi tắm hắn thấy được màu vàng lấp lánh ánh kim…Hắn không những tàn nhẫn với người ngoài mà còn tàn nhẫn với cả thê tử của mình. Mỗi lần nàng vô tình chọc giận hắn, hắn điên lên sẽ tát nàng ngã xuống đất, sẽ xé rách y phục nàng, lại còn nhốt nàng vào Tây lâu, nơi những nha hoàn phạm tội bị nhốt trong đó rồi chết dần chết mòn… Ai cũng biết hắn đáng sợ, mà nói đúng hơn, hắn ra vẻ đáng sợ là để cho người khác xem. Người ngoài chỉ biết hắn biến thái độc ác, còn nàng không những biết hắn biến thái độc ác, mà còn biết nụ cười của hắn rất đẹp, sự quan tâm chăm sóc của hắn cũng rất dịu dàng, ấm áp. Từ giây phút trông thấy hắn cười khi nhìn thấy tranh nàng vẽ, khi hắn cứu nàng ra khỏi đám lửa, trái tim nàng đã bất giác vì hắn mà lỗi nhịp. Chỉ sau vài tháng gả cho Đoàn Chính Trung,  cô gái 19 tuổi xinh đẹp, thông minh và lanh lợi đã rất nhanh rơi vào lưới tình với một tên thái giám. Nàng yêu phu quân của nàng, dù hắn là một thái giám. Giữa chừng xuất hiện Cố Dật Lâu – vị hôn thê đáng lẽ đã chết từ 8 năm trước của nàng. Ngày xưa gia đình hắn tạo phản chịu tội chém đầu cả nhà, cha nàng vì sợ liên lụy nên đã vội vàng từ bỏ hôn ước. Vì thế nàng luôn giữ trong lòng sự áy náy với hắn, mỗi lần Đoàn Chính Trung muốn giết hắn, nàng đều cầu xin tha mạng. Nàng xin phu quân được đi gặp Cố Dật Lâu, cuối cùng cũng được đồng ý nhưng nàng lại bị chuốc xuân dược, thất thân. Đoàn Chính Trung lấy lý do ấy, viết hưu thư và đuổi nàng về Cầu phủ. Rất nhiều rất nhiều sự việc xảy ra, nàng nhận ra người cưỡng bức nàng hôm ấy lại chính là phu quân của mình, hắn không phải thái giám thật, thế nhưng lại vô sỉ hết mức lấy lý do nàng đã “tàn hoa bại liễu” để hưu nàng. Hắn cũng chính là vị hôn thê năm xưa của nàng – Cố Dật Lâu. Cầu Mộ Quân là một cô gái rất thông minh, nhưng nàng chỉ thông minh với người khác, còn đứng trước vị phu quân này nàng chỉ như một quân cờ, bị hắn hết lần này đến lần khác lừa gạt, lợi dụng. Hai người giằng co các thứ một hồi, mọi hiểu lầm đã hóa giải, hai người lưỡng tình tương duyệt, nàng chỉ một lòng muốn ở bên hắn, còn hắn dù có chết cũng phải bảo vệ nàng. Mọi âm mưu thủ đoạn trong truyện mình sẽ không viết ra đây, vì thứ nhất là lười, hai là kể trước mất hay, còn gì gọi là bất ngờ nữa. Mình chỉ muốn nói nho nhỏ là, đừng vì đọc đoạn đầu mà thấy nam chính ác mà ghét nam chính, hãy kiên nhẫn đọc đến đoạn sau. Tất cả những gì hắn thể hiện ra ngoài đều chỉ là vỏ bọc cho một trái tim mang nặng tình cảm. Sống giữa một thế giới mà âm mưu không ngừng nhắm vào họ, nguy hiểm chưa bao giờ rời xa họ nửa bước, hắn nguyện một mình che giấu tất cả sự thật, gánh vác tất cả đau thương để nàng được sống vô lo vô nghĩ bên cạnh hắn. Hắn đáng thương hơn bất cứ ai trong câu chuyện này. Để nhận xét một câu cho tác phẩm này, thì đó là: Tất cả độc giả đều biết Cầu Mộ Quân vì yêu hắn mà đau lòng đến mức nào, còn Đoàn Chính Trung vì yêu nàng mà thương tâm đến đâu, chỉ có hắn và tác giả hiểu. (vì che giấu kỹ quá mà ^^) Mời các bạn đón đọc Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản của tác giả Thanh Đình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Fancy Yêu Dấu
Francesca trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, kiêu căng và phù phiếm, bỗng một ngày mất hết tất cả. Từ một nàng công chúa được cưng chiều trở thành kẻ bơ vơ không người thân, không nhà cửa. Chúng ta cùng xem Francesca đã lột xác như thế nào sau khi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc đời để trở thành một con người khác. Mình tìm quyển này sau khi đọc Call Me Irresistible của SEP (đã được Nhã Nam xuất bản dưới tên Lỡ yêu người hoàn hảo), vì muốn biết xem bố mẹ cái anh thị trưởng hoàn hảo là người như nào và đã gặp nhau ra sao mà sinh ra anh hoàn hảo quá vậy  . Đây chính là truyện về hai đấng thân sinh của anh ấy đó. *** Susan Elizabeth Phillips không còn xa lạ với những độc giả yêu thích dòng văn học lãng mạn Mỹ. Các tác phẩm nổi tiếng của bà xuất bản ở Việt Nam gồm: Trời sinh quyến rũ, Tình đầu hay tình cuối, Con của riêng tôi, Mai mối cho tôi nếu em có thể, Vì đó là em... Các tiểu thuyết của Susan đều nằm trong danh sách best-seller của tờ USA Today và New York Times. Bà là tác giả 5 lần đoạt giải "Sách của năm" và từng nhận giải "Thành tựu trọn đời" do Hội các nhà văn lãng mạn Mỹ trao tặng. *** Bộ sách Wynette, Texas gồm có: Fancy Pants (Wynette, Texas, #1) Lady Be Good (Wynette, Texas, #2) Glitter Baby (Wynette, Texas, #3) First Lady (Wynette, Texas, #4) - Tình Đầu Hay Tình Cuối What I Did for Love (Wynette, Texas, #5) - Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Call Me Irresistible (Wynette, Texas, #6) The Great Escape (Wynette, Texas, #7) *** Lời tác giả Mỗi cuốn sách tôi viết đều có một đời sống độc lập, nhưng điều đó không ngăn cản các nhân vật trong tác phẩm này lang thang vào trong một tác phẩm khác. Rất nhiều người bạn cũ đã bước vào trong cuốn sách này - Francesca và Dallie Beaudine từ Fancy Pants; Nealy Case và Mat Jorik từ First Lady; Fleur và Jake Koranda từ Glitter Baby (Bé Cưng Lấp Lánh); Kenny Traveler và Emma (ối chà... Công nương Emma chứ) từ Lady Be Good, và cuốn này còn bao gồm cả câu chuyện tình yêu có một không hai của Torie và Dex nữa. Bạn có thể thấp thoáng bắt gặp hình ảnh Meg ngày xưa trong What I Did for Love (Tình đầu hay tình cuối) và gặp phiên bản thời trẻ của Ted trong cả Fancy Pants lẫn Lady Be Good. Và, phải, Lucy Jorik xứng đáng có một cái kết hạnh phúc. Khi viết những dòng chữ này, tôi đã đang làm việc cật lực với câu chuyện của cô ấy rồi. Tôi cần phải cảm ơn sự động viên của rất nhiều người, trong đó có biên tập viên và người bạn thân quyến rũ khôn cưỡng của tôi, Carrie Feron; đại diện lâu năm của tôi, Steven Axelrod, những người cổ vũ tuyệt vời của tôi ở Harper Collins, William Morrow và Avon Books. Đúng vậy, tôi biết rõ ràng tôi may mắn biết bao khi được tất cả các bạn cùng sát cánh bên tôi. Tôi không biết mình có thể làm gì nếu không có trợ lý tài năng Sharon Mitchell, người đã giúp hết thảy mọi chuyện được trôi chảy. Vô cùng cảm ơn cố vấn golf độc nhất vô nhị của tôi, Bill Phillips. Ngoài ra còn có Claire Smith và Jessie Niermeyer vì đã chia sẻ “Những câu chuyện từ xe đồ uống” của họ. Nhiệt liệt hoan hô những bạn văn thân thiết của tôi: Jennifer Greene, Kristin Hannah, Jayne Ann. Krentz, Cathie Linz, Suzette Van và Margaret Watson, cùng tràng pháo tay đặc biệt dành cho Lindsay Longford. Xin được gửi những cái ôm nồng nhiệt tới những người bạn tôi mới quen trên Facebook cùng tất cả những người ủng hộ tuyệt vời đã gửi tin nhắn cho tôi! *** Được tổ chức lần đầu năm 1935, giải United States Classic lớn mạnh theo thời gian và giờ đây được xem là giải đấu lớn thứ năm – cùng với các giải Masters, British Open, PGA, và U.S Open. Sân golf nơi Classic diễn ra đã trở thành huyền thoại, một nơi được nhắc đến cùng với Augusta, Cypress Point, và Merion. Các golf thủ gọi nó là Old Testament (Kinh Cựu ước) hoàn toàn có lý. Là một trong những sân đấu đẹp nhất miền Nam, sum suê rừng thông và những cây mộc lan cổ thụ. Rêu Tây Ban Nha phủ kín những thân sồi làm phông nền cho những vùng green nhỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, và cát trắng muốt, mịn như bột mì lấp đầy các hố cát. Vào những ngày tĩnh lặng đẹp trời, đường lăn bóng sáng lấp lánh một ánh thuần khiết như trên thiên đường. Nhưng vẻ đẹp thiên nhiên của sân đấu là cái bẫy nguy hiểm. Nó sưởi ấm lòng người đồng thời làm mê mụ các giác quan, khiến tay vận động viên choáng ngợp chỉ nhận ra trong tích tắc muộn màng rằng Old Testament không tha thứ bất kỳ sai lầm nào. Những tay golf gầm gừ với nó, nguyền rủa nó và thề không bao giờ chơi ở đây nữa, nhưng đa phần trong số họ luôn luôn quay lại, bởi mười tám lỗ quyền lực cho họ một thứ mà đời không bao giờ tặng họ. Đó là công lý. Cú đánh tốt luôn được đền đáp, cú đánh dở nhận sự trừng phạt chóng vánh và khủng khiếp. Mười tám lỗ golf ấy không cho ai cơ hội thứ hai, không cho thời gian sửa chữa, không mở lượng khoan hồng. Old Testament tàn sát kẻ yếu, còn với kẻ mạnh nó trao cho vinh quang và danh dự muôn đời. Hoặc chí ít là đến ngày hôm sau. Dallie ghét Classic. Trước khi anh bỏ rượu và cải thiện phong độ, không phải lúc nào anh cũng đạt tiêu chuẩn tham gia nó. Tuy nhiên mấy năm trở lại đây anh đã chơi đủ tốt để thấy tên mình trong danh sách. Phần lớn thời gian anh ước gì mình đã ở nhà. Old Statement là một sân golf đòi hỏi sự toàn diện, và Dallie thừa biết mình quá thiếu toàn diện để đáp ứng được yêu cầu kiểu đó. Anh tự nhủ rằng Classic chỉ là một giải đấu như những giải đấu khác, nhưng khi cái sân này vùi dập anh, dường như nó làm cái tôi trong anh co rút lại. Anh ao ước giá như Francesca đã chọn giải đấu khác khi cô đưa ra thử thách. Không phải anh quá để tâm đến lời nói của cô đâu. Không đời nào. Theo anh thấy thì cùng với cơn thịnh nộ nho nhỏ ấy cô cũng đã bái bai anh rồi. Tuy nhiên, một người khác đã ngồi trong buồng bình luận khi Dallie chuẩn bị đánh lỗ đầu tiên, còn bỏ ra vài giây để cười đáp lại một cô nàng tóc vàng xinh xắn mỉm cười với anh ở hàng đầu khán giả. Anh đã nói với lãnh đạo nhà đài rằng họ sẽ phải chờ anh thêm chút nữa và trả lại họ bản hợp đồng chưa ký. Anh chỉ chưa thể ngồi ở chỗ đó. Không phải năm nay. Không phải sau những gì Francesca đã nói với anh. Cán cây gậy driver mang đến cảm giác rất tốt trong tay anh khi anh vào bóng, chắc chắn và thoải mái. Anh cảm thấy nhẹ nhõm, thảnh thơi. Và anh sẽ cho Francesca thấy rằng cô không biết mình đang nói về chuyện gì. Anh phát một cú driver vút qua nền trời – như tên lửa, một siêu phẩm của NASA. Khán giả ồ lên. Quả bóng lao đi trong không gian về miền vô tận. Và rồi, khoảnh khắc cuối cùng trước khi đáp xuống, nó trôi rất nhẹ nhàng…chỉ vừa qua mép đường lăn và chui vào một bụi mộc lan. Francesca không qua thư ký mà gọi điện trực tiếp đến ban thể thao, cuộc gọi thứ tư của cô chiều hôm đó. “Anh ấy giờ sao rồi?” Cô hỏi khi một giọng đàn ông trả lời. “Rất tiếc, Francesca, anh ấy mất một gậy nữa ở lỗ mười bảy, nên thành dương ba gậy. Mới là vòng đầu, nên – giả dụ anh ấy vượt qua – anh ấy còn ba vòng nữa, nhưng đây không phải cách tốt nhất để bước vào một giải đấu.” Cô nhắm nghiền mắt khi người ở đầu dây bên kia tiếp tục. “Dù sao thì đó không phải là cách chơi thường thấy ở anh ấy. Cô biết mà, Classic có áp lực và độ mạo hiểm cao. Còn nhớ khi Jack Nicklaus thống trị nơi này.” Cô gần như không nghe khi anh ta thao thao bất tuyệt, hồi tưởng lại môn thể thao yêu thích của mình. “Nicklaus là tay golf duy nhất trong lịch sử có thể liên tiếp khuất phục được sân Old Testament. Năm này qua năm khác, đúng mười bảy năm và thậm chí sang nửa đầu năm thứ mười tám, ông ấy đến với Classic và thổi bay tất cả đối thủ, bước trên những đường lăn bóng kia như thể sở hữu chúng, khiến những green nhỏ bé xinh xẻo kia van xin tha mạng bằng những cú putt thần sầu…” Đến cuối ngày, Dallie bị dương bốn gậy. Francesca buồn rũ. Tại sao cô làm thế với anh? Tại sao cô đưa ra một thử thách ngớ ngẩn như thế? Ở nhà tối hôm đó, cô cố gắng đọc sách nhưng chẳng được chữ nào vào đầu. Cô đi lau tủ, nhưng làm lơ nga lơ ngơ. Đến mười giờ, cô gọi điện đến hãng hàng không tìm một chuyến bay muộn. Rồi cô rón rén đánh thức Teddy dậy và thông báo với nó là hai mẹ con sẽ đi xa một chuyến. Holly Grace gõ cửa phòng nghỉ của Francesca vào sáng sớm hôm sau. Teddy vừa mới dậy, nhưng từ tảng sáng Francesca đã đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ tồi tàn là chỗ ở tốt nhất mà cô tìm được trong một thành phố đông nghẹt các tay golf cùng các fan của họ. Cô gần như nhào vào vòng tay Holly Grace. “Ơn chúa chị đã đến! Tôi cứ lo có chuyện gì xảy ra.” Holly Grace đặt va li qua ngưỡng cửa và gieo mình xuống chiếc ghế gần nhất. “Chẳng hiểu sao tôi lại để cho cô lôi tôi vào chuyện này. Gần nửa đêm chúng tôi mới quay xong, tôi phải sấp ngửa bắt chuyến bay sáu giờ sáng, chợp mắt chưa được một tiếng trên máy bay.”   Mời các bạn đón đọc Fancy Yêu Dấu của tác giả Susan Elizabeth Phillips & Song Vang (dịch).
Tiệc Cưới Hathaway
Tiệc Cưới Hathaway là một câu chuyện ngắn ngẫu hứng về đám cưới của Win Hathaway và Kev Meripen *** LISA KLEYPAS sinh năm:1964 tại Texas, Mỹ. Bút danh:LISA KLEYPAS. Lisa Kleypas là tác giả có sách bán chạy nhất nước Mỹ về thể loại tiểu thuyết lịch sử và đương đại lãng mạn.Năm 1985, bà đoạt danh hiệu Miss Massachusetts và tham gia cuộc thi Miss America diễn ra ở thành phố Atlantic. Kleypas luôn yêu thích việc đọc sách, đặc biệt là thể loại tình cảm. Bà bắt đầu viết quyển tiểu thuyết đầu tiên của chính mình trong thời gian nghỉ hè của bà khi học nghiên cứu khoa học chính trị Wellesley College,cha mẹ bà đồng ý hỗ trợ bà vài tháng sau khi tốt nghiệp,vì vậy bà có thể hoàn thành công việc mới của mình. Khoảng hai tháng sau, ở tuổi 21, Kleypas đã bán cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình. Cùng thời gian đó với chiều cao 5'2" Kleypas đã đạt danh hiệu Miss Massachusetts. Trong cuộc cạnh tranh tại cuộc thi Miss America bỏ lỡ, bà đã hát một bài tự mình sáng tác, điều bà thu được là giải thưởng "Người không vào chung kết tài năng ". Kleypas đã trở thành một nhà văn tiểu thuyết toàn thời gian kể từ khi quyển sách đầu tiên được bán. Tiểu thuyết của bà đã được xếp ở thứ hạng cao trong bản danh sách những người bán chạy nhất, hàng triệu bản trên toàn cầu và được dịch ra 14 loại ngôn ngữ khác nhau. Tháng 10 năm 98, căn nhà của bà ở Texas bị tràn ngập sau vài giờ mưa lớn, cả thị trấn của họ chìm trong nước. Bà và gia đình đã bị mất tất cả ngoại trừ quần áo họ đang mặc và chiếc ví của bà. Trong ngày đó, đồng nghiệp của bà tại Avon gửi những thùng quần áo và sách vở để giúp các gia đình hồi phục. Về phần Kleypas, bà và mẹ mình về nhà sau khi đã thực hiện một chuyến đi nhanh đến của hàng để mua bàn chải đánh răng, làm sạch quần áo và các nhu cầu cần thiết khác. Đặc biệt trong số họ ai cũng chọn cho mình một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, một điều cần thiết để giúp họ thoát khỏi căng thẳng mà họ đang mang. Với Kleypas điều này đã xác nhận thực hiện quyết định của mình để viết tiểu thuyết lãng mạn thay vì những tác phẩm văn học tư tưởng. Được biết đến chủ yếu về thể loại tình cảm lịch sử của mình, đầu năm 2006, bà đã ra một thông báo về việc sẽ bắt đầu viết về tiểu thuyết tình cảm đương đại. Bà còn có kế hoạch cho tiểu thuyết tình cảm lịch sử trong tương lai.  Các tác phẩm của cô đã được dịch sang 14 thứ tiếng, nằm trong danh sách bán chạy trên toàn thế giới và đem lại cho cô rất nhiều giải thưởng. Hiện cô đang sống ở Washington cùng chồng và hai con. Tác phẩm: Người Tình Hoạt Ngôn Chuyện Xảy Ra Giữa Mùa Thu Bí mật đêm hè Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố Người Tình Của Tiểu Thư Sophia Đêm Trước Giáng Sinh Ở Thị Trấn Friday Harbor Ngôi Nhà Cuối Phố Rainshadow Hồ Mộng Vịnh Pha Lê Devil in Winter A Wallflower Christmas Scandal in Spring Again The Magic Smooth-talking Stranger Brown Eyed Girl (Cô Gái Mắt Nâu) Bỗng Gặp Được Anh Giá Nào Cũng Yêu Giá Nào Cũng Yêu Ác Quỷ Mùa Xuân Kết Hôn Với Winterborne Tiệc Cưới Hathaway Đáng Giá Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ Lời Cầu Hôn Mùa Đông Lễ Cưới Lúc Bình Minh Hẹn Ước Hạnh Phúc Bất Ngờ ... *** Tháng 6 năm 1851 Hampshire, Anh  Kev Merripen không hề thấy ngạc nhiên trước những dấu hiệu xui xẻo khi gần đến ngày cưới của anh. Nhưng anh vẫn kiên quyết phải lấy Win làm vợ, dù có phải vượt qua bất kì trở ngại nào. “Không gì có thể ngăn cản đám cưới này,” anh nói với cô khi anh đi vào phòng ngủ của cô buổi tối hôm trước ngày cưới. “Anh sẽ cưới em dù sét có đánh thẳng vào nhà thờ. Anh sẽ cưới em dù toàn bộ ngôi làng Stony Cross có bị ngập lụt, hay ông mục sư say bí tỉ, hay đám động vật chạy tán loạn trong buổi lễ.” Mỉm cười trêu chọc anh, Win vặn nhỏ ngọn đèn và đến bên anh trong chiếc áo dài ngủ. “Em có thể kết luận là anh đang mong đợi điều gì đó không ổn không?” “Tất nhiên rồi. Đây là một đám cưới Hathaway.” Bất chấp việc anh đang cằn nhằn, Kev vẫn cảm thấy mạch đập của anh đang leo thang nhanh chóng và nặng nề hò reo khi Win lại gần anh. Cô trông như một thiên thần, thân hình mảnh mai của cô được bao bọc trong làn váy ren trắng toát và phần diềm xếp nếp bằng lụa, mái tóc vàng óng đổ xuống như thác trong từng làn sóng tỏa sáng lung linh. Anh yêu cô thiết tha với một xúc cảm mãnh liệt gần như tôn thờ... và cô là tất cả của một người phụ nữ với anh. Người đàn bà của anh. Có gì đó ở cô luôn vượt qua hàng phòng ngự của anh và chạm đến sâu trong tâm hồn anh. Vòng tay qua cổ anh, Win để những ngón tay của cô nhẹ nhàng chơi đùa với mái tóc cắt sát sau gáy anh. Cô ép tất cả đường cong nữ tính ngọt ngào trên cơ thể cô vào anh. “Có chuyện gì vậy anh?” cô thì thầm. Anh chơi đùa với những lọn tóc lấp lánh ở thái dương cô bằng môi mình. “Beatrix đã tìm thấy một con cú bị thương vào sáng nay và đem nó về nhà.” “Con vật tội nghiệp. Nếu có ai có thể làm nó khỏe hơn, đó sẽ là Beatrix.” “Em lỡ mất điểm mấu chốt rồi,” Kev nói, bất đắc dĩ mỉm cười. “Cú là vật xui xẻo.” “Em không tin vào vận xui.” Kiễng chân lên, Win nghịch ngợm chà chà đầu mũi cô vào đầu mũi anh. Kev cảm thấy buộc phải đưa ra cả lý do của mình.  “Anh cũng đã lỡ nhìn thấy chiếc váy cưới của em trong khi Amelia đang may vá cái gì đó trên đó trong phòng khách.” “Đúng thế, nhưng em sẽ không mặc váy.” “Vẫn xui xẻo,” anh nhấn mạnh. “Và sau đó, cô gái trong trại sữa đã đọc cho anh một vài bài thơ của gadje về ngày đẹp nhất để kết hôn. Thứ Bảy không phải là một trong số đó.” Gadje là một thuật ngữ Gypsy dùng để chỉ những kẻ ngoài cuộc. “Vâng, em biết bài thơ đó. Thứ Hai cho sức khỏe, Thứ Ba cho sự giàu sang, Thứ Tư là ngày tốt nhất. Thứ Năm mang đến gian nan, và Thứ Sáu gây ra mất mát, nhưng Thứ Bảy thì không may mắn chút nào.” Kev hơi cau mày. “Em đã biết bài thơ đó, và em vẫn chọn ngày Thứ Bảy để tổ chức đám cưới à?” “Lịch nói đó sẽ là một ngày đẹp trời,” Win phản đối. “Ngoài ra, em không nghĩ là anh sẽ tin vào trò mê tín của gadje.” “Anh có tin khi đó là về đám cưới của chúng ta!” Cô táo bạo cười toe toét. “Anh đang quá mê tín đấy.” Cô đi đến bên chiếc giường. Gửi cho anh một cái nhìn khêu gợi, cô cởi dây áo choàng ngủ và bắt đầu với tay lên hàng cúc nhỏ dọc phía trước. “Em đã là của anh rồi, Kev. Không sao đâu nếu có chuyện gì xảy ra trong đám cưới... buổi lễ chỉ là hình thức thôi. Chúng ta đã thề nguyện và đã hoàn thành nó… hay tất cả chỉ là do em tưởng tượng, rằng anh đã trộm em ra khỏi chiếc giường này không lâu trước đây?” Lời nhắc nhở đó thu hút sự chú ý của Kev, như cô dự định. “Em đã không phản đối mà,” anh chỉ ra, theo dõi cô tháo từng chiếc cúc áo nhỏ. Anh cứng lên ngay khi anh thoáng nhìn thấy vú cô. “Tất nhiên là em không rồi. Em đã cố gắng khiến anh cưỡng đoạt em trong nhiều năm rồi.” “Anh luôn luôn ham muốn em.” Giọng anh dày và trầm. “Em biết. Nhưng anh đã rất cứng đầu.” Vạt trước của chiếc áo choàng mở ra từng chút từng chút một, lộ ra làn da trắng nõn, mềm mại bên trong. Khi Win nhìn thấy phản ứng của anh với màn trình diễn của cô, một tia hài lòng lóe lên trong mắt cô trước khi cô có thể che giấu nó. Kev nhận thức rất rõ ràng Win đã có thể thành thạo điều khiển anh theo cách mềm mại, ngọt ngào của riêng cô. Là một người Rom, có lẽ anh nên thấy phẫn nộ. Nhưng anh đã quá u mê trước cử chỉ quyến rũ e thẹn của cô để có thể phản đối. Anh tiến về phía cô, vươn tay xoa nắn phần ren và lụa trên vai cô. “Trong trái tim anh, em đã là vợ anh rồi,” anh nói. “Nhưng anh sẽ không được an tâm cho đến khi em là của anh một cách hợp pháp. Chưa từng có người đàn ông nào lại háo hức đến ngày cưới của mình như vậy.” Đôi mi anh hơi cụp xuống một chút khi anh cảm thấy khuôn miệng dịu dàng của cô bên cổ. “Em thấy háo hức với đêm tân hôn cơ,” Win hổn hển nói với anh. Anh phát ra một tiếng cười trầm thích thú. “Tại sao thế? Em nghĩ rằng anh sẽ có một kế hoạch khác thường cho em à?” Anh nhếch mép cười khi anh cảm thấy cái gật đầu của cô vào cổ họng anh. “Có lẽ là anh có đấy,” anh thì thầm. “Có những thứ anh vẫn chưa chỉ cho em.” Win lùi lại và mở to mắt vì ngạc nhiên. Anh giữ lấy cái nhìn của cô, mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn thấy hai má cô bắt đầu hồng rực. “Chúng ta vẫn chưa làm xong tất cả à?” cô hỏi. Kev lắc đầu. Cô càng đỏ bừng hơn nữa, và cô cười bối rối. “Chà, giờ em đã vượt rào với anh rồi. Em cảm thấy rất trần tục và đầy kinh nghiệm, và bây giờ, anh đang nói với em rằng em vẫn còn là người mới học à?” Nụ cười của anh kéo dài hơn. “Anh sẽ dạy cho em nhiều hơn khi em thấy sẵn sàng.” Khoảnh khắc này thật ngọt ngào. Sự im lặng giữa họ thật ấm áp và đầy khiêu gợi, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, cơ thể trần truồng của cô cẩn thận siết chặt vào cơ thể vẫn đầy đủ quần áo của anh. “Dạy em ngay đi,” cô thì thầm. “Ra lệnh cho anh à?” Kev nói giọng quở trách, đôi mắt đen của anh sáng lấp lánh. “Một người vợ Rom phải học cách vâng lời chồng. Có lẽ anh nên nhắc đến chuyện này sớm hơn... Người Rom có một phong tục đặc biệt cho đêm tân hôn.” “Vậy ư?” Cô hơi giật mình khi bàn tay ấm áp của anh lả lướt trên những đường cong của mông cô. Anh gật đầu. “Người chồng sẽ lấy một chiếc giày của vợ và đặt nó trên sàn nhà, phía bên cạnh giường của anh ấy.” “Tại sao?” Anh siết chặt lấy mông cô đầy ẩn ý. “Để cô ấy biết ai mới là chủ nhân.” Win cho anh một nụ cười tán tỉnh. “Chúng ta sẽ xem xét điều đó. Em rất thích những đôi giày của mình, và em sẽ không giao nộp chúng dễ dàng đâu.” Anh nhẹ nhàng lướt miệng mình qua cô, và anh nếm cô bằng đầu lưỡi mình. “Em sẽ đầu hàng thôi.” Win quay đi với một tiếng cười nghẹn. Tựa lưng vào mép nệm, cô bị mê hoặc nhìn Kev cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh. Ánh mắt cô lướt qua thân hình cơ bắp của anh, lên khuôn ngực mịn màng trơn bóng của anh. Hơi thở của cô gấp gáp vì phấn khích khi anh đi đến bên cô. Một tay siết chặt vào mái tóc dài như thác đổ của cô, Kev cẩn thận ngả đầu cô ra sau để nơi cổ họng lộ ra hoàn toàn. Và anh kéo lê miệng mình dọc hõm cổ cô, dùng lưỡi của mình, trong khi tay còn lại của anh đi vào giữa hai đùi. Anh vuốt ve cô, chơi đùa với cô, cho đến khi anh có thể dễ dàng luồn hai ngón tay vào bên trong. Miệng anh phủ lên miệng cô, lưỡi anh chìm vào sâu vào trong, và cô run rẩy vì khoái cảm trước sự thâm nhập. Mời các bạn đón đọc Tiệc Cưới Hathaway của tác giả Lisa Kleypas.
Cô Dâu Mùa Thu
Cô gia sư Abigail Chantry sẽ làm bất cứ điều gì để cứu em gái cô và hai người bạn thân thiết khỏi cảnh nghèo túng, dù cho đó có nghĩa là đột nhập vào một trang viên trống rỗng với hy vọng tìm được thứ gì đó để bán.   Nhưng mà, thay vì tìm thấy kho báu, cô lại tìm thấy người chủ nhà, phu nhân Beatrice Davenham, nằm liệt giường và bị bỏ mặc. Bị kinh hãi, Abby gây náo loạn đám người hầu ăn cướp của phu nhân Beatrice - với sự hợp tác hăm hở của bà – bốn cô gái trở thành “cháu gái” của bà, loại bỏ nhanh gọn những đe dọa bất hạnh.   Đó là một tình thế hoàn hảo, cho đến khi người cháu trai kiêu ngạo và bảnh trai của phu nhân Beatrice, Max, Đức ngài Davenham, quay trở về từ phương Đông - và phát hiện ra một kẻ mạo danh đang điều hành ngôi nhà của anh…   Một rắc rối lãng mạn không phải là kế hoạch của những đối thủ cứng đầu và đầy đam mê – nhưng rơi vào tình yêu thì chắc chắn không thể tránh khỏi như những chiếc lá mùa thu rơi xuống…     Mở đầu   “Và tôi phải làm gì với cơ hội này đây? Đó dường như là một việc vô vọng.” —JANE AUSTEN, PRIDE AND PREJUDICE     London, 1805   “Tôi xin lỗi, thưa đức ngài, nhưng chẳng còn lại gì.”   Thưa đức ngài. Max Davenham vẫn chưa quen với cách gọi đó. Đức ngài Davenham là ông chú to bự, vui vẻ, và huênh hoang của anh. Nhưng chú anh đã chết, và Max là người thừa kế, giờ là đức ngài Davenham.   Rồi những gì mà Harcourt và Denton nói, họ là luật sư và người phụ trách các công việc của chú anh, bắt đầu thấm vào đầu anh. “Ý ông là sao, không còn gì ư?” Chú anh là người giàu có, ai cũng biết điều đó.   Harcourt giang hai tay với một cử chỉ bất lực. “Không còn gì cả.”   “Còn tệ hơn là không còn gì,” Denton nói rõ. “Chú của ngài bán hết mọi thứ có thể bán, cầm cố hết những thứ còn lại, đi vay mượn nhiều hết mức có thể.”   Max vật lộn để tiếp thu tất cả. Chú của anh vừa mới chết hơn một tuần trước, bị tai nạn trên trường săn, nhưng không ai thấy ông ấy có vẻ gì là đang túng thiếu tiền bạc. Vào thời điểm ông ấy qua đời, ông ấy đang tổ chức một bữa tiệc lớn xa hoa tại gia.   “Ông ấy chết trong nợ nần ư?” Đó không thật sự là một câu hỏi. Kể từ khi biết tin về cái chết của chú mình, Max, người đang học năm cuối ở trường, đã bị vô số các chủ tiệm tiếp cận đòi tiền, đòi nợ anh từ những gì mà chú anh đã thiếu. Một số khoản tiền là rất lớn.   “Một khoản nợ khổng lồ,” người luật sư nặng nề đồng ý.   Max luồn tay vào tóc. “Một mớ bòng bong chết tiệt!” Không ai quở trách anh vì đã chửi thề. Anh không còn là một nam sinh nữa. Anh là đức ngài Davenham, anh có một tước vị để thề, để nhận một ghế trong Thượng Nghị Viện - và chịu trách nhiệm về mớ hỗn độn tài chính khổng lồ mà chú anh để lại.   “Cảm ơn Chúa vì phần thừa kế của dì tôi. Ít nhất thì bà ấy cũng không bị cuốn vào mớ bòng bong này.” Dì anh là con gái duy nhất của bá tước Fenton. Vị bá tước quá cố không thích bà kết hôn với một nam tước đơn thuần và trong cuộc hôn nhân của bà ông đã ủy thác một của hồi môn hào phóng để chu cấp cho bà trong cảnh góa bụa.   Một khoảng lặng ngắn ngủi. Harcourt chăm chú nhìn những ngón tay của mình. Denton loay hoay với đống tài liệu để trước mặt. Không ai nhìn vào mắt Max.   “Khoản đó cũng mất rồi sao?” Max ngờ vực nói. Anh không hiểu nhiều về các khoản ủy thác, nhưng anh luôn tin rằng – thực tế, anh đã từng nghe chú mình nói một lần – nó thật khó mà đụng tới được. Rõ ràng ông ta đã tìm ra cách.   Anh nhìn hai người đàn ông ở trước mặt mình. “Vậy tôi phải làm gì?”   “Phải bán hết mọi thứ còn lại.”   “Mọi thứ?”   Cả hai người gật đầu. “Mọi thứ,” Denton xác nhận. “Lâu đài Davenham —“   “Căn nhà tổ tiên ư?”   “Mọi thứ,” Denton lặp lại. Ông ta tra cứu danh sách trước mặt mình. “Lâu đài Davenham, khu mỏ Cornish, khu săn bắn ở Leicestershire, khu nhà Sussex, trang viên Norfolk, ngôi nhà ở London—“   “Ngôi nhà ở London ư? Nhưng đó là nhà của dì tôi.” Dì Bea ghét miền quê. Mất đi những căn nhà ở vùng quê ít nhất không làm bà ấy bận tâm, nhưng…   Não Max xoay vòng. Làm thế nào mà không ai nhìn thấy được điều này sẽ đến. Có những bước đi để ngăn chặn nó?   Anh lắc đầu. “Tôi không ngại bán những bất động sản khác, mặc dù tôi muốn chúng ta cố gắng giữ lại di sản gia đình nếu có thể, nhưng tôi không cho phép bán ngôi nhà ở London.” Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Mùa Thu của tác giả Anne Gracie & themythkyra (dịch).
Ai Đó Hoàn Hảo
Johanna Lindsey, tên thật là Johanna Helen Howard, sinh ngày 10 tháng 3 năm 1952 tại Đức, nhưng lại là một trong những nhà văn nổi tiếng ở Mỹ. Bà được mệnh danh là một trong những tác giả thành công nhất trên thế giới về tiểu thuyết lịch sử lãng mạn. Các tác phẩm của bà thường xuyên lọt vào danh sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn.   Lindsey xuất bản cuốn sách đầu tay vào năm 1977, với tựa đề Captive Bride, và ngay lập tức đưa tên tuổi của bà đến với các độc giả yêu văn học. Đó chính là độc lực để bà tiếp tục cho ra đời rất nhiều cuốn tiểu thuyết ăn khách khác.   Tính đến năm 2006, những tác phẩm của bà đã bán được trên năm mươi tám triệu ấn bản và dịch ra mười hai ngôn ngữ trên toàn thế giới.   Bằng lối kể chuyện hài hước song cũng không kém phần lãng mạn và bất ngờ, Johanna đã không hề khiến người đọc thất vọng với những câu chuyện của mình. Bà đã gắn kết những con người với hoàn cảnh và số phận hoàn toàn khác biệt, tưởng chừng như không bao giờ có thể ở bên nhau, và cho hộ một kết thúc viên mãn.   Không chỉ có vậy, giọng văn tinh tế và vô cùng đặc trưng của Johanna cũng là điều luôn hấp dẫn độc giả. Mỗi nhân vật của bà luôn được khắc họa với cá tính nổi bật. Ngoài ra, chính sự kiên cường của họ trong tình yêu cũng góp phần tạo ra nét đặc sắc cho ngòi bút của bà.   Mời độc giả đọc các tác phẩm của Johanna Lindsey đã và sẽ được Bách Việt xuất bản: Ma lực tình yêu (2012), Nàng công chúa lưu lạc (2012), Gã cướp biển quý tộc (2012), Em là của anh (2012), Hãy nói yêu em (2013), Người thừa kế (2015), The devil who tamed her, A rogue of my own, Let love find you. *** Có vẻ kỳ quặc khi coi Hyde Park là sân sau của riêng nhà bạn, nhưng đối với Julia Miller thì đúng là như vậy. Lớn lên ở London, cô đã cưỡi ngựa ở đó gần như hàng ngày từ khi cô có thể nhớ được, từ chú ngựa con đầu tiên của cô khi cô còn là một đứa trẻ cho đến những con ngựa cái thuần chủng sau đó. Mọi người vẫy tay chào cô dù họ có biết cô hay không, đơn giản vì họ đã quá quen với việc nhìn thấy cô ở đó. Thông thường, những người bán hàng rong đi ngang qua công viên, những người làm vườn, họ đều chú ý đến Julia và coi cô như người thân của họ. Cao ráo, tóc vàng và ăn mặc hợp thời trang, cô luôn đáp lại những nụ cười và những cái vẫy tay. Cô nói chung là một người thân thiện và mọi người có xu hướng đáp lại điều đó một cách tử tế. Thậm chí còn kỳ quặc hơn khi Julia coi một công viên khổng lồ như vậy là nơi cưỡi ngựa cá nhân của cô với hoàn cảnh của cô. Cô lớn lên ở tầng lớp thượng lưu của thành phố nhưng gia đình cô hoàn toàn không phải tầng lớp quý tộc. Cô sống trong một trong những ngôi nhà phố lớn ở Quảng trường Berkeley, bởi vì không chỉ giới quý tộc mới đủ tiền mua những ngôi nhà phố đó. Trên thực tế, gia đình cô, những người thợ thủ công nổi tiếng từ thời Trung cổ, là một trong những người đầu tiên mua và xây dựng trên Quảng trường Berkeley vào giữa những năm 1700 khi quảng trường lần đầu tiên được hình thành, vì vậy dòng họ Millers đã sống ở đó trong nhiều thế hệ. Julia rất nổi tiếng và được quý mến trong khu phố. Người bạn thân nhất của cô, Carol Roberts, là con gái của một gia đình quý tộc, và những phụ nữ trẻ khác quen biết cô qua Carol, hoặc từ trường tư thục mà cô theo học, cũng thích cô và mời cô đến dự những bữa tiệc của họ. Họ không bị đe dọa bởi vẻ ngoài xinh đẹp hay túi tiền sâu của cô vì cô đã đính hôn rồi. Cô gần như đã đính hôn kể từ khi được sinh ra. “Rất vui được gặp bạn ở đây,” một giọng nữ cất lên sau lưng cô. Carol Roberts đã cưỡi ngựa đến nơi, và con ngựa cái của cô ấy dễ dàng phi nước kiệu bên cạnh ngựa của Julia. Julia cười khúc khích với cô bạn tóc đen, nhỏ nhắn của mình. “Thật ngạc nhiên. Bạn hiếm khi cưỡi ngựa”. Carol thở dài. “Mình biết. Harry đang cau có về điều đó, đặc biệt là vì chúng mình đang cố gắng có đứa con đầu lòng. Anh ấy không muốn mình có bất kỳ cơ hội nào để đánh mất nó trước khi chúng mình biết rằng nó đã được hình thành.” Julia biết cưỡi ngựa thực sự có thể gây sẩy thai. “Vậy tại sao bạn lại bất chấp rủi ro đó?” “Bởi vì một đứa trẻ sẽ không được thụ thai trong tháng này,” Carol mím môi thất vọng nói. Julia gật đầu thông cảm. “Bên cạnh đó,” Carol nói thêm, “Mình đã rất nhớ những chuyến cưỡi ngựa cùng nhau của bọn mình, mình sẵn sàng thách thức Harry trong vài ngày này khi mình đang có nguyệt san và chúng mình sẽ không cố gắng thụ thai.” “Anh ấy không có ở nhà để phát hiện ra, phải không?” Julia đoán. Carol bật cười, đôi mắt xanh lấp lánh tinh nghịch. “Không phải thế, mà là mình sẽ về nhà trước khi anh ấy về.” Julia không lo lắng bạn mình sẽ gặp rắc rối với chồng cô ấy. Harold Roberts ngưỡng mộ vợ. Họ đã biết và thích nhau từ trước mùa vũ hội đầu tiên của Carol ba năm trước, vì vậy không ai ngạc nhiên khi họ đính hôn trong vòng vài tuần sau khi Carol ra mắt và kết hôn vài tháng sau đó. Carol và Julia là hàng xóm của nhau cả đời, cả hai đều sống ở Quảng trường Berkeley, những ngôi nhà phố riêng biệt của họ nằm cạnh nhau qua một con ngõ hẹp ngăn cách. Ngay cả cửa sổ phòng ngủ của họ cũng đối diện trực tiếp với nhau — họ đã sắp xếp như vậy! —Vì vậy, ngay cả khi họ không cần sang thăm nhà nhau, họ vẫn có thể nói chuyện với nhau từ cửa sổ mà không cần phải lớn tiếng. Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành những người bạn tốt nhất của nhau. Julia rất nhớ Carol. Thậm chí họ vẫn thường xuyên đến thăm nhau khi Carol ở London, cô ấy không còn sống bên cạnh nữa. Khi kết hôn, cô ấy đã chuyển đến sống ở nhà chồng, cách đó nhiều dãy nhà, và cứ vài tháng một lần, cô và Harold lại dành vài tuần tại khu điền trang của tổ tiên gia đình anh ấy ở nông thôn. Anh ấy hy vọng họ sẽ ở đó vĩnh viễn. Carol vẫn chống lại ý tưởng đó. May mắn thay, Harold không phải là loại chồng hống hách, người đưa ra mọi quyết định mà không cân nhắc đến mong muốn của vợ. Họ tiếp tục cưỡi ngựa cạnh nhau trong vài phút, nhưng Julia đã đến công viên được một giờ, vì vậy cô đề nghị, “Bạn có muốn ghé vào quán trà để uống thứ gì mát trên đường về nhà không?” “Buổi sáng còn quá sớm và chưa đủ ấm để uống đồ lạnh. Mặc dù vậy, mình rất thèm ăn và thực sự nhớ món bánh ngọt buổi sáng của bà Cables. Bạn vẫn còn ăn sáng tự chọn vào các buổi sáng chứ?” “Tất nhiên. Tại sao điều đó lại thay đổi chỉ vì bạn đã kết hôn nhỉ?” “Harold từ chối ăn trộm đầu bếp của bạn, bạn biết đấy. Mình đã nũng nịu và nài nỉ anh ấy ít nhất hãy cố gắng”. Julia phá lên cười. “Anh ấy biết là anh ấy không thể mua chuộc được bà ấy. Mỗi khi ai đó cố gắng thuê bà ấy đi, bà ấy lại đến gặp mình và mình lại tăng lương cho bà ấy. Bà ấy biết bánh mì của bà ấy được làm từ bơ ở đâu”. Julia đã đưa ra những quyết định tương tự vì cha cô, Gerald, không còn có thể đưa ra quyết định đó. Mẹ cô chưa bao giờ làm điều đó khi bà còn sống. Helene Miller chưa bao giờ kiểm soát bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình, thậm chí kể cả những công việc trong gia đình. Bà là một người phụ nữ nhút nhát sợ làm mất lòng bất cứ ai, kể cả những người hầu. Năm năm trước, bà đã chết trong một vụ tai nạn xe ngựa khiến Gerald Miller trở nên suy sụp. “Cha bạn thế nào rồi?” Carol hỏi. “Vẫn thế.” Carol luôn hỏi và câu trả lời của Julia hiếm khi khác biệt. Ông thật may mắn khi còn sống, các bác sĩ đã nói với cô sau khi họ làm cô sốc với tiên lượng rằng Gerald sẽ không bao giờ là chính mình nữa. Đầu của ông đã bị chấn thương nặng trong vụ tai nạn. Trong khi xương sườn của ông, bảy trong số đó bị gãy vào ngày hôm đó, đã được hàn gắn, nhưng tâm trí của ông sẽ không hồi phục. Các bác sĩ đã nói thẳng thừng. Họ không cho cô hy vọng. Cha cô vẫn ngủ và thức dậy bình thường, thậm chí ông có thể ăn nếu được người khác đút, nhưng ông sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì khác ngoài những lời vô nghĩa. May mắn sống sót ư? Julia thường khóc thầm trong giấc ngủ khi nhớ lại câu nói đó. Tuy nhiên, Gerald đã bất chấp dự đoán của bác sĩ. Một lần vào năm đầu tiên sau khi vụ tai nạn xảy ra, và sau đó cứ sau vài tháng, ông sẽ nhận thức được, trong một thời gian ngắn, rằng ông là ai, ông ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với ông. Quá nhiều cơn thịnh nộ và đau khổ đã tràn ngập ông trong vài lần tỉnh lại đầu tiên, điều này đã xảy ra đến nỗi sự minh mẫn của ông không thực sự được gọi là một điều may mắn. Và ông đã nhớ ra! Mỗi khi lấy lại được sự minh mẫn, ông có thể nhớ lại những khoảng thời gian tinh thần minh mẫn trước đây của mình. Trong vài phút, vài giờ, ông đã trở lại là chính mình - nhưng điều đó không bao giờ kéo dài lâu. Và ông không bao giờ nhớ bất cứ điều gì về khoảng thời gian chết ở giữa. Các bác sĩ của ông không thể giải thích được điều đó. Họ không bao giờ mong đợi ông lại có những suy nghĩ mạch lạc. Họ vẫn sẽ không cho Julia bất kỳ hy vọng nào rằng một ngày nào đó ông có thể bình phục hoàn toàn. Họ gọi những khoảnh khắc sáng suốt của ông là một sự may mắn. Sự việc như vậy chưa có tài liệu, chưa từng được biết là đã xảy ra trước đây, và họ đã cảnh báo Julia đừng mong nó xảy ra lần nữa. Nhưng nó vẫn xảy ra. Mời các bạn đón đọc Ai Đó Hoàn Hảo của tác giả Johanna Lindsey.