Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhà Có Chồng Ngoan

Ngày gặp lại Mã Thiên Lý - cái gã bán thịt lợn, lúc nào cũng thò lò mũi xanh vẻ ngờ nghệch, tôi còn tưởng anh chàng vẫn nghèo khổ như xưa và chỉ biết cun cút làm theo ý người khác mà không phàn nàn lấy nửa lời. Tôi đã mặc sức hống hách, ra oai, còn liên tục nhắc nhở về địa vị. Cho đến khi anh chàng lái chiếc xế hộp Ferrari đắt đỏ đến đón tôi trước bàn dân thiên hạ… Ngày nhận lời lấy Mã Thiên Lý, tôi còn tưởng anh sẽ giống như những ông chồng đại gia khác, làm đủ trò lãng mạn để thể hiện tình yêu của mình. Thế nhưng, một câu "Anh yêu em" anh cũng kiệm lời, còn đối đãi với tôi như một đôi vợ chồng già… Ngay sau ngày kết hôn, tôi còn tưởng mình là một tinh thể trong suốt, suy nghĩ nào cũng bị chồng đọc được ra, thậm chí anh còn hiểu tôi hơn cả chính tôi hiểu mình. Ai cũng bảo tôi vớ bở rồi, lấy được chồng đại gia, lại còn “ngoan” nữa chứ. Có điều, Lộ Tâm Ái tôi không phục. Khi không anh lại trở nên thâm sâu khó lường như vậy, nhất định là có bí mật gì đó mà tôi chưa thể tìm được ra. Thế nên, tôi đã hạ quyết tâm làm một việc bất ngờ... *** Mã Thiên Lý và Lộ Tâm Ái là bạn cùng bàn cấp hai. Vì nhà bán thịt nên trông Mã Thiên Lý lúc nào cũng có vẻ bẩn thỉu, thò lò mũi xanh, thành tích học tập luôn đội sổ, thiếu chút nữa thì bị đuổi học, chính vì vẻ ngoài và gia cảnh như thế nên các bạn trong lớp đều khinh ghét Mã Thiên Lý. Khi mọi người đều bận ôn thi lên cấp ba, Mã Thiên Lý đã nghỉ học, đi làm ở tiệm bán thịt nhà mình. Lộ Tâm Ái cũng không phải cô nàng đặc biệt gì cho cam, tính tình không tốt, đối với ai cũng lạnh lùng, không nhiều bạn trong lớp thích cô. Chính vì thế mà Lộ Tâm Ái với Mã Thiên Lý mới ngồi cùng bàn với nhau. Mối quan hệ bạn bè giữa họ vẫn vô cùng tốt đẹp, chỉ vì khi đến nhà Mã Thiên Lý chơi, cậu ta cứ thích mời Lộ Tâm Ái ăn thịt… cả một bát cơm đầy thịt kho tàu… mà mối quan hệ dần rạn nứt….. Chỉ là đùa thôi nhé ????. Khi lên cấp ba, Mã Thiên Lý nghỉ học còn Lộ Tâm Ái quyết tâm làm lại cuộc đời để đổi đời nên dần cắt đứt liên lạc với Mã Thiên Lý mặc dầu cậu vẫn luôn cố gắng đến nhà cô chơi và tìm cách liên lạc. Một Mã Thiên Lý bán thịt lợn, một gã đàn ông thô thiển quê mùa, xấu trai, không có tương lai. Một cô gái tốt nghiệp một đại học có tiếng, tương lai vô định, trước cuộc sống vật chất đầy thực dụng, vậy mà Lộ Tâm Ái vẫn yêu, mà còn là yêu tha thiết Mã Thiên Lý, lựa chọn kết hôn với anh, cùng anh chịu nghèo chịu khổ. Dần dà, Lộ Tâm Ái biến thành người đàn bà chanh chua đanh đá, sẵn sàng đôi co 1-2 nghìn đồng ngoài chợ với người ta, lúc nào cũng cáu bẳn, khó chịu. Bản thân cô có thể luộm thuộm, không đầy đủ nhưng chồng thì luôn luôn đầy đủ gọn gàng, … “Ừ, em luôn chăm sóc tốt cho anh, em không muốn để anh giặt quần áo, luôn nói anh giặt không sạch, nên tất cả cổ áo và tay áo em đều chải rất kĩ, phơi khô rồi, em lại cất từng chiếc một, phân loại quần áo để riêng, còn nói với anh ngày nào thì mặc bộ nào. Anh luôn vứt tất lung tung, lúc đầu em còn buộc từng chiếc lại với nhau, sau này thấy bực mình, em liền mua một lúc mười đôi tất giống hệt màu nhau. Mùa đông anh hay quên mặc thêm áo ấm, em đi làm từ sớm nên đều đặt hết quần áo của anh lên xô pha nhưng anh vẫn luôn quên đeo găng tay, sau này em bực mình, đã mua rất nhiều găng tay, nhét vào mỗi bên túi một chiếc, khiến túi quần của anh lúc nào cũng cộm lên, người bán rau bên cạnh còn cười trêu anh mãi…” Cuộc sống của họ vẫn luôn khó khăn, nghèo túng, có cãi vã, có giận dỗi, nhưng tình cảm thật sự rất ấm áp. Điều kiện gia đình mới khởi sắc lên thì cô gặp tai nạn, anh cũng được trọng sinh. Vậy, trở về thời niên thiếu, người con trai ấy sẽ làm gì? Nếu như kiếp trước, Lộ Tâm Ái có biến thành người đàn bà chanh chua thế nào, thì cô vẫn yêu thương săn sóc chồng kiên cường tài giỏi, chèo lái cả một gia đình, không có điểm gì đáng chê cười cả. Còn kiếp này, Mã Thiên Lý vẫn là anh chàng con nhà bán thịt lợn, còn Lộ Tâm Ái vẫn là sinh viên tốt nghiệp đại học có tiếng,…. Kiếp này, cô thực dụng hơn rất nhiều, luôn đắn đo cân nhắc mối quan hệ với Mã Thiên Lý, khi yêu anh rồi, cô luôn nghĩ mình ‘thượng đẳng’ hơn anh, cao sang hơn anh, nên việc anh yêu thương chăm sóc cho mình là đương nhiên, là lẽ tất nhiên phải vậy. Tất nhiên, kiếp này Mã Thiên Lý không còn là anh chàng bán thịt lợn nữa, anh đã chăm chỉ đầu tư kiếm tiền, trở thành người giàu có khiêm tốn, trở thành mẫu người mà Lộ Tâm Ái ở kiếp trước luôn ao ước, luôn mong muốn rồi mới đi tìm cô. Ngay cả khi lấy nhau rồi, anh lúc nào cũng trầm ổn, chín chắn, thậm chí là cổ quái. Những gì cô thích cô ghét anh đều biết rõ, chỉ cần cô chau mày anh cũng hiểu lý do. Anh chăm sóc cho Tâm Ái hệt như những gì kiếp trước Tâm Ái lo cho anh. Bản thân mình thì luộm thuộm, quần áo giày dép tất chân để lung tung lộn xộn, trời mưa ra ngoài có thể quên cầm ô, nhưng luôn dặn vợ chỗ để ô để mang đi làm,… Nếu nói hoàn hảo không có ai trong truyện này hoàn hảo. Mã Thiên Lý ảnh hưởng rất nhiều từ kiếp trước nên kiếp này anh chặn tất cả những mối nguy hiểm – kể cả chỉ là mầm chưa nhú, có nhiều chuyện anh quá cố chấp, so đo, tính toán, gây ra nhiều sai lầm không nên có. “Anh nhớ có lần anh nói chuyện với Tâm Ái, anh nói nếu chúng ta có tiền rồi em muốn sống cuộc sống như thế nào, cô ấy nói muốn sống cuộc sống của một con heo, ngày nào cũng vui vẻ một cách ngây ngô, không cần lao lực vì cuộc sống, không cần lừa gạt, đấu đá lẫn nhau, kể cả sống một cuộc sống ngốc nghếch cũng không sao, chỉ cần có anh và Tráng Tráng là cô ấy đủ mãn nguyện rồi.” Kiếp này, anh có tiền, anh thực hiện đúng mong muốn của Tâm Ái, cho cô cuộc sống của một con heo. Anh sắp đặt mọi thứ cho Lộ Tâm Ái ở kiếp này như để bù đắp cho Lộ Tâm Ái ở thế giới kia. Nếu nói ai sai, ai đúng thì thật võ đoán, bởi vì tất cả đều xuất phát từ tình yêu và sự chiều chuộng mà họ dành cho đối phương. Một người cho một người nhận, không ai phàn nàn chê trách. Tất nhiên sau này, anh đã cởi bỏ được nhiều khúc mắc, bỏ được nhiều gánh nặng trên vai xuống, sống một cuộc sống thoải mái hơn. Lộ Tâm Ái từ một cô gái thực dụng, dần dần hiểu chuyện, dần dần biết sự thật đã trưởng thành hơn, kể cả khi cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng lựa chọn tin tưởng chồng, sau lấy chồng giầu nhưng vẫn đi làm tự lập cuộc sống, không phụ thuộc chồng. Tất cả mọi việc cô muốn làm, Mã Thiên Lý đều định hướng đúng đường đi và giúp đỡ cô, trừ việc ngoại tình mà thôi. Ai cũng có ước mơ hoài bão của riêng mình, đích đến là hạnh phúc, nếu Lộ Tâm Ái và Mã Thiên Lý đều hạnh phúc thì không ai nên phán xét cả. Biến cố trong truyện xảy ra không phải do tiểu tam như thường lệ, mà là bố mẹ đẻ của Lộ Tâm Ái. Đây có lẽ là một trong những cặp bố mẹ cực phẩm ngôn tình. Trọng nam khinh nữ, coi con gái như cái gai trong mắt, là đồ bỏ đi, khi đi học không cho cô tiền học, không bao giờ quan tâm hỏi han cô một lời, thậm chí ở kiếp trước, khi Tâm Ái bị tai nạn sắp chết, bố mẹ cô còn mong bác sĩ rút ống thở nhanh chóng để họ còn có tiền đền bù,…. Những bất hạnh của Lộ Tâm Ái đều xuất phát từ bố mẹ đẻ. Có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng mà thành công được. Nếu con người có thể tự mình lựa chọn, chắc chắn Lộ Tâm Ái không chịu sinh ra trong một gia đình như thế, may mắn thay luôn có Mã Thiên Lý luôn ở bên yêu thương và bù đắp cho cô một gia đình trọn vẹn. Có rất nhiều bạn chỉ thích kiếp trước của Lộ Tâm Ái vì cô tuyệt vời nhưng đó là do qua lời kể của Mã Thiên Lý – người cực kỳ yêu vợ. Nên tất cả những gì anh hồi tưởng lại, cô đều luôn tuyệt vời, đều tốt đẹp. Mạch truyện chầm chậm, đọc nhàn nhạt, không phải cực kỳ hấp dẫn, gay cấn cũng không ngọt ngào hồng phấn. Mình không biết nên xếp truyện vào loại dành cho đối tượng độc giả nào. Có lẽ, nếu bạn cần đọc một câu chuyện nhẹ nhàng, về tình cảm của một người đàn ông xấu xí, quê mùa, cục mịch khi được sống lại đã cố gắng học những thứ mà vợ thích để trở thành mẫu người mà cô ấy mong muốn, làm giầu để mang lại một cuộc sống như cô ấy hằng mong ước, yêu thương nuông chiều vợ thì có thể đọc truyện này. Truyện đã xuất bản vào tháng 9, bản xuất bản này không có ngoại truyện, thật sự rất đáng tiếc, vì đã bỏ lỡ một phần rất quan trọng ở kiếp trước của họ. Lời hứa mà Mã Thiên Lý hứa, anh đã thực hiện được: “Ừm…” Giọng cô mang theo hi vọng nhìn Mã Thiên Lý: “Mã Thiên Lý này, anh sẽ mãi mãi yêu em, bất kể…” Nhưng cô lại không nhớ rõ câu tiếp theo là gì. Mã Thiên Lý cười hiền, trí nhớ anh vẫn tốt, đã bị Lộ Tâm Ái ép xem mấy bộ phim tình cảm nên những lời sến súa kia anh nói rất trôi chảy: “Bất kể nghèo khổ giàu có, bất kể tốt hay xấu, bất kể là khỏe mạnh hay ốm đau, anh đều là người chồng chung thủy của em.” Mã Thiên Lý dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ lấy em làm vợ, đặt em nơi sâu thẳm trong tim, vẫn yêu thương em như thế, cho em tất thảy những gì em muốn, yêu thương chiều chuộng bảo vệ em, sẽ không để em thấy tủi thân, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dành cho em…”   Mời các bạn đón đọc Nhà Có Chồng Ngoan của tác giả Kim Đại.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bệnh Yêu - Đằng La Vi Chi
Trọng sinh quay trở về năm lớp 11, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong quãng đời ngắn ngủi của Mạnh Thính. Lần này chắc chắn cô sẽ sống thật tốt. Thực hiện lại ước mơ nhảy của mình. Sẽ không để khuôn mặt mình bị hủy hoại chỉ vì lao vào biển lửa cứu em gái độc ác vô ơn, sẽ giữ gìn nhan sắc của mình. Càng không dây vào Giang Nhẫn, thiếu niên ác ma sau này cầm dao giết người. Sau đó vào mùa hè năm lớp 11 ấy, Mạnh Thính quay về lấy sách tiếng Anh. Ở khúc ngoặt cầu thang, đám thiếu niên hư hỏng tụ tập hút thuốc. Cô dừng lại không dám đi qua. Nhưng không ngờ nghe thấy tiếng cười càn rỡ điên cuồng của tên côn đồ Giang Nhẫn: “Ông đây thích mẫu người thế nào à? Mẫu người giống Mạnh Thính đó.” “Anh Nhẫn, không thể nào, hoa khôi trường học khó theo đuổi lắm.” “Ông đây nhịn cả một đời.” Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ vì cô. Lưu ý nhỏ: Nữ chính trọng sinh về thời còn đi học, chăm chỉ học tập, kiên trì với ước mơ của mình, phong cách truyện lạc quan ấm áp. Nam chính chỉ vì nụ cười của người đẹp mà không so đo gì.  Vâng, sau khi cày hết 94 chương convert với cái tên Bệnh Trạng Sủng Ái. Mình bèn cực kỳ cực kỳ muốn đào nên đi search google xem đã có nhà nào làm bộ này chưa. Bấy giờ mới phát hiện đã có nhà bạn Hedy làm đến chương 29 rồi ???? Vậy mà mình đã cần mẫn đọc convert từ chương đầu tiên đấy, thế có khổ không cơ chứ, nên để tránh cho người khác gặp phải tình huống éo le như mình, mình đã cẩn thận viết hoa hai chữ ĐANG EDIT cho mọi người dễ thấy ???? Mình gặp bộ này một cách rất tình cờ, đó là lúc lượn wikidich coi có thể kiếm được bộ nào đủ sức níu giữ bước chân mình lại hay không, đột nhiên bộ này đập vào mắt mình, chính xác là cái lượt đọc của bộ này đập vào mắt. So với những bộ truyện chỉ vài nghìn lượt đọc nằm bên cạnh thì bộ này có lượt đọc khủng khiếp - gần 100k lận. Một con số mà ngay cả truyện đã dịch/edit cũng mơ ước. Mình bèn click vào, và thế là anh chàng mắc chứng hung bạo với cái tên Giang Nhẫn đã trói chân mình luôn ????  Truyện được bắt đầu vào thời điểm trùng sinh của nữ chính Mạnh Thính. Nữ chính của chúng ta chính là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn điển hình, không có lấy dù chỉ một chút xíu khuyết điểm. Túm lại chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết đấy ạ. Nhiều lúc tác giả miêu tả hơi bị quá mức, đọc ảo lòi kinh dị. Ai không thích bàn tay vàng chắc sẽ hơi khó chịu với độ push nữ chính quá đà này. Bởi nữ chính được miêu tả là một mỹ nhân không ai sánh bằng, 10 người nhìn thì cả 10 người đều ngơ ngẩn, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng. Không những thế nữ chính còn học giỏi, luôn đứng nhất tất cả các môn, năng khiếu cũng vượt trội khi mà từ đàn hát ca múa đều vượt bậc. Buồn cười nhất là cái tình tiết tác giả miêu tả nữ chính học múa ba lê nhưng đã bỏ bẵng 4 năm, vậy mà 4 năm sau dễ dàng quay lại, vừa tập lại được tháng trời đã đi thi giành giải nhì giải ba. Với một đứa từng làm bộ truyện riêng về ba lê như mình thì tình tiết này ảo, ảo tung chảo, ảo nghiêng ngả. Bởi riêng bộ môn cần sự dẻo dai như ba lê thì một khi đã ngừng tập thì chắc chắn các cơ sẽ cứng lại ngay, để quay lại sẽ là cả một quá trình gian nan đầy máu và nước mắt (Nhan Tiếu của mịiiiii) chứ không hề nhẹ nhàng và thảnh thơi như Mạnh Thính đâuuuu. Nhưng mà nếu như bỏ qua tất cả mấy tình tiết vô lý phía trên, thì phải nói là truyện này hay. Hay thật sự hay. Còn vì sao hay thì phiền mọi người lại phải đọc tiếp mấy lời lảm nhảm sau đây của mình nha.  Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao một con người toàn vẹn cả mười phần như Mạnh Thính mà kiếp trước lại xảy ra chuyện đau khổ đến mức chết đi rồi trùng sinh đúng không? Thật ra thì cũng đơn giản thôi, người tài thì thường bị lắm kẻ xung quanh ganh ghét. Ấy thế mà người ganh ghét và đẩy Mạnh Thính đến chỗ chết ở kiếp trước lại chẳng phải những người ngoài kia, mà chính là cô em gái ruột dư ngày ngày chị chị em em ngay bên cạnh. Kiếp trước vì cứu cô em kế Thư Lan mà Mạnh Thính bỏng nặng đến mức huỷ dung, rồi cuối cùng chết bởi tay ả ta trong một vụ lở đất. Sống lại kiếp này, Mạnh Thính tự nhủ hai điều: Thứ nhất - quyết định mặc kệ ả em gái sói mắt trắng bạc tình kia để sống cuộc đời của mình. Thứ hai, cũng chính là mục tiêu quan trọng nhất - Tránh xa chó điên Giang Nhẫn, tội phạm giết người trong tương lai. Điều thứ nhất thì Mạnh Thính đã làm được, còn điều thứ hai thì... quên đi. Vì chó điên đã đuổi thì chạy sao thoát ????  Rồi rồi đã đến lượt Tiểu Giang Gia lên sàn. Nam chính Giang Nhẫn là một công tử nhà giàu chính hiệu, nhà anh giàu đến mức dù anh mắc bệnh thần kinh (như người đời vẫn gọi) thì vẫn có ối gái tranh nhau bu lấy. Anh ngổ ngáo, nhuộm tóc bạc trắng đầu, xỏ khuyên tai, miệng lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc. Trông anh giống một thằng du côn hơn là giống một công tử nhà giàu. Mà thật ra thì anh du côn thật, cả thành phố B nơi anh sinh ra không một ai là không biết đến danh tiếng bất trị của anh, anh đánh cậu anh đến mức nhập viện rồi bị bố đuổi khỏi nhà, anh ngông nghênh bỏ sang thành phố khác, vừa đến trường mới anh đấm luôn giáo viên cho nhập viện một thể. Trong mắt người khác, anh là một tên điên không thể chọc vào, một phú nhị đại đầu óc rỗng tuếch vung tiền như rác. Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong con người anh là cả một câu chuyện dài.   Một cậu bé vừa mới sinh ra đã mắc bệnh, khóc hoài không thôi. Vì thế anh được đặt cho cái tên “Nhẫn” - với ước mong anh có thể biết nhẫn nhịn trước cuộc đời. Oái oăm thay, cái tên Nhẫn này, lại vận vào cả đời anh. Anh nhẫn, không phải là nhẫn nhịn trước bản tính thô bạo của mình, mà lại nhẫn trước bệnh tật của bản thân. Một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mẹ đẻ ghét bỏ, ghét anh vì anh thô lỗ tục tằn giống hệt bố mình, một thương nhân cả người chỉ toàn mùi tiền. Mẹ anh - người phụ nữ thanh cao tài hoa, nhưng lại ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra như thế đấy. Bà coi thường bố của con trai mình, đội nón xanh cho ông, để rồi chết trong tay người đàn ông khác. Dù vậy, bố Giang Nhẫn vẫn yêu vợ mình suốt cả cuộc đời. Giang Nhẫn đã từng cười nhạo sự mù quáng mê muội của bố mình, anh căm ghét người phụ nữ đã sinh ra nhưng vứt bỏ mình, căm ghét luôn tất cả những người phụ nữ kiêu ngạo thanh cao giống bà ta. Nhưng, lại là chữ nhưng. Cuối cùng cuộc đời lại vẫn để anh gặp và yêu một cô gái xinh đẹp tài hoa vượt bậc, chẳng khác thậm chí còn hơn hẳn mẹ anh ngày xưa.  Giang Nhẫn điên, nên khi yêu anh cũng điên chẳng kém. Anh mặt dày, bám chặt lấy Mạnh Thính không buông. Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận với cô mà chẳng hề biết cô đang hết sức trốn tránh mình do nỗi sợ kiếp trước. Nhiều lúc mình phải phì cười vì sự ngô nghê của Giang Nhẫn, anh tưởng Mạnh Thính ghét vì mình thô tục, anh bèn gắng trở nên giỏi giang ngoan ngoãn hơn. Thử tưởng tượng một anh đẹp trai tóc trắng ngầu như trái bầu, vì để cưa cẩm mỹ nữ mà húi cua luôn thì nó buồn cười cỡ nào :))) Một anh học tra dốt nát tu chí gắng sức học tập, nhưng học ngày học đêm mà từ điểm 2 lên được hẳn điểm 3 nó càng buồn cười đến đâu =))))))) Dù biết Mạnh Thính ghét mình, nhưng anh vẫn kiên trì không bỏ, nhiều lúc mình vừa buồn cười vừa đau lòng cho anh, mình giận sao Mạnh Thính sắt đá quá, chờ hoài chờ mãi, chờ đến lúc mình đang định bỏ cuộc không đọc nữa thì.... may quá, rốt cuộc bả cũng động lòng rồi.   Trước khi yêu Mạnh Thính lạnh lùng bao nhiêu, thì sau khi yêu nhau Mạnh Thính ngọt ngào bấy nhiêu. Cô bao dung, tin tưởng và trân trọng Giang Nhẫn. Giang Nhẫn điên, nên đã yêu là anh chỉ yêu một người đến điên cuồng. Bệnh của anh từ hung bạo biến thành bệnh Mạnh Thính. Anh yêu Mạnh Thính vô điều kiện, còn Mạnh Thính, còn Giang Nhẫn. Mất Mạnh Thính - Giang Nhẫn cũng mất theo. Cô là tín ngưỡng, là cả bầu trời của anh. Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ cũng vì cô. ❤️  Đây là một bộ truyện xứng đáng được xếp vào list truyện hay nhất năm 2019 của mình. Nội dung đơn giản chỉ là tình yêu, nhưng bên trong tình yêu cũng bao gồm tất thảy. Bộ truyện này còn rất nhiều những nhân vật phụ khác nữa, một ba Thư tuyệt vời yêu thương con riêng của vợ như chính con gái ruột, một Thư Dương ngoài lạnh trong nóng, một Giang Tổng một lòng si mê với người vợ đã khuất... mỗi người bọn họ đều là một mảnh ghép không thể thiếu trong bộ truyện. Nhưng trong bài review này mình xin phép không nhắc nhiều đến họ. Mà mọi người hãy tự đọc để hiểu hơn về họ nhé. Mời các bạn đón đọc Bệnh Yêu của tác giả Đằng La Vi Chi.
Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng - Nam Lâm Đậu Đậu
Nhà tư bản cá sấu vs ánh trăng mềm mại đáng yêu, nam bạo nữ kiều, đoàn viên xuyên quốc gia. Trong nhà vệ sinh khách sạn, Khương Minh Nguyệt bị Nhậm Thanh Trì ôm chặt lấy ép ở sau tường. Đôi mắt cô tĩnh lặng không gợn sóng, nhìn vào gương ở đối diện, không thèm liếc anh lấy một lần. Bên tai truyền tới ngoài tiếng rì rì của máy hong tay, còn có câu hỏi nhẹ tựa mây gió: "Không quen tôi nữa?" Giọng nói thanh lạnh và mùi thuốc rượu nhàn nhạt của người đàn ông cùng phả tới, trong chớp mắt gió nổi mây vần, làm dậy sóng lòng Khương Minh Nguyệt. Cô cắn môi, ném lại câu "Anh say rồi", đoạn đẩy anh ra đi mất. Nhậm Thanh Trì thấy cô đi xa mới dám đốt một điếu thuốc, lúc đặt lên môi tay vẫn còn run. Mấy năm này trời nam biển bắc, mỗi khi anh tới một nơi, đều phải xem nơi đó có cô không đã. Rõ ràng là cô bé năm đó mềm mại như không xương tựa trong ngực anh. Nay trái tim cô lại trở thành hòn đá. Nhưng quãng đời còn lại, anh chỉ muốn ôm lấy hòn đá này, mặt trời mọc rồi lặn, không cần sống với lòng trống rỗng nữa. Dẫu sao, ánh trăng năm đó ngồi trong lòng anh tay khoác tay anh cười duyên làm nũng ấy, cho dù có biến thành đá, cũng là đá làm từ đường. Note:  1. Bá đạo tổng tài cẩu huyết sấm sét, xin hãy đem sẵn cột chống sét khi đọc. 2. Chân nam chính từng bị thương, sau sẽ khôi phục 3. Tính cách nữ chính: Yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế, nhìn cho rõ rồi hẵng đọc. 4. Tác giả mặc sức tưởng tượng, không thích thì đừng đọc, đã đọc thì đừng mắng. Tác: ngọt văn, sảng văn, tái hợp xuyên quốc gia Mời các bạn đón đọc Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng của tác giả Nam Lâm Đậu Đậu.
Hệ Thống Tu Chỉnh Vận Mệnh - Mộ An Thiển
Bạn muốn tìm một bộ truyện nhanh xuyên với những câu truyện ngắn gọn và súc tích. Không cần nội dung phải cẩu huyết ngược luyến, chỉ cần có chút ngọt sủng trong tình yêu, chút phấn khích khi được vả mặt tra nam, tra nữ. Bạn muốn tìm một bộ truyện có sự xuất hiện của những bé pet manh manh dễ thương, sẵn sàng làm tan chảy trái tim của các “Sen”. Vậy thì chúc mừng bạn, “Hệ thống tu chỉnh vận mệnh” chính là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. Câu chuyện bắt đầu khi Tô Noãn là nhân viên thực tập ở cục quản lý “Tu Chỉnh Vận Mệnh”, cục quản lý này có nhiệm vụ sửa lại vận mệnh cho những ai bị đánh cắp, bị quấy rối và lệch khỏi số phận ban đầu bởi các yếu tố ngoại đạo như trọng sinh, xuyên không... Mà Tô Noãn chính là người chấp hành nhiệm vụ này, cô sẽ ẩn mình dưới lớp áo của những con thú cưng, đi đến các thế giới khác nhau, giúp đỡ người đã bị đánh cắp vận mệnh, cho họ tìm lại vinh quang, tìm lại hạnh phúc vốn thuộc về họ. Nhưng mà Tô Noãn chỉ là cô nhân viên thực tập thôi, đã vậy còn phải giúp người trong tình trạng biến thành thú cưng nữa. Haizz, không thể nói cũng chẳng thể viết, Tô Noãn phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, cô còn có bạn đồng hành giúp sức mà ^^. Tần Cẩn Ngôn đã yêu thầm Tô Noãn từ lâu, anh và cô tính ra cũng là thanh mai trúc mã. Ngay từ nhỏ, Tần Cẩn Ngôn vẫn luôn chú ý đến tiểu cô nương mềm mụp, lúc nào cũng tươi cười ấy. Nhưng hình như cô không thích anh. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần anh giả bộ lơ đãng đến gần, cô liền nở một nụ cười tôn trọng mà xa cách, chưa hàn huyên được vài câu đã vội vã rời đi.  Cẩn Ngôn yêu Tô Noãn, anh muốn được ở bên cô, muốn cô nhìn anh bằng đôi mắt rực rỡ lung linh luôn mang theo ý cười nghịch ngợm, muốn được cô thân cận, muốn được cô làm nũng...Và rồi Cẩn Ngôn lén đi theo Tô Noãn mỗi khi cô làm nhiệm vụ. Thế là từ đó, Tô Noãn luôn có một người bạn đồng hành, người bạn ấy giúp cô không còn cảm thấy cô đơn, hỗ trợ cô trong quá trình làm nhiệm vụ, quan trọng hơn là luôn yêu thương và bảo vệ Tô Noãn hết mực. Tuy Cẩn Ngôn không có ký ức trong từng thế giới, nhưng bản năng sủng ái, cưng chiều Tô Noãn đã ăn sâu vào tiềm thức của anh.  Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Tu Chỉnh Vận Mệnh của tác giả Mộ An Thiển.
Con Rể - Triệu Hi Chi
 Người ta hay nói "chuột chạy cùng sào" để nói về tuyệt cảnh, về bế tắc, về những lựa chọn ngắc ngoải không có lối ra, ở Hứa Tắc trong cuốn Con rể, mình thấy rõ điều đó. Hứa Tắc, nói không ngoa, khi lựa chọn kết hôn với Thiên Anh, làm rể nhà họ Vương, đã là "chuột chạy cùng sào". Dẫu nàng không cố ý lựa chọn, nhưng tại thời điểm ấy, cái danh con rể là cánh cửa cuối cùng nối dài thêm những hoài bão, những nguyện vọng, những trách nhiệm mà Hứa Tắc tự giao phó cho mình, đồng thời, cánh cửa đó cũng đóng đinh luôn thân phận nàng, khiến nàng mãi mãi không thể trở mình về làm nữ tử được nữa.  Câu chuyện mở ra với hoạt cảnh Hứa Tắc ngoại gia thì lận đận, nội gia thì lục đục, bị nhà vợ chế giễu, bị cha vợ đuổi đánh chạy té khói, còn bị ném cho u đầu chảy máu. Giữa lúc đó, người anh vợ Vương Phu Nam vừa trở về toả sáng như "bạch mã hoàng tử", thật là, anh vợ với em rể, khoảng cách không chỉ là con lừa non và con ngựa bạch mà họ cưỡi, khoảng cách đó hệt như so con phượng hoàng đỏ rực và con quạ đen cháy khét, mà đáng buồn nhất là chúng lại đứng cạnh nhau. Hứa Tắc làm việc ở Bỉ Bộ, cái chức trách còn chưa được gọi là "quan", việc nhiều mà lương lại nhẹ, tóc bạc sớm, một đường không thấy cơ hội thăng quan tiến chức. Cơ hội duy nhất nàng lựa chọn cho mình là thi "nâng bậc" thì trong phút chốc bị vỡ thành bọt nước khi chủ khảo thẳng tay đánh "đỗ" thành "trượt". Thật đúng là, tên nàng có chữ "Tắc", tắc mãi chẳng thấy thông. Con đường nàng phải đi tiếp theo, ngoài ý muốn của nàng, nằm trong mớ âm mưu dương mưu ở chốn quan trường. Nếu nói kỳ thi nàng bị cố ý đánh trượt là kỳ thi "nâng bậc", thì kỳ thi nàng bắt buộc phải đỗ, kỳ thi Chế khoa, cũng xem như kỳ thi "công chức" thời bây giờ. Phải làm sao để bước được những bước đi của riêng mình, mà bề ngoài lại có vẻ như mình đã hoàn toàn bị thao túng?  Phải làm sao để mục đích của mình đạt được, mà không phá vỡ cái bố cục của "cấp trên", để mình vẫn như một quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ đã được bày binh bố trận ?  Quan lộ như chiếc thuyền đi trong vũng lầy, khi bước vào ai cũng hy vọng rạng rỡ tổ tông, nhưng càng đi càng xa, trải qua sóng gió, cũng càng xa hoài bão ban đầu. Trên đời này, những việc bản thân có thể thay đổi bằng thực lực quá ít, nếu có bạn đồng hành, liệu có thể cầu mong có chút ít khả thi chăng? May mắn thay cho Hứa Tắc, nàng dù muốn dù không, nàng vẫn có Vương Phu Nam ở bên cạnh. Dẫu ban đầu chỉ là chìa tay bôi thuốc cho nàng, cho nàng cưỡi nhờ ngựa, cầm chân quan phủ cho nàng hoàn thành nốt bài thi, cho nàng thuê con ngựa già mà hắn hết lòng chăm sóc... hay về sau là những gợi ý, những chỉ điểm từ một tiền bối đã lăn lộn chốn quan trường, là ân tình bảo vệ nàng an toàn khi nàng gặp nguy hiểm... với Hứa Tắc, chỗ nào cũng như ẩn như hiện có bóng dáng Vương Phu Nam, như sương sớm mùa thu, như gió mát mùa hè, như trăng ấm đêm đông, như hoa cỏ mùa xuân.  Mà Vương Phu Nam cũng không mong cầu nhiều hơn thế, như chàng từng tha thiết thổ lộ: "ta cam nguyện trở thành sương sớm mùa thu của nàng". Nhưng dẫu bên này có lòng, bên kia có ý, Hứa Tắc cũng không dám bước thêm một bước. Nàng khao khát cái mảnh chân tình ấy như rét nàng Bân thiếu chăn, nhưng cũng chính nàng là kẻ co ro ngồi ngoài hiên chịu lạnh để chôn vùi cái mảnh tình vừa manh nha đâm mầm xanh biếc. Vương Phu Nam, cậu bé con 5 tuổi thuở xưa theo chân cha nàng đòi làm con rể, cậu bé con nhất quyết chăm sóc con ngựa để Vệ tướng quân có thể gả con gái cho hắn, cậu bé con "quách tỉnh" đòi tín vật vì sợ chẳng có gì làm tin, sau này đã thành cậu thanh niên 28 tuổi, dù cho Vệ tướng quân đã mất tích nhiều năm, dù cho con gái ông đã bặt vô âm tín, vẫn nguyện chờ đợi nàng cho đến khi hắn tròn 30 tuổi. Trời cao không phụ hắn, cuối cùng hắn cùng tìm được người hắn chờ. Nhưng tìm thấy thì sao? Không tìm thấy thì sao? "Giữa bọn họ không có hiểu lầm gì hết, nhưng khó đến được với nhau, hắn tiến từng bước thì nàng lui từng bước. Hắn nóng vội tiến lên, nàng đau lòng lùi lại. Hắn không thể ép buộc nàng, mặc dù biết trong lòng nàng cũng cất giấu tình ý. Chặn giữa hai người là dòng sông lớn cuồn cuộn, không chỉ là Thiên Anh mà còn có lý tưởng và hoài bão của mỗi người. Chỉ vì tình nghĩa riêng tư mà vứt bỏ tất cả, dường như là không thể nào". *** Thiên Anh hung hăng ném ánh mắt coi thường về phía Vương Phu Nam, Hứa Tắc cũng hùa với Thiên Anh để hắn thấy rằng, với họ, lòng tốt của hẳn chẳng qua cũng chỉ là cáo chúc tết gà mà thôi. Thế nhưng, với Vương Phu Nam mà nói, những hành động đó của phu phụ Hứa Tắc không đáng để tâm. Thiên Anh nắm chặt tay Hứa Tắc. Vương Phu Nam lại không mảy may để ý, mở hộp thuốc của mình ra, dùng tay chấm chấm một ít thuốc, thoa lên vên thương trên trán Hứa Tắc. Hứa Tắc khẽ cau mày. Vương Phu Nam chỉ mải chăm chút cho vết thương trên trán Hứa Tắc, nhưng cũng không quên mở miệng: "Thiên Anh kia, nhiều lúc mạnh miệng nhưng ngoài việc giữ được chút thể diện không cần thiết, thì chẳng còn gì. Thừa nhận sự thật thì có gì khó khăn, thuốc của muội tốt hay không tốt, vết sẹo trên trán muội là minh chứng rõ nhất." Vương Phu Nam thoa thuốc xong thì thản nhiên thu tay về, vẻ mặt rất bình thản, không tỏ ý khiêu khích nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: "Thuốc của Thiên Anh vừa đưa là thuốc từ mười năm trước, muội phu nếu thấy còn dùng được thì cứ dùng, nếu thấy không được thì dùng cái này." Vương Phu Nam vừa nói vừa kín đáo đưa hộp thuốc của mình cho Hứa Tắc, cũng không nói thêm lời nào với Thiên Anh, liền đi vòng qua cửa ngách vào nhà, cái túi hình cá màu bạc lắc lư bên hông. "Hắn ta như vậy là có ý gì!" Thiên Anh tức giận đóng sầm cửa lại, lại cau mày quay về phía Hứa Tắc, giằng lấy hộp thuốc trong tay nàng: "Không được phép dùng!" Trên đường chợt có mấy tiếng chó sủa. Hứa Tắc cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nhìn hộp thuốc Thiên Anh cầm tới: "Thuốc này chắc đúng là từ mười năm trước." ... Mời các bạn đón đọc Con Rể của tác giả Triệu Hi Chi.