Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Cảm giác yêu đơn phương một người mười năm sẽ như thế nào? Việc này rất đơn giản, đó chính là giữ mối hận với người đó là được rồi. Mười năm sau, Cố Hướng Tinh gặp lại mối tình đầu của cô, ở trên giường trong khách sạn. Đêm hôm đó, cô mang thai đứa con của anh. "Vệ Đình Quân, nếu anh còn muốn đứa bé này, thì thả tôi đi." Người đàn ông nghe vậy cười lạnh, ép người nhào lên: "Tôi không cần đứa bé này, tôi chỉ cần em."  *** Đêm khuya, khách sạn Thánh Địa. Trong phòng tổng thống choáng váng ấm áp, mơ hồ, còn truyền ra vài tiếng ưm ưm run rẩy. "Ai vậy..." Lúc này, hai tay Cố Hướng Tinh bị trói, tầm mắt phía trước càng bị bịt mắt che lại, cho dù như thế, cỗ vẫn phân biệt được rõ ràng... Trong phòng có người. Ánh mắt ép người chiếu rọi trên dưới thân thể cô, lộ ra cảm giác tồn tại rõ rệt, khiến cô không có cách nào bỏ qua được. "Rốt cuộc là ai?" Cố Hướng Tinh lại run run phát ra tiếng, khuôn mặt trắng nõn mà tinh xảo lộ ra nhiều phần sợ hãi. Chẳng qua là cô nhận được điện thoại của Hướng Tuyết, đến khách sạn đưa quần áo cho cô ta, kết quả vừa vào phòng, đã nghe thấy được mùi hương lạ lùng gay mũi, lúc tỉnh lại, hai mắt hai tay đều bị trói chặt, mà toàn thân cô càng không có một chút sức lực nào. Đang lúc cô suy nghĩ mãi không ra, bỗng nhiên chỗ giường bên cạnh cô lõm xuống một khoảng lớn, Cố Hướng Tinh giật mình, vô thức muốn né tránh, mắt cá chân lại bị một bàn tay to dày thình lình bắt giữ! "Buông tôi ra…buông tôi ra!" Cố Hướng Tinh giãy dụa muốn rút chân ra khỏi tay đối phương, cũng là phí công. Mắt cá chân trơn bóng như ngọc bị nắm ở trong lòng bàn tay, tinh tế vuốt ve, Vệ Đình Quân nhìn gương mặt tái nhợt bên dưới cái bịt mắt của cô, khóe môi mỏng lạnh lẽo từ từ cong lên thành một nét cười lạnh. "Cô sợ tôi?" Giọng nam khàn khàn mà lạnh lẽo truyền đến, khiến Cố Hướng Tinh giật mình, lại không hiểu sao cảm thấy giọng nói của người đàn ông có chút quen tai. Không đợi cô nghĩ kỹ lại, đã cảm thấy người đàn ông chợt tới gần, hơi thở ấm áp phun ở bên tai cô, ngứa, có xôn xao thấu xương. Anh nói: "Chỉ có người từng làm việc trái với lương tâm, mới sợ hãi." Khi nói chuyện, dieendaanleequuydoon – V.O, anh vươn tay, ung dung tháo bịt mắt của cô xuống, kèm với tiếng nói thanh lãnh mà âm mị: "Mà cô, quả thật nên sợ tôi." Chợt hiểu ra. Khiến Cố Hướng Tinh nhất thời không có cách nào thích ứng, cho đến một giây sau, lúc cô nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp nháy mắt tràn ngập hoảng sợ. Mặt mày sắc bén, ngũ quan anh tuấn, góc cạnh như dao khắc, cùng với ánh mắt âm u càng ngày càng lạnh này. Là anh ta. Đối với phản ứng của cô, Vệ Đình Quân rất vừa lòng. "Xem ra cô còn nhớ tôi...vậy rất tốt." Khóe miệng cười lạnh càng sâu, một giây sau, đáy mắt hung ác nham hiểm như băng, áo trong trên người Cố Hướng Tinh đáp lại bằng tiếng xé rách! Cả người cô run lên, thân hình hoàn mỹ của người đàn ông đè chặt cô. Hai tay bị trói, dứt khoát bị ép lên đỉnh đầu, ý thức được ý đồ của đối phương, nhất thời Cố Hướng Tinh kinh hoàng giãy dụa. Đừng... Sao anh ta có thể làm vậy với cô? "Vệ Đình Quân, anh không thể..." "Tôi không thể cái gì?" Vệ Đình Quân đặt một bàn tay rất chặt ở chỗ eo cô, giờ phút này cả người cô không có sức lực, giãy dụa như vậy ở trong mắt y hoàn toàn chính là vô ích. Mà lúc này, đáy mắt y chỉ có tràn đầy thù hận với cô. "Bắt đầu từ ngày cô phản bội tôi, cô nên biết, không có gì là tôi không thể làm." Giọng nam lạnh lùng nghiêm nghị, từng chữ thù hận âm trầm, Cố Hướng Tinh thấy một tầng trói buộc cuối cùng dưới người mình biến thành vải vụn dưới bàn tay của Vệ Đình Quân, còn chưa kịp nói ra câu giải thích, dưới thân đã là một trận đau đớn. "Vệ Đình Quân... A!" Đau... thật sự đau đến tê liệt, trước mắt Cố Hướng Tinh biến thành màu đen, nhìn đáy mắt người đàn ông trước mặt lạnh như băng hàn, trong lòng Cố Hướng Tinh phát run. Nháy mắt, lệ ẩm đôi mắt. Vệ Đình Quân... Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã từng, thích anh như thế. Mời các bạn đón đọc Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm của tác giả Tây Tây Tiểu Lâu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.
Anh Biết Gió Đến Từ Đâu - Cửu Nguyệt Hi
Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần. *** Lúc đồng hồ đứng gõ chuông, Trình Ca rửa ảnh trong phòng tối, cái nhíp kẹp giấy ảnh chậm rãi lắc lư qua lại trong nước tráng ảnh. Dưới mặt nước dập dờn ánh sáng đỏ, giấy trắng dần hiện ra một người ăn xin ngồi ven đường ăn bánh quy, phía sau là sông Hoàng Phố và Minh Châu Phương Đông (1). (1) Minh Châu Phương Đông: tháp truyền hình ở Thượng Hải. Nghe tiếng chuông, Trình Ca ý thức được cô đã nhốt mình trong phòng tối ba tiếng. Vẫn không hài lòng. Cô ném cái nhíp, ngẩng đầu nhìn mười mấy tấm ảnh phơi trên tường, dưới chùm ánh sáng màu đỏ nhạt, vô số tấm ảnh, vô số thế giới —— con người, tĩnh vật, phong cảnh, thành phố. Cô mím chặt môi, mũi thở ra một hơi nặng nề. Tất cả đều là rác. Trình Ca cào đầu mấy cái, gạt hết ảnh xuống xé vụn nhét vào thùng rác. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Đến Từ Đâu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tặng cho mỗi người con gái từng may mắn gặp được tình yêu: Càng can đảm, càng hạnh phúc! Bảy năm trước. Cô nói: Tôi cố ý đấy, để dính bầu là tôi cố ý, nạo nó đi cũng là theo kế hoạch, chỉ để hành hạ anh. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất là gì anh biết không? Là khiến người ta tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Mất mát là thế nào anh biết không? Tương lai sụp đổ là thế nào anh biết không? Tôi chưa bao giờ yêu anh cả, giữa chúng ta thế là hết rồi.Anh nói: Hết ư? Chưa đâu, chưa làm cô thân bại danh liệt, thì tôi chưa buông tay. Bảy năm sau. Cô nói: Mười vạn. Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… còn thích tôi. Vì thế, nếu anh muốn ở lại đêm nay, được thôi, nhưng đưa tôi mười vạn. Anh nói: Romeo chưa gặp được Juliet, không phải, Romeo đã gặp được Juliet rồi, nhưng Juliet đâm chàng một nhát, lại còn đâm trúng tim, khiến Romeo không sao vùng thoát ra được… Chàng cũng không nghĩ đến chuyện vùng vẫy, nên cứ thế bị Juliet giết chết. Bị người mình yêu thương đâm thẳng vào tim, còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa? Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, bảy năm trước xa cách vì hiểu lầm, bảy năm sau tái ngộ lại đeo sầu mới. Chỉ có điều, số mệnh đã định sẵn rằng, có một kiểu tình yêu mà cho dù chia cắt bao lâu, thì mỗi lần tương hợp lại nhen lên những điều kỳ diệu. *** Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”   Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.   Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”   Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”   Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "   “Tôi muốn đặt bánh ga tô." ... Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn của Tôi - Tân Nương Thiếu Niên
Lâm Tịch hiện lên trong con mắt của các nhân viên dưới quyền là thế này: "Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao 1m75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ." Trong mắt anh chàng thuộc cấp Ân Nhiên cũng vậy, Lâm Tịch không khác gì một ma nữ hô ra mưa gọi ra gió. Một chuyện tình cờ xảy ra, An Nhiên và Lâm ma nữ cùng chung phòng khách sạn. Nam nữ chung phòng, à, chuyện gì có thể tất cũng xảy đến thôi. Sự rắc rối của cuộc đời An Nhiên bắt đầu từ đây, nhất là tính cách thích hành hiệp trượng nghĩa của cậu có thể bùng phát khắp mọi nơi trong công ty nữa. Vướng vào mối tình với Bình Nhi, nhưng cùng lúc cũng phát hiện Lâm ma nữ mang thai đứa con của mình, có vẻ như anh chàng Ân Nhiên không thể điều khiển nổi cuộc sống của mình nữa. Một câu chuyện hài hước đầy thú vị đang chờ đợi đến tay độc giả. *** Vừa ra ngoài lắp điện thoại cho khách hàng, về đến văn phòng, mồm miệng khô khốc, tôi uống được một ngụm nước lọc, mở điện thoại thấy có mẩu truyện cười người lớn: Mẹ dặn con gái, khi đi đâu trời tối mà gặp thằng nào định giờ trò thì con c bình tĩnh vén váy lên và bảo nó tụt quần xuống rồi lúc đó con hãy chạy, như thế thì đến... bố nó cũng không đuổi được.   Tôi chuyền tiếp cho Lý Tĩnh bạn tôi, trong lúc tin nhắn đang gửi đi... tôi thấy có gì đó không ổn, nhìn kỹ lại, ặc! Màn hình đang hiển thị không phải số của Lý Tĩnh, mà là Lâm ma nữ!   Tôi vội vàng ấn nút đỏ để thoát, nhưng không thể rút lại được nữa. Tôi vội tháo pin, cầu trời hãy phù hộ tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.   Lâm ma nữ tên thật là Lâm Tịch, còn một biệt hiệu rất hay nữa là Diệt Tuyệt Sư Thái, là giám đốc bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Tuổi tác không rõ, chắc chưa tới ba mươi. Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao lm75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ. ... Mời các bạn đón đọc Nữ Thượng Cấp Hung Tợn của Tôi của tác giả Tân Nương Thiếu Niên.